TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 11

Chủ đề: Hình danh sư gia - Mộc Dật (New: Chương 11)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    2,809
    Xu
    30

    Mặc định Hình danh sư gia - Mộc Dật (New: Chương 11)

    Xuyên qua minh triều đích pháp y, vào động phòng lại bị xinh đẹp tân nương đuổi ra lai, làm hình danh sư gia gặp phải đích đều là ly kỳ mê án:" Cổ tự mưu sát án"," Động phòng mê án"," Thư viện huyết án"," Quỷ ốc giết người án" Chờ một chút, kiện kiện đều là sương mù trọng trọng, làm cho người ta đau đầu.

    Hắn vận dụng tự mình đích pháp y trinh phá thôi lý tri thức, cẩn thận khám sát, tỉ mỉ kiểm nghiệm, kín đáo thôi lý, trừu ti bác kiển, vạch trần tầng tầng sương mù, rốt cục tương này ly kỳ án kiện phía sau màn chân tướng nhất kiện kiện rõ ràng khắp thiên hạ.

    Đối phó phân phồn đích án kiện hắn không thành vấn đề, nhưng đối mặt trinh phá quá trình trung không ngừng giải cấu đích này xinh đẹp mà tính cách khác nhau đích nữ tử, kể cả đối mặt cái kia như hoa như ngọc lại không thể bính đích tân nương tử, hắn lại hội như thế nào biểu hiện đây?
    Đôi lời từ tác giả

    (hình danh sư gia) này bộ sách, ta chuẩn bị tả thành giống(danh trinh tham kha nam) giống nhau đích hệ đoàn trinh phá chuyện xưa. Lúc này đây tại trinh phá thủ đoạn phương diện, hội cùng(nạp thiếp ký) có điều bất đồng, (nạp thiếp ký) chủ yếu là pháp y trinh phá, án kiện cơ hồ đều là mở ra thức đích, lợi dụng pháp y kiểm nghiệm cùng hình trinh thủ đoạn trinh phá án kiện, loại trinh này phá gần sát sự thật, sự thật cuộc sống trung, tuyệt đại đa số án kiện đều là dựa vào loại phương pháp này trinh phá đích.

    Nhưng tại(hình danh sư gia) này bộ sách, các vị sách hữu hội phát hiện, chủ giác trinh phá phương pháp thượng sẽ có biến hóa, ta sẽ lấy pháp y thi kiểm làm trụ cột, càng nhiều địa gia nhập la tập đẩy lý, không ít án kiện còn có thể tham khảo Nhật Bổn đẩy lý tiểu thuyết thường thấy đích "Mật thất giết người" Loại hình tổ chức an bài, chủ yếu mục đích là đề cao trinh phá tiểu thuyết đích huyền nghi tính cùng hỗ động tính.

    Trước mắt, này vẫn đô chỉ là đầu gỗ đích một ít ý nghĩ, có thể không tới như vậy đích mục đích, đầu gỗ tâm lý còn không có để, nhưng vẫn còn câu nói kia: Nếu lựa chọn liễu tả đẩy lý trinh phá tiểu thuyết, đầu gỗ sẽ đạp đạp thật thật cố gắng tả hảo, tranh thủ tả xuất đặc sắc đích trinh phá chuyện xưa lai.

    Về phần đàn bà, đó là không thiếu được, bằng không, trinh phá chuyện xưa sẽ làm cho người ta cảm thấy đan điều, bất quá, (hình danh sư gia) chuyện xưa dặm thiệp cập đàn bà đích tình tiết, hội tương đối minh mau thanh mới, tình tiết xử lý thượng hội tương đối dễ dàng, tẫn có thể không tả quỳnh dao a di đích nọ|vậy|kia nhất loại khóc kịch.

    Về đàn bà đích số lượng thôi, cũng sẽ không nhiều lắm, ít nhất sẽ không vượt qua(nạp thiếp ký) , đồng thời, cũng sẽ không làm cho chủ giác dễ dàng xong gì một người nữ tử. Đầu gỗ bây giờ đã biết, không chiếm được đích, mới là tốt nhất, đây làyytiểu thuyết đích tới lý danh ngôn. Đương nhiên cũng sẽ không cửu tha không quyết, nói cứu một người|cái thủy đáo cừ thành mới là thượng phẩm.

    Cuối cùng, trung tâm hy vọng(hình danh sư gia) có thể được đáo ngài đích cầm cự cùng cổ võ, cám ơn!
    Ta mới tập dịch, có lẽ không nhanh và còn nhiều sai sót, mong các bạn ủng hộ
    Hình danh sư gia

    Tác giả: Mộc Dật

    Chương 1: Xuân tình nơi hậu hoa viên

    Bóng đêm mịt mù thăm thẳm, vài ánh sao lấp lánh, dù là đêm đầu hạ nhưng trời vẫn lạnh.
    Trên một thảm cỏ xanh ở hậu hoa viên của phủ đệ viên ngoại công bộ ngũ phẩm Hạ Hồng, truyền đến thanh âm nói chuyện của một đôi nam nữ.
    Chỉ nghe tiếng nữ hài tử khẩn trương nói: "Thiếu gia, hôm nay chính là … đêm động phòng hoa chúc của ngài, ngài muốn cùng với nô tỳ làm...chuyện...kia,.. tiểu thư, không, thiếu phu nhân mà biết, sẽ không vui …”
    Nam tử kia nói: “Đừng nhắc đến nàng ta! Hải Đường bảo bối, đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, mau cùng ta phong lưu khoái hoạt, thiếu gia ta không nhịn nỗi nữa rồi… !"
    Tiếp theo, vang lên tiếng xột xoạt của quần áo cùng tiếng nữ tử nhẹ giọng kêu sợ hãi, rồi sau đó là những âm thanh hổn hển, rên rỉ..nối tiếp nhau.
    Đột nhiên, trên bầu trời đầy sao, có một điểm từ xa tiến lại, càng lúc càng sáng, sáng đến chói mắt!
    Vào lúc này, thân thể thiếu gia kia cứng đờ, tay phải đặt trước ngực, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ. Lập tức, gã gục đầu xuống bên người cô gái đang trần truồng, không nhúc nhích. Đúng lúc này, một đạo tia chớp, xé toạc trời đêm, chiếu thẳng vào người gã, hào quang bắn ra bốn phía, như thần tiên hạ phàm!

    Nử tử kia đầu tiên là đang nhắm mắt lại thở hổn hển, phối hợp động tác với thiếu gia, đột nhiên phát hiện thiếu gia bất động, cảm thấy kinh ngạc, nàng vẫn nhắm mắt, không hề phát hiện cảnh thiếu gia với vẻ mặt thống khổ ôm ngực vừa rồi.

    Cô gái đợi một lát, thấy gã vẫn không nhúc nhích, lập tức cảm giác cái gì đó đè nặng lên người, lúc này mới cuống quít mở mắt ra, liền nhìn thấy một đạo bạch quang như tia chớp bổ vào thân thể trần truồng của thiếu gia

    Đạo thiểm điện này lặng lẽ, mặc dù cô gái không có nghe đến tiếng sấm, nhưng giờ phút này sự khiếp sợ tuyệt đối không thua gì bị sét đánh. Cô gái đưa tay dò tìm hơi thở của thiếu gia, phát giác gã đã ngừng thở, sợ tới mức kinh hoàng thét lên chói tai, vang vọng toàn bộ hậu hoa viên.Nàng giãy dụa cố gắng thoát ra khỏi thân thể nam tử đang đè lên người, áo váy hỗn loạn, kinh hoảng chạy ra bên ngoài.

    Chạy đến cửa sau hoa viên, một lão giả chòm râu hoa râm từ trong bóng tối vươn tay bắt lấy nữ tì: "Hải Đường, ta không phải gọi ngươi ở hậu hoa viên hầu hạ thiếu gia sao? Ngươi sao lại chạy ra đây? Thiếu gia đâu rồi?"

    Nữ tỳ Hải Đường bộ dạng hoảng sợ: "Lão đầu, không ổn… vừa rồi… một đạo tia chớp… đem thiếu gia… đem thiếu gia đánh chết !" Dứt lời, òa khóc.

    "Cái gì?" Lão đầu cả kinh, "Nhanh đi báo lão gia cùng phu nhân!" Rồi lập tức chạy nhanh ra hoa viên.
    Lão đầu bước nhanh tới gần người nam tử, chỉ thấy hắn đang trần truồng lộ thể, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, không một cử động. Tìm tòi hơi thở, đã thấy khí tuyệt bỏ mình, nhất thời đứng lên gào khóc.

    Chỉ chốc lát, viên ngoại lang Hạ Hồng mang theo phu nhân cùng các nha hoàn và người hầu hừng hực chạy tới hậu hoa viên, vừa thấy thảm trạng của nam tử, thần sắc luống cuống, Hạ Hồng vội hỏi: "Thiên Sở làm sao vậy?"

    Lão đầu vừa rồi đã kịp lấy quần áo mặc lung tung cho nam tử, phục trên người hắn khóc thảm thiết, nghe tiếng hỏi của lão gia, liền đáp: "Hải Đường nói… nói hai bọn họ ở hậu hoa viên… lúc đó, thiếu gia… thiếu gia bị một tia chớp từ trên trời giáng xuống, đã bị kinh sợ! Ta làm sao còn dám xuống hoàng tuyền gặp mặt lão gia a ~!" Khi nói chuyện, nước mắt lão đã tung hoành. Đứng ở một bên, trên mặt Hạ phu nhân hiện ra một tia khoái trá xem chừng giải thoát được gánh nặng, nhưng lại giả bộ dáng bi thảm khóc rống lên.

    Phía sau đám người hầu đang đứng vây quanh, một tiểu nha hoàn mắt to, bộ dáng thập phần xinh xắn, liếc mắt nhìn nha hoàn Hải Đường sợ tới mức phát run đang trốn trong góc, lại quay đầu nhìn thoáng qua nam tử quần áo không chỉnh tể nằm trên cỏ, khẽ gắt một tiếng, lẩm bẩm: “Chết hay lắm! Tân hôn đại hỉ lại đi làm chuyện đê tiện này! Xứng đáng bị sét đánh! Hừ”

    "Phi Yến, không được vô lễ!" Hạ phu nhân quay đầu trừng mắt nhìn nha hoàn kia một cái.
    Nha hoàn Phi Yến vội vàng khom người đáp ứng, không dám nói nữa.
    Hạ Hồng dậm chân nói: "Ta không chiếu cố tốt Thiên Sở, làm sao đối mặt với phụ thân đã khuất của hắn đây!"

    Nguyên lai, thanh niên nam tử trên mặt đất này tên là Mạnh Thiên Sở, phụ thân hắn Mạnh Hào cùng công bộ viên ngoại lang Hạ Hồng là hảo hữu từ thuở thiếu niên, tình như thủ túc, kết làm huynh đệ, bởi vì hai nhà giao hảo, sau hai nhà sinh một nam một nữ, liền kết thông gia.
    Tham gia khoa cử, Hạ Hồng tên đề bảng vàng, đỗ tiến sĩ đặt chân lên con đường quan lộ, làm tới công bộ ngũ phẩm viên ngoại lang. Còn Mạnh Hào không những thi trượt, mà hoàn cảnh lại sa sút, hai vợ chồng cuối cùng buồn bực quá mà chết.

    Hạ Hồng là người trọng tình trọng nghĩa, trọng chữ tín, tuy rằng Mạnh gia đã suy tàn, mà Mạnh Hào đã qua đời, nhưng hắn vẫn như trước thủ tín, đầu tiên là giúp đỡ và đốc thúc Mạnh Thiên Sở tham gia khoa cử, muốn cho hắn đạt công danh rồi sẽ cùng con gái mình thành thân, không nghĩ rằng Mạnh Thiên Sở tư chất kém cỏi, cầm lấy tứ thư ngũ kinh liền lăn ra ngủ, mà tầm hoa ghẹo nguyệt đường ngang ngõ tắt thì tinh thông. Chuyện này làm Hạ Hồng tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.

    Hạ Hồng mắt thấy Mạnh Thiên Sở đã ngoài hai mươi, lại giống cha hắn, khoa cử thi không đậu, con gái mình cũng đến tuổi xuất giá, nếu không gả sớm, sẽ bị người khác chê cười. Vạn bất đắc dĩ.., lúc này mới an bài hai người hôm nay thành thân.
    Không nghĩ tới, đã bái thiên địa đưa vào động phòng, Mạnh Thiên Sở này không biết tốt xấu ở trong động phòng hành sự, lại chạy ra hậu hoa viên cùng tiểu nha hoàn...phóng đãng, nghe người hầu nói đã bị sét đánh chết.

    Sét đánh chết? Không có khả năng. Hạ Hồng giương mắt nhìn bầu trời đầy sao, quát lão đầu: "Nói bậy! Không có mây đen, không có trời mưa, sao lại có sét đánh?" Lão đầu này là người hầu của Mạnh lão gia, Mạnh gia tuy rằng suy tàn, vợ chồng trước sau qua đời, lão vẫn trung thành và tận tâm, vẫn đi theo thiếu gia Mạnh Thiên Sở, nghe xong lời này, lão đầu cuống quít nói: "Lão nô cũng là nghe Hải Đường nói ."
    Hạ Hồng sắc mặt xanh đen, quay người lại, nhìn chằm chằm Hải Đường: "Con tiện nhân này, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Nói mau!"
    Hải Đường sợ tới mức toàn thân phát run, quỳ rạp xuống đất, cuống quít dập đầu cầu xin tha thứ: "Chuyện là … Là lão đầu cho ta hai xâu tiền, bảo ta đến hậu hoa viên bồi tiếp thiếu gia, kết quả, trên trời bổ một đạo sét đánh xuống, đánh chết thiếu gia…"
    "Còn dám nói bậy! Trời đầy sao, cớ sao lại có sét?" Hạ Hồng nhận định Hải Đường chính là nói dối, giọng căm hận nói: "Rõ ràng là ngươi câu dẫn thiếu gia, đêm nay đầu hạ, trời vẫn còn lạnh lại làm cái chuyện này, không chừng trúng gió, bây giờ đã chết, con tiện nhân này, đêm động phòng hoa chúc, cũng dám câu dẫn chú rể! Thật sự là không biết sống chết gì! Người đâu! Đem nó xuống, quất một trăm roi, đưa quan xử theo pháp luật!"

    Chúng gia nô cùng kêu lên đáp ứng, tiến lên đưa Hải Đường đi.
    Hải Đường một bên giãy dụa, một bên khóc lóc kể lể oan uổng. Đang ở thời điểm căng thẳng, chợt nghe trên mặt đất Mạnh Thiên Sở đang nằm bỗng kêu lên một tiếng, rồi chậm rãi mở mắt, chuyển đầu mọi nơi nhìn xung quanh: "Ta…Ta… đây là ở nơi nào…?"
    Lão đầu vừa mừng vừa sợ, ôm chặt lấy Mạnh Thiên Sở: "Thiếu gia! Thiếu gia ngài không có việc gì a? Thật sự là quá tốt! Lão nô còn tưởng rằng ngươi đã chết, hiện tại không có việc gì, thật tốt quá!"
    Hạ Hồng càng mừng rỡ, bước lên trước, khom người xuống hỏi: "Thiên Sở, ngươi không có việc gì thật sự là quá tốt...trước nằm yên đừng nhúc nhích, cảm giác thế nào?"
    Hạ phu nhân cùng tiểu nha hoàn xinh đẹp Phi Yến đều lộ vẻ mặt thất vọng, còn Hải Đường vừa tìm được sinh cơ, không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi langriser, ngày 03-11-2009 lúc 10:55.
    ---QC---
    Đang Convert Tinh Chiến Phong Bạo, Thần cấp anh hùng, Siêu thần thợ săn, Tuyệt đối bạo lực, Tài Quyết, Võng du chi tam quốc vương giả, Võng du chi cực phẩm cao thủ, Vương bài, Babylon đế quốc


  2. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    2,809
    Xu
    30

    Mặc định

    Hình danh sư gia

    Tác giả: Mộc Dật

    Chương 2: Động phòng hoa chúc ?

    Nghe xong lời nói của lão đầu,Mạnh Thiên Sở sửng sốt, rốt cục ngồi dậy, nhìn ngắm mọi nơi, lại nhìn chằm chằm vào quần áo của một đám nam nữ đang vây quanh mình, càng kỳ quái, lắp bắp nói: "Các ngươi…các ngươi…, ta… ta…"
    Tại sao mà thần sắc hắn trở nên như thế? Nguyên do, Mạnh Thiên Sở này không phải Mạnh Thiên Sở.
    Hắn nguyên là một hình cảnh pháp y ở xã hội hiện đại, hôm nay trên núi bỗng phát hiện một cỗ thi thể vô danh, hắn phụng mệnh mang theo dụng cụ pháp y đi trước khám nghiệm tử thi. Đi ở trên sơn đạo, mắc tiểu quá nên chui vào bụi cỏ ven đường giải quyết, bỗng một đạo bạch quang vô thanh vô tức từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đưa hắn cùng chiếc vali hút đi.
    Hắn chỉ cảm thấy bên người điện quang chớp lóe, vật đổi sao dời, thế giới bốn phía xung quanh quay tròn, chẳng biết qua bao lâu kêu một tiếng rồi ngất đi.
    Lúc tỉnh lại, đã nằm ở một cái hậu hoa viên xa lạ, một đám nam nữ mặc quần áo cổ đại kỳ quái vây quanh mình.
    Trong đầu hắn hiện lên một ít từ ngữ khủng bố nhưng cũng thập phần kích thích: xuyên qua? Đường hầm thời gian? Thuyết tương đối? Du hành xuyên thời gian?
    Kỳ quái, nếu là đi xuyên qua thời gian, không phải mình đang mặc cảnh phục, như thế nào lại biến thành trường bào? Xem bộ dáng, những người này đều nhận ra mình, hơn nữa quan hệ cũng không bình thường, bên cạnh lão nhân này còn gọi mình là thiếu gia, chẳng lẽ ta là người phú quý?
    Những người này như thế nào nhận ra mình? Hay là tướng mạo mình tương tự thiếu gia bọn họ, nếu không cái này chính là mình đã Tá Thi Hoàn Hồn!
    Tá Thi Hoàn Hồn? Vừa rồi lão nhân kia nói hắn tưởng rằng mình đã chết, vậy rất có thể gã này thực là đã chết, sau đó chính mình Tá Thi Hoàn Hồn sống lại.
    Không đúng, trên thế giới này làm gì có quỷ, chính mình phần tử tích cực đã nhiều năm viết thư xin gia nhập Đảng, Đảng chúng ta chính là thờ phụng chủ nghĩa Mác, là thuyết vô thần.
    Nếu không có Quỷ Hồn, vậy chuyện này phải giải thích sao đây? Đã xuyên qua thời không lại còn Tá Thi Hoàn Hồn? Đúng rồi, giống như trong bộ phim khoa học viễn tưởng, nói đến một loại máy móc thời gian có thể đem thân thể người phân giải thành các phần tử kết cấu, xuyên qua thời không, đến đúng thời điểm lịch sử rồi một lần nữa tổ hợp lại. Chẳng lẽ chính mình cũng là như vậy sao?
    Đúng như dự đoán của hắn, thời điểm hắn đi tiểu, trên đầu của hắn vừa lúc có một chiếc UFO đi ngang qua địa cầu, máy móc gặp trục trặc, ngoài ý muốn mở ra một đường hầm thời gian, vừa lúc đánh trúng hắn cùng va ly dụng cụ pháp y. Cái va ly được chuyển nguyên vẹn theo thời gian; nhưng đối với hắn là tánh mạng thể, đường hầm thời gian lại chỉ đưa ký ức của hắn về quá khứ, tráo đổi với vị thiếu gia cổ đại xấu số Mạnh Thiên Sở kia.
    Nói cách khác, vẫn là thân thể của vị thiếu gia cổ đại, nhưng bộ não của thiếu gia đã đổi thành bộ não của hắn. Cho nên, cũng không phải Tá Thi Hoàn Hồn, cũng không giống với ý nghĩa du hành thời gian. Chính xác mà nói, là bộ não của hắn đã đi về thời cổ đại, thay bộ não vị thiếu gia kia.
