TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 5 của 5

Chủ đề: Người phát ngôn của thần chết - Tử Kim Trần

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định Người phát ngôn của thần chết - Tử Kim Trần


    NGƯỜI PHÁT NGÔN CỦA THẦN CHẾT
    Tác giả: Tử Kim Trần
    Thể Loại : Trinh thám
    Tình trạng: Hoàn
    Số chương: 73
    Nguồn:ve-4u.org
    Giới thiệu:
    “Người phát ngôn của thần chết” vừa mới ra mắt đã quyết định ngay địa vị của Tử Kim Trần trong giới văn học trinh thám, kinh dị. Những bố cục tinh vi, cùng với những tình tiết hấp dẫn gay cấn đến hồi hộp, nhiều lần thắt mở gút. Một khi chưa đến chương cuối thì vĩnh viễn không thể đoán ra được nó sẽ kết thúc như thế nào? … “A! Thì ra là tác phẩm trinh thám còn có thể viết ra được như thế này?”
    Trong một buổi liên hoan của Phòng Công thương, đội trưởng đội Quản lí thị trường bị sát hại trước mắt bao người, nhưng không một ai đứng lên chỉ ra hung thủ. Vài tháng sau, cả đoàn người tham gia vào chuyến du lịch tập thể của Phòng Công thương đột ngột biến mất. Cuộn băng ghi hình từ camera theo dõi ghi nhận chiếc xe chở đoàn người đã tiến vào khu vực trạm nghỉ khép kín nhưng không hề thấy chiếc xe đó đi ra. Kỳ lạ là chiếc xe đó lại xuất hiện ở khu vực cách xa trạm nghỉ kia. Hai vụ án liệu có liên quan?
    Làm sao chiếc xe có thể bốc hơi giữa một trạm nghỉ đông người qua lại mà hoàn toàn không để lại dấu vết gì? Hãy theo dõi những tình tiết còn ẩn bí qua Tác phẩm "Người phát ngôn của thần chết” do chính Ngòi Bút Việt phát hành.
    ---QC---
    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định

    Hôm nay là ngày 10 tháng 1, đã qua năm mới hơn một tuần, các đơn vị đều đang chuẩn bị thưởng cuối năm cho nhân viên. Thời gian này, hầu như không có họp hành hội nghị, cũng như không cần phải tiếp đón cấp trên, các cuộc tiệc tùng xã giao cũng ít hơn. Đối với nhiều lãnh đạo cấp cơ sở mà nói, đây là quãng thời gian thư thái hiếm có trong năm.
    Lúc này, Trưởng Công an huyện Bạch Tượng - Mã Đảng Bồi đang ngồi trong văn phòng, ung dung chơi đánh bài trên máy tính.
    Có tiếng gõ cửa, Mã Đảng Bồi tắt game rồi mời khách vào.
    Một viên cảnh sát nhanh chóng bước vào, vẻ mặt nôn nóng. “Sếp Mã, sáng nay bên Phòng Công thương đến báo án, nói rằng tất cả mọi người trong Phòng đều bị mất tích. Từ hôm qua…”
    “Cái gì cơ, đợi đã!” Mã Đảng Bồi ngắt lời anh ta. “Nói chậm lại nào, mất tích hả? Cậu bảo tất cả người của Phòng Công thương đều biến mất ư?”
    “Vâng ạ, người nhà của Phòng Công thương nói, tất cả sáu nhân viên biên chế chính thức của Phòng, cũng tức là toàn bộ nhân viên trongPhòng, cùng với một người tài xế đã lên chiếc xe đa dụng hãng Buick đi du lịch vào sáng hôm qua. Nhưng đến chiều qua có người nhà gọi điện muốn hỏi đoàn đã đi đến đâu rồi thì phát hiện di động khóa máy. Đến tối, vẫn không liên lạc được. Người nhà hỏi thăm lẫn nhau mới biết toàn bộ bảy người trong đoàn đều khóa máy cả. Tới tận sáng nay tình trạng vẫn như cũ. Họ lo xe gặp chuyện không may trên đường nên vội vàng đến báo cảnh sát.”
