TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 94

Chủ đề: Tâm ma

  1. #1

    Mặc định Tâm ma

    Tâm ma

    Tác giả: Tiếu Kì

    Thể loại: Xuyên không, Tiên hiệp

    Giới thiệu:

    Ta là ma, nhưng tâm ta không thẹn
    Ngươi là người, nhưng tâm ngươi hướng ma.
    Rốt cuộc thì ai mới là ma đây?

    Thảo luận: tại đây
    Lần sửa cuối bởi vuongdaitru, ngày 10-09-2020 lúc 21:22.
    ---QC---


  2. #2

    Mặc định

    “A…a…a…!”

    Trong đêm đen mưa gió chập chùng, một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, hòa vào tiếng sấm trên bầu trời.

    Một vùng núi đồi hẻo lánh, nhưng lại có một ngôi nhà lớn nằm ở đó, tách biệt với thế giới bên ngoài. Đã là nửa đêm, ngôi nhà ấy vẫn sáng đèn, bên trong thấp thoáng vài bóng người, nét mặt ai cũng lộ vẻ lo lắng.

    Lý Đại đi qua đi lại trong phòng, tay chân bồn chồn không yên. Vợ hắn chuyển dạ từ đêm hôm trước, nhưng đã một ngày trôi qua mà con hắn vẫn chưa chịu chào đời. Lần đầu làm cha, sao hắn có thể không lo được.

    Đoàng!

    “A...a…” Lý Đại lại hét lên khi nghe thấy tiếng sấm, làm cho những người khác ai cũng phải giật mình.

    “Ngươi có thôi hét lên như vậy được không? Ngươi xem ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sắp làm cha rồi mà vẫn còn sợ sấm chớp, sau này lấy bản lĩnh gì để dạy dỗ con cái.” Một bà lão ngồi bên chiếc bàn đặt giữa phòng trừng mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không hài lòng.

    “Dạ, mẹ.” Lý Đại nhìn bà ta, khép nép lui về phía sau một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi gần đó, bóp vai cho ông ta. Đó chính là cha hắn.

    “Bà đừng trách con như thế, nó chỉ lo lắng quá thôi mà.” Cha Lý Đại nhích nhẹ vai, khoan khoái nói.

    “Từ nhỏ đến lớn ông cứ chiều nó như thế, bây giờ chẳng ra cái thể thống gì. Ông xem, con nhà người ta ở tuổi này đã gánh vác cả một phương, đầu đội trời chân đạp đất, còn con ông thì chỉ có tiếng sấm thôi cũng sợ vãi ra quần.” Mẹ Lý Đại nói.

    “Ấy, nó cũng là con bà mà.”

    “Mẹ, con tè ra quần hồi nào chứ.”

    “Im miệng!” Bà lão trừng mắt nhìn hắn.

    “Dạ, con biết rồi.”

    “Còn dám nói!”

    Lý Đại cúi đầu, tiếp tục đấm vai cho cha hắn.

    “Ơ, chẳng phải vì bà lúc nào cũng quát mắng nên con nó mới nhút nhát như thế ư?”

    “Giờ ông muốn đổ lỗi cho ta chứ gì? Dạy con không được lại đổi lỗi cho bà già này. Bảo ta dạy nó hư thì sao lúc đó ông không tự mà đẻ đi.”

    “Ta mà tự đẻ được thì đã không phải chịu đựng mụ già như bà mấy chục năm.”

    “Ông nói ai là mụ già?”

    “Người nào bị lãng tai thì người đó già.”

    “Cha, mẹ, hai người đừng cãi nhau…” Lý Đại cố gắng khuyên nhủ cha mẹ mình.

    Đoàng!

    Nhưng đúng lúc đó, một tiếng sấm lại vang lên, ngắt lời hắn. Lý Đại giật mình, bấu chặt hai bàn tay lại.

    Xoẹt!

    Bỗng một ánh mắt sắc lẹm, giống như thực hóa thành lưỡi dao, cắt ngang qua ngọn tóc trên vai hắn. Hắn nhìn vài sợi tóc rơi xuống sàn nhà, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

    “Con xin lỗi. Con xin lỗi.” Lý Đại run lẩy bẩy nói với ông lão. “Cha, người không sao chứ?”

    “Thằng oắt con này.” Cha hắn rên lên một tiếng. “Ngươi định bóp cho nát vụn đống xương già này của ta à!”

    “Không… không, con không dám.” Lý Đại lắp bắp nói.

    Hóa ra, hắn giật mình vì tiếng sấm nên đã sơ ý bóp mạnh vào vai của ông lão. Trước mặt mẹ, hắn vẫn luôn được cha bênh vực, nhưng đó chỉ là vì ông ta thích gây sự cãi nhau thôi.

    Bình thường, cha Lý Đại không đáng sợ là mấy, nhưng khi ông ta nổi giận lên thì còn đáng sợ hơn cả mẹ hắn. Mà việc khiến ông ta dễ nổi giận nhất chính là hắn đấm vai quá mạnh, hoặc quá nhẹ.

    “Cút xuống dưới! Có một việc mà học bao nhiêu năm cũng không xong.” Ông lão gầm nhẹ. “Pha bình trà khác đem lên đây.”

    “Dạ, dạ, con biết rồi.” Lý Đại rón rén tiến về phía nhà bếp, không quên híp mắt cười một cái khi đi ngang qua chỗ mẹ mình.

    Cha mẹ Lý Đại tuy là vợ chồng nhiều năm nhưng tính tình lại không hợp nhau mấy, thường khắc khẩu, số lần cãi nhau còn nhiều hơn số bữa cơm trong ngày.

    Mỗi lần cãi nhau xong, bọn họ lại khát nước, thế là bắt đứa con trai duy nhất của mình đi pha trà, lâu dần thành thói quen. Mặc dù trong nhà có người hầu, nhưng bọn họ lại thích uống trà của hắn pha hơn.

    Lý bà bà thì thích vị trà nguyên chất, không đậm không nhạt. Còn Lý lão thì cầu kỳ hơn một chút, thích cho thêm một bông hoa cúc vàng vào trong ấm, lúc đun nước cũng không được để lửa quá to.

    Đối với Lý Đại mà nói, pha trà đứng thứ hai trong những việc mà hắn thành thạo nhất, chỉ sau việc đấm vai cho cha hắn. Hắn đưa mũi ngửi mùi khói bốc lên từ hai ấm trà, nở một nụ cười nhẹ.

    Hắn cẩn thận rót ít nước trà vào trong chén, ngâm một lát rồi đổ đi, sau đó lại lấy bã trà lau đều bên trong. Xong xuôi, hắn nhẹ nhàng nâng hai khay trà lên, quay lại gian phòng cha mẹ hắn đang ngồi.

    “Không hay rồi!” Ngay khi Lý Đại vừa bước qua bục cửa, một nữ hầu từ phòng của hắn chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng.

