Giám khảo số 1
Tiểu thuyết kiếm hiệp lấy bối cảnh Việt Nam này viết về một trong những thời đại hỗn loạn khốc liệt nhất trong lịch sử nước ta - Thời Tây Sơn.
Ngay phần "lời dẫn truyện", tác giả đã giới thiệu sơ qua bối cảnh, thậm chí giới thiệu cả những môn phái trong võ lâm. Cách mở đầu ấy khá cổ điển, có ưu điểm là khiến độc giả dễ dàng bắt nhịp ngay vào mạch truyện, nhưng nhược điểm là lại làm câu chuyện ít nhiều mất đi vẻ tự nhiên. Hơn nữa, một tác phẩm dã sử võ hiệp, tác giả lại giới thiệu nội dung ngay từ đầu, nếu trùng với sự thật lịch sử thì độc giả không để ý, nếu sai với sự thật lịch sử thì sẽ tạo ra đôi chút khó chịu (vì chưa được mạch chuyện dẫn dắt), đằng nào cũng không có lợi. Theo thiển ý của tại hạ, tác giả nên bỏ đi phần mở đầu này.
Khi nhân vật chính xuất hiện, tác giả tiếp tục đi theo trường phái miêu tả kiểu cũ. Mỗi đặc điểm hình dáng của nhân vật liền được tác giả gán ngay cho một nét tính cách. Kiểu miêu tả này bây giờ văn học hiện đại không dùng nữa, bởi vì nó làm cho nhân vật quá ước lệ, quá "mô hình", ít nhiều làm giảm đi tính "người".
Ví dụ như đoạn miêu tả đôi mắt, tác giả viết:
"Bất chợt chàng mở bừng đôi mắt sáng rực chứa đầy sát khí hướng về xa xa, nơi có một bóng người vừa xuất hiện cách đó vài mươi trượng (*), buông từng tiếng một:
1 Cuối cùng thì ngươi đã đến.
Đôi mắt sáng rực, hắc bạch phân minh, đôi mắt ấy thể hiện sự mạnh mẽ, quang minh chính đại của con người và đặc biệt người ta có thể nhìn ra sự quyết tâm kiên định thậm chí có phần hơi thái quá của chàng khi bảo vệ một ý kiến gì mà chàng cho là đúng. Nhìn vào đôi mắt này người ta biết được bất cứ việc gì dù khó khăn đến đâu một khi chàng quyết tâm thực hiện thì có cực khổ gian khó, thậm chí hy sinh cả tính mạng chàng vẫn làm cho kỳ được."
Tác giả miêu tả quá rườm rà, lại còn phạm mấy lỗi lặp ý (xa xa và mấy mươi trượng, đôi mắt sáng rực, sự kiên định). Nhân vật dù chưa có hành động gì đã biểu hiện tính cách quá rõ ràng, độc giả mất đi cái thú suy tư chiêm nghiệm khi theo dõi nhân vật. Đối với một đôi mắt như vậy, có khi một vài lời miêu tả đơn giản còn hiệu quả hơn gấp bội, chẳng hạn: Chàng mở bừng mắt, nhìn như muốn đốt cháy kẻ vừa mới đến, ánh mắt đặc biệt quả quyết, không khoan nhượng hay thỏa hiệp. - Cách miêu tả này khách quan hơn, sự kiên định quả quyết là của ánh mắt chứ không nhất thiết phải khoác ngay lên cho nhân vật, độc giả muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Hơn nữa, tác giả cũng nên nghĩ sâu xa một chút. Có những người vẻ mặt dữ tợn, mắt mũi hung ác, nhưng thực sự lại rất hiền lành tốt bụng. Họ vốn đã chịu sự kỳ thị rất vô lý của nhân thế mà không có cách nào biện minh được. Nếu tác giả cứ theo kiểu miêu tả như thế này mà tả một người, từ hình dáng dữ tợn, mắt nhiều lòng trắng ít lòng đen, mũi diều hâu, tai dơi mặt chuột... liền lập tức khẳng định được bản tính hung ác đểu giả - không hiểu những độc giả tội nghiệp có ngoại hình tương tự như thế khi đọc được sẽ có cảm giác gì?
Đó là những nhận xét sơ qua của tại hạ về cách triển khai câu chuyện và nhân vật, hi vọng giúp ích ít nhiều cho tác giả trong những tác phẩm sau.
Tới cảnh giao chiến. Trận chiến còn chưa khai mở tác giả đã miêu tả khá kỹ về mọi thứ liên quan, từ mối thù, quá trình mười lăm năm luyện kiếm trả thù rồi đến cả hai thanh kiếm. Nhân vật vừa xuất chiêu, tác giả liền giảng giải kỹ càng về xuất xứ võ học, môn phái, những sự tích nổi bật từ xưa đến nay. Theo tại hạ, không nên quá chiều chuộng độc giả như vậy. Việc của tác giả tiểu thuyết là xây dựng một thế giới, khiến cho độc giả hòa mình vào đó, chứ không phải mang ra một mớ thông tin để giúp độc giả hiểu rõ mọi thứ như lòng bàn tay. Việc của chúng ta là tạo ra cảm giác, cảm xúc chứ không phải là đưa ra thông tin. Tác giả nên cắt bớt những thứ thừa thãi này để cho trận chiến bắt đầu ngay, thông tin nào cần thiết thì sẽ dần dần đưa vào trong những hoàn cảnh hợp lý hơn. Làm như vậy độc giả có thể hơi mù mờ một chút, nhưng mạch chuyện được liên tục, không bị gián đoạn.
Sang đến phần sau, do không còn điều gì cần "giảng giải" cho độc giả nữa, tự nhiên mạch văn tốt hơn rất nhiều. Có điều tác giả bỗng đột ngột chuyển đổi đại từ nhân xưng dành cho nhân vật, từ "chàng" chuyển thành "hắn", rồi lại biến thành "lão". Thêm một lúc nữa thì Huyền Sơn phái biến thành Thiên Sơn phái, tại hạ thấy đây là những sai sót rất dễ phát hiện, nhưng tác giả hoặc là không rà soát lại , hoặc rà soát lại nhưng không sửa. Cả hai điều đó đều chứng tỏ tác giả không thực sự chú tâm vào việc sáng tác. Việc này thật khiến những người "buộc phải đọc" như tại hạ cảm thấy như bị coi thường. Ngoài ra, tác giả thường dùng thiếu dấu ngắt câu giữa các ý, khiến cho câu văn dài lê thê, rất khó đọc.
Những lỗi thế này càng về sau càng ít gặp hơn, văn chương thuần thục dần, mạch chuyện trở nên hấp dẫn...
Tiến sâu vào nội dung truyện, có thể thấy tác giả miêu tả từng chi tiết nhỏ không hề có mâu thuẫn, từng chút đều rất cẩn trọng. Tình tiết cũng khá cuốn hút, tầng tầng lớp lớp sắp xếp bài bản, luôn tạo ra cảm giác tò mò, thế giới giang hồ lẫn thế giới chiến tranh chính trị cứ mở rộng và sáng tỏ dần dần theo mỗi bước tiến của nhân vật, càng lúc càng trở nên sống động, phức tạp. Độc giả nhờ thế cứ từng bước bị "dẫn dụ" vào không gian truyện lúc nào không hay.
Thủ pháp của tác giả, cũng giống như phần đầu, tức là rất cổ điển, nhưng ở đây lại là những điểm tích cực, rất hợp với thể loại tiểu thuyết kiếm hiệp, những thủ pháp khác khó có thể đạt được hiệu quả như vậy. Có điều tác giả chỉ chú trọng về mặt ngoại cảnh, không thường xuyên tạo ra cảm xúc cho độc giả. Thế giới hiện lên tuy muôn màu muôn vẻ nhưng lại khô khan. Ví dụ như về võ công. Tác giả rất chú trọng đến nguồn gốc và các sắc thái chiêu thức, hệ thống võ công cũng hiện ra vô cùng đa dạng và phức tạp. Tuy nhiên, tác giả miêu tả giao chiến không thật xuất sắc, các trận chiến nhìn chung đều "nhạt", ít có hiệu ứng hình ảnh, âm thanh hay hiệu quả tình huống đặc biệt.
Nhiều khi miêu tả những hoạt cảnh, hiệu ứng hình ảnh nếu có cũng không được tốt, hoặc đi ngược lại với hàm ý của tác giả. Ví dụ:
Sáng hôm sau, lúc Vô Chiêu lên đường đi báo danh nhập ngũ, Huỳnh Lâm trao cho chàng một túi tiền làm lộ phí nhưng chàng kiên quyết không nhận mà bảo rằng:
1 Tại hạ vốn có ý định góp chút sức mọn để chống giặc, giúp các vị là cũng là việc thuận cả đôi đường mà thôi, tâm ý các vị tại hạ xin thụ lãnh, còn lộ phí trong người có sẵn rồi. Nếu các vị không chê cứ coi đó là món quà tại hạ mừng cho đôi vợ chồng sắp cưới.
Dứt lời chàng cười vang rồi cất bước đi ngay.
Từ chối nhận tiền xong liền quay lưng cười ha hả, thật khiến người ta sững sờ!
Có lẽ ý tác giả là nhân vật cười vang để trêu đôi vợ chồng sắp cưới, nhưng thú thật là rất ít người có thể nhận ra được hàm ý này, nhất là khi đọc truyện dài người ta thường đọc lướt những chỗ không quan trọng. Tại hạ đồ rằng độc giả sẽ chỉ thấy: Thằng cha nhân vật chính này sao ngông nghênh thế? Y như đóng tuồng.
Tiếp tục đi theo cốt truyện, ta thấy tác giả miêu tả một cuộc trao kiếm, rồi thảm kịch xảy ra đằng sau cuộc trao kiếm đó, rồi cơ duyên kỳ ngộ của nhân vật chính.... thú thật khiến tại hạ rất nản. Bây giờ đã là năm 2009, văn học nói chung và kiếm hiệp nói riêng đã tiến được những bước rất dài, không hiểu tác giả là người quá hoài cổ hay kém sáng tạo mà lại bước vào con đường mòn sáo rỗng đó. Tác giả miêu tả kỹ càng ngoại hình, võ công, thân thế cũng như những kỳ ngộ của nhân vật, nhưng phần quan trọng nhất của một con người là tâm hồn thì lại gần như bỏ quên. Tất cả những tình cảm của nhân vật, cho dù dành cho sư phụ, bằng hữu hay quốc gia đều mang tính ước lệ, rất không thuyết phục. Tại hạ xin bạo gan mà nói rằng, đó là những tình cảm không xuất phát từ trái tim, mà xuất phát từ một hệ tư tưởng. Xuất phát từ lý trí hay hệ tư tưởng cũng không sao, nhưng tác giả lại để cho nhân vật chính của mình mất đi trí nhớ, có nghĩa là trong trí não của anh ta hoàn toàn chẳng có hệ tư tưởng nào hết. Vậy thứ tình cảm giáo điều và ước lệ đó từ đâu đến?
Câu trả lời là chẳng từ đâu đến cả, do tác giả áp đặt cho nhân vật mà thôi.
Đến đoạn cuối, những bí ẩn lần lượt được phơi bày, không sót một chút nào, nhưng đều theo kiểu tình cờ, gượng ép và hoàn toàn không kịch tính. Không hiểu tại sao tác giả phải tạo ra nhiều bí ẩn đến thế, để rồi lại giải quyết một cách dễ dãi như thế? Nếu là để tăng sự hấp dẫn của câu chuyện thì có khi chỉ cần một điểm mơ hồ khó giải thích là đủ, đâu cần phải cầu viện tới một loạt những bí mật động trời như vậy? Nếu tác giả bỏ công hơn cho duy nhất một kỳ án, tại hạ tin rằng tác phẩm này sẽ thành công hơn nhiều.
Đoạn kết nói về lịch sử không có điểm nào nổi bật. Điều duy nhất mà tại hạ rút ra được là đây tuy là tác phẩm viết về thời Tây Sơn, nhưng không phải dã sử võ hiệp mà chỉ là võ hiệp đơn thuần. Hai thế giới "lịch sử" và "võ hiệp" liên kết quá yếu, có thể bỏ hẳn đi phần lịch sử mà vẫn chẳng ảnh hưởng gì tới đại cục.
Xin được chấm truyện này 50 điểm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mở đầu là một câu chuyện huyễn hoặc nhưng đầy tính hấp dẫn về một thực thể tồn tại dưới dạng tinh thần. Tại hạ đặc biệt hứng thú trong việc khai thác thế giới ý thức của loài người, vì vậy không khỏi có cảm giác gặp được đồng môn huynh đệ ở đây.
Có thể thấy tác giả đã rất cẩn trọng tỉ mỉ trong việc tạo dựng nền tảng cho câu chuyện, mọi yếu tố dù là nhỏ nhặt nhất cũng được để ý tới. Những yếu tố đó tuy nhỏ nhưng lại rất quan trọng, bởi vì chúng sẽ đảm bảo về mặt logic cho các diễn biến sau này. Về sau không gian truyện mở ra rất rộng, nhưng vẫn là motip tranh giành kho báu, danh vị, quyền lực trên giang hồ. Đấu tranh giữa các môn phái, giữa các cá nhân với nhau (ngoại trừ hai "hồn ma") đều không có gì đặc sắc.
Một số đoạn, tác giả không được chỉn chu cho lắm về mặt câu chữ, nhất là những hoạt cảnh. Có vẻ như tác giả bị không khí trong truyện cuốn đi, muốn viết nhanh cho kịp những diễn tiến, thành ra hơi qua quýt ở những đoạn không quan trọng. Câu văn nhiều lúc thiếu dấu ngắt câu, thiếu cả những biện pháp tu từ và thủ thuật ngữ pháp cần thiết để tăng tính hiệu quả. Hơn nữa, còn một số lỗi do thiếu cẩn trọng mà mắc phải, ví dụ như đoạn Tiểu An vừa tỉnh lại sau ba năm mất ý thức đã nói:
"- Biến thì biến. Tiểu tử ngốc! Ba năm qua ta cũng rất nhớ ngươi."
Về cốt truyện. Ban đầu tại hạ đoán rằng câu chuyện này sẽ có một cái kết bi kịch, không ngờ lại gặp một kết cục viên mãn. Kết cục tốt, nhưng có điểm hạn chế là chưa khai thác được hết tiềm năng của mở đầu. Lẽ ra tác giả có thể đào sâu suy nghĩ hơn về thế giới tinh thần của con người, trí não là một vũ trụ, không thể xử lý một cách đơn giản mà không để lại hậu quả gì như vậy.
Nhìn chung văn phong của Nhân Gian Du dễ đọc, dễ cảm, cốt truyện khá hấp dẫn, đủ sức cuốn hút người ta theo dõi từ đầu đến cuối. Ở mọi mặt, Nhân Gian Du đều khá, tuy nhiên lại không có điểm đặc biệt xuất sắc. Những tác phẩm loại này không khó để chiếm lĩnh thị trường (với điều kiện là tác giả phải viết nhanh và nhiều), nhưng khó được giới chuyên môn đánh giá cao.
Tại hạ không có nhiều điều để nói về một tác phẩm như vậy, xin được chấm 80 điểm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mở đầu truyện là một cuộc ám sát đầy vẻ bất lực, cố chấp. Tiếp đến là một vụ án lớn, một số phận bất hạnh, một mâu thuẫn nội tâm không giải quyết nổi. Và bao trùm lên tất cả là hình bóng một vị thần trong lòng người Việt.
Khoan hãy bàn đến vụ án bi thảm kia, khoan hãy bàn đến gã sát thủ dở dở ương ương kia, bởi vì điều đáng nói nhất ở đoạn đầu này là hình ảnh của Hưng Đạo Vương. Bằng một bút pháp đạt đến độ tinh thuần, lời lẽ đơn giản nhưng rõ ràng rành mạch, tác giả đã miêu tả đức Thánh Trần vô cùng oai nghiêm kỳ vĩ, kể cả về mặt trí tuệ, khí độ, uy phong hay nhân cách.
Miêu tả một anh hùng vốn đã khó, miêu tả một vị anh hùng ngàn năm có một như Hưng Đạo Vương càng khó, nhất là trong tình trạng sách vở thư tịch thiếu thốn của nước ta. Nhiều cây bút đã thất bại cay đắng trong việc xây dựng hình tượng các anh hùng dân tộc, hoặc là "thần tiên" quá nên chỉ trở thành một bức tượng đồng khoe mẽ, hoặc là "thảo dã" quá nên mất đi tính huyền thoại. Rất may trong trường hợp này, tác giả đã không bước vào hai con đường đó. Hình ảnh của Hưng Đạo Vương quả thật rất tuyệt. Có điều càng về sau thì sự xuất sắc của tác giả trong việc miêu tả Hưng Đạo Vương càng kém đi, hình ảnh của lão nhân gia quả thật hơi sa sút, khiến cho tại hạ có chút thất vọng.
Ngoài Hưng Đạo Vương thì các nhân vật khác cũng chịu chung tình trạng như vậy, lúc mới xuất hiện đều rất khá, tiếc rằng cứ đuối mãi đi. Những Chính Phong, Trần Hàn, Vương Cương, Tiêu Vũ đều có cá tính, thần thái riêng, rất đặc biệt. Thế nhưng càng tham gia vào các hoạt động trong truyện thì càng bộc lộ nhiều điểm nhùng nhằng không rõ nét, hình tượng của họ cứ biến đổi lung tung, mà lại thường là nhạt đi.
Văn phong của Sát Thát Chiến Ca không thật xuất sắc, lối xây dựng nhân vật, tình tiết, cốt truyện phảng phất hơi hướng của Huỳnh Dị. Tác giả mạnh dạn đi sâu vào nội tâm nhân vật, đáng tiếc rằng những tình tiết làm nguyên liệu cho thế giới nội tâm ấy không mới, tác giả lại không đưa ra được những góc nhìn đặc biệt, thành ra nội tâm nhân vật không gây ấn tượng gì cho tại hạ. Hơn nữa tác giả thường chủ động miêu tả nội tâm nhân vật chứ không thích để nhân vật tự bộc lộ qua hành động, cử chỉ, lời nói, ý nghĩ.... vì vậy không khỏi có đôi chỗ khiến tại hạ có cảm giác bị áp đặt.
Đi sâu vào cốt truyện một chút.
Đầu tiên là vụ huyết án, kéo theo đó là mối liên can tới vận mệnh quốc gia, đây là motip không mới nhưng do tác giả làm tốt việc xây dựng tình tiết nên sức hấp dẫn rất khá. Có điều tác giả chọn ra những cách không được hay lắm để tiết lộ các bí mật, tỉ như việc Hưng Đạo Vương nói sự thật cho Chính Phong, tỉ như việc tác giả công khai quyển nhật ký (!!!) của Cao Thắng, hay việc tiết lộ những câu như: "Ít ai biết rằng, câu truyện quan trọng đã có người bí mật nghe lén toàn vẹn."; "Đã tới lúc, giải quyết trọn vẹn mọi chuyện rồi"... vân vân
Việc thứ nhất tạo ra sự "chưng hửng" cho tại hạ, bí mật nghe có vẻ thâm sâu nhưng lại được công bố quá dễ dàng. Nếu tác giả để cho Chính Phong lún sâu vào "ma đạo" thêm chút nữa thì tốt hơn.
Việc thứ hai có cái dở là không tự nhiên. Thứ nhất là vì người thời Trần không có thói quen viết nhật ký. Thứ hai là trong nhật ký chẳng có ai kêu: AAAAAAA. Thứ ba là tác giả không nên công bố bất cứ một văn bản nào trừ khi nó hiện lên qua con mắt của nhân vật.
Việc thứ ba thì quá tệ rồi, thủ pháp quá non, cách sắp xếp tình tiết quá tùy tiện cẩu thả, tạo ra ác cảm khó có thể phai mờ.
Điểm tích cực nhất trong tác phẩm này là cách sắp xếp tình tiết. Có thể thấy rằng tác giả là người rất giỏi trong việc dẫn dắt mạch chuyện, các hướng phát triển cứ nhập vào rồi lại tách ra hết sức chuyên nghiệp. Đây là thủ pháp khá hiện đại, nó khiến người đọc có được cái nhìn bao quát tới toàn cảnh, nhờ vậy nắm vững tối đa nội dung câu chuyện.
Đại thể thì như thế, nhưng có một số điểm còn chưa tốt.
Tại hạ đặc biệt để ý đến phần đối thoại, kể cả độc thoại nội tâm. Có thể thấy tác giả quá lạm dụng đối thoại, nhiều lúc dùng một cách vô tội vạ để tiết lộ thông tin, nhiều lúc lại không cẩn thận trong cách lựa chọn ngôn ngữ, sắc thái tình cảm. Vì vậy đối thoại trong tác phẩm này có nhiều câu rất gượng ép. Tại hạ rất thất vọng với hình ảnh nhân vật Liêm Vô Sỉ, càng đọc càng thấy như lão này đang cố tình diễn trò, hoặc là tác giả cố tình diễn trò. Cũng may cuối cùng tác giả để lão trở lại thành một lão nhân nghiêm nghị oai phong, nhờ vậy mà hình ảnh của lão đỡ gượng ép đi một chút.
Đoạn kết khiến tại hạ rất tâm đắc. Bao nhiêu sự vụng về ở những phần trước gần như đã bị quét sạch, bút pháp của tác giả trở nên hào hứng, mãnh liệt, mang nhiều triết lý thâm sâu, dư vị đọng lại khá tốt.
Kết luận: Đây là một tác phẩm viết về lòng yêu nước, và đã khá thành công với mục đích ấy. Thủ pháp viết tiểu thuyết của tác giả có thể chưa nhuần nhuyễn, cách xây dựng hội thoại còn nhiều gượng ép, nhưng những điểm sáng về tinh thần, tư tưởng và khả năng miêu tả nhân vật là không thể phủ nhận.
Tại hạ mạn phép chấm truyện này 75 điểm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mở đầu câu chuyện là một truyền kỳ mang đậm chất dân gian, khiến người ta cảm thấy quen thuộc lưu luyến. Tiếp sau đó là một trận chiến trong hang, chỉ xảy ra trong thoáng chốc nhưng thật khốc liệt, kỳ vĩ. Văn phong chỉn chu mượt mà, hình ảnh sống động tráng lệ, lời lẽ tự do phóng túng không câu nệ khuôn sáo. Nhân vật có hình, có thần, có khí, hiện ra như người thật. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một ngòi bút hiếm có, vừa đậm chất trí tuệ lại vừa có kỹ năng thuần thục, hơn nữa là đặc biệt phù hợp với văn chương kiếm hiệp hiện đại.
Nhưng có lẽ vì hiện đại quá nên tác giả dùng nhầm mấy chữ "Trung Quốc", "quân đội", "binh đoàn"....
Về sau khi cốt truyện càng mở rộng, nhân vật xuất hiện càng nhiều, chiến trận cũng càng khốc liệt thì ngòi bút của tác giả càng tỏ rõ bản lĩnh thượng thừa. Hình ảnh hiện lên như vẽ, hoạt cảnh hiện ra như phim ảnh, và mỗi lần xuất hiện đều rất đúng lúc, vừa đủ nên luôn tạo hiệu quả đặc biệt, tác động mạnh vào cảm xúc của độc giả.
Tại hạ đặc biệt ấn tượng với đoạn văn sau:
"Đám kỵ binh tung hoành ngang dọc trên chiến trường, trường thương mỗi lần vung ra là đem đối thủ ghim xuống đất.
Bọn lính triều đình từ thế phòng ngự đã toả ra, quyết liệt truy sát những người nông dân lúc này đang hoang mang bỏ chạy.
Đám cung thủ trên sườn núi bắn ra từng phát từng phát tên xé gió, chính xác cắm ngập vào lồng ngực đầy máu nóng.
Chiến trường đã biến thành một nơi đồ sát.
Cầu vồng bảy màu hiện ra rực rỡ giữa trời."
Ở câu văn cuối cùng cầu vồng hiện ra. Đó là hình ảnh cuối cùng về cơn mưa mà tác giả đã miêu tả đan xen với trận chiến khốc liệt. Hình ảnh ấy rất thường gặp, nhưng lại khiến tại hạ sững sờ.
Đối diện với đám xác người la liệt trên mặt đất là một dải cầu vồng rực rỡ trên bầu trời trong vắt, thanh sạch. Sự thảm liệt được tạo ra từ sự tương phản ấy còn hơn cả những cảnh đồ sát trong đêm mưa gió sấm chớp hay chiều tà hoàng hôn mà chúng ta vẫn thường gặp trong các tác phẩm từ trước đến nay, hơn nữa còn phản phất tư tưởng của Đạo giáo: "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu". Sự sáng tạo của tác giả không nằm ở nội dung, tình tiết, văn phong, thể loại truyện.... mà lại ẩn tàng trong từng từ ngữ, từng câu văn, từng hình ảnh nhỏ nhặt. Sức sáng tạo ấy, vì thế, sẽ là vô bờ bến.
Điểm không mạnh thứ nhất của tác phẩm này là đối thoại.
Có thể thấy lời lẽ của nhân vật không được tự nhiên như lời dẫn truyện. Tác giả đã không chú ý đến việc thể hiện tính "đời thường" trong các câu nói. Ví dụ:
Ngoảnh lại nhìn Bạch Hổ, người cháu họ xa, Trần Thành thoáng mỉm cười:
- Tuyên, cháu thử nhìn mà xem, trăng đêm nay thật là sáng quá, khiến cho người ta phải say mê. Ta cũng từng nghe cảnh trăng bên Tam Điệp là một cảnh đẹp tuyệt vời mà vẫn chưa có dịp nào ghé qua, cháu đã mấy lần hành quân sang chốn ấy, cảm thấy so với chỗ này thì thế nào?
- Trăng bên Tam Điệp ạ? Bọn cháu đã hành quân đêm tại mạn ấy hai lần, hai bên đường hành quân, một bên là hồ trăng soi bóng nước, một bên là bãi lau mênh mông như rừng gươm màu bạc. Bọn cháu đi trên con đường mòn chính giữa, chìm trong cơn gió đêm thổi mát lạnh và sương thì rơi đẫm trên mũi thương. Lên được đến đỉnh đèo, nhìn xuống thì có thể thấy được cả một vùng rừng núi dưới thung lũng ngập tràn ánh trăng, chỗ trắng chỗ đen như tấm vải nhuộm lốm đốm, trông vừa bí ẩn vừa đáng sợ. Đám quân lính bọn cháu lúc ấy hầu như đều không kềm được…
Lời lẽ của Trần Thành thì tại hạ còn miễn cưỡng dung nạp được, nhưng đến lời lẽ của Bạch Hổ Tướng Quân thì chịu. Tại hạ muốn tác giả thử làm một "thí nghiệm" nho nhỏ, ấy là tưởng tượng ra mình đang đứng trước một người, rồi nói lại câu nói của Bạch Hổ Tướng Quân xem có xuôi không? Trong đối thoại, cho dù là của người ăn nói văn hoa lãng mạn nhất thế giới cũng không tả cảnh nhiều, và dùng nhiều tính từ (nhất là tính từ láy) để tả cảnh như vậy.
Từ điểm không vừa ý này, đột nhiên khiến tại hạ nhớ lại truyện ngắn vừa mới chấm - Mỹ Nhân.
Điểm không mạnh thứ hai của tác phẩm này là dẫn dắt mạch chuyện. Không thể phủ nhận rằng tác giả đã quá giỏi trong việc xây dựng một thế giới từ những mảnh ghép vụn vặt. Tác giả sắp xếp những mảnh ghép ấy rất tự nhiên, giống như nó vốn có ở đó. Nhưng cái gì cũng có mặt trái. Chính vì sắp xếp quá tự nhiên, tại hạ nhấn mạnh từ quá, bởi vì tại hạ cảm thấy sự tự nhiên đó đã đi quá đà, biến thành ngẫu nhiên, nên nó khiến người ta bị phân tâm. Vì rằng ngẫu nhiên, nên phải mất rất nhiều mảnh ghép, tức là mất rất nhiều chữ, tác giả mới đưa độc giả tiệm cận dần đến câu chuyện chủ chốt - xương sống của tác phẩm. Điều này khiến cho những độc giả cảm thấy mất phương hướng, mối quan tâm đến nhân vật và sự tò mò hứng thú với kết cuộc giảm đi rất nhiều. Nếu tác giả sửa lại một chút, cho câu chuyện chính lộ ra ở đoạn đầu, rồi mới sắp xếp những mảnh ghép trên con đường của độc giả sẽ đi thì quá tuyệt.
Trong điểm mạnh nhất lại có chỗ không mạnh, chỗ không mạnh lại là tinh hoa kết tụ của điểm mạnh nhất. Đạo lý ấy mơ hồ như thuyết âm dương, không ngờ lại thấy trong lần chấm thi này. Tại hạ đứng trên bình diện độc giả mà nhận xét thì cảm thấy khó nạp, đứng ở góc độ giám khảo thì gật gù, đứng ở địa vị đồng nghiệp thì chỉ còn ngưỡng mộ, chỉ còn biết kêu: "Tuyệt".
Một chương Bên Lề (chương 10) cũng đã đủ khiến tại hạ bái phục, thậm chí một hồi sau vẫn bị văn phong của tác giả ám ảnh, bị lời lẽ sắc bén của tác giả làm cho bồi hồi - đó là thứ cảm giác mà lâu lắm rồi tại hạ không được gặp. Nhưng sự kỳ tuyệt còn nằm ở phía sau...
Nào là nhân sinh quan, nào là mâu thuẫn nhân tâm giằng xé, nào là triết lý, nào là huyễn hoặc, nào là tình người... dường như tác giả đã thâu gom tài năng của những cao thủ tuyệt đỉnh về một mối, mà đó lại chính là những cao nhân mà tại hạ ngưỡng mộ nhất, học theo nhiều nhất.
Cổ Long, Tiêu Đỉnh, Thương Nguyệt, Trần Mưu..
Tác giả có thể đồng ý hoặc không với nhận định của tại hạ, nhưng nhận định đó mang theo sự ngưỡng mộ rất chân thành. Tại hạ ít được học văn, chỉ biết bước theo các bậc tiền bối, bước rất chăm chú, thế nên thấy "giống giống" thì cho rằng mình gặp người quen, chứ thật ra không có ý hạ thấp tác giả.
Đạt đến độ tinh thuần như tác giả, tất nhiên ngoài trí tuệ tuyệt luân thì phải do khổ luyện mà thành, học theo ai hay học ở đâu cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Điểm không mạnh thứ ba của tác phẩm này là cốt truyện. Đây là một tác phẩm mà văn phong hay tình tiết đều rất hay, nhưng cốt truyện không xứng đáng. Tác giả bỏ ra cực nhiều công phu để đẽo câu gọt chữ, để khiến người ta bàng hoàng sững sờ, khiến người ta rung động tâm can, nhưng lại không tạo ra một cốt truyện đủ khiến người ta ám ảnh suốt đời.
Chê thì chê thế thôi, nhưng tại hạ cũng biết rằng, cái "cốt truyện đủ khiến người ta ám ảnh suốt đời" đó không phải cứ muốn là có, không phải mỗi tác giả đều tạo ra được, cũng không phải cứ dăm ba năm lại xuất hiện trên đời.
Chê vì tiếc cho văn phong, nhưng tại hạ cũng biết rằng, một ngày nào đó văn phong kia sẽ gặp được cốt truyện tương xứng. Lúc đó, rồng sẽ bay lên...
Chê, nhưng vẫn phải phục. Bởi vậy, xin được chấm 85 điểm, tặng thêm 5 điểm vì sự sáng tạo ẩn tàng và 5 điểm cho trí tuệ sâu sắc của tác giả. Đáng tiếc, tại hạ phải trừ đi 5 điểm vì chất "kịch" và chất "thơ" của những đoạn đối thoại trong một tác phẩm vốn mang đậm khí chất thâm trầm.
Tổng điểm là 90.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Không gian ma quái, mỹ nữ yêu mị, cuộc gặp gỡ và giao chiến kỳ lạ.... Hỏa Hồ Điệp mở đầu như thế.
Văn phong êm mượt, từ ngữ trau chuốt; từng câu đều lung linh, từng chữ đều gợi hình, như đánh thẳng vào trí tưởng tượng của người ta, khiến cảnh vật hiện lên như có thật. Văn chương như thế, nếu gọi là kỳ tuyệt cũng không có gì quá đáng.
Đọc Hỏa Hồ Điệp, có cảm giác rằng tác giả dụng tâm rất kỹ trong từng "đường nét", từng hình ảnh, từ đầu đến cuối nghiêm nghiêm cẩn cẩn, tuyệt đối không có chút lơ là. Văn chương của tác giả như nước chảy mây trôi, tưởng như cảm xúc ào ạt tuôn ra theo ngòi bút, cứ thế là thành truyện. Thực sự không phải thế, tại hạ cũng là người viết văn, tại hạ hiểu rằng dòng văn bất tận ấy chính là mồ hôi của tác giả chảy ra trong quá trình lao động miệt mài, nghiêm túc. Nỗi vất vả ấy tại hạ xin cung kính ghi nhận.
Có điều tại hạ vẫn cảm thấy, giá như tác giả đứng chọn cốt truyện Lương - Chúc thì tốt quá. Tại hạ xem phim Lương - Chúc đến mấy lần, cái khiến tại hạ hồi hộp tò mò nhất là việc Chúc Anh Đài giấu giếm thân phận như thế nào, làm sao qua khỏi mắt đồng môn, rồi khi nào thì "thằng ngố" kia phát hiện ra. Những thứ đó người ta đã khai thác hết rồi, tác giả dùng lại cốt truyện này coi như đã mất hẳn một phần sức mạnh quan trọng, bao nhiêu văn chương kỳ tuyệt, bao nhiêu công phu đẽo chữ gọt câu cũng không kéo lại được. Thật vô cùng uổng phí. (Dĩ nhiên điều này chỉ đúng với những độc giả đã xem qua Lương - Chúc, độc giả chưa xem bao giờ có thể sẽ có cảm giác khác). Rất may là tác giả cũng nhận thức được điều này, nên không hề chú trọng đến việc che dấu thân phận của cô nương họ Chúc mà tập trung phát triển những ý tưởng khác. Nhờ thế, Hỏa Hồ Điệp là Hỏa Hồ Điệp, không thể đánh đồng với truyền thuyết Lương - Chúc.
Tác giả dày công xây dựng một thế giới huyền ảo với những hệ thống võ công phức tạp, những trận chiến kinh thiên động địa, những cảnh tượng kỳ vĩ, những tình cảm rung động tâm can. Tác giả quá giỏi, viết ra diễm cảnh tùy thời tùy lúc như thò tay vào túi móc ra châu ngọc, mà toàn thứ trân phẩm hiếm có, lại muôn hình vạn trạng không sao kể xiết. Nhưng không hiểu sao tại hạ vẫn thấy rằng châu ngọc đó tuy bày ra đầy nhà nhưng lại không theo một sắp xếp quy củ chín chắn, không có sự cân nhắc thận trọng, không có những điểm nhấn cần thiết, không có những "mảng tối" làm nền, chẳng qua chỉ là trưng phứa ra cho thiên hạ lác mắt mà thôi. Tác giả chưa đạt đến độ "quên mình" và trầm tĩnh cần thiết của một tiểu thuyết gia, tác giả chưa có sự hi sinh bản thân cho tác phẩm, chưa biết nhường phần "vinh quang" cho nhân vật của chính mình. Có lẽ đây không phải là nhược điểm riêng của tác giả, mà là nhược điểm chung của cả một dòng văn huyễn tưởng mới khai mở, còn chưa kịp đạt đến độ "phản phác quy chân".
Châu ngọc tuy đẹp, nhưng chỉ để trang sức, không thể dùng làm sắt thép để nâng đỡ cho một công trình đồ sộ. Nếu miễn cưỡng dùng, tuy vẫn có thể xây lên một tòa tiểu lâu nho nhỏ, dùng cho một vài người thưởng lãm thì không sao, dùng cho cả vạn người thì lại là vấn đề. Tác giả không xây một tòa tiểu lâu nho nhỏ, mà sửa sang trang trí lại một công trình đồ sộ, dùng toàn châu ngọc dát lên mỗi bức tường, mỗi cây cột, khiến cho nó lung linh rực rỡ giữa trời. Kết cấu cũ vốn đã vững vàng, tác giả còn làm cho nó chắc chắn hơn, vươn cao hơn, mở rộng hơn, kỳ vĩ hơn. Công phu của tác giả trổ vào tòa kiến trúc cũ ấy thậm chí còn nhiều hơn việc xây dựng một tòa nhà mới. Tác giả không những tạo ra những ý tưởng đầy bất ngờ mà còn làm cho người đọc choáng ngợp trước châu ngọc của mình, đọc một chút lại choáng ngợp một chút, cứ choáng ngợp đi rồi choáng ngợp lại, vừa mới choáng ngợp xong giờ lại choáng ngợp, tiếc rằng chẳng có trí não nào đủ sức choáng ngợp liên tục như thế. Độc giả có hai lựa chọn, hoặc là vừa đọc vừa nghỉ, hoặc là đọc lướt. Vừa đọc vừa nghỉ thì nội dung lại không đủ khúc chiết sâu sắc để lưu giữ người ta. Đọc lướt thì bỏ phí mất tinh hoa tốt nhất của tác phẩm.
Tác giả đã chứng minh được tài năng của mình ở rất nhiều mặt, mà mạnh nhất là "làm văn". Nhưng đáng tiếc, đây không phải là một tiểu thuyết viết về nghệ thuật, mà là viết về con người. Làm văn cũng tốt, nhưng tác giả nên chú trọng nhiều hơn đến việc lôi kéo độc giả. Tác giả dù vô tình hay hữu ý thì cũng đã tổng hợp được tinh hoa của nhiều phái trong thiên hạ (từ game online như Thế Giới Hoàn Mỹ, phim ảnh như Ma Trận, từ huyễn tưởng tiểu thuyết như Tru Tiên, rồi ngay cả truyện tranh như Naruto cũng có) nhưng ít tạo ra dấu ấn đặc thù của bản thân. Đọc văn của tác giả tuy hay, nhưng rất dễ lẫn lộn với một số tay viết hiện đại của cả ta và Tàu.
Về nội dung, Hỏa Hồ Điệp cũng là một cốt truyện khá tốt, tuy thiên về tình cảm nhưng ẩn dấu trong đó là rất nhiều kiến giải sâu sắc và cách nhìn nhận rất sáng suốt của một "kẻ hiểu đời". Tuy nhiên tác giả chú trọng hơn về mặt hành văn câu chữ, nên dù thế nào vẫn thấy cốt truyện hơi đuối hơn một chút, một số đoạn dài lê thê, tràn ngập cảm giác nhưng phục vụ cho cốt truyện lại chẳng được là bao. Với văn chương như thế, tại hạ đoán rằng tác giả còn trẻ, nhưng có năng khiếu văn chương, có tâm, có lòng kiên nhẫn, lại rất thông minh, chịu khó học hỏi và rất giỏi quan sát. Nếu có thêm những suy nghiêm sâu sắc hơn về việc viết lách, và không ngừng khổ luyện thì tiền đồ sẽ vô cùng rực rỡ.
Mấy nhận xét hồ đồ đó, tác giả có thể đồng ý có thể không, nhưng dù sao cũng xin thứ lỗi cho tại hạ vì tài năng chẳng bằng ai mà đã "lên mặt dạy đời". Đã trót rồi nên cũng "to gan" khuyên tác giả thêm một câu nữa: Nghệ thuật quý hồ tinh bất quý hồ đa, một vuông tranh có khi còn giá trị hơn cả một tòa thành đầy châu ngọc. Thứ làm nên giá trị của bức tranh ấy không phải là nước màu tốt, không phải vải lụa quý, không phải khung gỗ đẹp, mà là tâm sự sâu sắc của họa sĩ ẩn tàng trong những nét vẽ. Hỏa Hồ Điệp có tâm của người văn nhân, có tài của họa nhân, nhưng tình chưa đủ chín để khiến người ta rơi lệ, nhãn quan chưa đủ sắc sảo để khiến người ta sững sờ.
Truyện Kiều sở dĩ trở thành tuyệt thế, không phải nhờ những thủ pháp nghệ thuật thượng đẳng, mà là nhờ tấm lòng vĩ đại, nhận thức siêu việt vượt qua thời gian và không gian của Nguyễn Du. Nghệ thuật trong truyện Kiều tuy xuất chúng, nhưng đối với ông, chúng cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Dù thế nào thì đứng trên cương vị giám khảo, tại hạ cũng không thể đánh giá thấp tác phẩm này. Xin được chấm 85 điểm, cộng thêm 5 điểm cho tài làm văn của tác giả, 5 điểm cho sự sáng tạo và tư duy sâu sắc về Hỗn Độn Chi Thế (dù có chút hơi hướng của trường phái triết học duy tâm Bất Khả Tri và phim Ma Trận). Tại hạ cũng xin phép trừ 5 điểm vì tác phẩm này không đủ sức lôi cuốn toàn cục, liên tục. Tổng cộng là 90 điểm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Phong Vũ viết ra với niềm cảm hứng từ Võ Lâm Truyền Kỳ - có thể nhận rõ điều này ngay từ đầu qua một số nhân vật, địa danh, môn phái, võ công, bảo vật và tình hình giang hồ.
Lấy cảm hứng từ Võ Lâm Truyền Kỳ cũng tốt, nhưng tác giả dường như quá ưa thích việc này, thành ra một mực bám sát những "truyền kỳ" trong đó, khiến cho tác phẩm mất đi mấy phần độc đáo. Hơn nữa, Võ Lâm Truyền Kỳ khai thác lịch sử Trung Quốc, tác giả cũng không còn cách nào khác phải bước theo. Tác giả là người Việt, không hiểu lấy đâu ra "lòng tự hào dân tộc của người Trung Quốc", "lòng yêu nước Trung Quốc" để viết? Cho dù tác giả có gượng ép giải thích rằng mình dùng lòng tự hào dân tộc và yêu nước của người ta để ngầm ẩn dụ về lòng tự hào dân tộc và yêu nước của mình thì cũng không xuôi.
Bởi vì tình cảm phải là thứ xuất phát từ con tim và khối óc của chính mình, không thể vay mượn.
Nhân vật trong Phong Vũ tuy đẹp nhưng không mới, lời văn tuy trơn tru nhưng sáo mòn, chiêu thức võ công cũng chỉ đi theo những đường lối cũ, thật khó thuyết phục độc giả hiện đại. Tại hạ có cảm giác tác giả chỉ diễn xuôi lại thế giới Võ Lâm Truyền Kỳ bằng giọng văn của người khác, quá trình lao động hời hợt ấy không thể gọi là sáng tác, càng không thể gọi là sáng tạo.
Điểm không mạnh nữa của tác phẩm là cơ trí của nhân vật. Tác giả không thực sự đầu tư tâm sức cho việc miêu tả trí tuệ của nhân vật, hầu hết các mưu kế đều khá đơn giản, hành động của khách giang hồ nhiều lúc hơi ngây ngô.
Nói chung, tả người hay tả giang hồ, Phong Vũ cũng mới chỉ tạo được cái vỏ đẹp, còn bản chất bên trong khó khiến người ta phục. Tiếc rằng ngay cả cái vỏ ấy cũng dựa theo thế giới trong game mà tạo ra, nên muốn đánh giá cao cũng thật khó.
Nhưng, không thể phủ nhận hình thái kiếm hiệp truyền thống cũng có những mặt mạnh riêng của nó. Thế giới kiếm hiệp trong Phong Vũ hết sức quen thuộc, khiến nguời ta như được trở về "nhà", niềm hứng thú cứ dần dần tăng theo những tao ngộ của nhân vật. Bút pháp của tác giả cũng tốt dần lên, cảnh giao chiến ban đầu thường đơn điệu, nặng về hình thức, nhưng càng về sau càng tự nhiên phóng khoáng, có nhiều điểm sáng tạo bất ngờ. Về nội dung cũng càng lúc càng có những nét đột phá, không còn quá phụ thuộc vào không gian Võ Lâm Truyền Kỳ nữa. Đặc biệt, tác giả rất giỏi tạo ra mâu thuẫn từ những điều nhỏ nhặt, thủ pháp đơn giản nhưng có hiệu quả trực tiếp, khiến cho người đọc "ngứa ngáy" không yên. Đối thoại cũng tiến bộ qua từng chương, ban đầu hầu hết đều chỉ có một tác dụng là tiết lộ thông tin cho người đọc. Đến khi thông tin cần thiết đã tiết lộ hết rồi, đối thoại giữa các nhân vật liền thiên biến vạn hóa, vừa thể hiện được tính cách nhân vật, vừa "dễ nghe" hơn hẳn.
Đáng tiếc, tác giả không chú tâm "kể chuyện", cũng chẳng chú tâm xây dựng một thế giới tiểu thuyết, thỉnh thoảng lại cắt mạch chuyện ra bằng những khoảng lặng và những đoạn cố sự, rồi sau đó lại kể một câu chuyện khác, khiến cho chút hứng thú của độc giả vừa mới tạo dựng được thì đã mai một đi mất. Nguyên do của điểm hạn chế này nằm ở "mục đích sáng tác". Tác giả dường như chỉ muốn sáng tác cho thỏa cái ham mê Võ Lâm Truyền Kỳ, hoặc cùng lắm là chứng tỏ khả năng viết lách, tiểu thuyết này vì thế trở thành lụn vụn mất phương hướng, không có tư tưởng chủ đạo, không có tâm sự day dứt, cũng chẳng có kết cuộc khiến người ta phải mong ngóng chờ đợi.
Đây là một tác phẩm giải trí đơn thuần, có vẻ tác giả cũng chỉ viết ra cho vui, tại hạ cũng không lấy đó làm điều, thoải mái chấm truyện này 70 điểm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Điểm thứ nhất, Vô Đạo Luân Hồn hay sa đà vào thế giới nội tâm, một lần hai lần trùng lặp thì không sao, nhưng nhiều quá thì nhàm.
Điểm thứ hai, Vô Đạo Luân Hồn không mạnh trong đối thoại cũng như độc thoại nội tâm, nhiều lúc sến quá mức, nhiều lúc đùa cợt gượng ép gây phản cảm.
Điểm thứ ba, vì truyện quá dài nên có một số chi tiết không hợp lý mà tác giả không để ý được hết.
Ví dụ: Súng Thần Cơ bắn chết hàng chục triệu người, tất nhiên sức nổ phải tương đương bom nguyên tử. Sức nổ lớn đến mức như vậy, chẳng lẽ không làm bay hơi nổi mấy trăm triệu lít máu (1 tỉ lít mới bằng 1 km3)? Lấy đâu ra máu chảy từ Bắc Thần Đế Quốc, theo một con sông xuyên qua một tiểu Quốc nữa để đến tận kinh đô của Ngọc Long đế quốc?
Điểm thứ tư, Vô Đạo Luân Hồn nhiều lúc quá cường điệu. Từ tình cảm, tâm trạng, thảm cảnh... nhiều chỗ không hợp lý. Những cơn điên biến người ta thành ác ma không thực sự thuyết phục.
Điểm thứ năm, số phận của những nhân vật trong Hắc Vân Giáo Đoàn và cách họ gia nhập giáo đoàn ấy giống nhau quá, nhiều lúc cảm giác tác giả bí ý, cứ lặp đi lặp lại cái màn cũ. Thậm chí cái cách để họ kể ra câu chuyện của mình cũng giống nhau luôn.
Điểm thứ sáu, biểu hiện của nhân vật chính ở đoạn đầu với toàn bộ phần sau không giống nhau, có cảm giác như là hai người. Người thứ nhất lạnh lùng phớt đời, có phong phạm của một tiểu quỷ can trường khô khan. Người thứ hai âu sầu đa cảm, nhiều lúc hơi bị đàn bà.
Điểm thứ bảy, tác giả cố gắng nhét âm mưu tiêu diệt Thần Minh Hội vào đoạn cuối một cách gượng ép, lý giải dài dòng nhưng đọc mãi vẫn chưa thấy xuôi. Hoàng đế mạo hiểm để cho nhạc phụ làm phản cũng nằm trong kế hoạch đó. Thật sự, nếu gã nhạc phụ kia có một chút cơ trí chứ không bù nhìn như trong truyện thì vụ phản công của hoàng đế rất có cơ thất bại. Hành động mạo hiểm như thế chỉ để tiêu diệt một bộ tộc nhỏ, nhằm giải quyết cái sự "không thích" ở trong lòng thì thật vô lý.
Điểm thứ tám, kết thúc chưa hẳn là kết thúc, trận chiến cuối cùng giữa Hắc Vân Giáo Đoàn và tổ chức bí mật vẫn chưa triển khai, kết cục về Cổ Quyết hơi bị mông lung. Có lẽ tác giả không đủ thời gian để hoàn thành, vì dù sao tác phẩm này cũng đã quá đồ sộ.
Điểm thứ chín, triết lý "con rối" - tư tưởng xuyên suốt của tác phẩm không thực sự thuyết phục. Một mặt tác giả cố gắng đưa vào ý tứ "Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu" thông qua lời lẽ của lão già Đông Tổ, rồi chính lão già ấy lại nói rằng mình điều khiển các con rối thông qua năm món vũ khí, cuối cùng lại qua miệng lão ta nói rằng "Sáng Thế Thần cũng thích thú khi được điều khiển các con rối". Ba điều ấy mâu thuẫn với nhau.
Điểm thứ mười, màn tiết lộ của Tổng Giám Mục về Quyết Cổ với Ngục Hồn không hợp lý. Lúc đó y chưa đủ tư cách nghe những loại bí mật đó. Có lẽ tác giả đang cố tiết lộ cho độc giả, nhưng làm thế thì hơi gượng ép. Cuốn sách "Quyết Cổ" nghe thật thần bí, thỉnh thoảng lại mất một tràng để miêu tả, nhưng rốt cuộc chẳng để làm gì.
Mười điểm đó giống như rêu mốc mọc trên cổ thụ, kẽ nứt trên núi đá, sóng gợn trên mặt hồ. Đứng trước tác phẩm đồ sộ và tài năng của tác giả, mười điểm hạn chế đó chẳng là gì.
Với "công trình" này, tại hạ chỉ xin nhận xét ngắn gọn một câu: Vô Đạo Luân Hồn chính là tiểu thuyết kiếm hiệp chân chính nhất trong cuộc thi. Một tác phẩm hấp dẫn từ đầu đến cuối, từng cuộc chiến đều nghẹt thở, từng con người đều hào hùng, từng tình cảm đều sâu sắc. Tác giả của Vô Đạo Luân Hồn nắm vững và vận dụng thành thục các thủ pháp tiểu thuyết, và dùng sự kiên nhẫn vô song của mình để xây dựng lên một tiểu thuyết đồ sộ.
Tại hạ vẫn sẽ chấm điểm tối đa cho Vô Đạo Luân Hồn, bất chấp mười điểm kể trên, nhưng Vô Đạo Luân Hồn còn có điểm yếu thứ mười một. Đó là ra đời sau Harry Potter.
Vì điểm thứ mười một này, xin phép chỉ chấm Vô Đạo Luân Hồn 95 điểm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile