Thiên Thượng Bát Công Chúa
Tác giả: Nữ Hiệp Sâu Lông
Nguồn convert: utichcoc
Nguồn: hainguyetcung.wordpress.com
Chương 1: Oanh tạc thần điện nhị lang chân quân, chúng thần đau đầu!
Trăng tỏa khói mờ, mây xanh che trời, phù vân cuồn cuộn.
Chân quân thần điện.
Tiếng chó sủa ầm ỹ, sau đó là tiếng nữ tử thét chói tai động trời. Giây lát, trong điện vang lên vài tiếng quát chói tai, thần khuyển cũng ngừng gầm rú.
Tiểu cô nương chật vật cúi đầu, căm giận nhìn quần áo của mình bị vuốt nhọn của thần khuyển xé rách không còn hình dạng gì, tóc thì rối tung, giống như mới vừa có một trận ác chiến: “Đều đã rách, làm sao giải thích với mẫu hậu đây! Nhị biểu ca, nhìn chó nhà huynh, thật không được giáo dưỡng tử tế. Ta mặc kệ, hôm nay huynh không xử phạt nó đích đáng, ta sẽ… ta sẽ ở đây không đi đâu!”
“Hư Ninh, rõ ràng là muội đốt cái đuôi của Hao Thiên khuyển [1], Hao Thiên khuyển mới cắn muội.” Nhị lang thần hiển nhiên đã hoàn toàn không có biện pháp với tiểu nha đầu hoành bá thiên đình này.
[1]Hao Thiên Khuyển (哮天犬) hay Khiếu Thiên Khuyển (嘯天犬) là một con chó mực của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại Trung Hoa, là một trong những pháp bảo nổi tiếng của Nhị lang thần và là nỗi hãi hùng của biết bao yêu ma quỷ quái.
“Là nó cắn trước, muội mới đốt đuôi nó.” Hư Ninh nói dối mặt không đỏ, tay không run. Trong lòng thầm nghĩ:Ai bảo trước đây nó tìm được thất tỷ, làm hại thất tỷ bây giờ còn ở thiên lao.
Nhị lang thần[2] than nhẹ một tiếng,“Hư Ninh, đừng gây chuyện, ngoan ngoãn hồi cung, bằng không Vương Mẫu Nương Nương lại tìm muội đó.”
[2] Nhị Lang Thần Dương Tiễn Là con trai thứ 2 của Dương Thiên Hựu và Giao cơ tiên tử (em gái của Ngọc hoàng)
“Không được! Hôm nay huynh không trả lại công bằng cho muội, muội quyết không bỏ qua! Dù sao muội cũng đầy tiếng xấu rồi, nhiều hơn một tội cũng không đáng là bao.” Hư Ninh không thèm để ý.
“Muội!” Nhị lang thần thật sự là bất đắc dĩ đến cực điểm,“Nhanh trở về đi, đừng bám theo ta quậy phá nữa, quậy phá cũng vô dụng thôi.”
“Vậy sao?” Hư Ninh cười đầy tà khí:“Nhị biểu ca, huynh chết chắc rồi.”
“Muội có thể phá hủy Chân Nguyên Thần Điện của ta như lúc trước phá hủy Lăng Tiêu Điện sao?” Nhị lang thần không tin.
“Đây là thứ muội lấy từ chỗ lão quân, hình như gọi là phá đan, huynh muốn thử không?” Hư Ninh hắc hắc cười, đột nhiên ném đan dược màu đen trong tay đến trước mặt nhị lang thần, nghe “Ầm” một tiếng, làn khói đen dày đặc xuất hiện.
“Khụ, khụ khụ!” Nhị lang thần trở tay không kịp, toàn thân đen như cục than bước ra từ đám khói, Hư Ninh lại cười đến gập cả thắt lưng không đứng vững được.
Hao Thiên khuyển toàn thân phủ một lớp khói đen, liền sủa vang lao tới, Hư Ninh sợ hãi kêu lên một tiếng, ném hết toàn bộ phá đan, nhanh chân bỏ chạy.
“Hao Thiên khuyển giết người, Hao Thiên khuyển giết người………… Cứu mạng a………….” Hư Ninh lớn tiếng la hét, sau lưng một trận bùm bùm, ngay sau đó toàn bộ chân quân thần điện tràn ngập sương mù, khói đen cuồn cuộn.
Ngọc Đế cùng Thái Thượng Lão Quân ở trên đài cao nhìn xuống biết rõ một hai, Ngọc Đế lắc đầu,“ Nha đầu Này, thực làm cho trẫm đau đầu a!”
“Bệ hạ bớt giận, bát công chúa còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Thái Thượng Lão Quân vội trấn an.
“Còn không hiểu chuyện? Hừ, nó là rất hiểu chuyện đấy!” Ngọc Đế nhắc đến Hư Ninh là lại một bụng oán khí “Ba năm trước đây Thất nhi xuống trần gian bị bắt hồi cung, Hư Ninh đốt cháy thiên lao, khiến nhân gian phải chịu ba năm khô hạn. Năm trước, nó cương quyết đòi lấy bảo châu Lăng Tiêu điện [3] ra chơi đùa, kết quả bảo châu lấy không được, nó liền đến Ngô Cương mượn búa chém cột trụ chính của điện. Kết quả? Toàn bộ Lăng tiêu điện đều sụp.”
[3] Nơi ở của Ngọc Hoàng hay còn gọi Kim Khuyết Vân cung Linh Tiêu bảo điện (Linh Tiêu điện)
“Bệ hạ bớt giận, bớt giận.” Lão quân chỉ có thể không ngừng lặp lại hai chữ đó.
Ngọc Đế phất tay áo,“Đừng khuyên trẫm bớt giận nữa. Khanh xem, tỷ muội bọn chúng, có người nào phá phách như nó? Bây giờ đến ngay cả thần điện nhị lang chân quân cũng không buông tha, nó còn dám đem Hao Thiên khuyển nướng chín. Sau hôm nay, còn có cái gì nó không dám làm ?”
“Bệ hạ bớt giận, bớt giận.” Lão quân lời lẽ vẫn như cũ.
Nghe vậy, Ngọc Đế tức điên kêu một tiếng, thiếu chút thổ huyết.
Dao trì. [4]
[4] Tương truyền Vương Mẫu sống ở cung Dao Trì (Diêu Trì) núi Côn Lôn.
Hư Ninh nhìn chung quanh,“Rất tốt không có ai, bằng không mẫu hậu lại lải nhải không ngừng .” Nhẹ nhàng , Hư Ninh rón ra rón rén đi đến hướng Cẩm Vân Các.
“Khụ, khụ. Hừ!”
“Xong đời.” Hư Ninh mặt dài như trái khổ qua, vừa xoay đầu lại, khuôn mặt lập tức tươi cười nghênh đón,“Mẫu hậu, nhi thần đã trở về.”
Vương mẫu uy nghiêm đứng phía sau Hư Ninh, đám cung tì nhìn quần áo Hư Ninh không chỉnh tề, búi tóc hỗn độn mà vẻ mặt đen xì thì đều lén cười trộm. Vương mẫu trừng mắt liếc nhìn chúng tì một cái, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại,“Con lại đi nơi nào phá phách ?”
“Mẫu hậu, nhi thần là đi làm chính sự, không có đi phá phách, thật đấy.” Hư Ninh nghiêm trang.
“Con có khi nào không đi làm chính sự ?” Vương mẫu thấy Hư Ninh đã đau đầu,“Có công chúa nào như con vậy chứ……… Ai………”
Hư Ninh xem xét quần áo không ra hình thù gì của mình, bĩu môi,“Dù sao Tam tỷ cũng sẽ giúp nhi thần may bộ khác, đâu có gì ghê gớm.”
“Con!” Vương mẫu bất đắc dĩ đến cực điểm.
“Được rồi mẫu hậu, con đi trước, có rảnh sẽ nói chuyện sau!” Hư Ninh xoay người bước đi.
-------------------------------------------------------------------------
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mọi người ghé thăm căn nhà nhỏ tồi tàn của bạn nha http://hainguyetcung.wordpress.com/