TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Bạn thấy truyện này như nào

Người bình chọn
109. Bình chọn này đã đóng
  • quá tuyệt

    38 34.86%
  • khá tuyệt

    41 37.61%
  • cũng tuyệt

    30 27.52%
Bình chọn có nhiều lựa chọn
Trang 1 của 52 1231151 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 257

Chủ đề: [Khoa Huyễn] Tuyệt thế vô song - Chương 256

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Lâm Gia Trang - Hà Nội city
    Bài viết
    435
    Xu
    0

    Mặc định [Khoa Huyễn] Tuyệt thế vô song - Chương 256

    Tuyệt Thế Vô Song
    Tác giả : Hungvodich9490
    Truyện đề cao Nam Hạ - Việt Nam.



    Chương 1 : Gia tộc


    Topic góp ý cho truyện: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=61928 đóng góp các bác

    Truyện này yên tâm là Việt Nam mình sẽ là nhất, nhân vật chính sẽ đánh hết trái đất rồi thiên hà đến cả vũ trụ.


    Truyện viết theo phong cách đơn giản mà hiệu quả, nhân vật chính dự tính sẽ có khoảng 3 vợ tuy nhiên đến chương 200 vẫn chưa có người nào hì hì, và yên tâm là sẽ dài rất dài cho các bạn đọc thoải mái.
    Hệ thống sức mạnh lúc bắt đầu có vẻ hơi cũ nhưng yên tâm về sau sẽ hoàn toàn khác với những truyện hiện nay hắc hắc


    Hiện nay bên lachongthuvien.com có tổ chức cuộc thi cho tác giả việt, bạn nào thấy truyện mình đọc được thì sang bên đó đọc để ủng hộ mình nhé

    Trái đất năm 2120, loài người gần như đã sử dụng hết các nguồn năng lượng hóa thạch trên trái đất, từ đó các cuộc chiến tranh nổ ra để tranh giành các nguồn năng lượng còn sót lại diễn ra ở khắp nơi trên thế giới, đồng thời cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật mới bùng nổ nhằm nghiên cứu các loại vũ khí và năng lượng mới để phục vụ chiến tranh.

    Các loại vũ khí nguyên tử, bom khinh khí được sử dụng hàng loạt làm 60% sinh vật trên trái đất bị hủy diệt, các khu rừng bị phá hủy nặng nề gần như biến mất hoàn toàn, tầng ozon thủng lỗ chỗ, tia tử ngoại trực tiếp chiếu xuống trái đất… nhân loại đứng trước nguy cơ bị diệt vong.

    Chính phủ các nước còn tồn tại đã nhóm họp và quyết định ngừng cuộc chiến tranh lại đồng thời di dời toàn bộ dân cư xuống dưới lòng đất tránh những tia nắng mặt trời hủy diệt.

    Nhờ khoa học kỹ thuật phát triển nên việc xây dựng căn cứ và di dời những người còn sống sót diễn ra chỉ trong vòng 10 năm từ đó loài người đã dời xa mặt đất và sống cuộc sống mới ko có ánh sáng mặt trời trong 20 căn cứ trên toàn thế giới thuộc 8 quốc gia.

    Nhưng di chứng của cuộc chiến tranh vẫn còn tác động rất lớn đến loài người.

    Những người được đưa xuống dưới lòng đất 1 phần không chịu được bị chết , 1 phần khác trở nên mạnh mẽ hơn với sức mạnh, trí tuệ siêu việt nếu đem so sánh với trước khi chiến tranh họ có thể gọi là những siêu nhân.

    Những người có sức mạnh lớn có thể chống chịu được dưới ánh sáng hủy diệt và môi trường sông khắc nghiệt sẽ thường xuyên lên mặt đất thu thập các thông tin và điều tra tình hình, còn những bác học biến dị chuyên tâm nghiên cứu khoa học tất cả đều nhằm mục đích để 1 ngày nào đó con người có thể hoàn toàn đi lại trên mặt đất.

    Tuy nhiên việc trở lại mặt đất lại không dễ dàng như vậy việc vì các loài động thực vật trên trái đất sau chiến tranh cũng biến dị trỏ thành những con quái vật có sức mạnh và trí tuệ không thua j loài người.

    Với việc không ngừng biến dị và phát triển dưới điều kiên khắc nghiệt làm số lượng của chúng không ngừng tăng lên , và mặt đất bây h đã là địa bàn của quái thú và các loài cây cối kỳ lạ.

    Thời kì chinh phục mặt đất bắt đầu, mà người ta gọi là thời kì này là Phục Sinh

    Năm 2800, 780 năm sau khi loài người chuyển xuống dưới lòng đất, với việc tiến hóa đang diễn ra, sức mạnh nên loài người đã chia ra thành các cấp bậc rõ ràng

    Đấu giả là thuật ngữ chỉ những người có thể phóng thích sức mạnh của cơ thể ra bên ngoài, thể hiện qua đấu khí, đấu khí càng mạnh thì lực lượng càng mạnh.

    Việc hình thành đấu khí chính là thông qua việc hấp thụ nguồn năng lượng vô tận trong vũ trụ và chuyển hóa thành năng lượng trong từng tế bào trên cơ thể.

    Tuy nhiên để có thể cảm thụ và hấp thu năng lượng vũ trụ thì con người phải có được sức mạnh cơ thể đạt 1 mức nhất định.

    Người bình thường muốn tiến đến đấu giả thì phải qua lớp đấu giả, đồng thời vượt qua khảo hạch được tiến hành hằng năm những người này chỉ được coi là võ sĩ mạnh hơn người bình thường 1 chút.

    Sau khi được xác nhận là đấu giả học viên sẽ tốt nghiệp và làm dự bị quân cho “Quân chủng chinh phục mặt đất” và bắt đầu được đào tạo thành đấu giả chân chính với sự hướng dẫn chỉ dạy chi tiết.

    Trong dự bị “Quân chủng chinh phục mặt đất” bao gồm các cấp bậc từ nhất cấp đấu giả đến cửu cấp đấu giả chỉ được huấn luyện dưới lòng đất.

    Chỉ khi đạt đến cấp độ đấu thánh mới có thể chống chịu được những điều kiện khắc nghiệt trên mặt đất.

    “Quân chủng chinh phục mặt đất” chân chính là những người đạt cấp đấu thánh trở lên là lực lượng chiến đấu chính của loài người.


    Trong 20 căn cứ thuộc 8 quốc gia, có căn cứ lớn nhỏ các loại, trong đó quốc gia nhỏ nhất là quốc gia Nam Hạ với 1 căn cứ có khoảng hơn 200 vạn dân.

    Quốc gia do 6 gia tộc lớn thống trị hình thành nên từ trước thời kỳ Phục Sinh do 6 người có công xây dựng lên khu căn cứ tạo ra.

    6 người đầu tiên gồm có 4 trí tuệ giả và 2 đấu đế, gia tộc của 4 trí tuệ giả chủ yếu điều hành mọi việc nghiên cứu khoa học,vũ khí, xây dựng, kinh tế…. còn gia tộc đấu đế chịu trách nhiệm bảo vệ thành quả đó đồng thời mở mang lãnh thổ trên mặt đất.

    Quốc gia có 2 loại trường học 1 loại học chiến đấu chuyên đào tạo ra các đấu giả, loại thứ 2 chuyên đào tạo các trí tuệ giả.

    Tuy nói rằng trí tuệ giả chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu nhưng khi chỉ số IQ của họ đạt được đến mức độ nhất định họ sẽ có năng lực kì lạ “điều khiển vật thể”, “cảm ứng tự nhiên”…. những người này còn được gọi là Pháp sư.

    Pháp sư là những người có thể thông qua việc tập hợp, cảm nhận các nguyên tố trong tự nhiên thực hiện những loại công kích hủy diệt hàng loạt.

    Tuy nhiên khi họ đã trở thành Pháp sư trí tuệ của họ không còn phát triển vượt bậc mà chỉ còn như người bình thường, do hầu hết não bộ đều dùng để cảm thụ các loại năng lượng trong tự nhiên.

    Những Pháp sư có số lượng rất ít khoảng 1 vạn trí tuệ giả mới may ra có được 1 vị pháp sư, cả nước Nam Hạ mới có được khoảng gần 20 người.Chính vì vậy địa vị của pháp sư trong quốc gia rất cao, được hưởng những đãi ngộ đặc biệt.Chính vì vậy ai cũng hy vọng mình hoặc người thân bạn bè có thể trở thành Pháp sư.

    Thành phố Đông Giang, trường đào tạo võ giả số 1 chuyên giành cho con em gia tộc quyền quý hoặc giàu có.

    Rầm!…. 1 tiếng động vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.

    1 chú nhóc khoảng 6 7 tuổi ôm mặt nằm trên thảm tuy nhiên cậu bé không hề kêu lên một tiếng nào.

    Bên kia là 1 chú nhóc trông to khỏe hơn hẳn mặt mũi hớn hở nói.

    - Đã biết điều chưa? Lần sau đừng chúi mũi vào chuyện của người khác nữa hiểu ko?

    Cậu bé đang ôm mặt ko hề nói 1 câu nào lẳng lặng đứng dậy ôm quyền chào theo quy tắc trên võ đài rồi đi ra ngoài.

    - Hừ không biết điều! Lần sau ta sẽ dạy bảo tiếp! Cậu nhóc to khỏe khịt khịt mũi.

    Cậu bé đi xuống phòng phục hồi của trường. Trường chuyên giành cho con ông cháu cha nên hệ thống y tế có thể nói hiện đại nhất căn cứ.

    - Lại là cậu à Đằng Sơn? sao bị đánh đến thế này? Lại do mấy đứa kia làm à? 1 cô y tá hỏi bàn tay kiểm tra cái hốc mắt thâm quầng của cậu bé.

    - Không có việc gì, cô chữa trị để cháu vào học tiếp là được! Tuy rất đau nhưng Đằng Sơn mặt mũi vẫn như không, dường như vết thương không phải của cậu vậy.

    Đây là lần thứ 2 trong ngày rồi,tuần này cậu vượt chỉ tiêu rồi đấy! 21 lần!Nhà thuốc chắc chỉ xây cho mình cậu thôi!

    Công nghệ phát triển, mấy vết thương nhẹ kiểu như tụ máu này chỉ xử lý khoảng 10 phút là bình phục hoàn toàn.

    - Cám ơn! Cậu bé nói 1 câu rồi lại lặng yên đi vào ra ngoài.

    - Ôi! tội nghiệp thằng bé! 1 trong 6 đại gia tộc mà lại bị xuy yếu tới mức này!1 Cô y tá khác nhìn bóng lưng nhỏ bé của Đằng Sơn cảm thán.

    - Biết làm sao được từ 200 năm trước đây, tộc trưởng gia tộc họ Đằng trong 1 lần chống lại sự thú triều của bọn quái vật bị hy sinh! Ngay cả mấy nhân vật chủ chốt trong gia tộc cũng hy sinh trong trận đánh đó! tuy chính phủ luôn hỗ trợ cho gia tộc nhưng h gia tộc cũng đã chia 5 xẻ 7 do ko có người lãnh đạo rồi!

    - Nge nói hầu như tất cả quân đội của Đằng gia đều chuyển sang cho Trịnh gia rồi!

