TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 12 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 57

Chủ đề: Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục [Mới nhất: Chương 56]

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    tầng mây thứ 9
    Bài viết
    103
    Xu
    1,566

    Mặc định Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục [Mới nhất: Chương 56]

    Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục - 修真老师生活录

    Đoạn Kiều Tàn Tuyết - 断桥残雪


    Nơi thảo luận làm quen, giải trí.


    Người Dịch: Minh Nguyệt Chi Tâm


    Hắn là một vị giảng viên đại học trẻ tuổi, hắn còn là tu chân giả trong lúc vô tình có được truyền thừa thượng cổ Ngũ Đế Chân Kinh, tu luyện Đại hỗn độn ngũ hành tâm pháp. Hắn ẩn cư đại học dạy người, tác phong hành sự của hắn biết điều...
    Lần sửa cuối bởi Minh Nguyệt Chi Tâm, ngày 02-02-2014 lúc 09:28.
    ---QC---


  2. Bài viết được 66 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    AndyHuang,anhemvankiep,Âu Dương Chấn Hoa,Back2vn,baotramdl,Bé Rồ,boyvt_10,crazyboy74,Darkpinces,doctruyendemkhuya,enbosiro,G I N,gautrucbeo,getbackerslc,Ging,hac am,hai@ya,hardy_boy,hieudtd,hlcm151,holyushi,huyquoc52,Kẹo Dừa,Kỷ Ninh,ke2mat,kiddsun,lamsonquaikhach,lekieutien,lindatran,luanacbs,malum,meogiahaylaca,minhfabregas,mr tau,Namgia,ngokhong,niemdc1,nsguyenan,paita999,phamtuananh,phiêu!,phuongk,pin,romolus82,rukuru,sai1000,sasa,shirogami,TửLinh,thanhmm,Tiếu Vũ,trongpong,trunghoc198919891989,ttibbti,ttn,tung27101990,tungd,tungscorp,tuyendet,Ui_da,VietNameseMafiaHouse,vietthuan,vipboy247,Voọc,vtgcnn,zozohoho,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    tầng mây thứ 9
    Bài viết
    103
    Xu
    1,566

    Mặc định

    Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
    Người Dịch: Minh Nguyệt Chi Tâm
    Chương 1: Nhân vật lợi hại

    Từ thời khắc bắt đầu bước vào quan trường, Lưu Thắng Nam liền quyết định thu hồi mặt nữ tính ôn nhu quyến rũ của mình, thậm chí quyết định quên đi thân phận con gái của mình, giống như nguyện vọng mãnh liệt mà lúc trước gia gia nàng Thủ Thắng Nam khi đặt tên đã kỳ vọng, không phải nam nhi nhưng vượt qua nam nhi.

    Thế nhưng một người phụ nữ muốn thật sự quên đi thân phận phụ nữ của bản thân thì nói nghe có vẻ dễ, đặc biệt là khi một thanh niên nhã nhặn nho nhã, trắng trẻo đẹp trai ngồi đối mặt với nàng, rồi lại xem nàng như không khí không hề tồn tại, thì Lưu Thắng Nam không kìm lòng được mà nghĩ đến thân con gái của mình, tiếp theo là dung nhan của mình.

    "Lẽ nào ta già rồi? Lẽ nào ở Hương Trấn một thời gian, ta lại trở nên quê mùa?"

    Cặp mắt Lưu Thắng Nam mang theo một chút bất mãn và nghi vấn trong ánh mắt giấu sau tờ tạp chí "Thanh Niên Trích Văn" nhìn người thanh niên trẻ tuổi hai chân tréo nguẩy, đang nghiêm túc lật xem tờ "Độc Giả" kể từ lúc bắt đầu lên xe.

    Lưu Thắng Nam có suy nghĩ như thế không phải nói nàng vừa nhìn thấy tên nhóc tuổi trẻ đẹp trai liền động tâm, thực tế nhìn thấy tên kia da mặt cứ trơ trơ ra gần bên như vậy, trong lòng nàng chỉ cảm thấy phiền lòng và bực tức. Ở cơ sở phía dưới nhiều năm lăn lộn bò lên như vậy, Lưu Thắng Nam đã không nhớ rõ gặp bao nhiêu đàn ông thèm nhõ dãi khuôn mặt đẹp của nàng, đối với loại đàn ông đó nàng thật sự chán ghét cực kỳ. Nàng rất hi vọng những người kia, thứ đầu tiên nhìn thấy ở nàng chính là năng lực và vị trí quyền lực chứ không phải là nhan sắc tuyệt đẹp của nàng. Nhưng con người rất kỳ quái, đặc biệt là phụ nữ, khi nàng bị đàn ông lơ là, thì trong lòng lại có một sự u oán, uất ức không thể nói ra được.

    Mười thằng đàn ông chín thằng mê gái, còn lại một thằng là bệnh mù màu. Trương Vệ Đông đương nhiên không xem người con gái đối diện là không khí, càng không cảm thấy trước mặt là bà lão hoặc phụ nữ quê mùa. Ngược lại, từ lúc lên xe nhìn thấy Lưu Thắng Nam thì hắn liền cảm thấy đột nhiên sáng ngời trước mắt.

    Khuôn mặt sắc nét, đôi mắt thâm thúy có thần, chiếc mũi thẳng tắp, làn da bóng loáng tươi sáng khỏe mạnh, kết hợp áo sơmi trắng bằng tơ tằm cùng với chiếc quần màu đen bút chì, khí khái hừng hực, có vẻ chín chắn đặc biệt, đẹp mà lạnh lùng, còn có một chút không giận mà tự uy. Nhìn thấy một người con gái như vậy, chỉ cần là đàn ông thì từ đáy lòng sẽ không khống chế được mà dâng lên ý nghĩ muốn chinh phục nàng.

    Nhưng nhiều năm kiên trì tu luyện không ngừng, đã có thể làm cho Trương Vệ Đông khống chế và bóp chết rất tốt nội tâm dâng lên cảm xúc rối loạn, cho nên dù Lưu Thắng Nam trông dung nhan thu hút như vậy, ngoại trừ nhìn thấy một chút ban đầu, Trương Vệ Đông cũng không đến gần hoặc là lấy lòng người đẹp.

    Bèo nước gặp nhau, ai cũng không quen biết ai, cần gì phải tự hạ thân phận, tự chuốc lấy nhục nhã? Huống chi, sau nhiều năm học tập cùng với khác khổ tu luyện, Trương Vệ Đông đã sớm quen với cô độc, quen trầm mặc ít nói, dù cho gặp mặt bạn học, hắn cũng thường ít nói tiết kiệm lời, không muốn mở miệng nói chuyện nhiều. Cũng chính vì loại tính cách này của hắn, từ khi lúc mới vào đến hôm nay tốt nghiệp bác sĩ, trong lòng bạn học và giáo sư thì Trương Vệ Đông khó tránh để lại ấn tượng một người có tính cách hướng nội, kỳ lạ, không thích chỗ đông người, dĩ nhiên bên cạnh đó cũng để lại hình ảnh thông minh và học thức uyên bác của hắn. Học tiểu học năm sáu tuổi, lên trung học nhảy lớp hai lần ( Thiên tài được đặc cách lên lớp giữa chừng ), mười lăm tuổi vào đại học, mười chín tuổi được học viện cử đi làm nghiên cứu sinh và học thạc sĩ, đồng thời sớm hơn người khác một năm, chỉ bốn năm đã trở thành thạc sĩ, hai mươi ba tuổi tốt nghiệp bác sĩ, trở thành bác sĩ trẻ nhất từ khi thành lập đến nay của trường đại học khoa học môi trường Đông Phương từ khi thành lập trường đến nay, cũng trở thành bác sĩ và giảng viên trẻ nhất ở trường đại học Ngô Châu năm nay. Không thể không nói, thành tựu như vậy tuyệt đối khiến người ta thán phục!

    Hiện giờ, đúng là Trương Vệ Đông đang ngồi xe lửa từ quê nhà ở huyện Văn Xương đến trường đại học Ngô Châu ở thành phố Ngô Châu để báo danh. Thực ra Trương Vệ Đông có thể báo danh khi trường học khai giảng, nhưng bởi vì giáo sư hướng dẫn luận văn bác sĩ của trường đại học Ngô Châu, Tần Hồng phó viện trưởng có một đề tài quan trọng, nửa năm sau là phải hoàn thành, vừa vặn có một vị bác sĩ bị tai nạn xe cộ cần nghỉ ngơi mấy tháng, mà Trương vệ đông mới tốt nghiệp bác sĩ, trong tay còn chưa có đề tài nào, bất đắc dĩ Tần giáo sư lúc đó liền gọi một cú điện thoại đưa tin cho Trương Vệ Đông đến trường sớm hơn để thay vị trí của vị bác sĩ kia.

    Xe lửa đi qua trạm ở huyện Phi Vân thì dừng lại một chút, vài hành khách lên tàu. Trong đó có ba người đặc biệt nổi bật, một thanh niên trọc đầu lưng hùm vai gấu, cao ít nhất một mét chín, hai người còn lại là hai người trẻ tuổi một mập một ốm, đầu nhuộm đỏ, tay đút trong túi quần xà lỏn, tướng như con heo.

    Ba người vừa lên xe, hành khách trên xe đều cảm thấy sợ hãi kéo đến, cúi đầu xuống không dám nhìn bọn họ. Thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ vừa đi tới buồng xe này, nhìn thấy ba người bọn họ, liền uốn mông một cái đi tới buồng xe khác.

    " Mẹ, dáng người như vậy cho không ta, ta còn đếch thèm, còn bày đặt chảnh cái gì mà chảnh!" Tên to cao đầu trọc híp mắt nhìn cái mông lớn của nhân viên phục vụ kia bị cái quần chữ A siết chặt đang đi xa, thấp giọng mắng một câu.

    Tên to cao đầu trọc tiếng nói vừa dứt, tên béo đi sau hắn nhẹ nhàng khều một cái rồi thấp giọng nói:" Hổ ca, anh xem cô nàng bên kia kìa? Chuẩn không?"

    Tên to cao đầu trọc cùng tên thanh niên còn lại nhìn theo ánh mắt dại gái của tên béo, nhìn thấy dáng dấp tươi sáng mà thành thục khêu gợi của Lưu Thắng Nam, hai mắt bỗng nhiên sáng lên.

    "Khà khà, xem ra Hổ ca lần này đường dài không cô đơn rồi!" Tên gầy khều vào Hổ ca một cái, nháy mắt nói nhỏ.

    "Nhìn dáng vẻ đạo đức của tụi mày kìa, làm như cả đời chưa thấy gái hả!" Hổ ca liếc nhìn hai người một cái, khinh thường nói, tuy vậy hai chân đã bước nhanh về phía Lưu Thắng Nam.

    Một ốm một mập hai tên lưu manh liếc nhìn nhau cười bỉ ổi, sau đó cũng bước theo.

    Tháng tám đang là mùa hè nóng bức, không phải mùa thích hợp nhất để đi ra ngoài cho nên trên xe còn khá nhiều chỗ trống, bên cạnh Lưu Thắng Nam và Trương Vệ Đông đều không có ai.

    Lưu Thắng Nam là cô gái từng trải, thấy ba người đàn ông có bộ dáng dê cụ đang hướng về phía mình, nàng chỉ hơi cau mày, sau đó tiếp tục đọc sách, cũng không đến nỗi hoảng sợ.

    "Người đẹp, đang đọc sách gì đó?" ngay khi Lưu Thắng Nam cùi đầu chuẩn bị tiếp tục đọc sách thì với một luồng hơi ấm mang theo mùi mồ hôi đàn ông, Hổ ca với thân cao một mét chín, cơ bắp cuồn cuộn đã đặt mông ngồi xuống sát bên nàng.

    Thân hình to lớn của Hổ ca bỗng làm cho ghế của hai người có vẻ chật hẹp.

    Lưu Thắng Nam cuối cùng vẫn là một cô gái, bên người tự nhiên xuất hiện một tên đàn ông lực lưỡng cao ít nhất một mét chín, lại còn không có ý tốt, trong mắt thoáng hiện một tia kinh sợ, nhưng trên mặt đột nhiên lạnh lùng lại, hiện ra một chút uy nghiêm, đồng thời hơi nhích người sát vào trong.

    Hổ ca nhìn thấy thân người Lưu Thắng Nam nhích vào trong, lập tức cái mông cũng hơi di chuyển, ánh mắt đảo qua bộ ngực bên dưới áo sơmi trắng như tuyết rồi nói:" Người đẹp, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh?"

    "Tôi không quen biết anh, xin anh tự trọng một chút!" Lưu Thắng Nam sắc mặt lạnh lẽo thêm mấy phần, âm thanh lại càng lạnh lùng như băng giá.

    Trong khi nói chuyện, cũng không biết tại sao, khóe mắt của Lưu Thắng Nam hơi liếc nhìn Trương Vệ Đông đối diện, thấy hắn vẫn cúi đầu đọc sách như trước, giống như không hề biết cò một người đàn ông xấu xa đang quấy rầy nàng, trong lòng nàng không khỏi có chút khinh bỉ.

    Đồ nhát gan! Quỷ nhát gan!

    "Hoa hồng có gai, ha ha, thú vị!" Hổ ca cười cợt, ánh mắt càng trắng trợn đánh giá bộ ngực cao vót của Lưu Thắng Nam không chút kiêng dè.

    Mùa hè áo sơmi khá mỏng, tập trung nhìn như vậy rất dễ dàng nhìn thấy một chút cảnh "xuân". Lưu Thắng Nam làm sao có thể cho phép một người đàn ông lớn mật dùng loại ánh mắt thô bỉ này nhìn vị trị mẫn cảm của mình, nàng tức giận đến mức môi run lên. Nhưng mà con mắt sinh ra trên mặt người ta, nàng không thể điều khiển được, huống chi tên đầu trọc lưng hùm vai gấu, bộ ngực cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lại còn vằn lên như một con cọp, vừa nhìn biết ngay là lưu manh. Nếu đổi lại là ở xã Bồ Sơn, tất nhiên Lưu Thắng Nam không sợ, nàng là bí thư đảng ủy xã Bồ Sơn, là lãnh đạo, nếu chọc giận nàng, một cú điện thoại đến đồn công an, bảo đảm tên đầu trọc ăn không tiêu. Nhưng hiện giờ một thân một mình ở bên ngoài, đối mặt một tên đầu gấu rốt cục nàng vẫn cảm thấy chột dạ.

    Biết vậy không ngồi xe lửa, gọi Tiểu Trầm lái xe đưa mình đi trường đảng Thị ủy rồi! Lưu Thắng Nam trong lòng âm thầm hối hận, đóng lại "Thanh Niên Trích Văn", chuẩn bị đứng dậy rời đi, chỗ trống còn nhiều.

    Nhưng mà lúc Lưu Thắng Nam chuẩn bị đứng dậy thì Hổ ca cười toe toét mà lấy tay chộp một cái lấy đi "Thanh Niên Trích Văn", tiện tay lật xem, bộ dáng ăn chắc trong tay.

    Lưu Thắng Nam dù sao cũng là bí thư đảng ủy một xã, một hai lần bị một tên lưu manh quấy rầy, dù cho tên côn đồ này thân người khá lớn, nhưng lửa giận trong lòng cuối cùng cũng sắp không nhẫn nhịn được nữa.

    Vừa lúc đó, hai tên lưu mang một mập một ốm ruốt cuộc cũng lắc lư đi đến.

    Bọn họ vừa đến, đầu tiên là hướng về Hổ ca hơi gật gù, sau đó tên béo cười toe toét ngồi xuống sát bên người Trương Vệ Đông.

    "Anh chàng đẹp trai, phiền anh đi chỗ khác ngồi!" tên béo cười toe toét ngồi xuống rồi dùng cùi chỏ thúc vào người Trương Vệ Đông.

    "Không đổi!" Trương Vệ Đông trả lời cũng không ngẩng đầu lên.

    Lưu Thắng Nam đang chuẩn bị phát tác, nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc, liếc nhìn Trương Vệ Đông một chút, trong lòng âm thầm cười khổ, hóa ra thằng cha này còn là một con mọt sách cứng đầu!

    Thịt mỡ trên mặt tên béo lập tức run lên một chút, bàn tay núc ních mỡ duỗi ra một cái liền đem tạp chí trong tay Trương Vệ Đông lấy đi, sau đó mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm Trương Vệ Đông, thấp giọng nói một cách tàn nhẫn:" Thằng nhóc, biết điều một chút cút qua chỗ khác cho lão tử, bằng không thì mày có tin tao làm thịt mày không!"

