Chương 5: Đi học
Ngồi vào trên bàn, cậu bé bắt đầu ăn thức ăn mà lão già mang tới. Nhìn cảnh cậu bé ăn ngấu nghiến như thế, lão già lắc lắc đầu thở dài. Bàn tay già nua nhăn nheo đưa lên trực tiếp xoa xoa đầu cậu bé một cách nhè nhẹ. Con mắt tràn đầy từ ái nhìn về phía cậu bé.
Cạch! Âm thanh vang lên khi mà từ trong người lão già lấy ra một cái hộp gỗ đặt ở trước mặt cậu bé. Đang ăn tối, cậu bé cũng phải dừng lại tò mò nhìn về phía chiếc hộp gỗ này. Lão già thở ra một hơi nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp gỗ cũ ký đến trước mặt hắn: “Đây là đồ mà cha cháu đã giao cho ta. Khi cháu trở thành hồn sư, anh ta nói với ta hãy giao thứ này cho cháu!”
Tò mò, cậu bé đem chiếc hộp mở ra thì thấy được chiếc hộp trong đó nằm một cái nhẫn cũ kỹ. Chiếc nhẫn này so với ngón tay cậu bé to hơn quá nhiều. Nắm giữ chiếc nhẫn trong tay, nhớ đến điều gì đó, Dante đem năng lượng ít ói trong đó truyền vào chiếc nhẫn này. Nhất thời năng lượng tràn vào chiếc nhẫn làm cho hắn cảm nhận thấy được mọi thứ ở bên trong.
Ở trong chiếc nhẫn này tràn ngập các loại kim hồn tệ, tiền nhiều đến mức mà Dante thấy choáng váng. Hắn chưa bao giờ thấy được niều tiền như thế. Ở trong đó còn nằm một tờ giấy nho nhỏ. Tuy nhiên hắn không có lấy ra mà mở miệng cười nói với lão già: “Cảm ơn ông, ông thôn trưởng!”
“Ha...” Tiếng thở dài lão già phát ra khi thấy được đôi mắt ướt át cậu bé. Bàn tay lão lại lần nữa đưa lên xoa xoa đầu cậu bé. Nụ cười hòa nhã và từ ái xuất hiện trên mặt ông lão.
Chờ lão già rời đi, cậu bé mới từ trong không gian giới chỉ lấy ra tờ giấy. Tờ giấy trong đó có viết những dòng chữ chúc mừng cậu bé trở thành hồn sư. Đồng thời cũng có lời xin lỗi vì không thể ở bên cạnh cậu bé được. Đồng thời dặn dò nếu như võ hồn của cậu bé được kế thừa giống mình như vậy nhất định phải rời đi đế quốc Thiên Đấu mà đến Tinh La. Nếu như võ hồn không phải kế thừa giống mình thì có thể ở lại nơi này.
“Cảm ơn...” Đưa tay lên vuốt khóe mắt mình, cậu bé Dante mở miệng cười có phần gượng gạo: “Cha!” người cha này thực sự tuyệt vời, hắn lẩm bẩm nói: “Nhưng mà người không biết được từ khi sinh ra ta đã khác người. Ta còn nhớ được tất cả những thứ đó. Cảm nhận được đã từng có tình yêu của mẹ cũng tràn đầy tình yêu của cha. Nếu như sau này ta có được sức mạnh, ta nhất định thay các ngươi trả lại mối thù này. Ta sẽ bắt bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.”
“Hử...” Dante lập tức đưa lên bàn tay của mình, cậu bé ngạc nhiên chớp mắt nhìn về phía bàn tay mình rồi lẩm bẩm: “Vết thương đâu hết rồi! Liền hết rồi... này...” Vẻ mặt cậu bé ngơ ngác thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là trong lúc đó...”
Ba tháng trôi qua... Một cậu bé ngồi ở trên mặt đất bắt đầu hít thở nhè nhẹ. Ba cậu bé khác cũng y như vậy đang ngồi ở nơi đó hít thở giống như cậu bé. Xung quanh cậu bé tóc trắng xấu xí, từng cây cỏ như bắt đầu phát ra rung động nào đó. Chúng tăng nhanh tốc độ trưởng thành bằng mắt thường có thể thấy được. Đặc biệt sau lưng cậu bé tóc trắng xấu xí đó, một cây cỏ màu xanh với những chiếc lá sắc nhọn như kiếm mọc ra.
Điều khác biệt duy nhất ở nơi này đó chính là xung quanh cậu bé khoảng ba mét, cây cỏ có phần tươi tốt nhưng sau ba mét ấy tất cả đều hóa thành khô vàng. Điều này thực sự có phần quỷ dị. Tươi tốt nhất chính là cây cỏ với những chiếc lá kiếm sắc bén sau lưng cậu bé.
“Dante...” Âm thanh khàn khàn vang lên cũng làm cho đám nhóc chú ý tới. Tất cả đám nhóc gồm bốn người trong đó có cậu bé Dante quay ra nhìn về phía lão già. Lúc này, lão già mở miệng cười nhẹ nói: “Chúng ta đi thôi! Cháu đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Anh Dante... anh phải đi sao?” Ba đứa bé nam này đều có hình dáng vài phần xấu xí không quá đẹp trai. Một đứa bé tóc màu đen thường hay gọi Tiểu Thạch Đầu, một đứa bé tóc màu đỏ gọi là Tiểu Lý đầu, một đứa bé tóc màu xanh gọi Tiểu Vương đầu. Cách gọi này gọi theo họ bọn nhóc. Chúng đều có khuôn mặt bình thường hoặc xấu xí. Xấu trai nhất vấn là Dante với mái tóc trắng và da đen. Hợp lại thành tứ quỷ.
“Ừm...” Dante cười nhìn về phía mấy đứa bé nói: “Anh phải đi rồi! Các em nếu có thời gian rảnh rỗi nhất định phải ngồi tu luyện hô hấp. Đối với sức khỏe bọn em sẽ có cải thiện. Đúng rồi nha... đây là bí mật của chúng ta đấy nhé...” Vừa nói hắn xoa đầu mấy đứa trẻ: “Được rồi... anh đi đây. Tạm biệt mấy đứa...”
Vẫy vẫy tay chào hỏi mấy đứa nhóc, Dante đi về phía cái cây cỏ sắc bén. Lúc này cây cỏ sắc bén đã được đặt lên một cái chậu gỗ bẩn thỉu. Lão già kỳ quái nhìn về phía Dante hỏi: “Cháu mang theo thứ này làm gì vậy? Cái thứ cỏ này ở nơi nào mà chẳng có!”
“Khác nhau ông ạ!” Dante lắc lắc đầu cười nói: “Cây cỏ này vốn ở trong vườn của cháu lại sống rất khỏe mạnh. Nó giống như ý chí của cỏ cây ở thôn Thảo Miếu chúng ta vậy. Cháu mang theo nó có cảm giác như mình vẫn ở thôn Thảo Miếu cùng mọi người vậy!”
“Ài...” Lắc lắc đầu, lão già thở ra một hơi: “Tùy cháu thôi! Cháu đã chuẩn bị xong chưa? Không mang theo thứ đồ gì khác sao?”
“Cháu không ông ạ!” Dante mở miệng nói: “Cha cháu để lại cho cháu chút tích lũy. Cháu lên trên đó học tập sẽ mua một chút đồ dùng ở trên đó. Với lại ở nhà cũng chẳng có cái gì để mang đi cả, ông ạ! Ừm... ngoài cái cây nhỏ này ra!” Nghe được những lời này từ miệng Dante thì lão già cũng theo đó gật gù vài cái.
Hai người đi cùng với nhau theo đó ở bên ngoài vậy mà có khá nhiều thôn dân đã tiến đưa. Dante có chút kinh ngạc vì sự đón đưa nồng hậu của đám người này. Người thì cho hắn con gà, người thừa cho hắn rau củ quả. Có người còn tặng cho hắn nguyên một con dê làm cho Dante kinh ngạc.
Thấy được hai người đã ngồi lên xe ngựa, Vương đầu cười mở miệng hỏi: “Thôn trưởng, bé Dante... hai người ngồi chắc chưa vậy?” Lão già đưa tay lên phẩy phẩy, bàn tay Vương đầu mới giá một cái. Chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, đem theo hai người tiến về phía trước.
Nhìn Dante ngồi trong thùng xe ngửa, con mắt ngơ ngác nhìn về phía đám rau củ, dê, gà mà đám người cung cấp cho mình. Lão già cười nhẹ nói: “Thôn dân chúng ta cũng rất tốt. Họ thấy được cháu muốn lên học viện trong thành học tập nên mới đưa tiễn tặng quà như vậy. Sau này nếu cháu có trở thành hồn sư cũng không nên quên mọi người đã từng đối tốt với cháu như thế nào!”
“Vâng, ông thôn trưởng!” Đầu Dante hơi gật đầu mở miệng nói: “Ông ơi, ông có thể kể cho cháu về học viện được không ông?”
“Đương nhiên là được rồi!” Lão già cực kỳ hòa ái cười và gật đầu hỏi: “Vậy cháu muốn biết cái gì?”
“Cháu muốn ở học viện...” Dante thoáng trầm ngâm sau đó mở miệng nói: “Nếu như có thể cháu muốn tìm một công việc nào đó để làm thêm kiếm thêm chút thu nhập ông ạ!?”
“Làm thêm?” Vẻ mặt ngạc nhiên lão già theo đó biến thành cười nhạt nói: “Đùa đấy à! Cháu mới có sáu tuổi mà thôi có thể làm thêm cái gì chứ? Cháu cứ học tập tốt là được. Có điều, nếu cháu học hành có tiến bộ thì ta cũng còn chút dành dụm tiền từ cha cháu để lại. Dù sao sau này đến học viện hồn sư trung cấp thì chúng ta cũng không còn suất học nữa đâu. Ở đó trả không ít tiền mới được vào học đấy!”
“Còn có học viện hồn sư trung cấp cơ à!?” Dante tò mò chớp mắt lên tiếng nói: “Vậy có hay không học viện cao cấp ạ!?”
“Đương nhiên là có rồi!?” Người nam nhân Vương đầu đang đánh xe cười mở miệng trả lời thay: “Chỉ là những học viện này chỉ cho quý tộc học tập mà thôi. Chúng ta những người dân này cơ bản chẳng có cơ hội để mà vào nơi đó học tập!”
“Tiếp tục đánh xe đi!” Lão già thấy mình bị cắt ngang như thế có vài phần tức giận đưa tay phẩy phẩy. Người thanh niên cười trừ mới tiếp tục đánh xe.
Chiếc xe lăn bánh hướng về phía trước đi bất quá đập vào mắt ba người là một người lão già cùng với một cậu bé tóc độ tuổi ngang bằng với Dante. Con mắt Vương đầu hơi mở to, hắn ngạc nhiên chỉ về phía trước mở miệng nói: “Thôn trường, hinh như đó là thôn trưởng thôn Thánh Hồn, ông Jack thì phải!?”
“Hử!?” Lão già lập tức quắc mắt mở miệng hỏi: “Lão gà con?”
“Ông Jack...” Vương đầu lập tức hô lớn sau đó vẫy vẫy tay. Theo tiếng hô hai người một già một trẻ quay đầu lại thì thấy được chiếc xe ngựa đi tới. Họ thấy được Vương đầu đánh xe tới và nở nụ cười hòa nhã: “Ông Jack... ông đi đâu vậy!?”
“Ờ... Vương đầu ở làng bên đây à!?” Lão Jack cười mở miệng nói: “Ta đưa thằng nhóc này lên thành Nordin nhập học học viện Hồn Sư... Ân... lão gà cỏ!?” Nhìn thấy được lão thôn trưởng, lão Jack theo đó buột miệng hỏi. Ngay sau đó giữa hai người lập tức dùng ánh mắt tóe lửa nhìn nhau.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile