TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 16

Chủ đề: [Tiên Hiệp] Thiên niên mị hồ (Mới nhất: chương 26)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Xì păm thánh địa
    Bài viết
    161
    Xu
    0

    [Tiên Hiệp] Thiên niên mị hồ (Mới nhất: chương 26)

    Tại hạ mới đọc truyện này thấy hay liền chia sẻ với anh em. Chương 1-10 mời các bạn xem trong mục Tác Giả Khác do bạn Tuấn còi đưa lên
    http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=10387


    THIÊN NIÊN MỊ HỒ

    Chương 11
    Thần long thiên kiếp


    Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
    Dịch giả: thienhaxanh
    Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com




    //Còn mấy câu câu thơ ban đầu, cao thủ nào giỏi thơ làm ơn trợ giúp//

    Âm thanh của Tiên Âm địch du dương, thanh thoát cất lên, phong cách hào hùng, tráng lệ, khảng khái kích thích tinh thần người nghe.

    Mấy người nhóm Lâm Vũ đột nhiên cảm thấy thần trí chấn động, đầu óc trở nên vô cùng tỉnh táo. Trong tiếng địch phảng phất hàm chứa pháp lực cường đại, linh khí trong tiếng địch từ từ nhập vào cơ thể bọn họ.

    Trong chốc lát, ba người cảm thấy thân thể cơ nhục, xương cốt, kinh mạch vô cùng thoải mái, linh khí toàn thân sung mãn, so với quá khứ đã mạnh hơn rất nhiều. Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cảm thấy trong cơ thể có biến hóa không nhỏ, tốc độ linh khí tụ tập về đan điền rất nhanh chóng, biểu thị họ đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch trung kỳ.

    Tuy nhiên, biến hóa cực lớn đã không xảy ra đối với họ mà xảy ra với Lâm Vũ. Lâm Vũ cảm giác được linh khí tràn vào cơ thể quá mạnh mẽ, tự thân không thể khống chế được, toàn kinh mạch yếu nhược bị linh khí xung phá loạn xạ, lục phủ ngũ tạng như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đớn không thể chịu được.

    Cảnh tượng trong động lúc này cực kỳ quái dị, trên đầu Lâm Vũ từng đám bạch sắc từ từ biến thành kim quang lấp loáng, trên không dần dần hình thành một đám mây kim sắc kỳ quái. Đám mây kỳ quái này như một dòng suối lớn chảy tới, không dừng lại mà tiếp tục chuyển động, rồi tại đám mây xuất hiện một kim sắc điện long bay lượn trên không.

    Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y cùng nhìn về phía Lâm Vũ, trong ánh mắt thể hiện sự kinh ngạc không thốt lên lời. Cảnh tượng trước mắt chính là điềm báo rằng Lâm Vũ đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Chỉ là hai huynh muội họ khổ công tu luyện mất bảy năm ròng rã mới đạt tới Linh Tịch kỳ. Còn thời gian Lâm Vũ tu luyện chưa quá nửa năm chẳng phải khiến người ta kinh sợ hay sao.

    Còn có vài điểm vô cùng quái dị. Đối với tu chân giả bình thường, kiếp vân khi độ kiếp là hắc sắc hoặc tử sắc, thiên lôi là bạch sắc hoặc hồng sắc, hình dạng là những nhánh cây nhằng nhịt, cũng có thể là hỏa cầu hoặc hỏa tiễn. Kiếp vân của Lâm Vũ lại là kim sắc, kiếp lôi lại có hình là kim sắc điện long thần uy vô cùng.

    Lâm Vũ tuy biết mình trong tình cảnh khác lạ nhưng không thấy tình hình trên đầu mình, hoàn toàn không biết mình sắp tới thời gian độ kiếp, trong miệng mặc niệm tu chân pháp quyết nhằm ổn định lại linh khí chạy loạn xạ trong cơ thể, thu thập chúng để sử dụng.

    Chỉ là lúc này, dòng suối vận động càng lúc càng nhanh, linh khí trong động hoàn toàn hỗn loạn, kim sắc điện long trong mây bay lượn vòng vèo uyển chuyển. Dần dần, dòng suối vận chuyển chậm lại rồi dừng hẳn.

    Trong lúc này, pháp thuật thôi miên cùng hàn phong mang linh lực lăng lệ đột nhiên dừng lại.

    Hai người Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y đồng thời cảnh báo:

    “Lâm đại ca! Nhanh chóng vận công chống lại, thiên kiếp cảnh giới Tích Lịch của huynh đến rồi đó!”

    Lâm Vũ nghe thế thất kinh, ngẩng đầu xem xét, thấy khí thế uy lực mạnh mẽ như vậy cảm thấy thân thể như bị cả ngọn núi đè nén, cảm thấy khó thở vô cùng, Lâm Vũ cắn răng quyết tâm ngạnh kháng. Lâm Vũ biết rằng kim sắc lôi điện so với thiên lôi thông thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

    Tu chân chính là hành động nghịch thiên khiến thiên địa không dung thứ. Thiên kiếp của tu chân giả chỉ có thể do chính người đó vượt qua, nếu người khác xuất thủ để tương trợ thì không những không giảm thương hại của thiên kiếp mà còn khiến trời đất phẫn nộ. Khi đó thì thần tiên tại thế cũng bị đánh cho tan thành mây khói.

    Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y không thể xuất thủ tương trợ liền lùi ra khỏi phạm vi của kiếp vân, tránh cho Lâm Vũ khỏi lo lắng. Vương Chỉ Y trong lòng nóng như lửa đốt, im lặng vì Lâm Vũ mà thầm cầu nguyện.

    Tuy nhiên, mặc dù không trương trợ được bằng nhân lực nhưng có thể dùng pháp bảo cường đại để chống lại uy lực của thiên kiếp.

    Lúc này, Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y nhìn thấy Lâm Vũ thực hiện một động tác quái dị.

    Lâm Vũ vận chuyển linh khí toàn thân, toàn thân vươn lên đứng vững vàng, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, trong đó là một vật màu đen, đối chọi với kim sắc kiếp vân.

    Một cái chén, một cái chén màu đen

    “Đoành!”

    Một âm thanh cực lớn vang lên, trong động kim quang rực rỡ, kim sắc lôi điện với hình dạng thần long hướng vào phía Lâm Vũ trên mặt đất mà đánh tới, khí thế vô cùng mạnh mẽ có thể thấy thiên kiếp có sức tàn phá khủng bố tới mức nào.

    Lôi điện trực tiếp đánh vào chiếc chén màu đen phía trên đầu Lâm Vũ, chiếc chén này phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, sắc mặt Lâm Vũ trở nên trắng bệch, thân thể bị chấn động mạnh mẽ, gần nửa khắc kim sắc lôi long đã bị chiếc chén nhỏ đó hoàn toàn hấp thu toàn bộ sức mạnh.

    Thành công? Lâm Vũ đã thành công.

    Lâm Vũ tu hành chưa đến một năm, giờ đã đạt đến cảnh giới Linh Tịch. Khi tu luyện đến cảnh giới Linh Tịch thì kinh mạch toàn thân thông suốt, linh khí bắt đầu tập trung tại đan điền, linh khí so với lúc ở Trúc Cơ kỳ thì tinh thuần hơn rất nhiều, thọ mệnh kéo dài hơn hàng chục năm.

    “Oa!”

    Lâm vũ cảm thấy yết hầu ngọt lịm, trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc máu hồng trên mặt băng dễ dàng trông thấy.

    Mặc dù có pháp bảo giúp sức để độ kiếp thành công nhưng Lâm Vũ vẫn bị nội thương nghiêm trọng. Không nghĩ nhiều, chàng nhanh chóng sử dụng linh lực đã được dung hóa từ chiếc chén.

    Lâm Vũ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như có một cỗ cực hàn chi khí lưu chuyển, hàn khí này giống như linh khí, nó hàm chứa một năng lượng cực đại, chỉ trong chốc lát, Lâm Vũ cảm giác như nội thương đã tiêu tan quá nửa.

    Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cùng kêu lên mừng rỡ, tâm lý như thoát khỏi tảng đá lớn đè nặng. Vương Chỉ Y vút nắm lấy tay ca ca lúc lắc.

    “Lâm đại ca, tài năng thật là khủng bố quá, không tưởng được huynh độ kiếp thành công mà thương tích lại ít đến vậy!”

    Vương Chỉ Y trong tâm hoan hỉ, vì sự độ kiếp thành công của Lâm Vũ mà vô cùng cao hứng.

    “Chúc mừng Lâm huynh đã thăng lên một cảnh giới, tốc độ tu hành của Lâm huynh nhanh thật, làm tiểu đệ sợ toát cả mồ hôi. “

    Vương Dật Phàm đối với Lâm Vũ vô cùng khâm phục, thầm nghĩ Lâm Vũ không hoàn toàn đơn giản như biểu hiện, nhất định phải có một lai lịch bất phàm.

    “A, do vận khí tốt thôi!”

    Lâm Vũ mỉm cười đáp lại. Nói đi nói lại, tu vi Lâm Vũ gặp phải thiên kiếp có uy lực như vậy, dễ thấy khó có khả năng chống lại được, tuy nhiên ý tưởng sử dụng pháp bảo là chiếc chén đen để chống lại thiên uy, trong tâm cũng không biết sử dụng ra sao, nhưng trong thời điểm quyết định này cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, đành cắn răng mà thử nghiệm vậy.

    Ba người Lâm Vũ tiến nhập Ngọc Giám động phủ dĩ nhiên vượt qua hơn hai thời thần. Linh khí ba người dần dần khôi phục, hàn phong kỳ quái trong động đã dừng lại, trong tâm tự biết qua khảo nghiệm, cũng không có vấn đề gì phải băn khoăn.

    Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y trải qua biến cố, nghiễm nhiên từ Linh Tịch kỳ sơ cấp đề thăng lên giai đoạn trung cấp, tu vi có bước thăng tiến lớn. Thấy không có gì nguy hiểm nữa liền ngồi xuống tọa công, mặc niệm pháp quyết củng cố tu vi.

    Lúc này, Lâm Vũ đã rảnh rỗi liền quan sát mặt băng phía trước. Không có một phong ấn nào tại nơi đây, phía trước mé trái có một động khẩu. Trí tò mò của Lâm Vũ trỗi dậy liền nhẹ nhàng đi tới, tiến nhập động khẩu.

    Trong mắt Lâm Vũ, chàng thấy một cây cao và rực rỡ như hoa vi đà, hoa của nó có hình như chiếc đấu. Điều quái dị là trong nhị hoa có một hòn đá trong suốt vô cùng đẹp hình bầu dục. Lâm Vũ tiến lại gần quan sát, phía bên trong là xác của một loại côn trùng đã bị băng bao bọc, tuy nhiên lại có sinh vật ngọ nguậy trong đó.

    Lâm Vũ đưa tay thu vật đó vào lòng bàn tay rồi cẩn thận xem xét.

    Đột nhiên, biến cố phát sinh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi thienhaxanh, ngày 05-06-2008 lúc 19:43.
    ---QC---
    ---------------------------------------------------------

    Thiên hạ đệ tam mỹ nam tử Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Xì păm thánh địa
    Bài viết
    161
    Xu
    0

    Mặc định

    Đêm đã về khuya, mời các bạn lót dạ rồi đi ngủ!

    THIÊN NIÊN MỊ HỒ

    Chương 12
    Dữ điệp cộng vũ


    Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
    Dịch giả: thienhaxanh
    Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com



    Con côn trùng trước mắt chàng bắt đầu lột xác. Quá trình lột xác thật vô cùng thống khổ, đau đớn. Lột xác.

    Khi hóa thành bướm thật là hạnh phúc, thoát khỏi khổ đau. Tung cánh. Kết cục, phá kén hóa thành bướm.

    Trước mắt Lâm Vũ, chính là sản phẩm nghệ thuật đã tinh lọc. Đôi cánh nó mỏng như cánh ve sầu, nhẹ như tơ tằm, điểm xuyết những đốm màu rực rỡ, như chiếc võng bạc lấp lánh ánh sáng lung linh, đôi râu cân đối màu lam chưa được dài, vân dọc thân mình khiến nó trông như gấm vóc, tưởng như đang trong cảnh thần tiên nhưng lại chân thật đến mức khó tin.

    Không có gì cần bàn cãi, khi con bướm hóa thành nhân hình khẳng định sẽ là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Điệp tinh.

    “Hi hi! Cuối cùng ta cũng thoát ra ngoài. Ối, ngươi là ai, tại sao lại ở đây?”

    Điệp tinh không vì thấy Lâm Vũ mà sợ hãi, nàng vỗ đôi cánh đẹp lộng lẫy bay lượn xung quanh chàng.

    Điệp tinh không chỉ có nhân hình mà còn nói ngôn ngữ loài người rất thông thạo khiến Lâm Vũ tự nhiên kinh hãi. Nhưng đây là nơi Tô tiền bối tiềm tu, sao lại có một tinh linh tồn tại như vậy.

    “Ta… ta…”

    Lâm Vũ nhất thời nghẹn lời, không biết làm gì với tinh linh cổ quái này, nhất thời không biết nói gì với nàng.

    “Hi hi! Không sai, thật là vui vẻ!”

    Điệp tinh cười nói, vỗ cánh bay tới đậu xuống vai trái của Lâm Vũ.

    “Có điều gì mà hoan hỉ vậy?”

    Lâm Vũ cuối cùng hết lúng túng, mở miệng nói.

    “Hỉ hoan là hoan hỉ! Chả lẽ cần phải biết lý do ư?”

    Điệp tinh tại vai Lâm Vũ nhẹ vỗ đôi cánh, nheo mắt tinh nghịch cười hỏi Lâm Vũ.

    “Không… cần thiết”

    Lâm Vũ rõ ràng không phải là đối thủ của tinh linh tinh quái này.

    “Hi hi, đúng là một chàng ngốc.”

    Điệp tinh cười nói.

    “Ta không phải là chàng ngốc, ta gọi là Lâm Vũ, còn ngươi, ngươi có tên chứ?”

    Lâm Vũ đoán được rằng khi nàng phá kén hóa bướm, rồi lại hóa nhân hình tất phải có tên gọi, cuối cùng thì cũng có thể đáp trả.

    “Lâm Vũ? Thật là một cái tên kỳ quái, nghe đã si si ngốc ngốc, một cái tên hay ghê!”

    Điệp tinh tiếp tục chế nhạo Lâm Vũ. Lâm Vũ nghe vậy cố nặn ra nụ cười, nói:

    “Chỉ một người có tên sao có thể so sánh như vậy.”

    “Hi hi! Ai nói ta không có tên, ta có tên chứ, tên ta rất dễ nghe. Ta gọi là… gọi là… Mộng Điệp Nhân!”

    “Mộng Điệp Nhân”

    Lâm Vũ không khỏi khâm phục điệp tinh, nàng thật linh xảo, phản ứng cực nhanh.

    “Hi hi, đó là tên của ta, so với tên ngươi thì đẹp hơn nhiều!”

    Điệp tinh đắc ý nói.

    “Chàng ngốc, chúng ta cùng khiêu vũ nhé!”

    Mộng Điệp Nhân tinh quái yêu cầu.

    “Khiêu vũ?”

    Lâm Vũ nghe thấy hai từ này, quả thật chàng không nghe nhầm. Điệp tinh trước mắt thân không dài quá một thốn, so với một con bướm thông thường không có gì khác biệt, làm sao có thể khiêu vũ cùng chàng được?

    “Hi hi! Ngươi không cần làm gì nhiều, chi cần đưa một ngón tay ra và di chuyển thật tốt là được.”

    Mộng Điệp Nhân cười nói. Lâm Vũ liền đưa ngón trỏ tay phải ra, thấy Mộng Điệp Nhân vỗ nhẹ đôi cánh là đã đậu trên đầu ngón tay chàng. Một bướm một người cùng nhau ca hát nhảy múa. Mộng Điệp Nhân hát rằng:

    “Hỡi chàng hoa vi đà,
    Em là bướm trong hoa,
    Ta tin cậy lẫn nhau,
    Trong ánh dương vờn gió.
    Hỡi chàng tuyết núi cao,
    Em là lá cô đơn,
    Chúng ta gần gũi nhau,
    Tung bay trong ánh nguyệt.
    Nhân gian có gặp có chia xa,
    Nhân gian có vui lại có buồn,
    Nguyện vì chàng tháng năm chờ đợi,
    Chẳng như hoa chỉ nở một lần.”

    Điệu múa lúc trang nhã, lúc thì yêu mị, lúc thì xúc động, lúc thì vô cùng siêu thoát, lúc thì sinh động tự nhiên, lúc thì tươi đẹp quyến rũ, lúc thì đè nén lòng người, lúc thì như nước chảy mây trôi. Không chỉ như vậy, trong điệu múa còn như ẩn chứa ma thuật mê hoặc lòng người.

    Lâm Vũ ngơ ngẩn thẫn thờ.

    Đột nhiên, Mộng Điệp Nhân thừa lúc Lâm Vũ tinh thần không phòng bị, vút bay từ ngón tay lên đỉnh đầu Lâm Vũ. Trên đầu Lâm Vũ từ từ xuất hiện một hồ điệp đồ án cực nhỏ mờ nhạt khó nhìn, rất khó nhận ra.

    Lâm Vũ lập tức tỉnh lại, kinh hãi thất sắc, vội vàng nói:

    “Ngươi là điệp tinh, nhân lúc ta không phòng bị mà thâm nhập cơ thể ta, thế là có ý gì?”

    “Hi hi! Chàng ngốc, ta không hề có ác ý, chỉ là do ta mới phá kén hóa thành bướm nên thân thể yếu ớt, muốn lánh tạm trong cơ thể ngươi một thời gian, đối với ngươi không có gì là hại cả.”

    Mộng Điệp Nhân cười nói.

    “Chỉ thế thôi sao?”

    Lâm Vũ hơi cảm thấy yên tâm hỏi lại.

    “Chỉ có vậy thôi, cái chàng ngốc này, ta lừa ngươi làm gì cơ chứ?”

    Mộng Điệp Nhân lại nói:

    “Hay là ngươi cho rằng bổn tiên tử đã yêu thương ngươi rồi sao?”

    Lâm Vũ không nói được lời nào nữa.

    “Bổn tiên tử cần điều tức một chút, nếu không có việc gì cần thiết thì đừng quấy rầy ta.”

    Mộng Điệp Nhân nói xong không nói thêm một lời nào nữa. Lâm Vũ hoàn toàn không còn gì để nói, thấy điệp tinh tự nhiên ở trong thân thể mình, hoàn toàn không để ý đến người khác. Lâm Vũ cảm thấy yên tâm hơn, sau đó cẩn thận quan sát cảnh vật trước mặt.

    Trong động là một băng thất vuông vức, trên đỉnh băng thất có khảm một viên dạ minh châu rất lớn tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Phía bắc băng thất có một chiếc giường bằng băng, vách băng phía trên giường có một bức họa cũng tạo ra từ băng thể hiện một người con gái.

    Ánh mắt Lâm Vũ dừng trên bức họa đó, chợt chàng cảm thấy chấn động cả người.

    “Giống quá, bức họa này thật giống quá!”

    Lâm Vũ kêu lên một tiếng, người liền lùi lại mấy bước.

    Người con gái trên bức họa so với Hạ Linh Tuyết không khác tí nào. Về thần thái, về ánh mắt đều giống đến mức khó ngờ!

    Sao lại có thể như vậy được? Phải chăng người trên bức họa này là Hạ Linh Tuyết? Lâm Vũ trong tâm vô cùng nghi hoặc. Từ khi Hạ Linh Tuyết bị yêu quái bắt đi, Lâm Vũ trên đường lên Huyền Thanh cung đã luôn tìm hiểu tung tích của Hạ Linh Tuyết nhưng không có chút tin tức nào, tựa hồ như nàng đã biến mất khỏi thế gian.

    Trên phía trái bức họa có khắc một bài thơ. Thơ rằng:

    Thanh thủy bạch thạch hạ hàn sa, tự tiêu diêu.
    Đấu chuyển tinh di thiên địa ám, đạn chỉ lão.
    Nhất tiếu bạch thủ vấn thương khung, vô câu thúc, hưu lục lục.

    //thơ khó hiểu quá, nhờ bà con giúp sức//

    Lâm Vũ suy nghĩ một lúc lâu, chàng không nghĩ rằng bài thơ này hàm chứa ý nghĩa gì đặc biệt, có thể đây không phải nguyên bản.

    Lúc này Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y đã tiến vào bên trong băng thất. Vương Chỉ Y đứng phía sau lưng Lâm Vũ, yên lặng nhìn chàng, ánh mắt buồn bã. Từng cử động của Lâm Vũ đều không lọt khỏi ánh mắt của nàng, nàng vốn thông minh, liệu nàng có đoán ra được điều gì không?

    Lâm Vũ bây giờ mới phát hiện ra hai người bọn họ, không nói một lời, vẫn một mình cẩn thận tìm kiếm nhưng không thu hoạch gì thêm liền dừng lại.

    “Lâm đại ca, người trong bức họa có phải là Hạ Linh Tuyết không?”

    Vương Chỉ Y nhìn thấy người trong bức họa xinh đẹp rung động lòng người, nghĩ không phải là người ở nhân gian, không biết tại sao trong tâm lý xuất hiện nỗi chua xót.

    “Ta cũng không biết nữa, chỉ thấy bức họa này rất giống cô ấy.”

    Lúc này Lâm Vũ tâm tình buồn chán, không muốn nói nhiều, li khai khỏi băng thất, nhắm hướng ngoài động đi ra. Hai huynh muội họ Vương ở lại băng thất xem xét thêm một lúc, không phát hiện thêm điều gì cũng rời khỏi băng thất.

    Phía ngoài Ngọc Giám động phủ. Giang Hàn cứu chữa xong thiếu niên cuối cùng, liền cười nói:

    “A, còn tới những hai mươi mốt người, thật nằm ngoài dự đoán của ta, không sai, không sai!”

    “Du Tử Vân, Du Chi Thần, La Thế Hoành, Triệu Sở, Đường Sa, đợi ta dừng Băng Điệp huyền trận lại, năm người các ngươi nhanh chóng vào các động băng đưa bọn họ ra đi.”

    “Vâng! Thưa sư phụ.”

