...
Một bộ mặt khác của thế giới, tràn ngập những thứ thấy mà không thể nhìn thấy, điều này đã vượt qua khả năng lý giải của hắn. Nếu như không có ý thức đủ mạnh để xác nhận mình đang tỉnh táo, hắn vẫn còn tưởng mình đang mơ.
Đối với hắn, việc xác nhận mình đang mơ hay không rất đơn giản, chỉ việc nhìn đại vào một tòa nhà nào đó, nếu nó đổ sụp theo ý hắn, thì đây chính là thế giới trong mơ, không thì là thực tế. Lần này hắn cũng không do dự, nhìn về phía cái phi thuyền ba cánh giữa gian phòng, muốn phá hủy nó. Được rồi, vẫn còn nguyên si, vậy đây là thực tại.
Một thực tại không thể tin nổi.
…
Mười hai thanh phi kiếm trôi nổi như đàn cá bơi trong nước, không khí phát ra những tiếng rít sắc bén như đao phong, có phần chói tai. Mấy thanh kiếm này tạo hình tuy cổ xưa, nhưng nếu để ý kỹ, phần lưỡi có gì đó chuyển động như răng cưa công xuất lớn, bị chém vào hẳn không phải chuyện vui vẻ gì.
Một điểm khiến hắn trợn mắt ngạc nhiên nữa là không ngờ cô gái được đánh số 001 này còn có thể dẵm lên một thanh kiếm trong số đó, rồi từ từ bay lên. Hắn bắt đầu chóng mặt rồi, cái ý tưởng hay là có người vừa dùng một loại dây siêu mảnh để điều khiển “đàn kiếm” lập tức bị ném ra sau đầu.
Ông già hài lòng với mấy biểu cảm đặc sắc trên mặt hắn. Từ lúc gặp ông ta, thiếu niên này lúc nào cũng làm ra vẻ dửng dưng như biết hết tất cả, khiến hắn thất thố thế này cũng là một loại thành tựu đấy.
“Thế nào, nhìn vui mắt chứ !?”
Hắn bồi hồi đáp:
“Rất đặc sắc. Cái này thuộc về phạm trù nào thế !? Ma thuật !? Kiếm khí !? Hay tiểu xảo trong mấy gánh xiếc !?”
Ông già trợn mắt hỏi lại:
“Trong đầu cậu chứa những thứ gì vậy !? Đây là thế giới hiện đại, đào đâu ra mấy thứ đó !?”
“Thế ông giải thích đi !?” Hắn chỉ tay vào cô nàng số 001 đáp, người ta đã cất đi mấy thanh kiếm khoa trương dọa người kia rồi, mý mắt không buồn động, còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Ngoại trừ tương tác ánh mắt lúc mới gặp ra, hai cô gái này hoàn toàn xem hắn như không khí, đúng hơn là xem tất cả mọi người xung quanh như một đám NPC vậy.
Ông già hừ một tiếng, nhưng cũng giải thích:
“Đó là Nano machine, những cỗ máy siêu vi với kích cỡ phân tử. Chúng trộn lẫn với không khí xung quanh hai người bọn họ. Thông qua thiết bị ở vành tai để tương tác với não bộ và nhận mệnh lệnh chỉ huy, sau đó tổ hợp thành chất rắn, giống như cậu đã thấy đấy.”
“Thứ này ai cũng dùng được hả !?” Hắn nói, trong lòng cũng có chút hứng thú, muốn thử xem sao.
“Tất nhiên là không. Nếu thần kinh không đủ mạnh, không thể tập trung giữ nguyên hình dạng của vật thể được.” Ông già vừa nói vừa tiếp lấy một cái vali từ trong tay cô nhân viên gần đó, cẩn thận mở nắp ra rồi đưa cho hắn một thiết bị đeo tai giống y hệt của số 001, rồi nói:
“Cậu có thể thử một chút xem sao.”
Hắn ừ một tiếng hứng thú, tiếp lấy cái tai nghe, đeo nó lên rồi bấm công tắc khởi động. Lập tức chiếc vali trên tay ông già kia tan ra như bọt khí, trộn lẫn vào hư không. Hắn có cảm giác không khí xung quanh mình dường như dày đặc hơn một ít.
Hắn đưa tay lên, một quả cầu khí xoáy màu xám xỉn nhanh chóng hình thành, giống như vô số hạt cát nhỏ bị một lực hấp dẫn kéo vào trung tâm lòng bàn tay hắn, hình dạng bất định, lúc tròn lúc méo, nhìn qua quả thật có vài phần giống như ma pháp.
Hắn cười rộ lên: “Thú vị đấy.”
Sau đó vung tay, một khẩu súng lục đen xỉn nhanh chóng hình thành, hắn hướng nó về phía ông già kia, ngón tay đặt lên cò súng, cười nói: “Ông nghĩ, nó có đạn không !?”
Ông già không mảy may quan tâm đến họng súng còn đang dao động không rõ hình thù chĩa vào mặt, vui vẻ nói:
“Đúng như tôi nghĩ, với người có khả năng kiểm soát tưởng tượng tuyệt đối như cậu, không cần luyện tập gì cả cũng có thể làm quen với thứ này. Giống như trời sinh nó được thiết kế dành riêng cho cậu vậy.”
Hắn liếc mắt, bên cổ mình đã kề sẵn một lưỡi kiếm lạnh buốt, nhìn xuống ngực, chỗ vị trí trái tim đã có chi chít điểm đỏ, nếu như manh động một chút, chắc hẳn sẽ thành cái tổ ong ngay. Chẳng qua uy hiếp như vậy với người vừa tự sát bất thành có vẻ không được hiệu quả lắm. Hắn cười nhạt bóp cò.
Đoàng.
Viên đạn xé gió bay ra từ nòng súng còn không ổn định, tỉa đi một đoạn râu bồng bềnh của ông lão, bắn đi mất hút, trong không khí mơ hồ mang theo tiếng cháy khét đậm đặc, viên đạn phá vỡ siêu âm, ma sát cực mạnh với không khí mới có thể để lại hiệu ứng như vậy, khẩu súng còn chưa hoàn thiện này tùy ý bắn ra một viên đạn đã có thể so với súng lục tối tân nhất của quân đội.
“Dừng tay.” Ông già vội vàng hét lên.
Lưỡi kiếm trên cổ hắn dừng lại, một hàng máu rịn ra, vết cắt sâu hoắm, mơ hồ nhìn thấy được động mạch chủ còn đang đập liên hồi để vận chuyển dinh dưỡng lên cho não hoạt động. Mấy điểm đỏ nhắm vào người hắn cũng biến mất, ngạc nhiên là không có viên đạn nào ghim lên người hắn cả.
Số 001 thu kiếm, nhưng lại lẳng lặng bước đến, đưa chân đá một cú thật mạnh vào bụng hắn, khiến mật xanh mật vàng muốn phun trào ra hết cả. Cô ta thuận tay tát ba cú vào mặt hắn, nhưng lực tát rất nhẹ, chỉ làm má hắn đỏ lên một chút. Người này ra chân thì nặng, mà ra tay lại yếu như vậy, chẳng trách phải dùng phi kiếm. Cánh tay vô dụng như vậy vốn không thể đánh kiếm được.
Cô ta cúi xuống, nắm lấy cổ áo bệnh nhân của hắn, bốn mắt nhìn nhau, hai chóp mũi cũng sắp chạm tới, nói nhẹ nhàng từng chữ:
“Lần sau còn dám làm như vậy, tôi sẽ lóc hết thịt trên người cậu xuống, ném cậu vào bồn cấp cứu sinh hóa chờ hồi phục rồi lại lóc tiếp. Cứ như vậy đến khi tôi chết đi mới thôi.”
Hắn nhổ ra một ngụm máu tắc trong cổ họng, quay sang cười với ông già kia:
“Như vậy vẫn không muốn giết chết tôi. Xem ra ông thực sự rất cần đến tôi nhỉ !? Nhân lúc tôi còn chưa ngất xỉu, cho tôi xem thứ gì khiến ông nghiên cứu ra mấy món đồ chơi này đi.”
Ông già xoa xoa hàm râu bị khuyết mất một mảng, nhíu mày nhìn thiếu niên này, nói chuyện với mấy thằng liều không sợ đau cũng chẳng sợ chết thật khó chịu. Ông ta thở dài rồi vỗ vai số 001, cô ta hừ lạnh một tiếng bất mãn rồi cũng buông cổ áo hắn ra, đứng sang một bên.
“Không cần gấp, đó cũng là thứ tiếp theo ta muốn cho cậu xem đây.”
Nói rồi ông ta lại bấm một cái nút trên đồng hồ ở tay, mặt đất dưới chân bọn họ tách ra làm đôi, sau đó một cái lồng thủy tinh đường kính khoảng 3 mét từ từ trồi lên, bên trong đậm đặc một loại chất lỏng nào đó, bọt khí nổi lên liên tục. Giữa bồn dày đặc dây nhợ, cắm khắp người một thứ sinh vật kỳ lạ, thân giống loài linh trưởng, nhưng không có lông, thay vào đó là một lớp da sần sùi, với cái đầu côn trùng và miệng có bốn hàm răng. Một loại sinh vật biến dị xấu xí vô cùng.
“Số 002, con giúp cậu ta mở rộng tầm mắt một chút.”
Ông già nói, rồi cùng lùi lại, cái xe lăn của hắn cũng lùi lại theo. Sau đó một lớp kính trong suốt từ từ nhô lên, bao bọc cái lồng thủy tinh kia ở trung tâm theo đường tròn đường kính khoảng 200m. Bọn họ đứng ở bên ngoài, nhìn số 001 và 002 ở trong với cái lồng từ từ rút đi chất lỏng kia.
Chất lỏng vừa rút ra toàn bộ, con quái vật lập tức mở mắt, nó rít lớn một tiếng, chất văng toàn bộ thủy tinh bao quanh mình, sóng khí hình thành giống như thực chất, mơ hồ thấy được không khí gợn lên như mặt hồ bị ném đá. Cùng lúc đó số 001 và 002 cùng kích hoạt thiết bị điều khiển Nano machine của mình. Số 001 gọi ra mười hai thanh kiếm như chớp, chúng xoay tròn quanh người cô ta, di chuyển nhanh như điện, nhẹ nhàng đánh văng tất cả những mảnh kính bắn tới. Còn số 002 thì đơn giản hơn, cô ta trực tiếp biến mất, chỉ để lại một cái xe lăn trơ trọi.
Tiến sĩ đưa cho hắn một cái kính, hắn nhíu mày rồi đeo vào, bên tai vẫn còn nghe tiếng ông ta giải thích:
“Mắt thường không có khả năng nhìn vật chuyển động với tốc độ âm thanh, cặp kính này giúp võng mạc của cậu được cường hóa trong thời gian ngắn, trở thành linh động nhãn. Cho dù vận tốc di chuyển tới Mach 7 cũng có thể quan sát rõ ràng.”
Thấy hắn không quan tâm lắm mà nhìn chăm chú vào trong cái lồng, ông ta ừ hứ rồi bổ xung thêm:
“Nhưng đừng có lạm dụng, không là mù đấy.”
…
Qua sự cường hóa của cặp kính, bóng dáng số 002 dần dần hiện ra, dưới chân cô ta từ lúc nào đã đeo lên một đôi giày kim loại màu đen, phía trên vạch ra những hoa văn điện tử tỏa ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, gót chân có vô số hạt nhỏ liên tục bùng nổ thực hiện quá trình gia tốc, khiến cô ta di chuyển nhanh như cắt. Thật không hiểu nổi thân hình bé nhỏ đó làm sao có thể chịu được áp lực gia tốc như vậy.
Con quái vật vừa được thoát ra hung dữ nhìn tứ phía, có vẻ đôi mắt kép của nó cũng bắt kịp được với tốc độ di chuyển của 002, điều này không lạ, vận tốc bật nhảy của châu chấu hẳn là cũng không kém hơn cô ta là mấy, vậy mà chả bao giờ thấy chúng đâm đầu vào tường, là minh chứng rõ ràng cho thị lực siêu cường của cái đầu côn trùng này. Nó bỏ qua số 001, nhào tới phía số 002, vật mà nó cho rằng có sức uy hiếp hơn.
Nó dẵm tứ chi xuống đất, để bốn hàng móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào nền phòng thí nghiệm, sau đó há mồm rít lên. Một hàng sóng khí như thực chất đánh về phía số 002, cô ta quẹt hai chân một cái, lại bùng nổ tốc độ sau một lần gia tốc, chớp mắt đã xuất hiện phía dưới hàm răng của con quái vật, cong người đá lên.
Uỳnh.
Hai hàm răng nó va mạnh vào nhau, hàng sóng khí dư thừa bắn lên trần nhà, vô số gạch vụn rơi xuống, lộ ra lớp kim loại kiên cố bên trong, con quái vật bị đá bật lên khỏi mặt đất, mang theo cả mấy tấm lợp dưới sàn của phòng thí nghiệm. Nếu không phải vì đã cắm móng vuốt xuống đất để cố định thân thể, hẳn một cước này đã đá nó văng lên nóc phòng thí nghiệm rồi.
Số 002 vẫn chưa buông tha, thuận chân xoay người đá liền năm sáu cú vào bụng con quái vật, rút chân ra mang theo cả một mảng máu thịt bốc khói xì xì, về phần con quái vật đáng thương đã bị đá văng đến vách kính trước mặt hắn và ông già. Nhìn vách tường phía trước rung lên một cái, hai người họ không tự chủ được lùi về phía sau một bước.
Quái vật lắc lắc thân thể, chậm rãi đứng lên, vết thương ở bụng kích phát hung tính của nó, bốn chân lại chạm đất, cơ bắp toàn thân rung lên, vung mạnh. Lập tức nó lao về phía trước như tàu siêu tốc.
Số 002 vừa mới chạm chân xuống đất sau hai cú đá trên không liên tiếp, con quái vật đã xuất hiện trước mặt, vung móng vuốt tới. Đôi giày dưới chân cô ta lại bùng nổ những hạt màu xanh lam xinh đẹp, đẩy cô ta bắn vọt lên không trung khiến một trảo này tát hụt, nhưng khí áp do nó hinh thành cũng xới tung một mảng hợp kim dưới chân lên. Kèm theo đó là những tiếng nứt vở, nổ rách thô bạo.
Hắn hít sâu một hơi, thứ quái vật này, nếu xuất hiện ở thế giới bên ngoài đúng là tai nạn, không một cánh quân nào có thể đối chọi lại với nói. Tốc độ, khả năng khôi phục và khả năng phá hoại đều siêu việt bất cứ vũ khí quân sự nào hắn nhận biết, muốn giết nó trừ khi dùng tên lửa liên lục địa liên tục bắn phá, bất kể giá nào.
Vậy mà giờ đây, trên chiếc xe lăn này, hắn lại được chứng kiến một cô bé còn chưa dậy thì hoàn toàn giằng co ngang ngửa với nó, thậm chí còn chưa nhận một thương tổn thực chất nào. Cả hai thứ này… đều quá đáng sợ rồi.
Mặc kệ tâm tình của người xem đang dao động kịch liệt, trận chiến của số 002 và quái vật vẫn không ngừng lại chút nào. Hai “người” vẫn di chuyển liên tục, công kích không ngừng nghỉ, cày tung cả đoạn phòng thí nghiệm bị cách ly kia. Cho đến khi ông già sau lưng hắn nhấc bộ đàm lên nói:
“Kết thúc đi.”
Số 001 còn đang đứng bàng quan không tham chiến đột ngột động kiếm, Mười hai thanh kiếm bên người cô ta giống như đàn cá mập đói khát bu lấy con mồi, nhanh chóng xiên qua thân con quái vật còn đang mải quần thảo với số 002. Đóng đinh chặt nó trên mặt đất.
Con quái vật bị đánh lén tức giận rít gào, chợt bản năng dã thú khiến nó giãy dụa kịch liệt, nhìn lên phía trên.
Số 002 co người, đặt chân lên nóc phòng thí nghiệm, các hạt màu xanh ở chân cô ta dao động chập chờn, giống như đang hòa chung nhịp đập trái tim, Sau đó đột ngột bùng nổ một cú mạnh nhất từ trước tới giờ. Số 002 trên kính cường lực hoàn toàn biến mất, nghĩa là tốc độ lúc này đã vượt qua Mach 7.
Rầm.
Không khí vang lên một tiếng xé rách thê lương. Sau đó phòng thí nghiệm rung lên bần bật, vùng đất bên cạnh chỗ con quái vật bị đục xuống một lỗ sâu hoắm, nứt vỡ chằng chịt, gạch đá bắt tứ tung, va chạm vào kính bảo hộ khiến chúng xuất hiện những vết nứt mờ mờ. Số 002 đứng giữa cái hố đáng sợ đó, lạnh lùng nhìn con quái vật.
Toàn thân nó co giật liên tục, vì cái đầu côn trùng kia đã bị một lực phá hoại kinh khủng trùng kích, chấn nát hoàn toàn. Một thứ chất lỏng màu bích lục phun lên như suối. Sau ba phút co giật, nó mới không cam tâm mà chết đi. Toàn thân hóa thành khí lỏng, bốc hơi bay lên, giống như chưa từng tồn tại.