Đây là một tập truyện trong seri Tổ Trinh Thám Linh Dị mà mình rất muốn gửi đến người đọc một cách đầy đủ, trọn vẹn nhưng do sự eo hẹp về thời gian và điều kiện công việc không cho phép nên mình chỉ có thể tách riêng một phần và tham gia Kim Bút theo thể loại truyện vừa dưới 30.000 chữ.
Cũng do đó nên Kim Bút sẽ chỉ đăng truyện sau khi đã viết và biên tập hoàn thiện.
Topic này chỉ để giới thiệu 1 phần ( không cập nhật đến hết ) về cách viết, cách dùng từ ngữ và một số hình ảnh nội dung... hi vọng mọi người góp ý để mình cải thiện và điều chỉnh.
" Đứng im, mày đã bị bắt "
Trần Oai quát lớn nhưng vẫn không ngừng guồng chân. Bởi thằng Hùng "Phóng" vẫn đang cắm đầu cắm cổ chạy trối chết.
Lê Văn Hùng tức Hùng "Phóng" là mục tiêu chính của mẻ lưới lần này. Hắn là dân anh chị gộc. Ở thành phố cảng này không ai không biết, không ai không kiêng dè . Từ lúc còn là thằng choai choai xanh đỏ đã nổi tiếng liều lĩnh, khát máu, được " chị Dung " hết sức cưng chiều.
Sống sót qua bao cuộc đâm chém, thanh toán của giới giang hồ, Hùng "Phóng" nhanh chóng gây dựng được hung danh. Mấy năm gần đây hắn và đàn em đã trở thành nỗi ám ảnh của cả dân thường và đám " dân xã hội " nơi đất cảng.
Tuy vậy nhưng muốn bắt Hùng "Phóng" không dễ. Được đỡ đầu bởi những thế lực đen ngay trong lực lượng an ninh và trở thành tay sai, thành vũ khí cho chúng, hồ sơ của hắn đã được " làm sạch " đến mức đáng kinh ngạc. Lần quăng lưới này cũng phải lấy cớ vây bắt sòng bài để tiến hành. Hi vọng có thể tiền trảm hậu tấu. Một khi đã " bắt cá bỏ chậu " rồi thì sẽ không thiếu cách để xử lý êm thắm vụ này.
Hùng "Phóng" bỗng lăn tròn một vòng, lúc bật dậy thì hai tay bị còng sau lưng đã luồn được ra đằng trước. Động tác trơn tru như trong phim hành động khiến Trần Oai cũng phải tấm tắc. Tên này không chỉ có máu liều, xem ra võ nghệ cũng thuộc loại đáng gờm đây. Để chuẩn bị cho chuyên án lần này, Trần Oai đã nghiên cứu khá kĩ địa hình, bố trí nhân lực, chốt chặn gần như hoàn hảo. Thậm chí các thành viên trong tổ chuyên án cũng được anh đích thân tuyển chọn từ đội đặc nhiệm phản ứng nhanh có kinh nghiệm và võ thuật xuất sắc.
Ấy thế mà Hùng "Phóng" dù bị còng cả 2 tay vẫn bất ngờ thoát khỏi miếng khóa vai của thằng Triền, hạ gục luôn tay trung úy trẻ rồi bỏ chạy.
Nhưng không sao, con cá đã nằm trong chậu thì đừng hòng trốn thoát.
Hắn chạy tiếp được mấy chục mét thì ngoặt vào con hẻm bên trái. Trần Oai cười thầm " Mày lao vào ngõ cụt rồi con. "
Trần Oai dừng bước, thủ tấn chặn ngang con hẻm quyết không cho Hùng "Phóng" nhào qua.
Con hẻm này chỉ sâu tầm hai chục mét nhưng khá tối, Hùng "Phóng" thấy ngõ cụt hẳn sẽ bất ngờ lao ngược ra. Với võ nghệ của hắn thì sẽ rất nguy hiểm cho người truy đuổi.
Trần Oai cảnh giác tiến vào. Đôi mắt anh đã quen dần với ánh sáng yếu ớt của con hẻm nhưng vẫn trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Con hẻm cụt không một bóng người.
Hùng "Phóng" đã biến mất như tan vào không khí.
Trần Oai rùng mình. Anh không sợ, những chuyện ly kì anh đã gặp rất nhiều. Anh chỉ hưng phấn. Đối phương rất giỏi.
Trần Oai xốc lại ống quần cho thoải mái rồi phóng tới bức tường đối diện. Mũi chân bật mạnh giúp anh phóng lên khoảng cách gần 2 mét. phản lực giúp anh xoay người đạp vào một gờ gạch mỏng của bức tường bên trái.
Lại một cú bật đưa anh trở lại. Vươn cánh tay thô chắc bám lấy gờ tường Trần Oai dễ dàng chinh phục bức tường cao tới hơn 5 mét. Đảo mắt một vòng, Trần Oai dễ dàng tìm lại được con mồi.
Hùng "Phóng" không ngờ kẻ truy đuổi lại có khinh công cao cường chẳng kém gì mình nên vẫn chưa vội vã bỏ đi, trong lúc đang nghiêng ngó tìm đường tẩu thoát thì dính trọn một cú song phi đầy uy lực của Trần Oai. Hắn nghiến răng lăn mấy vòng trên mặt đất rồi bất thần bật vút dậy lao thẳng về phía đối phương.
Trần Oai bình tĩnh nghiêng mình né chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm, cả người uốn cong như cá quẫy rồi phát lực từ eo, đầu vai cứng như thép nguội huých thẳng vào lồng ngực khiến Hùng "Phóng" như bị xe tải tông văng ngược về sau.
Hùng "Phóng" dính đòn đau hộc ra một ngụm máu lớn, có lẽ phổi đã bị dập một phần. Nhưng là một tay anh chị đã kinh qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, cả người cuộn lại như con nhím, một lần nữa lại nhào vào lòng đối phương.
Trần Oai không dám chủ quan. Kinh nghiệm chiến đấu với đám giang hồ cho anh biết những thế vồ của đối phương mặc dù hết sức đơn giản, nhiều chỗ sơ hở nhưng đó là những chiêu thức đến từ bản năng chiến đấu của động vật. Được đúc kết từ hàng triệu năm chiến đấu, săn mồi của những loài mãnh thú và cả khi con người bị dồn đến đường cùng mà không ngừng hoàn thiện. Những chiêu thức võ thuật thoạt nhìn đẹp mắt và khoa học nhưng trước những đòn đánh hiểm độc thế này thì thực sự chỉ là nhảm nhí.
Sự nhún nhường cứu Trần Oai một mạng, lưỡi dao bầu sắc lẻm xẻ đôi tà áo cảnh phục dày cộm dễ dàng như tờ giấy mỏng. Con phóng lợn thành danh của Hùng "Phóng" không biết giấu ở chỗ nào trên người đã xuất hiện trên tay, mũi thép đen đúa mà lạnh lẽo của nó rung lên giận dữ vì hụt mất con mồi.
Hùng "Phóng" lại lao tới, con " phóng lợn " trong tay múa lên loang loáng. Lưỡi thép lạnh lẽo đan thành một tấm lưới chết chóc phủ xuống không cho đối thủ một con đường thoát.
Trần Oai kinh hãi lùi lại, mặc dù biết trước Hùng nổi danh với con dao phóng lợn đã nhuốm máu của hàng chục nạn nhân, trong đó có không ít tay anh chị võ nghệ cao cường. Nhưng anh cũng không ngờ Hùng "Phóng" lại sử dụng dao phóng lợn thành thạo đến như vậy. Ánh thép loang loáng thoạt nhìn hỗn loạn nhưng lại hết sức kín kẽ, không để cho đối phương có cơ hội sử dụng cầm nã thủ đoạt dao khống chế.
Bức tường phía sau chỉ cách 3 bước chân, một khi gót chân chạm vào tường thì anh cũng sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của con dao bầu khát máu. Trần Oai bất ngờ đổ nghiêng sang bên trái, lăn tròn trên mặt đất.
Đối phó với những thứ vũ khí ngắn như dao găm, dao bầu còn khó và nguy hiểm hơn cả khi đối phương sử dụng kiếm hay mã tấu do biên độ hẹp, đổi hướng liên tục và mũi nhọn của chúng đặc biệt nguy hiểm. Do đó không thể dùng quyền cước đối phó trực diện, càng không nên áp sát như đối với các loại đao, mã tấu có bản dài. Những chiêu thức cầm nã thủ tay không đoạt dao hay đá bay vũ khí của đối phương thực ra chỉ mang tính biểu diễn do thực chiến khó lường hơn rất rất nhiều, chỉ có thể áp dụng khi có sự chênh lệch lớn về trình độ võ thuật mà thôi.
Cách hiệu quả nhất khi đối phó với người sử dụng vũ khí ngắn chính là tấn công vào chân. Trần Oai ngã người đạp mạnh vào cổ chân của Hùng "Phóng", đồng thời tay trái chống xuống đất làm trụ, dùng một thế quét kiểu Capoeira đá vào khoeo chân hắn.
Hùng "Phóng" trúng đòn loạng choạng, tức thì liên tiếp những cú đá, đạp như trời giáng của Trần Oai phóng tới khiến hắn tối tăm mặt mũi. Nhưng với nền tảng võ thuật vững chắc, và sự lỳ đòn được tôi luyện bằng máu hắn vẫn nắm chặt con dao, trằn mình lùi về phía sau.
Trần Oai cũng tiếc rẻ lùi lại.
Capoeira đúng là khắc tinh của dao bầu. Phạm vi tấn công rộng ở tầm thấp của sải chân, trọng tâm cực thấp giúp người thi triển tránh được hoàn toàn các sát thương nhắm tới nội tạng và các vùng yếu hại khác. Thực là lợi cả mười phần.
Nhưng Trần Oai cũng không hẳn là cao thủ chuyên về các đòn chân Capoeira, võ thuật của anh dựa trên nền tảng võ thuật cổ truyền Việt Nam kết hợp với một số còn đánh hiệu quả của các môn võ khác, đòn chân Capoeira vừa rồi cũng chỉ là một trong số đó. Do vậy nếu hoàn toàn dựa vào đó để đối phó với con phóng lợn đã thành danh của Hùng "Phóng" thì có phần hơi liều lĩnh. Trình độ võ thuật của Hùng "Phóng" cũng rất khá, chỉ cần bị con phóng lợn sắc lẻm kia hớt trúng thì hậu quả cũng sẽ hết sức khó nói. Trần Oai định sử dụng nó để hạ gục đối phương một cách bất ngờ nhưng không thành, đành lui về thủ thế.
Hùng "Phóng" cũng không dám lao lên, hắn là kẻ bị truy đuổi nên càng không muốn rầy rà. Múa con dao bầu loang loáng mở đường, hắn quay mình bỏ chạy. Trần Oai phi thân lao tới, bằng động tác xoạc chân chính xác như của một hậu vệ anh chuồi trúng gót Achilles của Hùng "Phóng" khiến hắn đổ vật xuống đất trong đau đớn.
Hùng "Phóng" không cố vùng dậy, để mặc Trần Oai tràn tới vào thế khóa vai. Kinh nghiệm chiến đấu cho hắn biết đây là lúc đối thủ chủ quan nhất. Ngay khi bàn tay cứng như thép nguội của Trần Oai chạm vào sau gáy, hắn vặn mình lăn mạnh, nghiến răng trấn áp cơn đau xé óc do khớp vai trái bị bẻ gãy, Hùng "Phóng" lượn con dao bầu qua nách như một con rắn đâm ngược về phía sau. Hắn tin chắc đối phương không thể ngờ chiếc còng số 8 trên tay hắn đã bị phá từ khi nãy. Một cánh tay tự do và con phóng lợn thành danh, không ai có thể thoát chết trong trường hợp này...
Trần Oai giật mình trước sự hung hãn điên cuồng của Hùng " Phóng ", mặc dù phản xạ rất nhanh nhờ việc thường xuyên luyện tập các đòn cận chiến nhưng anh cũng chỉ kịp xòe cả bàn tay chụp lấy mũi dao, vừa vặn trước khi nó cắm ngập vào cổ họng.
Gương mặt Hùng "Phóng" đã vặn vẹo vì cơn đau khủng khiếp, mắt hắn hoa lên tưởng chừng sắp ngất nhưng bàn tay vẫn nắm chặt, tận lực đẩy mạnh con dao bầu khát máu về phía cổ họng Trần Oai, hòng dựa vào sự sắc bén của lưỡi thép để đâm chết đối phương.
Nhưng con phóng lợn với mũi thép nhọn hoắt đến rợn người kia không ngờ lại chẳng thể xuyên qua nổi một lớp da tay. Và nó vĩnh viễn không còn cơ hội được nếm máu tươi thêm lần nữa.
Trần Oai từ tốn nhả con phóng lợn thành danh của Hùng Phóng xuống đất. Con dao bầu sắc lẻm đã bị bàn tay trần của anh bóp nát thành một mảnh sắt rỉ méo mó vô hại giống như chủ nhân của nó.
Đơn giản vì nó dù cứng và sắc đến đâu, cũng chỉ là một lá thép. Mà anh cũng là thép.
Trung tá thép Trần Oai.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile