Đại Hiệp Truyền Kỳ (Thần Châu Kỳ Hiệp hệ liệt - Hậu truyện)
Ôn Thụy An
QUYỂN THƯỢNG: CƯƠNG CỰC NHU CHÍ MINH
Chương 1: Hai người trẻ kể chuyện xưa
Người dịch: ngocha19
Một năm, một tháng, một ngày nào đó, dưới ánh mặt trời…
“Sao ngươi suốt ngày cứ đi theo ta?” Cô gái có giọng cười ngọt như mật nói. “Thiên hạ lớn như vậy mà ngươi lại bám theo ta, đã ba tháng bảy ngày rồi.”
“Vì ta nhất định muốn gặp cô.”
“Vì sao?” Cô gái có dung mạo đẹp như hoa đào chớp chớp đôi mắt đẹp, nghiêng nghiêng khuôn mặt tròn ngây thơ, kinh ngạc nhìn thanh niên kia.
Thanh niên kia nở nụ cười. Hắn lại nói: “Tiêu Thu Thủy Tiêu đại hiệp năm đó tìm Đường Phương Đường nữ hiệp cũng khổ sở vô cùng – mất cả một đời! Nàng đâu có hỏi hắn lý do vì sao.”
Cô gái kia hơi cúi gương mặt tròn, hàng lông mi nhỏ rung động, sau đó nàng mở to mắt, trong đôi mắt như có một lớp sương mù cảm động, giọng nói nàng nhẹ như một cơn mơ: “Nhưng ngươi không phải Tiêu Thu Thủy.”
Thanh niên kia lại nở nụ cười, hai hàm răng trắng bóc như binh khí đứng xếp hàng lóe sáng dưới ánh mặt trời: “Ta cũng họ Tiêu.”
Cô gái kia nở nụ cười ngọt ngào, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi là Tiêu gì?”
Thanh niên kia ngạo nghễ cười nói: “Ta không có tên.” Sau đó lại nói: “Ta theo cô đã ba tháng bảy ngày, cô mới chịu nói chuyện với ta, vậy gọi ta là ‘Tiêu Thất’ là được rồi.”
Cô gái nhỏ kia cười hì hì, che miệng vừa cười vừa nói: “Vậy phải gọi ngươi là ‘Tiêu Tam Thất’ đúng hơn.”
Thanh niên kia không ngờ lại rất chăm chú lắng nghe như giảng đạo, rồi nói: “Nếu cô quả thật muốn gọi ta là ‘Tiêu Tam Thất’, ta sẽ không quản ba bảy hai mốt gì nữa, lấy tên ‘Tiêu Tam Thất’.”
Cô gái kia cảm động liếc hắn một cái, đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tiêu Thất, Tiêu Thất, ngươi có biết ta là ai không?”
Tiêu Thất lắc đầu, nhưng ánh mắt của hắn thật sự rất muốn biết.
Cô gái kia cười nói: “Ta họ Đường, chính là Đường của Thục trung Đường môn.” Nụ cười của nàng như một giọt mật ngọt ngào nhỏ xuống.
“Tên của cô là Điềm, Đường Điềm?” (‘điềm’ có nghĩa là ngọt)
“Ta đúng là người của Đường gia đất Tứ Xuyên, Đường Phương là tiểu di (dì bé) của ta.”
Tiêu Thất ngơ ngẩn một hồi, nhưng hai hàng lông mày của hắn lại nhướng lên, trong ánh mắt không chỉ có ánh sáng, còn có quang mang, lại càng có thần thái.
Nhưng cô gái kia lại ngưng cười rồi, khi nàng tươi cười thì như con thỏ con ngọt ngào, khi không tươi cười thì lại như một con cáo lông đỏ đẹp vô cùng. Nàng nghiêm mặt nói:
“Sau khi Tiêu đại hiệp xông vào Đường môn, danh vọng Đường gia không còn lớn bằng lúc trước; cao thủ đời trước cùng hảo thủ thế hệ này phần lớn luân phiên mất đi trong chiến dịch đó, nhưng…”
Giọng nói của Đường Điềm như đao kiếm chạm nhau, từ thanh âm mềm mại nhu hòa trở thành khẩu khí sát phạt mà chỉ có nữ tử đã thành thục mới có:
“Đường môn vẫn là Đường môn. Đường gia chỉ cần còn lại một người, tinh thần của Đường môn bất tử.”
Tiêu Thất nghiêm mặt nói: “Đúng.”
Đường Điềm nói: “Ngươi nếu như họ Tiêu, ta nếu như họ Đường, thì ngươi phải giúp ta hoàn thành một tâm nguyện.”
Tiêu Thất lập tức gật đầu, còn lập tức hỏi: “Tâm nguyện gì?”
Đường Điềm từ trong đáy mắt phát ra một loại hào quang rất khó hình dung, như một con cáo đỏ đứng trong gió lạnh hoang vu, giữa hoang mạc mà ngẩng đầu nhìn lên mặt trăng:
“Nghĩ cách tìm ra tung tích Tiêu Thu Thủy, từ tung tích của hắn có thể lấy được Vong Tình Thiên thư và Thiên hạ anh hùng lệnh, từ đó khôi phục Đường môn!”
Tiêu Thất nghe được thì chấn động, Đường Điềm lập tức hỏi: “Sao thế? Ngươi sợ ư?”
Tiêu Thất cười lạnh, hàm răng trắng bóc của hắn dưới ánh mặt trời có thể làm người ta hoa mắt. “Đây chính là việc của đại nam tử hán.” Hắn cười cười, nói tiếp: “Mà đây cũng là việc mà ta nghĩ đến đã từ lâu.”
Đường Điềm lại nheo nheo mắt, nở nụ cười để lộ lúm đồng tiền thật sâu. Câu tiếp theo của Tiêu Thất lại càng làm nàng thích thú: “Huống chi lại là làm vì cô, dù có khó hơn nữa ta cũng muốn chơi.”
Giọng nói của Đường Điềm vốn nhỏ nhẹ mềm mỏng, nhưng nghe được mấy câu nhiệt huyết sôi trào của Tiêu Thất, cái eo lưng thẳng tắp của nàng lại càng rướn thẳng lên:
“Đúng. Chúng ta cũng như Tiêu Thu Thủy và Đường Phương, muốn làm nên chuyện đại sự oanh liệt hiển hách trong võ lâm.”
Nàng bỗng nghiêng đầu, hướng về phía Tiêu Thất mà hỏi:
“Nếu có ngày ta cũng bị người ta bắt đi giống như dì bé, liệu ngươi có giống như Tiêu đại hiệp không để ý danh lợi địa vị, hi sinh cả tính mạng thanh xuân, cửu tử nhất sinh đi cứu ta?”
“Có.” Giọng nói của Tiêu Thất phát ra qua kẽ răng. “Nhất định có.”
Đường Điềm nở nụ cười, nàng cúi đầu, vầng trán nhỏ dưới ánh mặt trời rất khiến người ta rung động, chỉ không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Tiêu Thất cũng là người rất thông minh, hắn hỏi:
“Tiêu đại hiệp vào đất Thục đã bảy năm không có tin tức, biết đâu hắn đã gặp bất trắc gì rồi? Đường lão thái thái và Đường lão thái gia tử của quý môn đều là nhân vật đỉnh cao trong võ lâm, Tiêu đại hiệp chỉ e là…”
Đường Điềm nói: “Theo ta thấy, nếu như bà cố nội vẫn còn, sẽ không đến mức giấu mặt không ra lãnh đạo Đường môn. Những ngày qua giang hồ hỗn loạn, quần long vô thủ, nếu không tìm ra được Tiêu Thu Thủy, chỉ cần tìm được bà cố nội, đại cục thiên hạ sẽ là của Đường gia bảo… Chưa kể ám khí của bà cố nội không thể thất truyền như vậy được, bà cùng Tiêu Thu Thủy thất tung ở cùng một nơi, Lão thái gia tử cũng vậy… Chúng ta mặc kệ tìm được ai cũng nhất định phải tìm.”
Đường Điềm ngừng lời một lúc, lại cười ngọt ngào nói: “Năm đó Tiêu Thu Thủy cùng Đường Phương tiểu di hành tẩu giang hồ, bên cạnh bọn họ có mấy người trung huynh nghĩa đệ sục sôi máu nóng… Còn ngươi…”
Tiêu Thất nở nụ cười, hắn vừa cười vừa nhìn Đường Điềm. Đường Điềm lúc này mới phát hiện lúc Tiêu Thất cười, trông hắn cũng có chút giảo hoạt. Tiêu Thất nói: “Ta có một người bằng hữu, tên là Thiết Hận Thu, ngoại hiệu ‘Hoàng kiểm lão nhị’ (Cậu hai mặt vàng), não hơi ít nếp nhăn nhưng nhiệt huyết thì cao, có thể gọi hắn tới.”
Đường Điềm cười ngọt ngào nói: “Ta đã từng nghe qua, hán tử này mấy năm nay rất có thanh danh… Trước kia bên cạnh Tiêu đại hiệp không phải có một Thiết Tinh Nguyệt sao? Người này đúng là phiên bản của Thiết Tinh Nguyệt rồi.”
Tiêu Thất nói tiếp: “Ta còn có một bằng hữu, đầu óc linh mẫn, võ công cũng tương đối cao; ngoài mặt không màng danh lợi, trong lòng đầy ngạo khí, rất có chí hướng. Chỉ không biết liệu có mời được hắn tới hay không.”
Đường Điềm hỏi: “Hắn là ai?”
Tiêu Thất nói: “Chính là ‘Đả cổ thư sinh’ (Thư sinh bồn chồn).”
Đường Điềm ngạc nhiên: “Dung Triệu Tổ?”
Tiêu Thất gật đầu nói: “Đả cổ thư ngưu Dung Triệu Tổ.”
Đường Điềm hơi thoáng trầm tư, nói: “Nếu có thể mời được người này, quả thật là một trợ thủ tốt.”
Tiêu Thất nói: “Để ta đi xem sao.”
Hắn nói xong thì nhìn sang gương mặt xinh đẹp như hoa đào của Đường Điềm, thái độ có hơi chần chừ.
Đường Điềm ngọt ngào nói: “Vốn không chỉ có ngươi mới có trợ thủ, bên cạnh ta có một đứa em tên là Đường Tam Thiên, nàng ta sẽ đi cùng chúng ta.”
Đường Điềm cười để lộ ra hàm răng thỏ trắng bóc, thoạt nhìn rất ngây thơ, nhưng thực ra có một vẻ kiêu ngạo không diễn tả được: “Đường Tam Thiên trên giang hồ rất có tên tuổi, ngoại hiệu ‘Tam thiên phiền não ti’. Ngoại hiệu đó là tả thủ pháp ám khí, nhưng kỳ thực võ công của nàng ta còn cao hơn… Dù trong Đường môn, nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu.”
Tiêu Thất gật đầu nói: “Nếu Đường Tam Thiên cũng tới, thật là rất tốt.”
Đường Điềm cười hồn nhiên: “Hiện nay đã có ngươi, có ta, có Dung Triệu Tổ, có Đường Tam Thiên, còn có Thiết Hận Thu, chúng ta còn chờ gì nữa? Nên có một danh tự chứ?”
Tiêu Thất ngạc nhiên nói: “Danh tự gì?”
Đường Điềm trợn mắt lên nhìn Tiêu Thất, nói: “Lúc trước Tiêu Thu Thủy khởi đại sự từ Ô Giang, đối kháng Quyền Lực bang và Chu Đại Thiên Vương, đã lấy tên là “Thần Châu kết nghĩa”. Tục ngữ nói người có tên, cây có bóng mà. Tên tuổi vang động, khi khởi sự tự nhiên là thành công một nửa… Nên chúng ta cũng nên có một danh tự.”
Tiêu Thất nhăn mặt, rồi lại nhe hai hàm răng trắng bóc cười nói: “Việc đặt tên này ta không thông thạo, để cô làm chủ là được rồi… Bây giờ chi bằng đi gọi Thiết lão nhị, Dung tiểu ca và Đường Tam Thiên tập hợp tới đã.”
Đường Điềm cười nói: “Nói cũng phải.”
Nàng cúi đầu xuống ngẫm nghĩ một hồi, dáng điệu giống hệt một con hồ ly cực kỳ xinh đẹp: “Năm xưa Tiêu Thu Thủy khởi nghĩa, đối thủ hàng đầu là ‘Cửu thiên thập địa, thập cửu nhân ma’ của Quyền Lực bang. Ngày nay chúng ta cũng có kẻ địch mạnh…”
Tiêu Thất tiếp lời: “Cửu Kiểm Long Vương, Thập Phương Phách chủ!”
Gương mặt Đường Điềm như nổi lên một màn sương lạnh, so với vẻ ngọt ngào tự nhiên của nàng quả thực rất không tương đồng. Nàng lặp lại lời hắn: “Cửu Kiểm Long Vương, Thập Phương Phách chủ…”
Tiêu Thất thấy Đường Điềm vẻ mặt ngưng trọng, hắn liền ưỡn ngực một cái nói: “Những người này cũng không có gì đến mức cực kỳ ghê gớm khó lường cả; luận võ công bọn họ cùng lắm ngang ngửa ‘Thập cửu nhân ma’ năm xưa, nhưng ngày đó trên ‘Thập cửu nhân ma’ còn có ‘Bát đại thiên vương’ và ‘Song sí Nhất sát Tam phượng hoàng’; ngày nay trên Thập Phương Phách chủ không có nhân vật khó giải quyết như vậy… Năm đó Tiêu đại hiệp làm được, chúng ta có cái gì mà không làm được.”
Đường Điềm liếc nhìn Tiêu Thất, cười ngọt ngào nói: “Hảo hào khí.”
Tiêu Thất được mỹ nhân khen một câu, máu sau gáy nóng ran lên, mặt mũi đỏ hồng, trong người như có một luồng khí nóng bốc lên.
Đường Điềm cười cười nói tiếp:
“Thập Phương Phách chủ cộng lại, chỉ sợ cũng không bằng nổi một Cửu Kiểm Long Vương, chẳng qua… bọn họ có mười người, so với Quyền Lực bang trước kia Thập cửu nhân ma, Bát đại Thiên vương, Song sí, Nhất sát, Tam phượng hoàng và ba người Lý Liễu Triệu; bên ngoài có Chu Đại Thiên Vương với Ngũ kiếm lục chưởng, Tứ côn tam anh, Song thần quân, thực không thể so sánh nổi… Giang hồ sau nhiều kiếp nạn đã lụn bại hơn nhiều, hiện nay trừ Huyết Hà phái quật khởi thì mười đại môn phái đều vì qua nhiều kiếp nạn mà biến mất, thanh danh chìm đắm.”
Đường Điềm ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng phát ra một vẻ đẹp kỳ dị – vẻ đẹp giống như con cáo nhìn thấy gà con. “Nên ta mới nói, chỉ cần tìm được võ công của Tiêu Thu Thủy, hoặc là mời được bà cố nội xuất đạo một lần nữa, Thục trung Đường môn sẽ có thể vô địch thiên hạ, trùng chấn uy danh. Huyết Hà phái nào có là gì?”
Tiêu Thất cau mày, nói:
“Thế nhưng…” Nói được nửa câu lại không nói tiếp nữa.
Đường Điềm rất cơ linh, nhìn qua đã biết Tiêu Thất có điều khó nói, liền cười: “Ngươi có điều gì không hài lòng, cứ nói hết ra cả đi.”
Tiêu Thất chau mày nói: “Thiết Hận Thu, Dung Triệu Tổ đều là người tam cao khí ngạo, nếu là việc lớn sáng bang lập đạo, vì danh vì nghĩa mà chiến thì chắc chắn không có vấn đề gì; nhưng nếu muốn mấy người bọn họ vì Đường môn mà chiến, chỉ sợ… chỉ sợ…”
Đường Điềm cười khúc khích, nói: “Chuyện này ta sớm đã nghĩ đến rồi, trên đời này làm gì có đạo lý giúp đỡ không công? Vì thế ta mới muốn chúng ta có một danh tự, khi đã thành danh trên giang hồ rồi mới trở lại kiến lập Đường môn. Đường môn dù sao cũng là uy chấn bát phương, hiện nay tuy uy thế có thấp nhưng luận về thực lực thanh danh, các đại môn phái nào ai có thể bì kịp được? Năm đó Tiêu Thu Thủy trong võ lâm tạo nên một trường tranh đấu, bị Quyền Lực bang, Chu Đại Thiên Vương, thậm chí cả hai phe Tống – Kim truy kích; chính là vì hành sự quá thẳng thắn bộc trực, hết lần này đến lần khác không chịu thay đổi chuyển biến, về sau lại không đủ cứng rắn nên ‘Thần Châu kết nghĩa’ cuối cùng vẫn cứ là một tổ chức rời rạc. Chúng ta muốn làm cho tốt, phải tránh gây thù hằn khắp nơi; hơn nữa phải có nền tảng vững chãi mới có thể tiến về phía trước; mấy người Dung tiểu ca nhi và Thiết lão nhị không phải không biết việc này.”
Tiêu Thất chau mày thật căng, sau mới thả lỏng ra, cười nói: “Đường cô nương, cũng là cô có biện pháp. Chúng ta đi tìm Thiết lão nhị và Dung tiểu ca nhi thôi.”
Đường Điềm cười hỏi: “Bước đầu tiên của chúng ta cũng không thể chọc ngay vào Thập Phương Phách chủ, Cửu Kiểm Long Vương. Ngươi nói nên làm gì bây giờ?”
Tiêu Thất suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta không phải trước tiên muốn truy rõ ngọn ngành việc Tiêu đại hiệp thất tung bí ẩn sao? Chỉ cần Tiêu đại hiệp lưu lại võ công, hoặc lão thái thái vẫn còn, cũng coi là có xuất phát điểm rồi. Chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Đường Điềm nói xen vào.
“Nếu Tiêu đại hiệp không chết… Hoặc Tiêu đại hiệp chết rồi nhưng không để lại bất cứ bí mật võ công nào thì sao?”
“Người như Tiêu đại hiệp nếu còn một hơi thở, chẳng lẽ hắn không đi tìm Đường Phương tiểu di sao?” Đường Điềm khẳng định. “Tiêu Thu Thủy là bất thế anh tài, cứ coi như hắn đã chết, cũng không thể không đem võ công lưu lại… Dù cho hắn không kịp lưu lại thì Vong Tình Thiên thư và Thiên hạ anh hùng lệnh cũng phải còn trên người hắn.”
Tiêu Thất cười nói: “Cô nói ra thì ta lại thông suốt rồi.” Trong lòng hắn có một cảm giác hạnh phúc vui vẻ, trên đời này có gã nam tử lang bạt nào lại không mong có được một nữ tử cho riêng mình, vừa xinh đẹp vừa thông minh chứ?
Đường Điềm cười nói: “Chúng ta muốn đi tìm Tiêu đại hiệp, nhưng việc này cũng không phải chỉ có mình chúng ta làm, thiên hạ có không biết bao nhiêu anh hùng hảo hán cũng đang truy tìm, toan tính…”
Đường Điềm giơ ngón tay nhỏ nhắn mà thanh tú lên trước ánh mặt trời, đếm từng ngón tay một mà tính: “Ít nhất cũng có Thập Phương Phách chủ, Cửu Kiểm Long Vương; mấy người Thiết Tinh Nguyệt, Trần Kiến Quỷ, Lý Hắc… Thi nhau tìm như vậy, luân phiên mấy lượt cũng không đến lượt chúng ta có phần. Ngươi nói xem…”
Đường Điềm luôn biết mình nên để dành câu nói quyết định cho gã thanh niên kia nói, nên nàng lại rất khôn khéo mà hỏi: “Chúng ta phải tìm như thế nào đây?”
Thế nhưng câu hỏi này là làm khó Tiêu Thất rồi.
Đường Điềm điềm nhiên cười, nàng sẽ không để cho hắn cảm thấy bí bách, nàng chỉ cần hắn cảm thấy thoải mái mà ái mộ nàng là được: “Muốn tìm được Tiêu Thu Thủy, trước tiên nhất định phải tìm được Đường Phương.”
Tiêu Thất không phải là kẻ ngốc, hắn đương nhiên hiểu: “Bởi trên đời này không ai nóng lòng, liều lĩnh muốn tìm Tiêu Thu Thủy hơn Đường Phương.”
“Nên nếu có người có thể tìm được Tiêu Thu Thủy, Đường Phương nhất định tìm được trước kẻ đó.”
“Đường Phương tiểu di võ công không thể coi là cao.” Đường Điềm phân tích rõ ràng. “Dì ấy mặc dù từng được bà cố nội chân truyền, nhưng với nhân lực của chúng ta hoàn toàn có thể ứng phó được, huống hồ…” Đường Điềm cười cười nói tiếp: “Dì ấy tìm Tiêu Thu Thủy là vì quan tâm sự sống chết của hắn, không phải võ công.”
Tiêu Thất đương nhiên hiểu: “Huống hồ cô với nàng lại là quan hệ thân thích.”
Đường Điềm nheo nheo mắt để lộ ra hàm răng thỏ, cười nói: “Vậy mới nói nếu quả thực tìm được, Đường Phương tiểu di với tâm tình như vậy… cũng không đến mức không chịu nhường lại cho cô cháu họ này là ta chứ?”
Tiêu Thất nhìn dáng điệu tươi cười của Đường Điềm, dưới bóng cây xum xuê, ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh, Tiêu Thất như hóa ngây ngốc rồi.
Đường Điềm cười hỏi: “Ngươi nhìn gì?”
Tiêu Thất vội vàng tìm chủ đề nói: “…Nhưng làm thế nào mới tìm được Đường Phương?”
Đường Điềm nói: “Hiện giờ muốn tìm được Đường Phương, trước tiên phải tìm Công tử Tương.”
Tiêu Thất ngạc nhiên hỏi: “Công tử Tương?”
Đường Điềm gật đầu nói: “Chính là Công tử Tương uy chấn Trung Nguyên.”
“Bởi hiện tại Đường Phương và Công tử Tương đang cùng ở một nơi.” Một nửa gương mặt tươi cười của Đường Điềm dưới ánh mặt trời thì sáng bừng rạng rỡ, một nửa gương mặt dưới bóng cây thì dịu dàng yêu kiều. “Công tử Tương hiện tại là một trong hai thế lực quật khởi võ lâm Trung Nguyên – ‘Hoàng Hà Âu Dương, Trường Giang Công tử’. Ở phía Nam muốn tìm được Tiêu Thu Thủy, không thể không tìm đến hắn, vì Công tử Tương rất có bề dày thực lực.”
“Hơn nữa Công tử Tương cũng sẽ tình nguyện giúp đỡ việc này, bởi vì hắn yêu thích Đường Phương.” Đường Điềm cười nói khúc khích đến híp cả mắt, nhưng lần này lúm đồng tiền của nàng lại không xuất hiện trên má. “Bất luận tìm được Tiêu Thu Thủy là người sống hay là thi thể, với mong muốn lấy lòng Đường Phương của Công tử Tương mà nói thì đều là có lợi, hơn nữa…” Ý cười trong ánh mắt Đường Điềm không còn nữa, dưới ánh mặt trời, vẻ ngây thơ thần kỳ của nàng đã bay biến đi đâu mất.
“Luận võ công của Tiêu Thu Thủy, nếu hắn còn sống, đâu cần phải chờ người khác tìm đến? Chính hắn đã sớm làm nên một trận trời long đất lở mà thoát ra rồi.” (ý ở đây nói đến việc phá vây ở Đường môn)
Tiêu Thất gật đầu. Hắn cảm thấy có lý, nhưng lại nhớ tới một câu mà sư phụ hắn từng nói: “Trên thế gian có một số việc không phụ thuộc vào ý chí con người. Có những việc có thể thành là do ý trời, con người không thay đổi được, có thể Tiêu Thu Thủy cũng ở trong tình huống như thế… Vì không có cách nào thoát ra được, mà cũng chưa chắc…”
Đường Điềm lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Có khả năng không?”
Tiêu Thất không biết Đường Điềm nghe xong có mất hứng hay không, nhưng hắn bị nàng nhìn một cái, trong lòng liền thấy sợ: “Đại khái không có khả năng.”
Đường Điềm nở nụ cười, vẻ ngây thơ lại hiện ra.
“Chúng ta mau đi tìm Dung tiểu ca nhi, Thiết lão nhị, Đường Tam Thiên…”
“Rồi sau đó đi tìm Công tử Tương.”
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile