TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 11

Chủ đề: Thánh Tiên - Vong Sinh Vong Tử (Mới nhất: Chương 10)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    31
    Xu
    50

    Mặc định Thánh Tiên - Vong Sinh Vong Tử (Mới nhất: Chương 10)

    Thánh Tiên
    Mở Đầu

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com




    Kế thừa Trấn Nguyên đại tiên, muốn tu nhục thể thành thánh...

    Hãy xem thiếu niên ngây thơ thành tựu tiên chi thánh giả như thế nào...



    Bên trong Tiên Giới, có một núi, kỳ danh Trấn Nguyên tiên sơn. Mặc dù gọi là núi, nhưng quần phong uốn lượn kéo dài, trong quần phong có ngọn cao nhất gọi là Trấn Nguyên Phong, trên Trấn Nguyên Phong có một đạo quán gọi là Ngũ Trang tiên quán, trong quán có một lão đạo mặc một thân đạo bào màu đen đang ngồi thiền, khuôn mặt của lão đạo này hiền lành nhưng không mất đi nét uy nghiêm. Lão đạo này không phải ai khác, đúng là quán chủ của Ngũ Trang tiên quán này - Trấn Nguyên Tử.

    Thình lình Trấn Nguyên Tử mở hai mắt, trong hai mắt chớp động tinh quang: "Thanh Phong, gọi Thanh Dương tới gặp ta."

    "Dạ! Sư tôn." Nghe thấy Trấn Nguyên Tử phân phó, một đạo đồng ở ngoài cửa trả lời.

    Sau một lát thì thấy một nam tử dáng vóc gầy yếu, tuổi hơn ba mươi, mặc một đạo bào màu vàng đi tới trước cửa, hành lễ nói: "Thanh Dương ra mắt sư tôn."

    "Thanh Dương, con có nhớ vi sư có một hiền đệ?" Trong phòng truyền ra giọng nói của Trấn Nguyên Tử, ổn định nhưng không mất vẻ uy nghiêm.

    "Sư tôn nói tới con khỉ chết tiệt nọ?" Thanh Dương ở ngoài cửa chau mày nói, dường như rất chán ghét hiền đệ mà Trấn Nguyên Tử đã nhắc.

    "Không thể vô lễ." Giọng nói của Trấn Nguyên Tử trong phòng có chút không vui.

    "Sư tôn, sau khi con khỉ đó thành phật thì không lộ mặt, mặc dù khi đó gặp hắn chỉ là một phân thân của sư tôn ở nhân gian, nhưng tình cảm của sư tôn đối với hắn có nhật nguyệt chứng giám, con khỉ đó sau khi thành phật thì cắt đứt qua lại với chúng ta, thiệt là đáng giận, kẻ này vốn không có tư cách xưng huynh gọi đệ với sư tôn." Thanh Dương tức giận, bất bình nói.

    "Ai, đây là kiếp nạn lớn nhất của hiền đệ vi sư, Thanh Dương, con bước vào trong, để sư tôn nói rõ với con."

    Thanh Dương đẩy cửa bước vào trong rồi khoanh chân ngồi xuống, cung kính nhìn Trấn Nguyên Tử. Trấn Nguyên Tử lúc này vẻ mặt bất đắc dĩ, hoàn toàn không có sự uy nghiêm vốn có: "Lúc trước vi sư gặp Ngộ Không rồi kết bái là vì y là một con người chí tình chí nghĩa nên Ngộ Không khiến vi sư cảm thấy yêu thích. Thế nhưng..."

    "Sư tôn, Thanh Dương cho rằng con khỉ đó vốn không xứng với bốn chữ chí tình chí nghĩa, nếu như chí tình chí nghĩa thì sao ngàn năm nay không tới thăm? Rõ là con khỉ đó năm xưa lợi dụng sư tôn, tiện tại thành phật rồi thì vứt sư tôn ra sau."

    "Con nghe sư tôn nói hết, tất cả đều có nhân quả, trước đây Ngộ Không vốn là đệ tử đạo môn dưới trướng Bồ Đề, nhưng lại đi lầm vào trong phật môn, từ xưa tới nay, phật đạo luôn tranh chấp không ngừng, một môn sinh đạo gia như Ngộ Không sao lại có kết quả tốt trong phật môn?"

    "Sư tôn có ý gì? Thanh Dương không rõ! Xin sư tôn mách rõ."

    "Tây Thiên Đấu Chiến Thắng Phật không phải là Ngộ Không, đã không phải Ngộ Không thì sao tới gặp sư tôn đây?"

    "Hả! Chuyện này... sao có thể chứ?" Câu nói đó như sấm sét giữa trời quang khiến Thanh Dương sợ hãi không thôi.

    "Con có nhớ, trên đường Ngộ Không từng gặp kẻ địch đồng căn lại có tài cán xấp xỉ y không?"

    "Sư tôn muốn nói Lục Nhĩ Mi Hầu?"

    Trấn Nguyên Tử gật đầu, tiếp tục nói: "Thật ra Đấu Chiến Thắng Phật hiện tại là con Lục Nhĩ Mi Hầu đó chứ không phải là Ngộ Không."

    "Chuyện này sao được chứ! Chẳng lẽ tây phương không phát hiện sao?"

    "Hứ! Việc này vốn do tây phương Như Lai xắp đặt, Ngộ Không tuy nhập phật môn nhưng xuất thân từ đạo gia, tên Như Lai đó sao lại cho Ngộ Không thành phật dễ như thế được, đây gọi là đạo bất đồng bất tương vi mưu, Như Lai muốn lợi dụng thân thể Kim Cương Bất Hoại của Ngộ Không đại náo thiên đình, sau đó thì cho Lục Nhĩ Mi Hầu thay thế Ngộ Không trên đường thỉnh kinh. Để cho Lục Nhĩ Mi Hầu thành phật, còn Ngộ Không thì bị nhốt trong âm thầm."

    "Nhưng mà sư tôn, Lục Nhĩ Mi Hầu đó có tài đức gì lại được Như Lai coi trọng như thế?" Vẻ mặt Thanh Dương nghi hoặc.

    "Bởi vì Lục Nhĩ Mi Hầu thật ra là đệ tử thân truyền của Như Lai."

    "Hả! Không thể ngờ tây phương lại làm ra chuyện như thế."

    "Chuyện chính là như vậy, vi sư thăm dò thiên cơ biết được thời khắc Ngộ Không thoát nạn sắp tới, cho nên gọi con tới đây, vi sư có việc muốn dặn dò con."

    "Xin sư tôn hãy nói."

    "Đại lục mà con phi thăng chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ. Con cũng biết, bốn đại lục này vốn là một chính thể?"

    "Thanh Dương biết, nghe nói đại lục này vốn là một chỉnh thể, sau này bị một đại năng giả đánh nát thành bốn khối."

    "Con có biết người đánh nát đại lục là ai?"

    "Chuyện này Thanh Dương quả thật không biết." Thanh Dương lắc đầu, cho dù bản thân khi đó là đệ nhất cao thủ ở đại lục này, nhưng đối với chuyện xa xưa cũng không rõ mấy.

    "Đại lục này vốn được gọi là đại lục Nguyên Thủy, gọi Nguyên Thủy là vì nơi đây do Nguyên Thủy Thiên Tôn thống trị, mà lúc đó động phủ của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng được xây trên đại lục này."

    "Chẳng lẽ đại lục này do Nguyên Thủy Thiên Tôn đánh nát?"

    "Không phải, đó là vào lúc thượng cổ, vi sư đi du lịch, vừa lúc gặp Nguyên Thủy Thiên Tôn, lúc đó vi sư thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn phép lực cao cường nên bèn đấu pháp, sau đó thì vi sư đại chiến với Nguyên Thủy Thiên Tôn mười ngày mười đêm, về sau vi sư may mắn thắng một chiêu nên đánh bại được Nguyên Thủy Thiên Tôn, mà Nguyên Thủy đại lục thì bị đánh nát trong lúc thầy cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn so đấu, danh hiệu Trấn Nguyên Tử của vi sư cũng từ đó mà ra, Trấn Nguyên thực ra có ý trấn áp Nguyên Thủy." Nhắc tới chuyện năm đó, sắc mặt của Trấn Nguyên Tử cũng không khỏi hiện ra vẻ hưng phấn.

    "Hóa ra là vậy, sư tôn quả thật đại năng." Thanh Dương bị chấn kinh liên tục: "Sư phụ nhắc tới đại lục Nguyên Thủy, chẳng lẽ chuyện lần này có liên quan tới người trên đại lục Nguyên Thủy?"

    Trấn Nguyên Tử gật đầu, hỏi: "Khi con phi thăng, có truyền Trấn Nguyên Tiên Quyết cho ai khác?"

    "Thanh Dương cẩn tuân lời dạy của sư tôn, chưa gặp người thích hợp tuyệt đối không loạn truyền tiên quyết, nhưng lúc Thanh Dương phi thăng vẫn chưa tìm được người thích hợp, vì thế Thanh Dương đặt Trấn Nguyên Tiên Quyết vào trong hư không, hy vọng ngày khác có kẻ hữu duyên lấy được."

    "Ân! Ha ha, tạo hóa trêu ngươi, không thể ngờ được." Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt chòm râu, nét mặt để lộ ý cười.

    "Sư tôn, chẳng lẽ tiên quyết Thanh Dương để lại đã bị người khác lấy?" Thanh Dương có hơi kích động, dù sao lấy được tiên quyết cần có đại cơ duyên, mà người có đại cơ duyên này sau này rất có thể trở thành đệ tử của mình.

    Trấn Nguyên Tử vuốt vuốt chòm râu cười nói: "Ân, vi sư tính được Trấn Nguyên Tiên Quyết đã bị người lấy, hơn nữa ngày sau Ngộ Không thoát khốn tất có liên quan tới kẻ này. Ha ha, không thể ngờ, ngàn năm trước lão phu kết bái với Ngộ Không, ngàn năm sau, giải cứu Ngộ Không lại là đồ tôn của lão phu."

    "Sư tôn cần Thanh Dương làm gì?" Mặc dù Thanh Dương kích động, nhưng không mất bình tĩnh, hắn biết sư tôn tuyệt đối không vô duyên vô cớ nói cho mình những chuyện này, nói cho mình biết thì tất có chuyện muốn mình làm.

    "Ân, vi sư muốn con hạ giới đi tới đại lục Thanh Long, đưa Húc Nhật Sơn Hà quyển cho đệ tử của con." Dứt lời, Trấn Nguyên Tử vươn tay phải ra, bạch quang chợt thiểm, một họa quyển xuất hiện trong lòng bàn tay.

    Thanh Dương nhận lấy họa quyển, cất đi rồi trả lời: "Chuyến đi này của Thanh Dương, không biết sư tôn còn gì căn dặn."

    "Không vội, sau chín năm ở phàm gian thì con lại đi, còn nữa, không thể để kẻ đó biết thân phận của con, cũng không cho giúp đỡ, chỉ cho phép con giao họa quyển cho hắn. Chuyện khác đều do ông trời sắp đặt."

    "Cẩn tuân sư mệnh!" Thanh Dương cúi lạy nói.

    "Ân, con đi đi." Nói xong, Trấn Nguyên Tử nhắm hai mắt lại, tiếp tục tọa thiền.

    "Đệ tử cáo lui!" Thanh Dương đứng lên, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

    "Thanh Phong có một đứa con riêng ở hạ giới, lúc con xuống hạ giới có thể đi cùng Thanh Phong." Cửa phòng vừa đóng, giọng nói của Trấn Nguyên Tử chợt truyền vào tai Thanh Dương, Thanh Dương mỉm cười, có chút kinh ngạc nhìn Thanh Phong đứng bên cạnh hắn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Gạo, ngày 27-06-2012 lúc 04:59.
    ---QC---


  2. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Sep 2011
    Bài viết
    31
    Xu
    50

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 1: Tranh đoạt công pháp

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Đại lục Thanh Long, nước Hồng Vũ, phía trên bầu trời một vùng thâm sơn, hai luồng mây đen phiêu phù ở trên không, chỉ thấy bên dưới hai luồng may đen có hai người đang đứng.

    Một người mình mặc trường bào màu xanh, tuổi tác trên dưới sáu mươi, phía sau vác một thanh trường kiếm, tướng tá tiên phong đạo cốt. Mà người còn lại thì mặc trường bào màu đen, bộ dáng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn phi phàm, có điều hai mắt của y đen thẳm, thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.

    "Hồng Trường Xuân, ngươi ta tranh chấp đã hơn 500 năm, hôm nay nhân cơ hội tranh đoạt công pháp khí tông, có dám liều mạng đánh với ta một trận?" Người trẻ tuổi chậm rãi nói chuyện với lão giả, giọng nói của y đầy từ tính, có một sức mạnh mê hoặc vô hình.

    Lão giả không chút động đậy nói: "Tiếu Vô Cực, hôm nay lão phu tới đây là vì công pháp khí tông, tất cả chờ công pháp xuất thế rồi nói sau, nếu ngươi có ý định đánh nhau chết sống với lão phu, lão phu tự nhiên phụng bồi."

    "Hay hay hay! Trận chiến ngày hôm nay không thể tránh khỏi, người thắng sẽ có được công pháp khí tông, nhục thân thành thánh, kẻ thua hồn phi phách tán." Tiếu Vô Cực cười lạnh lùng nói.

    Hồng Trường Xuân không để ý tới Tiếu Vô Cực nữa mà nhìn chăm chăm dưới núi, chỉ thấy một viên đá thật lớn có hơi phát sáng, giống như ánh sáng của đom đóm vậy.

    Tiếu Vô Cực thấy Hồng Trường Xuân không nói nên cũng không lên tiếng nữa mà học theo Hồng Trường Xuân nhìn chăm chăm vào tảng đá bên dưới.

    Tảng đá phát sáng, theo thời gian trôi dần thì mỗi lúc một sáng, Hồng Trương Xuân cùng Tiếu Vô Cực hiện tại phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được tảng đá.

    Lại qua một lát, ánh sáng của tảng đá bắt đầu mỗi lúc một mờ nhạt, cuối cùng tảng đá hoàn toàn biến thành một tảng đá bình thường.

    Hồng Trường Xuân cùng Tiếu Vô Cực thấy vậy thì cùng nhíu mày, chẳng qua hai người đều không cử động mà trôi nổi trên không trung nhìn chăm chăm tảng đá.

    Lại qua thời gian một nén nhan, tảng đá vẫn không xảy ra biến hóa.

    Tiếu Vô Cực rốt cục đã hết kiên nhẫn: "Hồng Trường Xuân, ngươi có nói công pháp khí tông này mỗi ngàn năm truyền thừa một lần phải không? Hôm nay có đúng ngày không?" Tiếu Vô Cực đã có chút hoài nghi mình có tính nhầm thời gian hay không.

    Hồng Trương Xuân vuốt chòm râu một lát nói: "Lão phu đã tính rồi, hôm nay chính là ngày công pháp khí tông truyền thừa, chắc hẳn không sai."

    Lại đợi khoảng nửa canh giờ, vẫn không chút động đậy, lúc này Hồng Trường Xuân cũng hơi thiếu kiên nhẫn: "Chẳng lẽ thật sự không đúng ngày? Đi, chúng ta đi xuống đó xem."

    Vừa dứt lời thì hai người đã từ trên không đáp xuống, dừng bên cạnh tảng đá, vừa xuống, Tiếu Vô Cực lập tức nổi giận gầm lên một tiếng: "Bọn chuột nhắt phương nào dám nhanh chân tới trước!"

    Chỉ thấy trên tảng đá lớn lúc này hiện ra một cửa động, xem ra đã có người đi xuống đó.

    Hồng Trường Xuân nhướng mày nói với Tiếu Vô Cực: "Ngươi trước đừng nên gấp gáp, sức nặng của tảng đá này ngươi ta đều không thể mở được, người này có thể dời tảng đá này, e rằng bản lĩnh cao hơn chúng ta."

    "Lão tử mặc kệ bản lĩnh cao hay thấp, đoạt đồ của lão tử đều phải chết!" Tiếu Vô Cực không nói hai lời mà chui thẳng vào cửa động.

    Mặc dù Hồng Trường Xuân có vẻ lo lắng nhưng không đi vào, bởi vì hắn biết chổ này chỉ có một cửa ra vào, cho dù có người đi vào đó thì tự nhiên cũng phải đi ra từ chổ này, cùng đi vào đó mạo hiểm chi bằng ở chổ này ôm cây đợi thở.

    Hắn khoanh tay đứng bên cạnh tảng đá lớn, nhìn chăm chăm vào cửa hang không chớp mắt. Chưa bao lâu thì trong hang truyền tới tiếng vang ầm ầm chói tai, hắn nhướng mày đoán được Tiếu Vô Cực có thể đang giao thủ với đối phương.

    Tiếng đánh nhau ầm ầm vang lên mỗi lúc một gần, sau đó một luồng hắc mang cùng một luồng kim mang một trước một sau vọt ra từ trong động, lướt lên không trung.

    Hai màu vàng đen trên không trung không ngừng đan vào nhau, tức thì đã xông lên tận trời, Hồng Trường Xuân thấy vậy muốn bay lên truy kích thì luồng hắc mang đã bay xuống từ trên trời.

    Chỉ nghe một tiếng "phanh", hắc mang rớt xuống đất, mặt đất tức thì bị nện ra một cái hố to, bụi đất bay lên, trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ bên trong.

    "Trường Xuân huynh, mau mau giúp ta, là Yêu Hoàng Hỗn Thiên!" Bụi đất tán đi, Tiếu Vô Cực đứng lên khỏi mặt đất, lúc này hắc bào trên người hắn có nhiều chổ rách nát, khóe miệng cũng có một vết máu, rất chật vật.

    Hồng Trường Xuân nghe vậy ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy kim mang nọ hiện tại đã hóa thành một trung niên nam tử mặc áo giáp vàng. Tướng mạo của nam tử nọ bình thường, nhưng khi nhìn tới thì có một cảm giác tà ác không nói nên lời đập vào mặt. Nam tử nọ cười lạnh nhìn hai người.

    "Yêu Hoàng Hỗn Thiên!" Hồng Trường Xuân nghiến răng nói. Yêu Hoàng Hỗn Thiên này là hoàng giả chí tôn của yêu thú, tu vi đã tới Lôi Kiếp trung kỳ đỉnh cao, mà phụ thân của Hồng Trường Xuân đã chết trong tay Yêu Hoàng Hỗn Thiên nên có thể nói hắn hận Yêu Hoàng Hỗn Thiên thấu xương.

    "Hừ! Thì ra là hai tên phế vật tụi bây. Sớm biết là hai ngươi thì ta khỏi cần lén lút đi vào, trực tiếp giết hai ngươi là được." Yêu Hoàng Hỗn Thiên hừ lạnh nói.

    Hồng Trường Xuân hít một hơi thật sâu, giúp tâm tình của bản thân bình phục lại: "Yêu Hoàng Hỗn Thiên, ngươi đặt chân tới phạm vị nhân loại chúng ta dường như đã trái với ước định của tu tiên giả giữa ngươi cùng chúng ta." Mặc dù oán hận nhưng Hồng Trường Xuân vẫn tự hiểu, bản thân hắn vốn không phải đối thủ của Yêu Hoàng Hỗn Thiên.

    Ánh mắt của Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhíu lại: "Đừng nói trái ước định, sẽ có một ngày, chổ này của các ngươi sớm muộn gì cũng trở thành địa bàn của ta, hai ngươi chính là đệ nhất cao thủ trong Hồn Tông cùng Phách Tông đấy à? Hừ, phế vật!" Trong lời nói của Yêu Hoàng Hỗn Thiên đầy vẻ xem thường đối với Hồng Trường Xuân cùng Tiếu Vô Cực.

    "Tìm chết!" Tiếu Vô Cực vốn nóng nảy đã bị Yêu Hoàng Hỗn Thiên chọc giận, hắn vung tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện từ trong hư vô đưa hắn bay về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên, sau đó thân hình của Tiếu Vô Cực chợt lóe rồi biến mất tại chổ, sau đó thì xuất hiện ở một hướng khác tấn công tới Yêu Hoàng Hỗn Thiên.

    "Trường Xuân huynh, còn chưa ra tay thì đợi tới khi nào!" Tiếu Vô Cực giận dữ hét lên.

    Hồng Trường Xuân vừa nghe cũng không dong dài, đưa tay ra, thanh trường kiếm sau lưng lập tức lọt vào lòng bàn tay: "Liệt Thiên Thế!" Chỉ thấy trường kiếm khí thế lôi đình lao về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên như một vệt cầu vồng.

    Yêu Hoàng Hỗn Thiên cũng chẳng luống cuống mà chưởng về phía trước đánh nát trường kiếm của Tiếu Vô Cực, lại chưởng một cái đánh nát kiếm quang của Hồng Trường Xuân, lúc này Tiếu Vô Cực đã tới bên cạnh Yêu Hoàng Hỗn Thiên, chỉ thấy Tiếu Vô Cực đánh ra một quyền, đấm tay mang theo hắc mang vô tận.

    "Phanh!" Một quyền mạnh mẽ của Tiếu Vô Cực nện vào lồng ngực Yêu Hoàng Hỗn Thiên. Yêu Hoàng Hỗn Thiên bị một quyền của Tiếu Vô Cực đánh rơi khỏi không trung, Tiếu Vô Cực thừa thắng xông lên, liên tiếp đánh mấy cái vào lồng ngực của Yêu Hoàng Hỗn Thiên đang rơi xuống.

    "Phanh!" Yêu Hoàng Hỗn Thiên đáp xuống đất, mặt đất bị đạp ra một hố to mấy chục trượng, bụi đất xung quanh bay lên.

    Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân trên không trung một thì không ngừng huy động đấm tay đánh xuống từng đạo hắc mang, một thì cầm trường kiếm trong tay chém ra từng đạo kiếm quang.

    Tiếng vang vang lên liên tục không ngừng, hố to vốn chỉ mấy chục trượng bị hai người họ đánh thành mấy trăm trượng, sâu không thấy đáy, hiện tại bên trong đầy bụi cát nên không thể nhìn rõ tình huống bên trong.

    Hai người liên tục tấn công khoảng thời gian một nén nhang mới thôi công kích, sau đó cẩn thận nhìn xuống dưới hố.

    "Thế công của bọn ta như thế, chắc chắn Yêu Hoàng Hỗn Thiên đã thành bột phấn." Tiếu Vô Cực cười lạnh lùng nói với Hồng Trường Xuân.

    Hồng Trường Xuân nhíu mày nói: "Không thể sơ ý, thực lực của Yêu Hoàng Hỗn Thiên hơn xa chúng ta, cẩn thận mới được."

    Chờ sau khi bụi cát xung quanh rơi xuống đất thì hai người nhìn lại, đỉnh núi đã bị hai người san bằng, một cái hố to trăm trượng bên dưới như một con quái thú đang mở miệng, bên trong tối đen như mực.

    "Trường Xuân huynh, làm sao bây giờ?" Tiếu Vô Cực hỏi.

    "Điều này... hay là đợi một lát, nếu như thực sự không có động tĩnh gì thì đôi ta xuống đó cũng không muộn." Hồng Trường Xuân vẫn cẩn thận như trước, không dám lơ là đi xuống.

    Hai người đề phòng nhìn chăm chăm vào hố to, thình lình một tiếng cười truyền ra từ dưới hố: "Ha ha, thật đã ghiền. Đến lượt ta! Hai tên phế nhân tụi bây."

    Vừa dứt lời, một đạo kim mang bay ra từ trong hố, hai tên Tiếu - Hồng vừa thấy đã sợ, vẫn chưa kịp phản ứng thì kim mang đã đến trước mắt, sau đó hai người chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần rồi bị đánh văng ra ngoài.

    Hai người muốn phản kháng nhưng phát hiện không thể bắt được tiết tấu công kích của đối phương, tốc độ của đối phương thực sự quá nhanh, hai người không ngừng bị đánh, một ngụm máu tươi văng ra khỏi miệng hai người.

    "Chết đi!" Yêu Hoàng Hỗn Thiên dừng tại không trung, lòng bàn tay vừa chuyển thì một chuôi đao màu vàng đã xuất hiện, hắn dùng lực vung lên, một đạo kim sắc trường mang bay ra từ trong đao lao về phía hai người Tiếu - Hồng.

    Sau đó là hai tiếng kêu thảm thiết, hai người Tiếu - Hồng bị chém thành hai nửa ngay tại không trung. Chẳng qua ngay khi thân thể hai người họ bị chém thành hai nửa thì hai luồng bạch quang bay ra khỏi cơ thể của họ sau đó hóa thành hai người Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân khác.

    "Hủy thân thể ta! Ta liều mạng với ngươi!" Tiếu Vô Cực vừa hiện thân thì như phát điên công kích Yêu Hoàng Hỗn Thiên, chỉ thấy hắn lấy ra một viên châu cỡ một tấc rồi nuốt vào, sau đó mặc niệm mấy câu, nhất thời thân thể Tiếu Vô Cực to lên, chớp mắt đã thấy Tiếu Vô Cực lớn hơn thân thể ban đầu gấp mười.

    Tiếu Vô Cực múa cự quyền đánh về phía Yêu Hoàng Hỗn Thiên, thân hình Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhoáng lên một cái tránh thoát công kích của Tiếu Vô Cực: "Hừ, có sức mạnh nhưng không có tốc độ. Ngươi chết tới nơi rồi!"

    Dứt lời, Yêu Hoàng Hỗn Thiên nhoáng cái đã biến thành một con sư tử lông vàng khổng lồ, con sư tử khổng lồ này còn lớn hơn Tiếu Vô Cực gấp đôi.

    Sư tử khổng lồ mở miệng, Tiếu Vô Cực lập tức cảm thấy sức hút cường đại, hắn thầm nghĩ không hay, chẳng qua khi muốn chạy thì phát hiện không còn sức lực để chạy, tất cả sức mạnh mà hắn có đều phải chống chọi lại sức hút của sư tử khổng lồ.

    "Trường Xuân huynh, mau mau tới giúp ta!" Tiếu Vô Cực lo lắng hô lên. Bấy giờ Hồng Trường Xuân ở một bên đột ngột biến sắc nói: "Tiếu Vô Cực, Phách Tông các ngươi chuyên hại tánh mạng của dân chúng vô tội, từ lâu đã đáng chết, sao ta có thể giúp ngươi chứ! Hay là ngươi chết sớm chút đi!" Dứt lời, thân hình Hồng Trường Xuân nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện ở xa hơn trăm trượng, sau đó nhoáng lên cái nữa lại xuất hiện ở xa hơn mấy trăm trượng, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.

    "Hồng Trường Xuân! Tên tiểu nhân này!" Tiếu Vô Cực giận dữ hét lên, chẳng qua sau đó hắn không còn động tĩnh gì, thân hình của hắn đang thu nhỏ lại, thoáng cái đã trở lại kích cỡ ban đầu, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sư tử khổng lồ hút vào miệng.

    Thân hình sư tử khổng lồ nhoáng lên, biến trở lại hình người. Yêu Hoàng Hỗn Thiên chùi miệng nói: "Hừ, mặc dù không tìm được công pháp khí tông nhưng nuốt một phách tu Lôi Kiếp sơ kỳ đã đủ để ta đột phá tới Lôi Kiếp hậu kỳ."

    Nói xong lời này, Yêu Hoàng Hỗn Thiên hóa thành kim mang phá không bay đi mất...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 47 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 2: Thiếu niên mất trí nhớ

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Ngay khi Yêu Hoàng Hỗn Thiên rời đi không lâu, một đạo bạch quang từ trên trời đáp xuống, bạch quang đáp xuống đất liền hóa thành một thiếu niên áo trắng chừng mười lăm mười sáu tuổi, diện mục thanh tú.

    Thiếu niên dường như còn đang ngủ say, bởi vì tiếng ngáy rất nhỏ phát ra từ miệng của thiếu niên. Dường như hắn rất mệt mỏi, cho tới buổi trưa ngày thứ hai thiếu niên mới tỉnh lại.

    Thiếu niên lười nhác vặn eo, hắn kinh ngạc nhìn đống hỗn lộn bốn phía, hắn nhìn quanh bốn phía, thình lình thân thể run lên, bởi vì hắn nhìn thấy thi thể bị chém thành hai nửa của Tiếu Vô Cực cùng Hồng Trường Xuân.

    "Chết tiệt, chổ này là nơi quái quỷ gì vậy!" Thiếu niên oán giận thốt lên nhưng sau đó thiếu niên sửng sốt, dường như đang cố gắng nhớ lại điều gì thì phải?

    "Mình là ai? Đây là đâu?" Thiếu niên bày ra vẻ mặt buồn rầu, dường như hắn đã mất trí nhớ.

    "Mình rốt cuộc là ai? Vì sao lại không nhớ ra gì cả?" Thiếu niên dùng sức vỗ vào đầu.

    Thiếu niên lắc lắc đầu rồi lục lọi túi tiền trên người, sau một hồi thì hắn lấy ra một tấm tấm thẻ từ trong túi tiền, hắn cầm lấy tấm thẻ rồi nhìn thật kỹ, phát hiện trên đó có ghi tên họ: Lục Thiên Hồng, sau đó là một dãy số, mà người được vẽ lên tấm thẻ chính là bản thân thiếu niên.

    "Chẳng lẽ mình tên Lục Thiên Hồng?" Thiếu niên sờ sờ cái đầu của mình thấp giọng nói.

    Thiếu niên ngồi xuống mặt đất, cố ý đưa lưng hướng về phía hai cỗ thi thể. Sau khi hắn trầm tư một lát thì phát hiện mình căn bản không nhớ nổi chuyện gì, nhưng có một chuyện mà hắn dám khẳng định, hắn tên Lục Thiên Hồng.

    "Lục Thiên Hồng, Lục Thiên Hồng..." Thiêu niên nhắc lại vài câu, bỗng nhiên trong đầu hắn xuất hiện một cái tên: "Mạnh Phi!"

    "Mạnh Phi là ai? Sao trong đầu mình lại có cái tên như thế?" Lục Thiên Hồng vuốt cằm trầm tư, sau một lúc lâu thì hắn lắc đầu, hắn thật sự không nhớ ra được thứ gì, bất kể cái tên Lục Thiên Hồng hay Mạnh Phi hắn đều không nhớ nổi, nhưng hắn cảm giác Lục Thiên Hồng chính là tên của mình, không phải do hắn nhớ được gì mà hắn cảm thấy cái tên Lục Thiên Hồng này cũng có chút chiều sâu. Mạnh Phi quả thật rất quê mùa.

    Lục Thiên Hồng nhìn quanh bốn phía phát hiện bốn phía một mảnh hỗn lộn, hắn sờ đầu thầm nghĩ: "Chẳng lẽ mình đã chết? Đây là địa ngục?" Khắp nơi hỗn lộn, hố lớn sâu không thấy đáy, toái thi nằm trên đất, không khỏi khiến Lục Thiên Hồng bắt đầu hoài nghi có phải bản thân đã chết rồi hay chưa.

    Lục Thiên Hồng véo mạnh đùi của mình một cái, sau đó hắn kêu lên một tiếng "Ai ui".

    "Xem ra mình chưa chết, nhưng vì sao mình lại ở chổ này? Đây là đâu?" Lục Thiên Hồng lại lâm vào trầm tư, chẳng qua sau đó hắn không thèm nghĩ nữa, bởi vì hắn phát hiện đầu của mình giống như tương hồ, bên trong có không ít thứ nhưng tất cả đều mơ hồ không rõ.

    "Có ai không?..." Lục Thiên Hồng hô lên khoảng thời gian nửa chén trả mới dừng lại, bởi vì chổ này ngoại trừ tiếng vọng lại của hắn thì căn bản không có tiếng gì khác.

    Hắn uể oải ngồi xuống, chỉ lát sau, hắn cảm giác được bụng mình kêu ục ục, vừa rồi còn trong nổi khẩn trương nên không cảm thấy đói bụng, hiện tại nghỉ ngơi một lát, nhất thời cảm thấy rất đói khát.

    Sờ sờ cái bụng, Lục Thiên Hồng bắt đầu lục lọi người mình, chẳng qua lục đi lục lại thì ngoại trừ tấm thẻ vừa rồi, trên người hắn căn bản không có thứ gì cả, chẳng qua lúc hắn muốn vứt bỏ thì hắn chợt cảm giác được sau lưng mình dường như có chút gì đó.

    Hắn cởi áo khoác ra lục lọi một hồi rốt cục lấy ra một quyển sách trong thắt lưng, hắn cầm sách lật ra vài trang thì phát hiện mình không biết bất cứ chữ nào được ghi chép trong đó cả.

    "Ui! Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải đói chết hay sao?" Lục Thiên Hồng tiện tay đặt quyển sách sang một bên. Chẳng qua sau đó hắn nghĩ ngợi rồi nhặt lại, nhặt lại không phải vì hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, mà lo lắng vạn nhất mình không tìm được thức ăn thì có thể ăn sách đỡ đói.

    Đứng trên đỉnh núi trụi lủi nhìn ra phía xa, Lục Thiên Hồng phát hiện xung quanh được rừng rậm bao trùm, ít nhất trong tầm mắt của hắn không phát hiện bất cứ thôn trang, thành thị hay địa phương có người ở nào.

    Thở dài, hắn đi dạo xung quanh, vòng vo một hồi hắn phát hiện một miệng hang, miệng hang lớn bằng một người, hắn cúi người đánh giá cái hang đen nhánh một chút, trong lòng không ngừng tính toán có nên đi xuống đó xem hay không.

    Do dự một lâu sau, Lục Thiên Hồng vẫn quyết định đi xuống đó xem, hắn đưa chân xuống sờ soạng miệng hang xem sâu bao nhiêu, bỗng nhiên nghe một tiếng "ka ka", Lục Thiên Hồng hét thảm một tiếng rồi rớt xuống.

    Hang không sâu, nhưng cũng khiến Lục Thiên Hồng bị té một cú khiến ngũ tạng bị lệch vị, hắn dựa vào vách đá thở dốc thật lâu rồi mới đứng thẳng dậy, hắn đi về trước thăm dò thì phát hiện phía trước dường như có một tia ánh sáng, vì thế Lục Thiên Hồng sờ soạng vách tường đi tới gần nơi có nguồn sáng.

    Đi được chừng một nén nhang rốt cục Lục Thiên Hồng đã thấy được nguồn sáng, đó là một viên dạ minh châu, tuy không lớn nhưng phát ra ánh sáng chiếu sáng xung quanh, Lục Thiên Hồng biết có ánh sáng nên áp lực trong lòng cũng bớt đi không ít.

    Hắn nhìn quanh bốn phía thì phát hiện đây là một căn phòng đá cùng loại với buồng ngủ, có giường đá, hay nói có bàn đá, một vài hòn đá nhỏ làm ghế, một hòn đá nhỏ làm bàn tròn. Bốn phía đầy bụi bám, hắn đi dạo xung quanh một chút thì phát hiện trên đó có chữ, nhưng hắn lại không biết chữ, lúc này Lục Thiên Hồng hoài nghi mình có phải là một người dốt đặc, thế nhưng hắn phủ định ngay ý tưởng này, bởi vì hắn nhận ra tên của mình, nhưng văn tự ghi tên mình rõ ràng khác với văn tự này.

    Chỉ một lát thì bụng của Lục Thiên Hồng lại kêu "ùng ục", hắn thở dài, e rằng không thể nào kiếm được thức ăn ở chổ này, Lục Thiên Hồng bắt đầu dùng sức xé, hắn muốn xé rách sách ăn đỡ đói.

    Chuyện kỳ lạ xảy ra, không ngờ quyển sách rất chắc chắn, thoạt nhìn chỉ là trang giấy bình thương nhưng khi xé thì chắc hơn cả da trâu thượng hạng. Lục Thiên Hồng tức giận dùng miệng cắn sách, sau đó ra sức nhai.

    Nhưng dù Lục Thiên Hồng có dùng hết sức thì hắn vẫn không cắn nát sách. Mặt Lục Thiên Hồng bày ra vẻ hận, vứt thư xuống đất rồi sau đó đạp mấy cái thật mạnh: "Chết tiệt, mất trí nhớ đã đủ xúi quẩy rồi, không ngờ còn phải chết chói ở cái nơi chết tiệt này." Nói xong, hắn lại đạp mấy cái thật mạnh lên quyển sách.

    Mặc dù tức giận nhưng Lục Thiên Hồng cũng biết nếu mình không ra ngoài e rằng dù muốn ra ngoài cũng không còn sức đi ra.

    Hắn đứng lên bàn đá, cầm một tảng đá đập lên phía trên dạ minh châu, "ka ka" mấy tiếng, dạ minh châu liền nới lỏng, hắn nhảy xuống bàn đá tìm một tảng đá hơi nhọn một chút rồi sau đó từ từ nạy ra.

    Bận bịu suốt thời gian nửa chén trà, rốt cuộc Lục Thiên Hồng đã nạy được viên dạ minh châu nọ. Chẳng qua khi hắn lấy dạ minh châu thì không ngờ khiến dạ minh châu rơi xuống, cũng may dạ minh châu phát sáng nên cũng dễ tìm, Lục Thiên Hồng nhảy xuống bàn đá nhìn hướng dạ minh châu lăn đi.

    Lục Thiên Hồng nhìn chăm chăm dạ minh châu, ánh mắt từ từ trừng lớn lên, bởi vì hắn nhìn thấy được chuyện khó mà tin nổi.

    Chỉ thấy viên dạ minh châu nọ chậm rãi lăn đi, không ngờ lăn tới bên cạnh quyển sách, sau đó dạ minh châu lăn lên quyển sách thì nằm im không nhúc nhích, sau đó dạ minh châu giống như chìm vào đầm lầy chậm rãi nhập vào trong quyển sách.

    Lục Thiên Hồng khó tin trừng mắt đứng ngây ra đó, lúc này ánh sáng trong căn phòng đá cũng vì sự biến mất của dạ minh châu mà trở nên tối dần, cho tới khi cả căn phòng đá chìm vào bóng tối thì Lục Thiên Hồng vẫn cảm thấy khó tin.

    Hắn cẩn thận dò mẫm về phía quyển sách. Ngay khi hắn sắp tới gần quyển sách thì quyển sách bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt khiến Lục Thiên Hồng không thể nhìn thẳng.

    Một đạo bạch mang bất ngờ bay nhanh ra khỏi hào quang nhập vào trán Lục Thiên Hồng, Lục Thiên Hồng chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời thì lập tức ngất xỉu, cả căn phòng đá bắt đầu run rẩy kịch liệt, hào quang bao trùm lấy Lục Thiên Hồng, chớp mắt đã bay ra khỏi thạch thất đi về phương trời nào đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:42.

  6. Bài viết được 32 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 3: Người tu tiên

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    Đến khi Lục Thiên Hồng tỉnh lại thì trời đã sáng, sương sớm trên lá cây nhỏ lên mặt Lục Thiên Hồng khiến y từ từ tỉnh lại.

    Tầm nhìn mơ hồ khiến Lục Thiên Hồng không nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, y dùng sức dụi dụi mắt thì mới nhìn rõ được mọi thứ trước mắt.

    Trên đầu y là lá cây rậm rạp, ánh mặt trời chiếu xuống qua khe lá, bởi vì cành lá rậm rạp quá mức nên Lục Thiên Hồng thấy có hơi mờ tối, mặc dù mờ tối, nhưng Lục Thiên Hồng vẫn thấy rõ hiện tại chắc cy y đang nằm trong rừng cây. Sờ sờ đầu, Lục Thiên Hồng bày ra vẻ mặt nghi hoặc, vừa rồi chẳng phải mình còn trong căn phòng đá hay sao, sao chớp mắt đã tới trong rừng cây rồi? Quyển sách cùng dạ minh châu đã xảy ra chuyện gì? Bản thân sau khi ngất xỉu vẫn yên lành, tất cả đều khiến Lục Thiên Hồng cảm thấy hồ đồ, đầu tiên là bản thân bị mất trí nhớ, sau đó là hiện tưởng xảy ra giữa quyển sách trên người mình cùng dạ minh châu. Lắc lắc đầu, Lục Thiên Hồng đứng dậy, y thật sự không nghĩ ra, tất cả giống như một giấc mơ, nhưng lại thực sự xảy ra, y nghĩ mãi mà không ra, nếu nghĩ không ra thì đơn giản không màn tới, dù sao y cũng rời khỏi được căn phòng đá nọ.

    Sờ sờ cái bụng, y vẫn cảm thấy mình rất đói bụng, nhìn xung quanh một chút, Lục Thiên Hồng chợt bày ra vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì y phát hiện quyển sách cách mình không xa, nghĩ tới sự quái lạ của quyển sách này, Lục Thiên Hồng trước tiên bẻ một nhánh cây đẩy đẩy quyển sách, lại dùng cánh cây chọt chọt vào mình, sau khi thấy không có vấn đề gì thì mới nhặt lên, nghĩ tới mọi chuyện đã xảy ra của quyển sách này, đây chắc hẳn không phải là sách thường, tạm thời cất lại rồi ngày sau sẽ có cơ hội nghiên cứu. Nghĩ như vậy, Lục Thiên Hồng đã cất sách vào trong quần áo.

    "Sưu" Ngay khi Lục Thiên Hồng vừa mới cất xong quyển sách thì một mũi tên bay lướt qua sát da đầu của y.

    "Ta kháo!" Lục Thiên Hồng nhất thời hoảng sợ, y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám đại hán thân trên trần trụi cầm trong tay đủ thứ vũ khí, có đao, có xoa, có cung tên, duy chỉ không có kiếm. Mũi tên vừa bay qua đúng là được bắn ra từ tay của đại hán cầm cung tên, lúc này đại hán đó lại kéo tên nhắm thẳng Lục Thiên Hồng.

    "Các vị đại ca, chuyện gì cũng từ từ, chuyện gì cũng từ từ!" Lục Thiên Hồng thấy đại hán lại kéo cung lên thì nhanh chóng nói với đại hán.

    Sau khi mấy đại hán đó trao đổi với nhau bằng tiếng mà Lục Thiên Hồng nghe không hiểu, bỗng nhiên đại hán nọ bày ra vẻ mặt hung ác, sau đó mấy đại hán giơ vũ khí trong tay lên tới gần Lục Thiên Hồng.

    "Các ngươi muốn gì? Muốn gì? Đừng lại đây!" Lục Thiên Hồng vừa lui về sau vừa hét to với đại hán.

    "Trời vong ta mà!" Lục Thiên Hồng buồn bực quát, chết thì chết, nhưng y ngay cả cơm cũng chưa được ăn.

    Mấy đại hán bị tiếng rống to của Lục Thiên Hồng làm cho hoảng sợ, chẳng qua bọn họ nhanh chóng khôi phục lại tinh thần, sau đó bọn họ giơ vũ khí trong tay lên vọt về phía Lục Thiên Hồng.

    "Ta kháo!" Lục Thiên Hồng hô lớn một tiếng rồi xoay người bỏ chạy, y vừa mới chuyển người thì đại hán cầm đại đao phía sau liền chém rách quần áo sau lưng của y, điều này khiến Lục Thiên Hồng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, thậm chí y còn hoài nghi đối phương đã để lại miệng vết thương sâu tới nỗi có thể nhìn thấy xương.

    Hiện tại dù có bị thương nhưng Lục Thiên Không cũng không dám dừng lại, y dùng sức lực bình sinh nhanh chóng chạy trong rừng cây, bởi vì nơi đây là rừng đây, còn thân hình của Lục Thiên Hông vừa nhỏ lại có vẻ khỏe mạnh, không ngờ những đại hán đó lại có dấu hiệu bị y bỏ rơi.

    "Hống!" Đại hán phía sau đột ngột phát ra tiếng rống giận, Lục Thiên Hồng vừa định quay đầu lại xem thì bỗng cảm thấy đùi đau rát, y cúi đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy thì đã hoảng sợ, chỉ thấy một mũi tên không ngờ lại xuyên qua đùi của y, máu me đang chảy xuống từ mũi tên.

    Đùi đau đớn khiến Lục Thiên Hồng quằn quại trên đất. Y vừa nằm xuống thì đại hán đằng sau đã đuổi kịp, trong đó có một tên đi lên đạp Lục Thiên Hồng một cước, Lục Thiên Hồng chỉ cảm thấy đau đớn, một ngụm máu tươi phọt ra khỏi miệng.

    "Chết tiệt!" Lục Thiên Hồng ác ý mắng mỏ một tiếng, cơn giận xông lên tim.

    "Cho dù ông mày chết thì cũng muốn giết một tên trong các ngươi!" Lúc này hung tính của Lục Thiên Hồng đột ngột trổi dậy, y lau vệt máu bên mép để lộ ra vẻ mặt hung tợn.

    "Liều mạng với mày!" Khi tên đại hán nọ vừa định đá chân ra thì Lục Thiên Hông đã ôm lấy chân của đại hán đó cắn xuống, chỉ thấy một cục thịt bị Lục Thiên Hồng cắn lìa khỏi đùi đại hán. Tên đại hán đó nằm xuống đất ôm chân rú thảm, Lục Thiên Hồng thấy thế thì ra tay móc mắt đại hán.

    Suy nghĩ hiện tại của Lục Thiên Hồng đó là "Ngươi muốn ta chết, ta cũng không cho ngươi sống yên!" Kết hợp tất cả sức lực, Lục Thiên Hồng muốn móc mắt của đại hán ra.

    Nhưng mọi chuyện không đơn giản như Lục Thiên Hồng tưởng tượng, một cánh tay hữu lực túm lấy tay của Lục Thiên Hồng, sau đó quăng Lục Thiên Hồng ra ngoài như quăng một con gà.

    Lục Thiên Hồng bị quăng va vào thân cây tức thì cảm thấy nội tạng quay cuồng, ngũ tạng lệch vị, y muốn đứng lên lại nhưng cả người chẳng còn chút sức.

    Người quăng Lục Thiên Hồng dường như là tên cầm đầu đám đại hán, y quát lớn với mấy đại hán còn lại vài câu sau đó cầm đao xông tới Lục Thiên Hồng, xem ra muốn chém đứt đầu Lục Thiên Hồng.

    "Tiêu rồi!" Lục Thiên Hồng bất lực nhắm mắt lại, hiện tại y hi vọng đây là giấc mơ biết bao, nhưng cơn đau khắp người nhắc nhở y đây là chân thật.

    Ngay lúc Lục Thiên Hồng cảm thấy sắp xong đời, y lại phát hiện cây đao hẳn nên chém xuống từ lâu lại chậm chạp không chém. Y hơi mở mắt, không ngờ lại thấy mấy đại hán đó nằm hết trên đất, y nghi hoặc nhìn xung quanh xem xét.

    Chỉ thấy một cô gái thoạt nhìn có phần lớn hơn mình đang đứng cười hì hì nhìn y. Đầu tóc của cô gái dài và đen, mặc một bộ áo trắng, diện mạo tuy không tuyệt sắc nhưng khiến người khác có cảm giác thanh tân.

    Cô gái thấy Lục Thiên Hồng nhìn mình như thế thì hai má lập tức xuất hiện hai đóa mây hồng, cô gái nói với Lục Thiên Hồng một vài câu mà y không hiểu được.

    Cô gái lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng của Lục Thiên Hồng, sau đó lấy ra thêm một viên thuốc rồi bóp nát trút lên miệng vết thương trên đùi sau khi đã nhổ tên ra. Hiện tại Lục Thiên Hồng chỉ thấy toàn thân mát rượi, còn vết thương trên đùi được cô gái nọ nắn nắn mấy cái đã bắt đầu chậm rãi kết sẹo, hiệu quả mang lại từ viên thuốc của cô gái khiến Lục Thiên Hồng không khỏi chết lặng, chẳng lẽ mình gặp tiên nữ hạ phàm hay sao?

    "Cám ơn cô!" Lục Thiên Hồng chân thành nói với cô gái. Nhưng cô gái đó dường như nghe không hiểu Lục Thiên Hồng nói gì mà chỉ hơi gật đầu.

    Sau một lúc lâu, cô gái bày ra vẻ bừng tỉnh, sau đó tới gần nói vài câu với Lục Thiên Hồng rồi đưa tay đặt lên trán Lục Thiên Hồng, bạch quang lóe sáng trên trán Lục Thiên Hồng.

    Hiện tại thấy cô gái làm như thế, Lục Thiên Hồng càng xác định đối phương là tiên nữ.

    "Cô là tiên nữ à? Nhất định là tiên nữ!" Lục Thiên Hồng tiếp tục nói.

    "Tôi không phải là tiên nữ, chỉ là một người tu tiên." Đột nhiên Lục Thiên Hồng phát hiện mình có thể nghe hiểu lời nói của cô gái, hơn nữa cô gái cũng nghe hiểu lời nói của mình.

    "Cô là người tu tiên? Sao tôi lại có thể nghe hiểu và nói chuyện được với cô nhỉ? Vừa nãy cám ơn cô. Nếu không có cô thì hiện tại ta đã chết trong tay mấy tên chết tiệt này." Lục Thiên Hồng nói xong bày ra vẻ mặt thù hằn liếc nhìn mấy đại hán.

    Cô gái mỉm cười, cúi người nói: "Tiểu nữ Mộ Dung Uyển Thanh, ra mắt công tử, vừa rồi chẳng qua chỉ là một thuật Quán Đỉnh đơn giản, giúp hai ta có thể trao đổi với nhau."

    "Ra mắt, ra mắt!" Nhất thời Lục Thiên Hồng không biết nên nói gì, đối phương vừa cứu mạng y, y không biết nên báo đáp như thế nào nữa.

    'Người tu tiên', từ này khiến Lục Thiên Hồng cảm thấy như từng quen biết, y cau mày trầm tư thật lâu nhưng không nhớ được gì cả.

    "Người tu tiên là sao? Có thể nói cho tôi biết một chút không?" Lục Thiên Hồng có phần xấu hổ hỏi Mộ Dung Uyển Thanh.

    Thấy Lục Thiên Hồng không ngờ cả người tu tiên cũng không biết, Mộ Dung Uyển Thanh có chút bất ngờ: "Công tử không biết người tu tiên sao?"

    "Phải, có lẽ trước kia đã nghe qua, nhưng hiện tại tôi không thể nhớ được chuyện trước đây."

    "Công tử mất trí nhớ!" Mộ Dung Uyển Thanh lại bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

    Lục Thiên Hồng ngượng ngùng gãi đầu: "Quả thật không nhớ gì cả, chỉ biết bản thân dường như tên là Lục Thiên Hồng."

    "A, thì ra là Lục công tử. Thực ra mọi người đều biết người tu tiên, có thể hiểu đơn giản người tu tiên là người muốn tu luyện thành tiên."

    "Tôi có thể tu luyện thành tiên không? Có thể không?" Lục Thiên Hồng vừa nghe có thể thành tiên nên rất kích động.

    "Đương nhiên, bất cứ ai chỉ cần bước vào môn phái tu tiên hoặc có công pháp tu tiên đều có thể tu luyện thành tiên, nhưng con đường tu tiên không dễ đi như thế, có rất nhiều người cả đời đều dừng lại ở Ly Phách kỳ."

    "Chuyện này, Mộ Dung tiểu thư, cô có thể giảng cho tôi biết thêm về người tu tiên không?"

    "Đương nhiên có thể. Tu tiên giới ở đại lục Thanh Long chúng ta chia ra làm hai tông phái, một là Hồn Tông, một là Phách Tông. Con người khi sinh ra, hồn phách kết lại với nhau, chúng quấn quanh như bánh quai chèo, đệ tử Hồn Tông sau khi tu luyện thì việc đầu tiên cần làm đấy là tách phách ra khỏi hồn, còn đệ tử Phách Tông thì trước phải tách hồn ra khỏi phách. Đương nhiên, trước đó phải khiến hồn hoặc phách trở nên mạnh hơn, bằng không thì khi tách ra sẽ hồn phi phách tán ngay, vì thế giai đoạn đầu tiên Hồn Tông gọi là Định Hồn kỳ, Phách Tông gọi là Định Phách kỳ.

    Sau khi hồn phách trở nên mạnh hơn rồi thì bắt đầu lột hồn hoặc cách phách, giai đoạn này Phách Tông gọi là Ly Hồn kỳ còn Hồn Tông chúng tôi gọi là Ly Phách kỳ.

    Đệ tử Hồn Tông sau khi tách được phách thì luyện hóa nó đi, sau đó chuyển hóa phách lực thành hồn lực, còn đệ tử Phách Tông thì lại luyện hóa hồn chuyển hoán thành phách lực, giai đoạn này, Hồn Tông gọi là Luyện Phách kỳ, còn Phách Tông thì gọi là Luyện Hồn kỳ.

    Sau khi luyện hóa xong thì hồn hoặc phách đều có khả năng rời khỏi cơ thể trong thời gian ngắn, giai đoạn này gọi là Xuất Khiếu kỳ, tu vi càng cao thì thời gian xuất khiếu sẽ càng lâu.

    Cuối cùng, hồn hoặc phách có thể vứt bỏ thân thể, tới cảnh giới này, Hồn Tông sẽ luyện hồn thành dương hùng, phách tông thì luyện thành âm mị. Cảnh giới này gọi chung là Hóa Thần kỳ.

    Sau khi tu luyện tới Hóa Thần hậu kỳ thì có thể độ kiếp phi thăng thành tiên, thế nhưng mỗi môn phái vì để tiếp tục truyền thừa nên phải chừa lại hai hay nhiều cao thủ sắp sửa độ kiếp hơn ở tại nhân gian, cho nên lại ra một Lôi Kiếp kỳ. Nhưng cao thủ Lôi Kiếp kỳ mặc dù có thực lực mạnh mẽ nhưng không dám dốc sức ra tay, bởi vì chỉ cần dốc sức ra tay thì sẽ dẫn lôi kiếp tới. Cho nên cao thủ Lôi Kiếp kỳ tuy có tu vi cao nhưng khi chiến đấu thì cũng như cao thủ tu vi Hóa Thần hậu kỳ, chỉ có điều thủ đoạn công kích mà bọn họ sử dụng cao cường hơn cao thủ Hóa Thần hậu kỳ rất nhiều. Ai, thật không biết đến khi nào tôi mới có thể đạt tới cảnh giới đó." Nói tới đây, Mộ Dung Uyển Thanh bày ra vẻ mặt khao khát.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:42.

  8. Bài viết được 27 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Đang ở
    Airen
    Bài viết
    247
    Xu
    224

    Mặc định

    Thánh Tiên
    Chương 4: Trấn Nguyên Tiên Quyết

    Người dịch: Seung Gi
    Nguồn: www.tangthuvien.com






    "Vậy xin hỏi Mộ Dung tiểu thư là Hồn Tông hay Phách Tông?" Lục Thiên Hồng hỏi Mộ Dung Uyển Thanh.

    "Tôi đương nhiên là đệ tử Hồn Tông, đệ tử Phách Tông tội ác tày trời, sao tôi lại là đệ tử Phách Tông chứ." Mộ Dung Uyển Thanh nghe Lục Thiên Hồng nhắc tới Phách Tông thì lập tức hiện ra vẻ mặt tức giận.

    "Khụ khụ, thật ngại, xin hỏi vì sao Phách Tông lại tội ác tày trời, tôi thấy dường như cô rất oán hận Phách Tông nhỉ." Lục Thiên Hồng ho khẽ một tiếng, hỏi.

    Mộ Dung Uyển Thanh bị Lục Thiên Hồng hỏi, dường như cũng hiểu mình có chút thất thố, vẻ mặt của nàng đỏ lên nói: "Đệ tử Phách Tông chuyên tu công pháp âm hàn, thường xuyên hút hồn phách của người chết, cho nên bọn họ thường xuyên hút hồn phách của người chết trong nghĩa trang, hồn phách bị bọn họ hút sẽ như kiểu vĩnh viễn không thể siêu sinh."

    "A, thì ra là vậy. Khiến người ta chết rồi mà vĩnh viễn không thể siêu sinh, chuyện này quả thật đáng giận." Lục Thiên Hồng gật đầu nói.

    "Không chỉ như vậy, bọn họ vì muốn tăng tốc độ tu luyện nên thường xuyên giết hại người vô tội một cách lung tung, bởi vì khi người còn sống, hồn thuần dương, phách thuần âm, bọn họ không thể hút trực tiếp được, cho nên bọn họ muốn giết người rồi mới hút, bởi vì sau khi người chết thì hồn sẽ chuyển từ dương sang âm, vừa vặn phù hợp với thuộc tính âm hàn của bọn họ."

    "Giết người vô tội lung tung, chuyện này thật sự rất quá đáng." Vừa rồi suýt nữa đã chết trong tay kẻ khác, Lục Thiên Hồng cảm thấy rất giận loại người giết hại lung tung.

    "Được rồi, Lục công tử, nếu không còn chuyện gì khác thì Uyển Thanh xin cáo từ." Mộ Dung Uyển Thanh thất lễ nói với Lục Thiên Hòng.

    Vừa nghe Mộ Dung Uyển Thanh muốn đi thì Lục Thiên Hồng bày ra dáng vẻ khổ sở, y không chỉ mất trí nhớ, hơn nữa chiếu tình hình hiện tại, chổ này còn rất nguy hiểm, nếu y ở chổ này thì e rằng cái mạng này không thọ.

    "Mộ Dung tiểu thư, ngài làm người tốt cho tới cùng, có thể dẫn tôi ra khỏi khu rừng này không, chổ này thật sự quá nguy hiểm."

    "Chuyện này... nhưng tôi còn có việc sư môn cần phải hoàn thành." Mộ Dung Uyển Thanh hiện ra nét mặt khó xử.

    "Van xin cô, vừa rồi suýt nữa là tôi đã toi mạng, vạn nhất không ra khỏi khu rừng này thì chẳng khác nào uổng phí công cô cứu tôi sao?" Lục Thiên Hồng nài nỉ, hiện tại y không còn tôn nghiêm gì cả, so sánh tôn nghiêm với sinh mạng, sinh mạng vẫn có vẻ quan trọng hơn.

    "Được rồi, tôi sẽ ra khỏi khu rừng này cùng anh." Mộ Dung Uyển Thanh hơi do dự nói.

    "Cám ơn, cám ơn, phải rồi Mộ Dung tiểu thư, môn phái của các cô có nhận đệ tử không? Tôi có thể bái nhập môn phái các cô không?" Sau khi Lục Thiên Hồng biết đến người tu tiên thì y liền biết mình đã có mục tiêu ở thế giới này, đó là tu tiên, nếu có thể nhờ cô gái trước mắt này bước vào môn phái tu tiên, vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian.

    "Chuyện này e rằng không được. Bởi vì môn phái chúng tôi chỉ thu nhận đệ tử nữ." Mộ Dung Uyển Thanh thuận miệng trả lời.

    "Hóa ra là thế! Vậy không phiền Mộ Dung tiểu thư."

    "Được rồi, chúng ta đi được chứ?"

    "Được được!"

    Tính từ lúc làm bạn với Mộ Dung Uyển Thanh phải đi mất nửa ngày đường mới có thể ra khỏi khu rừng này.

    "Đi tới phía trước thêm trăm dặm có một trấn Vạn Sơn, anh có thể tự đi, trên quan đạo, thổ phỉ không dám làm càn." Mộ Dung Uyển Thanh chỉ về phía trước nói với Lục Thiên Hồng.

    "Cảm ơn ân cứu mạng của Mộ Dung tiểu thư, Thiên Hồng không cách đền đáp, nếu như ngày sau Mộ Dung tiểu thư có chuyện cần Thiên Hồng giúp, Thiên Hồng dù chết cũng không từ chối." Lục Thiên Hồng ôm quyền, hào khí tận trời nói với Mộ Dung Uyển Thanh.

    Mộ Dung Uyển Thanh uyển chuyển cười nói: "Được rồi, Uyển Thanh cáo từ." Nói xong, Mộ Dung Uyển Thanh xoay người đi vào trong khu rừng, chẳng qua tốc độ lần này của nàng nhanh hơn so với lúc đi cùng Lục Thiên Hồng, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm nhìn của Lục Thiên Hồng.

    Mộ Dung Uyển Thanh một đường đi thẳng, cho tới khi cách Lục Thiên Hồng hơn mười dặm mới dừng lại.

    "Tiểu sư muội, muội thật có nhã hứng, một phàm nhân thôi mà cũng khiến muội vất vả như thế." Mộ Dung Uyển Thanh lăng thần nhìn lại, một cô gái áo đen không bước đi ra từ chổ nào, vẻ mặt yêu mị tươi cười khiến cho người ta tâm thần nhộn nhạo.