    Người ngoài hành tinh mặc dù phát hiện sai lầm, nhưng lại không thèm quản chuyện cỏn con này, lái UFO dông mất. Cho nên chuyện này, hắn nghĩ muốn nát óc cũng không rõ ràng lắm đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
    Hạ Hồng kỳ quái nhìn hắn, hỏi: "Thiên Sở, ngươi không sao chứ? Có muốn ta tìm lang trung khám cho ngươi không?"
    Mạnh Thiên Sở lo sợ chẳng biết làm sao, trở mình đứng dậy, nhìn y bào lộn xộn trên người mình, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nghĩ thầm, Thiên Sở, tên của ta kêu là Thiên Sở? Không có họ Thiên, hai chữ này giống như là tên, họ của mình là gì?
    Hắn tự hỏi trong lòng, nhìn trước mặt thấy một người bộ dạng giống như lão gia trên truyền hình, không biết là ai.
    Tâm lý hắn vẫn còn khiếp sợ đến nỗi không có phản ứng, giờ phút này một cái ý niệm xuất hiện trong đầu hắn: tình huống phía trước không rõ ràng, không thể nói lung tung, đừng làm cho mình trở thành một cái sinh vật lạ, sẽ bị bắt đi “triển lãm”, vậy xong đời . Hoạt động một chút tay chân, lắc đầu, cười nói: "Ta… Ta không có việc gì…”
    Mặc dù đang cười, nhưng là cười một cách miễn cưỡng, bởi vì hắn vẫn còn khiếp sợ, chưa có hoàn toàn hồi phục sau cái vụ xuyên qua thời gian này.
    Hạ hồng thấy sắc mặt hắn khác thường, còn tưởng rằng hắn làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, xấu hổ không chịu nổi, thấy hắn đứng dậy lại hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy thân thể hắn không có vấn đề gì, liền mỉm cười nói: "Không có việc gì là tốt rồi! Lão đầu, Phi Yến, các ngươi còn không mau đưa thiếu gia về! Còn xảy ra chuyện, lão phu nhất định phải trách phạt các ngươi thật nặng!"
    Đúng lúc này, vài người hầu hoảng hốt bối rối khẩn trương chạy tới, gấp giọng nói: "Lão gia, sau hậu hoa viên phát hiện một cái rương dẹt, rất nặng, không biết từ đâu tới!"
    Hắn vội hỏi: "Rương dẹt? Nó màu trắng phải không , có thể xách theo?"
    "Đúng vậy, cô gia."
    "Cái đó… là của ta, phải… là bằng hữu tặng ta, mau đem tới cho ta!" Hắn úp mở nói. Đó chính là thiết bị dụng cụ pháp y của hắn, có khí giới cùng thuốc thử, không biết mình lạc tới nơi nào, không thể đánh mất cái rương bảo bối, hắn còn phải dựa vào nó.
    Hạ Hồng vốn quá biết cái chú rể này cả ngày làm những chuyện bàng môn tả đạo, cái rương lớn này khẳng định chứa những thứ cũng chẳng tốt đẹp gì, cố tình giáo huấn vài câu, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày đại hỉ, cũng không muốn nói nhiều, liền hừ một tiếng, phất tay áo một cái, xoay người đi. Hạ phu nhân cũng đi theo.
    Phi Yến một bộ không vui, liếc xéo hắn một cái, lạnh như băng nói: "Cô gia, quay về động phòng đi."
    Hắn còn đang hết nhìn đông tới nhìn tây, không chú ý tới lời này. Phi Yến đề cao giọng: "Này! Mạnh thiếu gia, ngươi có đi hay không ?"
    Mạnh thiếu gia? Mình họ Mạnh? Mình tên Mạnh Thiên Sở? Tên này nghe cũng tạm được, nếu ta trú trong thân người này, lại ở nhà hắn, từ nay về sau dùng tên này cũng tốt.
    Mạnh Thiên Sở hỏi Phi Yến: "Đi… Đi nơi nào vậy?"
    Phi yến trừng mắt: "Động phòng ! Biết rõ còn hỏi!"
    "Động phòng?" Mạnh Thiên Sở lập tức vui mừng lẫn sợ hãi, cái vận số cứt chó của mình xem ra không đúng rồi, xuyên qua thời gian trở lại thời cổ đại, liền được động phòng hoa chúc, ha ha, thật sự là phấn khích, mắt trộm nhìn tiểu nha hoàn xinh xắn, vội hỏi: "Ta động phòng với ai? Là hai chúng ta sao?"
    Phi Yến trừng hắn một cái: "Đồ chết tiệt! Miệng lưỡi trơn tru! Nếu ngươi không đi thì ta đi."
    "Đi, ta đi!" Mạnh thiên sở vội vàng kêu lên, lúc này, gia nô đã đưa cho hắn rương dụng cụ pháp y.
    Phi Yến xoay người đi khỏi hoa viên, Mạnh Thiên Sở vội vàng đem cái rương giao cho lão đầu, dặn hắn bảo quản cho tốt, sau đó vội vàng đuổi theo, lão đầu thấy thiếu gia chết đi sống lại, không khỏi mừng rỡ vô cùng, xách rương lẽo đẽo theo sau.
    Đi qua nhiều lầu các, hành lang gấp khúc, lúc này mới đi tới một tiểu viện. Tiểu viện này đang giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao, các chữ hỉ to đùng dán trên tường trên cửa, ngập tràn hạnh phúc. Mạnh Thiên Sở vừa mừng vừa sợ, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây chính là động phòng hoa chúc trong truyền thuyết?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đang Convert Tinh Chiến Phong Bạo, Thần cấp anh hùng, Siêu thần thợ săn, Tuyệt đối bạo lực, Tài Quyết, Võng du chi tam quốc vương giả, Võng du chi cực phẩm cao thủ, Vương bài, Babylon đế quốc

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    2,809
    Xu
    30

    Mặc định

    Hình danh sư gia

    Tác giả: Mộc Dật

    Chương 3: Ép hôn

    Phía sao lão đầu đuổi theo vài bước nói: “Thiếu gia, lão nô ở cửa hầu hạ.”
    Mạnh Thiên Sở gật đầu, thầm nghĩ, ta vào động phòng hưởng thụ sự sung sướng của nhân gian, ngươi không ở cửa chờ, chẳng lẽ còn muốn theo ta vào sao?
    Phi Yến đã đi vào trong phòng, Mạnh Thiên Sở cũng vội vàng vạch rèm cửa rồi đi vào.
    Đây mới là gian ngoài, là nơi ở của nha hoàn, gian trong mới chính là nơi động phòng của hắn. Giữa hai gian chỉ có một khung cửa, không có cánh cửa, mà dùng vải lụa đỏ thẫm làm rèm cửa ngăn cách.
    Mạnh Thiên Sở vén rèm lên rồi tiến vào, thấy cách bố trí trong phòng lại càng vui sướng, giường uyên ương được sắp đặt một cách chỉnh tề, gối má chăn mền đầy đủ. Và quan trọng nhất, ở trên giường uyên uơng, một nữ tử đang ngồi, một thân trang phục màu đỏ, đang đội chiếc khăn voan đỏ thẫm trên đầu, thân hình vừa mới nhìn đã thấy kiều diễm thướt tha.
    Mạnh Thiên Sở lúc này đang cười đến méo cả mồm, không nghĩ rằng mình đi xa ngàn dặm về thời cổ đại, chuyện đầu tiên làm chính là đi động phòng, ha ha ha, quả thực là quá sảng khoái, làm hắn quên hết lo lắng hoảng sợ từ nãy đến giờ.
    Nha hoàn Phi Yến đến bên người tân nương, thấp người xuống càu nhàu mấy câu. Tân nương tử kia hừ một tiếng, tuy nhẹ nhưng lại trong như tiếng tiêu tiếng sáo, du dương như cổ cầm, quả thực giống như âm thanh của thiên nhiên, lọt đến tai khiến hắn cao hứng vui mừng vô cùng.
    Phi Yến đứng lên, lạnh lùng nói: “Người còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không lại đây vén khăn voan?”
    “Hảo!” Mạnh Thiên Sở cơ hồ là nhảy vọt tới bên người tân nương, một cỗ thanh hương nhàn nhạt bao phủ toàn thân hắn, quả thực cực kỳ thoải mái dễ chịu.
    Hắn trước tiên ngưỡng cổ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài, khen: “Oa! Thơm quá đi!”. Rồi vươn tay bắt lấy một góc khăn voan, chậm rãi vén lên. Khuôn mặt tân nương từ từ lộ ra, đầu tiên là cái cằm đầy đặn, sau đó là cái miệng anh đào hồng hồng nhỏ nhắn, cái mũi cao thẳng, một khuôn mặt trắng trẻo được tô điểm bằng chút phấn hồng, rồi lại đến cặp mắt phượng đen láy, một hàng lông mi dài cong vút trên đôi mắt lộ ra vẻ nhu mì, nhất thời không khỏi khiến người ta trong lòng dâng lên vô hạn sự yêu thương.
    Nếu nói Phi Yến coi như là mỹ nữ hiếm thấy, vậy tân nương tử này, quả thực là vưu vật của nhân gian, là tiên nữ hạ phàm.
    Mạnh Thiên Sở nhẹ nhàng đặt khăn voan xuống dưới, nhìn lại sự kiều mỵ vô hạn của tân nương, cao hứng đến nỗi không nói nên lời.
    Chỉ tiếc, tân nương này ánh mắt lạnh như băng, làm cho người ta có cảm giác không thoải mái.
    Phi Yến ở bên lạnh lùng nói: “Khăn voan đã vén, ngươi còn không mau đi ra ngoài!”
    “Đi ra ngoài? Đi đâu bây giờ?” Mạnh Thiên Sở ngây ngốc hỏi.
    Phi Yến trừng mắt: “ Điều đó mà ngươi còn phải hỏi à, không phải ngươi vừa ở hậu hoa viên cùng con hồ ly Hải Đường phóng đãng sao? Tiếp tục tìm nàng ta đi. Nếu không thì đi kiếm mấy cô nương trong kỹ viện.”
    Mạnh Thiên Sở có chút phản ứng, khẳng định vị thiếu gia mình đang dùng thân thể là một hoa hoa công tử, đã khiến tân nương mất hứng, xem ra phải thanh minh mới được, vội vàng khom người nói: “ Vừa rồi ta…”. Vừa mở miệng lại nghĩ, nghe ý tứ Phi Yến, giống như vừa rồi chính mình, à không, gã thiếu gia này ở cùng một nữ tử tên là Hải Đường ở hậu hoa viên làm chuyện vui vẻ. Xong đời rồi! Loại chuyện này làm thế nào giải thích đây, lại còn bị nha hoàn Phi Yến bắt tại trận nữa chứ!
    Không đợi Mạnh Thiên Sở tìm biện pháp xạo sự giải quyết, tân nương tử cất âm thanh lạnh lùng: “Được rồi, ngươi không cần phải giải thích, ngươi làm chuyện gì ta cũng không xen vào, ta cũng không muốn quản. Chúng ta đã thỏa thuận, chỉ giả làm vợ chồng một năm, hiện tại mời ngươi đi cho.”
    Giả làm vợ chồng? Một năm? Mạnh Thiên Sở đầu choáng váng, tự nhủ: “ Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”
    “Chuyện gì ư?” Tân nương kia lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở, “Ngươi đừng có quên, ta gả cho ngươi, chỉ là vì không muốn phụ thân ta trở thành người bội bạc. Nếu không phải chúng ta được hứa hôn từ nhỏ, cha mẹ ngươi cũng không còn sống, Hạ gia chúng ta cũng không phải loại người nói không giữ lời, cho nên mới gả cho ngươi. Chỉ bất quá, hôn sự này cũng chỉ là làm cho người khác xem. Ngươi đừng có mơ tưởng bước vào phòng ta. Không nói nhiều nữa, mời ngươi đi ra ngoài ngay lập tức!”
    Nghe xong lời này, Mạnh Thiên Sở có chút hiều ra vấn đề, tân nương căn bản là không có tình cảm với vị thiếu gia kia, không muốn gả cho hắn, chỉ bởi vì cha mẹ hai bên đã định hôn sự từ trước. Ép hôn thời phong kiến thế này thật sự là hại chết người!
    Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, vị thiếu gia kia, đêm tân hôn lại cùng nữ nhân khác làm chuyện xằng bậy, thật là quá mức điên rồ. Đổi lại là ta, sẽ không như vậy, lúc trước, dù sao ta cũng đường đường là một cảnh sát hình sự tốt nghiệp học viện pháp y, ta mà đã kết hôn sẽ không đi ngoại tình, bất quá, chuyện này không có cách nào để giải thích.
    Dỗ dành một nữ hài tử, chỉ có dùng lời ngon ngọt mà thôi. Mạnh Thiên Sở vẻ mặt tươi cười, dùng da mặt dày như mo cau năm xưa đã từng đi cưa gái ở đại học của hắn, thập phần thành khẩn nói: "Ta… Ta sẽ hối cải, sẽ sửa đổi cho nàng xem có được không?"
    Những lời nói này bộc lộ ra một tấm chân tình, ngay cả chính Mạnh Thiên Sở cũng cảm thấy có chút cảm động. Nhưng tân nương kia vẫn lạnh như băng nói: “Miễn đi, hai chúng ta đều quá hiểu nhau rồi, hai chúng ta không phải đã thỏa thuận, làm vợ chồng danh nghĩa một năm, một năm sau, ngươi viết thư bỏ ta, từ nay về sau đường ai nấy đi.”
    Bỏ vợ? Từ ngữ này rất quen thuộc nha, hình như là phương pháp ly hôn thời cổ đại, nhưng như thế nào lại định thời gian ly hôn ngay trong đêm tân hôn cơ chứ, cái này không phải là giả vờ kết hôn sao?
    Nguyên lai, người nhà nữ tử này không muốn hủy hôn, bởi làm thế người đời lại nói bọn họ chê nghèo thích giàu, nên mới xảy ra chuyện này.
    Phi Yến ở một bên đẩy mạnh Mạnh Thiên Sở một cái: "Này! Lời tiểu thư nói ngươi nghe chưa rõ sao? Còn không mau đi ra ngoài!"
    Mạnh Thiên Sở không đề phòng, bị đẩy một cái cả người lảo đảo, nhất thời tức khí, nghĩ thầm, quả thật ta đã làm điều có lỗi khó có thể tha thứ , nhưng ta còn có lòng tự trọng của ta. Nếu không phải là thiệt tình muốn gả cho ta, chẳng qua chỉ là một trò chơi, việc gì mình phải mặt dày mày dạn chờ sự bố thí của người ta cơ chứ, cứ coi như một giấc mộng xuân đi.
    Mạnh Thiên Sở cho tới bây giờ vẫn tin rằng rừng xanh vẫn còn thì lo gì không có củi đốt, năm xưa trong trường đại học cũng từng theo đuổi các nữ sinh xinh đẹp, nhưng hắn cũng biết rằng, cầm được thì cũng buông được, chưa từng kêu khóc vì thất tình.
    Mạnh Thiên Sở đứng vững, thở dài một tiếng: “Nguyên lai là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình! Đã như vậy, chúng ta đều tự bảo trọng, cáo từ!” Hai chân đứng thẳng, giơ tay chào theo nghi thức quân đội, quay về phía sau, sải bước đi thẳng ra ngoài.
    Đúng là tốt nghiệp từ hình cảnh học viện có khác, cách chào rất đúng chuẩn, hắn trong lòng đắc ý, một thoáng không cẩn thận, không để ý vấp vào bậc cửa, lảo đảo vài bước thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cũng may hắn trước kia huấn luyện không hề lười biếng, thân thủ coi như nhanh nhẹn, bước lên trước vài bước, rốt cuộc cũng đứng lại được. Chờ hắn vừa đứng vững, đã nghe đằng sau một tiếng động mạnh, cánh cửa động phòng đã đóng rầm một cái.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đang Convert Tinh Chiến Phong Bạo, Thần cấp anh hùng, Siêu thần thợ săn, Tuyệt đối bạo lực, Tài Quyết, Võng du chi tam quốc vương giả, Võng du chi cực phẩm cao thủ, Vương bài, Babylon đế quốc

  6. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    2,809
    Xu
    30

    Mặc định

    Hôm qua chỗ ta ở ngập lụt nên được nghỉ, có thời gian rảnh dịch, còn hôm nay là thức khuya, thức khuya rất có hại cho sức khỏe , mặt dễ nổi mụn , nhưng đã lỡ dịch nên cố mà dịch cho xong, ngày mai không thức nữa, từ từ tiến vậy, chắc để chủ nhật làm luôn
    Hình danh sư gia

    Tác giả: Mộc Dật

    Chương 4: Thư phòng

    "Không tức giận...ngàn vạn lần không được tức giận! "
    Mạnh Thiên Sở nghĩ thầm, chỉnh lại y phục, nhìn xung quanh xem có người nào chú ý tới mình hay không. Hoàn hảo, trừ lão đầu đang cung kính đợi hắn ở đó, không có người nào khác. Bây giờ, Mạnh Thiên Sở xem như hiểu được, vì lý do gì mà lão đầu chờ hắn ở cửa. Hóa ra lão đã biết trước, Mạnh Thiên Sở vào không quá một hồi sẽ bị đuổi ra, cho nên mới đứng ở cửa hầu hạ!
    Mạnh Thiên Sở cúi đầu nhìn một chút hỉ bào đỏ thẫm đang mặc, từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng mặc qua thứ lễ phục này, cho nên thấy không quen lắm, bất quá hắn có xem qua kinh kịch, chứng kiến diễn viên mặc áo thời cổ đại đi như thế nào, hình như là tứ phương bộ. Vì vậy hắn học bằng cách đi vài bước, rồi dừng lại, rồi lại bước tiếp, cũng không khó lắm, cuối cùng dứt khoát vén áo lên, cứ như vậy mà đi cũng được rồi.
    Lão đầu không biết từ nơi nào cầm tới một cái đèn lồng, thấy Mạnh Thiên Sở đi ra, vội cầm đèn lồng chạy đến, khom người nói: “Thiếu gia, chúng ta đi đâu bây giờ?”
    “Hỏi thừa, đương nhiên là đi ngủ rồi, khuya thế này rồi, không đi ngủ còn đi đâu ?”
    “Không phải...ý lão nô là chúng ta về thư phòng hay đến ngõ Liễu Hoa”
    “Ngõ Liễu hoa? Đi đến đó làm gì?”
    Lão đầu kỳ quái nhìn Mạnh Thiên Sở một cái: “Đi tìm các nàng Miên Vân, Thúy Hồng .”
    Thấy ánh mắt nghi hoặc của lão đầu, trong lòng Mạnh Thiên Sở âm thầm tự vấn chính mình đừng nói lung tung nữa, cái thân thể này trước đây là của Mạnh Thiên Sở thiếu gia, nhưng tại sao trí nhớ của hắn đến nửa điểm cũng không lưu lại, chỉ để lại mỗi thân xác này.
    Nghe lão đầu nói tên hai nữ tử, từ tên mà đoán, hiển nhiên là kỹ nữ, đối với những nữ tử như vậy hắn không có hứng thú, bây giờ, vừa mới đi tới thời cổ đại, còn chưa thích nghi với hoàn cảnh, lại bị tân nương tử đuổi cổ ra khỏi động phòng, đầu óc quay cuồng, tốt nhất là ngủ sớm một chút, việc này để sau giải quyết vậy.
    Vì thế, Mạnh Thiên Sở khoát tay nói: “Không đi, quay về thư phòng.”
    Lão đầu nghiêng người, cầm đèn lồng trong tay vươn cao về phía trước, chờ Mạnh Thiên Sở cất bước. Mạnh Thiên Sở nhìn tư thế lão, đoán vì lão là hạ nhân, không dám đi phía trước chủ nhân, cho nên lão muốn Mạnh Thiên Sở đi trước, còn mình cầm đèn chiếu sáng theo sau. Nhưng thật tội cho Mạnh Thiên Sở, hắn nào có biết thư phòng ở chỗ quái quỷ nào đâu, liền giả vờ ho khan một tiếng, nói: “Lão đầu, ngươi đi lên trước đi.”
    Chủ nhân có lệnh, nào dám không nghe, lão đầu vội vàng giơ đèn lồng tiến lên hai bước, cũng không dám đứng trước mặt hắn, chỉ đi ở ven đường, Mạnh Thiên Sở cất bước đi theo. Thư phòng ở ngay trong tiểu viện này, là một gian phòng nhỏ được an bài đối diện với động phòng, vài chục bước là tới.
    Chú rể cùng tân nương ở cùng một tiểu viện, người ngoài không biết đều nghĩ giờ bọn họ đang ở cùng một chỗ tương thân tương ái, có ngờ đâu hiện tại mỗi người ở một nẻo.
    Mạnh Thiên Sở đẩy cửa phòng bước vào, bên trong là hai gian phòng. Hắn lượn quanh một vòng, phát hiện gian ngoài là thư phòng, gian trong là buồng ngủ, và cái rương pháp y của hắn đã được mang về đặt ở góc tường. Hắn mở nhìn một chút, thiết bị và khí giới bên trong đều hoàn hảo, không có tổn hại gì.
    Thư phòng này thực sự là một đại thư phòng, các quyển sách đều được sắp đặt chỉnh tề. Mạnh Thiên Sở hứng thú lấy một quyển, lật qua lật lại, tất cả đều là chữ phồn thể, nhưng lại viết theo chiều dọc, không có dấu phẩy chấm, cố sức đọc một đoạn, cũng không biết nên ngắt câu ở đâu, càng không biết nội dung sách là viết về cái gì nữa! Lại tiện tay cầm mấy quyển khác đọc, cũng là xem không hiểu. Đặt sách về chỗ cũ, hắn buông người ngồi xuống ghế.
    Lão đầu đem một tách trà vào cho Mạnh Thiên Sở.
    Mạnh Thiên Sở hàm hồ hỏi: “Lão đầu, vừa rồi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Sao ta lại chết ngất vậy?”
    Lão đầu khom người nói: “Lão nô cũng không rõ ràng lắm, lão nô căn cứ sự phân phó của thiếu gia, cho nha hoàn Hải Đường hai xâu tiền, sau đó đưa nàng đến hậu hoa viên bồi tiếp thiếu gia, một lát sau, thấy nàng hoảng loạn chạy ra, nói là thiếu gia bị một đạo sét đánh trúng, lão nô chạy tới xem, thấy thiếu gia không còn hơi thở, còn tưởng rằng… hắc hắc, thiếu gia thật sự là cát nhân thiên tướng."
    Cho Hải Đường phục vụ mình? Hóa ra cái gã thiếu gia mình trở về quá khứ nhập vào, là một gã không bằng cầm thú, đêm tân hôn lại tìm nha hoàn làm cái chuyện kia, thiệt là. Không biết nha hoàn này bộ dạng trông như thế nào? Sau khi mình tỉnh lại, hoảng sợ đến nỗi không chú ý cái gì cả, bây giờ tình táo lại, mới nhớ tới vấn đề này.
    Mạnh Thiên Sở chần chờ một chút, ngượng ngùng nói: “Hải Đường này…”
    Lão đầu lập tức hiểu ý, vội hỏi: “Lão nô đi gọi Hải Đường.” Lập tức xoay người bước ra cửa.
    Mạnh Thiên Sở kỳ thật chỉ là tò mò, hắn mới xuyên việt tới đây, còn quá nhiều thứ mới lạ. Đợi một hồi vẫn chưa thấy lão đầu quay về, chán muốn chết, lại đến gần giá sách cầm một quyển lật xem, là một quyển “Đại Minh luật”.
    Mạnh Thiên Sở tuy là học chuyên ngành pháp y, tuy nhiên cũng học cơ bản về các bộ luật cũng như trình tự xét xử, cũng đã đọc qua các bộ luật thời cổ đại. Chẳng qua đều là các học phần đại cương hỗ trợ cho chuyên ngành, nên cũng không chú tâm học. Hơn nữa Đại Minh luật này cũng được viết bằng chữ phồn thể, viết theo chiều dọc, vô cùng khó đọc.
    Tả hữu vô sự, vô cùng nhàm chán, bèn kiên trì đọc từng chữ một từ trên xuống, lần này do có sự chăm chú, nên hắn phát hiệt tuy chữ phồn thể hắn không nhớ được cụ thể từng chữ viết thế nào, nhưng đại bộ phận vẫn nhận ra mặt chữ. Chỉ bất quá hắn đọc được rất chậm, khoảng một tuần trà mới đọc hết một trang.
    Lúc này ,lão đầu đã chạy vào, ánh mắt có chút xấu hổ. Mạnh Thiên Sở trong lòng không yên, nhìn về phía lão, có ý hỏi. Lão cười trừ nói: "Thiếu gia, Hải Đường nàng…"
    "Làm sao vậy?"
    “Nàng bị lão gia dùng gia pháp quất một trăm roi, đùi mông bị đánh cho da tróc thịt bong, giờ phút này có lẽ nằm trên giường đau đến mức chết đi sống lại, lão nô cứ tưởng, nếu thiếu gia không việc gì, lão gia hẳn sẽ không trách phạt Hải Đường, nhưng không ngờ...nghe nói là chủ ý của tiểu thư…”
    Mạnh Thiên Sở vỗ bàn: “Nữ tử này thật ác độc!” Ngoài mặt lộ ra bộ dáng tức giận, nhưng hắn đang mở cờ trong bụng, mừng như bắt được vàng, tiểu thư nàng ta mặc dù đối với mình lạnh như băng, đuổi mình ra khỏi động phòng, nhưng nghe nói nha hoàn câu dẫn lão công của nàng (kỳ thật là lão công nàng câu dẫn nha hoàn!), thì xúi giục lão gia phạt nặng nha hoàn Hải Đường bằng cách đánh đòn, tiểu nữ tử này nhất định là đang ghen, hắc hắc.
    Nhưng lập tức hắn lại nghĩ, không đúng, sợ rằng không phải là ghen, ghen là biểu hiện của yêu, mà từ cuộc nói chuyện lúc nãy, tiểu thư này căn bản đã quá hiểu và rất xem thường Mạnh thiếu gia, thậm chí lời nói còn tràn ngập sự khinh bỉ, yêu quái thế nào được? Không có yêu, tại sao lại ghen? Bữa tiệc roi này chẳng qua là bổn phận của nàng, muốn chứng tỏ cho người ngoài thấy thái độ của một thê tử là như thế nào, vì nàng vốn trên danh nghĩa là thê tử của hắn, chẳng phải ghen tuông gì cả, nghĩ tới đây, sự hưng phấn nhất thời của hắn bay sạch bách.
    Nghĩ tới tiểu thư, lúc này mới nhớ tới, hắn vẫn chưa biết nàng tên gọi là gì, chuyện này không thể hỏi lão đầu được, như thế sẽ lộ tẩy. Suy nghĩ một chút, chợt mắt nhìn đôi tay của lão đầu, thật không giống một kẻ thô kệch, nói không chừng lại biết chút chữ nghĩa, nhân tiện nói: “Lão đầu, ngươi giúp ta viết một mảnh giấy gửi thiếu phu nhân, nói ta đói bụng, bảo Phi Yến làm cho ta chút thức ăn.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi langriser, ngày 05-11-2009 lúc 01:10.
    Đang Convert Tinh Chiến Phong Bạo, Thần cấp anh hùng, Siêu thần thợ săn, Tuyệt đối bạo lực, Tài Quyết, Võng du chi tam quốc vương giả, Võng du chi cực phẩm cao thủ, Vương bài, Babylon đế quốc

  8. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2007
    Bài viết
    2,809
    Xu
    30

    Mặc định

    Cuối tuần vui vẻ
    Hình danh sư gia

    Tác giả: Mộc Dật

    Chương 5: Cáo trạng

    Lão đầu vội hỏi: "Việc ăn uống hãy để lão nô làm là được, để lão nô đến phòng bếp bảo bọn họ nấu, thiếu gia muốn ăn gì ạ?"
    Mạnh Thiên Sở lắc đầu nói: “Không, ta bảo Phi Yến làm, lão tử nói như thế nào cũng là cô gia, ngay cả một tiểu nha hoàn cũng không chỉ huy được, còn là cô gia cái rắm chó! Bảo ngươi viết thì ngươi viết!”
    Lão đầu đoán rằng Mạnh Thiên Sở mới vừa rồi ở động phòng chắc chắn bị tiểu thư cùng nha hoàn làm cho tức khí, không có biện pháp ra tay với tiểu thư, bèn cố ý gây khó khăn lên Phi Yến. Lão đầu vội vàng gật đầu đáp ứng, trên thư bàn đã có sẵn giấy bút, mài một chút mực, nâng cây bút lông lên, múa một hồi rồng rắn, rất nhanh đã viết xong, rồi hạ bút, mắt nhìn Mạnh Thiên Sở.
    Mạnh Thiên Sở cầm lấy tờ giấy nhìn, chỉ thấy trên mặt viết: “Nương tử, cảm phiền Phi Yến cô nương làm cho vi phu bữa ăn khuya lót dạ.” Nét chữ này thật sự là rất khá, hắn không biết, lão đầu trước kia là một thư đồng tốt của phụ thân Mạnh Thiên Sở, chữ nghĩa cũng không ít.
    Bất quá, bữa ăn khuya không phải là mục đích chủ yếu của Mạnh Thiên Sở, liền trừng mắt: “Ai bảo ngươi viết khách khí như vậy? Viết lại, viết nghiêm khắc một chút cho ta, phải gọi thẳng tên, Phi Yến cô nương cái gì, phải viết là Phi Yến nha đầu! Ra lệnh Phi Yến làm cho ta bữa ăn khuya, nếu không đáp ứng thì nghiêm trị theo gia pháp, con nhỏ đó??? Một tiểu nha đầu, mà dám quát mắng cả lão tử! Cổ đại này không phải là nam trên nữ dưới hay sao , lão tử không tin không chế phục được nàng ta!”
    Lão đầu âm thầm lè lưỡi, xem ra cục tức của thiếu gia không nhỏ, lão nghe câu “Cổ đại này” có chút kỳ quái, bất quá thấy Mạnh Thiên Sở nổi giận đùng đùng, cũng không dám hỏi nhiều. Vội vàng thay giấy, đề bút viết lần nữa.
    Mạnh Thiên Sở cầm lại coi, chỉ thấy trên giấy viết: “Nương tử Hạ Phượng Nghi: Vi phu lệnh cho ngươi bảo nha đầu Phi Yến làm bữa ăn khuya đưa tới, nếu không sẽ nghiêm trị theo gia pháp! Phu quân Thiên Sở."
    Hạ Phượng Nghi? Phượng hoàng xuất thế? Thông thường, Phượng hoàng thường được đem ra so với vẻ đẹp phiêu dật tuyệt trần. Nhìn bề ngoài, nàng tuyệt sắc mỹ mạo, xem ra cũng không làm uỷ khuất cái tên. Bản thân mình chưa thấy qua phượng hoàng, không biết tất cả phượng hoàng đều lạnh như băng giống nàng ta hay không!
    Mạnh Thiên Sở nghĩ ngợi một chút, mỉm cười gật đầu, lại nói: “Viết cả ngày tháng vào, đúng rồi, viết cả niên hiệu nữa, chính quy một chút. Cho nàng ta biết thế nào là lợi hại.”
    Lão đầu vội đề bút bên dưới: “Ngày mùng sáu tháng tư năm Gia Tĩnh thứ hai.”
    Gia Tĩnh? Minh triều? Ta xuyên qua trở về Minh triều? Mạnh Thiên Sở trong lòng không biết là vui hay buồn, mấy giờ trước, mình còn đang ở xã hội hiện đại đi khám nghiệm tử thi tra án, vài giờ sau đã xuyên qua mấy trăm năm đến Minh triều, còn cưới một tiểu giai nhân chạm không được sờ cũng không được làm vợ, thế sự này biết hoá cũng quá nhanh đấy chứ!
    Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở ngây ngốc đứng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng không dám hỏi. Một hồi lâu, Mạnh Thiên Sở mới thở dài một tiếng: “Cứ như vậy đưa đi.”
    Lão đầu vội đáp ứng, cầm tớ giấy kia vội vàng ra cửa.
    Mạnh Thiên Sở vô lực ngồi tựa trên ghế, trời ạ, linh hồn mình đã xuất khiếu, thi thể khẳng định còn lưu tại xã hội hiện đại, cha mẹ biết mình đã chết, nhất định sẽ rất thương tâm.
    Nhớ tới cha mẹ, trong lòng hắn cảm thấy nặng nề, nhưng lại chẳng có biện pháp gì, nơi này đừng nói tới bưu cục, ngay cả buồng điện thoại cũng không có nổi một cái, gọi điện thoại không được, viết phong thư báo bình an, cũng không ai có thể gửi được cho cha mẹ hắn!
    Đang chìm đắm trong tâm trạng hết sức thương tâm, lão đầu đã trở lại, cười trừ nói: “ Lão nô đã đưa thư cho thiếu phu nhân rồi…”
    Mạnh Thiên Sở lắc đầu, cố vứt nỗi nhớ nhung trong lòng, trở về với thực tại, hỏi: “Nàng có nói gì không?”
    “Thiếu phu nhân nói… thiếu phu nhân nói nếu thiếu gia muốn ăn thì tự mình… tự mình lăn vào bếp bảo bọn hạ nhân nó làm.”
