Ai đã đọc qua Thính Tuyết Lâu không một lần đồng cảm, không một lần thực sự cảm xúc cho những con người, những hoàn cảnh và số phận ấy? Ai cũng muốn ca ngợi nhân đạo, sự yêu thương, luyến ái, liệu có mấy người chân chính hiểu nổi nó?
Thính Tuyết Lâu, cái danh từ thanh tao ấy không ngờ lại được xây nên bởi xương máu của những thảm sát giang hồ mà đến cả Huyết Vi, thanh ma kiếm suốt một đời tắm máu ấy, cũng không thoát khỏi những bi thương của hai thế hệ liên tiếp chủ nhân mình, phải chăng đó là tiếng kêu ai oán nhất đi qua mọi số phận, mọi cuộc đời.
Tiêu Ức Tình, A Tĩnh, hai con người,"Nhân trung Long Phụng", hai số phận, yêu bằng những nghi kỵ, yêu mà không thể nói, yêu mà chỉ chứng tỏ được bằng những toan tính, những ánh mắt thoảng qua, quá nhợt nhạt, như những mảng màu tối trong một bức tranh miêu tả cánh đồng nắng.. rồi tất cả cũng chỉ là hai cái bóng khuất sau mênh mang cuộc đời. Họ đc gì, mất gì không ai nói lên được, chỉ có họ biết, vĩnh viễn chỉ có họ biết được!! Ủy khuất từ họ, rồi cũng chính từ họ mà kết thúc, đau lòng nhưng không khác đi được.
Bích Lạc, Hoàng Tuyền, Tử Mạch, Hồng Trần, bốn người ấy, bốn hộ pháp, bốn hoàn cảnh, bốn số phận, cuối cùng cũng lại ở một chỗ, họ không chết, nhưng tương lai họ còn gì, khi mà niềm tin của họ không còn nữa? Bốn câu chuyện của họ sâu sắc quá, tiêu biểu quá cho cả một xã hội, một nền móng giai cấp, một thời kỳ hỗn mang, có hay không có thực, tôi cũng không biết, chỉ có điều những câu chuyện ấy, những số phận ấy, tôi cam đoan vẫn có người phải trải qua trong muôn vàn những kiếp người đang sống..
Họ đã yêu, bằng tỉnh cảm nam nữ, bằng tình hiếu thảo, bằng một niềm tin, một niềm hy vọng, có cả những toan tính, nhưng trên tất cả ấy là tình giữa con người với con người. Dù những tình cảm ấy chỉ le lói thể hiện ở những lúc sau cùng, những lúc bi thiết nhất, những lúc mà họ không còn hy vọng nữa, nhưng có ai dám nói nó không phải là tình cảm tha thiết nhất, lớn lao nhất??!
"Tiểu Linh, Tiểu Linh.. Đóa hoa Trịch Trục trong biển hoa mênh mông đã nở năm này qua năm khác, tìm mãi Trời xanh, xuống suối Vàng mà em đang ở phương nào? Chỉ e, chúng ta gặp nhau không biết đến ngày nào nhỉ..."
Tôi muốn nói thật nhiều cho vơi bớt những cảm xúc giành cho mỗi số phận con người ấy, nhưng có lẽ là tôi không dám, vì có thể có những câu chuyện trong đó làm tôi đau lòng, trong chúng ta có ai dám nói trong cuộc đời mình không có những éo le đâu. Nhưng chỉ có riêng bản thân mỗi người đã trải qua là biết, cái gì ở lại và cái gì không còn, hay nhiều khi ta cố tình không thể để cho nó còn lại trong tâm trí mình.
"Hoàng Tuyền, Tử mạch, Bích Lạc, Hồng Trần, thì ra mỗi loại chỉ lả ảo dệt"
Tạm biệt Thính Huyết Lâu, có thể ngày mai khi đọc một quấn truyện hay khác, tôi sẽ dễ dàng quên đi, hay ít ra là không còn nồng đượm cái cảm xúc muốn đc chia sẻ với chính những nỗi đau của họ, những nhân vật trong truyện mà tôi đã giành tình cảm cho. Nhưng có điều này tôi biết, "người ta sẽ chỉ nhận được những gì đáng là của mình.." . Tôi xin mượn đôi câu trong chính Thính Tuyết Lâu cho lời kết:
"Con người ta chỉ chân chính ở bên nhau lúc đã vĩnh viễn rời xa cuộc sống, vĩnh viễn.."