Tình Duyên Đạo
Tác giả: Tiểu Sắc Lang.
Thể loại: tiên hiệp, xuyên không, 17+.
Tần Hoàng Minh, kẻ đam mê kiếm hiệp, tiên hiệp chính hiệu, vì lao lực mà mất mạng. Xuyên không tới cái thế giới mà hắn từng mơ ước. Ở đây liệu hắn có thể bước lên chí tôn hay kết cục lại sẽ như kiếp trước của hắn? Cùng chờ xem nhé
P/s: Vì đây là truyện mình reup nhưng sẽ có một số sẽ thay đổi so với truyện cũ, và sẽ có thêm phần "sắc" nên sẽ gắn mác 17+ vậy. Cảm ơn mọi người.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Tần Hoàng Minh, 32 xuân xanh, mê kiếm hiệp và tiên hiệp từ bé, chưa từng bỏ lỡ bất kì cuốn truyện, bộ phim hay trò chơi nào liên quan tới đề tài này. Chính vì vậy từ bé hắn đã luôn ao ước hóa thân thành các nhân vật trong các bộ tiểu thuyết hay trò chơi kia, trong thâm tâm hắn lúc nào cũng YY rằng bản thân sẽ tu luyện được tuyệt thế võ công, nhập tiên hóa thần, bài sơn đảo hải, uy chấn bốn phương.
Nhưng tiếc thay cho hắn, tất cả những điều đó cũng đều là ảo tưởng, ở cái xã hội này làm gì có cái gọi là nội công hay công pháp tu tiên, tất cả những thứ hắn thu thập trong sách, trên mạng cũng đều là vô nghĩa.
Nhưng hắn vẫn không hề bỏ cuộc, đến cuối cùng hắn suy nghĩ tới một vấn đề. “Nếu hiện thực không cho hắn toại nguyện thì hắn sẽ tự hóa thân thành những nhân vật mà hắn từng mơ ước”. Chính vì vậy mà giờ đây hắn đã trở thành một tác giả tiểu thuyết trên mạng vô cùng nổi tiếng. Những tác phẩm của hắn đều vài trăm triệu lượt đọc, lượng fan của hắn cũng vô cùng lớn. Mặc dù vậy hắn cũng không có khá giả bao nhiêu, một phần tiền hắn gởi về cho gia đình, còn lại tất cả đều nướng hết vào những trò chơi.
-Mẹ kiếp, 90% vẫn thất bại trong khi tên kia chỉ có 20% lại thành công, lại cũng chỉ một lần duy nhất? Đây rõ ràng là lừa đảo trắng trợn mà.
Đây là lần thứ 3 hắn thất bại để cường hóa một món đồ. Nguyên liệu để cường hóa món đồ này không hề rẻ, hơn nữa mỗi lần cường hóa lại tiêu tốn rất nhiều tiền để tăng tỉ lệ thành công, mặc dù vậy cả ba lần đều vẫn là thất bại. Trong khi đó một kẻ khác thì chỉ trong một lần duy nhất lại thành công. Điều này làm hắn hoài nghi tính minh bạch của trò chơi. Dù sao có một số nhà phát hành trò trơi vì muốn lôi kéo người khác nạp tiền liền bày ra những trò như vậy để dụ dỗ.
Mặc dù biết bản thân có thể bị chơi một vố từ nhà phát hành nhưng hắn vẫn không cam lòng, dù sao sắp tới Phong Thần Bảng mở ra, hắn nhất quyết phải giữ lại cái ngôi vô địch này, bởi lẽ 4 lần trước đều là hắn, và nghe đâu nếu lần thứ 5 liên tiếp sẽ có một món quà không ngờ cho người chơi.
-Hà hà, phải vậy chứ, cuối cùng cũng thành công rồi!
Hắn sung sướng hét lên, tay hưng phấn đập liên tục vào chiếc bàn phím trước mặt, đây đã là lần thứ 10, tiêu tốn hết bao nhiêu tiền, cuối cùng hắn cũng đã đạt được mục đích
-Chết thật, vừa rồi hưng phấn quá nên quên mất. Cũng may cái bàn phím phiên bản giới hạn vẫn không sao.
Hưng phấn qua đi, hắn cẩn thận lật chiếc bàn phím rồi kiểm tra mọi ngóc ngách, xác định không trầy xước hay hư hại gì mới thở phào nhẹ nhõm.
-Hắc hắc, lần này chức vô địch không thuộc về ta thì thuộc về ai? Phần thưởng đặc biệt a, không sớm nữa thôi ngươi cũng là của ta rồi.
Cốc… cốc… cốc
Trong long đang YY nghĩ về phần thưởng đặc biệt thì tiếng gõ cửa vang lên đã đánh thức hắn.
-Ai lại đến đây vào giờ này nhỉ? Chết rồi, hôm nay là ngày mấy?
Giật mình nhìn lại đồng hồ trong máy tính, bây giờ là 2h sáng ngày cuối cùng của tháng. Không ổn! Hắn thầm than trong lòng, hôm nay chính là ngày cuối hạn ra chương mới của truyện, bởi vì quá tập trung vào trò chơi trong thời gian này mà hắn quên mất thời gian, còn vài tiếng nữa là đến hạn rồi, phải làm sao đây?
-Hoàng Minh, ta biết ngươi ở trong đó, mau mở cửa ra cho ta.
Một giọng nữ nhân nghiêm nghị vang lên khiến hắn giật bắn mình. Nguời bên ngoài chắc chắn là Nhâm muội muội - quản lí của hắn. Nàng tới đây chắc chắn là hỏi tội hắn vì sao chưa gởi chương mới cho nàng rồi.
-Nhâm muội muội, máy tính ta hiện giờ đang bị nhiễm vi rút hiện vẫn đang khôi phục,. ngươi có thể về trước, chiều nay… à không tối nay ta nhất định sẽ gởi bản thảo cho ngươi.
Hắn luống cuống nói. Từ bây giờ cho đến lúc tối nếu cố gắng hắn có thể viết được vài chương, coi như có thể đổ thừa bị virus phá nên sẽ bổ sung sao, kế hoạch thật hoàn mĩ.
Khi không còn nghe giọng Nhâm quản lí ở trước cửa, lúc này hắn đinh ninh rằng nàng đã rời đi, toang muốn trở lại để nhanh chóng viết chương mới thì cánh cửa đã bị mở toang ra.
-Nhâm muội muội à, không phải ta đã nói với ngươi hay sao? Tối nay nhất định sẽ gởi cho ngươi mà, làm người sao ngươi lại không có lòng tin như thế kia chứ.
Nhìn thấy Nhâm quản lí đeo kính, mặc đồ công sở đứng trước mặt, hắn không cảm thấy ngượng ngùng mà vẫn vô sỉ nói.
-Tôi sẽ tin người khác nói, nhưng với anh thì không!
Nhâm quản lí liếc nhìn màn hình máy tính hắn vẫn sáng, trên màn hình vẫn đang mở trò chơi mà hắn hay chơi.
Nhận thấy ánh mắt Nhâm quản lí nhìn về phía sau hắn liền cảm thấy không ổn. Chết tiệt, hắn không ngờ nàng ta lấy chìa khóa dự phòng để vào, vì vậy vẫn chưa kịp tắt cái máy tính.
-Tần Hoàng Minh, đây đã lần thứ mấy rồi hả? Lần trước cũng vì mải mê chơi game mà trễ hạn, lần này cũng vậy, anh nói tôi làm sao ăn nói với cấp trên đây hả?
Nhâm quản lí trừng mắt nhìn hắn, tên này mỗi lần nàng đến tìm đều có cớ thoái thác, nếu không phải lén đánh một cái chìa khóa thì không biết hắn cũng tự tung tự tác đến mức nào nữa.
-Hắc hắc, Nhâm muội muội a, ngươi hiểu lầm rồi, đây không phải là chơi game, đây là ta đang tìm hiểu thêm kiến thức từ những trò chơi để tìm kiếm ý tưởng đưa vào trong truyện đấy chứ.
Nhìn tên này không ngừng hoa môi múa mép khiến cho Nhâm quản lí hận không thể nào lao lên cho hắn vài cước được. Người này nghiện kiếm hiệp, tiên hiệp tới mức điên cuồng, nếu không phải hắn có tài viết được mấy cuốn tiểu thuyết được nhiều người mến mộ thì có lẽ đã sớm chết đói với cái ước mơ viễn vông đó rồi.
-Tôi cho anh thời gian tới 6h tối, nếu vẫn không xong thì đừng trách tôi không niệm tình bấy lâu nay.
Nhâm quản lí thực sự không chịu nổi cái cảnh trước mắt nữa rồi. Xung quanh như cái ổ chuột, đồ ăn và sách vở, tiểu thuyết vứt khắp nơi, người trước mắt thì gần như là cả tuần rồi vẫn chưa tắm rửa, chỗ sạch sẽ duy nhất có chăng là cái bàn máy tính kia. Nhưng nàng cũng chẳng quan tâm, để lại cho hắn một câu đe dọa sau đó quay lưng rời đii.
Khẽ đưa đầu ra nhìn ngoài hành lang, xác định Nhâm quản lí đã rời đi lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nha đầu kia mặc dù cứng miệng nhưng cực kì quan tâm tới người khác, nghe nói có lần có người trong công ty gia đình cần tiền phẫu thuật phải chạy đi vay mượn khắp nơi, nàng chính là ra mặt đi vay muợn giúp người kia khắp nơi. Lúc đó hắn thật không biết nàng ta là ngốc hay sao nữa, chẳng may bị lừa thì…
Bỏ cái suy nghĩ đó qua một bên, dù sao nàng cũng đã chiếu cố hắn khá nhiều, vẫn nên là hoàn thành tốt cái nhiệm vụ trước mặt. Sau đó có thể tha hồ chơi game rồi.
Ngồi xuống ghế, bàn tay hắn bắt đầu gõ từng nhịp trên bàn phím. Hắn là vậy, ý tưởng luôn có ở trong đầu, chỉ cần ngồi xuống thì không ngừng viết ra, nhưng cái chính là hắn bị hấp dẫn bởi ý nghĩ tu luyện võ công, công pháp tu tiên nên thành ra bản thân lại bị hút vào thế giới trò chơi.
Không biết phải qua bao lâu, hắn cũng không rõ bản thân đã gõ được bao nhiêu chữ nữa. Chỉ nhớ mang máng rằng hình như tới đoạn nhân vật chính đột phá. Haiz… phải chi mình cũng tu luyện được nhỉ… phải chi…
Tâm trí hắn mờ dần, cả người hắn gục xuống bàn. Chơi game liên tục hơn một tuần khiến tâm trí hắn kiệt quệ, cả người hắn không còn bao nhiêu sức lực. Cuối cùng hắn thiếp đi, trong vô thức hình như có ai đó gọi hắn, hình như là giọng của Nhâm muội muội thì phải? Nàng ta là đến đòi nợ mình ư? Hình như trên tay còn cầm theo rất nhiều đồ ăn. À! Nàng vẫn luôn quan tâm người khác như vậy mà. Thức dậy nhất định phải xin lỗi nàng ta mới được. Buồn ngủ quán… Aizz…
Tiếng xe cấp cứu trong đêm đó vang lên tại khu trọ của hắn. Ngày hôm sau cũng là ngày thông báo rằng, tất cả bộ truyện của hắn viết đều không có hồi kết.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi đóng góp ý kiến, gạch đá xin vui lòng vào link này, tks all: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=135838