    Đợi Giang Hàn giải trừ trận pháp xong, năm người liền tiến vào trong các động phủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi thienhaxanh, ngày 03-06-2008 lúc 12:13.
    ---------------------------------------------------------

    Thiên hạ đệ tam mỹ nam tử Hidden Content

  3. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Xì păm thánh địa
    Bài viết
    161
    Xu
    0
    Tớ hợp tác với bạn VN bên Việt Kiếm dịch bộ này, trước khi thống nhất kế hoạch dịch thì tớ đã dịch một nửa, bạn VN đã dịch xong chương này rồi. Tiết kiệm công sức tớ không dịch nửa cuối nữa mà tiếp tục dịch chương khác. Giờ tung chương 13 ra phục vụ các bạn:

    THIÊN NIÊN MỊ HỒ

    Chương 13
    Tiếu lệ nữ tặc


    Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
    Dịch giả: thienhaxanh & VN
    Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com


    Ba canh giờ rồi cũng hết, ba người Lâm Vũ vẫn đang đả tọa trong động phủ. Đột nhiên, phía trên động băng xuất hiện một cửa động tối đen, một thiếu niên từ trên đó hạ xuống.

    “Ba vị thiếu hiệp, tại hạ là La Thế Hoành, môn hạ đệ tử của Thủy Động viện, thời gian đã hết, mời các vị rời khỏi nơi đây.”

    Vị thiếu niên đó cung thân hướng về nhóm Lâm Vũ nghiêm trang nói.

    “Đa tạ La thiếu hiệp, tại hạ là Lâm Vũ, hai vị này là Vương Dật Phàm thiếu hiệp và Vương Chỉ Y thiếu hiệp.”

    Lâm Vũ cung thân trả lễ, hai huynh muội họ Vương cũng hướng về phía La Thế Hoành ôm quyền thi lễ.

    “Ba vị thiếu hiệp đã khách khí rồi, mời ba vị theo ta.”

    Nói xong, tung thân nhảy lên phía trên, thân hình biến mất trong cửa động tối đen. Nhóm Lâm Vũ không chần chừ, nhanh chóng theo sau. Ba người thấy phía trước hoàn toàn tối đen, thân thể bị một lực lượng vô hình kéo đi, trong chốc lát đã thấy xuất hiện ánh mặt trời.

    Phía ngoài Ngọc Giám động phủ. Nơi đây, lúc này kể cả nhóm ba người Lâm Vũ có tổng cộng hai mươi mốt người thuận lợi vượt qua khảo nghiệm.

    Giang Hàn nói với mọi người:

    “Chúc mừng các vị thiếu hiệp đã vượt qua lần khảo nghiệm thứ hai, các vị đã rất mệt mỏi rồi, hãy nhanh chóng điều tức khôi phục công lực, ngày mai không có kế hoạch gì, các vị có thể nghỉ ngơi cả ngày. Ngày kia vào lúc tám giờ sáng thì đến tập trung tại Càn Khôn Viện tham gia cuộc khảo nghiệm thứ ba.”

    Mọi người vô cùng tán thành, nguyên nhân chắc không cần nói nhiều. Giang Hàn nói xong, xuất ra pháp bảo Kì Bàn đưa mọi người trở lại Huyền Thanh cung. Về đến quảng trường Huyền Thanh cung, mọi người trên Kì Bàn xuống dưới, hướng về phía Giang Hàn thi lễ cáo từ.

    Trong tâm Lâm Vũ có điều băn khoăn, liền bảo với Vương Dật Phàm:

    “Vương huynh, huynh cùng Chỉ Y về khách sạn trước, ta có chút việc cần xử lý sẽ về sau.”

    Vương Dật Phàm cảm thấy nghi hoặc, không tiện hỏi bèn nói:

    “Được, ta cùng Chỉ Y về trước, tới khách sạn chuẩn bị tiệc rượu đợi huynh về.”

    Vương Chỉ Y vô cùng thông minh, đoán được rằng việc này liên quan đến bức họa trong băng thất, mặc dù không thoải mái nhưng vẫn cùng ca ca hạ sơn trở về.

    Đợi hai người rời khỏi, Lâm Vũ liền chạy theo Giang Hàn, thi lễ hỏi:

    “Giang tiền bối, xin thứ cho vãn bối mạo muội. Vãn bối có chút băn khoăn mong được tiền bối chỉ bảo.”

    Giang Hàn quay người dừng chân lại, cười nói: “Lâm thiếu hiệp bất tất câu lễ, xin mời nói.”

    Lâm Vũ nghiêm trang nói:

    “Hôm nay vãn bối đã vào băng thất trong Ngọc Giám động phủ, thấy bức họa trên tường có khắc chân dung một người con gái rất giống với một người bạn đã mất tích của vãn bối, mong được tiền bối giải đáp nghi vấn này.”

    “Ồ, Lâm thiếu hiệp nói về bức họa đó, ta đã thấy qua, một người con gái vô cùng quyến rũ. Có điều bức tượng có từ trước khi chưởng môn Tô Vận Hàn mất tích, ít ra cũng đã hai trăm năm rồi, người con gái trong đó có thể là một người bạn của Tô chưởng môn, nhưng đó có phải là người thiếu hiệp mà thiếu hiệp nhắc đên hay không, ta thật không dám khẳng định.”

    Giang Hàn than khẽ nói.

    Giang Hàn nói tiếp:

    “Tô chưởng môn đã thất tung hai trăm năm nay, hỏi người thì không có khả năng. Nhưng các vị tiền bối cùng thời với Tô chưởng môn trong Huyền Thanh cung vẫn có người còn ở nhân gian, nếu hỏi được họ thì có thể có thêm tin tức. Chỉ có điều các vị tiền bối này đã quy ẩn, vốn cuộc sống hạc nội mây ngàn, tiêu diêu tự tại, trừ phi có việc trọng đại, còn không thì sẽ không bao giờ xuất hiện.”

    Lâm Vũ nghĩ: “Nếu người trong bức họa là Hạ Linh Tuyết, tuy không thể biết được hiện tại nàng ở đâu nhưng lại biết được lai lịch, thậm chí thân thế của nàng thì đối với việc tìm tung tích sẽ thuận lợi hơn nhiều.”

    Lâm Vũ liền nói:

    “Người con gái đó đối với vãn bối vô cùng quan trọng, xin Giang tiền bối hết sức giúp đỡ, nếu như có vị tiền bối cao nhân nào trở về, xin thông báo cho vãn bối biết, vãn bối vô cùng biết ơn.”

    Giang Hàn thấy Lâm Vũ nói rất thành khẩn kiên định, trong tâm thấy muốn giúp đỡ, liền nói:

    “Xin Lâm thiếu hiệp yên tâm, nếu như có tin tức của vị tiền bối nào, ta nhất định thông báo cho thiếu hiệp.”

    “Cám ơn tiền bối!”

    Lâm Vũ cung thân cám ơn, sau đó cáo từ Giang Hàn rồi hạ sơn trở về khách sạn.

    Trở về khách sạn, thấy Vương Dật Phàm đã chuẩn bị tiệc rượu, hai người liền vui vẻ đối ẩm hàn huyên. Vương Chỉ Y trầm mặc ngồi ở bên không nói một lời nào.

    Vương Dật Phàm quan sát thấy muội muội có phản ứng bất thường như vậy, trong tâm cũng đoán ra là việc có liên quan đến chuyện nam nữ, việc này phải tự hai người giải quyết, người ngoài không chen vào được.

    Chỉ có mình Lâm Vũ là như đi trong màn đêm, thỉnh thoảng nói vài câu với Vương Chỉ Y, nhưng Vương Chỉ Y trong lòng có cỗ oán khí, quay đầu không để ý tới, làm cho Lâm Vũ như lọt vào trong sương mù, chẳng biết vì sao, cảm thấy ngượng nghịu.

