Bùi Tử Vân không nhịn được bật cười một tiếng, cũng cầm chiếc đũa lên bắt đầu ăn lấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc: "Một chầu yến tiệc này tiêu phí không ít, lại là dụng ý gì?"
Cũng may nguyên chủ kiếp trước có chút ký ức vì đã tới qua một lần, lại lắng tai nghe người khác nói chuyện phiếm, một lát sau rốt cuộc cũng làm rõ ràng sự việc.
"Hóa ra đây là yến tiệc do cử nhân trong thành mở ra. Tuy vị cử nhân này là cử nhân tiền triều, nhưng cũng được tân triều tôn kính. Người này thích đọc sách, lại giỏi quản lý tài sản, đã là phú ông có tiếng trong thành."
"Bởi vì là cử nhân tiền triều, tuy có kiêng kỵ không xuất sĩ nhưng vẫn rất dìu dắt hậu tiến. Mỗi năm đều mở yến tiệc thế này, đồng sinh trước mười của bảy huyện trong phủ đều nhận được lời mời, còn có danh sĩ trong thành cũng tham dự."
"Không những mở yến tiệc, muộn chút nữa càng có hội văn, viết văn làm thơ đều sẽ nhận được chỉ điểm của tiền bối. Nếu có thể trổ hết tài năng, chẳng những có khen thưởng phong phú, còn có văn danh được truyền bá."
Những đồng sinh ở đây chính là nhìn trúng hội văn này mà tới.
Lúc này, thình lình nghe được phía trước huyên náo một trận, thì ra là vị cử nhân tiền triều này tới rồi.