    “Điện thoại đều khóa máy cả sao?” Mã Đảng Bồi trầm tư trong giây lát rồi hỏi tiếp: “Bọn họ đi du lịch ở đâu?”
    “Nghe nói là đi Hàng Châu mấy hôm, sau đó đi Thượng Hải, tổng hành trình là năm ngày.”
    “Không dẫn theo người nhà à?”
    “Không. Mỗi năm họ đều tranh thủ khoảng thời gian rảnh rang này để đi du lịch tập thể, đã thành thông lệ mấy năm nay rồi.”
    Mã Đảng Bồi ngẫm nghĩ, sau đó cười một cách tinh quái. “Nếu điện thoại vẫn mở, gọi đến không ai bắt máy, nói không chừng cả đoàn đã gặp tai nạn giao thông cũng nên. Còn hiện tại tất cả điện thoại đều tắt máy, ha ha, khả năng là đám người này đi chơi bời ở đâu đó, không muốn người nhà biết. Cậu xem, bọn họ đi du lịch có công quỹ đài thọ mà lại không dẫn theo người nhà, ngay cả thằng đần cũng biết là bọn họ muốn làm gì.”
    “Nhưng… nhưng… buổi tối khóa máy để chơi, sáng ra phải mở máy chứ?”
    Mã Đảng Bồi cau mày. Điều này cũng đúng. Nhóm người của Phòng Công thương đi chơi thư giãn, đáng lẽ không nên khóa máy vào ban ngày như thế. Hôm nay là thứ Hai, là ngày làm việc, nhỡ có người muốn gọi đến thì sao?
    Viên cảnh sát kia tiếp tục nói: “Chúng tôi đã hỏi cảnh sát giao thông các huyện dọc đường, từ hôm qua đến nay không có vụ tai nạn nào lớn cả. Sau đó chúng tôi điều tra ra được chiếc xe đoàn người Phòng Công thương dùng để đi du lịch có trang bị hệ thống định vị GPS. Sau khi điều tra phát hiện vị trí cuối cùng chiếc xe đó hiển thị là ở trạm nghỉ thuộc thành phố Thiệu Hưng trên đường cao tốc đi về hướng Hàng Châu, rồi sau đó mất tín hiệu định vị.”
    Mã Đảng Bồi chau mày, mơ hồ cảm thấy sự việc có chỗ bất ổn. “Nói như vậy thì cả người và xe bây giờ đều không liên lạc được ư?”
    “Đúng thế.”
    Ông đảo mắt rồi nói: “Các cậu đã báo cho đồng chí Lý chưa?” Đồng chí Lý mà ông nhắc đến là Phó Công an huyện phụ trách đội Điều tra hình sự - Lý Vệ Bình.
    “Mới gọi điện thoại báo, nhưng cách đây mấy ngày anh Lý đã xin nghỉ phép, nói mình đang ở Thượng Hải chờ làm phẫu thuật. Anh ấy chỉ hỏi sơ qua sự việc, bảo chắc chắn đám người đó đã đi tiêu khiển ở đâu rồi nên mới khóa máy để tránh người nhà, không sao đâu.”
    Lúc này Mã Đảng Bồi mới nhớ ra là Lý Vệ Bình đã xin nghỉ phép mấy hôm trước. Bên dưới tai anh ta mọc một khối thịt lớn bằng đầu ngón tay đã mấy năm. Mặc dù viên chức thì không cần phải có tướng mạo đẹp, nhưng mọc thêm một ‘cái tai’ khác trông cũng khó coi lắm, nên Lý Vệ Bình tranh thủ mấy ngày rảnh rỗi này để đến Thượng Hải cắt bỏ.
    Lúc này anh ta không có ở đây, không thể kêu anh ta về để họp bàn hướng giải quyết được. Mã Đảng Bồi xuất thân là quản lý hành chính nên năng lực về nghiệp vụ công an có hạn. Thông thường ông đều hỏi ý kiến của Lý Vệ Bình. Bây giờ Lý Vệ Bình đi vắng, ông cũng chẳng biết phải làm thế nào cả.
    Suy nghĩ một lúc, việc cả xe và người đều bị mất liên lạc thật sự rất kỳ lạ. Thứ nhất là không có tai nạn giao thông nào lớn, thứ hai là chiếc xe xuất hiện lần cuối cùng ở trạm dừng nghỉ trên đường cao tốc, nếu xảy ra chuyện thật thì ở một trạm dừng nghỉ có thể xảy ra chuyện gì lớn được cơ chứ?
    Ông nghĩ đi nghĩ lại, tóm lại, giả thiết có khả năng nhất đó là nhóm người của Phòng Công thương đã đến một nơi nào đó mà không muốn bất cứ ai biết, đại loại như đi tìm hoa bắt bướm, nên tắt toàn bộ di động, thậm chí còn tháo dỡ hệ thống định vị GPS của xe luôn. Ngoài giả thiết đó ra, nếu đã loại bỏ khả năng xảy ra tai nạn giao thông thì ông chẳng thể nghĩ ra tình huống nào khác có thể làm cho cả người và xe biến mất như thế.
    Ông tin chắc như vậy nên bảo viên cảnh sát đến nói với người nhà họ hãy tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, phía cảnh sát sẽ liên lạc với các đơn vị anh em gần đó để tìm hiểu tình hình thực tế ra sao.
    Mã Đảng Bồi nghĩ bụng, nói không chừng nếu điều tra ra đám người này đi đâu, sau này trở về các gia đình lại đổ vỡ, gây rắc rối cho cảnh sát nữa ấy chứ.
    Tất nhiên, lúc này Mã Đảng Bồi không thể biết được rằng đám người đó không những xảy ra chuyện mà còn là chuyện rất nghiêm trọng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định

    Sáng ngày 11 tháng 1, Mã Đảng Bồi đến cơ quan chưa đầy nửa tiếng đồng hồ thì Đội trưởng đội Điều tra hình sự xông thẳng vào phòng, sắc mặt nhợt nhạt, giọng điệu gấp gáp: “Sếp Mã, nhanh lên, khẩn trương nào, xảy ra chuyện lớn rồi, đám người của Phòng Công thương đã bị bắt cóc!”
    Mã Đảng Bồi sững sờ trong giây lát, gần như không kịp phản ứng lại: “Cậu nói bắt cóc gì cơ? Xảy ra chuyện gì?”
    Đội trưởng thở hổn hển: “Vừa rồi, mới cách đây năm phút, một… một người gọi điện thoại đến báo cảnh sát, nói… nói rằng tất cả bảy người của Phòng Công thương đều đang nằm trong tay của hắn. Hắn yêu cầu… yêu cầu trong vòng 24 giờ phải giải thể… hiệp hội doanh nghiệp trực thuộc Phòng Công thương, đồng thời lên báo xin lỗi dân chúng và thừa nhận việc thu phí bừa bãi trong mấy năm qua. Cam kết… cam kết từ nay về sau sẽ không bao giờ thành lập các tổ chức tương tự như vậy nữa. Nếu không… nếu không…”
    “Nếu không thì sao hả?” Mã Đảng Bồi hỏi gấp.
    Đội trưởng Đội điều tra hình sự dè dặt nhìn ông, giọng sợ hãi: “Nếu không tất cả bọn họ sẽ chết trước tối mai.”
    Tức thì, văn phòng lặng ngắt. Toàn thân Mã Đảng Bồi như bị đông cứng lại, ông đờ ra phải tròn nửa phút, sau cùng ho một tiếng rồi mở miệng nói: “Cái thằng thần kinh nào điện thoại đến đấy, nó… nó đang đùa hả?”
    Mặt vị Đội trưởng lộ vẻ bối rối, nói: “Hình như… Chắc là không phải đùa đâu.”
    “Có ghi âm cuộc gọi lại không?” Mã Đảng Bồi hỏi.
    “Có ghi lại, đối tượng gọi trực tiếp vào số 110 của Trung tâm cảnh sát nhưng giọng nói có lẽ đã được xử lý biến âm.”
    “Đưa ngay cho tôi nghe.”
    Vị Đội trưởng vớ lấy điện thoại trên bàn rồi gọi cho Trung tâm cảnh sát, nói một tràng, sau đó Trung tâm cảnh sát cho phát đoạn băng ghi âm.
    Trong điện thoại vang lên giọng nói nặng âm kim loại do đã được xử lý kỹ thuật: ‘A lô, xin chào, tôi đã bắt cóc một chiếc xe chở khách.’
    ‘Anh là ai? Anh nói gì cơ?’ Đây là lời của một nhân viên nữ ở trung tâm cảnh sát, rõ ràng cô ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì.
    Tên kia chẳng để ý gì phản ứng của cô, tiếp tục nói: ‘Sáu nhân viên của Phòng Công thương Huyện và một tài xế, tổng cộng là bảy người, tất cả đều đang ở trong tay tôi. Có thể cô cho rằng tôi đang đùa, hãy nghegiọng của các con tin đi, vị này là Trưởng phòng: Tại sao chúng ta lại ở đây? Mày muốn làm gì hả?… Đây là Phó phòng: Đây là đâu, mày… Được rồi, không cần phải phát giọng của những người khác nữa, các người có thể cho người đi xác nhận vừa rồi có đúng là giọng của Trưởng, Phó phòng không.’
    ‘Anh là ai, anh muốn gì?’ Cô nhân viên ở Trung tâm cảnh sát hỏi dồn dập. Cô ta chưa bao giờ gặp phải tình huống bất ngờ như thế.
    Tên kia chẳng thèm bận tâm, vẫn tiếp tục: ‘Nghe cho rõ đây, bảy người bọn họ đang nằm trong tay tôi. Điều kiện của tôi rất rõ ràng, trong vòng 24 giờ, phải giải thể toàn bộ các loại tổ chức hiệp hội doanh nghiệp dưới quyền Phòng Công thương Huyện, phải đăng báo xin lỗi dân chúng, thừa nhận hành vi thu phí tùy tiện trong mấy năm qua, bảo đảm từ nay về sau không được thành lập bất kỳ tổ chức nào tương tự như vậy. Việc thanh tra doanh nghiệp hằng năm và quá trình thụ lý hồ sơ thường nhật không được gây khó dễ cho người khác, càng không được ép các doanh nghiệp phải áp dụng định chế bắt buộc nào cho sản phẩm của họ nữa, nếu không…’ Tên kia cười mỉa: ‘Tôi sẽ giết tất cả trước tối ngày mai.’
    ‘Alô alô…’
    Đối phương cúp máy.
    Văn phòng lại lặng ngắt như tờ.
    Sao việc này lại xảy ra với mình? Mã Đảng Bồi khó có thể chấp nhận ngay được. Một lúc lâu sau, ông mới định thần lại, vội vàng nói: “Mau gọi điện bảo Lý Vệ Bình lập tức trở về.”
    “Lý Vệ Bình đang làm phẫu thuật ở Thượng Hải.”
    “Còn phẫu thuật cái khỉ gì nữa, bảo anh ta về ngay!” Mã Đảng Bồi hốt hoảng đi tới đi lui. Ông chẳng có kinh nghiệm gì trong việc xử lý sự việc bất ngờ này, Lý Vệ Bình lại không có bên cạnh. Suy nghĩ một lúc, ông nói: “Vụ việc này cảnh sát huyện chúng ta không xử lý nổi, tôi sẽ báo cáo với cấp trên, cậu hãy tiếp tục theo sát tình hình.”
    Ba giờ chiều, Lý Vệ Bình vừa mới đến cơ quan đã chạy ngay đến phòng làm việc của Mã Đảng Bồi. Khối thịt dưới tai anh vẫn còn rõ ràng chưa kịp tiến hành phẫu thuật thì phải vội trở về. Vừa vào phòng đã thấy Mã Đảng Bồi mặt đầy lo âu đang gọi điện thoại. Đợi ông gác máy, Lý Vệ Bình lập tức hỏi: “Thế nào rồi, đã xác nhận thông tin bảy người của Phòng Công thương bị bắt cóc chưa?”
    Mã Đảng Bồi nhíu chặt mày, trả lời với vẻ bực bội: “Vẫn chưa chắc chắn, hiện giờ cả người và xe đều mất liên lạc.”
    “Sau đó bọn bắt cóc có gọi điện lại không?”
    “Không. Tôi đã bảo lính của anh phải luôn túc trực ở điện thoại để lấy thông tin ngay. Đến giờ này chỉ mới có duy nhất cuộc gọi vào sáng nay đấy thôi.”
    Lý Vệ Bình thắc mắc: “Nếu đây thực sự là một vụ bắt cóc thì rắc rối lớn rồi, cảnh sát huyện chúng ta không kham nổi đâu, đã trình báo cấp trênchưa?”
    “Đã báo từ lâu rồi.”
    “Cấp trên bảo sao?”
    Mã Đảng Bồi trả lời: “Tôi điện thoại cho Công an Thành phố, họ bảo nếu việc này là thật thì vụ án này quá nghiêm trọng, cần phải báo cho Văn phòng Tỉnh và Bộ Công an. Sau khi Văn phòng Tỉnh xác nhận không liên lạc được với tất cả những người bị mất tích thì đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp ngay trong buổi sáng nay để thành lập Tổ chuyên án. Tổ này đang trên đường đến huyện chúng ta, khoảng trước tối nay là có thể tới nơi.”
    “Yêu cầu của bọn bắt cóc thì tính sao?”
    “Lãnh đạo Văn phòng Tỉnh nói, tất cả nghe theo người phụ trách của Tổ chuyên án. Trước mắt, nhật báo Bạch Tượng ngày mai tạm thời chưa đem đi in vội, đến tối tính tiếp.”
    “Ai là người đứng đầu Tổ chuyên án?”
    “Cấp trên cũ của anh.”
    “Cấp trên cũ của tôi?” Lý Vệ Bình thắc mắc.
    “Cao Đông.”
    “Phó giám đốc Đống? Đích thân ông ta giám sát à?” Lý Vệ Bình hơi bất ngờ.
    Cao Đông nguyên là Phó giám đốc Công an Thành phố sở tại, phụ trách Đội Điều tra hình sự, cũng là cấp trên cũ của Lý Vệ Bình. Vị trí Phó Công an Huyện của Lý Vệ Bình hiện nay cũng là do Cao Đông tiến cử. Năm ngoái Cao Đông đã được điều đến Văn phòng Tỉnh đảm nhiệm chức Trưởng Phòng Điều tra hình sự của tỉnh kiêm Phó chỉ huy trưởng của Đội Điều tra hình sự tỉnh, phụ trách các vụ án đặc biệt nghiêm trọng trên toàn tỉnh.
    Năng lực chuyên môn của Cao Đông rất tốt, hơn nữa bố vợ lại là Bí thư ủy ban Chính pháp Thành phố, địa vị chính trị cao, những vụ án thông thường không phải dễ dàng mời được ông ta.
    Trong lúc Mã Đảng Bồi và Lý Vệ Bình đang thảo luận về tình tiết vụ án thì điện thoại của Mã Đảng Bồi đổ chuông. Vừa nghe được nội dung ông đã kinh ngạc há hốc mồm, đầu dây bên kia nói: “Sếp, xảy ra chuyện rồi! Tất cả người của Phòng Công thương đều đã chết!”
    Mã Đảng Bồi cảm thấy mọi việc xảy ra quá đột ngột, giống như đang nằm mơ, vẫn chưa kịp có phản ứng gì. Đầu óc rỗng tuếch, thất thần đắng họng hỏi: “Chuyện gì thế?”
    “Con đường đèo phía Tây Nam huyện vốn là tỉnh lộ trước đây, bị bỏ hoang đã nhiều năm nay. Vào trưa nay, đồn công an nhận được tin báo có một chiếc xe bị lật ven đường. Chúng tôi nhanh chóng đến hiện trường. Bước đầu xác nhận đó chính là chiếc xe chở người của Phòng Công thương. Toàn bộ xe đã bị thiêu hủy, người cũng chết trong xe. Chúng tôi chưa động vào thứ gì, đợi Tổ chuyên án đến.”
    Mã Đảng Bồi choáng váng một lúc lâu, rồi mở miệng nói như người máy: “Cứ như vậy đi.” Sau khi gác máy, đột nhiên ông ngã quỵ xuống.
    Lý Vệ Bình nhìn thấy sắc mặt bất ổn của ông, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
    Mã Đảng Bồi cố kìm nén cú sốc trong lòng, thuật lại nội dung cuộc điện thoại cho Lý Vệ Bình nghe. Lý Vệ Bình nhíu chặt mày, nói một cách nghiêm túc: “Chẳng phải bọn bắt cóc nói trong điện thoại là trước tối mai mới giết tất cả mọi người, bây giờ vẫn chưa sang ngày mới, tại sao lại xảy ra chuyện nhanh như vậy chứ!”
    “Cái gì mà nhanh?” Tâm trí Mã Đảng Bồi hỗn loạn, không hiểu ý đối phương nói gì.
    Lý Vệ Bình phẫn nộ bảo: “Chết tiệt! Bây giờ Tổ chuyên án vẫn chưa tới, người thì chết cả rồi, trách nhiệm này chúng ta phải gánh đó!”
    Mã Đảng Bồi đột nhiên bừng tỉnh, hiểu được ý của cấp dưới.
    Nếu sau khi Cao Đông đến huyện Bạch Tượng rồi mới phát hiện ra người của Phòng Công thương đã chết hết, thì với tư cách là Tổ trưởng Tổ chuyên án Cao Đông tất nhiên sẽ chịu một phần trách nhiệm. Bây giờ, Tổ chuyên án vẫn chưa đến mà người thì đã chết sạch, như vậy việc này hoàn toàn không liên quan gì đến Tổ chuyên án cả, một trăm phần trăm trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Công an Huyện, cũng có nghĩa là trách nhiệm hoàn toàn sẽ thuộc về Lý Vệ Bình và Mã Đảng Bồi!
    Mã Đảng Bồi là Trưởng Công an Huyện, tất nhiên, ông phải chịu ảnh hưởng nặng nhất! Tuy nhiên, là Phó Công an Huyện quản lý đội Điều tra hình sự, Lý Vệ Bình cũng không thể trốn trách nhiệm được. Vì thế sắc mặt của cả hai đều trở nên trắng bệch.
    “Vậy… bây giờ phải làm sao?” Mã Đảng Bồi bất lực hỏi ý kiến của Lý Vệ Bình.
    Lý Vệ Bình mím chặt môi, im lặng suy nghĩ trong giây lát rồi thì thầm: “Anh Mã, trước tiên không nên quá lo lắng, tôi thấy… nếu… nếu… chúng ta giả vờ không hay biết gì đến chuyện này, đợi Tổ chuyên án đến rồi thông báo sau, anh thấy…”
    Mã Đảng Bồi nhìn anh, hỏi lại: “Ý cậu là chúng ta đợi Tổ chuyên án đến rồi mới phát hiện chiếc xe của Phòng Công thương ư?”
    “Như thế trách nhiệm của chúng ta mới giảm đi một ít. Nếu không, nhiều người chết như vậy, vụ án lớn thế này chắc chắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm, e rằng cả hai chúng ta sẽ…”
    Mã Đảng Bồi nói: “Nhưng… nhưng nếu như thế, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Tổ chuyên án, Cao Đông là lãnh đạo cũ của cậu, làm như vậy liệu có được không?”
    Lý Vệ Bình thở ra: “Sự việc đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, nếu không cấp trên nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm chúng ta.”
    Mã Đảng Bồi đờ đẫn nhìn về phương xa, khẽ gật đầu, ông hiểu rõ cái gọi là ‘chiếu bài chẳng tình thân’. Trên con đường công danh sự nghiệp lại càng không có tình bằng hữu, bản chất của con người là ích kỷ. Mặc dù Lý Vệ Bình được Cao Đông tiến cử nhưng thời khắc quan trọng, tất nhiên bảo vệ chính mình mới là ưu tiên số một, đâu thể nghĩ nhiều như vậy được.
    Ông định gật đầu rồi lại đổi ý lắc đầu lia lịa, nói: “Không được, không được, làm vậy không được đâu. Cao Đông vốn là Phó giám đốc Công an Thành phố, có mối quan hệ rộng trong huyện, mà rất nhiều người đã biết chiếc xe này xảy ra chuyện, sớm muộn gì cũng bị lộ thôi. Hơn nữa cho dù Cao Đông bị truy cứu trách nhiệm, ông ta vừa mới đến huyện chúng ta thì xảy ra chuyện, trách nhiệm cũng không hẳn thuộc về ông ta. Vả lại ông ta có quan hệ rộng nên sẽ không ảnh hưởng gì đến chức vụ cả đâu. Nhưng một khi Cao Đông phát hiện chúng ta cố ý lấy ông ta làm bia đỡ đạn, nhất định sẽ không nương tay. Không được không được, tôi thấy tốt hơn chúng ta nên gọi điện báo cho cấp trên biết đi.”
    Lý Vệ Bình không bằng lòng cho lắm nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Đành vậy thôi.”
    Lúc này người đang tức tốc đến huyện Bạch Tượng lại không hề hay biết rằng cấp dưới mà Cao Đông ông tự tay đề bạt, lúc đối diện với vụ án mạng nghiêm trọng thì việc đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là phá án mà là tìm cách đem ông ra làm bia đỡ đạn. Nếu như Cao Đông biết được đoạn đối thoại này thì lúc đầu ông nhất định đã sớm cho Lý Vệ Bình làm bảo vệ rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jul 2017
    Bài viết
    1,241
    Xu
    0

    Mặc định

    Bác nào muốn coi tiếp thì qua đây nhé, đợi 1p mới post được 1c thì lâu quá.
    https://truyen.tangthuvien.vn/doc-tr...cua-than-chet-
    ᴄẦᴜ ᴛʀᴜʏỆɴ ʜᴀʏ Hidden Content

  5. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2008
    Đang ở
    trên mây =.="
    Bài viết
    48
    Xu
    0

    Mặc định

    Oa mình thích tác này lắm á, đọc Mưu Sát và Tội Lỗi Không Chứng Cứ của ổng rồi. Tuy cách hành văn không quá xuất sắc nhưng nội dung rất hay và thu hút.
    Mà tác có vẻ đứng về phía tội phạm nhiều hơn là công lý thì phải.
    Giải Phẫu Sư - Tân Khái Niệm Pháp Y: Siêu phẩm về thể loại pháp y trinh thám, rùng rợn, kịch tính, hấp dẫn, lôi cuốn từ đầu đến cuối.

    ---QC---


Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status