TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 11

Chủ đề: Thính Tuyết Lâu: Con người và số phận!

  1. #1
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    65
    Xu
    0

    Mặc định Thính Tuyết Lâu: Con người và số phận!

    Ai đã đọc qua Thính Tuyết Lâu không một lần đồng cảm, không một lần thực sự cảm xúc cho những con người, những hoàn cảnh và số phận ấy? Ai cũng muốn ca ngợi nhân đạo, sự yêu thương, luyến ái, liệu có mấy người chân chính hiểu nổi nó?

    Thính Tuyết Lâu, cái danh từ thanh tao ấy không ngờ lại được xây nên bởi xương máu của những thảm sát giang hồ mà đến cả Huyết Vi, thanh ma kiếm suốt một đời tắm máu ấy, cũng không thoát khỏi những bi thương của hai thế hệ liên tiếp chủ nhân mình, phải chăng đó là tiếng kêu ai oán nhất đi qua mọi số phận, mọi cuộc đời.
    Tiêu Ức Tình, A Tĩnh, hai con người,"Nhân trung Long Phụng", hai số phận, yêu bằng những nghi kỵ, yêu mà không thể nói, yêu mà chỉ chứng tỏ được bằng những toan tính, những ánh mắt thoảng qua, quá nhợt nhạt, như những mảng màu tối trong một bức tranh miêu tả cánh đồng nắng.. rồi tất cả cũng chỉ là hai cái bóng khuất sau mênh mang cuộc đời. Họ đc gì, mất gì không ai nói lên được, chỉ có họ biết, vĩnh viễn chỉ có họ biết được!! Ủy khuất từ họ, rồi cũng chính từ họ mà kết thúc, đau lòng nhưng không khác đi được.
    Bích Lạc, Hoàng Tuyền, Tử Mạch, Hồng Trần, bốn người ấy, bốn hộ pháp, bốn hoàn cảnh, bốn số phận, cuối cùng cũng lại ở một chỗ, họ không chết, nhưng tương lai họ còn gì, khi mà niềm tin của họ không còn nữa? Bốn câu chuyện của họ sâu sắc quá, tiêu biểu quá cho cả một xã hội, một nền móng giai cấp, một thời kỳ hỗn mang, có hay không có thực, tôi cũng không biết, chỉ có điều những câu chuyện ấy, những số phận ấy, tôi cam đoan vẫn có người phải trải qua trong muôn vàn những kiếp người đang sống..
    Họ đã yêu, bằng tỉnh cảm nam nữ, bằng tình hiếu thảo, bằng một niềm tin, một niềm hy vọng, có cả những toan tính, nhưng trên tất cả ấy là tình giữa con người với con người. Dù những tình cảm ấy chỉ le lói thể hiện ở những lúc sau cùng, những lúc bi thiết nhất, những lúc mà họ không còn hy vọng nữa, nhưng có ai dám nói nó không phải là tình cảm tha thiết nhất, lớn lao nhất??!

    "Tiểu Linh, Tiểu Linh.. Đóa hoa Trịch Trục trong biển hoa mênh mông đã nở năm này qua năm khác, tìm mãi Trời xanh, xuống suối Vàng mà em đang ở phương nào? Chỉ e, chúng ta gặp nhau không biết đến ngày nào nhỉ..."


    Tôi muốn nói thật nhiều cho vơi bớt những cảm xúc giành cho mỗi số phận con người ấy, nhưng có lẽ là tôi không dám, vì có thể có những câu chuyện trong đó làm tôi đau lòng, trong chúng ta có ai dám nói trong cuộc đời mình không có những éo le đâu. Nhưng chỉ có riêng bản thân mỗi người đã trải qua là biết, cái gì ở lại và cái gì không còn, hay nhiều khi ta cố tình không thể để cho nó còn lại trong tâm trí mình.

    "Hoàng Tuyền, Tử mạch, Bích Lạc, Hồng Trần, thì ra mỗi loại chỉ lả ảo dệt"

    Tạm biệt Thính Huyết Lâu, có thể ngày mai khi đọc một quấn truyện hay khác, tôi sẽ dễ dàng quên đi, hay ít ra là không còn nồng đượm cái cảm xúc muốn đc chia sẻ với chính những nỗi đau của họ, những nhân vật trong truyện mà tôi đã giành tình cảm cho. Nhưng có điều này tôi biết, "người ta sẽ chỉ nhận được những gì đáng là của mình.." . Tôi xin mượn đôi câu trong chính Thính Tuyết Lâu cho lời kết:

    "Con người ta chỉ chân chính ở bên nhau lúc đã vĩnh viễn rời xa cuộc sống, vĩnh viễn.."
    ---QC---


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Long Tại Biên Duyên,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    65
    Xu
    0

    Mặc định

    Viết song rồi tôi mới chợt nhớ, có một niềm hy vọng tôi định giành cho A Tình và A Tĩnh của mình, hy vọng ở một thế giới khác ấy, không còn chém giết, không còn máu tanh, cũng không còn những toan tính, nghi kỵ về quyền lực, sự nghiệp nữa, họ sẽ thuộc về nhau, luôn bên nhau như lúc này, "cạnh thảm cỏ xanh bên dãy Mang Sơn ấy."

