Con đường thành thần- HOÀN
Tác giả : Nephthys
Chương 1
Mở đầu
Những nhân vật dần xuất hiện:
Phong Thiên Nhi :nữ chính
Phong Lam: cha
và vài người qua đường ất giáp.
tóm tắt gọn vài cảnh nhỏ:
** -Sư phụ, thế nào là tiên thế nào là ma? vì sao bọn họ lại phải truy cùng đuổi tận ma giới?
Mỗ sư phụ day trán mày nhíu tỏ vẻ suy tư nhưng thật ra đang nhức đầu với đệ tử nhỏ của mình
- Tiên nhân chúng ta giúp người, không trục lợi, theo con đường chính đạo còn ma giới chuyên giết người phóng hỏa làm sao so bì được với giới tiên nhân?
nữ đệ tử chu môi
- Nhưng mà Mộc tỉ là người tốt nha, thường hay tặng quà cho con...ai da sư phụ người đi đâu?
- Hắn ở đâu? quà hắn tặng con dám giấu?
**nữ đệ tử tròn 19 tuổi xinh đẹp như thần sắc đẹp nếu không nhìn đến thanh Mẫn sinh kiếm đang tỏa sát khí kia được nàng ngự lên thì...
- sư muội sao lại mang ma khí bay trên đỉnh Côn Luân? sát khí lan tràn rồi kia.
- sư huynh, huynh bảo là nó???
Nhìn lại bên dưới, tiên khí côn Luân đang bay tán loạn, những nơi nàng đi qua tiêu điều, chim muông bay còn la không ngừng.
- Thiên Thiên...
- Á á sư phụ đến...chạy...
***
Mỗ nữ đang lịch kiếp, trốn trong cái kết giới bên dưới miệng giếng khô, sét cứ bổ xung quanh làm nàng rung lên bần bật lòng thì khoan khoái
- Ha! hóa r alịch kiếp chẳng có chi đáng sợ.
Oành..oành...
Cờ rác...
- aaa đáng chết...
một khung cảnh mỹ nhân đen như than nằm rung rung bên trong giếng chẳng có một ai hay biết cứ ngày lại qua ngày...
----------------------------------------------------------------------------------
Chương 1
oa oa oa
-Sinh rồi, lão gia, là một tiểu thư..chúc mừng đại lão gia..
bà đỡ ôm đứa nhỏ trắng tinh bọc trong chiếc khăn lông cáo thượng hạng chạy ra ngoài đưa cho Vương đại lão gia, mong được nhận lì xì, nhưng vừa đến bên cạnh đại lão gia sắc mặt lão khẽ biến đen, mày cao có xô bà qua một bên.
- Hừ, con gái sao? mang nó đi khuất mắt ta, a Ngưu, đuổi bà ta đi!
-Da.
gã quản gia a Ngưu kia quẳng ánh mắt xem thường cho bà đỡ, tay thẩy xuống một thỏi vàng, trước khi bà ôm tiểu thư đi còn nghe phía sau lão gia bảo gọi thầy đến xua vận xui. dọn phu nhân sang phòng khác ở.
- Kiều Kiều, mẹ về rồi.
- Mẹ, đứa nhỏ này....
- haiz nó bị vứt bỏ, con xem, đứa trẻ mắt to tròn xoe lại xinh xắn thế này đây làm sao nỡ không nhìn đã bỏ nó.
- Nhưng nhà chúng ta cũng không thể nuôi nó, mẹ mang nó bán đi, kiếm được chút bạc đó.
- con....thôi được..
Thế là một đứa bé sơ sinh không được hưởng hơi ấm tình thân, bị mang giao cho người xa lạ, đổi lấy 100 lạng bạc trắng. nếu là về sau e không thể định được nàng đáng bao nhiêu gia sản đâu, dù là thần binh thần khí cũng chỉ đổi một cọng lông trên người nàng.
ôm đứa nhỏ sơ sinh đỏ hỏn trên tay, Phong Lam, một thương gia đang nổi, 30 tuổi vẫn không lấy vợ, nâng niu như ngọc ngà, không dám hôn vào má, sợ nhóc đau hoặc hoảng sợ.
Một thương gia rày đây mai đó như ông, không ngờ lại nhận được món quà bất ngờ này, vốn định băng qua khu rừng đến ngôi làng cạnh biển lấy thêm ít nguyên liệu làm trang sức, không ngờ có kẻ lén bỏ nó lên xe ngựa của mình.
Đứa nhỏ mở mắt nhìn Phong Lam rồi òa òa khóc lớn, ông lúng túng chẳng biết làm gì, nó lại chụp lấy ngón tay ông mà mút lấy mút để.
- thì ra là đói bụng...
ánh mắt nhu hòa nhìn nó, Phong Lam giục xa phu chạy thật nhanh đến làng chày, tìm hộ nuôi dê mà xin sữa cho bé bú.
Mặc kệ biểu cảm kinh ngạc của hạ nhân, Phong Lam vẫn ôm đứa nhỏ kia không rời, đến ngủ cũng nhường chiếc giường mềm cho nó.
ông đặt nó là Phong Thiên Nhi.
Năm Thiên Nhi 10 tuổi, lũ lụt lớn xảy ra, trận lụt hơn 1 tháng vừa qua thì dịch tả xuất hiện.
cha Phong nằm trong số người bị dịch tả quấn lấy, ông kiêng quyết bỏ đi, còn sai người đuổi Thiên Nhi đến chân núi Nam Hải. vì nghe đạo sư nói nơi đó hay có hai vị tiên nhân đến thưởng cảnh.
ông khát vọng con mình sống yên bình hoặc tham lam hơn là được tiên nhân thu nhận.
Một đứa bé liên tục bị bỏ rơi. ốm đau không dứt làm sao sinh tồn???
************************************************** ************
- A! nơi này là núi Nam Hải sao?
- tiểu thư...bảo trọng..khụ..khụ..
Lương gia gia, lương gia gia...
Lão nhân sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ho khan không dứt rồi qua đời, Thiên nhi ôm ông mà khóc lớn, cứ ngồi thẫn thờ đó gọi tên ông, có khi chạy đi tìm thức ăn hoặc đồ uống chạy đến gọi ông dậy cùng ăn.
Đến ngày thứ ba, xác lão nhân thối rửa, Thiên Nhi bịn mũi nhưng vẫn ngồi cạnh lay lay ông.
- Lương gia gia, ông không ăn gì ba ngày rồi, huhu.. mau thức dậy chơi với Thiên Thiên..Lương gia gia....hức hức hu hu...
Tiếng khóc nàng vang vọng, vang đến tai Long hải đông cung, thái tử Viên Dạ cũng thức giấc bước khỏi bờ biển tiến lên nhìn nàng.
Đột nhiên xuất hiện một chàng trai làm Thiên Nhi giật mình nhưng vẫn cảnh giác nhìn người nọ, sau khi người nọ tiến lại gần nàng chụp lấy tay nàng kéo đi mơi shoàn hồn
- Ngươi là ai? kéo ta đi đâu? còn gia gia...
- Người chết rồi, lại có bệnh dịch trong người, ngươi muốn chết giống hắn sao? ta cho người dọn xác hắn đi rồi, không khéo cả tộc nhân ta cũng nhiễm bệnh, ngươi mau đi đi, ta không muốn trông thấy con người thấp hèn ở đây.
- Ngươi bảo ai thấp hèn? ngươi là gì?
- ta? ta là thái tử Nam hải này, ngươi còn mạnh mồm không, mau cút!
- thái tử thì hay lắm sao? ngươi đuổi ta, họ cũng đuổi ta, ta nhớ rõ các người....
tuy nói mạnh miệng nhưng trong lòng Thiên Nhi, cha là người tốt, ông không muốn nàng bị bệnh mới đuổi nàng đi, không ngờ lại gặp "kẻ xấu".
trên người chỉ có mấy vạn lạng. cuộc sống sau này làm sao? một đứa bé làm thế nào mà sinh tồn? Thiên nhi cứ đi mãi...bàn chân đến sưng tấy, có chỗ viêm mưng mủ , bên người lại không có mang nước uống chỉ có túi lương khô.
lòng vòng quanh bờ biển hơn một dặm vẫn không có ngôi nhà nào, Thiên nhi dưới ánh nắng chói chang ngất đi.
************************************************** ******************
Tỉnh lại, bên người mát lạnh làm Thiên Nhi rùng mình bật dậy, rõ ràng mình đang ở biển, thế nào lại đến nơi này?
xung quanh toàn băng tuyết, Thiên Nhi ôm bờ vai nhỏ rung rung, dưới chân giường là chiếc bình có nước uống, không biết là nước gì, nàng khát, ôm bình tu một hơi gọn gàng tới đáy.
Trận lửa nóng từ dạ dày dâng lên làm Thiên nhi ôm bụng lăn lộn không ngừng, bên ngoài lại lạnh thấu xương làm nàng thống khổ, băng và hỏa cứ thay nhau quấn lấy Thiên Nhi.
-ấu...ấu...
vài con lang tuyết to lớn đi vào hang động, ngửi ngửi nàng, trên cổ nó mang nhiều hoa văn lạ hoắc, nó tiến đến ôm nàng vào lòng sưởi ấm.
Thiên Nhi trong cơn mê mang nhận được hơi ấm mềm mại, nàng cọ cọ lấy lớp da mềm kia, ngủ thiếp đi.
Ba ngày sau, nàng tỉnh lại, con lang đó vẫn nằm yên không bỏ đi, ánh mắt nó nhìn nàng chăm chú, giống như nhìn vào người thân con cháu của nó, bên miệng nó há ra vài quả cây lạ hoắc.
- ngươi muốn ta ăn sao?
-ư....ư...
Thiên Nhi nhìn ngắm quả lạ kia, có năm màu nhỉ? chắc ăn vào cũng không chết được...
cắn một miếng, vị quả thơm lừng bay vào mũi làm Thiên Nhi muốn ngất đi, nhưng sau đó mồ hôi lại tuông không ngừng..quả nhiên....
không nên ăn những thứ kì quặc kia..a a a...
lang nhìn nàng lao rồi lại lao người thì ánh mắt nó lóe lên, đi ra ngoài động không ngoảnh lại nhìn.
************************************************** *************
- Ngươi là nhân loại? làm sao ngươi tiến vào nơi này được?
Một tiên nữ xinh đẹp mặc áo tím đang đứng xa nhìn nàng như sinh vật lạ, Thiên Nhi ú ớ không mở miệng được.
- Ngươi...ngươi uống nước kia? lại ăn quả Trường sinh?
Thiên Nhi gật gật, không biết quả Trường sinh nọ là quả nào, nàng ăn tận năm loại quả...đầu óc như nổ tung..
- Vương Lang cho ngươi ở động của nó? ha, con thú cưng này khi nào thì có nhân tính? nhưng nó lại mang phiền phức cho ta rồi.
Thiên nhi bỗng hiểu ra, vị kia đang nói mình là của nợ sao? nhưng nàng nào biết nơi này là đâu?
Vị tiên đó tiến lại sờ vào trán nàng, lại mỉm cười, nụ cười rất đẹp nha, nàng thích, nụ cười kia...
- Cô muốn làm gì tôi???
- Ha! một nhân loại có thể thoát khỏi mê thuật của ta sao? ngươi thật có thiên phú tu tiên. được! Lang Vương giúp ngươi ăn quả Trường Sinh, coi như ngươi cũng một bước lên con đường tu tiên rồi, mặc dù ngươi còn nhỏ...
- Ta cũng hơn 10 tuổi rồi, không còn là trẻ con!
- Ha haha..hay lắm, ta dẫn ngươi đến núi Trường Lưu học. để xem, những người kia có xem ngươi là đồng môn không nhé, nhóc con!
- núi Trường lưu??
Vừa động, trong não Thiên Nhi hiện ra một ngọn núi cao ngất đụng chân trời, nơi này có thể nói là giao thoa giữa trời và đất, ba ngôi nhà lơ lửng giữa trời bên dưới là con sông hùng vĩ. không có chạm đất.
- Được, nhưng ngươi là ai?
- Thông minh lắm, có thể nhìn ra ngươi chắc chắn tương lai rộng mở, ta sao? ta là Ngọc Diện, nữ bán tiên duy nhất ở lục giới này.
- ngọc diện tỉ tỉ.ta là Thiên Nhi. cảm ơn tỉ chỉ dẫn.
Ngọc Diện nhìn kỹ đứa bé này, trên trán không biết khi nào xuất hiện một ấn ký hoa mẫu đơn, nhưng nàng không để ý lắm, đọc chú triệu hồi Chu tước, dìu Thiên Nhi lên đó rồi bay đi.
Thiên Nhi không có vẻ sợ sệch, chỉ hứng thú vuốt lông chu tước còn định nhổ một sợi lông trên lưng nó thì Ngọc Diện ngăn lại
- thần thú này là của sư phụ ta, ngươi dám động hắn sẽ diệt ngươi!
-oa! may mắn quá...ta không có ý đắc tội tiên gia..
nhưng trong lòng nàng thầm oán thán,chỉ một cọng lông mà cũng ích kỷ!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile