TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 52 1231151 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 260

Chủ đề: Thảo Thiên Đế (Đấu La Đại Lục)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định Thảo Thiên Đế (Đấu La Đại Lục)

    Trọng sinh tại đại lục đấu la, mang theo ký ức kiếp trước nhưng chẳng có lấy một ký ức hữu dụng cho tu luyện. Thế giới này không có ma pháp, đấu khí, tu chân, luyện thể... cũng chẳng có các nghề nghiệp như luyện đan, luyện khí, phù chú... Chỉ có duy nhất một nghề nghiệp duy nhất là hồn sư. Hồn sư đa dạng với các loại võ hồn từ cây cỏ, cái cuốc, kiếm... thậm chí còn có các võ hồn cấp bậc thần thú như bạch hổ, phượng hoàng... Tư chất hồn sư được quyết định sau khi thức tỉnh võ hồn. Hồn sư có tiềm lực càng mạnh khi võ hồn thuộc loại càng mạnh, tiên thiên hồn lực càng cao.
    Ta võ hồn chỉ là một cọng cỏ xanh bình thường, hồn lực càng chỉ có chưa đến nửa cấp. So sánh với người có tiên thiên mãn hồn lực cấp 10 kém đến cả 100 lần. Vậy thì sao? Trong tay ta chỉ có một cọng cỏ bình thường nhưng vậy thì sao? Chỉ một cọng cỏ ta cũng có thể trảm xuống nhật nguyệt sao trời. Ta đi vốn là con đường vô địch.
    Ta vì thảo thiên đế. Đế đạo vô địch, nhất thảo già thiên. Một cọng cỏ nhưng trảm nhật quyệt sao trời.
    (Một cuốn đồng nhân đấu la. Nhân vật chính không biết được cốt truyện. Sinh ra phế võ hồn, hồn lực càng cực ít. Chẳng có bàn tay vàng, chẳng có nghịch thiên công pháp, chẳng có lão già, chẳng có tư chất nghịch thiên... Có chỉ là một khỏa vô địch tâm, có chỉ là thiên phú ngộ đạo)
    ---QC---
    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 1: Đại lục Đấu La

    Ánh sáng mặt trời rực rỡ lung linh chiếu sáng lên trên một thôn trang nhỏ. Những người dân phong ở đây đã dậy từ sớm bắt đầu công việc của mình. Những căn nhà đơn sơ được lằm bẳng gỗ ở khắp mọi nơi. Từng đoàn khói nhẹ bắt đầu thông qua ống khói bay lên trên không trung.

    “Lộc cộc...” Tiếng đánh xe ngựa vang lên. Người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc lam và khuôn mặt vuông vực, dáng vẻ hiền lành chất phác trong một bộ quần áo đơn sơ. Trong tay hắn đang bê một chiếc sọt chứa đầy cỏ đem nó đặt xuống dưới. Bàn tay hắn đưa lên lau mồ hôi ở trên trán và nhìn về phía chiếc xe ngựa hỏi: “Vương đầu, mới sớm như vậy anh đi đâu vậy!?”

    “Lý đầu đấy à...” Người nam nhân tầm khoảng ba mươi có khuôn mặt hơi chút bỉ ổi nhưng thần hình cực kỳ to con cười mở miệng: “Đương nhiên giao hàng sớm tại thành Nordin rồi? Sớm như vậy bán ra được thứ này mới kiếm được nhiều chút. Trong thành quý tộc, họ đều yêu thích thịt tươi mới mà...” Liếc mắt nhìn về phía sau lưng xe. Trên xe ngựa hắn chất đầy một đống gà, dê... hắn quay ra giải thích với người thanh niên.

    Trên con đường đá thô sơ, một người nam nhân già nua tầm ngoài năm mươi có thân hình to cao với lưng hơi gù xuống. Bàn tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt chòm râu của mình. Theo sau lưng hắn tổng cộng chín đứa trẻ.

    “Thôn trưởng, buổi sáng tốt lành!” Hai người đang nói chuyện thì thấy được lão già cùng với đám nhóc đi theo sau thì vội vã lên tiếng nói.

    “Chú Lý, chú Vương... cháu chào hai chú ạ!” Một đứa bé độ tuổi sáu tuổi có mái tóc màu trắng bạch kim, khuôn mặt xấu xí và đôi mắt màu lam nhìn về phía hai người mà cúi chào hành lễ. Đám nhóc thấy vậy một vài đứa cũng nhao nhao làm theo. Lão thôn trưởng nhìn về phía mấy đứa bé cùng với đám thanh niên hơi gật đầu một cái.

    Dẫn theo cả đám nhóc này rời đi xuyên qua một con cầu gỗ nhỏ hướng về phía đầu thôn đi tới. Lúc này, người thanh niên ngồi trên xe lại thở ra một hơi nói: “Năm nay lại đến ngày thức tỉnh võ hồn cho bọn nhỏ nữa. Không biết năm nay thôn chúng ta có khá hơn những năm trước không? Nếu như có thể ra một hồn sư thì tốt bao nhiêu nhỉ?”

    “Ài... trở thành hồn sư nào có dễ dàng như vậy chứ?” Người thanh niên Lý đầu lắc lắc đầu cười khổ một tiếng: “Năm sau cũng đến thằng nhóc nhà ta thức tỉnh võ hồn. Không biết nó thức tỉnh có hay không hồn lực. Nếu như có một chút hồn lực thôi thì đều có thể trở thành hồn sư. Tốt biết bao nhiêu...”

    “Hà...” Người thanh niên họ Vương ngồi trên xe bất đắc dĩ nói: “Chỉ có con cháu các tông môn mới có thể trở thành Hồn Sư. Người dân thường như chúng ta trở thành hồn sư căn bản thực sự quá khó. Ngươi còn không biết cái tên Lý đầu... à ta không phải nói ngươi. Cái tên Lý đầu ở bên thôn Thánh Hồn ấy mà...” Bàn tay hắn đưa lên ra vẻ tức giận nói: “Suốt ngày hễ cứ có việc gì hắn đều sẽ khoe với ta thôn Thánh Hồn hắn có một hồn thánh xuất hiện. Hắn nhắc mãi không biết mệt hay sao?”

    “Còn không phải ra một hồn thánh sao?” Vẻ mặt thanh niên Vương tức giận mắng: “Không biết đã chết bao nhiêu năm rồi vẫn còn nói những lời này. Nếu như thôn chúng ta cũng ra một hồn sư thì tốt biết bao. Mỗi năm thôn Thánh Hồn đều có một danh công độc sinh miễn phí mà thôn chúng ta liên hợp vài thôn mới có một danh. Nhưng mà... căn bản cái danh ngạch này mấy năm trở lại đây chẳng có ai đụng đến!”

    “Ài... ngươi cũng nói đúng, Vương đầu!” Người thanh niên Lý đầu gật gà gật gù vài cái, miệng cảm thán: “Nếu như chúng ta ra một danh hồn sư thôi cũng đủ khoe khoang rồi. Tốt biết bao nhiêu!”

    “Thôi... không nói nữa!” Bàn tay thanh niên Vương đưa ra phẩy phẩy, vẻ mặt chán nản: “Ta còn đi lên trên thành phố đây nếu không muộn mất!” Nói xong hắn cầm dây cương xe ngựa phát ra tiếng quát. Con ngựa bắt đầu chuyển động vó chân.

    Lão già dẫn theo một đám đứa bé đều độ tuổi khoảng sáu tuổi hướng về phía đầu thôn đi tới. Ở đầu thôn có một kiến trúc khá lớn, nó là kiến trúc lớn nhất ở trong cả ngôi làng này. Kiến trúc với những miếng gỗ rất chắc chắn được xây theo kiểu Giáo Đường. Hơn nữa vô cùng sạch sẽ cho thấy nơi này thường xuyên được dọn. Ở trên cửa còn có ấn ký màu vàng với hình ảnh sự kết hợp một thanh kiếm và một đôi cánh.

    “Mình đã sáu tuổi rồi sao?” cậu bé xấu xí tóc trắng trong đoàn người phía sau thầm nghĩ: “Không nghĩ tới nhanh như vậy mình đã đến tuổi thức tỉnh võ hồn rồi.” Dường như thoáng ra tiếng thở dài, cậu bé ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, đôi mắt mê mang.

    “Những ký ức kiếp trước của mình thật là nhiều. Trong đó có ký ức mình là một tu sĩ tu luyện công pháp khác biệt so với thế giới này. Càng tu luyện nguyên giới, lấy thân là đạo tu luyện con đường khác biệt nghịch thiên vượt cấp mà chiến trong giới tu sĩ. Càng nổi danh và tự xưng Thiên Đế tức cùng cảnh giới ta vì đế hoàng. Thế giới đó thật sự màu sắc muôn vàn những cũng muôn vàn hiểm nguy, muôn ngàn kỳ ngộ. Mình cũng chết vì bị cường giả cao hơn vài giai không cần mặt mũi đem mình nghiền chết.”

    “Những đoạn ký ức này, đáng tiếc chúng thật đứt quãng. Chúng chẳng có chút kỳ ức nào về công pháp tu luyện cả. Chúng chẳng giúp được mình điều gì cả. Thế giới này thật lớn, mình muốn đi ra ngoài. Thế nên trở thành hồn sư là con đường duy nhất của mình hiện nay.”

    Đây là từng đoạn ký ức trong đầu cậu bé khi hắn được sinh ra ở thế giới này. Thế giới này gọi là đại lục Đấu La. Nơi mà cậu bé sinh ra thuộc đế quốc Thiên Đấu tại phía Tây Nam thuộc tỉnh Fasno. Thảo Miếu thôn là một thôn xóm nhỏ thuộc về thành Nordin của hành tỉnh Fasno mà thôi. Thôn này chỉ có hơn hai trăm hộ mà thôi. Vì sao gọi thảo miếu thôn vì thôn này chung quanh đều mọc lên cỏ, là nơi cực kỳ thích hợp chăn nuôi các loại như ngựa, bò, dê...

    Bên ngoài Thảo Miếu thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Thành Nordin, thành Nordin trong Tỉnh Fasno mặc dù không coi là thành thị lớn gì nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch. Thành Nordin bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.

    Theo những gì hắn biết thì trên đại lục có hai đại đế quốc, hoặc cũng có thể nói là hai liên minh. Bởi vì trong hai đại đế quốc, đại lượng lãnh thổ phong cho chư hầu, lực lượng võ trang của quý tộc nhiều không kể xiết. Hai đế quốc một là nơi cậu bé sống đế quốc Thiên Đấu, đế quốc kia là đế quốc Tinh La ở phương Nam. Fasno hành tỉnh ở giao giới hai đế quốc, mà Thảo Miếu thôn cùng thành Nordin khoảng cách cùng Tinh La đế quốc chỉ có không đến hai trăm dặm lộ trình mà thôi.

    Cậu bé từ thôn dân nói chuyện với nhau biết tại đại lục Đấu La không có võ công như ở trong ký ức hắn có tu tiên, tu ma pháp, đấu khí, phù chú... nhưng lại có một loại hắn biết đó là võ hồn. Mỗi n gười đều có võ hồn thuộc về chính mình, trong đó, một bộ phận người cực nhỏ là võ hồn có thể tiến hành tu luyện, hình thành một nghề nghiệp, gọi là hồn sư. Mà đại lục nghề nghiệp cao quý nhất gọi là hồn sư.



    So sánh với ký ức của hắn thì hồn sư ở đây có vài phần khác biệt so với hắn biết. Hồn sư ở nơi này rõ ràng không tu luyện giống như ký ức kiếp trước của hắn mà tu luyện đó là cần hồn hoàn. Hắn cũng không biết hồn hoàn như thế nào chỉ biết nó là vòng sáng quanh thân hồn sư do săn giết hồn thú sinh ra. Mà điều kiện trở thành hồn sư đó chính là khi thức tỉnh võ hồn nhất định cần phải có hồn lực khác biệt hẳn trong ký ức hắn biết.

    Võ hồn chia làm hai loại lớn, một loại là khí võ hồn, một loại là thú võ hồn. Tên như ý nghĩa, lấy khí cụ làm võ hồn chính là khí vũ hồn, lấy động vật làm võ hồn chính là thú võ hồn. Tương đối mà nói, khí võ hồn bao hàm phạm vi lớn hơn nữa, đại đa số người đều là khí võ hồn, mà trong khí võ hồn, võ hồn không cách nào tu luyện cũng phải so với thú võ hồn lớn hơn nhiều.

    Cậu bé từng gặp qua trong thôn một người có võ hồn là cái cày. Hiển nhiên là một loại võ hồn không cách nào tu luyện, nhưng mặc dù như thế, lúc hắn canh tác so với bình thường thôn dân cũng tốc độ nhanh hơn một ít. Đây cũng là toàn bộ hiểu biết của cậu bé, bởi vì mỗi người đều có võ hồn của chính mình, cậu bé cũng muốn biết, võ hồn chính mình là cái gì. Rốt cuộc là khí võ hồn hay là thú võ hồn, hoặc có thể là võ hồn không thể tu luyện?

    Người trên đại lục Đấu La, võ hồn sẽ thức tỉnh lúc sáu tuổi mà hôm nay chính là ngày ấy...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  3. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 2: Thức tỉnh phế võ hồn

    “Ài...” Thoáng thở ra một hơi, cha hắn đã qua đời lúc mà hắn còn rất nhỏ. Bất chợt một bóng ảnh xuất hiện. Đó là một người thanh niên tầm ngoài hai mươi khá đẹp trai với mái tóc màu đen xám từ không trung hạ xuống. Một tay hắn để sau lưng ngạo nghễ nhìn về phía lão già đang dẫn đám nhóc tới. Bên ngoài mặc một bộ quần áo cực kỳ sang trọng với cái huy hiệu ở bên ngực trái. Hình ảnh một thanh kiếm dài và một đôi cánh màu vàng kim. Ngay cả ở ống bắp tay áo cũng có in hình này màu xanh lam.

    Tức khắc thấy người thanh niên này, lão già lập tức mở miệng, tay đặt ngực hơi khom người: “Buổi sáng tốt lành, ngài chiến hồn sư tôn kính!” Cúi đầu thật sâu, lão già khá ân cần và nhẹ nhàng: “Lần này lại phải làm phiền ngài nữa rồi!”

    Đầu người thanh niên hơi gật một cái, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Thời gian của ta không nhiều! Bây giờ bắt đầu luôn đi!”

    “Được rồi, các cháu...” Lão già mỉm cười chìa tay hướng về phía người thanh niên đối với đám nhóc giảng giải: “Vị này là chiến hồn đại sư đến từ thành Nordin. Tiếp theo, ngài ấy sẽ dẫn các cháu vào để thức tỉnh võ hồn của mình. Các cháu nhất định phải phối hợp với đại sư tiến hành thức tỉnh võ hồn. Ông rất kỳ vọng trong số các cháu có thể có người trở thành Hồn Sư.”

    “Được rồi!” Hắng giọng một cái, người thanh niên xoay người để lại lưng cho lão già: “Năm ngoái ông cũng nói mấy câu này. Trở thành Hồn Sư thật sự dễ dàng như thế sao? Năm nào cũng vậy, ta đi thôn trang các ngươi đều không có lấy một người có hồn lực. Cũng chẳng có võ hồn thích hợp.”

    “Ài... đúng vậy!” Lão già chán nản lắc lắc đầu: “Bình dân chúng ta muốn thức tỉnh võ hồn có hồn lực thật sự khó. Chỉ có người truyền thừa của các quý tộc, tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn Sư nhất!”

    Hai tay của người thanh niên bắt đầu kết ấn. Quanh thân của hắn bắt đầu phát ra khí thế màu tím. Khí thế này vờn quanh cơ thể hắn. Ngón tay hắn chỉ thẳng về phía cánh cửa gỗ. Rõ ràng là một loại giải ấn hay đại loại như vậy. Khi khí thể máu tím bắn vào chiếc cửa gỗ thì cửa gỗ lập tức sáng lên ánh sáng màu vàng. Ở tâm điểm cửa gỗ một vòng tròn sáng lên. Giống như một thứ gì đó bị phá vỡ.

    Cánh cửa không tự người mà theo đó mở ra, người thanh niên bước vào và đám nhóc đi vào phía bên trong theo. Ở bên trong cực kỳ rộng rãi với những khung cửa sổ kính ánh sáng chiếu vào. Một tấm thảm đỏ dài kéo tới tận cuối căn nhà. Tại cuối tấm thảm đỏ có một bục giảng và một cái ghế. Phía trên chiếc ghế đó có treo một tấm vải đỏ đang phủ xuống và hình đôi cánh cùng với thanh kiếm cắm ở trên đó được in lên. Đỉnh tầng nhà còn treo các vòng sắt được cắm đầy các cây nến. Vài tấm vải đỏ nhỏ kéo xuống đều có in hình cánh chim và hình kiếm đan xen.

    Ấn ký này chính là thuộc về Võ Hồn Điện. Một tổ chức lớn nhất, Dante cũng không biết lớn như thế nào. Sự lớn mạnh cũng như thâm nhập vào trong dân chúng của nó lớn hơn cả so với các đế quốc. Có lẽ sự tồn tại Võ Hồn Điện tạo ra sự cân bằng thế chân vạc mới có thể làm cho hai đế quốc không tấn công thôn tính lẫn nhau. Nếu không e rằng sớm đã có chiến tranh giữa hai đế quốc.

    Cậu bé tin tưởng với một tổ chức lớn thì việc xấu nào cũng có. Ngay cả đế quốc cùng với tông môn cũng không ngoại lệ. Hẳn là Võ Hồn Điện cũng có nhưng bị che dấu mà thôi. Song phong bình Võ Hồn Điện trong lòng dân chúng cũng không hề thấp chút nào. Nếu như có một ngày hắn trở thành hồn sư phải lựa chọn tham gia vào tổ chức nào thì hắn không ngần ngại lựa chọn Võ Hồn Điện. Vì Võ Hồn Điện dù sao cũng vì dân chúng làm rất nhiều việc, có thể coi nó lúc này đại diện cho tiếng nói dân chúng cũng không ngoại lệ.

    “Bọn nhỏ!” Người thanh niên nhắc nhở nói: “Các ngươi mau xếp thành hàng đi!” Lời nói nhắc nhở người thanh niên làm cho đám nhóc nhao nhao xếp thành hàng dọc. Bất đắc dĩ người thanh niên nhắc nhở: “Các ngươi có thể xếp thành hàng ngang...” Đám nhóc lại một lần nữa xếp hàng lại.

    Đứng ở vị trí thứ chín cũng là vị trí cuối cùng, cậu nhóc tóc trắng xấu xí nhìn thẳng về phía người thanh niên. Lúc này, người thanh niên hơi gật đầu, ánh mắt quan sát đám nhóc này một chút rồi nhẹ giọng nói: “Ta là Tố Vân Đào, Đại Hồn Sư cấp 26. Là người sẽ dẫn dắt mấy đứa thức tỉnh võ hồn. Bây giờ...”

    Bàn tay người thanh niên vung lên, sáu viên đá màu đen lập tức xếp thành vòng tròn. Nó theo đó quay trung quanh và lơ lửng cách người thanh niên Tố Vấn Đào không xa. Đồng thời chúng còn hơi phát ra ánh sáng vàng kim nhè nhẹ, người thanh niên nói: “Ta tiến hành thức tỉnh Võ Hồn cho các ngươi. Với từng đứa một... nhớ kỹ! Bất kẻ là xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ!” Một tay đặt sau lưng, một tay chỉ thẳng về phía đứa bé đầu tiên: “Ngươi trước đi!”

    Ngón tay đứa bé đầu tiên chỉ thẳng vào mình, Tố Vân Đào hơi gật đầu. Tức khắc đứa bé đi về phía trước đứng ở trong vòng tròn. Nó ngẩng đầu nhìn về phía sáu viên đá đang bay lơ lửng. Tố Vân Đào đem hai tay chắm lại trước ngực bộ dạng tạo ra sao cho mình đẹp trai nhất. Giọng nói cũng không quên nhắc nhở: “Đừng sợ nhé!” Bàn tay vung ra, một luồng khí từ bàn tay hắn bắn ra hướng về phía sáu viên đá làm cho sáu viên đá lập tức phát ra ánh sáng mạnh mẽ hơn và quay nhanh hơn: “Nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ!” Sáu viên đá theo đó dần dần hạ xuống bao quanh cơ thể đứa bé.

    Đột nhiên con mắt của người thanh niên biến mày màu đen, hai tay hắn áp lại ngực mình sau đó toàn thân gồng lên: “Độc lang phụ thể!” Theo một tiếng gầm thân thể người thanh niên bắt đầu sáng lên hai vòng sáng hình tròn từ dưới chân bay lên. Một màu trắng và một màu vàng. Một tiếng sói chu vang lên: “Gầm...” Hình ảnh một con sói với đôi mắt sáng quắc xuất hiện sau lưng người thanh niên.

    Tiếng gầm rú của con sói làm cho đám nhóc ngay cả đứa bé ở trong vòng tròn cũng sợ hãi không thôi lùi chân lại. Riêng chỉ có phần cậu bé tóc trắng xấu xí đứng ở cuối nhìn cảnh này mà không đổi sắc chút nào. Người thanh niên Tố Vân Đào lập tức nhắc nhở: “Đừng động! Ta đã nói rồi, không phải sợ. Đây là võ hồn độc lang của ta. Nếu sau này trong số mấy đứa có ai có thể trở thành một vị Hồn Sư cũng sẽ sử dụng năng lực giống như thế này!”

    “Người ở thế giới này chỉ có thể sử dụng võ hồn dưới dạng đơn giản như vậy sao?” Cậu bé tóc trắng thầm nghĩ trong lòng: “Giống như trong ký ức của mình, võ hồn hoàn toàn có thể tách ra cùng chủ nhân đơn độc chiến đấu hoặc phụ thể với chủ nhân. Hơn nữa thông qua hấp thụ thiên địa linh khí mà dần dần trưởng thành. Song hình như hồn sư ở đây tu luyện rất khác biệt thì phải.”

    Đôi tay người thanh niên đưa lên, nhất thời cậu nhóc bay lên trên không trung. cả người cậu bé giống như được bao phủ trong một lớp vòng tròn bảo hộ màu vàng. Từng hạt ánh sáng màu vàng thấm vào trong cơ thể cậu bé. Người thanh niên Tố Vân Đào nhẹ giọng nhắc nhở: “Đưa tay phải ngươi ra!”

    Bàn tay cậu bé đầu tiên lập tức đưa ra, trên tay cậu bé xuất hiện một cây cỏ màu xanh với một cái chùm nhỏ. Người thanh niên nhăn mày nói: “Là khí võ hồn sao? Cỏ đuôi chó cũng có thể coi là một khí võ hồn. Miễn cưỡng thật đấy!” Lắc lắc đầu: “Nếu có hồn lực hẳn có thể coi trở thành hồn sư hệ thức ăn! Này...” Trong tay người thanh niên không biết khi nào xuất hiện một quả cầu thủy tinh trong suốt màu xanh. Quả cầu thủy tinh bay về phía cậu nhóc: “Để ta xem ngươi có hồn lực hay không? Nếu sở hữu hồn lực thì cho dù là khí vũ hồn cũng có thể tiến hành tu luyện trở thành hồn sư! Dù sao... cỏ đuôi chó cũng có thể làm thức ăn!”

    Nhìn quả cầu bay xuyên vào trong vòng sáng, cậu bé có chút lo lắng hỏi: “Đại sư... ta phải làm thế nào?”

    Nhìn thẳng về phía cậu nhóc, người thanh niên Tố Vân Đào nghiêm túc nói: “Dùng ý niệm thu hồi lại võ hồn của ngươi. Nếu sau này muốn sử dụng lại thì dùng ý niệm để triệu hoán nó ra.” Tức khắc cỏ đuôi chó từ từ thu nhỏ lại và biến mất trước mặt cậu bé. Bàn tay cậu bé vươn ra trực tiếp chạm nhẹ vào quả cầu. Thế nhưng quả cầu vẫn nguyên dạng như vậy, người thanh niên thở ra một hơi dài: “Ài... Không có hồn lực. Ngươi không thể trở thành hồn sư! Giờ thì đi sang một bên đi!”

    Con mắt và cái miệng của cậu bé mở rộng hết sức kinh ngạc. Đến cuối cùng thì cậu bé cúi đầu ảm đạm buồn rầu. Rời khỏi vòng sáng, cậu bé hết sức chán nản. Song người thanh niên chẳng thèm để ý đến hắn mà mở miệng nói: “Người tiếp theo!”

    Võ hồn đúng là đủ loại hình, đủ loại kiểu dáng. Người thì có võ hồn cây cuốc, người có võ hồn cái cào cỏ, cái liềm, cỏ lam ngân một dạng có rất thường thấy ở xung quanh đây. Người thanh niên Tố Vân Đào liên tục lắc đầu cảm thán: “Lại lầ một phế võ hồn không có lực công kích cũng chẳng có lực phòng ngự.” Tiếng nói của hắn giống như tuyên bố tử hình đối với đám người.

    Rốt cuộc cũng đến người cuối cùng, cậu bé tóc trắng da đen xấu xí bước về phía bên trong. Cơ thể hắn lập tức bay lên không trung, từng hạt màu vàng lấm tấm chui vào trong cơ thể hắn. Hắn cảm giác được cả người nâng nâng và một chút cảm giác ấm áp dào dạt. Ý nghĩ trong đầu hắn đang suy tính: “Ấm áp quá... có thứ gì đó bị khóa lập tức được mở ra vậy!”

    Bàn tay hắn chìa ra thì một cây cỏ màu xanh hết sức bình thường xuất hiện trong tay hắn. Người thanh niên Tố Vân Đào nhìn về phía võ hồn trong tay cậu bé thì lập tức lắc đầu thở dài: “Lục Thảo! Lại là một phế võ hồn!”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  4. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 3: Tiên thiên hồn lực

    Lục thảo vốn là một cây cỏ màu xanh hết sức bình thường dùng để nuôi gia súc. Nó thường thấy ở trung quanh nơi này, không có gì không bình thường hơn cây cỏ này. Thấy vậy thì Tố Vân Đào chán nản lắc lắc đầu, giọng nói cảm thán: “Xem ra thôn Thảo Miếu lần này cũng lãng phí thời gian một cách vô ích rồi!” Ngón tay hắn kết ấn, mấy viên đá cũng theo đó bay vụt trở về trong tay của hắn.

    Đem viên đá nắm lại trong tay, người thanh niên nhàn nhạt đáp: “Mấy đứa có thể đi được rồi!” Theo một tiếng thở dài đám nhóc, tất cả đều xoay người buồn bã rời đi. Duy chỉ có cậu bé với mái tóc màu trắng xấu xí vẫn còn đứng ở nơi đó.

    Đối diện với đôi mắt cậu bé, thân ảnh của người thanh niên vẫn cao lớn như vậy. Người thanh niên còn đang dọn dẹp đám đồ. Cậu bé có chút lo lắng hỏi: “Chú à... ngài còn chưa kiểm tra hồn lực của ta mà?”

    Quả cầu thủy tinh trong tay người thanh niên, hắn đang kiểm tra quả cầu này sau đó lẩm bẩm nói: “Không cần kiểm tra nữa. Loại võ hồn bỏ đi giống như cỏ xanh đó, ta chưa từng thấy ai xuất hiện hồn lực cả!” Vừa nói người thanh niên chẳng thèm quay lại nhìn về phía hắn.

    Dường như không cam lòng, cậu bé vẫn vươn tay ra đối với người thanh niên mà cầu khẩn: “Chú à... để cho ta kiểm tra một lần được không?”

    Quay người lại thấy được ánh mắt khẩn thiết của cậu bé, người thanh niên thở ra một hơi dài: “Xem ra chưa kiểm tra cho ngươi thì ngươi chưa hết hy vọng. Được rồi, thử đi! Dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian...”

    Cậu nhóc đưa tay lên chạm lên quả cầu, nhất thời trong người cơ thể cậu bé cảm giác được một nguồn năng lượng theo đó rót vào trong quả cầu này. Quả cầu theo đó hơi rung lên, người thanh niên Tố Vân Đào mở miệng nói: “Ta đã nói rồi... ngươi... đây là...” Con mắt Tố Vân Đào mở to hết cỡ ngạc nhiên nhìn về phía quả cầu thủy tinh đó rồi nói: “Không nghĩ tới thực sự có hồn lực!”

    Ánh sáng yếu ớt khó mà dùng mắt thường có thể thấy được. Song khi võ hồn phụ thể, Tố Vân Đào lại có thể phát hiện được ánh sáng le lói, hắn cảm thán nghĩ: “Cho dù chỉ là một tia lẻ lói cũng chứng minh là có hồn lực tồn tại. Nếu không phải mình sử dụng võ hồn cơ bản không có cách nào nhìn được cậu bé này có hồn lực cả.”

    Cảm giác tay mình bị hút chặt lấy, cậu bé không biết phải làm sao? Tố Vân Đào vung tay lên trực tiếp đem phản lực từ quả cầu làm cho cậu bé rời tay lùi lại. Quả cầu vẫn lơ lửng tại nơi đó, Tố Vân Đào cảm thán nói: “Không nghĩ tới có hồn lực. Cậu bé... cậu thật sự là người khác biệt. Vậy mà một cọng cỏ bình thường cũng có thể có hồn lực. Ta thực sự kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ta phát hiện một phế võ hồn như cỏ xanh. Loại võ hồn phế nhất trong các võ hồn có hồn lực đấy!”

    “Chú à...” Bộ mặt cậu bé tràn ngập vui mừng, hắn mở miệng hỏi: “Vậy ta có thể trở thành hồn sư rồi sao?”

    “Đừng hy vọng quá nhiều!” Tố Vân Đào thở ra một hơi, bàn tay đem quả cầu thủy tinh thu lại. Dáng vẻ nhìn về phía cậu nhóc thở ra một hơi: “Sự mạnh yếu của một võ hồn không chỉ liên quan đến hình thái mà hồn lực ít nhiều cũng rất quan trọng. Tuyệt đại đa số người khi thức tỉnh võ hồn là không có hồn lực. Giống như mấy đứa bé vừa rồi vậy, chỉ định bọn họ cả đời không thể trở thành hồn sư. Một khi thức tỉnh võ hồn mà xuất hiện hồn lực cho dù chỉ là một chút cũng có thể thông qua minh tưởng mà tiến hành tu luyện. Đây chính là cái gọi là tiên thiên hồn lực.”

    “Sự cao thấp của hồn lực khi thức tỉnh sẽ quyết định sự cao thấp của bước khởi điểm tu luyện thành hồn sư. Tiên thiên hồn lực càng cao thì tốc độ tu luyện sau này sẽ càng nhanh. Cấp bậc hồn sư chia làm mười danh hiệu sau khi thức tỉnh võ hồn có thể gọi là hồn sĩ. Hồn lực của hồn sĩ cấp thấp nhất chính là hồn sĩ cấp 1, cao cấp nhất là cấp 10. Theo như ghi chép thì người thức tỉnh có hồn lực cao nhất là cấp 10 tức tiên thiên mãn hồn lực. Trước kia khi ta thức tỉnh cũng chỉ là hồn lực cấp 1 mà thôi! Mỗi khi đạt đến cao nhất, hồn sư phải hấp thu hồn hoàn mới có thể tiến vào danh hiệu cấp tiếp theo.”

    “vậy ta...” Cậu bé tò mò hỏi: “Hồn lực là cấp 1 sao?”

    Lắc lắc đầu, người thanh niên Tố Vân Đào mở miệng nói: “Hồn lực của ngươi không phải cấp 1, cơ bản chính là nửa cấp. Không phải nói đến nửa cấp cũng không phải. Nếu ta không dùng võ hồn phụ thể cơ bản không nhìn ra được ngươi có hồn lực. Có lẽ hồn lực của ngươi chỉ đạt đến một phần mười của cấp 1. Sau này e rằng ngươi muốn đột phá hồn sĩ tiến vào hồn sư cũng thực khó khăn.”

    “Trường hợp ngươi thật đặc biệt!” Hai tay người thanh niên chắp sau lưng, hắn đi đảo vài cai rồi nhẹ giọng nói: “Tiên thiên hồn lực của ngươi chưa đầy nửa cấm so với nửa cấp còn kém rất nhiều lần. Trong lịch sử ghi chép lại thì hồn lực thấp nhất cũng là nửa cấp. Cũng có chút đáng tiếc cho nhóc, nếu như võ hồn nhóc chỉ là nông cụ có tính công kích một chút thôi có lẽ nhóc có cơ hội trở thành hồn sư rồi. Hài...” Nói xong hắn lại lắc lắc đầu đi qua cậu bé, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ vai hắn một cái rồi hướng về phía ngoài mà đi tới.

    “Ôi địt*!” Trong lòng cậu bé thầm chửi nhỏ: “Địt* mẹ thằng nào viết mấy cuốn tiểu thuyết bố láo. Bọn mày không phải viết rằng cứ hễ người trọng sinh, người xuyên việt, hay người thức tỉnh luân hồi thì sẽ bố láo bố lếu với trời cao sao? Ôi địt* mẹ, mình kiếp trước theo ký ức là chiến thiên chiến địa, nghịch thiên mà đi, cũng cảnh giới cơ hồ vô địch, cơ hồ vượt cấp mà chiến. Tại sao kiếp này mình trở thành địt* như thế!” Hít thở có chút gấp gáp muốn chửi lớn một trận, hắn thầm nghĩ: “Đáng lý... không tiên theien mãn hồn lực thì cũng hồn lực cao một chút, không có võ hồn thần long, thần phượng thì cũng kiếm thần chứ? Tại sao lại võ hồn cỏ xanh phế đến mức yếu ớt nhất trong các loại vậy. Ta địt* mẹ mày!”

    Mặc dù muốn chửi một trận thật lớn nhưng mà cậu bé biết mình chửi cũng vô dụng. Hít một hơi thật sâu, cậu bé lắc lắc đầu xoay người cũng theo đó đi ra ngoài. Trong lòng lại ngẫm nghĩ: “Vẫn may mình có được hồn lực. Không giống như những người khác còn không có hồn lực, còn không thể trở thành hồn sư!”

    Cánh cửa gỗ mở ra, cuối cùng lão già đang an ủi một đứa bé. Thấy được Tố Vân Đào đi ra ngoài, lão thôn trưởng mới đi tới hỏi: “Đại sư...” cánh cửa đóng vào thì lập tức vòng sáng phát ra và giống như một loại phong ấn nào đó phong ấn cánh cửa lại.

    “Kết quả thế nào rồi...” Lão già nhìn về phía cậu bé tóc trắng da đen xấu xí hỏi lại: “Trong số những đứa bé trong thôn bọn ta năm nay có đứa nào có thể trở thành hồn sư không?”

    “Ài...” Cúi đầu thở ra một hơi, Tố Vân Đào nhẹ giọng nói: “Có thì đúng là có một!”

    Con mắt lão già mở lớn nói: “Có sao? Thôn chúng ta có thể ra hồn sư rồi?” Vẻ mặt lão vui sướng và tràn đầy kích động.

    “Đáng tiếc!” Tố Vân Đào theo đó lắc lắc đầu cảm thán: “Võ hồn lại là một cây cỏ xanh bình thường: Lục thảo! Hơn nữa hồn lực căn bản không đạt đến được 1 cấp, ông đã hiểu chưa?”

    “Lục thảo!” Bàn tay lão già đưa lên run rẩy, bàn tay khe khẽ nắm lại: “Tiên thiên hồn lực chưa đến một cấp! Thật sự đúng là...” Đi tới người thanh niên, lão già run tay lên cầm lấy cánh tay hồn sư hỏi nhẹ: “Đại sư... chẳng lẽ lục thảo thật sự không có cách nào để tu luyện sao?”

    “Ế...” Gạt nhẹ cánh tay lão già ra, người thanh niên lắc lắc đầu: “Cũng không phải hoàn toàn không thể tu luyện. Chỉ là ông cho rằng một cây cỏ màu xanh nhỏ cùng với sự tăng cấp của võ hồn sẽ tiến hòa thành cái dạng gì!? Phế võ hồn đi đến cuối cùng vẫn chỉ là phế võ hồn thôi!” Lắc lắc đầu: “Được rồi, ta cần đi đến thôn tiếp theo!”

    “Hồn lực chưa đến nửa cấp, vũ hồn bỏ đi!” Lão già có phần chán nản lắc lắc đầu.

    “Ông thôn trưởng...” Cậu bé tóc trắng đen xì xấu xí đi tới: “Cháu xin lỗi ông vì không có võ hồn tốt hơn cũng không có hồn lực cao hơn!”

    “Dante...” Lão già hơi ngẩn người nói: “Vậy ra cháu là đứa bé có tiên thiên hồn lực chưa đến nửa cấp, võ hồn là lục thảo mà đại sư đã nói!?” Cậu nhóc tóc trắng nhè nhẹ gật đầu và tỏ ra buồn bã. Bàn tay lão già đưa lên ôn nhu vỗ nhẹ lên vai cậu bé: “Dante à... Mặc dù thiên phú cháu không được tốt lắm nhưng cháu cũng đã rất khá. Không biết bao lâu rồi thôn Thảo Miếu chúng ta không có một người có được hồn lực rồi. Trung quanh đấy mấy thôn làng khác đều cũng không có người có thể trở thành Hồn Sư. Bây giờ cháu lại có hồn lực, điều đó cũng làm cho ta thấy được đủ.” Mỉm cười hòa nhã đối với cậu bé: “Cháu nói cho ông biết, cháu có muốn đến trường học đặc biệt để học tập cách tu luyện Hồn Sư không? Chỉ có nơi đó mới có các loại tri thức chuẩn xác liên quan đến Võ Hồn.”

    Cậu bé chỉ thoáng suy nghĩ một chút sau đó gật đầu một cái: “Ân...”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

  5. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    2,535
    Xu
    666

    Mặc định

    Chương 4: Ngủ thiếp đi

    Nhìn thấy ngôi nhà gỗ cũ kỹ, cỏ mọc đầy căn nhà, lão già thở ra một hơi đưa tay lên vỗ nhẹ vai cậu bé và an ủi nói: “Đến nhà rồi! Lát nữa nhớ đến nhà ông lấy thức ăn nhé. Ông sẽ nấu mấy món thật ngon chúc mừng cháu có thể trở thành hồn sư.” Vừa nói vừa cười, lão già tiếp tục nói: “Học viện Nordin mở ra cũng cần ba tháng nữa. Trong thời gian này, cháu có thể chuẩn bị. Sau ba tháng ta sẽ đưa cháu đi học viện Nordin. Tại nơi đó, cháu có thể học được kiến thức về hồn sư.”

    “Vâng...” Cậu bé mỉm cười nhìn về phía lão già: “Cảm ơn ông, ông thôn trưởng. Ông về đi, cháu có thể tự lo cho mình được!”

    “Hài...” Lão già đưa tay vỗ nhè nhẹ đầu của cậu bé: “Được rồi... ông về đây!” Nói xong lão già mới quay đầu xoay người chầm chậm rời đi. Cậu bé nhìn về phía ông lão rời đi, hắn lắc lắc đầu một cái. Thực ra thôn trưởng là một người rất tốt. Tuy nhiên vợ thôn trưởng có phần hơi khó tính mà thôi.

    Cha hắn qua đời lúc đó hắn mới hơn bốn tuổi. Thôn trưởng đem hắn nhận nuôi về nhà nhưng vợ thôn trưởng có phần hơi quá khó tính. Để tránh gia đình thôn trưởng bất hòa, hắn mới trực tiếp đi ra ở riêng. Đồng thời mỗi ngày sẽ nhận chút thức ăn cung cấp nuôi dưỡng từ chỗ thôn trưởng.

    Đi vào trong sân mọc đầy cỏ dại, ,mặt đất thì mọc đầy cỏ dại chẳng ai có chút ngó ngàng tới. Dù sao một đứa bé thì làm sao có thể dọn được đống cỏ dại này. Cái nhà này là cha hắn mua sau khi chết để lại cho hắn. Văn kiện vẫn ở trong tay thôn trưởng. Trước khi chết, cha hắn nhờ thôn trưởng trông chừng hắn.

    “Đáng ghét, tại sao hồn lực lại ít như vậy chứ?” Cậu bé tức giận vô cùng trực tiếp dùng chân đá đá cỏ. Sau đó càng cúi xuống bắt đầu dùng tay nhổ cỏ, những cây cỏ xanh hết sức bình thường này. Chúng còn không phải giống võ hồn của hắn sao? Tại sao võ hồn hắn lại là một cây cỏ bình thường đến như vậy, hồn lực ngay cả nửa cấp cũng không có. Hắn phát ra âm thanh non nớt: “Địt* mẹ ông trời, địt* mẹ ông... bất công vừa thôi! Tại sao có người sinh ra đã cao quý, võ hồn hơn người. Lại có người cả đời làm người dân bị chén ép thế là sao hả? Địt* mẹ công bằng công chính ở đâu.”

    Chạy lung tung, dẫm lung tung, dùng tay nhỏ cỏ lung tung. Đến cuối cùng mệt quá, cậu bé Dante đi về phía một cái chòi tránh nắng. Cái tròi này ở giữa sân bây giờ phía dưới nó cũng đã mọc đầy cỏ dại. Khi hắn ngồi trên ghế thì cái ghế trực tiếp đổ gẫy làm cho hắn cảm giác khó chịu khi mông rơi phịch xuống đất: “Địt* mẹ mày, đến cái ghế mày cũng bắt nạt tao à...”

    Bụp... Bàn chân vung lên đem chiếc ghế đá bay. Bàn tay càng vung lên tiếp tục nhổ bay đám cỏ ở phía dưới muốn đem nơi này dọn sạch. Thế nhưng một cảm giác đau nhói làm cho cậu bé kêu lên một tiếng: “A...” Không biết lúc nào tay cậu bé đã bị cỏ xanh trực tiếp rạch nát. Một giọt máu theo đó từ ngón tay cậu trực tiếp nhỏ xuống cọng cỏ đã cắt đứt ngón tay cậu. Cậu bé tức giận mắng: “Mẹ mày... ông dẵm.... ông dẵm...”

    Một tay bịt lấy ngón tay đang bị thương của mình, cậu nhóc điên cuồn dẵm trên cái cỏ đã làm rách tay cậu. Dẫm đến quá mệt mỏi, cậu bé ngã phịch lên trên mặt đất dưới cái chòi tránh đi ánh náng trên bầu trời. Đôi mắt theo đó nhắm nghiền lại, cậu đang suy nghĩ về những ký ức trong đầu mình. Ký ức kiếp trước của cậu bé. Sau đó càng mở ra đôi mắt mình nhìn về phía tay phải đang rỉ máu, một cây cỏ màu xanh hiện lên trong tay cậu bé. Chán nản, cậu bé lại nhắm mắt vào nhưng vẫn để cây cỏ lơ lửng trong lòng bàn tay cậu bé.

    Vẫn ở trong trạng thái mở ra võ hồn, cậu suy nghĩ suy nghĩ đến cuối cùng không biết mình như thế nào rơi vào trạng thái thất thần. Tiếng gió nhẹ bên tai, tiếng côn trùng khẽ kêu, cậu cảm giác được mình giống như biến thành một cây cỏ. Cậu nghe được giống như cây cối đang hít thở. Từng hơi thở cây cối rất nhẹ nhàng, rất chầm chầm. Theo hô hấp thì khí trong cơ thể những cây cỏ, thậm chí đại thụ cũng đang chuyển động theo một hô hấp đặc biệt nào đó.

    Sự rung động cùng với hô hấp đều đều này khiến cho cậu bé cảm giác say mê. Cậu vì thế mà không tự chủ được bắt đầu hô hấp nhịp nhàng có vận luật đi theo loại hô hấp này. Cây cỏ xanh trong tay cậu cũng vì thế mà lay động. Từ cơ thể cậu giống như có thứ gì đó cực kỳ thân thiện với thiên nhiên. Những cây cỏ xung quanh cơ thể cậu bé cách đó một đoạn ngắn cũng chuyển động giống như cực kỳ vui sướng.

    Thời gian lẳng lặng trôi đi, lão già vẫn không thấy được Dante đến nhà lão. Lão già nhìn về phía đám thức ăn đã nguội tanh bị nữ nhân kia đem cất đi. Bất đắc dĩ lão già lắc lắc đầu lấy ra một ít thức ăn rồi xoay người ra cửa. Một nữ nhân lớn tuổi mở miệng hỏi: “Ông đi đâu vậy!? Lại đi đưa thức ăn cho đứa con hoang đấy hả?”

    “bà này.. lại nói cái gì thế hả?” Lão già quay về phía nữ nhân kia bực mình nói: “Tôi mang cho cháu nó thức ăn. Mà hiện giờ nó cũng đã trở thành hồn sư rồi. Sau này biết đâu nó sẽ trở thành vinh dự cho thôn Thảo Miếu chúng ta...”

    “Thôi đi, thôi đi!” Bà lão lập tức giễu cợt vài câu: “Võ hồn cây cỏ xanh, nơi nào chẳng có. Hồn lực thì chỉ có chưa đến nửa cấp. Loại đó mà còn làm vinh dự cho thôn chúng ta được sao? Săn giết hồn thú thu hoạch hồn hoàn gì đó còn khó nói chi việc khác? Ông cũng thật là nhiều chuyện quá đi! Con cháu thì chẳng lo cứ lo cho người ngoài!”

    “Cái bà này...” Phất tay áo, lão già giận dữ nói: “Năm xưa, cha nó đã nhờ tôi chăm sóc cho nó. Tôi đã nhận lời người ta rồi sao có thể thất hứa được. Bà đừng nói nữa... chắc là có chuyện gì với nó rồi. Tôi nghĩ là tôi vấn đến nhà thằng nhóc xem sao? Biết đâu đã có chuyện gì đó xảy ra thì sao?”

    Lão thôn trưởng dọc theo con đường đi về phía căn nhà cũ kỹ, lúc này hắn thấy được ngay cậu bé đang ngủ trong sân. Tuy nhiên nhìn sân với đám có không xa đang bị trà đạp, nhổ lên. Rất nhiều còn cho thấy cỏ đã bị người cố tình dẫm nát. Nghĩ đến đây lão già lắc lắc đầu thở ra một hơi đi sát đến gần. Lúc này thấy được thằng bé vẫn còn đang ngủ say.

    Dường như lão muốn đến đánh thức thằng nhóc dậy thế nhưng suy nghĩ thế nào thì lão lại lắc lắc đầu. Đến cùng lão đi về phía trong căn nhà sau đó đem thức ăn để ở nơi đó. Càng đem thức ăn đựng thật kỹ đảm bảo sẽ không có chuột bọ ăn thức ăn của thằng bé. Sau đó lão mới rời đi, trước khi rời đi lão mới liếc nhìn về thằng bé một cái.

    Tuy nhiên đến buổi chiều tối, lão thôn trưởng cũng không thấy được thằng nhóc đến tìm mình. Lúc này, lão đã có phần lo lắng vô cùng. Vì vậy sau khi dùng cơm lập tức mang theo cơm đến nhà thăm đứa bé thế nhưng lúc này thằng bé vẫn ngủ say ở trên thảm cỏ. Song điều làm cho lão thôn trưởng kinh ngạc là xung quanh thằng bé giống như được bao phủ trong đám cây cỏ. Những cây cỏ này bây giờ đã cao hơn gần như che lấp cơ thể thằng bé.

    “Dante... Dante...” Lão già lập tức phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên: “Dậy đi cháu... dậy đi cháu!”

    “Hả!?” con mắt cậu bé từ từ lim dim mở ra. Cậu cảm giác được mình vừa mới ngủ được một giấc nên cậu lẩm bẩm nói: “Chào ông thôn trưởng, đã buổi trưa rồi sao?”

    “Buổi trưa!?” Vẻ mặt thôn trưởng xám lại, lão giận dữ quát lên: “Cháu xem lúc nào rồi mà còn bảo buổi trưa. Nhìn xem, trời đã vào ban đêm rồi. Ta không thấy cháu đến nhà ta ăn cơm nên đã trực tiếp mang theo thức ăn đến đây tìm cháu. Cháu như thế nào còn ngủ ở ngoài này đâu?”

    “Đã tối rồi sao?” Nhìn được bầu trời đã tối, cậu nhóc tỉnh dậy bắt đầu hoảng hồn đưa tay sờ đầu mình: “Làm sao có thể chứ? Cháu rõ ràng mới ngủ một giấc thôi mà!” Tức khắc lão già hộc ra một hơi thật dài. Bất chợt tiếng kêu ở bụng cậu nhóc vang lên: “Ọt, ọt...” Ngay sau đó hắn cười nhìn về phía lão già.

    “Thằng bé này...” Lão già thở ra một hơi thật dài: “Ta thực sự không an tâm cháu chút nào! Được rồi... chúng ta vào nhà đi đã!”

    Cậu bé lập tức gật đầu lẳng lặng đi theo phía sau lão già. Lão già cũng mở ra cánh cửa cũ kỹ, âm thanh cót két vang lên. Lão bước vào bên trong nhà nhìn thấy được nguyên bộ thức ăn vẫn còn để ở nơi đó. Bất đắc dĩ, lão chỉ có thể lắc lắc đầu.

    “Để cháu đi lấy nước cho ông, ông thôn trưởng” Cậu bé cười một cách thân thiện sau đó thân hình nhanh chóng đi tìm nước. Thế nhưng trong cái tích đựng nước chẳng còn có chút nước nào. Cảnh này làm cho cậu bé xấu hổ cười.

    “Thôi thôi!” Lão già đưa tay lắc đầu phất tay: “Ta không uống đâu! Cháu đến đây ăn cơm đi! Ta còn có thứ cần giao cho cháu nữa...” giọng nói khàn khàn, trầm ấm mà lại ôn nhu từ miệng lão phát ra. Bàn tay năm ngón lão nhẹ nhàng phẩy phẩy mời cậu bé Dante đi tới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Không có việc gì khó chỉ sợ lòng không bền
    Nhà lầu và gái đẹp quyết chí ắt làm nênHidden Content Hidden Content

    ---QC---


Trang 1 của 52 1231151 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 3 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 3 khách)

DMCA.com Protection Status