TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 15

Chủ đề: [Võ Hiệp] Kim Chung Trạo

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định [Võ Hiệp] Kim Chung Trạo


    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân.

    Tình trạng: Đang tiến hành.

    Thể loại: Võ hiệp kỳ ảo, xuyên việt, ma pháp, dị giới, phiêu lưu, dị năng, nhiệt huyết, quỷ quái.

    Rating:
    [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi.

    Warnings: Có thể có các cảnh bạo lực. Có thể dùng từ ngữ nặng nề trong một chừng mực vừa phải. Có thể có các cảnh người lớn được nói tới hoặc miêu tả một cách hàm ẩn.
    Người đọc cần cân nhắc trước khi xem.

    Nội Dung :

    Thiên hạ vô địch bất bại bất hoại Kim Chung Trạo!

    Đao thương bất nhập bách độc bất xâm thủy hỏa vô cụ Kim Chung Trạo!

    Câu chuyện kể về hành trình báo thù diệt môn Thiếu Lâm của hai đệ tử tục gia mang trong mình thần công Kim Chung Trạo là Cố Trường Sinh và Lăng Phong. Để báo thù họ đã tìm cách đột phá Kim Chung Trạo đến một cảnh giới mới, siêu việt cả tiền nhân.

    Cố Trường Sinh, Lăng Phong và Tiểu Tùng kết bái huynh đệ, nhiều lần sinh tử hoạn nạn có nhau.

    Không chỉ báo thù họ còn có hoài bão lớn hơn: tiêu diệt Ma Giáo, đem lại hoà bình cho võ lâm. Liệu mơ ước của bọn họ có thành công? Đích đến của Cố Trường Sinh, Lăng Phong và Tiểu Tùng sẽ là ở đâu? Mời các bạn đón xem.
    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 05-09-2019 lúc 20:01.
    ---QC---

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    tinhyeuhoaco,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 1: Thiếu Lâm Đại Đồ Sát.

    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân





    Thiên hạ võ công xuất Thiếu Lâm.

    Thiếu Lâm,

    Là cái nôi của võ thuật khắp Trung Nguyên.

    Là Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới võ lâm.

    Là môn phái đứng đầu trong Thất Đại Môn Phái.

    Là nơi đào tạo ra vô số kỳ tài võ thuật cũng là nơi tạo ra không ít truyền thuyết thần thoại chốn võ lâm.

    Thiếu Lâm,

    Danh tiếng lừng lẫy, chấn động cửu châu, vốn là nơi bất khả lai phạm vững vàng tựa ngọn núi Thiếu Thất sừng sững.

    Thiếu Lâm,

    Vốn là như thế.

    Nhưng giờ đây …

    Thiếu Lâm đang chìm trong khói lửa.

    Tiếng kêu la thảm thiết đầy tuyệt vọng vang lên tận trời xanh, nhưng trời xanh nào có thấu ?

    Bên trong Thiếu Lâm Tự, máu chảy đỏ rực như ngọn lửa đang thiêu đốt Đại Hùng Bảo Điện. Xác môn nhân nằm đó, trên vũng máu đỏ rực, có người chết chưa nhắm mắt có người chết được toàn thây, có người thi thể đã nát bét thành một đống bầy nhầy.

    Thiếu Lâm có Đạt Ma Đường, Kim Cang Đường và La Hán Đường, trong đó La Hán Đường nổi danh với Thần công Kim Chung Trạo Thiên hạ vô địch thương đao bất nhập. Người đứng đầu La Hán Đường Kim Chung Đại Sư cũng luyện được một thân thương đao bất nhập.

    Thân thể thương đao bất nhập ấy, giờ đang chảy máu, chảy rất nhiều máu.

    Trước mặt ông là một hắc y nhân cao và gầy, hắn đeo một cái mặt nạ ác quỷ.

    Kim Chung Đại Sư tay ôm vết thương, miệng thì thào:

    “Các ngươi … ruốc cuộc … là … ai ?”

    Hắc y nhân bật cười, cười ngạo nghễ, cười điên cuồng, cười như điên như dại. Cả tòa La Hán Đường hùng vĩ rung lên như sắp sụp đổ. Hắc y nhân đột nhiên thôi cười, khi hắn không cười lại toát ra vẻ lãnh khốc dị ngụy khó tả :

    “Lão lừa trọc muốn biết bổn đại gia là ai sao ? Dù sao lão cũng sắp chết dưới tay của bổn đại gia rồi. Ta sẽ cho ngươi biết để xuống suối vàng được thanh thản … ”

    Hắc y nhân từ từ gỡ chiếc mặt nạ xuống.

    Chiếc mặt nạ được gỡ xuống một nửa.

    Đôi mắt Kim Chung Đại Sư vốn không còn chút sức sống nay đột nhiên lóe lên hai tia sáng rực rỡ. Ông quát lớn:

    “ Nghiệt chủng!”

    Toàn thân Kim Chung Đại Sư phát ra kim quang chói lọi, ánh sáng hoàng kim chiếu rọi khắp La Hán Đường . Ông lao lên, kim quang xung quanh ông lập tức xoay chuyển tạo thành một bức tường khí hình một chiếc chuông vàng bán kính hơn bốn năm trượng .

    Kim Chung Trạo !

    Đại danh đỉnh đỉnh Thiên hạ vô địch Kim Chung Trạo !

    Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan.

    Kim Chung Đại Sư duỗi ngón trỏ, một tia sáng lóe lên như một tia chớp bắn thẳng về phía cái hắc y nhân.

    Nhất Chỉ Thiền !

    Bách Bộ Xuyên Dương Cách Sơn Đả Ngưu Thiếu Lâm Đệ Nhất Chỉ Pháp !

    Hắc y nhân lạnh lùng bật cười :

    “ Chỉ là hồi quang phản chiếu ! ”

    Hắn vung quyền.

    ẦM !!!

    Kim quang chói lọi .

    La Hán Đường sụp đổ, đất đá bay tứ tung.



    Một lát sau hắc y nhân chậm rãi bước ra từ trong
    đống đổ nát, trên quần áo hắn vương chút bụi .

    Trước mặt hắn là bốn hắc y nhân khác và bốn cái mặt nạ ác quỷ khác .

    Một hắc y nhân thấp và béo lên tiếng:

    “ Lý Xán, ngươi chậm chạp quá đấy ! ”

    Hắc y nhân được gọi là Lý Xán mỉm cười:

    “ Tên béo Biên Bá Hiền nhà ngươi biết gì mà nói? Ta đã lâu không gặp lại cố nhân cũng phải hàn huyên tâm sự một chút chứ ! ”

    Phía sau lưng Lý Xán là Kim Chung Đại Sư .

    Kim Chung Đại Sư thân thể gần như nát bét, bị khảm vào trong vách tường vỡ nát. Khuôn mặt già nua rủ xuống, hàm sâu trắng xóa cũng rủ xuống, càng nhìn càng thê lương , càng nhìn càng bi ai.

    Năm hắc y nhân chậm rãi bước về hướng cổng chính , chúng giẫm đạp lên từng thi thể của môn nhân Thiếu Lâm Tự , chúng bước trên vũng máu của môn nhân Thiếu Lâm Tự .

    Khi đã bước ra khỏi cổng Thiếu Lâm Tự , năm hắc y nhân quay đầu nhìn lại Thiếu Lâm Tự đang chìm trong biển lửa , cất tiếng cười ngạo ngễ :

    “ Thiếu Lâm Tự kể từ đây … ”

    Giọng của bọn chúng đột nhiên trở nên phẫn uất vô cùng:

    “ … Vĩnh viễn diệt vong !!! ”

    ...

    Dưới chân núi Tung Sơn.

    Một cậu bé kiếm củi đang nhảy chân sáo trên con đường mòn.

    Đột nhiên, cậu bé dừng lại.

    Phía Thiếu Lâm Tự đang sáng rực khói bốc lên ngùn ngụt, chỉ cần nhìn là cũng biết có hỏa hoạn, mà hỏa hoạn trên Thiếu Lâm Tự thì chắc cũng là đại hỏa hoạn.

    Cậu bé họ Cố tên là Trường Sinh, Cố Trường Sinh sống dưới chân núi Tung Sơn, cậu ta kiếm củi và trồng rau sống qua ngày. Cố Trường Sinh từ nhỏ mồ côi cha mẹ được các tăng ni trên Thiếu Lâm Tự nuôi dưỡng đối với Cố Trường Sinh Thiếu Lâm Tự chẳng khác gì nhà của nó, đặc biệt Kim Chung Đại Sư đối xử với nó cực kỳ tốt, trong thâm tâm nó đã coi ông là nghĩa phụ.

    Thấy Thiếu Lâm Tự bị cháy Cố Trường Sinh cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về hướng Thiếu Lâm Tự, nó thầm cầu nguyện cho mọi người không bị làm sao cả.

    Oạch !

    Cố Trường Sinh ngã chổng kềnh ra đất .

    Cố Trường Sinh vội vàng bò dậy, nó đang định chạy tiếp thì phát hiện dường như mình vừa vấp phải thứ gì đó. Cố Trường Sinh quay đầu lại, vừa quay đầu lại nó đã thất thanh kêu lên:

    “ Đại sư !!! ”

    Thứ Cố Trường Sinh vừa vấp phải chính là Kim Chung Đại Sư. Kim Chung Đại Sư toàn thân bê bết máu, ngoài khuôn mặt vẫn khá nguyên vẹn ra thì những bộ phận khác chẳng còn ra hình hình thù gì nữa.

    Cậu bé luống cuống đỡ Kim Chung Đại Sư dậy , khóe mắt đã ngân ngấn nước mắt:

    “ Đại sư, đã xảy ra chuyện gì vậy ? Sao … sao người lại thành ra thế này ? Người … ”

    Kim Chung Đại Sư thở hổn hển, ra hiệu cho Cố Trường Sinh đừng hỏi:

    “ Trường Sinh ... con … không cần phải biết chuyện này thì hơn … Hiện giờ Thiếu Lâm đã bị hủy, mạng sống của ta cũng chắng còn bao nhiêu thời khắc nữa … Con hãy tìm một nơi nào đó sống … sống cho … thật tốt, ta bất tài không thể lo con nữa rồi … ”

    Cố Trường Sinh khẽ gạt nước mắt, nắm chặt bàn tay gầy gò của Kim Chung Đại Sư, nghẹn ngào cất tiếng :

    “ Con nhất định sẽ làm theo lời người dạy bảo, nhất định ! ”

    Kim Chung Đại Sư khẽ mỉm cười, hai tay run rẩy lấy ra một bọc vải bằng áo cà sa đẫm máu.

    “ Con trai ngoan … Đây là bí quyển Kim Chung Trạo mười ba tầng và quyền phổ La Hán Thập Bát Quyền ta chỉ có thể giữ được bộ tâm pháp này thôi giờ đây ta truyền lại nó cho con … ”

    Cố Trường Sinh ngây ra chưa kịp nói gì thì cảm thấy toàn thân nóng ran, trong nội thể như có một cơn lũ nóng rực cuồn cuộn chảy vào Khí Hải. Nó kêu thất thanh :

    “ Đại sư , người định … ”

    Kim Chung Đại Sư mỉm cười, nụ cười sáng lạn như hào quang của Phật Tổ Như Lai chiếu rọi khắp tam giới:

    “ Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho con, công lực Kim Chung Trạo năm mươi năm của ta giờ là của con. Với ngộ tính của con … chỉ cần siêng năng tập luyện sẽ nhanh chóng đạt đến Đệ Cửu Quan thôi, còn có đạt đến chung cực cảnh giới hay không thì còn … phải xem tạo hóa của con … Sau này khi luyện thành Đệ Cửu Quan con ... hãy đào dưới gốc Anh Đào sau nhà của con lên ... Ta xin lỗi ... có lẽ ta đã ủy thác ... cho con một trách nhiệm ... quá nặng nề ...

    Lời chưa dứt …

    Tay đã buông …

    Mắt đã nhắm …

    Người đã lạnh …

    Chỉ có máu vẫn không ngừng chảy …

    Cố Trường Sinh ngồi đó, ôm chặt thi thể của Kim Chung Đại Sư, nó không nói gì cũng không khóc hay làm gì cả, chỉ lặng im ngồi đó như một bức tượng vô hồn.

    Tuyết rơi,

    Trắng xoá.

    Ông trời đang thương tiếc cho nhân thế sinh tử vô thường đấy sao ? Hay đang cười nhạo thế nhân ngu xuẩn tự tàn sát lẫn nhau ?

    Tuyết phủ lên hai mái đầu, phủ lên hai con người.

    Cố Trường Sinh chầm chậm bế Kim Chung Đại Sư lên, ngước nhìn về phía Thiếu Lâm Tự vẫn đang bốc khói. Ánh mắt của nó lúc đó đã không còn thơ ngây hồn nhiên nữa mà trở nên lãnh khốc vô tình.

    Nó chầm chậm cất tiếng, tựa như tiếng khóc, tiếng khóc vô cùng thê lương, vô cùng thương tâm:

    “ Sư phụ … Dù người chưa thu nhận con làm đồ đệ, con vẫn coi người là sư phụ . Sư phụ an tâm, con nhất định sẽ thực hiện lời hứa với sư phụ . ”

    Cố Trường Sinh lẩm bẩm :

    “ Thiếu Lâm một ngày tự nào đó … sẽ được trùng quang !!! ”

    ...

    Cố Trường Sinh trở thành đệ tử tục gia cuối cùng của Thiếu Lâm Tự nhưng không phải chỉ có một mình nó là đệ tử tục gia còn sống sót.

    Bởi vì vẫn còn một người nữa , đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự duy nhất còn sống sót, môn nhân Thiếu Lâm Tự duy nhất còn sống sót.

    Người đó hiện giờ đang đứng trên bức tường cao vỡ nát.

    Người đó hiện giờ đang nhìn chằm chằm vào biển lửa đang thiêu đốt Thiếu Lâm Tự thành tro bụi, người đó, y, không nói gì cả cũng không có phản ứng gì cả.

    Trầm mặc cô quạnh.

    Đơn độc u sầu.

    Y nhẹ nhàng thốt lên :

    “ Sư phụ, đệ tử Lăng Phong đã trở về rồi đây. Sư phụ, trước đây người luôn răn dạy con không được sát sinh nhưng lần này xem ra con phải trái lời sư phụ rồi.

    Trong lời nói của Lăng Phong có sát ý, trong ánh mắt của y tràn ngập sát khí , toàn thân của y toát lên một mùi hương , mùi hương của tử vong .

    Lăng Phong, như là hiện thân của tử vong, cũng là hiện thân cho cơn phong ba sắp tới của võ lâm .

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Ngọc Kỳ Lân, ngày 06-09-2019 lúc 12:01.

    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  4. #3
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 2: Hành tẩu Giang hồ.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    Sáu năm sau khi Thiếu Lâm diệt môn, những người là đệ tử Thiếu Lâm dù nội gia hay tục gia sống bên ngoài Thiếu Lâm Tự đều bị sát hại dã man, võ công Thiếu Lâm danh tiếng lừng lẫy cuối cùng cũng bị thất truyền trong giang hồ.

    Cố Trường Sinh hiện tại đã mười tám tuổi, sau năm năm tập luyện Kim Chung Trạo và La Hán Quyền, y quyết định truy tìm hung thủ diệt môn Thiếu Lâm, mục đích chỉ có một: báo thù!

    Thiên hạ rộng lớn, biết tìm hung thủ nơi đâu? Cố Trường Sinh chỉ có 2 manh mối duy nhất một là võ công hung thủ sử dụng là Kim Chung Trạo hơn nữa ít nhất cũng đạt Thập Nhị Quan và thứ 2 là hung thủ có đồng bọn. Vì hung thủ đã sát hại gần như toàn bộ đệ tử Thiếu Lâm nên việc tìm hung thủ dựa vào võ công cũng dễ dàng hơn.

    Cố Trường Sinh rời núi Thiếu Thất gia nhập giang hồ nghe ngóng tin tức đã hơn một năm, y hiện tại sắp đến làng Tế Vũ, tỉnh Tứ Xuyên.

    Làng Tế Vũ có dấu vết của hung thủ diệt môn Thiếu Lâm.

    Trên đường đi qua một rừng trúc Cố Trường Sinh nghe thấy phía trước có tiếng đao kiếm giao phong vội vàng đến xem thử.

    Phía trước có hai nhóm người đang giao tranh mỗi nhóm khoảng hai mươi mấy người, nhóm thứ thứ nhất dựa vào trang phục có lẽ là người của phái Côn Luân còn nhóm còn lại có mang theo cờ hiệu hình đầu chó sói màu đen, là Hắc Lang Ngũ Thập Bát Lộ, một trong Thất Thập Nhị Lộ của Ma Giáo.

    Kể từ sau khi Thiếu Lâm Tự bị diệt, lục đại môn phái còn lại tranh giành chức vị võ lâm chí tôn mà tự tàn sát lẫn nhau kết quả Ma Giáo làm ngư ông đắc lợi, phất cờ quật khởi trở lại, đánh chính đạo đến trở tay không kịp.

    Chính đạo võ lâm từ đó nguyên khí đại thương còn ma đạo thì ngang nhiên hoành hành.

    Ma Giáo chia làm bảy mươi hai lộ xếp theo thứ tự từ một đến bảy mươi hai mỗi lộ do một vị Kỳ Chủ đứng đầu, số hiệu lộ càng cao thì võ công các Kỳ Chủ và thành viên trong đó càng cao nghe nói Giáo Chủ Ma Giáo võ công đã đạt hoá cảnh đăng phong tạo cực, trên giang hồ không có đối thủ.

    Côn Luân tuy là một trong Thất Đại Môn Phái nhưng vẫn bị Hắc Lang Lộ áp đảo, tử thương không ít. Hiện tại Côn Luân chỉ còn lại năm người có thể chiến đấu, Cố Trường Sinh một năm nay lăn lộn giang hồ nên cũng biết chút kiến thức, năm người này y từng gặp qua là Côn Luân Ngũ Tú.

    Hắc Lang Lộ chỉ bị thương bốn năm người hiện tại vẫn còn hơn hai mươi người đang chiến đấu, thủ lãnh bọn chúng có lẽ là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Hắc Lang Lộ, chỉ xếp thứ năm mươi tám nhưng võ công có thể áp đảo được Côn Luân Ngũ Tú, Ma Giáo quả nhiên lợi hại.

    Cố Trường Sinh nhìn kỹ thì phát hiện vẫn còn một nhóm thứ ba, bọn họ có khoảng mười mấy người, chỉ là dân thường. Xem ra những người dân này đang trên đường đến trấn thì bị Hắc Lang Lộ chặn đường giết người cướp của, Côn Luân thấy vậy ra tay tương trợ, hai bên ác chiến một trận.

    Hiện tại người dân vô tội chỉ còn lại một đứa bé trai khoảng chín, mười tuổi đang gào khóc bên thi thể một thiếu phụ có lẽ là mẫu thân của cậu bé.

    Ma Giáo tàn độc, một đại hán cầm đao chuẩn bị chặt đầu cậu bé, Côn Luân Ngũ Tú nhìn thấy thảm cảnh nhưng lực bất tòng tâm, bọn họ đang bị vây công, e rằng cũng sắp theo chân cậu bé đáng thương.

    Keng!

    Đao gãy nhân vong, may mắn là người đến nương tay nên gã đại hán chỉ bị một quyền văng ra sau bất tỉnh.

    Cố Trường Sinh trung hậu thiện lương gặp ác sao có thể khoanh tay làm ngơ? Lập tức hiện thân tương trợ.

    Hai bên chính tà đang giao chiến vì sự xuất hiện của Cố Trường Sinh mà dừng lại, cậu bé cũng vì sự xuất hiện của Cố Trường Sinh mà ngừng khóc.

    Năm sáu tên Ma Giáo khác thấy đồng bọn bị đánh liền cầm đao kiếm nhất tề xông lên.

    Mấy tên này chỉ là đám lâu la, binh khí bình thường, công lực cũng tầm thường nên Cố Trường Sinh chỉ cần vận lên Kim Chung Trạo Đệ Ngũ Quan đã dễ dàng chấn gãy binh khí và chấn lui bọn chúng.

    Kim Chung Trạo vang danh thiên hạ, tuy tầng năm chưa đạt cảnh giới ngưng khí thành hình nhưng trong mắt cao thủ, lập tức có thể nhìn ra.

    Côn Luân Ngũ Tú và kẻ đứng đầu nhóm Hắc Lang Lộ đương nhiên nhìn ra. Hắn ta ngồi trên lưng ngựa, thái độ cao cao tại thượng quát lớn:

    "Kim Chung Trạo? Ngươi có quan hệ gì với Thiếu Lâm? Mau xưng danh tính!"

    Cố Trường Sinh thầm nghĩ, võ công đám Ma Giáo này không tầm thường nếu giao phong chắc chắn y phải dùng đến thực lực chân chính, dù sao cũng đã lộ không cần thiết phải che dấu thân phận nữa. Cố Trường Sinh chắp tay hành lễ:

    "Tại hạ Thiếu Lâm tục gia đệ tử Cố Trường Sinh! Dám hỏi quý tánh đại danh?"

    Cố Trường Sinh ngoan hiền lễ phép khiến kẻ trên lưng ngựa trong chốc lát nảy sinh hảo cảm, hắn ta bật cười vuốt râu:

    "Ta là Tỳ Sa Môn Thiên, đứng đầu Tứ Đại Thiên Vương của Hắc Lang Lộ. Nghe nói Thiếu Lâm đã diệt môn không ngờ vẫn còn truyền nhân hơn nữa còn là một thiếu niên cao thủ, hậu sinh khả uý! Hậu sinh khả uý!"

    Côn Luân phái một trung niên chắp tay:

    "Thiếu hiệp đa tạ đã ra tay tương trợ, chúng tôi vô năng không thể cứu những người dân vô tội. Xin thiếu hiệp hãy dẫn cậu bé đó đi, ở đây xin cứ để Côn Luân Ngũ Tú chúng tôi lo liệu!"

    Cố Trường Sinh hỏi:

    "Dám hỏi các vị là?"

    Trung niên đáp:

    "Tại hạ là Côn Luân Nhất Tú Hà Thành Vân còn đây là các huynh đệ của ta Điền Chính Quốc, Phác Xán Liệt, Kim Hựu Khiêm và Lý Đại Huy!"

    Cố Trường Sinh chắp tay:

    "Thì ra Côn Luân Ngũ Tú nổi danh giang hồ, vãn bối có mắt không thấy Thái Sơn xin các vị tiền bối lượng thứ. Thứ lỗi vãn bối nói thẳng Ma Giáo người đông thế mạnh còn các vị tiền bối đã thọ thương nếu các vị đánh tiếp dù thắng cũng tổn thất không hề nhỏ vừa hay Kim Chung Trạo của vãn bối có lợi chiến số đông, xin các vị hãy bảo vệ cậu bé này còn Ma Giáo hãy giao cho vãn bối xử lý!"

    Cố Trường Sinh là tìm cách hạ đài cho Côn Luân Ngũ Tú, Hà Thành Vân cũng không muốn từ chối ý tốt của y, ông chắp tay:

    "Đa tạ Cố thiếu hiệp, vậy Ma Giáo đành nhờ cả vào thiếu hiệp!"

    Côn Luân Ngũ Tú lùi ra sau, lâu la Hắc Lang Lộ cũng không cản trở, năm người bọn họ đứng chắn trước cậu bé. Cố Trường Sinh nhẹ nhàng bước tới đứng trước cả đám Hắc Lang Lộ, y nói:

    "Tại hạ còn có việc bên người mời các vị hãy lên hết một lượt!"

    Cố Trường Sinh thực sự có việc bên người nhưng câu nói của y trong mắt người khác lại bị nghe thành có ý ngạo mạn, Tỳ Sa Môn Thiên bật cười:

    "Được lắm tiểu tử! Bổn Thiên Vương không phải tiểu nhân ỷ đông hiếp yếu, chỉ cần người đánh thắng ta thì ta sẽ tha cho tất cả bọn ngươi!"

    Cố Trường Sinh mỉm cười:

    "Nhất ngôn vi định!"

    Lời vừa dứt Tỳ Sa Môn Thiên phi thân rời khỏi lưng ngựa lao về phía Cố Trường Sinh, hai đôi trảo sắc như móng vuốt sói dữ hoá thành màu tím âm độc bấu vào ngực Cố Trường Sinh, Ma Lang Quỷ Trảo thức thứ nhất Ma Lang Phệ.

    Xoẹt!

    Tỳ Sa Môn Thiên dùng lực đâm sâu mười ngón tay vào ngực Cố Trường Sinh, Ma Lang Phệ uy lực cực ghê gớm kình lực hộ thân Kim Chung Trạo Đệ Ngũ Quan cũng không chịu nổi khiến Cố Trường Sinh phải dùng đến Đệ Thất Quan.

    Kim Chung Trạo Đệ Thất Quan cứng rắn hơn Đệ Ngũ Quan và lực phản chấn cũng mạnh hơn, Tỳ Sa Môn Thiên bị chấn văng ra sau để lại trước ngực Cố Trường Sinh mười lỗ. Đệ Thất Quan đủ cứng nên Cố Trường Sinh chỉ đau chứ không bị thương.

    Tỳ Sa Môn Thiên bị chấn lui nhưng hắn ta lại lộ ra vẻ thống khoái vì chiêu đầu tiên chỉ là thăm dò, kẻ địch càng mạnh thì niềm vui chiến thắng càng lớn bấy nhiêu.

    "Nghe danh không bằng gặp mặt, Kim Chung Trạo quả nhiên cứng như lời đồn nhưng tiểu huynh đệ liệu có thể chịu được mấy chiêu của ta đây?"

    Cố Trường Sinh mỉm cười tự tin:

    "Thiên Vương quá khen tại hạ không dám nhận, mời Thiên Vương tiếp tục chỉ giáo!"

    "Tuyệt!"

    Tỳ Sa Môn Thiên lại tiếp tục tấn công, bóng trảo mật tập che kín trời đất hoàn toàn không chừa kẽ hở cho địch.

    Cố Trường Sinh biết đối thủ lợi hại nên vận hết nội lực Đệ Thất Quan lên chống đỡ nhưng y không phòng thủ mà lao lên, năm thức liên hoàn La Hán Thập Bát Quyền - Cử Bát La Hán, Kỵ Tượng La Hán, Thám Thủ La Hán, Thác Tháp La Hán và Phục Hổ La Hán cùng lúc công vào ngực Tỳ Sa Môn Thiên.

    Cả hai cùng trúng đòn, Cố Trường Sinh trúng bốn mươi ba trảo còn Tỳ Sa Môn Thiên chỉ trúng ba quyền nhưng Tỳ Sa Môn Thiên lại bị thương nặng hơn vì Kim Chung Trạo đã đỡ hết bốn mươi ba trảo, không cần phòng thủ chỉ có tấn công vì Cố Trường Sinh đã Kim Chung Trạo phòng thủ.

    Cách đánh liều mạng này lại phù hợp nhất với Kim Chung Trạo, ta và ngươi xem ai cứng hơn?

    Tỳ Sa Môn Thiên vừa chiến đã bất lợi nhưng hắn vẫn cực kỳ thoả mái vì hắn vẫn còn chưa dùng toàn lực, hắn cười lớn:

    "Tiểu huynh đệ quả nhiên có cân lượng, ép ta phải dùng đến tầng bảy Ma Lang Công nhưng ta báo trước nếu ta dùng đến tầng bảy cậu sẽ phải chết!"

    Ma Lang Công xếp thứ năm mươi bảy trong bảy mươi hai Ma Công của Ma Giáo, Ma Lang Công có tất cả chín tầng nghe nói tầng chín uy lực cực kỳ ghê gớm, thậm chí còn có thể hoá thân thành Tận Thế Khủng Bố Chi Lang trong thần thoại. Tỳ Sa Môn Thiên đã luyện thành tầng tám trong Hắc Lang Lộ chỉ thua kém một mình Hắc Lang Kỳ Chủ, hắn cực kỳ tự tin vào bản thân nên chỉ dùng tầng bảy để giết Cố Trường Sinh.

    Tầng bảy vừa khởi động đôi trảo của Tỳ Sa Môn Thiên đã chuyển thành màu đen, một luồng khí màu đen tỏa ra từ trảo tựa như một làn khói.

    Tỳ Sa Môn Thiên nghiêm túc rồi!

    Kẻ địch đã nghiêm túc còn Cố Trường Sinh từ lúc bắt đầu trận chiến chưa bao giờ lơ là, y vận lên Đệ Cửu Quan, hai mắt y phát ra kim quang rực rỡ.

    Tỳ Sa Môn Thiên đưa một trảo lên trời, hắn hét lớn "Quần Lang Phệ!" Hắc khí từ trảo tỏa ra cuồn cuộn ảo hoá thành năm mươi bảy con hắc lang, tất cả đều kinh ngạc chiêu này không ngờ lại có thể đạt cảnh giới ngưng khí thành hình.

    Ngưng khí thành hình là một cảnh giới mà chỉ có cao thủ nhất đẳng mới làm được, cảnh giới nói dễ hiểu là ngưng tụ nội lực tạo thành hình dạng ví dụ binh khí, thú dữ... khi thành hình thì uy lực của chiêu thức cũng sẽ tăng lên gấp bội.

    Tỳ Sa Môn Thiên hét lớn "Lên!" rồi điều khiển năm mươi bảy hắc lang xông lên tấn công Cố Trường Sinh, răng nanh và móng vuốt liên tục công kích lên người Cố Trường Sinh nếu không phải y có Kim Chung Trạo hộ thân thì đã bị xé xác tại chỗ rồi.

    Cố Trường Sinh bình tĩnh sử ra hết mười tám thức Thập Bát La Hán Quyền nhưng hắc lang quá đông y cũng chỉ có thể đánh nát được hai mươi con hơn nữa hắc lang cực kỳ hung bạo, kình khí hộ thân Đệ Cửu Quan đã bị nứt nhiều chỗ, sắp sửa vỡ nát khi đó Cố Trường Sinh e rằng khó qua cửa tử.

    Cố Trường Sinh hét lớn một tiếng, kim quang thấu phát ra ngoài cơ thể tạo thành một cái chuông vàng bảo vệ y, chuông vàng cao khoảng bảy thước bán kính khoảng bốn thước, chuông vàng dù là do nội lực tạo thành nhưng sống động như thật, hoa văn phù điêu như lai, bồ tát, la hán hay rồng bay phụng múa lửa nước gió mây cây cối trên mặt chuông cực kỳ sinh động và tinh xảo.

    Kim Chung Trạo Đệ Thập Quan, ngưng khí thành hình!

    Kim Chung Trạo là một trong tám ngạnh công cứng nhất thiên hạ: Kim Cang Bất Hoại Thể, Cửu Đỉnh Thần Công, Kim Long Ấn, Hồ Lô Thần Công, Thiên Cung Đế Khuyết, Kim Thân Thiết Cốt Đồng Bì Công, Kim Chung Trạo, Chiến Khải Thần Công.

    Trong bát đại ngạnh công Kim Chung Trạo xếp thứ bảy.

    Ngạnh công là ngoại công, người tu luyện rèn luyện cơ thể bên ngoài để đạt được cơ thể cứng rắn như sắt sắt thép tuy nhiên bát đại ngạnh công thuộc nội ngoại công tức là bên ngoài rèn luyện sự cứng rắn bên trong tu tập nội lực thậm chí có một số chỉ là nội công nhưng vì lực phòng vệ quá mạnh mà được xếp vào ngạnh công ví dụ Cửu Đỉnh Thần Công, Kim Long Ấn, Hồ Lô Thần Công.

    Bước đầu thành công của ngạnh công là tu luyện được hộ thân kình bao vệ bên ngoài cơ thể, hộ thân kình này nói dễ hiểu giống như một lớp da thứ hai bao bọc cơ thể, nội lực càng mạnh thì hộ thân kình càng mạnh.

    Bước tiếp theo là tạo thành được hộ trạo, cảnh giới ngưng khí tạo hình chỉ có cao thủ nhất đẳng mới làm được. Hộ trạo là một lớp nội ngoại kình bao bọc bên ngoài cơ thể, không như hộ thân kình dính sát cơ thể hộ trạo thường cách cơ thể từ vài tấc đến vài trượng, hộ trạo cực kỳ cứng rắn, cứng gấp đôi hộ thân kình và thông thường sẽ mang hình dạng đặc trưng của bộ võ công đó ví dụ Kim Chung Trạo là một cái chuông vàng, Chiến Khải Thần Công hộ trạo có hình dạng một bộ áo giáp chiến đấu hoàng kim hay Thiên Cung Đế Khuyết là một tập thể kiến trúc cung điện của Ngọc Hoàng trong truyền thuyết vân vân tuy nhiên Kim Chung Trạo phải luyện đến Đệ Thập Quan mới ngưng khí thành hình được.

    Bất kỳ ngạnh công nào đều có điểm yếu trừ Kim Cang Bất Hoại Thân, nếu tấn công vào điểm yếu sẽ phá được ngạnh công đó tất nhiên Kim Chung Trạo cũng vậy, điểm yếu của Kim Chung Trạo gọi là trạo môn, luyện đến Đệ Thập Quan thì trạo môn còn 5 thốn nếu luyện đến chung cực Đệ Thập Tam Quan thì trạo môn còn lại 1 thốn (1 thốn = 3,33 cm).

    Ngạnh công ngoài cứng rắn ra còn có một điều đặc biệt gọi là lực phản chấn, lực công kích chả kẻ địch mạnh bao nhiêu thì lực phản chấn trả lại cho kẻ càng mạnh bấy nhiêu.

    Kim Chung Trạo Đệ Thập Quan có
    thể ngưng khí thành hình nên không chỉ hộ thân kình mà Kim Chung hộ trạo cũng cứng rắn hơn Đệ Cửu Quan gấp bội, Đệ Thập Quan và Đệ Cửu Quan cách biệt chỉ một tầng nhưng chênh lệch như trời và đất, từ Đệ Thập Quan trở đi nội và ngoại công của người luyện đều bước lên một tầng thứ mới.

    Đệ Thập Quan vừa hiển lộ những chỗ hộ thân kình bị nứt lập tức được tu bổ còn Kim Chung hộ trạo đỡ hết đòn tấn công của hắc lang thậm chí còn chấn tan toàn bộ bọn chúng.

    Hắc lang bị chấn tan nhưng mối uy hiếp chưa tan biến vì mối uy hiếp thực sự đến từ Tỳ Sa Môn Thiên.

    Tỳ Sa Môn Thiên biến mất rồi !

    Uy hiếp chân chính đã đến rồi !

    Đôi hắc trảo đen ngòm như màn đêm đã đến rồi !

    Đôi hắc trảo quán đầy nội lực Ma Lang Công tầng tám xuyên qua Kim Chung hộ trạo, xuyên qua hộ thân kình của Cố Trường Sinh chộp lấy yết hầu của y. Không gì có thể cản nổi dù là Kim Chung Trạo Đệ Thập Quan, tầng tám Ma Lang Công thực sự không có gì có thể cản nổi?

    Đạo cao một thước ma cao một trượng.

    Cố Trường Sinh là "đạo" hay "ma"? Không biết, chỉ biết y vẫn còn thực lực để cản tầng tám Ma Lang Công đó là...

    Cố Trường Sinh gầm lớn, Kim Chung hộ trạo phát sáng rực rỡ hơn lúc trước chấn lui Tỳ Sa Môn Thiên. Tỳ Sa Môn Thiên bị chấn lui về sau đôi mắt mở to như không thể tin vào mắt mình, hắn nghiến răng ken két:

    "Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan!!!"

    Sau năm năm tu luyện không ngờ Cố Trường Sinh đã đạt cảnh giới như Kim Chung Đại Sư ngày xưa, phải biết rằng Kim Chung Trạo là tuyệt kỹ khó luyện nhất chỉ trong Thất Thập Nhị Tuyệt Kỹ của Thiếu Lâm. Trong lịch sử Thiếu Lâm kể từ lúc thành lập đến nay luyện đến Đệ Thập Tam Quan chỉ có vỏn vẹn mười người kể cả Bồ Đề Đạt Ma hơn nữa họ cũng phải tốn từ năm mươi năm năm mới luyện thành còn Đệ Thập Nhất Quan có khoảng ba mươi người nhưng người luyện nhanh nhất cũng phải ba mươi năm. Cố Trường Sinh được Kim Chung Đại Sư truyền nội công nên một bước lên mây đạt được Đệ Bát Quan nhưng chỉ trong năm năm có thể từ Đệ Bát Quan nâng lên Đệ Thập Nhất Quan quả thực tốc độ luyện tập cũng quá biến thái, không lẽ y là thiên tài luyện võ ngàn năm có một?

    Câu trả lời là không! Cố Trường Sinh đầu óc vốn đơn giản, có nhiều đoạn khẩu quyết Kim Chung Trạo y đọc còn không hiểu nhưng đổi lại y siêng năng cần cù. Cố Trường Sinh đã tập luyện không ngừng nghỉ trong suốt sáu năm qua, y chưa nghỉ một ngày nào, y chưa một ngày nào buông lỏng bản thân, y tập luyện nhiều đến mức không ít lần chết đi sống lại chính vì vậy y có thể đột phá giới hạn bản thân để đạt được như ngày hôm nay.

    Ai bảo kẻ tầm thường cố gắng thì không bằng thiên tài? Thiên tài mà không biết cố gắng thì cũng chỉ là một kẻ tầm thường.

    Cũng vì Đệ Thập Nhất Quan người luyện nhanh nhất cũng ba mươi năm nên người trẻ nhất cũng trên ba mươi lăm tuổi ấy vậy mà Cố Trường Sinh niên kỷ chỉ mới mười tám đã luyện thành bảo sao Tỳ Sa Môn Thiên không kinh hãi? Bảo sao Tỳ Sa Môn Thiên không thể tin nổi?

    Tỳ Sa Môn Thiên sau khi bị chấn lui thì không tiếp tục tấn công nữa, không lẽ hắn đang dự tính điều gì? Cố Trường Sinh không quan tâm hắn có dự tính gì vì y tự biết bản thân trí tuệ có hạn nên không cần suy nghĩ quá nhiều, binh đến tướng ngăn dù gặp bất kỳ chuyện gì cứ dốc hết sức ra mà làm, nếu ngươi đã dốc hết sức ra mà làm thì dù thành hay bại cũng đâu phải hối hận?

    Cố Trường Sinh mỉm cười:

    "Thiên Vương..."

    Tỳ Sa Môn Thiên ngắt lời Cố Trường Sinh:

    "Trận chiến này hôm nay không cần phải đánh nữa, bổn thiên vương là người giữ chữ tín ta sẽ tha cho tất cả bọn ngươi! Tất cả, theo ta về!"

    Hắn nói xong liền thúc ngựa đi mất, đám lâu là cũng lên ngựa đuổi theo sau. Lâm trận quyết đoán, Tỳ Sa Môn Thiên dù là Ma Giáo cũng là một bậc quân tử.

    Nếu hỏi Tỳ Sa Môn Thiên có tự tin vào thực lực của mình hay không thì hắn sẽ trả lời là có, trả lời rất tự tin. Nhưng nếu hỏi hắn có tự tin có thể phá Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan hay không thì hắn sẽ trả lời là không. Kim Chung Trạo nổi danh giang hồ còn Ma Lang Công chỉ là ma công trung cấp trong Ma Giáo, muốn phá Đệ Thập Nhất Quan? Trừ phi Tỳ Sa Môn Thiên luyện thành tầng cuối Ma Lang Công.

    Kẻ địch đã rút lui Côn Luân Ngũ Tú và cậu bé cũng đi đến chỗ Cố Trường Sinh, cậu bé quỳ dập đầu cảm tạ:

    "Đa tạ đại ca đã cứu mạng tiểu đệ, đại ân đại đức này đệ xin khắc cốt minh tâm suốt đời không quên! Đệ nguyện làm thân trâu ngựa để báo đáp!"

    Cố Trường Sinh vội vàng đỡ cậu bé đứng dậy, y vẫn là không quen người khác quỳ trước mặt mình dù là cầu xin hay cảm tạ.

    "Nào nào đệ mau đứng dậy ta chỉ là thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ đệ không cần phải lấy thân báo đáp!"

    Hà Thành Vân thấy Cố Trường Sinh trung hậu thiện lương nên sinh lòng hảo cảm, ông mỉm cười:

    "Vừa rồi tình thế nguy hiểm cũng nhờ có Cố thiếu hiệp ra tay nghĩa hiệp, tại hạ thay mặt Côn Luân Ngũ
    Tú cảm tạ thiếu hiệp. Sau này nếu có chuyện gì Trương thiếu hiệp chỉ cần nói một tiếng Côn Luân Ngũ Tú chúng tôi nhất quyết không từ nan!"

    Cố Trường Sinh liên tục xua tay:

    "Vãn bối nào dám! Côn Luân các vị vì cứu dân thường vô tội mà hy sinh không ít người, tấm lòng hiệp nghĩa này vãn bối tự thẹn không bằng hơn nữa cứu nhân độ thế là thiên kinh địa nghĩa nào mong được báo đáp. Theo ý vãn bối chúng ta trước tiên vẫn nên chôn cất những người bị Ma Giáo giết hại trước đã không biết ý các vị tiền bối thế nào?"

    Côn Luân Ngũ Tú mỉm cười gật đầu đồng ý, Cố Trường Sinh quay sang hỏi cậu bé:

    "Đệ tên là gì?"

    Cậu bé nhanh nhảu đáp:

    "Đệ tên là Tiểu Tùng, mẫu thân đệ bảo đặt tên này là mong muốn đệ sống lâu như tùng thông..."

    Nhắc đến mẫu thân Tiểu Tùng cúi gằm mặt xuống, Cố Trường Sinh không giỏi ăn nói nên chỉ có thể vỗ vai an ủi nó.

    Đột nhiên Tiểu Tùng quỳ xuống, nó nói với ánh mặt kiên định:

    "Cố Trường Sinh đại ca, đệ có một thỉnh cầu mong huynh chấp nhận."

    Cố Trường Sinh chớp chớp mắt, y vội vàng đỡ Tiểu Tùng đứng dậy.

    "Đệ có thỉnh cầu gì cứ đứng dậy rồi nói, đừng có quỳ như thế!"

    Tiểu Tùng kiên quyết gạt tay Cố Trường Sinh ra, xem ra nó rất quyết tâm:

    "Cố đại ca, nếu huynh không nhận lời đệ sẽ không đứng dậy đâu. Đệ muốn huynh nhận đệ làm đệ tử!"

    Cố Trường Sinh ngớ người:

    "Cái gì? Đệ tử?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  5. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Lana,
  6. #4
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 3: Tử Thù - Tử Chiến.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    "Cái gì? Đệ tử?"

    "Vâng! Cố đại ca thần công cái thế đệ muốn bái huynh làm sư phụ, xin huynh hãy rủ lòng thương mà chấp nhận đệ! Đệ muốn sức mạnh để trả thù cho mẫu thân!"

    Cố Trường Sinh mỉm cười:

    "Ta võ nghệ còn chưa tinh sao dám chỉ dạy cho người khác? Ma Giáo hùng mạnh lại độc ác ta khuyên đệ nên bỏ qua mối thù này về nhà cố gắng học hành kiếm kế sinh nhai thì hơn."

    Khuyên người khác từ bỏ thù hận trong khi bản thân mình lại đang đi báo thù, Cố Trường Sinh thấy có chút hổ thẹn. Thực ra y là lo cho Tiểu Tùng, Ma Giáo người đông thế mạnh còn Tiểu Tùng thân cô thế cô báo thù khác nào lấy trứng chọi đá?

    Tiểu Tùng gào lớn, hai dòng nước mắt tuôn trào.

    "Thù giết mẹ sao có thể bỏ? Dù đệ có chết cũng không sợ! Nhà? Đệ làm gì còn nhà để về nữa? Đệ mồ côi cha từ nhỏ, cách đây không lâu
    làng đệ bị Ma Giáo đốt nên hai mẹ con đệ phải tha hương đến đây... bây giờ thì mẹ đệ cũng không còn nữa rồi..."

    Cố Trường Sinh thở dài, y cũng là cô nhi nên hiểu được cảm giác của Hoài An, đồng bệnh tương lân nên y đưa ra một quyết định. Cố Trường Sinh xoa đầu Tiểu Tùng:

    "Được rồi đệ đừng khóc nữa. Ta hiện tại không thể nhận đệ tử nhưng ta sẽ nhận đệ làm đệ đệ, từ nay về sau đại ca sẽ lo cho đệ. Được không?"

    Tiểu Tùng ngưng khóc gật gật đầu:

    "Dạ được!"

    Thế là từ nay Cố Trường Sinh và Tiểu Tùng đã không còn là cô nhi nữa vì họ đã có một người thân.

    Cố Trường Sinh quay sang nói với Hà Thành Vân:

    "Hà tiền bối, vãn bối có một chuyện muốn nhờ các vị giúp đỡ. Vãn bối còn có chút chuyện phải giải quyết không tiện dẫn theo Tiểu Tùng nên mong các vị chiếu cố nó vài ngày, sau khi xong việc vãn bối sẽ lập tức đến đón nó về."

    Hà Thành Vân gật đầu đồng ý:

    "Cố thiếu hiệp yên tâm mấy ngày tới ta sẽ chăm sóc Tiểu Tùng thật tốt. Sáu người chúng ta sẽ đến trấn Đông Lai đợi thiếu hiệp, đến lúc đó nhất định phải uống một trận cho thống khoái!"

    "Nhất định!"

    Sau đó bọn họ chôn cất những người đã chết, Côn Luân Ngũ Tú dẫn theo Tiểu Tùng đến Đông Lai Trấn còn Cố Trường Sinh vào làng Tế Vũ.


    ***

    Cố Trường Sinh đã trọ lại làng Tế Vũ một ngày nhưng y vẫn chưa tìm được manh mối gì về hung thủ diệt môn Thiếu Lâm.

    Hôm nay là ngày thứ hai Cố Trường Sinh tiếp tục đi dò hỏi, đang đi trên đường thì y vô tình va phải một người trung niên cao gầy, người trung niên đó vội vàng xin lỗi Cố Trường Sinh rồi đi tiếp.

    Cố Trường Sinh cau mày.

    Cố Trường Sinh liền gọi với theo:

    "Xin các hạ dừng chân, tại hạ có chuyện hỏi!"

    Người trung niên quay đầu lại, hắn ta trác tứ tuần, khuôn mặt và trang phục đều bình thường có lẽ là một nông dân. Người trung niên hỏi:

    "Vị tiểu huynh đệ này có chuyện gì muốn chỉ giáo?"

    Cố Trường Sinh chắp tay hành lễ:

    "Xin hỏi cao danh quý tính của các hạ cho tiện về xưng hô?"

    "Ta tên là Trịnh Nhuận Ngũ. Còn tiểu huynh đệ?"

    Cố Trường Sinh đáp:

    "Tại hạ là Cố Trường Sinh. Xin hỏi các hạ có học qua võ công không? Ví dụ võ công Thiếu Lâm chẳng hạn?"

    Trịnh Nhuận Ngũ bật cười:

    "Ta chỉ là một nông dân bình thường, trước giờ chưa từng học qua võ công. Cố huynh đệ có lẽ nhận nhầm người chăng?"

    Trịnh Nhuận Ngũ vừa dứt lời Cố Trường Sinh đã đánh ra một chiêu Tháp Thác La Hán vào bụng hắn, tại sao một người trung hậu như Cố Trường Sinh lại ra tay đánh người vô tội?

    "Nếu vậy tại sao các hạ lại biết Kim Chung Trạo?"

    Cố Trường Sinh bẩm sinh có năng lực cảm ứng hơn người thường, lúc nãy va phải Trịnh Nhuận Ngũ thì Cố Trường Sinh phát hiện Trịnh Nhuận Ngũ biết Kim Chung Trạo hơn nữa ít nhất cũng đạt Thập Quan. Cố Trường Sinh khẳng định Trịnh Nhuận Ngũ biết Kim Chung Trạo chỉ là không biết Trịnh Nhuận Ngũ là bạn hay thù mới hỏi thăm dò không ngờ Trịnh Nhuận Ngũ phủ định, không còn cách nào khác y đành phải dùng võ lực để ép ra mặt thật của Trịnh Nhuận Ngũ.

    Oành!

    Một tiếng nổ lớn vang lên!

    Cố Trường Sinh chưa kịp đả thương Trịnh Nhuận Ngũ thì đã lãnh trọn một chưởng cực mạnh vào bụng, lực đạo mạnh đến mức đánh Cố Trường Sinh lún xuống đất, mặt đất nứt nẻ tạo thành một cái hố.

    Chưởng của Trịnh Nhuận Ngũ phá được cả Kim Chung hộ trạo lẫn kình khí hộ thân của Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan, vừa mới giao phong Cố Trường Sinh đã nhận ra thực lực của đối phương, Chu Sa Chưởng và Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhị Quan.

    Chu Sa Chưởng là chưởng pháp đứng đầu Thất Thập Nhị Tuyệt Kỹ, âm hàn thích cốt, khi sử dụng thì bàn tay sẽ biến thành màu đỏ như máu và chỗ bị trúng chưởng cũng sẽ để lại vết chưởng màu đỏ. Chưởng này không cần chạm vào đối phương vẫn có thể đả thương từ xa, kình khí xuyên vào cơ thể phá hủy kinh mạch và mọi thứ bên trong.

    Luyện Chu Sa Chưởng không dễ, luyện Kim Chung Trạo Thập Nhị Quan lại càng khó hơn, Cố Trường Sinh càng lúc càng khẳng định đây là kẻ thù diệt môn Thiếu Lâm.

    Vẻ mặt của Trịnh Nhuận Ngũ từ hiền lành chuyển sang độc ác, hắn cười nhéch méch:

    "Thằng nhãi ranh chán sống! Tao không đi tìm mày thì thôi mày còn dám tự vác xác tới? Đúng là tự tìm chết!"

    Cố Trường Sinh nghiến răng ken két, chưa bao giờ y tức giận đến vậy trừ ngày hôm đó ra:

    "Ngươi là một trong những kẻ đã diệt môn Thiếu Lâm Tự đúng không?"

    Trịnh Nhuận Ngũ bật cười, hắn cười thật sung sướng, hắn cười thật sảng khoái, hắn cười thật thỏa mãn:

    "Đúng vậy! Thì sao nào?..."

    "Thì ngươi đi chết đi!"

    Cố Trường Sinh gầm lớn một tiếng vận lên toàn bộ công lực Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan, Kim Chung hộ trạo xuất hiện chấn lui Trịnh Nhuận Ngũ. Trịnh Nhuận Ngũ còn chưa kịp phản ứng thì bóng quyền đã táp vào mặt, Cố Trường Sinh dồn toàn bộ công lực cả đời vào song quyền thi triển ra liên hoàn La Hán Thập Bát Quyền, bảy mươi hai quyền như bão táp nhưng không không thể xuyên qua lớp phòng ngự của Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhị Quan, chỉ cách nhau một tầng nhưng chênh lệch như trời và đất.

    Trình Nhuận Ngũ cười lớn:

    "Tiểu tử! Nếu hôm nay không giết chết mày thì tao không phải là Trịnh Nhuận Ngũ!"

    Trình Nhuận Ngũ lại thi triển một tuyệt học khác của Phật Môn là Như Lai Thần Chưởng <Phật Quang Phổ Chiếu> chưởng quán đầy kình lực Kim Chung Thập Nhất Quan công kích vào đỉnh đầu, ngực trái và bụng Cố Trường Sinh. Tấn công thất bại Cố Trường Sinh chỉ có thế dốc hết sức vào Kim Chung hộ trạo Đệ Thập Nhất Quan để chống đỡ.

    Hộ trạo nát tan, hộ thân kình cũng chịu chung số phận, Cố Trường Sinh trúng bốn chưởng phun ra một vòi máu, bắn ra sau hơn cả chục trượng.

    "Tiểu tử ngươi đến để báo thù? Đừng làm ta mắc cười! Ngay cả thực lực báo thù còn không có mà còn dám vác mặt đến? Đừng lo ta sẽ cho ngươi đoàn tụ với đám lừa trọc đó ngay thôi!"

    Thiếu Lâm cao thủ như mây vậy mà hung thủ diệt môn có thể hạ sát toàn bộ điều đó chứng tỏ võ công bọn chúng cực kỳ cao cường, Cố Trường Sinh sao không biết? Cố Trường Sinh có thể nóng lòng báo thù nhưng tuyệt đối không phải ngựa non háu đá, y dám đến báo thù vì y đã cải tiến Kim Chung Trạo lên một cảnh giới mới, hy vọng có thể bù đắp chênh lệch cấp độ.

    Cố Trường Sinh hít sâu rồi từ từ thở ra, y tản công rồi vận lên Kim Chung Trạo Đệ Nhất Quan, một Kim Chung hộ trạo chỉ bằng một cái đầu Cố Trường Sinh xuất hiện. Cái gì đây? Bị đánh đến phát điên muốn vận công lại từ đầu nhưng chỉ Đệ Thập Quan trở lên mới xuất hiện hộ trạo tại sao Đệ Nhất Quan cũng có hộ trạo? Cố Trường Sinh tiếp tục vận lên Đệ Nhị Quan một Kim Chung hộ trạo khác to bằng hai cái đầu xuất hiện cứ thế khi Cố Trường Sinh thôi động đến Đệ Thập Nhất Quan thì có mười một Kim Chung hộ trạo, kích thước cũng như chi tiết họa tiết tăng dần theo các quan, điều này hoàn toàn khác biệt với việc chỉ có một hộ trạo như Kim Chung Trạo thông thường.

    "Bàng môn tả đạo! Ngươi mà cũng vỗ ngực tự xưng đệ tử chính tông Thiếu Lâm? Ngươi hoàn toàn không xứng đáng với Kim Chung Trạo!"

    "Ngươi mới là kẻ không xứng! Ngươi không xứng để nói mấy lời đó!"

    Cải tiến Kim Chung Trạo của Cố Trường Sinh là khiến cho Kim Chung Trạo có thể tấn công, cũng không hẳn là cải tiến mà là phá cách mới đúng. "Lên!" Cố Trường Sinh thét lớn một tiếng, mười một Kim Chung hộ trạo như mũi tên rời cung lao tới, mười một Kim Chung hộ trạo của Cố Trường Sinh và Kim Chung hộ trạo của Trịnh Nhuận Ngũ va chạm phát ra tiếng nổ vang rền, xung kích va chạm mạnh đến mức Kim Chung hộ trạo Đệ Thập Nhị Quan xuất hiện nhiều vết nứt còn Trịnh Nhuận Ngũ có hộ trạo bảo vệ nhưng vẫn bị chấn đến thổ huyết.

    Tuy nhiên mười một Kim Chung hộ trạo của Cố Trường Sinh cũng vỡ tan thành từng mảnh, Trịnh Nhuận Ngũ thấy vậy vui mừng cười lớn:

    "Tà ma ngoại đạo bị vỡ nát hết là phải! Bây giờ để ta xem ngươi còn gì đấu với ta?"

