TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 18 của 18

Chủ đề: Tiên Bảng - Cửu Đương Gia

  1. #16
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 16: Tu Tiên Chi Môn.


    Lúc Quách Dịch đạt đến tầng sáu 《 Đại Võ Kinh 》 đã có thể đối chiến với Lý Nguyên tầng chín. Điều này là hắn hiểu ra, rất có thể măng dịch trong rừng trúc thần bí có tác dụng cải biến thể chất.

    Ngay cả nhân vật tầm cỡ Cơ U Nhiên cũng phải kiêng kị rừng trúc, đương nhiên nơi đó rất bất phàm. Từng cành cây ngọn cỏ trong khu rừng đều được linh hóa, chẳng thể suy đoán bằng lẽ thường.

    Hôm nay Quách Dịch đã đạt đến cảnh giới Vũ Thánh, phá vỡ phàm thai, thân thể đã đạt được sự thăng hoa về chất, mạnh hơn Vũ Thánh trung cấp thông thường rất nhiều.

    Tịch Diệt Thiên hổ khẩu rách toạc, xưng cốt nứt rạn, đau khổ kiên trì: "Ta không thể thua."

    "Ngươi thua rồi."

    Quách Dịch ấn một chưởng vào ngực Tịch Diệt Thiên, đánh bay gã ra ngoài, không đứng lên được nữa.

    "Tứ đại thiên tài bất quá chỉ có thế."

    Quách Dịch không phải loại người đắc ý làm càn, đánh bại Tịch Diệt Thiên liền rời đi, nhưng có người không muốn để hắn rời đi.

    "Ồ! Là vậy sao! Để ta lãnh giáo cao chiêu của các hạ."

    Trên một tòa lầu các nằm cách Vạn Tịch Linh Cung không xa, có một nam tử áo trắng đang đứng nhìn, lưng đeo ba thanh đoản kiếm dài một thước, tướng mạo như người bệnh, yết hầu nhô cao, giọng khàn khàn như bị người cắt vỡ yết hầu.

    Người nọ vừa xuất hiện, trên người lập tức tỏa ra chiến ý hừng hực như một con mãnh thú vừa thoát khỏi lồng giam, hoàn toàn trái ngược với khí chất bệnh trạng của mình.

    Quách Dịch phát hiện một điều kinh dị, không khí xung quanh đang phát sinh biến đổi, tựa như đang lưu động về phương hướng của nam tử áo trắnh, tựa như hắn đã trở thành trung tâm của thế giới.

    "Cao thủ, người này mạnh hơn Tịch Diệt Thiên. Dù chưa vào《 Võ Bảng 》 thì cũng có thực lực chống lại cao thủ trong 《 Võ Bảng 》."

    Quách Dịch âm thầm cảnh giác, hỏi: "Các hạ xưng hô thế nào?"

    "Yến Khuyết." Nam tử bệnh trạng chiến ý càng nồng.

    Người vây quanh nghe vậy, nhao nhao nghị luận: "Là hắn, kẻ đứng đầu tứ đại thiên tài. Không phải trước giờ hắn không ra khỏi Phong Huyễn Linh Cung sao?"

    "Tương truyền thiên phú của hắn cực cao, ba năm trước đây có thể gia nhập 《 Võ Bảng 》. Tiếc là bị cao thủ ám toán, phá hủy Tu Tiên Chi Môn, chặt đứt tu tiên lộ của hắn. Về sau, hắn dựa vào đại nghị lực để cải tạo tiên môn, lại đạt đến cảnh giới Vũ Thánh cao cấp."

    "Nhưng tu tiên lộ đã bị chặt đứt, không nối lại được. Nghe đồn chỉ có thành chủ của U Cấm thành mới có năng lực đó. Hắn muốn đánh bạc một hồi, giết Quách Dịch theo pháp chỉ của thành chủ để có được địa vị đệ tử."

    "Không phải đâu, nghe bảo Yến Khuyết có thành kiến với thành chủ, có thể là hắn muốn giết con riêng của thành chủ."

    ...

    Hoa Nhị Lâu nói: "Yến Khuyết là anh ruột của Yến Hồng Lệ. Ba năm trước đây được khen là đệ nhất thiên tài U Cấm thành. Đáng tiếc lại bị người ám toán, chặt đứt tu tiên lộ. Hắn từng quỳ trước phủ thành chủ ba ngày ba đêm, muốn cầu thành chủ ra tay giúp đỡ. Tiếc là thành chủ không đáp ứng."

    "Ý của ngươi là... " Quách Dịch lại nhìn Yến Khuyết, nhất thời có cảm giác nguy hiểm, đây là loại người có thể bất chấp tất cả để đạt được thực lực.

    Hoa Nhị Lâu nói tiếp: "Thành chủ hủy diệt hi vọng của Yến Khuyết, lần này nhất định là hắn tới để giết con riêng của thành chủ, mặc dù ngươi chỉ là con giả."

    Quách Dịch lắc đầu: "Ai giết ai còn chưa biết được."

    Yến Khuyết đã mở được Tu Tiên Chi Môn, có thể điều động linh khí về cho mình dùng, bạch y phiêu đãng như tiên hạc, lướt xuống từ trên lầu các, thoáng nhìn Quách Dịch, sau đó lại nhìn về phía lệnh bài trước ngực hắn, nói: "Lệnh bài là thật, nhưng ta khẳng định thành chủ không có con riêng."

    Quách Dịch đáp: "Trước giờ ta không hề nhận mình là con của nàng, chỉ là bọn họ hiểu nhầm mà thôi."

    "Vậy thì tốt."

    Yến Khuyết đột nhiên xuất thủ, hắn không sử dụng ba thanh đoản kiếm sau lưng, chỉ vung ra một trảo đã định trụ Quách Dịch.

    Đúng là Yến Khuyết chỉ vung ra một trảo, nhưng trong mắt Quách Dịch lại có vô số bóng trảo ùn ùn lao tới, tựa như muốn bẻ vụn hắn.

    Quách Dịch duỗi tay ra nghênh tiếp trảo ảnh, không hề lui lại. Cứ đụng vào trảo ảnh lại như có thiết trảo cắm vào lòng bàn tay.

    "Phá!"

    Quách Dịch thấy được thủ trảo đích thực, tung quyền đón đánh, ngàn vạn trảo ảnh lập tức biến mất vô tung. Năm ngón tay Yến Khuyết bị trúng quyền, đau đớn vạn phần, suýt chút nữa đã nứt gãy.

    "Thân thể thực lợi hại, khó trách Tịch Diệt Thiên thua thảm như vậy." Yến Khuyết nghiêm nghị nhìn đối thủ trước mặt, quyết định vận dụng lực lượng của Tu Tiên Chi Môn.

    Quách Dịch quát lên một tiếng: "Ngươi cũng tiếp ta một quyền."

    Năm ngón tay nắm chặt, vận dụng lực lượng toàn thân, một cước đạp nát nền đá, đánh một quyền về phía Yến Khuyết. Uy lực một quyền này mạnh mẽ không gì sánh được, cuốn không khí thành một quyền ảnh to lớn, lao ầm ầm về phía Yến Khuyết.

    Yến Khuyết cau mày, đưa tay lấy ra một thanh đoản kiếm, Tu Tiên Chi Môn mở rộng, truyền một tia linh khí vào thân kiếm. Đoản kiếm tầm thường lập tức biến thành thần binh lợi khí, đừng nói nắm đấm của vũ giả, có là sắt thép cũng bị chém đứt.

    Hoa Nhị Lâu thấy nắm đấm của Quách Dịch lao vào mũi kiếm, lập tức kêu lên sợ hãi: "Lão đại, trận này khó đánh, rút lui thôi."

    Hoa mập mạp rất thiếu nghĩa khí, quay đầu bỏ chạy, hai lẩn ba trốn lập tức biến mất trong đám người.

    "Ngươi tưởng nắm đấm của mình là sắt ư?" Yến Khuyết nhún người lao lên, bổ một kiếm vào Quách Dịch.

    Quách Dịch cười nhạt: "Ngươi có kiếm, ta cũng có kiếm. Kiếm của ngươi ở trên tay, kiếm của ta giấu trong ngón tay. Ta thực muốn nhìn là ai trảm ai."

    "Xem ta dùng chỉ phá kiếm."

    Quách Dịch cũng lao tới, nghênh đón Yến Khuyết, hóa quyền thành chỉ, một ngón tay nhắm vào mũi kiếm lóng lánh. Đầu ngón tay không có gì cả, nhưng lại lộ vẻ bình tĩnh tự tin.

    Có người bị hắn dọa toát mồ hôi lạnh: "Thằng này điên rồi, ngay cả cao thủ 《 Võ Bảng 》 cũng không dám cuồng vọng dùng ngón tay đỡ kiếm của Yến Khuyết. Đúng là tự tìm chết!"

    "Thiệt hay giả, dùng ngón tay đỡ kiếm."

    Yến Khuyết nhìn Quách Dịch, thần sắc lộ vẻ khinh thường và giễu cợt: "Đúng là thằng ngu."

    Một ngón tay một kiếm đâm vào nhau, lập tức phát ra tiếng nghiền nát chói tai. Mọi người chỉ thấy từ trong ngón tay của Quách Dịch bắn ra một tia hào quang màu vàng, tựa như mặt trời giữa trưa, làm cho mọi người không thể nhìn thấy chi cả.

    "Bành!"

    Đoản kiếm trong tay Yến Khuyết lập tức vỡ tan, chưa kịp rút ra đoản kiếm thứ hai, mảnh vỡ của thanh kiếm thứ nhất đã đâm thủng hắn, lưu lại vô số vết thương đau đớn, máu tươi nhuộm đỏ áo trắng.

    Sau khi mọi người khôi phục thị giác, lại quan sát chiến trường, phát hiện Quách Dịch điểm một ngón tay vào mi tâm của Yến Khuyết. Hai tay của Yến Khuyết cầm hai thanh đoản kiếm đâm vào phần bụng của Quách Dịch. Hai người đứng yên bất động như hóa đá, như đã lìa trần.

    "Chẳng lẽ hai người đồng quy vu tận?"

    Không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc vừa rồi. Quách Dịch đã chiếm được thượng phong, sao còn bị Yến Khuyết đâm hai kiếm, hầu như đã xuyên qua thân thể.

    "Hai thiên tài đã chết?"

    Lúc này, mọi người đã đưa Quách Dịch lên phạm trù thiên tài. Liên tục đánh bại hai người trong tứ đại thiên tài của U Cấm thành. Ngay cả Yến Khuyết cao hơn một cảnh giới cũng chết trong tay hắn. Quả là thiên tài, thiên tài chết cũng tốt.

    Chỉ tiếc, hào quang vừa lóe sáng đã vụt tắt, chưa kịp lên đỉnh thiên hạ đã chôn xương đất vàng. Có lẽ thượng thiên đang trêu đùa hắn.

    Mọi người bắt đầu cảm thấy tiếc hận thay cho Yến Khuyết, cảm thấy Yến đẹp trai không nên chết cùng Quách Dịch. Nếu không thì sau này đã có thể lưu lại rất nhiều giai thoại.

    Có người muốn đi nhặt xác cho hai vị thiên tài, có điều chưa kịp lại gần đã bị bắn ra. Chỉ thấy hai thanh đoản kiếm đâm vào bụng Quách Dịch đang bị hòa tan thành nước thép, hai cánh cửa mờ mịt mở ra trong miệng vết thương, vô số linh khí tựa như tìm được điểm tháo nước, điên cuồng chảy vào trong cánh cửa.

    Hai cánh cửa nọ chỉ to bằng nắm tay, đều nằm dưới đan điền. Một cái phát ra hào quang màu vàng, một cái tỏa ra hào quang đỏ thẫm, đan xen như hai mặt trời nhỏ, sau đó bắt đầu xoay tròn, tạo thành đồ án thái cực thần bí.

    Có người kinh hô: "Hắn mở ra Tu Tiên Chi Môn, khởi tử hồi sinh."

    "Tu Tiên Chi Môn chỉ có một, sao hắn lại có hai? Trước giờ chưa có tu sĩ nào mở được hai đạo Tu Tiên Chi Môn."

    "Thực là nghịch thiên, các ngươi nhìn kìa, có hai tu tiên lộ ở sau hai Tu Tiên Chi Môn."

    Quả nhiên, phía sau màn khí mờ mịt của Tu Tiên Chi Môn là hai đạo tiên lộ kéo dài vô tận. Vô số tia sáng lượn vòng quanh tiên lộ, có thể loáng thoáng nhìn thấy một tòa cung điện tọa lạc ở điểm giao hội giữa hai Tu Tiên Lộ. Một nửa cung điện tỏa ra kim quang, một nửa tòa ra hồng quang.

    Dị tượng nơi này chấn động cả U Cấm thành, ngày càng có nhiều người chạy tới. Ngay cả cường giả thế hệ trước của tam đại linh cung và tứ đại thế gia cũng bị kinh động, dồn dập chạy đến nhưng không gặp được Quách Dịch.

    Bởi vì trước đó, một hắc y nữ tử đeo khăn che mặt màu đen đã mang Quách Dịch đi. Người con gái này điều khiển U Minh Quỷ Xa bay lên trời, lưu lại một đường lửa ma hừng hực, biến mất ở nơi chân trời. Có cao thủ đuổi theo ba ngàn dặm nhưng không theo được bóng dáng của quỷ xa, đành phải quay lại.

    Vạn Tịch Linh Cung ở ngay cạnh, có một trưởng lão chứng kiến dị tượng trong thân thể của Quách Dịch, vội vã quay về Linh Cung tra cứu điển tịch, cuối cùng đã tìm được tin tức liên quan trong một bản sách cổ viết tay, đáng tiếc quyển sách quá cũ, chỉ lưu lại vài từ nguyên vẹn: "Lưỡng Nghi Tiên Thể..."

    Hôm nay, U Cấm thành lại sôi trào một lần nữa. Quách Dịch quyết đấu với Yến Khuyết ở ngoài Vạn Tịch Linh Cung, một chết một mất tích. Tin tức "Nhất Thể Nhị Tiên Môn" đã lan truyền khắp thành, càng truyền càng thần kỳ, tam sao thất bản, có người nói đệ nhất thiên tài đã xuất thế trong U Cấm thành.

    Tuy vậy, vẫn có người tuyên bố muốn giết Quách Dịch để chứng đạo. Bốn người trong ngũ đại cao thủ 《 Võ Bảng 》 đã chấp nhận thư thách đấu của Quách Dịch, sẵn lòng đạp lên quầng sáng của hắn để chứng tỏ địa vị của mình.

    Lúc này, mọi người đều nhìn ra tiềm lực của Quách Dịch, ngàn năm sau có thể trở thành bá chủ một phương của tu tiên giới. Phải nhân lúc này mà giết hắn, bằng không sau này sẽ là một hiểm họa khôn lường.

    Hơn nữa, đệ nhất sứ giả lại tuyên cáo: "Tất cả chỉ là tin đồn nhảm, Quách Dịch không có quan hệ gì với thành chủ. Người nào giết được hắn sẽ là thành chủ tương lai của U Cấm thành. Nhưng thế hệ trước không được xuất thủ, bằng không thì thành chủ sẽ tự mình ra tay đánh chết hắn."

    Lời này vừa truyền ra, các đại cao thủ 《 Võ Bảng 》không còn e ngại, ào ào ra ngoài tìm kiếm Quách Dịch.

    "Quách Dịch xuất hiện ở Trường Cốc quốc, cách U Cấm thành chín vạn dặm. Tứ đại cao thủ 《 Võ Bảng 》đã lái Phi Thiên Chiến Xa bay tới đó, e rằng đêm nay là tới Trường Cốc quốc."

    "Đâu chỉ U Cấm thành, ngay cả Cổ Tiên thành ngoài ba trăm vạn dặm, Phong Hóa thành ngoài bảy trăm vạn dặm... cũng có cao thủ tiến đến Trường Cốc quốc. Người tới đều là nhân vật hung ác, có tới mười mấy người trong 《 Võ Bảng 》muốn lấy đi tính mạnh của Quách Dịch."

    "Các ngươi nói xem, tại sao Quách Dịch lại xuất hiện ở Trường Cốc quốc?"

    "Ai biết được, nhưng có thể đoán được, đêm nay sẽ xảy ra một trận huyết chiến kinh thiên ở ngoài chín vạn dặm. Nghe nói các cao thủ 《 Võ Bảng 》 đều cầm theo Linh Khí. Hi vọng Trường Cốc quốc không bị diệt quốc vì trận phong ba này."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bellelda,bradrangon,chl10808,compro,freejack,ngocnghechvn,odin,phiêu!,Tony Tèo,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 17: Người đã chết, hồn vẫn sống.

    Vì sao Quách Dịch lại xuất hiện ở Trường Cốc quốc? Ngay cả hắn cũng đang muốn hỏi vấn đề này.

    Hắn nhớ lúc ấy đang đánh với Yến Khuyết, vốn đang chiếm thượng phong, đã đâm một chỉ đâm vào mi tâm của Yến Khuyết, đột nhiên đan điền rung động, thân thể khựng lại trong một sát na, Tu Tiên Chi Môn mở ra đúng trong lúc nguy cấp. Yến Khuyết nắm được cơ hội, đâm hai thanh đoản kiếm vào bụng của gã. Nào ngờ mũi kiếm lại đâm vào hai đạo Tu Tiên Chi Môn.

    Quách Dịch mất đi tri giác vào lúc đó, khi tỉnh lại đã xuất hiện trong vương thành của Trường Cốc quốc. Điều làm hắn câm nín nhất là U Cấm lệnh treo ở trước ngực đã bị lấy mất.

    "Gặp trộm rồi."

    Quách Dịch đứng dậy ở ven đường, phát hiện mình đã bị lấy hết đồ đạc, ngay cả 《 Cửu Biến Huyền Hỏa Quyết 》 của Cơ U Nhiên cũng biến mất. May mà hắn vẫn nhớ được Xích Hỏa Thiên, không thì đúng là khóc không hết nước mắt.

    "Tên trộm trời đánh, để ta bắt được thì đừng có trách, trời ơi, trộm ơi là trộm... " Quách Dịch vừa chửi mắng vừa đi vào vương thành của Trường Cốc quốc.

    Đây là thành trì của phàm nhân nên không thấy Vũ Thánh. Người mạnh nhất mới đạt đến tầng tám 《 Đại Võ Kinh 》, đã là đại tông sư của vương thành.

    Quách Dịch nghe ngóng một hồi mới biết nơi này cách U Cấm thành chín vạn dặm, có cưỡi Thiết Đề thú cũng phải chạy mất chín ngày mới về được, lập tức mắng to xui xẻo: "Tên trộm đáng ghét, trộm U Cấm lệnh thì thôi, lại còn quẳng lão tử ra ngoài chín vạn dặm."

    Lúc này hắn đã mở được Tu Tiên Chi Môn, cảm nhận được một dòng linh khí rất nhỏ lưu động trong thân thể, nhưng thời gian duy trì không dài, quấn một vòng ngoài Tu Tiên Chi Môn rồi tan rã, không thể vào trong.

    Vượt qua Tu Tiên Chi Môn mới có thể đặt chân lên Tu Tiên Lộ. Đây là cửa ải khó khăn nhất. Vô số người bị ngăn ở ngoài Tu Tiên Chi Môn, có nhiều cao thủ 《 Võ Bảng 》khốn khổ vì giai đoạn này, cả đời vô vọng bước lên Tu Tiên Lộ.

    "Sao lại có hai đạo Tu Tiên Chi Môn? Chẳng lẽ ta có thể bước vào hai đạo Tu Tiên Lộ bất đồng? Hay là ta chỉ có thể chọn một trong hai con đường?"

    Quách Dịch suy nghĩ hoài vẫn không giải thích được, cuối cùng quyết định trở về U Cấm thành để hỏi ý kiến Cơ U Nhiên, có lẽ nàng biết được gì đó.

    Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Hai anh em Lý Tiểu Yên là đệ tử chi thứ của một gia tộc trong Trường Cốc quốc. Ngày xưa hai người tu vi còn yếu, bị người ức hiếp nên mới phải tìm tới U Cấm thành. Bây giờ hai người đều có tu vi Vũ Thánh, sao lại không về gia tộc?"

    "Ngay cả Vũ Thánh cũng e ngại, chẳng lẽ Lý gia có bí mật gì?" Quách Dịch càng nghĩ càng hiếu kỳ, quyết định đi tìm lời giải.

    Vương thành không lớn, Quách Dịch nhanh chóng dò la được tin tức liên quan. Quả là có một đại gia tộc họ Lý, gia chủ là thái sư của Trường Cốc quốc.

    Một cụ già nói với Quách Dịch: "Lý thái sư là thần tiên của Trường Cốc quốc, đã sống hơn ba trăm năm. Con cái đã truyền được chín đời, cả gia tộc có hơn vạn người."

    Gia tộc hơn vạn người, đúng là đại gia tộc, xem ra Lý thái sư ít nhất cũng đạt đến cảnh giới Linh Giả.

    Quách Dịch đã hiểu được lý do hai huynh muội không về nhà. Nhưng nguyên nhân gì khiến họ rời đi?"

    Lão nhân kia thần bí hề hề nói: "Nghe nói tối qua ma quỷ tới làm loạn Lý phủ, bát thái phu nhân thiếu chút nữa đã bị nữ quỷ dọa điên."

    Hắn không tin ma quỷ, hỏi: "Bát thái phu nhân là ai?"

    "Là phu nhân thứ tám của Lý thái sư, thọ hơn hai trăm tuổi." Lão nhân đáp.

    "Là seo nhỉ?" Quách Dịch có phần kinh ngạc, theo lý thuyết thì địa phương nhỏ nhoi như Trường Cốc quốc này, xuất hiện một Linh Giả đã khó, vậy mà lại có hai. Chẳng lẽ Lý gia là gia tộc tu tiên?

    Linh Giả lại bị nữ quỷ dọa điên, thế là thế nào nhỉ?

    Quách Dịch vốn chỉ định hỏi đường, không ngờ lại được nghe mấy tin tức này, đang định tặng cho ông già ít tiền thì mới nhớ ra thân phận một nghèo hai trắng, nửa xu cũng không có của mình.

    Ông già nọ đột nhiên kéo kéo Quách Dịch, chỉ vào một thiếu niên đi ở giữa đường: "Đó là con ruột của Bát thái phu nhân."

    Hắn híp mắt nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy một thiếu niên có nét tương đồng với Lý Nguyên. Lúc này thiếu niên kia đang lẩm nhẩm gì đó, thần sắc hoảng hốt, lo lắng như trúng tà.

    Hắn cảm ơn ông cụ xong, liền đi theo thiếu niên nọ, nghe gã thì thào: "Tiểu Yên muội muội về đòi mạng rồi, mọi người phải chết... "

    Quách Dịch đi theo gã đến trước một phủ đệ rất lớn, bên trên đại môn sơn vàng là một bức hoành phi ghi ba chữ lớn "Phủ Thái Sư."

    Đại môn đóng chặt, hình như có máu tươi bám trên vòng cửa, bước vào phủ là ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

    Thiếu niên kia lẩn thẩn đẩy cửa vào phủ thái sư. Quách Dịch đang đắn đo suy nghĩ, chợt có tiếng quỷ khiếu vang lên trong phủ, tựa như có vô số oan hồn đang gào khóc trong đó.

    "Bành!"

    Thiếu niên vừa vào phá đại môn lao ra ngoài, mắt đầy tơ máu như muốn lồi ra, vừa quỳ lạy vừa gào khóc: "Tiểu Yên muội muội tha mạng, đều là tại mẫu thân ta hại chết ngươi, không phải ta... "

    "Uỳnh!"

    Thiếu niên nọ còn chưa gào khóc xong, từ trong đại môn lại bay ra vô số thi thể. Đống xác này không có vết thương, nhưng khuôn mặt đều hiện lên sự sợ hãi tột cùng, tựa như bị dọa chết vậy, cũng không biết là họ đã gặp phải sự vật khủng bố gì trước lúc tử vong.

    Xác chết không ngừng bị ném ra từ trong phủ đệ, tổng cộng hơn trăm người. Dù cho hiện tại là ban ngày, nhưng người người đều cảm thấy sợ hãi, chỉ muốn lập tức tránh xa nơi này.

    Quách Dịch rung động trước kỳ cảnh, lại gần đỡ thiếu niên sắp phát điên, hỏi: "Tiểu Yên muội muội là ai?"

    "Á! Tiểu Yên muội muội, không phải ta làm, không phải ta... " Thiếu niên kia chỉ vào trong cửa lớn, hoảng sợ kêu to rồi lao vào như trúng tà.

    "Chẳng lẽ Tiểu Yên thực sự ở trong đó."

    Quách Dịch đi vào trong nỗi nghi hoặc, nhưng hắn vừa vào liền bị cảnh tượng trước mặt dọa hoảng hồn. Người chết nằm đầy dưới đất, trên người không có vết thương, cũng bị dọa chết như đám thi thể ngoài kia. Không biết thiếu niên nọ đã chạy đi đâu mất rồi.

    Từ chỗ sâu trong phủ đệ truyền ra tiếng khóc sởn tóc gáy, vô cùng thê lương, khiến người ta không rét mà run.

    Quách Dịch ngừng thở, cố gắng khống chế tâm tình của mình, đi về phía phát ra tiếng khóc. Xác chết nằm la liệt trên đường, hắn không muốn đếm nữa, bởi vì số lượng quá nhiều, đếm không xuể. Quách Dịch xuyên qua ba khu biệt viện, bỗng thấy một gian nhà đá lụp sụp. Nơi này vô cùng hoang vu, đối lập hoàn toàn với tòa phủ đệ hoa lệ.

    Hai thi thể bị đóng đinh ở trên vách tường đá, một ông già râu trắng, một mỹ phụ trung niên, bề ngoài rất lộng lẫy quý phái, đạo vận uẩn hàm trong thân thể, đan điền bị đào rỗng, linh khí không ngừng tan ra.

    Lúc này, thi hài còn lưu lại chút hơi ấm như mới chết không lâu. Hai người này là Lý thái sư và bát thái phu nhân.

    "Linh Giả cũng bị giết, đến cùng là bọn họ chọc phải thứ gì?"

    Cứ ngỡ thiếu niên nọ đã phát điên, nhưng lúc Quách Dịch sắp đi vào thạch thất thì hắn mở miệng ngăn lại: "Ngươi không thể đi vào."

    Quách Dịch hỏi: "Tại sao?"

    Đôi mắt thiếu niên nọ đỏ au, nói: "Bởi vì trong đó còn một thi thể, hơn nữa thi thể đó đã hóa thành lệ quỷ."

    "Thi thể của ai?" Quách Dịch lại hỏi.

    Thiếu niên đáo: "Muội muội cùng cha khác mẹ của ta."

    "Tiểu Yên muội muội?" Quách Dịch đưa tay nhấc bổng thiếu niên, đẩy cửa ra, bước vào. Đây là một hầm băng cỡ lớn, bên trong rất tối tăm, ánh sáng mặt trời chiếu vào chỉ soi được một khoảng mờ mờ.

    Hầm băng chia làm ba tầng, càng đi xuống càng lạnh lẽo, thi thoảng lại có tiếng hạt nước rơi xuống lách tách. Tầng ba vô cùng rét buốt, ngay cả Quách Dịch cũng có cảm giác bị đông cứng, thiếu niên bị hắn xách theo càng thảm hơn, run rẩy lẩy bẩy, trên mặt đã kết lại một tầng băng mỏng.

    Thiếu niên nói đứt quãng: "Năm... năm năm trước, mẫu thân... hại chết Tiểu Yên muội muội, vì... vì sợ người biết, nên để thi thể của nàng... ở dưới đáy hầm băng."

    Quách Dịch không tin thiếu niên này, bởi vì hắn mới chia tay Lý Tiểu Yên chưa được bao lâu, sao nàng có thể chết từ năm năm trước được.

    Nhưng khi hắn xuống tầng hầm thứ ba, nhìn thấy nữ hài nằm trong băng, đầu óc oanh một cái, thân thể không cử động được, suýt nữa thì nằm rạp xuống đất.

    Đó là một thi thể tái nhợt, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng Quách Dịch khẳng định Lý Tiểu Yên và cái xác này là cùng một người. Bởi vì hai người không chỉ giống nhau bề ngoài, mà giống cả nội hàm bên trong.

    "Thi thể của Lý Tiểu Yên nằm ở dưới này từ năm năm trước, vậy Lý Tiểu Yên mà ta biết là ai? Không, các nàng là một... "

    "Chẳng lẽ ta nhìn thấy oan hồn của nàng?" Quách Dịch rối loạn, sống lưng lạnh toát.

    Hắn hỏi: "Lý Nguyên có biết gì không?"

    "Không biết, chỉ có ta và mẫu thân biết chuyện này." Thiếu niên nọ cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao trông Quách Dịch còn sợ hơn hắn, lại nói: "Năm năm trước, Tiểu Yên muội muội chết, Lý Nguyên cũng biến mất."

    "Năm năm trước có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thế giới này thực sự có quỷ?"

    Đột nhiên, hắn cảm giác được có một bóng đen hiện lên ở sau lưng, xoay lại thì không phát hiện được gì. Chẳng lẽ hoa mắt? Quách Dịch quay người nhìn xuống hầm băng, chợt phát hiện thi thể của Lý Tiểu Yên đã biến mất.

    Hầm băng chỉ có một cánh cửa, hơn nữa một mực nằm trong tầm mắt của Quách Dịch. Thi thể đâu rồi? Chẳng lẽ thi thể tự mình ra ngoài?

    Quách Dịch nghĩ mãi không ra, quay lại hỏi thiếu niên: "Ngươi có thấy gì không?"

    Thiếu niên im lặng không nói, hóa ra đã chết rồi. Tròng mắt nhô cao, đồng tử phình to, miệng há hốc, da mặt nhăn nheo vặn vẹo, rõ ràng là sợ quá mà chết.

    "Vừa rồi, rốt cuộc là hắn đã thấy cái gì?"

    Quách Dịch đặt thi thể của thiếu niên vào trong hầm băng, trong đầu không ngừng hiện lên bóng dáng của Lý Tiểu Yên, trong lòng tràn đầy nghi kị: "Người con gái ở với ta là nữ quỷ thật sao?"

    Hắn hoảng hốt ra khỏi phủ thái sư, không nhận ra có một thân ảnh màu đen đứng trên nóc phủ. Lúc này, cái bóng đó nhìn hắn một lần cuối cùng, sau đó hóa thành một làn khói xanh hư ảo, dần dần tan biến trong không khí.

    Xuyên qua tường thành nguy nga mà băng lãnh, có thể nhìn thấy một đụn mây như hỏa diễm ở nơi xa xa. Trong mây là một chiếc xe cổ xưa bốc cháy phừng phừng do dị điểu kéo, bay rập rờn về phía tường thành.

    Tiếng sáo ngọc vọng lại từ phương xa, khi mau khi chậm, khi thấp khi cao, phiêu đãng dưới ánh tà dương. Tiếng sáo mang theo âm hưởng sát phạt, tựa như một kiếm khách sắp sửa rút kiếm, đâm vào trái tim kẻ thù.

    Quách Dịch nhìn về phía cổ xa, nhỏ giọng thì thào: "Sát khí thật nồng, không biết người nào sắp bị xui xẻo."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi I LOVE U, ngày 13-02-2015 lúc 08:55.

  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bellelda,bradrangon,chl10808,compro,freejack,ngocnghechvn,odin,phiêu!,rukuru,Tony Tèo,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 18: Huyết tẩy Võ Bảng.

    Chạng vạng tối, người trong Trường Cốc thành đều nhìn thấy một con hỏa điểu kéo xe bay vòng vèo quanh thành, theo sau là tiếng sáo trầm bổng réo rắt.

    Con chim bay loanh quanh trên trời vài ba vòng, sau đó phát hiện người muốn tìm, lao thẳng về phía Quách Dịch. Tiếng sáo trong xe ngày càng dồn dập, tràn đầy khí thế sát phạt, tựa như thiên quân vạn mã áp xuống, nghiền nát đám nhà ở phía dưới.

    "Ầm ầm!"

    Thiên địa run rẩy, tiếng gió thét gào, một cây sáo ngọc bay ra từ trong xe cổ, đột nhiên hóa thành một cây cột ngọc dài mười trượng, đập về hướng Quách Dịch.

    "Con mẹ nó, lại là xông đến ta."

    Quách Dịch đạp một phát xuống đất, bắn lên năm trượng, đáp lên một gian nhà, né tránh một đòn kinh thiên.

    "Uỳnh!"

    Sáo ngọc to lớn đập xuống mặt đất, lưu lại một hố sâu mấy mét, đất đá bắn tung tóe, cả mặt đất cũng phải run rẩy. Sáo ngọc một kích không trúng, lại quét về hướng Quách Dịch.

    "Thực cho là ta sợ ngươi?"

    Sau khi mở được Tu Tiên Chi Môn, thực lực của Quách Dịch gia tăng đâu chỉ một hai lần, lại còn có khả năng sử dụng linh khí trong thời gian ngắn. Chỉ thấy hai tay hắn dấy lên hồng quang nhàn nhạt, sau đó phi thân lên tung chưởng đón đánh sáo ngọc.

    "Uỳnh!"

    Một chưởng của Quách Dịch đánh sáo ngọc bay ngược trở lại, sau đó hắn hóa thành một đạo quang ảnh, từ trên nóc nhà bay vọt về phía xe cổ.

    Trong xe cổ duỗi ra một cánh tay hoàn toàn bị bao phủ trong sắt lá, bắt lấy sáo ngọc, khóe miệng khẽ cười: "Được, có đủ tư cách đánh với ta."

    Xe cổ lăn bánh, lao thẳng về phía Quách Dịch, thanh thế hung mãnh, làm người ta rùng mình. Quách Dịch không sợ còn mừng, hét lớn một tiếng, giẫm sập trần nhà dưới chân, bắn lên, hai tay bắt lấy cỗ xe rồi ném bay ra ngoài.

    Con chim lửa cũng bị cuốn theo cỗ xe, rơi ầm ầm xuống đất, làm sập cả một đoạn tường thành.

    Trong đống đổ nát hiện ra một quái nhân giáp sắt kín người, mắt gã lóe hàn quang, lạnh lùng nói: "Ngươi không có tên trong《 Võ Bảng 》, sao có thể lợi hại như vậy?"

    Quách Dịch cười đáp: "Ai nói với ngươi ta không có tên trong《 Võ Bảng 》, ngươi nhìn lại đi."

    Ngay lúc đó, một lực lượng thần bí gia trì vào người Quách Dịch, một chữ Võ hiện ra trên ngực hắn. Từ "Võ" này chính là lạc ấn 《 Võ Bảng 》, cũng là danh sách cao thủ trong 《 Võ Bảng 》.

    Quách Dịch tập trung tinh thần vào chữ "Võ", phát hiện nhiều tên tuổi xa lạ trong 《 Võ Bảng 》.

    Tổng cộng có một trăm linh tám thứ hạng. Tiếc là Quách Dịch không có thứ hạng, chỉ gia tăng một cái tên trong 《 Võ Bảng 》.

    Đạt được lạc ấn 《 Võ Bảng 》 không có nghĩa là giành được thứ hạng. Đó chỉ là dấu hiệu căn bản nhất của 《 Võ Bảng 》. Nói cách khác, người đạt được lạc ấn 《 Võ Bảng 》là người được thừa nhận."

    Phải biết chỉ riêng U Linh sơn mạch đã có mấy trăm ngàn tỷ người, chớ nói chi là cả đại thế giới Cổ Huyền Vực. Trong thế giới người người tu võ, nhà nhà luyện võ này, gần như ai cũng là võ giả.

    Võ giả chạy đầy đường, cao thủ nhiều như rau cải trắng nhưng lại chỉ có một trăm linh tám người được xếp hạng trong 《 Võ Bảng 》, đủ biết là khó thế nào. Thiên tài có thể giành được lạc ấn, nhưng muốn giành được thứ hạng trong 《 Võ Bảng 》 thì còn khó hơn lên trời.

    Có thể nói, đám cao thủ 《 Võ Bảng 》 của U Cấm thành cũng chỉ là loại nhận được lạc ấn mà thôi, không một ai giành được bài danh trên 《 Võ Bảng 》 , bởi vì quá khó khăn.

    Nam tử giáp sắt hừ lạnh, nói: "Không ngờ U Cấm thành lại nhiều ra một cao thủ 《 Võ Bảng 》."

    Quách Dịch đáp: "Ngươi sai rồi, vào lúc ngươi xuất thủ với ta, đã quyết định U Cấm thành ít đi một cao thủ 《 Võ Bảng 》."

    "Tự cao tự đại, ngươi đỡ được Thương Hồn Ma Âm của ta rồi nói sau!"

    Sáo ngọc trong tay nam tử giáp sắt gợn ra từng vòng sáng, réo lên một khúc chói tai, ma âm vang lên, mặt đất bụi mù mịt, nhà cửa không ngừng sụp đổ, cây cối cũng nổ tung.

    Quách Dịch giẫm chân kiên định tiến lên phía trước, ngón tay tỏa kim quang lấp lánh, không đếm xỉa tới uy năng của ma âm, ấn ngón tay vào sáo ngọc trong tay nam tử giáp sắt. Sáo ngọc lập tức vỡ vụn, hóa thành một đống bụi ngọc.

    Bàn tay tỏa ra hồng quang mờ mờ đánh vào mặt hông như quỷ mị . Nam tử giáp sắt còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Quách Dịch bồi thêm một chưởng, giáp sắt trên người rách toạc, máu tươi rơi xuống từ trong khe hở, nhuộm đỏ mặt đất.

    "Vì cái gì? Trên người của ngươi đến cùng là có thần vật gì, sao Thương Hồn Ma Âm lại mất tác dụng, sao ngón tay của ngươi lại có thể phá hủy Linh Khí?" Nam tử giáp sắt chỉ còn nửa hơi thở, muốn nghe Quách Dịch giải thích lần cuối.

    "Đó là bí mật." Quách Dịch thu lại kim quang trên ngón tay, và cả hồng quang ở tay còn lại, tiếc hận nói: "Chỉ có Linh Giả mới có thể tạo ra Linh Khí, lại phải hủy đi như vậy, thật là đáng tiếc."

    "Ngươi không cần nuối tiếc, ít nhất là mười tên cao thủ 《 Võ Bảng 》 đang chạy tới đây. Bọn họ đều có Linh Khí, ta không tin ngươi sống được qua đêm nay. Ha ha... "

    Nam tử gián sắt cười dài mà lìa trần dưới ánh tà dương, lúc mặt trăng lên cao, trên một ngọn núi ngoài Trường Cốc vương thành đã có thêm một ngôi mộ mới.

    Quách Dịch đào mười cái hố to, trước mỗi cái hố là một tấm bia mộ vô danh.

    Đêm nay, Quách Dịch muốn huyết tẩy 《 Võ Bảng 》, muốn chôn cất đám cao thủ 《 Võ Bảng 》ở trên ngọn núi này."

    Đêm lạnh như nước, ánh trăng đêm nay đỏ như máu.

    Quách Dịch ngồi xếp bằng trên sườn núi, xa xa là ánh đèn leo lắt của Trường Cốc vương thành. Trong lòng không linh hạo đãng, đột nhiên mở mắt bắn ra tia sáng sắc lạnh. (đèn pin đó, bật cái là lóe sáng)

    Ngoài xa có một nam tử giáp vàng, tay cầm trường thương lấp lánh kim quang, cưỡi trên kỳ thú rực rỡ ánh vàng, chậm rãi đi về phương hướng này. Nói chung là cái gì cũng vàng hết, như một đống vàng tiến về phía này. Hoàng kim kỳ thú mỗi lần bước ra một bước là mặt đất lại rung rung, sau chín lần rung chuyển thì một người một thú đã lên tới đỉnh núi.

    Nhìn qua thì nam tử giáp vàng này khá trẻ, y phục đẹp đẽ, nét mặt đạm bạc, tỏa ra vị quý tộc tự nhiên, tựa như người trên cao đang nhìn xuống người dưới thấp.

    Người này nhìn Quách Dịch, lại nhìn mười bia mộ và mười cái hố sau lưng hắn, mỉm cười: "Hay lắm, Mộ Dung Thiết Quyển lại có thể chết trong tay ngươi, không uổng công ta rời khỏi Độc Long Cốc."

    Quách Dịch đứng dậy, rút ra một tấm bia mộ, cười nói: "Hoàng kim tiểu tử, xưng tên đi."

    Nam tử giáp vàng không vui, trầm giọng nói: "Ta là Hoàng Cửu, ngươi có thể gọi ta là Cửu công tử."

    Quách Dịch cười đáp: "Như nhau cả, chỉ là một người chết."

    Cửu công tử nhảy xuống từ trên hoàng kim kỳ thú, trường thương ba mét xoay vòng trong không khí, vạch ra một vòng lửa, mũi thương điểm nhẹ xuống đất một cái, liền tạo ra hố to sâu một trượng.

    "Để ta chôn cất cho ngươi."

    Hoàng kim giáp của Cửu công tử rực sáng lên như bốc cháy, hào quang cực nóng, kim quang mãnh liệt đến mức ngay cả người trong Trường Cốc thành ở ngoài trăm dặm cũng có thể trông thấy. Hắn rung rung trường thương hoàng kim, mũi thương lập tức sinh ra một vầng thái dương màu vàng, một thương dời non lấp bể đâm tới Quách Dịch.

    "Mộ Dung Thiết Quyển xếp hạng thấp nhất trong ngũ đại cao thủ 《 Võ Bảng 》của U Cấm thành. Ta muốn giết hắn cũng dễ như trở bàn tay, ngươi giết được hắn thì đã là thá gì."

    Quách Dịch điều động linh khí, vận chuyển 《 Cửu Biến Huyền Hỏa Quyết 》, trên bàn tay lập tức dấy lên ngọn lửa màu đỏ, cực kỳ nóng bỏng. Hỏa diễm vừa dấy lên, cỏ cây trển đỉnh núi bắt đầu bị khô vàng, sau đó tự động bốc cháy.

    Nơi này lập tức biến thành một ngọn núi lửa ngập trời, hai người đối chiến, giao phong mãnh liệt trong núi lửa.

    Quách Dịch đã sơ bộ nhập môn Xích Hỏa Thiên của 《 Cửu Biến Huyền Hỏa Quyết 》, có thể phóng ra hỏa diễm. Ngọn lửa tựa như dòng nham thạch phun trào từ dưới núi lửa, hóa mặt đất thành chốn khô cằn, nung rạn cả đá núi.

    Hoàng kim giáp là một bộ Linh Khí hiếm có trên đời, tiếc là lúc này đang bốc khói như sắp bị hòa tan rồi.

    Cửu công tử càng đánh càng kinh hãi. Lần này hắn mang theo hai kiện Linh Khí, một thanh kim thương, một bộ kim giáp, đều là bảo vật thủy hỏa bất xâm, vạn năm bất hủ. Không ngờ lại có dấu hiện bị hòa tan dưới ngọn lửa này.

    "Rốt cuộc là hắn tu luyện loại linh quyết nghịch thiên nào, chẳng lẽ là thiên cấp linh quyết?"

    Cửu công tử là con trai của gia chủ gia tộc Hoàng Kim, một trong tứ đại thế gia của U Cấm thành. Ngay cả gia tộc Hoàng Kim cũng chỉ có một bộ nhân cấp linh quyết, là bảo vật gia truyền của gia tộc.

    Nhân cấp là cấp thấp nhất, nhưng tu luyện đến đại thành vẫn có uy lực bài sơn đảo hải, là vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Hắn không tin Quách Dịch có được thiên cấp linh quyết.

    Ngọn lửa trên tay Quách Dịch càng cháy càng mạnh, gần như đã bao kín cả người hắn, y như một hỏa nhân. Hỏa nhân đột nhiên duỗi ra một ngón tay vàng kim, bóng kiếm thoáng hiện trong sắc vàng, chạm vào Cửu công tử.

    "Uỳnh!"

    Trường thương màu vàng nổ tung, hoàng kim giáp trên người Cửu công tử cũng bị thủng một lỗ lớn. Nếu hắn không trốn kịp thời thì một chỉ này đã xuyên thủng hắn.

    Hoàng kim giáp tản ra linh khí từ trong lỗ thủng, biến thành một bộ giáp mất đi linh tính.

    Cửu công tử không còn cái vẻ tự tin lúc đầu nữa, khuôn mặt kinh hãi: "Trên tay ngươi là thần binh lợi khí gì?"

    "Người chết không cần hỏi nhiều."

    Ngón tay của Quách Dịch lại duỗi ra, hiện ra trước ngón tay một thanh kiếm màu máu tỏa ra hào quang màu vàng, tơ máu rập rờn trên thân kiếm, vô số chữ cổ ẩn hiện trong tơ máu, bắn ra kiếm ý khiếp người.

    Kiếm màu máu, tỏa kim quang, tơ máu hiện, chữ cổ ẩn.

    Mắt thấy Cửu công tử sắp bị một kiếm này giết chết, lập tức có bốn bóng người hạ xuống từ trên trời đêm, trong tay bốn người cầm bốn thanh kiếm mỏng màu đen, tựa như bốn con độc xà đâm vào sau lưng Quách Dịch.

    Quách Dịch vận sức chờ phát động, một kiếm vốn dùng để giết Cửu công tử, đột nhiên đổi hướng về sau, đâm vào bốn bóng người màu đen.

    "Choang!"

    Một tiếng đụng mạnh, kế đó là tiếng kiếm đứt gãy. Quách Dịch và bốn cái bóng đen đồng thời bị bắn ngược ra ngoài.

    "Bốn người các ngươi ẩn núp lâu quá nhỉ? Tưởng ta không biết sao, lúc các ngươi đặt chân lên núi thì ta đã để ý rồi."

    "Ta đây đang đợi các ngươi tự mình nhảy ra."

    Quách Dịch quay người lại, trên bàn tay lại dấy lên ngọn lửa rừng rực, chụp một chưởng vào người Cửu công tử đang định chạy trốn, lập tức biến gã thành một cái xác đen xì.

    Quách Dịch bê cái xác ném vào trong hố đất, sau đó quay lại nhìn bốn người áo đen, cười nói: "Các ngươi cũng chọn nhà đi."

    Bốn người áo đen là cao thủ 《 Võ Bảng 》, nhưng họ không phải là người của U Cấm thành, mà là cao thủ của Cổ Tiên thành ở ngoài ba trăm vạn dặm.

    "Không ngờ U Cấm thành lại có cao thủ bực này, sợ là sắp được gia nhập hàng ngũ một trăm linh tám cường giả 《 Võ Bảng 》. Bốn người chúng ta cam bái hạ phong, không phải đối thủ của các hạ." Một người trong đám lên tiếng.

    Bọn họ đang định ly khai, Quách Dịch lại lên tiếng: "Đánh lén ta còn muốn rời đi. Các ngươi đùa hay thật đấy."

    Bốn người nọ nghe xong lời Quách Dịch, sắc mặt hơi đổi, một người trong đó lạnh nhạt nói: "Ngươi đang đe dọa chúng ta."

    Quách Dịch cười nói: "Ta không thích hùng hổ dọa người, nhưng lại thích dọa dẫm các ngươi."

    "Ngươi đừng có hối hận."

    "Tứ Vị Nhất Thể!"

    Thân thể bốn người bắt đầu hóa thành hư ảo đan xen vào nhau, rồi hóa thành một người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  6. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bellelda,bradrangon,chl10808,compro,freejack,ngocnghechvn,odin,phiêu!,rukuru,thanhphu6996,tongviet1308,Tony Tèo,vintram,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status