TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 4 của 4

Chủ đề: Thiên cầu

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2019
    Bài viết
    8
    Xu
    0

    Mặc định Thiên cầu

    Tác phẩm: Thiên cầu
    Tác giả: Trịnh Không Thành
    Đạo đức, bất kể là giả dối hay chân thực đều sẽ lên án bất cứ thứ gì chống lại nó. Trong bóng đêm, cả Địa cầu như đang cuộn mình che giấu đi con ác quỷ xấu xí nhất, đội cho nó một cái lốt vị tha đẹp đẽ. Nhưng ác quỷ chân thực giống như lòng người, tìm không thấy, sờ không được. Ở Địa cầu, ác quỷ dường như chỉ xuất hiện trong những thước phim kinh dị. Nhưng đó là giả, ai cũng biết, một thứ đồ giả cũng có thể mang đến nỗi sợ hãi chân thật nhất.Nhưng nếu một ngày bạn thức dậy từ một nơi như thế, giống hệt như những giả dối trước kia bạn từng sợ hãi, sau đó phát hiện tất cả mọi thứ đều là thật. Không biết cảm tưởng của bạn lúc ấy sẽ như thế nào?
    Dĩ nhiên, có ác quỷ thì sẽ có thần, có yêu ma thì cũng có tiên. Nếu như bạn hỏi, nơi như thế nào có thể đồng thời chứa đựng tất cả những giả tưởng thần thoại đó...

    ***
    Đó là Thiên cầu.
    Hiểm ác và tàn nhẫn, huyền diệu và bí ẩn, tất cả đều chỉ hướng một cuộc phiêu lưu.
    Lần sửa cuối bởi Trịnh Không Thành, ngày 17-06-2019 lúc 15:21.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2019
    Bài viết
    8
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 1: Thành phố không người

    ]
    Đó là một nơi kì quặc và ảm đạm, một thành phố với những chiếc xe đỗ ngày này qua ngày khác, những kiến trúc cả cổ điển lẫn hiện đại, những ánh đèn đường không bao giờ sáng, những mái nhà phủ bụi, một thành phố chôn vùi dưới tầng mây xám xịt, người đã đi đâu hết rồi? Đều đã chết, hoặc là… Không tồn tại?
    Một tháng trước, như bao bệnh nhân khác, hắn tỉnh dậy từ trên giường một bệnh viện nào đó, một bệnh viện mà cho đến khi ý thức đã thanh tỉnh, hắn còn chưa bao giờ hình dung được mình sẽ có một ngày tỉnh dậy từ một nơi như thế. Xung quanh hắn là những dụng cụ y tế ngổn ngang đủ loại, từ ống tiêm, máy móc đến cả những cái lò như lò luyện đan cổ đại, những tấm bra giường phủ bụi xám xịt, không một bóng bệnh nhân hay y bác sĩ. Mọi người ở đâu hết rồi, hắn vẫn đang mơ sao, hay tại sao một giấc mơ có thể chân thực đến mức độ này? Vô số những câu hỏi lởn vởn trong đầu Trịnh Thành khi hắn bước đi từ phòng này đến phòng khác trong trang phục bệnh nhân giữa bệnh viện lạnh tanh.
    Rầm!
    Tiếng động phát ra từ bên ngoài bệnh viện, hắn nhanh chóng kê mắt vào cửa sổ được dán kín bằng những tờ báo, mắt hắn dán chặt vào vết rách nhỏ ở rìa. Bên kia đường có một con chuột đang tấn công một con bọ que, 2 chân trước của bọ que đã mất, chỉ còn lại thân hình chổng ngược đang vùng vẫy loạn xạ, bất lực trước sự tấn công của con chuột. Có lẽ vì đã chắc chắn có được con mồi hoặc không muốn tốn sức nên con chuột chỉ nhàn nhã ngồi đó, thưởng thức trước món khai vị chân bọ que, cái mũi đỏ lòm cứ lia qua lia lại khịt khịt vài cái trước khi kéo lê món chính về ổ.