    - Đúng vậy a, quân đội gia tộc họ Đằng h toàn đi theo Trịnh gia, chỉ còn 1 số thành viên không chịu muốn trùng kiến lại gia tộc, mà cậu bé Đằng Sơn hình như thuộc chính mạch của Đằng đế nên mục tiêu xây dựng lại gia tộc luôn đè nặng lên thế hệ trẻ này!

    - Biết làm sao được, đây chính là số mệnh của từng người! Thật tội nghiệp nó mới có 6 tuổi! Thở dài 1 hơi cô y tá cũng đành quay lại công việc.

    Khi 2 cô y tá nói chuyện thì cậu bé đã đi vào lớp.

    Lớp học ở đây rất rộng khoảng gần 1 nghìn m2, nơi đây có đầy đủ các dụng cụ để luyện tập hiện đại nhất, ko những thế còn có 3 võ đài để các học sinh tỷ thí tranh tài với nhau, điều kiện kiên quyết là không được gây ra án mạng, nhưng tỷ lệ này rất nhỏ do có 1 đấu giả luôn ở bên trông coi.

    - Anh! 1 cậu bé khoảng 5 tuổi chạy ra đón Đằng Sơn.

    - Anh có sao không? Xin lỗi đã làm anh phải chịu đòn hộ em, nếu em không hậu đậu trêu vào bọn nó thì đã không xảy ra chuyện này rồi! Ta thật vô dụng mà! Cậu bé rưng rưng nước mắt.

    - Không sao đâu! Cũng chỉ vì bọn nó sỷ nhục gia tộc mình nên đệ mới phải làm như vậy, nếu ta là em ta còn phản ứng mạnh mẽ hơn ý chứ! anh lớn rồi chịu khổ 1 chút cũng được mà!

    - Nhưng rõ ràng thực lực anh rất mạnh tại sao lại để cho bọn nó đánh hoài vậy?

    - Em chưa hiểu đâu! Chúng ta h chỉ là 1 gia tộc nhỏ bé ko được bảo vệ nếu đệ làm bị thương mấy đứa thuộc nhánh chính của 5 gia tộc còn lại sẽ bị khép tội đấy!

    - Nhưng nhà chúng ta cũng là 1 gia tộc lớn mà!

    - Gia tộc chúng ta đã không còn ai bảo hộ nữa rồi! nói đến đây Đằng Sơn lại ngĩ đến những nỗi cơ cực mà gia đình mình phải chịu.

    Cha của Đằng Sơn là Đằng Vũ, người đã mất cả ông lẫn cha trong trận chiến đó, may hôm đó cha của Tiểu Sơn làm nhiệm vụ dưới lòng đất nên tránh được tai nạn, bảo vệ được huyết mạch chính thống của Đằng gia.

    Từ đó cha mẹ Đằng Sơn đã định cư ở dưới lòng đất mặc dù cha của Đằng Sơn cũng là 1 đấu thánh khi đó Đằng Sơn mới 1 tuổi, vì vậy mà ấn tượng của cậu về mấy người đã chết rất nhạt nhòa.

    Sản nghiệp do ông và tổ phụ để lại mặc dù cũng không phải là ít nhưng để duy trì 1 gia tộc khổng lồ thì thật chưa đủ.

    Trưởng tộc h là Đằng Vũ phải cung cấp tiền hàng tháng cho các thành viên trong gia tộc, ngoài ra còn chi tiêu gia cố các công trình gia tộc, chi tiêu cho sinh hoạt hằng ngày của gia tộc…… đó là những con số khổng lồ.

    Các thành viên trong gia tộc thấy Đằng Vũ thân là Đấu thánh mà không lên mặt đất chiến đấu và bảo vệ gia tộc thì rất bất mãn, thậm chí còn nói xấu sau lưng ông nữa.

    Đằng Vũ biết điều này nhưng ông vẫn im lặng và tìm cách kiếm tiền để duy trì các hoạt động của gia tộc, tuy nhiên áp lực càng lúc càng đè nặng lên vai ông.

    Chính vì không đủ tiền để duy trì mọi việc của gia tộc nên các nhánh của gia tộc dần đầu nhập vào các thế lực khác tách ra khỏi gia tộc, 1 số thành viên còn đề ngị chia gia tài để mọi người tự phát triển theo con đường riêng.

    Chỉ sau 1 năm rưỡi, Đằng Vũ phải chia gia tài gần 800 năm của gia tộc cho các thành viên, việc này cũng coi như là sự chấm dứt của một gia tộc.

    Nhưng ông nhất quyết giữ lại từ đường của gia tộc mặc cho người khác cười chê, 1 nơi không có tác dụng gì nhưng chi phí duy trì hoạt đông luôn đứng đầu người ta cho còn không thèm lấy vậy mà lại giữ lại.

    Tuy nhiên không ai biết ý nghĩa của từ đường đối với Đằng gia sau này, Đằng Vũ giữ lại vì đây là lời nhắn cuối cùng của Đằng đế Đằng Thịnh trước khi chết và cũng vì ông là tộc trưởng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 27-11-2012 lúc 20:49.
    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,mymap,tuantreu,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Lâm Gia Trang - Hà Nội city
    Bài viết
    435
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuyệt Thế Vô Song
    Tác giả : Hungvodich9490
    Truyện đề cao Nam Hạ - Việt Nam.



    Chương 2: Chịu thua chưa




    - Tập hợp! tập hợp!

    Tiếng nói của Võ sư vang lên khắp căn phòng, người này cũng là 1 thất cấp đấu giả với cơ thể săn chắc cơ bắp cuồn cuộn, chiều cao khoang 1m8 nên trông rất lực lưỡng, ngoài ra còn là người trong Trịnh gia, gia tộc điều hành toàn bộ lực lượng quân đội hiện nay.

    - Bây h chúng ta sẽ tổ chức thi đấu xếp hạng định kỳ hằng tháng! Võ sư nhìn lướt qua lũ trẻ trước mặt, ánh mắt sắc bén đầy khí thế làm cho bọn nhỏ không dám ngẩng đầu lên nữa, đứa nào đứa nấy thành thật đứng thẳng tuy nhiên cũng có một vài ngoại lệ.

    - Quy tắc như cũ ai xếp cuối bảng sẽ phải ở lai dọn vệ sinh toàn bộ nhà thi đấu! Chỉ cần thắng 1 trận là ko phải đấu tiếp ai thua sẽ phải tiếp tục thi đấu cho tới người cuối cùng!

    - Haha không phải thi đấu đâu cho Đằng Sơn làm luôn đi! 1 nhóm học viên cười lớn đây chính là đội nhìn thấy võ sư cũng vẫn tươi cười, bọn này chính là vua ở đây.

    Bàn tay đưa lên vuốt vuốt cái mũi, Đằng Sơn không hề nói gì chỉ cười nhẹ.

    - Anh! lần này để đệ chịu đi huynh toàn gánh hộ em thôi, em không có thiên phú học võ chịu phạt là đúng rồi! Đằng Vân ở bên cạnh buồn rầu nói, hắn vốn nhỏ bé yếu ớt nếu không có Đằng Sơn che chở chắc suốt ngày nằm trên giường bệnh mất.

    - Ài em rất thông minh kia mà, để năm sau đủ tuổi ta biết em sẽ thi được vào trường trí tuệ số 2! Bây h cứ để ta chịu thay em 1 chút coi như rèn luyện thôi!

    Thời gian đầu truyền thừa võ giả và trí tuệ giả rất thuần khiết người mạch võ giả chỉ lấy võ giả và cũng như vậy với trí tuệ giả, loài người coi đây là ưu hóa gien có thể thúc đẩy đời sau phát triển hơn.

    Nhưng trải qua bao năm tháng, con cháu của họ kết hôn lẫn lộn với nhau nên việc 1 người có dòng máu võ giả trở thành trí tuệ giả hay cả 1 pháp sư là 1 việc bình thường có thể xảy ra.

    Ở đây, trẻ con từ 3 tới trước năm 6 tuổi bắt buộc phải được rèn luyện thân thể, đến khi 6 tuổi mới được chọn lựa con đường phát triển, một là thi vào trường nghiên cứu chuyên giành cho trí tuệ giả hoặc tiếp tục rèn luyện trở thành đấu giả.

    Đa phần mọi người đều muốn trở thành đấu giả, vì như vậy có thể lên được mặt đất, sống dưới ánh mặt trời, nhìn những cây cỏ cùng sinh vật phát triển.

    Vì vậy phương pháp huấn luyện đấu giả đã được nghiên cứu rất nhiều năm và đã có những thành tựu to lớn.

    Để bọn nhỏ chịu khó luyện tập thì việc cho bọn chúng đấu đá nhau là một phương thức rất thực tế.

    Việc vệ sinh phòng học mục đích giành cho bọn nhỏ thể lực yếu kém để rèn luyện thân thể, tuy nhiên do những đứa nhỏ cũng có xuất thân không bình thường nên khi đấu cặp luôn có việc thiên vị xảy ra.

    Đằng Sơn thì ko sao nhưng đệ đệ Đằng Vân thể lực yếu nên không thắng được trận nào kể cả khi gặp mấy đứa nhỏ tuổi hơn, vì vậy Đằng Sơn luôn phải chịu thua đến cuối để giúp em mình.

    Đã gần 3 năm trận cuối cùng luôn là 2 anh em Đằng gia.

    - Trận thứ nhất Trịnh Thành 6 tuổi và Hạng Long 7 tuổi! Võ sư cầm danh sách đọc tên.

    Trịnh Thành cháu đích tôn của Trịnh Đế tuy mới 6 tuổi nhưng nhờ có sự chỉ dạy của tiền bối cộng thêm các dược vật quý hiếm làm cho hắn cao lớn rắn chắc hơn hẳn các bạn cùng lứa, thậm chí Hạng Long 7 tuổi nhưng chỉ cao đến tai của hắn.

    Hạng Long cũng thuộc Hạng gia 1 trong 6 đại gia tộc lại thuộc dòng tộc trí tuệ giả, nhưng không có trí tuệ siêu việt nên đã đi theo con đường đấu giả.

    - Lên đây đi! ta sẽ cho ngươi biết sự khác biệt của dòng máu võ giả! Trịnh Thành hất cằm ngạo ngễ nói.

    Hạng Long ko hề nói j phi thân lên võ đài.

    - Bắt đầu! Tiếng của võ sư vang lên.

    - Hây A! ngay khi vừa bắt đầu Hạng Long nhanh chóng xông lên chớp mắt đã vượt qua khoảng cách 2m tung 1 cú đấm chính giữa mặt Trịnh Thành, khuôn mặt non nớt tự nhiên dữ tợn hẳn lên, khí thế quyết tâm chiến thắng mạnh mẽ làm mấy đứa nhỏ bên dưới cũng có thể thấy được.

    Trịnh Thành mặt mày như thường không hề biến sắc chỉ nhếch mép cười,eo hơi nhích xuống, nắm đấm móc từ dưới lên thẳng vào cổ tay Hạng Long, cũng phải công nhận hắn chọn lựa thời cơ rất tốt.

    Rắc…! 1 âm thanh giòn tan vang lên, cổ tay Hạng Long đã bị gãy, không những thế cú đấm của Trịnh Thành còn làm Hạng Long lộn một vòng trên không.

    Bịch! Thân mình Hạng Long rơi phịch xuống sàn, hắn ôm lấy cánh tay đã gãy lủng lẳng, mồ hôi lạnh chảy khắp người nhưng vẫn không rên một tiếng.

    - Chịu thua chưa?

    Ôm cổ tay bị gãy Hạng Long đứng dậy hét: Lên đi!!!!

    Trịnh Thành cười lạnh: Muốn chết!!!

    Cơ bắp cuồn cuộn nổi lên lên trên người Trịnh Thành.

    Pip pip máy đo năng lượng trên võ đài lập tức hiện chỉ số.

    - Hả? bát cấp võ giả!! mọi người trong phòng hô lên.

    - Nguy rồi, Hạng Long mới chỉ đạt tứ cấp võ giả thực lực chênh lệch quá lớn! Đằng Sơn nhíu mày, cái này không phải quyết đấu mà chỉ là chà đạp 1 bên đánh 1 bên chịu đòn thôi.

    Phốc! Trịnh Thành lao như tên bắn về phía Hạng Long,thân hình chưa đến nơi nhưng khí ép đến đã làm cho Hạng Long đứng không vững.

    Yaaa.....! Trịnh Thành hét lên,1 cú đấm với toàn bộ lực lượng cơ thể, gân tay nổi lên trên nắm đấm nhỏ bé của Trịnh Thành.

    Nếu trúng đòn này tuy không chết nhưng Hạng Long chắc chắn cũng phải nằm giường 2-3 tháng.

    Bốp! Cú đấm trúng đích nhưng lại có đến 2 người bay ra khỏi võ đài.

    Bịch bịch! 2 bóng người rơi xuống đất.

    - Đằng Sơn! Ngươi thích ăn đòn lắm à? Trịnh Thành hét lên rồi lại xông xuống võ đài hướng thẳng đến phía Đằng Sơn.

    Hóa ra chỉ trong tích tắc đó Đằng Sơn đã kịp chạy lên đứng chắn trước người Hạng Long, cái này cũng là do Hạng Long đối xử với anh em hắn không tệ nên Đằng Sơn mới ra tay.

    - Dừng tay! Tiếng quát của võ sư vang lên, thân hình nhoáng lên đã nắm được tay của Trịnh Thành.

    Đối thủ đã ra khỏi võ đài coi như thua cuộc không được đánh tiếp!

    - Nhưng có phải tự hắn bay ra đâu! Trịnh Thành tức giận nói.

    - Ra ngoài là thua không cần nhiều lời! Võ Sư nghiêm mặt nói, Trịnh Thành tuy rất tức giận nhưng cũng không làm được gì, võ sư này dù gì cũng là chú của hắn.

    Võ sư quay lại nói với Đằng Sơn: Tốc độ khá lắm!

    Nâng Hạng Long đứng dậy Đằng Sơn nói:

    - Cũng chỉ may mắn thôi! Xin sư phụ cho đệ tử đưa Hạng Long đi chữa thương!

    - Uhm! Được nhanh lên rồi về sắp đến lượt ngươi rồi!

    Nói xong Võ sư quay lại cao giọng tuyên bố: Trịnh Thành thắng! Hạng Long thua nhưng không thể đấu tiếp nên được miễn thi đấu!!

    -Tiếp theo Lâm Hàn đấu với Hà Nguyên!

    Bên ngoài phòng luyên võ Đằng Sơn đang dìu Hạng Long đi xuống phòng phục hồi, đi được 1 đoạn Hạng Long bỗng tỉnh lại đẩy Đằng Sơn ra.

    - Không cần ngươi dìu tự ta có thể đi được!

    Vừa đẩy Đằng Sơn ra Hạng Long lại lảo đảo muốn ngã thấy vậy Đằng Sơn nhanh chóng chạy vào đỡ.

    Hạng Long dù không muốn nhưng vẫn phải để Đằng Sơn đưa đi

    - Sao ngươi lại cam chịu ăn đòn suốt vậy? rõ ràng thực lực ngươi rất mạnh có thể còn mạnh hơn cả lão sư nữa? Hạng Long nhăn mày hỏi, hắn tuy không thi đc vào trường trí tuệ giả nhưng độ IQ cũng rất cao, từ việc Đằng Sơn chịu đòn dù nặng hay nhẹ thì vết thương vẫn chỉ như thế nên Hạng Long có thể suy đoán ra.

    Đằng Sơn cười khổ nói:

    - Ta thì mạnh mẽ gì chỉ giỏi chịu đòn thôi!

    Hạng Long thấy Đằng Sơn không chịu thừa nhận thì cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng suy nghĩ cách rèn luyện chịu đòn của Đằng Sơn.

    Trở về phòng luyên võ Đằng Sơn lại phải chịu mấy đòn nữa hộ Đằng Vân rồi mới được yên ổn mà dọn vệ sinh, lần này bọn nhóc ra tay nặng hơn nhiều, có lẽ là do Trịnh Thành a cay nên cố tình xúi bọn chúng đánh hết mình.

    - Anh! hôm nay cho em ở lại dọn cùng anh nhé.

    - Không được! Đắng Sơn nghiêm mặt.

    - Em phải về học! Chỉ khi đệ đỗ vào trường trí tuệ số 2 nhà chúng ta mới được cải thiện, em có biết là chỉ cần đỗ vào trường thì không những không phải nộp học phí mà còn được 1 khoản tiền trợ cấp khá lớn nữa đấy!

    Đằng Vân ko còn cách nào khác phải trở về, trong lòng cậu bé càng quyết tâm phải thi đỗ để đại ca và cha mẹ đỡ khó khăn.

    Mọi người về hết chỉ còn 1 mình Đằng Sơn ở trong phòng, cả căn phòng im lặng chỉ có tiếng máy điều hòa vẫn chạy nhè nhẹ.

    Đằng Sơn ngẩng đầu lên trần nhà nhíu mày nói:

    - Ra đi!

    Yên lặng, căn phòng vẫn không hề có ai hay động tĩnh j xảy ra.

    Đằng Sơn lại nói tiếp.

    - Không ra thì tối về ta cho ở 1 mình đấy!

    Hihi tiếng cười non nớt vang lên 1 cô bé khoảng 3 tuổi cực kỳ đáng yêu, đôi mắt to trong cộng thêm lông mày vừa dài vừa thon tạo thành cặp mắt phượng đẹp đẽ,cái mũi cao ráo cùng cái miệng xinh xinh đúng là một đứa trẻ xinh đẹp, tuy nhiên cô bé lại nhảy xuống từ… mái nhà.

    Làn da trắng hồng mái tóc màu vàng đôi mắt màu da trời cộng thêm cái miệng nhỏ nhắn đang mỉm cười trông như 1 thiên thần bé nhỏ,chỉ hận ko được cắn yêu 1 phát trên gương mặt cô bé.

    - Anh anh! bế! bế!! cô bé nhảy cẫng lên ôm lấy Đằng Sơn.Không còn cách nào Đằng Sơn đành phải bế cô bé lên.

    - Ài! Ta đã bảo ở nhà kia mà sao em lại chạy tới đây vậy?

    - Ở nhà 1 mình buồn lắm! ko ai chơi với Tâm Nhi a!

    Đằng Sơn cũng chỉ đành cười khổ, cô bé này ở nhà Đằng Sơn từ lúc mới sinh ra.Mà chính Đằng Sơn là người nhìn thấy nàng sinh ra trong 1…quả trứng.Bây h nhớ lại vẫn thấy giật mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Topic góp ý truyện: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=61928
    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 27-11-2012 lúc 20:50.

  4. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,tuantreu,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Lâm Gia Trang - Hà Nội city
    Bài viết
    435
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuyệt Thế Vô Song
    Tác giả : Hungvodich9490




    chương 3 cuối cùng cũng nở rồi


    Hoàn cảnh Đằng Sơn gặp được Tâm Nhi vẫn luôn in trong đầu chưa bao h quên được.

    Nhớ lại năm Đằng Sơn 2 tuổi rưỡi, cậu bé theo truyền thống của gia đình trông coi từ đường gia tộc nửa năm cho tới khi 3 tuổi.

    Đằng Sơn cứ hết ăn rồi ngủ vô cùng thoải mái ở trong từ đường, tuy nhiên vào 1 đêm khi đang ngồi trước linh bài tổ tông thì bài vị của Đằng Thịnh tổ nội của Đằng Sơn bỗng nhiên run lên.

    Cách Cách…! Tiếng động vang lên tuy rất nhỏ nhưng trong từ đường yên tĩnh thì lại rõ ràng và quỷ dị.

    Đằng Sơn vội vàng chạy núp vào 1 góc rồi ngó đầu ra nhìn, cậu bé im lặng không dám kêu 1 câu nào vì cậu biết bây h kêu cũng không ai tới giúp, từ đường ban đêm là thế giới tách biệt chỉ khi nào hoàn thành nghĩa vụ mới được ra ngoài.

    Tuy rất sợ hãi nhưng Đằng Sơn vẫn đủ tỉnh táo để nhìn cảnh xảy ra, dù gì trong người cậu bé cũng chảy dòng máu võ giả.

    Cách Cách!… Bài vị Đằng Thịnh nhấc lên rồi quay 1 nửa vòng tròn.

    Rầm rầm….! 1 vùng hình tròn ngay giữa trung tâm từ đường tách ra 2 bên, phía dưới lộ ra 1 dãy cầu thang sâu hun hút không nhìn thấy đáy.

    Đằng Sơn đôi mắt chớp chớp nhìn vào cái cửa động, ánh sáng từ đó tỏa ra cực kỳ mạnh mẽ mạnh hơn tất cả những ánh sáng mà cậu đã nhìn thấy, chắc chỉ có ánh sáng mặt trời trong truyền thuyết mới có thể sánh bằng.

    1 lúc sau trí tò mò đã lấn át nỗi sợ hãi, Đằng Sơn rón rén bước từng bước xuống phía dưới, ánh sáng tuy mạnh mẽ nhưng lại rất dịu dàng không hề chói mắt tý nào.

    Bước xuống đến chân cầu thang là 1 cánh cửa to lớn có huy hiệu của gia tộc ngay giữa cánh cửa, 1 con rồng có 5 cái chân (ngũ trảo kim long) đang dương nanh múa vuốt trông rất oai phong đó chính là huy hiệu của Đằng gia.

    Đằng Sơn cũng ko quá để ý vì nhìn thấy cài này hằng ngày, bây h tâm hồn của cậu bé chỉ tập trung vào 2 mắt của con rồng này thôi.

    Đôi mắt của con rồng không phải đá quý thông thường, nó tỏa ra luồng khí thực thể hấp dẫn ánh mắt của Đằng Sơn, khi Đằng Sơn nhìn vào đôi mắt kỳ lạ đấy được 1 lúc thì nó bỗng phát sáng.

    Rầm rầm… ! Cánh cửa nặng nề tự động mở ra.

    Cánh cửa mở ra, phía trong là 1 hồ nước rộng lớn, diện tích của nó phải gần bằng với từ đường.

    Dưới mặt hồ ko 1 gợn sóng, Đằng Sơn dường như bị ai đó kêu gọi, cánh tay nhỏ bé vươn xuống mặt hồ không ngờ lại có cảm giác chạm vào 1 tầng đệm mềm mại như thạch rau câu ,có thể thấy được mật độ dầy đặc của hồ nước.

    Ánh sáng của cả căn phòng phát ra từ giữa hồ,ánh sáng ở đó mạnh mẽ nhất, ko ngờ nó lại bắt nguồn từ đáy hồ, có thể xuyên qua làn nước dày đặc đủ để thấy ánh sáng mạnh mẽ đến thế nào.

