LIÊN MINH HUYỀN THOẠI
BÀN TAY CỦA CHÚA
Dịch từ nguyên tác: 上帝之手 (Thượng đế chi thủ)
Tác giả: 三千勿忘尽 (Tam Thiên Vật Vong Tẫn)
--- o0o ---
Chương 01: Thế giới ảo
Dịch: Con nhà người ta
Nguồn: www.tangthuvien.com
“Bạch Kình, anh già rồi, không thích hợp xuất hiện trên sân đấu nữa đâu!”
Trong một phòng họp trang trí xa hoa, Bạch Hoa trầm mặc nhìn khuôn mặt có phần điên cuồng của Trương Triệt ở phía đối diện. Hắn không thể ngờ được cậu bé với gương mặt ngây thơ hay cười ngày nào hay đứng đằng sau hắn, người đệ tử mà hắn dốc lòng truyền dạy những kỹ xảo trong giao chiến tay đôi lẫn đoàn chiến lại có một mặt như hôm nay.
“Tại sao?”
Sau khi im lặng một lúc lâu, Bạch Hoa mới cất giọng hỏi.
“Tại sao ư? Bạch Kình anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng anh biết tôi cần điều gì không? Tôi không cần kỹ xảo tay đôi hay đoàn chiến của anh, thứ tôi cần đơn giản là vị trí xuất phát trong đội hình chính thức mà anh đã chiếm lấy trong suốt năm năm qua. Ba năm anh dạy tôi cũng là ba năm anh đè ép tôi. Cái nghề game thủ chuyên nghiệp này liệu được bấy nhiêu lần ba năm chứ? Anh già rồi nên hãy nhường lại cơ hội cho những người trẻ tuổi hơn, anh hiểu ý tôi chứ?”
Trông thấy Bạch Hoa bình tĩnh như thường, giọng Trương Triệt mỗi lúc một lớn hơn.
“Câu lạc bộ cũng có ý này sao?” Bạch Hoa thấy quản lý Lôi Minh không lên tiếng gì, bất giác cất tiếng hỏi.
“Đúng vậy, cậu hãy nhường lại vị trí đi…”
…
Bạch Hoa hít một hơi thật sâu, cảm giác trong đầu như có vô số dây nhỏ thắt chặt những sợi thần kinh khiến hắn như muốn đập đầu tự tử.
Ngày hôm qua câu lạc bộ chính thức thông báo về việc hắn không còn là thành viên của đội tuyển nữa, thậm chí còn giải phóng hợp đồng luôn để cho Trương Triệt thuận lợi thay thế hắn.
Tiếp đó, Bạch Hoa chỉ nhớ rõ bản thân đi uống rượu tới hơn nửa đêm cùng người trả tiền lương cho hắn, rồi sau đó thì say không biết trời trăng mây gió gì nữa.
Hiện tại, sau khi tỉnh dậy, đập vào mắt hắn là một phòng ngủ tồi tàn đơn sơ, bốn bức tường màu trắng lỗ chỗ tróc sơn, chiếc giường hắn đang nằm đỏ sẫm màu cũ kỹ, nơi đầu giường thì chi chít những dòng chữ đã bị mờ. Thế rồi, hắn nhanh chóng bị thu hút bởi giọng nói phát ra từ trên chiếc TV cũ kỹ phía đối diện.
“Tiếp theo là bản tin thể thao điện tử trong ngày. Chiều hôm qua, tại hội nghị Desert diễn ra ở Las Vegas - Mỹ, Ủy ban thể thao điện tử đã công bố ba mươi hai nước thành viên trực thuộc, sau cùng trong cuộc bỏ phiếu quyết định bộ môn điện tử nào sẽ xuất hiện tại đại hội thể thao Olympic diễn ra 2 năm sau đó, game Liên Minh Huyền Thoại do công ty Riot Games điều hành và phát triển từ 2 năm trước đã giành chiến thắng trước game Chiến Thần với số phiếu áp đảo là 30/32.”
“Ủy ban thể thao điện tử? Thế vận hội Olympic… A… đau… đau quá…”
Tin tức lạ lẫm xuất hiện trên TV nhanh chóng khiến hắn tỉnh người, nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì vô vàn mảnh vỡ tin tức tràn vào đầu khiến hắn như muốn điên lên.
Bạch Hoa lập tức nằm xuống, cố gắng không để đầu óc suy nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa cả.
…
Khoảng mười phút sau, Bạch Hoa khẽ lắc đầu nhìn chiếc TV phía đối diện đang phát những tin tức game như cũ, nói : “Không ngờ mình lại xuyên đến một thế giới khác, cũng tốt, những chuyện đã qua thôi cứ cho nó qua luôn vậy!”
Ngay lúc hắn muốn trốn tránh tất cả thì ông trời lại tặng cho hắn một khởi đầu mới, dù rằng đây là một thế giới rất khác, dẫu sao thì hắn cũng chẳng thể thay đổi lại như cũ được.
Mười phút ban nãy đã giúp hắn hiểu sơ qua thân phận bản thân ở thế giới này, hắn, hay nói đúng hơn là thân xác mà hắn chiếm lấy này cũng tên là Bạch Hoa, đang là học sinh lớp 12 chuẩn bị thi vào đại học, lúc hắn được hai tuổi rưỡi thì mẹ hắn bỏ đi vì nhà nghèo, năm hắn mười lăm thì cha hắn đi tiếp bước nữa nhưng đáng tiếc là mẹ kế của hắn lại bệnh liên miên, một nửa số tiền mà cha hắn vất vả kiếm được mỗi ngày đều giành để mua thuốc chữa bệnh cho mẹ kế của hắn. Nhưng dẫu sao thì người mẹ kế này cũng rất tốt, chẳng qua là đứa con riêng của người mẹ kế này lại hay bắt nạt chủ nhân cũ của thân xác này, bây giờ người đó đang học đại học tại Thượng Hải.
“Tiểu Hoa, sao thế con, đầu lại đâu à? Bằng không thì con nghỉ việc ở tiệm net đi, đừng để nó ảnh hưởng đến việc học, dù gì cũng còn 3 tháng nữa là thi tốt nghiệp rồi.”
Ngay khi Bạch Hoa đang sắp xếp lại mớ tin tức vừa lạ vừa thân quen trong đầu mình thì nghe thấy có giọng nói, tiếp theo đó, thì mẹ kế của hắn, Triệu Bảo Lỵ mở cửa phòng ra nhìn hắn, cất giọng với vẻ lo lắng.
“Mẹ… con không sao!”
“Mẹ biết rồi, đến giờ rồi đó, mau dậy đi con!”
Ngay khi Bạch Hoa không biết nên tiếp lời mẹ mình như thế nào nữa thì nghe có tiếng nói truyền lên từ dưới lầu, một đoạn ký ức ngắn rõ ràng lại hiện ra trong đầu hắn.
“Dạ, vậy con đi học đây!”
Bạch Hoa thoáng nhìn qua Triệu Bảo Ly rồi cầm lấy cái cặp trên bàn chạy như bay ra khỏi phòng.
Ở dưới lầu, ngay trước cửa cư xá là người bạn thân từ nhỏ đến giờ của hắn, Dư Huy. Hai người không chỉ là hàng xóm của nhau mà còn học chung lớp, thậm chí ngồi cùng bàn. Chắc lại cả hai đều là con nhà nghèo nên quan hệ rất thân thiết.
Dư Huy thấy Bạch Hoa đang đi xuống thì gắt: ”Nhanh không thôi muộn mày, chiều nay có tiết tin học, đến lúc đó tao sẽ làm bài giúp mày. Khỉ thật, mày yếu môn này mà tao không giúp thì cũng chả có ai giúp để mày qua môn đâu con.”
“Biết rồi mày!”
Lúc này Bạch Hoa chả có tâm tư đâu nghe những lời lảm nhảm của Dư Huy, hắn chỉ ậm ừ đáp cho qua chuyện. Trước mặt hắn là cư xá cũ kỹ bị nước mưa giội rửa, cách cánh cổng không xa là cái thùng đựng đầy rác có rất nhiều con côn trùng bay tới bay lui, xa xa là những cụ già rôm rả ngồi buôn chuyện bên chiếc bàn được chế lại từ chiếc máy tập thể hình đã hỏng hóc.
Nơi này không lộng lẫy gì, cũng chẳng gọn gàng sạch sẽ mấy so với câu lạc bộ mà hắn ở trong kiếp trước, nhưng chẳng hiểu sao lúc này lòng hắn lại nhẹ nhõm lạ.
“Tuyển thủ chuyên nghiệp ư, nó sẽ chỉ còn là một đoạn ký ức mà thôi!”
Bạch Hoa mỉm cười nhanh chóng bước theo Dư Huy ở đằng trước.
…
Hai mươi phút sau, Bạch Hoa nhìn ngôi trường trung học trước mặt, hoài niệm lại một thời đi học của nhiều năm trước.
Kiếp trước, hắn đem cả tuổi thanh xuân của mình giành cho thể thao điện tử, lớp 11 hắn đã nghỉ học, mãi cho đến khi hắn bị đá khỏi câu lạc bộ, dù sở hữu biết bao vinh quang nhưng hắn cũng không hề đi học lại.
Xem ra kiếp này mình phải giành thời gian để thể nghiệm kiếp sống học sinh thôi.
“Diêm Tùng, cậu sắp lên hạng Vàng hả?”
“Thêm 2 ván thắng nữa là tao lên hạng rồi, chiều nay tiết 3 là tiết tin tao sẽ chơi 1 ván cho tụi mày xem.”
”Ghê đấy, tao còn chưa lên tới cấp 30 nên chưa đánh xếp hạng được. À mà tối qua tao nghe nói Trúc Nhược Yên đã lên hạng Vàng rồi đấy. Không thể tin một đứa con gái không những có học lực luôn trong top 3 của lớp lại chơi game hay nhất lớp, đã thế lại xinh nữa chứ, ai theo cho nổi.” Một đứa bạn trong lớp ca thán.
Bạch Hoa đi theo Dư Huy đến chỗ ngồi, nhìn khung cảnh quen thuộc bên cạnh, nghe tiếng phàn nàn này, ký ức trong đầu lại tuôn ra như thác đổ.
Bạch Hoa mới vừa ngồi xuống bàn thì Dư Huy đột nhiên nói: “À nãy quên nói cho mày biết, tối qua lớp trưởng lớp mình lên hạng Vàng rồi.”
Nghe đứa bạn thân mình nhắc tới Trúc Nhược Yên, những tin tức liên quan đến cô lớp trưởng này nhanh chóng hiện ra trong đầu Bạch Hoa.
Trúc Nhược Yên, lớp trưởng lớp 302, xếp hạng học lực luôn trong top 3 của lớp, và cũng là hoa khôi của lớp luôn. Mà điều khiến cho tất cả nghẹn họng là một tháng trước, sau khi một cô bạn của Trúc Nhược Yên kiểm tra thông tin thành tích tài khoản của cô lớp trưởng thì khả năng chơi game cực hay của cô lớp trưởng lại được lan truyền. Chỉ không ngờ mới tháng trước cô nàng còn đang ở hạng Bạc mà bây giờ đã lên Vàng rồi. Nửa tháng không tính là nhanh, nhưng theo như những gì mà bạn của lớp trưởng kể lại thì Trúc Nhược Yên chỉ chơi 2 game mỗi ngày, không nhiều hơn. Mỗi ngày 2 game, nửa tháng là 30 game, chỉ có 30 game mà từ Bạc lên Vàng thì quả là thăng hạng quá nhanh.
Bạch Hoa ngẩng đầu nhìn qua hàng đầu tiên của tổ 3, lúc này Trúc Nhược Yên đang ngủ sấp trên bàn học, nhìn từ đằng sau chỉ thấy được mái tóc dài đen đang rủ xuống của cô mà thôi. Nhưng trong trí nhớ của hắn thì cô nàng là một mỹ nữ, dù vóc dáng của nữ sinh lớp 12 chưa nảy nở hoàn toàn so với một cô gái trưởng thành nhưng những thứ cần lồi cần lõm đều đã hiện hiện rõ rồi.
RENG! RENG! RENG!
Tiếng chuông ngân lên báo hiệu cho buổi học sắp bắt đầu.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mã:- Mình cũng hay chơi game này nên thích thì mình dịch thôi. - Các thuật ngữ trong truyện mình sẽ cập nhập (nếu cần). - Tốc độ dịch thì cũng tùy tâm trạng của mình thôi nên không hứa trước gì được. - Các bạn cũng có thể góp ý, sửa lỗi chính tả các chương dịch giúp mình ở phần comment bằng tài khoản facebook ở bên dưới.