Đã lâu rồi mình trở lại than thở trên TTV. Không biết bây giờ bé Néo còn làm admin không nữa? Nhìn xuống dưới vẫn thấy anh B, ở trên thấy anh To. Qua một thời gian mình lặng lẽ trôi qua từng ngày. Lúc mà mình cấp nhận với kiếp độc thân thì ông trời lại từng cho mình cây hoa đào trước mặt. Vấn đề là, hoa này hơi nhát nên mình phải chủ động đi cưa.
Sau nhiều lần kinh nghiệm ngồi yên một chổ để người ta chủ động, lần này mình quyết định chủ đồng xem sao. Cơ mà, đây không phải là lần đầu tiên mình chủ động đâu á. Chỉ là...lâu lắm rồi mình mới chủ động đi đốn hoa nên cũng hơi...không biết làm như thế nào. Thế nào thì thế nào, sẵn cũng không có gì để mất nên nhắm mắt cưa đại cho xong. Cùng lắm là nhe răng cười thôi, da mặt không dày thì khó mà....cưa được cây.
Trong lúc mình lên kế hoạch, cưa cây, từng bước từng bước... tự nhiên mình lăn ra bệnh. Trời ạ, sao lại xui thế này!!! Sao mình mua vé số lại không trúng nhỉ? Quên, hình như tuần trước mình mới trúng số thì phải.
Ôi, kiếp độc thân sao nó cứ bám mình.
Người ta nói "bảo vật dễ kiếm, zai hiền khó tìm." Mình thấy được mục tiêu thì đương nhiên không ngồi yên chờ rồi, phải túm lấy cơ hội chứ. Cơ mà, giờ mình hiểu được thế nào là " tận nhân lực tri thiên mệnh." Không phải mình cố gắng hết sức thì sẽ được. Vì đời ai biết được chữ ngờ. Ôi, thế thì thôi, nếu còn duyên còn nợ thì hắn sẽ không thoát đâu á. Cơ mà, nói vậy cho vui thôi chứ giờ lo cho cái mạng trước rồi tính sau.
Nói vậy thôi, tự nhiên lăn ra bệnh không phải là lý do chính để mình kêu trời đâu. Dù sao mọi chuyện cũng chưa bắt đầu. Haiz, cơ mà mình cũng có chút tiếc tiếc, nhưng sự thật nó vẫn phủ phàng. Cơ hội sẽ không đến lần hai.
Có khi mình nghĩ không biết có ai đó đang trêu mình không? Tài lộc, tình yêu cùng một lúc xuất hiện ngay trước mặt, chỉ là mình không đủ sức để nắm giữ mà thôi. Không biết giữa đã từng nắm được rồi mất và chưa từng có được thì cái nào khổ hơn.
Đâu có ai mà không gặp sóng gió. Chỉ là, lúc mình chấp nhận với số phận, lúc mình đã bỏ cuộc thì ông trời lại cho mình chút hy vọng, cho mình con đường chọn lựa, rồi lại lấy đi niềm hy vọng đó, và rồi, mình vẫn tồn tại trong thế giới đầy hỗn loạn này.
Giờ ngồi than thở cũng vô dụng, đáng lẽ mình phải mạnh mẽ tiến tới chứ, dù sao cơ hội vẫn ngay trước mặt mà. Vấn đề là, mình đang lững lự thôi. Mình không sợ quyết định sai, vì dù sao mình cũng đã cho ra cái lựa chọn, cho dù kết quả thế nào thì mình cũng vui vẻ mà chấp nhận. Chỉ là hiện tại mình có chút lững lự không biết phải nên làm như thế nào. Mình đã vài lần nghĩ là đã mất đi rồi lụm lại được, cuộc sống cứ mong manh, tuy ảm đạm, nhưng đầy sóng gió. Một mình đấu tranh với những cơn đau, tinh thần và sức khỏe như đã không còn chống nỗi. Mình cũng không hiểu sao mình vẫn còn đây, vẫn có thể nhe răng cười.