phật có câu nam mô a di đa.chúa chó câu a men.Thánh ala thì nói ala.Vì vậy đệ cũng phai có cái câu của đệ mong mọi người góp ý
đệ viết truyện mới tới hồi 12 nhưng xem chừng chẳng ai them phế phán nữa.đệ đành lâp cái này để mọi người góp ý.
phật có câu nam mô a di đa.chúa chó câu a men.Thánh ala thì nói ala.Vì vậy đệ cũng phai có cái câu của đệ mong mọi người góp ý
đệ viết truyện mới tới hồi 12 nhưng xem chừng chẳng ai them phế phán nữa.đệ đành lâp cái này để mọi người góp ý.
ặc huynh ơi la huynh đệ phải goi hunh là sư phự mất
câu truyện của huynh quá loằng ngoằng nhưng cũng hay đệ mong huynh viết nhanh lên cho đệ nhờ con nghiên thiếu thuốc trong cả vao các huynh trong pót sáng tác thối các bác cứ than phiền về lỗi của chuyện dịch nhưng em thấy các dịch giả đều giỏi giang mong các bác phát thuốc đều đều cho em nhờ
hơ hơ buồn quá không ai thèm góp ý.
trò gì đây bạn? Mình Công giáo đấy nhá!
Viết truyện đâu phải là để người khác chú ý hở bạn? Theo mình thì viết truyện, vui nhất không phải được người khác chú ý, xem là hàng HOT, mà là vui nhất là có người đọc truyện và lưu giữ một chút gì đó trong lòng độc giả, dù chỉ là duy nhất một người.
Viết hay, nổi bật như Phiêu Vũ, lão Heo Mập thì được mọi người chú ý, khen ngợi. Viết sâu sắc như Cuồng Long, tieulong, letheviet thì ghi dấu ấn vào lòng người. Còn nhều truyện khác, tuy viết không được như thế, nhưng đều có đặc điểm hay riêng của mình.
Riêng mình thì viết tuy không hay, không nổi bật, thậm chí được ít người đón nhận nhưng dù chỉ còn một ngừoi đọc truyện mình là mình còn post, thậm chí nếu tất cả mọi người đều quay lưng trước truyện của mình thì mình vẫn còn một độc giả. Đó là chính mình
Mỗi lần viết là mỗi lần bạn tự hoàn thiện mình. Không có một con đường nào toàn hoa hồng bạn ạ. Phiêu Vũ, Heobéo cũng phải có một khoảng thời gian tìm tòi, học hỏi trong biển kiếm vô tận, cũng phải có một khoảng thời gian gánh lấy những thất bại đau đớn. Nhưng quan trọng là họ đã đứng dậy, đã kiên trì viết tiếp, và kết quả là thu được những kinh nghiệm quý báu trong viết lách, qua đó hình thành một phong cách hành văn riêng biệt, và dĩ nhiên là rất riêng.
Xin kết lại bài này bằng một câu nói của một nhà văn nổi tiếng:"Cứ viết, cứ lao vào, dũng cảm không sợ thất bại, đứng dậy sau khi vấp ngã, và ... bạn sẽ thành công."
Vài dòng thô thiển, trình bày ý kiến chủ quan,
nếu có mạo phạm xin bạn rộng lòng bỏ quá cho.
Thân
Nguyệt Lang.
Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)