Hôm nay được đọc hết chương 191 tự dưng cảm thấy muốn nói 1 cái gì đấy.
Một tác phẩm từ chương 1 đến 190 cũng bình thường, có người bảo so được với Lộc Đỉnh Ký của Kim Dung, có người bảo không. Lập luận đưa ra mỗi bên đều có điểm đúng, nhưng đối với mình chỉ là 1 câu chuyện đọc giải trí không mang tính chất suy nghĩ cho mệt người. Nhưng khi đọc đến chương 191 thì thật là hùng tráng thật là bi thương. Một đạo binh tàn yếu nhược, vậy mà đánh bại 1 đạo quân tinh nhuệ với quân số đông hơn. KHông nói về chiến quả, không nói về lô gíc chiến tranh, nhưng chỉ qua 1 đêm quá nửa số người xung quanh mình đã chết. Họ chết vì tổ quốc, vì đất nước, họ chết khi còn quá trẻ lao vào một cuộc chiến với thất bại nhiều hơn là chiến thắng nhưng với niềm tin bảo vệ tổ quốc, bảo vệ sự bình yên cho người thân cho nhân dân. Cái cảm giác chỉ qua 1 đêm mà 1 nửa những người xung quanh ra đi vĩnh viễn thật là bi thương, ai oán. Cũng vẫn biết là họ ra đi cho sự bình yên của tổ quốc, nhưng hình ảnh của họ vẫn in đậm xung quanh mỗi con người, một điều không thể nhanh chónh xóa nhòa.
Nhưng một điều sỉ nhục vẫn tồn tại trong cuộc sống dù bất kì thời đại nào, bất kì chế độ nào lại lập tức hiện ra. Những kẻ ăn không ngồi rỗi, nhờ 1 chút quan hệ nào đó không phải tham gia chiến đấu, không phải trải qua những trận chiến sinh tử, lúc chiến đấu không thấy đâu, đến lúc xong xuôi lại thò mặt ra lên giọng này nọ, đòi xét lại công và tội đem luật nọ lý kia ra để hòng dẫm đạp lên xương máu của những người ngã xuống. Những kẻ đó coi sinh mệnh con người như cỏ rác, đối với họ bảng tổng kết chiến tranh với những sinh mạng ngã xuống giống như những con số trên bản báo cáo lãi lỗ của họ. Những kẻ máu lạnh đó nêu lý do lợi ích dòng tộc lợi ích của họ, sẵn sàng gây chiến tranh không cần biết sẽ có bao nhiêu người ngã xuống, hy sinh chỉ cần bảng tổng kết lợi nhuận của họ không lỗ là họ sẵn sàng làm. và đến khi kết thúc chiến tranh, chính những kẻ đó lại thò mặt ra lên giọng dạy đời này nọ phán nọ xét kia - những con chuột cống của xã hội mà đời nào cũng có.
Quay lại với tác phẩm, quả thật nếu chỉ diễn tiến theo chiều hướng từ chương 1 đến chương 190 thì Cực phẩm gia đinh không thể so sánh được với Lộc Đỉnh Ký của Kim lão gia, nhưng với chương 191 này thực sự đã làm thay đổi quan điểm của mình. Xét về góc độ nào đó tác phẩm đã thực sự đề cập đến được 1 số vấn đề mà nó tồn tại trong cuộc sống, nó buộc chúng ta phải suy nghĩ đến nó nhiều hơn và đọc lại nó nhiều hơn - cũng có thể gây tranh cãi nữa, nhưng mình cho rằng nó đã có 1 bước đột phá mới. Lộc Đỉnh Ký - vâng lại Lộc ĐỈnh Ký, 1 đáng tiếc cho Cực phẩm gia đinh là trước nó đã có bóng dáng to lớn của Kim lão gia với 1 tác phẩm cực hay làm nó luôn bị đem ra so sánh, mặc dù khắc họa được 1 nhân vật Vi tiểu bảo với những âm mưu chính trị và quan trường dù ở bất cứ thời đại nào cũng vậy, nhưng có lẽ do Vi tiểu bảo là người quá nhiều tiền nên cách giải quyết của hắn luôn theo con đường tiền bạc, một cách giải quyết hợp khẩu vị của những kẻ thích an nhàn và nhờ 1 cách nào đó mà có được nhiều tiền. Nhưng Kim lão gia rất ít đề cập đến những người và những vấn đề không có tiền hay tiền cũng thể giải quyết được. Ở chỗ này, bất cứ 1 kẻ làm ăn buôn bán hàng ngày chỉ tưởng rằng hám tiền nhưng đã hoàn toàn lột xác trở thành những người "khi tổ quốc cần họ cũng biết hi sinh".
Nhiều năm sau, các nhà sử gia phương Tây và những kẻ ăn theo họ, vẫn mãi mãi không hiểu được, tại sao Việt Minh chỉ với 1.200 người vẫn cầm chân được 3000-4000 quân Pháp trang bị hiện đại tại Hà Nội trong 60 ngày, làm nên kỳ tích 9 năm giành độc lập cho dân tộc. HỌ không thiểu hiểu nổi tại sao những người tạch tạch xè hay tạch xè lại có thể sát cánh cùng những người lao động lam lũ bình thường để chiến đấu hi sinh anh dũng như. Không lý giải nổi họ quay ra với luận thuyết "nhồi sọ", 1 sự lý giải đơn giản như cách đếm tiền của họ, và cho đến bây giờ vẫn lải nhải cái luận thuyết đó. những kẻ đó nên xứng đáng bị phỉ nhổ - bọn kẻ phản quốc.
Vài lời suy nghĩ, cuối cùng cũng không biết kết thúc ở đâu mong min/mod tha thứ