    Hiển nhiên tên béo này cũng cho rằng Trương Vệ Đông là một con mọt sách cứng đầu, chỉ cần hù dọa hai ba câu liền dọa chết hắn.

    "Trả sách lại cho ta, sau đó lập tức cút đi, cả ngươi nữa!" Trương Vệ Đông cuối cùng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói, trong khi nói còn hướng đôi mắt sau cặp kính đen nhàn nhạt nhìn một chút về Hổ ca ngồi ở đối diện.

    "Thằng nhóc, mày muốn chết hả!" tên béo thấy Trương Vệ Đông còn trẻ tuổi, dáng vẻ mười phần là thư sinh, còn hung hăng hơn mình, tức giận cầm lấy cuốn tạp chí định đánh lên đầu hắn.

    "Cút!" Trương Vệ Đông thấy tên béo dám trước mặt mọi người thật sự đánh mình, khuôn mặt trắng nõn nhã nhặn lập tức lạnh xuống, thân thể hơi nghiêng về hướng cửa sổ, thừa ra một khoảng trống, nhấc chân lên liền đạp về hướng cái bụng tên béo.

    Tên béo nào ngờ Trương Vệ Động nhìn như sinh viên đại học trẻ tuổi như vậy, đụng chuyện lại không phải tay mơ, nhất thời liền bị Trương Vệ Đông một cước đá văng ra khỏi chỗ ngồi, toàn bộ thân thể mập mạp văng vào người tên gầy, vèo một cái, cả hai tên đều nằm trên sàn.

    Toàn bộ buồng xe lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt kinh ngạc của mọi người tập trung vào hai tên lưu manh đang chật vật bò dậy từ dưới đất. Đặc biệt là Lưu Thắng Nam đang mồm mở to, kinh ngạc đến nỗi có thể đủ để nhét một quả trứng gà vào.

    Từ quan trường cấp cơ sở lăn lộn bò lên vị trí đứng đầu một xã, Lưu Thắng Nam đã hai mươi tám tuổi, cũng đã gặp qua vô số loại người, thế nào cũng không thể nghĩ tới từ khi lên xe tới giờ, rắm đều không đánh một cái, vừa nhìn đã biết là một học sinh còn đến trường thì ra là một nhân vật lợi hại như vậy!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Minh Nguyệt Chi Tâm, ngày 27-12-2013 lúc 12:20.

  4. Bài viết được 82 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,AndyHuang,anhemvankiep,anmaychua,Âu Dương Chấn Hoa,Back2vn,baovt3,bigzombie,BloodPrince,chl10808,crazyboy74,cuonglong,Darkpinces,doctruyendemkhuya,enbosiro,freejack,gautrucbeo,getbackerslc,Ging,hac am,hardy_boy,hieudtd,hlcm151,holyushi,htluu,huyquoc52,jinling,Kazack,Kẹo Dừa,Kỷ Ninh,ke2mat,kiddsun,kkk3k,lamsonquaikhach,lekieutien,Longinus,luanacbs,malum,meogiahaylaca,meotwo1989,minhfabregas,mr tau,Namgia,ngokhong,nhiduonggia,nhociutruyen,niemdc1,noobpro,nsguyenan,omega89,phiêu!,pin,quidaudinh,romolus82,rukuru,sai1000,sasa,TửLinh,thanhmm,thanhvt,thannhan,TiếuHồngTrần,Tiểu Bạch Tử,tobano,trongpong,trunghoc198919891989,ttibbti,ttn,tung27101990,tungd,tungscorp,tung_hp,tuongnd,tuyendet,Ui_da,uranos,vampireheart,VietNameseMafiaHouse,viptin,vtgcnn,whyttt,zozohoho,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    tầng mây thứ 9
    Bài viết
    103
    Xu
    1,566

    Mặc định

    Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
    Người Dịch: Minh Nguyệt Chi Tâm
    Chương 2: Đại lực sĩ đeo kính

    Hổ ca nhìn Trương Vệ Đông, thấy người thanh niên này một cước đã đá hai thằng đàn em mình nằm trên đất, đầu tiên hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng lên, một bộ mặt dữ tợn hung ác liền hiện ra.
    Ở miền nam, một người cao một mét chín rất là hiếm thấy, hơn nữa một cơ thể đồ sộ cơ bắp như vậy, Hổ ca vừa đứng lên thì trên người hắn đã tỏa ra một khí thế mạnh mẽ và nguy hiểm, người trong buồng xe tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh. Đừng nói tới khuyên can hay là thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng ai muốn vì một người thanh niên không quen biết mà chọc vào một tên ôn thần như vậy. Mà hai nhân viên phục vụ đứng ở hai bên buồng xe đều sợ đến xanh xám mặt mày, đừng nói bước lên ngăn cản, cả gọi điện báo cảnh sát nhất thời cũng quên bén đi mất.
    Ngược lại, Trương Vệ Đông là người trong cuộc lại đứng lên không chút hoang mang, ánh mắt nhìn thẳng Hổ ca.
    Trương Vệ Đông mang một cặp kính gọng đen, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nhã nhặn nho nhã, khí chất thư sinh như ẩn như hiện. Hắn không đứng lên thì còn đỡ, vừa đứng lên, hai người so với nhau, Hổ ca càng trở nên cao to uy mãnh. Nhìn đến khuôn mặt của hành khách trong buồng xe, ai nấy đều hiện ra vẻ mặt không đành lòng, dường như đã thấy trước một màn thê thảm.
    "Thằng nhóc, không nhìn ra mày cũng có chí khí!" Hổ ca thấy Trương Vệ Đông dám đứng lên đối mặt với mình, hơn nữa khuôn mặt cũng bình tĩnh, trong mắt không khỏi có một tia tán thưởng hiện lên. Tuy vậy thưởng thức thì thưởng thức, Trương Vệ Đông trước mặt mọi người đem hai đàn em của hắn đánh ngã trên đất, cái mặt mũi này dù thế nào cũng phải lấy lại. Nhưng hắn không suy nghĩ lại một chút, bọn họ nếu không trêu chọc Trương Vệ Đông trước, làm sao bị hắn đánh ngã trên đất?
    "Nhưng mà, đời của lão tử ghét nhất chính là người khác tinh tướng trước mặt lão tử! Thằng nhóc ngươi nếu như lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái với ta, lão tử sẽ tha cho mày một mạng, bằng không, khà khà!" Hổ ca nhăn hàm răng trắng toát, khinh bỉ nói.
    Dù sao cũng đang ở trên xe lửa, ngôn ngữ thô tục hành động thô bỉ chút không đáng kể, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Hổ ca vẫn có chút kiêng kỵ, đương nhiên nếu như Trương Vệ Đông không biết điều, Hổ ca cũng sẽ bất chấp mà cho hắn chút dạy dỗ, nếu làm lớn chuyện, ghê gớm lắm hắn tiêu ít tiền cho Thiết Thủ ca, cảnh sát có bắt mình, thì quá lắm là bị tạm giam mấy ngày mà thôi.
    Thiết Thủ ca là lão đại của Hổ ca, không chỉ có tiền, ở thành phố Ngô Châu cũng có chút tiếng tăm, đồng thời còn có vài người bạn làm cảnh sát, chỉ cần không đánh đến tàn phế, tiện tay ẩu đả một chút cũng không thành vấn đề.
    "Bằng không thì sao? Có còn vương pháp hay không? Đừng quên trên xe lửa còn có cảnh sát! Ngươi nếu dám..." ngay khi Trương Vệ Đông khóe miệng hơi nhếch lên cười gằng khinh thường, đang muốn mở miệng thì, không ngờ cô gái lạnh lùng xinh đẹp trước mặt đã mở miệng trước.
    Trương Vệ Đông hơi giật mình, rất hứng thú nhìn Lưu Thắng Nam một chút, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
    Đầu tiên là bị một thằng học sinh đạp đàn em của mình, tiếp theo là bị một người phụ nữ uy hiếp, Hổ ca giận đến mặt tái nhợt, quay đầu trừng ánh mắt tàn bạo nhìn Lưu Thắng Nam một cái, nói:" Câm miệng cho lão tử!"
    "Nên câm miệng là ngươi! Ta đếm đến ba, nếu thức thời cút đi, thì chuyện này coi như xong, bằng không tự mình gánh lấy hậu quả!" Trương Vệ Đông thấy Hổ ca tàn nhẫn nhìn Lưu Thắng Nam, khuôn mặt nhã nhặn lại âm trầm thêm mấy phần, lạnh lẽo lên tiếng.
    Tiếp theo mặc kệ Hổ ca có nghe hiểu cảnh cáo của hắn hay không, tự nhiên bắt đầu đếm: "Một..."
    "Vụt!" Hổ ca thấy Trương Vệ Đông còn hung hăng hơn hắn, rốt cục không nhịn được nắm chặt nấm đấm, mạnh mẽ hướng về khuôn mặt nhã nhặn trắng nõn của Trương Vệ Đông đấm tới.
    Bây giờ hắn đã căm ghét khuôn mặt này tới cực điểm!
    Nhìn Hổ ca hung mãnh vung quyền tới Trương Vệ Đông, trong buồng xe bỗng có người la hoảng lên, có một vài cô gái nhút nhát thì che mặt luôn không dám nhìn. Lưu Thắng Nam tuy rằng lá gan có chút lớn, nhưng nhìn một tên đàn ông lực lưỡng cao một mét chín đưa nắm đấm thép vung tới khuôn mặt trắng nõn của Trương Vệ Đông, thì vẫn sợ tái mặt, kêu lên: "Dừng tay!"
    Trương Vệ Đông nhìn nắm đấm mang theo quyền phong xông đến trước mặt, trên mặt không hiện lên chút sợ hãi nào, mà ngược lại còn hiện lên một tia cười gằn xem thường, nụ cười gằn đó bị Hổ ca nhìn thấy, đáy lòng hắn không kìm được mà dâng lên một thoáng hồi hộp, cảm thấy có chút không ổn.
    Đáng tiếc đã quá muộn, ngay khi nắm đấm của Hổ ca sắp đụng tới chóp mũi Trương Vệ Đông, mắt thấy cái mũi sẽ bị nắm đấm kia đấm cho tung tóe máu thì, một cánh tay thon dài chuẩn xác gọn gàng khóa chặt cánh tay mạnh mẽ của Hổ ca.
    Hổ ca ngay tức khắc cảm thấy tay mình giống như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, lạnh lẽo mà cứng ngắc.
    Từng cơn đau nhức theo cánh tay truyền ra khắp toàn thân, Hổ ca còn chưa kịp giãy dụa, đột nhiên lại cảm thấy có một cánh tay nắm lấy bên hông của mình, sau đó gồng một cái, vù một tiếng.
    Trương Vệ Đông với dáng người gầy gò đã đem Hổ ca cao một mét chín, khổ người vạm vỡ, nhấc lên ném ra ngoài hành lang.
    Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn thân thể khổng lổ của Hổ ca bay xẹt qua bầu trời, Lưu Thắng Nam lần thứ hai ở nơi đó há hốc mồm, thậm chí một vài cảnh sát nghe tin chạy đến đều trợn mắt ngoác mồm nhìn màn kinh người trước mắt.
    Cao to một mét chín, khung người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, cần bao nhiêu sức mạnh mới có thể đem một tên cao to như vậy ném bay đi như vậy!
    Toàn bộ buồng xe lúc này yên lặng đến mức chỉ có nghe được âm thanh ma sát của bánh xe lửa, thời gian như ngừng lại tại lúc này.

    "Bồng" một tiếng vang dội, thân người to lớn của Hổ ca xẹt qua trên không trung hơn hai mét, nặng nề nện lên trên đường, thùng xe cũng chấn động một chút. Mọi người lúc này mới run lên, như vừa tỉnh giấc mộng nhìn Hổ ca đang rên rỉ cố gắng bò dậy trên mặt sàn, rồi lại dùng ánh mắt sợ hãi khó tin nổi nhìn Trương Vệ Đông khí định thần nhàn, nhã nhặn nho nhã như trước.
    Người này nhìn thư sinh nho nhã, trắng trẻo, tại sao lại có sức mạnh lớn đến vậy chứ?
    "Có chuyện gì?" ngay lúc hai đàn em một mập một ốm nâng Hổ ca đứng dậy, cảnh sát rốt cục phản ứng lại, cầm dùi cui nhanh chân đi đến.
    "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người đùa giỡn thôi mà!" thấy cảnh sát đến, lại vừa nếm mùi được thân thủ kinh người của Trương Vệ Đông, Hổ ca làm sao còn dám hung hăng, một bên được hai đàn em nâng dậy một bên cười làm lành với viên cảnh sát. Chỉ có điều nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn khó coi còn hơn khóc.
    Nhiều năm trong nghề, viên cảnh sát vừa nhìn đã biết ba người Hổ ca không phải loại người lương thiện gì, tuy nhiên người trong cuộc đã có thể trừng trị bọn chúng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, dĩ nhiên không muốn làm lớn chuyện tự tìm phiền phức cho mình.
    "Lớn cả rồi còn ở trên xe lửa đùa giỡn! Hừ! Các ngươi cẩn thận một chút cho ta!" cảnh sát dùng dùi cui chỉ chỉ vào ba người Hổ ca, sau đó xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Trương Vệ Đông, liền không nhịn được mà đánh giá hắn một cái thật kỹ.
    Thấy Trương Vệ Đông mang kính mắt, da mỏng thịt mềm, không khỏi âm thầm lắc đầu, nếu lúc nãy không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự không thể tin được người thanh niên này lại có sức lực lớn đến như vậy.
    Cảnh sát đi rồi, hành khách cũng đều yên lặng trở lại, nhưng ba người Hổ ca đầu tiên là bị Trương Vệ Đông vừa đá vừa ném, tiếp theo lại bị cảnh sát răn đe cảnh cáo, làm gì còn mặt mũi nào ở lại đây, bèn vội vội vàng vàng hướng buồng xe khác đi đến, chỉ là lúc gần đi còn dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Trương Vệ Đông.
    Tuy vậy Trương Vệ Đông từ lúc nào đã tiếp tục cầm lấy "Độc Giả" mà nghiêm túc lật xem, tỉnh bơ như không đem chuyện vừa rồi xem là chuyện gì đáng kể.
    Lưu Thắng Nam cũng một lần nữa ngồi lại chỗ cũ, nhìn Trương Vệ Đông lần nữa cầm "Độc Giả" nghiêm túc ngồi xem, trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút ấm ức.
    Lẽ nào ta thật sự xấu xí đến vậy? Thật sự không đáng để người tiếp xúc sao?
    Tuy nhiên đối với chuyện vừa nãy Trương Vệ Đông dễ dàng nắm Hổ ca ném ra ngoài, nàng vẫn phục sát đất, không ai nhìn rõ ràng động tác kia hơn nàng, thực giống như nước chảy mây trơi, nhẹ nhàng tiêu sái không nói nên lời!
    "Ngươi có luyện võ công hả?" đợi đến nửa ngày sau, chắc chắn rằng nếu chính mình không mở miệng thì tên lực sĩ trẻ tuổi đối diện này sẽ lẳng lặng mà đọc sách mãi cho đến thành phố Ngô Châu, lòng hiếu kỳ của con gái cuối cùng cũng chiến thắng ngạo khí trong tận xương tủy cùng với một chút rụt rè của Lưu Thắng Nam.
    Nhiều năm học tập và khắc khổ tu luyện tuy rằng đã làm cho tính cách Trương Vệ Đông trầm mặc ít nói. Nhưng chỉ có nghĩa là Trương Vệ Đông không thích chủ động bắt chuyện với người khác, nhưng nếu có người khác chủ động nói chuyện với hắn thì hắn sẽ rất lịch sự trả lời, đặc biệt là khi đối phương còn là một người đẹp hắn khá thưởng thức, thì tuy bề ngoài không có thể hiện ra, trong lòng hắn vẫn rất có hứng thú nói chuyện với nàng.
    "Luyện qua một chút!" Trương Vệ Đông nhẹ nhàng khép lại "Độc Giả", ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Thắng Nam, nói nhàn nhạt.
    Lúc này Trương Vệ Đông mới phát hiện, lông mi của Lưu Thắng Nam vừa dài vừa thanh tú, đôi môi hồng hào duyên dáng, làm cho đường nét khuôn mặt của nàng tặng thêm vài phần nữ tính quyến rũ.
    Nếu như nàng cười lên, chắc chắn rất dễ thương! Trương Vệ Đông nhìn Lưu Thắng Nam đặt câu hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, một bộ dáng nghiêm túc nhưng trong lòng đột nhiên không hiểu sao mà hiện lên một câu nói như vậy.
    "Hèn chi lợi hại như vậy!" Lưu Thắng Nam nói.
    Trương Vệ Đông nhìn nụ cười nhạt của Lưu Thắng Nam mà khẽ cười, không có bất kỳ suy nghĩ nào muốn nói một câu khiêm tốn.
    Cũng phải, nói là luyện qua một chút võ công, đối với người còn một bước nữa là Trúc cơ kỳ như Trương Vệ Đông mà nói, đó tuyệt đối đã là lời nói khiêm tốn, nếu như lại khiêm tốn thêm nữa, chính bản thân hắn cũng sẽ cảm thấy mình quá dối trá!
    Dù Lưu Thắng Nam ở quan trường cơ sở lăn lộn nhiều năm, bất kỳ tình huống nào đều có thể nói năng trôi chảy, nhưng gặp Trương Vệ Đông không biết khiêm tốn chút nào này, nàng tự nhiên thấy có cảm giác tiếp theo không biết nên nói chuyện gì đây.
    Trong lúc nhất thời, hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí trở nên có chút lúng túng khó nói.
    Đúng là một con mọt sách, đầu đất!
    Qua một hồi, Lưu Thắng Nam rốt cục nhịn không được miệng hơi dẫu lên, lườm hắn một cái, sẵng giọng: "Ngươi cũng thật là, người ta khen ngươi vậy, ngươi lẽ nào không biết khiêm tốn một chút hả?"
    Lúc này đây, nếu có người quen của Lưu Thắng Nam nhìn thấy nàng quay về một người đàn ông lại dẫu môi rồi lại còn oán trách như vậy, mười phần lộ ra khí chất nữ nhân, chắc chắn cả con mắt cũng sẽ rơi xuống đất. Đây chính là thiết diện nương tử nổi danh huyện Văn Xương, cho dù là gặp mặt chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy thì mặt lúc nào cũng nghiêm túc nha!
    Trương Vệ Đông tự nhiên không biết chuyện đó, cho dù hắn biết, hắn cũng không cảm thấy gì, trước mặt thầy của hắn thì trước giờ hắn cũng nghiêm túc thận trọng.
    Tuy vậy Trương Vệ Đông cũng hiểu rõ một chuyện, đối với một khoảnh khắc đặc biệt mê người của Lưu Thắng Nam lúc này, cho dù hắn nhờ tu luyện mà tâm tình luôn được khống chế rất tốt, bị Lưu Thắng Nam làm nũng như vậy, trong lòng vẫn không nhịn được nhảy lên một cái.
    "Nhìn ngươi bây giờ so với bộ dáng lạnh như băng lúc nãy xinh đẹp hơn nhiều!" Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật thốt lên.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Minh Nguyệt Chi Tâm, ngày 27-12-2013 lúc 15:28.

  6. Bài viết được 78 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,anh123,anhemvankiep,anmaychua,Âu Dương Chấn Hoa,Back2vn,baovt3,BloodPrince,boyvt_10,chilachoithoi,chl10808,crazyboy74,cuonglong,doctruyendemkhuya,enbosiro,freejack,gautrucbeo,getbackerslc,Ging,hac am,hardy_boy,hieudtd,hlcm151,holyushi,htluu,huyquoc52,jinling,Kazack,Kẹo Dừa,Kỷ Ninh,ke2mat,kiddsun,kkk3k,lamsonquaikhach,lekieutien,Longinus,luanacbs,malum,meogiahaylaca,meotwo1989,minhfabregas,mr tau,ngokhong,nguyenduy1k,nhociutruyen,niemdc1,noobpro,nsguyenan,omega89,paita999,phiêu!,pin,quidaudinh,romolus82,rukuru,sai1000,sasa,TửLinh,thanhmm,thanhvt,thannhan,Tiểu Bạch Tử,tobano,trongpong,trunghoc198919891989,ttibbti,ttn,tung27101990,tungd,tungscorp,tung_hp,tuyendet,Ui_da,uranos,vampireheart,vtgcnn,whyttt,zozohoho,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    tầng mây thứ 9
    Bài viết
    103
    Xu
    1,566

    Mặc định

    Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
    Người Dịch: Minh Nguyệt Chi Tâm
    Chương 3: Sinh viên đại học rất mạnh rất lạnh

    Lưu Thắng Nam làm thế nào cũng không nghĩ đến, mình vừa nghĩ hắn là con mọt sách đầu gỗ xong, chỉ chớp mắt một cái, gia hỏa này lại khen ngợi nàng mà tim không đập mặt không đỏ chút nào, làm cho nàng có cảm giác trời đất quay cuồng.
    Đây là một con mọt sách đầu gỗ? Hay chính là một tay cưa gái lõi đời đây?
    Tuy nhiên khi ánh mắt của Lưu Thắng Nam nhìn thấy cặp mắt trong suốt thâm thúy của Trương Vệ Đông thì trái tim của nàng không kìm được mà thấy rạo rực liên hồi, cái cổ trắng nõn như thiên nga hơi hơi hiện lên một tia ửng hồng.
    Nàng gặp rất nhiều ánh mắt đàn ông cố gắng lấy lòng mình, tuy rằng bọn họ rất chú ý che giấu ý nghĩ xấu xa trong nội tâm của mình, nhưng trong lúc lơ đãng cũng phát ra một tia ánh mắt đắm đuối, không giống anh chàng trước mắt này, dù cho đối diện cùng với mình nhưng ánh mắt bình tĩnh trong suốt, quang minh chính đại.
    Hiển nhiên đàn ông như vậy không phải là một tay đào hoa chuyên nghiệp, thì chắc chắn là một người có tâm địa trong sáng quang minh chính trực, đương nhiên cũng có thể là một con mọt sách không hiểu phong tình.
    "Thật sao?" bàn tay ngọc thon dài trắng nõn của Lưu Thắng Nam nhẹ nhàng vuốt lên trán, mỉm cười nói, lộ ra hai hàm răng đều trắng như tuyết.
    Động tác vô cùng nữ tính, hơn nữa mỉm cười nhàn nhạt, thời khắc này, Lưu Thắng Nam giống như hoa sen nở rộ trên núi tuyết, tuy rằng vẫn còn có chút lạnh lẽo, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp mê người.
    "Ha ha, cô cười lên quả thật xinh đẹp!" ánh mắt của Trương Vệ Đông hơi xẹt qua chút mê loạn, bật thốt lên cười nói.
    "Nói năng ngọt xớt!" Lưu Thắng Nam có chút chịu không nổi sự khen tặng chân thành của Trương Vệ Đông, không nhịn được lần thứ hai trừng mắt nhìn Trương Vệ Đông gắt giọng.
    Lúc này, cử chỉ của Lưu Thắng Nam như vậy thật sự mang theo một chút mùi vị liếc mắt đưa tình rất là ám muội.
    Chỉ là chưa chờ Trương Vệ Đông phục hồi tinh thần từ trong những cử chỉ phong tình của Lưu Thắng nam, thì Lưu Thắng Nam đã nhận ra được sự khác thường của chính mình, vội vàng nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó thân thể ngồi thẳng lên, đồng thời trong nháy mắt khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, chỉ là dưới cổ ửng hồng vẫn còn chưa có rút đi.
    "Tự giới thiệu một chút, ta tên Lưu Thắng Nam, công tác ở cơ quan chính phú, rất hân hạnh được biết ngươi!" khuôn mặt Lưu Thắng Nam nghiêm nghị nói.
    "Ta tên Trương Vệ Đông, đại học Ngô Châu!" Trương Vệ Đông thấy thấy cũng thu hồi nụ cười trên mặt, nói nhàn nhạt.
    "Biết ngay ngươi còn là một học sinh." thấy Trương Vệ Đông giới thiệu như vậy, Lưu Thắng Nam đột nhiên có cảm giác ung dung, thân thể có chút lười biếng dựa vào ghế, đường nét trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn một chút.
    Phụ nữ trong quan trường vốn khó khăn hơn so với đàn ông, một người phụ nữ xinh đẹp thì càng không dễ dàng. Lưu Thắng nam hai mươi mốt tuổi tiến vào cơ sở, khi đó tuổi tác và dung mạo đều bình thường, nếu không dựa vào uy tín còn lại của đại bá cùng với năng lực ứng đối của nàng, chỉ sợ đã bị vướng vào quy tắc ngầm làm quan phải già dặn. Hiện nay Lưu Thắng Nam hai mươi tám tuổi rốt cục cũng coi như có chút ít thành tự trong giới chính trị, bí thư đảng ủy xã, cán bộ chủ chốt, hơn nữa sau lần học tập ở trường đảng này, e rằng nàng lập tức lại lên chức, cán bộ tầm thường ngược lại không dám có chủ ý gì với nàng, thậm chí một số cán bộ lúc trước có chủ ý gì đó với nàng, hiện tại gặp nàng giống như chuột gặp phải mèo. Núi này cao có núi khác cao hơn, coi như lên chức, người trong quan trường có thể có chủ ý với Lưu Thắng Nam vẫn nhiều như biển, hơn nữa đến cấp bậc này, vị đại bá đã về hưu mấy năm của nàng cũng không còn bao nhiêu sức ảnh hưởng, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân của chính nàng.
    Bây giờ nghe nói Trương Vệ Đông chỉ là một sinh viên đại học, cả người Lưu Thắng Nam tất nhiên thả lỏng ra, thậm chí trong mơ hồ còn cảm thấy thân phận mình có chút ưu việt.
    Trương Vệ Đông thấy Lưu Thắng Nam hiểu lầm mình, vốn định giải thích một chút, nhưng hắn vốn là người không thích nhiều lời, lại thấy dáng vẻ Lưu Thắng Nam giống như đã biết từ lâu, hắn cũng lười giải thích.
    "Không phải chưa đến thời điểm khai giảng sao? Ngươi chuẩn bị làm việc ngoài giờ sớm vậy sao?" sau khi thanh tĩnh lại, lời nói của Lưu Thắng Nam dường như bắt đầu trôi chảy hơn, thấy Trương Vệ Đông không nói, thì mở miệng hỏi.
    "Không phải, có cái hạng mục nghiên cứu khoa học cần giúp đỡ hoàn thành." Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật.
    "Không thấy được, ngươi cũng rất cố gắng nha, nghỉ hè cũng cùng giáo sư nghiên cứu khoa học." Lưu Thắng Nam nói.
    Trương Vệ Đông cười cười, nói: " Ta vẫn luôn rất cố gắng."
    "Con người của ngươi vẫn đúng là không biết khiêm tốn nha! Đúng rồi, ta thấy người hình như cũng lên xe từ huyện Văn Xương? Quê nhà của người cũng là huyện Văn Xương sao?" Lưu Thắng Nam hỏi.
    "Đúng, là xã Bồ Sơn." Trương Vệ Đông gật gật đầu nói, tiếp theo lại hỏi: "Còn cô, công tác ở xã nào?"
    Lưu Thắng Nam nhớ tới bộ dáng Trương Vệ Đông vẫn vùi đầu đọc sách lúc nãy, căn bản không đem mình để trong mắt, sau đó cũng chính mình mở miệng trước, trong lòng không khỏi có chút ấm ức, thấy Trương Vệ Đông hỏi nàng công tác ở đâu, không biết tại sao nàng bỗng có kích động muốn khoe khoang một chút, vuốt vuốt nhẹ chiếc cằm thanh tú, nói: "Trùng hợp, ta cũng ở xã Bồ Sơn, là bí thư đảng ủy xã Bồ Sơn này, lần này đi học tập ở trường đảng."
    Nghe nói cô gái xinh đẹp trẻ trung trước mặt lại là bí thư đảng ủy của xã mình, trong lòng Trương Vệ Đông hơi có chút giật mình, nhưng chỉ vậy mà thôi. Hắn là bác sĩ, giảng viên đại học, chỉ cần biểu hiện tốt, qua hai năm có thể làm phó giáo sư, lên chút nữa là giáo sư, ngoại trừ quyền lực trong tay không thể so sánh với bí thư đảng ủy xã, thì thân phận coi như ngang bằng, nói thật cũng không thua kém nàng bao nhiêu. Huống chi, Trương Vệ Đông còn có một thân phận khác, người tu chân, ánh mắt nhìn người từ lâu cũng không giống người thường. Đừng nói là đối mặt bí thư đảng ủy xã, coi như là bí thư thành ủy Ngô Châu, trong lòng hắn cũng không có bao nhiêu áp lực.
    "Nha, vậy chúng ta là đồng hương thật sự rồi." Trương Vệ Đông nghe vậy thì hời hợt nói, vẻ mặt không lộ ra nửa điểm kinh ngạc hay gò bó.
    Lưu Thắng Nam vốn tưởng rằng người vừa lên xe liền biểu hiện rất mạnh rất lạnh, một sinh viên đại học nhìn thẳng cũng không thèm nhìn mình, nghe được mình chính là bí thư đảng ủy xã của hắn, nhất định sẽ lộ ra bộ mặt khiếp sợ, sau đó chính là vẻ mặt gò bó bất an thậm chí lấy lòng. Dù sao quả đấm của hắn có cứng hơn nữa thì hắn cũng chỉ là một sinh viên đại học, so với nàng quản lý bảy vạn dân, trong tay nắm quyền to bí thư đảng ủy xã, căn bản là không cách nào so được. Huống chi câu nói sau cùng, Lưu Thắng Nam còn mơ hồ ám chỉ khả năng lập tức thăng chức của mình.
    Lưu Thắng Nam vạn vạn lần không nghĩ tới, chính mình tự bại lộ thân phận, đổi lấy chỉ là một tiếng đồng hương hời hợt, trong lòng tự nhiên dâng lên một cục tức.
    Hóa ra gia hỏa này tưởng mình lừa hắn chắc?
    Cũng khó trách Lưu Thắng Nam hoài nghi như vậy, hai mươi tám tuổi ngồi lên ghế bí thư đảng ủy xã, ở nước Trung Quốc này tuyệt đối có thể coi là tuổi trẻ tài cao, tương lai rộng mở, phi thường hiếm hoi.
    "Đây là danh thiếp của ta, nếu như sau khi tốt nghiệp muốn về quê hương làm việc, có thể gọi điện thoại cho ta, ta rất hoan nghênh sinh viên đại học về cống hiến cho quê hương." Lưu Thắng Nam lấy ra tờ danh thiếp từ bên trong túi công văn, đưa cho Trương Vệ Đông.
    Tuy vậy Lưu Thắng Nam sau khi đưa danh thiếp liền cảm thấy buồn cười, tốt xấu gì mình cũng là cán bộ quốc gia quản lý sáu bảy vạn dân, so đo khoe khoang cùng một sinh viên đại học làm cái gì?
    Trương Vệ Đông đương nhiên không thể nghĩ ra Lưu Thắng Nam đưa danh thiếp cho hắn chỉ là hành vi nhất thời không phục, thấy vậy hơi run lên, lại cảm thấy vị bí thư Lưu nhìn như lãnh khốc này làm người vẫn khá nhiệt tình, liền vội vàng tiếp nhận danh thiếp, quét mắt nhìn sơ rồi nhét vào trong túi.
    Thấy Trương Vệ Đông tiếp nhận danh thiếp, chỉ là tùy ý nhìn lướt qua liền nhét vào trong túi, một chút biểu hiện cũng không có, tâm tình Lưu Thắng Nam vốn đang thoải mái bỗng có chút phiền muộn.
    Gia hỏa này làm sao vẫn lạnh lùng như thế? Ta đường đường là một bí thư đảng ủy xã, còn là một mỹ nữ, chủ động đưa danh thiếp cho ngươi, dù sao ngươi cũng phải có chút biểu hiện nha? Quên đi, quên đi, gia hỏa này ngoại trừ khí lực mạnh một chút, thì chính là một con mọt sách đầu óc chậm chạp, tính toán với hắn chỉ làm mất thân phận.
    Tuy trong lòng nàng tự an ủi mình như thế, nhưng vẫn có chút khó chịu, vẻ mặt càng có chút lạnh lẽo.
    Trương Vệ Đông đúng là không nhận ra mình đã vô tình đắc tội vị bí thư xinh đẹp này, sau khi đem danh thiếp cất vào, nghĩ lại người ta nhiệt tình như vậy, mình cũng nên đáp lại, tay thò vào túi lấy ra một tờ giấy, trên bề mặt giấy viết lên số điện thoại của mình, đưa cho Lưu Thắng Nam nói: "Cảm ơn ý tốt của cô, đây là số điện thoại của ta, nếu như ở thành phố Ngô Châu có gì cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho ta!"
    Nghĩ hay lắm, ta đường đường là bí thư đảng ủy xã lại gọi điện thoại cho một sinh viên đại học như người? Còn cần ngươi giúp đỡ? Ngươi tưởng rằng ngươi là ai? Thị trưởng thành phố Ngô Châu sao? Trong lòng Lưu Thắng Nam không phục lẩm bẩm một câu, cuối cùng cũng xem như Trương Vệ Đông nói một câu lọt tai, tuy rằng có chút nâng cao bản thân, nhưng Lưu Thắng Nam vẫn đưa tay tiếp nhận lấy tờ giấy.
    "Ngươi nói đó nha, đến lúc đó cũng đừng nói mình không có thời gian nha!" sau khi tiếp nhận tờ giấy, Lưu Thắng Nam tùy ý quét mắt lên số điện thoại trên tờ giầy, sau đó nhét vào trong túi, chỉ là khi nhét, quỷ thần xui khiến bật thốt lên một câu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,anh123,anhemvankiep,anmaychua,Âu Dương Chấn Hoa,Back2vn,baovt3,chilachoithoi,chl10808,crazyboy74,cuonglong,doctruyendemkhuya,enbosiro,freejack,gautrucbeo,getbackerslc,Ging,hardy_boy,hlcm151,holyushi,htluu,huyquoc52,Kazack,Kẹo Dừa,Kỷ Ninh,kiddsun,kkk3k,lamsonquaikhach,lekieutien,Longinus,luanacbs,malum,meogiahaylaca,meotwo1989,minhfabregas,mr tau,ngokhong,nguyenduy1k,nhociutruyen,niemdc1,noobpro,nsguyenan,omega89,paita999,phiêu!,pin,quidaudinh,romolus82,rukuru,sai1000,sasa,TửLinh,thanhmm,thanhvt,TiếuHồngTrần,Tiểu Bạch Tử,tobano,trongpong,trunghoc198919891989,ttibbti,ttn,tung27101990,tungd,tungscorp,tung_hp,tuyendet,Ui_da,uranos,vampireheart,vtgcnn,zozohoho,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2013
    Đang ở
    tầng mây thứ 9
    Bài viết
    103
    Xu
    1,566

    Mặc định

    Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục
    Người Dịch: Minh Nguyệt Chi Tâm
    Chương 4: Phó viện trưởng

    Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Lưu Thắng Nam lập tức cực kỳ phiền muộn, hóa ra chính mình có chút yêu thích gia hỏa này rồi!

    Trương Vệ Đông đúng là không hề cảm thấy câu nói này có gì không phù hợp, nghe vậy liền cười cười: "Chỉ cần không phải thực sự không thoát thân được, ta nhất định nghe gọi là đến."

    Lời nói này của Trương Vệ Đông thực sự đủ thành ý, nhưng lọt vào trong tai Lưu Thắng Nam lại càng khiến nàng thấy ngột ngạt. Thái độ gì đây chứ? Ta gọi điện thoại cho ngươi, còn phải xem ngươi có thể sắp xếp thời gian đến hay không?

    Lời cũng đã nói có hối cũng không kịp, Lưu Thắng Nam thấy ấm ức, ta đường đường là một bí thư xinh đẹp gọi điện thoại cho ngươi, đó là để mắt ngươi, ngươi còn ba lần bốn lượt ra vẻ!

    Quên đi, cùng gia hỏa này càng tán dóc chỉ rước bực bội! Lưu Thắng Nam nghĩ nghĩ trong lòng, lần nữa cầm lấy "Thanh Niên Trích Văn", quyết định không để ý Trương Vệ Đông nữa, đừng nói là gọi điện thoại, khỏi cần nghĩ tới luôn đi.

    Trương Vệ Đông thấy Lưu Thắng Nam một lần nữa cầm lấy "Thanh Niên Trích Văn", tuy rằng trong lòng có chút tiếc nuối vì không được tiếp tục nói chuyện cùng người đẹp, nhưng trong bụng mừng thầm vì bên tai lại được yên tĩnh, vì vậy hắn cũng không tim không phổi một lần nữa cầm lấy "Độc Giả" lật xem.

    Thấy mình cầm lấy "Thanh Niên Trích Văn", Trương Vệ Đông cũng cầm lấy "Độc Giả", nghiêm chỉnh ngồi xem, trong lòng Lưu Thắng Nam lại dâng lên một cục tức.

    Thì ra hắn chê ta phiền, ước gì ta không quấy rầy hắn đọc sách!

    Liền như vậy, hai người lẳng lặng ngồi đọc sách, mãi cho đến lúc nhìn thấy trạm xuống xe ở thành phố Ngô Châu, ai cũng không thèm nói một câu nào nữa. Đáng thương cho bí thư Lưu lần đầu tiên trong đời thấy phiền muộn quá chừng vì có một chàng trai không thèm quấy rầy nàng. Cũng may lúc xuống xe, Trương Vệ Đông cuối cùng cũng ra tay giúp nàng xách hành lý, làm cho tâm tình phiền muộn của nàng có chút an ủi.

    Nhưng mà khi ngồi trên xe taxi, hồi tưởng lại lúc nãy bởi vì được hắn tiện tay giúp xách một chút hành lý, mình lại có cảm giác lâng lâng cứ như được quan tâm chăm sóc mà cảm thấy vui sướng, trong lòng lại nổi lên phiền muộn.

    Từ lúc nào, mình đã trầm luân tới mức độ này rồi!

    Nhìn theo chiếc taxi chở Lưu Thắng Nam nhanh chóng rời đi, nhớ tới lúc nàng xoay người rời đi, cái mông đầy đặn ẩn sau cái quần màu đen bút chì, cùng với cặp đùi đẹp kia, trong lòng Trương Vệ Đông rốt cục nổi lên một chút mất mát thất vọng, sau đó tiện tay gọi một chiếc taxi ngồi lên.

    "Đi đại học Ngô Châu."

    "Theo sau!" ngay sau khi chiếc taxi chở Trương Vệ Đông khởi động thì cách đó không xa, trong một chiếc xe màu vàng vang lên âm thanh của Hổ ca.

    Đại học Ngô Châu ở phía đông thành phố Ngô Châu, thuộc khu đông thành, dựa vào núi Lâm Thủy, diện tích hơn hai ngàn mẫu, là trường đại học có phong cảnh tươi đẹp. Điều không hoàn mỹ duy nhất của địa phương này chính là chu vi không sánh được với trung tâm thành phố phồn hoa náo nhiệt. Nhưng nhờ có đại học Ngô Châu và cũng vì cách đó không xa có mấy cái bệnh viện, bốn phía vẫn mọc lên không ít cửa hàng, đặc biệt là quán cơm nhỏ, quán internet nằm dày đặc trong chu vi trường học, còn có mấy cái quán bar chủ yếu dành cho sinh viên.

    "Nguyên lai gia hỏa này ở đại học Ngô Châu! Thằng nhóc, kỳ này mày chết chắc rồi!" chiếc xe màu vàng dừng lại ở đối diện cổng lớn trường đại học, bên trong xe, Hổ ca cùng hai đàn em một mập một ốm nhìn theo chiếc taxi vừa đi vào trường, bộ mặt hung ác lộ ra.

    "Được rồi, Tiểu Đao mày ở đây canh chừng cẩn thận cho tao. Ba người chúng ta trước tiên kiếm chỗ nào ăn thật ngon, bù lại công sức đi xa mệt nhọc. Thằng nhóc kia nếu đi ra, mày lập tức gọi điện thoại cho tao, xem lão tử hại chết hắn hay không!" Hổ ca thấy đã biết chỗ của Trương Vệ Đông, liền không muốn ở lại trên xe, vỗ vỗ người đàn ông trên trán có một vết sẹo đang làm tài xế, nói rằng.

    "Khà khà, không phải một thằng sinh viên đại học sao? Chờ hắn đi ra, ta trực tiếp tới đánh hắn một trận là được, cần gì làm ầm ĩ." Tiểu Đao cũng nói theo.

    "Thằng nhóc này có luyện võ công!" Hổ ca nghe vậy thì khóe miệng tự nhiên khẽ động mấy lần, ngượng ngùng nói, sau đó xuống xe.

    Ở trên xe lửa, trước mặt công chúng, bị một thư sinh bốc lên ném đi, loại chuyện mất mặt như thế này Hổ ca không có mặt mũi nào mà kể ra.

    Ở văn phòng phó viện trưởng viện nghiên cứu khoa học môi trường, Trương Vệ Đông nhìn thấy giáo sư Tần Hồng.

    Giáo sư Tần Hồng năm nay ba muoi lăm tuổi, là cô gái có dáng dấp xinh đẹp. Dáng người cân đối, da dẻ trắng nõn, ánh mắt sáng ngời, tai chỉnh tề ngay ngắn, cả người toát lên vẻ hiền thục đoan trang siu black (siu black mình chém tý - Dịch ), gọn gàng nhanh nhẹn, còn có phong vận phụ nữ thành thục mê người. Vì lẽ đó, tuy rằng đây là lần thứ hai sau khi phỏng vấn, Trương Vệ Đông nhìn thấy giáo sư Tần Hồng, trước mắt vẫn có cảm giác sáng ngời.

    "Anh tạm thời ở ký túc xá dành cho giáo sư độc thân nha, chìa khóa tôi đã lấy giúp anh rồi. Đúng rồi, đây là thẻ cơm, anh nạp tiền vào là được rồi. Hai ngày nay chắc là anh muốn đầu tiên là bố trí phòng ở một chút, đồ dùng hằng ngày cần thiết thì cũng phải đi mua về. Ngày kia chúng ta sẽ thảo luận sự tình về đề tài. Anh có ý kiến gì không?" hai người chào hỏi nhau xong, giáo sư Tần Hồng liền lấy trong ngăn tủ ra một xâu chìa khóa cùng với một tấm thẻ cơm chuyên dùng cho giáo sư đưa cho Trương Vệ Đông rồi nói.

    "Không thành vấn đề, tuy nhiên giáo sư có thể cho ta đầu tiên xem một chút tài liệu về đề tài kia, hai ngày nay nếu có thời gian ta xem trước một chút, như vậy ngày kia trao đổi cũng dễ dàng hơn." Trương Vệ Đông tiếp nhận chìa khóa nói.

    Giáo sư Tần Hồng nghe vậy liền nhìn Trương Vệ Đông, trong đôi mắt sáng sủa lóe lên một tia ánh mắt thưởng thức.

    Giáo sư Tần Hồng là bác sĩ từ Đức về, chính bởi vì ở Đức một thời gian dài, cho nên cách làm việc bị nhiễm sự cầu thị và tác phong cẩn thận tỉ mỉ của họ. Nhưng ở Trung Quốc, dù cho là ở trong bầu không khí học thuật nghiêm túc nhất là ở hội giảng trong trường đại học, tác phong của giáo sư Tần Hồng vẫn không hoàn toàn phù hợp với chung quanh, có vẻ đặc biệt cứng nhắc. Tuy vậy, giáo sư Tần Hồng dù sao cũng có chân tài thực học, về nước ngắn ngủi mấy năm đã được mời đi chủ trì vài luận văn đồ sộ cấp tỉnh, cấp quốc gia rất có sức ảnh hưởng trong nước. Vì lẽ đó mà năm nàng ba mươi bốn tuổi, nàng không chỉ được Bộ giáo dục phong tặng là Trường Giang học giả, một cái tên dành cho giáo sư nghe rất kêu, mà cùng năm đó còn ngồi lên chức phó viện trưởng.

    Người Trung Quốc thích nhất là tranh giành quyền lực, dù cho trong trường đại học cũng vậy. Dù giáo sư Tần Hồng không ngồi trên cái ghế phó viện trưởng thì nàng vẫn có chân tài thực học trong người, dù tác phong thường ngày có nghiêm túc một chút, thì cũng không có ai có mâu thuẫn quá lớn với nàng. Nhưng vừa ngồi lên ghế phó viện trưởng xong, thân là lãnh đạo học viện liền khó tránh khỏi dính dáng lợi ích đến những giáo sư khác cùng với quyền lực lãnh đạo, tranh giành lợi ích, bản tính nàng có nề nếp tác phong nên bắt đầu đắc tội người khác. Đến năm thứ hai, mâu thuẫn này càng tăng lên. Cho nên đến hiện tại nhân viên của nàng có một người bị tai nạn xe cộ, muốn bù vào chỗ trống, nhưng mãi vẫn không tìm được người thích hợp. Không phải nàng không thích tác phong của người khác, mà là có người không thích tác phong của nàng, từ chối thay đổi thời gian. Bất đắc dĩ, đành phải đưa tin gọi Trương Vệ Đông đến học viện sớm một chút.

    Người rồi sẽ thay đổi, Tần Hồng làm phó viện trưởng hơn một năm học, đương nhiên cũng dần dần hiểu được phong cách làm việc ở Trung Quốc.

    Vốn dĩ nàng cho rằng, gọi Trương Vệ Đông tới gấp như thế, e rằng trong lòng hắn sẽ không tình nguyện. Thật không ngờ, hôm trước nàng gọi thì hôm sau hắn đã chạy đến học viện, hơn nữa yêu cầu trước tiên đem tài liệu nghiên cứu khoa học xem qua một lần. Loại tác phong này làm cho nàng khá thưởng thức, không khỏi làm cho nàng có một tia hảo cảm với vị thanh niên trắng nõn nhã nhặn trước mặt này.

    "Được, anh chờ tôi một chút, tôi đem tư liệu sắp xếp lại một chút rồi đưa cho anh. Bất quá anh vừa mới đến, còn một đống lớn việc cần làm, cũng không nên để bản thân quá mệt mỏi. Cái đề tài này tuy rằng có chút vấn đề, thời gian hơi gấp rút, nhưng mà không phải một hai ngày là xong." Tần Hồng một bên vừa thu thập tài liệu vừa nói. Trong giọng nói lộ ra một tia quan tâm, cùng tác phong công tác nề nếp hàng ngày của nàng có chút không giống.

    "Thật sao, ta sẽ chú ý, nếu như không có chuyện gì khác, ta đi trước." Trương Vệ Đông tiếp nhận tài liệu Tần Hồng đưa tới, nhàn nhạt nói.

    Tần Hồng gật gật đầu, nói: "Vất vả cho anh rồi."

    Tạm biệt giáo sư Tần Hồng, Trương Vệ Đông kéo rương hành lý đi về phía ký túc xá dành cho giáo sư độc thân.

    Ký túc xá dành cho giáo sư độc thân nằm kế bên ký túc xá học sinh, là một tòa nhà ở có bảy lầu. Phía hai bên mỗi bên một cái cửa thang máy, một cái hành lang, phía sau là một loạt gian phòng. Gian phòng của Trương Vệ Đông nằm ở lầu bảy, số phòng 701.

    Trương Vệ Đông một tay mang theo hành lý bò một hơi đến lầu bảy, sau đó ngẩng đầu nhìn lên số phòng 701.

    Đứng tại đây, Trương Vệ Đông một tay mang theo rương hành lý, một tay móc ra chìa khóa Tần Hồng đưa cho, sau đó nhẹ nhàng cắm vào ổ khóa.

    Nhưng chìa khóa không đúng, xoay xoay mấy cái không được. Trương Vệ Đông theo bản năng liền dục lực đẩy vào cánh cửa, cửa không khóa, mở ra.

    Tuy nhiên cánh cửa vừa mở ra, con ngươi Trương Vệ Đông liền lập tức trợn tròn. Trong phòng có người, hơn nữa là một cô gái trẻ. Không chỉ như vậy, người con gái kia còn quay mặt về phía hắn, hai tay đang vòng ra sau cố gắng đem chiếc áo ngực hồng nhạt kéo lên.

    Bởi vì áo ngực còn chưa kéo lên, cho nên hai khối trắng như tuyết đầy đặn trước ngực cô gái kia lộ ra gần như toàn bộ, nửa kín nửa hở cực kỳ mê người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 67 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    182ntb,anhemvankiep,Âu Dương Chấn Hoa,Back2vn,baovt3,boyvt_10,chilachoithoi,chl10808,crazyboy74,cuonglong,enbosiro,freejack,gautrucbeo,getbackerslc,Ging,hac am,hardy_boy,hieudtd,holyushi,htluu,huudungtk,huyquoc52,Kazack,Kẹo Dừa,Kỷ Ninh,ke2mat,kiddsun,kkk3k,lamsonquaikhach,lekieutien,Longinus,luanacbs,malum,meogiahaylaca,minhfabregas,mr tau,nhociutruyen,niemdc1,noobpro,nsguyenan,omega89,paita999,phiêu!,pin,quidaudinh,romolus82,sai1000,sasa,TửLinh,thanhmm,thanhvt,thannhan,Tiểu Bạch Tử,tobano,trongpong,trunghoc198919891989,ttibbti,ttn,tungd,tungscorp,tung_hp,tuyendet,Ui_da,vampireheart,Voọc,xlaws1,zozohoho,
Trang 1 của 12 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status