    Mạnh Thiên Sở giận giữ, thầm nghĩ, thời cổ đại không phải là trọng nam khinh nữ sao? Không phải nha hoàn chỉ là một con nô tỳ ti tiện sao? Sao ta đến nơi này, cái gì cũng không đúng. Nhớ tới vừa rồi, Phi Yến đẩy mình một cái, thiếu chút nữa làm mình cạp đất mà ăn, đã khiến mình ôm một cục tức to đùng, dù sao các ngươi**** (con mẹ nó) đều xem thường lão tử, được lắm, nơi này không phải ông già vợ đứng đầu sao, để ông già đó xử, lão tử muốn làm to chuyện ầm ĩ một phen, làm một vụ trời long đất lở cho các ngươi biết!
    Làm ầm ĩ thế nào đây? Phóng hoả đốt nhà? Quên đi, ta còn không ngu đến cỡ đó, đừng nóng giận...hít hà...Mạnh Thiên Sở hít một hơi tỉnh táo suy nghĩ, Hạ Hồng cưỡng ép nữ tử gả cho một anh học trò, xem ra rất trọng hai chữ tín nghĩa, không bằng đi tìm lão nhân này, giả bộ ủy khuất , xem bọn họ nói thế nào, nói không chừng có thể lợi dụng lão nhân trọng tín nghĩa này, hoàn hảo xử đẹp hai con xú nha đầu!
    Mạnh Thiên Sở nghĩ xong, liền đứng lên nói với lão đầu: “Cầm đèn lồng, theo ta đi gặp lão gia!”
    Lão đầu thấy Mạnh Thiên Sở tức giận đến mức mặt tái xanh, có chút sợ hãi, lại càng không dám cãi lời, vội vàng xách đèn đi phía trước dẫn đường, tới nơi ở của lão gia.
    Lão gia Hạ Hồng đang cùng phu nhân ở trong phòng khách uống trà nói chuyện, chợt thấy Mạnh Thiên Sở tiến vào, cảm thấy bất ngờ.
    Mạnh Thiên Sở không đợi lão hỏi chuyện, bắt chước bộ dáng văn nhân trong các phim cổ trang trên truyền hình, cúi người hành lễ: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, tiểu tế đặc biệt tới hỏi, không biết hôm nay Phượng Nghi cô nương cùng người nào thành thân?"
    Hạ Hồng cao thấp nhìn Mạnh Thiên Sở một chút, nghĩ rằng đầu ngươi chắc có vấn đề, sao lại hỏi chuyện này cơ chứ, rồi lập tức tỉnh ngộ, hiểu ra Mạnh Thiên Sở khẳng định là có thâm ý, vội hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"
    Mạnh Thiên Sở lại cúi người thật thấp thi lễ, thanh âm bi phẫn nói: “Thiên Sở không rõ, cho nên mới đặc biệt tới hỏi nhạc phụ và nhạc mẫu, hôm nay Phượng Nghi cô nương thành thân cùng với ai?”
    Hạ phu nhân vẻ mặt không vừa lòng, nói: “Hiền tế sao lại nói những lời như thế? Nếu ngươi đã xưng hô chúng ta là nhạc phụ nhạc mẫu, sao lại còn hỏi ai là chú rể nữa? ngươi không phải là có chủ tâm…”
    “Thiệt đúng như vậy không” Mạnh Thiên Sở vẻ mặt tự giễu, thở dài một tiếng “Thiên Sở nào có phúc khí to lớn đến vậy.”
    Hạ Hồng nhíu mày: “Sở nhi, có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra đi. Có phải nha đầu Phượng Nghi khi dễ ngươi không?”
    Nguyên lai lão cũng biết nữ nhi của lão cũng không phải loại nữ nhân hiền lành cam chịu gì ? Mạnh Thiên Sở nghe Hạ Hồng nói xong, bao nhiêu tức khí trong bụng tuôn ra, ngẩng đầu nói:Đúng vậy! Nếu tiểu tế hôm nay đã cùng Phượng Nghi cô nương thành hôn, vì sao Phượng Nghi cô nương không cho tiểu tế vào động phòng ?
    Hạ Hồng cùng phu nhân hai mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ kinh ngạc, xem bộ dạng Mạnh Thiên Sở như vậy không giống giả vờ chút nào. Hạ Hồng nói: "Thật sự có chuyện này? "
    “Hắc hắc, nếu Phượng Nghi cô nương thấy Thiên Sở chướng mắt, bá phụ không nên đem nàng cưỡng ép gả cho Thiên Sở, dẫn đến tình trạng này, chẳng ai vui vẻ cả.” Mạnh Thiên Sở làm ra một bộ dáng ủy khuất tưởng chừng như sắp khóc đến nơi, ngay cả Hạ phu nhân cũng cảm thấy có chút đồng tình.
    “Sao lại có chuyện như vậy được!” Hạ Hồng vỗ bàn, “Nghi nhi thật sự là càng ngày càng quá đáng!”
    “Không chỉ có Phượng Nghi cô nương như vậy, ngay cả Phi Yến cũng không xem Thiên Sở ở trong mắt!” Mạnh Thiên Sở sụt sịt mũi, dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng nhỏ vài giọt nước mắt, nhưng khổ nỗi, tuyến lệ của hắn lại là khu vực kém phát triển, chớp mãi mà vẫn không có lấy một giọt!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Đang Convert Tinh Chiến Phong Bạo, Thần cấp anh hùng, Siêu thần thợ săn, Tuyệt đối bạo lực, Tài Quyết, Võng du chi tam quốc vương giả, Võng du chi cực phẩm cao thủ, Vương bài, Babylon đế quốc

    ---QC---


  10. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status