THEO NGƯỜI HẢI GIÁC THIÊN NHAI
Tác giả: Tiểu hài nhi
Thể loại: Kiếm hiệp, lãng mạn.
Số chương: 11
Tình trạng: Hoàn thành
(Viết tặng Thiên Nhai)
-----o0o-----
Tiết tử
Đêm. Tĩnh mịch.
Ánh trăng bàng bạc chảy tràn khắp nơi, Vong Tình Cốc ngập chìm trong dòng chảy lạnh lẽo ấy. Cổ Nguyệt Đài im lìm đầy ma quái, tựa như một hung thú đang dùn mình, chờ lúc phóng mình lên vồ lấy con mồi.
Tóc mây phơ phất, y vũ phiêu diêu. Tựa như phi yến dạo xuân, bóng hồng y diễm lệ ấy nhẹ nhàng đáp xuống, bắt chéo chân nằm vắt vẻo trên Cổ Nguyệt Đài, ma mị như yêu hồ ngàn năm xuất thế. Xiêm y đỏ rực rỡ như ánh lửa, chập chờn dưới bóng nguyệt xa xôi. Ánh mắt tựa như tĩnh lặng, lại hồ như hoang dại vô chừng, ngạo nghễ nhìn thương sinh nhiều trầm mê hôn ám. Ngang tàng, kiêu hãnh. Cô độc, lạnh lùng.
Gió.
Nhanh như gió. Lạnh lùng như gió. Lẩn khuất trong gió.
Từ mười mấy năm trước, y đã nổi danh là Phong thần kiếm khách Tiêu Thiên Vũ, nhưng rồi năm năm lại đây, y bỗng nhiên lại biến mất không rõ tung tích, tựa như đã tan vào gió, hoà vào khói mây.
“Huynh đến rồi!”
Yêu hồ ma mị áo đỏ bật dậy ngồi tì gối chống cằm, nghiêng đầu nhìn vào bóng đêm trước mặt. Từ trong tàng cây nơi đó, một thân ảnh cao lớn chậm rãi bước ra. Phong trần và tiều tuỵ, nhưng vững vàng như thạch đài Cổ Nguyệt, không một ai có thể xô ngã được y.
Nàng nhìn y, vẫn ngạo nghễ như vốn có, nhưng thoáng xót xa và bi thương.
“Ta biết, huynh nhất định sẽ đến!”
“...”
“Vì ta!”
“Ta phải báo thù cho Tuyết Lệ!”
“Huynh nói dối, huynh đến là vì ta!”
“Ta đến để báo thù cho Tuyết Lệ!”
Y trầm giọng nhắc lại, nhưng vẫn không nhìn vào người con gái áo đỏ trước mặt. Y không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt nàng. Tiêu Thiên Vũ thừa nhận điều đó. Y sợ nét mị hoặc của nàng, sợ những bi ai và oán trách...
Nàng nhếch mép cười, khinh bạc và chua chát, chớp mắt phi thân rồi nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt y. Xiêm áo đỏ tươi còn bay bay trong gió.
Nàng chậm rãi cầm tay y, ôn nhu, ấm áp. Tiêu Thiên Vũ bối rối, nửa muốn rút lại, nhưng rốt cuộc lại để mặc nàng nắm chặt lấy bàn tay to lớn thô ráp của mình. Những ký ức đứt đoạn lại chập chờn trong đầu y. Cảm giác này sao mà quen thuộc đến thế, tựa như rất lâu rất lâu trước đây, cũng có một người đã nắm tay y như vậy...
Nàng chăm chú nhìn y, lúc này ánh mắt không còn vương lại một chút ngạo nghễ ngang tàng nào, tựa như ánh mắt ấy từ trăm năm vẫn tĩnh lặng và dịu dàng như thế. Tiêu Thiên Vũ càng bối rối, lòng bàn tay đã nghe mồ hôi thấm ướt, vội vàng giật khỏi tay nàng, lùi lại.
Y hít một ngụm không khí ngập ánh trăng lành lạnh, nói dứt khoát:
“Ta đến để báo thù cho Tuyết Lệ!”
Nàng mỉm cười, đáp nhẹ:
“Được!”
Đoạn, mũi chân khẽ điểm, hồng y phiêu hốt, người lại vắt vẻo ngạo nghễ trên Cổ Nguyệt Đài. Ánh mắt sắc tựa băng kiếm, đã nghe sát khí đậm dần...
“Vậy chúng ta cùng quyết đấu như đã định!”
Trăng vẫn sáng, im lìm nằm trên cao nhìn xuống bóng hồng y ngạo nghễ trên Cổ Nguyệt Đài. Lưỡi kiếm dài phản chiếu ánh trăng bàng bạc, lạnh lẽo đến đáng sợ. Vệt sáng ấy chiếu lên gương mặt nàng, soi rõ ánh mắt còn lạnh lùng tàn nhẫn hơn gấp bội. Một thoáng bi thương, oán hận.
Tuyết Hoa kiếm vung lên, ánh trăng bạc như bị cắt ra làm hàng ngàn mảnh nhỏ, sáng lung linh như hoa tuyết, đẹp đẽ vô ngần. Những bông hoa tuyết bạc ấy uyển chuyển bay múa, trông xa tựa như một làn khói nhạt nhoà, mờ nhân ảnh.
Tiêu Thiên Vũ nhíu mày, Hồng Mai kiếm xuất vỏ, đoá hoa năm cánh đỏ tươi sáng lên ngạo nghễ dưới ánh nguyệt.
Năm năm trước, nếu một người có thể khiến Hồng Mai xuất vỏ thì lập tức được tôn xưng như tuyệt đại cao thủ, danh tiếng vang lừng. Bởi vì bất kỳ ai một có thể khiến Tiêu Thiên Vũ rút kiếm thì tuyệt đối xứng đáng với sự xưng tụng đó.
Nữ nhân diễm lệ trước mặt chỉ vừa xuất kiếm đã xuất ra một chiêu “Hoa tuyết dưới trăng”. Kiếm chiêu thoáng trông mềm mại như y phục tung bay trong gió nhưng kình lực mạnh mẽ phi thường. Chiêu còn chưa tới, kiếm phong đã táp vào mặt y rát buốt.
Cổ tay Tiêu Thiên Vũ khẽ vẩy, mũi kiếm xoay một đường vòng kỳ lạ, như quỹ đạo rơi của một đoá hoa. Những bông hoa tuyết bạc xoay xoay, soi lên màu áo đỏ như những cánh mai bay múa.
Nàng mỉm cười, buông một tiếng than nhẹ như gió xuân.
“Mai cười trong gió.”
Dưới trăng, trong gió, những bông hoa tuyết trắng bạc hoà lẫn cùng hàng ngàn cánh mai đỏ bay bay, cảnh tượng vô cùng huyền ảo. Tiêu Thiên Vũ thoáng như nhìn thấy cảnh mà y vẫn thường gặp trong những giấc mơ đứt đoạn.
Y khi ấy còn trẻ, vẫn còn mang vẻ anh tuấn thư sinh, ánh mắt ngang tàng mà cao ngạo của thời thanh niên. Tiêu Thiên Vũ nhìn thấy mình mặc y phục trắng ngồi thổi sáo dưới gốc mai hồng, dưới trời mênh mông tuyết trắng. Chao ôi, sao mà tươi sáng quá! Cánh mai đỏ tươi bay múa trong không gian, đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng không một cánh hoa nào mĩ lệ được như nàng. Xiêm y đỏ như mai, dịu dàng uyển chuyển trong điệu múa mà y chưa bao giờ thôi mơ thấy. Như cánh nhạn bay liệng giữa trời, tựa lý ngư quẫy đuôi dưới nước, như hoa cười trong gió, tựa tuyết múa dưới trăng. Y không nhìn thấy gương mặt nàng, chỉ nhớ nàng ôn nhu và ấm áp biết bao, chừng như tuyết trước mắt y cũng tan ra...
Tang.
Kiếm chiêu giao nhau. Giấc mơ đứt đoạn.
Kình lực mạnh mẽ, song phương cùng bị chấn bay về phía sau. Tuyết tan. Mai rụng.
Chân vừa chạm đất, xiêm y đỏ rực đã lại bay lên, thân hình xoay xoay, bóng hồng y phơ phất như một đoá hoa mai rực rỡ giữa trời. Kiếm quang cắt lìa vầng trăng bạc, người đã như cánh hoa bị cuồng phong cuốn lấy, theo vòng xoáy đến rất gấp.
Nàng mỉm cười:
“Còn nhớ 'Mai lạc cuồng phong' chăng?”
Tiêu Thiên Vũ ngẩng đầu, Hồng Mai kiếm chỉ đơn giản vung lên một cái, chậm rãi, nhẹ nhàng mà vững vàng, trầm định.
Ngày xưa, có một người con gái đã nói với tình lang:
“Thiếp sợ mình sẽ như cánh mai kia, một ngày kia sẽ bị gió cuốn bay đi mất, không thể tìm thấy đường về.”
Tình lang của nàng dịu dàng đáp:
“Đừng sợ, dù cho nàng có bị cuốn bay đến chân trời góc biển, ta cũng đi theo, dù có phải đi hết vạn dặm nhân gian ta cũng nhất định tìm thấy nàng.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile