Nghịch Thiên
Xuân Trường
Quyển 1 Vạn Kiếm Quyết
Chương 1: Thiếu Niên Diệp Khôn
Diệp Khôn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hắn ở cùng với cậu. Năm lên bảy tổi hắn bị bệnh nặng và được Hà đại phu tận tình cứu chữa, từ đó hắn đã đi theo Hà đại phu và vô tình bị cuốn vào ân oán trong giang hồ... cuộc đời của hắn thay đổi từ đây.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Chương 1: Thiếu Niên Diệp Khôn
Diệp Khôn nhìn cây thảo dược mọc nhô ra từ trên mỏm đá cao hơn ba mươi trượng, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên, biểu hiện trên mặt rất hưng phấn.
"Kia đúng là Thanh La Thảo rồi! Cũng hơi cao đấy, ước chừng chắc phải cỡ ba mươi trượng trở lên.Hôm nay đúng là hên thật, mới đó thôi đã tìm được rồi.” Vui mừng nói một câu, Diệp Khôn đảo mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh một lượt. Sau khi đã định hướng được mục tiêu, hắn cột chặt gùi thuốc trên lưng, dắt dao hái thuốc vào hông, sau đó hai tay bám vào vách đá tìm tòi những hốc đá nhô ra cẩn thận trèo lên.
Vách đá cao thẳng đứng, xem ra có vẻ rất khó trèo. Ở phía dưới cứ cách một khoảng nhất định còn có một vài mỏm đá nhô ra, hay là một vài hốc đá lõm vào, giúp Diệp Khôn có chỗ dựa để trèo lên.
Nhưng khi trèo lên khoảng mười trượng thì vách đá dường như bằng phẳng, không hề có lấy một chỗ nào nhô ra hay lõm vào để làm điểm tựa.
Được cái vách đá cũng không cứng lắm, Diệp Khôn lấy dao hái thuốc tốn một chút sức lực là có thể khoét được một cái hốc nhỏ đủ để tay vịn chân đạp.
Nhờ vậy mà cứ trèo lên được một chút, Diệp Khôn lại lấy dao hái thuốc dùng sức khoét một hốc nhỏ trên vách đá để lấy điểm tựa bám vào.
Động tác của hắn rất mau lẹ, cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, trèo lên nhìn không có gì là vất vả lắm, xem ra từnhỏ hắn đã được luyện qua tuyệt kỹ thân pháp nào đó.
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc Diệp Khôn đã trèo lên được gần đến mỏm đá. Trong khi trèo lên, mặt hắn vẫn cứ luôn hướng lên phía trên, không hề quay đầu nhìn xuống dưới.
Đây là kinh nghiệm của hắn mỗi khi phải trèo cao, chỉ được phép nhìn lên chứ không được phép nhìn xuống.
Nếu đứng ở xa nhìn lại, trông hắn cứ như là một con tắc kè con đang leo tường, nhìn rất khôi hài.
Khoét một cái hốc nhỏ vừa đủ để bám tay, Diệp Khôn giắt dao vào hông, hai tay bám chặt vào hốc đá, hít vào một hơi thật sâu, cả người hắn đột nhiên bật lên, “vèo” một cái, đã đứng vững trên mỏm đá nhô ra kia.
Mỏm đá này tuy không rộng lắm, nhưng cũng đủ để một người đứng ở trên đó. Diệp Khôn thở phù vài cái, mắt nhìn gốc Thanh La Thảo ở dưới chân, miệng khẽ mỉm cười.
Sau đó không hề chậm chễ, hắn co người ngồi xổm xuống, lấy dao đào cả gốc Thanh La Thảo bỏ vào gùi thuốc ở trên lưng.
Đứng từ trên mỏm đá nhìn xuống, Diệp Khôn hơi nhíu mày tự đánh giá lại một lần nữa, sau đó hắn cẩn thận theo đường cũ trèo xuống. Lần này trèo xuống dễ dàng hơn trước nhiều, nhờ những điểm tựa đã tạo lúc trước, và sự linh hoạt của cơ thể, cho nên chẳng mấy chốc hắn đã xuống tới nơi.
***
Diệp Khôn là một thiếu niên năm nay mới mười bốn tuổi, kém ba tháng nữa thì hắn sẽ bước sang tuổi mười năm. Hắn có khuôn mặt bình thường, dáng người cao gầy, làn da ngăm đen đậm chất thôn dã. Nhìn từ đầu đến chân chẳng thấy có chỗ nào nổi bật cả.
Tuy ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng bù lại hắn lại là một thiếu niên khá thông minh, tính cách nội tâm và lối suy nghĩ của hắn trưởng thành hơn hẳn những đồng bạn cùng trang lứa.
Đây cũng là do từ nhỏ cho tới bây giờ, hắn được tiếp xúc với Hà đại phu, một vị lang trung nổi tiếng trong thôn, nhưng cũng là người có lai lịch rất thần bí.
Hắn mồ côi cha mẹ từ nhỏ, hiện tại đang sống cùng gia đình cậu của hắn ở Hà Gia thôn.
Hàng ngày, ngoài làm những việc vặt giúp gia đình cậu hắn ra, hắn thường lên núi hái thuốc cho Hà đại phu.
Khi Diệp Khôn bắt đầu hiểu chuyện, hắn được cậu mợ cho biết chuyện hồi nhỏ của hắn.
Trước đây, lúc hắn vừa tròn bốn tuổi, đột nhiên bị một trận bệnh nặng thiếu chút nữa là không qua được. Cũng may, Hà đại phu kịp thời bắt bệnh, hết lòng ra sức chữa trị, tốn rất nhiều loại thuốc tốt cho hắn dùng, cuối cùng hắn đã qua khỏi.
Chỉ là Hà đại phu trị bệnh cho hắn nhưng lão không lấy một xu nào cả. Lúc đó gia đình cậu hắn rất cảm kích, nhưng do hoàn cảnh gia đình nghèo khó, cho nên không biết lấy gì để đền ơn, cuối cùng cũng chỉ biết để ở trong lòng.
Trong lúc ra về, Hà đại phu cũng có nói qua về tình hình bệnh của Diệp Khôn cho cậu mợ hắn nghe. Mặc dù đã không còn lo về tính mạng, nhưng do bệnh nặng, khi chữa khỏi cơ thể vẫn còn yếu, lượng thuốc tồn dư trong cơ thể hắn vẫn còn, nếu không xử lý tốt rất có thể sẽ đểlại di chứng không tốt cho cơ thể hắn sau này.
Cho nên lão muốn hắn tới chỗ lão một khoảng thời gian để tiện việc điều dưỡng, giúp hắn tiêu hóa chỗ thuốc dư thừa còn sót lại trong cơ thể, nhanh chóng hồi phục.
Sau đó Diệp Khôn được cậu mợ hắn đưa tới chỗ Hà đại phu, hắn đã ở đó hơn hai tháng mới hồi phục hoàn toàn.Kể từ đó trở đi, hắn thường xuyên lui tới chỗ Hà đại phu.
Ban đầu chỉ là qua đó chơi, xem Hà đại phu bốc thuốc chữa bệnh cho người dân trong và ngoài thôn tới khám bệnh. Đến khi hắn hiểu chuyện một chút, thi thoảng hắngiúp lão làm vài việc vặt nhẹ nhàng trong nhà và ở tiệm thuốc.
Hà đại phu thấy hắn thông minh, nhanh nhẹn, nên cũng rất thích. Sau đó lão dạy cho hắn biết đọc, biết viết chữ.
Theo thời gian, lão cũng thường chỉ điểm cho hắn biết vềcác loại thảo dược, và để cho hắn theo mình khi đi hái thuốc, cũng như thăm khám bệnh, thành ra Diệp Khôn từ lúc nào không hay, đã trở thành đồ đệ của lão.
Bên cạnh đó, khi Diệp Khôn lên sáu tuổi, Hà đại phu đột nhiên lấy ở đâu ra một cuốn sách có ghi chép phương pháp luyện tập hai môn tuyệt kỹ võ công dạy cho hắn học.
Trong đó có một tuyệt kỹ khí công không biết tên và một môn tuyệt kỹ thân pháp gọi là Lưu Thủy Hành Vân. Sau khi để cho Diệp Khôn học thuộc khẩu quyết, lão liền chỉ bảo hắn cách vận khí luyện tập.
Cũng chính nhờ vào việc này, khi đến năm lên tám tuổi Diệp Khôn mới biết được một vùng trời rộng lớn khác ở bên ngoài Hà Gia Thôn nhỏ bé hoang dã này, đó chính là “giang hồ”. Chính nó là tác nhân chính ảnh hưởng đến nội tâm suy nghĩ của hắn từ lúc biết nhận thức, hắn vẫn luôn có cái ý nghĩ táo bạo là phải đi ra cái gọi là “giang hồ” kia, để xem trong thế giới đó có những cái gì.
Cũng vì vậy mà hắn biết, Hà đại phu vốn có lai lịch thần bí mà tất cả người trong Hà Gia Thôn đều không hiểu rõ, hóa ra lão trước đây xuất thân từ nơi gọi là “giang hồ” kia.
Biết là vậy, nhưng ngoài việc dạy cho Diệp Khôn khí công hô hấp thổ nạp, vận khí dưỡng thần đề cao thể lực, giúp hắn rèn thân kiện thể. Cùng với luyện tập tuyệt kỹthân pháp Lưu Thủy Hành Vân, Hà đại phu chưa hề đềcập đến việc gì liên quan đến nơi gọi là “giang hồ” cho hắn biết.
Ở với Hà đại phu lâu dần Diệp Khôn cũng hiểu rõ tính cách của lão, cho nên mặc dù có hiếu kỳ về thế giới “giang hồ” ở bên ngoài, hắn cũng không dám lên tiếng hỏi lão, hắn đành nghe ngóng từ một người khác ở trong thôn.
Việc Hà đại phụ dạy cho hắn hai tuyệt kỹ võ công này cũng là muốn hắn có thể lực tốt cùng với thân pháp mau lẹ, như vậy mới có thể theo lão mỗi lần đi hái thuốc được.
Mục đích của Hà đại phu dạy cho Diệp Khôn là như vậy, nhưng lão thật cũng không nghĩ tới, hắn luyện tập hai môn tuyệt kỹ này cũng khá nhanh, vượt xa ngoài sự tưởng tượng của lão.
Mới chỉ vỏn vẹn ba năm, hắn đã luyện thành công, liền trở thành người phụ giúp đắc lực cho lão khi đi hái thuốc.
Tuy hai môn tuyệt kỹ này không phải là bí kíp võ công nội ngoại thượng thừa gì cả, nhưng nếu muốn luyện thành thì ít nhất cũng phải tốn thời gian khoảng nămnăm. Diệp Khôn lại chỉ cần có ba năm, lúc đó lão mới phát hiện, thì ra hắn còn có tố chất luyện võ rất tốt.
***
Những lúc Hà đại phu cần thảo dược, mà ở dược viên không có, hoặc không mua được ở ngoài. Diệp Khôn thường lên núi Thanh Phong cách Hà Gia Thôn hơn một dặm đường để tìm hái những loại thảo dược cần thiết cho lão.
Mấy hôm trước có một người đến tìm Hà đại phu, nghe nói y là người trong giang hồ, y đến mời lão xem bệnh cho một vị tiểu thư nào đó nhà hắn.
Hà đại phu đi mấy ngày rồi trở về, lão tìm một số thảo dược để điều chế thuốc cho vị tiểu thư kia, nhưng còn thiếu một vài loại, khiến cho lão đau đầu không thôi.
Diệp Khôn nghe thấy vậy, có vẻ khó hiểu, nếu như nói vịtiểu thư kia là người trong giang hồ, lại được Hà đại phu lao tâm như vậy, ắt hẳn nàng ta phải thuộc một môn phái hay thế lực lớn nào đó. Nếu đùng vậy thì thảo dược đối với bọn họ mà nói quá đơn giản rồi. Chỉ cần phái người ra ngoài tìm kiếm và thu mua là được, sao lại để cho Hà đại phu phải đau đầu về việc này như thế, quả thực có chút kỳ quái.
Sở dĩ Diệp Khôn có ý nghĩ như vậy, cũng là vì hắn không ít thì nhiều đã từng nghe lão Trương trong thôn kể về những thế lực bang hội, môn phái, cùng với thực lực của họ trong chốn giang hồ, bên cạnh đó còn có cả những bí sử của võ lâm, nên với trí thông minh của Diệp Khôn hắn rất hiểu, rất có thể trong việc này còn nhiều uẩn khúc.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Diệp Khôn không đi hỏi Hà đại phu về việc này làm gì, hắn chỉ hỏi lão cần những thảo dược nào rồi lên núi đi tìm.
***
Diệp Khôn men theo đường mòn đi lên phía trên sườn núi, trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái, Thanh La Thảo là một trong những dược thảo khó tìm nhất mà Hà đại phu cần, cuối cùng cũng tìm được. Những thảo dượccòn lại tìm kiếm không khó lắm, chẳng qua phải bỏ ra chút thời gian nữa.
Men theo sườn núi, Diệp Khôn đi vào một mảnh rừng gần đấy tiếp tục tìm kiếm.
Một canh giờ sau, hắn theo con đường mòn đi ra khỏi khu rừng, trên mặt nộ vẻ rất vui mừng, tất cả thảo dược Hà đại phu cần hắn đã tìm đủ, không những thế hắn còn tìm được vài loại thảo dược quý khác nữa.
Nén lại tâm tình vui vẻ, Diệp Khôn không chần chừ thêm nữa, vừa ra khỏi rừng hắn liền hướng Hà Gia thôn thi triển Lưu Thủy Hành Vân, lao đi với tốc độ rất nhanh.
***
Nhìn thấy Diệp Khôn trở về, một lão giả đã ngoài sáu mươi tuổi với khuôn mặt hiền hòa, dáng người hơi gầy, vận một bộ trang phục màu xanh, đi từ trong nhà ra, ánh mắt nhìn hắn đầy mong đợi, khẽ hỏi "Khôn nhi, con tìm được thảo dược ta cần không?"
"Người yên tâm, con đã tìm đủ rồi" Diệp Khôn nhìn Hà đại phu cười nói.
"Ha ha, thế thì tốt quá, vất vả cho con rồi, mau vào nhà cho ta xem" Hà đại phu vui mừng, cười lớn nói.
Tiếp đó, hai người một trước một sau đi vào một gian phòng rộng, bên trong xung quanh có rất nhiều thảo dược đã được phơi khô, cùng với khá nhiều dược liệu đã được xử lý sơ qua và dụng cụ chế biến thuốc.
Đến bên cạnh một cái bàn gỗ nhỏ, hai người kéo ghế ngồi đối diện nhau. Diệp Khôn đặt gùi thuốc trên lưng xuống mặt bàn, rồi đẩy về phía Hà đại phu để cho lão xem.
Hà đại phu xem qua toàn bộ thảo dược trong gùi một lượt, sau đó cầm chúng lên tay cẩn thận đánh giá phẩm chất từng loại.
Ước chừng thời gian sau một tuần trà, Hà đại phu gật đầu hài lòng nói: "Rất tốt, tất cả những thảo dược này sinh trưởng đã ngoài mười năm, thậm chí gốc Thanh La Thảo này đã đạt đến hai mươi năm có thừa, như vậy phẩm chất của thuốc luyện ra chắc chắn tốt hơn nhiều so với bình thường mà ta mong đợi."
Diệp Khôn ở bên cạnh chăm chú nghe, đột nhiên hắn hỏi "Sư phụ, con thật không hiểu, người chữa bệnh cho người nào mà khẩn trương như vậy? Từ trước đến giờ, con có thấy người như vậy bao giờ đâu?"
"Ài! Người này lai lịch không đơn giản, họ có chút liên hệ với ta, nói ra thì dài dòng lắm, con về chuẩn bị hành trang, rồi đi cùng ta một khoảng thời gian, tới đó con sẽ biết." Hà đại phu thở dài một tiếng, dặn dò Diệp Khôn vài câu, rồi mang chỗ thảo dược này vào phòng bên trong, bắt đầu xửa lý phối thuốc.
Diệp Khôn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, ngày mai đi cùng Hà đại phu thì sẽ rõ.
Đột nhiên khóe miệng hắn nhếch lên, khẽ mỉm cười thầm nghĩ: “Nhân vật này không đơn giản, nơi tới kia chắc là một môn phái nào đó cũng nên, lần này phải nắm lấy cơ hội nhìn một chút mới được.”
Nghĩ rồi, hắn vội về nhà chuẩn bị một số thứ cho chuyến đi ngày mai.
Khi về tới nhà, Diệp Khôn đem chuyện sẽ đi với Hà đại phu ra ngoài một chuyến nói cho cậu mợ nghe. Hắn không biết là sẽ đi bao lâu, bèn bịa ra khoảng thời gian cố định nói ra, để hai người yên lòng. Theo đó hắn nói thời gian rời đi ít nhất cũng phải mất một tháng, lâu hơn thì hai ba tháng.
Cậu mợ hắn nghe được việc này thì hơi sửng sốt, trên mặt hai người không khỏi hiện lên vẻ lo lắng. Nhưng sau khi nghe Diệp Khôn nói qua một chút về chuyến đi lần này, hai người cũng yên tâm để hắn đi. Dù sao có Hà đại phu ở bên cạnh chiếu cố hắn rồi.
Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, Diệp Khôn đã có mặt tại nhà Hà đại phu.
Khi Diệp Khôn vừa mới tới, hắn thấy phía trước nhà Hà đại phu đã có một cỗ xe ngựa đứng chờ sẵn ở đó, bên cạnh có một người đang tựa lưng vào thành xe. Ngườinày hẳn là phu xe rồi, nhưng nhìn cách ăn mặc của y khác hẳn so với phu xe bình thường mà hắn đã gặp qua vài lần.
Phu xe đội trên đầu một cái mũ chụp rất rộng, xung quanh vành mũ còn có một lớp màn mỏng phủ xuống tới cằm, che đi khuôn mặt không thể nhìn rõ. Y phục của y mặc rất gọn gàng, gần như là bó sát vào cơ thể, nhìn vào bộ dạng và cử chỉ của y, có thể thấy rõ ràng y là người từng luyện võ.
Phu xe nhìn thấy Diệp Khôn đi lại nhưng y không nói gì cả, y chỉ khẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi lại cúi xuống, đứng im tựa lưng vào thành xe chờ đợi.
Một lúc sau, Hà đại phu từ trong nhà bước ra, lão đi đến bên cạnh phu xe mỉm cười gật đầu với hắn một cái.
“Hà đại phu, tại hạ Yên Vân, nhận ủy thác của trang chủtới đón ngài.” Phu xe bước lên một bước, đứng trước mặt Hà đại phu đưa tay ôm quyền khẽ khom người, với bộ dạng cung kính nói.
“Ân! Vất vả cho Yên cháng sĩ rồi.” Hà đại phu mỉm cười đưa tay ra nói.
Diệp Khôn đứng cách đó một trượng nhìn thấy màn này thì hơi kinh ngạc, khóe miệng hắn hơi co quắp, thoáng cái đã hiểu rõ vấn đề, nhưng cũng không dám lên tiếng nói gì.
“Khôn nhi! Chúng ta đi thôi.” Hà đại phu liếc mắt nhìn Diệp Khôn một cái, cười cười nói.
Nói xong, lão đến bên cạnh xe thong thả bước lên, Diệp Khôn khẽ “dạ” lên một tiếng, theo sau lão lên xe.
Đợi cho Hà đại phu và Diệp Khôn lên xe, Yên Vân cũng bước lên xe, ngồi vào vị trí phu xe của mình, rồi thúc ngựa đánh xe đi.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Các đạo hữu vào đây thảo luận và góp ý nhé
http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=95464[/URL]