  4. #3
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    1,270
    Xu
    455

    Mặc định

    Tất nhiên chết là hết, chẳng phải, và cũng chẳng được lo gì nữa, nhưng bất cứ ai còn sống đều luôn phải nỗ lực, cố gắng, mà chém giết, máu tanh, toan tính, nghi kỵ gì đó cũng chỉ là những hình thức khác nhau của sự cố gắng mà thôi.

    Từ trước đến nay người ta thường chê bai, lên án tham vọng mà quên đi rằng tham vọng, mong muốn chính là động lực để xã hội phát triển. Nếu không có ham muốn thì tổ tiên của chúng ta là vượn người cũng chẳng phát minh ra lửa để bảo vệ, nấu ăn, phát minh ra vũ khí để săn bắn, người cổ không làm ra nhà cửa để an toàn, các nhà kỹ thuật không phát minh ra máy móc, mạng Internet,... để nâng cao năng suất và sự tiện lợi. Không có tham vọng thì sẽ không có xã hội ngày nay, à mai sau. Bản thân chiến tranh, tranh giành trên các quy mô khác nhau cũng chỉ là công cụ của tham vọng để xã hội phát triển thôi.

    Có thể trong một khoảng thời gian ngắn, ở một khía cạnh hẹp thì chém giết, máu tanh, toan tính, nghi kỵ là không tốt, nhưng trên bình diện chung của toàn xã hội và trong thời gian lâu dài thì nó lại mang tới những lợi ích mà ít người thấy được. Ví dụ người ta thường đề cập đến Tần Thủy Hoàng không chỉ như một vị vua gây chiến với cả 6 nước, tàn bạo giết học trò đốt sách mà còn vì ông ta là người thống nhất được đất nước, ngôn ngữ, đồng tiền, tập trung được lực lượng to lớn để đào kênh xây thành,... Chiến tranh do Tần Thủy Hoàng tiến hành là do tham vọng, nó chứa đầy đủ máu tanh, toan tính,... nhưng kết quả của nó là những thành tựu to lớn không thể đạt được qua những phương thức khác ở thời điểm đó.

    Trong Thính Tuyết lâu hệ liệt, mỗi người đều không ngừng chém giết để tiến lên, tuy nhìn vào thì có thể là tàn nhẫn, nhưng thực ra họ đều đang thực hiện một sứ mệnh mà mỗi người sinh ra trong xã hội đều phải thực hiện, đó là đẩy xã hội tiến lên. Mỗi người đó đều không ngừng vùng vẫy đau khổ, nhưng nó cũng chính là bằng chứng rằng họ đang tồn tại, đang sống. Còn nếu nói về kết cục không tốt của vài người, đáp án thực ra lại rất đơn giản, chỉ gói gọn trong vài chữ "yếu đuối bất lực". Nếu mỗi người Tiêu Ức Tình và A Tĩnh có bản lĩnh hơn, vượt qua được nghi kỵ thì họ sẽ có kết quả tốt đẹp. Vì họ yếu đuối nên thất bại, chẳng trách được ai. Bốn hộ pháp của họ cũng vậy, nếu mỗi người bản lĩnh hơn thì đã có thể nắm được những thứ mà sau đó họ phải hối hận vì đã bất lực để vuột mất. "Tương lai họ còn gì, khi mà niềm tin của họ không còn nữa?" sẽ không bao giờ là câu hỏi đặt ra đối với kẻ mạnh, không phụ thuộc vào ai. Tất nhiên, Thính Tuyết lâu hệ liệt không phải là bản anh hùng ca về những người bất khuất, mà nó được viết ra để gợi sự thương cảm về những số phận "bất hạnh". Nhưng ở một góc độ khác, nó là bài học đối với mỗi người, rằng không muốn như vậy thì liệu mà cố gắng vươn lên, tớ nghĩ đó mới là điều quan trọng.

  5. #4
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Bài viết
    52
    Xu
    0

    Mặc định

    Đồng chí StormRaider nói chí lý. Cái kết cục của Tiêu Ức Tình và A Tĩnh là do họ tự gây ra mà thôi. Đôi này làm mình nhớ lại Vương Trùng Dương và Lâm Triều Anh trong Thần Điêu Hiệp Lữ. Bọn họ đều quá kiêu ngạo, không ai chịu nhường ai nên mới dẫn đến kết cục dở dang cho cả hai người.

  6. #5
    Ngày tham gia
    Nov 2007
    Đang ở
    Vu sơn
    Bài viết
    15
    Xu
    0

    Mặc định

    Chưa đọc kĩ nhưng mình thấy Thính Tuyết Lâu ở 1 mức độ nào đó có thể được đem so với Thất chủng binh khí. Tuy k có cái dư vị khủng bố như Thất chủng nhưng bao trùm cả bộ truyện là 1 k khí nặng nề u ám nhiều lúc đến mức cực đoan. Cũng trùng hợp là trong Thất chủng có Bàn Long Đao là điểm sáng duy nhất thì trong Thính Tuyết Lâu có Hỏa Diễm Diên Vĩ nhưng rút cuộc cũng k làm người đọc thoải mái thêm được bao nhiêu.
    Lần sửa cuối bởi linhtron, ngày 01-01-2008 lúc 18:03.

    ---QC---


Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status