Chức nghiệp làm “phi tần”
Tác giả Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Converter: Nothing H
Dịch: maroncloud
Chương 6. Sủng ái và yêu thương
Trong cung Cảnh Ương của Hoàng hậu, chúng phi tần tụ tập, cười nói oanh oanh yến yến, chỉ là trong những nụ cười rạng rỡ hơn cả hoa kia ngầm giấu những mũi châm lạnh lẽo bén nhọn.
Nếu nói trở thành tần có gì khác so với trước kia, đó là những lần thực hiện lễ chào ít hơn hẳn. Cô phát hiện số lượng phụ nữ trong cung đình tuy không ít, nhưng những kẻ có phân vị cao lại không nhiều. Thành Tuyên Đế kế vị rất sớm, y lên ngôi từ mười tám tuối, đến nay đã gần mười năm, hậu cung tổng cộng có ngần ấy người con gái được hầu ngủ qua, nhưng cẩn thận xem xét, hóa ra cũng không nhiều.
Ngẫm lại sử sách còn viết, Lưu Tự Nghiệp làm hoàng đế chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã thu thập gần vạn cung phi tràn đầy hậu cung của hắn, Thành Tuyên Đế nếu so với, thậm chí có thể xem như nhà sư khổ hạnh Liễu Hạ Huệ(29).
Tuy số lượng ít, nhưng người người nơi đây đều tuyệt đối là “hàng cao cấp nhất”, nhan sắc lẫn khí chất đều hiếm có, thế nên trong kiếp trước, các đồng nghiệp nam của cô đều mong ước được làm hoàng đế, mà không chỉ có cánh đàn ông, bản thân cô là một người đàn bà nhưng nhìn nhóm giai nhân mềm mại như nước này, cũng hiểu được cảnh đẹp ý vui.
Trong phòng chỗ ngồi theo vị phân sắp xếp từ trên xuống dưới, Trang Lạc Yên ngồi phía trên Uông tần, tuy hai người đều cùng cấp Tần, Uông tần còn ở trong cung sớm hơn cô nhiều lắm, nhưng lại không có phong hào như cô, nên ở những trường hợp thế này, cô có vị thế hơn hẳn so với những vị “Tần” khác.
Uông tần là một người phụ nữ ít nói, dù phải ngồi dưới Trang Lạc Yên cũng không chút tỏ vẻ bất mãn, thành thành thật thật ngồi đấy, làm cho người khác dễ dàng bỏ quên sự tồn tại của nàng ta.
Nhưng ngược lại vị Tương hiền tần ngồi bên phải Trang Lạc Yên sôi nổi hơn nhiều, thỉnh thoảng cũng góp lời với người khác, xem như nhanh mồm nhanh miệng, ra vẻ là kiểu phụ nữ đơn giản. Tuy nhiên, có đôi khi những người đàn bà nhìn như vô hại đến khi gây chuyện lại ngoan độc hơn hẳn kẻ khác, đó là kinh nghiệm xương máu mà Trang Lạc Yên khi còn trên cương vị công tác cũ đã từng trải nghiệm, nên đến bây giờ cô có thói quen không hề xem thường bất kỳ ai.
“Từ khi vào đây, bản cung vẫn chưa có dịp nói chuyện gì với Chiêu tần muội muội nhỉ, chư vị tỷ muội có thích hương vị trà này không?” Hoàng hậu nâng chén trà lên, “Hôm qua nô tài ở Điện Trung Tỉnh trình lên, là lượt trà mới đầu xuân này, nếu như các muội vừa ý, phái người hầu đến lĩnh về chỗ mình thôi.”
Đây là lời cảnh cáo với cô, dù tạm thời cô được ưu ái nhưng chủ nhân của hậu cung này là bà ta, mọi chuyện nơi đây còn không phải đều do bà ta quyết định? Lời ngụ ý ngoắt ngéo loằng ngoằng như thế thật sự hao phí đầu óc quá. Trang Lạc Yên mỉm cười trả lời: “Tần thiếp không thể tưởng hôm nay đến thăm Hoàng hậu nương nương lại được thưởng thức lá trà mới của năm nay ạ, lần này tần thiếp thật là được thơm lây.” Tất nhiên cô sẽ không ngốc nghếch đến mức đi khiêu khích quyền uy của hoàng hậu. Hiện giờ trong mắt Thành Tuyên Đế. cô chẳng qua chỉ là một trong số những phi tử gây hứng thú cho y thôi, mà cho dù y có chút ít thật tâm, cô cũng không đưa mình trở thành cánh chim đầu đàn hứng gió đón mưa.
“Miệng lưỡi ngon ngọt chưa, nếu muội thích, vậy gọi người đến lấy đi, thứ trà này phải đem ra uống ngay mới ngon, nếu để lâu thành trà cũ thì thật đáng tiếc,” hoàng hậu nghe xong lời của Trang Lạc Y6en, trên mắt đã lộ ra ý cười.
“Hoàng hậu nương nương nếu đã ban cho Chiêu tần muội muội, vậy không nên quên tần thiếp ạ. Hôm nay tần thiếp cũng muốn mặt dày xin một ít đấy ạ.” Nụ cười của Yên quý tần thật diễm lệ tột cùng, vì xuất thân hèn mọn, nên dù được thánh sủng, nàng cũng chỉ có thể dừng chân ở sườn tam phẩm quý tần, thế mà ả Trang Lạc Yên này nhờ vào địa vị của cha mình trong triều đình, chỉ được yêu thường vài ngày đã nhảy tót lên phân vị “Tần” là sao?
Nàng vốn chỉ cho đấy là một kẻ giá áo túi cơm, không nghĩ nay lại thành nỗi uy hiếp của bản thân.
Ngoại trừ hoàng hậu, Thục quý phi là người có địa vị cao quý nhất nơi đây, bàn tay trắng nõn mịn màng của nàng ấy cầm chén trà lên, thổi nhẹ lớp sương mù hơi nước phía trên, chỉ nhấp một ngụm liền đặt chén trà xuống, cầm khăn tay uyển chuyển lau khóe miệng, như cười như không nói: “Đúng là của hoàng hậu nương nương mới thật tốt, tần thiếp vẫn còn dùng lá trà thanh loa cũ của năm trước đấy thôi.”
Trang Lạc Yên không có ấn tượng gì với “thanh loa”, nhưng nhìn xem chúng cung phi nghe được hai từ này đều tỏ vẻ ghen ghét đố kị sung đỏ mắt, liền hiểu loại trà này hẳn rất sang quý. Vị Thục quý phi này làm ra vẻ tự hạ thấp, nhưng thực tế đang ngầm khoe khoang. Cô cũng vui vẻ thưởng thức đám phụ nữ kia biểu diễn so trí đấu lực, dù sao còn hơn tự mình lên sân khấu làm con hát.
Giữa lúc hoàng hậu và Thục quý phi, Yên quý tần đang so găng gay cấn, Diệp thục dung vốn đang ngồi phía dưới Ninh phi bỗng nhiên ngất xỉu, khiến cho của đám giai nhân trong phòng biến sắc. Khi Ngự y được lệnh đến kiểm tra, vẻ mặt cả phòng lại trở nên xám xịt, bởi lẽ Diệp thục dung đã có thai được hai tháng.
Nếu một kẻ phi tử vị phân thấp có bầu, nhóm người hoàng hậu sẽ không lộ sắc mặt nan kham như thế, vì những kẻ này dù sinh được con cũng không thể tự mình nuôi nấng. Nhưng Diệp thục dung không như vậy, nàng kia với chức vị đường đường nhị phẩm, có đầy đủ tư cách tự nuôi nấng con của mình. Hiện nay trong cả hoàng cung chỉ có ba hoàng tử, bốn công chúa, mà đều xuất thân từ những phi tần có phẩm hàm thấp. Nên nếu Diệp thục dung sinh được con trai, thân phận vị hoàng tử này sẽ trở thành cao nhất, hoàng thượng không tránh khỏi càng thêm trân trọng ả, nếu như…
“Các ngươi ở viện thái y làm gì đấy hả, đến việc lớn như Diệp thục dung mang thai rồng, các ngươi cách hai ngày kiểm tra mạch một lần, thế mà chuyện trọng yếu như vậy cũng không phát hiện sao?” hoàng hậu trong lòng khó chịu, bèn giận cá chém thớt mấy tên ngự y.
Tất cả mọi người ở đây đều rành mạch, hôm nay nếu Diệp thục dung không bị ngất xiu, chuyện này còn bị che giấu một đoạn thời gian nữa. Cũng do sức khỏe của nàng ta không tốt lắm, nếu không sao bị phát giác lúc này?
Hai gã ngự ý đến kiểm tra nghe được lời chất vấn của hoàng hậu, sợ đến mức lập cập quỳ vội trên mặt đất, bọn họ hiểu rõ cuộc chiến tranh khốc liệt trong thâm cung, hôm nay bỗng dưng vô tình mang họa, mà ngay cả cơ hội uốn lưỡi cũng không có.
Hoàng hậu vốn không định trừng trị nặng các thái y, trong lòng bà ta thấu hiểu đây là do Diệp thục dung giấu diếm mà ra, cuối cùng lấy hình phạt ngừng thái y hai tháng lương bổng cho có, rồi phái người báo cho hoàng đế.
Phong Cẩn vửa tan triều trở về cung thì nhận tin Diệp thục dung có thai. Nghe thái giám báo lại xong, khuôn mặt y lộ ra chút vẻ vui mừng, nhưng không phải vẻ hân hoan tột độ, chỉ sai bảo kẻ hầu người hạ ban thưởng xuống, vẫn chưa lập tức đi thăm nàng kia.
Cao Đức Trung nhìn thấy sắc mặt ấy của hoàng đế, đã biết y không để tâm Diệp thực dung, gã lẳng lặng theo sau, không nói nửa lời.
Phong Cẩn xem xong vài cuốn tấu chương, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Tiểu Cao tử, đem cái bình ngọc cổ cao bằng ngọc lục bảo trong kho của trẫm đưa đến Hoàng hậu, chuyển lời rằng trẫm thưởng thức công sức quản lý hậu cung vất vả nên ban thưởng cho hoàng hậu ngắm nhìn.
“Nô tài lĩnh chỉ.” Cao Đức Trung không hiểu rõ tâm tư sâu xa của hoàng thượng, thành thật làm theo lời của y, mà đấy cũng không phải là việc một kẻ đầy tờ như gã nên xem thấu.
Đợi Cao Đức Trung lui ra, Phong Cẩn mới đặt xuống bút son trong tay, trên gương mặt không còn chút dấu vết vui mừng.
Từ khi Diệp Văn Ca tiến cung, y chẳng qua chỉ sủng hạnh, cũng không cố ý lạnh lùng, vì trong hoàng cung này không thể có thêm vị hoàng tử nào mang dòng máu của nhà họ Diệp nữa, thật không ngờ nàng họ Diệp kia lại có thai.
Tiếp tục duyệt xong một bản tấu chương, Phong Cẩn to giọng gọi: “Truyền ý chỉ của trẫm, tối nay Lâm nguyệt các thắp đèn.”
Theo quy chế, tối nay hoàng thượng hẳn phải đến nơi ở của Diệp thục dung, nhưng y lại đi sang cung của Yên quý tần, không thể nghi ngờ đây là một cái tát vào mặt Diệp thục dung, mặt khác cũng khiến cho chúng phi tần thêm ghen ghét Yên quý tần.
Bên ngoài điện, Cao Đức Trung thậm chí suy tư khả năng Hoàng thượng không yêu chiều Yên quý tần như biểu hiện ở bề ngoài.
Nếu nói không sủng, một cô con gái của gã quan lại quèn sao có thể chỉ trong hai năm ngắn ngủi bay lên thành sườn tam phẩm quý tần? Nhưng nếu là sủng ái, vì sao phải tạo vẻ thiên vị phô trương như thế, đến khi nhan sắc hồng nhan úa tàn, không còn nhận được ân sủng, Yên quý tần làm cách nào để tồn tại?
Sâu sắc cảm nhận mình đã suy nghĩ quá xa, trong lòng Cao Đức Trung khẽ giật thột, lặng lẽ lui xuống.
“Đêm nay Hoàng thượng đến chỗ của Yên quý tần ư?” Trang Lạc Yên nghe Phúc Bảo báo tin, mắt hơi chau lại, lập tức mỉm cười: “Ta biết rồi, lui ra đi.”
Vở kịch lần này của hoàng cung xem ra thật đủ ngoạn mục.
-------------------------------
Liễu Hạ Huệ: ( 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Điển cố “Liễu Hạ Huệ” chỉ những người không tham luyến sắc đẹp, xuất phát từ câu chuyện Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile