Gửi bởi
anhhungsida
nay thấy huynh quang nhớ má học theo tư mã thiên viết ttv sử ký chắc làm cho nhiều huynh đệ thắc mắc là huynh ấy lấy tư liệu thông tin vịt này từ đâu và tại sao đến bây giờ sau bao nhiêu tháng ngày mới tung ra,làm cho mọi người mê man chờ đợi hồi kế tiếp.
Nay đệ xin mạn phép(có xin phép nha ) viết bài phi lộ với bài câu chuyện về quang nhớ má.
Khắp thành thăng long , từ đường lớn đến ngõ nhỏ đều còn nguyên dấu vết của lễ hội đêm hôm trước. Những mảnh giấy và xác pháo vãi trên khắp các nẻo đường.
Trên đường vào giờ này thưa thớt bóng người đi lại, so với cảnh náo nhiệt đêm qua thì thật là khác biệt.
Có thể nhận thấy sau một đêm vui vẻ trác táng , tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi nên đến giờ vẫn còn đang say giấc nồng.
Hầu hết các cửa tiệm trên phố đều còn chưa mở cửa buôn bán vào ngày đầu xuân.
Lang thang trên còn đường là một bóng nữ nhân,nhìn nàng mới thanh cao làm sao,phong thái ưu mỹ tuyệt luân, gương mặt tự nhiên không một chút phần trang vấn vương nét u uẩn khó tả, càng tăng thêm sức quyết rũ đến kỳ lạ cho nàng.
Dung mạo thanh lệ như tiên, làn da trắng muốt và những đường nét đầy mỹ cảm ấy, bất cứ một tăng giảm nào cũng sẽ phá đi kiệt tác của tạo hóa ẩn dưới hình hài nàng.
Thật khác xa những cô gái bây giờ,quần bó áo hở ngực,nàng ăn mặc kín đáo,chiếc áo len tôn bộ ngực đầy đặn lai thêm no đầy hơn,làm người nhìn không khỏi cảm thấy tôn sùng vẻ đẹp của nàng,tuyệt không có cảm giác xâm phạm một toà thiên nhiên.
Chiếc áo hai vạt cổ tròn nàng mặc, cho dù chỉ là thêu hoa đơn sắc nhưng sự tương phản đầy dụng ý giữa màu chỉ trắng và nền vải lam lại gây ấn tượng đa biến khôn cùng, vừa hài hòa vừa có gì như phá cách, có lẽ cũng như tính cách của nàng.thật sự hài hoà kết hợp đông tây fashion của thiên hạ.
Không thiếu phần sang trọng của châu âu,không kém phần uyển chuyển của châu á ,và không thiếu phần tạo cho người ta cảm giác bốc lửa của châu mỹ la tinh.
Nàng là ai?sao lại đi vào tầm này,khi mọi người đang say giấc nồng?
Bỗng đâu đó vang lên tiếng gọi yếu ớt
"nàng,xin hãy chờ ta" giọng khẩn cầu tha thiết của một nam nhân,trạc tuổi 27-28 tuổi,kèm theo những cái nấc nghẹn ngào,thương tâm quá mức.
Thiếu nữ như không thấy , vẫn cứ bước đi nhịp nhàng,để ý kỹ thì thấy vai nàng hơi rung,nhẹ nhàng trong gió,kèm theo những giọt suơng văng ra hai bên.nàng đau khổ ? Hay chỉ là vô tình?hay cảm động khi nghe người ta cất tiếng gọi thươn tâm ?
Tiếng gọi vẫn không ngừng vang lên,bóng người con gái dần dần biến mất,trong ánh nắng buổi sáng dịu êm.
Một lát sau xuất hiện một bóng ảnh của một chàng thanh niên,thì ra lúc nãy chàng dùng thiên lý truyền thanh (qua loa phóng thanh của phường).
Nàng lại bỏ ta mà đi không một lời hẹn gặp lai.
Nghĩ đến đấy gã tưởng chừng như muốn bật tiếng cười.nhưng không phát ra tiếng.đau khổ là sao.thống khổ làm sao,ai hiểu hắn đêm đêm mất ngủ vì ai ?
Nhưng vô luận như lần mới gặp ở đây, hay gặp tại đêm trăng trên tiểu lầu tại new xuân viện , hắn đều tự mình cảm giác thấy điều gì đó.
Thật sự có cái cảm giác khác thường.
Bể tình vô hạn, khổ hải vô biên!
Nói cho cùng, tình cảm nam nữ chính là niềm vui trong nhân sinh,đáng thương thay cuộc đời lang bạt trong bể ái tình.
"ta cuối cùng cũng thua hắn ta,tên công tử bột đáng ghét kia.ta tuy không giàu có như hắn ,cũng không có tương lai tươi đẹp cho nàng , ta chỉ cho nàng mỗi con tim ,cháy bỏng yêu thương vô hạn này mà thôi,nàng có hiểu nỗi lòng ta không ?"
ta quyết không để cho mi và tên mùa lá rụng trong vườn ma văn kháng yên thân .
Ta sẽ thề quyết trả mối thù này .
Nhưng làm cách nào bây giờ?
Võ không bằng công tử bột , văn không bằng ma văn kháng.
Chỉ còn cách học theo cổ nhân mà thôi.
Hắn nghĩ đến điều gì? Làm cách nào và nàng tiên nữ đó là ai?
Ooo
vài ngày sau tính trên mạng.
Trên đất tàng thư viện bỗng nhiên xuất hiện một nhân vật thần bí, với câu truyện : Sử ký tàng thư viện - thiên hạ chi công danh ( thiên hạ đều biết danh)
ooo
"kính mời quý khách đến xem văn miếu quốc tử giám,nơi các anh hùng ghi danh,giá vé rẻ bất ngờ." tiếng loa phóng thanh báo lại.
"chú ơi chú mua một vé đi cho cháu" thằng bé bán vé nói với anh chàng thư sinh,đứng trước cửa văn miếu.
"ô kê , cháu còn bao nhiêu vé ?" chàng thư sinh cất tiếng hỏi.
"dạ cháu còn 50 vé,chú cần bao nhiêu? Nếu mua nhiều cháu bán rẻ cho." thằng bé nhanh nhảu trả lời,ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng.
"thế bao nhiêu tiền hả cháu?"
"dạ 10 ngàn một vé chú ah" thằng bé đáp với lại sự ngạc nhiên,lòng tự hỏi hay hắn ta không đủ tiền định mặc cả mình đây,giá vé chung mà.
"đây là 800 ngàn cháu cầm lấy đi,đưa hết số vé cho chú về ăn cơm với bố mẹ đi."
thằng bé ngạc nhiên không thốt lên lời,đưa vé cầm tiên,đông tác thành thục và nhanh nhẹn làm sao,không một âm thanh gây ra cho người bên cạnh.
Nhìn thằng bé biến mất trong lòng người đi bộ,chàng thanh niên rảo bước tiến vào văn miếu .
Bước được khoảng 3 trượng , ánh mắt chàng thanh niên sát cơ thiểm hiện.
Không khí như ngưng lại,văn miếu lúc đó chợt im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
"ai ? Có ra cho ta quang như mộng coi,không chớ trách !" giọng nói vang lên cộng thêm công lực thâm hậu,quả đúng một cao thủ chân chính.
"ha ha , lâu không gặp thấy quang huynh thật có bước đại tiến trong võ học,đạt tới tiên thiên chân khí,xuất thủ thành văn,lưu thủ thành thơ,làm cho tiểu đệ bái phục,bái phục"
một thân ảnh xuất hiện vô thanh vô tức cách đó khoảng 3 trượng.
Một thân thanh y, trông như một văn sĩ, dáng người cao gầy, hiển hiện dáng dấp của một văn nhân mộc mạc, cử chỉ văn nhã, trên môi khẽ nở nụ cười, tưởng như không phải vì thanh niên nội công thâm hậu mà động dung.
"tưởng ai hoá ra là trùm sữa bột, ta quả thật là thất kính , thất kính"
không hiểu vô tình hay cố ý mà y cũng lập lại hai lần.
Thiệt là khó hiểu,bọn người trong giang hồ vốn là vậy,toàn là một bọn khó hiểu.
"quang huynh vốn tưởng về quê tham khảo thư viện sử ký toàn thư và hồng quang nhất thống chí sao lại nổi lên hùng tâm muôn trượng muốn tranh mỹ nữ với ta và ma huynh ?" tiếng nói vang lên , cộng với âm thanh đâm thẳng vào mộc nhĩ,đúng là công phu thành danh của sữa bột nhà ta,người có danh vọng tuyệt không phải bọn bất tài vô dụng,ngay từ đầu đã cố chiếm thế thượng phong chủ động,cố tình nhắc lại cố sự đau thương của người ta,tâm kế thật khủng khiếp.
"hừm , huynh đã nói đệ cũng xin trả lời,nay đệ quyết tâm giáng ma vệ đạo rửa mối hận năm sưa,chắc huynh hiểu chứ?" tuyệt , quá hay,câu trả lời ngắn gọn ,mà không cho người ta biết mình muốn gì,tung hoả mù làm cho y phải suy nghĩ về chuyện quá khứ,cao thủ tranh nhau,thời cơ là chính,cao thủ quyết đấu thế chủ động thật rất quan trọng quyết định thành bại sinh tử.
"huynh nói thế đệ xin vào vấn đề vậy" mồm chưa nói hết câu,mà bóng người tiến lại dần,khoảng cách thu hẹp lại trong nháy mắt,chỉ thấy tả thủ hắn cầm con chuột máy vi tính màu đen,hữu thủ cầm bàn phím gõ mầu trắng.
Trong sát na đó bàn tính như đập từ trên xuống chỉ tội góc độ quả thật hết sức bất ngờ,làm cho người ta tưởng y đang chém ngang lưng,tốc độ nhanh nhưng không gây ra tiếng gió,quả thật đạt tới tông sư trong làng gõ phím.
Bên dưới chỉ thấy con chuôt của y như bò như bay,âm thầm phong toả phía dưới ,không cho y lùi lại một bước.
Chàng thanh niên tên quang như mơ,thầm kêu nguy,y cố tình không nói hết cau hòng làm mình mải mê,trong sát na đó thì tấn công.
May mà mình chuẩn bị ngay từ đầu,cộng thêm hôm qua có được vài trang thất giới cộng vài hồi đại đường làm cho công lực và cảm giác đại tiến , không chắc phải thảm bại dưới tay của tên mẳ búng ra sữa này mất thôi.
Hai tay vận bảo bình ân,hai chân xử thiên cân truỵ , vì biết rằng nếu mình nhảy lên là đúng dự đoán của hắn,con chuột lúc đó phong toả dưới chân mình thật hết đường chốn thoát.
Thân người uốn xuống theo tốc độ thât nhanh, thiết bản kiều đai công hiệu tối đa,phối hơp với bảo bình ấn như hành vân lưu thuỷ thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Hai chân vận lực ,bên phải một cước đá vào bàn phím,mượn lực phản chấn xoáy vòng sang ngang thoát hiểm con chuôt trong gang tấc.
Mồm thét " sữa bột huynh mắc mưu ta rồi" tại sao lại vậy ?
Hắn mong sữa bột sẽ bị câu nói đó mà mắc mưu , phân tâm đi một lát,hòng lấy lại thế quân bình.
"quang huynh nhầm rồi , huynh mới là người mắc mưu".