    Hôm nay, đại quân bái sư đều đã rời khỏi trấn, hai gian cạnh phòng bọn Lâm Vũ đã trống, vì vậy, ba người mỗi người ở một phòng, Vương Chỉ Y ở chính giữa.

    Đêm dài.

    Lâm Vũ trên giường lăn qua lật lại trở mình liên tục, trong đầu luôn nghĩ về chuyện bức họa, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, chỉ chốc lát, mi mắt dần dần khép lại.

    Người tu chân, tai mắt khá là linh mẫn.

    Lâm Vũ cảm thấy được, cách mình vài chục trượng, có người đang lặng lẽ đi trên mái nhà, hướng về phía khách sạn.

    Quả nhiên, một lát sau, người nọ đã đi tới trên nóc phòng mình.

    "Ba ngày không về, mái nhà bị dỡ."

    Thời buổi này ăn trộm thật là càn rỡ, ngay cả người tu chân cũng dám chọc. Lâm Vũ thông qua linh thức, tra không thấy linh khí của tên trộm, hiển nhiên chỉ là một người bình thường.

    Viên ngói trên mái nhà từ từ bị dỡ ra, hiện ra một cái lỗ nhỏ, vừa vặn đủ cho người nọ xuyên qua. Chỉ nghe thấy vù một tiếng, người nọ liền từ nóc nhà nhảy vào trong phòng Lâm Vũ.

    Không ngờ cũng có vài chiêu, không cần dây thừng mà trực tiếp nhảy xuống.

    Người này thân mình hơi gầy, dáng không cao, không che mặt, chỉ là trong phòng không có ánh sáng, thấy không rõ khuôn mặt. Tuy nhiên, kỳ lạ là, trên người tên trộm này lại có một cổ hương khí.

    Lâm Vũ giả vờ ngủ, không nhúc nhích, muốn nhìn xem tên trộm này sẽ làm cái gì.

    Chỉ thấy tên trộm kia tay chân rón rén lục trong áo khoác của Lâm Vũ và trong tủ quần áo trong phòng, tay chân lúng túng quơ loạn xạ, hiển nhiên là mới nhập môn chưa lâu, chẳng biết trọng điểm.

    Lâm Vũ cho tới giờ toàn mang tài vật trong mình , đều là ngân phiếu. Trên đường tới Vũ Tiên trấn, Lâm Vũ đã đem bạo xỉ đao bán được ba ngàn lượng bạc, kiếm được món tiền nhỏ. Đao này mặc dù sắc bén, nhưng dù sao cũng là phàm vật, vô dụng đối với người tu chân.

    Tên trộm nhỏ kia thấy không thu hoạch được chỗ nào, cũng hơi nổi giận, liền đem quần áo cùng đồ vật nhẹ nhàng để lại chỗ cũ. Lâm Vũ cho rằng tên trộm này cũng hơi có chút thú vị, không giống những kẻ khác.

    Sắp xếp thỏa đáng, tên trộm liền muốn nhảy lên lỗ hổng trên mái nhà, không ngờ, vừa mới nhảy, liền cảm thấy thân thể bị kéo mạnh xuống, bị người ôm lấy từ sau lưng.

    "A! Lưu manh! Vô sỉ! Mau dừng tay!"

    Vừa ăn trộm vừa la làng.

    Lâm Vũ chỉ cảm thấy một mùi thơm nghẹt mũi, hai tay đang chụp trúng hai cái mềm mềm xốp xốp. Từng có kinh nghiệm này tại rừng trúc với Vương Chỉ Y, tức thì liền biết được, vội vàng thả tay ra.

    "Chát!" Một tiếng vang lên chói tai, một dấu tay màu đỏ hiện ra.

    Tên trộm đứng trước mặt Lâm Vũ, chính là một thiếu nữ.

    Thiếu nữ này khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, không ngờ đã phát dục đầy đủ, nước da hồng hào, khuôn mặt tròn trịa, tóc ngắn ngang tai, trong đôi mắt to hiện rõ ánh mắt sắc sảo.

    Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y nghe thấy tiếng động, chuyển mình chạy tới. Bất quá, thấy tình hình như thế này, chẳng biết phải nói thế nào.

    "Oa!" Thiếu nữ thấy hai người, giống như thấy cha mẹ, oa lên một tiếng rồi khóc lớn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi thienhaxanh, ngày 04-06-2008 lúc 01:30.
    ---------------------------------------------------------

    Thiên hạ đệ tam mỹ nam tử Hidden Content

  4. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Xì păm thánh địa
    Bài viết
    161
    Xu
    0

    THIÊN NIÊN MỊ HỒ

    Chương 14
    Thâm thâm lạc ấn



    Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
    Dịch giả: VN
    Việt Kiếm



    "Hai vị đại ca ca đại tỷ tỷ giúp ta với, tên lưu manh này ăn hiếp ta, ô...." Thiếu nữ vừa khóc vừa nói, thật rất biết cách biểu diễn.

    "Này... Vương huynh, Chỉ Y muội muội, sự tình không phải như thế..." Lâm Vũ giờ phút này thật là oan ức, nhưng đối phương chỉ là một cô bé, hiện giờ cũng không tiện phát tác.

    "Lâm huynh, không thể tưởng được huynh thích cái loại này." Vương Dật Phàm cười giễu cợt.

    "Hừ, vô sỉ!" Vương Chỉ Y hung hăng trừng Lâm Vũ một cái, rồi quay mình trở về phòng.

    Thật ra, hai huynh muội này đều là người nói lý lẽ, ngày thường biết cách làm người của Lâm Vũ, hơn nữa cô bé trước mắt trên mình mặc y phục dạ hành, trong lòng đã biết bảy tám phần.

    Đột nhiên, cô bé thừa dịp hai người không đề phòng, nhảy lên một cái, phá cửa sổ chạy đi, trong lúc chạy còn không quên nói một câu: "Tên lưu manh, ngươi chờ xem, ta sẽ không tha ngươi."

    Lâm Vũ và Vương Dật Phàm đều ngẩn ngơ, nhưng cũng không đuổi theo. Lâm Vũ cũng là người lòng dạ rộng lượng, việc nhỏ thế này, cũng không đặt ở trong lòng. Chỉ là nghĩ rằng nữ tặc này cùng các tên trộm khác có chút bất đồng, lại có chút thú vị.

    Một đêm yên lặng trôi qua.

    Sáng hôm sau, Lâm Vũ một mình đi dạo trong trấn, trên đường đến chợ, người đi trên đường rất đông đúc. Chỉ thấy, một người cúi đầu che đi gương mặt, đi lướt qua bên trái Lâm Vũ, cánh tay đụng nhẹ hắn một cái, một mùi hương thoang thoảng sau đó bay vào mũi hắn.

    Người tu chân tai mắt rất linh mẫn, mấy cái trò nhỏ này, làm sao qua mắt được Lâm Vũ. Hắn không tỏ vẻ gì, cũng không quay đầu lại, đợi người nọ đi được một đoạn, mới bắt đầu đuổi theo.

    Nếu cảm giác của Lâm Vũ không sai, người này chắc chắn là cô bé phá cửa sổ chạy đi tối qua. Lúc cô bé chạy đi còn hung hăng nhắn lại một câu, không nghĩ lại mau hiệu nghiệm như vậy.

    Lâm Vũ lặng lẽ đi phía sau, đuổi theo thiếu nữ. Thiếu nữ đi vòng vòng trong trấn hơn nửa vòng, thấy không có ai theo dõi, liền lắc mình tiến vào trong một con hẽm nhỏ.

    Lâm Vũ đang giấu mình lặng lẽ nhìn, chỉ thấy, trong con hẽm nhỏ, có mười mấy tên ăn xin còn nhỏ, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhom nhem, quần áo rách rưới, đang ngồi trên mặt đất. Trong đám tiểu khất cái này, kẻ lớn nhất cũng chỉ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, còn nhỏ nhất cũng chỉ có sáu, bảy tuổi mà thôi. Thấy thiếu nữ đến, đều lộ ra nét mặt vui mừng. Một thằng lớn nhất kêu lên: "Vũ tỷ tỷ về rồi, có đồ ăn rồi! Đệ đói bụng quá."

    "Đừng gấp, đợi tỷ tỷ xem đã." Thiếu nữ nhẹ giọng an ủi, từ trong lòng lấy ra vật móc được từ trên người Lâm Vũ, đưa mắt nhìn một cái, ngơ ngẩn một chút, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng kinh ngạc. Thiếu nữ không ngờ, trước mắt lại là một ngân phiếu hai ngàn lượng bạc! Phải biết rằng, hai ngàn lượng bạc không phải là một số nhỏ, đủ để mua đứt một đình viện ở ngoại ô.

    "A... Không thể tưởng được tên lưu manh đó đúng là một tài chủ, coi như hắn xui, gặp được bổn hiệp nữ, ngân phiếu này coi như là làm việc thiện, lấy của người giàu cho người nghèo vậy." Thiếu nữ lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt lại lộ ra nét tức giận.

    Chẳng qua, nước xa không cứu được lửa gần, ngân phiếu này tuy tốt, nhưng không thể ăn được, hơn nữa số tiền thật lớn, không thể sử dụng, chỉ có thể đến tiền trang đổi lấy tiền mặt mới có thể xài được. Thiếu nữ cầm ngân phiếu xem xét lại cẩn thận, chỉ thấy trên ngân phiếu ngay chỗ ký tên, có in bốn chữ to: "Thiên Hạ Ngân Trang".

    Cách đó không xa trong trấn, có phân điếm của Thiên Hạ Ngân Trang. Thiếu nữ liền nói với đám tiểu khất cái: "Các ngươi chờ một lát, đợi tỷ tỷ đi mua bánh bao thịt cho các ngươi ăn." Đám tiểu khất cái nghe vậy, đều hoan hô: "Thật vui quá, có bánh bao thịt ăn rồi!"

    Thiếu nữ đi ra khỏi con hẽm nhỏ, quan sát xung quanh một hồi, thấy không có người, liền hiện thân đi đến tiền trang. Lâm Vũ cũng theo sát sau đó.

    Thiếu nữ đi vào tiền trang, đi tới quầy tiền, ổn định tâm thần một chút, rồi hô lớn: "Chưởng quầy, đại tài chủ tới, đổi cho ta hai trăm lượng tiền mặt, còn lại đổi thành các tờ ngân phiếu." Thiếu nữ trong lòng cũng biết, nếu đem ngân phiếu hai ngàn lượng một lần đổi thành tiền mặt, chỉ sợ khiến người hoài nghi, huống hồ, hai ngàn lượng bạc nặng bao nhiêu? Mang trên người nhiều quá cũng cực kỳ nguy hiểm.

    Chưởng quầy là 1 gã mập, đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, cẩn thận nhìn, đúng là ngân phiếu hai ngàn lượng bạc, lại đưa mắt nhìn thiếu nữ này, áo quần rách rưới, chắc chắn không phải con nhà phú quý hoặc người của quan trường, hơn nữa chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, trong lòng liền nổi lên ý xấu, muốn nuốt trôi tấm ngân phiếu này.

    Chỉ thấy, chưởng quầy nhướng mày, nói: "Á! Ngân phiếu này là vật Trương lão bản bị mất mấy ngày trước đây, hôm qua hắn đã đến đây báo mất với ta, làm sao bây giờ lại trong tay ngươi? Chắc là ngươi móc túi chứ gì. Ta xem ngươi còn nhỏ, chắc là trong lúc nhất thời phạm lỗi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi mau đi khỏi, ta sẽ không truy cứu. Nếu không......"

    "Không cần!" Thiếu nữ khẩn trương, ngân phiếu này rõ ràng là mới "mượn được" từ trên người tên lưu manh, làm sao mà là vật Trương lão bản bị mất mấy ngày trước đây? Ngân phiếu này, đủ để mua 1 căn phòng ở ngoại ô, có thể an thân cho mười mấy tên khất cái, làm sao để cho chưởng quầy đoạt đi.

    Chưởng quầy trầm sắc mặt xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi tiểu tặc này, sao lại không biết tốt xấu, cho ngươi sanh lộ lại không biết quý trọng, mau đi ra! Ngươi còn không ngừng dây dưa, ta liền báo quan bắt ngươi!" Dứt lời, lại làm bộ kêu tiểu nhị lại, giả bộ đi báo quan.

    "Dừng tay!" Lâm Vũ đã sớm thấy lửa giận trong lòng, từ ngoài cửa bước đi đến trước quầy tiền, quát lớn: "Tên gian thương vô sỉ nhà ngươi, nàng là muội muội của ta, là ta gọi nàng tới đây đổi lấy hai trăm lượng bạc tiền mặt dùng gấp, sao lại khinh thường nàng như thế, muốn tham tài vật của ta!"

    Thiếu nữ thấy Lâm Vũ tiến đến, kinh hãi thất sắc, lùi ra sau muốn chạy. Lâm Vũ liền nắm lấy cánh tay thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Muội muội không cần kinh hoảng, có ca ca làm chủ cho muội." Thiếu nữ tránh không được, chỉ đành phải tùy theo hắn.

    Chưởng quầy còn muốn nói xạo. Lâm Vũ trong lòng nổi lửa, hôm nay nếu không xuất ra một chút thủ đoạn, chắc rằng người này chẳng biết lợi hại, lập tức niệm thầm Băng Tâm pháp quyết, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên quầy một cái.

    Chỉ nghe thấy "Kịch" một tiếng, trên quầy và dưới đất bỗng nhiên kết thượng một tầng huyền băng màu bạc, nhiệt độ bên trong nhà hạ xuống.

    "Á! Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân vừa rồi hoa mắt, nhìn lầm ngân phiếu, xin đại hiệp đừng trách tội." Hai chân chưởng quầy bị làm cho mềm nhũn, bất chấp trên đất hàn băng lạnh thấu xương, xụi lơ trên mặt đất van xin tha thứ.

    Thiếu nữ thấy thủ đoạn của Lâm Vũ, trong lòng cũng rất sợ hãi.

    Một lát sau, chưởng quầy mới từ trên mặt đất chậm chạp đứng dậy, từ trong tủ lấy ra hai trăm lượng bạc, lại viết đủ ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng, hai tay run run dâng lên.

    "Chuyện hôm nay, tha cho ngươi, lần sau muội muội của ta lại đây đổi tiền, nếu ngươi lại dây dưa, hừ!" Lâm Vũ quát lên một tiếng giận dữ, không thèm để ý đến hắn, nắm tay thiếu nữ bước ra khỏi tiền trang.

    Lâm Vũ vừa ra ngoài cửa, hai chân chưởng quầy không còn hơi sức, mềm nhũn khuỵ xuống.

    Ra khỏi cửa, thiếu nữ rút mạnh khỏi tay Lâm Vũ, gương mặt đỏ lên, nói: "Tên lưu manh, lại muốn chiếm tiện nghi của ta. Hôm nay rơi vào tay ngươi, ta không còn chuyện để nói. Vừa rồi tuy ngươi giải nạn dùm ta, nhưng đừng hy vọng ta cảm ơn ngươi. Việc đêm qua, ta còn chưa thanh toán với ngươi." Thiếu nữ tạo ra một bộ dáng đại nghĩa đầy người, nhưng trong lòng lại rất là sợ hãi, với thân thủ của mình, chắc khó chạy thoát được. Trong lòng thầm nghĩ: "Người này vừa rồi cũng có chút khí phách anh hùng, không giống đồ gian tà, nếu không......"

    "Muội tử hiểu lầm , ta cũng không có ác ý, chuyện đêm qua, chỉ là hiểu lầm, mong muội đừng trách tội, số tiền này muội cứ lấy đi." Lâm Vũ nhẹ giọng nói, chẳng biết vì sao, thiếu nữ trước mắt này, làm cho người ta yêu thích.

    "Hừ, đừng có xưng hô thân mật quá như vậy, ta đối với ngươi như thế, ngươi lại có lòng tốt như vậy sao". Thiếu nữ lộ ra thần sắc không tin tưởng, dù sao thì cũng là mình "giữ dùm" tài sản của Lâm Vũ trước.

    "À à, số tiền này không phải cho muội, mà là cho đám khất cái kia." Lâm Vũ mỉm cười nói.

    Thiếu nữ biến đổi sắc mặt, nói: "Á! Ngươi dám theo dõi ta, chuyện hôm nay, chắc là trong tính toán của ngươi, rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?"

    "Ài! Tin hay không tùy muội." Lâm Vũ khóc cười không xong, cúi xuống, đem tiền bạc để xuống đất, không để ý đến thiếu nữ nữa, xoay người liền dục rời đi.

    "Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta gọi là Triệu Vũ Manh, số tiền này trước sau ta cũng sẽ trả lại cho ngươi, nói cho ta biết tên của ngươi là gì." Thiếu nữ biết số tiền bạc này rất là quan trọng đối với đám khất cái, không hề chần chờ, cúi xuống nhặt lên, ngoài miệng vẫn cứ nói cứng.

    "Huynh tên là Lâm Vũ, số tiền này đối với huynh mà nói chỉ là vật ngoài thân, muội nếu có tiền thì trả, không có cũng chẳng sao." Lâm Vũ dừng bước, quay lại, mỉm cười nói.

    "Nếu ta có tiền , đến nơi nào tìm ngươi?" Thiếu nữ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

    Nơi nào? Tu chân không có năm tháng, người tu chân cũng không có nhà cửa. Tuy nhiên, trước mắt có một chỗ, là nơi Lâm Vũ phải đến.

    "Huyền Thanh Cung!" Lâm Vũ dứt lời, quay mình dần dần đi xa, chỉ để lại hình bóng mờ mờ.

    "Lâm Vũ", "Huyền Thanh Cung", thiếu nữ trong lòng thầm nói, nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ đang dần dần phai nhạt, ánh mắt dường như không muốn rời đi.

    Khắc sâu trong lòng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---------------------------------------------------------

    Thiên hạ đệ tam mỹ nam tử Hidden Content

  5. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Xì păm thánh địa
    Bài viết
    161
    Xu
    0
    Nhờ bạn Thanh Long bên Việt Kiếm sớm hiệu đính xong, nay mang thành quả ra phục vụ anh em tráng miệng!

    THIÊN NIÊN MỊ HỒ

    Chương 15
    Ngự kiếm ma nhân



    Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
    Dịch giả: thienhaxanh
    Hiệu đính: Thanh Long
    Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com



    Đêm khuya thanh vắng.

    Tối này Lâm Vũ đi ngủ sớm, nếu như tinh lực không dồi dào thì làm sao có thể ứng phó tốt với lần khảo nghiệm thứ ba vào ngày mai được. Màn đêm thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức kỳ lạ.

    Đột nhiên, Lâm Vũ chợt mở mắt ra, chàng cảm nhận được một loại sát khí đang tiến lại gần phía mình, một cỗ sát khí sắc bén tiến lại rất nhanh chóng.

    Hôm đó, trong rừng trúc chàng đã dùng Băng Tâm quyết giết một ma nhân Huyết đường, sau đó trong tâm lý chàng luôn cảm thấy bất an, bất kỳ lúc nào cũng luôn cảnh giác, luôn nghĩ rằng Huyết đường sẽ không bỏ qua chuyện này. Chàng mới đạt tới Linh Tịch sơ kỳ, nếu Huyết đường phái một người đạt Nguyên Anh kỳ, thậm chí là một tu chân giả cấp cao thì chàng tuyệt đối không phải là đối thủ.

    “Oành”

    Một thanh huyết hồng phi kiếm cực lớn phá tường tiến vào, trên vách phòng khách xuất hiện một lỗ hổng lớn. Uy thế thanh huyết hồng phi kiếm không hề giảm sút, nhằm hướng giường Lâm Vũ mà tiến tới, vèo một tiếng, ba bóng đen đã tiến vào trong phòng.

    Nhưng phía trên giường hoàn toàn không có bóng dáng của Lâm Vũ.

    “Mẹ nó, truy tìm hắn ngay! Không thể để hắn trốn thoát được.”

    Người vừa nói chính là một trung niên nam tử. Trên đầu người đó là mái tóc dài, đỏ rực như lửa bay phấp phới trên vai, trong con ngươi vằn lên những tia máu khiến hắn trông như dã thú, bộ mặt trông vô cùng hung ác.

    “Hừ! Tiểu tử đó đúng là to gan lớn mật, dám ngông cuồng giết hại đệ đệ của phó đường chủ, tưởng như sợ Diêm Vương không tiếp nhận mà vội tìm cái chết như vậy.”

    Người bên phải nịnh nọt.

    “Phó đường chủ, thuộc hạ đã điều tra và biết rằng tiểu tử đó mới đạt Trúc Cơ kỳ, không biết vì sao học được một thức đạo pháp của Huyền Thanh cung, do vậy mà Cuồng Lang đại ca không kịp phòng bị khiến cho hắn đắc thủ. Mấy ngày nay hắn có tham gia cuộc khảo nghiệm nhập môn tại Huyền Thanh cung, do vậy tuyệt đối hắn không phải là người của Huyền Thanh cung, với thần uy của Đường chủ thì việc giết hắn thật dễ như trở bàn tay, tin chắc hắn không chạy thoát khỏi tay của đại nhân.”

    Người bên trái vừa nói chính là người đã chạy thoát tại rừng trúc hôm đó.

    “Aa a! Hôm nay ta phải phanh thây tiểu tử đó thành vạn mảnh thì mới tiêu được mối hận trong lòng ta!”

    Người này chính là Cuồng Hổ, phó đường chủ của Phệ Huyết đường. Người đã bị Lâm Vũ giết tại rừng trúc hôm đó chính là Cuồng Lang, em trai hắn. Hắn hận Lâm Vũ thấu xương, nếu không vì sợ Lâm Vũ có thể là người của Huyền Thanh cung thì hắn đã sớm hạ sát chàng..

    Cuồng Hổ xuất ra phi kiếm, tung thân nhảy lên trên rồi nói:

    “Giờ ta ngự kiếm truy tìm, hai ngươi hãy nhanh chóng theo sau.”

    Nói xong, ngự kiếm nhằm hướng nam bay đi, hai người kia liền nhanh chóng theo sau.

    Người tu chân, không những có thể dùng linh thức để tra tu vi người khác, mà còn có thể theo dõi được tu chân giả. Khi tu chân giả đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì phạm vi của linh thức có thể đạt tới phạm vi mười dặm.

    Lúc này, Lâm Vũ toàn lực thi triển thân pháp vội vàng tiến vào rừng cây cách thị trấn ba dặm. Bằng trực giác, chàng biết rằng kẻ truy sát chàng đêm nay tuyệt đối không phải tầm thường, nếu như động thủ tại khách sạn thì huynh muội họ Vương sẽ xuất thủ tương trợ, lúc đó sợ rằng sẽ liên lụy tới hai người bọn họ.

