TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Tác phẩm này

Người bình chọn
807. Bình chọn này đã đóng
  • Nên dịch

    741 91.82%
  • Không nên dịch

    66 8.18%
Trang 1 của 10 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 50

Chủ đề: [Đô Thị]Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh - Lạt Tiêu Giang (New: chương 44)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2010
    Đang ở
    Tửu Điếm
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    [Đô Thị]Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh - Lạt Tiêu Giang (New: chương 44)

    Tên tác phẩm: TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH (Gã Lưu Manh Cuối Cùng)
    Thể loại: Đô Thị
    Tác giả: Lạt Tiêu Giang
    Link bản tiếng Hoa: http://www.bingdi.com/html/book/130/152703/List.shtm

    Sơ lược tác phẩm:


    Một kẻ vừa mới ra đời không lâu đã bị chính cha ruột sử dụng công nghệ cao để cải tạo thân thể. Nhưng cuối cùng lại cho rằng việc cải tạo đứa trẻ đã thất bại, được người chú liều chết cứu nó, sau đó họ ẩn trốn tại một thị trấn nhỏ, đó là một nơi luật pháp là con số 0 tròn trĩnh, trị an là 1 mớ hỗn loạn điên cuồng, là nơi mà các thế lực hắc đạo lên cao như diều gặp gió. Đứa trẻ dần dần trưởng thành... nó đối mặt với sự truy lùng của người cha ruột,, rồi chuyện người chú thần bí kia mất tích...

    Cuộc sống phải đối mặt với những khó khăn và những cuộc chiến nặng nề... Hắn được người ta ca tụng dưới cái danh "quái thai", mỗi lần ngã xuống là mỗi lần đứng lên, và rồi hắn phát hiện ra rằng...

    Lưu manh? Một cái nghề rất hèn mọn chăng? thực ra đâu có phải, lưu manh-chính là sự phát tiết những ham muốn dục vọng từ tận sâu trong nội tâm của người nam nhân... đó bản chất của lưu manh, thà rằng làm chân tiểu nhân , còn hơn là làm ngụy quân tử...

    Phần đông những người siêu năng, đều là các nhân vật đã từng trải qua mưa bom bão đạn, tiếng vẫy gọi của lưu manh, sẽ khiến cho bạn đọc được trải nghiệm qua những phút giây sảng khoái tràn trề của đời người...

    Truyện này có khôi hài không?
    ---------
    Rất nghiêm túc, nhưng chớ nên xem lúc đang ăn cơm.

    Truyện này có dâm đãng không?
    ----------

    Tác giả là một nam nhân rất trong sáng.

    Truyện này có đứng đắn không?
    -----------
    Xin lỗi nha, một ngày cùng lắm nó chỉ có thể làm cho bạn phụt máu cỡ... gần trăm lẻ tám mươi lần mà thôi.

    Nam chính có bỉ ổi không?
    -----------

    Rất ngay thẳng, mấy việc kiểu giúp bà cụ già sang đường làm không ít a!

    Nam chính có tìm nữ nhân không?

    ---------------

    Không tìm, hình như đều là nữ nhân tìm gã.



    Mỗ sẽ tiến hành dịch tác phẩm này, trên đây là lời giới thiệu sơ qua về tác phẩm Tối Hậu Nhất Cá Lưu Manh (Gã Lưu Manh Cuối Cùng) của tác giả Lạt Tiêu Giang. Nếu bạn là một người thích truyện kiểu Lộc Đỉnh Ký thì không nên bỏ qua bộ này, đọc chơi đọc vui cũng đáng để giết thời gian lắm. Mỗ mong mọi người sẽ nhiệt tình đón nhận tác phẩm.
    ---QC---

    R.I.P
    Học Viện Khoa Học Quân Sự

    Hidden Content


  2. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2010
    Đang ở
    Tửu Điếm
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa Chương 1: Tiết Tử

    TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

    Tác giả: Lạt Tiêu Giang


    QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa


    Chương 1: Tiết Tử

    Dịch & Biên: [VIP]
    Nguồn: www.tangthuvien.com



    Màn đêm dần buông xuống, nhà nhà sáng ánh đèn, ánh sáng chói lọi của cột đèn cao cao nho nhỏ tọa lạc tại hai bên lề đường vẫn duy trì một khoảng cách cố định, đem bóng tối vô tận xua tan đi.

    Trong phòng thí nghiệm tại một gian phòng kiểu khép kín, có mười mấy nhà khoa học mặc áo dài trắng đang xúm quanh một thiết bị nghiên cứu cơ thể người, bên trong thiết bị là một đứa trẻ nít, đứa trẻ nhìn có vẻ chưa đầy hai tuổi, một đôi mắt to đen láy nhau nháu nhau nháu chuyển qua chuyển lại, dường như rất tò mò đánh giá cái thế giới mới lạ này.

    - Tiến sĩ Phương, đây là con ruột của ngài a, ngài thực sự muốn làm như vậy sao?

    Một nữ tử trẻ tuổi thân mặc áo blu trắng đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bụ bẫm của đứa trẻ nít. Trong đôi mắt sáng long lanh để lộ ra vẻ đau xót cùng yêu thương không thể che dấu nổi.

    - Đừng nói nữa.

    Người được cô gái trẻ gọi là tiến sĩ Phương là một trung niên nam tử, thân mặc một chiếc áo blu trắng rộng. Tiến sĩ Phương phất tay nói:

    - Tiểu Liên, liều thuốc cường hóa thân thể S-P-1 đã chuẩn bị xong cả chưa?

    - Đã chuẩn bị xong.

    Vị nữ tử mới vừa rồi khuyên can có chút tiếc hận nhìn đứa trẻ khả ái như một con búp bê gốm sứ trước mặt này, sợ hãi nói:

    - Thuốc cường hóa thân thể S-P-1 là sản phẩm tốt nhất ở trong nước, dược tính cải tạo cũng là mạnh nhất, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, tôi sợ... tôi sợ nó không chịu nổi.

    - Nếu như không chịu nổi thì coi như nó chưa từng có mặt trên cái thế giới này, đừng lảm nhảm nữa, mở tất cả thiết bị ra, bắt đầu bơm S-P-1 vào.

    Tiến sĩ Phương truyền xuống chỉ thị một cách lãnh khốc, mặc dù trong thiết bị là con của lão, nhưng lão không hề có chút nào vẻ mềm lòng cùng sự ấm áp tình thương của người cha, tâm nguyện cả đời này của lão, chính là tạo ra một chiến sĩ mạnh mẽ nhất, chỉ cần có thể để cái tâm nguyệt ấy của mình trở thành hiện thực, thì hy sinh một đứa hài tử có đáng là chi, huống hồ nó chỉ là một đứa hài tử thật vô dụng, đã hai tuổi rồi, mà đến cả bò cũng chưa biết. Những đứa trẻ khác hai tuổi thì đều đã biết nói, nhưng cái loại này thì thật là hay, ngay cả bò mà cũng còn chưa được học.

    Lão đường đường là một bác sĩ mà cũng không thể nào lý giải nổi, con của mình so với con những khoa học gia khác sinh ra, tại sao lại kém cỏi đến như vậy.

    Tiểu Liên vô cùng bất lực cầm lấy cái bình nhỏ đựng chất lỏng màu đỏ, rồi sử dụng ống chích năng lượng cao độ đem cái chất lỏng đỏ như máu kia bơm vào trong cơ thể của đứa trẻ. Ánh mắt Tiểu Liên gắt gao nhìn chằm chằm vào điện tử đồ, rồi chợt quay đầu, kinh hỷ đan xen nhìn vào đứa trẻ nít trong thiết bị đang khóc lớn.

    - Tiến sĩ Phương, thành công rồi, đứa trẻ đang khóc, thành công rồi.

    Lần thứ mười, rốt cục chín lần thất bại cũng đổi lại một lần thành công, những đứa trẻ của chín lần trước mỗi khi bơm loại cường hóa thân thể S-P-1 vào thì đều ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi cũng đồng nghĩa với việc thí nghiệm đã thất bại. Bất quá, lần này thành công rồi, đứa trẻ khóc.

    Tiến sĩ Phương đột nhiên hiểu ra, hài tử của mình cũng không phải là dạng kém cỏi, chẳng phải là cũng có chút truyền thống hay ho di truyền từ mình đó sao! Loại tốt a, nụ cười trên khóe mắt lão chợt lóe lên rồi biến mắt, tiếng khóc rống của đứa trẻ cũng không thể nào khơi dậy tình thương đã ngủ say từ lâu của người làm cha trong lòng lão, trên nét mặt lại tỏ vẻ lãnh đạm, lạnh lùng như cũ, khiến cho lòng người phát run:

    - Bơm một liều nữa, không, phải bơm hai liều nữa vào.

    Nếu đã là cái giống tốt như vậy, phải là nên tận tình mà cải tạo.

    Thuốc cường hóa thân thể S-P-1 là do chính lão một tay nghiên cứu mà thành. Hiệu quả cải tạo thân thể của loại này được coi là số một, nhưng cũng là loại chưa hoàn thiện, chín lần thất bại trước chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Tìm không được kẻ thích hợp làm thí nghiệm, nghe đâu Phương tiến sĩ-Phương Tuấn đích thân ôm đứa con chưa đầy hai tuổi của mình đi để cải tạo.

    Tuy nhiên, tác dụng phụ của việc cải tạo khi thất bại là gì thì cho tới nay chưa được nghiên cứu tới, chỉ là những đứa trẻ của chín lần trước không nhiều thì ít đều có chút quái dị, quái dị cả trong suy nghĩ.

    - Điều này....

    Tiểu Liên ngạc nhiên nhìn Phương Tuấn, bơm vào một liều S-P-1 mà có thể thành công đã là may mắn lắm rồi, nếu được trải qua huấn luyện, sau khi trưởng thành nhất định sẽ trở thành một nhân vật lợi hại có thể độc đương nhất diện (1). Nhưng đồng thời bơm cả ba liều vào, nếu không thành công thì có thể lấy đi tính mệnh của đứa trẻ, mà thành công rồi cũng có thể lấy đi tính mệnh của nhân dân cả nước a, cả ba liều thuốc cải tạo bơm vào người, như thế thì lực chiến đấu sẽ cường đại biết bao nhiêu?

    Ở nơi này, không ai dám làm trái ý của Phương Tuấn, mặc dù không bằng lòng, nhưng cuối cùng Tiểu Liên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dựa theo sự phân phó của Phương Tuấn, thêm một lần nữa lại bơm vào đứa trẻ thêm hai liều cường hóa thân thể S-P-1 mạnh nhất.

    Giờ khắc này, trong lòng mọi người ai cũng trở nên căng thẳng, mười mấy ánh mắt gắt gao nhìn vào đứa trẻ, trong lòng Phương Tuấn lại càng âm thầm mà cầu nguyện, mong sao đứa trẻ có thể khóc, cũng chả phải lão đau lòng vì sự an nguy của đứa con, lão quan tâm chính là việc thí nghiệm thành công hay thất bại, khóc lên là đại công cáo thành rồi.

    Thời gian khẩn trương trong lòng mọi người đang từng giây từng phút trôi qua, đứa nhỏ không thể tạo nên kỳ tích, dõi theo giấc ngủ âm trầm của nó, đợt cải tạo lần này một lần nữa lại được chấm dứt bằng sự thất bại... Đứa trẻ nít chưa đầy hai tuổi này trở thành "Đồ vật thừa" của một sự thất bại đến kỳ công, đúng là được nữ thần may mắn quan tâm, không để cho nó bị biến thành một con cờ trong kế hoạch của người cha nó - một lời nguyền của ma quỷ địa ngục, nhưng nhất định kiếp này của nó sẽ phải một mình đối mặt với những con đường gập nghềnh mấp mô...

    Tuy nhiên, trong tình thế mà tất cả các khoa học gia còn đang thất vọng, tuyệt không một ai phát hiện ra dị trạng của tiểu hài tử, ngay cái lúc mà bọn họ buông lơi trong chớp mắt kia, thân thể quỷ dị của đứa trẻ khẽ chợt run rẩy, đang lúc mọi người còn cho rằng thí nghiệm đã thất bại thì ba liều cải tạo thân thể S-P-1 mạnh mẽ kia lặng lẽ không tiếng động mà dung nhập vào tứ chi xương cốt đứa bé, thậm chí mỗi một giọt máu, một mỗi tấc da tấc thịt của nó cũng đang tràn ngập luồng năng lượng cường đại.


    "Ầm ầm"


    Bỗng nhiên, gần như chết lặng, trong phòng thí nghiệm chợt vang nên một tiếng nổ điếc tai, bên trong phòng người người rối rít liếc mắt, toàn bộ cánh cửa tự động bằng inox dầy nặng kia từ từ lõm rồi rụng rơi thậm chí ầm ầm mà đổ xuống đất. Một người thanh niên lãnh khốc ước chừng hai mươi tuổi đang đứng chỗ cánh cửa. Đôi mắt sắc bén lạnh lùng như chim ưng nhìn chằm chằm vào Phương Tuấn:

    - Điên khùng bệnh hoạn (2), vì cái kế hoạch của ông mà ngay cả con mình cũng không buông tha.

    - Phương Nghị Thiên, mày đi ra ngoài cho tao, nếu không đừng trách tao không nể tình huynh đệ.

    Phương Tuấn ngay lập tức đưa tay móc ra một khẩu K54, lạnh lùng hướng họng súng về phía người thanh niên.

    - Quay tới đây, bắn đi!

    Phương Nghị Thiên sắc mặt không chút thay đổi nhìn vào Phương Tuấn, đối mặt trước họng súng vẫn thờ ơ không chút chấn động, hắn chậm rãi đi tới thiết bị bên cạnh, đem đứa trẻ ôm vào trong lòng.

    - Để thằng nhỏ xuống, nếu không đừng trách tao vô tình.

    Phương Tuấn lạnh lùng quát to.

    Phương Nghị Thiên thần sắc khinh thường liếc lão một cái, xoay lưng, ôm đứa trẻ chậm rãi bước ra ngoài cửa.

    "Pằng"

    Phương Tuấn không chút do dự bóp cò, một tiếng súng lớn vang lên dội quanh phòng thí nghiệm, song trong nháy mắt khi mà tiếng súng kia vang lên, gian phòng thí nghiệm vốn sáng như ban ngày đột nhiên chìm ngập trong bóng tối, tới khi mấy khoa học gia lấy được đèn pin mang trong người ra thì sàn nhà phòng thí nghiệm chỉ còn lại một vệt máu đỏ sẫm cùng thanh âm vang vọng khắp phòng thí nghiệm khiến tất cả mọi người cơ hồ đều run sợ:

    - Phương Tuấn, chờ xem, rồi ông sẽ hối hận vì việc làm hôm nay, hai mươi năm sau, hài tử của ông sẽ trở thành chướng ngại cho cái kế hoạch mà ông không thể vượt qua!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    * Tiết Tử: phần mở đầu câu truyện trong các tiểu thuyết hiện đại
    (1) độc đương nhất diện: đứng đầu trên 1 phương diện nào đó
    (2) Nguyên văn 丧心病狂 (tang tâm bệnh cuồng)


    Bắt đầu từ ngay mai tiến độ dịch truyện sẽ chính thức đi vào hoạt động - khoảng 2-3 chapter/1 ngày. Nếu được nhiều anh em quan tâm tới, mỗ sẽ mở 1 topic nho nhỏ để anh em cùng đọc và cùng vào góp ý, báo lỗi, để sửa chữa bản dịch cho hoàn thiện hơn.
    Mã:
    Đã có topic gop ý sửa lỗi, quý đồng đạo vào đây : http://www.tangthuvien.com/forum/sho...80#post6803780
    
    Đã có topic bàn luận chém gió http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=49546
    Lần sửa cuối bởi [VIP], ngày 31-05-2010 lúc 06:02.

    R.I.P
    Học Viện Khoa Học Quân Sự

    Hidden Content


  3. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2010
    Đang ở
    Tửu Điếm
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Chương 2: Nó lấy nước tiểu phun ta

    TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

    Tác giả: Lạt Tiêu Giang


    QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa


    Chương 2: hắn dùng nước tiểu phun ta

    Dịch & Biên: [VIP]
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Vầng sáng nhu hòa từ ánh mặt trời đầu tiên của những ngày đông, vẻ tinh mơ dày đặc sớm đã bị ánh sáng ấm áp xua tan, thị dân ở cái huyện li Đông Sơn nghèo khó này dậy rất sớm, kể cả những cái đám thường ngày đắm chìm trong tửu sắc. Hay kể cả với những tay lãng tử ăn chơi cũng phải rối rít mà từ trên ngực, dưới háng đàn bà bò dậy để tiếp tục bài thể dục buổi sáng, từ xa nhìn lại, cảnh sắc hài hòa của huyện Đông Sơn thật tựa như một làn khói bếp lượn lờ.

    Đó là một huyện lị nhỏ cũng chả có tiếng tăm gì, nơi này mặt ngoài thì cảnh sắc hài hòa, mà bên dưới nó ẩn tàng vô số những cái dơ bẩn và xấu xa, không muốn để ai hay.

    Tia nắng ban mai chiếu rọi xuống một căn nhà bừa bộn và cũ nát lộ ra cái vẻ tạp nham mờ mịt theo năm tháng.

    - Bà già, thằng tiểu súc sanh Sử Hạo nhà bà nó đập vỡ đầu thằng cu con nhà ta rồi, tiền thuốc thang, phí trị liệu thế nào bà cũng phải bồi thường, vạn nhất thằng Nhâm Tề nhà ta sau này lưu lại di chứng, điên khùng, bại não hay gì gì đó, cũng cần phí trị liệu, xem ra niên kỷ của bà cũng đã dầy một xấp rồi mà hẵng còn vác theo thêm được hai đứa, thật là cũng chả dễ dàng gì, ta cũng không nỡ cần nhiều lắm đâu, cỡ một ngàn đồng là được rồi.

    Lý Cường đặt mông ngồi lên trên cái bàn, 4 chân bàn cái thấp cái cao, bị thân hình lực lưỡng của Lý Cường đè lên, cái bàn kẽo ca kẽo kẹt kêu vang, giống như là có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, đứng bên cạnh hắn chính là mấy gã thanh niên cao lớn, thô kệch, trang phục thì lòe loẹt, một thằng ranh tầm khoảng 6,7 tuổi đứng bên cạnh Lý Cường xoa xoa một mảnh da đầu bị mất.

    - Cường à, Sử Hạo nhà ta đúng là nghịch ngợm một chút, đợi ta chuẩn bị hai quả trứng gà cho Nhậm Tể ăn, lũ tiểu hài tử chơi đùa huyên náo xước một tý da, mà một ngàn đồng tiền thì thật sự....

    Bà cụ vỗ về Sử Hạo bên cạnh, nói:

    - Hạo Hạo, mau nói xin lỗi Nhâm ca ca đi.

    - Bà nội, là hắn dùng nước tiểu phun ta, ta mới đánh hắn.

    Sử Hạo gần 6 tuổi lấy tay quệt mồm, vẻ mặt không vui.

    - Thằng tiểu súc sanh này đến giờ hẵng còn bướng thế.

    Lý Cường một tay nắm lên thân thể gầy gò của Sử Hạo, liên tiếp tát mạnh vào mặt nó.

    - Thằng ranh con, lấy nước tiểu phun mày, mà mày đã đánh người, đưa tiền đây, không thì tao đập chết.

    - Đừng đánh, đừng đánh nữa, ta đưa tiền, đưa cho ngươi tiền....


    Nét mặt già nua của bà cụ bị hù dọa đến thất sắc, vội vàng kéo Lý Cường ra, rồi từ trong cái lọ dưới cái kháng (1) đem tất thảy tiền tích cóp đổ hết ra, nhưng cộng với cả chút tiền lẻ vụn vặt trên người cũng chỉ được 902 đồng tiền mốc.

    - Ta đây chỉ có hơn 900 đồng... còn lại đến lần sau đưa cho người, có được không?

    Bà cụ nhìn hắn mà cầu xin, đã đụng đến loại ác ôn này thì cũng chỉ có thể nén giận lại mà thôi.

    - Ta phải lục, xem xem tiền còn hay hết.

    Lý Cường từ trên bàn nhảy xuống, mấy thằng đàn em trong căn nhà gỗ lúc này bắt đầu lục lọi qua quýt, vốn lại càng tàn phá cái căn nhà gỗ này trở nên càng thêm hỗn độn.

    - Mẹ kiếp, cái bàn gãy này.

    Lý Cường bỗng nhiên cảm thấy dưới mông lạnh lẽo, vừa sờ thì mới biết cái quần xịp trên mông đã rách tơi tả, lộ hẳn ra một mảng lớn của cái xịp màu đỏ, hắn vội vội che cái lỗ thủng lớn trên mông, phẫn nộ đem cái bàn một cước đá bay véo. Vốn là không chịu nổi sức tàn phá, cái bàn rơi xuống nền đất nhất thời tan tành chia năm xẻ bảy. Bộ vật dụng duy nhất trong nhà rốt cục hôm nay cũng đã ra đi.

    Bà cụ ôm thật chặt Sử Hạo núp ở góc trong căn nhà gỗ, mấy trăm đồng tiền kia vốn là định giữ lại cho Sử Hạo đọc sách, để cho hai đứa chúng nó tẩm bổ thân thể, đúng là đã phải tích cóp từ rất lâu, thế nhưng giờ đây đã mất hết cả, bọn chúng sau này sẽ ra làm sao?

    Bà cụ gạt đi nước mắt trên khuôn mặt già nua với vô số các nếp nhăn của những năm tháng tang thương, thất tha thất thểu từ trên mặt đất bò dậy, cuộc sống khổ cực như thế, đến lúc nào mới là điểm chót đây.

    - Haha, các anh em, chúng ta đi, tối nay "K ca" ta còn phải mời khách.

    Lý Cường thấy trong nhà cũng chả còn đồ đạc gì đáng giá, bèn cùng mấy gã thanh niên dáng vẻ lưu manh kề vai sát cánh mà xoay người đi ra ngoài cửa. Cái chuyến này thật đáng giá, thằng cháu trai bị mất có chút da đầu, đã kiếm được 900 đồng, đến tối lại có thể gọi được hai tiểu thư cùng say sưa, cái con bé lần trước của sàn nhảy Hắc Báo thực sự đúng là con mẹ nó loạn....

    - Chúng mày làm sao.

    Đột nhiên, trước cánh cửa gỗ chưa bao giờ đóng lại kia chợt xuất hiện thân ảnh của một kẻ cao lớn mạnh mẽ. Một tiếng quát cứng ngạnh ngăn trở bước chân đang ra tới cửa của bọn người Lý Cường.

    Thanh niên lạnh lùng nhìn chọc chọc vào bọn Lý Cường, mang theo từng bước chân ngập tràn nộ khí hướng về bọn người này tới gần, nhóm bọn Lý Cường không khỏi bị sát khí rợn người của nam nhân trước mặt này khiến cho run sợ không ngớt, trong lòng căng thẳng, theo từng nhịp bước chân của hắn bắt đầu nhảy dựng lên.

    Thanh niên khóe miệng lãnh đạm như có như không một vẻ hình cung, nét mặt tự nhiên lộ ra một cỗ ngạo khí không cách nào che dấu, trên mặt có chòm râu được buộc qua loa, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh lờ đờ vô thần.

    - Lão cẩu đừng cản đường, chỗ này không có việc của ngươi, cút sang một bên cho ta.

    Chỉ ngây người trong chốc lát, Lý Cường đầu tiên cũng kịp phản ứng, ở vùng này hoành hành bá đạo, hắn tự nhiên cũng chả bị hù dọa quá lớn, thấy đối phương chẳng qua chỉ có một người, hơn nữa lại còn là một kẻ nhìn qua như kiểu vừa mới tỉnh ngủ, hắn thật sự không tin 6 người bọn hắn lại ăn không lại cái thằng cha này.

    - Muốn chết mà

    Trong không khí của cái giá rét ngày đông đang tràn ngập nhiệt độ thân thể con người , nhưng chợt câu nói của người thanh niên băng lãnh kia lại khiến cho trời đông giá rét càng tăng thêm phần lãnh lẽo, người thanh niên khoác một chiếc áo gió màu đen tựa giống như siêu sao điện ảnh Tư Ngói Tân Cách (Schwarzenegger) của Hảo Lai Ổ (Hollywood), toàn thân lan tỏa ra một loại khí chất cao ngạo rất tự nhiên, một loại khí chất không thể ẩn giấu.

    Cái loại khí chất chẳng phải tự nhiên mà có này tỏa ra đối với nữ nhân mà nói chính là độc dược, nhưng đối với nam nhân thì lại như là một loại đạo hỏa tác (2) chiến tranh

    - Phương thúc thúc, bọn chúng cướp tiền của ta.

    Kể từ lúc người thanh niên xuất hiện trong căn nhà, nỗi sợ hãi trong lòng Sử Hạo đã tiêu tan, vội vội vàng vàng đem mọi tội lỗi của Lý Cường nói hết ra.

    Thần sắc người thanh niên khẽ run lên, mau lẹ tiến lên một bước, dân trong nghề một khi xuất thủ, chỉ cần nhìn là hiểu, thấy người thanh niên khẽ chuyển động, Lý Cường lúc này quá sợ hãi, ánh mắt sắc bén như chim ưng của người thanh niên như phảng phất mang theo lực xuyên thấu qua linh hồn hắn, tâm sinh sợ hãi không khỏi khiến hắn lui lại phía sau mấy bước, trong khoảng khắc, người thanh niên chợt phi một cước nặng nề đạp vào bụng dưới hắn.

    Lý Cường còn chưa kịp nói câu nào, thân thể hắn tựa như con bù nhìn té xa hơn ba thước, đến lúc rơi được xuống đất thì hai đầu gối hắn quỳ gập trên mặt đất, ôm bụng, nhãn cầu lồi ra như thể sắp rơi khỏi bất cứ lúc nào, kêu rên thảm thiết, đến một câu nói cũng không nên lời, ý nghĩ đầu tiên lúc mà hắn lăn quay trên đất chính là - kẻ này hạ thủ quả là hung hãn.

    Mấy gã thanh niên khác nét mặt ngẩn ngơ, rồi chợt líu ra líu ríu tay ôm chắn trước hạ bộ, hướng về phía Phương Nghị Thiên vọt tới.

    Trên mặt người thanh niên lãnh khốc lộ ra một tia khinh bỉ, thân hình hắn mạnh mẽ mà bổ nhào xuống, phi thân nhảy lên rồi một cước sút thẳng vào bộ ngực của thằng côn đồ, mượn lực phản chấn từ trên không trung, dùng sức lực toàn thân mà sút, cú đá nặng nề quất mạnh lên cái đầu của một thằng côn đồ khác. Lúc hạ xuống đất, chân trái vừa bước, chân phải lại đá ra, mấy thằng côn đồ nhất thời bị nện trúng bụng, có ba gã lập tức chia thành ba đường bắn ngược ra ngoài.

    Lúc này, một thằng côn đồ lén lén lút lút tiến ra phía sau người thanh niên, ý đồ là định từ phía sau làm quả đánh lén, nhưng thanh niên lúc đáp xuống đất lại chợt xoay người, dễ dàng trở tay mà tóm được gã kia, tay đấm chân đá nện cho tơi bời, khuỷu tay phải không chút lưu tình hướng tới cái khuôn mặt bụi bặm kia mà đấm tới, động tác nhanh nhẹn, thủ pháp tàn bạo, gã nọ nhất thời giống như một hình nhân vẽ lên trên không trung một đạo parabol uyển chuyển rồi nặng nề té uỵch xuống bên cạnh đồng bọn. Giống như là kiểu mấy màn đánh võ trong các phim hành động, vài gã dân bụi nhất thời bị hù dọa đến kinh hồn táng đảm, ánh mắt đầy hồi hộp nhìn về phía người thanh niên, thằng cha này dùng dây thép sao? Cũng có thấy cái dây thép nào trước mặt đâu a?

    - Để tiền lại, cút

    Thanh niên lạnh lùng nói

    - Được... được, tiền đều ở đây.

    Sắc mặt Lý Cường tái nhợt, hắn vội vàng móc đống tiền trong túi quần ra để trên mặt đất, rồi cùng một lũ cơ bắp đỡ đần dắt díu nhau chạy khỏi, cái tốc độ cùng thân pháp như này mà không đi thi thế vận hội Olympic thì đúng quả là chôn lấp nhân tài a.


    Đợi cho bọn người kia đi khỏi, Sử Hạo mới đem sự tình kể đầu kể đuôi cho người thanh niên, chuyện thực rất đơn giản, bởi vì Nhâm Tề dùng nước tiểu phun lên người Sử Hạo, cho nên Sử Hạo mới mượn tảng đá mà nện vào đầu Nhâm Tể, tiếp đó gã thúc thúc của Nhâm Tể là Lý Cường tới dẫn theo vài kẻ đến đây rồi vơ vét tài sản.

    Sau khi ăn căng bụng bữa cơm rau dưa đạm bạc xong.

    - Tiểu Hạo, có muốn học võ không?

    Người thanh niên ôm lấy Sử Hạo hỏi.

    - Học võ công, muốn.

    Sử Hạo vội vàng đáp, đối với chuyện này của Phương thúc thúc, nó không hiểu tý nào. Thân thế của nó, lai lịch của nó, hết thảy tất tần tật về nó, Sử Hạo giống như là một kẻ mông muội vĩnh viễn chưa được đánh thức, nó chỉ được nghe bà nội nói qua, ngay từ cái lúc mà hẵng còn bú sữa mẹ, người Phương thúc thúc này đã luôn bao bọc quanh nó, nó chỉ biết tên của Phương thúc thúc là Phương Nghị Thiên.

    - Tiểu Hạo...

    Phương Nghị Thiên ôm Sử Hạo vào trong lòng, muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhìn Sử Hạo, hắn hờ hững, ánh mắt mơ hồ hiện lên những vẻ yêu thương, đã năm năm rồi, vì thằng nhỏ, mình đã ở cái tiểu huyện thành này mà đợi đã năm năm rồi, buông xuôi hết thẩy, cũng chỉ vì mong nó trưởng thành.

    - Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày 6 tiếng đồng hồ đến sân thể dục huấn luyện.

    Phương Nghị Thiên nghiêm túc nhìn nó, trong lòng thầm nghĩ "Phương Tuấn, chờ xem, ông sẽ phải ngạc nhiên vì đứa trẻ này.".

    Với Sử Hạo mà nói, hôm nay là cái ngày kì quái, kì quái đến nỗi khiến cho nó cảm thấy thật khó xử. Nhưng đối với huyện Đông Sơn mà nói, hôm nay bất quá lại chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, mặt trời vẫn như cũ mọc phương đông, lặn phương tây, gió rét vẫn như cũ mà lùa vào bên trong qua cái cảnh cửa gỗ luôn luôn không bao giờ khép lại kia, còn lũ côn đồ thì vẫn như cũ mà sống tiếp cuộc sống ức hiếp dân lành, hết thảy vẫn như trước, không biến đổi chút nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1) Cái kháng: giường đất, giường lò (của người phương bắc Trung Quốc), phương bắc khí hậu rất rét, phải xây bục ở trên, trong bục có đốt lửa cho ấm mà ngủ gọi là kháng.

    (2) Đạo hỏa tác: cầu chì - đoạn giây kim loại ngắn nóng chảy ra và làm ngắt mạch điện nếu như dòng điện vượt quá mức an toàn.


    Chương tiếp theo: Lưu Manh Sơ Trung Sinh (học sinh lưu manh)


    Lần sửa cuối bởi [VIP], ngày 31-05-2010 lúc 06:07.

    R.I.P
    Học Viện Khoa Học Quân Sự

    Hidden Content


  4. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2010
    Đang ở
    Tửu Điếm
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Chương 3: Lưu Manh Sơ Trung Sinh

    TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

    Tác giả: Lạt Tiêu Giang


    QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa


    Chương 3: Lưu Manh Sơ Trung Sinh

    Dịch & Biên: [VIP]
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Thời gian trôi đi khiến người người chẳng ai kịp phản ứng, dường như là giông giống một loại hình ảnh đáng cười và đáng giận đan xen vào nhau tạo thành một bộ phim nhựa thật tẻ nhạt.

    Tháng 9, chính là thời gian mà các trường học khai giảng. Huyện Đông Sơn. Một cây ngô đồng vừa thô vừa to tọa tại ven đường đang ngạo nghễ đứng thẳng, ánh dương quang rực rỡ xuyên thấu qua những cành lá sum xuê đang che phủ trên mặt đất. Dưới bóng cây in hằn loang loang lổ lổ những vệt lỗ ánh sáng, nó giống như ánh sáng lộng lẫy của những vì sao khiến cho lòng người mê mẩn. Một gã thiếu niên đang ngóc đầu chờ đợi, lộ ra ánh mắt kiên nghị ngó quanh bốn phía.

    Chào đón ánh dương quang gay gắt, từ xa xa một thiếu nữ xinh xắn đang đi tới, dưới ánh mặt trời như muốn cùng ánh nắng kia tranh đoạt vẻ chói lọi.

    Thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, vận một bộ váy liền áo in hình hoa lá làm tôn cái dáng vẻ mảnh khảnh lả lướt trở nên vô cùng tinh tế, chiếc váy liền áo ôm lấy thân hình họa thành những đường cong lung linh khiến cho người ta say lòng, lộ ra một bộ giò trắng như tuyết, một bộ ngực tròn trịa được y phục kìm nén nhô cao lên.

    Dưới chân thiếu nữ mang một đôi xăng-đan, một đôi chân nhỏ nhắn thật đáng yêu, dù dưới cái nắng gay gắt của mặt trời vẫn trắng nõn như tuyết, mái tóc dài ngang vai tú mỹ, mềm mại, từng bước chân không ngừng đung đưa, ngó thấy thiếu niên dưới tàng cây ngô đồng, thiếu nữ lộ ra một nụ cười sáng lạn, hai hàm răng trắng bóng giống như có thể phản xạ lại cả ánh mặt trời.

    - Tiểu Hạo, ta tới rồi.

    Thiếu nữ phát ra âm thanh trong trẻo, dễ nghe, như chuông bạc, vị thiếu nữ mà toàn thân toát ra khí tức mê người này chính là bạn đồng học của Sử Hạo - Nhiêu Hải Yến, hai người từ lúc nhỏ học năm nhất cho đến ba năm trung học vẫn là bạn cùng bàn, có thể nói là thanh mai trúc mã.

    Ngay từ nhỏ, lúc còn học năm nhất, mỗi ngày đi học, Sử Hạo đều ở dưới tàng cây ngô đồng này chờ Nhiêu Hải Yến, gió kệ gió, mưa mặc mưa.

    Cây ngô đồng này đã chứng kiến biết bao tình cảm từ ngây thơ cho tới chín chắn trong mười năm qua của hai người, nhưng rốt cuộc cũng chả phải là tình yêu, Sử Hạo chưa bao giờ thừa nhận.

    - Cô sao giờ mới đến, mới vừa rồi có mười mấy em nữ sinh tới đây vô lễ với ta, cũng may ta đã thề sẽ bảo vệ trinh tiết của mình, vì thế để trừng phạt cái cử chỉ trẻ con đó của các nàng, ta cũng đã vô lễ lại các nàng rồi.

    Sử Hạo nét mặt đầy vẻ căm phẫn sôi sục.

    - Không đứng đắn.

    Nhiêu Hải Yến xùy cười một tiếng.

    - Ngươi cũng không phải là lần đầu tiên biết ta.

    Sử Hạo bĩu môi.

    Nhiêu Hải Yến sẵng giọng:

    - Đừng có ngu ngốc mà chờ dưới ánh mặt trời như vậy chứ, thật là một gã ngốc.

    - Trời mưa ta cũng phải ngốc như vậy để mà chờ a, cô không thể quên nhanh như vậy chứ, cô làm tổn thương trái tim ta rồi đấy, ta hãy còn chưa hoàn toàn dậy thì, Phương thúc thúc nói nếu mà bị như vậy thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến "cuộc sống nào đó" sau này trong tương lai a.

    - ... ...

    Thành tích học tập của Nhiêu Hải Yến ở trường học vẫn luôn đứng đầu, Sử Hạo dưới sự phụ đạo của nàng, thành tích cũng tương đối khá khẩm, hai người vừa cùng nhau thi đỗ vào ngôi trường trung học tốt nhất tại huyện Đông Sơn – “Đông Sơn Nhị Trung”, lúc phân ban trung học năm nhất, cả hai thêm lần nữa lại được phân cùng một lớp, lúc biết được cái tin tức này, hai người kích động đến nỗi ôm chầm lấy nhau, nhưng chưa được một giây, Nhiêu Hải Yến đã đỏ mặt bỏ chạy mất.

    Da mặt Sử Hạo dưới sự huấn luyện của Phương Nghị Thiên đã trở nên rất dày, Sử Hạo khi đó cũng rất sửng sốt, bất quá hắn cũng cảm nhận được mùi thơm cơ thể rất tự nhiên này cùng sự đụng chạm thân thể ở trên người Nhiêu Hải Yến, cái cảm giác như điện giật truyền đến trong chớp mắt, thật chẳng có lấy nửa điểm kín đáo của một chàng trai nhỏ

    Mặc dù vào lúc ấy, Nhiêu Hải Yến cũng chưa có cái dáng vẻ kiều diễm động lòng người như bây giờ, nhưng lần đầu tiên Sử Hạo cùng một người khác phái tiếp xúc thân mật vẫn là khó tránh mang ý nghĩ tội lỗi, cái cảm giác điện giật này tồn tại thật lâu, muốn xua đi cũng không được, kể từ sau chuyện đó. Sử Hạo cũng có lần hối hận, mình khi ấy thế quái nào lại không nhân cơ hội mà làm chút đỉnh a, mẹ nó. Phương thúc thúc đã cho mình thấy qua nữ nhân. Sách báo hay ho cũng đều ngó qua cả rồi.

    Một nam một nữ ý kiến bất đồng sinh ra khi ôm nhau, đó cũng là một vấn đề thực tế - đời học sinh trung học, đã là thời kì cho các mối tình đầu, mà học sinh, cũng có nhu cầu a.

    Đùa giỡn chẳng biết xấu hổ một phen với Nhiêu Hải Yến xinh đẹp động lòng người xong, Trên đường tới trường, Sử Hạo thấy rất là khoan khoái, Sử Hạo đang kể qua câu chuyện cười hủ bại thứ 18 của mình, Nhiêu Hải Yến mặt đỏ tới mang tai duy trì trong hơn nửa tiếng đồng hồ.

    Hai người bước vào trường học - Đông Sơn Nhị Trung.

    Đông Sơn Nhị Trung là một trong những trường trung học tốt nhất tại huyện Đông Sơn, đầu vào tương đối khó, học tại ngôi trường này ngoài những học sinh có thành tích học tập tốt ra, những học sinh khác vào được đương nhiên không nhiều thì ít chính là những nhân vật có địa vị tại Sơn Đông huyện, dựa vào gia cảnh mà tiến vào.

    Sử Hạo và Nhiêu Hải Yến học tại Sơ tam Ban 7 (1) , hôm nay đã là tuần lễ thứ hai sau ngày tựu trường.

    - Tiểu Hạo, ta... ta hỏi ngươi một vấn đề a?

    Đang đi trên con đường nhỏ quanh co trên sân trường, Nhiêu Hải Yến có chút xấu hổ nói.

    - Ờ, chuyện gì thế? Trước hết nói rõ nha, nếu là chuyện liên quan đến tuổi tác cá nhân, vấn đề riêng tư là không có trả lời đâu a.

    Sử Hạo cảnh giác nhìn Nhiêu Hải Yến, như sợ bị người khác khai quật những bí ẩn riêng tư của gã.

    - Ai ya, không phải đâu, ta hỏi ngươi này, nếu ngươi thích một người, mà người đó cũng có vẻ như thích ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

    Nhiêu Hải Yến cố kìm nén đỏ mặt hỏi.

    Sử Hạo ngó nghiêng Nhiêu Hải Yến một cách kinh ngạc, không khỏi mừng thầm, cô ta không phải đang ám chỉ ta đó sao, nữ sinh bây giờ thật sự là phóng khoáng a. Hắn nói:

    - Ta là một nam sinh rất là kín đáo, nếu như là ta, ta sẽ bảo nàng ấy trước tiên phải hôn một cái để biểu thị tình cảm ái mộ lẫn nhau, chờ cho tình cảm nồng nàn rồi, thì hãy hiến dâng trinh tiết của mình.

    Nhiêu Hải Yến hờn dỗi liếc hắn một cái, nói:

    - Thật đúng là một tiểu sắc lang, vậy ngươi nói xem, ta, ta có nên đáp ứng để tỏ rõ với nam sinh kia không?

    Tâm tình Sử Hạo liên tục nhộn nhạo, ngày hạnh phúc rốt cục đã tới, trong đầu hắn chợt liên tưởng đến cảnh tượng mình và Nhiêu Hải Yến phiên vân phúc vũ, vội vàng nói:

    - Đáp ứng chứ, đương nhiên đáp ứng, chuyện tình tốt đẹp hai bên, nếu không đáp ứng là phụ ý trời, trời sẽ phạt cho 5 đợt sét, đúng rồi, cô lúc nào thì đáp ứng cái người tiểu....nam sinh kia.

    Sử Hạo kích động, "tiểu sắc lang" , 3 chữ đó thiếu chút nữa thì thốt ra, cũng may phản ứng của hắn không chậm, kịp thời ngậm miệng.

    - Cái đó.... Buổi chiều hôm nay, sau khi tan học, ta sẽ nói cho ngươi, hihi.

    Nhiêu Hải Yến cười một tiếng kiều mỹ, trên khuôn mặt bầu bĩnh đang bay bay hai rặng mây đỏ, quả thật là động lòng người.

    Nghĩ tới việc chiều hôm nay có thể cùng cô bé mà mình đã thầm thương trộm mến từ năm 10 tuổi. Sử Hạo không khỏi mở cờ trong bụng, nhưng đồng thời trong lòng hắn có đôi chút sợ hãi. Hắn sợ nếu như đối tượng mà Nhiêu Hải Yến bày tỏ không phải là mình, nếu thật như vậy, có nên không mà xông tới chém chết thằng kia.

    Hai người sóng vai bước vào phòng học, chương trình học của Sơ tam phần lớn lấy ôn tập làm chủ yếu, cái đề mục “Hải Chiến Thuật Vi Phụ” quả thực là nhàm chán đến cực điểm, trong lòng đang trông ngóng, thời gian tựa hồ qua đi một cách vô cùng chậm chạp, mỗi một phút, một giây trôi qua đều là sự đau khổ, Sử Hạo chính là đang trải qua loại đau khổ này, buổi chiều có 3 tiết, nhìn con người thuần mỹ đang an vị ngay bên cạnh mình, trong lòng hắn chợt tràn đầy ngọt ngào cùng hạnh phúc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1) Sơ Tam Ban 7: tương đương lớp Lớp 8 hoặc lớp 9 gì đó ở Việt Nam

    Chương tiếp theo: Sân trường

    Lần sửa cuối bởi [VIP], ngày 31-05-2010 lúc 08:04.

    R.I.P
    Học Viện Khoa Học Quân Sự

    Hidden Content


  5. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2010
    Đang ở
    Tửu Điếm
    Bài viết
    79
    Xu
    0

    Mặc định Chương 4: Sân trường

    TỐI HẬU NHẤT CÁ LƯU MANH

    Tác giả: Lạt Tiêu Giang


    QUYỂN 1: Lưu Manh Tiến Hóa


    Chương 4: Sân trường

    Dịch & Biên: [VIP]
    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Sau khi tan giờ học, Nhiêu Hải Yến hết sức cao hứng chạy bay ra ngoài, nói với Sử Hạo rằng sẽ đem tới cho hắn một niềm kinh hỷ trước tiết tự học, và kết quả là, Sử Hạo trở nên càng thêm hưng phấn, trong vòng 10 phút đồng hồ mà đã chạy quanh 4 dãy nhà vệ sinh, hai chân cứ chạy như phát sốt.

    Trong lòng thấp thỏm không yên, cứ mỗi lần tâm tình hắn kích động khó nghĩ là lại phải đi nhà cầu giải quyết chút nhu cầu sinh lý, xong thì mới dễ chịu đi chút ít, Sử Hạo đẩy cánh cửa phòng học, bước dài tiến vào.

    Trong nháy mắt khi mà cánh cửa kia được mở ra, cũng đồng thời là lúc mà bảy tám đứa học sinh khẽ kêu lên một tiếng, phấn viết bảng trong tay hướng Sử Hạo đang đứng gần cửa ném tới.

    "Phù" "Phù" "Phù"

    Vô số viên phấn lao trên không trung bay vèo đến, mặc dù tần suất không cao, thế nhưng đủ để cho một kẻ bình thường không cách nào tránh khỏi. Trong ánh mắt chờ đợi của bọn người, mục tiêu chung chỗ cánh cửa liên tiếp vang lên mấy tiếng kêu, bảy tám viên phấn viết đã hoàn thành rất tốt sứ mạng của mình.

    Sử Hạo bị năm viên phấn mềm trúng lên người, trong đó có 2 viên vô cùng chuẩn xác nện trúng mặt hắn, khuôn mặt bám đầy bụi phấn càng thêm trắng xóa, trông mặt mũi thật chẳng còn giống như chính mình, lúc này trong phòng học, học sinh đợi chờ vào tiết tự học đã tới hơn phân nửa, thấy bộ dáng "mặt chán nản, đầu đầy đất" của Sử Hạo thì không khỏi cười toáng lên, đây cũng không phải là lần đầu tiên gã đem đến loại chê cười này.

    "Phù"

    Sử Hạo phun viên phấn ra khỏi miệng,

    Trong ánh mắt trong suốt của hắn một luồng tàn bạo khẽ lóe lên rồi chợt tắt, đối mặt với vẻ cười nhạo của đám bạn học hắn chỉ biết cười khổ trong lòng, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên , nín nhịn một chút, nín nhịn một chút cho qua.

    Sử Hạo kìm nén tức giận, tự khuyên mình không nên vong động. Sự tức giận kia chính là những điều đã chất chứa từ tận sâu trong nội tâm hắn.

    - Ha ha ha ha, mày thật đúng là đứa giỏi nhịn.. Sử Hạo, tao thấy mày có lẽ đổi tên sang thành Thỉ Hạo (1) được rồi đấy, ha ha..

    Tiền Nhâm Hào kiêu ngạo cười lớn nói, gã cao cỡ một mét bảy mươi năm, mái tóc nhuộm thật dài được hất cao lên, giữa màu vàng óng là một mỡ hỗn tạp chút bạch kim, vận một cái quần jeans mới tinh, 2 bên đầu gối toạc ra 2 cái lỗ mới to làm sao. Trang phục thật khó ngửi, nghe nói đây là model mới nhất của dân bụi, là loại sành điệu nhất, nguyên do gã này cũng là thuộc dạng ăn theo có chút thế lực tại trường Nhị Trung, vì được theo đuôi mấy bậc tiền bối giang hồ.

    Tiền Nhâm Hào đã tốt nghiệp Sơ tam, nhưng bỏ qua cơ hội không học lên cao trung, nên là lại quay lại học lại Sơ tam, ở Nhị Trung hắn được coi như là một kẻ lõi đời, hoành hành chẳng chút cố kỵ, thường xuyên đánh đấm bắt nạt học sinh, lừa gạt vơ vét tài sản.

    Trong lớp cũng có không ít người cực kỳ bất mãn với những hành vi của Tiền Nhâm Hào, nhưng cũng đều là giận mà không dám lật, cha gã là cục trưởng cục giáo dục, dây dưa vào đen đủi là đuổi học như chơi, mà khéo lại còn bị ăn đòn thêm một trận ấy chứ.

    Sử Hạo tìm cái khăn giấy lau sạch sẽ những bụi phấn trên mặt, rồi lẳng lặng về chỗ mình ngồi xuống, sự nhạo báng cùng châm chọc của bạn học khiến hắn như bị kim châm vào não, nhưng đối với Tiền Nhâm Hào, hắn thực sự chả có dũng khí mà dây vào, bởi vì phụ thân Tiền Nhâm Hào là cục trưởng cục giáo dục, chẳng may đắc tội với gã này, thì hết cả đi học đọc sách.

    Sử Hạo nén giận, càng tô điểm thêm cho cái vẻ bệ vệ, kiêu ngạo của Tiền Nhâm Hào, gã nghênh ngang tiêu sái đến bên cạnh Sử Hạo, đem cái bàn của Sử Hạo mà lật ngửa lên, không chút kiêng kỵ cười cười:

    - Hạo ca, thật không cố ý a, cái bàn của mày bị tao ném đi mất rồi.

    Sử Hạo hờ hững nhìn vào vẻ mặt kiêu ngạo của Tiền Nhâm Hào, chẳng nói chẳng rằng.

    - Ánh mắt này của mày là ý gì đấy? Khinh tao? Hận tao? Mày có thể đánh tao mà, thằng đần.

    Tiền Nhâm Hào nắm lấy tay phải của Sử Hạo, dùng sức mà đấm lên chính mặt mình.

    - Cho đánh cũng không dám đánh, thằng gan chuột như mày có tư cách quái gì mà đòi ngồi chung bàn với Hải Yến. Bắt đầu từ hôm nay, tao sẽ ngồi bàn này, mày cút ra phía sau.

    Rồi chẳng thèm phân bua, tiện tay vớ lấy cái túi sách của Sử Hạo, dùng lực liệng mạnh ra phía sau, tuy nhiên, ngay khi cái túi sách sắp sửa bay lên, thì một bàn tay kịp thời nắm lấy cánh tay phải của Tiền Nhâm Hào.

    - Nhâm Hào ca, ta bất quá là một học sinh bình thường, hà cớ gì cần phải dày vò ta như vậy?

    Sử Hạo nắm lấy cánh tay của Tiền Nhâm Hào thật chặt. Mới vừa rồi trong miệng Tiền Nhâm Hào hẵng còn phát ra những lời nói cùng cử chỉ đầy tính vũ nhục khiến lửa giận chất chứa trong lòng hắn đã lâu, suýt chút nữa bộc phá ra ngoài. Trải qua 10 năm dưới sự huấn luyện của Phương Nghị Thiên, Sử Hạo vô luận là về tốc độ, sức lực khắp các mặt đều đã đạt tới trình độ nhảy vọt, nhóm người cùng lứa tuổi khó mà có thể với tới, hạ thằng Tiền Nhâm Hào này thật dễ như trở bàn tay, nhưng trong suy nghĩ hãy còn một tia tỉnh táo không ngừng khuyên răn hắn, phải bình tĩnh, nếu mình đánh Tiền Nhâm Hào, thật đúng là sẽ chả yên ổn mà sinh sống.

    - Ao, khí lực của thằng lùn này cũng lớn vậy sao?

    Tiền Nhâm Hào trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thằng ranh so với mình thấp hơn cả một cái đầu, vậy mà nó nắm cánh tay phải mình không cách nào nhúc nhích, thẹn quá hóa giận, gã vung tay lên, tả quyền nặng nề nhắm lên mặt Sử Hạo đánh tới.

    Sử Hạo cứng cỏi đỡ lại một quyền đầy uy lực của Tiền Nhâm Hào, thân thể chợt lảo đảo, bàn tay đang nắm cánh tay phải của Tiền Nhâm Hào cũng tự nhiên buông lỏng ra.

    - Ô hô ! ! Sảng khoái ghê.

    Thân người Tiền Nhâm Hào đột nhiên hạ thấp xuống rồi ưỡn ra, làm một động tác bỉ ổi hạ lưu đến cực điểm. (bóp …@_@)

    - Ngao ngao ngao ngao!, Nhâm Hào ca, quyền pháp hay, hỏa lực mạnh.

    Không ít học sinh bám gót theo Tiền Nhâm Hào cũng phải dối lòng mà giơ ngón tay cái lên, hưng phấn rồi hò hét kêu gào.

    Sử Hạo chịu một quyền của Tiền Nhâm Hào, thân thể chẳng qua là khẽ lảo đảo một chút, cũng không có cảm giác đau đớn bao nhiêu, hắn cúi đầu xuống đất, nhìn không ra sắc mặt, chỉ chốc lát, chậm rãi ngẩng đầu lên nói

    - Nhâm Hào ca, đánh cũng đã đánh rồi, thế được chưa?

    - Thằng ranh, mày thật có sức chịu đựng, mày nhớ kĩ cho tao, từ nay về sau, phạm vi 5 mét cấm mày đến gần Hải Yến, nếu không lão tử giết chết.

    Tiền Nhâm Hào cứ nghĩ tới thiên sứ người mà mình ngày nhớ đêm mong lại có thể ngồi cùng một chỗ với loại thằng lùn như vậy, trong lòng tức giận không nguôi, vừa dứt lời gã giơ chân lên một cước đá tới.

    Một cước này là nhằm vào hạ bộ của Sử Hạo, nếu như bị đá trúng, sinh mệnh của Sử Hạo sợ là mãi mãi cũng không gượng dậy nổi, Sử Hạo sắc mặt hơi đổi, cơ hồ vô thức đá ra một cước, một cước này thế đi vừa mãnh vừa nhanh, thật là đi sau mà tới trước, nhanh hơn một bước mà đá thẳng lên trước bắp chân của Tiền Nhâm Hào, Tiền Nhâm Hào chỉ cảm thấy dưới chân mình trơn trượt, phù phù một tiếng, rồi ngã gục xuống đất, cú ngã rất đúng tiêu chuẩn.

    Tiền Nhâm Hào chỉ cảm giác một cơn đau đớn truyền đến từ bắp chân, ngó thấy đông đảo lũ bạn đang trợn mắt há hốc mồm cùng nét mặt có ý cười, đột nhiên cảm nhận trên mặt không chút ánh sáng, tức quá hóa liều, gã bò dậy rồi vung hữu quyền lên hung hăng nhắm Sử Hạo mà đánh tới, đồng thời kêu gào anh em huynh đệ lao vào hỗ trợ,

    - Ao, lại còn dám oánh trả, thử đánh chết tao xem nào.

    Bốn năm tên học sinh sớm đã nhịn không được nhất thời ùa lên, hướng về phía Sử Hạo tay đấm chân đá.

    Quần ẩu với bốn năm người, Sử Hạo vốn định nhảy lên rồi đem cái lũ này quăng ngược đi, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể, hắn không muốn chọn con đường kia, nỗi khuất nhục trong lòng, sẽ cố chôn nó vào thật sâu, cố quên đi, nhất định sẽ quên.

    - Dừng tay!

    Đột nhiên, một tiếng quát mạnh mẽ truyền đến.

    Nhiêu Hải Yến cùng một thiếu niên đẹp trai rạng ngời như ánh mặt trời sóng vai đi đến...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    (1) Thỉ Hạo và Sử Hạo tiếng Trung phát âm gần giống nhau, nhưng Thỉ lại có nghĩa là bãi phân, Hạo có nghĩa là to,lớn, Thỉ Hạo ý nói bãi cứt to.

    Chương tiếp theo: Lưu manh đích chân tâm cáo bạch (Lời tỏ tình chân thật của lưu manh)

    Lần sửa cuối bởi [VIP], ngày 31-05-2010 lúc 06:08.

    R.I.P
    Học Viện Khoa Học Quân Sự

    Hidden Content

    ---QC---


Trang 1 của 10 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status