    “Có chuyện gì?” Đôi vợ chồng già họ Lý đứng bật dậy khỏi ghế, đồng loạt hỏi.

    “Đứa bé, đứa bé…” Cô ta ngừng lại, nuốt một ngụm nước bọt để lấy hơi rồi nói tiếp: “Chết rồi!”

    Xoảng!

    Hai bình trà trên tay Lý Đại rơi xuống đất, vỡ tan tành, còn hắn thì đã không thấy bóng dáng đâu. Trong một gian phòng ngủ cách đó không xa, tấm màn vải khẽ run lên, hắn xuất hiện ở đó lúc nào không hay, ngồi xuống bên cạnh chiếc giường có một nữ tử đang nằm nghỉ.

    “Phu quân… con chúng ta…” Nữ tử nhìn hắn, thều thào nói.

    “Không sao đâu Ngọc Nhi, có ta ở đây rồi.” Hắn đặt tay lên trán nàng, vuốt lại những sợi tóc không ngay ngắn.

    “Phu quân… con…” Nữ tử tên Ngọc Nhi lại nói.

    Con hắn lúc này đang nằm im lìm trong chiếc nôi gần đó, không có nhịp tim, cũng không có hơi thở, lạnh ngắt như một tảng băng. Hắn nhìn đứa bé rồi quay sang vỗ về vợ: “Con ngủ rồi, nàng cũng mau nghỉ ngơi cho lại sức.”

    “Không, đừng gạt ta… con chúng ta… đâu…?”

    “Nàng đừng buồn, coi như chúng ta không có duyên với nó.” Hắn âu yếm nhìn nàng, biết không thể giấu được nữa. “Đối với ta, nàng mới là quan trọng nhất.”

    “Nó đâu?”

    “Nàng…”

    “Câm miệng!” Ngọc Nhi trừng mắt nhìn hắn, nhưng vì vẫn còn mệt nên giọng nói hơi yếu ớt. “Đưa con cho ta, ta muốn nhìn thấy nó.”

    “À, ừ, phu nhân bớt giận.” Nói xong, Lý Đại cẩn thận bế đứa bé lên. Hắn chăm chú nhìn gương mặt bé bỏng đáng yêu trong tay, nhưng đã không còn chút sinh mệnh. Lòng hắn đau như cắt, nhưng không để lộ ra quá nhiều. Hắn vỗ về đứa bé một chút rồi tiến về phía chiếc giường, trao cho vợ mình.

    Ngọc Nhi ngồi dậy đón lấy đứa bé, hơi lạnh từ cơ thể nó khiến làn da mềm mịn như ngọc của nàng khẽ run lên. Nhưng nàng chẳng bận tâm, vẫn hết mực ôm ấp đứa con trong lòng mình. Nàng xoa đầu, hôn nhẹ lên trán đứa bé, khẽ hát một điệu hát ru mà nàng vừa học được cách đây không lâu.

    Lý Đại nhìn nàng, trong lòng có chút lo lắng. Đứa con này hắn mong chờ đã lâu, nhưng Ngọc Nhi mới là người mà hắn thương yêu nhất. Nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, dù không than khóc, cũng không tỏ vẻ buồn đau gì, nhưng hắn biết nàng mới là người cảm thấy đau lòng hơn ai hết.

    Đôi vợ chồng già họ Lý cũng chỉ biết đứng ở cửa phòng lắc đầu thở dài, nhìn đôi vợ chồng trẻ đang vỗ về xác chết của đứa con trai đầu lòng.

    Bên ngoài, tiếng mưa rơi, tiếng gió vẫn rít gào không ngừng, như tiếng than thở của đất trời. Sấm chớp xé toang màn đêm, nhưng khi sấm chớp qua đi, bức màn tối đen ấy lại trở về như lúc ban đầu.

    “Con của mẹ ngủ cho ngoan

    Cha săn yêu thú về luyện đan...”

    Tiếng hát ru êm ả vang lên, nỉ non, da diết. Ngọc Nhi vừa ôm con vừa hát, chẳng bận lòng bởi mưa gió bên ngoài, cũng chẳng để tâm đến những người xung quanh.

    Nước mắt tràn ra khóe mắt nàng, lăn dài trên má rồi rơi xuống trên mặt đứa bé. Nàng ta khẽ nở một nụ cười, tiếp tục khúc hát ru của mình. Nhưng nụ cười của nàng, giọng hát của nàng mỗi lúc một yếu ớt.

    Lý Đại ngồi bên cạnh, không rời mắt khỏi vợ mình. Hắn nhìn nàng, cảm giác có gì đó không đúng. Sinh mệnh của nàng đang trôi đi. Có một thứ gì đó đang hút lấy sinh mệnh của nàng, âm thầm đến mức nàng không hề hay biết, hoặc mạnh mẽ đến mức nàng không thể phản kháng.

    Không, là nàng cam tâm tình nguyện để nó hút đi sinh mệnh của bản thân. Nàng không biết vì sao, nhưng nàng không nỡ ngăn cản, thậm chí còn tự rút ra sinh mệnh của mình để trao cho nó.

    Lý Đại nhìn vào giữa hai tay vợ mình, chân mày khẽ chau lại.

    “Yêu nghiệt!” Hắn hét lớn, giơ bàn tay lên.

    Chỉ một tiếng hét của hắn đã khiến cho bàn ghế trong phòng đều vỡ nát, trừ chiếc giường vợ hắn đang nằm là còn nguyên vẹn. Bàn tay hắn mạnh mẽ hạ xuống, như mang theo cả một ngọn núi lớn, hướng về phía đứa bé.

    “Đừng!” Ngọc Nhi cố lấy chút sức lực còn sót lại xoay lưng về phía hắn. “Đừng hại con… con của chúng ta.”

    Khi bàn tay chỉ còn cách người nàng một tấc, hắn vội thu lại, chưởng về phía bức tường bên cạnh. Trong chớp mắt, bức tường ấy đã hóa thành tro bụi, để lộ ra màn mưa âm ỉ bên ngoài.

    Nếu là ngày thường, một chưởng này không đủ để khiến vợ hắn bị thương. Nhưng hôm nay, nàng vừa hạ sinh đứa con đầu lòng, lại bị hút đi rất nhiều sinh mệnh lực, không có cách nào chịu đựng được dù chỉ là dư chấn của một chưởng ấy.

    Ngọc Nhi rên nhẹ, phun ra một ngụm máu lớn.

    “Nàng…”

    “Đừng, đừng giết con.” Nàng ôm chặt đứa bé vào trong ngực, rên rỉ từng tiếng một. “Con của chúng ta.”

    “Nhưng nó…” Lý Đại nắm chặt nắm đấm, hơi thở dồn dập.

    “Nó là con của chàng.”

    Nhìn bàn tay run rẩy của Ngọc Nhi đang từ từ đưa lên, hắn cúi xuống, áp gương mặt của mình vào đó. Bàn tay nàng lạnh toát, sinh mệnh của nàng lúc này đã không còn nhiều, e là khó qua khỏi.

    “Thường ngày, ta vẫn hay trách mắng chàng. Nhưng ta biết, chàng không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài. Chàng chỉ giả vờ để khiến cho ta vui, đúng không? Xin chàng, hãy nghe ta lần này nữa thôi. Đứa bé không có tội, nó là con của chúng ta, hãy yêu thương nó, nuôi dạy nó thành người.”

    Nói xong, hơi thở của nàng cạn kiệt, bàn tay nàng vô lực rơi xuống. Lý Đại bắt lấy tay nàng, ôm chặt vào lòng rồi gào thét. Tiếng gào của hắn còn to hơn cả tiếng sấm, phá vỡ cả màn đêm, vang lên tận trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi vuongdaitru, ngày 20-01-2021 lúc 08:46.

  3. #3

    Mặc định


    Lý Đại nhìn con trai hắn trên tay, cảm nhận được sự sống đang bắt đầu sinh sôi trong hình hài nhỏ bé ấy. Hắn nhắm nghiền hai mắt, cố kìm nén hơi thở của mình. Bàn tay của hắn nắm chặt lại, cả cơ thể run lên không ngừng.

    Phụt!

    Hắn ngửa đầu, phun ra một ngụm máu tươi. Hắn đang cố ngăn không cho sát khí bộc phát ra ngoài, vì thế mà tự làm tổn thương chính mình.

    “A…a…a...”

    Tiếng gào của Lý Đại một lần nữa vang lên, nhưng không phải vì sợ hãi tiếng sấm, mà là muốn cho tiếng sấm kia cũng phải im lặng. Lúc này, trong lòng hắn chẳng có gì khác ngoài đau thương. Hắn ném đứa bé về phía sau, ôm lấy thi thể Ngọc Nhi lao ra ngoài.

    “Tiểu tử!” Lý lão vội bắt lấy đứa bé, hướng về phía màn đêm gọi lớn. Nhưng Lý Đại đã biến mất, trả lời lão chỉ là tiếng mưa gió, tiếng sấm chớp liên miên không ngớt.

    “Cứ mặc nó đi, suy nghĩ thông suốt là sẽ trở về thôi.” Lý bà bà đặt tay lên vai lão, lắc đầu thở dài. Ánh mắt bất chợt hướng về phía đứa bé đang say ngủ, nét phiền muộn trên gương mặt bà lão mới vơi đi ít nhiều. Bà ta nở một nụ cười: “Thằng bé cũng kháu khỉnh đấy chứ.”

    “Ừ, hệt như tên nhãi kia.” Lý lão gật gật đầu.

    Cả hai người đều chứng kiến tất cả những chuyện vừa xảy ra, nhưng bọn họ cho rằng, không thể đổ hết tội lỗi lên đầu một đứa trẻ mới sinh được. Ngọc Nhi đã không còn, chi bằng giúp nàng hoàn thành tâm nguyện là chăm sóc cho đứa bé này.

    “Không được.” Dường như nhớ ra điều gì đó, Lý bà bà thò tay, định giật lấy đứa bé. “Đưa nó đây cho ta, nó mà đi theo lão già ngươi là lại hỏng bét giống cha nó.”

    “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà. Để nó cho bà trông thì lại càng không có tiền đồ.” Lý lão không chậm, né được bàn tay của vợ mình, không cho bà ta được toại nguyện. Lão cúi xuống nhìn đứa bé, cười lớn: “Cháu ngoan, xem ta nói có đúng không?”

    “Lão già, mau đưa nó cho ta bế một cái.”

    “Không đưa, ha ha ha.”

    Tiếng cãi nhau của hai người quá to, khiến đứa bé, từ nãy đến giờ vẫn nằm im bất động, hơi nhíu nhẹ đôi chân mày còn thưa thớt. Tứ chi mềm mại khẽ quờ quạng, đứa bé duỗi thẳng cả cơ thể ra, vươn vai giống như vừa mới trải qua một giấc mộng dài.

    “A, nhóc con ngủ dậy rồi.” Lý lão ra hiệu không động thủ nữa, mỉm cười nhìn đứa bé.

    Lý bà bà cũng dừng tay, ghé đầu vào nhìn cháu trai của mình.

    “Thằng nhóc ngoan thật.” Lý bà bà véo nhẹ cái má phúng phính, mềm mềm, trắng trắng.

    Có chút khó chịu, đứa bé hơi nhăn trán, từ từ mở đôi mắt của mình ra.

    Một luồng khí lạnh bất chợt bao trùm cả căn phòng, khiến cho không gian như bị đông cứng lại. Hai ông bà lão im lặng, hết nhìn nhau rồi lại liếc nhìn đứa bé. Hay đúng hơn, bọn họ đang nhìn con mắt bên trái của gương mặt non nớt kia. Con mắt ấy, bên trong hoàn toàn là một màu đen kỳ dị, không biết có đồng tử hay không.

    Đôi mắt chớp chớp, con mắt phải của đứa bé xoay tròn, hết nhìn hai gương mặt già nua lại nhìn ra xung quanh, có vẻ như đang dò xét thế giới bên ngoài. Bầu không khí trở nên yên tĩnh, không giống với không khí thường thấy giữa đôi vợ chồng già này cho lắm.

    Tưởng như trong hai người, sẽ có ai đó mở miệng phá vỡ sự im lặng, nhưng đứa bé lại là người đầu tiên lên tiếng. Giọng nói của đứa bé có chút non nớt, nhưng vẫn nghe rõ được âm thanh. Tuy nhiên, chẳng ai hiểu nó đang nói gì, bởi đó giống như một ngôn ngữ không thuộc về thế giới này.

    “Quỷ, có quỷ!” Cô hầu gái vẫn đứng ở cửa phòng từ nãy đến giờ, đột nhiên vẻ mặt trở nên hoảng sợ, hét lớn một tiếng rồi chạy đi. “Quỷ, quỷ đầu thai…”

    “Có ngươi mới là quỷ ấy!” Tiếng thét của cô gái khiến đôi vợ chồng già như tỉnh lại. Bọn họ nhìn cô, đồng thanh nói.

    “Cháu của ta dễ thương như vậy mà lại bảo là quỷ.” Lý bà bà nguýt thêm một cái, tiếp tục lấy tay véo má đứa bé. “Lão già, cho ta bế nó một cái nào, lão bế nó nãy giờ đủ rồi.”

    Lão đang định từ chối lần nữa thì đúng lúc này, một luồng hơi nóng đột nhiên tỏa ra, lan tràn khắp người lão.

    “Tên tiểu quỷ này.” Lão la lên, ném đứa bé vào tay vợ mình. “Dám tè lên người ông nội nhà ngươi.”

    “Ai bảo cứ giành nó với ta làm gì.” Bà lão bắt lấy đứa bé, vui vẻ cười nói. “Cháu ngoan, tè hay lắm, sau này cứ tè như vậy, tè cho đến khi lão già kia chết đuối thì thôi.”

    Lý bà bà đung đưa đứa bé trên tay, đi qua đi lại trong phòng, Lý lão cũng lò dò theo sau. Ngoài con mắt màu đen, đứa bé không có gì khác thường. Nghĩ lại thì, những chuyện không bình thường bọn họ đã chứng kiến nhiều rồi, thêm một chuyện cũng chẳng phải là vấn đề gì quá lớn.

    Vừa làm mặt xấu trêu đứa bé, chốc chốc, Lý bà bà lại liếc nhìn con mắt trái của nó. Hình như, có gì đó đang hấp dẫn bà lão, nhưng lại cũng như không có gì. Một lúc sau, không hiểu vì sao, toàn bộ tinh thần của bà lão đã tập trung vào màu đen trong con mắt ấy. Bà ta chăm chú đến kỳ lạ, chẳng còn chú ý đến bất kỳ điều gì khác.

    Đột nhiên, không gian xung quanh Lý bà bà trở nên tối đen như mực. Dù đã cố mở to mắt và tập trung nhìn vào một điểm, nhưng bà ta cũng không thể thấy được gì, kể cả đường viền của bàn tay mình.

    Trong không gian đen kịt, mơ hồ có một tiếng kêu gọi vang lên. Cơ thể Lý bà bà dần trôi đi, hướng về phía âm thanh ấy. Bà ta cố gắng ổn định tinh thần, tìm cách chống lại thứ sức mạnh vô hình kia. Nhưng vô ích, bà ta đã không còn điều khiển được cơ thể của mình nữa.

    Rất lâu, rất lâu sau, Lý bà bà nhìn thấy một khe hở đang phát ra chút ánh sáng yếu ớt. Tiến dần về phía đó, khe hở trong mắt bà lão từ từ lớn lên, ánh sáng tràn qua cũng mỗi lúc một nhiều, xua tan đi bóng tối. Hóa ra, hai mắt của bà ta vẫn luôn đóng chặt, lúc này mới mở ra, chỉ là bà ta không hề hay biết.

    Khi đã trông thấy rõ mọi thứ, trước mặt Lý bà bà là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm. Cách nơi bà lão đang đứng rất xa, có hàng trăm tòa tháp cao chọc trời bằng thủy tinh, mọc san sát nhau.

    Mặc dù trông có vẻ kiên cố, nhưng những tòa tháp ấy đang lần lượt sụp đổ. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn, bay lượn trong không trung như muôn vàn hạt kim tuyến. Từ bên trong những tòa tháp, từng người từng người rơi xuống, chết mất xác.

    Bà lão muốn nhìn ra xung quanh, nhưng lại một lần nữa không thể điều khiển được ánh mắt của mình.

    Dưới mặt đất, những khe nứt xuất hiện ngày càng nhiều, lan tràn ra như mạng nhện. Trong khe nứt, vô số oan hồn bay lên, cuồn cuộn như những cột khói đen ngòm, bị hút vào trong một vòng xoáy khổng lồ.

    Giữa bầu trời màu xám như tro tàn, vòng xoáy tham lam nuốt lấy đám oan hồn, tốc độ mỗi lúc một nhanh hơn. Trong vô thức, ánh mắt Lý bà bà tập trung vào một tia khói mỏng manh. Bà lão mơ hồ nhìn thấy gương mặt của một phụ nữ trung niên, nở nụ cười hiền hậu về phía mình rồi bay thẳng vào vòng xoáy.

    Chứng kiến cảnh tượng đó, đôi mắt Lý bà bà bỗng trở nên đau nhức, giống như đang khóc, nhưng lại không có giọt nước mắt nào rơi ra. Mặc cơn đau, bà lão vẫn cứ mở to mắt ra, nhìn chằm chằm bóng lưng của người phụ nữ. Bất giác, cả cơ thể bà lão bay lên, tiến về phía đó.

    Lúc này, dường như đã cắn nuốt no nê, vòng xoáy kêu rền vang một tiếng rồi nhanh chóng thu nhỏ lại. Ngay trước khi nó hoàn toàn biến mất, tốc độ của Lý bà bà tăng vọt, chui vào bên trong. Bà lão quay đầu lại, nhìn qua khe hở đang dần thu hẹp. Một tia sáng chói mắt lóe lên, thế giới bên ngoài nổ tung, hóa thành tro bụi.

    Khe hở đã hoàn toàn khép kín, Lý bà bà lại bị bủa vây trong bóng tối mù mịt, đen đặc và sền sệt như một vũng bùn. Âm thanh mơ hồ kia một lần nữa vang lên, cả cơ thể bà lão bắt đầu trôi đi rất xa, rất xa, cho đến khi nhìn thấy vài tia sáng mong manh.

    Ánh sáng lan tràn qua một khe hở dài hẹp, giống như rết rạch trên tờ giấy. Cái khe dần mở rộng ra, ánh sáng tràn vào cũng mỗi lúc một nhiều, cho đến khi soi rọi tất cả mọi thứ xung quanh.

    Trước mắt Lý bà bà lại xuất hiện cảnh tượng như ban nãy: những tòa tháp thủy tinh sụp đổ, những khe nứt sâu vạn trượng, vô số oan hồn không ngừng bị thôn phệ, gương mặt của một phụ nữ trung niên, cuối cùng là thế giới bị phá hủy và bóng đêm vô tận bao trùm xung quanh.

    Những hình ảnh đổ nát ấy cứ lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lý bà bà chẳng thể nhớ đã nhìn thấy chúng ở đâu, hay khi nào. Bà ta có cảm giác rằng khung cảnh đó rất quen thuộc, nhưng cũng dường như chỉ mới chứng kiến lần đầu.

    Qua không biết bao nhiêu vòng lặp, ý thức của Lý bà bà bắt đầu trở nên mơ hồ. Bà ta nhận ra rằng, mình chỉ là một trong vô số những oan hồn của thế giới lạ lẫm này. Nhưng bà ta không thể nhớ được tại sao mình lại có mặt ở đây, cũng không biết bản thân mình là ai. Trước kia không biết, hiện tại cũng không. Duy chỉ có một nỗi đau dằn xé tim gan là mỗi lúc một rõ ràng. Một nỗi đau của sự mất mát vô hạn.

    Không biết qua bao lâu, bóng đêm lại một lần nữa kéo đến, tia ý thức cuối cùng trong mắt bà lão đã sắp bị xóa đi. Đột nhiên, trước ngực bà lão bỗng phát ra một vòng hào quang dịu nhẹ. Trong giây lát, bà ta khôi phục được một chút thần trí của mình. Những hình ảnh trước mắt bà ta bắt đầu vặn vẹo, biến hóa, thấp thoáng có một hình ảnh khác chất chồng bên trên.

    Phập!