    Tất cả đều giống với thế giới tự nhiên, thế giới mà hắn từng biết, chỉ có duy nhất một điều, cả hai đều to lớn đến đáng sợ. Con bọ que có hình thể như một chiếc xe đạp đôi còn con chuột thì to lớn như một con gấu đen. Tiếng động vừa rồi có lẽ là do con bọ que trong lúc trốn chạy đâm sầm vào một cây đèn đường phát ra, cột đèn to bằng bắp chân sau cú va chạm cong vòng đi một cách khổ sở.
    Trịnh Thành từ từ dịch người ra khỏi cửa sổ, tròn một tháng rồi kể từ lúc hắn tỉnh dậy đến nay, cơn ác mộng này vẫn chưa kết thúc. Thế giới này không có người, không có xã hội, không có khoảng cách giàu nghèo, áp lực cuộc sống hay những bất công,.. Những thứ mà hắn từng cho rằng đáng căm ghét nhất.. Không có gì cả, ở đây, thế giới này, mọi thứ đều công bằng, chỉ có kẻ ăn thịt và con mồi. Còn hắn, hẳn là sinh vật đứng cuối chuỗi thức ăn.
    Hắn cúi mình nhìn xuống nền đất dưới chân, hộp thức ăn cuối cùng từ của hàng bên cạnh mà hắn vét được vừa hết. Một lần nữa nhìn ra cửa sổ, ráng chiều buồn bã phủ lên cả thành phố im lìm này, phủ lên những cao ốc lạnh lẽo, những mái ngói đìu hiu, những vệ đường ngổn ngang, bên kia đường, cây cột đèn xiêu vẹo vừa nãy vẫn ở đó, kì quái và mỉa mai, hệt như thế giới này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Trịnh Không Thành, ngày 17-06-2019 lúc 15:22.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2019
    Bài viết
    8
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Hung hiểm

    Bình minh ở bất cứ đâu trên địa cầu cũng là một điều tuyệt diệu. Những tia nắng đầu ngày lan tỏa trong không khí, chảy tràn xuống những mái nhà cao thấp không đồng nhất, xuyên qua những ô kính cửa sổ ướt nhòe sương đêm. Ở đó, có người già tập dưỡng sinh, có học sinh gấp gáp thay quần áo, và có cả những cô cậu thanh niên rỗi việc đang còn say giấc nồng. Bình minh ở đó có màu thật ấm áp, thật đẹp, đẹp như tình yêu, như hạnh phúc, như gia đình.
    Bình minh trên mảnh đất này… không như vậy. Hoặc là bất cứ khoảnh khắc nào ở đây cũng không như vậy. Không có ấm áp, tình yêu hay hạnh phúc, màu của bình minh hôm nay giống như màu máu vậy, màu của sinh mệnh, hoặc là màu của sinh mệnh bị tước đoạt.
    Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời, giống những ngày khác, luôn có những sinh mệnh chờ đợi bị tước đoạt.
    Từ kinh nghiệm xem “thế giới động vật” mờ nhạt lúc nhỏ của mình, hắn cho rằng bình minh là khoảng thời gian an toàn nhất khi mà phần lớn động vật ăn thịt nghỉ ngơi sau một đêm đi săn. Một tháng trước mặc dù rất sợ hãi, nhưng cũng vào thời điểm này trong ngày khi mà cơn đói chiến thắng nỗi sợ, hắn đã làm được. Lần này cũng vậy, hắn băng qua đường buổi bình minh, khi đằng sau những tầng mây hôn ám ánh lên chút sắc đỏ hiếm hoi. đến căn tạp hóa nhỏ bên kia đường cái, mọi thứ đều suôn sẻ cho đến khi hắn lén lút trèo qua cửa sổ.
    Rầm!
    Một tiếng động thật lớn, kế tiếp là một tiếng la thất thanh.
    Hắn khựng lại một giây, tiếng người sao?
    Bên trong căn tạp hóa hôn ám, trước mặt hắn, những thùng carton ngổn ngang, bánh kẹo, hộp sữa như những khối lũy thu nhỏ rải đầy trên sàn. Trên những khối lũy ấy là hai bóng lưng loài người đang bò ngược về phía hắn,chân đạp về trước, tay chống phía sau, có thứ bột trăng trắng rải đầy trong không gian tăm tối đối diện tựa như những đám mây xám trên bầu trời ngoài kia chia không gian chật chội ẩm mốc trong căn tạp hóa thành hai phần. Đằng sau nó, trong bóng đen tối tăm đằng sau đám mây, một cái đầu thật lớn vươn ra.
    Đó là một cái đầu lớn bằng cả cơ thê hắn, trên đó cắm hai sợi râu dài, đôi mắt to lớn, đen tuyền vô hồn đầy vẻ tà ác.
    Hắn đang vô cùng sợ hãi, nỗi sợ hãi không cách nào hình dung vươn bàn tay xương xẩu chộp lấy trái tim hắn, làm nó trong một phạm vi chật hẹp bị đè ép đập dữ dội, như nhịp trống mùa xuân từ phần đời đã mất.
    Phần đời tối tăm giống như thế giới.
    Đột nhiên bị chia lìa trong khoảnh khắc.
    Một cái chân càng bổ đôi đám mây bột trắng, ghim thẳng người một trong hai cô gái. Cho đến khi mắt hắn bắt kịp cái chuyển động đó, hình dung được thứ vừa diễn ra, một tiếng thét thất thanh. Phải mất đến nửa giây hắn mới nghe kịp tiếng thét của cô gái còn lại, nửa giây nửa để nhận ra cơ thể cô ấy vừa chạm vào cơ thể mình. Cô ấy quay lại. đó là một gương mặt tái nhợt trắng bệch, có lẽ vì quá sợ hãi mà trở nên co rúm lại, cặp mắt kinh hoảng trợn trừng, môi mấp máy như muốn nói gì đó. Nếu như có thời gian hồi tưởng lại, có lẽ hắn sẽ nhận ra trong đôi mắt kia căn bản không có hắn mà chỉ có nỗi sợ hãi vô hạn.
    Khi người ta sợ hãi, nhất là nỗi sợ hãi cái chết, thần kinh sẽ bóp nghẹt những suy nghĩ nhỏ nhặt nhất, để lại một bộ não trống rỗng với những sợi dây thần kinh điều khiển cơ thể vùng vẫy theo bản năng.
    Bộp !
    Cô ta bật dậy thật nhanh, chân trái đạp lên khoảng giữa cổ và vai hắn, đầu gối phải kê lên bệ cửa sổ.Bịch, cô ta ngã, nhưng ngã là ngã bên ngoài cửa sổ.
    Cú đạp làm hắn mất cảm giác thăng bằng trong thoáng chốc, đau đớn kích hoạt sợi dây thần kinh nào đó bên trong. Bộp, hắn chống tay không ngã, nhưng không ngã là không ngã bên trong cửa sổ.
    Bên trong cửa sổ, tiếng động thu hút sự chú ý từ một sinh vật khác.
    Cái đầu với đôi mắt to hơi nghiêng về phía hắn, hai sợi râu run run trong đám bột trắng, miệng vẫn đang ngậm chặt cơ thể con mồi, đằng sau mơ hồ hiện ra thân hình đồ sộ như một chiếc xe buýt.
    Lúc này Trịnh Thành đã hoàn toàn chết lặng, sợ hãi cùng cực, đau đớn sau cú đạp hoặc là khát vọng cầu sinh mãnh liệt mang lại cho hắn sự tập trung chưa từng có. Lần đầu tiên hắn làm ra phản ứng. Chân thu lại, tay gồng cứng thành tư thế xuất phát, mắt dán chặt vào cái đầu lạnh lùng kia, về cái chân càng khủng bố vẫn đang ghim chặt cơ thể của cô gái xấu số. Hắn không nghĩ gì cả, không nghĩ về kẻ đã chết, không nghĩ về kẻ còn sống, không nghĩ về những ai từng đạp lên hắn, không nghĩ về hắn, không nghĩ phải chết hay sẽ sống sót. Hắn muốn sống, nhưng hắn không nghĩ về nó..
    Khi cái chết lướt qua hắn gang tất trong hình dạng cái chân càng khủng bố đó, hắn bổ nhào về phía trước, vì mất thăng bằng mà cú nhảy hơi chếch về bên phải, một cái gai to bằng cánh tay trẻ con từ cái chân càng xé toạc một bên tay áo hắn, xẻ một đường ở bắp tay, có máu từ nơi đó trào ra. Hắn không cảm thấy đau, hắn cảm thấy mình sẽ sống sót.
    Hắn phải sống sót !
    Tay phải chống mạnh xuống đất chạm phải chai nước ngọt, chai vỡ, nước ngọt túa ra. Lệch trọng tâm lần nữa, hắn ngã, người thụp xuống, va phải tủ lạnh, có gió thổi qua, chân càng như kiếm, đâm thủng ngăn đông. Ngay trên đầu hắn, cặp nanh đầy máu mở rộng. Đập vai xuống đất, hắn lăn mạnh hai vòng tránh cú bổ lần nữa. Lúc này hắn đã ở dưới thân con quái vật, đầu váng vất, cả người đầy máu và bột trắng trong thật thê thảm. Nhưng hắn không có thời gian hình dung chật vật bản thân, một tích tắc khựng lại, hắn sẽ chết.
    Bật dậy lần nữa, hắn ý đồ xuyên qua khoảng giữa hai chi sau con bọ, chạy về phía khối lũy xếp bằng những hộp bánh kẹo kia, chạy về phía đám mây bột trắng. Hắn không biết đằng sau có gì, chỉ hi vọng đám bột ngăn cản chút ít tầm nhìn để hắn thoát thân.
    Nhưng đột nhiên ẦM một tiếng rung trời, tường vỡ, gạch vụn tán loạn, có mẩu gạch đập vào đầu hắn. Trước lúc ngất đi, hắn chỉ kịp thấy một bóng đen đồ sộ phá tường mà đến, xé gió ập vào. Hắn đột nhiên rất muốn cười, cười thế gian, cười cuộc đời hắn, cười hi vọng tối tăm giống như bóng đen kia, đen như bóng đêm, như tình yêu đã mất, như chỗ tường vỡ bên ngoài có người vẫn còn sống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2019
    Bài viết
    8
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Ngoi lên mặt đất

    Ráng chiều nhợt nhạt, vệt nắng chiều uể oải rải dài từ tán cây bàng ngoài bờ lan can xuống hành lang vào trong lớp học. Rải dài trong tiếng giảng bài chậm rãi của giáo viên trên bục, trong tiếng lật sách sột soạt của học sinh phía dưới, dừng lại trên một nửa gương mặt bình thường ấy. Bờ má hồng lên trong vệt nắng cuối thu, bờ môi mím chặt, đường viền kéo dài từ vầng trán cong xuống cái cằm ánh lên sắc vàng kim, rực rỡ đầy buồn bã.
    Hắn thích những thứ bình thường, cái bàn trống bình thường, hành lang bình thường, lan can bình thường, cây bàng tán rộng bình thường, nắng chiều bình thường.
    Hắn không thích học, trong mắt hắn khi ấy, không học mới bình thường. Nhưng hắn phải học, giống như cỏ cây chẳng may sinh ra trong u cốc, thèm muốn thứ ánh sáng bên ngoài đến phát điên. Thế nên cứ mỗi buổi chiều, khi tà dương dần nhuốm màu đại địa, thay vì cắm đầu cắm cổ học, hắn lười biếng nửa nằm nửa ngồi ngơ ngẩn nhìn qua cái bàn trống bên cạnh, ra hành lang, ra bờ lan can, ra cây bàng, ra những tia nắng cuối ngày, để mặc vẻ uể oải biếng nhác ngoài kia thấm vào từng tấc ruột gan, hòa cùng máu thịt, trở thành một phần tuổi trẻ của hắn. Chiều đó, cái bàn trống một nửa, hành lang một nửa, lan can một nửa, cây bàng một nửa, nắng chiều một nửa, gương mặt ấy một nửa. Thế giới xinh đẹp ngoài kia nay chỉ còn một nửa, nửa còn lại là một nửa khuôn mặt. Hắn đột nhiên hết sức giận dữ, nếu chỉ còn một nửa chi bằng chẳng còn gì.
    Chẳng còn gì, cho nên không toàn vẹn. Không toàn vẹn cho nên bất thường, bởi bất thường cho nên đáng ghét. Ta không thích ngươi, cho nên ghét ngươi.
    Thích giống với yêu, yêu đối với ghét.
    Bao la tuổi trẻ, yêu ghét một đường
    ….
    Mênh mông đêm tối, sinh tử một đường.
    Từng có ai đó nói cho hắn biết, cuộc đời cũng đáng cười như một hồi mộng đẹp. Mộng đẹp hiếm hoi, bởi đẹp là đẹp hơn sự thật, bởi hiếm hoi cũng không tái hiện sự thật.
    Mộng đẹp không đáng cười, đáng cười là hắn, năm dài tháng rộng, mỗi lần nhắm mắt chỉ mong chờ được mộng đẹp cuốn đi.
    Lần vừa rồi, hắn được. Thế nên phải mở mắt, đó là một hồi ác mộng.
    Thế giới kia là ác mộng, thế giới này cũng là ác mộng, hắn trừng mắt, mồ hôi như mưa, tim đập như trống. Mộng đẹp đã qua, chờ đón hắn là một hồi ác mộng mới.
    Đầu đau như búa bổ, hắn thử cựa quậy cơ thể, đó là một hồi đau nhức như muốn xé đi nửa cơ thể. Giống như có vô số con dao đâm vào trong cơ thể, đau xé tâm can, mồ hôi một lần nữa tuôn như mưa. Nhưng bởi vì có mồ hôi, có cơn đau nhức, có tất cả những cảm nhận này, hắn còn sống.
    Bởi còn sống, dù không thể di động, hắn có thể nhìn, trước mắt hắn, trên cao phía đối diện là một đám bột trăng trắng, như tấm khăn bông ám bụi lâu ngày mà trở nên hơi xỉn màu, lừng lững và cô đặc cho không gian xung quanh một chút ánh sáng nhờ nhờ. Giữa thứ ánh sáng nhờ nhờ đó, chếch về phía trước tầm mắt thẳng đứng của hắn tầm mười mét, có một cái đuôi đâm xuyên qua đám bột trắng, cái đuôi màu đen, lông lá của loài có vú, nó không động đậy.
    Hắn ta thì có.
    Bởi không chắc mình sẽ an toàn trong tình trạng này bao lâu, bất chấp cơn đau từ khắp nơi trên cơ thể, hắn thử di chuyển lần nữa. Đôi chân duỗi thẳng bắt đầu co lại, hơi nghiêng về trái, từ mũi chân đến eo rồi đến vai, tay trái rồi cả cơ thể run rẩy lên vì cơn đau. Mồ hôi như những giọt mưa trồi lên từ mặt đất trong một cuốn phim tua ngược, điên đảo và bất thường, xuyên qua những lỗ chân lông thấm ướt tầng y phục rách nát.
    Vai phải làm đòn bẩy nâng cơ thể lên, hắn đứng, không vững vàng lắm.
    Một không gian rộng có lẽ phải gấp ba căn tạp hóa hắn lúc trước ngất đi, khác với hình dung của hắn, đám mây trắng hắn nhìn cũng không phải chỉ bám trên trần mà giống như một cổng vòm kéo dài đến tận mặt đất lồi lõm dưới chân. Dễ hiểu sao hắn đứng không vững, phần nền dưới chân hắn cũng không phải gạch, không phải bê tông mà chính xác là đất, lạnh và tơi, có vẻ vừa được đào xới cách đây ít ngày. Nơi này không giống một căn hầm, hắn nghĩ, giống một cái tổ, hoặc một cái hang.
    Cuối hang tính từ vị trí của hắn, bị khuất đằng sau cái đuôi khổng lồ kia, dưới ánh sáng nhờ nhờ từ vách là một nửa thi thể bất động, thon dài nhưng cũng cực kì to lớn của một loài côn trùng nào đó, ở bên cạnh, có thứ gì đó đang cựa quậy.
