TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 34 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 166

Chủ đề: Đại đạo tặc

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định Đại đạo tặc

    ĐẠI ĐẠO TẶC



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    Chương 1





    Bối cảnh truyện.

    Thế giới này từ thời xa xưa đã có nhiều loại chủng tộc sinh sống, theo năm tháng có tộc bị diệt vong, có tộc lại ngày càng hưng thịnh.

    Trải qua trăm ngàn vạn năm lịch sử, cuối cùng chỉ còn lại nhân tộc cùng hai chủng tộc khác.

    Chủng tộc hạ cấp nhất chính là các loài Thú, chúng khá đa dạng, từ những con thú yếu đuối như ma rơm, quỷ đầm cho đến những sinh vật mạnh mẽ như Hắc cổ tượng, Bạch diện thù.

    Chủng tộc còn lại là tộc pháp sư , từ vạn năm trước, bọn họ đã tách khỏi nhân tộc để phát triển theo một con đường mới.

    Do bất đồng quan điểm, họ thường xuyên bị nhân tộc áp bức, cuối cùng phải tìm đến những vùng đất hoang sơ sinh sống.

    Ngoài ra, còn tồn tại một dạng người mà không hẳn là người, bởi những người này chỉ có thể gọi bằng hai tiếng thánh nhân, họ không rõ nguồn gốc, không rõ lai lịch, không có ai ước lượng được sức mạnh và sinh lực của họ, nói cách khác loài người nếu muốn giết chết một thánh nhân, chỉ e sẽ phải trả cái giá vô cùng đắt.

    Dõi qua khắp các đại lục, số lượng thánh nhân cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chẳng hạn như Băng Chúa Nhi, con gái của thần tuyết, nàng sống tại Karakoram, hay như Bạch Linh Xà , một con rắn nửa người nửa thú, cũng có thể kể đến Độc Vương, thuyền trưởng Lvy hoặc là thánh nữ của tu viện Vizantinum..

    Một vài trong số họ đã lựa chọn bảo vệ loài người, nhờ đó mà được nhân tộc đời đời quỳ bái.


    Nói về Nhân tộc, họ ban đầu phân bố khá rời rạc, sau này hình thành nên các vương quốc, diện tích trải rộng cả ngàn vạn dặm vuông.

    Vương quốc rộng lớn nhất có lẽ phải kể đến Trường An, một tòa thành được bảo hộ bởi Độc vương, sau này đã nhanh chóng mở rộng và phát triển vượt qua các vương quốc khác như Hòa Điền, Samarkand, Đôn Hoàng, Constantinople.


    __________________________________________________ ________________________________________


    Nội dung truyện

    Câu truyện nói về một thánh nhân, ban đầu hắn miễn cưỡng tham gia một tổ chức đạo tặc, sau đó vì vô tình gieo rắc thù hận với loài người nên bị truy sát khắp nơi.

    Toàn bộ tổ chức đạo tặc vì bảo vệ hắn mà bị diệt vong, sau đó hắn biến thành một người khác, quyết định sẽ xây dựng lại một liên minh mới do chính mình làm chủ, chống lại cả thế giới loài người.

    Dưới lớp áo đen chỉ lộ ra đôi mắt, hắn sống một cách lạnh lùng, không bao giờ để cho ai có tư cách uy hiếp hắn, bởi vì cuộc đời hắn luôn luôn chỉ có hai quyết định, hoặc là hắn hạ sát người khác, hoặc là hắn bị người ta hạ sát.

    Bạch Ngọc Hà, nàng cùng với hắn đã từng trải qua sinh tử, nhưng sau khi hắn đeo lên mình lớp mặt nạ vô danh, thì hắn đã trở thành kẻ thù mà bằng mọi giá nàng phải giết chết.
    Câu chuyện ân oán của bọn họ liên quan đến sự tồn vong của hai chủng tộc, cuối cùng sẽ kết thúc ra sao?

    Danh sách nhân vật trong truyện.

    + Băng Ngọc Khuê ( chính là Băng chúa nhi, thánh nhân sống tại Karakoram, vũ khí : Đao)
    + Băng Vân (đạo tặc, thánh nhân, vũ khí : Đao, chủy thủ)
    + Bạch Ngọc Hà ( Bảo tiêu, thánh nhân, vũ khí : Pháp trượng)
    + Tôn Huyền ( Bảo tiêu, vũ khí : Đao)
    + Tư Cầm ( thủ lĩnh đạo Tặc, vũ khí : kiếm )
    + Leo ( đạo tặc, vũ khí : Đao)
    + Bạch Quan Phi ( chính là Độc Vương,Thánh Nhân, vũ khí: Đao)
    + Đoàn Minh Hải ( bảo tiêu )
    + Bạch Linh Xà ( Thánh nhân nửa người nửa thú, vũ khí : Không dùng)
    + Dương Linh (bảo tiêu)
    + Hoàng đế Tiêu Khải
    + Tiểu Dung ( Ma nữ,đạo tặc, vũ khí : Cung)
    + Bạch Kỳ Phong ( thánh nhân đã chết )
    + Chu Trường Khánh (Thánh nhân đã chết, vũ khí : Thương)
    + Chúa tể Yarkand ( bá chủ tại vùng sa mạcTakla makand, thánh nhân hiện đã chết)
    + Băng Thủy Linh ( con gái thần tuyết, chị gái Băng chúa nhi, Vũ khí : Đại Đao)
    + Độc Cô Nga ( Chưa xây dưng nhân vật này )
    + Hàn Nguyệt (Chưa xây dựng nhân vật này)
    + Vu Nhược Lan ( vũ nữ tại phường ca kỹ Trường An)
    + Lâm Tuyết (Quí Phi của thành Trường An, bảo tiêu, vũ khí : Kiếm)
    + Mạc Vân Phi (Trưởng tiêu cục đã chết )
    + Chu Trường Lưu ( là Thành chủ Đôn Hoàng, Vũ khí : Thương,Đại Đao)
    + Ba Sa Khắc ( Thiếu chủ sơn tặc trại, Vũ khí : Kiếm, Cung,Thương, Đao)
    + Băng Phong Vũ (Thánh nhân, huynh trưởng của Băng chúa nhi, vũ khí : Đại đao)
    + Tư Gia Ân (nghĩa phụ,sư phụ của Tư Cầm, Băng Vân, Tiểu Dung, Leo)
    + Rhena ( Tu nữ tại thành Constantinople, vũ khí sử dụng Nhất Bổng)
    + Kiske ( Bảo tiêu, vũ khí sử dung : Kiếm)
    + Siren ( Người cá - vũ khí sử dụng : Đàn)
    + Tê-Đô-Ra (Thương nhân)
    + Lvy ( Thánh nhân, hải tặc, vũ khí sử dụng : Nỏ)
    + Edward ( Hoàng tử Alexandria, vũ khí sử dụng : Thương)
    + Liễu Uyển Nhi ( thủ lĩnh đạo tặc, vũ khí sử dụng : Kiếm )
    + Barkan ( thủ lĩnh La Võng, đạo tặc, vũ khí : Trọng kiếm)
    + Vũ Bình ( tên bốn ngón)
    + Thần Tuyết ( Băng Hoàng Băng Thiên Tuyết)
    + Thánh nữ Elisa ( Thánh nhân bảo hộ Constantinople)
    + Sở Vạn Niên ( Thủy tổ khai lập Trường Sinh Tông, sáng tạo Hắc Độc vạn trùng trong Hắc Yểm Thuật)

    Nhân vật chính

    Bạch Ngọc Hà: Tính cách đặc trưng công chúa, luôn tự ý làm bừa, ân oán phân minh, sát phạt quyết đoán. Luôn đặt lợi ích của nhân tộc lên trên hết.
    Băng Vân: Đứng đầu tổ chức sát thủ, tuy hắn không phải người độc ác, nhưng vì người cô cô của hắn, hắn đã giết không biết bao nhiêu cao thủ nhân tộc,cùng với loài người có thù oán sâu như biển, không cách nào có thể hóa giải.
    Tư Cầm: Chủ nhân của tổ chức sát thủ Thiên Vân Hội, sau này tổ chức gặp nạn, nàng cùng Băng Vân lập lại một tổ chức mới.
    Bạch Uyên ( Bạch Linh Xà): Nửa thần thú, nửa thánh nhân, rất thích đi theo Băng Vân
    Tiểu Dung: Ma nữ của Băng Vân


    __________________________________________________ _________

    Phần chia cấp độ theo nghề nghiệp, do tổ chức nghề nghiệp tự phong.


    Bảo tiêu : Sơ cấp(1) - Trung cấp(tinh nhuệ)(2) - Cao cấp(3) - Đại tiêu, bảo tiêu vương giả (4)

    Đạo tặc : Sơ cấp(1) - Trung cấp(tinh nhuệ)(2) - Cao cấp(3) - Đại tặc (4

    Pháp sư : Sơ Cấp(1)- Trung cấp(tinh nhuệ)(2) - Cao cấp (3) - Đại pháp sư(4)

    Lính hoàng cung : Lính, thị vệ (1) - Thị vệ tinh nhuệ(3) - Cao thủ thị vệ(3) - Đại thị vệ(4)

    Lính quân đội : Quân binh (1) Quan binh tinh nhuệ, kỵ binh(2) - Chiến tướng(3) - Thần tướng(4)

    Thú : Quái thú(1) - Quái thú tinh nhuệ(2) - Linh thú(3) - Thần thú(4)

    Thánh nhân : Không xếp loại

    Vũ khí : Thường - Sơ phẩm - Trung phẩm - Thượng phẩm - Khuê ấn - Nguyệt ấn - Nhật ấn.
    Vũ khí đã hình thành huyết hồn sẽ mạnh hơn vũ khí cùng cấp độ.


    Hệ thống phân cấp chiến lực



    Võ lực đơn thuần là kỹ năng chiến đấu, gồm có võ pháp, bí pháp và kinh nghiệm thực chiến.

    Bí pháp đều được phân ra thành cơ bản ( sơ cấp, trung cấp, cao cấp) và siêu cấp bí pháp...

    Mọi người có thể mua võ pháp cơ bản tại võ đường mỗi thành, nó đơn giản chỉ ra cách thức luyện tập căn bản nhất mà mọi võ giả đều phải học, chẳng hạn đao pháp và kiếm pháp có thể mua tại Phi Thiên võ đường, thương pháp và đại đao pháp có thế mua được từ Hắc Sát võ đường, cung pháp có thể mua được từ Phá thiên võ đường.

    Bí pháp thì đặc biệt hơn, nó là những sát chiêu mà võ giả tự mình sáng tạo ra, hoặc học được từ sư phụ hoặc từ một quyển bí pháp nào đó, thường phải giữ bí mật cho riêng mình, ngoại trừ bản thân và đích đồ đệ, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.

    Nội lực chính là nguyên khí dự trữ của võ giả, người càng mạnh mẽ thì nội lực lưu trữ càng nhiều, trong quá trình chiến đấu có thể triển khai nhiều sát chiêu hơn kẻ khác.

    Đa phần nhân tộc đều tu luyện nội lực theo một trong năm hệ gồm băng hệ, hỏa hệ, lôi hệ, độc công và thổ hệ.

    Mỗi hệ lại chia thành các cảnh giới sau.

    Ngưng khí cảnh giới, Tụ khí cảnh giới, Sơ nguyên cảnh giới, Thiên nguyên cảnh giới, Vĩnh nguyên cảnh giới, Linh tọa cảnh giới, Trường Sinh cảnh giới, Thần hồn cảnh giới, Bất tử cảnh giới.


    Kẻ tu luyện đến cảnh giới Vĩnh Nguyên có thể sống thọ ba trăm năm, Linh tọa cảnh một ngàn năm, Trường sinh cảnh ba ngàn năm.

    Riêng thần hồn cảnh trở lên chỉ là khái niệm được nhắc đến trong truyền thuyết, hàng trăm vạn năm qua nhân tộc chưa từng có ai đạt được cảnh giới này.

    Việc phân chia nội lực cảnh giới như trên khả năng tích trữ và tốc độ giải phóng nội khí trong cơ thể, đại biểu cho khả năng dự trữ và tốc độ giải phóng nội lực ra khỏi cơ thể, mỗi lần đột phá cảnh giới chính là một lần cơ thể trải qua đột biến lớn, nó không chỉ biểu thị cho khả năng nâng cao tuổi thọ mà còn cho phép võ giả có năng lực tu luyện các loại bí pháp và võ pháp cao cấp hơn.


    Theo cách đánh giá trên thì một võ giả được gọi là cao cấp ít nhất phải đạt tới cảnh giới Thiên Nguyên, còn đại võ giả thì ít nhất cảnh giới phải đạt tới Linh tọa cảnh.

    Trong thực chiến, do bí pháp là không thể thăm dò nên để đánh giá một võ giả là mạnh hay yếu, người ta phải dựa vào cảnh giới nội lực của người đó, tức là căn cứ vào áp lực nội khí mà đối thủ tác động lên bản thân, tất nhiên ngay cả nội lực cũng có thể thu liễm nên thắng bại đôi khi không thể nào dự đoán trước được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Nàng từ biệt mọi người, đứng lại trên cây cầu bắc qua dòng Bạch Ngọc.

    Con sông này trước đó cũng không phải mang họ Bạch, chỉ sau khi gia gia của nàng đi qua, người ta mới gọi như vậy .

    Chuyện xưa thế nào nàng không rõ, nhưng trước mắt chính là một con sông êm ái, tĩnh lặng, còn mang thêm chút vẻ u buồn.

    Người dân nơi đây giải thích với nàng, Ngọc là tên vị công chúa Niya đã gieo mình tự vẫn, Bạch là họ của người đàn ông trên tay ôm một đứa bé trai, chỉ có thể bất lực nhìn người hắn yêu rời xa hắn. Đứa bé trai sau này chính là thánh nhân bảo hộ thành Trường An .

    Thì ra năm đó lão gia gia của nàng cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, ban đầu là cướp đi trái tim con gái người ta, sau đó là cướp con vật nuôi của người ta, rồi sau cùng là giết người ta. Cái danh đệ nhất thánh nhân với hắn mà nói còn quan trọng hơn cả tình yêu mà hắn dành cho người con gái kia.

    Giờ thì nàng đã hiểu, cái tên của nàng ý vị như thế nào, đau thương như thế nào, mà lại nực cười như thế nào?

    Một cái tên vốn thật đẹp, bây giờ trong mắt nàng lại chỉ là một nỗi đau thương vô hạn.

    Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra, theo gió rơi xuống dòng Bạch Ngọc.

    Dòng nước đang lững lờ trôi bỗng dưng cuộn sóng dâng trào, là do nước mắt thánh nhân hay là do dòng sông cảm ứng được nỗi đau thương của người con gái mang tên mình.

    Nàng vái lạy tổ mẫu ba lần rồi từ biệt .

    Tâm tình của một vị tiểu cô nương sẻ rất nhanh thay đổi, mới đó nàng đã trở về trạng thái bình thường.

    Trên đường đến lối rẽ vào Karakoram, nàng chợt nghĩ .

    - Ai cũng biết ngươi không ưa gì loài người, chuyện đó ta cũng chẳng quan tâm, nhưng ngươi lại đã từng muốn giết ta, lần này đã đến đây rồi, ta cũng muốn thử xem karakoram này có gì đáng sợ.

    Nói đoạn, nàng tiến vào karakoram.

    Tuổi trẻ là như vậy, đôi khi có những quyết định bồng bột, nhất thời, thậm chí là ngu ngốc, nhưng chính điều đó mới làm nên tuổi trẻ, không như những lão già nhân tộc, lúc nào cũng tính toán kỹ lưỡng, mở miệng ra là nói về đại cục, căn bản những lão già đó đã mất đi cái khí chất của tuổi thanh xuân.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ____________________________________________


    Topic góp ý - bình luận : http://www.tangthuvien.vn/forum/show...8#post20807458


    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 23-04-2020 lúc 19:56.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,tinhyeuhoaco,trungvodoi,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐẠO TẶC



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    Chương 2



    CHƯƠNG 2 : Băng Vân

    Hai mươi năm trước, nhân tộc lưu truyền một sự kiện vô cùng trọng đại, chỉ trong mấy năm trời ngắn ngủi đã có hai vị thánh nhân lần lượt ra đời.

    Đây không phải là chuyện đáng mừng gì đối với vương quốc Hòa Điền, bởi một trong hai vị thánh nhân đó là con cháu của Băng Chúa Nhi, một người đàn bà vô cùng căm ghét loài người. Tồi tệ hơn, Karakoram, lãnh thổ của Băng Chúa Nhi lại nằm ngay cạnh Vương quốc Hòa Điền.

    Cách đó ngàn vạn dặm về phía đông, trong thành Trường An, có thêm một vị thánh nhân nữa ra đời, nàng chính là con gái của Độc Vương. Nhân tộc vẫn thường gọi nàng là công chúa Bạch Ngọc Hà, hay đôi lúc gọi là tiểu Tà. Nàng ra đời đánh dấu một bước ngoặt lớn cho nhân tộc phương đông, thành Trường An từ nay sẽ nhận được sự bảo hộ của hai vị thánh nhân, đó là điều mà trước nay chưa từng có vương quốc nào có được. Từ trung nguyên sang bên kia Hoàng Hà chính là tây vực, nơi đó có thành Đôn Hoàng, băng qua tây vực sẽ đến vương quốc Hòa điền, bên cạnh Hòa Điền chính là Karakoram lạnh lẽo.

    Hai vị thánh nhân ra đời ở hai đầu thế giới, nhưng lại mang đến cho nhân tộc hai cảm xúc trái ngược hoàn toàn. Nhân tộc từng tự hỏi, thánh nhân có thể sinh hậu nhân, vậy cớ sao trong suốt lịch sử ngàn vạn năm, số lượng thánh nhân lại ít ỏi đến thế? Câu hỏi này có thể đã được tổ tiên đặt ra, chỉ là ngàn năm qua vẫn không có lời giải thích, hoặc cũng có thể nói loài người căn bản không có tư cách để hỏi chuyện của thánh nhân. Chẳng hạn như cuộc chiến giữa Băng Chúa Nhi và Độc vương vào 20 năm trước, năm đó Băng Chúa Nhi đã đem đại quân hướng thành Trường An diệt sát, việc giết người đối với nàng chỉ là thứ yếu, mục đích chính vẫn là giết chết vị thánh nhân mới ra đời kia, đồng thời cũng để trả lại món nợ ngày trước với Độc vương.

    Lần viễn chinh này nàng thất bại, cả nàng và Độc vương đều bị thương. Sau lần đó, nàng trở về Karakoram tĩnh dưỡng suốt hai năm, cho đến một ngày, ở nơi sâu nhất nằm dưới lớp băng vĩnh cửu, có một sinh linh thức tỉnh, không khí xung quanh ngày càng trở nên hàn lãnh. Vọng Hồn yêu nổi tiếng là một loài yêu thú mạnh mẽ, vậy mà vẫn phải tránh thật xa đứa trẻ này, bởi vì nó chính là một trong hai vị thánh nhân vừa mới chào đời.

    Từ trong cung điện cách đó vài dặm, Băng chúa Nhi cũng cảm nhận được thứ khí này, một thứ khí tức đặc trưng của hoàng tộc Băng tộc, cũng là nói, nó cùng nàng nhất định có mối liên hệ huyết thông, nhớ lại bản thân trước đó, từng là công chúa của vùng núi tuyết, do nàng đối chọi với phụ vương và người đại tỷ kia mà nàng buộc phải rời khỏi hoàng tộc, đi đến vùng Karakoram hẻo lánh này, chỉ trong một đêm, nàng đã diệt sạch cả một tòa thành nhân tộc, lập ra lãnh thổ của riêng mình, từ đó đến nay, không ít lần nàng gặp phải truy sát đến từ nhân tộc, đôi lúc còn có sát thủ đến từ chính Băng Tộc của nàng.

    Nhưng mà khí tức mà nàng đang cảm nhận, lại có chút yếu ớt, dường như so với vị sư tỷ kia của nàng, không có chút nào đồng nhất. Nàng lại liên tưởng đến một khả năng khác, cách đây rất lâu, nàng cùng đại cả bỏ trốn, nàng bỏ đi vì muốn tránh đi sự ghẻ lạnh của vua cha, nhưng đại ca nàng thì khác, hắn vì đã trót đem lòng yêu một người ngoại tộc, nhưng người trong tộc lại không đồng ý cho bọn họ đến với nhau.

    Đại ca nàng, hay là nàng, đều là thánh nhân, tuy có tuổi thọ ngàn năm, nhưng cũng không phải là bất tử, đại ca tương lai sẽ trở thành người kế thừa vương vị, không có lý nào lại được phép lấy một người ngoại tộc, càng sẽ không phải là nhân tộc. Những năm tháng này, đại ca cũng không còn liên lạc với nàng, hẳn là đã có chuyện xảy ra. Nghĩ đến đây, nét mặt nàng dần trở nên ngưng trọng, lập tức bung đôi cánh trắng muốt bay đi.

    Một lát sau, khuôn mặt trắng như tuyết của nàng đã trở lại vẻ lạnh lùng như cũ.

    - Không phải đại ca!

    Nàng nhìn đứa trẻ bụ bẫm trước mặt, đôi mắt nó vẫn còn nhắm tịt, đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ cử động, trên cổ còn đeo một cái vòng cổ, chính là dây chuyền mà nàng từng đeo khi còn bé, sau này nàng đưa nó lại cho đại ca để làm quà tặng cho hậu nhân. Như vậy, đứa trẻ trước mặt này, cùng với nàng tất nhiên có thể gọi người nhà.

    - Lại là một tiểu hài tử!

    Nàng phá lớp băng bao bọc xung quanh, ẵm đứa bé trở lại cung, nàng vừa di chuyển vừa quan sát nhưng không thấy bóng dáng đại ca đâu.

    - Đại ca, những năm này rốt cuộc huynh đã gặp phải chuyện gì? Tại sao lại để lại đứa trẻ này cho muội?

    Nghi vấn trong lòng nàng mãi những năm sau này vẫn không có lời giải đáp. Đứa trẻ dưới sự nuôi nàng của nàng, lớn lên từng ngày, hiện tại đã đến tuổi chạy nhảy nô đùa, chuyện nó ra đời vốn không thể nào che dấu được nhân tộc, tuy vậy, người trong thành Hòa Điền cũng chỉ dám phỏng đoán về sự tồn tại của nó, họ gọi đứa bé ra đời năm đó là Thư Tử Băng Chúa Nhi, còn bản thân nàng gọi nó là Băng Vân.

    Tên nó chỉ có một chữ Vân, nhưng cũng không phải là mây là gió gì, chỉ là ngày trước khi nàng cùng đại ca nói chuyện, đại ca vẫn hay kể chuyện ngắm mây trên trời, cùng với người phụ nữ kia. Nàng thì không ưa gì mấy cảnh lãng mạn đó, cũng không hiểu từ khi nào một người lạnh lùng vô vị như đại ca lại có thể làm ra chuyện nực cười như vậy.

    Vì sợ có kẻ âm mưu giết chết đứa nhỏ này, nàng vẫn luôn cảnh giác, toàn bộ vọng hồn yêu, lam băng binh được lệnh tuần tra liên tục, hễ gặp kẻ nào dám tới thăm dò, lập tức giết chết. Cũng chính vì nơi này chỉ toàn yêu thú, không có lấy một bóng dáng sinh vật hay nhân tộc nào, Băng Vân ngày ngày buồn chán, hắn chỉ mong đến một ngày nào đó, cô cô sẽ cho hắn rời khỏi Karakoram, để cho hắn ra ngắm thế giới ngoài kia, nghe nói ngoài đó có cây xanh, có nước chảy, có sinh vật thực sự biết ăn.

    Thế rời hắn nhìn lại dưới chân mình, chỉ có một lớp băng màu trắng, cả Karakoram này chỉ có băng và tuyết, căn bản hắn không biết nước chảy là gì, cây xanh nghĩa là gì, càng không hình dung được sinh vật biết ăn thì trông như thế nào. Hai năm nay hai mươi tuổi, đối với một đứa trẻ loài người đã có thể đã lấy vợ sinh con, tu luyện công pháp, thậm chí làm bảo tiêu để bảo vệ sự giao thương giữa các thành thị loài người, nhưng mà Băng Tộc thì khác, hai mươi tuổi chẳng qua chỉ tương đồng với đứa trẻ chừng tám, chín tuổi của loài người, hắn đứng cao đúng bằng đầu gối của Lam Băng binh, đôi bàn tay bụ bẫm luôn chực cưỡi cổ mấy con Nhiếp Hồn yêu.

    Băng Chúa Nhi ngồi tại trong cung, nhìn thấy hắn như vậy không khỏi lắc lắc đầu.

    Nhiếp hồn yêu quả thật là yêu thú, thậm chí còn là một trong những yêu thú mạnh nhất của Karakoram, bọn chúng được sinh ra nhờ sự tích tụ hàn khí nơi đây, đặc biệt có khuôn mặt vô cùng diễm lệ. Bọn chúng tuy không biết nói chuyện, nhưng lại có thể hiểu được ý tứ của chủ nhân, lần này hắn giấu cô cô, lén cưỡi Nhiêp Hồn yêu vượt qua bức tường kia, chính thức vượt ra ngoài lãnh thổ Karakoram.

    Bên ngoài, loài thú đầu tiên mà hắn thấy là một con thú có bốn chân, rất to, loài người gọi chúng là hắc cổ tượng, thân hình chúng to như một gã khổng lồ, khắp người phủ đầy lông lá, đôi ngà mọc ra hai bên nhìn vô cùng dữ tợn

    Băng Vân tự hỏi.

    - Đây là yêu thú?

    Con nhiếp hồn yêu bên cạnh gật đầu lia lịa, sau đó nó chỉ vào mấy cái cây phủ đầy tuyết. Băng Vân ban đầu không để ý, sau đó hiểu ra.

    - Đây là cây xanh?

    Con nhiếp hồn yêu lại gật đầu lia lịa.

    - Vậy ra màu xanh là như thế!

    Vậy là hắn đã được biết màu xanh, chuyện này mà lan đến tai nhân tộc, cho dù hắn có là hậu nhân của thánh nhân cũng không khỏi bị người khác chê cười. Ai bảo vị cô cô lạnh lùng kia, vì an nguy của hắn, có bao giờ để cho hắn nhìn thấy màu xanh đâu

    Đi được một đoạn, hắn lại gặp một con vật có tám chân, bò lồm cồm trên mặt tuyết, thi thoảng bắn ra mấy sợi tơ

    - Đây là con gì?

    Hắn còn đang hỏi thì một vệt tơ đã phóng từ miệng con thú lạ, dính chặt lấy người hắn. Con nhiếp hồn yêu bên cạnh không có ý giúp đỡ, thậm chí còn trưng ra cái bản mặt dửng dưng, để cho Băng Vân phải tự mình vật lộn, cuối cùng hắn cũng thoát được ra.

    Đúng lúc này cô cô hắn xuất hiện.

    - Về Thôi!

    Nói đoạn, nàng ôm lấy hắn bay vút lên trời. Hắn trong vòng tay của cô cô, ngước cổ lên hỏi.

    - Cô cô, luyện tập thế này không vui chút nào.

    Nàng nhìn khuôn mặt béo bụ của hắn, còn có chút bướng bỉnh, liền lấy tay véo một cái thật mạnh, khiến hắn phọt ra hai hàng nước mắt.

    - Một con nhện mà cũng không thắng nổi, thánh nhân cái nỗi gì, thật là xấu hổ!

    Mạc dù là nói như vậy, nhưng mà hắn căn bản không cần cảm thấy xấu hổ, bởi vì câu nói này của cô cô, hắn đã nghe qua trăm ngàn lần rồi.

    Phải nói tố chất của hắn tuyệt đối không tồi, lại có sẵn sinh lực dồi dào, nếu hắn chăm chỉ luyện tập, có lẽ không cần đến hai mươi năm, hắn đã có thể sánh ngang với một bảo tiêu trung cấp loài người rồi, chẳng qua hắn vốn không phải là người, đem hắn ép buộc chưa hẳn đã là một chuyện tốt.

    Tại ngàn vạn dặm về phía Đông.

    Thành Trường An gần đây trở nên náo nhiệt vô cùng, đặc biệt kể từ khi vị công chúa nhỏ kia bắt đầu biết chạy nhảy. Nàng không mấy khi ở lại trong cung, Độc vương cũng không quản nàng bao giờ, bởi hắn còn phải chuyên tâm luyện tập để một ngày kia có thể trả thù cho phụ thân và thê tử của hắn.

    Cách đây rất lâu, phụ thân hắn luôn tự cho mình là thánh nhân mạnh nhất trong thiên hạ, lão tuyên chiến với rất nhiều thánh nhân khác, nhưng cuối cùng lại chết dưới tay Bạch Linh Xà. Chuyện trả thù hắn sẽ tự làm, tuyệt đối không để dây dưa cho hậu thế, cho nên Ngọc Hà nàng chưa bao giờ được nghe hắn kể những chuyện này.

    Nàng năm nay chừng hai mươi tuổi, tuy mang hình dáng của một thiếu nữ, nhưng nàng lại ngày ngày chạy ra phố dạo chơi, sau đó lại trốn ra ngoài thành để bắt nạt mấy con yêu thú, tâm tính so sánh với một vị tiểu cô nương chúng mười hai mười ba tuổi cũng không khác được bao nhiêu.

    Lũ ma rơm hễ nhìn thấy nàng từ xa, liền vội lẩn cho thật nhanh, nếu không kiểu gì cũng sẽ bị nàng lôi xuống hồ rửa cho sạch sẽ, rồi đem chúng ra phơi nắng. Tại phiến đại địa này, Ma Rơm chính là loài yêu thú hạ cấp nhất, thậm chí chẳng ai quan tâm nó thuộc tộc nào, cánh đồng bao la này cứ mỗi khi gặt xong đều bỏ trống, cũng là lúc lũ ma rơm sinh sản nhiều nhất.

    Những lần trước, nàng thường một mình ngao du ngoài thành, gây rắc rối cho các vị tiểu thần, chẳng hạn như miếu của Am thầy mo, như nghĩa địa của nhân tộc hay như lăng mộ Tần vương, có chăng nàng chỉ chưa từng xông vào thạch động Tần lăng để chửi mắng con rắn kia mà thôi, hoặc có thể nói là nàng không đủ bản lĩnh để chui vào đó, nếu không chỉ e cái mạng nhỏ này của nàng cũng chẳng ai cứu được. Các tiểu thần vì nể mặt phụ thân nàng nên sớm đã không thèm chấp nhất với nàng, còn các bậc vương gia tiền bối trong thành Trường An thì càng chẳng dám đụng mặt nàng, nếu không nhất định sẽ bị nàng kéo râu, lật mũ chọc ghẹo cho đến phát khóc, ngay cả đế vương thành Trường An, lúc nhìn thấy cũng muốn nịnh nọt nàng cho qua chuyện.

    Lần này ra ngoài, nàng chính là muốn đến bến đò Tây Vực, để ngắm con sông Hoàng Hà nổi tiếng, cũng là để thấy nơi mà phụ thân và mẫu mẫu nàng lần đầu gặp mặt. Ko ai ngờ đến mẫu thân nàng lại là nhân tộc, hơn nữa còn là nhân tộc sống ở tòa thành Constantinople xa xôi. Từ khi gia gia của nàng bị Bạch Linh Xà giết chết từ rất nhiều năm trước, phụ thân nàng vẫn luôn tìm kiếm vũ khí dòng nhật ấn để một ngày nào đó có thể trả mối thù này, ân oán với Băng Chúa Nhi cũng vì thế mà tạo ra từ đó. Lúc trước Độc vương từng đánh vào KaraKoram để chiếm bảo đao cùng khiên vàng của Băng Chúa Nhi, nhưng cuối cùng thất bại.

    Trên đường trở về qua bến đò Tây Vực, Độc Vương gặp một nữ tu sỹ, nàng là mục sư mạnh nhất thành Constantinople lúc bấy giờ, cũng chính là mẫu thân của Ngọc Hà sau này.

    Nhờ khả năng hỗ trợ phòng thủ cùng khả năng chữa thương, sau khi Độc Vương được chữa lành đã tích cực tu luyện, sau đó mang theo nàng tìm giết Bạch Linh Xà, trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, cuối cùng Độc Vương chỉ có thể đẩy Bạch Linh Xà rơi vào một cổ mộ, chính là lăng mộ của Tần vương. Nếu trận chiến này hắn quyết đánh đến cùng, chỉ sợ tất cả đều phải chết, mà hắn thì đã nợ nàng quá nhiều, không thể vì chuyện này mà kéo theo nàng hi sinh cùng hắn, cho nên cuối cùng hắn chỉ đành dừng lại, đáng tiếc, ngay cả khi hắn tính toán như vậy, người phụ nữ kia vẫn vì trận chiến này mà trúng độc.

    Trở Về Độc Cung, hắn đã cố gắng hết sức, nhưng chỉ có thể kéo dài mạng sống cho nàng thêm khoảng mười năm.

    Ánh mắt nàng rơi vào trên khuôn mặt sầu khổ của hắn

    - Mười năm đủ để ta sinh cho chàng một đứa con!

    Độc Vương nhìn nàng, ánh mắt nghẹn ngào chua xót, bởi hắn biết những kẻ làm thánh nhân như hắn quả thật không dễ dàng có được hậu nhân.

    Nàng đặt bàn tay lên vai hắn, khẽ hỏi.

    - Chàng thật không muốn đánh cược cùng ta một lần sao?

    Bản thân Ngọc Hà cũng không biết mình lại ra đời trong hoàn cảnh như vậy, khi nàng được sinh ra thì mẫu thân nàng đã không còn, chẳng phải nói bà có thể sống thêm mười năm nữa ư, nếu như không phải vì sinh ra vị tiểu công chúa nàng đây, thực sự bà ấy còn có thể sống được thêm vài năm nữa đấy. Sau khi bà chết, Độc vương vô cùng thống khổ, cả ngày chỉ biết vùi mình trong thâm cung, vừa tang thương, vừa ra sức tu luyện để ngày sau một mình hắn có thể đủ sức tìm giết Bạch Linh Xà.

    .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ____________________________
    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 23-04-2020 lúc 19:43.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,trungvodoi,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    BẢN ĐỒ THẾ GIỚI ( không cần xem cũng được )

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 07-05-2017 lúc 17:32.

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,
  7. #4
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐẠO TẶC



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    Chương 3




    Lần này, rời khỏi thành Trường An, nàng không phải chỉ đơn thuần đi nghịch mấy con ma rơm như mọi khi, hay là trêu đùa mấy con yêu thú cấp thấp, nàng là muốn đi một nơi khá nguy hiểm, cũng là nơi mà năm xưa mẫu thân và phụ thân nàng lần đầu gặp mặt.

    Lúc đi qua rừng Mộc Yêu, nàng tiện thể rẽ vào Miếu của thầy mo gần đó, một mạch hết luôn cơm của lão để dành, xong quay lại hỏi lão.

    - Năm xưa, trước khi ta ra đời, nghe nói cha ta đã từng bị trọng thương, nhưng cha ta chưa bao giờ muốn kể lại chuyên cũ, người trong thiên hạ càng không dám bàn đến chuyện của cha ta, lão nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?

    Thầy Mo lúc này đánh run một cái, lão cố nặn ra khuôn mặt già nua, bàn tay gầy gò che miệng, ho khụ khụ

    - Chuyện này lão quả thật không rõ, công chúa hay là trở về một chút, xem lại sử ghi trong Hoàng cung.

    Ngọc Hà cáu bẳn quát lên

    - Ta chính là không muốn nghe mấy cái thứ ghi chép vớ vẩn đó. Mấy lão sử quan cổ hủ đó sợ phụ thân ta còn hơn sợ cọp, có thể dám ghi chép lại sao.

    Nói rồi nàng chỉ vào mặt lão, lớn giọng quát.

    - Nói! Chuyện gì!

    Trên mặt lão lúc này cố nặn ra vẻ khổ sở, giống như một lão nhân tuổi đã cao, đã sắp về với tổ tiên rồi vậy, ấy vậy mà vẫn còn bị một con nhóc vắt mũi còn chưa sạch, đem thân phận công chúa ra dày vò lão đấy. Nhưng cái này, diễn trò trước mặt nàng có tác dụng sao, lão chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn là nghiêm chỉnh nói ra.

    - Năm xưa, phụ thân ngươi đại chiến Bạch Linh Xà, bên cạnh có mẫu thân ngươi trợ giúp, mặc dù cuối cùng nhốt được Bạch Linh Xà vào lăng mộ, nhưng mẫu thân người cũng bị thương nghiêm trọng, lúc sinh hạ ngươi xong thì qua đời, sau đó, phàm là những chuyện có liên quan đến mẫu thân ngươi, người trong thiên hạ đều sẽ không có ai nhắc đến, có lẽ ngươi cũng đoán được, cái này là hoàng đế sắp xếp như vậy, để phụ thân ngươi không phải nghe lại câu chuyện đau lòng đó, càng là để ngươi sau này, không đi dò xét lại cái chết của mẫu thân mình.

    Nói xong, lão liếc liếc nhìn bản mặt ngỗ nghịch của nàng, hi vọng nàng sẽ hiểu, chuyện này tốt nhất không nên nhắc lại, tránh để có người lại đau lòng.

    Ngọc Hà vậy mà lại lặng im, chỉ ngồi đó vò vò cằm suy nghĩ.

    - Tại lúc ta lớn lên một chút, liền để ý biết phụ thân mình hay ngồi một mình hồi tưởng, sau đó lại lộ ra cái vẻ mặt sầu khổ kia, đã hai mươi năm rồi vẫn vậy, cho nên nói, các ngươi làm như vậy, vậy cũng là vô ích.

    Thầy mo gật gù, tỏ vẻ đồng ý, nhưng mà tại lúc thẫn thờ qua đi, nàng liền nhận ra, trọng tâm câu hỏi của nàng vốn không phải đơn thuần chỉ là như vậy, nếu đã nhắc đến Bạch Linh Xà, vậy có phải lão nên nói qua một chút về con rắn nửa người nửa thú kia, hoặc là nói xem mẫu thân nàng xuất thân như thế nào, nàng dù sao cũng là nữ nhi của họ, chẳng nhẽ đến mẫu thân mình tên gì nàng cũng không được biết hay sao.

    Thầy Mo nghĩ lại, chuyện này đúng là nàng cũng nên biết một chút, nhưng nếu là Độc vương trách tội xuống thì sao, nghĩ đến đây, lão lại đánh run một cái, sau đó chỉ có thể làm lơ, mặc kệ ánh mắt tò mò hóng hớt của nàng.

    Thấy lão tỏ vẻ lơ đãng như vậy, nàng bực mình gắt lên.

    - Cái bản mặt đó của lão là sao hả? Có tin ta châm lửa đốt luôn ngôi miếu này của lão hay không?

    Lúc sau vẫn không có phản ứng gì từ lão, thậm chí lão còn tỏ vẻ mình đột nhiên bị đau bụng, muốn đi làm cái chuyện gì đó.

    Nàng giận đến đỏ cả mặt, chỉ đành đá lão một cái, xong phẩy áo bỏ đi, trước khi đi còn không quên đá luôn con chó của lão, con chó kêu ư ử, nó tự thấy mình thật là vô tội, liền quay sang sủa nàng mấy tiếng, rồi chui vào gậm giường gầm gừ hồi lâu, hẳn là vô cùng ấm ức.

    Nàng rời khỏi miếu, vượt qua Hổ Huyệt Sơn, cuối cùng đến tại bến đò Tây vực.

    Tại phía xa, có mấy con thằn lằn quỷ, tay cầm chiếc gậy đang chọc nhau chí chóe. Thấy nàng đến, bọn chúng tán loạn chạy mất hút, để lại bờ sông một cảnh tượng hoang vu trống trải, đây là đôi bờ Hoàng Hà, chính là biên giới phân cách giữa Trung thổ và Tây Vực, nghe nói những quái vật bên kia sông cường đại và nguy hiểm hơn bên này rất nhiều, nàng nhân tiện cũng muốn trực tiếp kiểm chứng điều này một lần. Ánh mắt nàng rơi vào trên người tên lái đò gần đó, không phải là nhờ, mà là ra lệnh.

    - Đưa ta qua sông!

    Tên lái đò tuy không biết nàng có lai lịch thế nào, nhưng từ y phục hoàng tộc trên người, hắn mười phần rõ ràng nàng là tôn quỹ cỡ nào, liền thuận theo lệnh của nàng, tại lúc sang đến bờ bên kia, hắn còn không quên nhắc nhở.

    - Tiểu thư, người đọc hành nơi đây, vẫn là nên cẩn trọng. Bên kia sông, sẽ không đơn giản!

    Nghe hắn nhắc nhở như vậy, nàng liền phì cười một cái

    - Ta chính là muốn xem bên kia sông có cái gì nguy hiểm đấy! Ngươi.. hay là cứ quay lại trước đi

    Hắn thở dài một cái, cũng không biết nên nói gì cho phải, đến lúc định quay thuyền rời đi thì hắn mới để ý trên tay nàng cầm một cây pháp trượng, vốn là một loại vũ khí rất đặc trưng của tu sỹ phương tây.

    - Tiểu Thư, đây có phải là.. Cách đây khá lâu, ta đã từng thấy qua cây trượng này, trên đời có lẽ không có cây thứ hai như vậy, tiểu thư hẳn phải có quan hệ với đôi lữ hành năm đó?

    Nàng giơ cây trượng lên, hỏi.

    - Ngươi từng thấy qua nó sao?

    Hắn gật gật

    - Quả thật từng thấy qua .

    Nàng xoay cây trượng mấy vòng, muốn nhìn thật kỹ xem nó có cái gì đặc biệt, lại để một người lái đò lưu lại ấn tượng sâu đậm như vậy, nhưng dù nàng nhìn thế nào, trước sau đều không tìm ra điểm gì đặc biệt.

    - Được rồi, ta phải đi đây.

    Nói đoạn, nàng từ biệt hắn, rồi từ đây đi thẳng vào thung lũng Thổ Quỷ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 24-04-2020 lúc 09:55.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,trungvodoi,
  9. #5
    Ngày tham gia
    May 2017
    Bài viết
    178
    Xu
    3,500

    Mặc định

    ĐẠI ĐẠO TẶC



    Tác giả : Ngân Chíp
    Biên tập : Ngân chíp



    Chương 4





    Thung lũng này vốn là nơi sinh sống của tộc pháp sư, mạnh nhất phải kể đến Thổ Pháp Quỷ, bọn chúng to như một tảng núi, nằm lơ lửng giữa trời, cái đầu không khác gì xương sọ, hai bàn tay có thể ném ra những khối lửa thiêu cháy kẻ thù, những pháp sư yếu hơn như Hỏa Dược quỷ hay Thổ Quỷ đôi khi cũng mang đến phiền phức cho người tu luyện. Nhân tộc thành Đôn Hoàng vẫn luôn tìm mọi cách để tiêu diệt tộc pháp sư trú ngụ trong thung lũng đó, tất nhiên bọn họ làm vậy là để ngăn cản kế hoạch hóa giải phong ấn cho con thú nguy hiểm nhất trên phiến đại lục này, Cẩu Lão Thổ Quỷ.

    Nàng lần này đi qua, vốn cũng không hề quan tâm đến mấy chuyện diệt tộc hay ngăn cản điều gì xuất hiện, thứ nàng muốn chỉ là yên ổn băng qua phần lãnh thổ này mà thôi, lũ pháp sư nhìn thấy nàng, ban đầu cũng muốn chôn vùi nàng trong biển lửa, nhưng khi nhìn thấy cây pháp trượng trên tay nàng, tất cả đều hoảng loạn rút lui, những tên pháp sư già đời nhất hẳn hẳn còn nhớ chuyện năm xưa, ngày đó có một một nữ tử áo trắng, tay cầm cây trượng, đi đến đâu liền chất ngổn ngang thây của lũ pháp sư đến đó. Những kẻ sống sót còn lại, chỉ có thể lẳng lặng nhìn người đó đi về phía bến đò Tây Vực, thầm nhắc nhở con cháu đời đời phải tránh xa những người tay cầm pháp trượng.

    Nàng hôm nay trên tay cũng cầm một cây pháp trượng, hơn nữa lại chính là cây pháp trượng mà năm đó nữ tử áo trắng kia từng sử dụng, cho nên có cho thêm tiền lũ pháp sư kia cũng chẳng dám chặn đương nàng. Thân hình nhỏ nhắn của nàng dần biến mất vào con hẻm trước mặt, chặng đường có vẻ rất thuận lợi, giờ thì nàng hiểu, không phải nơi đây toàn quái vật nguy hiểm, mà căn bản chính nàng trong mắt những quái vật nguy hiểm nơi đây mới là kẻ nguy hiểm nhất.

    Ra khỏi thung lũng, nàng cảm thấy hơi lo lắng, có lẽ vì chưa bao giờ nàng đi xa như vậy, ban đầu ý định của nàng chỉ là đến bến đò Tây Vực mà thôi. Hiện tại, trước mặt nàng chính là điểm cuối của sa mạc Gô Bi, xuôi xuống phía Tây Nam chính là Tháp Lý Mộc bồn địa, bên kia Tháp Lý Mộc chính là Vương Quốc Hòa Điền. Hồi nhỏ, nàng từng nghe phụ thân kể về vương quốc này, về những cuộc chiến giữa bảo tiêu và đạo tặc, thậm chí còn thú vị hơn cả những câu chuyện về thành Đôn Hoàng, câu chuyện nàng lưu ý nhất chính là năm đó, cả một đoàn thương nhân được bảo hộ bởi hơn ba mươi đại bảo tiêu, cùng với đó là hơn ba mươi siêu cấp đạo tặc, giữa bọn chúng tử chiến, đến phút cuối, tất cả lại đều chết thảm tại trong tay người khác, chuyện năm đó xảy ra ngay tại phần lãnh thổ của Băng Chúa Nhi, kể từ đó mối thù giữa nhân tộc và Băng Chúa Nhi lại càng thêm sâu đậm, khi đánh giá tỷ mỉ chuyện này, mọi người đều cho rằng, bản thân Băng Chúa Nhi không cần thiết phải vô cớ giết hại nhiều bảo tiêu như vậy, bởi cho dù ả có là thánh nhân, đối đầu với nhiều cao thủ nhân tộc như vạy, Ả vẫn có thể bị trọng thương, điều gì khiến ả phải mạo hiểm nhiều như vậy?

    Nàng cũng chỉ nghĩ thoáng qua về chuyện này, rồi liền một mạch băng qua lãnh địa bọ cạp, tiến vào Tháp Lý Mộc. Đi được chừng vài dặm, nàng nghiêng đầu lắng nghe.

    - Chiu chiu chiu..

    Là tiếng rắn kêu, nghe râm ran cả bồn địa, trên đời này há lại có loài rắn biết kêu inh ỏi như vậy sao? Đương nhiên, bởi vì chúng không phải là rắn tầm thường, thoạt nhìn, nàng còn tưởng chúng là mỹ nữ lạc từ đâu đến, chỉ là trên mình có thêm một cái đuôi của loài rắn mà thôi. Nàng cười mỉa mai, tỏ rõ vẻ khinh thường.

    - Ta còn tưởng là nhân tộc cơ đấy. Hóa ra chỉ là một lũ yêu xà!

    Thấy nàng thái độ như vậy, bọn chúng nào có thể bỏ qua. Một con Hắc Oa xà vẩy đen nhánh, ánh mắt tràn đầy vẻ thâm độc, liền hướng phía nàng phóng đến. Tại lúc nó chưa kịp phóng ra nọc độc, đã bị pháp trượng của nàng chỉ đến, một luồng hàn khí bắn ra, con rắn liền bị đông cứng, rơi xuống đất vỡ thành mảnh nhỏ. Lũ rắn còn lại thấy không ổn, lập tức bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại một con Hồng Oa Xà khổng lồ, nhìn qua khuôn mặt của nó, nàng thầm cảm thán, khuôn mặt xinh đẹp đến như vậy, đừng nói là mấy ả hoa khôi ở lầu xanh, thậm chí đến cả đệ nhất mỹ nữ thành Trường An, e rằng cũng chỉ được đến như vậy là cùng.

    Con rắn cao chừng mấy trượng, chiếc lưỡi từ từ thò ra khỏi miệng.

    - Phì!

    Nó phì ra một tia chất độc, đồng thời phòng xuống một cây kích, chiếc đuôi cũng khua ngang một cái, đánh mạnh về phía bụng Ngọc Hà.

    Nàng rất nhanh lui lại vài bước, một tay tạo ra tấm khiên phòng hộ, kịp thời chặn lại mũi kích kia, đáng tiếc cái đuôi khổng lồ của nó đã quất tới rất gần, thân hình nàng bị hất văng vào một khối đất gần đó. Nàng phủi phủi chiếc váy, nhìn con Hồng oa xà một lượt.

    - Coi như có chút bản lĩnh, xem ra bản công chúa coi thường các ngươi rồi.

    Nói đoạn, nàng giơ trượng hướng lên phía trời, không khí sau đó dần trở nên nóng hơn, một khối lừa từ trên trời rơi xuống, thân thể con rắn như ngọn đuốc giãy dụa, trước khi chết, nó cố phun ra một dòng chất độc bắn vào lớp y phục màu trắng của nàng, nàng mặc dù mặc giáp vải nhưng vẫn phải dùng đến nhất bổng chữa thương, độc tính dần dần tạo thành dòng khí màu xanh quấn quanh người nàng, sau đó liền tản mát.

    Lúc này nàng nghĩ, cho dù lũ rắn không phải đối thủ của nàng nhưng lưu lại nơi này cũng không phải chuyện tốt lành gì, tại lúc định quay người rời đi thì bỗng nhiên lũ rắn kêu lên từng đợt, sau đó bỏ chạy, bầu trời cũng trở nên tối sầm. Ngọc Hà chống cây trượng xuống đất, tự hoi.

    - Không phải đấy chứ! Ta còn chưa có làm tới, các người đã..

    Lời còn chưa dứt, nàng phát hiện có điều không hợp lý. Dường như thứ chúng sợ không phải là nàng, chính xác thì chúng đang sợ hãi phiến bóng đen vừa xuất hiện phía sau nàng, tại lúc quay đầu nhìn lại, nàng giật mình quát lớn!

    - A, rồng sao?

    Sự xuất hiện của con dị vật hai đầu này mang đến cho nàng một cảm giác nguy hiểm tột cùng, bởi vì nàng biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ của nó.

    Nó là một trong các linh thú hiếm hoi còn xót trên thế giới này, chính là rồng hai đầu, một đầu vô địch tọa kỵ của tướng quân Ô Lỗ Tề. Lúc trước, nàng từng nghe phụ thân kể, trong lịch sử, có một vài Linh Thú đã quy thuận các thánh nhân, chẳng hạn con rồng hai đầu này từng quy thuận chúa tể Yarkand. Khi lão gia gia nàng còn sống, vẫn luôn muốn đánh bại tất cả thánh nhân trên đời, do đó hắn từng một mình tiến vào lòng trảo Tarim, ở đó hai năm, sau đó tại di chỉ Niya đã đại chiến với Chú tể Yarkand, cuối cùng hắn đã dành chiến thắng, nhân tiện còn cướp được con rồng này, trên đường trở về, hắn xuôi theo dòng sông Bạch Ngọc, ghé qua ốc đảo Hòa Điền, cuối cùng tiến vào Tháp Lý Mộc. Tại đây, con Linh thú này lợi dụng lúc hắn bất cẩn mà bỏ trốn biệt tích tại một con hẻm gần đó, hắn mặc dù có thể đuổi theo, nhưng cuối cùng lại không làm vậy, chẳng qua thấy nó giả vờ quy thuận, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác thưởng thức.

    Linh Thú quả thật vẫn vượt xa các loài thú thông thường, thủ đoạn có thừa! Nhìn lại lịch sử, chủ nhân đầu tiên của nó đã chết cùng với sự sụp đổ của đế chế NiYa, nhưng nó thì vẫn còn trơ trẽn sống tiếp, sau này nó lại quy thuận một vị tướng của thành Trường An tên là Ô Lô Tề, về sau, vì bất mãn với triều đình nên Ô Lỗ Tề mang theo nó trốn ra hoang mạc này, lập nên Hắc Mạc trại. Nàng thầm nghĩ "đúng là chủ nào thì chó nấy, đều chẳng phải hạng tốt đẹp gì", bất quá người ta không gọi nó một tiếng là "chó" mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ngân chíp, ngày 23-04-2020 lúc 21:43.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    21302766,trungvodoi,
Trang 1 của 34 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status