    "Phàm nhân? Y là phàm nhân, nhưng sư tỷ đừng quên, muội trừ việc tu luyện Luyện Tình Tâm Pháp ra còn rất tinh thông thuật bói toán, khi muội bói cho kẻ này không ngờ lại bói không ra chuyện của y, ngày sau kẻ này chưa chắc đã là phàm phu tục tử. Đây là lần đầu tiên mà muội không thể bói được vận mệnh của một người từ lúc chào đời cho tới nay, cho dù là sư phụ Hóa Thần kỳ muội cũng có thể bói được một hai, huống chi một thiếu niên như thế, cho nên e rằng ngày sau kẻ này bất phàm. Tình chủng của Quỳnh Tiên Phái chúng ta không phải dùng để ngày sau khống chế đàn ông hay sao, nếu ngày sau kẻ này có chút sở thành, muội liền có thể lợi dụng tình chủng đã hạ để khống chế y, nếu kẻ này là một phế vật, cùng lắm thì muội chỉ lãng phí chút thời gian mà thôi." Hiện tại Mộ Dung Uyển Thành như thay đổi thành một người khác so với lúc gặp Lục Thiên Hồng.

    "Tiểu sư muội tính kế thật giỏi, muội đã hạ tình chủng xong rồi, chúng ta nên mau mau trở về sư môn, bằng không sẽ bị sư phụ trách tội."

    "Được!" Lần này hai người không đi bộ mà nhún người hóa thành hai đạo cầu vồng phá không mà đi.

    Mộ Dung Uyển Thanh không ở, Lục Thiên Hồng đặt mông ngồi xuống đất, thực ra y sớm đã mệt muốn chết, nhưng trước mặt Mộ Dung Uyển Thanh mắc cỡ không dám biểu hiện ra, mở to miệng thở hổn hển mấy hơi, sau đó lấy ra một cái bánh bao trong tay nải sau lưng bắt đầu gặm.

    Đây là do Mộ Dung Uyển Thanh sợ y chịu đói nên cho y. Lục Thiên Hồng vừa ăn bánh bao vừa lấy ra quyển sách kỳ quái bên trong y phục ra xem.

    Chẳng qua y vừa cầm vào tay, tay còn lại bỗng dưng đánh rơi bánh bao xuống đất, lúc này chỉ thấy Lục Thiên Hồng trợn to mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

    Y kinh ngạc không phải vì chuyện gì khác, mà y phát hiện không ngờ mình đã đọc hiểu chữ trong sách. Nhưng có một vấn đề quan trọng là, quyển sách vốn có thể lật từng tờ cho tới cuối, nhưng hiện tại ngoại trừ vài tờ đầu ra thì phía sau dính chặt lại với nhau, mặc cho Lục Thiên Hồng kéo thế nào cũng không ra. Thử nhiều lần không có kết quả, y liền im lặng, bắt đầu đọc cẩn thận.

    "Pháp của phái ngô - bí quyết tu tiên, là do tổ sư phái ngô tức Trấn Nguyên Tử sáng chế vào lúc hồng mông sơ thủy, phái ngô tu luyện giảng cứu nhục thân thành thánh, do đó tiên quyết phái ngô còn được gọi là Nhục Thân Thành Thánh Quyết, sau lại căn cứ theo danh hào Trấn Nguyên của tổ sư phái ngô, cũng gọi nó là Trấn Nguyên Tiên Quyết."

    "Ngô tam sinh hữu hạnh, khi tu luyện trùng hợp gặp gỡ tổ sư đang đi du lịch được ban thưởng bí quyết thành tiên thân, bởi do tổ sư có huấn không thể loạn truyền tiên quyết cho kẻ khác, cần phải xem trọng cơ duyên, tâm tính phù hợp mới truyền lại."

    "Nề hà lúc ngô thành tiên vẫn chưa tìm được người thích hợp, do đó đặt tiên quyết cùng ma kiếm để chung vào hư không, nếu muốn tu chi, tất lấy ma kiếm Ẩm Huyết Tích cùng mở ra truyền tống trên tiên quyết quay trở về thất lạc chi địa, nếu có duyên, tiên quyết cùng ma kiếm chỉ được chọn một, không thể ôm hết hai thứ, kẻ tham lam ắt gặp cắn trả."

    "Người chọn ma kiếm, đúc ra thân thể huyết ma, mặc dù tiến cảnh mau lẹ nhưng dễ dàng bị ma kiếm khống chế, nếu có thể khống chế lại ma kiếm thì cũng có thể thành tựu tiên thân bất tử."

    "Người chọn Trấn Nguyên Tiên Quyết, có thể ngự khí, cũng có thể vô địch khắp thế gian, nhưng tu luyện khó khăn, cần người có tâm tính cứng cỏi mới có thể tu luyện, nếu có thể tu thành, tất thành châu báu."

    "Trình tự tu luyện phái ngô ở nhân gian chia thành: Thổ Nạp, Ngự Khí, Kết Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Lôi Kiếp. Công pháp của mỗi cảnh giới khác nhau, mỗi trang trên tiên quyết là một công pháp, khi công pháp đại thành thì cần đáp ứng đồ vật cho nó mới mở ra được công pháp tầng sau, cảnh giới Ngự Khí cần dung luyện Huyết Thiết Chi Tinh với tiên quyết thì mới mở được. Cảnh giới Kết Đan cần dung luyện Hoàng Đồng Chi Mẫu với tiên quyết thì mới mở được. Cảnh giới Nguyên Anh cần dung luyện Bạch Ngân Chi Phách với tiên quyết mới có thể mở ra được. Cảnh giới hóa thần cần dung luyện Canh Kim Chi Tâm với tiên quyết thì mới có thể mở được. Cảnh giới Lôi Kiếp còn được gọi là cảnh giới Phi Thăng, bởi do sư tổ có huấn không thể tùy ý truyền thụ cho kẻ khác, cần phải có cơ duyên, cần phải có tâm tính, cuối cùng cần phải có duyên với công pháp, tâm tính có thể lĩnh ngộ, nếu có thể lĩnh ngộ, đến khi đó có thể nhục thân phi thăng, đạt được nguyện vọng thành tiên, nếu không thể lĩnh ngộ thì không thể phi thăng, do đó cần nên cẩn trọng."

    "Tiên quyết cùng ma kiếm, chọn một trong hai, bất kể chọn gì, chỉ cần tâm tính cứng cỏi đều có thể thành đại khí."

    "Người chọn ma kiếm phi thăng, vô duyên với phái ngô."

    "Người chọn tiên quyết phi thăng, sau khi phi thăng có thể chính thức bái vào môn hạ phái ngô..."

    Sau khi đọc đi đọc lại tiên quyết vô số lần đến khi thuộc nằm lòng, Lục Thiên Hồng mới cẩn thận cất Trấn Nguyên Tiên Quyết lại. Thì ra quyển sách trong tay mình chính là công pháp của người tu tiên, điều này khiến Lục Thiên Hồng kích động không thôi, chẳng qua nghe Mộ Dung Uyển Thanh nói người tu tiên dường như chỉ có hai đại môn phái là Hồn Tông cùng Phách Tông, sao trong quyển sách này lại không phải tu luyện hồn phách mà là luyện khí?

    Mặc dù còn nhiều băn khoăn nhưng Lục Thiên Hồng vẫn quyết định tu luyện một lần. Vì thế Lục Thiên Hồng lại chui vào trong rừng tìm một chổ sạch sẽ xếp bằng ngồi xuống, dựa theo công pháp Nạp Khí bắt đầu tu luyện.

    Hít một hơi thật sâu, sau khi Lục Thiên Hồng tĩnh tâm thì bắt đầu hô hấp nạp khí, tốc độ hô hấp của y từ nhanh tới chậm, lại từ không có tiếng động tới có tiếng động, cuối cùng thì Lục Thiên Hồng giống như lão đăng nhập định, không phát ra âm thanh gì.

    Lý do Lục Thiên Hồng nhập tĩnh nhanh như vậy chủ yếu là do y mất trí nhớ, trong đầu trống rỗng, mà luyện khí tọa thiền xem trọng cái Không, mọi sự giai không mới có thể nhập tĩnh.

    Cứ như vậy Lục Thiên Hồng bắt đầu đả tọa lần đầu tiên, cũng không ngờ lần đả tọa này lại ngồi suốt ba ngày ba đêm. Ngày thứ tư Lục Thiên Hồng phát hiện cả người y nhẹ đi không ít, y hoạt động tay chân một lúc sau đó nhún người nhảy lên, không ngờ lại như cao thủ biết võ công nhảy lên trên nhánh đại thụ.

    Lục Thiên Hồng đứng trên đại thụ tươi cười, y như vậy hẳn được xem đã tiến vào Nạp Khí sơ kì, trên tiên quyết có miêu tả có được tu vi Nạp Khí sơ kì thì thân thể nhẹ như chim yến, xem ra là thật, công pháp tu tiên này chắc không phải là hàng giả. Đứng trên cây nhìn ra đằng xa, Lục Thiên Hồng thầm quyết định trong lòng, cuộc đời này nhất định phải thành tiên.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Seung Gi, ngày 02-07-2012 lúc 03:42.

    ---QC---


  10. Bài viết được 29 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status