    Sự tình trong phòng Lâm Vũ đã sớm bị huynh muội họ Vương phát hiện. Nhưng khi thấy Lâm Vũ chạy trốn và tu vi của bọn ma nhân cực cao thì họ liền không chế linh khí trong người không phát tán ra ngoài, ma nhân lúc này chỉ chú ý tới Lâm Vũ nên hai người không bị ma nhân phát hiện.

    Đợi ma nhân đi xa, hai người liền ra khỏi phòng, Vương Chỉ Y lòng nóng như lửa đốt, kéo tay Vương Dật Phàm nói gấp:

    “Đại ca, tu vi của tên thủ lĩnh ma nhân cực cao, hơn xa chúng ta, sợ rằng đã đạt cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, hai người phía sau cũng đã đạt Linh Tịch hậu kỳ, Lâm Vũ vì cứu muội mà kết thù oán với ma nhân, chúng ta phải nhanh chóng cứu huynh ấy, vì Lâm đại ca chúng ta không thể không xuất thủ.”

    Nguyên Anh kỳ là cánh cửa rất khó đột phá đối với tu chân giả, rất nhiều tu chân giả cả đời tu hành nhưng không cách nào đạt được, cuối cùng chết vì tuổi già. Có thể nói Nguyên Anh kỳ là ranh giới để phân biệt tu chân giả cấp thấp và tu chân giả cấp cao.

    “Muội muội đừng quá nóng vội, thậm chí khi cả ba chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của tên ma nhân tóc đỏ đó, chúng ta chỉ có thể bí mật theo sau, quan sát tình hình rồi tùy thời mà hành động.”

    Tuy Vương Dật Phàm nhẹ nhàng khuyên giải muội muội nhưng trong tâm thật ra nóng như lửa đốt, không có cách nào khả thi.

    Cuồng Hổ ngự kiếm phi hành, tốc độ rất nhanh, khi Lâm Vũ phát giác thì hắn chỉ còn cách chàng trăm trượng.

    “Tiểu tử dừng lại, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?”

    Cuồng Hổ gầm lên một tiếng gia tăng tốc độ, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Lâm Vũ.

    “Hừm, xem ra tình báo quả có chút sai sót, tiểu tử ngươi đã đạt tới Linh Tịch cảnh giới.”

    Tuy việc Lâm Vũ đạt tới Linh Tịch cảnh giới làm Cuồng Hổ có chút bất ngờ, nhưng đối với hắn, Trúc Cơ kỳ hoặc Linh Tịch kỳ không có ý nghĩa gì cả, thực lực hai bên thực sự quá cách biệt.

    Lâm Vũ chuyển thân dừng chân lại, chạy trốn lúc này là hành động hoàn toàn vô nghĩa.

    “Ngươi là ai, tại sao lại đuổi theo ta?”

    Lâm Vũ giả vờ hỏi nhằm làm rối loạn tinh thần kẻ địch, tìm cơ hội tấn công bất ngờ, ngược lại, nếu trực tiếp đối mặt thì chàng chắc chắn không phải là đối thủ của ma nhân này.

    “Hừ! Đừng giả bộ hồ đồ với ông nội nhà ngươi, mối thù sát đệ, bất cộng đái thiên, hôm nay dù ngươi có chắp cánh cũng khó mà thoát được, ngươi khôn ngoan thì giơ tay chịu trói, ta có thể khai ân cho ngươi được chết toàn thây.”

    Lời nói ám chỉ rằng bất kể là Lâm Vũ có nhận tội hay không thì cũng không tránh khỏi cái chết.

    “Ha ha, ngươi nói đùa à? Lâm Vũ ta làm bất cứ việc gì cũng không e ngại, hôm đó đệ đệ ngươi sàm sỡ với muội muội ta, ta xuất thủ tức là thay trời hành đạo, đệ đệ ngươi trình độ không bằng người khác, bị một chiêu của ta giết chết, trước khi chết không phải chịu thống khổ, đó cũng là điều may cho hắn. Hôm nay ngươi trước sau đòi trả thù, ta sợ ngươi không đạt được như ý nguyện đâu.”

    Lâm Vũ lên tiếng chế nhạo, ngôn ngữ rất là đao to búa lớn.

    “Oa!”

    Cuồng Hổ giận run cả người, kẻ trước mắt có tu vi so với hắn thì vô cùng chênh lệch, động thủ với Lâm Vũ đã là làm nhục hắn rồi, không tưởng được, kẻ đó lại còn dương dương tự đắc như vậy, nói mà không biết hổ thẹn, hoàn toàn trong mắt không coi hắn ra gì.

    Nói thì chậm nhưng diễn biến thực ra vô cùng nhanh. Lâm Vũ đột nhiên xuất thủ, chàng đã đợi cơ hội này xuất hiện.

    Cửu thiên huyền băng, hóa thành thần lực.
    Thiên địa cực khí, trảm yêu trừ ma.

    Hai tay Lâm Vũ đẩy mạnh ra phía trước, hai luồng ánh sáng ngân sắc từ lòng bàn tay phóng ra.

    Là Băng Tâm quyết thức thứ ba: “Cực quang tuyết ảnh”.

    Chỉ nghe “véo” một tiếng, trong lúc ma nhân không kịp phòng bị đã bị hai luồng ánh sáng ngân sắc đánh vào ngực, trong chớp mắt đã bị hàn băng bao bọc toàn thân, không thể động đậy. Lâm Vũ không dừng lại, tiếp tục thi triển “Cực quang tuyết ảnh” tấn công vào thân thể Cuồng Hổ.

    Chỉ thấy Cuồng Hổ cả người lẫn kiếm từ trên cao mười mấy trượng rơi xuống, nghe “uỳnh” một tiếng chấn động mặt đất.

    “Thành công rồi sao?”

    Trong tâm Lâm Vũ vui mừng, không tưởng được mình lại có thể thuận lợi như vậy, một đòn thắng lợi, thật quá may mắn.

    Nhưng Băng Tâm quyết vốn là vô thượng đạo pháp khiến người thi triển tiêu hao linh khí quá nhiều, Lâm Vũ liên tục thi triển ba lần, linh khí trong cơ thể vốn chẳng còn bao nhiêu, nếu như đồng bọn của kẻ thù đến thì sẽ không còn lực để chống trả, nghĩ vậy, Lâm Vũ liền thi triển thân pháp trốn chạy.

    “A a! Băng Tâm quyết quả nhiên không tầm thường.”

    Một âm thanh từ mặt đất truyền lại.

    Lâm Vũ kinh hãi, chỉ thấy người băng trên mặt đất dần tan ra, từ hàn băng giờ đã chuyển thành hồng sắc, trong chốc lát hàn băng đã biến thành hơi nước bay đi hết.

    Ma nhân đó đứng dậy, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu, tay phải giơ huyết sắc trường kiếm qua đầu nói:

    “Quả thật đã quá coi thường tiểu tử nhà ngươi, có thể khiến ta bị thương, tuy nhiên cái mạng nhỏ bé của ngươi cũng kết thúc tại đây rồi.”

    Nói xong, huyết hồng bảo kiếm trong tay ma nhân đó hồng quang rực rỡ, trong miệng bắt đầu niệm pháp quyết:

    Tất cả quỷ mị, nghe lệnh của ta.
    Lấy máu tế ma, tru tiên đồ phật.
    Giết! Giết! Giết!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---------------------------------------------------------

    Thiên hạ đệ tam mỹ nam tử Hidden Content

    ---QC---


Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status