TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 35

Chủ đề: Đại ngốc làm đầu bếp

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định Đại ngốc làm đầu bếp

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả: HYNPLO

    Thể loại: Dị giới, nấu ăn



    Giới thiệu:

    Một thanh niên tên Vũ xui xẻo trong một lần đi phượt vô tình vướng vào lỗ hổng không gian, ngờ ngờ nghệch nghệch lạc tới một thế giới xa lạ. Không biết có phải do hậu quả của việc du hành không gian hay không mà Vũ đột nhiên không thể nói được, chỉ biết ú ớ từng chữ một, lại thêm chẳng biết gì về thế giới này nên ai cũng gọi hắn là Đại Ngốc.

    Đại Ngốc không có tham vọng, cũng không muốn làm giàu, nhưng nếu đã không thể quay trở về nhà thì chi bằng hãy ở đây thực hiện giấc mơ của mình là trở thành đầu bếp. Đây là câu chuyện về một thanh niên Việt Nam bình thường, có một chút tài bếp núc và vài kiến thức của người hiện đại, Đại Ngốc chỉ đơn thuần muốn ăn ngon, nhưng đôi khi mọi chuyện cũng không đơn giản như hắn nghĩ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đôi dòng tự sự: Là bộ truyện thứ 2 của tôi viết sau Ngai vàng của Hoàng đế, lần này thì đổi đề tài một chút thay vì đánh đấm sang thành nấu ăn, vì tác giả cũng là một đứa rất nghiện ăn ngon và ngủ kĩ. Truyện chủ yếu tập trung vào một thằng ngốc đi lạc, tìm kiếm để tái hiện lại những món ăn Việt Nam trong thế giới xa lạ, cơ mà đời thì không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy.

    Lời cuối: chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
    =)
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 1
    Đại ngốc ở thế giới xa lạ



    Vũ lờ mờ mở mắt tỉnh tỉnh dậy, cảm giác đầu đau như búa bổ, chân tay xụi lơ như mấy miếng giẻ rách, thân thể nhức nhối cứ như có ai vừa lấy kìm rút hết xương ra vậy. Vũ khó nhọc định thần lại mọi thứ, cuối cùng cũng có thể di chuyển được hai tay và bắt đầu nắn bóp lại cơ thể, vài phút sau hắn đã có thể đứng lên bình thường, coi như chỉ đau nhức sơ sơ chứ không có cái xương nào gãy cả, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh.

    Việc đầu tiên mà Vũ làm sau khi lấy lại được ý thức là bắt đầu quan sát xung quanh, hắn đang đứng giữa một vùng đất rộng mênh mông với những đụn cát vàng chói mắt, xung quanh chỉ toàn chỉ là những đám cây bụi nhỏ mọc trơ trọi trên đất, mấy đống đất đá lùm xùm phía xa lâu lâu bị gió cuốn ngang càng làm cho mọi thứ trông ảm đạm hơn, cứ như đây là kiểu sa mạc chết người trong truyền thuyết vậy.

    May phước cho Vũ là mặt trời còn đang ở mức khá là dễ chịu, chứ không ở cái chỗ chẳng có một cái bóng râm này chắc hắn đã bị nướng chín luôn rồi. Vũ nhìn quanh quất hồi lâu rồi đôi chân cứ thế bước đi trong vô định, thậm chí còn lấy tay tát mạnh vài cái tới sưng cả mặt lên, cuối cùng tuyệt vọng quỳ rạp xuống hét lên như khóc:

    - Trời ơi làm ơn cho con về nhà đi.

    Vũ gục đầu xuống khóc như mưa, khóc như chưa bao giờ được khóc, nước mắt chảy thành dòng hòa với đám bụi cát phía dưới. Vốn Vũ đang là một nhân viên văn phòng bình thường, vài ngày trước nhân dịp nghỉ lễ liền xách ba lô đi đăng ký một tour phượt xuyên rừng cùng vài người quen. Chuyến đi diễn ra tốt đẹp cho đến khi đoàn dừng lại nghỉ chân ngắm cảnh, Vũ tìm được vài nhánh suối cực đẹp nên đã một mình tót ra đó tự sướng, vô tình thế nào rơi tọt vào một cái lốc xoáy chả biết từ đâu hiện ra, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình nằm trong cái sa mạc này rồi.

    Cuộc đời của Vũ vốn dĩ rất tầm thường, hắn chẳng có biệt tài hay năng khiếu gì nổi trội. Sau khi tốt nghiệp cấp ba thì không đủ điểm vào Đại học nên xin vào Trung cấp rồi vừa học vừa làm, đến mấy năm sau mới có một chỗ dừng chân tạm gọi là ổn định, tuy lương không cao lắm nhưng coi như cũng gọi là đủ sống.

    Hắn cũng từng có bạn gái có điều về sau đã chia tay, lại thêm bố mẹ ở xa nên chẳng vướng bận trách nhiệm gì nhiều cả, nhưng điều đó không đồng nghĩa Vũ muốn thay đổi cuộc đời khi lạc sang thế giới khác, đối với hắn ở Trái Đất ngày ba bữa cơm, cuối tuần nằm nhà lướt net, lâu lâu được đi chơi đã là hạnh phúc lắm rồi. Vì thế khi biết mình bị lôi sang thế giới xa lạ này, Vũ hoàn toàn sụp đổ và tuyệt vọng, vì hắn biết có thể mình sẽ chẳng bao giờ trở về được nữa, nước mắt cứ thế mà rơi như mưa không dứt.

    Sau hơn mười phút khóc tới sưng cả mắt, Vũ cuối cùng cũng đứng dậy và nhận thức được là dù sao mình vẫn phải sống cái đã, hắn thấy nắng bắt đầu gắt hơn nhiều rồi, không kiếm được đường ra khỏi cái sa mạc này thì chắc chắn là chết thật chứ không phải ngồi nghĩ đâu. May mắn là trong túi quần Vũ vẫn còn một chai nước nhỏ sót lại lúc dừng xe đi ngắm cảnh, tuy chẳng được là bao nhưng trong tình cảnh này thế đã là quá tốt.

    Lúc bị cuốn sang thế giới này Vũ đang mặc một chiếc áo khoác du lịch có mũ trùm đầu, hơn nữa Vũ ngày thường có luyện tập thể thao, cộng thêm lúc trước từng từng đi nghĩa vụ hành quân đường dài nên mấy chuyện này không làm khó được hắn, Vũ nhìn quanh quất một hồi xác định phương hướng rồi tự nhủ:

    - “Dù gì thì trước mắt cứ phải sống cái đã, chuyện khác tính sau.”

    Tuy Vũ không biết đường, nhưng hắn thấy ở phía Nam sa mạc có một vệt nhỏ chạy dài trông có vẻ giống núi hoặc rừng, thành ra đành bặm môi đi đại về hướng đó. Vũ cũng biết từ chỗ mình đến cái “vệt nhỏ nhỏ” kia có khi là hàng chục cây số, chưa kể có khi nó có thể là ảo ảnh do nắng tạo nên nữa, nhưng trong tình cảnh này thì đúng là cũng chả còn lựa chọn nào cả.

    Vũ bắt đầu cuốc bộ trên sa mạc, hơi nóng từ mặt trời phả xuống đám cát hắt thẳng lên khiến hắn đau rát mặc dù đã lấy áo che kín mặt, vừa đi Vũ vừa tìm kiếm một bóng râm nào đó để dừng chân nhưng đáng tiếc chỉ toàn những cây bụi dại mọc lẻ loi giữa nền cát. Vũ vừa đi vừa cảm nhận mồ hôi chảy ầm ầm như lũ sau lưng, chân tay những chỗ không được che chắn bắt nắng đổ ửng như tôm luộc, nhưng hắn không dám dừng lại một chút nào.

    Sau hơn hai giờ đồng hồ cuốc bộ miệt mài, cuối cùng Vũ cũng tìm được một tán cây tạm gọi là có chút bóng râm để nghỉ ngơi, hắn chui tọt cả người vào đó và móc chai nước ra liếm từng giọt nước một, Vũ chỉ nhấm nháp cho đỡ khô môi chứ tuyệt nhiên không dám uống hết vì sợ không tìm ra nước tiếp tế. Nhìn sa mạc cát vàng vẫn đang trải dài trước mặt, Vũ không biết đến bao giờ mình mới thoát khỏi đây được.

    Sa mạc luôn có đặc điểm là ngày nóng đêm lạnh do cát giữ nhiệt kém, vào ban đêm Vũ cảm nhận từng con gió rét thổi qua muốn thấu cả xương, lâu lâu có tiếng rít dài từ xa vọng lại làm hắn càng cảm thấy rùng mình. Do không có gì để nhóm lửa nên Vũ chỉ còn biết cách gom mấy cây bụi lại với nhau để che chắn tạm thời, cơ thể co ro vào nhau hết cỡ mong giảm bớt được khí lạnh xung quanh, chưa kể cái bụng đói đang sôi sùng sục đòi ăn.

    Khi mặt trời lên cũng là lúc Vũ tỉnh dậy và tiếp tục tìm đường, hắn nhanh chóng nhận ra mình đã bị sốt nhẹ do thay đổi nhiệt độ đột ngột, nhưng kể cả có như vậy thì cũng không thể dừng lại được. Cứ liên tiếp hai ngày sau đó cứ ban ngày đi ban đêm thì nghỉ, Vũ càng lúc càng cảm thấy kiệt sức, số nước mang theo người đã cạn sạch và cơ thể hắn cũng đến ngưỡng sụp đổ rồi, không thể tiếp tục hơn được nữa.

    Lúc này Vũ đang lê từng bước trên nền cát cháy bỏng, khuôn mặt của hắn gầy sọm cả đi dưới ánh nắng gay gắt và cơn đói triền miên, trán sốt hầm hập nóng hôi hổi, đôi mắt đỏ kè vì mất ngủ. Vũ hiện chỉ lết đi từng bước một bằng chút hơi tàn còn lại mà thôi, hắn cảm thấy mình khó mà qua khỏi, bản thân chắc phải chôn xác trong cái sa mạc này, ở một cái thế giới xa lạ mà chẳng ai hay biết mình cả, nghĩ tới đó nước mắt của hắn lại chực trào ra.

    Có lẽ Trời vẫn chưa tiệt đường sống con người hoặc là do Vũ mê sảng do sốt cao quá độ, nhưng hắn bỗng nhiên thấy một đám bụi mù ở phía xa, dấu hiệu của ai đó đang đi ngang qua đây. Vũ dùng hết sức bình sinh còn lại định hét lên kêu cứu, nhưng dù có cố gắng cỡ nào thì cũng không thể thốt lên lời được, cổ họng của hắn chỉ nhá lên vài tiếng lục cục như bị tắc giọng. Vũ bấn loạn muốn phát điên lên, hắn liên tục lấy hơi đến nổi gân xanh rờn ở cổ nhưng tất cả những gì có thể phát ra chỉ là vài tiếng la hét ớ vô nghĩa:

    - Cư... Cứu... khặc... khặc... khặc.

    Vũ cứ thế vừa hét vừa ú ớ suốt mấy phút liền, nhưng đám bụi kia vẫn không chuyển hướng sang chỗ hắn, cuối cùng Vũ kiệt sức ngã gục xuống, trong đầu chỉ lưu lại đúng bốn chữ:

    - Con mẹ nhà nó.

    Khi Vũ nặng nề đổ rầm xuống đất, hắn mơ hồ cảm thấy mình như được bay bổng lên không, xuyên lên thẳng mặt trời, trở lại cái lốc xoáy khốn nạn kia và rồi nhận ra mình vẫn còn đang ở bờ suối quen thuộc, trên tay cầm chiếc máy ảnh đang ở chế độ tự sướng. Nhưng khi Vũ còn chưa kịp mừng rỡ thì mọi thứ bỗng nhiên sụp đổ, hắn bị kéo trở lại và vùi sâu dưới hàng tấn cát đá dưới sa mạc, ngày qua ngày trở thành một bộ xương khô lạnh lẽo nằm đó không ai biết đến.

    Giấc mơ kinh hoàng này kéo Vũ về với thực tại, giật mình choàng tình rồi nhận ra mình đã không còn ở trên cái sa mạc chết người đó nữa mà đang nằm trên đống ổ rơm trong một căn nhà lạ lẫm, xung quanh thoang thoảng mùi nước tiểu bò khiến hắn khụt khịt mũi không ngừng. Vũ nhấc tay nhấc chân vài lần để chắc rằng mình đang không nằm mơ, cảm nhận sự sống cứ thế quay trở về quả thật là quá sức hạnh phúc.

    Vũ không biết bản thân đang ở đâu, nhưng chắc chắn rằng đã được cứu, dù bất kể đó là ai thì bọn họ cũng là ân nhân lớn nhất của mình. Trong lúc đang suy nghĩ mông lung thì cánh cửa sau lưng Vũ mở ra, một bóng người bước vào bên trong, khi thấy hắn đã tỉnh lại thì nhanh chóng tiến lại xem xét.

    Đây là một ông chú trung niên tóc hoa râm, khuôn mặt chữ điền của một nông dân đích thực, chân tay thô kệch với hàng đống xước xẹo nhỏ trải dài từ trên xuống dưới. Khuôn mặt của ông ta có một chút nét giống người Đông Á với sống mũi hơn tẹt và đôi mắt một mý quen thuộc, nhìn chung là không phải loại quái vật kỳ lạ nào như Vũ lo sợ, hắn vừa định nhỏm lên thì ông ta đã lên tiếng:

    - Tỉnh rồi hả, cậu may mắn đấy, nếu không phải tôi đi ngang qua đó thì coi như toi đời rồi.

    Người đàn ông này nói một loại ngôn ngữ kỳ cục không phải tiếng Việt, nhưng không hiểu vì lý do nào đó mà Vũ có thể hiểu chúng hoàn toàn. Vũ mừng tới phát điên lên được, ít nhất đã gặp được con người và họ có vẻ cũng rất thân thiện nữa, hắn sốt sắng nhỏm dậy định nói cảm ơn thì cổ họng lại tiếp tục phát ra những tiếng ú ớ kỳ cục:

    - Ca... cám.. ơ... ớn...

    Người đàn ông kia nghe cậu thanh niên trước mặt ú ớ như vậy thì mặt hơi giãn ra, ông ta còn đang phân vân thì Vũ liền cố gắng tiếp tục:

    - Cá.. cam... ớ...ơ...ơ

    Lần này là coi như chính thức không nghe được cái gì luôn, chính bản thân Vũ cũng không hiểu tại sao mình lại bị như vậy, hắn có thể nghe được và hiểu nhưng lúc nói ra thì cứ như bị cái gì đó chặn lại không sao đánh vần được, thành ra mới thành một chuỗi lảm nhảm như vừa rồi. Người đàn ông kia tiếp tục dùng con mắt nghi hoặc nhìn cậu thanh niên trước mặt, thấy hắn cứ gân cổ lên như sắp đứt hơi tới nơi liền tiến lại trấn an:

    - Bình tĩnh, có thể cậu còn đang bị thương từ lúc còn ở trên sa mạc, cứ từ từ nghỉ ngơi đi đã.

    Ông ta nói xong thì vỗ vai động viên Vũ vài cái rồi bỏ ra ngoài tiếp tục làm việc, xem ra mấy việc như thế này không phải là lần đâu tiên, Vũ cũng chẳng biết mình bị cái gì nữa, đành thở dài buồn rầu cố gắng đứng dậy, dù sao nằm quá lâu cũng không tốt, phải đi lại một chút cho giãn cơ cũng như tiện thể xem mình đang ở đâu nữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  3. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 2
    Tên tôi là Đại ngốc



    Vũ đẩy cửa bước ra khỏi căn nhà cũ, chào đón hắn là ánh nắng mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mặt, Vũ lấy tay che bớt đi rồi chầm chậm quan sát xung quanh. Nơi này là một ngôi làng nhỏ có vẻ nằm cách xa khu sa mạc chết chóc kia, nhìn thoáng qua cũng thấy nó chẳng giàu có gì cho cam, hầu hết nhà cửa đều là lấy đất đắp lên, còn mái lợp thì bằng cỏ khô hoặc mấy mẩu gỗ vụn khô đét.

    Trước mỗi căn nhà đều có một góc sân đang phơi một loại lá gì không rõ, Vũ vừa đi vừa đảo mắt nhìn thì thấy cũng chẳng có ai ở nhà, lác đác chỉ có vài đứa trẻ con chạy lung tung đuổi bắt nhau, cảm giác như người lớn đi làm hết sạch cả. Quần áo của đám loi choi này là một đống vải nhàu nhĩ vá chằng vá đụp, đúng kiểu đầu thừa đuôi thẹo gộp lại để mặc, mắt thường cũng đủ thấy mấy gia đình này nghèo thế nào.

    Vũ lang thang một hồi thì ra tới một khoảng đất trống có vẻ như là quảng trường của làng, chính giữa treo vài bảng thông báo gì đó mà bản thân không thể đọc được, hắn lắc đầu ngán ngẩm nghĩ thầm:

    - Mình giờ đã không nói được lại còn không biết chữ, có khác gì thằng trì độn không chứ.

    Đi thêm một chút nữa thì Vũ bắt gặp dân làng đang làm việc trên một cánh đồng lớn, trồng một loại cây gì đó rất giống yến mạch, có điều hạt của chúng dài hơn và có màu đỏ chứ không phải vàng như loại trên Trái Đất. Hắn tò mò đứng quan sát thì nhận ra số mấy người này vẫn sử dụng mấy loại dụng cụ thô sơ như đinh ba, cào, cuốc và xẻng để canh tác, hoàn toàn không có bóng dáng của các công cụ hiện đại, xem ra mọi thứ ở đây vẫn còn lạc hậu lắm.

    Sự có mặt của Vũ rất nhanh đã khiến đám đông đang làm việc dưới đồng chú ý, vài người còn cố tình chỉ tay lên chỗ của hắn và cười lớn. Điều này khiến Vũ khá lúng túng và cứ quay qua quay lại không biết làm gì, cuối cùng ngồi bệt luôn xuống đất để tránh ánh nhìn của bọn họ. Tất nhiên công việc không vì sự có mặt của một kẻ lạ mặt mà ngừng lại, dân làng tiếp tục cặm cụi đào xới cuốc đất. Khoảnh ruộng mà họ đang canh tác không lớn lắm, chỉ cỡ bằng một sân bóng đá mà thôi, nếu so với mấy ruộng lúa tại miền Tây Nam Bộ thì đúng là một trời một vực.

    Phía sau cánh đồng trồng thứ giống như yến mạch này, Vũ thấy thấp thoáng vài khoảnh ruộng khác nhưng chỉ có phân nửa là đang trồng cấy, số còn lại đều xơ xác như bị bỏ hoang vậy. Từ quy mô của đám của chúng có thể đoán đại khái đời sống ở ngôi làng này chắc cũng chả sung túc gì, có lẽ do nằm gần sa mạc nên đất đai cằn cỗi chăng, hơn nữa cũng giống như đám trẻ con mà Vũ vừa gặp, quần áo của bọn họ đa số đều cũ kỹ nhàu nhĩ thảm hại, tuy vậy thần sắc và thể trạng lại rất khỏe khoắn, không hề có dấu hiệu bị suy dinh dưỡng.

    Dân làng làm việc chăm chỉ tới gần trưa khi mặt trời lên cao mới bảo nhau dừng tay, sau đó họ lục tục đi lên trên, ai cũng chào đón tên nhóc lạ mặt đang ngồi một đống bằng một nụ cười rất bí ẩn. Vũ thì không nói được, nên chỉ biết gật đầu đáp lễ rồi cười lại y hệt một thằng thiểu năng, một lúc sau thì ông chú trung niên ban nãy cũng xuất hiện, thấy hắn ngồi đó bèn ngạc nhiên hỏi:

    - Tưởng đã nói cậu đi nghỉ rồi mà, bình thường chứ, có đau chỗ nào không?

    Ông ta vừa nói vừa lấy tay vỗ bồm bộp lên ngực Vũ, thiếu điều muốn lôi cả phổi ra làm hắn cuống quít lắc đầu lia lịa, dân làng đứng gần đó thấy vậy thì càng cười lớn tợn, một người chen vào lên tiếng:

    - Cậu may mắn đó, nếu không phải trưởng làng đi săn kỳ đà đá vô tình đi ngang qua thì cậu chắc bị phơi thành xương khô trên sa mạc luôn rồi.

    Hóa ra ông chú trung niên này là trưởng làng, cơ mà nhìn cũng chả khác gì mấy người xung quanh cả, Vũ đứng dậy hướng về phía ông ta vừa cúi đầu tỏ vẻ cảm ơn vừa cố gắng ú ớ trong vô vọng:

    - Cam... c... ơ...ớ...ớ...

    Rõ ràng là chẳng ai hiểu Vũ đang lảm nhảm cái gì, cộng thêm điệu bộ của hắn cúi đầu mà cứ như một con lật đật bổ lên bổ xuống, làm mấy người dân làng nghi hoặc tiến lại gần trưởng làng hỏi nhỏ:

    - Này, thằng nhóc đó bị sao vậy?

    Trưởng làng nhìn Vũ đang bổ củi liên tục một cách ngờ nghệch thì nhún vai ra hiệu mình cũng chẳng rõ, may mắn là có một người phụ nữ từ trong đám đông bước ra tiến lại gần níu hắn lại rồi nhẹ nhàng hỏi:

    - Con trai, bình tĩnh lại đã, con tên là gì?

    Vũ nghe bà cô này hỏi vậy thì mừng lắm, ít ra đây còn là câu hỏi trực tiếp, hắn gật đầu liên tục cộng thêm ra hiệu cho thấy mình hiểu, đáng tiếc là khi vừa mở mồm lại tiếp tục trở về con đường cũ:

    - V...V...u...ũ...

    Vũ không cách nào đánh vần được tên của bản thân, điều này làm hắn tức muốn nổ đom đóm mắt, điên tiết giậm chân thình thịch xuống đất, hai tay gãi đầu liên tục đến xù hết cả tóc lên. Người phụ nữ thấy vậy thì kéo hắn vào lòng của bà, vỗ về an ủi:

    - Đừng sợ, ở đây không ai làm hại con đâu.

    Vũ hoàn toàn không muốn đón nhận màn ôm ấp này tí nào, vì rõ ràng mấy người ở đây đang coi mình là một thằng trì độn hoặc mất trí, nhưng dù có cố gắng tới mức hắn cũng chả thốt được cái gì ra hồn, cuối cùng đành bất lực chịu trận.

    Dân làng lúc này cũng bắt đầu lấy đồ ra ăn trưa, họ gom cỏ khô trải đầy đất rồi cứ thế tự nhiên ngồi xuống luôn. Trưởng làng cũng vẫy bảo Vũ vào cùng ăn, ông ta bày ra mấy cái đĩa bằng gỗ sau đó bỏ ra khoảng năm, sáu miếng trông như bánh tráng dẻo màu xám xịt như tro, đi cùng vài lát nhìn giống thịt bò khô nhưng khi Vũ thử sờ vào thử thì thấy chúng cứng như gỗ, sợ có lấy dao xẻ ra còn khó, chẳng biết ăn kiểu gì nữa.

    Trưởng làng nhìn Vũ loay hoay như một con khỉ thì liền làm mẫu luôn cho hắn, ông ta dùng tay xé ra một miếng thịt khô nhỏ rồi cuốn nó với một nửa lát bánh, coi như khá giống bánh tráng cuốn của Việt Nam chỉ có điều không có rau, thậm chí trưởng làng còn cẩn thận chỉ chỉ lên mồm để thị phạm luôn.

    Vũ cẩn thận đón lấy miếng bánh này sau đó ngập ngừng nhấm thử, nhưng ngay khi lưỡi vừa chạm tới nó thì hắn cảm giác như muốn nhổ ra ngoài luôn:

    - Cái giống quái gì mà khó nuốt thế này, vị như đất khô vậy sao mà ăn.

    Mẩu bánh của Vũ có vị vừa chát vừa đắng, hơn nữa còn có cả mùi tanh tanh do để lâu ngày nữa, miếng thịt kia thì dai không khác gì cao su, sợ rằng cho vào mồm mà nhá dễ phải được nửa ngày là ít. Trong cuộc đời Vũ đã từng thử qua rất nhiều thứ quái dị, nhưng đây có lẽ là lần khó khăn vất vả nhất, nhưng mà nhìn mấy người dân làng xung quanh ăn ngon lành thì hắn cũng chả dám ý kiến, cắn răng trệu trạo nhai cho hết cái “bánh cuốn” này.

    Ông chú trưởng làng nhoắng một cái đã giải quyết xong phần của mình, nhìn sang Vũ đang im lặng chiến đấu kịch liệt mới hết một phần ba cái bánh thì cười nói với hắn:

    - Khó ăn lắm đúng không, chịu khó đi, cái làng nghèo nàn này không tìm ra cao lương mỹ vị gì đâu.

    “Ăn mày đừng có đòi xôi gấc”, thành ra tuy có khó nuốt hơn nữa thì Vũ không có ý kiến, hắn lắc lắc đầu xong chỉ chỉ vào chiếc bánh rồi đưa lên mồm nhai nhuồm nhoàm ra vẻ ngon lành lắm, nhưng cố quá thành quá cố rốt cuộc bị nghẹn muốn lòi cả mắt ra, báo hại dân làng lại được thêm một trận cười vỡ bụng nữa.

    Sau khi bữa trưa vội vã kết thúc thì mặt trời cũng lên tới đỉnh đầu, nắng gay gắt tới mức chẳng thể làm việc được nữa, mọi người lần lượt chào nhau rồi ai về nhà nấy. Vũ đứng tần ngần chưa biết làm gì thì được trưởng làng kéo tay dẫn đi, hai người xuyên qua vài ngôi nhà phía sau cánh đồng rồi lên một ngọn đồi nhỏ, đột nhiên ông ta quay lại nói với Vũ:

    - Tôi vẫn chưa tự giới thiệu thì phải, cậu có thể gọi tôi là Lang... hoặc chú Lang cũng được.

    Lần này Vũ rút kinh nghiệm không ú ớ trả lời lại nữa mà chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, ông chú Lang cũng không nói gì thêm mà ra hiệu cho hắn bước tiếp, cả hai đi thêm một đoạn nữa thì gặp một khu nhà khá lớn gồm nhiều căn ghép lại với nhau, ở giữa là một cái sân rộng đang phơi đồ. Lang rất tự nhiên đẩy cổng đi vào bên trong, Vũ thì bước theo sau một cách rất dè dặt, ông ta thấy vậy liền nói:

    - Đây là nhà của tôi, cứ tự nhiên đi.

    Vũ nghe vậy thì tự nhiên đứng lại quan sát ngôi nhà trước mặt như một thói quen, có lẽ vì là trưởng làng nên chỗ ở của Lang khá hơn hẳn phần còn lại, tường của nó là dùng đá dựng lên chứ không phải trét đất, còn có vài cái cột gỗ lớn để chống khung, mái cũng là lợp bằng gỗ chứ không phải cỏ khô. Chỗ này thậm chí còn có tới ba căn nhà, hai căn lớn nhất nằm đối diện nhau, cái nhỏ hơn vẫn lát đất như bình thường, chắc đây để làm chỗ giữ đồ hay gì đó.

    Lang có vợ cùng một con trai và con dâu, bọn họ chia ra sống trong hai căn nhà lớn, coi như vừa cho hai vợ chồng trẻ có không gian riêng, nhưng vẫn thuận tiện để phụng dưỡng cha mẹ. Mấy người này cũng đón tiếp Vũ niềm nở y hệt số dân làng hồi nãy, tuyệt nhiên không thắc mắc là hắn từ chỗ nào chui ra, có vẻ như đây là truyền thống rồi thì phải.

    Vũ được Lang dẫn vào nhà của ông ta thì thấy bên trong đơn điệu tới tầm thường, nó được chia làm nhiều gian ngăn cách với nhau bằng các bức tường đất, tuy vậy đồ đạc cũng chả có mấy, cái dễ nhận ra nhất chỉ có đúng một bộ bàn ghế vừa để tiếp khách vừa để ăn cơm, chiếc giường lớn chính giữa phòng ngủ khuất phía sau, tuyệt nhiên chẳng thấy đồ vật trang trí nào khác. Vũ đi một vòng thì phát hiện thêm gian bếp lò cũng đắp bằng đất có lỗ thông khói ra ngoài, còn thì coi như gia đình này hoàn toàn vô sản, chả biết tiền bạc giấu ở đâu hay thậm chí là có tiền hay không nữa.

    Trong lúc Vũ đang tò mò đi săm soi nhà người khác, thì Lang không biết từ đâu quay trở lại, trên tay cầm theo một tấm gỗ nhỏ có khắc nguệch ngoạc thứ gì đó, ông ta đưa nó cho hắn rồi nói:

    - Tôi không biết tên của cậu là gì, cậu lại không nói được nữa, thôi thì cầm theo cái này cho an toàn.

    Vũ không hiểu thứ được khắc trên tấm gỗ này là gì vì không biết chữ, cứ liên tục giơ nó lên rồi hạ xuống như thằng đần, Lang thấy vậy thì phì cười tiến lại cầm lấy tay hắn chỉ lên tấm gỗ rồi lớn tiếng đánh vần từng chữ một:

    - TÊN-TÔI-LÀ-ĐẠI-NGỐC.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  4. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 3
    Cuộc sống mới ở làng




    Vũ nghe mấy từ này xong, hết quay xuống tấm gỗ lại quay sang Lang, thể hiện rõ nét mặt không thể tin được, có cảm giác tí nữa ông ta dám lấy vòng đeo để xỏ cái tấm gỗ kia lên cổ của hắn cũng nên. Vũ rất muốn nói mình cũng có tên tuổi đàng hoàng chứ, nhưng không hiểu sao lại trở thành người câm như vậy, còn ông chú kia thì có trời mới biết tại sao lại nghĩ ra cái vụ gọi hắn là Đại ngốc.

    Lang thực sự lấy dây buộc tấm bảng gỗ trước ngực của Vũ thật, theo như ông ta là làm thế này để người trong làng biết mà giúp đỡ hắn, đúng là nhìn không khác gì mấy bệnh nhân tâm thần cả. Vũ dở khóc dở cười chả biết tính sao, nói thì không nói được mà ra hiệu thì chắc có mà đến sáng, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ chấp nhận cái danh xưng mới này của mình, ông chú Lang gắn xong xuôi hết thì nói:

    - Cậu ra ngoài đi, để tôi chỉ cho chỗ ngủ.

    Cả hai tiến ra căn nhà nhỏ bằng đất lúc nãy, hóa ra nó là kho để đồ với chứa lương thực dự trữ, chả biết ai đã dọn hết đồ này đi xong quét dọn sạch sẽ, xong còn làm một cái giường bằng cỏ khô có lót da thú đàng hoàng, biến nó thành một căn phòng tương đối tươm tất. Lang vừa dọn dẹp mấy thứ còn sót lại vừa quay sang nói với Vũ:

    - Ban đêm ở đây lạnh lắm, tí nữa tôi sẽ bảo thằng ôn kia mang chăn xuống cho cậu, chịu khó ở đây nhé, nó hơi chật chội một tí nhưng cũng ấm cúng lắm.

    Về sau Vũ mới biết chẳng phải Lang không muốn cho hắn ở trong hai căn nhà lớn, mà là do tập quán ở làng này không để phòng thừa cho khách, chưa kể hắn còn ở lâu nên cần phải có chỗ ổn định một chút. Thực ra việc Vũ chiếm lấy cái nhà kho này cũng rất phiền phức, vì thực phẩm dự trữ phải dồn sang chỗ khác trong nhà, chưa kể còn phải nuôi thêm một miệng ăn nữa.

    Đối với một kẻ bụi đời trong thế giới này như Vũ thì có chỗ để ngả lưng đã là quá tốt, hắn vô cùng biết ơn Lang đã giúp mình vô điều kiện mặc dù cả hai chẳng quen biết gì, đáng buồn là đến một câu cảm ơn đàng hoàng Vũ cũng chả nói được.

    Nguyên cả buổi chiều sau đó Vũ lục tục sắp xếp lại chỗ ở mới của mình, tiện thể giúp đỡ việc lặt vặt trong gia đình chủ nhà luôn, đến chập choạng tối thì được Lang gọi vào dùng bữa. Khác với đám bánh cuốn thịt khô khủng khiếp lúc sáng, lần này Vũ được phục vụ một món súp sền sệt đi kèm với rau củ băm nhuyễn, nó cũng chả có mùi vị gì đặc biệt, cảm giác giống như cháo bột cho trẻ con vậy. Có một điều là lạ bữa tối này hoàn toàn không có thịt, bù lại đống súp kia thì là cả một nồi to tướng, mỗi người trong nhà làm tới ba, bốn bát đầy ự nên cũng gọi là lấp đầy bụng mặc dù đúng là chả ngon lành gì.

    Ăn uống xong thì trời cũng tối mịt, nơi này chẳng kiếm ra thú vui giải trí gì, do đó mọi người ngồi lại bàn chuyện trong ngày một lát rồi ai về nhà người đó đi ngủ, cảm giác cực kỳ giống mấy ngôi làng hồi chưa có điện, chưa có internet tại Việt Nam. Vũ cũng bỏ về cái ổ của mình vắt tay lên trán suy nghĩ, hắn tự biết bản thân đã may mắn cỡ nào khi gặp được một người tốt như ông chú Lang này, nhưng còn tương lai phía trước phải làm gì thì chẳng biết được, chưa kể còn giống như kẻ câm thế này nữa.

    Vũ vốn là mẫu người rất bình thường, chẳng có biệt tài gì quá nổi bật, kể cả đi học hay đi làm cũng thuộc dạng đứng giữa lưng chừng vừa đủ để qua môn, giờ lạc đến một thế giới xa lạ thì chắc đống kiến thức lúc trước nhiều khả năng là vứt xó, hắn càng suy nghĩ càng cảm thấy nhức đầu, cuối cùng mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết.

    Sáng hôm sau Vũ tỉnh dậy thì mặt trời đã rực rỡ trên đầu rồi, hắn lò dò bước ra rửa qua mặt mũi cho tỉnh táo rồi nhận ra mình là người duy nhất còn ở nhà, cả gia đình Lang đều đã đi làm hết rồi, có lẽ bọn họ phải dậy sớm để tránh khỏi cái nắng gay gắt buổi trưa - những người nông dân gương mẫu điển hình.

    Lang còn chu đáo tới mức chuẩn bị sẵn đồ ăn sáng cho Vũ, tuy vẫn là món súp hôm qua nhưng nó có khá hơn khi được thêm hẳn vài miếng thịt khô, loại này thì chất lượng cao hơn một chút, ít ra là Vũ còn có thể dùng răng mà nhai bình thường. Hắn vừa ăn vừa suy nghĩ, xem ra dân làng ở đây chỉ ăn hai bữa chính có thịt vào sáng và trưa, những quãng thời gian làm việc chủ yếu trong ngày để lấy sức làm việc, còn buổi tối chỉ là lót dạ rồi đi ngủ mà thôi.

    Sau khi giải quyết xong bữa ăn chẳng lấy gì làm ngon lành này, Vũ lần mò theo con đường cũ để đi xuống cánh đồng ngày hôm qua, dù sao đã là dạng ăn nhờ ở đậu thì cũng phải lao động để bù lại, không thể mặt dày để người ta nuôi báo cô mãi được.

    Vũ không khó khăn gì tìm thấy dân làng đang làm việc miệt mài trên đồng, nhờ ơn cái tấm bảng trước ngực nên lúc đi xuống ai cũng cố tình chào hắn, chả tốn mấy công mà cái tên “Đại Ngốc” được phổ biến triệt để luôn. Ông chú Lang thì đang dùng cuốc để xới đất ầm ầm, thấy ồn ào thì quay lại nhìn thấy Vũ thì cười nói:

    - Dậy rồi hả, tôi còn tưởng tới trưa cậu mới xuống giường chứ.

    Vũ không để ý tới câu châm chọc của ông chú vui tính, hắn trực tiếp đi tới cầm lấy một cái xẻng xúc dưới đất, một tay chỉ vào bản thân một tay chỉ vào đám ruộng đang dang dở rồi khò khè cố gắng nói:

    - L... là... làm...

    Tuy là vẫn không thể thổ được từ nào ra hồn, nhưng ít ra Vũ cũng biểu lộ được cái mình muốn nói, dân làng thấy thằng nhãi này nhiệt tình như vậy cũng không hề từ chối, rất nhanh đã có người kéo hắn ra và bắt đầu chỉ cho phải làm những gì. Lang dường như cũng khá hài lòng với thái độ nhiệt tình này của Vũ, đặc biệt còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi nữa.

    Có điều sự tình không thuận lợi cho lắm, Vũ được giao cuốc cho tơi mấy luống chuẩn bị canh tác, hắn rất nhanh nhận ra là đất đai chỗ này vừa cứng vừa khô như đá, đã thế còn không thể dùng sức quá mạnh nếu không muốn cuốc bị bật ra khỏi tay. Vũ phải từ từ từng tí một đập tan mấy cục đất nhỏ trước rồi mới làm dần dần vào trong, tốc độ do đó cực kỳ chậm, đã thế còn rất tốn sức nữa.

    Chỉ mới cuốc được khoảng hơn mười lăm phút mà lưng áo của Vũ đã ướt sũng mồ hôi, mũi bắt đầu thở ra khói, nhưng nhìn lại thì mấy người xung quanh vẫn đang cặm cụi liên tục, do đó hắn cũng chả dám bỏ dở giữa chừng, tiếp tục cắn răng mà làm tiếp. Tuy thể lực của Vũ không đến nỗi tệ, nhưng so sánh với mấy dân làng tại đây thì đúng chỉ như đứa con nít, bọn họ cuốc, đào, xúc, đẩy... ầm ầm như mấy cái máy, hoàn toàn không biết mệt là gì.

    Ngoại trừ vài lần nghỉ lác đác giữa chừng, còn đâu Vũ để ý dân làng làm việc liên tục với tiến độ kinh hoàng, chỉ đến khi mặt trời gần đứng bóng thì mọi người mới nghỉ tay để ăn trưa. Đối với Vũ thì đống bánh cuốn còn khó ăn hơn cả hôm qua, một phần vì quá mệt, một phần nữa vì làm việc dưới nắng hàng giờ khiến môi hắn khô đét chả còn cảm giác ngon lành gì nữa, nhưng kể cả vậy thì vẫn phải ăn để lấy sức, nhất là khi đây là bữa cơm có thịt cuối cùng trong ngày nữa.

    Kết thúc bữa trưa vội vàng, Vũ được ông chú Lang dẫn vào một căn chòi nhỏ để tránh nắng, sau đó họ phải gom đống hạt vừa thu hoạch được về để phơi. Loại cây mà dân làng đang trồng có tên là mạch kê, đây là thứ lương thực chủ yếu tại vùng này, bánh và súp mà Vũ ăn cũng là từ nó mà ra. Mạch kê về cơ bản là ngũ cốc giống như lúa hay yến mạch, nhưng hạt của nó to hơn và sinh tồn cực tốt, kể cả là trong mấy chỗ đất không màu mỡ và thiếu nước, canh tác một vụ khoảng ba tháng là có thể thu hoạch nữa, cứ thế mà xoay vòng sẽ không lo đói, bù lại thì hạt mạch kê rất khó ăn, nó có vị lợ lợ như đất vậy, dùng làm súp hay bánh đều dở tệ.

    Cánh đồng là tài sản chung của làng do mọi người cùng góp sức, mỗi khi thu hoạch thì Lang sẽ tính theo đầu người để chia đều ra, tương tự như vậy với các loại cây trồng khác. Lúc này Vũ đang phải è cổ ra mà vác hơn ba mươi ký lô trên lưng, sở dĩ nhiều như vậy vì nó là nguyên một cây dài, phải đem về nhà tách hạt ra phơi khô mới ăn được. Cả hai người cứ như vậy đi lên đi xuống hết cả buổi chiều, mang mạch kê về xong phải ngồi tách từng hạt ra xong phân loại, Vũ có cảm giác thân thể này không còn là của hắn nữa.

    Ở đây ai cũng phải làm việc như vậy, mấy ngày sau đó Vũ cũng biết thêm là ngôi làng này chỉ có khoảng chừng hơn bốn mươi nóc nhà – dân số xấp xỉ khoảng hai trăm người mà thôi, quy mô còn chưa bằng một tổ dân phố bình thường. Vùng này đất đai cằn cỗi do nằm gần sa mạc, cây trồng chủ yếu là mạch kê và vài thứ ngắn ngày khác.

    Việc chăn nuôi gia súc cũng khó khăn vì nguồn cỏ tươi rất thiếu, còn nước thì tuy làng nằm trên mạch ngầm nhưng nó còn phải để dành để tưới cây. Đám vật nuôi duy nhất mà Vũ thấy là một lũ gì đó gần giống dê nhưng không có sừng, mà cũng chỉ được khoảng hơn hai chục con chứ chả nhiều nhặn gì, nguồn đạm từ thịt vì thế mà vô cùng quý giá.

    Những ngày tiếp theo Vũ bắt đầu làm quen với nhịp sống tại ngôi nhà mới, sáng sớm thức dậy rồi làm việc tới tận chiều, rảnh rỗi thì đi lung tung làm quen với người trong làng. Mọi người ở đây đều là quen biết hoặc có họ hàng vòng quanh, chẳng ai tị nạnh gì với nhau cả, họ đối xử với Vũ thì chả khác gì khách quý, đối với hắn thì sống ở đây luôn cũng tốt.

    Do nằm gần sa mạc nên thỉnh thoảng làng sẽ gặp vài trận bão cát nhè nhẹ, hôm nay cũng là một ngày như vậy, các cơn gió mang đầy bụi bặm cuốn khắp các ngóc ngách trên đường, khiến cho làm việc gì cũng khó. Nhưng Lang thì đón nhận cơn bão cát này bằng thái độ cực kỳ hồ hởi, ông ta lôi ra một cái bọc dài ngoằng từ trong nhà rồi nói với Vũ:

    - Đi săn kỳ đà đá không, tôi cho cậu giải trí một chút?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2008
    Bài viết
    128
    Xu
    0

    Mặc định

    Đại ngốc làm đầu bếp

    Tác giả : HYNPLO

    =============

    Chương 4
    “Khoai tây” trong sa mạc



    Trồng trọt và chăn nuôi không phải là thứ duy nhất giúp nuôi sống con người, bạn còn phải biết đi săn để kiếm nguồn thịt từ tự nhiên nữa. Kỳ đà đá là một loại bò sát ở sa mạc, bình thường chui rúc dưới lòng đất và săn lùng các con vật nhỏ, chỉ khi có bão cát thổi qua mới làm lộ ra miệng tổ của chúng. Lang cũng là trong một lần đi săn kỳ đà đá mới vô tình bắt gặp Vũ, cho nên khi được đề nghị là hắn đồng ý luôn, chủ yếu muốn xem con vật đã vô tình cứu mạng mình có hình dạng như thế nào.

    Đi cùng Lang còn có con trai ông ta và hai người đàn ông nữa, mỗi kỳ săn kỳ đá đá thường kéo dài hai tới ba ngày, không thể một mình tiến vào sa mạc mà không có hỗ trợ được. Con trai của Lang tên là Kin, một thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi hiền như cục đất, nếu xét theo tuổi thật thì Vũ còn lớn hơn cậu ta, nhưng chả hiểu làm sao cái mặt của hắn nhìn non choẹt như trai mười sáu, có lẽ cũng là do di chứng của việc du hành không gian giống như vụ bị mất giọng, mong là không có nguy hiểm gì.

    Đồ dùng để săn kỳ đà đất rất đơn giản, chỉ là hai cây gậy dài có gắn móc và lưới ở đầu, sẽ có một người chọc vào tổ trước để lùa con vật ra, sau đó người còn lại canh chuẩn để tóm lấy nó, đó là lý do tại sao nhóm của Lang lại có bốn người. Cặp còn lại là hai ông già thuộc dạng có tuổi nhất trong làng – Bob và Floy, cả hai đều là cựu chiến binh về hưu. Bob kết hôn với một góa phụ nhỏ hơn mình cả chục tuổi, may mắn là vẫn tòi ra được một đứa nhóc khá dễ thương năm nay vừa tròn sáu tuổi. Floy thì độc thân vui tính, nhưng chả hiểu sao lại được tin tưởng làm cha đỡ đầu của cả đống con nít trong làng.

    Trong làng có vài con vật giống như lừa nhưng cao và lông dày hơn gọi là Loa, chở đồ hay chở người đều dùng chúng cả. Nhóm của Lang lấy ra bốn con và bắt đầu lên đường, riêng Vũ do không biết cưỡi nên phải ngồi sau lưng của Kin, có một con đường mòn từ làng dẫn đến sa mạc, cả năm người cứ thế cưỡi Loa chạy hết cả một buổi sáng mới tới chỗ săn.

    Do đang thời kỳ sau bão cát nên không khí tại sa mạc này khô nóng hơn bình thường rất nhiều, tuy đã mặc áo khoác dày trùm kín chân tay, bên ngoài còn thòng thêm một lớp vải để che đầu, chỉ hở đúng hai con mắt ra nhưng Vũ vẫn cảm thấy bỏng rát cả mặt. Nhóm của Lang nhanh nhẹn tìm được vài nhánh cây bụi che nắng cho lũ Loa, rồi sau đó cứ thế vác đồ nghề đi săn luôn.

    Có lẽ do quen việc nên chỉ khoảng vài phút sau đó Lang đã tìm ra một cửa hang còn mới, ông ta bảo con trai mình đứng chờ sẵn còn bản thân thì cầm xẻng xới rộng miệng hang ra, sau đó thòng cây gậy vào tìm cách lùa con kỳ đà ra ngoài. Dưới cái nắng cháy da cháy thịt trên sa mạc, hai cha con nhà này đứng phơi người ra kiên nhẫn làm việc, dễ phải gần nửa tiếng sau thì có một bóng đen phóng vụt ra ngoài, vướng ngay vào tấm lưới đã được Kin giăng chờ sẵn thít chặt lấy cổ, trong lúc con vật còn đang giãy đành đạch thì Lang cầm xẻng bổ một nhát giữa đầu, gọn gàng kết thúc mạng sống của nó.

    Lúc này Vũ mới có thời gian quan sát con kỳ đà đá này, nó dài tới hơn một mét, toàn thân phủ vẩy cứng như đá, bốn cái chân to tướng với mấy cái móng vuốt nhọn hoắt, nhìn cũng biết chẳng phải thứ hiền lành gì. Lang sau khi hạ sát xong con kỳ đà thì thuần thục bắt đầu lột da nó, ông ta giải thích rằng kỳ đà đá sau khi chết thì máu đông lại rất nhanh, nếu không tách lớp vẩy ra sớm thì tí nữa nó sẽ dính chặt lấy cơ thể rất phiền phức.

    Một con kỳ đà như vậy ngoại trừ lớp vẩy và móng vuốt ra thì được tận dụng không sót một cái gì, một nguồn dinh dưỡng quý giá tại sa mạc này. Tuy vậy công việc đi săn không phải lúc nào cũng thuận lợi, vì đôi khi gặp những cửa hang bỏ hoang, hoặc nếu con kỳ đà sống chết không chịu chui ra thì đành chịu thua, bốn người của Lang vì thế phải tách nhau ra đi sao cho xa để có thể tìm được nhiều nhất có thể.

    Vũ quan sát bọn họ đi săn một lúc thì cảm thấy nhàm vì không có gì để làm, do đó hắn đi vẩn vơ xung quanh tiện thể vọc mấy cái cây bụi dưới chân để giết thời gian. Trong lúc đào bới lung tung, Vũ vô tình phát hiện được một loại cây bụi kỳ lạ có nhánh mọc chìm dưới đất, lấy tay bới bới một lúc thì thấy một đống củ nhìn y hệt khoai tây, nhưng khác là chúng chỉ to bằng ngón tay út mà thôi.

    Hắn cảm thấy hiếu kỳ với thứ này nên bỏ công đào lên cho bằng hết, kết quả là lôi ra được một dãy phải tới vài chục củ nằm sâu dưới đất, loại cây này mọc thành từng nhóm san sát nhau, nhìn từ trên xuống y hệt một đống cỏ khô xơ xác, nhưng rễ của nó đâm sâu tỏa nhánh dễ phải tới hàng mét để kiếm nước, đúng là thiên nhiên ở đây có nhiều cái quái lạ.

    Lằng nhằng hết cả một buổi chiều thì nhóm của Lang cũng quay trở lên, trên vai mỗi người vác năm sáu con kỳ đà đá đã lột da nhẵn thín, xem ra thành quả đi săn không tệ. Do một chuyến đi săn phải kéo dài vài ngày, nên buổi tối phải dựng trại đầy đủ để ở qua đêm, thực ra nói là trại cũng chỉ là vài tấm vải bạt căng tạm ra cho có chỗ che đầu tránh gió, ở giữa thì đốt lửa giữ ấm mà thôi. Hai ông già Bob và Floy cẩn thận kéo lũ Loa vào gần rồi mở túi cho chúng uống nước, trong khi đó Vũ giúp cha con Lang dỡ đồ, nhân tiện lấy ra mấy củ giống khoai tây lúc nãy đưa lên rồi dứ dứ tỏ ý hỏi, ông chú trưởng làng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nói đơn giản:

    - Cái thứ này gọi là củ mài đất, không ăn được đâu.

    Vũ có vẻ chưa vừa ý với câu trả lời này, hắn chạy đi lôi một dây củ mài cát giơ ra trước mặt Lang, quơ tay vòng tròn rồi chỉ chỉ xuống ra hiệu là nhiều lắm mà. Kin thấy thằng này cứ cuống cà kê lên, cứ như là vừa tìm được thứ gì vĩ đại lắm vậy, cậu ta liền cười giải thích:

    - Củ mài đất đúng là rất nhiều nhưng mà có độc, cậu thấy mấy đốm xanh kia trên thân chúng không, đó là dấu hiệu củ đã mọc mầm rồi, ăn vào là liệt giường vài ngày đấy.

    Vũ nghe Kin nói vậy thì mới ngớ người ra giở dãy củ của mình lên xem, quả nhiên chúng đều có một đốm màu xanh rêu trên thân, cái này thì đúng là giống y như khoai tây ở Trái Đất rồi, chắc chắn là không ăn được. Tuy vậy Vũ vẫn chưa bỏ cuộc, hắn tìm tòi một hồi kiếm được vài củ không có màu xanh rồi đưa cho Kin xem, nhưng rất tiếc là vẫn bị bác bỏ:

    - Mấy củ non này cũng chả khác gì đâu, chúng vẫn còn nhựa bên trong, ăn còn độc hơn cả đám kia nữa, với lại cậu biết tại sao củ mài đất không đem về trồng được không?

    Kin từ tốn bắt đầu giải thích, hóa ra là lúc trước cũng từng có người làng nghĩ như Vũ là đem đám củ mài này làm lương thực, anh ta chịu khó bứng vài cây từ sa mạc về trồng quanh nhà, quả nhiên là chúng thích ứng rồi bắt rễ ầm ầm, tình hình ban đầu cực kỳ tốt đẹp. Vấn đề xảy ra khi cây bắt đầu lớn, rễ của chúng mọc sâu xuống đất, lấy hết không gian và bóp nghẹt đám cây trồng xung quanh, khi được tưới nước đầy đủ thì còn tỏa ra kinh hoàng hơn nữa, chưa kể củ cũng chẳng vì thế mà lớn thêm hay bớt độc đi.

    Chỉ trong vòng có vài tháng, mấy cây củ mài cát này không những khiến cả một khu vườn trồng chúng tiêu điều xơ xác, mà còn hút hết màu mỡ trong đất để nuôi rễ, báo hại vụ mùa năm đó thất thu nặng nề, từ đấy chẳng còn ai nghĩ tới chuyện ăn hay nuôi trồng thứ phá hoại này nữa. Vũ nghe Kin giải thích thì coi như hiểu ra vấn đề, nhưng hắn vẫn cố chấp cho rằng thứ giống như khoai tây thì không thể nào vô dụng được, do đó len lét cắt mấy cây củ mài đất giấu đi, định bụng sau khi trở về làng sẽ nghiên cứu.

    Bữa tối của nhóm chỉ là mấy miếng bánh đem từ nhà, cộng thêm một nồi “súp” quái dị với nguyên liệu chính từ nội tạng còn sót lại của mấy con kỳ đà đá, cái thứ này vừa tanh vừa hôi mù mịt nhưng ít nhiều gì nó cũng là đạm nên không bỏ sót được. Cuộc đi săn kéo dài thêm hai ngày nữa, nhóm của Lang chủ động để lại một số hang để đám kỳ đà tiếp tục sinh sản về sau, dù sao họ cũng mang về một số đủ dùng rồi, không cần phải tận diệt chúng làm gì.

    Săn kỳ đà đá là thứ làm theo thời vụ, phải đúng mùa bão cát mới tóm được lũ bò sát trốn nhanh như chạch này. Số kỳ đà sau khi mang về sẽ được xẻ thịt và phơi khô hay hun khói để làm lương thực dài ngày cho cả làng, do đó ăn tươi là khái niệm hoàn toàn xa xỉ đối với những người dân nơi dây.

    Vũ không tham gia công đoạn làm thịt lũ kỳ đà mà rúc về cái ổ của mình và bắt đầu lôi đám cây củ mài cát ra nghiên cứu, đám thực vật này công nhận sống dai như đỉa, dù bị bứng lên và bỏ khỏi đất mấy ngày nhưng rễ vẫn tươi nguyên như mới. Sau khi nghe truyền thuyết của cái thứ này Vũ không dám trồng chúng như bình thường, hắn kiếm được một cái chậu gỗ nhỏ rồi đổ một đất vảo đó cho đám củ mài tạm trước đã.

    Đống cây này đúng danh bất hư truyền, chỉ sau một đêm chúng đã có thể bám rễ một cách thần kỳ, Vũ sau đó đi ra chỗ để phân bón của làng lấy một ít đem về và pha loãng cùng với nước, định bụng tưới cho đám củ mài này hằng ngày để xem tiến độ phát triển ra sao. Hắn có linh cảm rất mạnh rằng không phải là củ của chúng có độc hay không ăn được, mà cốt lõi ở chỗ cách chăm bón ra sao mà thôi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Góp ý và bàn luận

    ---QC---


Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status