Tại hạ mới đọc truyện này thấy hay liền chia sẻ với anh em. Chương 1-10 mời các bạn xem trong mục Tác Giả Khác do bạn Tuấn còi đưa lên
http://tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=10387
THIÊN NIÊN MỊ HỒ
Chương 11
Thần long thiên kiếp
Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Tàng Thư Viện - www.tangthuvien.com
//Còn mấy câu câu thơ ban đầu, cao thủ nào giỏi thơ làm ơn trợ giúp//
Âm thanh của Tiên Âm địch du dương, thanh thoát cất lên, phong cách hào hùng, tráng lệ, khảng khái kích thích tinh thần người nghe.
Mấy người nhóm Lâm Vũ đột nhiên cảm thấy thần trí chấn động, đầu óc trở nên vô cùng tỉnh táo. Trong tiếng địch phảng phất hàm chứa pháp lực cường đại, linh khí trong tiếng địch từ từ nhập vào cơ thể bọn họ.
Trong chốc lát, ba người cảm thấy thân thể cơ nhục, xương cốt, kinh mạch vô cùng thoải mái, linh khí toàn thân sung mãn, so với quá khứ đã mạnh hơn rất nhiều. Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cảm thấy trong cơ thể có biến hóa không nhỏ, tốc độ linh khí tụ tập về đan điền rất nhanh chóng, biểu thị họ đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch trung kỳ.
Tuy nhiên, biến hóa cực lớn đã không xảy ra đối với họ mà xảy ra với Lâm Vũ. Lâm Vũ cảm giác được linh khí tràn vào cơ thể quá mạnh mẽ, tự thân không thể khống chế được, toàn kinh mạch yếu nhược bị linh khí xung phá loạn xạ, lục phủ ngũ tạng như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đớn không thể chịu được.
Cảnh tượng trong động lúc này cực kỳ quái dị, trên đầu Lâm Vũ từng đám bạch sắc từ từ biến thành kim quang lấp loáng, trên không dần dần hình thành một đám mây kim sắc kỳ quái. Đám mây kỳ quái này như một dòng suối lớn chảy tới, không dừng lại mà tiếp tục chuyển động, rồi tại đám mây xuất hiện một kim sắc điện long bay lượn trên không.
Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y cùng nhìn về phía Lâm Vũ, trong ánh mắt thể hiện sự kinh ngạc không thốt lên lời. Cảnh tượng trước mắt chính là điềm báo rằng Lâm Vũ đã đột phá cảnh giới Trúc Cơ kỳ. Chỉ là hai huynh muội họ khổ công tu luyện mất bảy năm ròng rã mới đạt tới Linh Tịch kỳ. Còn thời gian Lâm Vũ tu luyện chưa quá nửa năm chẳng phải khiến người ta kinh sợ hay sao.
Còn có vài điểm vô cùng quái dị. Đối với tu chân giả bình thường, kiếp vân khi độ kiếp là hắc sắc hoặc tử sắc, thiên lôi là bạch sắc hoặc hồng sắc, hình dạng là những nhánh cây nhằng nhịt, cũng có thể là hỏa cầu hoặc hỏa tiễn. Kiếp vân của Lâm Vũ lại là kim sắc, kiếp lôi lại có hình là kim sắc điện long thần uy vô cùng.
Lâm Vũ tuy biết mình trong tình cảnh khác lạ nhưng không thấy tình hình trên đầu mình, hoàn toàn không biết mình sắp tới thời gian độ kiếp, trong miệng mặc niệm tu chân pháp quyết nhằm ổn định lại linh khí chạy loạn xạ trong cơ thể, thu thập chúng để sử dụng.
Chỉ là lúc này, dòng suối vận động càng lúc càng nhanh, linh khí trong động hoàn toàn hỗn loạn, kim sắc điện long trong mây bay lượn vòng vèo uyển chuyển. Dần dần, dòng suối vận chuyển chậm lại rồi dừng hẳn.
Trong lúc này, pháp thuật thôi miên cùng hàn phong mang linh lực lăng lệ đột nhiên dừng lại.
Hai người Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y đồng thời cảnh báo:
“Lâm đại ca! Nhanh chóng vận công chống lại, thiên kiếp cảnh giới Tích Lịch của huynh đến rồi đó!”
Lâm Vũ nghe thế thất kinh, ngẩng đầu xem xét, thấy khí thế uy lực mạnh mẽ như vậy cảm thấy thân thể như bị cả ngọn núi đè nén, cảm thấy khó thở vô cùng, Lâm Vũ cắn răng quyết tâm ngạnh kháng. Lâm Vũ biết rằng kim sắc lôi điện so với thiên lôi thông thường mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tu chân chính là hành động nghịch thiên khiến thiên địa không dung thứ. Thiên kiếp của tu chân giả chỉ có thể do chính người đó vượt qua, nếu người khác xuất thủ để tương trợ thì không những không giảm thương hại của thiên kiếp mà còn khiến trời đất phẫn nộ. Khi đó thì thần tiên tại thế cũng bị đánh cho tan thành mây khói.
Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y không thể xuất thủ tương trợ liền lùi ra khỏi phạm vi của kiếp vân, tránh cho Lâm Vũ khỏi lo lắng. Vương Chỉ Y trong lòng nóng như lửa đốt, im lặng vì Lâm Vũ mà thầm cầu nguyện.
Tuy nhiên, mặc dù không trương trợ được bằng nhân lực nhưng có thể dùng pháp bảo cường đại để chống lại uy lực của thiên kiếp.
Lúc này, Vương Dật Phàm cùng Vương Chỉ Y nhìn thấy Lâm Vũ thực hiện một động tác quái dị.
Lâm Vũ vận chuyển linh khí toàn thân, toàn thân vươn lên đứng vững vàng, hai tay giơ cao quá đỉnh đầu, trong đó là một vật màu đen, đối chọi với kim sắc kiếp vân.
Một cái chén, một cái chén màu đen
“Đoành!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, trong động kim quang rực rỡ, kim sắc lôi điện với hình dạng thần long hướng vào phía Lâm Vũ trên mặt đất mà đánh tới, khí thế vô cùng mạnh mẽ có thể thấy thiên kiếp có sức tàn phá khủng bố tới mức nào.
Lôi điện trực tiếp đánh vào chiếc chén màu đen phía trên đầu Lâm Vũ, chiếc chén này phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt, sắc mặt Lâm Vũ trở nên trắng bệch, thân thể bị chấn động mạnh mẽ, gần nửa khắc kim sắc lôi long đã bị chiếc chén nhỏ đó hoàn toàn hấp thu toàn bộ sức mạnh.
Thành công? Lâm Vũ đã thành công.
Lâm Vũ tu hành chưa đến một năm, giờ đã đạt đến cảnh giới Linh Tịch. Khi tu luyện đến cảnh giới Linh Tịch thì kinh mạch toàn thân thông suốt, linh khí bắt đầu tập trung tại đan điền, linh khí so với lúc ở Trúc Cơ kỳ thì tinh thuần hơn rất nhiều, thọ mệnh kéo dài hơn hàng chục năm.
“Oa!”
Lâm vũ cảm thấy yết hầu ngọt lịm, trong miệng phun ra một ngụm máu, sắc máu hồng trên mặt băng dễ dàng trông thấy.
Mặc dù có pháp bảo giúp sức để độ kiếp thành công nhưng Lâm Vũ vẫn bị nội thương nghiêm trọng. Không nghĩ nhiều, chàng nhanh chóng sử dụng linh lực đã được dung hóa từ chiếc chén.
Lâm Vũ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như có một cỗ cực hàn chi khí lưu chuyển, hàn khí này giống như linh khí, nó hàm chứa một năng lượng cực đại, chỉ trong chốc lát, Lâm Vũ cảm giác như nội thương đã tiêu tan quá nửa.
Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y cùng kêu lên mừng rỡ, tâm lý như thoát khỏi tảng đá lớn đè nặng. Vương Chỉ Y vút nắm lấy tay ca ca lúc lắc.
“Lâm đại ca, tài năng thật là khủng bố quá, không tưởng được huynh độ kiếp thành công mà thương tích lại ít đến vậy!”
Vương Chỉ Y trong tâm hoan hỉ, vì sự độ kiếp thành công của Lâm Vũ mà vô cùng cao hứng.
“Chúc mừng Lâm huynh đã thăng lên một cảnh giới, tốc độ tu hành của Lâm huynh nhanh thật, làm tiểu đệ sợ toát cả mồ hôi. “
Vương Dật Phàm đối với Lâm Vũ vô cùng khâm phục, thầm nghĩ Lâm Vũ không hoàn toàn đơn giản như biểu hiện, nhất định phải có một lai lịch bất phàm.
“A, do vận khí tốt thôi!”
Lâm Vũ mỉm cười đáp lại. Nói đi nói lại, tu vi Lâm Vũ gặp phải thiên kiếp có uy lực như vậy, dễ thấy khó có khả năng chống lại được, tuy nhiên ý tưởng sử dụng pháp bảo là chiếc chén đen để chống lại thiên uy, trong tâm cũng không biết sử dụng ra sao, nhưng trong thời điểm quyết định này cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, đành cắn răng mà thử nghiệm vậy.
Ba người Lâm Vũ tiến nhập Ngọc Giám động phủ dĩ nhiên vượt qua hơn hai thời thần. Linh khí ba người dần dần khôi phục, hàn phong kỳ quái trong động đã dừng lại, trong tâm tự biết qua khảo nghiệm, cũng không có vấn đề gì phải băn khoăn.
Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y trải qua biến cố, nghiễm nhiên từ Linh Tịch kỳ sơ cấp đề thăng lên giai đoạn trung cấp, tu vi có bước thăng tiến lớn. Thấy không có gì nguy hiểm nữa liền ngồi xuống tọa công, mặc niệm pháp quyết củng cố tu vi.
Lúc này, Lâm Vũ đã rảnh rỗi liền quan sát mặt băng phía trước. Không có một phong ấn nào tại nơi đây, phía trước mé trái có một động khẩu. Trí tò mò của Lâm Vũ trỗi dậy liền nhẹ nhàng đi tới, tiến nhập động khẩu.
Trong mắt Lâm Vũ, chàng thấy một cây cao và rực rỡ như hoa vi đà, hoa của nó có hình như chiếc đấu. Điều quái dị là trong nhị hoa có một hòn đá trong suốt vô cùng đẹp hình bầu dục. Lâm Vũ tiến lại gần quan sát, phía bên trong là xác của một loại côn trùng đã bị băng bao bọc, tuy nhiên lại có sinh vật ngọ nguậy trong đó.
Lâm Vũ đưa tay thu vật đó vào lòng bàn tay rồi cẩn thận xem xét.
Đột nhiên, biến cố phát sinh.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile