Tôi là một người say mê truyện kiếm hiệp. Có lẽ do tôi đọc nhiều quá nên đôi lúc cũng bị ảnh hưởng bởi thế giới hư ảo, cường giả này. Bạn gái của tôi hay nói vui: “Có khi anh còn yêu truyện kiếm hiệp hơn cả yêu em…!” Nhưng tôi dám cam đoan rằng nếu chúng ta biết quan tâm đúng mức và chắt lọc được những điều bổ ích thì sẽ có lúc nó giúp chúng ta trở nên kiên cường, mạnh mẽ và nhân tính hơn.
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một chuyện mà thoạt tiên các bạn có thể cho rằng nó thật nực cười và hoang đường. Tuy nhiên, nó đã xảy ra với tôi theo đúng như lời của bạn gái tôi: “Anh thật biết liên tưởng, một sự mê man trong cơn thập tử nhất sinh mà anh cũng suy diễn thành một giấc mơ thần tiên.”
Đó là vào một ngày tháng tư cách đây gần một năm, tôi quyết định đến gặp Vân – Bạn gái của tôi bây giờ. Tôi và em đều là sinh viên đại học Kinh tế Quốc dân, tuy cách nhau một khóa nhưng chúng tôi lại là bạn từ thuở cấp ba.
Hồi đó, chúng tôi thân nhau lắm, luôn chia sẻ với nhau những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống cũng như trong học tập. Chẳng biết từ khi nào tôi đã dành cho em những tình cảm đặc biệt nhưng lúc đó, tôi đâu dám khẳng định đây là tình yêu.
Khi có một anh chàng trong lớp thích em, tôi còn tác hợp cho hai người. Chỉ có điều tên Mạnh đó vừa đẹp trai, hào hoa, phong nhã lại có nụ cười làm say lòng bao cô gái nên chuyện của hai người cứ trắc trở lên xuống luôn…
Rồi cái ngày không ai ngờ lại đến, em trượt đại học. Nghe được tin này, tôi bỗng dưng lặng người đi, trước mặt như phủ đầy bóng tối. Em là học sinh ưu tú nhất lớp tôi, sao em có thể trượt? Tôi thấy trái tim mình quặn đau, ý nghĩ xuất hiện trong đầu: Giá như tôi cũng bị trượt đại học, bởi chỉ có như vậy, tôi mới thấy được hết nỗi buồn của em, chia sẻ với em những cảm nghĩ của tôi lúc bấy giờ. Dù suốt những ngày sau đó và kể cả khi tôi đã lên Hà Nội, tôi vẫn muốn mình được ở nhà ôn thi lại cùng em, tuy nhiên tôi không dám vượt mặt gia đình để làm nên chuyện này.
Những ngày xa cách khiến tôi nhận ra một điều: Em đã ở trong trái tim tôi. Nhưng sự nhận biết này là quá muộn, tôi chỉ có thể âm thầm, lặng lẽ ở bên em, động viên, san sẻ cùng em qua những bức thư.
Năm sau, một lần nữa em thi đại học Kinh tế quốc dân và học sau tôi một khóa. Tôi vui lắm. Tôi lại sắp được cùng người mình ao ước tiếp tục bước dưới một mái trường. Nhưng lần nữa, tôi chưa kịp nói ra tình cảm đích thực của mình thì em đã cảnh báo tôi. Dù mối tình giữa em và Mạnh đã “hạ hồi phân giải” em cũng không cho tôi cơ hội.
Thời gian thấm thoát trôi đi.
Gần hai năm sau, tôi và em dường như vẫn giữ trạng thái giằng co. Một tình yêu không phát triển, một tình bạn bị đóng băng. Chúng tôi từ những người luôn ăn ý và hiểu nhau đi đến một mối quan hệ không ai muốn cả. Nhưng làm sao để vượt qua cái lằn ranh giới của sự cố chấp thì cả tôi và em đều không ai làm được…
…
Tôi gặp em!
Quán trà sữa trân châu, em ngồi đối diện tôi một lúc lâu không nói gì. Cả hai đều đang dành những khoảng lặng như tưởng nhớ về những điều xa xăm hay vô cùng gần gũi.
-Lâu rồi không gặp! Dạo này cậu thế nào? –Cuối cùng thì tôi cũng là người phá vỡ sự im lặng.
-Ừ! Vẫn vậy thôi! Thế có chuyện gì thì nói đi.
Vân giữ một thái độ trầm, gắng gượng. Dường như em muốn lấy sự lãnh đạm, lạnh nhạt của em để biểu thị về câu chuyện mà tôi sắp nói.
-Đúng rồi! Cũng có một số chuyện mà mình nghĩ hai ta phải nói cho nhau rõ ràng hơn, chứ cứ để thế này thì mọi thứ sẽ càng lúc càng tồi tệ đi. Gần hai năm qua, chúng ta từ một đôi bạn rất thân cứ dần dần bất đồng và trở thành những người như không quen biết nhau. Mình biết cái sự tình này xảy đến, lỗi cũng là do mình nhưng một tình yêu có thể đi lên từ tình bạn sẽ không phải là một điều tốt sao! Có lẽ sẽ còn rất nhiều khó khăn ngăn cản nhưng mình tin nếu chúng mình cho nhau cơ hội thì mọi trở ngại đều có thể vượt qua…
-Không! Ai đó cũng nói với mình tình bạn khi trở thành tình yêu sẽ rất đẹp nhưng mình không thể yêu cậu dù mình có thể yêu say đắm người khác nếu cảm thấy hợp nhau…
Lúc đó, trong đầu tôi vang lên những tiếng ‘ong ong’… Tôi còn chưa kịp nói hết lời của mình, đặc biệt là ba từ: “Mình yêu cậu” thì em đã chặn tất cả lại như những gì em cảnh báo với tôi trước đây. Buột miệng tôi phát ra hai tiếng: “-Tại sao”.
-Tại sao? –Mình có phải trả lời câu hỏi này không? -Em hỏi ngược lại tôi với một ngữ giọng có chút thay đổi, mang thêm vài phần hững hờ. Tôi biết mình đã bị lỡ miệng, là bạn của nhau bao nhiêu năm, tôi thừa hiểu em không muốn bị người khác chất vấn những câu hỏi mà em không muốn trả lời. Tuy nhiên, lời đã nói ra không thể thu lại:
-Thì cậu cũng phải cho mình, dù chỉ một lí do để mình vin vào chứ?
-Nếu cậu đã cố muốn biết thì mình cũng xin nói thẳng. Đối với cậu mình chỉ có một thứ tình cảm duy nhất đó là tình bạn, còn không có bất cứ một thứ tình cảm nào khác gọi là tình yêu. Đừng cố theo đuổi cái không thể!... Cậu có hai sự lựa chọn, hoặc là chúng ta sẽ vẫn là bạn, hoặc mọi thứ sẽ chấm dứt ở đây kể cả tình bạn.
Em nói xong thì nghiêm trọng chờ đợi câu trả lời của tôi. Tôi biết em đang rất căng thẳng. Mọi thứ đều có thể tan vỡ và điều này thật khó khăn đối với cả hai. Nhưng tôi cũng không dễ dàng lựa chọn. Làm sao tôi có thể áp chế tình cảm của mình mà nói: Không yêu em…?
Cứ như vậy, tôi suy nghĩ một hồi. Em cũng không thúc giục tôi mà lặng lẽ chờ đợi. Nhìn nét mặt của em, cuối cùng tôi cũng nói ra quyết định trái với lòng mình:
-Được rồi! Nếu Vân đã đặt mình vào sự lựa chọn thì mình cũng không còn cách nào khác là phải lựa chọn. Giờ đây, trong trái tim mình chỉ có hình ảnh cậu nhưng mình sẽ không làm cho chúng ta phải khó xử …Chúng mình sẽ tiếp tục là bạn.
Em nở một nụ cười, lần đầu tiên trong buổi nói chuyện em cười làm tôi cũng gượng cười theo. Tuy nhiên, khi này trong đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi muốn nói thật to: “Không! Mình yêu cậu! Trong mọi hoàn cảnh mình sẽ vẫn yêu cậu và thể hiện tình yêu đó…” Nhưng tôi đã không làm như vậy. Bởi nếu làm thế, tôi sẽ không thể thấy được nụ cười trên môi của em giống như khi này…
***
Có những điều trong cuộc sống, tuy ta nghĩ thế này nhưng sẽ làm ra việc hoàn toàn ngược lại. Sai lầm hay đúng đắn thì mọi thứ cũng đã xảy ra rồi, cơ hội cũng đã qua rồi. Tôi chỉ còn biết ngồi một mình trong ánh sáng mờ mờ của quán rượu ban đêm. Tôi muốn uống cho tan cái tâm trạng không biết diễn tả như thế nào của tôi. Nó hoàn toàn trống rỗng với vô số những câu nói, những câu hỏi không có người nghe, không có câu trả lời.
Tôi lên xe và đạp ra đường sau khi không nhớ đã uống hết bao nhiêu rượu. Lúc này, con đường Minh Khai không còn nhộn nhịp nữa, tôi cứ thế băng băng phóng đi.
Bỗng dưng bên tai tôi vang lên tiếng kêu của vật gì đó, đồng thời dường như có sư va chạm rất mạnh xảy ra. Tiếng kêu đứt đoạn và tôi không biết thêm điều gì.
***
Chẳng biết bao lâu sau tôi mới tỉnh lại nhưng ở trong khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm. Bốn bề xung quanh là rừng cây vắng lặng. Tôi đang nằm trên một vũng nước do cơn mưa ngày hôm trước để lại, bên cạnh là thanh kiếm không biết đã đi theo tôi từ lúc nào.
Cố gượng dậy nhưng đầu tôi đau như búa bổ. Trước ngược, phía bên sườn phải hiện lên một vết thương chí mạng do kiếm tạo thành. Xương cốt toàn thân tôi mỏi nhức như gãy vụn từng đoạn. Tôi cố gắng nhớ lại xem chuyện gì vừa xảy ra nhưng mọi thứ hiện lên có vẻ mơ hồ, khó diễn tả. Tôi không hiểu vì sao tôi lại xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn lạ lẫm và trải qua một trận chiến thập tử nhất sinh…
Tôi nhìn vết thương lại nhìn bộ bạch y trường bào cổ quái đang mặc trên người. Như nhớ tới điều gì, tôi cho tay vào trước ngực rút ra một quyển sách.
Quyển sách loang lổ vết máu. Tôi vội vã đọc qua những dòng đầu tiên rồi bất ngờ ngửa đầu cười như điên dại. Đây chính là kiếm phổ Huyết Kiếm hai bốn thức nổi tiếng thiên hạ. Tôi cũng chưa rõ vì sao lúc này tôi lại hưng phấn như vậy nhưng một trận đau đớn từ những vết thương lan ra làm tôi tắt đi nụ cười, mấy tia sát ý như hiện lên trong mắt:
-Hừ! Rồi các người cũng phải hối hận. Ta sẽ là tuyệt thế vô địch.
Nói rồi, tôi liền xếp bằng điều tức. Trong đầu hiện lên một số tâm quyết, khẩu pháp mà tôi được đọc qua từ những bộ truyện kiếm hiệp ở thế giới hiện đại trước đây. Khi đọc những tuyệt học đó, tôi rất muốn sở hữu chúng. Giờ thì tôi đã có cơ hội nhưng không hiểu sao bỗng dưng những tâm pháp đó lại tan biến hết chỉ còn lại Tâm Thương Chuyển –Một bộ tâm pháp dùng để chữa trị thương thế.
Tôi không quan tâm vì sao lại xuất hiện tình cảnh này mà cũng chẳng để ý mình có phải là kì tài võ học hay không nhưng tôi vừa tâm niệm Thâm Thương Chuyển dường như đã đại thành. Linh khí bên ngoài nhanh chóng tiến vào cơ thể phục hồi thương thế và các kinh mạch của tôi.
Khi này tôi mới dành một chút ý thức xem xét rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Ở thế giới hiện đại, tôi còn rõ ràng, tối đó sau khi gặp nàng, tôi rất buồn và uống rất nhiều rượu. Tôi đi trên đường, trong đầu hiện lên một tia thống hận. Lúc đó, tôi đã ước ao tôi là một kiếm sĩ tài ba được điên cuồng tu luyện và quên đi tất cả.
Tôi nhớ đến một chiêu thức từ bộ kiếm pháp nào đó và có ý luyện theo. Tôi như tưởng tượng được địch thủ của tôi lúc đó là một kẻ khổng lồ hình khối đang băng băng lao vào tôi. Hắn vừa ra đòn vừa hét inh ỏi. Tôi cũng không kém thế, trực tiếp dùng tay xử ra kiếm khí chém thẳng vào hắn ta.
Rầm!...
Và tôi không biết gì nữa.
Chẳng lẽ tôi đã thua và bị hắn giết chết? –Không! Tôi vẫn nhớ, ở thế giới này, tôi đã đến Hắc Huyết giáo cướp đi kiếm phổ của họ. Bị họ truy sát, cấp bách quá tôi liền xông vào khu rừng cấm rồi ngất đi, đến khi tỉnh lại đã xảy ra trạng thái này…
Một hình ảnh hiện lên trong đầu tôi. Ở cả hai thế giới tôi đều quen biết một người tên là Vân và họ thực sự giống nhau. Chỉ có điều, ở thế giới này, nàng chuẩn bị lên xe hoa về với đại thiếu gia –con trai phủ soái quận Nam Bình. Tên hắn là Khải Mạnh và hắn cũng sắp lên thay quyền cha hắn…
Nghĩ đến đó, tôi như biến thành con người hoàn toàn khác. Nhìn từ bên ngoài sẽ thấy đôi mắt tôi đang ẩn chứa những tia sát khí và trái tim vô động không chút tình cảm. Tôi từ từ nhìn về thanh kiếm cắm bên cạnh.
-Hừ! Các người còn phải hỏi ý kiến của ta xem ta có muốn thành toàn cho các người hay không?
Nói rồi, tôi cầm thanh kiếm lên trước mặt nhìn ngắm nó một hồi. Tôi không nhớ được nó từ đâu ra nhưng cảm nhận nó rất quen thuộc. Trên mặt kiếm xuất hiện một chữ Huyết in triện chìm ẩn dật từng tia sát khí. Đến đây, tôi như nhớ thêm điều gì lại ngửa mặt cười lớn:
-Huyết Kiếm! Vậy còn ai dám tranh phong! Haha…!
Vài ngày sau, khi thương thế của tôi phục hồi được chín phần thì cũng là lúc tôi đọc xong hai ba thức kiếm phổ Huyết Kiếm:
-Sao bảo là hai tư thức Huyết kiếm, ở đây lại trình bày có hai ba?
Tôi suy nghĩ một lúc không tìm ra nguyên nhân bèn không quan tâm đến điều này nữa. Dựa theo giải thích trong kiếm phổ, chỉ cần luyện thành hai ba thức, tôi cũng đã có đủ tư cách để ngạo thị thiên hạ.Tôi cũng không để ý hậu quả có thể xảy ra. Đối với tôi lúc này, chính tà đã chẳng còn quan trọng, chỉ có một điều duy nhất là rửa hận trong lòng. Do vậy, tôi từ từ đứng dậy, vung kiếm lên và cảm nhận xung quanh. Trong đầu tôi, từng từ tâm quyết tầng thứ nhất chạy qua. Nhanh dần! Nhanh dần!
Vù….ù!
Bộ kiếm quyết chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất gồm mười ba thức gọi là Huyết sát. Tầng thứ hai gọi là Huyết khí, có bảy thức. Tầng thứ ba cao nhất gọi là Huyết linh. Mỗi một lần đại thành một tầng, công pháp tu vi liền tăng tiến mấy chục lần. Mà khi đại thành tầng thứ ba, chỉ cần dùng sát ý cũng có thể giết người, nghĩ đến đó cũng đủ cho tôi điên cuồng luyện tập.
Xưa nay, có lẽ Hắc Huyết giáo đã nhầm lẫn về bộ kiếm phổ này. Ngay từ tầng đầu tiên, họ đã dùng máu để luyện kiếm. Càng mong muốn luyện thành, họ càng điên cuồng giết người tế kiếm nhưng ở tầng thứ nhất điều đó đi ngược lại với nguyên lí Huyết sát –Tìm máu của kiếm khi tế luyện. Bởi vậy, dù họ có lao tâm khổ tứ để luyện thành tầng một cũng khó có thể đạt được kết quả.
Kì ngộ đối với tôi quả nhiên không nhỏ. Ở nơi rừng hoang không có bóng người, tưởng rằng sẽ rất khó khăn vậy mà tôi chẳng mất mấy thời gian đã đại thành tầng một. Lúc này, sát khí trong tôi nổi lên bừng bừng. Thanh kiếm cũng rung lên từng nhịp. Mười ba thức liên hoàn tuyệt đối không được dính máu nhưng sau đó kiếm mà không tìm được máu, sát khí chẳng những không giảm mà nó còn bạo phát khiến cho chủ nhân có thể bị tẩu hỏa nhập ma.
Vù…!
Tôi vung kiếm lên chém loạn xạ để tống phát sát khí đã tích tụ quá mức trên nó. Rất tự nhiên tôi tâm niệm thức thứ mười bốn –tầng thứ hai và chìm vào chiến cảnh điên cuồng.
Đối với thanh Huyết kiếm, tôi đã không lường được hết lai lịch của nó mà bản thân kiếm phổ huyết kiếm tôi cũng không rõ ràng hết sự huyền diệu và cái giá phải trả cho sự huyền diệu đó nên ngay từ đầu đã điên cuồng kết hợp hai cái. Chẳng ngờ với hận ý và tâm cảnh bất mãn có sẵn trong lòng, tôi đã kích phát sát khí của thanh kiếm. Đến lượt nó tác động trở lại tôi, làm cho tôi nhất thời không khống chế được bản thân mình.
Thanh kiếm khi này như có linh hồn, điên cuồng, bá đạo, cường sát mạnh mẽ. Nó muốn chiếm lấy bản thân tôi, bắt tôi hành động theo ý nó.
Rầm! Rầm!
Từng cây gỗ trong rừng bị kiếm khí hạ đổ. Ở tầng thứ hai, mỗi chiêu thức lại bắt buộc phải có máu để tế luyện. Điều đó khác hoàn toàn so với tầng một nhưng ở đây máu của động vật còn không có nói gì đến máu người. Vì thế, tôi đã bị phản phệ:
-Hự!
Một búng máu tươi phun ra từ miệng tôi, rơi trên thanh kiếm. Tôi quỳ nửa người dưới đất, thanh kiếm chống trước mặt. Trong đầu tôi, hận ý đối với thế giới, với cuộc đời vẫn đang tuôn trào. Dường như sát khí ở tôi lại bùng lên mạnh mẽ. Hai con mắt nóng ran nhưng khuôn mặt lạnh lẽo vô cùng.
Phụt!
Tôi phun thêm một búng máu nữa. Máu tươi rơi lên thanh kiếm như ta nhỏ những giọt nước vào thanh đồng nóng vài trăm độ. Nó tạo ra những tiếng xèo xèo và lặn sâu bên trong thanh kiếm, không còn thấy tăm hơi.
Nhất thời tôi lấy lại được một chút tinh thần. Vội bỏ thanh kiếm ra, tôi nhìn nó đang cắm yên trước mặt. Sát khí vẫn chưa giảm:
-Hừ! Không ngờ thanh kiếm này lại bá đạo đến vậy. Trước kia ta vẫn sử dụng nó nhưng có sao? -Vậy mà bây giờ vừa mới kết hợp với kiếm phổ đã bạo phát, suýt nữa thì chính ta cũng không khống chế được. Rất may thương thế chưa nghiêm trọng lắm.
Nói rồi, tôi chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì thì từ bốn phía, mấy chục người lao ra bao quanh lấy tôi, một kẻ hướng vào tôi quát:
-Tiểu tử không biết trời cao đất dày. Dám đến tận giáo ta cướp đồ, lại còn trốn vào đây hại chúng ta mấy ngày tìm kiếm. Giờ còn gì trăn trối?
Những người này vận y phục đỏ đen của Hắc Huyết giáo, có lẽ do lúc trước họ nghe thấy tiếng nổ ở phía tôi nên chạy được đến đây. Đối với bọn họ, tuy kiếm phổ Huyết kiếm là trân truyền bản phái nhưng do không hiểu được căn cơ trong đó nên dù là kì tài của bọn họ cũng chưa có ai đạt thành tầng thứ hai. Vì thế, tôi mới có cơ hội lấy đi một bản sao của bí kíp này.
Tuy nhiên, tôi biết với việc cướp đoạt kiếm phổ, từ nay tôi sẽ trở thành tử địch của Hắc Huyết giáo. Giờ bọn họ tìm được đến đây, đương nhiên tôi không bất ngờ, ngược lại còn có chút hưng phấn. Từ giờ tôi đã tìm được đối tượng để tế kiếm, tu luyện tầng thứ hai.
-Hừ! Bằng vào mấy tên nhãi các ngươi mà đòi nói như vậy với ta sao? Thật nực cười! Hôm nay, ta sẽ cho các ngươi được mục sở thị uy lực chân chính của Huyết Kiếm khi nằm trong tay ta.
Trước áp lực của mấy chục tên bao vây, tôi không những không bị rối loạn tâm thần mà còn bạo phát sát khí, lạnh lẽo nói ra mấy câu rồi từ từ cầm kiếm đứng dậy lao vào trường chiến đấu.
Giết là ý niệm duy nhất của hai bên lúc này. Tầng thứ hai được tu luyện trên thực tế nên rất nhanh tôi đã ngộ ra những căn cơ trong đó. Tôi càng hưng phấn càng cuồng chém khiến cho những kẻ còn sống sót bắt đầu nảy sinh sợ hãi.
Người luyện võ, đặc biệt là luyện kiếm, điều căn bản nhất là tâm cảnh phải vững vàng nhưng với Huyết kiếm thì càng cuồng vọng, động sát, càng bá đạo, tu vi càng dễ đạt thành. Sau một hồi chém giết, kết liễu xong đám Hắc Huyết giáo, tôi cũng đạt tới thức thứ mười sáu, tầng thứ hai. Lúc này, tôi mới phát hiện ra, một khi đã động vào tâm pháp Huyết kiếm thì căn bản không thể dừng lại. Ta phải liên tục diễn luyện cho đến khi nào đạt thành tầng cấp đó mới thôi. Nếu cưỡng ép chắc chắn sẽ bị phản phệ, nội thương không nhẹ…
Máu từ trong miệng tôi lại phun lên thanh kiếm nhưng lần này không có tiếng xèo xèo nào phát ra. Sát khí trên nó đang bùng phát mạnh mẽ, khiến tôi không chủ động được mình, lại vung kiếm lên chém vào hư không.
-A…a!
Ầm…!
Sát khí trong người tôi được kích phát toàn bộ, lần nữa chiến thắng sát khí của thanh kiếm, khiến tôi có thể khống chế nó, tung ra một chưởng bạo liệt cả khoảng rừng xung quanh.
Tuy nhiên, lần này phần tà ác trong người tôi đã chiến thắng. Nó không chịu rút đi mà chiếm cứ tâm thần tôi, cười lớn:
-Haha! Cuối cùng thì ta cũng đã tùy ý điều khiển được sát khí của thanh kiếm này. Hừ! Thử xem, giờ thì còn ai dám khinh thường ta?
Khuôn mặt đầy vẻ lãnh khốc, vô tình của tôi đã biểu thị một điều: Khi này tôi đã hoàn toàn nhập ma. Tôi cười một trận man rợ trong khu rừng bốn bề yên lặng và bắt đầu có ý đi ra khỏi đây.
Tôi dùng khinh công bay lên phía trên nhưng chỉ tới ngọn cây là không thể tiến thêm được nữa. Một hấp lực vô cùng mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện, kéo tôi trở lại mặt đất. Thử tiếp vài lần nhưng không có kết quả khiến tôi bất chấp thương thế biến thành một kẻ điên khùng, dùng kiếm đốn gỗ mở đường đi.
Việc đó không biết diễn ra bao lâu nhưng cuối cùng tôi cũng phải dừng lại vì cạn kiệt sức lực. Vốn đã bị nhập ma, mất đi ý thức nên tôi cũng chẳng buồn nghĩ xem tôi đang làm những gì, tất cả đều chỉ như vô thức mà hành động.
Tôi hạ kiếm, ngồi xuống điều tức. Trong đầu lại kì diệu hiện lên những tâm pháp khẩu quyết mà tôi có được từ thế giới hiện đại. Lúc này, tôi không còn quan tâm đến những mâu thuẫn trong đầu cũng không cần để ý rốt cuộc tôi là ai. Tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là ra khỏi đây rồi đi giết người.
Phân tích những tâm pháp khẩu quyết có được trong đầu, tôi mới nhận ra đa phần chúng đều không sử dụng được. Có lẽ, chúng do những nhà văn, nhà viết truyện nào đó sáng tạo nên nhưng cũng không loại trừ một phần rất nhỏ những bí kíp này là có thực. Ví dụ như Tâm Thương Chuyển hay cái Bát Quái Thái Cực trận này.
Bát Quái Thái Cực trận là một trận đồ tương truyền do An Dương Vương sáng lập ra để bảo vệ Cổ Loa kinh thành. Sau này nó được Ngô Quyền sử dụng để triệt phá mấy chục vạn đại quân xâm lược. Trận đồ vừa là sát trận, khốn trận đồng thời cũng là an toàn trận. Tuy nhiên, nó đã bị thất truyền từ lâu, chẳng hiểu vì sao tôi lại có được.
Nếu nghĩ kĩ thì tôi sẽ ngỡ như đang ở trong mơ, muốn làm bất cứ việc gì chỉ cần dụng tâm một lúc là thành công.
Tâm niêm qua mấy trăm trang trận đồ có trong đầu, tôi bỗng dưng mở bừng hai mắt: “Thì ra cái sơn lâm này là một khốn trận khổng lồ!” Tôi không dám chắc nó có phải là Bát Quái trận hay không nhưng nhờ vào việc phân tích Bát Quái trận mà tôi đã tìm ra được “mắt trận” của trận pháp này.
Muốn phá giải trận pháp, điều đầu tiên là phải tìm ra mắt trận. Nó giống như cái nút thắt sợi dây, tìm được cái nút đó việc tháo sợi dây ra chỉ còn là vấn đề thời gian. Tôi cứ như vậy, dựa theo suy diễn mà đạp tan những biến ảo của trận pháp tiến ra cửa rừng.
-Haha! Không ngờ một đại trận pháp nổi tiếng trong lịch sử lại được ta hóa giải một cách dễ dàng. Một tháng a! Một tháng…
-Tiểu tử! Khá lắm, chúng ta cũng đã đợi ngươi ở đây một tháng rồi đấy, chẳng ngờ ngươi có thể đi ra.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile