TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 18

Chủ đề: Tiên Bảng - Cửu Đương Gia

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định Tiên Bảng - Cửu Đương Gia

    Tiên Bảng

    Tác giả: 九当家 (Cửu Đương Gia)

    Chương 1 : Thiên hạ đệ nhất áo lượt quần là

    Dịch : I LOVE U

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Giới thiệu:
    Tu tiên có tám đại cảnh giới, mỗi cảnh giới đều có một bảng xếp hạng.

    Võ giả có 《 Võ Bảng 》, Linh giả có 《 Linh Bảng 》... Tiên nhân có 《 Tiên Bảng 》

    Là ai đã đề ra thứ hạng!

    Là ai đã viết thành tiên bảng?

    Muốn xuất cục, trước tiên phải nhập cục!

    Muốn siêu thoát 《 tiên bảng 》, trước tiên phải vào được 《 tiên bảng 》

    Trên con phố nọ có chiếc kiệu bạc do tám người khiêng chạy như bay trong trời giá rét. Cỗ kiệu dừng lại trước ngưỡng cửa của một tòa lầu các năm tầng. Người ngồi trong kiệu quýnh hết cả lên, vì hắn muốn làm chuyện đại sự trong thiên hạ!

    "Mở cửa, mở cửa, mau mở cửa cho lão tử. Làm lỡ sự nghiệp tán gái của thiếu gia nhà ta, ta đốt Thiên Bảo Các của các người!" Một người vừa nói vừa đạp vào chiếc cửa lớn trạm trổ kỳ lân của Thiên Bảo Các.

    Thiên Bảo Các là tòa lầu lớn nhất kinh thành, kinh doanh đủ mọi ngành mọi nghề, là thiên đường của người giàu! Ở chốn này, chỉ cần có tiền, mua tiên cũng được. Từ thần binh lợi khí, cô nương đẹp nhất, đến cả một tòa thành trì, không gì không có. Tòa lầu này nằm ở giữa phố, bốn mặt tiền, xung quanh đường to hè rộng, có hậu trường rất lớn, thế lực phía sau là một trong ba đại tông phái của đế quốc Vân Hâm - Thái Linh Tông!

    Kẻ nào dám đến diễu võ giương oai, lại còn dám thả lời đốt các? !

    Có điều khi cánh cửa mở ra, đại quản sự của Thiên Bảo Các nhìn thấy cỗ kiệu bạc nằm chình ình giữa phố thì đần cả mặt, thầm nhủ sao mà đen đủi, mở hàng đã chọc phải vị đại thiếu gia áo lượt quần là đệ nhất thiên hạ thế này.

    "Mau... mau mời Các Chủ ra tiếp khách, mau mau. Nếu muộn một bước thì Thiên Bảo Các này không còn nữa đâu..."

    Các Chủ của Thiên Bảo Các rất ít khi lộ diện. Nghe giang hồ đồn đãi, y đã tu luyện 《 Đại Vũ kinh 》 tới cảnh giới tầng thứ tám, có địa vị không tầm thường trong Thái Linh Tông. Gã sai mặt ở trước cửa là Quách Lỗ. Dù có trăm vạn gã Quách Lỗ cũng không đáng được đích thân Các Chủ tiếp kiến, nhưng chủ nhân của hắn là nhị thiếu gia của Quách gia thì khác. Hắn chính là kẻ gian ác nhất kinh thành, người thường nhìn thấy hắn là lo sợ, nghe thấy tiếng hắn là kinh hãi, hắn đi rồi vẫn phập phồng không yên, chỉ sợ hắn quay lại. Cho dù Các Chủ đích thân tới đây cũng không dám đắc tội hắn.

    Hâm Kinh có ba người không thể trêu vào. Trong đó, Quách nhị thiếu gia của Thiên Vương Phủ xếp hạng thứ nhất, hoàng đế chỉ là thứ hai.

    Đế quốc Vân Hâm có tám mươi vạn dặm lãnh đất đai, nhân khẩu ba mươi tỷ, mười ba ngàn năm lịch sử. Nếu ví đế quốc Vân Hâm là một truyền kỳ thì Thiên Vương Phủ Quách Gia chiến bảy phần của truyền kỳ, ba phần còn lại chia đều cho người trong thiên hạ.

    "Tiểu Thiên Vương" Quách Dịch, Quách Dịch nhị thiếu gia, lúc này đang ngồi ở trong kiệu bạc trước cửa Thiên Bảo Các và nghĩ đến người con gái đẹp như thiên thần, mỹ nữ đệ nhất kinh thành tên là Tô Nga. Thi thoảng hắn lại thè lưỡi ra liếm bờ môi trắng mịn như phấn như ngọc đang nhỏ dãi ướt quần áo. Đúng vào lúc này, một thanh âm khẩn thiết từ ngoài kiệu truyền vào, phá vỡ mộng đẹp của nhị thiếu gia.

    "Quách công tử, Quách thiếu gia của ta, nếu sớm biết hôm nay Quách thiếu gia tới đây, nhất định Lâm Đồng ta canh ba rời giường, canh năm dọn đường, mở cửa đứng chờ ngài ở nơi này. Nào dám để cho Quách công tử phải ở ngoài dãi nắng dầm sương như vậy, Lâm Đồng có tội, Lâm Đồng đáng chết mà."

    "Các Chủ khách khí quá." Giọng nói của Quách Dịch ôn hòa như cơn gió nhẹ mùa hạ, như sợi nắng mùa đông.

    Hắn thanh tú như một tiểu cô nương, mặc áo lông linh hồ màu trắng, trên lưng thêu hoa sen bảy sắc, quần áo do ba vạn sợi tơ vàng mềm mại bện thành, ngay cả giày dưới chân cũng thiếp vàng ròng. Đi trên đường, áo vàng lóa sáng, ngọc ngân nga, có thể nói là vô cùng xa hoa.

    "Thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử, quả nhiên là danh bất hư truyền." Lâm Đồng thầm nghĩ trong lòng nhưng trên mặt lại cười tươi như hoa. Vì thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử cũng là thiên hạ đệ nhất thần tài!

    Lâm Đồng hỏi dò: "Không biết hôm nay Quách thiếu gia tới đây làm chi?"

    "Một nửa báu vật trong thiên hạ thuộc về Thiên Bảo Các. Ta đến đây đương nhiên là vì báu vật."

    Quách Dịch tuổi gần mười bốn, làn da trắng nõn, thần thái tiêu sái thong dong. Đôi mắt linh động như ánh sao lạnh trong đêm đông, trong vắt như nước hồ thu, đẹp như viên ngọc phỉ thúy vô giá.

    "Thứ gì có thể khiến Quách nhị thiếu gia ra đường trong tiết trời giá rét thế này?"

    Quách Dịch là người như thế nào? Thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử, cộng thêm thiên hạ đệ nhất lười nhác và đệ nhất vô lại nữa.

    "Có thể làm cho Quách nhị thiếu gia đi ra ngoài đã là việc khó bằng giời, huống chi là thời tiết xấu như vậy. Rốt cuộc Thiên Bảo Các ta có bảo vật gì mà lại hấp dẫn vị tuyệt thế cặn bã này đến như vậy?" Ngay cả Lâm Đồng cũng phải tự hoài nghi có phải Thiên Bảo Các mới có trọng bảo xuất thế mà mình không biết hay không.

    Lâm Đồng đi sau mông Quách Dịch, không ngớt lời xum xoe lấy lòng: "Quách công tử vui tính quá, thiên hạ này có ai không biết nhà kho của Quách thiếu gia mới thực sự là Thiên Bảo Các. Thiên Bảo Các của chúng tôi chỉ là hậu hoa viên của Quách thiếu gia mà thôi, nào có thứ gì vừa mắt ngài." Tuy nói như vậy nhưng Lâm Đồng vẫn dẫn Quách Dịch lên tới tầng cao nhất "Vạn Bảo Trì" của Thiên Bảo Các.

    Vạn Bảo Trì là một hồ nước nhỏ do con người xây dựng, chỉ rộng mười mét vuông, sương trắng lượn lờ, hàn khí bức người, lạnh hơn cả thời tiết mùa đông ngoài Thiên Bảo Các. Đứng ven hồ khó có thể thấy vật bên trong, chỉ có thể nhìn thấy sương trằng phủ đầy mặt nước.

    Quách Dịch hiển nhiên không phải lần đầu tới Vạn Bảo Trì, tất nhiên đã hiểu rõ quy củ của Vạn Bảo Trì.

    Trên bốn vách tường có khắc vô số chữ nhỏ, bên cạnh mỗi hàng chữ lại có một bức tranh miêu tả báu vật. Những bức tranh đó trông rất sống động, tinh tế rõ ràng như vật thật, đều được vẽ ra bởi bàn tay tài hoa của họa sĩ bậc thầy "Lâm Đan Thanh".

    Toái Nguyệt Đao, sưu tầm ba trăm sáu mươi cân Thiên Ngoại Nguyệt Thuyết, rèn trong Thanh Hỏa Sơn ba mươi năm, là bội đao của nữ võ thánh Yêu Nguyệt khi còn sống. Giá bán: năm mươi vạn lượng hoàng kim.

    Hắc Lân Cốt Độc, tài liệu không thể thu thập, ngẫu nhiên có thể tìm thấy hạt nhỏ trong tro bụi núi lửa. Hắc Lân Cốt Độc, nhỏ như tro bụi, màu đen, pha vào trong nước, không màu không vị, có thể lập tức độc chết võ đạo thánh giả.

    ...

    "Loại độc này thật lợi hại, ngay cả Võ Thánh cũng có thể độc chết." Quách Dịch rất có hứng thú với "Hắc Lân Cốt Độc".

    Đế quốc Vân Hâm có khoảng ba mươi tỷ người. Nhưng người có thể trở thành Võ Thánh thì tuyệt đối không vượt quá ba. Người như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể lấy một địch vạn, là cỗ máy chiến tranh không thể đánh bại, đứng trên đỉnh của kim tự tháp. Cho dù là đại phái như Thái Linh Tông cũng chỉ là tám vị Võ Thánh mà thôi. Đó là nền tảng của Thái Linh Tông.

    Lâm Đồng nói giọng tự hào: "Tiếc là loại độc này rất khó tìm, dù cho Thiên Bảo Các ta đã tích cóp suốt mấy trăm năm mà chỉ có bảy hạt mà thôi. Nếu có thể gom đủ mười hạt thì ngay cả thần tiên trong truyền thuyết cũng..."

    Quách Lỗ là tùy tùng của Quách Dịch, cũng là "Lỗ gia" trong miệng lão quản sự. Nghe tới đoạn này, thấy Lâm Đồng lộ vẻ khác thường, vội hỏi: "Chẳng lẽ loại độc này... có thể độc chết cả thần tiên?"

    Theo truyền thuyết, Võ Thánh đã là cực hạn của thân thể. Nếu có thể siêu việt Võ Thánh, sẽ đạt tới cảnh giới thần tiên. Nên dù tu luyện tới Võ Thánh vẫn chỉ là người phàm, tuổi thọ không quá trăm năm. Nhưng một khi tu luyện đến thần tiên cảnh thì sẽ có năm trăm năm tuổi thọ.

    Hiện giờ, đế quốc Vân Hâm có ba vị thần tiên, là lão tổ của ba đại tông môn. Đó cũng là nguyên nhân ba đại tông môn có địa vị cao cả trong đế quốc Vân Hâm.

    Lâm Đồng thấy mình nói lỡ miệng, đành phải nói tiếp: "Ta may mắn được gặp lão tổ, chuyện này là do lão tổ nói ra."

    Lời của lão tổ... đương nhiên không ai dám không tin.

    "Độc này bao nhiêu tiền, ta mua hết." Mười hạt là có thể độc chết cả thần tiên. Cho dù Quách Dịch ngu cỡ nào cũng có thể biết được giá trị của nó. Đây là lợi khí sát nhân mà!

    "Lần này phải xin lỗi nhị thiếu gia rồi, thứ này đã bị mua mất." Lâm Đồng cười làm lành.

    Quách Dịch lộ vẻ không vui, vỗ vỗ vai Lâm Đồng, cười không có hảo ý, nói: "Ngươi làm ta thất vọng lắm đấy, nhưng bổn công tử sẽ không làm ngươi thất vọng. Thiên Bảo Các có gì ta mua hết."

    "Không hổ là thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử." Lâm Đồng vui vẻ, hai tay nhanh chóng gảy bàn tính, tốn nửa canh giờ mới thở phào một hơi, nói: "Quách thiếu gia, tổng cộng là ba ngàn tàm trăm sáu mươi tư vạn lạng hoàng kim. Bởi vì Quách thiếu gia là khách quen nên chỉ cần trả ba ngàn tám trăm vạn lạng là được."

    "Gọi người đến chuyển báu vật về phủ, làm lễ vật mừng thọ lão thái quân tròn trăm tuổi."

    Quách Dịch vứt cho Lâm Đồng một lượng vàng và khẽ hát ngâm nga, sải bước ra khỏi Thiên Bảo Các.

    Quách Dịch cử chỉ tiêu sái, bước đi thong dong nhưng Các Chủ Thiên Bảo Các sau lưng hắn lại rú lên thảm thiết như con heo bị chọc tiết: "Quách thiếu gia, ngài không thể làm vậy được."

    "Sao, ngươi không phục?" Quách dịch quay người cười hỏi,

    "Không dám, không dám..." Lâm Đồng chỉ có thể nén giận, chưa có ai dám lớn tiếng trước mặt nhị thiếu gia của Thiên Vương Phủ.

    Mấy người thong dong ra khỏi Thiên Bảo Các, Quách Lỗ đã nhanh chân lên trước Quách Dịch, vén rèm kiệu, đợi sẵn, thấp giọng nói: "Hôm nay trời lạnh thế này mà thiếu gia lại không nghỉ ngơi trong nơi màn che trướng ấm, thì ra là vì chuẩn bị thọ lễ cho lão thái quân."

    Quách Dịch vỗ vỗ bờ vai vững trãi của Quách Lỗ, nói lời thấm thía: "Trong kinh thành, không một kẻ nào dám không tặng lễ vật mừng thọ cho lão thái quân. Thế nhưng, cả đế quốc Vân Hâm này lại chẳng có ai dám tặng quà cho Tô Nga. Ngươi biết vì sao không?"

    Tô Nga là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, con gái của ngự sử trung thừa Tô Các. Từ nhỏ nàng đã được ca tụng là tài nữ, năm chín tuổi đã đối thơ với thái phó đương triều, giành được thanh danh "Vân Hâm Đệ Nhất Tài Nữ". Thế nhân đều khen: "Cưới vợ phải cưới người như Tô Nga."

    Quách Lỗ cười đáp: "Khắp đế quốc Vân Hâm này có ai không biết cô nương ấy là vị hôn thê của thiếu gia. Ai dám động đến nàng chứ, chẳng phải là muốn chết sao?"

    Quách Dịch nói: "Ngươi nói rất đúng, vô số điển cố về tình yêu đã cho chúng ta biết một điều vô chùng chí lý: chỉ ở trong nhà thì không thể theo đuổi mỹ nữ được, phải ra ngoài mua quà đắt tiền thì mới giành được tâm hồn thiếu nữ."

    Quách Lỗ cái hiểu cái không, nói: "Nhưng người trong thiên hạ đều biết, không phải thiên hạ đệ nhất cao thủ thì cô nương Tô Nga không lấy làm chồng."

    Quách Dịch như bị người vén lên nỗi đau, nói: "Hắn là người phương nào vậy?"

    Quách Lỗ đáp: "Thiếu tông chủ Trác Mộc Vân của Thái Linh Tông, nghe đồn người này tướng mạo đường đường, hơn nữa mới hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới thứ chín của 《 Đại Vũ kinh 》 , chỉ còn một bước ngắn nữa là thoát phàm nhập thánh."

    "Từ nay về sau, ai là đệ nhất cao thủ, người đó là tình địch của ta." Quách Dịch vào trong kiệu, nói :" Chuyển hết linh bảo trong Thiên Bảo Các đến Tô phủ. Nói là bổn thiếu gia hiếu kính vợ chưa cưới của mình."

    "Nghe nói đêm nay Trác Mộc Vân sẽ tới tham gia thọ yến. Bổn thiếu gia phải về sắp đặt trước, cho hắn biết làm thiên hạ đệ nhất cao thủ không dễ như vậy."

    Trong kiệu vang vang tiếng ca: "Ngày tuyết trắng phủ kín đất trời, đúng là lúc nhớ người ấm lạnh, mượn ngọc ấm ôn hương, đổi lấy lòng người ôn hương ngọc ấm..."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi I LOVE U, ngày 10-08-2014 lúc 08:11.
    ---QC---


  2. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annguyen1703,aolong,Bachlinhlinh,bantaylua,bellelda,BOBVU73,chl10808,compro,Cross360o,diangucmauden,dungkhocnhaem,freejack,gimmyvelantin,huatamnguyen,kah142,lalala2004,lichthieph,luffie,lybietcau,namnv,nam_god,ngocnghechvn,odin,phiêu!,qami11,rukuru,stdniitpn,ThousandFace,Tieu,Tony Tèo,tonylai78,trung1223,tuongnd,tuquy123,vipboy247,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 2: Diệt môn


    Đường về Thiên Vương Phủ phải đi qua Huyền Vũ nhai. Mới hôm nào, nơi này còn là con chốn phồn hoa bực nhất đế quốc Vân Hâm, hôm nay đã vì trời tuyết rơi nhiều mà chẳng còn mấy bóng người.

    Tám người khiêng cỗ kiệu bạc nọ vẫn nghênh ngang chạy nhanh trên đường cái.

    "Oan quá! Oan quá trời ơi..."

    Một người đột nhiên lướt ra từ bên đường, ngăn trước mặt cỗ kiệu, khóc lóc kêu oan thảm thiết vô bì.

    Quách nhị thiếu gia ngồi trong kiệu đang suy tư, tìm cách đối phó vị cao thủ trẻ tuổi chưa từng gặp mặt, chợt nghe tiếng khóc thì lấy làm lạ lắm. Khi xưa, hắn đã từng nghe con hát diễn bài ngăn kiệu kêu oan trong rạp hát. Nhưng đây là hiện thực, có muốn kêu oan cũng không đến lượt kẻ quần áo là lướt như hắn làm thanh thiên đại lão gia chứ.

    Người này không đi Thiên Hâm Phủ kêu oan, cũng chẳng khóc lóc trước kiệu của thanh quan đại thần. Vậy mà lại ngăn cản cỗ kiệu của mình, chuyện này hẳn có điềm kỳ quặc.

    "Dừng kiệu!"

    Quách Dịch vén màn kiệu đi ra, chỉ thấy một ông lão mù lòa, đầu đội đạo quan màu xanh, tay trái nắm thiên cơ chỉ, tay phải cầm Bạch Vân phướn. Trên phướn viết bốn chữ lớn "Thiên Toán Nhất Lậu."

    Quách Dịch thầm than, thằng này dám lòe mình.

    "Oan quá! Oan quá trời ơi."

    Ông lão mù lòa như nhìn thấy Quách Dịch ra khỏi cỗ kiệu, lại kêu lên.

    Quách Lỗ quát tháo: "Điêu dân to gan, không biết đây là kiệu của nhị tiếu gia nhà họ Quách hay sao? Không biết sống chết, đánh hắn cho ta." Mười mấy hộ vệ tùy tùng đi theo cỗ kiệu liền sấn tới định hành hung ông lão nọ.

    Quách Dịch nghiêm giọng quát lớn: "Đánh cái gì mà đánh? Thiên Vương Phủ là nơi nhân nghĩa, há có thể làm hại dân thường. Lỗ tử ngươi không cần dọa lão. Lão có điều gì oan khuất hãy nói ra, ta sẽ làm chủ cho lão."

    Quách Dịch nhớ tới ấn tượng xấu của mình trong mắt Tô Nga. Vì yêu nàng, hắn sẽ trở thành người tốt vậy.

    "Lão đạo đang kêu oan thay công tử." Thầy tướng số mù lòa vừa mở miệng đã nói một câu kinh người.

    Quách Dịch sững sờ, lại bật cười: "Bổn công tử đang sống tốt, sao lại bị oan rồi?"

    "Oan, sắp tới rồi."

    Quách Lỗ cười ha ha, trêu ghẹo: "Lão mù à, ngươi tính toán được cả chuyện tương lai cơ à."

    Thầy tướng mù lòa nghiêm mặt, chỉ vào chữ lớn trên lá phướn: "Thiên Tính Nhất Lậu."

    Lúc này, Quách Dịch đã hiểu ra phần lão. Lão này có oan cái đếch gì đâu, rõ là thằng bịp bợm. Hắn chợt thấy vui vẻ, cười đùa: "Ngươi nói xem ta có oan khuất gì?"

    "Thây chất đầy phủ, cả nhà bị giết."

    "Ha ha!"

    Lúc này, không chỉ Quách dịch mà cả đám hộ vệ đi theo cũng bật cười.

    "Mù lòa đúng là mù lòa, mắt chó cũng không có. Chẳng lẽ lão không biết công tử nhà ta chính là Quách nhị thiếu gia của Thiên Vương Phủ hay sao?"

    "Thằng chó này lại dám rủa thiếu gia nhà chúng ta. Đúng rồi, ha ha, lại còn diệt môn, cả nhà bị giết chứ."

    "Chết cười mất thôi."

    "Người đâu, lôi lão này ra đánh chết cho ta."

    Đám hộ vệ xoa tay soàn soạt, đang định bước về phía ông lão mù lòa.

    "Chẳng qua là một lão mù thôi. Hôm nay bổn thiếu gia có việc vui, thả lão đi đi."

    Quách Dịch chui vào trong kiệu, bật cười không ngớt.

    "Chờ một chút, công tử không hiểu nhân sinh vô thường hay sao?" Lão mù vội la lên.

    Quách Lỗ quát lên: "Thiếu gia tâm tình đang vui nhưng không có nghĩa Lỗ gia này cũng thế. Lão còn không cút là ta đánh chết đấy."

    Quách Dịch bị lão mù gọi lại, chợt cảm thấy tâm thần không yên, tựa như sẽ có việc không may xảy ra vậy. Lại vén rèm đi ra, hỏi: "Lão thấy ta có điều oan khuất gì, không biết có thể giải được không?"

    "Thiếu gia đừng nghe lão nói bậy." Quách Lỗ nói.

    "Để lão nói đã."

    Lão mù lòa nghe xong, có hi vọng, lại nói: "Có thể, có thể. Mười lượng hoàng kim có thể hóa giải tai nạn cho công tử. Mười vạn lượng hoàng kim có thể hóa đi họa phúc của cả nhà."

    Với người như Quách Dịch, mười lượng hoàng kim vốn không được tính là tiền, vì vậy liền nói: "Lỗ tử, cho lão mười lượng hoàng kim để lão giải thử xem. Nếu đáng tin cậy thì cho lão cả mười vạn lượng."

    Thiên hạ này, chỉ có thiếu gia mới dám tiêu tiền như vậy. Mười lượng hoàng kim đủ cho một người bình thường ăn uống cả đời. Quách Lỗ trợn mắt nhìn lão mù, rốt cuộc vẫn ném cho lão một thoi vàng.

    Ông lão mù nọ vươn tay một cái, chộp ngay thỏi vàng, hệt như không bị mù. Lão cất vàng vào trong ngực, rồi lần mò phía sau mông hồi lâu mới lấy ra một hòn đá dài một xích, rộng một thốn, thận trọng nâng niu như bảo bối rồi đưa cho Quách Dịch.

    Quách Dịch nhận lấy hồn đá, nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy có gì thần kỳ. Chẳng lẽ lão này vừa nhặt được ở ven đường.

    "Là cái này hả?" Quách Dịch không hiểu: "Thế này thì khó tin quá! Hòn đá này đáng giá mười lượng hoàng kim thật á?"

    Lão mù lòa lộ vẻ xấu hổ: "Mười lượng hoàng kim chỉ có thể cứu được tính mệnh của công tử. Nhưng nếu công tử cho lão mười vạn lượng hoàng kim thì lão sẽ giúp người nhà công tử gặp dữ hóa lành, tai qua nạn khỏi."

    Quách Dich bị lão già này chọc giận quá hóa cười, bật cười hỏi: "Nếu đêm nay không có chuyện gì xảy ra thì ta biết tìm lão ở đâu?"

    Khuôn mặt ông lão mù lòa chợt hiện nét nghiêm nghị, tay trái không ngừng niết véo, sau đó thở dài, nói với vẻ cao thâm khó lường: "Trên sông Vân Hâm, dưới cầu Ô Vân." Nói xong liền sải bước ra đi.

    Quách Dịch ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt hỏi tiểu Lỗ: "Trên sông Vân Hâm là ý gì?"

    "Cầu Ô Vân!"

    "Vậy dưới cầu Ô Vân là ý gì?"

    "Sông Vân Hâm!"

    Quách Dịch và tiểu Lỗ nhìn nhau, đồng thời hét lớn :"Lão lừa đảo!"

    .....

    Nếu có người muốn hỏi, Thiên Vương Phủ Quách Gia có địa vị bực nào trong đế quốc Vân Hâm?

    Vậy thì ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng có thể trả lời: "Thiên Vương Phủ có một tỷ chín trăm triệu Quách Gia Quân, chiếm bảy phần chiến lực của đế quốc. Người cai quản triều chính sau màn trướng của đế quốc Vân Hâm là Quách thái hậu, là con gái thứ bảy của lão thái quân của Thiên Vương Phủ. Ngươi nghĩ xem quyền thế của Thiên Vương Phủ lớn đến thế nào? Đương kim hoàng đế cũng chỉ bằng một phần mười mà thôi."

    Tối nay, chính là ngày đại thọ mừng lão thái quân tròn trăm tuổi.

    Truyền thuyết kể rằng, đế quốc Vân Hâm có ba vị thần tiên, là lão tổ của ba đại tông phái, đều được cung phụng là quốc sư. Nhưng rất ít người biết đệ nhất cao thủ của đế quốc lại là vị Quách lão thái quân gần đất xa trời này. Nàng chính là thần tiên. Chỉ cần nàng còn, không ai dám động vào Quách gia. Cho dù là đế quốc Vân Mộng, đế quốc Vân Hải cũng không thể. Cao thủ cảnh giới thần tiên có năm trăm năm tuổi thọ. Vị lão thái quân ấy mới chỉ một trăm tuổi mà thôi, còn sống tận bốn trăm năm nữa.

    Đại thọ của lão thái quân, người có địa vị trong đế quốc đều tới. Đây là một đêm trắng.

    Nhưng khi Quách Dịch trở về Thiên Vương Phủ thì... hoàn toàn dại ra.

    Quỳnh lâu điện ngọc trong Thiên Vương Phủ đã hóa thành đống đổ nát. Trên mặt đất chất đầy thi thể chảy máu đầm đìa, tất cả đều bị đánh đến biến dạng, không còn nhận ra hình dáng ban đầu.

    Không khí ngập mùi máu, máu đỏ khiến người muốn mửa. Quách Dịch đã nôn hết cả ruột gan ra rồi, cả nước dãi cũng đã chảy hết. Ánh mắt ấy đã phai màu, không còn giống con người.

    Thiên Vương Phủ lúc này tựa như chốn tu la địa ngục, một địa ngục dựng lên từ bể máu.

    "Tại sao lại có thể như vậy? Là ai, là ai?"

    Quách Dịch chạy như điên trong đống đổ nát, lay hết thi thể người này đến người khác như muốn tìm được một người sống.

    "Cửu di..." Một nữ thi, đầu bị chặt thành hai nửa.

    "Lục thúc..." Một nam tử oai hùng bị kiếm chém thành hai đoạn. Quách Dịch chỉ tìm được nửa thân trên của hắn, nửa thân dưới không biết ở nơi nào.

    ....

    Quách Dịch tóc tai bù xù, tơ máu hằn trong mắt, gào khóc đau đến xé lòng. Nước mắt đã cạn, chỉ còn máu tươi, lăn ra từ khóe mắt.

    Nhà Quách Lỗ đời đời làm người hầu cho Thiên Vương Phủ.Từ nhỏ, hắn đã đi theo Quách Dịch, thân thiết hơn cả anh em ruột thịt. Năm nay hắn đã mười tám, lớn hơn Quách Dịch hai tuổi, nhưng thật ra cũng chỉ là một đứa trẻ to xác mà thôi.

    Quách Lỗ lúc này đang chạy loạn trong biển thi thể, lòng đau quặn thắt. Hắn hi vọng có thể tìm được người sống, tìm được hung thủ.

    "Thiếu gia, không tìm được người sống. Nhưng không tìm thấy thi hài của lão thái quân."

    Quách Dịch quỳ dưới đất, ngửa mặt lớn trời khóc không ra nước mắt, hét lớn: "Ai, là ai, rốt cuộc là ai?"

    Đêm dài thăm thẳm, ánh nến heo hắt, từng hồi gió lạnh ùa qua cành lá cổ thụ ven đường réo rắt như tiếng ca ai oán, như có bóng u linh bay lượn trong địa ngục băng lãnh.

    "Không ngờ vẫn có kẻ còn sống."

    Chợt có một công tử áo trắng từ trên trời giáng xuống, mi mày thanh tú, vóc người cao gầy, kiếm ngọc bên hông, đẹp như trích tiên hạ phàm. Tuy rằng tiết trời giá rét nhưng y chỉ mặc một thân áo mỏng, hiển hiên là người có võ đạo tu vi cao cường.

    Công tử áo trắng từ trên cao nhìn xuống Quách Dịch.

    Quách Dịch đứng dậy nhìn hắn.

    "Ra là nhị thiếu gia, thiên hạ đệ nhất phá gia chi tử!" Công tử áo trắng cười khinh.

    Chợt có một vệt đen như ma quỷ u linh lướt qua bầu trời, sau đó lạnh lùng rơi lên đỉnh ngọn cây. Chòm râu bạc phất phơ trong gió nhẹ, bóng người nhạt nhòa trong đêm trăng như ma quỷ đến thế gian. Lão giả này chính là lão tổ của Thái Linh Tông, một trong ba đại tông môn của đế quốc Vân Hâm. Lão thần tiên đã sống hơn bốn trăm tuổi.

    Quá Linh lão tổ nói: "Mục Vân, tìm khắp Thiên Vương Phủ nhưng không tìm được 《 Táng Thiên Linh Quyết 》. Quách lão thái quân thương yêu nhị thiếu gia nhất, rất có thể đã truyền điển tịch này cho hắn."

    《 Táng Thiên Linh Quyết 》là tu tiên điển tịch mà tổ tiên đã truyền lại cho con cháu Quách gia. Quách Dịch từ nhỏ không thích tu luyện nên chưa từng học 《 Táng Thiên Linh Quyết 》. Lúc này nghe hai người nhắc tới nó, mới biết hai kẻ này đến đây để cướp lấy điển tịch.

    Trong người hắn vốn chẳng có linh quyết gì, chỉ có một thanh kiếm nhỏ mà lão thái quân từng ban cho. Thanh kiếm này dài độ bàn tay, ngay cả động vật cũng không giết được.

    Quách Dịch quát: "Các ngươi đến cùng là kẻ nào? Đã đưa lão thái quân đi đâu rồi?"

    Công tử kia cười cợt, nói: "Lão thái quân nhà ngươi đã trúng Hắc Lân Cốt Độc do ta tự tay điều chế. Tiếc là tu vi của bà ta cao quá nên chưa chết, chỉ bị phong bế tu vi mà thôi. Lúc này, bà ta đã bị nhốt trên Thái Linh Sơn, chờ ba năm nữa, xương cốt thối rữa hết thì mới chết được."

    Ánh mắt Quách Dịch băng lãnh như độc xà, nghiến răng cắn lợi nói: "Thì ra là người của Thái Linh Tông."

    Công tử áo trắng biết mình lỡ miệng nên im lặng, lập tức ra tay định bắt giữ Quách Dịch.

    "Muốn động vào thiếu gia, phải qua ải của ta trước đã."

    Quánh Lỗ khí thế như núi, đánh ra một quyền làm công tử áo trắng phun máu, cười nói: "Ta biết ngươi là thiếu chủ Trác Mục Vân của Thái Linh Môn. Ngay cả ta cũng có thể đánh bại ngươi, cao thủ trẻ tuổi đệ nhất thiên hạ cái nồi ấy. Cái loại gà đất chó kiểng.

    Chẳng ai ngờ được tùy tùng của Quách Dịch lại có thực lực mạnh như vậy, đã đạt tới cảnh giới siêu phàm nhập thánh. Song chuyện này cũng hợp tình hợp lý, lão thái quân thương yêu Quách Dịch như vậy, không thể nào không an bài một hộ vệ mạnh mẽ cho hắn.

    "Hừ! Thật láo xược!"

    Linh quang thoáng hiện trên người Thái Linh lão tổ, tay vung lên, bắn ra một đại thủ ấn, lập tức đánh gãy hai tay của Quách Lỗ, làm kinh mạch của hắn nát thành bùn máu, hai cánh tay lập tức buông thõng xuống.

    Đây là cái uy của thần tiên, ngay cả Võ Thánh cũng chẳng thể tiếp nổi một chiêu.

    Tu vi võ đạo của Quách Dịch còn chưa đạt tới cảnh giới Võ Sư, cách cảnh giới Tông Sư, Võ Thánh cả vạn dặm. Trác Mục Vân vừa đánh một chiêu đã trọng thương. Thế nhưng khi Trác Mục Vân định vươn tay bắt hắn thì từ trong ngực Quách Dịch bắn ra vạn trượng thần quang, một hòn đá bay lên từ trong áo Quách Dịch.

    "Diệt Thần Thạch!"

    Thái Linh lão tổ hoảng hốt, Diệt Thần Thạch có uy lực vô cùng khủng bố, một khi nổ tung có thể khiến phạm vi mười dặm quanh nó hóa thành chốn đổ nát. Cho dù là thần tiên cũng phải chết.

    Thái Linh lão tổ vội túm áo Trác Mục Vân lôi đi, nào còn tinh lực để ý Quách Dịch.

    Quách Lỗ bị gãy cả hai tay nhưng vẫn là một Võ Thánh. Y cắn răn vác Quách Dịch đã trọng thương lên lưng rồi liều chết trốn đi.

    Diệt Thần Thạch không nổ mà trực tiếp hóa thành đám bụi, rơi lắc rắc xuống đất. Giữa trời truyền đến tiếng chửi bậy của Thái Linh lão tổ: "Con bà nó, thằng vương bát đản nào dám luyện chế Linh Quang Thạch thành Diệt Thần Thạch?"

    Lúc này, chẳng biết Quách Lỗ đã cõng Quách Dịch chạy tới phương nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    157,annguyen1703,aolong,Bachlinhlinh,bantaylua,bellelda,BOBVU73,chl10808,compro,Cross360o,diangucmauden,dungkhocnhaem,freejack,gimmyvelantin,iamvampire2009,kah142,khangnguyen,lalala2004,LamBieng,luffie,lybietcau,namnv,ngocnghechvn,odin,phiêu!,qami11,rukuru,stdniitpn,ThousandFace,Tieu,Tony Tèo,tonylai78,tuquy123,vintram,vipboy247,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 3: Gặp lại đạo nhân mù


    Đêm đã qua nhưng trời không sáng.

    Đất trời vẫn chìm trong u ám. Thi thoảng lại có ánh chớp lóe lên, lôi xà bay múa sáng rực một góc trời, sấm rền ầm ì, mây đen cuồn cuộn, mưa như trút nước.

    Hâm Kinh là nơi phồn hoa bực nhất đế quốc Vân Hâm, cũng là nơi náo nhiệt nhất thiên hạ. Ở nơi này, lúc nào cũng có thể thấy những câu chuyện hay ho để cho mọi người bàn tán say sưa. Thế nhưng hôm nay đã có một câu chuyện khiến cho cả kinh thành phải khiếp sợ, tất cả đều nói về thảm án kinh thiên động địa đã xảy ra đêm qua.

    "Thiên Vương Phủ đêm qua đã bị diệt môn, bốn ngàn chín trăm linh ba người bị sát hại, thây nằm khắp phủ, máu tươi nhuốm đỏ cả Huyền Vũ nhai."

    "Hôm nay tảo triều, thái hậu nổi giận, cửu môn đề đốc, thống lĩnh cấm quân đều bị lôi ra ngọ môn chém đầu."

    "Quách gia xong rồi, một gia tộc truyền kỳ đã lụi tàn."

    "Chưa hẳn, nghe nói chưa ai tìm được xác của nhị thiếu gia và lão thái quân, có thể họ chưa chết."

    "Vớ vẩn, kẻ phá gia chi tử như hắn sống có ích gì, chẳng lẽ hắn có thể báo thù."

    "Nhị thiếu gia không được thì còn anh của hắn. Quách gia đâu dễ suy tàn như vậy."

    "Đúng vậy! Quách Thiếu Thương mười năm trước đã có thể lấy sức một người trảm chết chín vị thần tiên. Hôm nay đi tìm tiên đạo mười năm chưa trở về, ngày hắn trở về nhất định sẽ cuốn lên gió tanh mưa máu."

    .....

    Quách Dịch một mình lững thững đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng, trong đầu không ngừng nhớ lại hình ảnh người thân chìm trong vũng máu.

    Ngày hôm qua, hắn còn là người hạnh phúc nhất thế gian. Dòng dõi phú quý, tuổi trẻ tiền nhiều, tiêu sái thanh tú, quan trọng nhất là cô gái mà hắn thích chính là vị hôn thê của hắn.

    Chỉ qua một đêm, mọi thứ đều thay đổi, hắn đã mất tất cả.

    Hắn đi tới cầu Ô Vân trong vô thức, bên tai truyền tới tiếng nước trôi ầm ì. Đó là tiếng dòng sông ba đào cuồn cuộn, nhưng vào tai hắn lại phảng phất như có tiếng người đang đuổi giết tới đây.

    Hắn đứng trên cầu, nhìn màn trời mây đen ngùn ngụt. Hắn muốn rời khỏi đế quốc Vân Hâm, đi tìm đại ca của mình.

    Đại ca của Quách Dịch tên là Quách Thiếu Thương!

    Nếu nói Quách gia là một truyền kỳ thì Quách Thiếu Thương là một truyền thuyết.

    Mười năm trước, đế quốc Vân Mộng và đế quốc Vân Hải chia quân thành hai mươi bảy lộ tấn công đế quốc Vân Hâm, chỉ trong ba năm đã đánh tới kinh thành. Lúc ấy, hai nước có chín cao thủ thần tiên cảnh, hơn trăm võ thánh. Đàn ông trong nhà họ Quách đều chết trận, chỉ có Quách Dịch nhỏ tuổi còn sống. Ngay cả hoàng đế của đế quốc Vân Hâm cũng chết trong tay Vân Mộng lão tiên.

    Khi đế quốc sắp diệt vong thì Quách Thiếu Thương trở về. Một mình đại chiến chín vị thần tiên, trận chiến ấy khiến đất trời u ám, lòng người bàng hoàng, kết trận, cả chín vị thần tiên đều bị tru sát. Đại tướng quân của đế quốc Vân Mộng bị dọa chết ngất. Từ đó, không nước nào dám đặt chân vào đế quốc Vân Hâm.

    Khi ấy, Quách Thiếu Thương mới mười tám tuổi. Trận chiến kết thúc, hắn liền rời khỏi đế quốc Vân Hâm, đi tới "Cổ Huyền Vực" tìm kiếm tu tiên lộ, không còn quay về.

    Quách Dịch cười như điên như dại: "Ha ha ha ha.... sông Vân Hâm, cầu Ô Vân. Lão khốn khiếp, lão mù lòa, ngươi nói đúng lắm. Thây chất đầy phủ, cả nhà bị giết. Ha ha ha ha."

    Chợt có một giọng nói lo âu vang lên bên tai Quách Dịch: "Thiếu gia, thiếu gia, người đã chết thì không thể sống lại, ngươi đừng nghĩ quẩn."

    Quách Lỗ đã gãy hai tay, thân thể nặng nề khó giữ thăng bằng, lỡ chân bước trượt, đẩy Quách Dịch đang đứng trên cầu bay thẳng xuống sông Vân Hâm.

    "Con mẹ nó, lão tử còn chưa muốn chết!"

    Thanh âm của Quách Dịch này càng nhỏ, cuối cùng đã bị tiếng sóng cả át mất.

    Phía dưới là sóng lớn cuồn cuộn, nước chảy xiết, đá ngầm dày san sát. Cho dù là khối đá ngàn cân rơi xuống sông cũng hóa thành bùn nhão, huống chi là thân người.

    Quách Lỗ thương tâm gần chết, bò dậy từ trong tuyết, gọi với xuống cầu: "Thiếu gia, ta không cố ý, ngươi chết đừng hận ta...."

    Chợt nghe một tiết "Ầm" rất lớn, không giống như tiếng người rơi xuống nước mà như rơi vào ván gỗ. Trong lúc Quách Lỗ tưởng mình nghe nhầm thì phía dưới lại truyền lên một tiếng hét thảm: "Trời ơi, chân của tôi! Chân của tôi, Bạch Vân phướn của tôi!"

    "Xem ra ta không chỉ bị gãy tay mà hai lỗ tai cũng bị phế rồi, còn hại chết thiếu gia nữa. Phế nhân như ta còn sống trên cõi đời này làm gì?" Dứt lời, Quách Lỗ cũng thả người nhảy xuống.

    "Ầm!"

    Lại có một tiếng thảm thiết thê lương truyền lên từ dưới thành cầu: "Trời ơi, lưng của tôi! Không thể tưởng tượng được ta ngàn tính vạn tính, cuối cùng vẫn bị các ngươi hãm hại....A A A..."

    ... ... ..

    Ánh mặt trời vốn là thứ không đáng giá nhất trên đời, nhưng lúc này lại đậm vẻ ấm áp, ấm áp chưa từng thấy.

    Mưa to rơi suốt ba ngày, thái dương vừa lên, trời xanh mây trắng, cầu vồng rực rỡ vắt ngang qua sông Vân Hâm. Trên sông có một chiếc thuyền lá nhẹ trôi theo dòng, uốn lượn quanh co như du long xuất biển. Một lá phướn rách rưới đứng thẳng trên thuyền nhỏ, trên đó biết "Thiên Toán Nhất Lậu."

    Một người ngồi ở đầu thuyền, tóc dài màu đỏ như máu phất phơ trong gió, lộ vẻ cô độc, cô độc như một tảng đá băng lãnh.

    "Thiếu gia, ngươi lại nghĩ quẩn à?" Quách Lỗ cười hì hì, chui ra từ trong mui thuyền.

    "Con bà nó, may mà lão tử phước lớn mạng lớn, không thì đã chết rồi. Lúc ấy không biết Tô Nga sẽ thương tâm đến mức nào?"

    Quách Dịch vung tay đánh tới nhưng bị Quách Lỗ né được.

    Quách Lỗ cười đáp: "Cô nương Tô Nga chỉ thích đệ nhất cao thủ, có thích thiếu gia đâu."

    "Khi ta trở lại, ta chính là đệ nhất cao thủ."

    Mái tóc dài màu đỏ tươi buông xõa xuống, hắn xoay người, để lộ đôi mắt màu đỏ máu. Dưới ánh mặt trời, vẻ ngoài của hắn lộ vẻ yêu dị khác thường.

    Quách Dịch không biết vì sao tóc hắn lại biến thành màu đỏ, đến cả đôi mắt cũng đổi màu. Hơn nữa, tổn thương trên người đã khỏi hẳn, giống như người chưa gặp chuyện gì.

    Chẳng lẽ là do thanh tiểu kiếm này? Tối hôm đó, Quách Dịch bị Trác Mục Vân đánh, nhờ có thanh tiểu kiếm này chặn hơn một nửa kình lực, không thì hắn đã sớm chết rồi.

    Thanh kiếm này thật kỳ lạ.

    Quách Dịch lấy thanh tiểu kiếm ra xem xét, nhưng không phát hiện được điểm kỳ lạ.

    Quách Lỗ nghe Quách Dịch nói xong thì lấy làm khó hiểu, hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

    "Chúng ta rời khỏi tiểu thế giới Vân Châu, đi tới đại thế giới Cổ Huyền Vực để tìm đại ca. Ngày đại ca trở về, là lúc diệt Thái Linh Tông!" Ánh mắt Quách Dịch lạnh lẽo dị thường.

    Tiểu thế giới Vân Châu có ba đại đế quốc, đế quốc Vân Hâm, Vân Mộng và Vân Hải. Đế quốc nào cũng có hơn mười tỷ người. Ngoài ba đại đế quốc còn có vô số vương quốc nhỏ, nhưng đại đa số đều là nước lệ thuộc vào ba đại đế quốc.

    Quách gia chính là gia tộc lớn nhất đế quốc Vân Hâm.

    Đại thế giới Cổ Huyền Vực rộng lớn vô biên, xung quanh có vô số tiểu thế giới phụ thuộc. Vân Châu chỉ là một trong hàng vạn vạn tiểu thế giới đó.

    Đại ca của Quách Dịch đang tu tiên ở Cổ Huyền Vực.

    Nếu hắn có thể tìm được đại ca, đừng nói là Thái Linh Tông, cho dù ba đại tông môn của đế quốc Vân Hâm cũng phải chết.

    "Được, vậy mới đúng chứ. Ngươi bây giờ mới ra dáng nam nhi." Ông cụ mù lòa chui ra từ trong mui thuyền, chân bị Quách Dịch làm gãy, lưng bị Quách Lỗ rơi gãy, may là hắn vẫn còn sống."

    "Các ngươi khoan hãy tính tới chuyện đi Cổ Huyền Vực. Bây giờ phải trả phí đi thuyền cho ta, các ngươi đã nợ ba ngày rồi. Đúng rồi, còn tiền chữa trị...." Lão mù lòa nói luôn mồm, nào là phí tổn thất tinh thần, nào là phí tổn thương tâm lý.... một đống phí tổn đều tính lên đầu Quách Dịch.

    Quách Dịch biết đối phương là thế ngoại cao nhân. Nếu không chắc đã không biết trước vận mệnh của mình, thật ra đối phương đã cho mình cơ hội. Nếu lúc ấy Quách Dịch thật sự cho lão mười vạn lượng hoàng kim, nói không chừng đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

    Mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy bình an cho gia tộc, thật là quá rẻ.

    "Lão thần tiên, ngài là cao nhân, ngài nghĩ liệu lão thái thái có thể chống lại Hắc Lân Cốt Độc được không?"

    Tuy rằng Trác Mục Vân từng nói qua, nhưng Quách Dịch vẫn muốn tìm đáp án.

    "Bậy... nói bậy. Chỉ là Hắc Lân Cốt Độc, ít nhất cũng phải ba năm mới có thể độc chết linh giả cảnh giới thông linh."

    "Đương nhiên, lão thái quân chỉ có thể áp chết độc tính trong ba năm chứ không thể tự giải độc. Muốn giải độc, phải tìm được một cây Thạch Linh Hoa còn sống. Chỉ có nhụy của loài hoa này mới có thể giải được Hắc Lân Cốt Độc." Lão mù đáp.

    Thạch Linh Hoa, Quách Dịch thầm ghi nhớ tên loài hoa nọ.

    "Chỉ có ba năm."

    Quách Lỗ an ủi: "Sau khi ta cứu thiếu gia, từng lén quay về phủ, nhìn thấy đoàn người Thái Linh Tông đã đi rất xa rồi."

    Đi tới Cổ Huyền Vực, trong ba năm nhất định phải san bằng Thái Linh Tông, cứu lão thái quân... Có lẽ đó cũng là ngày rước nàng về dinh.

    "Quách gia đã bị diệt môn, liệu nàng có thương tâm không?"

    Quách Dịch lại nhớ tới Tô Nga.

    Ba năm nữa, hắn mới được trông thấy nàng.

    Hắn yêu nàng.

    Tô Nga mắt cao hơn đầu, ngày sau sẽ nhìn hắn như thế nào? Có còn xem thường hắn hay không?

    Quách Dịch với lão mù quen nhau thì bèo dạt mây trôi, làm sao có thể nhờ lão giúp đỡ. Cho nên, hắn dự định đi tới đại thế giới Cổ Huyền Vực để đi tìm Quách Thiếu Thương.




    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    annguyen1703,aolong,Bachlinhlinh,bellelda,BOBVU73,chl10808,compro,diangucmauden,dungkhocnhaem,freejack,gimmyvelantin,iamvampire2009,kah142,lalala2004,lichthieph,luffie,lybietcau,MrazShooters,namnv,ngocnghechvn,odin,phiêu!,qami11,rukuru,sondecuto,stdniitpn,ThousandFace,Tieu,Tony Tèo,tuquy123,vintram,vipboy247,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 4: Truyền thuyết về tu tiên giả.

    Tiểu thế giới Vân Châu, nam bắc dài ba trăm bốn mươi vạn dặm, đông tay dài hai trăm chín mươi vạn dặm, phàm nhân đi cả đời cũng không qua được một dải đông tây. Dù cho Thiết Đề Thú ngày phi ngàn dặm cũng phải mất gần một năm mới có thể tới nơi. Hơn nữa, không một con Thiết Đề Thú nào có thể kiên trì chạy suốt một năm, ít nhất cũng phải mất một nửa thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Vì lẽ đó, muốn đi đến điểm cuối cùng của tiểu thế giới phải mất ít nhất là hai năm.

    "Đi mất hai năm, vừa đi vừa về là bốn năm. Ta làm gì có nhiều thời gian như vậy."

    Tai lão mù thính như ăng ten, bắt sóng tốt vô cùng, nghe Quách Dịch thì thào liền cười nói: "Ta có thể giúp ngươi tới điểm cuối của tiểu thế giới trong ba ngày."

    Lúc này, lão mù chân không đau, lưng không mỏi, mặt mày gian trá như gian thương thấy được cừu non.

    "Thật à?"

    "Nhưng ngươi phải cho ta một vật." Lão mù ngoác miệng ra cười như vừa thực hiện được gian kế, đáng tiếc Quách Dịch ở sau lưng nên không thấy, còn Quách Lỗ ở cạnh lại nghiến răng nghiến lợi.

    Quách Dịch thở dài, không nghĩ gì đã đáp lời: "Giờ ta chẳng còn chi, tay trắng tay mà thôi, đời bạc gian... à, nhầm, lão muốn gì thì lấy đi."

    "Đưa Táng Thiên Kiếm cho ta."

    "Táng Thiên Kiếm!" Đây là lần đầu tiên Quách Dịch nghe thấy tên của thanh tiểu kiếm nọ, tay sờ soạng vào ngực, sờ vào tiểu kiếm, nói: "Không được, đây là vật gia truyền của Quách gia ta. Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất."

    "Không đưa cũng được, vậy ký nợ đi, ta tiễn ngươi một đoạn đường." Lão mù sờ vào mông, lấy ra một tờ giấy nợ đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Quách Dịch và nói: "Ký nợ ba mươi tiên quả."

    "Tiên quả là cái gì?"

    Quách Dịch không phải người dễ xúc động, nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào khác, dù có bất công cũng phải chấp thuận.

    Lão mù cười "hiền hậu", nói: "Là một loại tiền ở đại thế giới Cổ Huyền Vực ấy mà."

    "Linh Thảo Tử" là hạt giống của linh thảo, đơn vị tiền tệ thấp nhất ở đại thế giới. Một vạn "Linh Thảo Tử" đổi được một cây "Linh Thảo".

    Một linh quả đổi được trăm cây linh thảo, một linh quả là đủ để mọi người xông vào aloso nhau. Còn tiên quả trong miệng lão mù lại là loại linh quả vạn năm khó xuất hiện một lần.

    "30 tiên quả" Quách Dịch ký xong giấy nợ là trở thành người nghèo nhất thiên hạ.

    "Được rồi, ba mươi tiên quả, ta sẽ trả nhanh thôi."

    Lão mù đưa tay cầm giấy nợ, vuốt ve như được sờ soạng mỹ nữ, hôn hít một lúc rồi giấu kín vào người như báu vật.

    Con thuyền nhỏ rẽ sóng du sông, từ từ lướt đi dưới đất trời non nước.

    Quách Dịch chưa bao giờ thấy buồn như thế này, chưa bao giờ khát khao lực lượng như giờ khắc này. Nếu mình là cao thủ thần tiên thì hoàn toàn không cần nương nhờ vào lão mù nọ, Quách gia cũng không bị diệt môn.

    "Ta phải trở nên mạnh mẽ!" Lúc này, chấp niệm lan tràn vô hạn trong lòng hắn.

    Táng Thiên Kiếm trong ngực hắn lóe ánh hào quang, thân kiếm hiện lên những mạch máu dài hẹp, hằng hà sa số mạch máu tạo thành hơn trăm văn tự nhỏ, nét chữ không ngừng nảy lên như đang sống, như có sinh mệnh. Có điều, nháy mắt sau đó đã biến mất như chưa từng xuất hiện.

    "Sao ta nhìn kiểu gì lão cũng không giống thầy tướng số, mà cứ như lão gian thương thế nhỉ."

    Quách Dịch "cam tâm tình nguyện" ký "giấy nợ".

    Lão mù cười to: "Tiền nào của nấy, cao thủ thần tiên trong miệng các ngươi cũng chỉ có thể ngày đi mười vạn dặm, nhưng Bạch Giao của ta có thể ngày bay trăm dặm!"

    "Bạch giao hóa hình!"

    Lão mù nhấc Bạch Vân Phàm cắm ở đầu thuyền rồi ném lên trời, lao thẳng vào mây xanh. Chợt có tiếng rồng ngâm vang vọng giữa ngàn mây, chấn cho dòng Vân Hâm dậy sóng ngập trời. Bạch Vân Phàm ghi "Thiên Toán Nhất Lậu" đột nhiên tỏa hào quang chói mắt, hóa thành một con giao long khổng lồ hàng trăm mét.

    Dòng sông Vân Hâm dậy trăm trượng sóng, uỳnh uỳnh như nước lũ, vô số tôm cá giật nảy mình rồi chìm vào đáy nước, biến thành một dòng sông chết.

    Long uy hùng mạnh, thiên địa khuất phục.

    "Thần long." Quách Dịch kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rơi xuống đất, nửa ngày không thốt lên lời.

    Tiếng long ngâm vang vọng đất trời, trong lòng Quách Dịch tràn đầy nghi hoặc: "Rốt cuộc lão mù này là ai? Đây mới thực sự là thần tiên!"

    Lão mù nhìn thấy biểu lộ của Quách Dịch và Quách Lỗ, đắc ý đến nỗi râu vểnh lên trời: "ha ha, đây chỉ là giao long bình thường, chỉ tương đương với một trăm vạn Linh Thảo Tử mà thôi."

    Bạch giao nuốt mây nhả sương, thân hình rộng chừng mười mét, vảy có hoa văn, bay vòng trên không trung, lay mình một cái đã ra ngoài mấy chục dặm.

    Quách Lỗ cực kỳ hâm ngộ, thầm tưởng tượng có một ngày mình cũng mua được một con giao long, cười rồng bay trên trời, bay lượn giữa ngàn mây. Đây mới thực sự là thần tiên, uy phong hơn cưỡi hạc nhiều.

    Chiếc thuyền nhỏ đột nhiên bay lên, dần dần biến lớn, sau cùng lại hóa thành một con tàu cổ xưa dài trăm thước. Quấn quanh thuyền bay là một đám phù văn kỳ lạ, ấn ký lập lòe, phát ra hào quang như ngôi sao trên trời.

    Từng dải sương trắng hội tụ lại xung quanh, Bạch Giao Phi Chu khi mờ khi tỏ giữa trời mây, xa xa nhìn lại tựa như thần phật ngự thuyền giáng xuống thế gian.
    (bạch giao phi chu - giao long kéo thuyền)

    Chiếc thuyền hóa thành một vệt sáng như sao băng, lao cực nhanh về bầu trời phương bắc.

    Bạch Giao Phi Chu xuyên qua ngàn mây, bay lượn trên chín tầng trời. Tuy vậy, sàn tàu lại yên ả vô cùng, gió cũng không lùa vào được. Hằng hà sa số ngôi sao gần như có thể đưa tay hái được, đại địa thu nhỏ lại như một tấm bản đồ vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối cùng.

    "Ngươi... thực... thực là thần tiên?" Quách Lỗ rất muốn tự tát mình một cái xem có phải đang nằm mơ không, chợt phát hiện ra hai tay mình đã tàn.

    Lão mù đáp: "Trên đời này không có thần tiên, chỉ có người tu tiên."

    "Không thể nào. Nếu không có thần tiên, sao phàm nhân có thể sống lâu năm trăm tuổi, ngự kiếm giết người ngoài ngàn dặm, cười cười nói nói mà hủy diệt một tòa thành trì." Quách Dịch lại nói: "Dù là Vũ Thánh cũng chỉ sống được trăm năm, chỉ có thần tiên mới có thể thọ được năm trăm tuổi."

    Lão mù cười đáp: "Thế giới này có người sống vạn năm, họ có thể nung trời nấu biển, tay không hái sao, đạp một cái là hủy diệt tiểu thế giới, ngươi có tin không?"

    "Ta... " Quách Dịch không tin, nhưng trong lòng lại dao động.

    "Tu tiên lộ dài đằng đẵng, vạn năm cũng không dài, vượt qua Vũ Thánh chỉ là đặt chân lên tu tiên lộ. Có điều biết bao người bị chặn ở bên ngoài, vạn Vũ Thánh mới có một người đột phá phàm thai, vượt qua giới hạn. Loại người dựa vào linh đan để đột phá như Thái Linh lão tổ, nhất định là tiềm lực tầm thường, vô vọng đạt tới cảnh giới cao hơn."

    Quách Dịch tới tận bây giờ mới là tầng hai 《 Đại Vũ Kinh 》, ngay cả cảnh giới Vũ Thánh còn không biết thế nào, chớ nói chi là tu tiên lộ hư vô mờ mịt. Trong lòng không khỏi có phần thất lạc.

    Trong đế quốc Vân Hâm, ba đại tông môn, triều đình và thường dân đều có thể tu luyện 《 Đại Vũ kinh 》 , đó chỉ là bản võ học điển tịch tầm thường người người đều biết.

    《 Đại Vũ kinh 》 có tổng cộng mười tầng. Phàm nhân chỉ cần chăm chỉ là có thể tu thành ba tầng đầu tiên. Về phần tầng bốn, không phải chỉ dựa vào cố gắng là có thể thành công, mà phụ thuộc mật thiết vào thiên phú của bản thân và sự dạy dỗ của danh sư.

    Tu luyện đến tầng ba là có thể gia nhập quân đội làm lính, từ tầng bốn đến tầng sáu là có thể làm bách phu trưởng, thiên phu trưởng, vạn phu trưởng.

    Tu luyện tới tầng bảy《 Đại Vũ kinh 》là có thể trở thành bá chủ bang phái, trở thành tông sư võ đạo của một phương.

    《 Đại Vũ kinh 》 tầng mười còn được xưng là Vũ Thánh, cũng là cực hạn của phàm thể. Muốn siêu việt cực hạn, hóa thánh làm thần, đạt tới cảnh giới thần tiên trong truyền thuyết thì không thể dựa vào 《 Đại Vũ kinh 》 .

    "Ta nhất định có thể vượt qua Vũ Thánh, siêu việt phàm thai, bạch nhật phi thiên!" Trong lòng Quách Dịch dâng lên ý chí chiến đấu vô hạn!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Bachlinhlinh,bellelda,BOBVU73,chl10808,compro,dungkhocnhaem,freejack,lybietcau,MrazShooters,namnv,ngocnghechvn,odin,rukuru,stdniitpn,ThousandFace,Tony Tèo,vintram,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Oct 2013
    Bài viết
    348
    Xu
    0

    Mặc định

    Chương 5: Đại Võ Kinh tầng ba

    Lão mù đang say giấc nồng trong khoang thuyền, không ngờ chuyến này ra ngoài lại vớ được ba tiên quả, chắc là đang cười thầm trong giấc mơ đây.

    Trên sàn thuyền, Quách Dịch trầm mặc hồi lâu, cởi áo bào rồi tu luyện Đại Vũ thuyền. Một lần rồi lại một lần, không ngừng không nghỉ, lặp đi lặp lại như chẳng biết mệt là chi cả.

    Đại Vũ quyền có tổng cộng chín chín tám mươi mốt thức. Hoàn thành chiêu thức đầu tiên trong một nhịp thở, nghĩa là đã luyện thành tầng một của 《 Đại Võ Kinh 》. Có điều, dù một nhịp thở có dài đến mức nào thì cũng chỉ có thể đánh ra tốt đa tám thức, sau đó phải ngừng để thở.

    Đột phá lên tầng hai 《 Đại Võ Kinh 》, độ dài hơi thở tăng lên hai tức, có thể liên tục đánh ra chín thức. Từ đó suy rộng ra, đột phá tầng ba có thể duy trì ba tức, đánh ra được mười tám thức. Muốn trở thành Vũ Thánh, nhất định phải duy trì được mười tức, thi triển toàn bộ tám mươi mốt thức Đại Vũ quyền.

    Quách Dịch duy trì được hai tức, chỉ có thể liên tục đánh ra mười một thức Đại Vũ quyền. Hôm nay là ngày đầu tiên hắn liên tục tu luyện một ngàn lần, tổng cộng là mười một ngàn thức. Tu luyện 《 Đại Võ Kinh 》trong đêm có thể gia tăng độ dài của nhịp thở. Hắn chưa từng gắng sức tu luyện như bây giờ, đương nhiên không nhận ra, trong lúc hô hấp thổ nạp, tiểu kiếm màu đỏ tươi trong ngực âm thầm phun ra nuốt vào ánh sáng, phảng phất như đang hô hấp.

    Mãi đến bình minh ngày thứ hai, thần sắc Quách Dịch vẫn sáng láng, tinh thần no đủ hơn cả đi ngủ, làm cho Quách Lỗ lo lắng cả đêm phải giật mình kinh ngạc, cứ ngỡ đang mơ.

    Vũ Thánh là cực hạn của phàm thể, nhưng Vũ Thánh thì cũng phải ngủ, không ngủ mệt lắm. Quách Dịch chỉ mới tu tới tầng hai 《 Đại Võ Kinh 》đã có thể đánh quyền cả ngày, tu hành suốt đêm, quả là kỳ lạ. Nếu cứ một mực như vậy, chẳng phải có thể nghịch thiên?

    "Lại có thể đánh ra mười ba thức." Quách Dịch tu luyện cả đêm, cảm giác là lạ, lập tức nghiệm chứng. Quả nhiên không ngoài dự kiến, đánh ra được nhiều hơn ngày hôm trước hai quyền.

    Ngày hôm sau, Quách Dịch lại tập Đại Vũ quyền một ngàn lần, tổng cộng là mười bốn ngàn thức. Bình minh ngày thứ ba lại như thế, tinh thần sung mãn, khí thế dồi dào, gào lên một tiếng khoan khoái. Hắn liên tiếp đánh ra Đại Vũ quyền, quyền quyền cương mãnh, mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu mà lần.

    "Thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba... "

    Quách Lỗ đứng gần đó lẩm nhẩm, hắn muốn đếm xem Quách Dịch tiến bộ thế nào. Tu hành võ đạo càng về sau càng gian nan, càng chậm lại. Bản thân hắn tu thành Vũ Thánh năm mười sáu tuổi, cũng là do mười hai năm tu luyện gian khổ đến nỗi người thường không thể tưởng tượng được.

    "Thức thứ bảy, thức thứ tám... "

    Quách Dịch vẫn giữ nhịp thở đều đều, quyền cước trôi chảy.

    "Thức thứ mười hai, thức thứ mười ba... "

    Quách Dịch thở dốc, khí tức bắt đầu hỗn loạn nhưng chiêu thức vẫn chưa ngừng.

    "Thức thứ mười bốn, thức thứ mười lăm... "

    Quách Lỗ đếm thầm mà kích động không thôi. Thiếu gia tiến bộ như vậy trong một đêm, tốc độ này thật kinh người!

    "Thức thứ mười sáu... "

    Kiên trì, ta nhất định phải kiên trì, lại đánh tiếp hai thức là có thể đạt đến tầng ba 《 Đại Võ Kinh 》. Quách Dịch cảm thấy hơi thở như nghẹn lại, di động một phát là thân thể nóng như lửa thiêu, nhưng hắn vẫn không buông tha.

    "Thức thứ mười bảy... "

    Uỵch! Quách Dịch mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ướt đẫm mồ hôi, ngã xuống sàn thuyền.

    "Cuối cùng vẫn thất bại, chỉ kém một thức, chỉ kém một thức... " Quách Dịch không cam lòng, lại chồm dậy, tiếp tục đánh quyền. Hắn luyện quyền từ khi mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, một mực không ngừng, vậy mà luyện được một ngàn hai trăm lượt Đại Vũ quyền, lần nào cũng là mười bảy thức.

    Trong đêm, ngoài thuyền sương trắng mênh mông, ánh trăng như nước, đẹp như tiên cảnh.

    Quách Dịch chưa ngừng đánh quyền, đây đã là lần thứ một ngàn năm trăm. Hắn chợt cảm thấy tốc độ ra quyền càng lúc càng nhanh, nhịp thở không ngừng dài ra, lần này nhất định thành công.

    Quách Dịch ra sức tu luyện như vậy, Quách Lỗ cảm thán: "Thiếu gia chưa bao giờ là người thích tu luyện, nhưng chỉ cần là chuyện hắn muốn làm thì thiên hạ không ai cản được."

    "Mười bảy thức, mười tám thức.... "

    Thành công rồi! Ta đạt tới tầng ba 《 Đại Võ Kinh 》 rồi!

    Một đêm này, Quách Dịch thực sự quá mệt mỏi, không tu luyện được nữa, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

    Trong mộng, hình như hắn lại được thấy Tô Nga, được thấy nãi nãi, muội muội Quách Tuyết, thậm chí còn cả bộ dáng mơ hồ của đại ca Quách Thiếu Thương..

    "Đại ca, đại ca, ngươi chờ ta với. Quách gia bị người diệt rồi, nãi nãi bị trúng kịch độc, ngươi theo ta về báo thù đi, về cứu nãi nãi... " Quách Dịch trở mình trên giường, kêu to: "Đại ca, đại ca, đừng đi... "

    "Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?" Quách Lỗ từ bên ngoài vọt vào.

    "Thì ra chỉ là một giấc mộng." Quách Dịch mắt trống rỗng, mặt đầy vẻ sầu lo. Tuy là một giấc mộng nhưng lại làm cho hắn nghĩ tới một chuyện quan trọng: Mình có thể tìm thấy đại ca không?

    Tiểu thế giới Vân Châu bao la rộng lớn, nhân khẩu cả trăm tỷ, muốn tìm một người cũng như mò kim đáy bể. Cổ Huyền Vực là đại thế giới, diện tích gấp mấy tỉ lần Vân Châu, nhân khẩu cả ngàn tỷ tỷ. Đừng nói là ba năm, có mất cả đời cũng không thể đi hết một góc của Cổ Huyền Vực.

    Có lẽ báo thù chỉ có thể dựa vào mình!

    Tiếng lão mù vang lên ở phía ngoài, ngắt đứt mạch suy nghĩ của Quách Dịch: "Ha ha, ba tháng chờ đợi ở Vân Châu, cuối cùng cũng được trở về...!" Sau đó thuyền bay ngừng lại, chầm chậm hạ xuống đất, Bạch Giao gầm lên một tiếng rồi hóa thành Bạch Vân Phàm rơi xuống sàn thuyền.

    Chẳng lẽ đã tới phần cuối của tiểu thế giới?

    Quách Dịch ra khỏi tàu bay, hỏi: "Chúng ta tới đại thế giới rồi ư?"

    "Tới thế nào được, bây giờ chúng ta đang ở Vân Sơn, cực bắc của Vân Châu. Trước mặt chính là "Đại Châu Cực Bích."

    Tiểu thế giới được gọi là "Châu", tựa như Vân Châu, Trung Châu, Thần Châu.... Bao phủ quanh tiểu thế giới là một tầng bình chướng tự nhiên, chỉ có tu giả đột phá Vũ Thánh, đạt tới cảnh giới Cửu Cung Thông Linh mới có thể đột phá tầng bình chướng này, ra khỏi tiểu thế giới.

    Đại thế giới được gọi là "Vực", Cổ Huyền Vực chính là một trong số đó. Đại thế giới cũng có bình chướng, có điều tầng bình chướng này vô cùng chắc chắc, dù là cao thủ đạt tới Cửu Cung Thông Linh Đại Viên Mãn cũng không thể lay động mảy may.

    Bình chướng của tiểu thế giới được xưng là "Đại Châu Cực Bích". Bình chướng của đại thế giới được xưng là "Đại Vực Bình Chướng."

    Vân Sơn ở phương bắc của đế quốc Vân Mộng, từ xưa tới nay có không ít "Thần Tiên" từng lưu lại dấu chân ở nơi này. Ngọn núi cao ngất đến trời mây, tựa như nối đại địa với trời cao, mặt bắc của dãy núi phảng phất bị người ta dùng kiếm chặt đứt, lưu lại một vách đá thẳng đứng cao vạn mét.

    Vách đá dựng đứng này được gọi là "Vân Nhai". Bên kia của Vân Nhai là không trung hỗn độn, một dải Đại Châu Cực Bích xanh lam trong suốt tựa như sông ngân hà từ trên chín tầng trời chảy xuống, ném vào một khối đá là có thể tạo ra từng vòng rung động. Hàng năm, có vô số người của ba đại đế quốc, lặn lội từ khắp nơi về triều bái dưới Vân Nhai, người ta đều nói đây là đường lên trời.

    "Đây là chỗ yếu nhất của Vân Châu Cực Bích, đám người như Thái Linh lão tổ cũng có thể đột phá từ nơi này để đi du lịch ở tiểu thế giới khác." Con thuyền thu nhỏ như bàn tay, bay vào tay áo của lão mù.

    Ba người đứng trên tầng mây bên cạnh Vân Nhai, ngoài kia là biển mây lãng đãng, nền trời như thơ như họa, thái dương vừa dậy lóe ánh bình minh. Đối diện Vân Nhai là mặt gương khổng lồ Đại Châu Cực Bích, gió to tràn qua thiên nhai, thổi áo bào bay phần phật.

    "Tiểu thế giới khác?" Quách Dịch nghi hoặc.

    "Cổ Huyền Vực rộng lớn bao la, gấp Vân Châu cả tỷ lần. Vô số tiểu thế giới ở xung quanh nó tựa như đống hạt vừng trên bánh nướng, không ai có thể đếm hết được. Ba ngàn năm về trước, có một gã thừa chất, mất hơn năm trăm năm mà chưa đi hết được các tiểu thế giới, chỉ tính sơ sơ đã có khoảng mươi vạn tiểu thế giới nằm gần Cổ Huyền Vực, đấy là chưa tính các Vực khác.

    Quách Dịch nghe xong mà cảm thán không ngớt, Vân Châu đúng là hạt cát trên sa mạc. Ngày nào đó cứu được nãi nãi, báo thù cừu nhân, nhất định phải dẫn Tô Nga đi tham quan các nơi này.

    "Ta còn một vấn đề." Quách Dịch hỏi lão mù: "Ngày đó, sao ngươi lại ngăn cỗ kiệu của ta?"

    "Kiếm tiến ấy mà!"

    "Vó vẩn, tu vi của ngươi cao thâm khó dò, đám người Thái Linh lão tổ tuyệt đối không thể sánh được. Rõ ràng ngươi có thể ngăn cản thảm kịch ở Thiên Vương phủ, tại sao ngươi không ngăn lại?" Quách Dịch đã muốn hỏi từ lâu.

    Lão mù lầu bầu hồi lâu: "Liên quan gì đến ta, lại không có chỗ tốt gì, tội gì ta phải xen vào chuyện của người khác."

    "Đã không liên quan gì, sao ngươi lại cứu ta lúc ở dưới cầu Ô Vân, còn tìm cách đưa ta đi Cổ Huyền Vực. Đến cùng là ngươi có dụng ý gì?" Quách Dịch từng bước áp sát.

    Lão mù lùi lại, lắp bắp: "Ngươi... quên... chúng ta có giao dịch à?"

    "Nếu là giao dịch thì ngươi sợ cái gì? Sao ngươi lại nói năng ấp úng vậy hả?"

    "Ài! Lão đây chịu không được rồi!" Lão mù đưa ra một tay, chỉ về phía Quách Dịch và Quách Lỗ, hai người lập tức bị cuốn vào trong Đại Châu Cực Bích. Hai người tựa như bùn rơi vào trong nước, biến mất không còn gì nữa, chỉ để lại hai vòng rung động trên không gian.

    Lão mù đứng trên Vân Nhai, chửi ầm lên với Đại Châu Cực Bích: "Con mẹ nó, cái thứ gì không biết! Người tốt thật khó làm, Quách gia các ngươi thật lắm trò, ép lão tử phải chạy tới đây. Hai huynh đệ khốn nạn, huynh khốn nạn, đệ khốn nạn, cả nhà các ngươi là khốn nạn..."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Bachlinhlinh,bellelda,chl10808,compro,dungkhocnhaem,freejack,lybietcau,namnv,ngocnghechvn,odin,phiêu!,rukuru,stdniitpn,ThousandFace,Tony Tèo,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status