    Phải nói hồ nước đặc sệt thê này sờ vào rất thoải mái, Đằng Sơn vốn là trẻ con nên rất mau chóng thò cả 2 tay 2 chân xuống nghịch ngợm.

    - Ai da! Đang mê man nghịch nước, tay Đằng Sơn bỗng nhiên bị chảy máu, 1 giọt máu nhanh chóng rơi xuống hồ nước.

    Kỳ lạ là giọt máu không hề tan ra, nó di chuyển giữa hồ nước giống như một con cá bơi dần về phía trung tâm hồ nơi tỏa ra ánh sáng.

    Xoạt! Giọt máu đi đến nơi tỏa ra ánh sáng bỗng nhiên biến mất, dường như nó bị cái gì đó hấp thụ.

    Bùng! Ánh sáng dưới mặt hồ bỗng nhiên tỏa ra càng lúc càng mạnh trông không khác gì mặt trời cả, Đằng Sơn phải che mắt lại không thể nhìn chuyện j xảy ra.

    Rắc… rắc! Âm thanh nứt vỡ từ dưới hồ truyền lên.

    Lúc này, trên mặt đất, dưới làn nước biển tất cả mãnh thú đều quỳ xuống run rẩy hướng về căn cứ Nam Hạ, đây là cái sợ bản năng của loài thú, cả thế giới mặt đất và dưới đáy biển h không còn 1 tiếng động nào.

    Xoẹt! Xoẹt! Mấy người đi săn quái vật lợi dụng thời cơ cắt đầu vài con đang chiến đấu xuống.

    - Chuyện gì vậy? Sao bọn quái vật tự nhiên quỳ hết xuống thế?

    - Không biết chắc có một cái gì đó làm chúng sợ hãi!

    - Đi tìm thử xem xung quanh có con nào bị như vậy nữa không, đúng là trời giúp chúng ta mà!

    …………………..

    Tình cảnh này diễn ra ở nhiều nơi trên mặt đất, tất cả những người đi săn hôm nay đều gọi ngày này là ngày May mắn, bất cứ ai dù thực lực có yếu đến đâu nhưng đứng trước bọn quái vật không có phản kháng thì đúng là của trời cho.

    Dưới biển thì may mắn hơn, số quái vật bị giết ít hơn nhiều so với trên bờ, dù sao biển cũng chiếm ¾ thế giới, loài người chỉ có một ít cường giả dám ra biển săn quái vật thôi.

    Xa xa ra ngoài trái đất, trên 1 hành tinh vô cùng lớn trong không gian vũ trụ mênh mông,1 hành tinh tỏa ra khí tức vương giả, tất cả sinh vật đi qua đây đều phải cúi thấp cái đầu xuống

    Đây là một hành tinh tự do không hề quay quanh ngôi sao nào, mà cũng không có ngôi sao nào quay quanh nó.

    Trong cung điện nguy nga đặt trên hành tinh đó, 1 cỗ hơi thở đáng sợ toát ra từ trung tâm cung điện làm đủ loại sinh vật đang quỳ bên dưới không dám thở mạnh.

    1 tiếng gầm vang lên ngay trên ngai vàng:

    - Gào! cuối cùng cũng nở rồi!Graooooooooooooo…

    Tiếng gầm xuyên thủng không gian tạo thành song chấn động phá hủy mất hơn 10 hành tinh trên đường đi. 1 Tiếng gầm làm cho cả tinh hệ rung chuyển, 1 sức mạnh tàn phá đáng sợ làm tất cả sinh vật trên thế gian thuần phục, các sinh vật bên dưới run rẩy người nào cũng cúi cái đầu không thể thấp hơn được nữa.

    - Điều tra cho ta xem nó đang ở đâu! Sau tiếng ngâm dài đó, sinh vật phía trên mới hướng xuống phía dưới chầm chậm nói.

    - Tuân lệnh! Mệnh lệnh được đưa ra, không chút chậm trễ đã truyền khắp tinh hệ và lan dần ra ngoài vũ trụ, tuy nhiên đấy là trong vũ trụ bao la bát ngát.

    Còn lúc này trên trái đất, dưới hồ nước trong từ đường của Đằng gia.

    - Làm sao bây h? Làm sao bây h? Đằng Sơn đang luống cuống vì trên mặt hồ đang có 1 … em bé.

    Oa Oa….! Tiếng khóc vang lên càng lúc càng lớn. Đằng Sơn sợ hãi không nghĩ j nữa lao xuống hồ mà quên rằng mình không biết bơi.

    Tủm….! Đằng Sơn rơi xuống mặt nước nhưng may mắn là hắn vẫn nổi, mật độ cao khiến lực nâng của nước thật đáng sợ.

    Mới đầu để bơi được 1 chút thì thật khó khăn, gần như cậu không thể nhúc nhích được, thế nhưng nước ở xung quanh càng lúc càng loãng dương như chúng đang biến mất.

    Đằng Sơn cũng không hề để ý đến điều đó cứ tiếp tục bơi về phía đứa bé, dường như đứa bé cũng nhận thấy sự có mặt của Đằng Sơn, đôi chân nhỏ bé cũng vẫy vẫy cố gắng đi về phía Đằng Sơn.

    2 cánh tay nhỏ bé chạm vào nhau, một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong người Đằng Sơn, cái cảm giác này thật khó nói có thể do hắn còn quá nhỏ nên cũng không biết được, chỉ thấy đứa bé này rất thân thuộc mà thôi.

    Ôm lấy đưa bé Đằng Sơn dỗ dành: Ngoan a! Đừng khóc nữa! Có ta ở đây rồi!

    Đứa bé túm được Đằng Sơn liền ôm chặt lấy theo bẳn năng, ngay lập tức ngừng khóc rồi mở miệng kêu a a mấy câu.

    - Ha Ha dễ thương a ngươi trông đẹp và ngoan hơn em trai ta nhiều! Ánh mắt Đằng Sơn dịu dàng nhìn Tâm Nhi, phải nói cô bé rất đẹp đôi mắt to tròn mở hết cỡ nhìn Đằng Sơn, đôi môi nhỏ bé xinh xắn bập bẹ a ơ, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn chun chun lại, hắn nhìn càng thấy đáng yêu.

    Ôm đứa bé bơi vào bờ, lúc này Đằng Sơn quay lại mới thấy mặt hồ đã hoàn toàn trở thành nước thông thường thậm chí còn trông thấy cả đáy. Giữa lòng hồ còn 1 đống vỏ trứng với lớp hoa văn kỳ lạ vẫn phát sáng.

    Đằng Sơn không biết tất cả chất lỏng đặc sệt đã bị cơ thể cậu hấp thu hết, điều này sẽ làm cuộc đời Đằng Sơn thay đổi mà chính cậu cũng không hề biết.

    "Nó sinh ra từ đấy, vậy nó là cái gì vậy a?" Đằng Sơn tự hỏi.

    Bịch bịch! tiếng bước chân vang lên.Đằng Sơn nhận ra đó là tiếng bước chân của phụ thân, ánh sáng mạnh mẽ chắc làm kinh động Đằng Vũ rồi.

    Vừa xuống tới nơi, ánh mắt Đằng Vũ chỉ chăm chăm nhìn đứa bé trong tay Đằng Sơn.

    Đằng Vũ run rẩy nói.

    - Nó….nó…rốt cuộc cũng nở rồi sao?

    Nhìn Đằng Vũ run rẩy rồi nhìn đứa bé đáng yêu, Đằng Sơn ko hiểu chẳng lẽ nó đáng sợ vậy sao?

    - Đưa ta xem nào! Đằng vũ định ôm lấy đứa bé nhưng không ngờ không thể tách nó ra khỏi Đằng Sơn được.

    Bốp! Bàn tay nhỏ bé của nó bỗng vung ra đánh vào tay Đằng Vũ làm ông lùi lại mấy bước, khí huyết trong người nhộn nhạo hết cả lên.

    Đằng Vũ cười khổ nói: Xem ra chỉ có con nó mới theo! Ta chịu thua rồi!

    - Đói!! Giọng nói non nớt vang lên.

    - Cha! nó đói kìa chắc thèm sữa đây a! Mà nó vừa mới sinh ra đã biết nói rồi nè! Đằng Sơn ngạc nhiên nói.

    - Để ta lấy sữa! Đằng Vũ vội vàng chạy đi, một lúc sau đã quay về trên tay ông còn có một bình sữa to đùng.

    - Ngoan nào uống đi nào, cái này ngon lắm đó! Đằng Sơn cầm bình sữa dỗ dành cô bé tuy nhiên dỗ như nào cô bé cũng không chịu.

    Phốc! Đứa bé bỗng nhiên nhảy khỏi tay Đằng Sơn, há cái mồm nhỏ nhắn đáng yêu ra, 1 hấp lực cường đại xuất hiện hút tất cả nước trong hồ lẫn cả vật liệu bao quanh hồ bay lên sau đó dần dần thu nhỏ rồi chui vào miệng cô bé.

    Cả Đằng Sơn và phụ thân Há hốc mồm nhìn cảnh tượng đó, bọn họ tuy đứng đằng sau nhưng cũng cảm giác được lực lượng cường đại phát ra từ thân hình bé nhỏ đó.

    Sau khi toàn bộ gian hầm ngầm biến mất, chỉ còn vách tường xung quanh hút mãi không được cô bé mới vỗ vỗ cái bụng nhỏ bé của mình rồi lại nhảy vào lòng Đằng Sơn nhắm mắt ngủ ngon lành.

    Đằng Sơn vô thức ôm lấy Tâm Nhi, tinh thần còn chưa bình tĩnh lại được, dù sao hắn cũng mới có gần 3 tuổi cho dù trí tuệ có thể sánh bằng 10 tuổi ở thế kỷ XX thì cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi, ngay cả Đằng Vũ bên cạnh cũng còn ngớ người chưa tỉnh hống chi là Đằng Sơn.

    Một lúc sau Đằng Vũ mới bình tĩnh lại được, liền quay sang nói với Đằng Sơn: Từ h nhà mình sẽ có thêm 1 thành viên nếu bất kì ai hỏi con hãy nói là do phụ thân nhận nuôi nhớ chưa!

    Đằng Sơn cũng biết việc này không thể nói cho ai biết được không người khác sẽ đem nó đi nghiên cứu mất. Trí tuệ của đứa bé 3 tuổi ở thời đại này có thể sánh bằng 10 tuổi trước kia nên không khó để Đằng Sơn nhận biết điều đó.

    - Ân! Được ạ! Nhưng còn mẹ?

    - Ta sẽ tự mình đi giải thích! Tạm thời để nó cho con chăm sóc, nó cần ăn gì thì nói với ta là được!

    Từ đó gia đình Đằng Sơn có thêm 1 thành viên nữa.Đứa nhỏ được Đằng Sơn đặt tên là Đằng Thanh Tâm.Để hạn chế người biết sự tồn tại của Thanh Tâm, đồng thời cũng do cô bé theo chịu đi theo mỗi Đằng Sơn nên hắn phải chuyển xuống ở hẳn căn hầm dưới từ đường cùng cô bé.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 27-11-2012 lúc 20:50.

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,tuantreu,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Lâm Gia Trang - Hà Nội city
    Bài viết
    435
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuyệt Thế Vô Song
    Tác giả : Hungvodich9490
    Truyện đề cao Nam Hạ - Việt Nam.



    Chương 4: Ước gì mặt ta cũng cứng như vậy




    Được rồi Tâm Nhi! Ngồi yên 1 chỗ để anh dọn phòng xong rồi sẽ đưa em đi chơi nhé!

    - Hihi! Mấy cái này 1 chút là xong thôi mà! Vừa nói xong cô bé mở mồm ra hướng về mấy dụng cụ tập luyện.

    Vù vù! Một trận gió lốc nổi lên, tất cả các dụng cụ đều bị 1 hấp lực kéo lên bay đến gần cô bé, càng vào gần chúng càng thu nhỏ lại rồi chui vào mồm cô bé, không có một chút khó khăn nào khi cắn nuốt.

    Trợn mắt lên nhìn một lúc Đằng Sơn mới tỉnh táo lại.

    - Đủ rồi…!

    Tâm Nhi ngừng lại đôi mắt ngơ ngác nhìn Đằng Sơn, đống dụng cụ đang bay trên không rơi ầm ầm xuống nện nhà, Đằng Sơn nhìn hơn 1 nửa dụng cụ trong phòng biến mất cùng với đống rác lộn xộn mà không nói nổi 1 lời nào.

    - Ta đã bảo ko được ăn linh tinh rồi cơ mà!! Đằng Sơn tức giận nhìn cô bé.

    Tuy nhiên chưa gì nước mắt cô bé đã dưng dưng tưởng chừng muốn chảy xuống, Tâm Nhi nức nở nói.

    - Tâm nhi chỉ muốn giúp anh Đằng Sơn thôi mà!!

    Nhìn thiên thần nhỏ bé đáng yêu này Đằng Sơn cũng không nỡ mắng tiếp, nhẹ giọng nói:

    - Được rồi,ngồi yên 1 chỗ để ta sắp xếp lại đã!

    Thấy Đằng Sơn không trách mắng nữa, cô bé lon ton chạy ra 1 chỗ ngồi xuống.Đôi mắt long lanh nhìn Đằng Sơn đang thu dọn lại căn phòng, thực tế trong suy nghĩ của cô bé thì dọn dẹp là cho vào bụng hết mới đúng, tuy nhiên lời của Đằng Sơn nói thì phải nge theo thôi.

    - Ài cuối cùng cũng xong!Mặc dù còn 1 nửa dụng cụ nhưng trông cũng được đấy, sau này đỡ phải dọn dẹp nhiều a!

    - Được rồi, Tâm Nhi đi thôi! Đằng Sơn vẫy vẫy tay về phía cô bé.

    Tâm Nhi tung tăng chạy về phía Đằng Sơn, nếu có ai đó ở đây nhìn thấy chắc sẽ đâm đầu vào đá mà chết,chân cô bé không hề chạm xuống mặt đất cả người phiêu phù trên không, chỉ khi đạt đến đấu đế hoặc ma pháp sư cao cấp hệ Phong mới có thể phi hành như vậy.

    Ra khỏi trường, Đằng Sơn bế Tâm Nhi đi đến công viên ngay gần trường chỗ. Đối với Tâm Nhi đi đâu cũng vậy thôi chỉ cần có Đằng Sơn đi theo là được rồi, trông mặt mũi cô bé lúc được Đằng Sơn bế đi lúc nào cũng tươi cười hớn hở.

    Do Tâm Nhi quá xinh đẹp lại còn tươi cười nên đi trong công viên cũng có không ít người để ý, nhiều người còn muốn sờ vào khuôn mặt đó tuy nhiên cứ đến gần là Tâm Nhi đã chạy đi rồi.

    - Em gái cháu đẹp quá! Một người phụ nữ bế con đi dạo khen.

    - Tên đứa bé đáng yêu này là gì vậy? Một bà lão cười híp mắt lại hỏi.

    - Cho ta bế em cháu 1 lúc được không?

    ……………..

    Đằng Sơn sợ hãi vội vàng bế Tâm Nhi chạy đi.

    - Nhìn kìa!! Thằng nhóc Đằng Sơn đang dắt đứa bé nào đi kìa! Mấy đứa nhóc chuyên môn bắt nạt bạn bè trong lớp Đằng Sơn ngồi ở bên bờ hồ nghịch nước chỉ chỏ về phía hắn.

    1 đứa trong đó bĩu môi nói:

    - Chỉ là 1 con bé được nhận nuôi thôi hay ho gì đâu!

    - Ta nhìn tên Đằng Sơn rất quan tâm đến con bé đó, lại trêu chúng 1 chút đi!1 thằng nhóc hăm hở nói, thế là cả bọn rầm rộ kéo nhau đi.

    Đằng Sơn đang ngồi ghế nhìn Tâm Nhi chạy nhảy bỗng quay đầu lại, 1 nhóm gồm hơn 10 đứa bé đang lại gần hắn, đứa nào đứa nấy hình như đều không có thiện cảm.Đằng Sơn cũng nhận ra bọn này chuyên môn bắt nạt mọi người trong lớp, là con cháu của các gia tộc lớn trong căn cứ.

    - Phen này chắc lại phải chịu khổ rồi a! Đằng Sơn ngĩ.

    - Ê! Đằng Sơn! Ngươi ko dọn dẹp lại ra đây ngồi chơi à!1 thằng vênh mặt lên nói. Đằng Sơn biết đứa nhỏ này là người nhà Hà gia tên là Hà Chiến.

    - Ta chỉ đi dạo mát thôi, không biết các người có việc gì vậy ta có thể giúp được không?

    - Chúng ta chỉ thấy hứng thú với cô bé kia thôi, để ta đưa nó đi chơi hộ ngươi nhé? Một đứa khác bước ra chỉ về phía Tâm Nhi.

    - Đây là em gái ta, nó ít khi đi ra ngoài nên sợ người lạ lắm, các ngươi cứ đi chơi chỗ khác đi, để mình ta trông nó được rồi!

    - Ta với ngươi đâu phải người lạ đâu mà hắc hắc!Nói xong Hà Chiến quay đầu bảo mấy đứa đằng sau: Mang em gái kia đến đây!

    3 4 thằng nhóc chạy nhanh về phía Tâm Nhi.

    Đằng Sơn lao ra chắn trước mặt mấy đứa, 2 cánh tay giang ra chắn đường không cho bọn chúng đi.

    - Mấy vị huynh đệ, em gái ta gặp người lạ là lại không khỏe, có gì để ta nói chuyện là được rồi!

    - Tránh ra! Bọn chúng định đẩy Thanh Sơn ra rồi chạy về phía Tâm Nhi, tuy nhiên cho dù cố gắng đến thế nào cũng không thể lay động được thân hình Đằng Sơn, thấy vậy 3 đứa nữa chạy tới giúp sức, tổng cộng 7 đứa nhỏ thi nhau ra sức đẩy kéo Đằng Sơn.

    Tâm Nhi đang chơi ở đằng xa thấy Thanh Sơn bị xô đẩy thì lông mày nhíu lại, cái miệng xinh xắn lại mở ra, 1 luồng hấp lực bắt đầu xuất hiện làm bọn nhóc ngã chúi mặt về phía trước tuy nhiên Đằng Sơn đứng giữa đó lại không hề bị làm sao.

    Chỉ trong nháy mắt 7 đứa bé thu nhỏ dần bay đến chỗ Tâm Nhi.

    - Không! Đằng Sơn thấy vậy vội vàng lao vụt lên trước mấy đứa kia ôm lấy Tâm Nhi chạy đi.

    Bịch bịch….! 7 đứa nhóc rơi hết xuống thảm cỏ, đứa nào đứa nấy ngơ ngác không hiểu gì, miệng thì ngậm đầy cỏ, mặt mũi dơ bẩn.

    Hà Chiến thấy vậy hét lên: Bọn vô dụng! Đuổi theo nhanh lên!

    Mấy thằng nhóc không hiểu chuyện gì xảy ra, lồm cồm bò dậy trên mặt dính đầy cỏ và đất tức giận đuổi theo Đằng Sơn.

    Trong công viên vốn đông người qua lại nên bọn Hà Chiến hết đụng người này lại đụng đến người kia.

    - Bọn nhóc làm trò gì thế hả?

    - Chúng mày không có việc gì hay sao mà chạy loạn ở đây?

    - Ái da! Bọn mất dạy!

    …………….

    Liên tục có những tiếng chửi bới vang lên làm tốc độ của bọn Hà Chiến dảm hẳn đi.
    .
    Trái ngược hoàn toàn, tốc độ Đằng Sơn rất nhanh, thân hình len lỏi giữa dòng người 1 chốc đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt bọn chúng.Không thể làm j nữa mấy đứa nhỏ đành quay lại công viên miệng lẩm bẩm chửi bới.

    - Chết tiệt! mai đến lớp phải cho hắn biết tay!

    - Sao hắn chạy nhanh vậy nhỉ?

    - Vừa nãy đụng mấy người đau quá!

    - Tên này sinh ra là để chạy trốn hay sao mà lẩn nhanh như chuột!

    ……….

    Đằng Sơn ôm Tâm Nhi chạy 1 mạch từ công viên về đến nhà, mang cô bé ra ngoài đúng là phiền phức hết chỗ nói.

    Phù phù…! Đằng Sơn hít thở thật sâu.Nguy hiểm quá, bọn kia mà bị nuốt mất thì không biết giải thích sao đây a!!

    Nhìn lại Tâm Nhi trong tay, Đằng Sơn nghiêm mặt nói: Tâm Nhi, lần sau không được nuốt người nữa biết không?

    - Bọn chúng dám khi dễ anh, em ăn chúng ko đc sao? Nếu anh sợ ai gây phiền phức thì muội ăn hết là được thôi mà! Tâm Nhi nhíu mày, trông tâm trí cô bé thì chỉ có Đằng Sơn là người thân thôi, những người khác có tồn tại hay không cũng được.

    Đằng Sơn cười khổ nói : Em ăn đồ vật thì còn được, con người muội không nên ăn, ăn vào sẽ bị xấu xí đó ca ca không thương em nữa đâu a!

    Tâm Nhi vội vàng bám chặt vào cổ Đằng Sơn.

    - Không! Em sẽ không ăn đâu ca ca đừng ghét em mà huhu….!Mới nói đến đây nước mắt đã chực chẩy ra.

    - Ngoan đừng khóc anh không ghét em đâu, chỉ cần nge lời là anh luôn thương em mà! Bây h vào nhà ăn cơm thôi chắc ba mẹ cũng chuẩn bị về rồi đấy! Đằng Sơn vội vàng dỗ dành.

    Ân ! Tâm Nhi nhanh nhẩu gật đầu lia lịa.

    Buổi tối

    Gia đình Đằng Sơn đều có mặt ngồi trên bàn ăn.Đằng Vũ tướng mạo uy nghiêm nhưng vẻ mặt lại đầy nét cười hướng đến Tâm Nhi hỏi:

    - Tâm Nhi hôm nay làm những j vậy? Ngữ khí rất cung kính thận trọng không có vẻ gì của người bề trên cả.

    - Tâm Nhi hôm nay đi chơi với anh Đằng Sơn, ta định ăn mấy người đuổi theo anh Đằng sơn nhưng anh ấy không cho Tâm Nhi ăn,anh Đằng Sơn nói ăn vào là sẽ trở thành xấu xí, từ h trở đi nếu anh Đằng Sơn không đồng ý Tâm Nhi sẽ không ăn nữa đâu! Tâm Nhi trả lời hồn nhiên.

    Mồ hôi lạnh chảy ra Đằng Vũ nhíu mày quay lại bảo Đằng Sơn:

    - Ta đã nói hạn chế đưa Tâm Nhi ra ngoài rồi cơ mà, nhỡ xảy ra việc j thì sao?

    - Cha! ta xin lỗi chỉ là ta muốn cho Tâm Nhi ra ngoài thay đổi không khí thôi lần sau sẽ không dám nữa! Đằng Sơn ngoan ngoãn trả lời.

    - Không liên quan tới anh Đằng Sơn! Tâm Nhi buồn nên mới chạy đến lớp học của ca ca giúp anh ấy dọn dẹp thôi mà! Tâm Nhi vội vàng thanh minh.

    Đằng Vũ thở dài, cái “dọn dẹp” của cô bé chắc là cho hết vào trong bụng rồi.

    Ô Đình Phương mẹ của Đằng Sơn mỉm cười dịu dàng, bà trông rất đẹp tuy đã 30 nhưng trông không khác gì thiếu nữ 18, anh em Đằng Sơn trông rất đẹp trai phong độ cũng là nhờ sự kết hợp hoàn hảo giữa cha mẹ chúng.

    - Tâm nhi ăn khỏe mau lớn nhưng phải biết cái gì nên ăn cái gì không được ăn nha, không nên ăn linh tinh không tốt cho sức khỏe đâu! Ô Đình Phương nói vơi Tâm Nhi.

    - Vâng thưa mẹ! Tâm Nhi vui vẻ đáp.

    - Vân Nhi con sắp thi vào trường trí tuệ rồi nên cố gắng đừng để bị thương nhé! Ô Đình Phương quay sang Đằng Vân, ánh mắt của bà đầy vẻ kỳ vọng cùng sự yêu thương.

    - Dạ vâng thưa mẹ! Đằng Vân đáp.

    - Cố gắng lên nếu con vào được trường đó cơ hội trở thành Pháp Sư là rất lớn khi đó nhà ta sẽ trông cậy vào con đó! Đằng Vũ mỉm cười nhìn Đằng Vân, ánh mắt mang đầy kỳ vọng.

    - Con sẽ cố gắng hết mình! Đằng Vân vừa nói vừa tự nhủ trong lòng không được phụ hy vọng của mọi người đặt lên mình.

    - Thôi cả nhà ăn cơm đi cơm sắp nguội rồi đấy!!Đằng Vũ nói

    Ban đêm

    Khi mọi người trong gia đình đang ngủ, Đằng Sơn khoanh chân ngồi nhắm mắt trong hầm ngầm dưới từ đường, bên cạnh là Tâm Nhi đang ngủ ngon lành.

    Đã 3 năm rồi Đằng Sơn chưa hề ngủ, từ khi hấp thụ hết chất lỏng dưới hồ Đằng Sơn luôn thấy cơ thể đầy sức mạnh, từng mạch máu trong người không ngừng được khai thông làm cơ thể Đằng Sơn càng ngày càng dễ điều khiển.

    Ánh sáng từ cơ thể Đằng Sơn không ngừng tỏa ra, mồ hôi chảy chầm chậm trên khuôn mặt non nớt, cơ mặt nhăn lại trông có vẻ không hề dễ chịu chút nào.

    Từ ngoài nhìn vào có thể thấy được ánh sáng phát ra từ người Đằng Sơn đang không ngừng hút một làn sương khói như có như không trong không khí vào trong.

    Phù..! Đằng Sơn bỗng run rẩy rồi mở miệng thở ra 1 hơi trọc khí, ánh sáng trên người bỗng biến mất, làn sương cũng không thấy đâu nữa.

    - Hà cuối cùng cũng đạt đến bát cấp Đấu giả! Đằng Sơn vui mừng nói.

    Ở thời đại hiện nay, 3 tuổi trẻ em đã được luyện võ để rèn luyện thân thể,6 tuổi sẽ chính thức luyện tập theo con đường võ giả.Nếu đến năm 10 tuổi mà không đạt nhất cấp đấu giả trở nên sẽ bị đào thải và phải làm các công việc bình thường như công nhân hay vận chuyển…..thuộc loại tầng lớp thấp nhất trong xã hội.

    Với cái xã hội coi trọng thực lực như hiện nay thì làm những công việc bình thường như vậy luôn bị người khác coi thường.

    Vì vậy tất cả mọi đứa trẻ đều liều mạng luyện tập thành quả đời sau luôn luôn hơn đời trước, đó chính là niềm tự hào của Nam Hạ.

    Thông thường 1 đứa trẻ đến năm 9 tuổi sẽ đạt được cấp đấu giả nếu có thiên phú.

    Tuy nhiên những người mang trong mình dòng máu của đấu đế thì sẽ dễ dàng đột phá hơn, như ở Trình gia và Đằng gia thường những đứa trẻ đó năm 8 tuổi đã đạt cấp đấu giả.

    Nếu 7 tuổi đã đạt đấu giả cũng có nhưng lại rất hiếm, 1 số trường hợp phục dụng thiên tài địa bảo cũng miễn cưỡng đạt cấp đấu giả năm 7 tuổi, nhưng những trường hợp đó thường là ở trong các gia tộc lớn rất giàu có, những đứa bé đó là thành viên hạch tâm của cả gia tộc hoặc là có thân phận đặc biệt.

    Dưới 7 tuổi mà đạt đến đấu giả thì đó chân chính là thiên tài.

    Trong vòng 800 năm nay thiên tài rất ít khi xuất hiện và những đứa trẻ thiên tài luôn là báu vật của quốc gia.

    Đằng Sơn mới 6 tuổi rưỡi mà đã đạt tới thất cấp đấu giả có thể nói là tuyệt thế thiên tài từ trước tới nay nhưng Đằng Sơn không hề để lộ cho ai biết, cậu hiểu rõ 1 gia tộc đã suy yếu mà có thiên tài xuất hiện sẽ bị các gia tộc khác đứng ngồi không yên, gia đình sẽ gặp nhiều nguy hiểm.

    Chỉ có 1 cách để xây dựng và bảo vệ gia tộc đó chính là gia tộc phải đạt tới Đấu đế hoặc Pháp Sư, khi đó bất cứ thế lực nào muốn động thủ với người trong gia tộc cũng phải kiêng kị.

    Từ khi mới 2 tuổi Đằng Sơn luôn thấy cha mẹ mình hứng chịu nhiều sự chỉ trích, chê bai của mọi người từ trong lẫn ngoài gia tộc nên Đằng Sơn luôn phấn đấu để mình mạnh mẽ hơn đến khi có thể bảo vệ mọi người trong gia đình.

    Ngĩ đến đó Đằng Sơn nắm chặt bàn tay phát ra tiếng Răng rắc.

    Ta cần lực lượng thật mạnh mẽ!

    Ta có ưu thế trời sinh, luyện tập lại không ngừng nghỉ!

    Ta không tin mình không thể đứng trên đỉnh của thế giới! Đằng Sơn tự nhủ.

    Tâm Nhi đang nằm bỗng nhiên mê man nói: Ca Ca hôi wa à!

    Đằng Sơn cười khổ cô bé này ngủ mà cũng nói được a.Mà đúng là hôi thật mỗi lần lên cấp chất cặn bã trong cơ thể thải ra làm quần áo nhầy nhụa đầy mùi, mải nghĩ ngợi mà quên cả đi tắm.

    Vù! Thân hình Đằng Sơn biến mất tốc độ so với lúc chạy trốn buổi sáng nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

    Sáng hôm sau, phòng luyện võ.

    - Đằng Sơn!!! Võ sư tức giận gầm lên, tiếng gầm làm các học sinh trong phòng giật bắn người.

    Đằng Sơn vội vàng chạy đến: Có..có việc gì không ạ?

    - Ngươi dọn dẹp kiểu gì mà mất gần 1 nửa dụng cụ hả? Võ sư tức giận nói.Quy định của trường dụng cụ học tập do võ sư phụ trách mất mát là trừ trực tiếp vào lương của võ sư không trách ông lai tức giận đến vậy.

    - Dạ… đệ tử ….lỡ tay…. làm…. hỏng! Đằng Sơn giả vờ sợ sệt việc này dù sao cũng là lỗi của hắn tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút.

    - Hả? lỡ tay? 1 nửa dụng cụ đấy trò đập phá gì vậy hả? Gân xanh nổi lên trên trán Võ sư rõ ràng đây là 1 khoản tiền khá lớn đây a.

    Nghiến răng kèn kẹt Võ sư hận không thể đánh cho Đằng Sơn 1 trận rồi tống cổ về nhà bắt đền bố mẹ nó nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi.Ôi sao 1 thằng phá hoại lại có dòng máu đấu đế vậy?

    Pháp luật luôn ưu tiên cho con cháu của đấu đế, chúng là những người mang trong mình nguồn gien vượt trội.

    Đi học không phải nộp tiền, được trợ cấp khi vào được bất cứ trường học nào, nếu bị khuyết tật nhà nước sẽ chi trả toàn bộ chi phí ăn ở trong cuộc đời…… quan trọng nhất là không ai được giết hại con cháu chính mạch của đấu đế, nếu vi phạm chỉ có chết.

    - Chạy 300 vòng quanh sân rồi chống đẩy 5000 cái cho tôi!! Võ Sư gầm lên.

    "Không đánh được mày thì để cho mày vận động đến ốm luôn, ai có thể trách ta được chứ!" Võ sư cười thầm.

    - Dạ! Đằng Sơn chắp tay cúi người dáng vẻ rất ăn năn nhưng trong bụng thầm kêu may mắn, không phải đền tiền.

    - Trịnh Thành! Giám sát hắn không để hắn ăn gian, khi nào thực hiện xong mới được ra về!

    Trịnh Thành nhếch mép lên cười khoái chí hành hạ người khác là sở trường của hắn, lần này còn được hành hạ cháu của Đằng đế thật thống khoái a.Chạy đi! nhìn cái gì! Thật xui xẻo khi dính vào ngươi mà!

    Đằng Sơn không thèm để ý bắt đầu chạy, tốc độ không nhanh không chậm chỉ phù hợp với thực lực của tứ cấp võ giả.

    - Nhanh lên, nhanh lên! Trịnh Thành vừa ngồi uống nước vừa dục.

    Đằng Sơn không hề phản kháng cứ cắm đầu mà chạy.

    Trịnh Thành nháy mắt với mấy đứa nhóc khác, 1 thằng mon men đến xem Đằng Sơn chạy rồi vô tình thò chân ra.

    Rầm….! Đằng Sơn ngã chúi mặt xuống sàn.

    Haahahaha ! Mấy đứa kia ôm bụng cười ngặt ngẽo.

    - Haha đồ vô dụng chạy trên đất bằng mà cũng bị ngã!! Cả phòng tập ai cũng cười lớn.

    - Ai da! Gãy chân ta rồi,chân ngươi làm bằng sắt à? Thằng bé ngáng chân Đằng Sơn ôm chân kêu la ầm ĩ, tiếng cười càng vang lên nhiều hơn, con người khi thấy người khác gặp nạn thường rất thích chí.

    Đằng Sơn Ngẩng mặt lên không ngờ sàn nhà thủng cả 1 lỗ lớn.

    Phù phù !Đằng Sơn nhổ mấy mảnh vụn trong mồm ra rồi lại chạy tiếp.

    Mấy đứa đang cười im bặt ai nấy đều há hốc mồm nhìn Đằng Sơn như nhìn quái vật.

    - Mặt hắn làm bằng cái gì vậy? Sàn nhà làm bằng nhựa đặc chế đó kể cả võ sư toàn lực công kick cũng không bị biến dạng chứ đừng nói thủng 1 lỗ a!

    - Hay là dòng máu đấu đế có khả năng làm thân thể trở nên chắc chắn hơn, ta thấy hắn chịu đòn hoài là để muốn luyện tập đó!

    - Ước gì mặt ta cũng cứng như vậy thế thì khỏi lo bị võ sư cốc đầu rồi!

    ………….

    Tiếng bàn luận vang lên làm Trịnh Thành tức giận: Đằng Sơn nếu ngươi lại phá hủy dụng cụ của trường thì ta sẽ nói lão sư cho ngươi chạy đến sáng mai luôn đó!! Chạy nhanh lên rồi hít đất không ai rảnh rỗi mà ở đây trông coi ngươi đâu!!

    Đằng Sơn làm như không hề nge thấy chỉ chăm chú chạy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 27-11-2012 lúc 20:51.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,tuantreu,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2010
    Đang ở
    Lâm Gia Trang - Hà Nội city
    Bài viết
    435
    Xu
    0

    Mặc định

    Tuyệt Thế Vô Song
    Tác giả : Hungvodich9490
    Truyện đề cao Nam Hạ - Việt Nam.



    Chương 5: Ồn ào quá


    6h tối.

    - Tất cả giải tán! Riêng Đằng Sơn tiếp tục ở lại chạy thêm 100 vòng hít đất 3000 cái nữa mới được về, ta đặt máy theo dõi ở đây rồi ngươi không an gian được đâu ngoan ngoãn chạy đi! Võ sư vừa nói vừa nghiến răng, cái sàn bị vỡ làm hắn lại phải chịu thêm một khoản tiền nữa, tiền lương tháng này coi như đi tong.

    6h20 tất cả mọi người về hết, Đằng Vân cũng bị đuổi về, cả căn phòng chỉ còn lại Đằng Sơn.

    Vù Vù! Đằng Sơn bắt đầu tăng tốc độ chạy.

    1…2…100 vòng tương đương 30km chỉ trong vòng 1 phút, 3000 lần hít đất cũng chỉ mất 4 phút đồng hồ.

    Phù Phù! nhìn vào bảng thành tích Đằng Sơn cũng khá hài lòng xem ra từ thất cấp lên bát cấp đấu giả thực lực cũng tăng hơn nhiều a.May mà camera đã tắt hết không Đằng Sơn cũng không dám bộc lộ hết thực lực như vậy.

    Đằng Sơn chạy lên điều chỉnh lại chỉ số của máy đo, không ai ngờ một người lại điều chỉnh chỉ số của mình thấp đi nên hệ thống đấy bao h cũng mở ra.

    Sau khi chỉnh lại hoàn toàn phù hợp với thực lực của võ giả cấp 4 Đằng Sơn mơi ra về.

    - Bây h mới về hả cháu? Người bảo vệ thân thiện hỏi Đằng Sơn.

    - Dạ vâng! Cám ơn bác đã quan tâm!

    - Đi đường cẩn thận nhé, nge nói dạo này buổi tối quanh đây có băng nhóm trấn lột đấy!

    - Hahaha ngay gần trường võ giả mà cũng có băng nhóm hoành hành sao ạ?

    - Đúng vậy đó, ta nge nói bọn chúng lại chuyên đi trấn lột mấy đứa nhóc trong trường này nữa, mấy giáo viên cố gắng tìm nhưng vẫn chưa rõ tung tích của bọn chúng!

    - Sao cháu không nge thấy ai nói vậy?

    - Cháu ngĩ nếu cháu bị trấn lột thì có nói ra không? Mấy đứa trẻ ở đây đứa nào cũng đặt sĩ diện lên hàng đầu, đâu có ai đi khóc lóc kể lể đâu! Nếu không phải một lần có giáo viên đi qua nhìn thấy thì cũng không biết có việc này nữa!!

    - Vậy sao? Cám ơn bác cháu sẽ cẩn thận! Đằng Sơn không quan tâm nhiều đến việc này, chỉ cần bọn này không động đến hắn là được.

    Con đường bên ngoài trường rất ít nhà dân do đây là khu vực giành riêng cho trường học, chỉ có một vài hàng quán lẻ tẻ ở bên đường.

    Buổi tối, đèn trên căn cứ đã hoàn toàn tắt chỉ còn lại ánh đèn đường heo hắt, nếu muốn đi đến bến xe thì phải đi bộ một đoạn 3km, đây chính là đường về hằng ngày của Đằng Sơn.

    Phốc! Đằng Sơn đang đi giữa 2 cái ngõ tự nhiên phía trước có 4 người nhảy ra, phía ngõ đằng sau không biết lúc nào cũng đã có 3 người cầm gậy cản đường.

    - Không ngờ mình cũng có ngày này! Đằng Sơn lắc đầu ngĩ.

    - Ta không có tiền đâu các ngươi đừng mất công làm gì! Đằng Sơn lớn tiếng nói, hắn cũng không có rảnh mà đi dạy dỗ bọn này, đánh bọn chúng 1 bữa thì bữa sau lại có người khác làm thay thôi.

    - Hắc hắc ngươi ngĩ chúng ta đến đây vì tiền sao? Một tên to lớn che mặt trong 4 người phía trước đi ra, có lẽ hắn là thủ lĩnh ở đây.

    - Vậy bọn mày cần gì?

    - Mày không biết đã làm gì à? Khôn ngoan thì đứng yên mà chịu đòn đi, đừng bắt tao phải động thủ!

    - Vậy à? Thú vị đấy! Đằng Sơn nhếch mép cười, không ngờ lại có người tới đánh mình.

    - Lên!Đánh gãy 2 chân 2 tay của nó cho tao, chỉ cần không chết là được! Tên thủ lĩnh thấy Đằng Sơn vẫn còn cười được chứng tỏ không coi lời nói của hắn vào đâu.

    6 thằng 3 trước 3 sau tay lăm lăm cầm gậy xông lên, thực lực bọn này cũng rất khá phải đến võ giả cấp 8 cấp 9 thảo nào không đứa học sinh nào chịu được, tên đầu lĩnh ở bên ngoài khoanh tay đứng nhìn không tham gia, hắn rất tự tin vào thực lực của đồng bọn.

    Vụt! Một ống tuýt to đùng hướng vào đầu Đằng Sơn mà đập.

    - Ặc sao bảo chỉ đánh gãy tay gãy chân thôi mà? Đằng Sơn nhanh như chớp lách người qua một bên làm cây gậy vụt vào không khí, hắn chưa muốn ra tay vội dù sao chơi đùa với bọn này cũng vui mà cũng để hỏi xem ai bảo bọn chúng chặn hắn nữa chứ.

    - Chịu chết đi!!! 2 cái gậy nữa xuất hiện 1 cái đánh vào tay 1 cái đánh vào chân Đằng Sơn.

    Ngay khi 2 cái gậy vừa mới chạm vào người Đằng Sơn, thân thể đang đứng bỗng xoay nghiêng đi thuận theo chiều đánh của gậy.

    Bịch! Đằng Sơn ngã xuống miệng còn kêu “Ái Ui” một tiếng rõ to, mấy tên tưởng đã đánh trúng được lại hăng hái cầm gậy đến đập tiếp.

    6 cái gậy liên tiếp đánh tới, mỗi lần hơi chạm vào người Đằng Sơn là hắn lại nương theo lực đánh mà dịch sang một bên trông rất đẹp mắt, điều này làm 6 người kể cả tên cầm đầu đều tưởng Đằng Sơn đang bị ăn đòn liên tục.

    Đằng Sơn cũng phối hợp 2 tay thõng xuống làm như đã gãy, chân thì tập tễnh hơi chút là cả người ngã xuống đất, bộ dáng thảm hại không chịu được.

    - Đủ rồi! Tên thủ lĩnh thấy Đằng Sơn gục xuống một lần nữa thì lớn tiếng nói.

    - Ta thấy ngươi mới có 7 tuổi mà cũng khá đấy chứ, tương lai rất có tiền đồ, tuy nhiên nên sống an phận một chút đừng có trêu chọc ai! Tên thủ lĩnh đi tới chỗ Đằng Sơn cất tiếng nói, tên này cũng không có vẻ là người xấu.

    - Có thể nói cho ta biết ta đắc tội với ai không? Đằng Sơn yếu ớt nói.

    Thủ lĩnh thấy Đằng Sơn không hề mắng chửi gì nên cũng thấy rất hợp mắt, hắn dù sao cũng là đấu giả đâu có muốn làm mấy chuyện này đâu không có khí phách gì cả, nếu không phải người sai hắn đi làm địa vị cao cao tại thượng hắn dù chết cũng không đi bắt nạt trẻ con.

    - Nhìn ngươi cũng có khí phách! Ta phá lệ nói cho ngươi biết…. ta họ Trịnh! Thủ lĩnh nói xong quay người đi, 6 tên đồng bọn cũng không có ý kiến gì đi theo luôn để lại một mình Đằng Sơn nằm đó.

    - Họ Trịnh? Lại là thằng ranh Trịnh Thành! Đằng Sơn phủi phủi quần áo đứng lên, ngã mấy lần làm quần áo dính đầy bụi.

    Đằng Sơn vừa đi vừa suy ngĩ, hắn không sợ bị làm nhục kiểu này không hề có tý thách thức nào cả, nhưng bọn này rồi sẽ một ngày để ý đến Đằng Vân phải cho bọn chúng biết điều một chút mới được.

    Rắc rắc! Cơ bắp Đằng Sơn hơi dịch chuyển một chút, cả người cao lên vài phân, mặt cũng dài ra một chút, từ một cậu bé 7 tuổi đẹp trai đã biến thành 1 thanh niên khoảng 15 tuổi gầy gò ốm yếu.

    7h20 phút, trong khu vui chơi giải trí.

    Nhóm Trịnh Thành đang vui vẻ chơi trò chơi ở trong này, đây là nơi bọn chúng tới vui chơi mỗi khi học xong đến tận 10h đêm mới chịu ra về.

    - Trịnh thiếu gia, ngươi nói tên Đằng Sơn đó sẽ bị đánh đến như thế nào? Tên này là tên bị gãy chân do dám chắn đường Đằng Sơn chạy.

    Trịnh Thành đang chăm chú đua xe thuận miệng nói:

    - Yên tâm đi, đảm bảo 2 tháng nữa hắn không đi học được!

    - Sao thiếu gia không cho hắn hết khả năng làm võ giả luôn đi! Tên này còn nhỏ mà tâm tư đã vô cùng ác độc.

    - Hắc ngươi ngĩ con cháu đấu đế mà bị phế thì chính phủ sẽ làm gì, ngu cũng vừa phải thôi chứ! Trịnh Thành lườm qua làm tên kia sợ run vòi không dám có ý kiến nữa.

    - Liệu nhà trường có điều tra ra không thiếu gia?

    - Ngươi sợ gì chứ ta đã cho bọn chúng giả dạng làm mấy thằng chấn lột bình thường rồi, nếu có ai hỏi hắn thì cũng chỉ kết luận được như vậy thôi!

    - Thôi chán rồi, anh em ra ngoài uống nước đi! Trịnh Thành đứng dậy hô.

    - Đi thôi! Đi thôi! 1 nhóm hơn 10 đứa lục đục không tình nguyện đi theo Trịnh Thành, tuy nhiên không đứa nào dám phản đối giống hệt như đệ tử hắn vậy.

    - Thiếu gia! Tên thủ lĩnh vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Trịnh Thành.

    - Xong việc chưa? Có để lại dấu vết nào không? Trịnh Thành không để tên này vào mắt, đến nhìn 1 cái cũng không thèm nhìn, chân cứ bước về phía trước để tên thủ lĩnh bước theo sau.

    - Dạ xong rồi! Thiếu gia còn có việc gì căn dặn không? Tên thủ lĩnh không dám có ý kiến cúi đầu đi theo sau.

    - Ngươi cứ đi theo ta làm gì, không biết dấu cái mặt đi à? Trịnh Thành bực tức nói.

    - Vâng! Tên thủ lĩnh biến mất.

    - Hừ! Đúng là con cháu của dòng nhánh, làm việc không đâu vào đâu! Trịnh Thành khinh thường khịt mũi, tên thủ lĩnh vốn cũng là người Trịnh gia nhưng thân phận rất thấp kém do chỉ là một chi của anh em Trịnh đế, họ hàng quá xa so với cháu đích tôn của Trịnh đế thì thật là 1 trời với chục cái vực.

    - Tên này là ai vậy Trịnh thiếu gia?

    Trịnh Văn Kiện họ hàng xa bắn đại bác cũng không tới, may mà hắn còn có một chút tài năng nên cha ta mới thu nhận nếu không cả nhà hắn chết đói rồi! Trịnh Thành bĩu môi khinh bỉ.

    - Đại ca! Sao người lại phải chịu nhục nhã như vậy? Một tên vừa nãy đánh Đằng Sơn bất bình nói với Trịnh Văn Kiện, hắn cũng là người Trịnh gia ở dòng nhánh địa vị còn thấp hơn cả Trịnh Văn Kiện.

    - Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta ra chỗ khác kiếm ăn, sao phải làm cu li cho thằng nhóc chưa vắt mũi sạch thế này! Mấy người đồng thanh hô.

    - Câm miệng! Các ngươi quên ơn của Trịnh gia rồi sao? Trịnh Văn Kiệm nghiêm mặt nói, tất cả mọi người im bặt.

    - Cho dù thiếu gia không ra gì thì chúng ta cũng không được quên ơn cứu mạng của Trịnh gia! 1 lần cứu mạng cả đời phải trả, con cái cha mẹ các ngươi còn đang ăn cơm của Trịnh gia đấy!

    - Rất khá! Đằng Sơn đứng trong góc nhìn, ngay lúc bọn này đi cậu đã theo dõi rồi, không ngờ người tên Trịnh Văn Kiện này rất có nghĩa khí có ơn tất báo.

    Đằng Sơn quyết định không làm khó mấy người này, dù sao họ cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi.

    Hơn 10 đứa nhóc ngồi 1 bàn chém gió với nhau muốn nói gì thì nói không hề để ý gì đến những người xung quanh, không ít người nhíu mày nhưng chả có ai ra khuyên bảo chúng cả, ai cũng biết đây là đội toàn con ông cháu cha động vào là thiệt thân thôi.

    - Ôi! Một người đang đi bỗng vấp té, cốc nước trên tay hất vào nhóm Trịnh Thành.

    Ào! Nước trúng ngay người Trịnh Thành, hắn đang quay người nên cũng không có để ý mà bọn Trịnh Văn Kiện ở xa không phản ứng kịp.

    - Xin lỗi! xin lỗi! Người vấp té vội vàng đứng lên cúi đầu xin lỗi liên tục, tay hắn còn định rút khăn ra lau cho Trịnh Thành.

    - Cút! Trịnh Thành tức giận tát vào mặt người kia, nhóm 7 người Trịnh Văn Kiện cũng chạy đến bên cạnh Trịnh Thành.

    - Sao ngươi lại dám đánh người hả? Một người cao gầy chạy ra đỡ người kia.

    - Còn ý kiến nữa à? Một thằng nhóc chạy lại đá vào 2 người.

    Chát! Tên nhóc chưa kịp đá tới đã ăn một cái tát, một người trong đám khách lao ra tát cho tên đó một cái.

    - Bọn mày không coi ai vào đâu hả, đã ồn ào rồi định làm loạn à? Người này chính là Đằng Sơn, hắn cố tình ngáng chân người kia đổ nước vào bọn Trịnh Thành.

    - Đánh hay lắm! Đám người xung quanh cổ vũ, họ vốn đã rất bức xúc với bọn nhóc, chỉ cần có người cổ động là đứng lên theo ngay, công thêm tâm tình thanh niên hiếu thắng sẵn sàng liều.

    Đám nhóc bình thường cậy thế bắt nạt người, thấy nhiều người như vậy đứng ra phản đối vội vàng co lại núp đằng sau Trịnh Thành cùng mấy tên bảo vệ.

    - Trịnh thiếu gia làm sao bây h?

    - Chúng ta chẳng lẽ sợ bọn chúng sao?

    - Đánh chết mẹ chúng nó đi Trịnh Thành!

    …… Mấy thằng nhóc khích tướng Trịnh Thành.

    Trịnh Thành đang vô cùng tức giận, hắn đang ngồi yên lành bỗng nhiên bị tạt nước, bây h lại còn bị một đống người chửi nữa chứ, thật sự rất chi là ức chế, bàn tay hắn nắm chặt lại mím môi mím lợi.

    - Thiếu gia chỗ này đông người đánh nhau chúng ta chỉ chịu thiệt thôi! Trịnh Văn Kiện thấy Trịnh Thành tức giận vội vàng nói.

    - Đánh! Đánh chết hết cho ta! Không khuyên thì thôi, thấy Trịnh Văn Kiện thò mặt ra Trịnh Thành lại càng thêm tức giận hắn vừa hô lên đã xông lên đánh người.

    - Dạy cho đám nhóc này một bài học anh em ơi! Đằng Sơn cũng không chịu kém cạnh, sẵn có bầu không khí nóng nảy rồi thì thêm vào một chút là bùng nổ luôn.

    Bốp…. bốp! Đằng Sơn xông lên mở bát đá bay 2 thằng nhóc vào đám đông làm một đống người ngã lăn theo.

    Trịnh Thành cũng không kém, hắn cầm chai nước trên bàn đập bốp một phát vào đầu người to mồm nhất trong nhà, Trịnh Văn Kiện theo sát Trịnh Thành bất cứ ai định đánh hắn liền đẩy ra xa.

    Cả căn phòng bây h loạn cào cào lên, tất cả mọi người đều xông vào đánh nhau.

    Đằng Sơn chỉ nhắm đến bọn Trịnh Thành, bất cứ thằng nào gặp phải Đằng Sơn là không bị gãy tay thì cũng gãy chân.

    Đám người Trịnh Văn Kiện chỉ lo bảo vệ Trịnh Thành nên kéo hết đám người xung quanh vậy lại giằng co bỏ mặc mấy thằng nhóc cho Đằng Sơn xử lý, bọn này bị gãy tay gãy chân là ngất luôn đến một tiếng kêu cũng không có, thật đúng là bọn vô dụng uổng công đi học.

    Mỗi lần bẻ gãy tay một đứa Đằng Sơn lại ghé vào tai bọn chúng nói một câu:

    - Chỉ trách ngươi xui xẻo thôi, người ta định đánh là Trịnh Thành cơ!

    Điều này làm bọn nhóc tức gần chết, bọn chúng tiếc hận đáng nhẽ ra chạy đi trước có phải không làm sao không, đằng này lại đi theo cái tên chuyên đầu têu gây chuyện để h ăn đòn oan.

    Giải quyết xong bọn nhóc Đằng Sơn mới nhắm đến Trịnh Thành, 7 người vây quanh hắn bây h chỉ còn có 3, nhưng số đối thủ cũng chỉ còn có khoảng 10 người số người nằm dưới đất phải đến 30 - 40, bảo vệ vẫn chưa thấy đâu có lẽ chuyện này thường xảy ra ở đây.

    - Thiếu gia người đi trước đi để ta cản chúng! Trịnh Văn Kiệt thấy tình thế không ổn vội vàng muốn Trịnh Thành chạy chốn.

    Trịnh Thành nhìn quanh thấy bên mình chỉ còn đúng 4 người tuy tức giận nhưng cũng thức thời quay đầu chạy ra ngoài cửa miệng lẩm bẩm:

    - Cả một lũ vô dụng có mấy thằng mà cũng không đánh được! Phế vật!

    Trịnh Thành chạy trốn thì không ai bằng nháy mắt đã chạy ra đến cổng, chỗ này có vài bảo vệ đứng đảm bảo tuyệt đối an toàn, lúc này hắn mới gọi điện cho người nhà định mang người đến tiếp viện.

    - Hắc hắc ngươi định gọi ai? Tiếng nói vang lên sau lưng Trịnh Thành.

    Xoạt! Trịnh Thành giật mình quay đầu lại nhưng phía sau không hề có ai.

    - Nhìn đâu vậy? Ta ở đây cơ mà! Tiếng nói lại vang lên cùng mấy tiếng bịch bịch.

    Trịnh Thành giật mình lùi lại mấy bước mới quay đầu lại nhìn thì đã thấy bảo vệ gục hết rồi, không một tiếng kêu nào phát được ra, không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ.

    - Ai vậy…ra..ra..đi ta…ta….không sợ…đâu! Trịnh Thành run rẩy lắp bắp nói.

    - Vậy………. sao? Đằng Sơn cố ý kéo dài tiếng nói ra.

    - Cứu….cứu với có ai không? Trịnh Thành vãi đái ra quần không còn cách nào hét lên, một đối thủ đến nhìn cũng không thấy đâu lại trong ban đêm thế này, trẻ con ai chẳng sợ ma.

    - Lần sau đừng làm hại ai vào ban đêm nữa…đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma đó! Đằng Sơn nói sát bên lỗ tai Trịnh Thành.

    Á á á……….! Trịnh Thành thét lai chói cả tai.

    Pặc! Đằng Sơn chặt một phát vào cổ Trịnh Thành làm hắn đổ gục xuống nằm im.

    - Ồn ào quá! Nói xong Đằng Sơn đi về luôn, dọa cho bọn này 1 trận đảm bảo từ h trở đi buổi tối không dám ra khỏi nhà nữa.

    Trịnh Văn Kiện bây h mới đi ra trông thấy Trịnh Thành nằm dưới đất vội vàng chạy đến.

    - Thiếu gia thiếu gia! Hắn lắc lắc Trịnh Thành tỉnh dậy, một mặt gọi điện cho cấp cứu đến, nếu Trịnh Thành mà xảy ra chuyện chắc chắn cái đầu của hắn cũng không giữ được nữa.

    - Quỷ… quỷ…. a …a.a.a..a! Trịnh Thành đái dầm cả người bốc mùi khai miệng còn lắp bắp mà với quỷ làm Trịnh Văn Kiện trố mắt nhìn, vừa lo vừa buồn cười không ngờ thiếu gia cũng có ngày bị dọa cho ngất lịm.

    Đằng Sơn thảnh thơi 1 đường đi về nhà, hình dạng đã thay đổi đảm bảo không có ai nhận ra được, chỉ là hắn vừa đi vừa ngĩ không biết ngày mai mấy thằng đó đên lớp sẽ có cái bộ dạng gì, tưởng tượng ra là lại thấy buồn cười.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vương ngoc yen, ngày 27-11-2012 lúc 20:51.

    ---QC---


  10. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,tuantreu,
Trang 1 của 52 1231151 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status