    Cố Trường Sinh không hoảng loạn cũng không bị lời nói đối phương khiêu khích, y từ tốn nói:

    "Vẫn chưa kết thúc! Bây giờ ta sẽ chém nát Kim Chung Trạo của người ra làm tám mảnh!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★


  7. #5
    Ngày tham gia
    May 2014
    Bài viết
    1,068
    Xu
    1,592

    Mặc định




    Chương 4: Trận Trung Vong.



    Tác giả: Ngọc Kỳ Lân



    "Vẫn chưa kết thúc! Bây giờ ta sẽ chém nát Kim Chung Trạo của người ra làm tám mảnh!"

    Cố Trường Sinh đưa tay lên trời, y hét lớn:

    "Khắc Nhập!"

    Những mảnh Kim Chung hộ trạo bị vỡ như có linh tính lao về tụ lại trên tay Cố Trường Sinh, tụ thành một thanh hoàng kim trường đao. Trương Nhuận Ngũ cau mày, tên tiểu quỷ này lại giở trò gì đây? Kim Chung Trạo đến tay Cố Trường Sinh lại thiên biến vạn hoá, dị ngụy khó lường.

    Cố Trường Sinh muốn cải tiến Kim Chung Trạo từ võ công phòng thủ sang tấn công nên ngoài việc tạo ra mỗi tầng một Kim Chung hộ trạo có thể rời xa người thì còn một kỹ năng khác gọi là <Khắc Nhập -Khắc Xuất> Khi dùng <Khắc Xuất> Kim Chung hộ trạo sẽ phân giải ra thành nhiều mảnh còn <Khắc Nhập> các mảnh Kim Chung hộ trạo sẽ tụ lại thành nhiều hình dạng khác nhau, hiện tại Cố Trường Sinh đang sử dụng hình dạng Đao, y gọi thanh đao này là Kim Chung Đao.

    Kim Chung Đao có độ cứng tương đương với tổng cộng mười một Kim Chung hộ trạo từ Đệ Nhất Quan đến Đệ Thập Nhất Quan hơn nữa còn cực kỳ sắc bén, Cố Trường Sinh cho rằng thanh đao này còn cứng hơn Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhị Quan.

    Cố Trường Sinh chỉ vô tình ngộ ra được kỹ năng <Khắc Nhập Khắc Xuất> nhưng y không biết rằng sau này cũng có một thiên tài không hẹn mà cùng ý tưởng với y, người đó là truyền nhân Chiến Khải Thần Công đời thứ mười, Từ Tử Lăng.

    Tụ đao thành công Cố Trường Sinh dồn hết sức lực lẫn tu vi cả đời vào Kim Chung Đao, một đao đơn giản chém từ trên xuống, toàn lực nhất kích!

    Trịnh Nhuận Ngũ ỷ vào Kim Chung Trạo không thèm đỡ đòn hay phản công, hắn để mặc Cố Trường Sinh chém đến, hắn muốn xem đao cứng hay Kim Chung Trạo của hắn cứng?

    Keng!

    Kết quả Kim Chung hộ trạo Đệ Thập Quan bị chém làm đôi, hộ thân kình của Trịnh Nhuận Ngũ cũng bị chém xuyên qua, lưỡi đao chỉ còn cách da thịt hắn nửa phân. Sinh tử quan đầu Trịnh Nhuận Ngũ không thể bảo lưu được nữa, hắn gầm lớn:

    "Con mẹ nó! Mày đi chết cho tao!"

    Nội kình hùng hậu từ trong người Trịnh Nhuận Ngũ phá thể mà ra chấn lui cả đao lẫn người Cố Trường Sinh. Hộ thân kình và Kim Chung Trạo lập tức được tu bổ không chỉ thế kích thước Kim Chung hộ trạo còn tăng lên, bây giờ hộ trạo có kích thước tương đương một căn phòng nhỏ, cao một trượng, bán kính nửa trượng.

    Cố Trường Sinh kinh hãi, y kinh hãi không phải vì Kim Chung Đao bị vỡ vụn mà là công lực của Trịnh Nhuận Ngũ, y nghiến răng ken két:

    "Không thể nào! Kim Chung Trạo Đệ Thập Tam Quan?!"

    Kim Chung Trạo Đệ Thập Tam Quan là đỉnh phong của Kim Chung Trạo, từ khi Bồ Đề Đạt Ma sáng lập Thiếu Lâm đến nay chỉ có mười người luyện thành, tại sao một kẻ diệt môn Thiếu Lâm lại có thể thành công? Thậm chí lúc Thiếu Lâm Tự chưa bị họa diệt môn cũng chưa có ai luyện thành Đệ Thập Tam Quan chỉ Kim Cường Đường Kim Chung Đại Sư đạt Đệ Thập Nhị Quan ngoài ra nghe nói Bát Đại Kim Cang mỗi người đều đạt Đệ Thập Nhất Quan, không lẽ... nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu Cố Trường Sinh xuất hiện một giả thiết.

    Cố Trường Sinh nén đau đớn lẫn kinh ngạc hỏi Trịnh Nhuận Ngũ:

    "Ngươi không chỉ là kẻ diệt môn Thiếu Lâm Tự mà còn là phản đồ Thiếu Lâm? Hơn nữa ngươi là một trong Bát Đại Kim Cang?"

    Trịnh Nhuận Ngũ bật cười, hắn ta không ngần ngại thừa nhận vì hắn tự tin Cố Trường Sinh không thể sống mà rời khỏi đây.

    "Đúng vậy ta chính là Đệ Ngũ Kim Cang Kim Chung Vân, không ngờ vẫn còn có kẻ biết ta. Nào các vị huynh đệ không cần phải tránh mặt nữa ra đây hết nào!"

    Cố Trường Sinh cau mày, quả nhiên vẫn còn đồng bọn. Lúc này bốn người xuất hiện bao vây Cố Trường Sinh, một trung niên tứ tuần cao gầy như que củi lên tiếng trước:

    "Ta là Đệ Thất Kim Cang Kim Chung Khuê!"

    Kim Chung Khuê tên thật là Lý Xán còn Kim Chung Khuê là pháp danh khi hắn trở thành Đệ Thất Kim Cang.

    Một trung niên khác cũng trạc tứ tuần béo tốt, có hai hàng ria mép vểnh lên tiếp lời:

    "Còn ta là Đệ Tứ Kim Cang Kim Chung Nhân!"

    Kim Chung Nhân tên thật là Biên Bá Hiền.

    Một trung niên khoảng ba mươi tuổi có mái tóc vàng rực như mặt trời, thân thể cường tráng to lớn lên tiếng:

    "Ta là Đệ Nhị Kim Cang Kim Chung Huyễn!"

    Người cuối cùng niên kỷ chỉ khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, khuôn mặt anh tuấn kết thúc màn giới thiệu:

    "Ta là Đệ Nhất Kim Cang Kim Chung Đại!"

    Cố Trường Sinh liếc sơ qua bốn người bọn họ thầm đánh giá thực lực mỗi người rồi hỏi:

    "Không lẽ các ngươi cũng giống như Kim Chung Vân..."

    "Đúng vậy! Tất cả bọn ta đều đã đại thành Kim Chung Trạo Đệ Thập Tam Quan!"

    Cả bốn người đồng thanh trả lời rồi dùng hành động chứng minh, bốn người cùng lúc vận công, gió lốc nổi lên, bốn Kim Chung hộ trạo kích thước bằng một ngôi nhà xuất hiện, cùng lúc xuất hiện năm người đều đạt đỉnh phong Kim Chung Trạo thực sự khó tin, thực sự rất khó tin.

    Kẻ thù thực lực cường đại Cố Trường Sinh trong lòng lo lắng nhưng không hoản loạn, y vẫn còn vài thắc mắc muốn được giải đáp. Y hỏi:

    "Thiếu Lâm Tự có Đạt Ma Viện, La Hán Đường, Kim Cương Đường, Bát Đại Kim Cang tất nhiên trừ năm người các ngươi ra, Thập Bát Đồng Nhân và một ngàn đệ tử nội môn. Đạt Ma Viện có Phương Trượng Không Viên tinh thông tam thập lục tuyệt kỹ trong đó Tẩy Tuỷ Kinh ông ấy đã luyện đến chương cuối Tam Thập Tam Chương. La Hán Đường có Không Ngã luyện Dịch Cân Kinh đến tầng cao nhất Thất Cấp Phù Đồ còn Kim Cang Đường có Kim Chung Đại Sư luyện Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhị Quan, Thập Bát Đồng Nhân cũng luyện được tám tuyệt kỹ đến đỉnh cao cho dù các người lúc đó đều luyện thành Kim Chung Trạo Đệ Thập Tam Quan đi chăng nữa cũng không thể trong một đêm giết sạch tất cả bọn họ trừ phi các ngươi..."

    Cố Trường Sinh im lặng một chút rồi nói tiếp:

    "Các ngươi đã câu kết với Ma Giáo?"

    Kim Chung Nhân bật cười, giọng cười the thé nghe rợn tóc gáy:

    "Đúng vậy! Bọn ta đêm hôm đó với Ma Giáo ngoại ứng nội hợp đột kích Thiếu Lâm Tự, bọn chúng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã đi chầu Diêm Vương! Ha ha ha! Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thống khoái!"

    Bốn tên còn lại cũng bật cười theo, đối với bọn chúng diệt Thiếu Lâm chính là điều bọn chúng tự hào nhất.

    Cố Trường Sinh nghiến răng, bọn khốn khiếp này coi mạng người như cỏ rác? Y nén giận hỏi tiếp:

    "Theo ta biết các ngươi sáu năm trước cũng chỉ đạt Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan, nếu ta đoán không lầm các ngươi đã hút công lực của mọi người trong Thiếu Lâm mới có thể thành công nhanh như vậy?"

    Kim Chung Đại mỉm cười, hắn đáp:

    "Xem ra ngươi cũng không phải ngốc. Đúng vậy nếu tự luyện ít nhất phải hai mươi ba mươi năm nữa mới đại thành mà bọn ta thì không có đủ kiên nhẫn. May mắn làm sao Ma Giáo có một môn một võ công gọi là Hấp Tinh Đại Pháp có thể hút công lực của người khác thành của bản thân, hút công lực của mấy lão trọc đó đúng là kế sách vẹn toàn!"

    Cố Trường Sinh gắng gượng hỏi câu cuối:

    "Câu cuối cùng ta muốn hỏi tại sao các ngươi lại diệt Thiếu Lâm Tự?

    Kim Chung Vân cười lớn, vẻ mặt của hắn thay đổi liên tục từ vui sướng, tức giận, buồn bã đến thống khổ ngay cả Cố Trường Sinh cũng thấy rợn tóc gáy. Giọng của hắn cũng thay đổi liên tục:

    "Năm người bọn ta là cô nhi được Thiếu Lâm Tự nuôi dưỡng từ nhỏ, bọn ta đã không ngừng cố gắng tập luyện võ công, không ngừng ra sức cho Thiếu Lâm nhưng cuối cùng thì sao? Bọn ta chỉ lỡ tay giết một còn mèo lão Kim Chung Đại Sư đã nói bọn ta tà tâm khó bỏ, muốn phế công rồi trục xuất bọn ta ra khỏi Thiếu Lâm. Ha ha ha! May mắn làm sao tên Đệ Tam Kim Cang lạy lục van xin cho bọn ta làm lũ tiểu quét rác hậu sơn để cảm ơn hắn bọn ta đã giết hắn ta đầu tiên sau đó giết luôn hai tên Kim Cang còn lại sau đó... sau đó bọn ta liên kết với Ma Giáo giết chết tất cả lũ trọc đáng chết rồi hút sạch công lực bọn chúng... Ha ha ha..."

    Năm người bọn chúng nói chỉ lỡ tay giết chết một con mèo nhưng thực ra lúc đó bọn chúng đã tra tấn con mèo tội nghiệp rồi mới phanh thây con mèo, đáng sợ là vẻ mặt của bọn chúng lúc đó.

    Vẻ mặt vui sướng đến tột độ.

    Lúc này từ xa trên một cành cây có một người đang lặng lẽ quan sát, người này chính là Lăng Phong, y cất giọng lạnh lẽo:

    "Tiểu tử này đúng là ngu ngốc tìm chết, chỉ mới Đệ Thập Nhất Quan đã dám đi trả thù!"

    Kim Chung Đại lên tiếng cắt ngang lời Kim Chung Vân:

    "Bọn ta đều đã tự giới thiệu chỉ có mình ngươi vẫn chưa giới thiệu tên tuổi, tiểu tử nhà ngươi đúng là thất lễ!"

    Cố Trường Sinh hành lễ:

    "Ta là đệ tử của Kim Chung Đại Sư, Cố Trường Sinh!"

    Cả sáu người đều bất ngờ kể cả Lăng Phong, Kim Chung Đại hỏi:

    "Theo ta biết Kim Chung Đại Sư có ba đệ tử nội gia lẫn tục gia nhưng ta chắc chắn trong đó không ai tên Cố Trường Sinh!"

    Cố Trường Sinh cũng không giấu giếm, dù sao cũng không có đảm bảo y có thể sống sót rời khỏi đây:

    "Kim Chung Đại Sư trước khi lâm chung đã truyền toàn bộ nội lực cũng như khẩu quyết Kim Chung Trạo cho ta nên coi như ta cũng là đệ tử của ngài ấy!"

    Kim Chung Khuê "À" một tiếng:

    "Thì ra là vậy! Thảo nào ta vẫn thắc mắc tại sao ngươi còn trẻ như vậy đã luyện được Đệ Thập Nhất Quan!"

    Cố Trường Sinh thở hắt ra một hơi, y đề tụ toàn bộ công lực một lần nữa thi triển <Khắc Nhập Khắc Xuất> tạo ra Kim Chung Đao. Y đem chiêu ý Thập Bát La Hán Quyền vào đao pháp, lấy đao thay quyền đánh ra Thập Bát La Hán Đao cùng lúc tấn công cả năm người bọn Kim Chung Đại.

    Cố Trường Sinh thí rồi!

    Cố Trường Sinh ngoài thí mạng ra không còn lựa chọn nào khác, kết quả lý tưởng nhất chính là ngọc đá cùng tan.

    Nhưng chênh lệch thực lực quá xa, đao chiêu hoàn toàn bị chấn nát còn Kim Chung Đao cũng vỡ vụn, Cố Trường Sinh chưa kịp biến chiêu thì hai tay hai chân đã bị bốn Long Trảo Thủ khoá chặt, là Kim Chung Khuê và Kim Chung Vân.

    Tứ chi bị phong toả Cố Trường Sinh đang cố gắng thoát ra thì một long ảnh đã nhắm ngực trái y vồ tới, Long Trảo Thủ thứ năm của Kim Chung Nhân.

    Long Trảo Thủ là đệ nhất cầm nã của Thiếu Lâm, một khi bị chộp trúng thì không thể thoát ra. Trảo thủ của Kim Chung Nhân đâm thủng ngực trái chuẩn bị moi tim Cố Trường Sinh ra ngoài, Lăng Phong ở trên cây kinh hãi chuẩn bị xông tới tiếp cứu thì...

    ẦM!!!

    Sinh tử quan đầu Cố Trường Sinh dốc tận sở năng chấn lui cả ba người Kim Chung Nhân, thứ có thể chấn lui ba cao thủ Kim Chung Trạo Đệ Thập Tam Quan và Long Trảo Thủ chính là Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan.

    Kim Chung Trạo Đệ Thập Nhất Quan kỳ lạ, Kim Chung hộ trạo bình thường có màu vàng còn Kim Chung hộ trạo này có màu xanh lục, hoa văn trên hộ trạo cũng chuyển từ các vị như lai bồ tát a la hán thành cây cối cỏ hoa xanh ngát, nổi bật nhất là hoa văn hoa sen hơn nữa vành chuông cũng thay bằng phù điêu hoa sen.

    Lăng Phong là người bất ngờ nhất, chàng lẩm bẩm:

    "Không thể nào! Là Mộc Chung Trạo!"

    Từ Kim Chung hộ trạo phóng ra vô số dây leo quấn chặt lấy năm người bọn Kim Chung Đại nhưng dây leo yếu ớt sao có thể phong toả nổi Kim Chung Trạo Đệ Thập Tam Quan? Dây leo lập tức bị chấn tan.

    Lăng Phong muốn xông lên cứu Cố Trường Sinh nhưng đã quá trễ rồi.

    Tim của Cố Trường Sinh đã bị Kim Chung Nhân lôi ra khỏi lồng ngực rồi bị hắn bóp nát thành một mớ bầy nhầy rớt xuống đất.

    Kim Chung hộ trạo kỳ lạ cũng biến mất.

    Cơ thể bị thủng một lỗ trước ngực trái của Cố Trường Sinh từ từ đổ ập xuống đất.

    Cố Trường Sinh trung hậu thiện lương, một đời hành hiệp trượng nghĩa cuối cùng vì báo thù cho sư phụ và Thiếu Lâm mà chết không toàn thây. Ông trời đúng là không có mắt.

    Lăng Phong quay mặt đi không nỡ nhìn, năm kẻ thủ ác thì bật cười sung sướng vì vừa giết thêm được một tên đệ tử Thiếu Lâm.

    Đột nhiên một luồng áp lực khổng lồ bùng lên như núi lửa phun trào, luồng áp lực nặng tựa núi Thái Sơn đè nặng lên lưng năm người bọn Kim Chung Đại và Lăng Phong, không, đúng hơn là cả làng Tế Vũ.

    Luồng áp lực khủng bố này xuất phát từ chỗ Cố Trường Sinh, sáu người vội vàng quay lại nhìn về phía Cố Trường Sinh.

    Đôi mắt bọn họ mở to hết cỡ.

    Cố Trường Sinh đang từ từ đứng dậy, người chết sao có thể cử động? Không lẽ Cố Trường Sinh còn chưa chết? Không thể nào! Một kẻ tim bị bóp bát sao có thể còn sống? Không lẽ là thi biến?

    Làn da Cố Trường Sinh chuyển thành màu đỏ, toàn thân y bốc cháy, ngọn lửa từ từ bốc lên cao.

    Mắt Cố Trường Sinh từ từ mở ra, không phải đôi mắt dưới chân mày mà là con mắt ở giữa trán.

    Con mắt nội quán, con mắt thứ ba.

    Ngày hôm đó một ác quỷ đã trỗi dậy, ngày hôm đó một vị thần đã nổi giận.

    Cũng ngày hôm đó một trong những vị vua đã được đản sinh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ꧁༺Tương Tư Vị Liễu༻꧂
    ┊  ┊  ┊  ┊
    ┊  ┊  ┊  ★
    ┊  ┊  ☆
    ┊  ★

    ---QC---


Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status