TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Nghịch Thiên Tu Tiên

Lưu ý rằng đây là Bình chọn công cộng: Thành viên khác có thể nhìn thấy lựa chọn của bạn.

Trang 1 của 37 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 185

Chủ đề: Nghịch Thiên - xuantruong044 - Chương 185

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    227
    Xu
    390

    Mặc định Nghịch Thiên Tu Tiên Truyện - xuantruong044 - Chương 185

    Nghịch Thiên
    Xuân Trường
    Quyển 1 Vạn Kiếm Quyết
    Chương 1: Thiếu Niên Diệp Khôn


    Diệp Khôn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hắn ở cùng với cậu. Năm lên bảy tổi hắn bị bệnh nặng và được Hà đại phu tận tình cứu chữa, từ đó hắn đã đi theo Hà đại phu và vô tình bị cuốn vào ân oán trong giang hồ... cuộc đời của hắn thay đổi từ đây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Chương 1: Thiếu Niên Diệp Khôn

    Diệp Khôn nhìn cây thảo dược mọc nhô ra từ trên mỏm đá cao hơn ba mươi trượng, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, biểu hiện trên mặt rất hưng phấn.

    "Kia đúng là Thanh La Thảo rồi! Cũng hơi cao đấy, ước chừng chắc phải cỡ ba mươi trượng trở lên.Hôm nay đúng là hên thật, mới đó thôi đã tìm được rồi.” Vui mừng nói một câu, Diệp Khôn đảo mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt. Sau khi đã định hướng được mục tiêu, hắn cột chặt gùi thuốc trên lưng, dắt dao hái thuốc vào hông, sau đó hai tay bám vào vách đá tìm tòi những hốc đá nhô ra cẩn thận trèo lên.

    Vách đá cao thẳng đứng, xem ra có vẻ rất khó trèo. Ở phía dưới cứ cách một khoảng nhất định còn có một vài mỏm đá nhô ra, hay là một vài hốc đá lõm vào, giúp Diệp Khôn có chỗ dựa để trèo lên.

    Nhưng khi trèo lên khoảng mười trượng thì vách đá dường như bằng phẳng, không hề có lấy một chỗ nào nhô ra hay lõm vào để làm điểm tựa.

    Được cái vách đá cũng không cứng lắm, Diệp Khôn lấy dao hái thuốc tốn một chút sức lực là có thể khoét được một cái hốc nhỏ đủ để tay vịn chân đạp.

    Nhờ vậy mà cứ trèo lên được một chút, Diệp Khôn lại lấy dao hái thuốc dùng sức khoét một hốc nhỏ trên vách đá để lấy điểm tựa bám vào.

    Động tác của hắn rất mau lẹ, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, trèo lên nhìn không có gì là vất vả lắm, xem ra từnhỏ hắn đã được luyện qua tuyệt kỹ thân pháp nào đó.

    Cứ như vậy, chẳng mấy chốc Diệp Khôn đã trèo lên được gần đến mỏm đá. Trong khi trèo lên, mặt hắn vẫn cứ luôn hướng lên phía trên, không hề quay đầu nhìn xuống dưới.

    Đây là kinh nghiệm của hắn mỗi khi phải trèo cao, chỉ được phép nhìn lên chứ không được phép nhìn xuống.

    Nếu đứng ở xa nhìn lại, trông hắn cứ như là một con tắc kè con đang leo tường, nhìn rất khôi hài.

    Khoét một cái hốc nhỏ vừa đủ để bám tay, Diệp Khôn giắt dao vào hông, hai tay bám chặt vào hốc đá, hít vào một hơi thật sâu, cả người hắn đột nhiên bật lên, “vèo” một cái, đã đứng vững trên mỏm đá nhô ra kia.

    Mỏm đá này tuy không rộng lắm, nhưng cũng đủ để một người đứng ở trên đó. Diệp Khôn thở phù vài cái, mắt nhìn gốc Thanh La Thảo ở dưới chân, miệng khẽ mỉm cười.

    Sau đó không hề chậm chễ, hắn co người ngồi xổm xuống, lấy dao đào cả gốc Thanh La Thảo bỏ vào gùi thuốc ở trên lưng.

    Đứng từ trên mỏm đá nhìn xuống, Diệp Khôn hơi nhíu mày tự đánh giá lại một lần nữa, sau đó hắn cẩn thận theo đường cũ trèo xuống. Lần này trèo xuống dễ dàng hơn trước nhiều, nhờ những điểm tựa đã tạo lúc trước, và sự linh hoạt của cơ thể, cho nên chẳng mấy chốc hắn đã xuống tới nơi.

    ***

    Diệp Khôn là một thiếu niên năm nay mới mười bốn tuổi, kém ba tháng nữa thì hắn sẽ bước sang tuổi mười năm. Hắn có khuôn mặt bình thường, dáng người cao gầy, làn da ngăm đen đậm chất thôn dã. Nhìn từ đầu đến chân chẳng thấy có chỗ nào nổi bật cả.

    Tuy ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng bù lại hắn lại là một thiếu niên khá thông minh, tính cách nội tâm và lối suy nghĩ của hắn trưởng thành hơn hẳn những đồng bạn cùng trang lứa.

    Đây cũng là do từ nhỏ cho tới bây giờ, hắn được tiếp xúc với Hà đại phu, một vị lang trung nổi tiếng trong thôn, nhưng cũng là người có lai lịch rất thần bí.

    Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hiện tại đang sống cùng gia đình cậu của hắn ở Hà Gia thôn.

    Hàng ngày, ngoài làm những việc vặt giúp gia đình cậu hắn ra, hắn thường lên núi hái thuốc cho Hà đại phu.

    Khi Diệp Khôn bắt đầu hiểu chuyện, hắn được cậu mợ cho biết chuyện hồi nhỏ của hắn.

    Trước đây, lúc hắn vừa tròn bốn tuổi, đột nhiên bị một trận bệnh nặng thiếu chút nữa là không qua được. Cũng may, Hà đại phu kịp thời bắt bệnh, hết lòng ra sức chữa trị, tốn rất nhiều loại thuốc tốt cho hắn dùng, cuối cùng hắn đã qua khỏi.

    Chỉ là Hà đại phu trị bệnh cho hắn nhưng lão không lấy một xu nào cả. Lúc đó gia đình cậu hắn rất cảm kích, nhưng do hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cho nên không biết lấy gì để đền ơn, cuối cùng cũng chỉ biết để ở trong lòng.

    Trong lúc ra về, Hà đại phu cũng có nói qua về tình hình bệnh của Diệp Khôn cho cậu mợ hắn nghe. Mặc dù đã không còn lo về tính mạng, nhưng do bệnh nặng, khi chữa khỏi cơ thể vẫn còn yếu, lượng thuốc tồn dư trong cơ thể hắn vẫn còn, nếu không xử lý tốt rất có thể sẽ đểlại di chứng không tốt cho cơ thể hắn sau này.

    Cho nên lão muốn hắn tới chỗ lão một khoảng thời gian để tiện việc điều dưỡng, giúp hắn tiêu hóa chỗ thuốc dư thừa còn sót lại trong cơ thể, nhanh chóng hồi phục.

    Sau đó Diệp Khôn được cậu mợ hắn đưa tới chỗ Hà đại phu, hắn đã ở đó hơn hai tháng mới hồi phục hoàn toàn.Kể từ đó trở đi, hắn thường xuyên lui tới chỗ Hà đại phu.

    Ban đầu chỉ là qua đó chơi, xem Hà đại phu bốc thuốc chữa bệnh cho người dân trong và ngoài thôn tới khám bệnh. Đến khi hắn hiểu chuyện một chút, thi thoảng hắngiúp lão làm vài việc vặt nhẹ nhàng trong nhà và ở tiệm thuốc.

    Hà đại phu thấy hắn thông minh, nhanh nhẹn, nên cũng rất thích. Sau đó lão dạy cho hắn biết đọc, biết viết chữ.

    Theo thời gian, lão cũng thường chỉ điểm cho hắn biết vềcác loại thảo dược, và để cho hắn theo mình khi đi hái thuốc, cũng như thăm khám bệnh, thành ra Diệp Khôn từ lúc nào không hay, đã trở thành đồ đệ của lão.

    Bên cạnh đó, khi Diệp Khôn lên sáu tuổi, Hà đại phu đột nhiên lấy ở đâu ra một cuốn sách có ghi chép phương pháp luyện tập hai môn tuyệt kỹ võ công dạy cho hắn học.

    Trong đó có một tuyệt kỹ khí công không biết tên và một môn tuyệt kỹ thân pháp gọi là Lưu Thủy Hành Vân. Sau khi để cho Diệp Khôn học thuộc khẩu quyết, lão liền chỉ bảo hắn cách vận khí luyện tập.

    Cũng chính nhờ vào việc này, khi đến năm lên tám tuổi Diệp Khôn mới biết được một vùng trời rộng lớn khác ở bên ngoài Hà Gia Thôn nhỏ bé hoang dã này, đó chính là “giang hồ”. Chính nó là tác nhân chính ảnh hưởng đến nội tâm suy nghĩ của hắn từ lúc biết nhận thức, hắn vẫn luôn có cái ý nghĩ táo bạo là phải đi ra cái gọi là “giang hồ” kia, để xem trong thế giới đó có những cái gì.

    Cũng vì vậy mà hắn biết, Hà đại phu vốn có lai lịch thần bí mà tất cả người trong Hà Gia Thôn đều không hiểu rõ, hóa ra lão trước đây xuất thân từ nơi gọi là “giang hồ” kia.

    Biết là vậy, nhưng ngoài việc dạy cho Diệp Khôn khí công hô hấp thổ nạp, vận khí dưỡng thần đề cao thể lực, giúp hắn rèn thân kiện thể. Cùng với luyện tập tuyệt kỹthân pháp Lưu Thủy Hành Vân, Hà đại phu chưa hề đềcập đến việc gì liên quan đến nơi gọi là “giang hồ” cho hắn biết.

    Ở với Hà đại phu lâu dần Diệp Khôn cũng hiểu rõ tính cách của lão, cho nên mặc dù có hiếu kỳ về thế giới “giang hồ” ở bên ngoài, hắn cũng không dám lên tiếng hỏi lão, hắn đành nghe ngóng từ một người khác ở trong thôn.

    Việc Hà đại phụ dạy cho hắn hai tuyệt kỹ võ công này cũng là muốn hắn có thể lực tốt cùng với thân pháp mau lẹ, như vậy mới có thể theo lão mỗi lần đi hái thuốc được.

    Mục đích của Hà đại phu dạy cho Diệp Khôn là như vậy, nhưng lão thật cũng không nghĩ tới, hắn luyện tập hai môn tuyệt kỹ này cũng khá nhanh, vượt xa ngoài sự tưởng tượng của lão.

    Mới chỉ vỏn vẹn ba năm, hắn đã luyện thành công, liền trở thành người phụ giúp đắc lực cho lão khi đi hái thuốc.

    Tuy hai môn tuyệt kỹ này không phải là bí kíp võ công nội ngoại thượng thừa gì cả, nhưng nếu muốn luyện thành thì ít nhất cũng phải tốn thời gian khoảng nămnăm. Diệp Khôn lại chỉ cần có ba năm, lúc đó lão mới phát hiện, thì ra hắn còn có tố chất luyện võ rất tốt.

    ***

    Những lúc Hà đại phu cần thảo dược, mà ở dược viên không có, hoặc không mua được ở ngoài. Diệp Khôn thường lên núi Thanh Phong cách Hà Gia Thôn hơn một dặm đường để tìm hái những loại thảo dược cần thiết cho lão.

    Mấy hôm trước có một người đến tìm Hà đại phu, nghe nói y là người trong giang hồ, y đến mời lão xem bệnh cho một vị tiểu thư nào đó nhà hắn.

    Hà đại phu đi mấy ngày rồi trở về, lão tìm một số thảo dược để điều chế thuốc cho vị tiểu thư kia, nhưng còn thiếu một vài loại, khiến cho lão đau đầu không thôi.

    Diệp Khôn nghe thấy vậy, có vẻ khó hiểu, nếu như nói vịtiểu thư kia là người trong giang hồ, lại được Hà đại phu lao tâm như vậy, ắt hẳn nàng ta phải thuộc một môn phái hay thế lực lớn nào đó. Nếu đùng vậy thì thảo dược đối với bọn họ mà nói quá đơn giản rồi. Chỉ cần phái người ra ngoài tìm kiếm và thu mua là được, sao lại để cho Hà đại phu phải đau đầu về việc này như thế, quả thực có chút kỳ quái.

    Sở dĩ Diệp Khôn có ý nghĩ như vậy, cũng là vì hắn không ít thì nhiều đã từng nghe lão Trương trong thôn kể về những thế lực bang hội, môn phái, cùng với thực lực của họ trong chốn giang hồ, bên cạnh đó còn có cả những bí sử của võ lâm, nên với trí thông minh của Diệp Khôn hắn rất hiểu, rất có thể trong việc này còn nhiều uẩn khúc.

    Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Diệp Khôn không đi hỏi Hà đại phu về việc này làm gì, hắn chỉ hỏi lão cần những thảo dược nào rồi lên núi đi tìm.

    ***

    Diệp Khôn men theo đường mòn đi lên phía trên sườn núi, trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái, Thanh La Thảo là một trong những dược thảo khó tìm nhất mà Hà đại phu cần, cuối cùng cũng tìm được. Những thảo dượccòn lại tìm kiếm không khó lắm, chẳng qua phải bỏ ra chút thời gian nữa.

    Men theo sườn núi, Diệp Khôn đi vào một mảnh rừng gần đấy tiếp tục tìm kiếm.

    Một canh giờ sau, hắn theo con đường mòn đi ra khỏi khu rừng, trên mặt nộ vẻ rất vui mừng, tất cả thảo dược Hà đại phu cần hắn đã tìm đủ, không những thế hắn còn tìm được vài loại thảo dược quý khác nữa.

    Nén lại tâm tình vui vẻ, Diệp Khôn không chần chừ thêm nữa, vừa ra khỏi rừng hắn liền hướng Hà Gia thôn thi triển Lưu Thủy Hành Vân, lao đi với tốc độ rất nhanh.

    ***

    Nhìn thấy Diệp Khôn trở về, một lão giả đã ngoài sáu mươi tuổi với khuôn mặt hiền hòa, dáng người hơi gầy, vận một bộ trang phục màu xanh, đi từ trong nhà ra, ánh mắt nhìn hắn đầy mong đợi, khẽ hỏi "Khôn nhi, con tìm được thảo dược ta cần không?"

    "Người yên tâm, con đã tìm đủ rồi" Diệp Khôn nhìn Hà đại phu cười nói.

    "Ha ha, thế thì tốt quá, vất vả cho con rồi, mau vào nhà cho ta xem" Hà đại phu vui mừng, cười lớn nói.

    Tiếp đó, hai người một trước một sau đi vào một gian phòng rộng, bên trong xung quanh có rất nhiều thảo dược đã được phơi khô, cùng với khá nhiều dược liệu đã được xử lý sơ qua và dụng cụ chế biến thuốc.

    Đến bên cạnh một cái bàn gỗ nhỏ, hai người kéo ghế ngồi đối diện nhau. Diệp Khôn đặt gùi thuốc trên lưng xuống mặt bàn, rồi đẩy về phía Hà đại phu để cho lão xem.

    Hà đại phu xem qua toàn bộ thảo dược trong gùi một lượt, sau đó cầm chúng lên tay cẩn thận đánh giá phẩm chất từng loại.

    Ước chừng thời gian sau một tuần trà, Hà đại phu gật đầu hài lòng nói: "Rất tốt, tất cả những thảo dược này sinh trưởng đã ngoài mười năm, thậm chí gốc Thanh La Thảo này đã đạt đến hai mươi năm có thừa, như vậy phẩm chất của thuốc luyện ra chắc chắn tốt hơn nhiều so với bình thường mà ta mong đợi."

    Diệp Khôn ở bên cạnh chăm chú nghe, đột nhiên hắn hỏi "Sư phụ, con thật không hiểu, người chữa bệnh cho người nào mà khẩn trương như vậy? Từ trước đến giờ, con có thấy người như vậy bao giờ đâu?"

    "Ài! Người này lai lịch không đơn giản, họ có chút liên hệ với ta, nói ra thì dài dòng lắm, con về chuẩn bị hành trang, rồi đi cùng ta một khoảng thời gian, tới đó con sẽ biết." Hà đại phu thở dài một tiếng, dặn dò Diệp Khôn vài câu, rồi mang chỗ thảo dược này vào phòng bên trong, bắt đầu xửa lý phối thuốc.

    Diệp Khôn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, ngày mai đi cùng Hà đại phu thì sẽ rõ.

    Đột nhiên khóe miệng hắn nhếch lên, khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Nhân vật này không đơn giản, nơi tới kia chắc là một môn phái nào đó cũng nên, lần này phải nắm lấy cơ hội nhìn một chút mới được.”

    Nghĩ rồi, hắn vội về nhà chuẩn bị một số thứ cho chuyến đi ngày mai.

    Khi về tới nhà, Diệp Khôn đem chuyện sẽ đi với Hà đại phu ra ngoài một chuyến nói cho cậu mợ nghe. Hắn không biết là sẽ đi bao lâu, bèn bịa ra khoảng thời gian cố định nói ra, để hai người yên lòng. Theo đó hắn nói thời gian rời đi ít nhất cũng phải mất một tháng, lâu hơn thì hai ba tháng.

    Cậu mợ hắn nghe được việc này thì hơi sửng sốt, trên mặt hai người không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng sau khi nghe Diệp Khôn nói qua một chút về chuyến đi lần này, hai người cũng yên tâm để hắn đi. Dù sao có Hà đại phu ở bên cạnh chiếu cố hắn rồi.

    Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Diệp Khôn đã có mặt tại nhà Hà đại phu.

    Khi Diệp Khôn vừa mới tới, hắn thấy phía trước nhà Hà đại phu đã có một cỗ xe ngựa đứng chờ sẵn ở đó, bên cạnh có một người đang tựa lưng vào thành xe. Ngườinày hẳn là phu xe rồi, nhưng nhìn cách ăn mặc của y khác hẳn so với phu xe bình thường mà hắn đã gặp qua vài lần.

    Phu xe đội trên đầu một cái mũ chụp rất rộng, xung quanh vành mũ còn có một lớp màn mỏng phủ xuống tới cằm, che đi khuôn mặt không thể nhìn rõ. Y phục của y mặc rất gọn gàng, gần như là bó sát vào cơ thể, nhìn vào bộ dạng và cử chỉ của y, có thể thấy rõ ràng y là người từng luyện võ.

    Phu xe nhìn thấy Diệp Khôn đi lại nhưng y không nói gì cả, y chỉ khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại cúi xuống, đứng im tựa lưng vào thành xe chờ đợi.

    Một lúc sau, Hà đại phu từ trong nhà bước ra, lão đi đến bên cạnh phu xe mỉm cười gật đầu với hắn một cái.

    “Hà đại phu, tại hạ Yên Vân, nhận ủy thác của trang chủtới đón ngài.” Phu xe bước lên một bước, đứng trước mặt Hà đại phu đưa tay ôm quyền khẽ khom người, với bộ dạng cung kính nói.

    “Ân! Vất vả cho Yên cháng sĩ rồi.” Hà đại phu mỉm cười đưa tay ra nói.

    Diệp Khôn đứng cách đó một trượng nhìn thấy màn này thì hơi kinh ngạc, khóe miệng hắn hơi co quắp, thoáng cái đã hiểu rõ vấn đề, nhưng cũng không dám lên tiếng nói gì.

    “Khôn nhi! Chúng ta đi thôi.” Hà đại phu liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cái, cười cười nói.

    Nói xong, lão đến bên cạnh xe thong thả bước lên, Diệp Khôn khẽ “dạ” lên một tiếng, theo sau lão lên xe.

    Đợi cho Hà đại phu và Diệp Khôn lên xe, Yên Vân cũng bước lên xe, ngồi vào vị trí phu xe của mình, rồi thúc ngựa đánh xe đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Các đạo hữu vào đây thảo luận và góp ý nhé
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=95464[/URL]
    Lần sửa cuối bởi xuantruong044, ngày 03-05-2018 lúc 21:39.
    ---QC---


  2. Bài viết được 28 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    client_ideas,dohanh,hailam1991,kiemsi,kotane,maitruong,ngocnghechvn,nguyetsinh,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    227
    Xu
    390

    Mặc định

    Nghịch Thiên
    Xuân Trường
    Quyển 1: Vạn Kiếm Quyết
    Chương 2: Lam Thuỳ Trấn




    Chương 2: Lam Thùy Trấn

    Xe ngựa từ Hà Gia thôn nhằm hướng dãy Thanh Phong mà đi. Diệp Khôn ngồi một góc trong xe, thi thoảng hắn lại ngáp dài một cái, hai mắt đờ đẫn gật gà gật gù, những lúc xe đi vào đoạn đường mấp mô khiến cho bánh xe kênh lên, cả người hắn lắc lư xiêu vẹo nhìn rất khôi hài.

    Bên cạnh hắn, Hà đại phu ngồi tựa vào vách thùng xe, hai mắt vẫn trong sáng, không có biểu hiện gì của người mất ngủ hay mệt mỏi như Diệp Khôn. Mặc dù đêm qua ông đã thức cả đêm để bào chế thuốc.

    Đến quá trưa, xe ngựa đã đi sâu vào trong dãy Thanh Phong, xung quanh con đường mòn toàn cây là cây mọc thành bụi rậm um tùm. Nhìn xa xa hơn một chút thì thấy toàn là đồi núi trải dài mấy chục dặm.

    Diệp Khôn lúc này đã tỉnh, hắn vén rèm xe lên nhìn ngó xung quanh, ngơ ngác một hồi rất lâu. Hắn chưa bao giờ đi sâu vào dãy Thanh Phong xa như thế này, khắp nơi chẳng có lấy một chút dấu hiệu nào của con người sinh sống cả. Ngược lại toàn cây là cây, cùng với đồi núi có to có nhỏ trùng trùng điệp điệp, trải dài và rộng không biết điểm dừng ở chỗ nào.

    Đi khoảng nửa canh giờ nữa, xe ngựa rẽ qua phải đi vào bên trong một khu rừng rậm, đi thêm được một dặm, xe ngựa đột nhiên rẽ trái đi vào một con đường mòn nhỏ.

    Lại đi thêm hai canh giờ nữa, cuối cùng xe ngựa cũng đã đi ra khỏi con đường mòn nhỏ, tiếp tục rẽ ra con đường lớn đi tiếp.

    Xe ngựa đi một mạch với tốc độ khá nhanh, đến khi màn đêm buông xuống thì cũng đi ra khỏi phạm vi rừng rậm của dãy Thanh Phong. Đi thêm chưa đầy một dặm nữa thì tới một thôn nhỏ ở gần đó.

    Ba người ghé vào trong thôn nghỉ ngơi ăn uống một chút, sau đó lại tiếp tục lên đường, xe ngựa cứ như thế chạy suốt trong đêm không hề ngừng nghỉ.

    Lúc này hai bên đường cũng không còn đồi núi hay rừng rậm như lúc trước nữa, nhưng khung cảnh xung quanh có vẻ hoang vu, tiêu điều vắng vẻ. Xuyên qua màn đêm, cho tới tờ mờ sáng, xe ngựa cũng đã đi qua bốn cái thôn nhỏ.

    Khi trời vừa sáng, xe ngựa cũng vừa mới rời khỏi một thôn nhỏ nữa, lúc này đang chạy trên một con đường khá rộng lớn, thi thoảng thấy có một vài người tiều phu chậm rãi đi ở hai bên vệ đường.

    Ngồi trên xe ngựa lâu như vậy, lúc này Diệp Khôn đã thích ứng được với hoàn cảnh của mình, không còn thấy mệt mỏi như lúc đầu nữa. Khi trời vừa sáng, hắn đã tỉnh ngủ, đồng thời không khỏi hiếu kỳ, đưa tay vén rèm xe lên ngó ra bên ngoài.

    Nhìn một lúc, hắn thả rèm không nhìn nữa, hít vào một hơi thật sâu, rồi đưa mắt nhìn Hà đại phu ở bên cạnh.

    “Thế nào? Lần này đi xa nhà như vậy, con có thấy sợ không?” Đột nhiên, Hà đại phu nhìn hắn mỉm cười nói.

    “Sợ? Có gì mà phải sợ chứ? Chỉ là con hơi hồi hộp thôi, không biết thế giới bên ngoài Hà Gia Thôn có gì tốt đẹp không?” Vẻ mặt của Diệp Khôn thoáng thay đổi, sau đó đột nhiên trở lên kiêu ngạo nói.

    “Ha ha, tốt đẹp cũng nhiều, mà không tốt đẹp cũng nhiều. Ta biết, những năm qua, con hay lui tới chỗ lão Trương dò la tìm hiểu về những chuyện trong giang hồ. Lần này theo ta đi, thực sự con đã bước chân vào trong giang hồ rồi đấy.” Hà đại phu nhìn vẻ mặt của Diệp Khôn thấy rất thú vị, lão bật cười nói.

    “Sự phụ, những chuyện đó người cũng biết rồi. Quả thực từ khi người dạy cho con môn khí công thổ nạp với tuyệt kỹ Lưu Thủy Hành Vân, con cũng nhận thức được nơi gọi là giang hồ, nhưng lúc đó còn rất mơ hồ. Về sau hay nghe lão Trương kể, con mới biết thêm một chút, con cũng muốn một lần được ra cái nơi gọi là giang hồ để xem cho biết, chứ không hề muốn cả đời này chỉ quanh quẩn mãi trong thôn.” Hai mắt Diệp Khôn sáng lên, cười cười nói.

    “Tốt. Tiểu tử ngươi đúng là có chí lớn, thân là nam nhi phải tung hoành bốn phương. Hôm nay ta sẽ dẫn con đến cái nơi gọi là giang hồ, để cho con mở rộng tầm mắt.” Hà đại phu híp mắt nhìn Diệp Khôn, khóe miệng lão nở một nụ cười mỉm, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.

    “Vâng. Con rất chờ mong. Người yên tâm, sau này con sẽ tận tâm tận lực học hết bản lĩnh của người, về sau có cơ hội đi lại trên giang hồ sẽ không làm mất mặt của sư phụ lão nhân gia người.” Diệp Khôn hớn hở, đưa tay chụp lấy cánh tay của Hà đại phu cười nói.

    “Ồ! Không ngờ tiểu tử ngươi lại có ý nghĩ như vậy? Cũng tốt, với tư chất thông minh của con, nếu tận tâm theo đuổi y đạo, nhất định trước ba mươi tuổi có thể đạt được thành tựu như ta hiện nay.” Hà đại phú kinh ngạc, nhìn Diệp Khôn với một ánh mắt kỳ lạ, đưa tay lên xoa đầu hắn nói.

    “Trước giờ sư phụ và mọi người trong thôn đều nói con thông minh, nhưng thực sự con cũng chưa thấy mình thông minh ở chỗ nào. Hay là do chỉ ở Hà Gia Thôn nên con không bộc lộ ra hết sự thông minh của mình? Hơn nữa, về y đạo con cũng biết một chút, không hẳn là cứ thông minh sẽ có thành tựu, quan trọng là phải có ngộ tính về y đạo mới có thành tựu.” Diệp Khôn cười xòa nói.

    “Ha ha. Sự thông minh đó đã bộc lộ qua câu nói vừa rồi của con. Con nói không sai, bất kỳ phương diện nghề nào cũng vậy, phải có ngộ tính mới có thành tựu. Nếu không thì cái thế giới này đã loạn rồi. Bởi vì người có thừa thông minh thì rất nhiều, nhưng người có được ngộ tính trên mỗi một phương diện lại quá ít.” Hà đại phu thoáng ngạc nghiên thêm lần nữa, sau đó cười lớn nói.

    “Hì hì. Là vậy sao. Nhưng mà sư phụ, con có điều này muốn hỏi người.” Diệp Khôn cười hì hì, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó nói.

    “Ồ. Con nói thử xem.” Hà đại phu không tỏ vẻ gì, nói.

    “Sư phụ, người trước đây cũng là người trong giang hồ, đến Hà Gia Thôn cũng chỉ là ẩn cư?” Diệp Khôn nén nhìn sắc mặt của Hà đại phu, thấy lão vẫn bình thản không có biểu hiện gì, vội hỏi.

    “Ài…Đó cũng là chuyện hơn hai mươi năm về trước rồi, không nghĩ tới đến bây giờ ta phải tái xuất giang hồ.” Hà đại phu đối với câu hỏi của Diệp Khôn không hề tỏ ra bất ngờ, ngược lại thở dài một tiếng nói.

    “Vậy chắc danh tiếng của người trên giang hồ nổi danh lắm a? Người cũng giống như những thế ngoại cao nhân không màng thế sự, tìm nơi yên tĩnh ẩn cư xa lánh những chuyện thị phi trong giang hồ.” Diệp Khôn sớm đã biết được điều này, nhưng được chính miệng Hà đại phu khẳng định, hắn mới dám thừa nhận, nghĩ đến những gì được Trương lão đầu kể cho nghe, hắn nghĩ hỏi.

    “Thanh danh thì cũng có chút, về sau con sẽ biết. Không nghĩ tới từ chỗ Trương lão đầu con lại biết được nhiều như vậy.” Hà đại phu mỉm cười nói.

    “Theo con nghĩ, Trương lão đầu ắt hẳn cũng đã từng đi lại trên giang hồ. Nếu không lão cũng sẽ chẳng biết được nhiều chuyện như thế.” Diệp Khôn đưa tay sờ đầu, chợt nghĩ đến một vấn đề hỏi.

    “Không sai. Lão cũng như ta thôi. Nhưng con người lão lại ưa nói nhiều, vậy nên mới hay tụ tập đám trẻ con như các ngươi lại một chỗ bô bô nói hết ra. Đây cũng là thú vui của lão. Ta khuyên lão nhiều rồi nhưng không được, cuối cùng đành mặc kệ lão thôi.” Hà đại phu đưa tay vén rèm xe lên, hai mắt lão nhìn ra ngoài với một ánh mắt đầy xa xăm nhàn nhạt nói.

    “Thì ra là vậy. Thật không ngờ, ở một nơi như Hà Gia Thôn lại xuất hiện hai thế ngoại cao nhân ẩn cư.” Diệp Khôn hiểu ra vấn đề, cũng nhìn ra ngoài nói.

    “Được rồi tiểu tử. Chuyện ngoài giang hồ về sau con sẽ được tiếp xúc, bây giờ thì nghỉ ngơi đi, theo tính toán của ta thì phải mất bốn ngày nữa chúng ta mới tới được nơi cần tới.” Hà đại phu buông tay xuống, quay vào trong xe nhìn Diệp Khôn than một tiếng nói.

    “Vâng. Sư phụ.”

    Diệp Khôn đáp ứng một tiếng, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa, lẳng lặng ngồi một bên nghỉ ngơi. Hà đại phu cũng vậy, khiến cho không khí trong xe đột nhiên trở lên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân ngựa chạy và tiếng bánh xe lăn bánh trên đường.

    ***
    Hai hôm sau, lúc này là giữa trưa.

    Xe ngựa đang chạy với tốc độ nhanh, đột nhiên Yên Vân huýt lên một tiếng, đồng thời tốc độ của xe cũng dần giảm xuống, đi được hơn một trăm trượng thì chậm rãi rồi dừng lại.

    Diệp Khôn ngồi trong xe thấy vậy thì hơi nghiêng người, hắn định đưa tay vén rèm lên nhìn ra ngoài xem có gì mà xe ngựa lại dừng lại ở đây.

    Nhưng còn chưa kịp có hành động gì, thì giọng nói của Yên Vân từ bên ngoài đã truyền vào.

    “Hà đại phu, chúng ta đã đến Lam Thùy Trấn. Lúc này cũng đã là giữa trưa, tại hạ nghĩ nên vào trong trấn nghỉ ngơi một chút.”

    “Cũng được, vậy chúng ta cứ vào đi.”

    “Vậy ta đưa hai người tới Tiểu Diệp Lâu.”

    Nói rồi, Yên Vân thúc ngựa, xe lại tiếp tục lăn bánh, đi được hơn hai trăm trượng nữa thì dừng lại.

    Xe vừa dừng, Hà đại phu lập tức đứng dậy, từ trong xe đi ra ngoài rồi bước xuống. Diệp Khôn cũng chậm rãi bước theo sau.

    Lam Thùy Trấn là một tiểu trấn nhỏ ở vùng biên giới của Lam Châu và Thùy Châu, nơi đây mặc dù là trấn nhỏ, nhưng kinh tế phát triển thuộc vào hạng khá, chính là nơi giao thương của bá tánh giữa hai châu.

    Sở dĩ nó có tên Lam Thùy Trấn là vì nơi đây là vùng biên giới giữa hai châu. Hơn một trăm năm trước, nó cũng chỉ là một thôn nhỏ, nhưng theo thời gian, kinh tế dần phát triển, thôn trưởng thời bấy giờ đã lấy tên Lam Thùy để đặt tên cho nó. Biểu thị nơi đây chính là nơi giao thương trao đổi kinh tế của người dân hai châu trong phạm vi mười dặm xung quanh đây.

    Lam Thùy Trấn cứ thế phát triển, cho tới ngày hôm nay cũng đã được một trăm năm rồi.


    Tiểu Diệp Lâu không tính là tửu lâu có tiếng ở đây, nghe tên cũng đủ biết, nó chỉ là một tiểu lâu nhỏ, do một người họ Diệp đứng lên kinh doanh, nên mới có tên như vậy.

    Khi ba người bọn Hà đại phụ dừng lại trước cửa Tiểu Diệp Lâu, từ trong lâu bước ra một tiểu nhị còn khá trẻ, ước chừng mười năm tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng hai mắt rất tinh ranh, động tác mau lẹ, chạy đến trước ba người miệng cười nói.

    “Ba vị khách quan, xin mời vào. Không biết các vị tới dùng bữa hay muốn thuê trọ. Mặc dù tiểu lâu kinh doanh nhỏ, nhưng cũng đủ để làm vui lòng quý khách.”

    Tiểu nhị vừa nói vừa đưa tay chụp lấy dây cương ngựa, đồng thời dắt ngựa cho xe đi lui về phía trong, rồi cẩn thận cột ngựa vào bên một cột gỗ được dựng sẵn ở đó.

    Sau đó hắn chạy nhanh tới trước mặt Hà đại phu cung kính mỉm cười nói.

    “Mời ba vị khách quan vào trong nghỉ ngơi.”

    Nói đoạn, hắn đi trước dẫn đường, nhanh chóng vào trong tửu lâu chuẩn bị một cái bàn cho ba người ngồi xuống.

    Hà đại phu và Yên Vân đối với tiểu nhị này không có gì làm lạ, hai người không nói gì cả, thản nhiên theo chân tiểu nhị đi vào rồi mỗi người một chỗ ngồi xuống bên cạnh cái bàn đã được chuẩn bị.

    Diệp Khôn thì ngược lại, hắn đối với hành động của tiểu nhị thì tỏ ra kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm đứng một chỗ nhìn một lúc lâu mới tỉnh lại.

    Thấy Hà đại phu và Yên Vân đã ngồi vào bàn, hắn chợt giật mình thất thố, trên hai gò má có chút ửng hồng vì xấu hổ, vội vàng bước vào trong tới bên cạnh hai người với lấy một cái ghế ngồi xuống.

    “Ba vị khách quan, không biết các vị dùng gì ạ?” Tiểu nhị đợi cho Diệp Khôn ngồi vào bàn, hắn liếc mắt nhìn một cái, cười hỏi.

    “Cho ta một mâm cơm bình thường với một vò rượu cùng một chút đồ nhắm là được rồi.” Hà đại phụ vẫy tay, nói.

    “Vâng, các vị chờ một chút.” Tiểu nhị đáp một tiếng, rồi trở vào bên trong chuẩn bị.

    Nhìn theo bóng lưng tiểu nhị khất sau cánh cửa dẫn vào nhà bếp, Diệp Khôn đảo mắt nhìn quanh một lượt, hắn thấy tửu quán này đúng là nhỏ thật, đúng như cái tên của nó. Bên trong quán chỉ có vẻn vẹn năm cái bàn, ngoại trừ bàn của hắn ra thì cũng chỉ có một bàn nữa là có người đang ngồi ăn uống.

    Nhìn ra phía sau, hắn thấy có một dãy nhà có mấy phòng, chắc đó là chỗ để cho khách qua đường thuê trọ nghỉ ngơi.

    Nhưng hắn ngó nghiêng một lượt vẫn không thấy ông chủ của tửu lâu này đâu, có lẽ kinh doanh nhỏ, khách cũng không có nhiều, cho nên ông chủ ở đây đều giao hết mọi việc của tiểu nhị quản.

    “Thế nào? Lần đầu được ra ngoài, con cảm thấy ra sao?” Còn đang ngó nghiêng, suy nghĩ về việc ông chủ vắng mặt, đột nhiên bên tai của Diệp Khôn vang lên tiếng của Hà đại phu.

    “Quả nhiên là rộng lớn, Lam Thùy Trấn này diện tích phải lớn gấp mười lần Hà Gia Thôn của chúng ta, nhà cửa san sát, mọc lên như nấm, người qua lại nhộn nhịp. Con nhìn mà hoa hết mắt.” Diệp Khôn gãi gãi đầu nói.

    Yên Vân ngồi đối diện Diệp Vân lúc này cũng đã bỏ nón trên đầu xuống, để lộ ra tướng mạo của y. Y nhìn bề ngoài bình thường, ước chừng ba mươi tuổi, cơ thể cân đối, hai mắt sáng quắc, thái dương hôi nhô ra, quả nhiên là một cao thủ tu luyện nội công.

    Y thấy biểu hiện của Diệp Khôn, cũng không khỏi nở một nụ cười, nói: “Tiểu huynh đệ, ngươi lần đầu ra ngoài nên mới như vậy, qua một vài ngày nữa thì thấy cũng bình thường thôi. Lam Thùy Trấn này còn bé lắm, không đáng nhắc tới.”

    “Vâng. Điều này cháu cũng biết, đúng là lần đầu tiếp xúc với bên ngoài nên có đôi chút thất thố.” Diệp Khôn tỏ vẻ ngượng ngùng nói.

    “Ha ha. Chuyện gì cũng phải từ từ, không vội không vội.” Hà đại phu nhìn hai người nói chuyện, cười lớn chen vào.

    “Ba vị, mời dùng bữa.” Đúng lúc này, tiểu nhị bưng một mâm đồ ăn lên, lần lượt đặt xuống bàn rồi mời ba người dùng.

    “Cũng đói rồi, chúng ta ăn thôi.” Tiểu nhị đặt xong thức ăn xuống bàn rồi lui xuống, cùng lúc Hà đại phu cũng lên tiếng nói.

    Nói đoạn, ba người cùng nhau ăn uống, sau đó nghỉ ngơi môt chút lấy sức tiếp tục lên đường.

    Rời khỏi Lam Thùy Trấn, xe ngựa theo đường lớn đi vào vùng đất thuộc Thùy Châu.

    Tiếp tục đi về phía nam, xe ngựa vượt qua ba thôn nhỏ ở vùng biên giới, rồi đi qua một khu rừng nhỏ, đi xuyên qua ba ngọn đồi. Trên đường đi hết sức thuận lợi, không có xảy ra chuyện gì cả.

    Lại qua hai ngày, xe ngựa lúc này đang đứng trước một ngã ba đường, bên phải lối rẽ có một tấm bia đá lớn được dựng ở đó, trên bia còn có khắc ba chữ lớn với phong cách cổ xưa, bị tàn phá theo thời gian, nhưng vẫn rõ đó là chữ gì.

    “Huyền Phong Sơn”

    Đi theo hướng rẽ có đặt tấm bia ghi “Huyền Phong Sơn” ba người Hà đại phu sẽ tới được nơi mà bọn họ cần tới.

    “Hà đại phu, chúng ta đã đến chân Huyền Phong Sơn rồi.” Yên Vân nhìn tấm bia ở trước mặt, quay vào trong xe nói.

    “Đã đến rồi. Vậy chúng ta cứ vào thôi, có lẽ hắn không cho người ra đón chúng ta đâu.” Nghe Yên Vân nói vậy, Hà đại phu nhàn nhạt nói ra một câu.

    Cũng không thấy Yên Vân nói thêm gì, theo tiếng huýt của y, xe ngựa tiếp tục lăn bánh, đi theo lối rẽ có tấm bia “Huyền Phong Sơn”.

    Lúc này Diệp Khôn ngồi trong xe nghe hai người nói chuyện, đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rất khó tả, hắn cảm thấy, đi vào cái nơi gọi là Huyền Phong Sơn này, chính là nơi mà hắn đang háo hức chờ mong.

    “Giang hồ”


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Các đạo hữu vào đây thảo luận và góp ý nhé
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=95464
    Lần sửa cuối bởi xuantruong044, ngày 01-05-2018 lúc 16:30.

  4. Bài viết được 25 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    client_ideas,dohanh,hailam1991,kiemsi,kotane,ngocnghechvn,nguyetsinh,pikachu102,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    227
    Xu
    390

    Mặc định

    Nghịch Thiên
    Xuân Trường
    Quyển 1: Vạn Kiếm Quyết
    Chương 3: Vạn Kiếm Sơn Trang


    Chương 3: Vạn Kiếm Sơn Trang

    Huyền Phong Sơn, một trong hai sơn mạch lớn nhất của Tề quốc, nằm ở phía nam thuộc địa phận Thùy Châu. Nếu so với Lạc Phong Sơn mạch ở Hoài Châu, cũng gần như tương đương.

    Toàn bộ Huyền Phong Sơn mạch kéo dài cả mấy chục dặm, chiếm cứ một phần ba diện tích của Thùy Châu, bên trong sơn mạch có năm ngọn núi lớn, trong đó ngọn Huyền Phong là lớn nhất, kế đến là ngọn Quá Nha, ngọn Vân Sơn, ngọn Hoàng Sơn, ngọn Thái Sơn.


    Cả năm ngọn nói phân bố đồng đều khắp Huyền Phong Sơn mạch, khoảng cách mỗi một ngọn với nhau gần nhất cũng phải cỡ mười dặm, xa nhất cỡ hai mươi dặm.

    Ngọn Huyền Phong lớn nhất trong năm ngọn, bị Vạn Kiếm Sơn Trang chiếm cứ, tương truyền cũng đã có hơn trăm năm lịch sử rồi.

    Là ngọn núi lớn nhất, địa hình cực kỳ hiểm trở, ba mặt đều là vách núi thẳng đứng, chỉ duy nhất một mặt là có độ thoai thoải. Vạn Kiếm Sơn Trang chính là được xây dựng ở lưng chừng núi.

    Với địa hình được thiên nhiên ưu đãi, phòng thủ dễ, tấn công khó, cho nên trong vòng trăm năm qua Vạn Kiếm Sơn Trang nhiều lần bị định nhân vây công tiến đánh, nhưng vẫn luôn bình an vô sự.

    Bốn ngọn núi còn lại cũng bị bốn thế lực lớn khác trên giang hồ chiếm cứ, trong đó thì Bát Quái Môn có thế lực khá mạnh, chiếm cứ ngọn Quá Nha, cách ngọn Hoàng Phong mười dặm về phía tây, thực lực có thể nói là ngang ngửa với Vạn Kiếm Sơn Trang. Cũng là một đối thủ đáng gờm của sơn trang từ trước đến nay.

    Vân Hà Kiếm Phái chiếm cứ ngọn Vân Sơn, thực lực cũng không tồi, nếu đem ra so sánh thật tỷ mỉ, chỉ sợ có thể sánh ngang với Vạn Kiếm Sơn Trang và Bát Quái Môn.

    Không biết do vô tình hay cố ý, ngọn Vân Sơn chỉ cách ngọn Hoàng Phong có mười hai dặm về phía đông, cùng với ngọn Quá Nha tạo thành thế kiềng ba chân.

    Còn lại ngọn ngọn Hoàng Sơn và Thái Sơn lần lượt đều bị Thiết Quyền Môn và Triều Dương Môn chiếm cứ. Hai môn phái này thực lực cũng không tệ, nhưng rõ ràng lại là liên minh với nhau, tạo thành một thế lực lớn, chiếm cứ một vùng phía nam của Hoàng Phong Sơn mạch.

    Thành ra giang hồ ở Thùy Châu đều bị bốn thế lực này thao túng. Những môn phái, hay bang hội nhỏ khác đều không dám ngấp nghé.

    Mặc dù vậy, hiện tại trên thực thế, sự tranh chấp địa bàn cũng chỉ có ba thế lực kia với nhau, Vạn Kiếm Sơn Trang từ ba mươi năm về trước đã tuyên bố gác kiếm, không muốn tham gia tranh chấp hay quản chuyện trên giang hồ, chỉ tiếp quản địa bàn phương viên mười dặm về phía bắc so với ngọn Huyền Phong.

    Ba người Hà Đại phu trải qua môt quãng đường rất dài, đi đường hầu như liên tục không ngừng nghỉ, vượt qua nhiều nơi, thay ba thớt ngựa, cuối cùng cũng đến được được nơi muốn đến.

    Chỉ còn một đoạn đường ngắn nữa thôi.

    Yên Vân đánh xe ngựa theo đường mòn nhỏ tiến vào Huyền Phong Sơn khoảng ba dặm đường thì dừng lại. Bời vì phía trước không còn đường để cho xe ngựa đi tiếp nữa, chỉ có thể xuống xe đi bộ.

    Hà đại phu và Diệp Khôn được Yên Vân nhắc nhở nên cũng không có biểu hiện gì là khó chịu, hai người theo nhau xuống xe rồi cùng nhìn về phía ngọn núi lớn ở phía trước.

    “Sư phụ, đây là ngọn Huyền Phong? Trời ơi, sao nó lớn như vậy, ngọn Thanh Phong ở chỗ chúng ta cùng lắm cũng chỉ vươn tới viên trang lớn ở phía trên lưng chừng núi kia mà thôi.” Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn lên ngọn núi trước mặt, hắn không khỏi kinh hãi hô lên.

    “Đó là điều hiển nhiên, nếu nói về diện tích của sơn mạch thì nó thuộc vào một trong hai sơn mạch lớn nhất của Tề quốc ta. Còn nếu nói về ngọn núi này, nó chỉ đứng sau ngọn Lạc Phong mà thôi.” Hà đại phu cũng đưa mắt nhìn lên phía trên, vẻ mặt có chút cảm khái nói.

    “Yên thúc, tòa viên trang ở lưng chừng núi kia chính là Vạn Kiếm Sơn Trang?” Diệp Khôn hít vào một hơi, rồi lại quay sang nhìn Yên Vân hỏi.

    Một ngày trước, khi đến địa bàn của Vạn Kiếm Sơn Trang, Hà đại phu đã nói cho Diệp Khôn biết một chút về nơi mà bọn họ sẽ đến. Cho nên khi nhìn thấy tòa viên trang lớn trên lưng chừng núi, hắn liền nghĩ đến hỏi.

    “Đúng vậy, đó chính là Vạn Kiếm Sơn Trang, bây giờ chúng ta liền lên trên đó.” Yên Vân quay lại nhìn Diệp Khôn cười nói.

    Nói rồi, Yên Vân vội tiến lên phía trước, khi đi đến một tấm bia đá lớn đặt ở dưới chân núi thì dừng lại. Hà đại phu và Diệp Khôn không nói gì, cùng đi theo sau.

    Bên cạnh bia đá là một cầu thang đi lên phía trên, mỗi một bậc thang được người ta tạo ra hết sức tinh tế, đã trải qua thời gian rất lâu rồi, nhưng bề mặt của bậc thang vẫn bóng bẩy như xưa.


    Đứng trước bia đá, Diệp Khôn thấy trên đó có ghi bốn chữ lớn “Vạn Kiếm Sơn Trang”. Bốn chữ này được in sâu vào trong mặt đá một tấc, mỗi một nét bút đều cho người ta cảm giác đó là một chiêu kiếm sắc bén, liền mạch không đứt đoạn, đều do nhiều đạo kiếm khí nối tiếp nhau mà tạo thành, cho tới khi viết xong mới thôi, thật sự rất phi thường.

    Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn lóe lên, hắn như có cảm giác bốn chữ này chính là một bộ kiếm quyết thượng thừa tạo thành, chứ không đơn thuần chỉ là những chiêu kiếm đơn giản khảm lên đó.

    “Bốn chữ này chính là do tiền bối Vạn Hình Thiên, trang chủ đời thứ nhất dùng công lực cả đời thi triển chiêu mạnh nhất “Vạn Kiếm Quy Tông” khắc vào trước khi người qua đời.” Đứng bên cạnh nhìn thấy Diệp Khôn đang xem bốn chữ trên bia đá, Yên Vân nói.

    “Thì ra là vậy, vị tiền bối này khả năng đã đạt đến trình độ Kiếm Tiên rồi, cháu thấy bốn chữ này dường như bao hàm trong đó chính là một bộ kiếm quyết.” Diệp Khôn vẫn nhìn vào bốn chữ đó, miệng thì thào tự nói ra một câu.

    “Kiếm Tiên?”

    “Kiếm Tiên?”

    Diệp Khôn vừa dứt lời, đột nhiên bên tai nghe thấy hai giọng nói đầy kinh ngạc của Hà đại phu và Yên Vân không hẹn mà cùng nhau vang lên.

    “Sư phụ, Yên thúc, hai người sao lại tỏ ra kinh ngạc như vậy?” Diệp Khôn quay người lại, thấy Hà đại phu và Yên Vân đang nhìn mình với vẻ kinh ngạc, vội ngẩn ra hỏi.

    “Con vừa nói là Kiếm Tiên? Bốn chữ này chính là một bộ kiếm quyết? Từ đâu con biết được điều này?” Hà đại phu thoáng lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi hỏi.

    “Kiếm Tiên? Có một lần con nghe thấy Trương lão đầu nói với con, đỉnh cao của kiếm thuật không phải là Kiếm Thánh, mà đó chính là Kiếm Tiên. Vừa rồi khi nhìn vào bốn chữ này, đột nhiên con có cảm giác nó là một bộ kiếm quyết, người có thể dung nhập cả bộ kiếm quyết vào một chiêu để viết ra bốn chữ này ắt hắn về kiếm đạo rất cao, vì vậy con mới nghĩ đến Kiếm Tiên.” Diệp Khôn thấy Hà đại phu hỏi vậy, hắn liền đem cảm nhận của mình vừa rồi nói ra.

    “Kiếm Tiên, Trương lão đầu…Thật sự còn tồn tại cảnh giới bậc này.” Hà đại phu nghe Diệp Khôn nói xong, lão đột nhiên ngẩng mặt lên trời, hướng ánh mắt về một nơi xa xăm, rồi tự nói một câu.

    “Kiếm Tiên, thực sự ta cũng đã nghe trang chủ nhắc đến một lần, nhưng cảnh giới đó cũng chỉ có thể xuất hiện trong truyền thuyết mà thôi.” Đối với câu trả lời của Diệp Khôn, Yên Vân hơi có chút bất ngờ và chờ mong, sau đó nói.

    “Đúng là vậy, nếu không phải Khôn nhi nhắc đến thì ta cũng không nhớ tới là trên đời này vẫn còn có một cái cảnh giới như thế, nhưng thực sự nó cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.” Hà đại phu lấy lại vẻ bình thường, quay sang Diệp Khôn nhẹ giọng nói.

    “Hai người nói con cũng không hiểu cho lắm, vậy bây giờ chúng ta cứ thế đi bộ lên trên kia hay sao, với độ cao này con nghĩ cũng phải gần một nghìn bậc mới lên tới nơi a.” Diệp Khôn gãi gãi đầu, rồi hướng về phía những bậc đá tạo thành lối đi lên trên viên trang hỏi.

    “Đi như vậy thì bao giờ mới lên tới nơi. Được, ta sẽ mang con lên.” Hà đại phu khẽ cười, thong thả nói.

    Dứt lời, lão thò tay chộp lấy tay của Diệp Khôn, sau đó đột nhiên cả người lão liền hóa thành một đạo tàn ảnh, đem theo hắn lướt lên phía trên viên trang, thoáng cái đã đi được hai mươi trượng.

    Yên Vân nhìn một màn này thì giật mình kinh hãi, y không thể tưởng tượng được thân thủ của Hà đại phu lại nhanh đến như vậy.

    “Hà đại phu quả nhiên là thế ngoại cao nhân ẩn cư, với tốc độ này đừng nói là sư phụ, ngay cả trang chủ chưa chắc đã đuổi kịp.” Hít vào một hơi thật sâu, Yên Vân thì thào tự nói.

    Sau đó y cũng thi triển tuyệt kỹ khinh thân, lao vút lên phía trên, tốc độ của y khá nhanh, nhưng nếu so với Hà đại phu thì còn quá chậm.

    Trước cổng viên trang, một đạo tàn ảnh lướt từ phía dưới đi lên với tốc độ rất nhanh rồi dừng lại trước cổng lớn cỡ mười trượng. Tàn ảnh tiêu tán, thân hình của Hà đại phu và Diệp Khôn xuất hiện ngay sau đó.

    Diệp Khôn mở trừng hai mắt, sau đó thở dốc một cái, hắn lấy lại bình tĩnh, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Sư phụ, vừa rồi người thi triển tuyệt kỹ khinh thân gì mà tốc độ lại nhanh đến vậy, con nhất thời bị choáng.”

    “Lưu Thủy Hành Vân” Hà đại phu thản nhiên nói.

    “Hả? Lưu Thủy Hành Vân? Sư phụ, sao tốc độ lại nhanh đến mức độ như vậy, nếu cho con thi triển toàn lực, chắc gì đã bằng một phần mười tốc độ của người?” Diệp Khôn cả kinh hô lên.

    “Điều đó là tất nhiên, khi nào công lực của con đạt tới trình độ như ta thì sẽ được như ta thôi.” Hà đại phu cười nói.

    “Hì hì, Thì ra là vậy, con đã hiểu.” Diệp Khôn cười hì hì vài tiếng, nói.

    “Sư phụ, viên trang lớn như thế này, sao lại không thấy một ai gác cổng a? Nhỡ có địch nhân đến tập kích thì không ổn.” Đưa mắt nhìn về phía cửa lớn của viên trang, Diệp Khôn không thấy có người nào đứng canh cổng, trong lòng cảm thấy nghi hoặc hỏi.

    “Diệp Khôn, nhìn tòa tháp bên kia, đứng trên đó có thể bao quát toàn bộ sơn trang vào trong, chỉ cần có người xuất hiện tại chân núi, thì có thể phát hiện ra rồi. Nếu còn cử thêm người canh cửa nữa, không phải là vẽ vời thêm chuyện sao.” Diệp Khôn vừa dứt lời, thì giọng nói của Yên Vân từ phía sau hắn vang lên.

    Theo bản năng, Diệp Khôn đảo mắt nhìn quét vào trong sơn trang, hắn thấy phía bên phải đúng là có một tòa tháp cao nhô lên.

    “Thúc nói cũng phải, như vậy thì việc chúng ta tới đây thì người trong sơn trang đã biết hết rồi.” Diệp Khôn nhìn tòa tháp rồi quay lại nói với Yên Vân.

    “Đúng vậy, bọn họ cũng đã tới rồi.” Yên Vân mỉm cười nói.

    Ngay lúc đấy, cửa lớn của sơn trang đột nhiên mở rộng, theo đó là một đoàn người từ trong đi ra.

    Đi đầu là một lão giả, thân mặc trường bào màu vàng, nhìn lão già vậy nhưng phong thái vẫn uy nghiêm, khí thế trên người lão tỏa ra như là một thanh lợi kiếm sắc bén.

    Lão giả này chính là Vạn Đỉnh Thiên, trang chủ Vạn Kiếm Sơn Trang.

    Theo sau lão giả là một trung niên, tướng mạo đoan chính, trên người y cũng toát ra một khí thế giống như lão giả, nhưng vẫn còn kém xa.

    Bên cạnh trung niên là một thiếu phụ xinh đẹp, trên mặt lúc nào cũng điểm một nụ cười đầy phúc hậu, trong tay bà ta còn dắt theo một tiểu cô nương nhìn rất khả ái.

    Tiểu cô nương này khoảng chừng mười tuổi, hai mắt lấp lánh, nhìn rất tinh ranh, thi thoảng liếc nhìn Diệp Khôn. Khi nhìn tới Hà đại phu, đôi mắt cô bé mở to, tỏ vẻ kích động, như là muốn lao ra ôm lấy lão ta vậy.

    Bên cạnh thiếu phụ còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi, nam tướng mạo anh tuấn, phong thái tiêu sái, nữ thập phần xinh đẹp, dung nhan tú lệ, làn da trắng nõn, dáng người thon thả, bước đi rất uyển chuyển.

    Ở phía sau còn có một trung niên và hai thiếu niên khác nữa, tướng mạo mỗi người đều rất xuất chúng, không chê vào đâu được.

    “Tham kiến trang chủ.” Thấy đám người bước ra, Yên Vân vội bước lên trước, hướng lão giả đi đầu chắp tay cung kính nói.

    “Yên Vân, vất vả cho cậu rồi. Cái lão quái kia có chuyển lời, sau khi cậu trở về thì đến ngay Mai Hoa Sơn gặp lão. Trên đường đi nhớ ghé qua Tiêu Lĩnh lấy đồ gì đó cho lão.” Vạn Đỉnh Thiên khẽ phất tay lên, rồi nhìn Yên Vân nói.

    “Gia sư đã có lời như vậy, vãn bối cũng không dám làm lỡ đại sự của người, vãn bối xin cáo từ tại đây.”

    Nói đoạn, Yên Vân quay sang chào Hà đại phu và Diệp Khôn một tiếng, rồi tung người nhảy xuống, thân hình y nhấp nhô vài lần đã không thấy đâu nữa.


    “Hừ! Lão già chết tiệt. Ngươi rõ ràng biết ta tuổi già sức yếu, vậy mà bắt ta leo từ dưới kia lên tới đây, xong rồi kéo cả nhà ra nghênh đón ta như thế này sao?” Đợi cho bóng dáng Yên Vân biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Hà đại phu đột nhiên thay đổi vẻ mặt, trừng mắt nhìn lão trang chủ ở trước mặt nói.

    “Ha ha. Sau bao nhiêu năm mà huynh vẫn vậy. Lưu Thủy Hành Vân đã luyện tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, từ dưới kia lên đây bất quá cũng chỉ tốn có mười hai lần hô hấp mà thôi, bên cạnh đó lại còn mang theo một người nữa chứ. Với tốc độ như vậy, huynh bảo cả nhà ta làm sao theo kịp xuống dưới kia để nghênh đón huynh.” Vạn Đỉnh Thiên đối với câu nói của Hà đại phu tỏ ra không nghe thấy, cười lớn nói.

    “Hừ! Khách quý đến nhà không biết mời khách vào nhà ngồi xuống uống trà nói chuyện sao?” Hà đại phu trừng mắt nhìn lão trang chủ nói.

    “Ây da! Đúng là già rồi có chút lẩn thẩn, mong huynh đại lượng đừng chấp nhất kẻ làm đệ này, nào mời huynh vào.” Vạn Đỉnh Thiên híp mắt vào, làm ra vẻ vỗ tay lên trán, tủm tỉm nói.

    Nói xong, lão đứng ra một bên nhường cho Hà đại phu đi trước.

    Hà đại phu thấy vậy cũng không thèm để ý lão, chỉ hừ một tiếng rồi cất bước đi vào.

    Đi đến bên cạnh thiếu phụ xinh đẹp, Hà đại phu đột nhiên dừng lại, rồi lão mỉm cười, xòe tay ra nắm lấy tay của tiểu cô nương đứng bên cạnh thiếu phụ âu yếm nói: “Quyên nhi, tới đây đi cùng gia gia.”

    Tiểu cô nương được gọi là Quyên nhi, thấy vậy không hề tỏ ra sợ hãi hay rụt rè, ngược lại cảm thấy rất cao hứng, mặt cười rạng rỡ, bước theo Hà đại phu đồng thời nói: “Gia gia, lần này người đến có mang cho con loại kẹo mà người gọi là “Tiểu Hoàn Đan” gì gì đó không ạ. Lần trước người cho con mười viên con đã ăn hết rồi.”

    “Hả? Tiểu quỷ nhà ngươi, mới có mấy ngày đã ăn hết mười viên rồi, không phải gia gia đã dặn là cách mười ngày mới được ăn một viên sao. Nếu không thì…ồ, ăn hết mười viên mà nha đầu ngươi không bị làm sao cả?” Đang bước đi, Hà đại phu giật mình dừng lại, sắc mặt lão đột nhiên tỏ ra khẩn trương, vừa nói vừa đưa tay chụp vào cổ tay của Quyên nhi bắt mạch kiểm tra một lượt.

    Cùng lúc đó, không những lão trang chủ, mà tất cả những người có mặt ở đây, ngoại trừ Diệp Khôn ra, thì ai lấy đều giật mình kinh hãi.

    Bọn họ không ai là không biết, “Tiểu Hoàn Đan” cũng như “Đại Hoàn Đan”chính là một loại đan dược có công hiệu đề cao công lực của người luyện võ.

    Mỗi một viên Đại Hoàn Đan khi ăn vào sẽ đạt được mức công lực tương đương với mười năm tu luyện, còn Tiểu Hoàn Đan là năm năm.

    Như Tiểu Hoàn Đan thì phải cần tầm năm ngày ngồi thiền vận công để tiêu hóa dược lực, tới lúc dược lực được tiêu hóa hết, còn phải mất một ngày vận công, đem nó chuyển hóa thành công lực của bản thân, đến lúc đó mới hoàn toàn thành công.

    Đằng này mới có mấy ngày, không ngờ tiểu cô nương Quyên nhi kia lại ăn hết mười viên, còn không bị làm sao cả.

    Đổi lại theo lẽ thường, ăn nhiều như vậy nếu không kịp thời hoá giải dược lực, chuyển hoá thành nội lực, thì sẽ bị dược lực mạnh mẽ bạo hành, khiến cho kinh mạch bị đứt đoạn, cuối cùng bạo thể mà chết.

    Chỉ mới nghĩ thế thôi, đã khiến cho tất cả những người có mặt ở đây phải sợ hết hồn rồi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Các đạo hữu vào đây thảo luận và góp ý nhé
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=95464
    Lần sửa cuối bởi xuantruong044, ngày 03-05-2018 lúc 23:09.

  6. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    client_ideas,hailam1991,kiemsi,kotane,ngocnghechvn,nguyetsinh,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    227
    Xu
    390

    Mặc định

    Nghịch Thiên
    Xuân Trường
    Quyển 1: Vạn Kiếm Quyết
    Chương 4: Xem Bệnh




    Chương 4: Xem Bệnh

    “Kỳ quái, cơ thể bình thường, nội lực không hề rối loạn, đan điền ẩn chứa một nguồn nội lực rất thâm hậu, nhưng không tiết ra ngoài, vẫn ẩn sâu bên trong đan điền. Nguồn nội lực này có vấn đề, có lẽ đây là nguyên nhân khiến nha đầu này ăn mười viên Tiểu Hoàn Đan trong mấy ngày liên tiếp không bị làm sao.” Trầm mặc thầm nghĩ trong lòng, Hà đại phu không nhìn thấu được vấn đề, đành buông tay.

    “Không có gì đáng ngại, Quyên nhi là một mầm giống trăm năm khó gặp, lão thất phu ngươi nên chiếu cố một chút, nếu không có gì trở ngại, thành tựu của nha đầu sau này ắt sẽ vượt trên cả lão đó.” Hà đại phu thu lại vẻ trầm mặc, thoáng nhìn Quyên nhi mỉm cười rồi liếc mắt nhìn Vạn Đỉnh Thiên cười nói.

    Lời nói của Hà đại phu khiến cho tất cả những người có mặt ở đây chấn động, trên mặt ai lấy đều như xuất hiện một lớp sương mù mỏng, nhất thời không gian trở lên yên tĩnh đến lạ thường.

    “Đi thôi.” Hà đại phu nhìn một màn này nhếch miệng lên cười, lão đưa tay bế phốc Quyên Nhi lên rồi đi thẳng vào trong.

    Ở phía sau, Diệp Khôn không hề bị lời nói của Hà đại phu làm cho ảnh hưởng, hắn đảo mắt nhìn những người xung quanh mình cảm thấy kỳ quái, vội vàng bước theo sau.

    Vạn Đỉnh Thiên là người đầu tiên bừng tỉnh, lão đưa mắt nhìn Quyên nhi và Hà đại phu thầm cười khổ trong lòng. Trước giờ lão không hề nghĩ tới đứa cháu gái này của mình lại có tư chất như vậy, lão đã từng kiểm tra một lần, nhưng không phát hiện ra được điều gì cả.

    Nếu đổi lại là người khác nói Quyên nhi như vậy, lão sẽ lưỡng lự không tin. Nhưng lời của Hà đại phu nói ra, khiến cho lão không tin cũng phải tin.

    Vạn Đỉnh Thiên không chần chừ nữa, vội vàng bước vào trong trang. Những người khác cũng đã thanh tỉnh, biểu hiện của mỗi người không giống nhau, nhưng hiển nhiên đối với lời nói của Hà đại phu ai cũng tin, và tỏ ra vui mừng. Đặc biệt là thiếu phụ lúc trước ở bên cạnh Quyên nhi.

    Không ai nói lời nào, cùng trở vào trong.

    Diệp Khôn theo sau Hà đại phu, ngay khi bước vào trong trang, bước chân hắn đột ngột dừng lại, kinh ngạc trợn mắt há hốc hồm nhìn khuôn viên bên trong.

    Rộng, thật sự rất rộng lớn. Diệp Khôn có thể tưởng tượng ra, cả cái sơn trang này được người ta chẻ hai phần ba ngọn núi ra, sau đó cắt bằng đi rồi mới xây dựng lên khuôn viên kiến trúc to lớn như này.

    Phía trước là một quảng trường rộng lớn, ở giữa xây dựng một lôi đài cao hơn một trượng. Bốn phía lôi đài là bốn khu vực trống trải, mỗi một khu vực đều có môt kệ để binh khí, trên mỗi kệ có hơn hai mươi thanh trường kiếm được cắm ở đó.

    Bốn khu vực này hiển nhiên là chỗ luyện tập của đệ tử sơn trang, thời điểm này mỗi khu vực đều có hơn mười người đang diễn tập.

    Những người này nam nữ đều có, tất cả đều mặc cùng một loại y phục đặc thù của đệ tử Vạn Kiếm Sơn Trang.

    Khi thấy đám người Hà đại phu tiến vào, bọn họ lập tức dừng lại, tất cả đều hướng về phía này cung kính cúi chào, nhưng không nói lời nào.

    Hà đại phu thấy vậy cũng mỉm cười đáp lại bọn họ.

    Sau đó, bọn họ tiếp tục diễn luyện của mình, không để ý đến hoàn cảnh xung quanh nữa.

    Theo hướng cổng vào, hai bên trái phải là hai dãy nhà có rất nhiều phòng, được xây dựng bằng gỗ quý rất tinh xảo xa hoa tráng lệ, không biết bên trong sẽ như thế nào.

    Nhìn theo lối đi của hai bên, thông ra phía sau vẫn còn thấy thấp thoáng một khoảng rộng, có vài kiến trúc khác, hiển nhiên chỗ này là hậu sơn.

    Chòi canh gác lúc trước Diệp Khôn thấy chính là ở phía sau hậu sơn này.

    Đối diện với cổng vào phía sau võ đài, là một trạch viện kiến trúc lớn, xa hoa nổi bật, có thể so sánh như một cung điện của hoàng đế được thu nhỏ. Trên tấm hoành phi treo trước cửa trạch viện có đề ba chữ “Nghênh Khách Đường”, nét chữ sắc sảo, uốn lượn như rồng bay phượng múa.

    Cả toàn trạch viện đứng sừng sững ở đó, tựa lưng vào vách núi thẳng đứng làm nổi bật cả Vạn Kiếm Sơn Trang.

    Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào tấm hoành phi phía trước. Mặc dù đứng từ xa, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ở đó có một luồng kiếm khí sắc bén thấp thoáng ẩn hiện.

    “Tiểu huynh đệ, ngươi thấy được gì từ ba chữ kia?”

    Còn đang thất thần, đột nhiên một giọng nói sắc bén truyền vào tai Diệp Khôn, khiến cho hắn chợt bừng tỉnh.

    Lúc này hắn phát hiện ở bên cạnh mình có mấy người đang đứng, ai lấy đều tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn.

    Giọng nói kia chính là của Vạn Đỉnh Thiên, lão đang nhìn Diệp Khôn với ánh mắt đầy kinh nghi.

    “Dạ, trang chủ, vãn bối thấy được ba chữ kia ẩn chứa một bộ kiếm quyết.” Diệp Khôn cung kính nhìn Vạn Đỉnh Thiên một chặp nói.

    Lời của hắn vừa nói ra, khiến cho mọi người kinh ngạc, bọn họ là người của Vạn Kiếm Sơn Trang hiển nhiên là biết về điều này. Nhưng Diệp Khôn là người ngoài, lần đầu tiên tới đây, không ngờ lại có thể nhìn ra được sự huyền bí của ba chữ “Nghênh Khách Đường”

    “Không nghĩ tới, tiểu hữu lại có thể nhìn ra huyền cơ từ đó. Không hổ là đệ tử của Hà lão đầu.” Vạn Đỉnh Thiên thầm tán thưởng, nhìn theo Hà đại phu ở phía trước nói ra một câu.

    Dứt lời, Vạn Đỉnh Thiên quay người bước chân nhanh hơn tới gần Hà đại phu, hai người vừa đi vừa nói chuyện gì đó, thi thoảng còn liếc mắt nhìn lại Diệp Khôn.

    Những người khác thấy vậy chỉ hơi liếc nhìn Diệp Khôn một cái, rồi lần lượt theo sau hai người Vạn Đỉnh Thiên.

    Diệp Khôn khẽ ho một tiếng, nhìn theo đoàn người đang tiến về Nghênh Khách Đường. Hai chân hắn bước nhanh, hoà vào đám người.

    Đoàn người theo sau Vạn Đỉnh Thiên và Hà đại phu đi vào trong Nghênh Khách Đường, sau đó phân biệt chủ khách ngồi xuống.

    Ngay lập tức, có hai thiếu nữ bưng trà ra tiếp đãi.

    Diệp Khôn lần nữa kinh ngạc với kiến trúc bên trong Nghênh Khách Đường, nhưng lần này hắn ý thức được biểu hiện của mình. Chỉ nhìn thoáng qua tặc lưỡi một cái, rồi đến bên cạnh Hà đại phu cung kính đứng phía sau.

    Tiểu cô nương Quyên nhi lúc này cũng đã rời khỏi Hà đại phu, cô bé tới bên cạnh thiếu phụ ngoan ngoãn đứng một bên, hai mắt chớp chớp nhìn nghiêng nhìn dọc, cuối cùng nhìn tới Diệp Khôn.

    Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn cô bé, miệng khẽ mỉm cười chớp mắt vài cái.

    “Đỉnh Thiên, chúng ta vào việc chính luôn đi, tình hình nha đầu kia thế nào rồi.” Ngay khi Diệp Khôn nhìn lại Quyên nhi, Hà đại phu đột nhiên lên tiếng.

    “Ài... Ngọc Như... đứa nhỏ này vẫn như vậy, không có gì tiến triển thêm. Cũng may có đan dược của huynh, cho nên bệnh tình tạm thời được khống chế.” Vạn Đỉnh Thiên thở dài một tiếng, chậm rãi nói.

    “Sau khi về nhà ta đã suy nghĩ thật lâu, lục tìm trên sách cổ nhưng vẫn không tra ra được đầu mối liên quan đến chứng bệnh này. Căn bệnh này rất quỷ dị, ta đang nghi ngờ liệu đó có phải là bệnh tật hay không?” Hà đại phu suy nghĩ một chặp nói.

    “Vấn đề này ta cũng đã từng nghĩ tới, nhưng không có cơ sở nào để phán đoán, mỗi ngày nhìn nó bị hành hạ ta rất đau lòng.” Vạn Đỉnh Thiên đau lòng nói.

    “Đây là thuốc ta mới bào chế ra, mỗi ngày dùng một liều, hoà vào nước cho nha đầu đó uống. Ta sẽ theo dõi trong vòng bốn ngày, xem có thể nhìn ra được đầu mối gì không.” Hà đại phu hiểu được tâm trạng của Vạn Đỉnh Thiên, lão lấy trong người ra một gói thuốc, đưa cho lão nói.

    “Phong nhi, cầm lấy thuốc đi cho tiểu muội con uống.” Nhận lấy thuốc từ Hà đại phu, Vạn Đỉnh Thiên quay lại gọi một thiếu niên.

    “Vâng, ông nội.” Thiếu niên đi lên trước, nhận lấy gói thuốc rồi quay người đi ra ngoài.

    “Liên nhi, con mau đi chuẩn bị phòng cho Hà lão ca và đệ tử của huynh ấy.” Sau đó, Vạn Đỉnh Thiên quay sang thiếu phụ đứng cạnh cô bé Quyên nhi nói.

    “Vâng, thưa cha.” Thiếu phụ nhún người đáp, sau đó dắt theo cô bé Quyên nhi đi ra ngoài.

    “Hà lão ca, chuyện của nha đầu kia đành phiền huynh chiếu cố vậy. Thời gian này ở lại đây, nếu cần gì thì huynh cứ lên tiếng.” Sau khi phân phó hai người rời đi, Vạn Đỉnh Thiên nhìn Hà đại phu nói.

    “Không thành vấn đề, chuyện đó cứ giao cho ta.”

    “Khôn nhi. Mau lên vấn an Vạn trang chủ.”
    Hà đại phu khách khí nói một câu, sau đó như nghĩ tới điều gì đó quay sang Diệp Khôn nói.

    “Vãn bối Diệp Khôn, xin ra mắt Vạn trang chủ lão tiền bối và các vị thúc bá, huynh đệ tỷ muội Vạn Kiếm Sơn Trang.” Diệp Khôn bước lên một bước, ôm quyền cung kính khom người với Vạn Đỉnh Thiên và những người xung quanh, một lần vấn an chào hỏi.

    “Ha ha. Thú vị, đúng là thầy nào trò đấy.” Vạn Đỉnh Thiên ngẩn người nhìn Hà đại phu rồi nhìn Diệp Khôn cười lớn nói.

    Hà đại phu cũng hơi ngẩn người, rất nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, khoé miệng khẽ nhếch lên ra vẻ đắc ý.

    “Lão huynh, ta nhìn tiểu hữu này cốt cách rất tốt, là một nhân tài luyện võ, nhưng hình như huynh không truyền thụ võ công cho hắn.” Vạn Đỉnh Thiên không để ý đến Hà đại phu, lão dời mắt đánh giá Diệp Khôn một lúc, sau đó nói ra.

    “Luyện võ thì có gì tốt chứ, vốn dĩ ta không truyền thụ võ công cho hắn là vì muốn hắn sống một cuộc sống bình thường, tránh xa những chuyện thị phi trên giang hồ. Nhưng không nghĩ tới chí lớn của hắn lại ở giang hồ. Lão đệ ngươi xem, có thể cho hắn tu luyện kiếm pháp của Vạn Kiếm Sơn Trang không?” Hà đại phu vẫn như thường, nhàn nhạt nói ra.

    “Ha ha, huynh tính toán thật giỏi đấy. Ta nhìn ra nội công tâm pháp của hắn tu luyện chính là Quy Nguyên Tâm Pháp a.” Vạn Đỉnh Thiên cười lớn, nhìn Hà đại phu với ánh mắt đầy thâm ý nói.

    “Quy Nguyên Tâm Pháp thì sao, chẳng qua ta muốn hắn có thể lực tốt, kết hợp với Lưu Thuỷ Hành Vân, giúp ta làm vài việc vặt như là đi lên núi hái thuốc thôi mà.” Hà đại phu híp mắt cười cười nói.


    Diệp Khôn nghe hai người đối thoại thì ngẩn ra, hắn có thể hiểu ra một chút đầu mối trong cuộc trò chuyện này.

    “Thì ra nội công mình tu luyện có tên là Quy Nguyên Tâm Pháp, nhưng tại sao sư phụ lại giấu ta không cho ta biết là ta đang luyện tâm pháp gì? Chẳng nhẽ có liên quan tới Vạn Kiếm Sơn Trang này.” Diệp Khôn suy nghĩ một chặp, âm thầm tự nhủ.

    Ngay sau đó, Diệp Khôn phát hiện những người đứng xung quanh dường như có điều gì đó rất cổ quái, dường như tất cả đều đem ánh mắt kinh nghi liếc nhìn về phía mình và Hà đại phu.

    Đề cập đến việc này, Hà đại phu và Vạn Đỉnh Thiên qua lại nói chuyện với nhau cả nửa ngày mới chịu dừng.

    Sau đó, Hà đại phu đứng dậy cáo từ, dẫn theo Diệp Khôn đi ra ngoài. Hướng về chỗ ở của hai người đã được chuẩn bị sẵn.

    Về đến phòng của mình, Diệp Khôn không nhịn được, vội vàng khép cửa lại, rồi kéo Hà đại phu ngồi xuống bên cạnh bàn, muốn hỏi gì đó.

    “Sư phụ, chuyện vừa rồi hai người nói, dường như con hiểu một chút, nhưng vẫn muốn người nói cho con biết.” Nhìn Hà đại phu với ánh mắt đầy mong đợi, Diệp Khôn nói.

    “Hắc hắc, nội công tâm pháp ta truyền dạy cho con chính là Quy Nguyên Tâm Pháp, đó là nội công tâm pháp cấp cao, là cơ sở bắt buộc để tu luyện kiếm pháp trấn tông của Vạn Kiếm Sơn Trang.” Hà đại phu híp mắt cười nhìn Diệp Khôn với ánh mắt kỳ dị nói.

    “Cái này... Tại sao vậy sư phụ?” Diệp Khôn ngẩn người, hình như có âm mưu gì đó ở đây.

    “Những gì ta nói với Vạn Đỉnh Thiên hoàn toàn là sự thật. Ban đầu ta chỉ có ý định cho con luyện Quy Nguyên Tâm Pháp là để đề cao thể lực, giúp con có sức khoẻ tốt, không hề có mục đích nào khác. Nhưng vừa rồi ta chợt nảy ra ý kia, chủ yếu là muốn trọc tức lão ta mà thôi. Mặc dù vậy, đã đến đây rồi, nếu có cơ hội thì con cứ học lấy kiếm pháp của bọn họ đi.” Hà đại phu giải thích.

    “Sở dĩ ta không truyền thụ võ công của ta cho con vì không muốn hại con, trên giang hồ ta có rất nhiều kẻ thù, khi con hành tẩu giang hồ khó tránh khỏi đụng độ, như vậy sẽ dẫn đến hoạ sát thân.” Hà đại phu tiếp tục nói.

    “Thì ra là vậy, con đã hiểu. “ Đến lúc này Diệp Khôn mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao Hà đại phu không truyền thụ võ công của lão cho hắn.

    “Hiểu là tốt rồi, thôi đi nghỉ đi. Mai cùng ta tới xem bệnh cho nha đầu kia.”

    Ngày hôm sau, Hà đại phu dẫn theo Diệp Khôn tới căn phòng phía tây, đây là phòng của một cô gái, người mang bệnh lạ cần được chữa trị.

    Cửa phòng không khóa, chỉ hơi khép hờ. Hà đại phu đưa ta gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa bước vào, Diệp Khôn chậm rãi bước theo sau.

    Khi vừa mới vào phòng, Diệp Khôn thấy trong phòng có hai người, một người là trung niên thiếu phụ, khoảng chừng ba năm tuổi, tướng mạo xinh đẹp.

    Một người là thiếu nữ, khoảng chừng mười năm tuổi, dung mạo xinh xắn, trông rất khả ái dễ thương. Dáng người hơi gầy, mặc một bộ đồ màu vàng, đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

    Hai người này là hai mẹ con, thiếu phụ tên Bạch San San còn thiếu nữ là Vạn Ngọc Như.

    “Thiếu nữ kia chính là Vạn Ngọc Như sao, quả nhiên xinh đẹp.” Diệp Khôn chăm chú nhìn thiếu nữ nằm trên giường, nghĩ đến tên của nàng thầm nghĩ.

    “Hà đại bá, bá đã đến. Ngọc Như nó... “ Bạch San San thấy hai người Hà đại phu bước vào, nàng hơi nhún người thi lễ, có chút lo lắng.

    “Được rồi, để ta bắt mạch xem sao.” Hà đại phu khoát tay, tiến thẳng đến bên cạnh thiếu nữ.

    Một lúc lâu sau, Hà đại phu thu tay lại, vẻ mặt có chút trầm tư, dường như có điều gì đó đã phát sinh ngoài ý muốn.


    “Ngọc Như bị như này đã bao lâu rồi? “ Suy tư một chặp dường như không có kết quả gì, Hà đại phu quay sang Bạch San San hỏi.

    “Ngọc Như bị như này đã ba ngày rồi, hôm qua uống thuốc của bá nó có tỉnh lại được một canh giờ, sau đó tiếp tục hôm mê bất tỉnh.” Bạch San San buồn bã nói.

    “Phần thuốc hôm nay tạm thời không cho nó uống. Diệp Khôn, con lại đây giúp ta đỡ cô bé ngồi dậy.” Hà đại phu nhíu mày, tính toán một chút nói.

    Diệp Khôn không chần chừ, lấy ra một đôi bao tay đặc thù do Hà đại phu tự chế tác đeo vào, sau đó đến bên giường cẩn thận đỡ Ngọc Như dậy.

    Đã quen với việc này, khi đỡ Ngọc Như ngồi dậy, Diệp Khôn đặt hai tay lên hai bả vai của nàng, đồng thời vận chuyển nội công truyền vào hai tay.

    Khi nội công của Diệp Khôn từ lòng bàn tay đi qua gang tay, đột nhiên từ gang tay toả ra một mùi hương dịu nhẹ, theo nội công của hắn thấm qua lớp vải áo truyền vào bên trong cơ thể Ngọc Như.

    Toàn thân Ngọc Như khẽ run lên, mí mắt hơi giật giật rồi không có biểu hiện gì khác nữa.

    Hà đại phu tập chung tinh thần, hai tay vung vẩy liên tục, dùng nội lực cách không điểm lên từng huyệt đạo trên người Ngọc Như.

    Tốc độ của Hà đại phu mỗi lúc một nhanh hơn, khoảng một khắc sau mới dừng lại.

    Ngay lúc đó Diệp Khôn cũng thu tay, nhẹ nhàng đặt Ngọc Như nằm xuống giường. Trên trán hắn lấm tấm đầy mồ hôi, lần này lâu hơn những lần trước, khiến cho hắn hơi mệt một chút.

    Hà đại phu còn mệt hơn, mặt lão tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, ướt nhẹp cả áo. Lần này não tiêu hao khá nhiều nội lực và nguyên khí, phải nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày mới khôi phục được.

    “Được rồi, để Ngọc Như nghỉ ngơi một chút, khoảng một canh giờ sau cô bé sẽ tỉnh lại.” Hà đại phu điều tức một chút, sau đó nói với Bạch San San để nàng yên tâm.

    Nói rồi, Hà đại phu dặn dò Bạch San San thêm vài câu, dẫn theo Diệp Khôn rời khỏi.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Các đạo hữu vào đây thảo luận và góp ý nhé
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=95464
    Lần sửa cuối bởi xuantruong044, ngày 02-05-2018 lúc 12:06.

  8. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,kiemsi,kotane,ngocnghechvn,nguyetsinh,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    227
    Xu
    390

    Mặc định

    Nghịch Thiên
    Xuân Trường
    Quyển 1: Vạn Kiếm Quyết
    Chương 5: Hậu Sơn Phía Tây



    Chương 5: Hậu Sơn Phía Tây

    Hai ngày sau, Diệp Khôn một mình rời khỏi phòng đi về phía quảng trường rộng lớn.

    Quảng trường lúc này có khá nhiều người đang tụ tập với nhau, thần sắc mỗi người đều rất hưng phấn, nhìn về phía võ đài.

    Trên võ đài lúc này có một nam một nữ đang đứng đối diện với nhau, hai người này Diệp Khôn đã gặp qua khi mới tới Vạn Kiếm Sơn Trang.

    Nam nhân là một thiếu niên khoảng mười tám tuổi, tướng mạo anh tuấn, mặc trường bào màu xang, một tay lắm chặt để sau lưng, tay còn lại cầm một thanh trường kiếm chỉ xéo xuống đất.

    Thanh kiếm trên tay thiếu niên không phải thanh kiếm thường, chuôi kiếm hình đầu lân, thân kiếm rất mỏng nhưng cứng cáp.

    Trên thanh kiếm mơ hồ có một lớp hồng quang kiếm khí, chạy dọc thân kiếm.

    Thiếu niên này chính là một trong hai người đi cùng với trung niên nam tử hôm đó, tên là Vạn Thiên Minh

    Ở phía đối diện, thiếu nữ dung nhan tú lệ, thập phần xinh đẹp, khoảng chừng mười bảy tuổi, nàng mặc y phục màu vàng, tay cầm một thanh nhuyễn kiếm đưa ngang trước ngực.

    Thiếu nữ này là Vạn Nhu, lần trước Diệp Khôn đã gặp.

    Hai người này hiển nhiên chuẩn bị tỷ thí, cho nên mới có nhiều người vây quanh đến xem như vậy.

    Diệp Khôn thoáng kinh ngạc, sau đó tỏ ra thích thú, đây là cơ hội để hắn xem người trong giang hồ đánh nhau như thế nào, liệu có giống với những gì hắn biết từ Trương lão đầu không.

    Mang theo tâm tình kích động, Diệp Khôn đi nhanh tới gần võ đài, rồi len lỏi đi lên phía trên sát với võ đài, để xem cho rõ hơn.

    Lúc này tất cả đệ tử Vạn Kiếm Sơn Trang đang mải để ý lên trên võ đài, cho nên sự xuất hiện của Diệp Khôn không có ai chú ý đến cả.

    “Lần này ta cược Nhu sư muội sẽ thắng, các ngươi nghĩ sao?” Một thiếu niên ở gần chỗ Diệp Khôn đứng đột nhiên lên tiếng, rồi y quay sang vài người bên cạnh nhìn xem ý thế nào.

    “Cái này cũng chưa chắc, ta thấy Thiên Minh sư huynh có phần thắng lớn hơn. Các ngươi xem, trên tay huynh ấy chính là Hồng Lân Kiếm, xếp hạng thứ ba mươi bảy trong Thiên Kiếm Mộ.” Thiếu niên khác ở bên cạnh lại không cho là đúng, dời mắt nhìn qua Vạn Thiên Minh nói.

    “Đúng rồi, là Hồng Lân Kiếm. Không biết Nhu sư tỷ có thể thắng được Thiên Minh sư huynh không? Ta thấy tỷ ấy không có thần binh lợi khí.” Một thiếu niên trẻ tuổi khác lên tiếng.

    Diệp Khôn nghe mấy người nói với nhau, mắt đảo qua hai người chăm chú nhìn một chút.

    “Nhu muội, chúng ta bắt đầu chứ? Vi huynh sẽ không nương tay đâu, để xem dạo này muội tu luyện có tiến bộ thêm không.” Ở dưới nhiều người vẫn còn đang nghị luận, trên đài Vạn Thiên Minh khẽ mỉm cười, nhìn Vạn Nhu nói.

    “Thiên Minh ca yên tâm, muội tự biết lượng sức của mình, rất mong huynh chỉ giáo thêm.” Vạn Nhu nhoẻn miệng cười, nói.

    Dứt lời, cổ tay Vạn Nhu khẽ động, chân bước lên một bước, cả người hơi nghiêng, kiếm ngân vang lên, hướng phía trước đánh tới.

    “Tới hay lắm.”

    Vạn Thiên Minh cười cười, khẽ xoay cổ tay, nâng kiếm chỉ lên trời, chân đap mạnh xuống sàn võ đài, tạo thành một kình lực đẩy cả người lao về phía trước.

    Từ xa nhìn lại, hai người như hai thanh lợi kiếm đang lao vào nhau với tốc độ rất nhanh.

    “Keng...keng...”

    Từng tiếng kim loại va chạm vang lên, Vạn Thiên Minh và Vạn Nhu cuốn lấy nhau, thoáng cái đã giao thủ hơn một trăm chiêu.

    Từng luồng kiếm khí sắc bén bắn ra, cùng với kiếm ảnh trùng điệp loang loáng khắp cả võ đài, khiến cho tất cả những người quan chiến phía dưới ai lấy đều hô hấp dồn dập, cố gắng tập chung nhìn cho thật kỹ.

    Diệp Khôn cũng chăm chú nhìn, nhưng rất nhanh hắn cười khổ trong lòng. Lúc đầu còn nhìn được vài chiêu giao thủ của hai người, nhưng mỗi tốc độ của họ nhanh hơn, kiếm ảnh kiếm khí càng nhiều hơn, với một người chưa chính thức tu luyện qua võ công như hắn, không thể nhìn thấy được những gì diễn ra sau màn kiếm ảnh kia.

    Mặc dù vậy, thông qua vài lời kinh hô nghị luận của mấy người xung quanh hắn, hiện tại hắn biết được một chút tình huống cụ thể.

    Theo họ nói, hiện tại không ngờ Vạn Thiên Minh lại rơi vào thế hạ phong. Mặc dù y có Hồng Lân Kiếm, nhưng không thể phát huy được bao nhiêu hiệu quả trước thanh nhuyễn kiếm của Vạn Nhu.

    “Koong...”

    Một tiếng va chạm đầy uy lực vang lên, đồng thời kiếm ảnh tách ra bắn ngược trở lại sau, đến khi tiêu tán hết, thân ảnh Vạn Thiên Minh và Vạn Nhu hiện ra.

    Vạn Thiên Minh sắc mặt tái nhợt, cổ tay khẽ run, Hồng Lân Kiếm đã rời tay y, cắm xuống sàn võ đài cách y hơn trượng.

    Bên kia, Vạn Nhu sắc mặt hơi ửng hồng. Nhuyễn Kiếm mặc dù vẫn còn trên tay, nhưng tay nàng run lên bần bật, dường như nàng đang cố gắng chịu đựng.

    Nhưng nhuyễn kiếm trên tay Vạn Nhu đã có sự biến hoá, không giống như lúc đầu. Kiếm này nhỏ hơn một chút, chuôi kiếm rất đặc biệt, nhìn như thân rồng, rõ ràng nó lại cuốn lấy tay của nàng, chứ không phải bị nàng nắm lấy.

    Chuôi kiếm đầu rồng, nhìn rất sống động. Có một luồng kiếm khí màu xanh chạy dọc theo thân kiếm, lấp lánh như ẩn như hiện.

    Không khí trở lên yên tĩnh, mọi người mở to mắt nhìn lên võ đài.

    “Oa... Nhu tỷ thắng rồi, Thiên Minh ca ca, huynh thua rồi, lần này huynh không được nuốt lời.” Đột nhiên, ở một góc võ đài cách chỗ Diệp Khôn không xa, một tiểu cô nương rất kích động nhảy cẫng lên hét to.

    Tất cả mọi người bị tiếng hét của tiểu cô nương đó làm cho thanh tỉnh, đồng loạt nhìn về phía này, khi nhận ra tiểu cô nương đó là ai. Hầu như tất cả đều ngây ra, dường như ý thức được việc gì đó.

    “Ẹc... Lệ Quyên tiểu sư muội, từ đầu ta đã nghi ngờ rồi, thì ra cuộc tỉ thí này là vì muội ấy.”

    “Đúng a. Không nghĩ tới lại là muội ấy. Không biết đánh cuộc là gì, nhưng lần này Thiên Minh sư đệ bị thiệt thòi rồi.”

    “Hay à nha. Ta đoán Thiên Minh sư huynh phải lên núi bắt tiểu bạch hồ cho muội ấy rồi. Lần trước Phong sư huynh cũng bị muội ấy lừa gạt lên núi một chuyến, nhưng vẫn chưa bắt được hồ ly kia, hơn nữa còn gặp chút phiền toái.”

    “Ngươi nói nhỏ thôi, tiểu sư muội bình thường nhìn khả ái dễ thương vậy, nhưng thật ra rất tinh quái đó. Nếu bị muội ấy để ý, chúng ta không yên ổn đâu.”

    Tiểu cô nương Lệ Quyên này chính là Quyên nhi lần trước được Hà đại phu bồng bế khi vừa mới gặp, Diệp Khôn chứng kiến cảnh tượng khi đó nên biết được một chút địa vị của cô bé trong Vạn Kiếm Sơn Trang này.

    Nghe mấy người to nhỏ nghị luận với nhau, Diệp Khôn hơi kinh ngạc, không nhịn được đưa mắt nhìn về phía Lệ Quyên.

    “Ý...Diệp ca ca, huynh cũng ở đây à?” Ngay khi Diệp Khôn rời mắt đi, một giọng nói lanh lảnh đột nhiên truyền vào tai hắn, khiến hắn phải quay người nhìn lại.

    Lệ Quyên mở to đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Diệp Khôn, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ vui mừng, cô bé vội lách người len lỏi trong đám đông chạy lại chỗ hắn.

    “À ừ... Ta cũng ở đây. Quyên nhi phải không, mấy hôm nay không có gặp muội.” Diệp Khôn hơi lúng túng vì phát hiện nhiều người đang chú ý đến mình, khẽ cười cười rồi nói.

    “Ồ, người này là ai? Ta chưa gặp bao giờ.”

    “Ta nhớ rồi, đây chẳng phải là đệ tử của Hà đại phu sao.”

    “Đúng rồi, hắn là đệ tử của Hà đại phu.”

    “Khụ, khụ,... Tại hạ Diệp Khôn, xin ra mắt các vị huynh đệ tỷ muội của Vạn Kiếm Sơn Trang.” Diệp Khôn bị nhiều người để ý khiến hắn hơi căng thẳng, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, hắn vội ho khan vài tiếng. Sau đó ôm quyền hướng mọi người giới thiệu chào hỏi.

    Biểu hiện của Diệp Khôn như vậy, khiến cho tất cả đệ tử Vạn Kiếm Sơn Trang hài lòng, mọi người cũng chắp tay hướng hắn đáp lại.

    Người khác không nói, nhưng Hà đại phu địa vị trong Vạn Kiếm Sơn Trang rất cao quý, mặc dù chỉ là khách, nhưng bọn họ biết rất rõ mối quan hệ của lão với trang chủ.

    Cho nên đối với Diệp Khôn là đệ tử của lão, nói về địa vị đã cao hơn họ một bậc, ai cũng không dám đắc tội, tỏ ra rất khách khí.

    “Được rồi, được rồi, các vị sư huynh sư tỷ. Các người mau đi làm việc của mình đi à nha. Tụ tập như vậy là không tốt đâu.” Lệ Quyên đột nhiên chạy thẳng lên trên võ đài, hai tay chống hông nhìn mọi người phía dưới nói.

    “Ha ha. Tiểu sư muội nói đúng đó, giải tán thôi, giải tán thôi...”

    Một lúc sau, tất cả mọi người đều rời khỏi đây, trên mặt mỗi người đều có biểu tình khác nhau, nhưng không phải vì lời nói của Lệ Quyên mà như vậy.

    Đối với cô bé Lệ Quyên này họ đã quá quen thuộc rồi, có chăng khiến họ như vậy là vì nghĩ đến cuộc tỉ thí chớp nhoáng của Vạn Thiên Minh và Vạn Nhu, cùng với sự xuất hiện của Diệp Khôn.

    Thấy mọi người tản hết, Diệp Khôn cũng xoay người định rời đi.

    “Diệp ca ca, huynh đừng có đi.” Ngay khi Diệp Khôn quay người, Lệ Quyên vội chạy từ võ đài xuống đi tới cạnh hắn, bàn tay nhỏ nhắn vội túm lấy góc áo của hắn nói.

    “Thiên Minh ca ca, Nhu tỷ tỷ, hai người xuống đây.” Không đợi Diệp Khôn kịp phản ứng, Lệ Quyên đã lên tiếng gọi với hai người còn đang đứng trên võ đài.

    Sắc mặt Vạn Thiên Minh lúc này đã khôi phục lại như thường, y đi đến bên cạnh Hồng Lân Kiếm nắm lấy rút lên rồi tra vào vỏ, đoạn quay sang mỉm cười với Vạn Nhu.

    “Nhu muội kiếm pháp tinh tiến rất nhanh, hơn nữa còn thu phục được Thanh Long Nhuyễn Tiên Kiếm, xếp hạng thứ hai mươi bảy. Chúc mừng muội, ta thua tâm phục khẩu phục.”

    “Thiên Minh ca quá lời rồi, nếu không phải Hồng Lân Kiếm của huynh vẫn chưa thức tỉnh, nên mới bị thua muội một chiêu như vậy. Hơn nữa, vừa rồi muội đã dùng chín thành công lực, nhưng dường như huynh chỉ dùng có bốn thành mà thôi.” Vạn Nhu phất tay, Thanh Long Nhuyễn Tiên Kiếm loáng lên một cái, quấn lên hông của nàng, tạo thành một đai lưng đầu rồng nhìn rất đẹp mắt. Nàng đưa tay vuốt lại tóc, mỉm cười nói.

    “Ha ha. Muội rất tinh tế. Quả thật đúng như muội nói, nhưng ta vẫn thua muội, ta thua chính là thua ở một chiêu của muội, về phương diện kiếm pháp muội đã vượt qua ta rồi.” Vạn Thiên Minh cười lớn, có chút mất tự nhiên nói.

    Hai người vừa đi vừa nói, thoáng cái đã tới trước mặt Diệp Khôn và Lệ Quyên.

    “Hứ. Thì ra huynh cố tình thua, nhưng không sao, thua vẫn là thua. Bây giờ huynh phải đưa muội lên núi tìm tiểu bạch hồ.” Lệ Quyên trừng mắt nhìn Vạn Thiên Minh nói.

    “ Tiểu nha đầu chết tiệt, lần trước vì chuyện của ngươi khiến cho Phong đệ bị thương, cũng may chỉ là bị thương ngoài da. Nay muội lại còn dám tính kế ta với Nhu muội.” Vạn Thiên Minh dùng ngón tay ấn lên đầu Lệ Quyên một cái, trừng mắt ra điều khiển trách.

    “Hì hì. Không sao rồi, không sao rồi, lần trước tại có mình huynh ấy nên mới lỡ tay bị thương, lần này có bốn người chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Lệ Quyên bước lùi lại hai bước, trốn sau lưng Diệp Khôn thò đầu ra nói.

    “Cái gì mà bốn người.” Vạn Thiên Minh nhăn mặt nói.

    “Thì có huynh, Nhu tỷ, Diệp ca ca, cả muội nữa.” Lệ Quyên nói.

    “Nha đầu, muội nghĩ Huyền Phong Sơn là chỗ để chơi sao.” Vạn Thiên Minh tức giận nói.


    “Được rồi, được rồi. Ta cùng với huynh ấy sẽ lên Huyền Phong Sơn một chuyến, còn muội với vị Diệp ca này ở nhà là tốt nhất.” Đứng nãy giờ, Vạn Nhu chợt bước lên cười nói.

    “Phải đấy, Quyên nhi tiểu muội, trên ngọn núi kia nguy hiểm lắm, ta không dám đi đâu. Hãy để hai người bọn họ đi, ta đang thiếu một người tiếp dẫn, hay là muội dẫn ta đi thăm quan Vạn Kiếm Sơn Trang đi.” Diệp Khôn chỉ tay lên ngọn núi phía sau, rồi quay ra nháy mắt với hai người Vạn Thiên Minh nói.

    “Đúng, đúng... Vị Diệp ca này, lần trước gặp mặt trong hoàn cảnh đặc biệt nên chưa làm quen được. Tiểu đệ Vạn Thiên Minh.” Vạn Thiên Minh nhanh ý, hiểu được cái nháy mắt của Diệp Khôn, vội lên tiếng.

    “Tiểu muội cũng vậy, ta là Vạn Nhu. Diệp ca nói rất đúng, huynh ấy mới tới Vạn Kiếm Sơn Trang ta, cần một người giúp huynh ấy thăm quan nơi này. Mà Quyên nhi là người thích hợp nhất à nha.” Vạn Nhu chớp mắt bồi theo.

    “Ấy, hai người xưng hô với tiểu đệ như vậy khiến tiểu đệ tổn thọ mất. Ta vẫn còn ít tuổi hơn hai người đấy.” Diệp Khôn hơi ngẩn người, vội nói.

    “Là lẽ phải, luận về bối phận chúng ta đúng ra không dám xưng hô ngang hàng với huynh. Nhưng Hà lão bá nói, chúng ta cùng độ tuổi nên không cần câu lệ tiểu tiết, đối với nhau cứ ngang hàng cho tự nhiên, nhưng huynh là đệ tử của Hà lão bá, cho nên chúng ta không dám ở trên.” Vạn Thiên Minh mỉm cười nói.

    “Ách... Điều này...” Diệp Khôn sớm đã nghĩ ra vấn đề này, hắn tin tưởng với địa vị của Hà đại phu ở đây. Không một ai dám khi dễ hắn, nhưng không ngờ hai người này lại thẳng thắn như vậy.

    “Thiên Minh huynh, chúng ta mau đi thôi, nếu không trước khi trời tối không thể tìm thấy tiểu bạch hồ đâu.”

    “Đúng... Đúng... Phải đi nhanh thôi.”

    Vạn Nhu nháy mắt với Vạn Thiên Minh, trước một câu, sau một câu, không đợi người khác có phản ứng gì. Hai người nhanh chân chạy đi, thoáng chốc đã không thấy đâu nữa.

    “Hừ... Hừ... Thật đáng ghét, các người không muốn cho ta đi mà.” Lệ Quyên dậm chân vài cái, tỏ ra uỷ khuất.

    Diệp Khôn ngây ngốc nhìn bóng dáng hai người Vạn Thiên Minh khuất sau dãy nhà, bị cái dậm chân của Lệ Quyên làm cho bừng tỉnh, hắn nhìn cô bé mỉm cười.

    “Quyên nhi, thôi bỏ đi. Muội có thể dẫn ta đi thăm quan Vạn Kiếm Sơn Trang không?”

    “Hì hì. Được chứ. Diệp ca ca, ta dẫn huynh tới chỗ này.” Lệ Quyên chợt tươi tỉnh, mặt mày hớn hở, túm lấy cánh tay của Diệp Khôn kéo hắn đi.

    Diêp Khôn trợn mắt nhìn Lệ Quyên, để mặc cho cô bé kéo mình đi.

    “Nha đầu này nhất định không thể trêu trọc vào.” Vừa đi theo Lệ Quyên, Diệp Khôn âm thầm tự nhủ.
    Theo chân của Lệ Quyên, đi qua khu nhà phía tây, xuyên qua một cái hành lang, đi qua một đường vòng, rồi lại xuyên qua một dãy nhà ở phía sau, cuối cùng tới một khu vực trống trải.

    Phía trước có một hồ nước nhỏ, diện tích hơn hai mươi trượng, trên hồ có một cái bè bằng gỗ cột ở mép bờ, diện tích của bè gỗ không lớn, chỉ đủ để trở hai người trên đó.

    Nước dưới hồ trong veo, có thể nhìn thấy đáy, xem ra hồ này không sâu lắm.

    Thi thoảng thấy được một vài đàn cá nhỏ tung tay bơi lội, còn có cả những sinh vật khác bơi ngang bơi dọc nhìn rất sống động.

    Đặc biệt ở giữa hồ có trồng vài khóm hoa sen, dường như bị người ta cố ý trồng theo một thứ tự nào đó.

    Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, đám hoa sen ở giữa hồ rõ ràng hình thành một chữ “Vạn”.

    Hai bên trái phải có nhiều hoa cỏ, được trồng trong những chậu hoa bằng sứ. Chúng được xếp thành hàng, từ ngay lối vào ra đến bờ hồ.

    Phía sau những chậu hoa đó là những cây ăn trái với nhiều chủng loại khác nhau, chúng được trồng ở đây khá lâu rồi, có những cây rất lớn, phải ba người ôm mới hết.

    Phía bên kia hồ nước là một vách núi thẳng đứng cao trọc trời, từ dưới nhìn lên không thấy đỉnh.

    Phía dưới chỗ tiếp xúc với hồ nước có nhiều cây xanh rủ xuống, che kín một vùng hồ nước ẩn vào bên trong bụi cây.

    Dừng lại phía trước hồ nước, Diệp Khôn ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, thu tất cả khung cảnh nơi đây vào tầm mắt.

    Ở đây vài ngày, mặc dù chưa đi đâu. Nhưng Diệp Khôn cũng biết được chỗ hắn đang ở là chỗ nào.

    Chỗ này chính là hậu sơn khu phía tây.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Các đạo hữu vào đây thảo luận và góp ý nhé
    http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=95464
    Lần sửa cuối bởi xuantruong044, ngày 03-05-2018 lúc 22:14.

    ---QC---


  10. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    hailam1991,kiemsi,kotane,ngocnghechvn,nguyetsinh,
Trang 1 của 37 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status