    Chuẩn xác mà nói, hắn cũng lờ mờ đoán ra những phát sinh từ sau khi hắn ngất đi, nhưng để tổng kết những suy đoán, làm ra kết luận thứ hắn cần làm là phải đi nghiệm chứng.
    Đúng như hắn nghĩ, thứ di động phía cuối hang kia là một con chuột con, nhưng không vì còn non mà trở nên kém to lớn. Ngược lại, cả cơ thể đỏ hỏn dài gần một mét, cái mũi dài khịt khịt mấy cái, có lẽ vì đói mà trông hơi teo tóp. Đến đây hắn cơ bản có thể xác định cái bóng đen lúc trước húc thủng tường lúc hắn ngất đi là con chuột vẫn quanh quẩn khu này thời gian gần đây, cái hang này là nó đào ra để sinh và nuôi con nhỏ. Con bọ tấn công hắn lúc trước có lẽ là bọ ngựa, vì lý do nào đó mà tiếp cận cái hang này, sau đó gặp phải hai người nữ lúc trước. Con chuột khi trở về hang vì lo cho con non nên đã lao vào tấn công con bọ ngựa. Về phần sau đó thế nào thì hắn không dám xác định nhưng ít nhất hắn còn sống mà con chuột thì đã chết, điều này hắn có thể khẳng định.

    Sau khi ổn định được tâm lý, hắn cũng không còn sức mà chú ý tới thứ gì nữa, sau khi cơ bản xác định nguy hiểm đã qua, ngoại trừ con đau nhức từ canh tay truyền tới và ê ẩm từ khắp nơi cơ thể, thứ trực tiếp nhất cũng quan trọng nhất của hắn bây giờ là thực phẩm. Ở sau khi ngủ một giấc dài không biết là bao lâu sau khi phải vận động với cường độ cao thậm chí trực tiếp đối diện với bóng ma tử vong, hắn đang vô cùng đói và khát, thế nên việc hắn phải làm bây giờ trước tiên là phải tìm được đường ra, mặc dù đã chán ăn đồ hộp hay bánh quy lắm rồi, hắn cũng không muốn bắt chước mấy phim kinh dị từng xem là ăn thịt sống, uống máu ghê tởm như vậy.
    Hắn bắt đầu đi vòng quanh rìa hang, tay chạm vào vách mây, không ngoài suy nghĩ, đằng sau nó toàn bộ là đất, một ít cát trôi xuống từ những kẽ ngón tay hắn. Hắn đi một lượt, suy khi xác định không có lối ra khác, hắn đứng hơi đăm chiêu. Thật ra dù có cho rằng con chuột kia đã chết nhưng hắn vẫn hơi sợ nên nếu thật có lối ra khác hắn vẫn sẽ chọn ra bằng lối đó. Nhưng nếu thật không có, hắn lại là cũng không còn cách khác rồi.
    Hắn lần nữa đi tới vách hang, tới chỗ con bọ que bị ăn dở, từ chỗ đuôi, thử kéo cái xác, hơi ngạc nhiên là nó cũng không nặng lắm. Hắn ước tính trọng lượng có lẽ cũng chỉ vào khoảng tầm 60, 70kg, trọng lượng của một nam giới trưởng thành mà thôi. Từ điểm cuối của đuôi chuột xuống đất khoảng hơn 4 mét, hắn kéo xác con bọ đến đó, thử đứng lên trên. Hắn vươn tay nắm lấy đuôi chuột giật nhẹ, hơi dùng lực, cảm giác khá vững vàng, « chuột con, đừng rơi nhé » hắn thì thầm, bám vào đuôi bằng cả hai tay, lần này cơn đau dữ dội hơn, có dịch vàng kèm với máu chảy ra, nhưng vì đói và khát, vì sinh mệnh cần thực phẩm duy trì, hắn cắn răng chịu đựng. Tay trái rồi tay phải thay phiên, một tấc lại một tấc, có bụi đất rơi vào đầu, vào vai, hắn không để ý, nếu như còn sức để để ý, chi bằng dùng nó để ngoi lên.
    Cuộc sống này là vậy, sinh mệnh này là vậy, dùng sức ngoi lên, chung quy có một ngày,
    Ngoi lên mặt đất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status