Chương mở đầu
Ta
Ta không biết ta là ai? Từ đâu đến?
Ta chỉ biết từ khi ta ý thức được sự tồn tại của mình thì ta đã ở đây. Cũng ngay lúc đó ta tự nhiên đã biết ta không có hình hài, chỉ có ý thức và ta không thể tồn tại độc lập quá lâu ở bên ngoài nếu không năng lượng của ta sẽ bị mất hết và ta sẽ tan biến vào hư vô. Ta chỉ có thể cộng sinh trên một sinh vật khác.
Ở nơi này có vô số sinh vật nhưng chỉ có duy nhất một loài sinh vật có ý thức tự gọi mình là nhân loại. Trong số rất nhiều nhân loại này, ta chỉ có thể cộng sinh với một vài cá thể đặc thù. Nhân loại này thật là kỳ lạ. Họ không phải là một chủng loài mạnh mẽ nhất về thể chất nhưng sức mạnh tinh thần và sự tự ý thức lại phát triển vượt bậc. Do đó ta chỉ có thể thuyết phục họ cộng sinh với ta.
Ta có thể dùng năng lực của ta để cải thiện thể chất của họ, hướng dẫn cho họ cách để hấp thụ những năng lượng trong tự nhiên, trời đất biến thành năng lượng của họ. Ta lại có thể truyền trực tiếp vào trí não họ những kiến thức, kỹ xảo mà ta có được, điều khiển cơ thể nhân loại, giúp cho họ dễ dàng trở thành một bậc thầy trong nhiều lĩnh vực. Trở thành cường giả là khát vọng của nhân loại và đó chính là cách mà ta thuyết phục nhân loại cộng sinh với ta. Khi nhân loại ta cộng sinh hấp thu những năng lượng này thì ta cũng qua đó hấp thụ được một phần nhỏ năng lượng cho riêng mình.
Chỉ tiếc là nhân loại này thể chất có hạn, theo thời gian thân thể của họ bị hủy hoại hoặc trong quá trình tranh đấu lẫn nhau. Còn thời gian của ta dường như là vô tận, cứ mỗi khi nhân loại cộng sinh với ta chết đi, ta lại phải nhanh chóng tìm một con người phù hợp mới trước khi nhưng ta lại có thêm nhiều kiến thức để thuyết phục nhân loại cộng sinh với ta.
Cứ thế ta trải qua thời gian năm trăm năm trên vùng đất này cùng với nhân loại. Ta cứ ngỡ ta đã rất hiểu về nhân loại cho đến khi ta gặp hắn…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 1 : Tiểu tử ngu ngốc, ta phải cầu ngươi sao?
Quách Bình An mệt mỏi thức dậy. Đêm qua hắn trải qua một đêm kỳ lạ với những mộng mị và những tiếng nói kỳ lạ cứ vang lên trong đầu. Rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo rồi hắn vội chạy ra chuồng ngựa, đã đến giờ hắn đưa đàn ngựa ra ngoài ăn cỏ ở bải cỏ rộng bên ngoài Thiên Lý Mục Trường.
Hắn vừa đến ngoài chuồng ngựa đã gặp Tiêu Ân Tiêu lão bá chờ sẵn, lão sẵng giọng mắng :
- ‘Tiểu tử lười biếng, những người khác đều đưa ngựa đi rồi ngươi mới mò dậy. Ngươi có phải không muốn làm việc nữa hay không?’
Hắn không biết nói sao chỉ biết cười trừ và cúi đầu nghe mắng. Hắn quá biết Tiêu lão bá này bộ dạng hung dữ nhưng tâm địa lại rất tốt, đối với đám người chăn ngựa dưới quyền như hắn rất quan tâm, đặc biệt là đối với hắn. Quả nhiên, khi hắn dịu dàng vuốt ve con ngựa đầu đàn trước khi cưỡi nó dẫn cả đàn phóng đi, lão đã dúi vào tay gã một gói xôi nhỏ.
Khi cả đàn ngựa đã thong thả gặm cỏ, Bình An cũng ung dung ngả lưng dưới bóng mát của một cây đại thụ, tận hưởng thú an nhàn của một người chăn ngựa. Bình An luôn hài lòng với cuộc sống của mình, thậm chí hắn còn cảm thấy ông trời rất ưu đãi hắn khi cho hắn có cơ hôi trở thành người chăn ngựa ở Thiên Lý Mục Trường. Ở đây hắn không phải lo cái ăn, chỗ ở, hắn cũng chẳng có nhu cầu tiêu xài gì nên tiền công ba lượng bạc một tháng của hắn coi như tiền để dành lo cho cuộc sống sau này của Tiêu lão bá. Công việc chăm sóc cho đàn ngựa của hắn khá nhàn hạ, khiến cho hắn có nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống hòa mình vào thiên nhiên và mơ mộng một chút đến Nhị tiểu thư Diệp Bách Hỷ. Nhị tiểu thư vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng hiền thục, đối xử với người dưới rất tốt, không có chút coi thường, thực sự là nữ nhân trong mộng của nam nhân. Đúng lúc đó, một tiếng nói lại vang lên trong đầu hắn giống như hồi đêm, khiến hắn giật mình nhạy dựng lên, nhìn quanh.
- ‘Không cần nhìn quanh nữa tiểu tử. Ngươi không thể nhìn thấy ta đâu, ta vốn là một sinh vật chỉ tồn tại bằng ý thức, đang ở trong không gian tinh thần của ngươi, cùng chung một thân thể với ngươi.’ – Giọng nói đó lại vang lên.
- ‘Cái gì là sinh vật… ý thức? Cái gì là không gian tinh thần?’ – Bình An hoảng hốt lắp bắp hỏi lại.
- ‘Nói đơn giản là thế này, ta giống như một hồn ma đang ám trong đầu ngươi, nhưng ngươi đừng lo, ta giống như một hồn ma tốt có thể mang lại rất nhiều lợi ích cho ngươi. Từ đêm qua đến nay, ta đã kiểm tra qua, kiến thức của ngươi thấp kém đến thảm thương cũng may là ngươi có một cơ thể phù hợp với ta…’
Bình An chợt rên lên :
- ‘Vậy những gì ta nằm mơ đêm qua đều là thật sao? Trời ơi, nam mô a di đà phật, ngã phật từ bi, cứu khổ cứu nạn…’ – hắn hoảng hốt, tụng lộn xộn một tràng kinh phật, rồi quỳ xuống khóc lóc – ‘Phật tổ từ bi, Quan thế âm bồ tát từ bi cầu xin các vị giải thoát con khỏi hồn ma này, con xin hứa sẽ đều đặn lên chùa thắp hương, cúng phật. Xin các ngài cứu con.’
- ‘Ta đã nói là ta không phải vong hồn, ta chỉ ví dụ cho ngươi hiểu thôi. Ngươi có cầu kinh, cầu phật cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì cơ địa của ngươi hợp với ta. Ta sẽ giúp ngươi dễ dàng trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh, một bậc đại sư tinh thông bách nghệ, lừng danh thiên hạ.’
- ‘Tại sao ta phải trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh, một bậc đại sư tinh thông bách nghệ, lừng danh thiên hạ?’ – Bình An nói.
Giọng nói trong đầu Bình An tựa như có chút ngạc nhiên nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích :
- ‘Trở thành tuyệt đỉnh cao thủ thì ngươi sẽ được người người tôn trọng, kính ngưỡng. Giàu sang, phú quý, quyền lực, mỹ nhân cũng theo đó mà đến với ngươi, như vậy còn không hơn cuộc sống nhàm chán, vô vị, bị người người coi thường, dẫm đạp lên đầu của ngươi hiện nay sao?’
- ‘Ta không muốn và không thích học võ công. Học võ công thì sao, trở thành tuyệt đỉnh cao thủ thì sao? Suốt ngày đánh đánh, giết giết có gì hay chứ, cuộc sống tự tại hiện nay của ta còn tốt hơn vạn lần.’ – Bình An cãi lại.
- ‘Ngươi chưa trải qua cảm giác của tuyệt đỉnh cao thủ sao ngươi biết là không có gì hay?’ – Giọng nói đó ngừng lại một chút rồi nói tiếp, ngữ khí có chút gian xảo – ‘Hơn nữa, nếu ngươi có thể làm tuyệt đỉnh cao thủ thì chẳng phải vị trí của ngươi trong mắt Nhị tiểu thư chẳng phải sẽ rất khác sao? Chẳng phải có thể ôm mỹ nhân trong lòng sao?’
Bình An giật mình rồi hốt hoảng nói :
- ‘Sao ngươi biết được chuyện này? Ngươi có thể đọc suy nghĩ của ta sao?’
- ‘Hừ, ta chưa có khả năng đọc được ý nghĩ của ngươi. Ta chỉ có thể cảm nhận được những suy nghĩ bộc phát tình cảm mạnh mẽ nhất của ngươi thôi. Với vị Nhị tiểu thư đó chẳng phải ngươi rất thích hay sao? Chỉ cần chấp nhận để ta cải tạo cơ thể và luyện tập công phu theo ta, ta chắc chắn ngươi sẽ sớm có ả trong tay.’
Bình An thở phào một cái thầm nghĩ may mắn, ít nhất là ‘vong hồn’ này không thể đọc ý nghĩ và khống chế thân thể mình làm chuyện gì mà không có sự hợp tác của mình. Nhưng ý nghĩ trở thành anh hùng trong mắt Nhị tiểu thư quả nhiên là hấp dẫn, khiến hắn không thể không suy nghĩ. Tuy nhiên, cuối cùng Bình An cũng lắc đầu nói với ‘vong hồn’ :
- ‘Bình An ta thân phận thấp kém, con người ngu ngốc sao có thể xứng đáng với Nhị tiểu thư chứ? Cho dù trở thành cao thủ nhiều nhất cũng chỉ cho nàng ta khâm phục ta võ nghệ cao cường thôi, cuối cùng cũng không thể đem lại hạnh phúc cho nàng. Chẳng thà ta cứ làm một tên chăn ngựa không lo không phiền.’
‘Vong hồn’ nọ ‘Hừ’ một tiếng rõ ràng vô cùng tức giận nhưng cố gắng kềm nén lại, kiên nhẫn nói :
- ‘Thôi được! Ta chỉ còn cách đem một chút năng lượng của ta truyền vào thân thể của ngươi để ngươi biết được cảm giác làm một cao thủ là như thế nào. Lúc đó chắc ngươi mới đổi ý.’
Bình An rối rít lắc đầu :
- ‘Không, không. Ta không muốn năng lượng của ngươi! Ta không muốn gì hết. Ta chỉ muốn ngươi ra khỏi đầu ta thôi. Ngươi mau đi đi nếu không thì đừng trách ta dùng biện pháp trục xuất ngươi ra.’
‘Vong hồn’ vừa tức giận, vừa buồn cười trước sự cứng đầu của tiểu tử này, than thở :
- ‘Ta đâu có sự lựa chọn. Nhân loại vật chủ trước của ta bị người khác đột kích, bất ngờ vong mạng, khiến ta bị đẩy ra ngoài. Sau đó, ta chạy loạn đến đây trong phạm vi hơn trăm dặm quanh đây chỉ tìm được hai nhân loại thích hợp. Mà gần ta nhất chính là ngươi, trong lúc khẩn cấp ta đâu còn lựa chọn khác. Ta mà biết ngươi là một tiểu tử vừa ngu ngốc vừa cứng đầu thế này thì đã chẳng chọn ngươi. Biết vậy ta liều một phen, tìm nhân loại kia thì có phải tốt hơn bao nhiêu không.’ – giọng nói ai oán than thở rồi lại nói có chút cảm thán – ‘Ta cho ngươi biết, một khi ta đã chọn ngươi thì giữa ta và ngươi đã hình thành một khế ước tinh thần ràng buộc, chỉ khi nào một trong hai chúng ta chết thì khế ước này mới giải trừ. Mà thời gian của ta là vô tận, ngươi muốn sớm thoát khỏi ta thì cứ tự đập đầu chết đi cũng là cách giải quyết tốt nhất cho ta.’
Bình An nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không nói nữa, ‘vong hồn’ kia dường như cũng chán nản không thèm nói chuyện với hắn nữa.
*
Khi lão già Tiêu Ân bước vào phòng vừa giật mình kinh ngạc vừa buồn cười khi thấy Bình An khắp người đeo bùa trừ tà, có lẽ là xin ở đạo quán trong trấn, trước mặt là một đống kinh sách và hắn đang thành kính lâm râm tụng niệm. Lão vội hỏi :
- ‘Bình An ngươi làm trò gì vậy? Ngươi có bị điên không?’
Bình An nhăn nhó đáp :
- ‘Bá bá, con đang tìm cách trừ tà, mấy hôm nay con xui xẻo bị ma ám.’
Tiêu Ân lo lắng hỏi :
- ‘Ngươi có sao không? Ngươi bị ma ám như thế nào? Mấy hôm nay ngươi có chọc phá đến chỗ linh thiêng nào không?’
Bình An suy nghĩ một lúc rồi đáp :
- ‘Con đâu có làm gì. Con cũng không sao chỉ có tự nhiên có một tiếng người nói chuyện với con, bắt con học võ công để trở thành tuyệt đỉnh cao thủ mà thôi.’
Tiêu Ân thở phào nhẹ nhõm nói :
- ‘Tiểu tử ngốc, ngươi làm ta lo muốn chết. Chắc do hôm qua ngươi ngủ không ngon giấc nên nảy sinh ảo giác thôi.’ – rồi cười nói – ‘Nếu có hồn ma muốn ta học võ công để trở thành cao thủ thì sao hắn không tìm ta chứ. Ta cầu còn không được thứ hồn mà tốt như thế đấy, ha ha ha…’
Đúng lúc đó, giọng nói kia lại vang lên trong đầu Bình An :
- ‘Lão già này thật là thông minh. Ngươi đã nghe trưởng bối của ngươi nói chưa. Chuyện ta đề nghị ngươi là chuyện người khác cầu không được đó. Tốt nhất ngươi hãy ngoan ngoãn hợp tác với ta đi.’
Bình An nhảy dựng lên, mếu máo ôm Tiêu Ân nói :
- ‘Đó, đó, lại đến rồi. Tiêu bá bá, người có nghe thấy gì không?’
Tiêu Ân ngơ ngác hỏi :
- ‘Nghe cái gì? Ở đây chỉ có ta với ngươi nếu có tiếng động lẽ nào ta nghe không được chứ. Ta chỉ thấy ngươi đang nói chuyện với ta thì lại nhảy dựng lên mếu máo thôi.’ – Tiêu Ân dịu giọng nói – ‘Bình An ta thấy con không ổn rồi, tốt nhất nên đi tìm đại phu đi. May là ngươi ở đây với ta đấy, nếu để người khác biết được ngươi bày nhiều trò quái đản như vậy thế nào ngươi ta cũng cho là ngươi bị điên.’
- ‘Ha ha. Ta đã nói là ta không phải là hồn ma, mà ngốc tử này không chịu nghe, lại bày ra những chuyện kỳ quái làm trò cười cho mọi người.’ – Giọng nói lại vang lên chế giễu.
- ‘Ngươi thực sự không sợ bùa phép và kinh kệ hay sao?’ – Bình An vừa kinh hãi vừa thất vọng than, rồi không nén được tò mò lại hỏi – ‘Những lời ngươi nói, Tiêu bá bá không thể nghe được hay sao?’
- ‘Chỉ có người nào có tinh thần khế ước mới nghe được ta nói mà thôi. Trong không gian tinh thần của ngươi, thời gian phi thường chậm hơn so với bên ngoài, chúng ta trò chuyện này giờ nhưng ở ngoài kia thực tế không đến một phần trăm thời gian của một cái chớp mắt.’
Bình An lúc này không sợ bị người khác thấy mình nói chuyện một mình, mới yên tâm một chút, hòa hoãn nói với giọng nói trong đầu mình :
- ‘Ta thực sự không phải là người thích hợp để luyện võ, nếu không ta đã là võ sinh của võ trường rồi chứ không phải là một tên chăn ngựa tầm thường như bây giờ. Ta lại càng không thích học võ. Ngươi hãy tìm cách phá bỏ cái gì mà tinh thần khế ước của chúng ta đi rồi tìm người khác thích hợp hơn. Nếu ngươi cần, ta sẽ đến võ trường cho ngươi tha hồ chọn lựa người thích hợp. Những vị huynh đài ở đó vô cùng hiếu võ, ngươi sẽ không phải tốn thời gian, công sức để thuyết phục họ đâu. Họ nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi.’
- ‘Ngốc tử, nếu có cách phá bỏ tinh thần khế ước, ta có cần phải tìm nhiều cách để thuyết phục ngươi thế không? Ta cũng không hiểu sao lần này ta lại cộng sinh vào một ngốc tử vô dụng như ngươi. Trước đây, vật chủ của ta nếu không phải là thế gia đệ tử thì cũng là tinh anh của danh môn, võ phái. Ta sớm đã biết tiểu tử ngươi không là một tên ngốc đơn thuần, không tham vọng, không ý chí. Ta cứ ngỡ lòng yêu thích Nhị tiểu thư của ngươi sẽ khiến ngươi có thể hợp tác với ta nhưng đúng là không thể dùng đầu óc của người bình thường để so với ngốc tử được. Ngươi muốn thoát khỏi ta lắm sao, ta biết rất nhiều cách chết nhẹ nhàng, êm ái. Nếu ngươi muốn lập tức thoát khỏi ta, ta sẽ từ từ giới thiệu với ngươi. Có 156 loại chất độc khiến người ta chết nhẹ nhàng trong giấc ngủ, 143 loại chất độc kiến huyết phong hầu, trên người ngươi có 36 tử huyệt chỉ cần dùng sức điểm trúng là chết,…’
- ‘Không, không, ta không muốn nghe nữa. Ngươi đừng dọa ta.’ – Bình An bịt tai lại hét lên.
Đột nhiên, giọng nói ấy nhỏ hẳn đi trong đầu hắn nhưng trước khi biến mất hắn con nghe thanh âm tức giận đó hét lên :
- ‘Nhân loại đáng chết, thể lực yếu đuối nhưng sao tinh thần lực lại cường đại như thế? Tại sao? Tại sao…’
Bình An chợt hiểu ra, khi ý chí của hắn mạnh mẽ thì hắn có thể áp chế hoàn toàn giọng nói kia, không có sự đồng ý của hắn giọng nói kia cũng không cách nào nói chuyện được với hắn. Chỉ khi hắn muốn trò chuyện hoặc trong trạng thái cảm xúc bộc phát mạnh mẽ, ý chí yếu đuối, phân tâm hoặc mất ý chí thì giọng nói kia mới có thể chủ động liên lạc với hắn. Biết được điều này, Bình An vô cùng mừng rỡ tươi cười nhưng nụ cười của hắn nhanh chóng héo đi vì cuối cùng hắn chẳng có cách nào thoát được giọng nói kia. Cái ý nghĩ từ nay phải sống cả đời với một người nữa trong đầu lúc nào cung lăm le chiếm cơ thể mình quả thật dễ khiến người ta phát điên.
Lúc này, Tiêu Ân vỗ nhẹ vào đầu Bình An, dịu giọng khuyên bảo :
- ‘Thôi ngươi nghỉ ngơi sớm đi. Ngủ một giấc đến sáng là sẽ không có chuyện gì nữa đâu.’ – rồi như thấy vẻ hoang mang lo lắng trong mắt Bình An, lão nói thêm – ‘Nếu ngươi còn chưa yên tâm thì chịu khó ăn tỏi và đeo tỏi trên người đi. Ta nghe mọi người nói tỏi có thể trừ tà đấy.’
Bình An cũng chỉ biết gật đầu, hoang mang làm theo lời lão Tiêu Ân.
*
Hai ngày tiếp theo trôi qua bình lặng, Bình An cố gắng vừa ăn vừa đeo tỏi tròng ngày này nhưng chỉ làm trò cười cho ‘giọng nói’ trong đầu hắn. Trong thời gian đó, Bình An cũng dần quen với việc trò chuyện với một giọng nói trong đầu. Thậm chí, Bình An còn có cảm giác thích thú vì có người trò chuyện cùng hắn mỗi khi hắn làm xong việc đưa đàn ngựa đi gặm cỏ và ngả lưng xuống một bóng râm. Từ trước đến nay, ngoài Tiêu bá bá ra, chưa ai cùng hắn trò chuyện nhiều như vậy. Bất tri bất giác, Bình An cảm thấy có vài phần thân thiết với giọng nói này. Nhưng rõ ràng, giọng nói đó vẫn chưa từ bỏ việc thuyết phục Bình An học võ công, mỗi lần nhắc đến chuyện này là hắn lại chủ động cắt đứt liên lạc giữa hai người.
Đến ngày thứ ba, vì Bình An dậy muộn nên các bãi cỏ gần võ trường đều đã có người thả ngựa nên hắn phải đưa đàn ngựa đi xa hơn khỏi mục trường, gần với khu rừng ít người qua lại phía sau Thiên Lý Mục Trường để thả ngựa. Theo thói quen, Bình An lại tìm một cây to leo lên chạc ba kín đáo sau tàn lá, nằm gác chân thoải mái, ậm ừ mấy tiểu điệu mà hắn từng nghe được. Hắn chợt ngưng tiếng hát khi nghe có tiếng sắt thép chạm nhau chát chúa trong gió từ phía bìa rừng truyền đến.
Bình An không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nơi đây không xa Thiên Lý Mục Trường, sao lại có người muốn động thủ trên đầu thái tuế, đến đây mà giao tranh chứ. Bình An tò mò theo lối mòn nhẹ nhàng lần ngược lên, không đầy ba trăm bước, ngoài bìa rừng trước mặt hắn đã hiện ra một trường quyết đấu thảm khốc, bảy hắc y nhân đang vây đánh bốn người mặc y phục của Thiên Lý Võ Trường. Trên mặt đất ngổn ngang xác người và máu, đa phần là người của Thiên Lý Võ Trường chỉ có ba hắc y nhân lẫn vào đó. Bình An không dám thở mạnh, khe khẽ chui vào một bụi rậm, nín thở quan sát chiến trường. Lúc này, đã có thêm hai võ sỹ nữa của Thiên Lý Võ Trường trúng đòn vong mạng nhưng hai người còn lại vẫn kiên cường chống trả trong tuyệt vọng.
Bình An giật mình kinh hãi, theo hiểu biết của hắn thì đám võ sỹ Thiên Lý Võ Trường đều là cao thủ tuyệt đỉnh mà hơn mười người đã chết chỉ đổi được ba mạng của đám hắc y nhân tập kích
Một trong hai người chợt như nổi điên, mắt lộ hung quang, đem cả thân thể đầy máu lao thẳng vào kiếm của hai tên hắc y nhân, không quản hai lưỡi kiếm đâm xuyên qua người, vung tay kéo ngã cả người lẫn kiếm xuống đất, miệng hét to được vài tiếng đã đứt hơi ngã quỵ :
- ‘Tiểu thư, …mau chạy đi…’
Nhưng nhất thời vòng vây của hắc y nhân lộ ra một lỗ hổng, người còn lại của Thiên Lý Võ Trường vừa cắn chặt răng, nước mắt chảy dài, tung mình bỏ chạy.
Con tim của chợt thót lại, người đó chính là Nhị tiểu thư Diệp Bách Hỷ của Thiên Lý Sơn Trang. Rõ ràng, bọn hắc y nhân muốn bắt sống nàng ta nên trên người nàng không có thương tích, trong chớp mắt đã chạy được một đoạn, ngẫu nhiên đến gần chỗ Bình An đang ẩn nấp. Bình An trong lòng kích động, trong lòng thầm kêu lên, thúc giục nàng mau bỏ chạy, vì đám hắc y nhân đã nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Nhị tiểu thư vừa chạy, vừa quay người ném ngược về phía sau một loạt ám khí cản chân đám người truy đuổi, khiến cho khoảng cách của hai bên được kéo ra một chút. Nàng thầm nghĩ chỉ cần chạy vào được đám cây cối rậm rạp phía trước thì khả năng đào thoát của mình sẽ rất cao. Ngay lúc đó, một bóng đen khác xẹt từ trên một cây to gần bên phải của Nhị tiểu thư xuống gần sau lưng nàng. Bình An muốn hét to lên cảnh cáo nhưng thân thủ của người mới đến này cực kỳ nhanh nhẹn, có phần còn hơn cả đám hắc y nhân lúc nãy, nên hắn chưa kịp làm gì thì bóng ngưới đó đã lướt đến sau lưng Nhị tiêu thư, vươn tay điểm lướt qua sau gáy nàng. Nhị tiểu thư cước bộ lập tức loạng choạng, ánh mắt thất thần, đổ người xuống phía trước bụi cây Bình An ẩn thân.
*
Bình An lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ làm sao để cứu Nhị tiểu thư, giọng nói trong đầu liền cất lên ;
- ‘Ngươi muốn cứu Nhị tiểu thư sao? Bây giờ ngươi mà ra chỉ là nộp mạng mà thôi. Võ công của đám người kia, bất cứ ai cũng có thể giết ngươi chỉ bằng một cái cất tay đấy.’
- ‘Bây giờ phải làm sao đây? Ta phải cứu Nhị tiểu thư’ – Bình An gấp gáp nói.
- ‘Giờ ngươi có còn thấy học võ công là vô dụng, trở thành cao thủ là vô ích nữa không?’ – giọng nói đầy vẻ chế diểu
- ‘Bây giờ là lúc nào mà ngươi còn hỏi chuyện này? Ngươi mau nghĩ cách giúp ta cứu Nhị tiểu thư đi.’ – Bình An hạ giọng năn nỉ.
- ‘Cách thì không phải không có nhưng ít ra ngươi phải hứa là đồng ý để ta giúp ngươi cải tạo lại cơ thể và phải theo ta luyện võ công.’
- ‘Thôi được. Coi như ta sợ ngươi nhưng ta chỉ hứa cho ngươi cải tạo cơ thể thôi còn chuyện học võ công để sau hãy tính. Ngươi hãy mau cứu Nhị tiểu thư đi.’
- ‘Là ngươi cầu ta đấy nhé. Được rồi, không cần gấp, ta đã nói thời gian trong không gian tinh thần chậm hơn bên ngoài nhiều mà. Để ta dùng năng lượng của bản thân cho ngươi biết qua cảm giác làm cao thủ tuyệt đỉnh là như thế nào. Trải qua cảm giác này rồi không chừng ngươi sẽ năn nỉ ta truyền thụ võ công cho ngươi đó.’ – giọng nói tràn đầy vẻ đắc ý – ‘Giờ ta cần dùng thân thể của ngươi để cứu người. Ngươi hãy tạm nhường quyền khống chế thân thể cho ta và xem ta giải quyết đám lâu la kia như thế nào.’
*
Nhị tiểu thư chỉ thấy sau gáy nhói lên một cái, hai mắt hoa đi, không thể khống chế được cơ thể của mình nữa, thần trí lập tức mơ hồ, sắp ngất xỉu. Chợt nàng cảm thấy phía trước có người đỡ nhẹ mình, dịu dàng đặt mình xuống đất. Trước khi hoàn toàn ngất xỉu, nàng còn thấy lờ mờ một bóng lưng của một người, đứng đối mặt với đám hắc y nhân đang hung hăng lao đến mà thần thái ung dung, khí thế phi phàm.
Lại nói đám hắc y nhân thấy có người xuất hiện, lập tức có hai tên vung kiếm toàn lực chém đến đối phương, tuyệt không dung tình. Ngươi mới đến tựa như không xem hai thanh kiếm hung hãn trước mắt vào đâu, song chỉ đưa ra vừa đúng lúc kẹp chặt thanh kiếm thứ nhất. Thoạt nhìn tựa như hắc y nhân nhẹ nhàng đưa kiếm vào song chỉ của đối phương, chứ không phải là hắn vung chỉ tiếp kiếm nhưng tên hắc y nhân bị kẹp kiếm trong mặt lại lộ vẻ hoảng sợ. Đường kiếm toàn lực của hắn bị đối phương nhẹ nhàng dùng song chỉ kẹp chặt, không thể nhúc nhích được, không những phản lực còn làm cho hắn khí huyết nhộn nhạo mà cả thân người hắn theo đà không dừng được áp sát lại người mới xuất hiện. ‘Rắc’ một tiếng khô khốc, song chỉ của đối phương đã bẻ gãy một đoạn kiếm của hắn, đầu gối của đối phương đồng thời tống lên, trúng thẳng vào ngực của hắc y nhân đang trên đà lao đến. Trong tiếng xương gãy vang lên, hắn bay ngược ra phía sau, nằm yên bất động. Hai ngón tay người mới đến còn kẹp đoạn kiếm gãy đâm thẳng lên, thanh kiếm của hắc y nhân thứ hai vừa chạm vào đoạn kiếm gẫy, như bị một luồng đại lực hất văng lên trời, hổ khấu toạc ra, dự lực của mũi kiếm trên tay người mới đến đã đâm xuyên qua cổ họng của hắc y nhân.
Hắc y nhân mới ra tay điểm ngã Nhị tiểu thư chợt kinh hô :
- ‘Huyền thiết chỉ! Không thể nào! Lục hợp kiếm trận! Mọi người cùng lên đi.’
Cả sáu tên hắc y nhân liền chia nhau vây lấy người mới đến tung sát chiêu. Sáu người phối hợp nhuần nhuyễn, kiếm quang đan xen dày đặc, hỗ trợ lẫn nhau, cả công lẫn thủ đều cưc kỳ kín đáo, uy lực tăng lên mấy lần so với lúc giao chiến với đám võ sỹ của Thiên Lý Võ Trường.
Người mới đến chỉ cười khẩy, bàn tay kẹp kiếm khéo léo uốn nửa vòng, ngửa lên trên, ngón giữa co lại rồi búng ra, một tia sáng từ tay hắn bắn thẳng đến qua màn kiếm quang dày đặc trước mặt. ‘Choang’ một tiếng, mũi kiếm đã bị một thanh kiếm trong kiếm trận gạt trúng nhưng mũi kiếm không hề giảm tốc độ, chỉ đổi hướng cắm xuyên qua trán một tên hắc y nhân. Kiếm trận lập tức rối loạn, người mới đến khẽ lắc người một cái, bộ pháp như lưu thủy hành vân (nước chảy mây trôi), đưa tay đón lấy thanh kiếm lúc nãy vừa bị đánh bay lên trời vừa rơi xuống. Kiếm quang bùng lên với một quỹ đạo và tốc độ kỳ dị. Luồng kiếm quang như có mắt, uốn lượn lên xuống trong một không gian rất hẹp và thời gian cực ngắn, lách qua những thanh kiếm trong kiếm trận đang đánh ra hoặc đón đỡ mà liếm vào thân thể của đám hắc y nhân. Kiếm quang đi đến đâu, hoa huyết tung bay, đám hắc y ngã gục đến đó, kiếm đi gần được một vòng mới vang lên tiếng chạm kiếm, đường kiếm rốt cuộc cũng đã bị chặn lại. Người vừa chặn được đường kiếm vừa rồi chính là tên hắc y nhân xuất hiện sau cùng, vừa đỡ được đương kiếm đó, hắn lập tức mượn phản lực, tung người ra xa chạy trốn.
Người mới đến chỉ khẽ thốt một tiếng ‘Giỏi’, thanh kiếm trên tay đã bay ra như lưu tinh xẹt đến sau lưng hắc y nhân. Hắc y nhân nghe tiếng gió rít, không dám coi thường, vừa xoay người vừa vung kiếm đón đỡ, chỉ chờ khi kiếm của mình ngăn chặn được thứ binh khí đang đánh đến lập tức một lần nữa mượn lực phản chấn tạo khoảng cách an toàn với đối phương. Không ngờ khi hai kiếm chạm nhau chỉ có một tiếng ‘cạch’ khô khan vang lên. Kiếm trên tay hắc y nhân bị thanh kiếm mang đầy chân khí của người phóng tiện làm đôi. Thanh kiếm còn dư lực kéo theo cả người hắn bay đi một đoạn, ghim chặt vào thân cây phía trước.
Giọng nói đắc ý vang lên khi Bình An còn sững sờ, kinh hãi nhìn những thi thể la liệt dưới đất :
- ‘Thế nào? Cảm giác làm tuyệt đỉnh cao thủ, có thể làm tất cả mọi việc, quyết định việc sống chết của người khác có phải là rất tuyệt không? Chỉ cần ngươi nguyện ý hợp tác với ta thì ngươi sẽ sớm có được thực lực như vậy.’
Bình An chợt hét lên một tiếng, cắm đầu bỏ chạy vào rừng. Chạy một hồi đến bên bờ suối, hắn vừa khóc vừa quỳ xuống đất ói hết thức ăn trong bụng ra. Một lúc sau, Bình An mới trấn tĩnh lại được.
Qua cơn chấn động, Bình An tức giận hét toáng lên :
- ‘Ngươi, ngươi… ngươi là thứ ác ma, giết người không gớm tay, sao ngươi lại dùng thân thể của ta để giết nhiều người như vậy? Trời ơi! Ta đã giết người rồi sao? Làm sao đây, phải làm sao đây?’
- ‘Chẳng qua chỉ là mấy mạng người thôi. Ngươi có cần phải cuống lên vậy không. Muốn làm cường giả thì con đường ngắn nhất là dĩ chiến dưỡng chiến, dùng sinh mạng của đối phương xây dựng nên vị thế của mình. Đây chẳng phải là chuyện thường tình của nhân loại các ngươi sao?’
- ‘Ta không muốn giết người! Ta không muốn làm cường giả! Ta không muốn dùng sinh mạng người khác để tạo dựng địa vị cho mình. Ngươi là ác ma, cho dù ngươi nói thế nào, ta cũng sẽ tuyệt đối không theo ngươi học võ công gì đó, trở thành cao thủ gì đó đâu.’ – Bình An tức giận gào lên.
Giọng nói kia dường như có vẻ vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của Bình An, rồi sau đó bùng lên giận dữ :
- ‘Ta phải hao tổn năng lượng quý báu của bản thân để giúp ngươi cứu Nhị tiểu thư của ngươi. Chẳng qua giết đi vài tên tiểu tặc mà ngươi còn dám nói với ta như vậy hả? Là chính ngươi cầu ta ra tay đấy, ngươi nhớ không?’
- ‘Ta không biết! Ta không biết! Ta mà biết ngươi ra tay giết người như thế thì chẳng thà ta sớm liều mạng cản đường bọn chúng để Nhị tiểu thư chạy trốn, còn hơn là để ngươi dùng thân thể ta giết người. Ngươi là đồ … là đồ khốn kiếp. Ta không muốn nghe ngươi nói nữa, cho dù ngươi có cầu khẩn ta, ta cũng không theo ngươi luyện võ đâu. Ngươi hãy cút đi cho ta.’ – Bình An cũng tức giận không kém quát lên
Giọng nói kia lặng đi một lúc nhưng trước khi biến mất còn hét vang một cách mất đi kiềm chế trong đầu Bình An :
- ‘Ngươi dám nói với ta như thế hả, nhân loại. Tiểu tử ngu ngốc, ta mà phải cầu ngươi sao?’
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Góp ý cho tác giả ở
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=41048