    Lý bà bà cắn mạnh vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Khung cảnh đổ nát của thế giới kia trở nên mờ nhạt, vẻ tỉnh táo trong đôi mắt bà lão cũng khôi phục nhiều hơn. Vội vàng buông thứ đang ôm trên tay xuống, bà lão lùi lại hơn chục bước, va nát bức tường phía sau lưng.

    Đưa tay lau đi vệt mồ hôi trên trán, Lý bà bà ngưng trọng đặt ánh mắt vào giữa căn phòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. #4

    Mặc định

    Rừng đêm thăm thẳm, mưa rơi âm ỉ không ngừng. Một chiếc bóng lao đi vun vút, chẳng nhìn rõ hình thù. Chiếc bóng đi đến đâu, cây cối ngã rạp đến đó, những cái cây cao cả chục thước, thân rộng bằng ba, bốn người ôm, nhưng lại yếu ớt như củi khô.

    Đến giữa khu rừng, chiếc bóng dừng lại trước một con suối, chậm rãi tiến về phía thượng nguồn. Đôi chân nhẹ nhàng bước đi trên mặt đất, chẳng để lại dấu vết gì, ngay cả một tia nước bắn lên cũng không có.

    Đoàng! Đoàng!

    Sấm chớp liên miên rạch những đường ngang dọc giữa bầu trời. Trong ánh sáng lập lòe, chiếc bóng dần lộ rõ ra hình dáng của mình, đó chính là Lý Đại. Gương mặt hắn ướt sũng, những sợi tóc lòa xòa che đi một phần của đôi mắt vô hồn.

    Hắn ôm lấy Ngọc Nhi, bước từng bước giữa màn mưa nặng trĩu. Kỳ lạ thay, trên người Ngọc Nhi lại chẳng dính một giọt nước mưa nào. Dường như lúc này, ngoài Lý Đại ra, chẳng còn thứ gì khác có thể chạm vào nàng.

    Đến thượng nguồn của con suối, hắn dừng lại trước một vách núi dựng đứng, phía trên là dây leo mọc um tùm. Đảo mắt nhìn một lượt, hắn đưa Ngọc Nhi ra sau lưng, cõng lấy nàng rồi nhảy lên, đặt chân trên một gờ đá hơi nhô ra.

    Gờ đá phủ đầy rêu xanh, lại có nước mưa chảy xuống trơn trượt, nhưng Lý Đại vẫn đứng ở đó vững vàng như trên đất bằng. Hắn đưa tay vén đám dây leo chằng chịt trước mặt, tung một chưởng lên vách đá. Vách đá vỡ vụn thành vô số bột mịn rồi trôi theo dòng nước, để lộ ra một lối đi ở phía sau.

    Xuyên qua lối đi dài hẹp, trước mặt Lý Đại là một thạch động rộng lớn. Ngoài trời mưa như trút nước, nhưng bên trong nơi này lại không có vẻ gì là ẩm ướt. Chỉ tới khi Lý Đại xuất hiện, những giọt nước mới bắt đầu rơi tí tách xuống mặt đất, sau mỗi bước chân của hắn.

    Hắn tiến vào giữa thạch động, hít một hơi thật sâu. Bàn tay hắn khẽ lật, lấy từ trong người ra những viên đá màu trắng, tỏa ánh hào quang dịu nhẹ. Hắn vung tay ném những viên đá ra khắp nơi, khiến cho cả thạch động được thắp sáng.

    Lúc này, có thể nhìn thấy rõ được toàn bộ không gian của nơi đây. Dưới mặt đất, những viên đá nhỏ nằm rải rác khắp nơi, chồng lên nhau hoặc được sắp xếp thành một hình thù kỳ dị, còn trên vách đá thì đầy những hình vẽ nghệch ngoạc. Ngoài những thứ đó ra, thạch động không còn gì đặc biệt.

    Lý Đại nhìn quanh vách động, tìm một chỗ không có hình vẽ rồi giơ tay lên, trảo xuống một khối đá lớn. Hai ngón tay hắn khép lại, rạch vài đường trong không khí, chẳng mấy chốc khối đá đã trở nên vuông vức.

    Hắn vỗ nhẹ vào chiếc túi bên hông, một tảng băng lớn bay ra, nằm ngay ngắn trên khối đá kia, tạo thành một chiếc giường. Tảng băng này của hắn không những không bị tan chảy trong không khí, mà còn khiến cho không gian xung quanh như bị đông lại, chắc chắn không phải vật tầm thường.

    Lý Đại đứng bên cạnh chiếc giường băng, nước mưa trên người hắn dần đọng lại thành vô số hạt bụi tuyết. Hắn chẳng quan tâm đến, bởi hắn không hề cảm thấy lạnh chút nào, vẫn đứng im cho đến khi cả cơ thể hóa thành một bức tượng băng.

    Một lúc sau, cơ thể hắn khẽ động. Từng mảnh băng vỡ rơi xuống đất, kêu loảng xoảng. Hắn nhẹ nhàng bế Ngọc Nhi lên giường, đặt trước ngực nàng một mảnh ngọc bội màu trắng. Một vầng hào quang dịu nhẹ, ấm áp lan tỏa ra từ mảnh ngọc, khiến cho hơi lạnh của giường băng không tổn hại đến cơ thể nàng.

    Lý Đại hôn lên trán Ngọc Nhi rồi nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mắt lại. Hắn, lúc này, muốn quên hết tất cả mọi thứ trên thế gian.

    Giống như vừa trải qua một giấc mộng dài, nơi mà ở đó, có những ký ức không thể nào xóa nhòa được, Lý Đại mở mắt ra, nghiêng người nhìn vợ mình: “Ngọc Nhi, nàng có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?” Hắn đưa ngón tay lên, chạm vào gương mặt có phần trắng bệch, nhưng vẫn còn rất xinh đẹp của nàng. “Chính là ở nơi đây.”

    “Hôm đó, bầu trời cũng tối tăm mưa gió như thế này, ta vì mải chơi mà lạc đường, vô tình tìm được một thạch động để trú mưa. Những tưởng bản thân mình may mắn, nào ngờ lại gặp phải một cô gái hung dữ đã ở bên trong từ trước.”

    “Mặc dù thạch động đủ chỗ cho cả hai, ta cũng chỉ xin một góc nhỏ để trú mưa, nhưng cô ta nhất quyết không cho ta ở lại, còn đá ta bay ra ngoài, ngã lộn cổ xuống giữa con suối.”

    “Nhưng đến khi ta định bỏ đi thì cô gái ấy gọi ta lại, không những cho ta vào trú mưa, còn đem quả dại ra mời ta ăn nữa. Nàng nói xem, cô gái ấy có dở hơi không?”

    “Lúc đó, tự nhiên ta cảm giác cô gái ấy có gì đó rất thân thuộc. Nàng biết đó là gì không?” Hắn nắm tay nàng, xoa nhẹ lên lòng bàn tay, rồi đến từng ngón tay mảnh khảnh. “Là vì, nàng rất giống mẹ ta.”

    “Tuy có chút dở hơi, nhưng nàng không phải mẹ ta, chính vì thế ta rất thích gây sự với nàng, làm nàng tức giận. Ta chưa bao giờ dám cãi lời mẹ, càng không dám chọc giận bà, chỉ có thể chuyển mục tiêu sang nàng.”

    Lý Đại nở một nụ cười khoái chí rồi nói tiếp: “Có một việc mà ta vẫn luôn giấu nàng. Đó là những lúc nàng giận, ta lại cảm thấy rất vui vẻ. Một thú vui thật tao nhã đúng không?”

    Nói xong, hắn đảo mắt nhìn những hình vẽ trên vách đá. Hắn và Ngọc Nhi vẫn thường đến đây mỗi khi cảm thấy mệt mỏi trong lúc tu luyện, vừa để nghỉ ngơi, vừa để trao đổi những lý giải của bản thân. Đám hình vẽ nghệch ngoạc kia cũng từ đó mà xuất hiện.

    “Ngày trước, ta vẫn không hiểu sao nàng có thể tiến bộ nhanh đến như vậy.” Hắn lại nói. “Dù ta có dốc sức tu luyện đến thế nào cũng không đánh thắng được nàng, còn bị thương tích đầy mình nữa.”

    “Mãi sau này ta mới biết, hóa ra mẹ vẫn luôn âm thầm chỉ điểm cho nàng.” Hắn lắc đầu, nở một nụ cười khổ. “Mà mẹ cũng lạ thật, thường ngày la mắng ta đã đành, lại còn dạy nàng cách bắt nạt ta nữa. Lúc đó, ta uất ức lắm, chỉ còn cách đi cầu cứu cha.”

    “Nhưng cha chẳng những không giúp được gì, lại còn cười vào mặt ta, khiến ta xấu hổ mấy ngày liền, không muốn về nhà.” Hắn giơ hai ngón tay ra, kẹp lấy một viên đá nhỏ từ dưới đất bay tới, đưa lên trước mắt. “May là thiên phú về trận pháp của ta không tệ, cuối cùng cũng thắng nàng được một lần.”

    “Một lần hay hai lần nhỉ?” Hắn vung tay, hòn đá lại bay về chỗ cũ, nằm ngay ngắn trên những hòn đá khác. “Đúng, là hai lần. Xem ra, ta cũng không đến nỗi quá kém cỏi phải không? Nếu ta mà kém cỏi, nàng đã không chịu lấy ta rồi.”

    “Ngọc Nhi, ta yêu nàng.”

    “Ngọc Nhi… Nàng vẫn đang nghe ta nói đấy chứ? Ngọc Nhi…” Hắn cứ thế gọi, gọi mãi. Âm thanh của hắn quanh quẩn trong sơn động, rồi vọng lại để trả lời chính hắn. Bàn tay hắn nắm chặt, nước mắt hóa thành băng rơi xuống.

    Lý Đại kéo bàn tay của Ngọc Nhi đặt lên ngực, hai mắt nhắm lại, trong đầu hiện lên những ký ức về nàng một lần nữa. Hắn thu hồi pháp lực, để cho hơi lạnh của chiếc giường thấm vào da thịt mình.

    Chỉ có như vậy, cơ thể hắn mới trở nên lạnh lẽo. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của nàng. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể tự lừa dối bản thân rằng nàng vẫn còn sống.

    Tại đầu ngón chân của hắn, một màng băng mỏng bắt đầu xuất hiện. Rất nhanh, màng băng lan tràn ra xung quanh, bao phủ lấy cả bàn chân, rồi tới cổ chân, đầu gối. Sau một hơi thở, cả đôi chân của hắn đã bị hóa thành băng.

    Lớp băng như thủy tinh cứ thế kéo dần lên bụng, lên ngực, rồi lên cổ hắn. Lúc này, chỉ còn lại mỗi phần đầu là lộ ra bên ngoài, nhưng gương mặt của hắn cũng đã trở nên trắng xám, không khác gì một xác chết.

    Mái tóc đã cứng lại như đá, những sợi rễ màu trắng từ phía sau gáy của Lý Đại kéo dần ra phía trước, che lấp đi từng chi tiết trên mặt hắn. Dần dần, khắp cơ thể hắn chỉ còn sót lại con mắt trái là chưa bị đóng băng, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề của thời gian.

    Xung quanh con mắt trái, nhìn kỹ có thể thấy vô số sợi chỉ nhỏ màu trắng đang xoay tròn, bện vào nhau thành một tấm lưới, cứ thế khép lại một cách chậm rãi, từ tốn, giống như một người đang cố gắng thưởng thức miếng bánh cuối cùng của mình lâu nhất có thể.

    Tiếp tục như vậy, số mệnh của Lý Đại sẽ chấm dứt.

    Đột nhiên, khi màng băng chỉ để lại một khe hở bằng đầu móng tay, mí mắt hắn khẽ động. Mắt trái hắn mở ra, trong đồng tử hiện lên một vầng trăng khuyết, phát ra một luồng sáng nhu hòa, khiến cho tấm lưới không thể khép kín lại được.

    Ánh sáng trong mắt Lý Đại cùng lớp băng không ngừng đối chọi, làm bốc lên sương mù trắng xóa. Tuy nhiên, hắn đang nằm trên chiếc giường băng, hơi lạnh của nó không ngừng truyền cơ thể hắn, khiến cho tia sáng kia mỗi lúc một yếu ớt.

    Đúng lúc này, vầng trăng khuyết trong mắt hắn bỗng chốc bạo phát, hóa thành một hình tròn. Đó là một vầng trăng tròn hoàn mĩ, không chút tì vết, tỏa ra ánh sáng chói lọi.

    Trước sức mạnh này, lớp băng bắt đầu xuất hiện những vết nứt rất nhỏ, sau đó dần lan rộng ra khắp khuôn mặt hắn.

    “Nguyệt hồn nhãn!” Lý Đại hét lớn, tiếp tục mở ra con mắt bên phải. Khi cả hai con mắt cùng mở, uy lực của tia sáng trong mắt hắn trở nên mạnh mẽ gấp bội phần, đâm thủng một lỗ sâu vào lớp đất đá phía trên thạch động.

    Theo sau đó, màng băng bao phủ trên người hắn cũng ầm ầm vỡ nát, tung bay khắp nơi như những bông tuyết. Hắn vỗ nhẹ song chưởng xuống chiếc giường, trong chớp mắt không còn thấy bóng dáng đâu. Khi xuất hiện trở lại, hắn đã đứng ở cửa của thạch động.

    “Suýt nữa thì quên mất một chuyện quan trọng.” Lý Đại lẩm bẩm trong miệng, đưa ngón tay lên day day hai con mắt. “Không ngờ công phu dùng để đốt nến này lại mạnh mẽ như vậy.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #5

    Mặc định

    Lý Đại phất tay, lớp lớp đất đá đổ ầm xuống, che kín lối vào. Từ trong tay áo, hắn lấy ra rất nhiều viên đá nhỏ, trông có phần giống với những viên đá nằm rải rác trong động, ném về phía trước.

    Nhìn thoáng qua, chẳng thể thấy được bất kỳ quy luật nào giữa những viên đá ấy, nhưng trên gương mặt Lý Đại chẳng có vẻ gì là không hài lòng. Sau khi điểm những ấn quyết kỳ lạ vào chúng, hắn thu tay, vỗ song chưởng xuống đất rồi hét lớn:

    “Ảo Ảnh Phục Ma Trận, khởi!”

    Từng viên, từng viên đá bắt đầu phát ra tia sáng, nối liền với những viên đá khác, tạo thành tấm lưới không một kẽ hở. Khi viên đá cuối cùng sáng lên, cả trận pháp tỏa ra hào quang màu tím rực rỡ rồi từ từ biến mất, không để lại chút dấu vết gì.

    “Chỉ cần rơi vào trong trận pháp này, cho dù tu vi cao hơn ta hai cấp, không bị diệt sát ngay lập tức thì cũng từ từ hao mòn mà chết.” Lý Đại đứng thẳng người dậy, phủi phủi hai bàn tay.

    Hắn quay lại nhìn Ngọc Nhi, nở một nụ cười vui vẻ tiến về phía giường băng. Hắn cúi xuống, thì thầm vào tai nàng: “Chỗ chúng ta nghỉ ngơi, sao có thể để người khác làm phiền được.”

    Hóa ra, việc quan trọng mà hắn chợt nhớ đến đó là đóng kín lối vào lại, không cho người bên ngoài phát hiện ra hang động này.

    Lý Đại bò lên giường, đang muốn nằm xuống bên cạnh Ngọc Nhi lần nữa. Đột nhiên, ánh mắt hắn rơi vào trên mái tóc vợ mình, nhìn chằm chằm vào đó. Cả cơ thể hắn trở nên bất động, nhưng trong đầu thì lại đang ầm ầm dậy sóng.

    Nhưng chỉ được một lúc, ánh sáng trong mắt hắn dần tắt đi. Hắn ngồi bệt xuống đất, tựa lưng vào chiếc giường. Ánh mắt hắn quét qua quét lại những hình vẽ trên vách đá, không phải để nhìn những thứ trước mặt, mà giống như đang suy nghĩ về một nơi xa xôi nào đó, thậm chí là không tồn tại.

    “Ngọc Nhi, nàng biết không?” Thanh âm của hắn lại vang lên, quanh quẩn trong thạch động. “Trước kia, ta vẫn không biết rõ mục đích của cuộc đời mình là gì. Mẹ bắt ta tu luyện công pháp, ta tu luyện. Cha bắt ta nghiên cứu trận pháp, ta nghiên cứu. Bọn họ muốn ta như thế nào, ta nghe theo như thế đó. Có thể nói, cuộc đời ta vốn dĩ rất tẻ nhạt.”

    “Cho đến khi gặp nàng, ta mới biết thế nào là niềm vui. Ta biết mình cần phải tu luyện để làm gì, phải học tập trận pháp để làm gì. Ta đã bắt đầu có mục đích của cuộc đời mình, đó chính là bảo vệ nàng.”

    “Nhưng đáng tiếc, cả đời ta lại không có cơ hội làm việc đó. Ngay cả khi cơ hội đó xuất hiện, nàng cũng ngăn ta lại.”

    “Ngọc Nhi, ta xin lỗi, cả đời này ta chưa làm được gì cho nàng.”

    Lý Đại ngồi đó, suy nghĩ rất lâu. Có rất nhiều thứ dường như đang vụt qua trong đầu hắn, nhưng rồi lại biến mất như một cơn gió nhẹ thoảng qua. Cuối cùng, dường như trong lòng hắn cũng đưa ra được quyết định, hắn hít sâu một hơi, thở mạnh ra và nói:

    “Ta hứa với nàng, ta sẽ chăm sóc đứa bé cho đến khi nó khôn lớn.”

    Lý Đại nắm chặt hai nắm đấm, đứng bật dậy nhìn Ngọc Nhi, hôn nhẹ lên đôi môi, vuốt ve mái tóc của nàng rồi rời đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa động, hắn đột nhiên dừng bước, giống như lại nhớ ra điều gì đó. Hắn xoay người, trước mặt là vách đá bám đầy dây leo.

    Nhìn cửa động lúc này đã biến mất, không để lại chút dấu vết nào, bàn tay phải của hắn khẽ lật, một thanh đoản kiếm xuất hiện. Hắn nắm lấy chuôi kiếm, rạch nhẹ giữa không trung. Một luồng kiếm khí vô hình bay thẳng về phía vách đá, tạo nên một vết xước không rõ ràng.

    Có vẻ vẫn chưa hài lòng, Lý Đại rạch thêm vài đường nữa, lần sau lại mạnh hơn lần trước một ít. Tuy nhiên, vách đá vẫn không có chút suy suyển nào. Đôi chân mày hơi giãn ra, hắn nắm chặt chuôi kiếm, dồn toàn bộ lực lượng bản thân vào, chém mạnh một nhát.

    Ầm! Ầm! Ầm!

    Dưới một kích toàn lực này, vách đá bị cắt sâu vào trong, rung chuyển dữ dội. Vô số dây leo bị đứt đoạn, rơi xuống con suối, trôi đi như những cánh bèo hoa.

    Một lúc sau, mọi thứ dần dần khôi phục trở lại, nhưng rất chậm. Những thay đổi này là rất nhỏ, gần như không thể thấy được, nếu như không phải là người bày ra trận pháp, Lý Đại cũng khó phát hiện biến hóa trên vách đá.

    Hắn đang định thử xem uy lực của trận pháp thì giọng nói của Ngọc Nhi vang lên: “Tên chồng đáng chết, có để cho ta nghỉ ngơi không hả?”

    Giọng nói này rõ ràng đến mức giống hệt như Ngọc Nhi đang đứng bên cạnh và hét vào tai hắn vậy. Nhưng hắn biết, đó chỉ là ảo giác mà thôi. Trước đây, mỗi lần bố trí trận pháp xong, hắn đều mất cả ngày trời để kiểm tra xem có sơ hở gì không, dù bị nàng cằn nhằn biết bao nhiêu lần cũng không bỏ được.

    Hắn lắc đầu, nở một nụ cười buồn bã. Xem ra, không cần phải kiểm tra thêm nữa, trận pháp mà hắn bố trí đã hoàn mĩ lắm rồi. Hắn thu kiếm, tiến đến bên bờ suối, rửa mặt qua loa.

    Trời đã sáng, mưa cũng tạnh, dòng nước mát khiến cho tinh thần Lý Đại trở nên tỉnh táo. Thu hồi ánh mắt lưu luyến về phía vách đá, hắn nhìn lên bầu trời trong xanh, xác định phương hướng một chút rồi bay đi.

    Nhưng chưa đi được bao xa, tốc độ của Lý Đại bỗng chậm lại. Hắn đáp xuống một cành cây to, quan sát một lúc rồi nhảy xuống đất, bước từng bước chầm chậm về phía trước.

    Giữa khu rừng, vô số cây cối bị gãy ngang, đổ rạp theo một phương thẳng tắp, giống như có một đàn sơn ngưu vừa chạy ngang qua. Tu vi của loại yêu thú này không cao, đối phó một hai con không có gì là khó khăn. Tuy nhiên, chúng lại là loài hay đi theo bầy đàn, không cẩn thận cũng có thể dẫn đến sự cố ngoài ý muốn.

    Lý Đại nhìn xung quanh, cảm thấy an toàn mới dám tiến lại gần hơn. Nhưng sau đó, gương mặt của hắn lộ ra vẻ ngưng trọng.

    Trên mặt đất, không hề có dấu chân sơn ngưu nào như hắn đã suy đoán. Mặt khác, chỗ gãy của những thân cây rất gọn gàng, chứng tỏ lực tác động vào là cực kỳ mạnh mẽ và dứt khoát, không giống với việc bị sơn ngưu va vào làm đổ.

    Lý Đại cúi xuống, lấy một ít đất đưa lên mũi.

    “Cũng không có mùi của yêu thú.”

    Chợt ánh mắt của hắn rơi vào trên một bụi cỏ cách đó không xa, đang tản ra một chút ánh sáng yếu ớt. Hắn nhảy tới, ngắt lấy một ngọn cỏ rồi vò nát. Ánh sáng trên ngọn cỏ hóa thành vô số quang điểm rồi tan biến.

    “Linh lực? Nhưng không có dấu vết của đánh nhau. Nếu chỉ là đi ngang qua đây, cần gì phải phô trương thanh thế như vậy chứ? Có thể lưu lại trong không khí lâu như vậy, e là tu vi của người này còn trên cả ta.”

    Sau một hồi suy nghĩ, Lý Đại đi đến kết luận là do một cao thủ thần bí nào đó gây nên, nhưng không biết mục đích của người này là gì. Hiện tại, hắn không muốn dính dáng đến mấy chuyện thị phi, chỉ muốn về nhà càng sớm càng tốt. Hắn xoay người, tìm một con đường khác để đi.

    Việc đi đường vòng, lại phải lo nhìn trước ngó sau, khiến cho tốc độ của Lý Đại bị chậm lại rất nhiều, mất gần nửa ngày mới có thể về nhà. Nhưng khi vừa đến nơi, khung cảnh trước mắt khiến cho hắn ngỡ ngàng.

    Ngôi nhà mà hắn sống bao nhiêu năm đã biến mất, chỉ để lại một khoảng đất trống mênh mông.

    Không còn giữ được sự bình tĩnh như trước, hắn bay lên, lượn qua lượn lại giữa bầu trời. Đôi mắt đỏ hoe của hắn nhìn xuống mặt đất trơ trọi, nước mắt nước mũi như muốn chảy ra. Biết bao nhiêu kỷ niệm của hắn, từ khi chỉ còn là một đứa trẻ cho tới khi trưởng thành, lấy vợ, tất cả đều ở đó.

    Lý Đại là người sống thiên về tình cảm, đã từng gần gũi với thứ gì thì sẽ đặt thứ đó vào một vị trí quan trọng trong lòng. Mặt khác, do vẫn luôn được cha mẹ bảo bọc từ nhỏ, cho nên nội tâm của hắn có phần yếu ớt. Chính vì thế, khi liên tiếp mất đi hai thứ mà bản thân vô cùng yêu quý trong vòng chưa đầy một ngày, hắn có chút tan vỡ.

    “Tiểu tử, xuống đây đi, ngươi làm ta chóng mặt quá đấy.”

    Một giọng nói già nua vang lên, rót thẳng vào tai Lý Đại, chính là của cha hắn. Hắn xoay người lại, thấy cha mẹ mình đang ngồi dưới một cây cổ thụ cao lớn, bị cắt khoét vào trong thành một căn phòng. Hắn vội lao về phía đó, chưa kịp đáp xuống đã mở miệng hỏi:

    “Cha, nhà của chúng ta đâu?”

    “Mất rồi.” Ông lão nhâm nhi một tách trà, thản nhiên đáp.

    “Mất? Sao lại mất?”

    “Chẳng phải tại…” Lão định nói gì đó, nhưng khi cảm nhận được một ánh mắt đang nhìn mình thì lại thôi.

    “Bị bão cuốn bay mất rồi.” Lý bà bà bế con trai hắn ngồi ở phía trong gốc cây, nói vọng ra bên ngoài.

    “Bị cuốn bay! Có hai người ở đây mà lại để bão cuốn bay mất nhà...”

    “Láo xược!” Lý bà bà quát một tiếng, làm cho những lời hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã phải ngậm lại. “Hôm nay ngươi ăn phải gan rồng hay sao mà dám chất vấn bọn ta? Còn không mau đi dựng lại căn nhà khác cho hai ông bà già này ở.”

    “Dạ, mẹ.” Lý Đại gãi đầu, bay đi kiếm vài thân cây lớn để dựng lại nhà. Nhưng chưa đi được bao xa, hắn quay trở về, ngập ngừng nhìn hai ông bà lão.

    “Sao lại về tay không?” Lý bà bà trừng mắt nhìn hắn. “Định để cho hai cái xác già phơi sương phơi gió ngoài này à?”

    “Không, không, con không có ý đó.” Hắn lắp bắp nói. “Vừa nãy, khi đi trong rừng, con gặp phải một chuyện.”

    Việc ngôi nhà bị thổi bay, dù có hai đại cao thủ là cha mẹ hắn trấn giữ, khiến hắn cảm thấy không ổn. Thế là hắn kể lại cảnh tượng trên đường về nhà cho bọn họ nghe, không quên thêm chút mắm chút muối, phóng đại lên vài lần.

    Nghe Lý Đại nói, vẻ mặt vợ chồng Lý lão dần trở nên ngưng trọng. Bọn họ sống ở đây đã lâu, chưa bao giờ nghe nói có cao thủ như vậy tồn tại. Thực ra, họ vốn là người từ nơi khác, nhưng vì không muốn phiền phức, trước khi đến đây cũng đã nghe ngóng xung quanh một phen, cảm thấy an toàn mới ở lại.

    “Tạm thời cứ ở trong cái hốc cây này đi, nhà cửa để khi khác tính tiếp.” Lý lão súc một hớp trà trong miệng, nuốt ực xuống rồi lên tiếng. “Ngươi mau đi bố trí trận pháp, nếu gặp phải cường địch thì còn có thể chống đỡ một phen.” Nói xong, lão chui vào trong gốc cây, ngồi xuống đả tọa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


Trang 1 của 19 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status