TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 11

Chủ đề: Thánh Tiên - Vong Sinh Vong Tử (Mới nhất: Chương 10)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 5: Ma Kiếm Xuất Thế

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Trong một thửa ruộng ở đâu đó có một thiếu niên béo mập đang nằm, tay trái thiếu niên nắm chặt vỏ kiếm chế từ gỗ được điêu khắc tinh xảo, tay phải cầm một chuôi trường kiếm tạo hình đẹp đẽ.

    Thiếu niên dường như còn đang ngủ mơ, mà kiếm trong tay của y dường như không cam chịu tịch mịch, từ một tia hồng quang trường kiếm phát ra ban đầu từ từ tới khi hồng quang vây quanh cả thân trường kiếm.

    Chuôi kiếm vốn hình đầu rồng lúc này đang từ từ thay đổi, đầu rồng nhu động chậm rãi, biến hóa không ngừng, chuôi kiếm đầu rồng không ngờ lại biến thành đầu dơi, mà phần để bảo vệ tay cũng từ từ biến thành một đôi cánh dơi, thân kiếm vốn trơn bóng không ngờ hiện tại lại trở nên đỏ như máu, trường kiếm lúc này thoạt nhìn quỷ dị khó tả bằng lời.

    Hồng quang chói mắt phát ra từ thân kiếm, chiếu đỏ ruộng lúa xung quanh trở thành biển máu. Mà hiện tại thiếu niên còn đang ngủ say, y chẳng cảm nhận được sự thay đổi của cây kiếm, miệng hắn nhoẻn cười, chẳng biết thấy mộng đẹp nào.

    "Ông Vương, ông nhìn ruộng lúa đằng kia sao lại biến thành màu đỏ nhỉ?" Một lão giả áo xanh đứng ở đầu thôn nói với một lão giả áo xám.

    Nhãn lực của lão giả áo xám dường như không tốt, ông híp mắt lại nhìn một lát thì lắc đầu nói: "Ông Trương nhìn lầm đó thôi, sao tôi chẳng thấy gì cả?"

    "Khó trách ông bị gọi là Vương mù, hồng quang như thế mà ông cũng nhìn không tới! Ai, ông nên dành thời gian đi tìm đại phu khám mắt đi thôi." Lão giả áo xanh thở dài nói với lão giả áo xám.

    Lão giả áo xám cũng chẳng để ý tới ông ta mà ngồi xếp bằng, điểm lên tẩu thuốc một cái rồi bắt đầu hút.

    Lão giả áo xanh thấy lão giả áo xám như vậy thì chẳng màn tới ổng nữa, ông đi tới phía dưới một thân cây, lấy ra một cái chiêng rồi bắt đầu gõ.

    Chỉ một lát sau, già trẻ trong thôn trên dưới một trăm nhân khẩu đều tụ tập lại.

    "Thôn trưởng! Giờ này mọi người đang ăn cơm chiều, ngài gõ như thế không muốn cho người khác ăn cơm chắc." Một đại hán râu quai nón đứng trong đám người hô lên với lão giả.

    Lão giả liếc nhìn đại hán một cái, quát lên: "Câm cái miệng của ngươi lại. Gọi mọi người tới tất nhiên là có chuyện." Lão giả tập tức nói với mọi người: "Vừa rồi trong cánh đồng thình lình phát ra hồng quang, sợ là điềm xấu xuất hiện, lão sợ đệ tử Phách Tông tới gây họa cho dân chúng, cho nên tụ tập mọi người lại đây thông báo, vạn nhất xảy ra chuyện không may thì mau chóng thu dọn cùng nhau rời khỏi chổ này."

    Nghe xong lời lão giả, mọi người đều hướng nhìn về phía cánh đồng, chỉ thấy đằng xa phát ra hồng quang, nhưng hiện tại yếu hơn vừa rồi một chút, cho nên khi mọi người tới không có chú ý.

    Mọi người nhìn thấy hồng quang thì bắt đầu khẩn trương, phải biết nếu như thật là đệ tử Phách Tông tới gây hại nhân gian thì tánh mạng của mọi người khó được bảo toàn, đệ tử Phách Tông chuyên giết hại người vô tội một cách lung tung để hấp thu hồn phách của con người tu luyện, năm trước Lân thôn đã gặp tai họa, cả hôn hai trăm nhân khẩu bị giết toàn bộ, người từng đi qua Lân thôn xem náo nhiệt khi đó nghĩ lại mà thấy sợ, nơi đó là địa ngục trần gian.

    "Mọi người im lặng, hiện tại ai đi theo lão nhân qua đó xem?" Lão giả vẫy tay nói với mọi người.

    Nghe lão giả nói muốn qua đó xem thì mọi người nhất thời không chút động tĩnh. Qua một hồi lâu, đại hán râu quai nón nọ bước ra nói: "Thôn trưởng, bọn họ không dám đi, để tôi đi với ông, dù sao tôi cũng là một gã không cha không mẹ, có chết cũng không người để tâm."

    "Tốt! Thạch Đầu, như vậy mới giống đàn ông." Lão thôn trưởng mỉm cười với Thạch Đầu, sau đó liền nói với mọi người: "Lão với Thạch Đầu đi xuống ruộng nhìn thử, nếu như trong nửa canh giờ mà bọn ta chưa về thì mọi người hãy mau mau chạy khỏi nơi đây."

    Nói xong thì được Thạch Đầu đỡ đi về phía ruộng, hiện tại hồng quang trong ruộng bớt đi không ít nhưng cũng có hơi khó nhìn rõ, cũng may nhãn lực của Thạch Đầu không tệ, một già một trẽ đi từ từ về phía ruộng lúa.

    Lão thôn trưởng cùng Thạch Đầu vừa đi thì mọi người như chim vỡ tổ, chạy nhanh về nhà dọn dẹp vài thứ, chỉ có lão giả gọi là Vương mù vẫn ngồi dưới đất như cũ, dường như hắn chẳng để ý tất cả.

    Lão thôn trưởng cùng Thạch Đầu càng tới gần thì mùi máu tươi ngày càng nùng, thậm chí có cảm giác khiến kẻ khác buồn nôn.

    Lão thôn trưởng càng tới gần hồng quang thì lòng càng khiếp sợ, bởi vì lúa nơi đây không ngờ chết hết, không phải bị cắt mà giống như bị mất hết sinh lực, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống đất.

    Hai người đi vào trong cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, thì ra là một tên nhóc mập mạp đang nằm ở tại đó, mà hồng quang phát ra từ cây kiếm trong tay tên nhóc béo mập nọ, hồng quang lúc này gần như sắp biến mất, chỉ còn lại từng tia sáng hồng mờ nhạt mà thôi.

    "Hắc! Ta còn tưởng là quái vật gì, thì ra là một thẳng oắt con." Thần sắc Thạch Đầu phớt lờ nói với lão thôn trưởng.

    Lão thôn trưởng không để ý tới Thạch Đâu mà ngồi xổm xuống vỗ nhẹ mặt của thiếu niên nói: "Nhóc con, nhóc con, tỉnh tỉnh, sao lại ngủ ở đây?"

    Bất kể lão thôn trưởng vỗ thế nào thiếu niên cũng không chịu tỉnh, Thạch Đầu ngồi xổm xuống nhìn cây kiếm trong tay thiếu niên.

    "Kiếm này không tệ, phỏng chừng có thể bán được không ít tiền, lão thôn trưởng, tôi muốn cây kiếm này, ông đừng đoạt với ta." Dứt lời, Thạch Đầu chụp thanh kiếm trong tay thiếu niên.

    Ngay lúc Thạch Đầu nắm lấy thanh kiếm trong tay thì thiếu niên thình lình mở mắt, con ngươi vốn màu đen nháy mắt biến thành màu đỏ như máu, khiến cho người ta nhìn vào thấy quỉ dị khó nói thành lời. Thiếu niên kia liếc mắt nhìn hai người già trẻ một cái, không nói hai lời đã vụt bật dậy, trường kiếm trong tay vung lên, hai người già trẻ đã ngã lăn xuống đất.

    Hai người già trẻ vừa ngã, hai đạo huyết khí chui ra khỏi cơ thể của hai người sau đó chui vào trường kiếm trong tay thiếu niên, mà cơ thể của hai người già trẻ trong nháy mắt đã thành hai cái xác khô.

    Thiếu niên hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu nhìn lại thôn trang nơi xa.

    "Máu thịt! Mấy ngàn năm, cuối cùng cũng được thưởng thức lại mùi vị của máu thịt." Giọng nói khàn khàn truyền ra từ miệng của thiếu niên, chẳng chút ăn khớp với diện mạo non nớt.

    Con ngươi màu đỏ nhìn chằm chằm vào thôn trang nơi xa sau đó nở ra nụ cười tàn nhẫn. Thiếu niên nhún người hóa thành cầu vồng bay về phía thôn trang.

    Khi người trong thôn còn đang thu dọn thì chỉ nghe một tiếng gào to sau đó mất ý thức, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đã hôn mê bất tỉnh.

    "Huyết luyện chi pháp!" Thiếu niên gào to một tiếng trên không trung sau đó bấm tay tạo vài bí quyết, chỉ thấy từ các căn hộ bay ra từng đạo huyết khí bay tới thiếu niên, thiếu niên há to miệng hút hết tất cả huyết khí, chưa tới một giây toàn bộ thôn trang đã hóa thành một vùng đất chết, người trong mỗi căn hộ đều hóa thành một cái xác khô.

    "Yêu nghiệt phương nào! Nhận lấy cái chết!" Thình lình vang lên một tiếng gào to, chỉ thấy phi kiếm được bạch quang bao quanh bay về phía thiếu niên. Mà trên mặt đất là một vị lão giả áo xám bấm pháp quyết chỉ huy phi kiếm, lão giả này không phải ai khác mà chính là lão giả bị gọi là Vương mù.

    Con ngươi màu đỏ của thiếu niên nhìn lão giả khinh thường nói: "Chỉ là hồn tu Luyện Phách sơ kỳ mà cũng dám ra tay với ta, muốn chết!" Thiếu niên vung tay lên, trường kiếm trong tay bay ra đâm phi kiếm đang bay tới thành bột phấn, sau đó bay thẳng về phía lão giả.

    Thân thể vốn hơi còng lúc này trở nên thẳng tắp, lão giả áo xám thấy phi kiếm bị đánh nát, nhún người né tránh phi kiếm của thiếu niên, sau đó duỗi tay trái ra, một đoàn thanh hỏa hình thành trong tay lão giả.

    "Hồn hỏa, lên!" Lão giả hét lớn một tiếng rồi quăng hỏa diễm trong tay về phía thiếu niên, hỏa diễm vừa rời khỏi lòng bàn tay của lão giả thì hóa thành một vầng hào quang công kích về phía thiếu niên, nét mặt thiếu niên xem thường vung tay lên muốn đánh văng hỏa diễm.

    "A!" Thiếu niên đột ngột hét thảm một tiếng, không ngờ hồn hỏa nọ lại thiêu phỏng tay trái của thiếu niên.

    "Đáng chết, không ngờ lại quên thân thể này lại là một phế vật." Thiếu niên hiện ra vẻ mặt giận dữ thốt, hắn né tránh hồn hỏa tập kích, vẫy tay đánh ra một chiêu, phi kiểm quay trở lại đánh hồn hỏa thành bột phấn, ngay khi hồn hỏa bị đánh nát thì lão giả ói ra một ngụm máu, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

    "Máu thịt của hồn tu. Hừ! Lão già kia, ngoại trừ dùng bản mạng hồn hỏa công kích thì còn bản lĩnh nào khác không? Ngay cả một kiện pháp khí cũng chẳng có, một tên phế vật." Thiếu niên cười lạnh phiêu phù trong không trung nhìn lão giả, giống như con mèo đang nhìn chuột vậy, trong ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

    Lão giả không phản ứng lại vẻ giễu cợt của thiếu niên, hắn lớn tiếng quát lên không trung: "Ngươi rốt cuộc là yêu mà gì! Không ngờ lại hấp thu máu huyết của con người?"

    "Chỉ là phế vật Luyện Phách kỳ không cần phải biết bổn tôn. Chết đi!" Thiếu niên hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay lại lao đi, trường kiếm rời khỏi tay chợt biến lớn vô cùng, cự kiếm lấy thế thái sơn áp đỉnh chém lão giả thành hai nửa, thiếu niên há mồm hút, một đạo huyết khí thoát ra từ trong thi thể của lão giả nhẹ nhàng bay vào miệng của thiếu niên.

    Sờ sờ vết máu ở khóe miệng, thiếu niên lộ ra vẻ mặt cuồng vọng.

    "Hừ hừ! Quả thật trời cũng giúp ta, không ngờ lão phu lại có thể đột phá phong ấn lần nữa xuất thế, hơn nữa gặp trúng một thằng nhóc ngu ngốc, bị lão phu dễ dàng chiếm đoạt thân thể."

    Vừa nói xong, biểu tình trên khuôn mặt của thiếu niên không ngừng thay đổi, lúc khóc, lúc cười, lúc lại như đau đớn.

    "Đáng chết, cút khỏi thân thể của ta, ta là Mạnh Phi chứ không phải ma kiếm!" Bỗng nhiên thiếu niên giận dữ hét lên, thì ra thiếu niên này chính là Mạnh Phi lạc vào thế giới này cùng với Lục Thiên Hồng.

    "Mạnh Phi? Ngươi không phải Mạnh Phi, ngươi là ma kiếm, ngươi là ta, ta là ma kiếm." Mạnh Phi lại lộ ra vẻ mặt dữ tợn.

    "Đừng chống cự, sức mạnh ý chí của ngươi vốn không thể chống lại ta được." Nói xong, Mạnh Phi cười lớn hóa thành một đạo cầu vồng bay về phía xa.

    Mà ngay khi Mạnh Phi bay khỏi chừng một giờ thì trên bầu trời có một đám người bay tới, cầm đầu là một người trung niên bốn, năm mươi tuổi, hắn dắt theo mọi người dừng ở thôn trang sau đó nhìn quanh một lát, sắc mặt ngưng trọng nói: "Mau về nội môn bẩm báo, đệ tử ngoại sự Luyện Phách kỳ của bổn môn Vương Hạ đã chết thảm, người giết không giống phách tu, cần phải điều tra cho rõ!"

    Một tên đệ tử hơn hai mươi tuổi nghe xong thì lĩnh mệnh, lấy ra phi kiếm bay về nơi xa...


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:42.
    ---QC---


  2. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #7
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 6: Gặp Chuyện Bất Bình

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Sau khi trải qua một trường sống chết khiến khát vọng sống của Lục Thiên Hồng ngày càng mạnh, y muốn mạnh hơn, không muốn để người làm thớt còn y làm thịt cá, y muốn thoát khỏi hàng ngũ kẻ yếu, nay có công pháp tu tiên cộng thêm sau khi có được chút thành tựu, Lục Thiên Hồng quyết định tiến hành một chuyến tiềm tu trong rừng, trước tiên phải để bản thân có được năng lực tự bảo vệ trong xã hội này.

    Vì thế thời gian kế đến, Lục Thiên Hồng nhờ vào việc săn bắt dã thú hay ăn quả dại mà sống, bắt đầu tiềm tu lần đầu tiên trong rừng.

    Thời gian qua mau, mỗi ngày Lục Thiên Hồng đều đắm chìm trong tu luyện, càng tu luyện thì Lục Thiên Hồng càng thấy tu tiên chẳng phải là chuyện một sớm một chiều là có thể thành công, y đã tiềm tu trong rừng đã hơn nửa năm nhưng y cảm thấy chân khí trên người chỉ được tích tũy một ít, ngay cả biểu hiện Thổ Nạp sơ kì đỉnh cao cũng chưa đạt tới, chẳng qua mặc dù tiến bộ không nhanh nhưng Lục Thiên Hồng lại nghiên cứu ra được một môn pháp thuật, cũng không tính là pháp thuật gì. Chỉ lợi dụng chân khí che giấu sức mạnh toàn thân cùng khả năng chịu đòn. Lục Thiên Hồng cũng đặt cho tiểu pháp thuật này một cái tên gọi là "Bố Khí Thuật".

    Ngày hôm nọ Lục Thiên Hồng đả tọa trên một thân cây, bỗng nghe thấy phương xa truyền tới tiếng đao kiếm, tiếng quát mắng, tu vi tăng lên khiến thính giác, khứu giác, thị giác của Lục Thiên Hồng cũng tăng lên diện rộng.

    Lục Thiên Hồng chậm rãi đứng dậy, làm dáng lắng nghe, sau một hồi, y nhún người nhảy lên cành cao hơn, không dừng lại mà liên tục nhún thêm mấy cái, khi Lục Thiên Hồng đã lên tới cành cao nhất, y dõi mắt nhìn lại đằng xa, quả nhiên ở đằng xa có người đang đánh nhau. Lục Thiên Hồng khép mắt trầm tư một lát, nhanh nhẹn nhảy khỏi thân cây cao mấy chục trượng, sau đó chạy về phía có đánh nhau.

    Nửa năm nay Lục Thiên Hồng chưa từng gặp ai, bởi vì khu rừng này rất hẻo lánh, dù là thôn gần nhất cũng cách trên dưới một trăm dặm, ở niên đại này, trên dưới một trăm dặm đã là khoảng cách rất xa đối với người bình thường. Vất vả lắm mới gặp người, Lục Thiên Hồng đương nhiên muốn đi hỏi thăm một chút, mặc dù đối phương đang đánh nhau nhưng lấy thực lực hiện tại Lục Thiên Hồng đoán rằng dù là cao thủ cũng không phải là đối thủ của mình.

    Chỗ đánh nhau cách nơi tu luyện của Lục Thiên Hồng có vài dặm đường, Lục Thiên Hồng đi khoảng một chút là tới, khi tới gần thì tốc độ của y cũng chậm lại, ẩn náu nhìn về phía đánh nhau.

    Chỉ thấy có mấy chục người đang đánh nhau, trong đó có một người rất giống đại hán muốn giết y, phía còn lại thì mặc đồ như nhau cùng một lá cờ phấp phớ trên xe ngựa, Lục Thiên Hồng sau khi được thể hồ quán đỉnh đã biết được chữ viết ở thế giới này, trên lá cờ viết bốn chữ lớn: Uy Vũ Tiêu Cục.

    Lục Thiên Hồng sờ cằm mỉm cười, không ngờ thật sự có nghề áp tiêu, mà mình lại may mắn nhìn thấy. Hiện tại thì phần lớn tiêu sư Uy Vũ tiêu cục đã nằm trên đất hoặc bị thương, còn những đại hán thì mạnh mẽ như trước, chỉ có vài người bị thương nhưng thoạt nhìn không đáng ngại.

    Quan sát một lúc, Lục Thiên Hồng đã đoán được đại khái, xem ra những đại hán đó là cường đạo, thứ mà Uy Vũ tiêu cục đang áp tiêu chính là mục tiêu của bọn họ. Lục Thiên Hồng cẩn thận nhìn thêm một lát, phe đại hán có ba mươi người mà người tiêu cục chỉ còn hơn mười người, ngoại trừ hai người trẻ tuổi trong số đó dựa vào kiếm pháp siêu quần nên không rơi vào thế hạ phòng, những người còn lại e rằng chống cự được không lâu.

    Ra tay cứu? Hay không cứu? Lục Thiên Hồng không ngừng suy nghĩ, y cho rằng bản thực lực bản thân không thấp, nhưng tùy tiện lao ra ngoài làm anh hùng thì khả năng mất mạng rất lớn, nhưng không cứu thì có phần không đành lòng nhìn những tiêu sư đó mất mạng, ngày trước nếu Mộ Dung Uyển Thanh không hoài thiện niệm cứu mạng y thì e rằng y đã sớm chết.

    Hít hơi, Lục Thiên Hồng nhặt nhanh vài cục đá, chân khí thoáng cái trải rộng khắp người.

    "Xem chiêu!" Lục Thiên Hồng chợt quát một tiếng rồi nhảy ra khỏi bụi cây, tảng đá trong tay nhanh chóng đánh về phía mấy đại hán, mấy đại hán còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tảng đá trong tay Lục Thiên Hồng đánh ngã xuống đất.

    Thình lình nhảy ra một Lục Thiên Hồng khiến hai phe giật cả mình, nhưng người tiêu cục nhìn thấy Lục Thiên Hồng ra tay đánh bại đại hán nên biết đối phương đang giúp mình, trong hai người trẻ tuổi thì người lớn hơn một chút ôm quyền nói với Lục Thiên Hồng: "Đa tạ huynh đệ cứu giúp!"

    Lục Thiên Hồng nhấp miệng nói: "Giải quyết những người này rồi nói sau!" Dứt lời, Lục Thiên Hồng đã nhún người xông lên, thân pháp rất nhanh, hơn xa những đại hán đó.

    Đại hán còn chưa kịp phản ứng thì Lục Thiên Hồng đã tới bên người, Lục Thiên Hồng ra tay đánh đại hán một quyền, đại hán đó kêu thảm một tiếng rồi bay ngược ra ngoài. Mọi người hoảng sợ trước tốc độ cùng sức mạnh của Lục Thiên Hồng, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có võ công lợi hại như thế.

    Nhân lúc đám hại hán vẫn chưa phản ứng lại, Lục Thiên Hồng lại dùng cách thức y hệt đánh ngã thêm mấy đại hán.

    Trong đám đại hán có một người mặt sẹo nhìn thấy tình thế không ổn liền rút khỏi phạm vi đánh nhau hô lên với Lục Thiên Hồng: "Vị thiếu hiệp này, chẳng hay là anh hùng lộ nào? Bọn tôi là anh em Lạc Hoa Trại vùng này, nếu như thiếu hiệp nhìn trúng hàng hóa này thì bọn tôi biếu cho thiếu hiệp là được."

    Lục Thiên Hồng dừng chân liếc nhìn mặt sẹo lạnh nhạt nói: "Thảo mãng đạo khái, ai nấy đều đáng giết!"

    Hiện tại trong đám đại hán bỗng có một đại hán hô lớn lên: "Tiên sư! Y là tiên sư!"

    Lục Thiên Hồng nhìn đại hán nọ, chân mày từ từ nhíu lại, đại hán hô to tiên sư đó là một người trong đám đại hán ngày hôm đó đã chặn giết mình, một màn tìm sự sống trong cái chết của ngày hôm đó xuất hiện trong suy nghĩ của Lục Thiên Hồng.

    "Cái gì? Y chính là người được nữ tiên sư cứu?" Mặt sẹo hỏi đại hán nọ, đối với chuyện ngày đó bọn chúng gặp được tiên sư, thân là đầu lĩnh nên mặt sẹo tự nhiên biết được.

    "Nhị ca, chính y, chính y, ngày đó nữ tiên sư phất tay một cái là có thể đánh ngã tụi em là vì cứu thằng nhóc này." Hiện tại đại hán lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

    "Nếu là tiên sư, xin tiên sư hãy tha cho huynh đệ bọn tôi một lối thoát, ngày sau chắc cy trọng báo." Mặt sẹo dường như có hơi sợ hãi, nhưng thân là đầu lĩnh nên y phải cố gắng bình tĩnh.

    Lục Thiên Hồng mỉm cười liếc nhìn bọn họ, xem ra bọn họ cũng nghĩ mình là người tu tiên, hừ, dù sao y sớm muộn cũng tìm bọn họ báo thù, nếu y đã có năng lực giết chết bọn họ, như vậy không bằng sẵn tiện báo thù luôn.

    Mặt sẹo thấy Lục Thiên Hồng mỉm cười, nhanh chóng nói: "Xin thiên sư tha bọn tôi một mạng, ngày sau bọn tôi chắc cy sẽ báo đáp. Nếu tiên sư có thời gian xin hãy tới sơn trại của chúng tôi làm khách."

    Mặt sẹo không biết Lục Thiên Hồng lúc này nhấc lên sát tâm, mặc dù tuổi không lớn nhưng cảm giác tìm đường sống trong cõi chết vẫn còn mới mẻ, Lục Thiên Hồng chậm rãi thu hồi nụ cười lại, đổi thành vẻ mặt dứt khoát.

    Mặt sẹo vừa thấy Lục Thiên Hồng vừa thay đổi sắc mặt thì biết chẳng lành. Y quay đầu hô: "Chạy mau!" Nói xong thì là người đầu tiên chạy ra xa. Những đại hán còn lại thấy đầu lĩnh của mình chạy trốn nên bản thân cũng quay đầu bỏ chạy.

    "Chạy đi đâu!" Lục Thiên Hồng nhún người đã lập tức đi xa, chỉ vài bước đã đuổi kịp một đại hán, cho đại hán đó một cái bốp vào sau gáy. Đại hán chẳng kêu lên tiếng nào đã ngã xuống. Bằng cách này Lục Thiên Hồng chẳng mất bao lâu đã đánh bại tất cả đại hán. Chỉ chừa lại một tên mặt sẹo chạy như điên.

    Lục Thiên Hồng nhìn thấy mặt sẹo chạy xa, nhặt lên một viên đá từ dưới đất chọi tới mặt sẹo.

    "Ui da" mặt sẹo hét thảm một tiếng, trở mình ngã xuống đất. Lục Thiên Hồng nhún người mấy cái đã đuổi kịp rồi cho mặt sẹo một đá. Mặt sẹo kêu thảm một tiếng rồi ngất xỉu, không còn động đậy.

    Người tiêu cục nhìn thấy Lục Thiên Hồng lợi hại như vậy thì đứng dại ra đó, sau một lát mới phản ứng lại, hai người trẻ tuổi trực tiếp quỳ xuống nói với Lục Thiên Hồng: "Đa tạ tiên sư cứu mạng!"

    Lục Thiên Hồng khẩn trương nâng hai người bọn họ đứng lên: "Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải là tiên sư gì cả, chỉ biết một chút võ công tay chân mà thôi." Hiện tại Lục Thiên Hồng mới đánh giá hai người, chỉ thấy hai người bọn họ đều bị thương, trên mình có vết máu. Hai người họ một lớn lên rất uy vũ, một thì lại thanh tú khác thường, người có tướng uy vũ lớn chừng hai mươi, còn người thanh tú thì lại xấp xỉ y

    Lục Thiên Hồng nhìn người trẻ tuổi thanh tú cười nói: "Vị này là con gái nhỉ?"

    Người thanh tú bị Lục Thiên Hồng nhìn nên hai má tức thì hiện ra hai ráng mây đỏ. Người trẻ tuổi uy vũ khẩn trương ôm quyền nói: "Ân công chớ trách, đường xá hung hiểm, ăn diện như con gái có phần bất tiện, chúng tôi đều là tiêu đầu của tiêu cục Uy Vũ, tôi gọi là Đường Long, còn đây là em gái Đường Thiến của thôi."

    "Đường Thiến ra mắt ân công." Đường Thiên tháo đồ búi tóc thi lễ với Lục Thiên Hồng.

    Lục Thiên Hồng bị hai người bọn họ một câu ân công hai câu ân công, gọi khiến y có phần lâng đâng, y mỉm cười nói: "Mấy ác nhân đó nên sớm trừ, tôi đã đánh ngất tất cả bọn họ, các anh có thể đưa bọn họ tới quan phủ." Lục Thiên Hồng vốn động sát tâm nhưng sau khi ra tay thì không hạ sát thủ, bởi vì nhớ tới thiện niệm của Mộ Dung Uyển Thanh.

    Đường Long liếc nhìn đám người trên đất sau đó cúi người thử sờ lên động mạch cổ của bọn họ rồi ôm quyền nói với Lục Thiên Hồng: "Ân công không biết, bọn họ quá yếu nên đã bị ân công đưa đi gặp diêm vương."

    Lục Thiên Hồng trừng mắt nhìn những đại hán nằm trên đất: "Chết rồi?" Xem ra mình có tâm tha cho bọn họ một mạng sống nhưng không thể làm được.

    "Ân công uy vũ, tất cả bọn họ đã bị ân công đánh chết."

    Lục Thiên Hồng bày ra vẻ mặt xấu hổ, y vốn không định giết bọn họ nhưng không ngờ y ra tay vốn tưởng không nặng lắm nhưng khi đánh lên người bọn họ thì không ngờ lại lấy đi mạng của bọn họ.

    Lục Thiên Hồng gãi đầu nói: "Như vậy coi như bọn họ đã bị trừng phạt đúng tội, để cho mọi người an táng bọn họ đi, lúc còn sống làm ác nhưng hiện tại ra sao thì cũng đã chết."

    Đường Long gật đầu lập tức mang theo vài tiêu sư bị thương ở bên gom xác của đại hán lại.

    Lúc này Đường Thiến rất xấu hổ đứng bên cạnh Lục Thiên Hồng, đối phương cũng gần tuổi mình nhưng lại có võ công cao hơn mình gấp mấy lần, thật sự khó tin đối phương lại luyện ra võ công cao như vậy, nhìn khuôn mặt anh tuấn của đối phương, Đường Thiến phát hiện tim mình như có con thỏ đang nhảy, đập phịch phịch.

    Lục Thiên Hồng thấy Đường Long mai táng xong tất cả thi thể mới bước tới hỏi Đường Long: "Đường huynh, tôi muốn đồng hành cùng các anh, không biết có được không?"

    Đường Long thấy Lục Thiên Hồng muốn đi chung thì trăm lần nguyện ý, có cao thủ như thế đi cùng đương nhiên là cầu còn không được. Y nhanh chóng trả lời: "Nếu ân công có ý đi cùng, Đường mỗ cầu còn không được, không biết ân công muốn đi đâu?"

    Lục Thiên Hồng bị Đường Long hỏi thì vẻ mặt mờ mịt, y thật sự không rõ mình muốn đi đâu nữa, y thở dài nói với Đường Long: "Tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, trước tới thành thị gần đây đi, đừng suy nghĩ nhiều, tất cả cứ do các anh là được."

    "Một khi đã vậy, ân công có thể tới trấn Vạn Sơn cùng chúng tôi, tiêu cục Uy Vũ chúng tôi cũng có chút uy vọng ở trấn Vạn Sơn, đến khi đó nếu ân công có việc thì chúng tôi cũng có thể giúp đỡ."

    "Cũng được, vậy thì theo các anh tới trấn Vạn Sơn vậy." Lục Thiên Hồng nói xong thì tự mình leo lên xe ngựa đả tọa.

    Bọn người Đường Long thu dọn một chút thì đánh xe đi về phía mép rừng.






    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:42.

  4. Bài viết được 19 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #8
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 7: Trấn Vạn Sơn

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Cục gạch đầu tiên tác giả tự chọi vào chân mình...




    Chuyến đi lần này xe vận tiêu đi không nhanh lắm, đoán rằng chắc không có việc gì vội, mà Lục Thiên Hồng cũng nhận biết một chút cơ bản về tiêu cục Uy Vũ. Tiêu cục Uy Vũ ở trấn Vạn Sơn coi như là một đại hộ, tổng tiêu đầu Đường Tầm của tiêu cục Uy Vũ võ công cái thế, hơn hai năm kinh doanh nên Đường gia cũng tích lũy được chút tài lực, có tài lực, có thực lực nên tất nhiên có thể đứng vững gót chân. Còn có một chuyện khiến Lục Thiên Hồng không ngờ tới đó là đệ đệ Đường Dược của tổng tiêu đầu Đường Tầm không ngờ lại là một người tu tiên, còn là trưởng lão của một môn phái, hiện tại y có Trấn Nguyên Tiên Quyết nên không biết có cần vào môn phái nữa không, nhưng nếu như vào môn phái tu tiên thì cũng coi như đó là bậc thang không tệ.

    Theo thuyết thì Đường gia có thân thế như vậy nên ở trấn Vạn Sơn hẳn là đệ nhất gia tộc, nhưng không phải vậy, bởi vì ở trấn Vạn Sơn có một nhà giàu có, tài chủ tên là Tư Đồ Bạt, có thể sống chung với Đường gia thì chắc chắn không phải là một tài chủ bình thường. Bởi vì trong nhà Tư Đồ Bạt cũng có một người tu tiên, hơn nữa còn chung một môn phái với Đường Dược, cũng làm trưởng lão trong môn phái, bởi vì gia cảnh như nhau, thân thế như nhau, cùng được người tu tiên trợ giúp, là loại hình một núi không thể chứa hai hổ.

    Người nhờ áp tiêu lần này không phải ai khác mà là Tư Đồ Bạt, Đường Tầm đương nhiên biết Tư Đồ Bạt có âm mưu, nhưng không vì ân oán cá nhân mà đạp chiêu bài vàng của mình, thế nên phái ra hai đứa con, cũng là hai người võ công cao cường nhất đi áp tiêu, chuyện không ngoài dự tính, quả nhiên gặp người cướp tiêu, hơn nữa đạo tặc cướp tiêu không ngờ lại là người Lạc Hoa Trại tương đối nổi danh ở chỗ này. Nếu không có Lục Thiên Hồng ra tay thì sợ rằng lần áp tiêu này không chỉ tổn thất đơn giản như thế, e rằng tánh mạng hai đứa con của Đường Hồng cũng khó bảo toàn, thế nhưng tất cả chẳng liên quan gì tới Lục Thiên Hồng, bởi vì giữa bọn họ có đấu tranh phức tạp đến mấy thì hắn cũng không muốn nhúng tay vào. Hắn thầm nghĩ phải tu luyện Trấn Nguyên Tiên Quyết tại thế giới này cho tốt rồi sau đó hi vọng một ngày nào đó có thể độ kiếp nay thăng.

    "Ân công, đằng trước là trấn Vạn Sơn, ân công có ân cứu mạng với huynh muội chúng tôi, cho nên xin ân công hãy tới nhà của tôi làm khách." Đường Long ngồi trước xe ngựa chỉ tòa thành nhỏ ở đằng trước nói với Lục Thiên Hồng.

    Lục Thiên Hồng không ngồi mà đứng trên xe ngựa nhìn lại từ xa, chỉ thấy xa xa là một tòa thành cổ cách đứng sừng sững cách đó không xa, tường thành màu xanh thoạt nhìn rất chắc chắn, cửa thành không lớn nhưng bị vài binh lính mặc quân phục canh gác chặt chẽ.

    "Vì sao trấn Vạn Sơn lại phong thành sâm nghiêm như thế? Chẳng lẽ có chiến sự gì hay sao?" Lục Thiên Hồng chau mày hỏi Đường Long.

    "Ân công hảo nhãn lực, không ngờ xa như vậy mà cũng có thể nhìn đến, thật ra không có chiến sự, nhưng thỉnh thoảng có đệ tử Phách Tông tới quấy nhiễu cho nên thành nhỏ giống như thế này đều có quân đội đóng quân bảo vệ cư dân." Đường Long thấy ngoài ý muốn trước việc Lục Thiên Hồng có thể nhìn xa như vậy.

    Lục Thiên Hồng sờ cằm nói: "Lại là đệ tử Phách Tông, xem ra Phách Tông quả thật là môn phái tu tiên tội ác tày trời."

    "Dĩ nhiên, đệ tử Phách Tông rất đáng hận, ai nấy cũng đều muốn giết. Bọn họ thường xuyên giết hại dân chúng vô tội, hút hồn phách của kẻ khác để tăng cường ma công." Đường Long vẫn chưa trả lời thì Đường Thiến ở bên cạnh bỗng nhiên giận dữ thốt lên, thế nhưng khi gặp Lục Thiên Hồng nhìn tới thì hai rặng mây đỏ lại xuất hiện trên mặt, nàng khẩn trương, nhanh chóng cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lục Thiên Hồng.

    Đường Long nhìn thấy muội muội của mình như vậy thì không khỏi âm thầm lắc đầu, xem ra câu nói gái lớn không giữ được thật chí lý.

    Ba người nói chuyện phiếm với nhau, rất nhanh đã tới cửa thành trấn Vạn Sơn, người thủ thành hiển nhiên quen biết Đường Long, nhìn thấy xe áp tiêu thì một binh lính eo vắt đại đao trong đám lính bước tới ôm quyền nói: "Đường công tử, đã áp tiêu trở về? Đi đường tốt chứ?"

    "Đường đi xem như thuận lợi, có chút chuyện bất ngờ nhưng đã giải quyết ổn thỏa, cám ơn đã quan tâm." Đường Long bước xuống xe nói vài câu có lệ với binh lính. Binh lính liếc nhìn xe ngựa mấy lần, để ý Lục Thiên Hồng vài lần nhưng không hỏi han gì mà lại mỉm cười chào hỏi Đường Thiến, nét mặt khi cười dâm đãng khiến cho Lục Thiên Hồng thấy mà có phần khó chịu.

    Đường Thiến nhìn thấy binh lính cười với mình sợ rằng khiến Lục Thiên Hồng hiểu lầm nên nói với Lục Thiên Hồng: "Người nọ tên là Phong Võ, là quan thủ thành của bản trấn, luôn quấn quít lấy tôi nên rất khiến tôi chán ghét, nếu hôm nay không có anh tôi ở đây thì hắn đã chạy tới rồi."

    Lục Thiên Hồng cười hắc hắc trêu chọc: "Tôi thấy hắn không đơn giản là quấn quít lấy cô, vẻ mặt đó của hắn rõ là yêu cô rồi."

    Bị Lục Thiên Hồng nói một câu, Đường Thiến có phần tức giận quay mặt đi, nói: "Không thèm để ý tới anh nữa, hứ."

    Lục Thiên Hồng liếc mắt nhìn Đường Thiến một lần, thấy nàng giả vờ tức giận, dứt khoát không nói chuyện với nàng nữa mà nhảy xuống xe ngựa, đi lên phía trước.

    Chẳng qua Lục Thiên Hồng vừa đi được mấy bước thì quan thủ thành tên là Phong Võ thình lình ngăn Lục Thiên Hồng lại: "Vị huynh đệ này thật lạ mắt, có phải lần đầu tới bản địa?"

    Lục Thiên Hồng bị người ta ngăn lại tất nhiên có chút tức giận, hắn không vui liếc mắt nhìn lại Phong Võ nói: "Chổ này không cho phép người lạ tới?"

    "Đương nhiên không phải!"

    "Vậy ngươi cản ta làm gì?"

    "Gần đây đệ tử Phách Tông thường xuyên tới quấy phá, tôi thấy tiểu huynh đệ gầy yếu, rất giống mấy con khỉ gầy còm đệ tử Phách Tông, thân là thủ thành nên ta có nghĩa vụ làm rõ ý đồ tới đây của tiểu huynh đệ." Phong Võ để lộ nét cười xấu xa nói với Lục Thiên Hồng.

    "Tôi thấy Phong huynh hiểu lầm rồi, vị này là biểu đệ xa của tôi chứ không phải là đệ tử Phách Tông gì cả." Đường Long nhìn thấy Lục Thiên Hồng bị cản trở thì khẩn trương tiến lên giải thích.

    Phong Võ bất thiện nhìn Lục Thiên Hồng, nói: "Nếu là biểu đệ của Đường huynh vậy tất nhiên không phải là đệ tử Phách Tông gì rồi, chẳng qua trấn Vạn Sơn rất hung hiểm, thường xuyên có đệ tử Phách Tông lui tới, tiểu huynh đệ ra cửa phải cẩn thận, đừng nên mất mạng rồi mà còn không hay biết."

    "Cám ơn đã quan tâm!" Lục Thiên Hồng đương nhiên biết là vì mình nói chuyện với Đường Thiến nên Phong Võ mới có ý định cản trở, đối với hạng người như vậy hắn không quan tâm nhiều, kế tiếp nói một câu thì đi về phía trước.

    Đường Long nhìn thấy Lục Thiên Hồng rời khỏi thì khẩn trương ôm quyền cười với Phong Võ rồi đuổi theo Lục Thiên Hồng.

    Xe áp tiêu ở đằng sau nhìn thấy hai người bọn họ đi xa cũng khẩn trương đuổi theo, tên Phong Võ nọ muốn nói chuyện với Đường Thiến nhưng Đường Thiến cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn.

    Nhìn xe áp tiêu từ từ đi xa, Phong Võ nghiến răng nói: "Chết tiệt, nhất định là vì gã biểu đệ mặt trắng kia, hừ, lão tử muốn ngươi phải chết tại trấn Vạn Sơn này."

    Đối với câu nói này của Phong Võ, Lục Thiên Hồng đi cách đó rất xa nhờ có thính giác phi thường nên nghe rõ ràng rành mạch, miệng của hắn nhoẻn cười. Trải qua trận chiến nọ, Lục Thiên Hồng càng có lòng tin với thực lực của bản thân, nếu Phong Võ tự tìm tới thì muốn giết hắn không hơn gì bóp chết một con kiến, Lục Thiên Hồng nghĩ lại mà thấy vui, hắn nhớ tới một mẩu chuyện cười, chuyện cười về một con kiến muốn nhấc chân đá ngã voi.

    Phong Võ không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của Lục Thiên Hồng, đối với thế giới xa lạ mà có phần thân thuộc này, hắn vẫn rất hứng thú, phố xa náo nhiệt giống hệt như trong phim cổ trang, quầy háng bán đủ thứ, Lục Thiên Hồng vừa đi vừa ngắm, nhìn mãi không biết chán. Còn Đường Long thì lại đi theo Lục Thiên Hồng, nhìn thấy Lục Thiên Hồng chú ý món gì thì nhanh chóng trả tiền.

    Đi được một đường, mua được không ít thứ, may mắn có xe ngựa đi theo, bằng không quả thật cầm không hết. Hình ảnh hiện tại của Lục Thiên Hồng cũng có thay đổi lớn, nhập gia tùy tục, quần áo ban đầu của hắn đã được cất, thay vào đó là một trường bào màu trắng, mái tóc đen tuyền cũng được búi lên, cộng thêm tướng mạo anh tuấn, hiện tại Lục Thiên Hồng đứng ở ngã tư rồi ngoảnh đầu lại, cô nương, phi nhân mọi nhà đều nhìn Lục Thiên Hồng bằng ánh mắt ái mộ.

    Đường Thiến đi theo sau Lục Thiên Hồng hiện tại cũng để lộ ánh mắt ái mộ, nhưng Lục Thiên Hồng cũng chẳng thèm để ý tới việc này, kể từ khi lạc vào thế giới này, trái tim của hắn đã thuộc về tiên đạo, khi ở trái đất, hắn si mệ tiểu thuyết tu tiên nhưng không cửa để vào, hiện tại cánh cửa tu tiên đã mở ra, hắn rốt cục đã có thể thực hiện mộng tưởng của bản thân rồi, có cơ hội tự nhiên phải nắm bắt.

    Xuyên qua phố xá sầm uất, cuối cùng cũng tới được Đường phỉ. Xe áp tiêu đã được tiêu sư dẫn tới phủ Tư Đồ, hiện tại chỉ có ba người là anh em Đường Long cùng Lục Thiên Hồng. Tuy trấn Vạn Sơn là một trấn, nhưng Đường phủ lại rất khí khái, trước cửa là một cặp sư tử đá, rất nguy nga, cả đại môn cũng được thiết kế phi phàm, nhìn từ xa thì nó giống như một con sư tử đang rống giận, rất khí phách.

    "Ân công, xin đi theo tôi, tôi mang ngài đi gặp gia phụ." Đường Long đi phía trước dẫn đường cho Lục Thiên Hồng vào trong phủ.

    Đi vào Đường phủ, Lục Thiên Hồng lại cảm thấy, Đường gia quả thật không đơn giản, Đường phủ rất lớn, vừa vào đã nhìn thấy một cái sân rộng, trong sân có một đám trai trẻ đang luyện quyền, nhìn thấy bọn người Đường Long bước vào, đám trai trẻ này chẳng để ý tới mà thành thật luyện quyền. Lục Thiên Hồng ước chừng, không ngờ trong sân có hơn tám mươi người đang luyện quyền, xem ra đệ nhất tiêu cục quả nhiên không phải khoe khoang.

    Lại đi xuyên qua một hành lang tới một sảnh lớn, đại sảnh rộng rãi thoáng mát, một người trung niên để râu dài, tướng mạo uy vũ đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính, ghế dưới còn có một người trung niên đang nói gì đó, người trung niên ngồi ghế dưới để râu dê, béo mũm mĩm, khiến cho người ta cảm thấy đây là một con buôn.

    "Một khi đã vậy, vậy Đường huynh, tôi xin cáo từ, đợi khuyển từ trở về thì lại tới thỉnh giáo Đường huynh." Thương nhân trung niên đứng khỏi ghế ôm quyền rồi lập tức xoay người rời đi, trung niên nọ đường như có phần không vui.

    Lướt qua sát người Đường Long mà cũng chẳng thèm quan tâm. Mí mắt của Lục Thiên Hồng lướt nhìn người nọ rồi lại nhìn hai người Đường Long, vừa nhìn thì trong lòng đã xác thực, thương nhân béo nọ phỏng chừng là người của Tư Đồ gia.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:41.

  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #9
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 8: Luận Bàn Chỉ Dạy

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    "Ha ha! Khó trách Tư Đồ lão nhân tức giận như vậy, hóa ra Long nhi cùng Thiến nhi của cha trở về an toàn." Trung niên oai vệ đó hiển nhiên là phụ thân Đường Tâm của Đường Long, ông ta hào sảng bước tới phía bọn người Đường Long.

    "Phụ thân, âm mưu của Tư Đồ lão nhân quả nhiên âm hiểm, không ngờ lại hợp tác với người của Lạc Hoa Trại tới đối phó chúng con." Nhắc tới Tư Đồ Bạt, Đường Long để lộ vẻ mặt căm thù, dù sao bản thân suýt chút nữa đã chết dưới âm mưu của ông ta, không hận ổng mới là lạ, nếu như hai gia tộc không kiềm chế lẫn nhau thì vừa rồi Đường Long thật sự muốn một kiếm giết chết ông ta.

    "Lạc Hoa Trại? Các con không sao chứ!" Đường Tầm nghe nhắc tới Lạc Hoa Trại nên hiển nhiên có chút bất ngờ. "Lạc Hoa Trại sao có thể cấu kết một giuộc với Tư Đồ lão nhân được, cha thấy bọn họ chán sống, xem ra lão phu phải đích thân xuất chinh san bằng Lạc Hoa Trại, cũng không suy nghĩ bản thân có bao nhiêu kí lô mà đã dám đụng chạm tới người của Đường gia, hừ!"

    Trong mắt Đường Tầm, mặc dù Lạc Hoa Trại có chút thực lực nhưng bọn họ chưa đủ can đảm tham dự vào tranh chấp giữa hai đại gia tộc họ Đường cùng Tư Đồ, thật không ngờ bọn chúng lại cấu kết với nhau.

    "Vị này là?" Ánh mắt Đường Tầm bỗng rơi lên người Lục Thiên Hồng, chàng trai trẻ trước mắt này anh tuấn phi phàm, khiến cho Đường Tầm có chút bỡ ngỡ, không biết trấn Vạn Sơn lúc nào xuất hiện một chàng trai trẻ như thế.

    "Cha xem con, quên giới thiệu cho phụ thân biết." Đường Long vỗ đầu nói xin lỗi: "Phụ thân, lần này bọn con may mắn được vị ân công này cứu giúp, bằng không thì con cùng muội muội đã sớm mất mạng trong tay cường đạo."

    "Hử?" Dường như Đường Tầm có chút kinh ngạc với chuyện chàng trai trè trước mắt này có thể con của mình. Võ công của Đường Long, Đường Thiến là do một tay mình dạy nên, đã là người nổi bật trong giới trẻ, chàng trai trẻ trước mắt này chẳng lẽ lợi hại hơn chúng nó? Nếu vậy thì xuất thân của chàng trai trẻ này hẳn bất phàm.

    "Tại hạ Lục Thiên Hồng, ra mắt bá phụ!" Lục Thiên Hồng bước tới ôm quyền cung kính nói, đối với trưởng bối thì Lục Thiên Hồng vẫn rất tôn kính.

    "Tốt! Tốt lắm! Thật là anh hùng xuất thiếu niên!" Đường Tầm rất thưởng thức nhìn Lục Thiên Hồng khen ngợi: "Tuổi trẻ như vậy đã có võ công như thế, lại có trái tim hiệp nghĩa, thực sự khó được."

    "Bá phụ khen trật rồi." Lục Thiên Hồng mỉm cười đáp trả.

    "Ha ha, thất lễ, đã là ân công cứu mạng của khuyển từ, hãy mau vào trong ngồi xuống." Nói xong, Đường Tầm đã dẫn Lục Thiên Hồng vào trong đại sảnh.

    Sau khi ngồi xuống, Đường Tâm phân phó kẻ dưới bưng lên vài chén trà liền bắt đầu tán gẫu với Lục Thiên Hồng.

    "Lục thiếu hiệp, thứ cho lời nói của lão phu, lão phu cũng có chút hiểu biết võ công của khuyển tử, tuy nói không sánh kịp cao thủ đồng lứa nhưng cũng không mấy tệ, ta cũng từng gặp qua nhị thủ lĩnh mặt sẹo của Lạc Hoa Trại, võ công xem như không tệ, khuyển tử, khuyển nữ lão phu liên thủ chỉ có khả năng chiến thắng, thiếu hiệp tuổi còn trẻ như vậy không ngờ lại giết chết?"

    "Phụ nhân, cha không ở hiện trưởng nên không rõ, thân pháp của ân công rất nhanh, tốc độ xuất thủ cũng rất mau lẹ, chỉ một cước vô cùng đơn giản đã giải quyết được mặt sẹo!" Đường Long ở một bên xen vào.

    "Hả?" Đường Tầm không khỏi kinh hãi, ngay cả ông muốn xuất thủ giết mặt sẹo trong vòng mười chiêu cũng đã là chuyện không dễ, không ngờ chàng trai trẻ trước mắt này chỉ dùng một cước. "Lục thiếu hiệp, lời khuyển tử nói là thật?"

    Lục Thiên Hồng nhấp một ngụm trà, khuôn mặt mang theo nét cười gật gật đầu.

    "Không biết sư thừa của Lục thiếu hiệp ở đâu? Không ngờ quý sư lại có thể dạy ra một lương đồ như thiếu hiệp?" Đường Tầm cẩn thận hỏi, hắn không muốn vô tình thất lễ đệ tử của vị cao nhân nào đó.

    "Thiên Hồng không có sư thừa, chỉ là thần lực trời sinh mà thôi." Lục Thiên Hồng nói mà không nghĩ tới lời nói có thể dọa chết người.

    "Hả?" Lần này Đường Tầm trực tiếp đứng lên, ông thật giật mình trước Lục Thiên Hồng, nếu đối phương là một người trời sinh thần lực chưa từng luyện qua võ công, như vậy thiếu niên này thật sự khiến cho người ta phải kinh ngạc.

    "Dường như Đường bá phụ không tin? Thiên Hồng thật sự chưa luyện qua võ thuật gì, chỉ dựa theo bản năng mà đánh nhau thôi, Đường huynh từng thấy ta ra tay nên có thể làm chứng."

    Đường Tầm nhìn về phía đứa con Đường Long, Đường Long suy nghĩ một lát sau đó mới trả lời: "Phụ thân, dường như khi ân công ra tay không dùng chiêu thức gì cả, chỉ dựa vào bản năng quyền cước mà thôi, tới hiện tại con vẫn chưa suy nghĩ nhiều, hiện tại nghĩ lại, mỗi cước mỗi quyền đơn giản khi đó dường như quả thật là quyền cước bình thường."

    "Ha ha, thực khó tin nổi, chỉ dựa vào thần lực trời sinh cùng bản năng đánh nhau lại có thể đánh chết cao thủ tập võ nhiều năm, hôm nay Đường mỗ xem như thêm chút kiến thức. Không biết Lục thiếu hiệp có muốn luận bàn một hai với Đường mỗ hay không, để Đường mỗ được kiến thức một chút. Đường mỗ không có ý gì khác, xin Lục thiếu hiệp đừng hiểu lầm, Đường mỗ thích võ, mọi người ở trấn Vạn Sơn này đều biết. Không ngờ khi sinh thời Đường mỗ có thể gặp được người có thần lực trời sinh như Lục thiếu hiệp đây, Đường mỗ mạo muội rồi."

    Dường như Lục Thiên Hồng có chút bất ngờ trước việc Đường Tầm lại đột ngột đòi thỉnh giáo, đây hiển nhiên không phải đạo đãi khách. Chẳng qua nếu là người mến võ thì có thể lý giải được. Lục Thiên Hồng mỉm cười đứng dậy ôm quyền nói: "Đã Đường bá phụ có ý, vậy thì Thiên Hồng xin mạo phạm."

    "Hay hay hay! Đến, chúng ta đi ra ngoài, chổ này sợ rằng không thể thi thố." Đường Tầm dẫn đầu bước ra khỏi đại viên tới một sân bên ở ngoài, tuy ông ta mến võ nhưng cũng sĩ diện lắm, vạn nhất thua ở trước mặt nhiều đồ đệ như vậy thì mặt mũi sẽ bị quăng hết không gỡ lại nổi, cho nên dẫn Lục Thiên Hồng tới sân bên chứ không phải sân chính.

    Đi vào sân bên, Đường Tâm bày thế nói với Lục Thiên Hồng: "Tới đây."

    Lục Thiên Hồng nhìn thấy Đường Tầm một bộ phong phạm nhân sĩ võ lâm chợt cười nói: "Vậy cháu ra tay đây."

    Lời vừa dứt thì thân hình nhoáng lên vọt qua, không có chiêu thức gì mà chỉ một quyền bình thường, Đường Tầm thấy Lục Thiên Hồng ra tay thì ánh mắt chợt lóe tinh quang lui người nhảy ra sau tránh thoát quyền của Lục Thiên Hồng, nhưng ông đã xem nhẹ tốc độ của Lục Thiên Hồng, tuy chỉ là một quyền đơn giản nhưng lại bao hàm cả về tốc độ lẫn sức mạnh, tuy Đường Tầm nhảy vọt ra sau nhưng quyền của Lục Thiên Hồng cũng theo sát.

    Đường Tầm bắt đắc dĩ phải đánh ra một quyền, chưởng tay chạm vào nhau, Lục Thiên Hồng thì khó chịu kêu lên, còn Đường Tầm thì bị một quyền đánh văng ra xa mấy trượng.

    Đường Tầm đứng vững thân thể để lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhiều năm qua ông chưa từng bị người ta đánh tới như vậy. Đường Tầm nhìn Lục Thiên Hồng ở đằng xa đang vận sức chờ phát động không khỏi lau mồ hôi, xem ra chàng trai trước mắt không phải nói khoác trời sinh thần lực, thế nhưng dù bỡ ngỡ trong lòng nhưng mặt ngoài Đường Tầm vẫn cười nói sang sảng: "Lục Thiếu hiệp quả nhiên trời sinh thần lực, tốt, lại tới."

    Đường Tầm vừa dứt lời thì Lục Thiên Hồng lại vọt tới, lần này hắn nhảy lên không bay tới đây, Đường Tầm chịu thiệt một lần tất nhiên không dám đón đỡ, ông nhanh nhẹn tránh thoát sóng bàn tay tấn công đùi Lục Thiên Hồng, Lục Thiên Hồng bị cú này làm chao đảo té ngã lên đất, chẳng qua chút tổn thương ấy chẳng đáng kể chút nào với người luyện Trấn Nguyên Tiên Quyết như Lục Thiên Hồng, hắn gãi đầu đứng dậy hò hét: "Lại tới!'

    Kết quả, công kích của Lục Thiên Hồng đều bị Đường Tầm phá giải dễ dàng, sau mấy lần thì Đường Tầm thu tay lại nói: "Dừng lại thôi, xem ra Lục thiếu hiệp không lừa lão phu, cậu đánh nhau chỉ nhờ vào bản năng, nếu như là người không quen biết quả thực rất dễ bị tốc độ cùng sức mạnh của cậu đánh bại, nhưng chỉ cần sau khi hiểu biết chút đỉnh thì có thể nhờ chiêu thức xảo diệu hóa giải công kích của cậu."

    Lục Thiên Hồng lần lượt thất bại cũng biết chênh lệch kỹ xảo giữa bản thân với Đường Tầm, hắn ôm quyền nói với Đường Tầm: "Xin Đường bá phụ chỉ dạy một hai."

    Đường Tầm cười sang sảng nói: "Thiên tư Lục thiếu hiệp trác tuyệt, tốc độ cùng sức mạnh có thể xem hoàn mĩ, nếu như nắm giữ thêm một vài kỹ xảo thì e rằng thiếu hiệp sẽ nhanh chiếm cứ một mảnh đất trong chốn giang hồ."

    Đường Tầm gọi Đường Long tới rồi bắt đầu so chiêu với Đường Long, còn Lục Thiên Hồng thì lại ở một bên cẩn thận lắng nghe.

    Chớp mắt đã qua nửa ngày, trong nửa ngày này Đường Tầm đã giảng dạy các loại kỹ xảo đánh nhau cho Lục Thiên Hồng nghe qua.

    "Được rồi, nói nhiều như vậy, Lục thiếu hiệp cẩn thận tiêu hóa một chút, chúng ta đi ăn cơm đã." Đường Tầm thu hồi tư thế nói với Lục Thiên Hồng.

    Lục Thiên Hồng vuốt cằm cúi đầu trầm tư, sau một lát thì hắn chợt ngước đầu nói với Đường Tầm: "Đường bá phụ, cháu muốn thử luận bàn với ngài."

    Đường Tầm cười ha hả nói: "Cần gì gấp gáp như thế, lại nói chỉ mới đó sao lĩnh hội hết được, chúng ta ăn cơm xong rồi lại nghiên cứu." Ấn tượng của Đường Tầm với Lục Thiên Hồng xem như không tệ, nửa ngày ở chung thì ông đã đối xử với hắn như là đồ đệ.

    "Để cho cháu thử lại đi." Lục Thiên Hồng ôm quyền nói. Đường Tâm vuốt vuốt chỏm râu nói: "Một khi đã vậy, vậy thì tùy cậu. Tới đây."

    "Được." Thân hình Lục Thiên Hồng nhoáng lên, lần này bất kể tốc độ thân pháp hay sức mạnh đều tăng mạnh, Đường Tầm thấy Lục Thiên Hồng tiến bộ thần tốc như vậy thì âm thầm kêu khổ, xem ra ông vẫn xem nhẹ chàng trai trước mắt.

    Lục Thiên Hồng cùng Đường Tầm mới đó đã quấn nhau, sau vài chiêu thức, Đường Tầm cảm thấy cánh tay của ông đau nhức, bởi vì sức mạnh của Lục Thiên Hồng thật sự quá mạnh, hơn nữa chiêu thức không đơn giản như trước mà trở nên gian trá.

    Sau hơn mười chiêu, Đường Long cùng Đường Thiến ở một bên không khỏi thầm giật mình, bởi vì hai người bọn họ đều là người tập võ nên hiển nhiên nhìn ra phụ thân của bọn họ lại rơi xuống thế hạ phong.

    Sau hai mươi mấy chiêu, Đường Tầm hét lớn một tiếng, bị một quyền của Lục Thiên Hồng đánh bay ngã lăn trên đất. Huynh muội Đường Long thấy thế vội vã đi lên đỡ Đường Tầm, chẳng qua Đường Tầm không cho bọn họ cơ hội đỡ mà lề mề đứng dậy nói: "Không ngờ được, Lục thiếu hiệp học được nhanh như vậy, tốt, tốt lắm, không ngờ lúc sinh thời lão phu gặp được một người trẻ tuổi thông minh như vậy, Long nhi, Thiến nhi, các con dắt Lục thiếu hiệp đi ăn cơm, vi sư chợt nhớ tới còn có một chuyện chưa xử lý. Nếu như có chỗ thất lễ vẫn mong Lục thiếu hiệp tha thứ." Nói xong, Đường Tầm ôm quyền với Lục Thiên Hồng sau đó xoay người nhanh chân rời khỏi.

    Bước đi của Đường Tầm càng đi càng nhanh, thoáng cái đã quay về phòng mình, đóng cửa lại phun ra một ngụm máu tươi, ông lau vết máu ở khóe miệng, để lộ vẻ mặt may mắn, may mà vừa rồi tránh thoát, bằng không dây dưa thêm với Lục Thiên Hồng nữa thì e rằng dù ông không chết cũng bị thương nặng, thiếu niên này thật sự khiến người ta cảm thấy khó đoán, trong thời gian ngắn như vậy không ngờ đã lĩnh hội được, nếu kẻ này có danh sư chỉ đạo thì tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:41.

  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #10
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 9: Nhà Tư Đồ Khiêu Chiến

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com





    Mãi đến gần tối Đường Tầm mới ra khỏi phòng đi tới đại đường, Đường Thiến vẫn ngồi nguyên tại chổ trong đại đường, còn Đường Long thì đang so chiêu với Lục Thiên Hồng ở trong sân, buổi trưa hôm nay Lục Thiên Hồng có tiến bộ rất lớn, có thể nói khác biệt một trời một vực.

    Từ võ công mà Đường Tầm đã dạy, Lục Thiên Hồng tìm được lối công kích cho bản thân, chỉ một buổi trưa Lục Thiên Hồng từ chỉ biết công kích theo bản năng thăng chức lên hàng ngũ cao thủ võ công, vào thời điểm này Đường Long không đỡ nổi ngay cả một chiêu của Lục Thiên Hồng. Vừa ra tay thì đã bị Lục Thiên Hồng chế trụ, khiến cho hắn vô phương, nhưng ngại mặt mũi nên không thể từ chối thành thử cả buổi chiều không ngừng bị Lục Thiên Hồng đả kích.

    Đường Tầm nhìn thấy Lục Thiên Hồng đang so chiêu với Đường Long, mồ hôi lạnh lại chảy xuống, hơn năm mươi năm nay ông gặp qua không ít kỳ tài luyện võ nhưng vượt sức tưởng tượng như Lục Thiên Hồng chỉ chưa từng gặp.

    Lục Thiên Hồng thấy Đường Tầm tới thì khẩn trương bước tới ôm quyền nói: "Đường bá phụ, cuối cùng ngài đã tới, chúng ta tiếp tục luận bàn đi, cháu đã nghĩ ra rất nhiều chiêu thức cùng cách phá chiêu, vẫn xin Đường bá phụ chỉ điểm." Hiện tại Lục Thiên Hồng đã sớm quên thân phận của mình, cũng không biết chổ này rất giống với Trung Quốc thời xưa, hoàn toàn mất hết nghi lễ đi yêu cầu luận bàn với Đường Tầm, thực ra trong xã hội này, yêu cầu như vậy là một sự khiêu khích. Cũng may Đường Tầm rất thưởng thức Lục Thiên Hồng nên không quá để tâm.

    Đường Tâm ho khẽ một lát rồi nói: "Lục hiền chất, chuyện luận bàn để sau hẵng nói, hiện tại lão phu có một chuyện muốn nói một chút với Long nhi." Đường Tầm dĩ nhiên không ngốc mà đi luận bàn với Lục Thiên Hồng, vừa rồi hắn nhìn thấy Lục Thiên Hồng dùng rất nhiều lối đánh khi so chiêu với Đường Long, nhưng ông lại không nghĩ ra chiêu thức ứng phó, không có chiêu thức ứng phó dĩ nhiên không dám tùy tiện ra tay, dù sao ông cũng là đệ nhất cao thủ ở trấn Vạn Sơn, bị một thiếu niên dễ dàng đánh bại, vậy sẽ rất dọa người.

    Dường như Lục Thiên Hồng cũng nhận ra bản thân mạo muội, hắn gãi đầu nói: "Thật ngại, Đường bá phụ, vì phấn khích quá nên quên hết tất cả."

    Đường Tầm vuốt vuốt chỏm râu cười nói: "Không sao không sao, tuổi còn nhỏ mà biết hiếu học là chuyện tốt, ngày sau nhất định thành châu báu. Đến đây ngồi xuống cùng ta, lão phu có một chuyện cũng muốn cháu nghe cùng."

    Ba người đi vào đại đường, sau khi ngồi xuống thì Đường Tầm nói: "Hôm nay Tư Đồ lão nhân tới đây là để mang đến một tin tức xấu."

    Đường Long nhướng mày hỏi: "Tin tức xấu gì? Chẳng lẽ Đường gia chúng ta sợ Tư Đồ lão nhân đó hay sao?"

    Đường Tầm phủi tay ý bảo Đường Long im lặng: "Đường gia chúng ta dĩ nhiên không sợ Tư Đồ lão nhân rồi, nhưng việc này dính líu tới người tu tiên."

    Nghe được người tu tiên, Lục Thiên Hồng vội vàng vãnh tai nghe cho kỹ.

    "Các con cũng biết, Tư Đồ lão nhân có hai đứa con là Tư Đồ Nhật cùng Tư Đồ Phụ hiện đang tu luyện ở Thiên Môn Phái, con lớn Tư Đồ Phụ đã tu tiên nhiều năm, còn con kế Tư Đồ Nhật chỉ mới tu tiên ba năm, ở Thiên Môn Phái, đệ tử mới nhập môn mỗi ba năm sẽ có cơ hội về nhà thăm người thân, qua vài ngày nữa chính là ngày Tư Đồ Nhật về nhà thăm người thân, Tư Đồ lão nhân muốn mượn tay Tư Đồ Nhật kiếm phiền toái cho chúng ta, ông ta hẹn mười ngày sau phái thủ hạ trẻ tuổi ra so đấu, nói là so đấu nhưng khi so đấu nếu hạ sát thủ thì không cách cứu chữa, cha bị Tư Đồ lão nhân khích tướng nên nhất thời hồ đồ đã đáp ứng, cha không để mắt lũ trẻ đồng lứa bên nhà Tư Đồ, nhưng nếu Tư Đồ Nhật thực sự trở lại thì rất bất lợi cho chúng ta, dù sao đó cũng là người tu tiên, không phải là nhân sĩ võ lâm bình thường."

    Nhắc tới người tu tiên thì khuôn mặt Đường Long không khỏi nóng bừng, bởi do tuy hắn là tài liệu tốt để luyện võ nhưng không thể tu tiên, muốn tu tiên ở thế giới này trước phải xem hồn phách trời sinh có thích hợp để tu tiên hay không, có người trời sinh ra đã có hồn phách mạnh mẽ nên thích hợp tu tiên, cũng có người trời sinh hồn phách yếu ớt nên khi chia lìa hồn phách sẽ rất dễ khiến hồn phách không ổn định mà hồn bay phách tán. Đường Long tuy rằng thân thể cường tráng nhưng lại không thích hợp tu tiên, hai đứa con trai nọ của Tư Đồ lão nhân tuy thân thể không tốt nhưng hồn phách rất thích hợp tu tiên, vì thế nhà Tư Đồ ở lứa này đè đầu Đường gia, cũng may người trong tu tiên giới không thể tùy tiện xen vào chuyện thế tục, bằng không ngày sau chờ thế hệ trẻ tuổi trưởng thành thì Đường gia nhất định sẽ suy yếu.

    "Đều tại con vô dụng!" Đường Long vỗ mạnh lên đùi của mình, uể oải nói. Đường Tầm vuốt râu nhìn Đường Long nói: "Việc tu tiên vốn do trời định, con vô duyên với tu tiên nên không trách được con, nhưng ước hẹn mười ngày cha đã định với Tư Đồ lão nhân rồi, dĩ nhiên không thể đổi ý, cha rất tin tưởng với võ công của con cùng Thiến nhi. Chỉ bằng đám tiểu tử thúi nhà Tư Đồ đó vốn không phải đối thủ của các con, nhưng Tư Đồ Nhật thật sự trở về thì e rằng sẽ khó đối phó."

    "Phụ thân, chẳng lẽ không thể thông báo cho thúc phụ, để thúc phụ giúp đỡ một chút sao? Dù sao thúc phụ cũng là trưởng lão Thiên Môn Phái." Đường Thiến ở một bên nãy giờ không nói gì chợt xen miệng vào.

    "Cha sẽ liên lạc với thúc phụ của các con, nhưng cha chỉ sợ nước xa không cứu được lửa gần, huống chi huynh trưởng của Tư Đồ lão nhân cũng là trưởng lão Thiên Môn Phái, bọn họ có thể dung túng để cho Tư Đồ Nhật xuống núi mấy ngày thì chắc hẳn đã sớm nghĩ ra cách ứng phó thúc phụ các con. Cho nên hiện tại vẫn cần chúng ta tự mình giải quyết."

    "Lục hiền chất, không biết cháu thấy việc này thế nào? Không ngại nói nghe một chút?" Đường Tầm chợt hỏi Lục Thiên Hồng.

    Lục Thiên Hồng ở một bên đang tự đắc ung dung uống trà vừa nghe Đường Tầm hỏi thì không khỏi sừng sốt, bởi vì hắn vốn không nghĩ mình sẽ bị liên lụy tới, dù sao đấu tranh giữa hai nhà, hắn là một người ngoài sao có thể xen vào, chẳng qua người họ Đường đối đãi với hắn không tệ, hắn giả vờ cúi đầu trầm tư sau một lát mới nói: "Nếu như tỷ thí đồng lứa với nhau, chúng ta không ngại lấy yếu đối mạnh, lấy mạnh đối yếu."

    "Ah? Nói rõ hơn chút." Dường như Đường Tầm cảm thấy rất hứng thú với lời nói của Lục Thiên Hồng.

    "Nếu là tranh đấu giữa hai nhà, đương nhiên phải xem kết quả chỉnh thể, nếu thực lực chỉnh thể của chúng ta mạnh hơn chẳng lẽ còn sợ thua sao? Nếu bọn họ đưa Tư Đồ Nhật lên đấu thì chúng ta phái ra người yếu nhất nghênh chiến, dù thua cũng không sao, nếu bọn họ phái ra người khác xuất chiến thì chúng ta phái người có võ công cao hơn ra xuất chiến, chỉ cần giữ chân Tư Đồ Nhật, muốn thắng lợi cũng không phải việc khó."

    Đường Tầm nghe xong thì vuốt râu trầm ngâm một lát mới nói: "Cách này thật không tệ nhưng e rằng với lòng dạ xấu xa Tư Đồ lão nhân đã sớm nghĩ tới, chỉ sợ tới khi đó Tư Đồ lão nhân phái ra Tư Đồ Nhật mãi tới lúc phân định thắng thua mới rời sân đấu."

    Lục Thiên Hồng gật đầu nói: "Vậy e rằng không còn cách nào khác, dù sao người tu tiên có thể lấy một địch trăm."

    "Ai, thực lực chỉnh thể thì cúng ta dễ thắng rồi, nhưng bị Tư Đồ Nhật quấy rối thì xem như xong." Đường Long ở bên cạnh lắc đầu thở dài, nói.

    "Lục hiền chất, lão phu có chuyện này nhưng không biết có nên nói không." Đường Tầm nói với Lục Thiên Hồng.

    "Đường bá phụ, xin cứ nói." Lục Thiên Hồng ôm quyền đáp lại.

    Đường Tầm gật đầu nói: "Lão phu thấy hiền chất thiên tư thông minh, cả đời này lão phu chưa từng thấy ai như thế, chỉ nửa ngày ngắn ngủi đã có tiến bộ hiếm thấy, hơn nữa hiền chất trời sinh thần lực, hai thứ này kết hợp thì sớm hay muộn hiền chất cũng sẽ thành bá chủ một phương, người tu tiên tuy rằng khác với người thường nhưng trước khi tiên nghiệp tới đỉnh cao thì cũng là thân thể phàm nhân, tuy có chút tiên pháp nhưng chỉ có người tu tiên cao cấp mới có thể phát huy ra oai lực của nó. Tư Đồ Nhật đó cho dù có thiên tư trác tuyệt nhưng trong ba năm cũng không cách nào có pháp lực cường đại, với thân thủ của lão phu thì có hơn nửa lòng tin đánh bại hắn, còn khuyển tử, khuyển nữ tư chất ngu dốt nên không thể đánh bại Tư Đồ Nhật, thế nhưng hiền chất thì khác, với năng lực của hiền chất hẳn có năm phần đánh bại được Tư Đồ Nhật. Không biết hiền chất có muốn xuất chiến với danh nghĩa Đường gia hay không?"

    "Đường bá phụ đề cao cháu rồi, cháu vốn không có khả năng đánh bại được Tư Đồ Nhật." Lục Thiên Hồng vừa nghe Đường Tầm muốn lôi mình xuống nước thì vội vàng cự tuyệt, hắn không muốn nhảy vào hố nước này, huống chi bản thân hắn cũng không có gì ưu tú.

    Đường Tầm cười ha hả nói: "Hiền chất đừng nên quá khiêm tốn, nếu lão phu đã muốn hiền chất hỗ trợ tự nhiên sẽ không để hiền chất ra tay không công, nếu như hiền chất chịu ra tay, bất kể thắng thua, lão phu đều cầu xin xá đệ đề cử hiền chất gia nhập Thiên Môn Phái, chắc hiền chất đã biết thân phận trưởng lão Thiên Môn Phái của xá đệ, với hùng tâm tráng chí của hiền chất, sợ rằng cuộc đời này không chỉ làm cao thủ võ lâm thôi chứ?"

    Nghe Đường Tầm muốn đề cử mình vào môn phái tu tiên, Lục Thiên Hồng không khỏi trở nên trầm tư, hắn có Trấn Nguyên Tiên Quyết, cánh cửa tu tiên đã mở ra, làm tán tu hay vào môn phái chính thống đây? Lục Thiên Hồng không ngừng suy nghĩ.

    Nhìn thấy Lục Thiên Hồng không lên tiếng, Đường Tầm lại nói: "Hiền chất có điều không biết, trong môn phái tu tiên không chỉ có pháp quyết tu luyện tốt mà còn có các loại linh đan diệu dược, hơn nữa có cao nhân chỉ điểm, biết đâu trong tương lai cũng có thể trường sinh bất tử." Nhắc tới trường sinh bất tử Đường Tầm cũng hơi kích động, năm đó ông cùng con trai Đường Long giống như nhau, do hồn phách quá yếu nên không thể bước lên tiên đồ, nếu như hiện tại có thể có cơ hội bước lên tiền đồ thì ông tình nguyện từ bỏ tất cả.

    Nghe đến linh đan diệu dược cùng cao nhân chỉ điểm, Lục Thiên Hồng có hơi động tâm, hắn không biết chút gì về người tu tiên ở thế giới này, nếu như có thể bước vào môn phái thì có thể hiểu biết đôi chút về người tu tiên ở thế giới này, cho dù tới lúc đó có điều không ổn thì mình cũng có thể trốn đi. Lục Thiên Hồng đã có quyết định ôm quyền nói: "Một khi đã vậy, cháu nguyện ý đại biểu Đường gia xuất chiến đối phó Tư Đồ Nhật."

    "Tốt tốt! Vậy thì làm phiền hiền chất." Đường Tầm để lộ vẻ mặt tươi cười, sau khi ông nhất thời xúc động định ra cuộc so đấu này thì đã rất hối hận, bởi vì tìm không ra người trẻ tuổi để đối phó với Tư Đồ Nhật, chẳng qua sau khi hắn nhìn thấy Lục Thiên Hồng thì nảy ra ý định muốn Lục Thiên Hồng đại biểu Đường gia xuất chiến. Hiện tại tâm nguyện đã thành nên Đường Tầm dĩ nhiên lòng đầy vui mừng.

    Lục Thiên Hồng cũng nhìn Đường Tầm mỉm cười, hắn rất tò mò với người tu tiên trong thế giới này, tuy rằng đã gặp qua Mộ Dung Uyển Thanh nhưng chưa thấy nàng ta ra tay, hiện tại có thể đánh một trận chiến với người tu tiên đã nhập môn ba năm nên hắn rất mong đợi, nghĩ tới đây khuôn mặt Lục Thiên Hồng để lộ vẻ phấn khích.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 2 của 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status