TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 110 1231151101 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 550

Chủ đề: Thiên Đế Đại Đạo

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định [Huyền huyễn] [Tiên hiệp]Thiên Đế Đại Đạo

    Hàng tỷ năm về trước, Thiên Đạo bị ô nhiễm. Luân Hồi Thiên Đế không thể không dẫn đồng bạn phạt thiên. Đại vũ trụ băng diệt, thiên đạo nứt toác, vạn vật muốn quy về hư vô. Luân Hồi Thiên Đế lấy sức mạnh bản thân chống đỡ đại vũ trụ băng diệt.
    Vũ trụ cần một vị Thiên Đế chấp quản Thiên Đình nên một đợt thí luyện tuyển chọn ra Thiên Đế được diễn ra. Viên Cửu, một thiếu niên nhận được ân huệ có chín kiếp thành đế. Chín kiếp hợp nhất tạo ra một vị thiếu niên lòng mang nhiệt huyết chống đỡ lên con đường thành đế. Hắn bước vào con đường tu luyện gặp nhiều thử thách gian nan.
    Các hệ thống tu luyện: hồn sư, tu chân, đấu khí, ma pháp...
    Cấp bậc: nhân đạo cửu cảnh, tiên thần ma cửu cảnh. Mỗi cảnh chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong (viên mãn và bán bộ).
    Các nghề nghiệp: luyện dược sư, luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư, phù chú sư... đạo ngân sư.
    Lần sửa cuối bởi dantelucifer, ngày 20-01-2020 lúc 11:27.
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    lamsonquaikhach,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 1: Nhà họ Viên

    “Mời vị thức tỉnh giả tiếp theo: Viên Cửu!” Ở vị trí trung tâm, một người nam nhân trung tuổi với mái tóc màu vàng nhạt. Trên mặt hắn có vài vết nhăn quanh khóe mắt và dáng người hơi thon gầy. Đôi mắt có vài phần bỉ ổi và cái mũi giống như mũi ưng. Hàng lông mày đậm và miệng hơi rậm với đôi môi thâm. Bên ngoài mặc một chiếc áo cũng màu vàng chóe có vài phần hơi quái dị. Cổ tay có một chiếc vòng và trên chiếc vòng lóe ra ánh sáng. Một hình ảnh lập lòe xuất hiện trước mặt mọi người. Nó có ghi chép tư liệu của một cậu bé ở trên đó.

    Một cậu bé có mái tóc màu bạch kim và đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp đáng yêu. Dáng vẻ có vài phần bụ bậm, thân thể hơi run run hướng về phía trên vị trí đất trống đi tới. Lúc này ở trên đất trống đang họa một hình trón với những hoa văn kỳ ảo. Ở vị trí giữa hình tròn có đồ án như hình xoáy ốc. Khuôn mặt có vài phần lo lắng nhìn về phía trên đài. Đôi chân hơi run run, bàn tay cậu nhóc nắm chặt lại nhưng cậu nhóc vấn hơi sợ khi tiến vào vòng tròn đó.

    Ở trên vị trí đài cao là một người thanh niên ngoài hai mươi tràn đầy khí phách. Hơn nữa, hắn cũng vô cùng đẹp trai. Bên ngoài hắn mặc một bộ quần áo màu đỏ đan xen với màu vàng với nhưng. Những hoa văn màu vàng kim khá đặc biệt xuất hiện trên áo khiến cho hắn trông càng uy vũ hơn. Cằm hắn khẽ tựa lên nắm đấm nhìn về phía dưới. Đôi mắt màu đỏ như hồng ngọc chăm chú quan sát mọi thứ đang diễn ra dưới đài.

    Bên cạnh người thanh niên tuấn tiếu này là một người nữ nhân dáng ngoài hai mươi. Cả người nàng cũng tràn ngập vẻ quý khí. Mái tóc màu đỏ dài với đôi mắt màu lam mỹ lệ đang nhìn về phía dưới. Đồng thời nàng khẽ nở nụ cười gật đầu với cậu bé giống như khích lệ. Đan xen với loại khí chất cao quý ấy lại tràn ngập một cỗ mị hoặc chết người. Mỗi khí chất của nàng đều muốn dụ dỗ đàn ông phạm vào tội lỗi. Mặc dù nàng đã cố gắng đem loại khí chất này che dấu đi nữa nhưng loại khí chất này quả thực vẫn hơi tản dật ra làm cho bất cứ nam nhân nào thấy nàng cũng bị hớp hồn.

    “Đợt nghi thức này để cho ta thực hiện!” Đột nhiên mở miệng nói chuyện chính là người thanh niên uy nghiêm kia. Lập tức mọi người ngạc nhiên nhìn về phía người thanh niên kia.

    “Cha...” Cậu bé nhìn về phía người thanh niên đang ngồi ở chủ vị kinh ngạc ngẩng đầu. Tuy nhiên sau đó khuôn mặt cậu bé xuất hiện vẻ tươi cười và mừng rỡ. Con mắt cậu cũng biến thành tràn ngập chờ mong nhìn về phía người thanh niên kia. Ở sau lưng cậu bé cũng là hàng loạt bé nam và bé nữ khác đang dùng hâm mộ ánh mắt nhìn về phía cậu bé.

    “Hống!” Đột nhiên phía sau lưng người thanh niên xuất hiện hư ảnh một con cự viên khổng lồ như ảo như thật. Sự xuất hiện của nó lập tức làm cho đám người ở đây biến sắc. Tất cả đều cảm nhận được một cỗ uy áp về huyết mạch làm cho cả đám người cũng không khỏi run rẩy. Khí thế này làm cho đám trẻ con sợ hãi lập tức lùi về phía sau.

    “Chiến Thiên...” Người thiếu nữ ngồi ở bên cạnh khẽ liếc mắt mở miệng nói: “Anh đang làm cho bọn trẻ sợ hãi đó!” Trong ánh mắt của nàng mang theo oán trách. Song nàng lại nhìn về phía mấy đứa bé khẽ an ủi nói: “Đừng sợ... mấy đứa. Các ngươi sau này sẽ là hồn sư của nhà họ Viên không có gì phải sợ cả!” Âm thanh từ miệng nàng tràn ngập một loại ma lực có chút mê mẩn lòng người.

    Mấy đứa nhóc đang dưng dưng muốn khóc thút thít nghe thấy âm thanh từ đôi môi xinh đẹp của nàng lập tức im lặng. Chúng hức hức vài cái nhưng sau đó hiên ngang đứng dậy. Bàn tay chúng cũng vì thế mà nắm chặt lại hiên ngang đối mặt với hình ảnh con cự viên khổng lồ.

    Người thanh niên thân hình không có thay đổi nhưng mái tóc hắn thì lại trực tiếp biến thành màu vàng rực rỡ. Cả người như được bao phủ trong một lớp kim quang. Đầu hắn hơi liếc qua nhìn về phía thiếu nữ một cái rồi thân thể hắn ngồi thẳng, bàn tay trực tiếp đưa lên. Một nguồn ánh sáng màu vàng kim theo đó trực tiếp phóng vào trong chiếc đồ án kia.

    Nhất thời, ánh sáng hoa mỹ tràn ngập khắp mắt trận. Nó bắt đầu sáng lên và những hạt ánh sáng lấp lóe theo đó trực tiếp bốc lên. Trước con mắt đám người, từng hạt từng hạt ánh sáng theo đó trực tiếp tiến vào trong cơ thể người cậu bé. Lúc này, một cảm giác thư thái giống như cả người ngâm trong suối nước nóng. Thân thể cậu nhóc theo đó bay lên lơ lửng trong không trung.

    Đột nhiên người thanh niên nhíu mày lại, bàn tay hắn lập tức điều chỉnh ánh sáng lại một lần nữa tăng mạnh. Cả trận pháp phát ra ánh sáng tràn ngập rực rỡ biến cả đại điện trở thành chói lòa. Theo đó năng lượng lại một lần nữa gia tăng khi tràn ngập vào cơ thể cậu nhóc.

    Cái thứ gì đó giống như ở trong cơ thể cậu nhóc thức tỉnh. Một loại cảm giác kỳ quái tràn ngập trong cơ thể cậu nhóc. Theo đó từ sau lưng cậu nhóc một cái quả trứng khổng lồ từ từ hiện lên. Người thanh niên cũng theo đó từ từ thu tay lại. Đôi mắt hắn nheo lại nhìn thẳng về phía quả trứng khổng lồ.

    Ánh sáng trận pháp trở nên ảm đạm và lờ mờ. Thay thế vào đó là ánh sáng cực kỳ huyễn lệ phát ra từ quả trứng. Chín màu lung linh tràn ngập từ quả trứng phát ra. Tất cả đều bị ánh sáng lấp lánh từ quả trứng làm cho ngạc nhiên. Người nam nhân trung tuổi làm người thức tỉnh ở nơi đó lẩm bẩm nói: “Không phải võ hồn chiến viên sao? Biến dị võ hồn!”

    Tích, tích... Đột nhiên vòng tay trên tay người nam nhân trung tuổi phát ra âm thanh kỳ quái. Một số liệu hiệu đặc biệt ở trên màn ảnh hư ảo xuất hiện. Con mắt người nam nhân trung tuổi run lên khi nhìn thấy con số này. Tất cả số liệu làm cho hắn run lên sợ hãi, ánh mắt hắn toàn bộ đều nhìn về phía người cậu nhóc như nhìn thấy quái vật.

    Miệng người nam nhân trung tuổi run lên: “Chí tôn thể, chí tôn võ hồn, thuộc tính âm dương, ngũ hành toàn...”

    “Hừ...” Một âm thanh hừ lạnh phát ra từ người thanh niên đang ngồi ở đó. Nhất thời người nam nhân trung tuổi ngậm miệng lại. Hắn vội vã lập tức đem bàn tay đặt lên trên chiếc vòng. Quang mang nhất thời ảm đạm và biến mất. Hình ảnh ở hư ảo cũng theo đó trực tiếp thay đổi.

    “Khụ, khụ...” Người nam nhân trung tuổi lập tức nắm tay đặt ở miệng mình ho khan vài tiếng rồi hắn cất tiếng nói: “Mời vị tiếp...”

    “Hừ...” Người thanh niên đang ngồi ở nơi đó lập tức hừ lạnh đánh gãy người nam nhân trung tuổi. Người nam nhân trung tuổi nhất thời cứng họng lại không biết nói cái gì cho phải. Lại nghe được người thanh niên ngồi ở nơi đó mở miệng nói: “Viên Cửu, võ hồn cửu sắc thạch đản. Cấp bậc: cấp chín. Thể chất: cấp chín. Thuộc tính: ngũ hành!”

    “Vâng thưa gia chủ!” Một cái chắp tay cung kính từ người nam nhân trung tuổi.

    Khí thế bá đạo từ người thanh niên kia lập tức tràn ra. Hình ảnh chiến viên lại xuất hiện hống khiếu, giọng nói mang theo lạnh nhạt: “Các ngươi đã nhớ được tin tức của Viên Cửu hay chưa? Võ hồn: cửu sắc thạch đản, cấp bậc cấp chín, thể chất cấp chín, thuộc tính ngũ hành. Nếu có ai hỏi các ngươi về Viên Cửu hãy nói như vậy. Kẻ nào nói sai, lập tức lấy tội theo tội phản bội gia tộc mà xử phạt!”

    Cả đám người ở nơi này toàn bộ đều biến sắc run lên bần bật. Họ không nghĩ tới Viên Cửu lại được người coi trọng như vậy. Tất cả không hẹn mà đều hít vào một hơi khí lạnh. Xem ra, họ cần đem điều này chôn sâu ở trong lòng. Tuyệt đối sẽ không đem theo tin tức đưa ra bên ngoài.

    Nhất thời khuôn mặt cậu nhóc Viên Cửu trở nên buồn rầu, cậu mở miệng nói: “Cha... là võ hồn của con không tốt sao?”

    “Không có đâu!” Người thiếu nữ ngồi ở ghế cao đứng dậy đi về phía người cậu nhóc. Khi đi nàng quay đầu nhìn về phía người thanh niên nói: “Chiến Thiên! Em muốn nói chuyện riêng với con của chúng ta được chứ?” Nhận được cái gật đầu người thanh niên, thiếu nữ đi về phía người cậu nhóc.

    “Con trai...” Người thiếu nữ lập tức ngồi xuống, bàn tay đưa lên chạm vào vai của cậu nhóc. Một nụ cười hài hòa và tràn ngập nhu tình nhìn về phía cậu nhóc: “Đương nhiên con là tốt nhất. Chúng ta sẽ đi ra ngoài nhé. Mẹ có chuyện cùng với con trai ngoan ngoãn của mẹ nói chuyện với nhau.”

    “A... vâng!” Cậu nhóc theo đó hơi gật đầu. Võ hồn chính là từ khi sinh ra chính là theo người tu luyện cả đời. Võ hồn mạnh yếu cùng với thể chất chính là quyết định xem bắt đầu cất bước của ngươi là cao hay thấp. Không biết võ hồn mình là yếu còn là mạnh khiến cho cậu nhóc vô cùng lo lắng. Cậu rất sợ mình sẽ làm cho cha mẹ của mình thất vọng.

    Bàn tay trẵng nõn thiếu nữ cầm lấy bàn tay bé nhỏ cậu bé đem cậu bé dẫn đi theo. Hai người nhanh chóng rời xa khỏi tòa nhà trung tâm. Khi đi bên cạnh người thiếu nữ, cậu bé lo lắng vô cùng hỏi: “Mẹ, võ hồn của con thực sự không tốt sao? Có con đã làm cho cha mẹ thất vọng rồi không? Con không có thức tỉnh võ hồn chiến viên giống cha!” Đôi mắt cậu bé ướt át và cậu cố lấy dũng cảm để mở miệng hỏi.

    “Thằng nhóc này...” Người thiếu nữ thấy vậy cười mắng: “Đương nhiên là không rồi! Sau này, tiền đồ của con còn lớn hơn ông ấy nhiều ấy chứ, con trai bé bỏng của mẹ!”

    “Thật sao!?” Con mắt cậu bé lập tức sáng lên.

    “Đương nhiên rồi!” Nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên mặt người thiếu nữ: “Con còn không biết là ai sinh ra con sao? Mẹ chính là một thiên tài thì làm sao có thể sinh ra một người bình thường được. Võ hồn của con đương nhiên là rất mạnh rồi...” Khuôn mặt cậu nhóc càng ngày càng rạng rỡ vui mừng khi nghe những lời khen ngợi của người thiếu nữ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 2: Võ hồn chí tôn

    Bầu trời trở về buổi tối, Viên Cửu cả ngày phấn khích bởi vì võ hồn của mình nghe mẹ nói rằng cấp bậc còn cao hơn so với cha hắn, Viên Chiến Thiên. Dù sao cậu nhóc cũng cảm giác được mình thật may mắn. Nguyên nhân vì hắn dù không kế thừa võ hồn cha hắn là chiến viên nhưng không kế thừa võ hồn hợp viên của gia tộc mình.

    Ở tuổi rất nhỏ, khi Viên Cửu ra ngoài đường, hắn đều cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của mọi người. Đồng thời giọng nói họ cũng biến thành tràn ngập chán ghét khi mà họ nói đến võ hồn Hợp Viên của nhà họ Viên hắn. Hắn từng hỏi mẹ hắn chỉ nghe được mẹ hắn mỉm cười xoa đầu hắn: “Lớn lên con sẽ biết vì sao?”

    Trong lòng Viên Cửu khó chịu khinh thường, mấy người lớn đó coi cậu như trẻ con vậy. Sao cậu có thể không hiểu được chứ? Cậu cũng từng vào trong thư viện của viên gia, ở đó có rất nhiều sách cho cậu đậu. Cậu cũng yêu thích luyện võ cùng với đọc sách. Nơi đó có những quyển sách ghi về các loại yêu thú. Trên đó có ghi lại về Hợp Viên rằng đó là một loại yêu thú đối với nhân loại có tính chiếm hữu đặc biệt chấp nhất. Nhất là Hợp Viên đực đối với thiếu nữ loài người. Chúng thường hay bắt cóc thiếu nữ loài người. Chẳng lẽ đây là lý do mà người ta chán ghét võ hồn nhà họ Viên.

    Song so với trong lòng Viên Cửu càng thêm tò mò hơn về Hợp Viên. Hợp Viên bắt cóc thiếu nữ loài người làm gì. Nghe đồn yêu thú rất thích ăn thịt người đặc biệt người tu luyện vì có thể tăng cao tu vi. Chẳng lẽ bắt cóc thiếu nữ để ăn thịt tăng cao tu vi còn là ăn thịt sẽ thiếu nữ rất ngon? Hắn không hiểu lắm...

    Có lẽ hẳn là vì lý do Hợp Viên thích bắt có thiếu nữ ăn thịt nên mới như vậy! Nhưng không phải yêu thú nào cũng ăn thịt người tu luyện sao? Tại sao Hợp Viên lại bị người ghét đặc biệt gia tộc của hắn. Cũng thật may võ hồn cha hắn là biến dị chiến viên. Anh em của hắn đều là chiến viên. Hắn không phải chiến viên là cửu sắc thạch đản nhưng cũng thật may không phải là Hợp Viên không bị người chán ghét đi! Lòng cậu nhóc tử nhủ những điều này.

    Nằm ở trên giường, cậu bé Viên Cửu lại nhìn về phía người thiếu nữ tràn ngập vui mừng nói: “Mẹ... sau này con nhất định sẽ trở thành một cường giả mạnh mẽ giống như cha con. Bảo vệ và phát triển Viên gia chúng ta trở nên lớn mạnh!”

    “Được rồi...” Người thiếu nữ kéo chán cho cậu bé, nàng từ trong vòng tay lóe sáng xuất hiện một viên thuốc nhỏ trong tay mình. Ngón tay chỏ kẹp lấy viên hình tròn đưa hướng về phía cậu bé nói: “Ngủ sớm đi, bảo bối của mẹ.”

    “Mẹ... đây là kẹo sao?” Cậu nhóc lập tức vươn tay cầm lấy thứ tròn tròn này theo đó bỏ vào miệng. Một cảm giác đắng chát làm cho cậu nhóc muốn nhổ ra ngoài.

    “Không được nhổ ra mau nuốt vào!” Một âm thanh lạnh lùng phát ra từ miệng người thiếu nữ. Nhất thời cậu bé như bị một thứ ma lực điểu khiển. Theo đó nháy mắt cậu theo đó nuốt vào trong ngực của mình.

    “Đắng quá mẹ ơi!” Khuôn mặt cậu nhóc theo đó nhăn nhó liên tục. Cảm giác vị đắng khiến cho cậu nhóc buồn bực nhìn về phía mẹ của mình.

    “Được rồi, mẹ xin lỗi!” Người thiếu nữ đưa tay kéo lấy chăn cho cậu nhóc. Bàn tay mềm mại nàng cực kỳ ôn nhu vỗ lên chăn đang phủ lên người cậu nhóc: “Đó là đan dược mà cha con muốn con uống. Nó sẽ rất tốt cho con sau này khi con trở thành hồn sư. Đó là siêu cấp đan dược có thể biến bảo bối của mẹ trở thành siêu hồn sư...” Vừa nói bàn tay thiếu nữ mở ra quơ múa đem huyễn cảnh bày ra trước mặt cậu nhóc.

    “Thật vậy sao?” Bàn tay cậu nhóc nắm lấy một viên đá đưa lên. Vẻ mặt cậu nhóc tràn ngập hưng phấn: “Con nhất định sẽ trở thành siêu cấp hồn sư!” Đột nhiên thấy được người thiếu nữ nhìn về phía bàn tay mình, cậu nhóc nắm lấy một viên đá có hình dáng hết sức bình thường quơ múa nói: “Đây là món quà Bát ca tặng cho con. Anh ấy nói nó là đá siêu cấp may mắn, mẹ thấy viên đá này lợi hại không?”

    “Lợi hại, lợi hại rồi...” Người thiếu nữ vừa tức lại vừa buồn cười. Bát ca trong lời cậu nhóc này là Viên Bát cũng là con trai của nàng. Tổng cộng nàng sinh chín người con tất cả, Viên Cửu lại là người nhỏ tuổi nhất. Đừng nhìn nàng như thiếu nữ nhưng nàng cũng đã gần năm trăm tuổi rồi. Con cái nàng có rất nhiều đều đã kết hôn sinh con. Cái viên đá này hẳn là thằng nhóc Viên Bát ra ngoài kiếm được đi.

    Đôi mắt xinh đẹp màu lam liếc mắt nhìn viên đá, nàng không có cảm nhận được bất cứ sự bất phàm gì của viên đá. Hẳn nó chỉ là một viên đá bình thường thôi. Một viên đá bình thường để một thằng bé giữ cũng chẳng hề gì, chỉ cần nó thấy vui là được.

    “Mẹ, mẹ hát cho con nghe được không!?” Âm thanh nũng nịu từ miệng cậu bé phát ra. Con ngươi tràn ngập chờ mong quan sát người thiếu nữ. Chần chờ một chút, cậu nói: “Mẹ hát như vậy con sẽ dễ ngủ hơn. Với lại mẹ hát thật là hay!”

    “Được rồi, mẹ sẽ hát!” Người thiếu nữ mỉm cười gật đầu. Đôi môi khẽ mở, bàn tay hơi đưa. Giọng nói ru rương dễ nghe bắt đầu phát ra từ thanh quản nàng. Tiếng hát ru rương trong trẻo giống như dòng suối chảy róc rách, giống như cơn gió len lỏi qua kẽ lá. Không biết cậu nhóc lúc nào đã mỉm cười và nhắm chặt mắt lại.

    Nhìn thấy đôi mắt cậu nhóc từ từ nhắm nghiền lại, trong tay thì vẫn nắm chặt viên đá của mình, người thiếu nữ hơi lắc lắc đầu khẽ cười. Ngón tay nàng cầm lấy một cọng tóc khá dài nhẹ nhàng đem nó đặt lên trán cậu nhóc.

    Soạt! Không tiếng động bất chợt đôi mắt thiếu nữ biến thành màu đỏ. Trên đàu nàng theo đó mọc lên hai cái sừng. Sau lưng đột nhiên mọc ra một đôi cánh dơi khá dài. Cặp mông của nàng còn trực tiếp dài ra một cái đuôi thật dài. Khí chất cao quý hoàn toàn biến mất mà biến thành yêu dị tràn ngập dã tính và mị lực câu hồn.

    Ánh sáng lóng náng trên bàn tay nàng. Móng vuốt nàng trở nên cực kỳ sắc nhọn giống như lóe ra ánh sáng nguy hiểm. Song chúng lại nhẹ nhàng mở ra không làm tổn thương chút nào đến cậu nhóc. Năm ngón tay khẽ đặt lên đầu cậu nhóc.

    Ngoài cửa, một người thanh niên đang đứng ở nơi đó. Hai tay hắn trực tiếp ôm ngực ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Trăng tròn xinh đẹp làm cho hắn cảm nhận được vui vẻ. Khóe miệng theo đó cười như có như không. Đôi môi lẩm bẩm nói: “Hài... hy vọng ở nơi đó thằng bé giống như mấy anh của nó trải qua một tuổi thơ tuyệt vời đi! Nam nhân kế thừa chiến viên ta há có thể bình thường được.”

    Ngày mai bắt đầu, thằng nhóc cũng sẽ không còn là một đứa trẻ sáu tuổi nữa. Nhiều người rất tò mò vì sao một số đứa trẻ nhà họ Viên sau khi thức tỉnh sáu tuổi không bao lâu thì đều cư xử khác biệt. Chúng hành động giống như người lớn mà không phải một đứa bé nên có. Nhiều tin đồn xảy ra xung quanh việc này. Có tin đồn rằng những đứa trẻ nhà họ Viên thức tỉnh ký ức kiếp trước, có người thì nói người của họ Viên bị đoạt xá...

    Song chỉ chính một số ít người nhà họ Viên biết được sự thực này. Nhiều năm trước đây, nhà họ Viên bất quá chỉ một một đoàn người có võ hồn Hợp Viên ở một vùng hẻo lánh. May mắn cho họ khi ra đời Viên Chiến Thiên có võ hồn biến dị chiến viên là cực phẩm trong võ hồn. Thiên tài quật khởi trong nháy mắt ở chưa đầy năm trăm năm đạt đến nhân đạo đỉnh khiến cho Viên gia trở thành một trong những thế lực cao cấp.

    Đáng tiếc không ai biết rằng một tay xây dựng thế lực nhà họ Viên từ một dòng họ nhỏ bé biến thành một dòng họ lớn như vậy chính là có công rất lớn của vợ Viên Chiến Thiên. Loại võ hồn đặc biệt mà cô đang sở hữu giúp ích rất lớn cho sự phát triển cho nhà họ Viên. Những công pháp cực kỳ cao cấp quá nửa xuất hiện từ tay nàng.

    Con mắt to tròn xinh đẹp màu lam khẽ chớp mắt mở ra. Cậu nhóc thấy được mình tỉnh dậy trong một căn nhà gỗ xinh đẹp. Vì ngay từ năm tuổi cậu đã bắt đầu học được ngủ riêng nên khi không có mẹ mình, cậu nhóc cũng không có vì thế mà khóc toáng lên. Mẹ cậu từng nói rằng con trai không được chảy nước mắt cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Nam nhân đổ máu không đổ lệ cũng là lời mà cha hắn đã dăn dạy.

    “Đây là đâu!?” Vẻ mặt cậu nhóc mang theo vài phần lo lắng. Bất chợt cánh cửa gỗ trực tiếp mở ra ngoài, người thanh niên tuấn tiếu uy vũ hiên ngang đứng đó. Khi thấy được cậu nhóc thì hai tay người thanh niên lập tức ôm ngực của mình. Ngay lập tức miệng cậu phát ra tiếng hô: “Cha...”

    “Tỉnh rồi sao!?” Người thanh niên thoáng hơi hòa hoãn. Hắn hơi nhếch khóe miệng lên sau đó cười khẽ nói: “Rửa mặt đi sau đó ăn gì đó, chúng ta hãy nói chuyện với nhau!” Vừa nói hắn hất cằm nhìn về phía một cái bàn ở phía xa.

    “Vâng!” Ngạy lập tức cái đầu cậu nhóc hơi gật xuống. Cậu quay đầu nhìn về phía bàn thấy được một chiếc chậu đã đặt ở đó cùng với khăn mặt. Đột nhiên cậu cảm giác được có gì đó hơi kỳ quái. Nếu như cậu nhớ không nhầm thì lúc đó rõ ràng trên chiếc bàn đó không có thau nước nào mới đúng. Bất quá cậu nhóc cũng không nghĩ nhiều lập tức vì thế mà bắt đầu vệ sinh cá nhân.

    Cạch! Không quá bao lâu, cánh cửa gỗ bị cậu bé đẩy ra ngoài. Một cảnh sắc tuyệt đẹp xuất hiện ở trong đôi mắt của cậu nhóc. Đó là một sơn cốc tuyệt đẹp với ánh năng tươi mát. Đồng thời khắp nơi đều là hoa cỏ và bươm bướm bay lượng. Tiếng chim hót cũng theo đó rơi vào trong tai cậu nhóc làm cho cậu nhóc kinh ngạc.

    “Cha...” Cậu nhóc tỏ ra vài phần kinh ngạc mở miệng hỏi: “Chúng ta sẽ tu luyện ở nơi này sao?” Người thanh niên còn chưa có trả lời thì cậu nhóc lập tức mở miệng hỏi: “Đây là đâu vậy cha? Còn nữa, mẹ có hay không đi cùng chúng ta? Vậy còn các anh nữa, Bát Ca và Tam ca... bọn họ nữa...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 3: Rèn luyện

    “Không...” Người thanh niên trực tiếp trả lời, hai tay ôm ngực đầu lắc lắc. Khí chất mang theo vài phần ngạo nghễ: “Ở nơi này chỉ có ta cùng với mẹ con và một vài người khác. Hiện giờ mẹ con đang ở nơi đó chờ chúng ta. Chúng ta đi thôi!” Vừa nói người thanh niên hất cắm hướng về phía xa. Ở trên một đỉnh núi cao, một tòa thư viện cao ngất đồ sộ tọa lạc ở nơi đó.

    Thấy được người thanh niên quay người bắt đầu giảo bước, cậu nhóc giơ ba chân bốn cẳng vội vã chạy theo. Đôi chân béo mập theo đó đuổi theo người thanh niên kia. Hoa cỏ xung quanh cùng với cánh bướm rập rờn làm cho cậu cảm giác được thư thái không thôi. Chúng càng làm cho cậu bé tò mò hơn mà nên tiếng hỏi: “Cha... đây là nơi đâu vậy!?”

    “Mật cảnh nhà họ Viên chúng ta...” Người thanh niên trực tiếp trả lời. Hắn đặt hai tay sau lưng khuôn mặt lạnh nhạt, cằm hướng về phía trước: “Mẹ con là người nắm giữ và sở hữu mật cảnh này. Nó cũng là nơi mà nhà họ Viên chúng ta quật khởi!”

    Hai người dẫm ở trên bậc thang lớn hướng về phía tòa nhà thư viện cực lớn kia. Cậu nhóc có thể đọc được mấy chữ ở trên đó: “Thư Viện Mộng Ảo!”. Bản thân cậu nhóc cũng có đi một số thư viện lớn nhưng cậu chưa bao giờ thấy được thư viện lớn như vậy. Sự tò mò nhanh chóng trỗi dậy trong lòng cậu nhóc: “Cha, tại sao lại gọi là thư viện Mộng Ảo!?”

    “Sau này con sẽ biết!” Hai tay người thanh niên tiếp tục vắt sau lưng, thần tình lạnh nhạt hướng về phía trên đi tới. Không có câu trả lời chính xác, cậu nhóc cũng không có hỏi nhiều. Đầu cậu nhóc quay ra nhìn về phía trung quanh. Đi được một khoảng cách khá xa, không biết lúc nào cậu đã lên được lưng trừng núi. Cảnh vật phía dưới đập vào mắt cậu nhóc.

    Những kiến trúc xinh đẹp đủ các loại phong cách nằm ở khắp mọi nơi. Ngày hôm nay không biết vì sao cậu nhóc cảm giác được mình cả người tràn trề sức mạnh. Nãy giờ cậu liên tục chạy theo cha mình mà không biết chút nào mệt mỏi. Dường như sức mạnh dùng không hết vậy. Không quá bao nhiêu phút, cậu nhóc đã cùng cha mình chạy tới đỉnh núi nơi mà cả tòa thư viện khổng lồ nằm tọa lạc ở nơi đó.

    “Mẹ...” Thấy được bóng hình ở phía trước đang cùng với một đám người nói chuyện, cậu nhóc tràn ngập hưng phấn hô lên. Thiếu nữ với mái tóc màu đỏ tươi và đôi cánh dơi cùng với chiếc đuôi đó không phải là mẹ cậu thì là ai.

    “Ha...” Người thiếu nữ nở nụ cười, nàng cảm nhận được cậu nhóc trực tiếp xà vào trong lòng của mình. Không phải là túm chân của nàng. Ngay lập tức nàng vươn bàn tay nhẹ nhàng trực tiếp bế lên cậu nhóc. Ngay lập tức cậu nhóc nũng nịu trực tiếp úp mặt vào bộ ngực cao lớn của nàng mà nũng nịu xoay đầu.

    “Anna, đây là con trai cô sao?” Một người thiếu nữ cực kỳ đáng yêu. Tuy nhiên hình dáng của nàng có vài phần quái dị. Đôi mắt nàng mị mị như hồ ly, nàng đồng thời còn có cái tai của hồ ly và chín cái đuôi đang phe phẩy. Cả người tràn ngập cỗ mị hoặc chết người. Ngón tay nhỏ trắng nõn mềm mại đưa lên khẽ nâng cằm cậu nhóc.

    “Chị gái xinh đẹp, ngươi cũng là hồn sư sao?” Đầu cậu bé hơi nghiêng một cái. Ánh mắt to tròn xinh đẹp chớp chớp mắt nhìn thiếu nữ này. Nàng mặc một chiếc áo lông màu đỏ để lộ phần ngực trên, bộ ngực cao vút trắng nõn bị hở ra một phần. Đôi chân trắng nõn thon dài đạp trên một cái bót cao gót. Chiếc eo thon được buộc chặt bởi một cái thắt lưng to bản.

    “A...” Thiếu nữ hơi kinh ngạc, ngón tay chỏ khẽ để miệng mình: “cậu nhóc này miệng thật là ngọt đó nha. Hơn nữa rất tuấn tiếu. Sau này trưởng thành không biết sẽ mê đảo bao nhiêu thiếu nữ nữa đây.” Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Viên Cửu, ánh mắt tràn đây khiêu khích và trêu chọc.

    “Hồ Ly Tinh...” Một âm thanh đánh đứt quãng lời thiếu nữ nói chuyện: “Cô lúc nào cũng như vậy sao? Không đứng đắn một chút được sao? Đã lâu như vậy nơi này không có khách viếng thăm rồi. Không thấy thằng nhóc đang bị cô dọa sợ hay sao?”

    Hiện giờ Viên Cửu mới để ý đến tất cả mọi người ở đây. Ở nơi này hầu như toàn bộ là nữ nhân, may mắn lắm cũng chỉ có một vài người nam nhân. Song điểm chú ý là những nữ nhân ở đây đều cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa mỗi người một vẻ, u buồn có, thanh lãnh có, mị hoặc có, cao quý có. Đồng thời y phục kiểu dáng họ ăn mặc theo phong cách cũng rất là khác biệt. mỗi nơi sẽ có một kiểu quần áo y phục đặc chưng nhưng dường như các nàng đều đến từ một địa vực khác nhau. Ngay trong đám người, Viên Cửu còn thấy được một người thiếu nữ ăn chọc đầu ăn mặc một thần áo cà sa.

    Không chỉ có nam nhân còn có nữ nhân. Một người thanh niên khí chất lạnh như băng làm cho Viên Cửu hơi sợ. Một ông lão hiền từ râu dài, cảm giác thập phần thân thiện làm cho Viên Cửu bớt sợ hơn. Trước đám người đông đúc và lạ lùng này, Viên Cửu có phần lo lắng trực tiếp nép vào trong ngực thiếu nữ.

    Hơn mười năm sau, một người thiếu niên tuấn tiếu ngồi trong một tòa nhà lớn. Một bữa tiệc cực lớn được bày biện lên trên bàn. Người thiếu nữ có khuôn mặt mị hoặc với cái đuôi cáo và đôi tai cáo nâng lên chén cười lớn nói: “Chúc mừng Viên Cửu sinh nhật mười sáu tuổi!”

    “Chúc mừng!” Người thiếu niên từ một cậu nhóc thuế biến thành một người thanh niên tuấn tiếu vô cùng. Khí chất lại có vài phần nho nhã. Cậu cầm lấy ly rượu trực tiếp nâng cốc với cả đám người ở nơi này. Khuôn mặt cậu nhóc nở nụ cười hạnh phúc.

    “Ha...” Một lão già râu tóc bạc phơ đưa bàn tay nhè nhẹ vuốt râu của mình, lão mở miệng lên tiếng nói: “Không nghĩ tới nhanh như vậy mà đã trải qua mười năm rồi. Thời gian ở nơi này đúng là trôi qua nhanh thật đấy.” Lời nói mang theo vài phần buồn bã và mất mát, cũng mang theo cả sự tĩnh mịch cô đơn.

    Mười năm, hơn mười năm nay Viên Cửu sống ở mật cảnh nơi này. Ở nơi này, Viên Cửu cảm nhận được sự quan tâm của mọi người đối với hắn. Đồng thời hắn học được rất nhiều kiến thức ở nơi này. Hắn cũng nắm giữ rất nhiều kiến thức về các hệ thống tu luyện. Bản thân hắn cũng biết rõ hồn sư so với các hệ thống khác có đạt được ưu điểm và khuyết điểm như thế nào.

    Những người ở đây đều là những bậc tiền bối có kiến thức cực kỳ uyên bác. Họ đều là người Viên Cửu cực kỳ kính trọng. Họ dạy cho Viên Cửu rất nhiều thứ, chính vì có bọn họ mà kiến thức Viên Cửu mới được mở rộng nhiều như vậy. Càng học nhiều kiến thức, Viên Cửu phát hiện ra mình càng nhỏ bé giống như một con ếch ngồi ở một cái giếng. Trong mắt con ếch bầu trời nhỏ bé bất quá là một cái miệng giếng mà thôi.

    Ngồi một mình, Viên Cửu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy trăng sao xinh đẹp. Bất chợt tiếng bước chân vang lên, một người thiếu nữ theo đó ngồi ở bên cạnh hắn. Mười năm qua bộ dáng nàng vẫn là như vậy. Giọng nói tràn đầy ôn nhu và từ tính nói: “Bảo bối, sao con lại ngồi đây! Là ngắm trăng sao sao? Còn là có tâm tỉnh gì? Nhớ nhà...”

    “Vâng!” Viên Cửu gật đầu nói: “Con đã ở nơi này hơn mười năm rồi. Bao giờ thì chúng ta trở về nhà hả mẹ!?” Thái độ thiếu niên cực kỳ cung kính đối với người thiếu nữ.

    “Ngày mai đi!” Người thiếu nữ bình thản dùng tay chống má của mình. Nàng không có chút nào làm dáng ngồi ở bên cạnh hắn: “Ngày mai chúng ta sẽ rời đi nơi này!”

    “Mẹ...” Viên Cửu trầm ngâm một chút khẽ hô lên, người thiếu nữ lập tức ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn. Âm thanh người thiếu niên hơi trầm thấp: “Chúng ta còn có thể gặp được mọi người sao?”

    “Đương nhiên rồi!” Người thiếu nữ thấy vậy thì mỉm cười. Bàn tay trắng nõn chộp lên nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu người thiếu niên: “Bất cứ lúc nào con muốn gặp mọi người , mẹ sẽ đưa con đến nơi này!”

    “Vậy là tốt rồi!” Tiếng thở ra dài dài từ miệng Viên Cửu. Lòng hắn trong lúc này nhẹ hơn bao nhiêu. Hắn hít một hơi khí lạnh vào trong miệng của mình: “Con cứ nghĩ đây là thế giới mà mẹ tạo ra, khi chúng ta rời đi họ cũng sẽ biến mất. Giống như họ chỉ là những tạo vật mà mẹ tạo ra mà thôi!”

    “...” Lập tức nháy mắt đó khuôn mặt thiếu nữ vì vậy mà dại ra. Ngay sau đó nàng thoáng có chút vui mừng, ngay lập tức nàng hỏi: “Thằng nhóc này... con biết khi nào thế!” Vừa nói nàng lập tức đưa tay chộp lên đầu của người thiếu niên: “Biết đây là thế giới ảo mà mẹ tạo ra?”

    “Cũng khá lâu rồi tầm lúc mười tuổi đi!” Người thiếu niên có chút khó chịu gạt tay người thiếu nữ ra. Hắn nhún nhún vai sau đó mở miệng nói tiếp: “Trong thư viện của mẹ con đọc rất nhiều thứ. Tại nơi đó con có tìm hiểu được về một loại ma quỷ tên là Succubus. Nó cũng là võ hồn mà mẹ đang sở hữu đi.” Vừa dứt lời thì bàn tay người thiếu niên đưa ra, trên bàn tay cậu đột nhiên xuất hiện một cái cây theo đó cái cây biến đổi lại hóa thành một con chim, con chim lại hóa thành một con rắn, con rắn lại biến hóa thành một con bướm.

    “Anna...” Một âm thanh hô lên mạnh mẽ và hữu lực. Nó phát ra từ chủ điện không xa, âm thanh gào lên nhanh chóng rơi vào trong tai người thiếu nữ: “Có người tấn công Viên gia, mau rời khỏi Mộng Giới!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  6. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 4: Thiên tài bị giết

    Ầm! Cánh cửa lập tức theo đó nháy mắt bị đánh nát. Trận pháp bao phủ căn phòng cũng bị một kích xuyên thủng. Một người cả người được bao bọc trong một lớp khí hắc ám màu đen. Hắn vừa vọt tới lập tức trực tiếp thấy được người thiếu nữ đang đặt tay trên trán của người cậu nhóc. Không ngần ngại hắn trực tiếp tung ra một cú đánh cực mạnh.

    Một bàn tay hư ảo theo đó xuất hiện bay ra. Sức mạnh công kích khủng bố đánh lên người của thiếu nữ. Trong nháy mắt ấy thiếu nữ tỉnh lại, nàng trực tiếp đề ra phòng thủ. Một đôi cánh mạnh mẽ trực tiếp mở rộng bao phủ lấy cơ thể nàng cùng với cơ thể cậu nhóc.

    Oanh! Âm thanh khủng bố lập tức theo đó lan tràn ra bên ngoài. Trong nháy mắt đó cả căn phòng nổ tung, vụ nổ mở rộng lan tràn đến những căn phòng nhà họ Viên. Nhưng lập tức trận pháp bao phủ cả nhà họ Viên mở rộng đem lực lượng tấn công của người nam nhân này triệt tiêu.

    Khụ... Tuy nhiên thiếu nữ cũng không phải không hề hấn gì. Nàng trực tiếp bị đánh bay về phía trước, bàn tay đang ôm đứa nhỏ trực tiếp bị hất bay ra bên ngoài. Máu tươi từ khóe miệng nàng trực tiếp bắn ra bên ngoài. Con mắt thiếu nữ bàng hoàng vươn tay cố gắng bíu véo cậu nhóc. Đôi cánh đá rách tả tơi không còn chút hình dáng nào.

    “Ai dám đả thương vợ và con ta!” Tiếng hống khủng bố vang lên, Viên Chiến Thiên cầm trong tay một cây gậy khổng lồ trực tiếp chạy vọt tới. Hắn bất chấp sau lưng còn có người đang truy kích hắn. Cây gậy phát ra ánh sáng lập lòe trong nháy mắt hóa thành khổng lồ trực tiếp đập mạnh xuống.

    Oanh... Tiếng nổ vang dội trực tiếp đập vỡ mặt đất. Theo âm thanh vang dội cách xa hàng vạn dặm cũng nghe thấy được. Cú va đập làm cho đại trận trực tiếp băng vỡ. Mặt đất phát ra từng tiếng ùng ùng. Cây gậy cũng theo đó nện thẳng vào người bí ẩn kia.

    Phanh! Người bí ẩn trực tiếp tránh né nhưng dư ba trực tiếp nện lên người hắn chấn đến hắn hộc máu. Khí màu đen theo đó trực tiếp bị đánh tan một phần. Thân mình hắn đập vỡ vài tòa nhà mới dừng lại thân mình.

    “Vút!” Nháy mắt bị đánh bay, người bí ẩn đó trực tiếp phóng ra một cây châm hư ảo bắn thẳng về phía xa.

    Nhìn cây châm bay vút đi với tốc độ phá tốc độ âm thanh, người thanh niên chỉ kịp quát lên một tiếng: “Ngươi dám...” Ngay lập tức hắn toàn thân vận sức nhưng từ phía sau một quả cầu ánh sáng trực tiếp bắn thẳng về phía lưng hắn.

    Oanh! Cú va đập khủng bố quả cầu trực tiếp đánh lên người thanh niên phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa. Vụ nổ này trực tiếp lần thực sự đem Viên gia hoàn toàn bao trùm. Anna cũng bất chấp nhiều như vậy lập tức gào lên: “Con trai...” Nàng theo đó vọt tới hướng về phía cậu nhóc đang nằm ở phía dưới đất khá xa.

    Vụt! Cây châm nháy mắt chui vào trong đầu cậu nhóc trước sự bất lực và con mắt tuyệt vọng người thiếu nữ. Cùng lúc đó vụ nổ khủng bố xảy ra, theo sau Anna lập tức dùng hành động theo bản năng trực tiếp ôm cậu nhóc theo đó xoay người hướng lưng về phía vụ nổ đem toàn bộ áp lực từ vụ nổ để cho nàng có thể che chắn bảo vệ cho con của nàng. Vụ nổ khủng bố đem cả Viên gia bao phủ vào bên trong, ngay cả mẹ con nàng cũng không ngoại lệ.

    Hống! Tiếng hống khiếu vang vọng trời xanh, nháy mắt ấy một con vượn khổng lồ xuất hiện. Thân hình nó trực tiếp che khuất cả bầu trời, tiếng hống khiếu rung động trời xanh. Bàn tay con vượn khổng lồ trực tiếp đấm liên tục vào ngực mình phát ra tiếng rống trầm thấp: “Hống... Âm Nguyệt hoàng triều, nhà họ Dragon, các ngươi đều đáng chết... đáng chết!”

    Ngoài kia đang xảy ra một vụ nổ khủng bố nhưng cậu nhóc không có cảm nhận được bất cứ gì cả. Đôi mắt cậu lúc này nặng trĩu như không muốn mở ra. Âm thanh người mẹ tuyệt vọng rơi vào trong tai cậu, cậu muốn mở ra đôi mắt mình nhưng không có cách nào mở ra. Mọi ký ức cũng như hình ảnh trong đầu cậu như muốn tan rã. Ký ức này dần dần biến mất.

    Máu trên người cậu nhóc nhỏ xuống một viên đá má cậu nhóc đang nắm chặt trong tay. Nó là món quà mà Bát ca, anh trai cậu tặng cho cậu khi cậu thức tỉnh võ hồn. Đáng tiếc, bây giờ cậu cảm giác mình thật quá mệt mỏi muốn ngủ một giấc. Cậu cảm giác đầu mình như hoàn toàn vỡ nát, không còn suy nghĩ được gì nữa. Có lẽ ngủ là cách quên hết cảm giác mệt mỏi và đau đớn này.

    Bất chợt viên đá nhỏ trong tay cậu nhóc lóe sáng. Nó lập tức hóa thành từng vệt rạn, một vệt sáng từ viên đá vụt ra tiến thẳng về phái trong đầu cậu nhóc. Tích tắc đó loại ánh sáng này bao bọc lấy linh hồn cậu nhóc đem loại lực lượng kỳ dị muốn giết chết linh hồn cậu nhóc hoàn toàn xóa bỏ.

    Một con người có được tam hồn thất phách, ánh sáng bao bọc lấy linh hồn cậu nhóc đem toàn bộ chín phần gồm tam hồn lục phách chia làm chín tia sáng lóe lên. Chúng hư không tiêu thất ở bên trong đầu cậu nhóc chỉ để lại một phách cậu nhóc ở nơi đó. Đồng thời ánh sáng hóa thành một cái bánh xe có hình dáng kỳ quái sáu cánh chứa đựng một tia phách cuối cùng mà cậu nhóc sở hữu ở nơi đó.

    Trong trường hợp cậu nhóc tỉnh táo, cậu nhóc sẽ ngay lập tức chửi lớn: “Con mẹ nó! Làm quái thế nào lại có chuyện này xảy ra. Vừa mới tỉnh lại đã bị giết chết rồi. Nếu mà cuộc đời tao mà được viết thành cuốn tiểu thuyết thì tao muốn chửi mả mẹ thằng tác giả viết thế quái nào vậy hả? Không phải trong mấy cuốn tiểu thuyết đều sẽ viết rằng nhân vật chính có định luật bất tử vạn dữ hóa lành hay sao? Mỗi lần giết chết kẻ địch như vậy kẻ địch sẽ sai phái một kẻ khác mạnh hơn chính mình một chút để mình luyện tay lên cấp sao? Thế đ*t nào mà tao chưa có tu vi gì mà mày sai kẻ địch gần như đứng đỉnh gọi như siêu cấp cao thủ giết tao thế? Thế này thì đỡ thế l*n nào được!?”

    Đáng tiếc cậu nhóc chẳng còn đủ minh mẫn để tự hỏi những điều đó. Linh hồn cậu trong lúc này đã hoàn toàn biến mất. Ở trong thể xác nhỏ bé cậu nhóc chỉ còn có duy nhất một phách tồn tại duy trì thân thể cậu không bị chết. Thân xác cậu cũng đã biến thành người thực vật không hơn. Cái ký ức cuối cùng mà cậu nghe được là tiếng gào thê lương của một người thiếu nữ.

    Mười năm sau, trên một tinh cầu khá lớn thuộc về rìa ngoài của dải ngân hà Võ Hồn. Hành tinh này được gọi là Ngọc Lam tinh. Nó là một hành tinh lớn ngang hàng với Ngọc Lục Tinh. Hệ mặt trời này không cũng chẳng thể nói rằng nó là một hệ mặt trời. Bản thân nó chỉ bao gồm một hành tinh mặt trời không quá lớn đồng thời nhiệt độ cũng không quá nóng. Tuổi mặt trời đã đi về sế chiều nên nhiệt độ nó khá ổn định và nhẹ nhàng. Quay xung quanh mặt trời chỉ có hai hành tình cỡ lớn là Ngọc Lam Tinh và Ngọc Lục Tinh. Hai hành tinh xoay đối trọng song song với nhau xung quanh một mặt trời cỡ nhỏ phát ra ánh sàng nhàn nhạt.

    Vì sao hai hành tinh này được gọi là Ngọc Lam Tinh và Ngọc Lục Tinh nguyên nhân vì dưới ánh sáng mặt trời hai hành tinh phát ra ánh sáng màu lam và màu lục nhạt nếu như nhìn từ vũ trụ. Chúng trông khá là xinh đẹp và bắt mắt.

    Ở một nơi xinh đẹp như vậy, hai hành tinh với bầu khí quyển thích hợp đã sản sinh ra sự sống. Đồng thời nó cũng là nơi dưỡng dục sinh linh. Có lẽ trước đây thì hai viên tinh cầu này từng trải qua một thời gian náo nhiệt vì có các tu sĩ qua lại. Tuy nhiên khi nguồn tài nguyên hai tinh cầu dần dần cạn kiệt, nó cũng không còn là điểm đến hứa hẹn của các tu sĩ nữa.

    Trên Lam Ngọc Tinh Cầu, ở đình viện của một gia tộc lớn của Trương gia. Một căn phòng mà chỉ gia chủ nhà họ Trương có thể tiến vào. Một người thiếu niên gầy gò đang nằm ở nơi đó. Ở sâu trong đầu cậu nhóc xuất hiện một đồ án.

    Mười năm rồi, từ một cậu nhóc cứ nằm ở nơi đó biến thành một người thiếu niên nhưng cậu nhóc cũng vẫn không có tỉnh lại. Nhưng ngày hôm nay mí mặt cậu lại run run. Ở trong đầu cậu nhóc đồ án hình giống như bánh xe sáu cánh bắt đầu phát ra ánh sáng.

    Chín đoàn ánh sáng theo đó trực tiếp xuất hiện trong đầu cậu nhóc. Chín đoàn ánh sáng lần lượt xuất hiện đều bị cái hình bánh xe sáu cánh hút lấy. Chúng xoay tròn quanh bánh xe sau đó nhập tật cá làm một khi chín nguồn sáng xuất hiện. Chín nguồn hợp lại với nhau dung hợp với một tia phách trên người cậu nhóc.

    “...” Đột nhiên con mắt người thiếu niên đó đột nhiên mở ra trừng trừng. Câu đầu tiên mà người thiếu niên đó nói là: “Đây là đâu? Ta là ai... Phần Thiên Đế, Âm Dương Thiên Đế... ai mới là ta?” Dường như thiếu niên ấy rơi vào trạng thái đờ đẫn: “Phải rồi, hết thảy đều là ta. Ta là Viên Cửu!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 1 của 110 1231151101 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status