TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 3 123 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 14

Chủ đề: [Light Novel] Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi (Tập 2 - chương 2)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định [Light Novel] Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi (Tập 2 - chương 2)

    Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi


    Thể loại: học đường, kì bí, hài hước
    Tác giả: Tanigawa Nagaru
    Họa sĩ: Noizi Ito
    Nhân sự: Solarius


    Topic thảo luận: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=60658



    Haruhiism



    Tóm tắt:
    Suzumiya Haruhi là một nữ sinh trung học luôn mơ ước được gặp sinh vật ngoài hành tinh, người tương lai hay nhà ngoại cảm vì cô cảm thấy quá buồn chán với những con người bình thường. Với sự gợi ý vô tình của Kyon, Haruhi đã thành lập Quân đoàn SOS để truy tìm những hiện tượng bí ẩn. Các sáng kiến của Haruhi luôn gây biết bao chuyện bi hài cho các thành viên của Quân đoàn SOS, đặc biệt là Kyon. Thế nhưng, liệu Haruhi có tìm được điều mình luôn mong ước?


    Nhân vật:
    Suzumiya Haruhi

    Nhân vật nữ chính, là người thành lập Quân đoàn SOS, cũng là người chuyên gây rắc rối.

    Kyon

    Nhân vật nam chính, là người bình thường duy nhất trong Quân đoàn SOS

    Nagato Yuki

    Thành viên Quân đoàn SOS, là sinh vật ngoài hành tinh.

    Asahina Mikuru

    Thành viên Quân đoàn SOS, là người tương lai.

    Koizumi Itsuki

    Thành viên Quân đoàn SOS, là nhà ngoại cảm.

    Asakura Ryouko

    Lớp trưởng lớp của Haruhi và Kyon, cũng là sinh vật ngoài hành tinh như Nagato Yuki.

    Tsuruya

    Bạn cùng lớp với Asahina Mikuru, năng động không thua gì Suzumiya Haruhi.

    Taniguchi

    Bạn cùng lớp với Kyon.

    Kunikida

    Lớp cùng lớp với Kyon.
    Lần sửa cuối bởi Solarius, ngày 13-06-2011 lúc 18:44.
    ---QC---


  2. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định

    Tập 1 - Nỗi buồn của Suzumiya Haruhi


    Lúc nào thì tôi không còn tin vào Ông già Noel nữa nhỉ? Câu hỏi ngu ngốc ấy thực sự không quan trọng với tôi. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi về một ông già mặc bộ đồ màu đỏ, thì tôi có thể tự tin trả lời rằng: Tôi chưa bao giờ tin vào Ông già Noel. Hồi nhỏ, tôi đã thấy Ông già đó xuất hiện ở trường mẫu giáo, và tôi biết đấy là đồ giả mạo. Nghĩ lại thì đứa nào trong lớp cũng nghi ngờ thầy giáo của chúng tôi làm việc đó. Mặc dù tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ tôi hôn Ông già Noel, tôi đủ sáng suốt để không tin vào sự tồn tại của một ông già chỉ làm việc vào đêm Giáng sinh.

    Tuy vậy, tôi cũng phải mất một thời gian dài tôi mới phát hiện ra rằng: sinh vật ngoài hành tinh, người đến từ tương lai, ma quỷ, nhà ngoại cảm trong những phim hoạt hình kiểu kiểu "người tốt chống tập đoàn ma quỷ" cũng không có thật nốt. Khoan đã, tôi biết điều đó, nhưng không thừa nhận nó được. Trong thâm tâm, tôi vẫn muốn những thứ đó xuất hiện trước mặt. Tôi muốn sống trong một thế giới như vậy!! Sẽ vui lắm đây, khác hẳn cuộc sống chán nản, bình thường, cứ trôi qua một cách mệt mỏi này.

    Tôi muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân bị đám ngoài hành tinh bắt cóc và giam giữ ở một pháo đài trông như dĩa bay. Tôi muốn sử dụng một cây súng laser thông minh, đáng tin cậy chiến đấu chống lại bọn tội phạm đến từ tương lai nhằm thay đổi lịch sử có lợi cho chúng. Tôi muốn làm một nhà ngoại cảm, đánh tan ma quỷ, người đột biến...trong cái tập đoàn hắc ám ấy chỉ với một phép thuật đơn giản, và tôi cũng muốn tham gia vào trận chiến với những nhà ngoại cảm khác nữa.

    Bình tĩnh nào...Nếu tôi thực sự bị tấn công bởi người ngoài hành tinh hay bất cứ thứ gì, thì làm sao tôi đánh được chúng nó đây? Tôi không có sức mạnh đặc biệt nào hết!!

    Thôi thì như thế này, một học sinh bí ẩn chuyển đến lớp tôi. Cậu ấy là người ngoài hành tinh đến từ tương lai, và biết sử dụng ngoại cảm. Khi cậu ta đánh nhau với bọn xấu, mọi việc tôi cần làm là tham gia vào. Cậu ấy sẽ làm mọi việc, còn tôi là một trợ thủ đắc lực. Trời ơi! Hay quá!! Sao mình thông minh vậy nè!!!

    Nếu điều đó không xảy ra thì cũng chả sao, tôi có kịch bản khác. Một ngày, tôi đột nhiên sở hữu một nguồn năng lực siêu nhiên, kiểu như điều khiển mọi vật theo suy nghĩ hay đọc ý nghĩ người khác. Tôi phát hiện ra rằng cũng có nhiều người cũng như tôi và tôi tham gia vào một hội gồm những người có năng lực kì bí. Tôi trở thành một phần của tổ chức này và sẽ bảo vệ trái đất khỏi lũ đột biến xấu xa.

    Không may, sự thật thật phũ phàng. Không ai chuyển tới lớp tôi cả. Tôi chưa bao giờ thấy UFO. Khi tôi tới những nơi mà có tin đồn rằng có ma, chả chuyện gì xảy ra. Hai tiếng đồng hồ nhìn chằm chằm vào cây bút chì không làm cho nó dịch chuyển dù chỉ một milimet, và chăm chú nhìn vào đầu thằng bạn cũng không thấy được suy nghĩ của nó. Tôi không thể không thất vọng khi biết rằng những quy luật vật lý bình thường như thế nào. Tôi không xem UFO và các chương trình TV nói về những điều bí ẩn nữa, bởi vì tôi tự thuyết phục mình rằng những điều đó là không thể. Tôi chỉ còn biết luyến tiếc những điều đó thôi.

    Sau khi học xong cấp hai, tôi hoàn toàn thoát ra khỏi thế giới tưởng tượng ấy và trở về với thực tại. Không có gì xảy ra trong năm 1999, mặc dù tôi vẫn còn chút hi vọng gì đó; loài người vẫn chưa quay lại mặt trăng, hay đi xa hơn thế nữa. Tôi cho rằng khi con người có thể du lịch từ trái đất đến Alpha Centauri thì tôi cũng chầu ông bà lâu lắm rồi.

    (Ghi chú: Alpha Centauri là một ngôi sao cách trái đất 4.39 năm ánh sáng.)

    Với những ý tưởng đó trong đầu, tôi trở thành một học sinh cấp ba, bình thường và vô cùng thảnh thơi...Cho tới ngày tôi gặp Suzumiya Haruhi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Solarius, ngày 13-06-2011 lúc 18:50.

  3. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định

    Sau khi đăng kí vào học ở một trường gần nhà, tôi bắt đầu thấy hối hận, vì ngôi trường ở trên một ngọn đồi dốc. Ngay cả trong mùa xuân, người tôi ướt nhẹp mồ hôi khi trèo lên đó. Mỗi lần nghĩ tới cái cảnh sáng nào cũng phải làm việc này trong ba năm cũng làm tôi muốn bỏ học rồi. Sáng nay tôi ngủ dậy trễ, có lẽ vì thế cho nên hôm nay tôi cố đi nhanh hơn, hay có lẽ đó cũng là lí do khiến tôi mệt thế này. Tôi có thể ngủ dậy sớm hơn mười phút, nhưng ai cũng biết rằng, người ta ngủ ngon nhất ngay lúc trước khi thức dậy. Đương nhiên tôi không muốn mất mười phút quý giá đó. Tôi biết mình sẽ không dậy sớm nổi, vì thế cũng có nghĩa là tôi sẽ phải tập thể dục kiểu này suốt ba năm trời. Thật đáng thương.

    Đó là lí do khiến tôi trông như người chết rồi suốt buổi khai giảng. Ai trong hội trường đều có vẻ mặt kiểu như ‘bắt đầu một hành trình mới’. Bạn biết đấy, vẻ mặt độc nhất vô nhị: hi vọng nhưng cũng đầy lo lắng mà mỗi học sinh mới đều thể hiện khi vào một ngôi trường lạ lẫm. Với tôi thì không như vậy, nhiều gương mặt mốc từ hồi lớp dưới cũng vào trường này. Vì thế, tôi chả có gì phải vui mừng hay lo lắng như người khác.

    Đám con trai mặc áo sơmi trắng, thêm một cái áo khoác màu xanh, và bọn con gái mặc đồng phục thủy thủ. Phối hợp kiểu gì lạ lùng. Có lẽ ông hiệu trưởng đang đọc thao thao bất tuyệt đại loại như là sở thích đồng phục thủy thủ. Trong lúc tôi đang nghĩ mấy thứ vớ vẩn, buổi khai giảng ngu ngốc này cuối cùng cũng chấm dứt. Tôi cùng với mấy đứa bạn học mới bước vào phòng 1-5.

    Giáo viên chủ nhiệm của tôi, thầy Okabe, với nụ cười nửa-tiếng-tập-luyện-trước-gương, bước vào giữa lớp và tự giới thiệu. Đầu tiên thầy nói thầy là giáo viên thể dục, cũng là huấn luận viên môn bóng ném. Rồi thầy ôn lại những kỉ niệm xa xưa, khi thầy còn học đại học, tham gia vào đội bóng ném của trường, thắng luôn giải vô địch...khi ấy trường rất thiếu cầu thủ, cho nên ai đăng kí đều được làm cầu thủ chính thức. Thầy tiếp tục nói về bóng ném hấp dẫn thế nào, cứ tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục theo công thức dài cộng dai...Ngay khi tôi bắt đầu nghĩ thầy sẽ không bao giờ ngừng nói, thầy đột ngột thốt ra.

    "Sao các em không lần lượt tự giới thiệu nào?"

    Những việc thế này thì tôi quá quen rồi.

    Từng đứa con trai dãy phía bên trái bắt đầu nói. Tụi nó giơ tay lên, nêu tên và tên trường cũ và những thứ vặt vãnh khác, như sở thích hay món ăn. Một số thì lẩm bẩm cái gì đó, vài đứa cũng làm được những đoạn giới thiệu hay hay, số còn lại cố gắng kể mấy cái truyện hài dở hơi. Đến lượt tôi rồi. Tôi bắt đầu run đây này!! Các bạn hiểu mà, phải không?

    Sau khi suy nghĩ kĩ càng, tôi giới thiệu một cách ngắn gọn, trôi chảy hết sức có thể. Xong việc, tôi ngồi xuống thoải mái, cái cảm giác làm xong một việc khó chịu nhưng không thể tránh khỏi. Người phía sau tôi đứng dậy - chắc chắn hết cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được những câu nói ấy - một câu nói sẽ đi vào truyền thuyết.

    "Tôi tên là Suzumiya Haruhi. Tôi tốt nghiệp trường cấp hai Phương Đông."

    Đến thời điểm này thì phần giới thiệu của cô ấy vẫn bình thường, cho nên tôi cũng không buồn quay lại. Tôi cứ nhìn thẳng phía trước và lắng nghe giọng nói mạnh mẽ đó.

    "Tôi không quan tâm tới người bình thường. Nếu có ai ở đây là sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian, hay nhà ngoại cảm thì đến gặp tôi. Thế thôi."

    Sau khi nghe những điều đó, tôi không thể không quay lại.

    Cô ấy có mái tóc đen dài với gương mặt dễ thương đầy tự tin. Với đôi mắt sáng và cặp lông mày dài, cô nhìn một cách thách thức khi mọi người bắt đầu chằm chằm nhìn cô. Miệng cô ấy đóng chặt lại. Nghiêm túc, quyết đoán. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi.

    Tôi vẫn nhớ cái cổ trắng của cô ấy sáng lên như thế nào - Đẹp mê li.

    Haruhi đảo đôi mắt hút hồn của mình từ từ khắp lớp học. Cuối cùng cô ấy nhìn trừng trừng vào tôi (Miệng tôi vẫn đang há rộng), rồi ngồi xuống, không có vẻ như cô ấy sắp phá lên cười.

    Tôi cho rằng điều vừa rồi hài hước mà?

    Ngay lúc tôi dám chắc trong đầu ai cũng đầy thắc mắc, và mọi người đang bối rối không biết phản ứng thế nào. "Tôi có nên cười không?" - Không ai biết cả.

    Thôi, kết luận lại là đây không phải là trò đùa gây cười, vì Haruhi chả nói gì hết.

    Cô ấy luôn nghiêm túc như vậy.

    Điều này dựa trên kinh nghiệm của tôi - Không thể sai được.

    Sau khi sự yên lặng chết chóc đó kéo dài trong ba mươi giây thì thầy chủ nhiệm ngập ngừng ra hiệu cho học sinh kế tiếp tiếp tục. Không khí lớp học giờ có trở lại bình thường một chút.

    Chúng tôi gặp nhau như thế.

    Tôi trang trọng thề rằng: Đây chỉ là sự trùng hợp.

    Sau khi gây sự chú ý của mọi người trong ngày đầu tiên, Haruhi trở lại thành một nữ sinh cấp ba ngây thơ.

    Thì ra đây là khoảng lặng trước khi trời có bão. Cuối cùng tôi cũng hiểu điều đó.

    Dù gì đi nữa, mọi người trong ngôi trường này đều đến từ một trong bốn trường cấp hai trong thành phố - những người có điểm thi không tệ lắm. Đương nhiên, trong số đó có trường Phương Đông, vì thế, chắc hẳn rằng trong lớp cũng có người tốt nghiệp cùng với Haruhi và biết được trầm lặng là biểu tượng của cô ấy. Nhưng không may, tôi không quen bất kì ai ở trường Phương Đông cả, cho nên cũng không có ai giải thích cho tôi biết sự việc nghiêm trọng tới mức nào. Vì vậy, vài ngày sau màn giới thiệu hài hước đó, tôi đã làm một việc cực kì ngu ngốc - nói chuyện với cô ấy ngay giữa lớp.

    Đúng là họa vô đơn chí.

    Các bạn thấy đấy, Haruhi ngồi yên lặng suốt ngày, nên trông cô ấy cũng như một cô gái bình thường, dễ thương thôi. Tôi ngồi bàn trước, và tôi nghĩ tôi có thể làm quen với cô ấy. Tôi nghĩ rằng chắc cũng không sao đâu. Khờ thật. Ai đó đập vào đầu tôi một cái nào.

    Đương nhiên là tôi gợi chuyện để nói bằng sự kiện hôm ấy.

    "Này."

    Tôi quay lại và cười như thường lệ.

    "Bạn có nghiêm túc về vụ hôm bữa không?"

    Suzumiya Haruhi khoanh tay lại trước ngực, miệng đóng chặt, nhìn chằm chằm thẳng vào mắt của tôi.

    "Vụ gì chứ?"

    "Về sinh vật ngoài hành tinh và mấy thứ tương tự vậy."

    "Cậu có phải là người ngoài hành tinh không?"

    Cô ấy khá nghiêm túc.

    "..Không. Nhưng mà..."

    "Nếu không phải thì cậu cần gì ở tôi nào?"

    "Không...Không có gì"

    "Vậy thì đừng có nói chuyện với tôi. Cậu đang lãng phí thời gian của tôi đấy"

    Cái nhìn lạnh lùng của cô ấy khiến tôi tự nhiên phản ứng thốt lên "xin lỗi", ngay cả trước khi tự nhận ra việc đó. Rồi Suzumiya Haruhi rời mắt khỏi tôi và nghiêm nghị nhìn lên bảng.

    Tôi định đáp lại lại một hay hai câu, nhưng tôi không thể nào nghĩ ra cái gì hay ho được. Ơn trời ngay lúc đó thầy chủ nhiệm bước vào.

    Cảm thấy bị thua trận, tôi xoay người lại. Tôi để ý thấy một vài đứa đang nhìn tôi với vẻ mặt hớn hở. Bọn nó đều ra một vài cử chỉ kiểu "chuyện đương nhiên thế". Một số thì gật đầu ra vẻ thông cảm.

    Tôi cảm thấy bực mình! Nhưng sau đó tôi cũng biết rằng mấy đứa đó tốt nghiệp từ trường Phương Đông.

    Cuộc trò chuyện đầu tiên của tôi với Haruhi kết thúc một cách vô ích. Tôi nhận ra rằng tôi nên giữ khoảng cách với cô ấy, vì an toàn thôi mà. Với ý nghĩ đó trong đầu, một tuần trôi qua.

    Dù vậy, cũng có những đứa ngốc nghếch muốn nói chuyện với Haruhi - người luôn chau mày và mím chặt môi mình lại.

    Hầu hết những đứa đó là những đứa om sòm nhiều chuyện, muốn giúp "một bạn nữ lẻ loi" một tay. Điều đó tốt thôi, nhưng trước hết nên tìm hiểu kĩ mục tiêu của mình đã.

    "Bạn có xem vở kịch lúc 9 giờ tối qua không?"

    "Không."

    "Sao thế?"

    "Ai quan tâm chứ."

    "Bạn nên thử xem đi cho biết. Ngay cả khi bạn xem ngay khúc giữa thì vẫn hiểu thôi. Bạn cần nghe nội dung tập trước không?"

    "Thôi biến giùm đi. Mấy bạn làm tôi khó chịu quá."

    Chuyện diễn ra thế đó.

    Bất lịch sự và cũng không biểu lộ cảm xúc của mình, cô ấy đáng lẽ cũng phải có một chút phép tắc chứ. Điều này chỉ làm cho những nạn nhân của cô ta cảm thấy như mình vừa làm sai một việc gì đó. Và cuối cùng, họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài câu nói "Tôi biết rồi...Tôi chỉ...", và tự hỏi mình rằng "Mình làm sai chỗ nào vậy kìa?" rồi chạy biến mất.

    Đừng buồn, các bạn không làm sai chỗ nào hết. Đầu óc của Suzumiya Haruhi có vấn đề, không phải các bạn đâu.

    Đối với tôi, ăn trưa một mình cũng không sao, nhưng tôi không muốn mọi người nghĩ tôi không có bạn để ăn cùng. Đó là lí do tại sao tôi ăn chung với Kunikida-bạn của tôi hồi cấp hai và Taniguchi-người lúc trước học trường Phương Đông.

    Cuối cùng thì chúng tôi lại bàn về Haruhi.

    "Cậu đang cố nói chuyện với Haruhi phải không?" - Taniguchi bất ngờ hỏi. Tôi gật đầu.

    "Rồi cô ấy nói mấy chuyện kì lạ rồi lạnh lùng gạt cậu ra?"

    Còn hỏi nữa à?

    Taniguchi bỏ cái trứng luộc vào miệng, vừa ăn vừa nói:

    "Nếu cậu quan tâm đến cô ta, thì tớ cũng nói thẳng...‘Quên đi’. Cậu biết rồi đấy. Nhỏ đó bị điên."

    Taniguchi cũng nói thêm rằng cậu từng học chung với Haruhi suốt ba năm, rồi bắt đầu kể lể nhiều giai thoại về cô ấy.

    "Hành động của Haruhi khác hẳn với người bình thường. Tớ cứ tưởng lên cấp ba cô ta sẽ cố gắng tự kiềm chế nhưng tớ đã lầm. Cậu nghe bài giới thiệu đó rồi phải không?"

    "Vụ người ngoài hành tinh hả?"

    Kunikida sau khi lấy xương cá ra, nhảy họng vào.

    "Chính nó. Ngay cả khi học cấp hai, Haruhi nói và làm nhiều thứ quái lắm. Nhắc mới nhớ, sự kiện phá hoại."

    "Là sao?"

    "Cậu biết cái đồ để kẻ đường thẳng bằng bột phấn không? Không biết nó gọi là gì nữa. Mà thôi, điều quan trọng là cô ta lẻn vào trường vào buổi tối, và vẽ một hình thù kì lạ bằng cái đồ đó ngay giữa sân điền kinh"

    Taniguchi bắt đầu cười - Có lẽ như cậu ấy giờ mới nhớ ra.

    "Tớ vào trường lúc sáng sớm. Hết hồn. Những hình tròn và tam giác. Tớ không biết nó có ý nghĩa gì cho nên tớ lên tầng bốn để xem cho rõ, nhưng cuối cùng nhìn vẫn không ra."

    "Hình như lúc trước báo chí có đăng về vụ rùm beng này thì phải. Cái biểu tượng đó trông giống như những đường Nazca."

    (Ghi chú: đường Nazca là những đường kì lạ ở sa mạc Nazca, khi nhìn từ trên máy bay xuống nó giống hình vẽ động vật.)

    “Tớ chưa từng nghe thấy việc này bao giờ.”

    "Phải rồi, cái tiêu đề bài báo đó là ‘Những đường thẳng kì lạ ở sân điền kinh trong một trường cấp hai’. Ai bày trò hay thật."

    "Đừng nói với tớ là cô ấy."

    "Cô ta tự nhận mà. Đương nhiên chuyện đó cũng bay tới phòng giáo viên. Thầy hiệu trưởng gọi lên, rồi cả hội đồng xúm vào hỏi han, chất vấn nó."

    "Rút cuộc Haruhi làm vậy có lí do gì?"

    "Biết chết liền." - Taniguchi trả lời trong lúc cố gắng nuốt một muỗng cơm đầy nhóc.

    "Tớ nghe người ta kể là Haruhi không nói gì hết. Khi cô ta nhìn thẳng vào mặt cậu, cậu chắc chắn quên luôn mình đang định hỏi gì. Một số người cho rằng cô ấy đang cố gắng gọi UFO, mấy đứa khác thì cho đó là biểu tượng để gọi hồn hay mở một cánh cổng qua một thế giới song song. Đủ trò cả. Nhưng một khi đứa bày trò cứ im im, thì tin đồn cứ vẫn là tin đồn. Và đến bây giờ vụ đó vẫn là một bí ẩn."

    Vì một số lí do nào đó, cái cảnh tượng Haruhi hiện lên trong đầu tôi với vẻ mặt nghiêm túc, và vẽ mấy đường thẳng ở sân trường ngay giữa tối. Chắc hẳn cô ấy lấy dụng cụ vẽ và phấn từ trong kho dụng cụ trước đó; có thể còn thêm cây đèn pin nữa. Dưới cái ánh sáng vàng lờ mờ đó, Suzumiya Haruhi nhìn như cô hồn...Được rồi, tôi tưởng tượng nhiều quá.

    Nhưng thực sự thì có vẻ như Haruhi đang trông chờ UFO, ma quỷ hay cổng không gian xuất hiện. Tôi nghĩ rằng cô ấy làm việc suốt đêm, và nhất định cũng thất vọng lắm.

    "Chưa hết đâu."

    Sau khi ăn xong bữa trưa, Taniguchi tiếp tục nói:

    "Một lần tớ vào lớp và phát hiện mọi bàn ghế đều được chuyển ra hành lang, hoặc một hình vẽ ngôi sao trên sân thượng. Lần khác thì tớ bắt gặp cô ta để bùa may mắn khắp nơi. Khó hiểu thật."

    Đúng vậy, vì Suzumiya Haruhi không có mặt ở đây, cho nên chúng tôi mới dám nói như vậy được. Mà nếu như cô ấy có ở đây, thì cô ấy cũng chả quan tâm. Suzumiya Haruhi thường thường ra khỏi lớp học vào tiết bốn và quay trở lại ngay trước tiết năm. Cô ấy không mang theo hộp cơm, nên tôi nghĩ chắc cô ấy xuống căn tin, nhưng ăn cái gì mà mất cả tiếng đồng hồ? Ngoài ra, cuối mỗi tiết học, cô ấy cũng biến mất. Không biết là đi đâu nữa...?

    "Đám con trai khoái cô ta lắm!"

    Taniguchi thêm vào.

    "Dễ thương, năng động, thông minh. Khác người một chút, chỉ cần đừng nói câu nào, thì Haruhi không tồi đâu."

    "Cậu lấy đâu ra thông tin đó vậy?" - Kunikida hỏi, trên tay cầm hộp cơm lớn gấp đôi hộp cơm của Taniguchi.

    "Có một thời gian mà Haruhi đổi bạn trai liên tục. Theo tớ được biết thì mấy mối quan hệ đó dài nhất là một tuần, còn ngắn nhất là năm phút ngay sau khi tỏ tình. Cô ta ‘đá’ chỉ vì cái lí do: ‘Tôi không có thời gian để chơi với người bình thường.’."

    Taniguchi hình như có kinh nghiệm với vụ này rồi. Cậu ấy có chút bối rối khi bắt gặp tôi nhìn cậu ta.

    "Ê, cái này là tớ nghe người ta nói, đừng có hiểu bậy bạ. Vì cái lí do gì đó, cô ta chả bao giờ từ chối người khác. Đến năm thứ ba thì ai cũng hiểu; nên cũng không còn ai dám tỏ tình với cô ta nữa. Hehe, tớ có cảm giác lịch sử sẽ lặp lại ở cấp ba đấy. Cho nên tớ khuyên cậu: bỏ đi. Đây là lời vàng ngọc của một người đã từng học chung lớp với Haruhi."

    Nói gì thì nói, tôi không có hứng thú với Haruhi kiểu như vậy.

    Taniguchi cất hộp cơm vào trong túi rồi cười gian xảo.

    "Nếu được, tớ sẽ chọn Asakura Ryouko."

    Taniguchi hất mặt về đám con gái ngồi cách đây mấy dãy.

    "Theo phân tích của tớ, Asakura chắc chắn lọt vào danh sách ‘Top ba nữ sinh năm nhất dễ thương nhất’."

    "Tớ chia bọn con gái từ loại D đến A, tin tớ đi, tớ chỉ nhớ tên ai trong loại A thôi. Thời học sinh chỉ có một lần trong đời, cho nên tớ muốn làm sao càng vui vẻ càng tốt."

    "Vậy Asakura Ryouko loại A à?" - Kunikida hỏi.

    "AA+ chứ! Nhìn mặt cô ấy là tớ biết tính tình cũng tốt rồi."

    Không cần Taniguchi nhận xét mấy câu linh tinh cũng thấy rõ Asakura Ryouko dễ thương theo cách khác hẳn với Suzumiya Haruhi.

    Thứ nhất, Asakura thật tuyệt vời, cộng thêm nụ cười lúc nào cũng gây ấn tượng đặc biệt. Thứ hai, tính cách cô ấy cũng giống như những gì Taniguchi đã nói. Dạo gần đây không ai dám nói chuyện với Suzumiya Haruhi nữa, ngoại trừ Asakura Ryouko. Mặc kệ Haruhi khó chịu cỡ nào, Asakura vẫn cố gắng từ lần này tới lần khác. Nhiệt tình tới nỗi ai cũng tưởng cô ấy là lớp trưởng. Thứ ba, từ cách cô trả lời câu hỏi của giáo viên, có thể thấy Asakura thông minh như thế nào. Mọi giáo viên đều thích cô ấy. Quan trọng nhất là Asakura như là trung tâm của bọn con gái dù chỉ mới học được một tuần. Cứ như Asakura có sức hấp dẫn tự nhiên vậy!

    So với một đứa lúc nào cũng cau có và nhiễm mấy cái khoa học viễn tưởng như Suzumiya Haruhi, việc lựa chọn ai rõ ràng quá rồi. Cả hai đều là những ứng cử viên sáng giá cho người anh hùng của chúng ta - Taniguchi. Nhưng xem ra Taniguchi chả bao giờ với tới được.

    Bây giờ đã là tháng tư, thực ra đến thời điểm này, Haruhi cư xử có chút dễ chịu hơn. Đối với tôi, điều này thật thoải mái. Nhưng xét cho cùng, thì cũng chỉ còn một tháng nữa là Haruhi bắt đầu làm mấy chuyện lạ đời.

    Ngay cả trong lúc này, tôi quan sát thấy vài hành động khác người của cô ấy.

    Tại sao tôi lại nói vậy à?

    Lí do thứ nhất: Cô ấy thay đổi kiểu tóc mỗi ngày. Ngoài ra, hình như nó còn theo một quy luật nào đó nữa. Vào thứ hai, Haruhi sẽ để tóc dài thẳng xuống, không cột bất cứ thứ gì. Ngày kế tiếp, cô ấy sẽ cột một đuôi gà. Tôi phải thừa nhận rằng cô ta trông quá tuyệt với kiểu tóc này. Ngày tiếp theo sẽ có hai đuôi ở hai bên và ngày sau đó nữa là ba; đến thứ sáu, con số đó tăng lên thành bốn. Đúng là khó hiểu!

    Thứ hai = 0, thứ ba = 1, thứ tư = 2...

    Cứ mỗi ngày trôi qua thì số đuôi càng tăng; tới thứ hai tuần sau, nó sẽ quay trở lại từ đầu. Tôi không biết tại sao Haruhi lại làm như vậy. Và theo suy luận của tôi, cô ấy sẽ có sáu cái đuôi gà vào chủ nhật...Bỗng dưng tôi lại muốn thấy cái kiểu tóc ấy.

    Lí do thứ hai: Vào giờ thể dục, lớp 1-5 và 1-6 sẽ trộn lại, nhưng nam và nữ lại được chia ra học riêng. Khi thay đồ, bọn con gái sẽ đến phòng 1-5 và đám con trai sẽ vào phòng 1-6; có nghĩa là đám con trai lớp tôi (1-5) sẽ phải qua phòng khác.

    Vậy mà Haruhi hoàn toàn không quan tâm và thay đồ ngay cả khi tụi nó chưa ra hết.

    Chắc là đối với cô ấy, con trai không khác gì hơn củ khoai, và cứ mặc kệ bọn chúng nó. Haruhi không biểu lộ bất kì điều gì cả, cứ lẳng lặng để bộ đồng phục thủy thủ lên bàn rồi thay đồ thể dục.

    Ngay lúc đó, Asakura Ryouko đuổi hết những cặp mắt tò mò của đám con trai, kể cả tôi, ra khỏi lớp.

    Có tin đồn rằng Asakura đã nói chuyện với Haruhi về việc này, nhưng không có tác dụng. Cứ mỗi lần đến tiết thể dục, cô ta không ngần ngại cởi bộ đồng phục, không hề quan tâm đến bất kì ai. Cuối cùng, Asakura đề nghị tụi con trai ra khỏi lớp trước khi chuông reng chuyển tiết.

    Thực sự là vóc dáng của Haruhi cũng rất tuyệt vời...Ối, đây không phải là lúc nói chuyện này!

    Lí do thứ ba: Cứ hết mỗi tiết, Haruhi lại lẩn đi đâu mất. Khi chuông reng, cô ấy lại xách cặp chạy biến. Tôi nghĩ rằng cô ta đi thẳng một mạch về nhà; nhưng tôi không thể tưởng tượng nổi rằng Haruhi lại tham gia tất cả các câu lạc bộ trong trường. Một ngày, bạn có thể thấy cô ấy chuyền banh trong câu lạc bộ bóng rổ. Ngày khác, bạn lại thấy cô đang may áo gối. Vào ngày tiếp theo bạn bắt gặp Haruhi đang vung cây gậy hockey. Chắc cô ấy tham gia câu lạc bộ bóng chày luôn rồi. Cơ bản là cô ấy tham gia hết tất cả mọi câu lạc bộ thể thao trong trường. Mọi câu lạc bộ đều muốn cô ta tham gia lâu dài nhưng đều bị từ chối. Cô giải thích rằng: "Tôi ghét phải làm những việc tương tự nhau từ ngày này qua ngày khác." Cuối cùng, cô ấy không tham gia một câu lạc bộ nào hết.

    Cô ấy đang làm cái quái gì vậy?

    Chỉ việc đó không thôi, tin tức về ‘học sinh năm nhất kì lạ’ nhanh chóng lan rộng. Trong vòng một tháng, không ai là không biết đến Suzumiya Haruhi. Đến tháng năm, vẫn còn có đứa trên trời nào đó chưa biết tên hiệu trưởng, nhưng cái tên Haruhi lại rất quen thuộc.

    Những thứ vớ vẩn cứ tiếp diễn - mà Haruhi chính là nguyên nhân. Tháng năm đã tới.

    Cá nhân tôi nghĩ rằng số phận còn khó tin hơn quái vật hồ Lochness, nhưng nếu số phận là có thật, thì cái vòng quay định mệnh của tôi bắt đầu chuyển động rồi. Cứ tin đi, ở ngọn núi hẻo lánh nào đó có một ông già khú đế đang viết về số phận của tôi.

    Cuối kì nghỉ Tuần lễ Vàng, tôi đến trường, không chắc chắn hôm nay là thứ mấy. Cái nắng kì lạ của tháng năm rọi thẳng vào người tôi và làm tôi đổ mồ hôi đầm đìa - ngọn đồi tưởng như không có kết thúc. Ông trời muốn giỡn à? Muốn tôi bị cảm sốt chắc?

    "Này, Kyon."

    Một người đập vào vai tôi từ đằng sau. Đó là Taniguchi.

    Cậu ấy ăn mặc cực kì lôi thôi, cà vạt nhăn nheo và xiên hẳn về một bên.

    "Cậu có đi đâu chơi không?"

    "Tớ dắt em gái về thăm bà ở dưới quê."

    "Điên quá."

    "Vậy cậu làm cái gì hả?"

    "Chăm chỉ làm thêm."

    "Tin mới sợ. Cậu mà cũng đi làm thêm à."

    "Nè Kyon, cậu là học sinh cấp ba đấy. Ra dáng một chút đi. Hết chuyện dẫn em gái đi về quê."

    À, Kyon là tôi đấy. Dì tôi là người đầu tiên gọi như vậy. Vài năm trước, người dì-đã-lâu-không-gặp bất ngờ nói: "Trời đất, Kyon lớn vậy rồi sao." Em của tôi thấy cũng hay hay nên cũng bắt đầu kêu tôi như vậy luôn. Sau đó, bạn bè tôi bắt chước nó. Và thế là tôi chết tên Kyon. Khỉ thật, lúc trước em tôi toàn gọi là "Anh hai"!

    "Gia đình của tớ luôn luôn đi thăm họ hàng vào Tuần lễ Vàng." - Tôi vừa trả lời vừa đi tiếp.

    Người nhễ nhại mồ hôi làm tôi khó chịu.

    Taniguchi lúc nào cũng dài dòng lê thê, nhắc đi nhắc lại việc cậu ta gặp một cô gái xinh đẹp ở chỗ làm như thế nào, rồi kế hoạch xài tiền tiết kiệm để hẹn hò, cưa đổ hay mấy thứ đại loại vậy. Trong từ điển của tôi, chủ đề "Ước mơ của ai đó" hay "Thú cưng của bạn dễ thương ra sao" là những chủ đề ngu nhất từng thấy.

    Tôi cứ nghe Taniguchi huyên thuyên về cái lịch hẹn hò suốt quãng đường (hình như cậu ấy không quan tâm tới việc lỡ như chả ai đi cùng) cho đến khi chúng tôi có mặt trước cổng trường.

    Khi tôi bước vào lớp, Suzumiya Haruhi đã có mặt từ lúc nào rồi, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Trên đầu cô ấy có hai búi tóc; tôi đoán hôm nay là thứ tư. Sau khi ngồi xuống - vì cái lí do điên khùng nào đó mà chính tôi cũng không biết - tôi bắt chuyện với Haruhi.

    "Cậu thay đổi kiểu tóc mỗi ngày vì người ngoài hành tinh à?"

    Haruhi từ từ xoay mặt lại như một con robot, nhìn tôi cực kì trầm trọng. Sợ thật đấy!

    "Cậu để ý từ lúc nào?"

    Giọng cô ấy lạnh lùng như đang nói chuyện với cục đá bên đường.

    Tôi dừng lại suy nghĩ một chút.

    "Hmm...cũng lâu rồi."

    "Thật không?"

    Haruhi chống cằm, trông có vẻ hơi khó chịu.

    "Tôi nghĩ mỗi ngày trong tuần đều mang những ý nghĩa khác nhau."

    Đây là lần đầu tiên chúng tôi có một cuộc nói chuyện thực sự!

    "Về màu sắc: thứ hai là vàng chanh, thứ ba là đỏ, thứ tư là xanh dương, thứ năm là xanh lá, thứ sáu là vàng kim, thứ bảy là nâu còn chủ nhật là trắng."

    Tôi có thể hiểu được cô ấy nói về cái gì.

    "Vậy có nghĩa là, nếu sử dụng số thay vì màu, thì thứ hai là 0 còn chủ nhật là 6 phải không?"

    "Đúng đấy."

    "Tại sao thứ hai không phải là 1?"

    "Ai hỏi cậu hả?"

    "...Ờ"

    Haruhi cau có, hình như không thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Tôi chỉ ngồi đó một cách khó chịu và để thời gian trôi qua.

    "Mình có gặp cậu bao giờ chưa? Từ hồi lâu lắm rồi?"

    "Đương nhiên là chưa."

    Sau khi trả lời xong, thầy Okabe nhẹ nhàng vào lớp, cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi kết thúc.

    Mặc dù cuộc nói chuyện ấy chả có gì hấp dẫn cả, nhưng đây có thể là điểm chuyển biến mà tôi đã chờ đợi từ lâu!

    Cơ hội duy nhất để nói chuyện với Haruhi là ngay giờ chủ nhiệm, vì tôi thường không gặp cô ấy trong giờ giải lao. Nhưng vì tôi ngồi trước mặt cô ấy, cho nên cơ hội nói chuyện thì cao hơn hẳn mấy đứa khác.

    Điều làm tôi thấy bất ngờ nhất là Haruhi trả lời tôi một cách bình thường. Tôi từng nghĩ cô ấy sẽ nói kiểu như: "Đồ ngốc!" "Im đi!" hay "Sao cũng được!" Tôi đoán là tôi cũng điên điên như cô ấy, cho nên mới "cả gan" nói chuyện như vậy.

    Vì thế, hôm sau, khi thấy Haruhi thay vì cột ba đuôi gà mà cắt luôn mái tóc dài của mình, tôi thấy hơi thất vọng.

    Tóc của Haruhi lúc trước dài ngang ngực, nay được cắt ngắn lên ngang vai. Ý của tôi là, mặc dù cô ấy rất hợp với kiểu tóc này, nhưng cô cắt ngay sau ngày tôi nói chuyện. Có mục đích đấy, phải không?

    Khi tôi nói với Haruhi về điều này,

    "Không hẳn."

    Haruhi trả lời với giọng cau có như mọi khi, nhưng không biểu lộ gì đặc biệt cả. Cô ấy sẽ không bao giờ nói cho tôi biết lí do đâu.

    Tôi cũng không mong đợi gì nhiều, nên vậy cũng chả sao.

    "Cậu cố gắng tham gia hết tất cả các câu lạc bộ phải không?"

    Kể từ đó, nói chuyện với Haruhi trong giờ truy bài là thói quen hàng ngày của tôi. Đương nhiên, nếu tôi không bắt chuyện trước thì cô ấy cũng không phản ứng. Một điều khác nữa là nếu tôi nói về chương trình TV hôm qua hay thời tiết ra sao - những "chủ đề ngớ ngẩn" - Haruhi cũng không thèm nói lấy một lời. Cho nên tôi luôn chọn những chủ đề một cách kĩ lưỡng.

    "Không có câu lạc bộ nào hay hết à? Mình cũng muốn tham gia vào cho biết."


    "Không có đâu." - Haruhi trả lời dứt khoát - "Tuyệt đối không."

    Cô ấy nhấn mạnh lại điều này rồi thở dài.

    "Tôi nghĩ rằng trường cấp ba sẽ khác. Rút cuộc nó y chang mấy cái giáo dục bắt buộc. Không khác gì. Có vẻ như tôi vào nhầm trường rồi."

    Chị ơi là chị, chị nộp đơn vào học vì tiêu chí gì vậy?

    "Câu lạc bộ thể thao và câu lạc bộ văn hóa giống nhau như đúc. Chỉ cần có những câu lạc bộ khác thường một chút thôi thì..."

    "À, cậu lấy đâu ra cái quyền để quyết định mấy câu lạc bộ đó bình thường hay không vậy?"

    "Thôi im đi. Nếu tôi thích câu lạc bộ nào đó, thì nó phải khác người đã, còn ngược lại thì nó là bình thường."

    "Thật hả? Biết quá mà..."

    "Hừm..."

    Cô ấy tức tối quay mặt đi, cuộc nói chuyện trong ngày kết thúc.

    Một ngày khác.

    "Mình cũng có nghe rằng...Cũng không quan trọng đâu...Cậu đá hết đám bạn trai của cậu à?"

    "Hỏi làm gì?"

    Cô ấy vén mái tóc của mình, và nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đen trong. Cái vẻ tức giận này cũng thường xuất hiện...

    "Taniguchi nói với cậu à? Tôi không thể tin rằng đồ ngốc đó lại tiếp tục học chung với tôi sau khi tốt nghiệp cấp hai. Cậu ta cũng bình thường, phải không?"

    "Hình như là không." - Tôi nghĩ

    "Tôi không biết cậu nghe được ở đâu, nhưng cũng không có vấn đề gì, hầu hết là sự thật."

    "Không có ai mà cậu muốn có quan hệ lâu dài à?"

    "Chắc chắn không!"

    Phủ nhận hoàn toàn có vẻ là phong cách của cô ấy.

    "Đứa nào cũng ngốc, cho nên tôi không thể có mối quan hệ lâu dài được. Tụi nó sẽ hẹn ở nhà ga vào ngày chủ nhật, rồi chắc chắn sẽ đi coi phim, sau đó là tới công viên. Lần đầu tiên ăn chung luôn luôn là bữa trưa, tiếp theo đó là đi uống trà. Cuối ngày, bọn nó sẽ nói ‘hẹn gặp lại ngày mai’."

    "Mình chả thấy sai chỗ nào cả!" - Tôi nghĩ thầm; nhưng tôi không dám nói ra. Nếu Haruhi nói đó là không tốt, thì đó có nghĩa là không tốt cho cô ấy.

    "Chúng nó rồi cũng sẽ tỏ tình qua điện thoại. Cái quái gì thế!! Đây là một chủ đề nghiêm túc. Ít nhất cũng phải nói trước mặt tôi chứ!!"

    Tôi thông cảm với bọn họ. Tỏ tình với một người lúc nào cũng xem bạn như con sâu, con kiến đương nhiên làm bạn cảm thấy không thoải mái. Họ mất hết cả dũng cảm chỉ cần nhìn vào biểu hiện của cậu đấy, Haruhi!! Cứ thử tưởng tượng đám con trai nói gì khi tôi trả lời cô ấy.

    "Ừ, đúng đấy. Mình sẽ nói thẳng trực tiếp với cô ấy."

    "Ai quan tâm tới cậu chứ!!"

    Gì thế này...Tôi nói sai gì à?

    "Vấn đề ở đây là...con trai là sinh vật chậm tiêu phải không? Tôi cứ thắc mắc suốt từ hồi cấp hai."

    Không có gì khá hơn!

    "Vậy cậu muốn như thế nào mới gọi là ‘thú vị’ được? Phải là người ngoài hành tinh à?"

    "Tôi lúc nào cũng hứng thú với người ngoài hành tinh hay mấy thứ tương tự vậy, bất kể giới tính."

    "Tại sao nhất định phải khác người thường?"

    Khi tôi nói điều đó ra, Haruhi nhìn tôi với thái độ khinh thường.

    "Bởi vì con người không vui chút nào hết."

    "Điều đó thì...cũng đúng."

    Tôi không thể phản đối ý kiến của Haruhi; nếu cô bạn mới chuyển trường dễ thương này là nửa người, nửa yêu, tôi nghĩ điều đó cũng hay. Nếu Taniguchi, người ngồi kế bên tôi, rình mò tôi và Haruhi, lại là một thám tử đến từ tương lai thì còn hay hơn nữa. Nếu Asakura Ryouko, người vì lí do nào đó cứ mỉm cười với tôi, có năng lực siêu nhiên thì cuộc đời học sinh này sẽ trở nên cực kì hấp dẫn mà chỉ mình tôi có được.

    Nhưng điều đó là không thể - không có sinh vật ngoài hành tinh, không có người du hành thời gian, không có siêu năng lực hiện hữu ở thế giới này. Hoặc nếu có, họ cũng sẽ không tuyên bố với toàn thế giới "Xin chào, tôi là người ngoài hành tinh"."

    "ĐÓ LÀ LÍ DO!!"

    Haruhi đột ngột đứng dậy, khiến mọi người nhìn vào cô.

    "ĐÓ LÀ LÍ DO TẠI SAO TÔI LÀM VIỆC NÀY KHÔNG NGỪNG NGHỈ!!"

    "Xin lỗi thầy đến trễ."

    Thầy Okabe, người lúc nào cũng lạc quan, vội vã vào lớp. Khi thầy thấy cả lớp nhìn Haruhi, với bàn tay nắm chặt, mắt nhìn lên trời, thầy cũng đứng trân trân ngạc nhiên.

    "...Giờ chủ nhiệm bắt đầu rồi."

    Haruhi lập tức ngồi xuống, liếc nhìn góc bàn. Phù!

    Tôi xoay người, cả lớp cũng ngay lập tức quay đầu lại. Thầy Okabe bị bất ngờ, loạng choạng bước đến bục giảng và ho húng hắng.

    "Thầy xin lỗi vì đến trễ...Bắt đầu thôi."

    Thầy lập lại, không khí của lớp trở lại bình thường - mặc dù đây là kiểu không khí mà Haruhi ghét nhất!

    Có lẽ đời chỉ như vậy sao?

    Tuy nhiên, trong thực tâm, tôi ghen tị với Haruhi vì thái độ của cô ấy đối với cuộc sống này.

    Haruhi vẫn còn khát khao gặp một người nào đó đến từ một thế giới khác, một ước mơ mà tôi đã từ bỏ từ lâu. Và cô ấy cố gắng hết sức để đạt được ước mơ đó. Ngồi đợi một chỗ sẽ không bao giờ đạt được bất kì điều gì. Đó là lí do tại sao Haruhi vẽ những đường thẳng trên sân trường, những kí hiệu trên sân thượng và dán những lá bùa khắp mọi nơi.

    Chậc!

    Tôi không biết Haruhi bắt đầu làm những việc lạ lùng, những việc khiến cho cô ấy trở thành một đứa khùng khùng điên điên trong mắt mọi người khi nào. Chờ đợi không có kết quả, vậy tại sao không làm những buổi lễ kì bí để gọi chúng lên? Tuy vậy, vào cuối ngày, không có gì xảy ra. Có thể đó là lí do tại sao Haruhi lúc nào cũng mang vẻ mặt ‘thế-giới-chết-tiệt’ không...?

    "Ê, Kyon."

    Sau giờ học, Taniguchi ra vẻ bí ẩn và cố chặn đầu tôi. Taniguchi, cái mặt đó giống mấy thằng bệnh lắm biết không hả!

    "Đừng có nói, tớ không nghe đâu. Cậu sử dụng phép thuật gì lên Haruhi vậy?"

    "Phép gì là phép gì?"

    Công nghệ tiến bộ cao thì giống như phép thuật. Tôi chợt nhớ đến câu châm ngôn này khi tôi hỏi lại Taniguchi. Sau đó cậu ta chỉ tay tới chỗ ngồi của Haruhi.

    "Đây là lần đầu tiên tớ thấy Haruhi nói chuyện với một người lâu vậy! Hai đứa nói cái gì thế hả?"

    Bọn tớ...Tớ chỉ hỏi một số câu bình thường. Thế thôi.

    "Một hiện tượng đấy!"

    Taniguchi ra vẻ thán phục một cách châm biếm, rồi Kunikida từ phía sau đập vào vai Taniguchi.

    "Kyon lúc nào cũng chơi với mấy đứa con gái kì lạ."

    Này, đừng nói kiểu gây hiểu lầm thế.

    "Kyon thích mấy đứa kì lạ cũng chả sao. Nhưng tớ không hiểu tại sao Suzumiya lại nói chuyện với cậu?"

    "Có thể Kyon cũng lập dị như cô ta?"

    "Đương nhiên. Ý của tớ là một người có biệt danh là Kyon không thể là người bình thường được."

    Đừng có gọi tớ Kyon suốt ngày được không! Gọi tên thật của tớ chứ! Ít nhất tớ muốn nghe em của mình gọi: "Anh haiii"!

    "Mình cũng muốn biết."

    Giọng nói vui vẻ của một cô gái phát ra từ nơi nào đó. Tôi ngẩng mặt lên, và thấy Asakura Ryouko đang nở một nụ cười hồn nhiên.

    "Mình đã cố gắng nói chuyện với Suzumiya-san nhưng không được. Bạn có thể chỉ cho mình nên nói thế nào không?"

    Tôi gãi đầu ra vẻ đang suy nghĩ, nhưng thực ra, tôi chả nghĩ gì hết.

    "Tớ không biết nữa."

    Sau khi nghe, Asakura mỉm cười.

    "Mình yên tâm rồi. Bạn ấy không thể tiếp tục bị cô lập như thế được, vì thế, thật tốt khi bạn ấy có được một người bạn."

    Asakura Ryouko quan tâm tới thành viên trong lớp như lớp trưởng vậy, à, cô ấy là lớp trưởng rồi. Asakura được bầu làm lớp trưởng vào tiết chủ nhiệm dài dòng lần trước.

    "Hả, bạn à?"

    Tôi lắc đầu không chắc chắn. Nhưng mỗi lần tôi nói chuyện với cô ấy đều nhận được sự cau có.

    "Bạn cần phải tiếp tục giúp đỡ Suzumiya-san để bạn ấy có thể hòa nhập với lớp. Chúng ta đều chung một lớp nên mình trông cậy vào bạn!"

    Hư...ngay cả khi cậu nói thế, tớ cũng không biết tớ phải làm gì!

    "Nếu có việc gì cần nói với Suzumiya-san, mình sẽ nhờ bạn giúp."

    Từ từ! Tớ không phải là người phát ngôn của cậu.

    "Được chứ?" - Cô ấy hỏi một cách chân thành, chắp hai bàn tay lại với nhau.

    Đối mặt với lời đề nghị của cô ấy, tôi chỉ có thể trả lời mập mờ kiểu "ừ..." hay "à...". Asakura coi đó là đồng ý và tươi cười như những bông hoa tulip vàng, rồi quay lại với tụi con gái. Sau khi thấy bọn nó nhìn tôi, trái tim của tôi rơi thẳng xuống vực sâu.

    "Kyon, chúng ta là bạn tốt phải không?..." - Taniguchi nhìn tôi một cách ngờ vực.

    "Cái quái gì xảy ra vậy?"

    Ngay cả Kunikida cũng nhắm mắt, khoanh tay lại và gật đầu.

    Trời ơi là trời! Sao tôi lại bị đám ngốc này vây quanh chứ?

    Hình như có một người nào đó quyết định cứ một tháng đổi chỗ ngồi một lần. Vì thế lớp trưởng Asakura viết hết số của từng ghế vào mẩu giấy nhỏ, rồi cho từng người bốc thăm. Cuối cùng tôi ngồi bàn thứ hai từ dưới đếm lên, ngay cạnh cửa sổ nhìn xuống sân trường. Đoán xem ai ngồi phía sau tôi? Đúng đấy. Người lúc nào cũng khó chịu, Haruhi!

    "Sao vẫn chưa có gì xảy ra vậy? Kiểu như một đám học sinh tiểu học biến mất từng đứa, từng đứa một, hoặc một vài giáo viên bị giết trong một căn phòng đóng kín?"

    "Đừng nói mấy chuyện kinh dị như vậy."

    "Tôi đã tham gia nhóm Khám phá điều kì bí."

    "Ờ, rồi sao?"

    "Ngớ ngẩn. Không có gì hay ho xuất hiện! Ngoài ra, thành viên nhóm chỉ là một đám mê truyện trinh thám nhưng không có lấy một đứa xem ra giống thám tử."

    "Chuyện bình thường mà?"

    "Tôi thực sự có hi vọng với câu lạc bộ Siêu nhiên."

    "Thật à?"

    "Nhưng cuối cùng chỉ là một bọn dở dở ương ương. Cậu vui lắm hả?"

    "Không hẳn."

    "Trời ơi chán quá! Tại sao trường này không có tới nổi một câu lạc bộ xem được?"

    "Cậu có nói cũng chả có ích lợi gì đâu."

    "Tôi cứ nghĩ sau khi tốt nghiệp cấp hai tôi có thể tham gia mấy câu lạc bộ hấp dẫn rồi chứ! Đây giống như là cậu muốn vô địch Cúp bóng chày toàn quốc, nhưng rồi cậu phát hiện ra rằng trường không có một câu lạc bộ bóng chày nào."

    Nhìn Haruhi giống như mấy con quỷ dạ xoa đi đến chùa để học phép hại người. Cô nhìn lên trời rồi thở dài.

    Tôi có nên tội nghiệp cho cô ấy không?

    Tôi không biết Haruhi thích câu lạc bộ kiểu gì. Có thể cô ấy cũng không biết nữa. Cô chỉ muốn ‘làm những điều thú vị’. ‘Làm những điều thú vị’ là làm cái gì? Phá án à? Tìm UFO? Hay đọc thần chú? Tôi nghĩ cô ấy cũng không có ý kiến.

    "Mình nghĩ nếu không có thì thôi."

    Tôi quyết định bày tỏ ý kiến của mình.

    "Một cái sự thật hiển nhiên là con người thích thú khi được sống yên ổn. Đương nhiên cũng có những người muốn tìm kiếm, muốn phát minh một cái gì đó để giúp thế giới tiến bộ hơn. Ai đó muốn bay, vì thế họ tạo ra máy bay. Một người khác muốn di chuyển dễ dàng, vì thế xe hơi và xe lửa ra đời. Nhưng chỉ có thiên tài mới biến trí tưởng tượng trở thành sự thật thôi. Người thường như chúng ta nên sống trọn vẹn với gì mình có. Chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ chỉ vì muốn mạo hiểm."

    "Im đi!"

    Haruhi cắt ngang bài đọc xuất sắc của tôi, ít nhất là tôi nghĩ vậy và ngoảnh mặt đi. Cô ấy trông thực sự tức giận. Nhưng lúc nào cô ấy chả thế. Tôi quen rồi.

    Cô gái này không quan tâm đến bất kì cái gì hết - trừ khi nó có liên quan tới những thứ năng lực siêu nhiên vượt ra khỏi thực tế. Thế giới này không có điều đó đâu. Thực sự không có.

    Định luật vật lý muôn năm!! Vì nó mà loài người có thể sống yên bình. Mặc dù Haruhi chắc chắn không thích điều này.

    Tôi là người bình thường mà, phải không?

    Có một thứ gì đó đã khơi nguồn cho việc này.

    Tại cuộc nói chuyện vừa rồi à?

    Bởi vì tôi chưa bao giờ thấy nó đến!

    Thời tiết ấm áp làm mọi người cảm thấy buồn ngủ. Tôi gật gù mơ ngủ một cách thoải mái. Đột nhiên, một lực níu mạnh cổ áo tôi về phía sau. Nó mạnh đến nỗi tôi đập đầu vào góc bàn. Đau muốn khóc luôn!

    "Cậu nghĩ cậu đang làm trò gì vậy?"

    Tôi tức giận quay đầu lại và thấy Haruhi, một tay nắm cổ áo của tôi, miệng thì cười tươi như mặt trời chói chang. Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười! Nếu những nụ cười được đo theo thang nhiệt độ, thì đây phải là mặt trời nơi sa mạc.

    "Tôi biết rồi!"

    Này, đừng có phun sương chứ!

    "Tại sao tôi không nghĩ ra điều này sớm hơn?"

    Mắt Haruhi sáng như sao Albireo Alpha. Cô ấy nhìn vào mắt tôi. Tôi do dự hỏi.

    (Ghi chú: Albireo Alpha là ngôi sao lớn thứ ba trong chòm sao Cygnus, cách trái đất 385 năm ánh sáng.)

    "Cậu tìm ra cái gì vậy?"

    "Nếu nó không có, tôi sẽ tự làm một cái!"

    "Làm cái gì?"

    "Một CÂU LẠC BỘ!"

    Đầu tôi bỗng nhiên đau nhói và tôi không nghĩ rằng đó là do tôi bị đập đầu vào bàn.

    "Vậy à? Ý kiến hay đấy. Buông mình ra được chưa nào?"

    "Thái độ thế là sao hả? Cậu phải vui mừng chứ!!"

    "Về ý kiến đó, mình sẽ xem xét lại sau. Còn bây giờ phải xem chúng ta đang ở đâu đã, RỒI cậu có thể chia sẻ niềm vui với mình. Nhưng bình tĩnh lại trước đã, được không?"

    "Cậu nói vậy là sao?"

    "Chưa hết giờ học mà."

    Cuối cùng, Haruhi cũng buông tôi ra. Tôi ấn vào cái đầu tê cứng của mình rồi quay lại chầm chậm. Cả lớp chết điếng cả. Cô giáo Anh văn mới ra trường nhìn chằm chằm vào tôi, trông cô như muốn khóc tới nơi.

    Tôi ra hiệu cho Haruhi ngồi xuống và nhún vai với cô giáo tội nghiệp.

    Xin cô tiếp tục bài học.

    Haruhi lầm bầm thứ gì đó và miễn cưỡng ngồi xuống. Cô giáo tiếp tục ghi trên bảng...

    Lập một câu lạc bộ à?

    Hừmmmm....

    Đừng nói là tôi sẽ hợp tác.

    Cái đầu đau nhói càng khiến tôi không thoải mái.

    12.09.2008

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Solarius, ngày 13-06-2011 lúc 18:53.

  4. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định

    Linh tính của tôi đã trở thành sự thật.

    Sau tiết học, Haruhi không biến mất ngay lập tức như mọi khi. Lần này cô ấy nắm tay tôi rồi kéo ra khỏi lớp, qua những hành lang, lên cầu thang, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa mở ra sân thượng.

    Cánh cửa đó thường xuyên bị khóa và cái gác trên tầng bốn từng được sử dụng làm nhà kho của câu lạc bộ mĩ thuật. Những tấm vải lớn, gần đó là mấy khung tranh gãy cùng với tượng thần chiến tranh thiếu mũi đặt lung tung trong căn phòng khiến căn phòng vốn đã nhỏ đã nhỏ nay còn nhỏ hơn.

    Cô ấy kéo tôi lên đây để làm gì?

    "Tôi cần cậu giúp."

    Haruhi vừa nói vừa nắm lấy cà vạt của tôi. Với ánh mắt sắc nhọn hướng thẳng vào mặt tôi, tôi có cảm giác rằng mạng sống mình đang bị đe dọa.

    "Giúp cậu cái gì?"

    Tôi giả bộ không biết.

    "Giúp tôi lập câu lạc bộ mới."

    "Được rồi. Vậy cậu nói cho tôi biết tại sao tôi phải giúp cậu hoàn tất những việc cậu chỉ chợt nghĩ qua thôi?"

    "Tôi cần phải kiếm một căn phòng để duy trì câu lạc bộ cũng như các thành viên, cho nên cậu phải đi tìm hiểu những thứ giấy tờ, đơn từ cần thiết để đưa cho trường."

    Haruhi không thèm nghe tôi. Tôi đẩy bàn tay của cô ấy ra.

    "Cậu định làm câu lạc bộ gì?"

    "Đừng quan tâm. Điều quan trọng bây giờ là lập một cái trước đã."

    Tôi nghi ngờ việc trường sẽ để chúng tôi làm một câu lạc bộ mà không hề biết về những hoạt động của câu lạc bộ đó.

    "Nghe đây! Sau giờ học hôm nay, cậu đi tìm hiểu những gì cần làm, còn tôi sẽ kiếm phòng học trống cho câu lạc bộ."

    'Không'

    Nếu tôi trả lời như vậy, tôi chết là cái chắc. Trong khi tôi đang lưỡng lự, Haruhi đã bước xuống cầu thang, bỏ rơi một nam sinh bị xoay mòng mòng đứng giữa cái gác đầy bụi bặm.

    "...Tôi còn chưa đồng ý giúp cậu..."

    Chậc...Nói điều này với bức tượng không có ý nghĩa gì hết. Tôi chỉ có thể lê chân bước xuống và nghĩ cách giải thích điều này cho đám bạn học tò mò tọc mạch.



    Tiêu chuẩn thành lập một "Hội".

    Năm thành viên trở lên. Một giáo viên chịu trách nhiệm, tên câu lạc bộ, trưởng hội và bản tóm tắt hành động/mục tiêu của hội - những tiêu chuẩn trên phải có sự xác nhận của Hội Học sinh. Hoạt động của hội phải mang tính sáng tạo và sôi nổi. Dựa trên thành tích và kết quả của những hoạt động, Hội Học sinh sẽ xem xét để thăng cấp cho hội thành "nhóm học tập". Ngoài ra, vì là một hội, trường sẽ không cung cấp bất cứ kinh phí nào.



    Tôi không cần phải tìm kiếm đâu xa bởi vì các tiêu chuẩn này được ghi ở trang cuối của sổ tay học sinh.

    Thành viên thì dễ rồi, kiếm đại vài người lấp vào là xong. Một giáo viên chịu trách nhiệm thì có khó hơn, nhưng tôi nghĩ tôi lo liệu được. Tên đặt sao cũng chả chết ai, miễn là nó không quá đáng. Và hội trưởng, chắc chắn là Haruhi.

    Nhưng tôi cá rằng, hoạt động/mục tiêu của hội đương nhiên sẽ không "sáng tạo và sôi nổi" được.

    Nói vậy thôi, Haruhi đâu phải kiểu người quan tâm tới luật lệ.



    Ngay khi chuông reo ra về, Haruhi cho thấy sức mạnh khó tin của cô ấy bằng cách kẹp tay tôi rồi kéo ra khỏi lớp với tốc độ của mấy tên bắt cóc. Cũng phải cố gắng lắm để chắc chắn rằng tôi không để quên cái gì ở lớp.

    "Đi đâu đây?"

    Tôi hỏi, bởi vì, dù sao tôi cũng là một người bình thường.

    "Phòng của câu lạc bộ."

    Haruhi đi nhanh đến nỗi cô đẩy mấy đứa chậm chạp sang cả hai bên, trả lời đơn giản, ngắn gọn rồi ngậm miệng lại tiếp tục đi. Xin cậu ít nhất cũng bỏ tay tôi ra được không?

    Sau khi ra khỏi hội trường tầng trệt, chúng tôi đến một khu lớp học khác và đi lên cầu thang. Một hành lang tối. Khi đến giữa hành lang, Haruhi dừng lại. Tất nhiên tôi cũng dừng theo.

    Một cánh cửa trước mặt.





    Câu lạc bộ Văn học





    Một mảnh giấy dán trên cánh cửa.

    "Đây rồi."

    Haruhi mở cửa bước vào mà không thèm gõ cửa. Dĩ nhiên tôi đi theo cô ấy.

    Căn phòng rộng một cách đáng ngạc nhiên, hoặc tại vì nó chỉ có một cái bàn hình chữ nhật, mấy cái ghế sắt và một kệ sách. Một vài vết nứt trên trần nhà cho biết căn phòng này cũ mèm tới mức nào.

    Một cô gái đang ngồi trên ghế, đọc một quyển sách dày cộm từ lúc nào rồi.

    "Kể từ bây giờ, đây là phòng của câu lạc bộ."

    Haruhi dang tay ra và trịnh trọng thông báo. Gương mặt cô ấy sáng lên với nụ cười đầy sức sống. 'Chỉ cần Haruhi cười như vậy trong lớp thôi...'. Tuy nhiên, tôi không dám nói ra những gì tôi đang nghĩ.

    "Chờ một chút, chỗ này là chỗ nào?"

    "Dãy nhà dành cho câu lạc bộ Văn hóa và Nghệ thuật. Dãy nhà này có phòng hội họa và âm nhạc cho câu lạc bộ Hội họa và câu lạc bộ Hòa nhạc. Những câu lạc bộ và hội chưa có phòng họp thường xuyên thì tổ chức các hoạt động ở đây - được biết đến như Khu nhà Cũ. Và lớp học này thuộc về câu lạc bộ Văn học."

    "Rồi còn câu lạc bộ Văn học thì sao?"

    "Sau khi những học sinh năm cuối đều đã ra trường mùa xuân này, câu lạc bộ không có thành viên nào hết. Vì không có thành viên mới, nên nó này sắp bị xóa sổ rồi. À, cô học sinh năm nhất ấy là thành viên mới duy nhất của họ đấy."

    "Thế thì nó vẫn chưa bị xóa sổ!!"

    "Thì cứ coi là như vậy đi!"

    Đồ ngốc! Cậu định chiếm lấy phòng của người ta một cách trắng trợn vậy à? Tôi nhìn nhanh về phía cô gái của câu lạc bộ Văn học.

    Cô ấy cắt tóc ngắn và mang mắt kính.

    Haruhi ỏm tỏi nãy giờ. Thế nhưng, cô gái này chưa một lần ngẩng đầu lên. Cô ấy lật từng trang sách, ngồi lặng thinh, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của chúng tôi. Có vẻ như cô gái này cũng thuộc dạng kì lạ!

    Tôi hỏi nhỏ Haruhi.

    "Rồi còn cái bạn đang ngồi đó thì sao?"

    "Cậu ấy nói chả sao hết."

    "Thật hả?"

    "Giờ ăn trưa tôi đã hỏi cậu ấy rồi. Tôi nói rằng cho tôi mượn phòng học và cậu ấy nói là 'cứ tự nhiên’, miễn là được để yên đọc sách. Cậu nói tôi mới để ý, cậu ấy trông cũng lạ lùng thật."

    Chó chê mèo lắm lông!

    Tôi quan sát kĩ cô gái câu lạc bộ Văn học lạ lùng này.

    Cô ấy hơi nhợt nhạt với gương mặt vô cảm. Những ngón tay chuyển động theo nhịp điệu như là robot vậy. Mái tóc ngắn ôm sát vào mặt khiến người ta muốn gỡ bỏ cái mắt kính ra để thấy rõ khuôn mặt hơn. Cô ấy gây ấn tượng kiểu như một con búp bê rụt rè. Nói cách khác, một đứa bí ẩn không cảm xúc.

    Có lẽ biết được cái nhìn không thân thiện của tôi, cô gái ngẩng mặt và đẩy cái mắt kính trên sống mũi.

    Tôi thấy cặp mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi qua cặp kính. Cặp mắt ấy cùng đôi môi không thể hiện điều gì cả, như một cái mặt nạ vậy. Cô ấy khác với Haruhi - khuôn mặt về cơ bản không để lộ bất kì cảm xúc nào.

    "Nagato Yuki."

    Giọng nói của cô ấy như thể rằng cái tên này sẽ bị mọi người quên ngay chỉ sau ba giây.

    Nagato Yuki nhìn tôi một chút, rồi thấy tôi chắc cũng không thú vị gì, cô ấy quay trở lại đọc sách.

    "Nè, Nagato-san." - Tôi nói - "Bạn nữ này muốn sử dụng căn phòng cho một câu lạc bộ chưa-được-đặt-tên. Bạn thấy sao?"

    "Ừ."

    Nagato không rời mắt khỏi quyển sách.

    "Nhưng nó có thể gây rắc rối."

    "Không sao hết."

    "Có thể bạn sẽ bị đuổi cổ đấy?"

    "Cứ tự nhiên."

    Ngay cả khi cô ấy trả lời nhanh chóng như vậy, cô vẫn không thể hiện điều gì ra bên ngoài cả. Tôi nghĩ có vẻ như cô ấy không hề quan tâm quái gì về việc này.

    "Được rồi. Quyết định thế nhé."

    Haruhi bất ngờ xen vào.

    Cô ấy phấn khích thật sự, làm tôi có cảm giác không hay.

    "Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ họp ngay sau giờ học. Chắc chắn phải đến! Không thì coi chừng tôi đấy!!"

    Cô ấy cười như những đóa hoa anh đào nở rộ. Tôi miễn cưỡng gật đầu.

    Tôi vẫn chưa muốn chết đâu!!!




    Giờ thì chúng tôi đã có phòng câu lạc bộ, nhưng mấy cái đơn từ xin phép vẫn chưa có tiến triển gì. Chúng tôi vẫn chưa quyết định được tên lẫn các hoạt động của nhóm. Tôi đã hỏi Haruhi về việc này, nhưng cô ấy có ý kiến khác.

    "Chúng ta có thể quyết định nó sau." - Haruhi dõng dạc tuyên bố - "Bây giờ điều quan trọng là kiếm thêm thành viên. Chúng ta cần ít nhất hai người nữa."

    Vậy là cậu tính luôn cô gái câu lạc bộ Văn học rồi à? Cậu không thể xem Nagato Yuki là vật trang sức như vậy được, đúng không?

    "Đừng lo. Tôi sẽ kiếm vài người nữa nhanh thôi; tôi nghĩ ra mấy đứa rồi."

    Không lo mới lạ! Tôi còn cảm thấy hoàn toàn bất ổn nữa là khác.




    Cuối giờ học ngày tiếp theo, tôi vác cái xác của mình tới phòng của câu lạc bộ sau khi từ chối đi về chung với Kunikida và Taniguchi.

    Haruhi chỉ nói: "Cậu tới đó trước đi!" rồi chạy thẳng ra khỏi lớp với tốc độ mà bất kì thành viên câu lạc bộ Điền kinh đều mong muốn. Tôi tự hỏi rằng cô ấy có gắn tên lửa vào giày không...Tôi cũng không biết Haruhi vội vàng như vậy là vì cô ấy muốn kiếm thành viên mới nhanh chóng, hay là vì cô tiến thêm một bước nữa trong việc tìm kiếm những thứ ngoài trái đất.

    Nói vậy, tôi chỉ có thể xách cặp đi từ từ tới câu lạc bộ Văn học.



    Tôi vào phòng, phát hiện ra Nagato Yuki đã có mặt ở đó, cũng chỗ cũ, và đọc sách. Tôi lại gần, nhưng cũng như hôm qua, mắt Nagato dán chặt vào quyển sách và sự hiện diện của tôi như là con số 0. Câu lạc bộ Văn học đơn thuần chỉ đọc sách thôi à? Tại sao cô ấy lại suốt ngày đọc như vậy?

    Yên lặng.

    "...Cậu đang đọc gì vậy?"

    Tôi hỏi, vì không thể chịu được sự yên lặng này. Nagato Yuki trả lời bằng cách giơ bìa sách cho tôi. Tôi nhìn thấy một đám chữ nước ngoài, và trông có vẻ nó là một quyển khoa học viễn tưởng.

    "Hay không?"

    Nagato Yuki đẩy mắt kính lên và trả lời với cái giọng trống rỗng.

    "Khá đặc biệt."

    Có vẻ như cô ấy sẽ trả lời mọi thứ tôi hỏi.

    "Phần nào vậy?"

    "Tất cả."

    "Cậu thích đọc sách à?"

    "Rất thích."

    "Vậy à..."

    "..."

    Yên lặng đáng sợ.

    Tôi về nhà được chưa?

    Tôi nghĩ đến điều này khi đặt chiếc cặp lên bàn. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, cánh cửa mở tung như thể bị ai đá vào vậy.

    "Xin lỗi, tôi đến trễ! Tóm được cô bé này mất khá nhiều thời gian đấy."

    Cuối cùng Haruhi cũng đến. Tay của cô nắm lấy cổ tay của ai đó - cô ấy lại bắt cóc một nạn nhân vô tội nữa rồi!! Khi Haruhi vào phòng, vì lí do nào đó, cô ấy khóa luôn cửa phòng lại. Tách! Nghe thấy tiếng động đó, cô gái nhỏ nhắn kia rùng mình sợ hãi.

    Chà, cô ấy cũng đẹp thật.

    "B…Bạn đang làm gì vậy?"

    Cô gái nói như sắp khóc đến nơi.

    "Đ…đây là đâu? Tại sao bạn lại đưa mình đến đây? Và t..tại sao bạn lại khóa cửa? Bạn muốn gì vậy?"


    "Im ngay."

    Haruhi hét toáng lên làm cô gái đó chết điếng người.

    "Để tôi giới thiệu. Đây là Asahina Mikuru-chan."

    Sau khi nói tên cô gái, Haruhi ngưng lại. Có vẻ chỉ giới thiệu bao nhiêu đây thôi.

    Sự yên lặng một lần nữa bao trùm khắp căn phòng. Haruhi trông rất thỏa mãn khi "hoàn thành tốt công việc". Nagato Yuki vẫn chú tâm đọc sách như thường lệ, không có bất kì phản ứng nào; và cô gái tên Asahina Mikuru sợ khiếp đảm. Này, sao không ai nói gì vậy? Và tôi là người bắt đầu.

    "Cậu bắt cóc chị ấy ở đâu vậy?"

    "Đây không phải bắt cóc! Tôi chỉ ép buộc thôi!"

    Vậy thì có gì khác nhau!!

    "Tôi thấy chị ấy đang mơ màng trong lớp học, và tôi bắt tại trận. Tôi khám phá mọi ngóc ngách trong trường khi ra chơi, vì vậy tôi nhìn thấy chị ấy một vài lần."

    Vậy đây cậu biến mất tăm trong giờ nghỉ là để làm việc này à. Oái, bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về chuyện này.

    "Dù gì đi nữa thì chị ấy lớn hơn chúng ta!!"

    "Rồi sao?"

    Tôi nhìn cô ấy một cách hoài nghi. Trời ơi, cái con bé này còn không thèm suy nghĩ cô ta đang làm gì nữa!!

    "Được rồi...nói cho tôi biết, tại sao cậu cần tìm, ờ...Asahina-senpai, phải không?"

    "Này, nhìn đi."

    Haruhi bất chợt chỉ vào mũi của Asahina Mikuru, làm cô ấy phải lùi về phía sau.

    "Chị ấy không dễ thương à?"

    Đó là điều mà tên bắt cóc nguy hiểm sẽ nói! Nhưng đây cũng là điều tôi chợt nghĩ qua.

    "Tôi tin rằng những nhân vật móe rất quan trọng." - Haruhi nói tiếp.

    "Hả...Cậu nói cái gì?"

    "Tôi nói là móe! Nhân tố khiến mọi người phấn khích lên! Thông thường, hầu hết các tiểu thuyết trinh thám đều có nhân vật khiến người ta phấn khích và thấy đáng thương."

    Tôi tự động quay sang quan sát Asahina Mikuru: chị ấy nhỏ nhắn với khuôn mặt có thể làm mọi người lầm tưởng chị là học sinh tiểu học. Mái tóc nâu gợn sóng, dài ngang lưng. Đôi mắt cún con long lanh như muốn nói "xin bảo vệ tôi". Đôi môi để lộ hàm răng trắng như ngà, với khuôn mặt nhỏ nhắn, tạo nên sự kết hợp hoàn hảo. Nếu chị ấy có một cây gậy phép cùng những món trang sức sáng bóng, cô có thể lột xác thành một nàng tiên bé nhỏ! Aaaaa~, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy nè!?

    "Chưa hết đâu!!"

    Haruhi mỉm cười tự tin, rồi sau đó ôm Asahina Mikuru từ đằng sau.

    "Kyaa!!!"

    Asahina lập tức thét lên. Nhưng Haruhi không chuyển động, chộp lấy ngực Asahina qua lớp đồng phục.

    "Á..á..á.aaa!"

    "Chị ấy nhỏ con thật, nhưng ngực của chị lớn hơn tôi! Một gương mặt dễ thương cùng bộ ngực lớn cũng là nhân tố quan trọng để thu hút mọi người!"

    Trời đất ơi, tôi muốn xỉu quá.

    "Oa, lớn thật đấy!!"

    Haruhi đưa tay vào trong bộ đồng phục của Asahina và bắt đầu sờ soạng. Dừng lại đi, đồ biến thái!

    "Bực mình quá! Gương mặt của chị dễ thương vậy rồi mà ngực còn lớn hơn tôi nữa!"

    "C..cứu!!"

    Asahina đỏ bừng mặt. Chị ấy cố gắng kháng cự nhưng không thể chống đỡ nổi kẻ quấy rối. Khi Haruhi bắt đầu tiến đến váy của Asahina, tôi không thể chịu nổi và kéo cô gái đồi bại ấy ra khỏi Asahina.

    "Cậu nghĩ cái quái gì vậy hả??"

    "Nhưng nó thực sự lớn mà. Tại sao cậu không thử đi?"

    Asahina thút thít yếu ớt.

    "Thôi không cần, cảm ơn."

    Đó là những gì mà tôi có thể nói.

    Điều làm tôi ngạc nhiên là khi căn phòng náo loạn đến như vậy, Nagato Yuki vẫn đọc sách, không ngẩng mặt lên dù chỉ một lần. Cô ấy có bị sao không nhỉ?

    Tôi chợt nghĩ ra:

    "Này, đừng nói là…lí do chính cậu mang Asahina-senpai tới đây là vì chị ấy dễ thương và có bộ ngực lớn à?"

    "Còn phải hỏi?"

    Vậy thì cậu là một đứa ngốc!!

    "Mẫu người làm linh vật như chị ấy là cần thiết!"

    Cần thiết cái đầu cậu á! Có ai nói thế không hả?

    Asahina chỉnh sửa lại bộ đồng phục của mình rồi ngước nhìn tôi. Đừng có nhìn em như vậy chứ! Chị đang đặt em vào tình huống khó xử đấy!

    "Mikuru-chan." - Haruhi hỏi - "Chị có tham gia câu lạc bộ nào không?"

    "C...có...câu lạc bộ Thư pháp."

    "Dẹp cái đó đi! Nó sẽ cản trở hoạt động của câu lạc bộ này."

    Haruhi! Cậu không thấy cậu ích kỉ lắm à?

    Asahina như là nạn nhân trong một vụ giết người kì bí, nhìn tôi cầu mong một sự giúp đỡ. Rồi sau đó cô ấy để ý đến sự hiện diện của Nagato Yuki. Mắt cô mở to ra, ngập ngừng. Một chút sau, chị ấy thở dài và thì thầm nhỏ nhẹ:

    "Mình hiểu rồi..."

    Chị hiểu cái gì chứ?

    "Mình sẽ bỏ câu lạc bộ Thư pháp và tham gia câu lạc bộ này..."

    Giọng của chị ấy đầy buồn rầu.

    "Nhưng mình không biết câu lạc bộ Văn học làm cái gì."

    "Chúng tôi không phải là câu lạc bộ Văn học." - Haruhi đính chính.

    Thấy Asahina vẫn còn không hiểu, tôi chen vào giải thích.

    "Bọn em chỉ mượn căn phòng này tạm thời để hoạt động. Câu lạc bộ mà chị vừa gia nhập là một hội mà Suzumiya Haruhi sẽ thành lập trong tương lai. Bọn em không biết hoạt động của nó là gì, ngay cả tên còn chưa có nữa."

    "...Cái gì?..."

    "Và người ngồi đằng kia mới thực sự là thành viên câu lạc bộ Văn học."

    "Ừm..."

    Asahina không nói nên lời, cái miệng dễ thương của chị ấy nửa đóng nửa mở. Phản ứng của chị ấy à? Hoàn toàn bình thường!

    "Không sao đâu!"

    Vui mừng vì không phải chịu trách nhiệm, Haruhi đập mạnh vào vai Asahina.

    "Tôi vừa nghĩ ra cái tên."

    "Được rồi, nói nghe thử nào." - Tôi không có chút nhiệt tình về việc này.

    Nếu có thể, tôi thực sự không muốn nghe! Nhưng vì tôi đã hỏi, Haruhi tuyên bố rõ ràng những gì cô ấy mới nghĩ ra.



    Như mọi người đều biết, mọi chuyện bắt đầu là kết quả của cái tầm nhìn đơn giản và ngây thơ của Haruhi. Và vì vậy...tên của nhóm đã được quyết định.

    Quân đoàn SOS!
    Sekai wo


    Ooini moriagerutame no


    Suzumiya Haruhi no Dan

    The Spreading Excitement All Over the World with Suzumiya Haruhi Brigade, viết tắt là Quân đoàn SOS. (Quân đoàn Truyền bá Vui vẻ khắp Thế giới cùng với Suzumiya Haruhi)



    Các bạn cứ cười đi.

    Nhưng trước khi tôi có thể làm được như vậy, tôi chết đứng tại chỗ.

    Tại sao gọi là "Quân đoàn"? Nó đáng lẽ phải là "Hội Truyền bá Vui vẻ khắp Thế giới cùng với Suzumiya Haruhi" chứ. Nhưng bởi vì câu lạc bộ không đủ điều kiện tối thiểu để thành lập một "Hội" và không ai biết câu lạc bộ này làm cái gì, Haruhi đơn giản nói: "Nếu thế, cứ gọi nó là quân đoàn đi!" Và tên của câu lạc bộ vinh dự ra đời.

    Khi nghe tên của câu lạc bộ, Asahina khép chặt miệng đầy thất vọng. Nagato Yuki có thể xem là người ngoài, và tôi không biết nói gì hơn. Cuộc biểu quyết kết thúc, một phiếu thuận và ba phiếu trắng. Quân đoàn SOS đã chính thức đi vào hoạt động! Một dịp đáng để ăn mừng!

    Hừm, cậu muốn làm gì thì làm!



    Haruhi ra lệnh giải tán sau khi nói: "Mọi người chắc chắn phải có mặt ở đây mỗi ngày!". Asahina xìu xuống, bước thẫn thờ dọc suốt hành lang, trông chị ấy buồn bã vô cùng. Tôi không thể chịu được khi thấy điều đó, và gọi chị ấy.

    "Asahina-senpai."

    "Vâng?"

    Asahina nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ. Không thể tin được chị ấy lại lớn hơn tôi một tuổi.

    "Đừng gia nhập vào câu lạc bộ điên khùng này nếu chị không muốn; đừng lo gì hết, em sẽ giải thích lại cho Haruhi."

    "Không."

    Chị ấy nháy mắt và mỉm cười.

    "Được rồi. Chị muốn vào mà."

    "Nhưng câu lạc bộ này chắc cũng chả có gì hay ho đâu!"

    "Không sao. Em cũng là một thành viên trong đó đấy thôi?"

    Không phải như thế! Em có tham gia hay không không phải là vấn đề ở đây!

    "Có lẽ, đây là kết quả chắc chắn trong Mặt phẳng Thời gian này."

    Asahina nhìn xa xăm về phía chân trời.

    "Chị nói gì vậy?"

    "Ngoài ra, chị quan tâm đến sự hiện diện của Nagato-san..."

    "Quan tâm?"

    "A? Không, không có gì."

    Asahina bối rối quay đầu lại, mái tóc trôi bồng bềnh theo.

    Rồi Asahina xấu hổ cười, cúi gập người xuống.

    "Xin hãy quan tâm giúp đỡ chị từ giờ về sau."

    "Chị không cần làm vậy...Chị làm em khó xử đấy."

    "Em hãy gọi chị là Mikuru nhé."

    Asahina mỉm cười.

    Hic, chị ấy dễ thương đến nỗi làm tôi thấy chóng mặt!




    Đây là cuộc nói chuyện giữa tôi với Haruhi ngày nọ.

    "Cậu biết chúng ta cần gì không?"

    "Ai biết!"

    "Tôi đang tìm học sinh chuyển trường kì bí."

    "Rồi nói tôi nghe xem học sinh chuyển trường 'kì bí' là sao?"

    "Những đứa nào chuyển trường sau khi vào năm học được hai tháng. Cậu nghĩ sao?"

    "Nhiều khi cha mẹ chuyển chỗ làm việc, rồi nó chỉ phải đi theo thôi."

    "Không được! Như vậy có vẻ bị ép buộc và không được tự nhiên cho lắm!"

    "Vậy cậu nói tự nhiên là thế nào? Tôi muốn biết đây."

    "Học sinh chuyển trường kì bí...bọn nó có xuất hiện không?"

    "Cậu không bao giờ nghe tôi nói hả?"




    Có tin đồn lan rộng khắp trường rằng tôi và Haruhi đang âm mưu gì đó.

    "Cậu định làm gì với Haruhi vậy?"

    Taniguchi sẽ hỏi như vậy.

    "Cậu bồ bịch với Haruhi hả?"

    Đương nhiên là không! Thực tình thì tôi cũng muốn biết tôi đang làm cái quái quỷ gì nữa đây!

    "Đừng làm mấy chuyện dở hơi, đây không phải là trường cấp hai đâu. Nếu cậu bị bắt quả tang phá hoại sân tập hay đại loại thế, cậu sẽ bị đình chỉ học!"

    Nếu chỉ có mình Haruhi làm việc đó, thì tôi có thể làm ngơ dễ dàng. Nhưng bây giờ lại có thêm Nagato Yuki và Asahina Mikuru, tôi không thể họ dính líu đến vụ này được. Khi tôi nhận ra tôi quá quan tâm đến hai người ấy, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng tự hào.

    Nhưng điều quan trọng ở đây là tôi không thể ngăn cản mấy đứa điên cuồng như Haruhi!





    "Tôi muốn một cái máy tính."

    Kể từ khi Quân đoàn SOS được thành lập, căn phòng của câu lạc bộ Văn học càng ngày có nhiều vật dụng ngoài chiếc bàn hình chữ nhật, mấy cái ghế và kệ sách.

    Trong góc phòng nay có thêm một cái tủ treo nhỏ, một bình nước, ấm trà cùng ly, tách đủ loại, một máy nghe nhạc, một tủ lạnh, một máy thu thanh, chảo, chén, dĩa và mấy thứ đồ dùng làm bếp. Giờ cô ta định sống ở đây luôn à?

    Haruhi đang ngồi trên cái bàn mà cô "tịch thu" về từ nơi trời ơi đất hỡi nào đó. Không hiểu vì sao cái bảng chức danh "Thủ lĩnh quân đoàn" được đặt chễm chệ trên cái bàn ấy.

    "Trong thời đại thông tin ngày nay, mà chúng ta không có nổi một dàn máy tính. Không được đâu."

    Ai nói vậy?

    Mọi thành viên đều có mặt ngày hôm nay. Nagato Yuki vẫn ngồi ở chỗ cũ, đọc quyển sách về một vệ tinh của sao Thổ rơi xuống, hay giống như vậy. Asahina, người không nhất thiết phải tới đây, ngồi trên chiếc ghế sắt, trông chị hết sức bối rối.

    (Ghi chú: cuốn sách Nagato đọc tên là The fall of Hyperion, tác giả Dan Simmons. Hyperion ở đây là tên của người khổng lồ trong thần thoại Hi Lạp nhưng Kyon lại tưởng nhầm sang Hyperion là vệ tinh của sao Thổ).

    Haruhi nhảy xuống, chạy đến chỗ tôi và nở một nụ cười nham hiểm.

    "Tôi sẽ kiếm một cái ngay bây giờ." - Haruhi nói như thể một thợ săn đang mục tiêu con mồi của mình.

    "Kiếm một cái? Máy tính hả? Ở đâu ra? Cậu định trộm siêu thị điện máy à?"

    "Đương nhiên là không! Có một chỗ gần hơn!"

    "Theo tôi!"

    Asahina và tôi làm theo lệnh của Haruhi, đi xuống dọc hành lang và cuối cùng dừng lại trước câu lạc bộ Tin học.

    Thì ra vậy!

    "Này, cầm đi!"

    Haruhi đưa tôi một cái máy chụp hình.

    "Nghe đây! Tôi sẽ nói cho cậu kế hoạch, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì cậu cũng phải tuân theo! Cậu chỉ có một cơ hội thôi!"

    Haruhi kéo thôi xuống và thì thầm "kế hoạch" vào tai tôi.

    "Ha..ả! Cậu không làm vậy được!"

    "Có ý kiến à?"

    Thưa chị, với chị thì không có vấn đề gì hết. Tôi quay mặt sang Asahina đang lúng túng, nháy mắt cảnh báo.

    Chị nên biến khỏi chỗ này ngay lập tức!

    Nhưng Asahina nhìn tôi ngạc nhiên và đỏ mặt. Trời, hiểu sai ý tôi rồi.

    Ngay khi tôi định cứu Asahina khỏi cái địa ngục này, Haruhi gõ cửa phòng của nhóm học tập Tin học.

    "Xin chào! Tôi đến đây để lấy một cái máy tính!"

    Căn phòng này diện tích cũng bằng căn phòng của chúng tôi, nhưng khoảng trống còn lại thì nhỏ hơn. Mỗi bàn đều có một cái máy tính với dàn loa. Tiếng quạt máy tính là thứ âm thanh duy nhất ở đây.

    Bốn thằng con trai đang ngồi đánh máy liếc nhìn ra cửa xem Haruhi đang định làm gì.

    "Ai chịu trách nhiệm ở đây?"

    Haruhi cười tự đắc. Một nam sinh đứng dậy trả lời.

    "Tôi là trưởng nhóm. Tôi có thể giúp gì không?"

    "Cần nhắc lại hả? Tôi nói rồi: đưa tôi một cái máy tính."

    Trưởng nhóm câu lạc bộ Tin học ra vẻ mặt "Cái quái gì vậy" và lắc đầu nguầy nguậy.

    "Không được. Vì trường không có kinh phí, nên tất cả máy ở đây đều là từ những đồng tiền chúng tôi chăm chỉ kiếm được! Chúng tôi không thể đưa miễn phí cho bạn được. Bạn nghĩ chúng tôi là đồ ngu à?"

    "Rồi sao? Một cái thì ảnh hưởng gì?"

    "Này…khoan đã, mấy người là ai hả?"

    "Tôi là Suzumiya Haruhi, thủ lĩnh của Quân đoàn SOS. Đây là Binh bét Một và Binh bét Hai."

    Tôi là binh bét của cậu hồi nào vậy??

    "Nhân danh quân đoàn SOS: đưa một cái máy tính ngay lập tức! Đừng ý kiến!"

    "Tôi không biết các người là ai, nhưng nhất định tôi không đưa. Tự mà đi mua máy tính cho mình!"

    "Vì cậu nói thế, chúng tôi có cách riêng của mình."

    Haruhi đẩy Asahina - người đứng sợ hãi nãy giờ - về phía trưởng nhóm, rồi nắm tay cậu ta đặt lên ngực của Asahina.

    "Kyaa!"

    "Ha..ả?"

    Tách!

    Khi hai nạn nhân la lên, tôi ấn nút chụp hình.

    Haruhi chụp Asahina lại để Asahina không thể chạy thoát, trong khi tay còn lại đẩy mạnh cậu trưởng nhóm kia sâu hơn vào ngực của Asahina.

    "Kyon! Một tấm nữa!"

    Tôi miễn cưỡng ấn nút. Asahina và cậu trưởng nhóm vô danh kia...tôi thực tâm xin lỗi tận đáy lòng. Ngay khi Haruhi sắp nắm tay cậu ấy xuống dưới váy của Asahina, cuối cùng cậu ta cũng thoát ra.

    "TỤI BAY ĐANG NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM GÌ HẢ?"

    Haruhi giơ ngón tay của mình lên một cách nhẹ nhàng trước mặt cậu trưởng nhóm đang tức giận kia.

    "Ừ, ừ! Nay thì tôi đã có bằng chứng rằng cậu đã quấy rối thành viên của tôi! Nếu cậu không muốn toàn trường biết về bức ảnh này, đưa ngay một cái máy tính ngay lập tức!"

    "Giỡn mặt hả?"

    Trưởng nhóm chống đối quyết liệt. Tôi hoàn toàn thông cảm với cậu!

    "Cậu túm lấy tay tôi! Tôi vô tội!"

    "Vậy hả? Cậu cứ đi mà giải thích, để coi có ai tin cậu không?"

    Tôi liếc nhìn Asahina đang nằm bất động dưới đất. Chị ấy hẳn còn bàng hoàng lắm.

    Cậu trưởng nhóm tiếp tục phản kháng.

    "Thành viên của tôi sẽ là nhân chứng cho vụ này! Tôi không cố tình!"

    Ba thành viên còn lại ủng hộ nhiệt tình.

    "Đúng thế!"

    "Trưởng nhóm vô tội!"

    Nếu Haruhi chịu nghe các cậu, thì đây không phải là Haruhi.

    "Được rồi, vậy thì tôi nói cả nhóm các cậu cưỡng hiếp cô ấy!"

    Đến nước này thì tất cả những người ở đây đều xanh mặt, kể cả tôi lẫn Asahina. Nhất thiết phải vậy sao, Haruhi?

    "S..Suzumiya-san..."

    Asahina liều lĩnh lấy tay của mình níu lấy chân của Haruhi, nhưng Haruhi chỉ việc đá chúng ra. Haruhi ưỡn ngực và kiêu ngạo nói:

    "Sao rồi? Có đưa hay không?"

    Gương mặt trưởng nhóm từ đỏ chuyển sang trắng bệch, cuối cùng chuyển sang đen.

    Kết quả, cậu ta đầu hàng.

    "Lấy một cái rồi biến đi."

    Nói xong, cậu ấy thất vọng ngồi xuống. Tất cả thành viên chạy lại chỗ cậu.

    "Trưởng nhóm!"

    "Bình tĩnh đi!"

    "Anh có sao không?"

    Trưởng nhóm gục đầu xuống như một con búp bê đứt chỉ. Thấy cậu ta như vậy, ngay cả khi tôi là đồng bọn với Haruhi, tôi không thể không cảm thấy tội nghiệp cậu ấy.

    "Cái nào là cái hiện đại nhất đâu?"

    Cậu là một đứa máu lạnh!!

    "Tại sao tôi phải nói?"

    Những thành viên tức giận phản đối, nhưng Haruhi chỉ sang tôi và cái máy chụp hình.

    "Chết tiệt! Cái đằng kia."

    Haruhi lại chỗ cái máy, xem xét nó cùng số sê-ri. Rồi cô ấy lấy một mảnh giấy từ váy của mình ra.

    "Tôi đến cửa hàng điện máy để xem mẫu mới nhất rồi. Hình như đây không phải."

    Cô gái này tỉ mỉ lên kế hoạch đến mức đáng sợ.

    Sau khi xem xét tất cả các máy khác, Haruhi chỉ:

    "Tôi muốn cái này."

    "C..Chờ chút! Tôi mới mua cái đó tháng trước."

    "Máy chụp hình."

    "L-lấy đi...Quân ăn cướp!"

    Giống như mọi lời cậu ta nói, chúng tôi là kẻ cướp.

    Đúng là lòng tham vô đáy. Sau khi lấy hết các sợi dây đồng và dây cáp, cô ấy chuyển tất cả những thứ cần thiết đến phòng Văn học mà không chút bận tâm. Haruhi bắt thành viên câu lạc bộ Tin học cắm lại mấy sợi dây và nối hai đường dây internet để chúng tôi có thể truy cập vào. Cô ta cũng buộc họ lập một mạng nội bộ. Cách làm hèn hạ đó y chang cướp của!

    "Asahina-senpai."

    Vô dụng suốt cả thời gian đó, tôi chỉ có thể chầm chậm đỡ Asahina dậy. Chị ấy đang quỳ, lấy tay che mặt và khóc thút thít không ngưng.

    "Về thôi nào..."

    "Hic..."

    Đồ điên Haruhi, sao cậu không tự làm vậy với chính mình!? Với một người bị cởi đồ bất ngờ như vậy, tôi không thể làm gì để an ủi Asahina được. Tôi vừa đi vừa lẩm bẩm xem Haruhi sẽ làm chuyện quái gì với cái máy tính mới.

    Tôi sẽ sớm biết thôi.




    Và việc đó là thiết kế một website cho Quân đoàn SOS!

    Được rồi, đây là câu hỏi: Ai sẽ làm việc này?

    "Đương nhiên là cậu!" - Haruhi nói.

    "Cậu phải làm vì dạo này nhìn cậu thảnh thơi lắm, còn tôi thì bận bịu kiếm thêm thành viên mới."

    Chiếc máy tính được đặt trên cái bàn có bảng tên "Thủ lĩnh Quân đoàn". Haruhi nói thêm khi đang cầm chuột lướt web:

    "Hoàn thành trong một hay hai ngày nữa. Chúng ta chả có việc gì để làm nếu không có một trang web."

    Asahina run rẩy ngồi kế bên Nagato Yuki. Nagato vẫn ngồi ở chỗ cũ đọc sách, làm ngơ mọi thứ xung quanh. Hình như chỉ có mình tôi nghe Haruhi nói gì. Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với Haruhi. Ít nhất là tôi hiểu cô ấy đang nghĩ gì.

    'Cậu có nói vậy thì tôi cũng chả làm được gì đâu.'

    Đó là những gì tôi muốn nói. Tôi không quen với việc bị Haruhi ra lệnh. Lí do duy nhất để tôi làm việc này là vì đây là một trang web. Tôi chưa từng làm điều này bao giờ, nhưng nghe có vẻ thú vị.

    Vì vậy, hành trình gian khổ thiết kế trang web của tôi bắt đầu vào ngày kia.

    Nói vậy thôi chứ nó dễ hơn tôi tưởng. Mấy đứa bên câu lạc bộ Tin học đã cài đặt tất cả những phần mềm cần thiết, tôi chỉ cần làm theo hướng dẫn, sau đó là copy và paste vào. Thế là xong.

    Vấn đề ở đây là ghi cái gì vào trang chủ?

    Đến lúc này tôi cũng không biết Quân đoàn SOS làm việc gì. Sau khi ghi câu "Chào mừng các bạn đến với trang chủ của Quân đoàn SOS" ở phía trên, tôi ngừng lại.

    "Làm xong nhanh lên, nghe không hả?" - Lời nói của Haruhi như một lời nguyền văng vẳng bên tai, nên tôi phải sử dụng giờ nghỉ trưa của mình để vừa thiết kế vừa ăn.

    "Cậu có ý kiến gì không, Nagato-san?" - Hình như Nagato ở đây suốt ngay cả trong giờ nghỉ trưa.

    "Không hẳn."

    Cô ấy vẫn chú tâm vào quyển sách. Tôi biết điều này không phải chuyện của tôi, nhưng tôi tò mò muốn biết Nagato học trong lớp kiểu gì.

    Quay trở về cái màn hình 17-inch, tôi vắt óc suy nghĩ.

    Tôi đột nhiên nghĩ tới một trở ngại lớn: Sẽ làm sao nếu nhà trường phát hiện ra một hội chưa chính thức thành lập sử dụng băng thông của trường để lập một trang web?

    "Nếu trường không biết thì không sao" - Tôi tưởng tượng ra những gì Haruhi sẽ nói - "Trong trường hợp bị phát hiện, chúng ta chỉ cần bỏ luôn trang web này. Cậu biết đấy, mấy thứ kiểu này thì phải nhanh tay, trâu chậm uống nước đục mà."

    Trong một số tình huống thì tôi thực sự ghen tị với thái độ lạc quan của cô ta.

    Sau khi làm vài đường dẫn vào website và địa chỉ mail –v ẫn còn sớm để làm một cái diễn đàn - tôi tải trang web lên, nhưng chỉ có mỗi cái trang chủ mà không có bất kì thông tin nào khác cả.

    Đủ rồi! Sau khi chắc chắn rằng người ta có thể truy cập vào trang web, tôi tắt máy. Ngay khi tôi kéo dãn người ra, tôi giật mình phát hiện Nagato đứng cạnh tôi từ lúc nào.

    Lạ thật, sao tôi không nghe tiếng bước chân nhỉ? Tôi không biết Nagato đứng ở đây từ lúc nào nữa. Gương mặt cô ấy trắng bệch như đeo một cái mặt nạ. Cô ấy nhìn tôi chăm chú như thể tôi là cái bảng kiểm tra mắt.

    "Cầm lấy đi."

    Nagato đưa tôi quyển sách. Tôi hấp tấp đỡ lấy nó. Nặng thật! Đây là quyển khoa học viễn tưởng cô ấy đã đọc mấy ngày trước.

    "Cho cậu."

    Nói xong, Nagato nhanh chóng rời khỏi phòng đến nỗi tôi không có thời gian nói bất cứ điều gì. Cậu đưa mình quyển sách dày cộm thế làm gì? Ngay lúc đó, tiếng chuông reo báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc. Hình như không có ai quan tâm tới ý kiến của tôi thì phải.

    Tôi mang quyển sách đó về lớp học và ngồi xuống. Tôi có cảm giác ai đang chọc vào lưng tôi bằng cây bút chì bấm.

    "Trang web xong rồi hả?"

    Haruhi chống tay lên bàn và nhìn chằm chằm tôi với gương mặt nghiêm trọng. Tôi để ý thấy cuốn tập của cô ấy đầy nét vẽ ngoằn ngoèo ở mọi nơi. Tôi cố gắng lờ đi đám bạn đang nhìn tôi và trả lời.

    "Xong rồi, nhưng chán òm."

    "Được rồi, chỉ cần một hộp mail thôi."

    "Tại sao cậu không tự đăng kí hộp mail miễn phí đi!?"

    "Không được! Lỡ nhiều người gửi vào làm tràn hộp thư sao?"

    Tôi không hiểu làm sao mà một hộp mail mới đăng kí lại có thể bị tràn nhanh vậy được.

    "Bí mật đấy!"

    Nói xong, cô ấy cười gian xảo. Tôi có cảm giác không lành.

    "Cậu sẽ biết khi giờ học hôm nay kết thúc. Cho đến lúc đó thì nó vẫn trong vòng tuyệt mật."

    Thôi, cậu đừng nói thì hơn!



    Tiết thứ sáu, Haruhi biến mất. Cô ấy về nhà à? Không thể nào. Chắc chắn đây là một điềm gở khác.



    Ngay khi giờ học kết thúc, tôi tự động đi xuống phòng câu lạc bộ. Dù tôi tự hỏi tại sao tôi lại xuống đó, đôi chân của tôi vẫn bước đều. Cuối cùng thì tôi cũng đã đến.

    "Xin chào."

    Không có gì khác, Nagato Yuki và Asahina vẫn ngồi như thường lệ.

    Tôi không muốn bình phẩm, nhưng hai người này lúc nào cũng rảnh!

    Sau khi thấy tôi vào, Asahina chào tôi với vẻ mặt thoải mái như trút được gánh nặng. Có vẻ, ở một mình với Nagato làm người ta cảm thấy mệt mỏi.

    Khoan đã, hôm qua chị còn phải chịu đựng nanh vuốt của phù thủy Haruhi, sao hôm nay chị lại tới nữa?

    "Suzumiya-san đâu rồi?"

    "Biết chết liền. Cô ta trốn biệt từ hồi tiết sáu. Chắc lại đi thó mấy thứ lỉnh kỉnh ở đâu rồi."

    "Chị có cần phải làm lại những gì Suzumiya-san bắt chị làm như hôm qua không...?"

    Thấy Asahina buồn rười rượi, tôi nhẹ nhàng nói.

    "Đừng lo! Nếu cô ta làm điều gì lạ, em sẽ dùng mọi biện pháp để ngăn cản. Cô ta có thể dùng chính mình để tống tiền! Em không phải loại người dễ dàng chịu thua khi tranh cãi đâu."

    "Cảm ơn em."

    Asahina cúi người xuống. Tôi có cảm giác tôi vừa ôm chặt cô ấy. Dĩ nhiên tôi chưa làm như vậy.

    "Vậy chị trông cậy vào em đấy."

    "Không có gì."

    Tôi trấn an Asahina liên tục, nhưng chỉ năm phút sau, những lời nói đó bị gió cuốn bay mất, tan biến như bong bóng xà phòng. Tôi ngây thơ quá!

    "Hiya!"

    Haruhi hăng hái, trên tay là hai cái túi giấy.

    "Xin lỗi, tôi trễ một chút."

    Cậu thì khỏi nói rồi! Những người như Haruhi thì việc quan tâm đến người khác là điều cuối cùng họ nghĩ tới trong đầu.

    Để mấy cái túi lên bàn xong, Haruhi quay lại và khóa cửa. Nghe thấy âm thanh đó, Asahina chợt giật mình.

    "Suzumiya, cậu định hôm nay làm gì? Tớ sẽ không làm mấy chuyện như cướp bóc và tống tiền nữa!"

    "Nói cái gì vậy? Tôi sẽ không làm như vậy!"

    Thật hả? Vậy cái máy tính ở trên bàn là cái gì?

    "Tất nhiên là bằng phương thức hòa bình! Được rồi, nhìn cái này trước đi!"

    Cô ấy lấy ra một xấp giấy A4 với một vài mảnh giấy vẽ.

    "Đây là những tờ rơi để giới thiệu Quân đoàn SOS tới mọi người. Khó lắm tôi mới lén vào phòng photocopy và in ra được hai trăm tờ đấy!"

    Haruhi đưa mấy tờ rơi cho chúng tôi. Lí do cậu trốn tiết đây phải không? Chưa bị bắt là may lắm đấy. Tôi không quan tâm đến mấy tờ này, nhưng cũng cố liếc qua sơ sơ.


    Phương châm hoạt động của Quân đoàn SOS.

    Chúng tôi, Quân đoàn SOS, đang tìm kiếm những hiện tượng bí ẩn trên khắp thế giới. Chúng tôi chào đón mọi người, những ai đã và đang hoặc có cảm giác mình sẽ trải qua những hiện tượng kì bí, đến với chúng tôi để tham khảo ý kiến. Chúng tôi sẽ cố hết sức để giải thích tất cả các câu hỏi. Tuy vậy, xin hãy nhớ rằng, chúng tôi không giải quyết những việc bình thường; đó phải là những việc thực sự bí hiểm có thể làm chúng tôi kinh ngạc. Địa chỉ email của chúng tôi...


    Giờ thì tôi đã thấy rõ Quân đoàn SOS là cái gì. Haruhi chắc muốn nhấn chìm mình trong thế giới viễn tưởng, kì bí trong các bộ tiểu thuyết.

    "Tới lúc phân phát tờ rơi rồi."

    "Phân phát ở đâu?"

    "Cổng trường. Bây giờ vẫn còn nhiều học sinh chưa về nhà."

    Được rồi, được rồi, được rồi thưa chị. Khi tôi định lấy mấy tờ rơi, Haruhi cản lại.

    "Cậu không cần đi, chỉ cần tôi với Mikuru-chan là đủ rồi."

    "Sao?"

    Asahina cầm một tờ rơi, bối rối quay lại. Tôi thấy Haruhi đang moi móc thứ gì đó trong cái túi khác.

    "Ta-da!"

    Haruhi cười toe toét như Doraemon, lấy bộ quần áo màu đen ra. Không thể nào! Sau khi Haruhi lấy đống đồ ra, tôi mới hiểu ra tại sao cô ta cần Asahina phát tờ rơi, và rồi tôi cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất cho Asahina, cầu mong linh hồn chị ra đi thanh thản!

    Một cái áo bó sát, một đôi vớ lưới dài, tai thỏ, nơ, cổ áo trắng và đuôi thỏ.

    Không phải đây là trang phục cô gái thỏ con sao!?

    "...M..mấy cái này để làm gì thế?" - Asahina ngượng ngùng hỏi.

    "Tôi tưởng chị biết rồi chứ. Mặc bộ đồ này vào nào." - Haruhi nói theo kiểu chuyện-đương-nhiên-nó-thế.

    "M-mình phải mặc nó à...?"

    "Đương nhiên! Tôi có chuẩn bị một bộ cho chị đây."

    "M-mình sẽ không mặc đâu..."

    "Yên tâm, cái này chắc chắn vừa với chị."

    "Không phải! M-mình không muốn mặc cái này trước cổng trường."

    "Sao lại không?"

    "Không! Mình không muốn!"

    "Đừng có phàn nàn!"

    Thế đấy, Asahina đã trở thành mục tiêu. Haruhi nhảy lên người Asahina như một con sư tử chộp lấy con hươu tội nghiệp, và bắt đầu lột bộ đồng phục thủy thủ của Asahina ra.

    "KHÔNG..."

    "Yên nào, đừng cử động." - Haruhi cộc cằn nói trong khi nhẹ nhàng kéo áo ngoài, rồi tiến tới váy của Asahina. Ngay khi tôi định ngăn cản Haruhi, tôi bắt gặp ánh mắt của Asahina.

    "Đ…ĐỪNG NHÌN!"

    Nghe thấy tiếng thét đó, tôi vội vàng chạy về phía cánh cửa...Chết tiệt! Khóa rồi! Phải mất một lúc tôi mới có thể mở khóa và chạy ra ngoài.

    Trước khi bước ra ngoài, tôi liếc nhanh một cái - Tôi phát hiện ra Nagato vẫn ngồi đọc sách như không có chuyện gì xảy ra. Cô ấy không có ý kiến về việc này à?

    Tôi đứng dựa vào cửa, nghe thấy tiếng la của Asahina phát ra.

    "Kyaa!" "Khôôông!" "Ít…ít nhất thì cũng để mình tự thay đồ...hic~~"

    Những âm thanh đó bị trộn lẫn với tiếng hét chiến thắng của Haruhi.

    "Tốt lắm!" "Cởi ra ngay! Nhanh lên!" "Chị làm những gì tôi nói có phải tốt hơn không!"

    Đừng có hỏi tôi đang tưởng tượng những gì xảy ra trong đó!

    Một chút sau, Haruhi nói vọng ra.

    "Cậu vào đây được rồi."

    Tôi thở dài bước vào. Đập vào mắt tôi là hình ảnh hai cô bé thỏ con xinh xắn. Cả Haruhi và Asahina trông thật tuyệt trong bộ đồ này.

    Một phần lớn lưng và ngực của họ lộ rõ, chiếc quần vớ lưới ôm sát đôi chân của họ và một cặp tai thỏ nhún nhảy trên đầu.

    Haruhi hơi ốm, nhưng có cơ thể cân đối sẵn rồi. Asahina thì nhỏ nhắn hơn, nhưng vóc dáng thì phải nói là tuyệt vời. Nói thật, đúng là đã con mắt!

    Ngay khi tôi định nói với Asahina đang thút thít rằng ‘Bộ đồ đó hợp với chị lắm’ thì Haruhi đã nhảy vào.

    "Cậu nghĩ sao?"

    Còn hỏi được như vậy nữa à, đầu cậu có bị sao không hả!?

    "Cái này chắc chắn thu hút sự chú ý của mọi người. Cứ như vậy thì ai cũng có tờ rơi hết." - Haruhi nói.

    "Nếu cậu mặc mấy bộ đồ dị hợm ra ngoài đường thì người ta cười vào mặt cho...Mà tại sao Nagato-san không phải mặc thứ này?"

    "Tôi chỉ mua hai bộ thôi. Vì có mấy món phụ kiện nên nó đắt lắm đấy."

    "Cậu mua ở đâu vậy?"

    "Trên mạng."

    "...Ra vậy."

    Tôi tự hỏi Haruhi đã cao hơn tôi từ lúc nào. Giờ tôi mới để ý cô ấy mang giày cao gót.
    Haruhi lấy túi đựng tờ rơi.

    "Đi thôi Mikuru-chan."

    Asahina nhìn tôi với ánh mắt cầu xin. Tôi chỉ có thể nhìn lại cô ấy trong bộ đồ thỏ con ấy.

    Em xin lỗi, em không thể làm gì hơn.

    Asahina cố gắng níu kéo, thút thít như trẻ con, nhưng không có tác dụng với sức mạnh của Haruhi. Asahina bị Haruhi lôi đi và hai người mất dạng khỏi căn phòng. Tôi ngồi xuống, cảm thấy đầy tội lỗi.

    "Đằng kia."

    Nagato chỉ xuống sàn. Tôi thấy hai bộ đồng phục dưới đất...Ặc, tôi vừa thấy một cái áo ngực à?

    Cô gái tóc mắt đeo mắt kính chỉ vào tủ đồ phía bên kia của căn phòng rồi tiếp tục đọc sách.

    Cậu không tự làm lấy được à!?

    Tôi thở dài, nhặt hai bộ đồng phục và bỏ vào tủ đồ. A~!, bạn vẫn có thể cảm thấy thân nhiệt trên những bộ đồ đó. Chúng vẫn còn ấm!

    Nửa tiếng sau, Asahina mệt mỏi trở về. Mắt chị ấy đỏ lên như mắt thỏ, tôi nghĩ mình không nên nói gì hết. Tôi vội vàng đưa cho chị cái ghế, và cũng như lần trước, chị gục xuống bàn, hai vai run lên. Có vẻ như chị không còn sức để thay đồ nữa. Nhưng khi nhìn tấm lưng của chị, tôi không biết nhìn chỗ nào khác nên cởi áo khoác choàng lên đôi vai run run của chị. Sự hiện diện của một cô gái khóc thút thít và một con mọt sách không hề quan tâm đến những gì đang xảy ra với một đứa không biết phải làm gì lúc này như đã làm căn phòng trở nên yên lặng đáng sợ. Tiếng la hét của Câu lạc bộ Bóng chày ở xa kia vọng đến tận đây.

    Ngay khi tôi nghĩ không biết tôi sẽ ăn tối với cái gì, Haruhi trở về. Vừa vào cô ấy đã giận dữ.

    "Chết tiệt! Giáo viên khốn kiếp! Trường này bị quái gì mà lúc nào cũng cản trở việc làm của tôi!"

    Không chắc chắn tại sao Haruhi lại tức giận như vậy, tôi hỏi.

    "Có chuyện gì vậy?"

    "Tôi chưa kịp phát một nửa số tờ rơi thì một giáo viên dở hơi nào đó đến kêu chúng tôi dừng lại! Ổng bị cái gì vậy?"

    Đồ đần. Nếu giáo viên làm ngơ việc học sinh mặc bộ đồ đó phát tờ rơi trước cổng trường thì đó mới là lạ!

    "Mikuru-chan thì muốn khóc tới nơi, còn tôi thì phải lên phòng Hiệu trưởng, rồi sau đó thì thầy Okabe từ cái câu lạc bộ Bóng ném ấy đến."

    Tôi đoán rằng thầy Hiệu trưởng và thầy Okabe không biết phải nhìn vào đâu khi thấy cậu mặc như vậy.

    "Bực mình quá! Hôm nay đủ rồi! Giải tán!"

    Haruhi từ từ lấy tai thỏ xuống và cởi bộ đồ ra. Tôi lập tức chạy ra khỏi phòng.

    "Chị định khóc như vậy tới bao giờ? Thay đồ lẹ lên!"

    Tôi đứng dựa vào tường, chờ hai người họ thay đồ xong. Có vẻ như Haruhi không phải là một đứa thích khoe hàng, chỉ là cô ta không biết việc làm như vậy có ảnh hưởng thế nào đến đám con trai. Lí do cô ấy mặc như vậy không phải để phô trương thân thể của mình, mà đúng hơn là để gây sự chú ý với mọi người.

    Kiểu này thì Haruhi không thể có những mối quan hệ bình thường được rồi.

    Tôi ước rằng cô ấy quan tâm đến cảm xúc của người khác một chút. Ít nhất cũng phải quan tâm đến thái độ của tôi! Nói thật, hẹn hò với một người điên cuồng thế này cũng mệt mỏi lắm đây. Hơn nữa, tôi mong ước vậy cũng vì Asahina. Phải rồi...Nagato-san, cậu cũng phải cho người khác biết ý kiến của cậu chứ!

    Một chút sau, Asahina bước ra ngoài, mang vẻ mặt của một người vừa mới thi rớt đại học. Chị ấy phải dựa vào tường mà đi, không thì ngã gục xuống là cái chắc. Tôi không biết làm gì hơn, chỉ đứng bất động.

    "Kyon-kun..."

    Một giọng nói xa xăm như của những hồn ma trên con tàu đắm dưới biển sâu thăm thẳm.

    "Nếu chị không thể cưới chồng được, em lấy chị được không?"

    Ưm, tôi trả lời kiểu gì bây giờ? Mà tại sao chị cũng gọi em là Kyon vậy?

    Asahina trả cái áo khoác cho tôi. Ngay khi tôi nghĩ rằng chị ấy sẽ gục vào người tôi mà khóc, tôi bước ra chỗ khác.



    Chết tiệt...tiếc quá!



    Ngày tiếp theo, Asahina nghỉ học.

    Haruhi đã nổi tiếng sẵn trong trường, nhưng sau sự kiện thỏ này, tên tuổi và tính lập dị của cô ấy đã trở thành huyền thoại. Tôi không quan tâm lắm, vì tôi không có trách nhiệm về việc làm của Haruhi!

    Nhưng điều tôi quan tâm là việc làm của Suzumiya Haruhi đã làm mọi người bàn tán về Asahina Mikuru. Và hơn nữa là mọi người bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt kì lạ.

    "Này Kyon...hình như cậu với Suzumiya hợp nhau lắm..."

    Taniguchi nói với giọng cảm thông: "Tớ chưa bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ là bạn tốt của cô ta...Trên thế giới này, không có điều gì là không thể cả!"

    ỐI, im đi!

    “Bất ngờ thật! Tớ nghĩ tớ đang nằm mơ khi thấy hai cô bé thỏ con trên đường về nhà.”
    Kunikida chen vào, cầm trên tay tờ rơi quen thuộc.

    “Quân đoàn SOS là cái gì? Nó làm việc gì vậy?”

    Đi mà hỏi Haruhi. Tôi không biết, cũng không muốn biết. Và nếu có biết thì tớ cũng sẽ không nói cho cậu!

    “Nó cần chúng ta cung cấp những thông tin về những sự kiện bất thường, nhưng lại không định nghĩa ‘bất thường’ là ra sao. Chưa kể việc không đưa những thông tin bình thường là thế nào?”

    Ngay cả Asakura cũng muốn nói chuyện với tôi.

    “Có vẻ các bạn có những hoạt động sôi nổi. Nhưng nếu có thứ gì đó đi quá xa, mình khuyên cậu nên dừng lại ngay. Thực ra thì hôm qua các bạn đã quá trớn rồi.”

    Nếu tôi biết trước thì hôm nay tôi đã nghỉ học rồi!




    Haruhi vẫn còn tức tối. Một mặt, cô ấy tức giận vì cô bị giáo viên ngăn cản không cho phát tờ rơi; mặt khác, cô bực mình vì thấy hòm email của Quân đoàn SOS hoàn toàn trống trơn. Tôi dự đoán rằng sẽ có vài ba thư giả mạo trong đó, nhưng mọi người có vẻ thận trọng hơn tôi tưởng. Có lẽ không ai muốn liên quan tới Haruhi rồi tự mình trói mình vào rắc rối chăng?

    Haruhi khó chịu nhìn vào hòm email trống rỗng, tay lắc mạnh con chuột.

    “Tại sao không ai gửi mail vậy nè?”

    “Không hôm nay thì ngay mai. Có lẽ mọi người đều trải qua hay chứng kiến những việc kì bí, nhưng họ cho rằng không thể tin tưởng vào một nhóm đáng ngờ như chúng ta chăng?”

    Tôi cố gắng thuyết phục.

    Bạn đã trải qua sự kiện bí ẩn nào chưa? Vâng. Tốt, hãy nói cho chúng tôi nào. Được rồi, thật ra thì…

    Thôi nào! Chuyện kiểu như thế không thể xảy ra, được chứ? Nghe này Haruhi! Những thứ như vậy chỉ xảy ra trong truyện tranh hay tiểu thuyết thôi. Thực tế luôn tàn nhẫn. Những thứ kiểu như âm mưu hủy diệt trái đất của một học sinh trường cấp ba bình thường, sinh vật đột biến lang thang ở vùng ngoại ô, hoặc chiếc tàu vũ trụ được giấu trên ngọn núi, những thứ đó không thể xảy ra. Không thể! Nghe chưa hả? Cậu hiểu rồi, phải không nào? Những hành động lập dị mà cậu làm chỉ là cách để cậu tống khứ đi nỗi buồn của mình, phải không? Nhưng, tỉnh dậy giùm một cái. Cậu nên yên ổn kiếm bạn trai, người sẽ đưa cậu về nhà mỗi ngày và dẫn cậu xem phim mỗi Chủ nhật, hoặc cậu có thể tham gia câu lạc bộ thể thao nào đó để tiêu hao năng lượng đi. Với khả năng của cậu, cậu sẽ nhanh chóng được vào đội hình chính thức.

    …Tôi muốn nói nhiều hơn, nhưng tôi chỉ nghĩ được năm câu khi nắm đấm của Haruhi vẫy vẫy qua, vì vậy tôi nên ngừng lại.

    “Tôi nghe nói Mikuru-chan hôm nay nghỉ học hả?”

    “Có lẽ chị ấy sẽ không quay lại đâu. Tội nghiệp, tôi mong chị sẽ không bị ám ảnh về việc hôm qua.”

    “Chán chưa, tôi định cho chị ấy mặc bộ đồ mới!”

    “Cậu không tự mặc được à?”

    “Đương nhiên là được! Nhưng thiếu Mikuru-chan thì mất vui.”

    Nagato hòa trộn vào căn phòng như thể vô hình. Lạ thật, sao cậu cứ chằm chằm vào Asahina vậy; tại sao cậu không thử mặc mấy bộ đồ đó cho Nagato và ép cậu ấy chơi với cậu? Tôi biết tôi không nên nói điều này, nhưng nghĩ về việc một đứa lạnh băng như Nagato mặc đồ thỏ con thì cũng hay hay. Cô ấy chắc chắn tạo một cảm giác khác so với Asahina lúc nào cũng rơm rớm nước mắt.



    Một học sinh chuyển trường, nhân vật mà Haruhi đang chờ đợi, cuối cùng cũng xuất hiện!

    Haruhi thông báo tin này cho tôi ngay trong giờ truy bài.

    “Cậu thấy hay không? Học sinh chuyển trường rút cuộc cũng tới!”

    Haruhi chồm người lên phía trước, thích thú nói. Cô ấy cười rạng rỡ như đứa trẻ có được món quà nó muốn.

    Tôi không biết cô ấy kiếm được thông tin này ở đâu ra, tôi chỉ biết rằng học sinh mới chuyển trường đó học lớp 1-9.

    “Cơ hội ngàn năm có một đấy. Tiếc rằng cậu ta không học chung lớp với tụi mình, nhưng chắc chắn cậu ấy rất bí ẩn. Chắc chắn không sai đâu!”

    Cậu chưa từng gặp mặt bao giờ mà nói như đúng rồi vậy?

    “Tôi đã nói rồi. Những đứa nào chuyển trường ngay giữa học kì thế này nhiều khả năng là những đứa bất bình thường.”

    Ai lại có cái thống kê quái quỷ đó thế? Tôi nghĩ đó cũng là một điều bí ẩn.

    Nếu bất kì ai chuyển trường vào tháng năm đều không phải là người thường thì sẽ có một đống đứa như thế trên cả nước Nhật này.

    Ngay trước khi chuông reng vào lớp, Haruhi quay lại với vẻ mặt đăm chiêu.

    “Có phải là học sinh chuyển trường kì bí không nhỉ?...”

    “Hmm…có vẻ là không.”

    Đương nhiên không phải rồi!

    “Chúng tôi đã nói chuyện, nhưng tôi vẫn chưa có đủ thông tin. Có thể họ đội lốt một người bình thường; tôi tin điều đó có nhiều khả năng xảy ra. Họ không phải kiểu người sẽ khai ra hết thông tin bản thân một cách trung thực. Tôi sẽ hỏi lại vào giờ ra chơi tiếp theo.”

    Đừng có đi hỏi nữa mà! Tôi có thể tưởng tượng ra học sinh lớp 1-9, những người không có liên quan gì đến Haruhi, bị dọa đến chết bởi cách xuất hiện đột ngột và hỏi thẳng vào mặt “Học sinh mới chuyển tới đâu rồi?”. Hay là cô ta sẽ chạy thẳng vào, lôi đứa học sinh mới chuyển tới kia một cách đáng sợ, và hỏi dồn dập những câu hỏi kiểu như “Cậu từ đâu tới?”, “Cậu thực sự là ai?”

    Ngay lúc này, tôi nghĩ đến những thứ khác.

    “Vậy học sinh chuyển trường là nam hay nữ?”

    “Mặc dù có khả năng cậu ta đang ngụy trang, nhưng bề ngoài của học sinh chuyển trường là con trai.”

    Vậy cậu ấy là con trai!

    Có vẻ như Quân đoàn SOS có cơ hội tuyển thêm thành viên nam khác ngoài tôi. Haruhi có thể sẽ kéo cậu ta vào đây mà không cần nghe ý kiến vì cậu ấy là ma mới. Nhưng, cậu ấy chắc sẽ không dễ dãi như tôi và Asahina. Cô ta có thực sự kéo cậu học sinh mới vào câu lạc bộ được không? Không cần biết Haruhi kiên quyết cỡ nào, một người có quan điểm cứng rắn sẽ dễ dàng ngó lơ cô ấy.

    Miễn là đủ người, “Quân đoàn Truyền bá Vui vẻ khắp Thế giới” có thể trở thành một Hội. Dù nhà trường có công nhận nó hay không, người làm mấy công việc liên quan đến đơn từ chắc chắn là…tôi! Những năm tiếp theo, tôi sẽ phải mang cái danh hiệu “Binh bét của Suzumiya Haruhi” và sống chuỗi này còn lại trong tuyệt vọng.

    Tôi chưa từng nghĩ tới việc tôi muốn làm gì khi tôi tốt nghiệp, nhưng tôi biết rằng tôi muốn vào đại học, và để làm được điều đó, tôi phải coi chừng hành vi của mình. Nhưng ngày nào tôi còn đồng hội đồng thuyền với Haruhi, ước mơ đó sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.

    Tôi nên làm gì đây?



    Tôi không thể nghĩ ra điều gì hết.

    Tôi biết tôi chỉ nên đứng trước mặt Haruhi, bắt cô ta giải tán Quân đoàn SOS và cố gắng thuyết phục cô ấy sống một cuộc sống bình thường. Có lẽ như tôi phải làm cho cô ấy quên hết mọi thứ về sinh vật ngoài hành tinh và người du hành thời gian, sống yên ổn, kiếm bạn trai, hoặc tham gia vào các câu lạc bộ thể thao và hài lòng với cuộc sống bình thường của học sinh cấp ba.

    Chậc, ước gì tôi có thể làm được như vậy!

    Nếu tôi kiên quyết hơn nữa, tôi đã không bị cuốn một cách vô vọng vào vòng xoáy của Haruhi. Tôi đã có thể sống trải qua ba năm cấp ba an nhàn và tốt nghiệp như bao người.

    …Tôi ước tôi có thể được như vậy!

    Tuy nhiên, lí do tôi nói điều này là vì những sự kiện kì lạ sẽ xảy đến với tôi về sau; tôi tin rằng mọi người đều hiểu.

    Tôi nên bắt đầu từ đâu đây?

    Được rồi, bắt đầu từ cậu học sinh mới chuyển trường bị kéo tới câu lạc bộ của chúng tôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  5. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2011
    Bài viết
    61
    Xu
    0

    Mặc định

    Kể từ vụ cô bé thỏ con đầy tai tiếng kia, Asahina đã trở thành một cái tên quen thuộc trong trường. Sau khi nghỉ một ngày, chị ấy dũng cảm xuất hiện trong phòng của câu lạc bộ một lần nữa.

    Vì câu lạc bộ vẫn chưa có một hoạt động nào ra hồn cả, cho nên tôi mang theo bàn cờ Othello, thứ mà tôi bỏ quên ở nơi xó xỉnh nào đó lâu lắm rồi. Tôi vừa chơi vừa nói chuyện với Asahina.

    Trang web đã hoàn chỉnh, nhưng nó cũng hoàn toàn vô dụng vì không có bất kì ai truy cập vào, ngay cả một thư email cũng không có. Cái máy tính này giờ chỉ để lướt web là ngon. Nếu mấy đứa bên nhóm Tin học biết chuyện này, chắc họ sẽ khóc thét lên mất.

    Nagato Yuki vẫn ngồi đọc sách như thường lệ. Tôi ngồi kế bên cô ấy, đánh ván cờ thứ ba với Asahina.

    “Suzumiya-san đến trễ quá nhỉ.” – Asahina nhẹ nhàng nói trong khi vẫn chăm chú nhìn bàn cờ.

    Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy Asahina không còn bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra. Dù gì đi nữa, ngồi chơi với một cô gái dễ thương lớn hơn mình một tuổi cũng đủ nhức đầu rồi.

    “Có một học sinh mới chuyển trường đến đây. Chị chắc rằng Suzumiya-san đang kiếm cậu ấy.”

    “Học sinh chuyển trường à?”

    Asahina ngẩng đầu lên như một con chim nhỏ.

    “Haruhi rất thích thú khi nghe thấy rằng có một học sinh mới chuyển tới lớp 1-9. Cô ấy thích học sinh chuyển trường lắm thì phải!”

    Tôi đặt một quân màu đen xuống và lật những quân màu trắng lên.

    “À…ừm…”

    “À đúng rồi, Asahina-san này, em không nghĩ hôm nay chị lại đến!”

    “Ừm…chị có lưỡng lự đôi chút, nhưng cuối cùng chị cũng tới đây vì chị thấy lo lắng.”

    Em nghe chị nói câu này ở đâu rồi nhỉ?

    “Em thấy không ổn chỗ nào sao?”

    Cạch! Chị ấy lật một quân lên bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình.

    “Um..không có gì.”

    Tôi xoay người lại và thấy Nagato chăm chú nhìn bàn cờ. Gương mặt cô ấy vẫn bất động cứ như một con búp bê, nhưng dưới cặp kính, ánh mắt của cô trông khác hẳn.

    “…”

    Ánh mắt của Nagato như của một chú mèo con ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy một con chó. Tôi thấy cô ấy đang nhìn bàn tay đang cầm quân cờ của tôi.

    “…Nagato-san, cậu muốn chơi không?”

    Sau khi tôi nói xong, Nagato chớp mắt và gật đầu một cách nhẹ nhàng đến nỗi bạn sẽ không nhận ra nếu không thực sự để ý kĩ càng. Vì thế tôi đổi chỗ cho Nagato rồi tôi chuyển sang ngồi kế bên Asahina.

    Nagato cầm lấy một quân cờ và nhìn nó chằm chằm. Khi cô ấy phát hiện ra những quân cờ có thể dính với nhau vì chúng có nam châm, cô rút tay lại như thể bị hoảng sợ.

    “Nagato-san, cậu chơi Othello bao giờ chưa?”

    Cô ấy chầm chậm lắc đầu.

    “Cậu biết luật không?”

    Câu trả lời là không.

    “Nhìn đây nè, vì cậu chơi quân đen, cho nên nhiệm vụ của cậu là bao vậy quanh quân trắng bằng quân đen của cậu. Sau đó cậu sẽ lật mấy quân trắng bị vây kia lên và chúng trở thành quân đen. Cuối cùng thì ai có nhiều quân hơn người đó thắng.”

    Cô ấy gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt quân cờ lên bàn, dù cô vẫn còn vụng về trong việc lật mấy quân cờ lên.

    Sau khi đối thủ bị thay đổi, Asahina bắt đầu bị khớp. Tôi để ý thấy những ngón tay của Asahina run lên và chị không dám ngước mặt lên nhìn Nagato. Chị ấy thỉnh thoảng khẽ nhìn Nagato, nhưng lại quay sang hướng khác nhanh chóng. Cuối cùng có thể bởi vì Asahina không thể tập trung, cho nên quân đen giành lợi thế nhanh chóng.

    Tại sao lại thế? Asahina trông rất thận trọng với Nagato, tôi không hiểu lí do gì làm chị ấy như vậy.

    Quân đen chiến thắng một cách thuyết phục. Ngay khi cả hai vừa bắt đầu chơi ván tiếp theo, thủ phạm chịu mọi trách nhiệm cho những vụ lộn xộn gần đây trở về với vật hi sinh mới.

    “Chào mọi người, chờ lâu chưa?”

    Haruhi chào chúng tôi một cách tự nhiên trong khi túm lấy tay áo của một nam sinh.

    “Đây là học sinh mới chuyển trường ở lớp 1-9, tên cậu ta là…”

    Haruhi đột ngột dừng lại và nhìn như muốn nói “tới lượt cậu đó”. Vật hi sinh quay sang và mỉm cười với chúng tôi.

    “…Koizumi Itsuki. Xin chào các bạn.”

    Dáng người gầy, cậu ta gây ấn tượng bởi vẻ ngoài đầy sức sống. Một nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt thân thiện và gương mặt điển trai. Nếu cậu làm người mẫu cho mấy cái tờ rơi của siêu thị, chắc chắn cậu ta sẽ có rất nhiều người hâm mộ. Nếu cậu ấy tốt bụng thì cậu sẽ còn nổi tiếng hơn nữa.

    “Đây là căn cứ của Quân đoàn SOS. Tôi là Thủ lĩnh, Suzumiya Haruhi. Đây là Binh bét Một, Hai và Ba. À, cậu là Binh bét Bốn đấy, nhớ đối xử tốt với nhau đấy!”

    Giới thiệu kiểu gì kì cục vậy? Cuối cùng cũng chỉ nhắc tên cậu với tên cậu ta thôi!

    “Tôi không phiền khi tham gia vào!”

    Koizumi, học sinh mới chuyển trường, mỉm cười thân thiện.

    “Nhưng đây là câu lạc bộ gì?”

    Nếu có cả trăm người ở đây, thì họ cũng sẽ hỏi tương tự như vậy. Rất nhiều người đã hỏi tôi câu này, nhưng tôi vẫn không thể tìm ra câu trả lời. Nếu có người nào có thể trả lời một cách rành mạch, thì nó chắc chắn là một nhà hùng biện tài ba! Có vẻ như Haruhi chả quan tâm, ngược lại, còn cười vui vẻ và nói.

    “Hãy nghe đây, nhiệm vụ của Quân đoàn SOS…”

    Haruhi thở sâu, rồi đột ngột tuyên bố một sự thật chấn động.

    “Nhiệm vụ của Quân đoán SOS là kiếm cho ra sinh vật ngoài hành tinh, người du hành thời gian và nhà ngoại cảm, rồi rủ họ đi chơi!”




    Cả thế giới dường như dừng trôi.

    …Không, thế này không đúng. Tôi không còn lạ gì với suy nghĩ của Haruhi. Thế nhưng, ba người kia lại nghĩ khác.

    Asahina điếng người, mắt mở to nhìn vào Haruhi. Nagato Yuki cũng thế, sau khi xoay đầu nhìn Haruhi, cô ấy dừng lại như con robot bị hết pin. Điều khiến tôi ngạc nhiên chính là việc mắt của Nagato mở to ra một chút. Với những người không biểu lộ cảm xúc nhiều, đó là một phản ứng đáng kinh ngạc.

    Trong khi đó, Koizumi cười bí hiểm, không hiểu cậu ta cười kiểu như vậy có ý nghĩa gì. Một lát sau, Koizumi là người đầu tiên lên tiếng.

    “À ra vậy.”

    Cậu ta nhìn Asahina và Nagato, gật đầu như thể cậu mới vừa hiểu ra được điều gì đó.

    “Đúng là Suzumiya-san.”

    Có vẻ như Koizumi muốn ám chỉ gì đó…Rồi cậu tiếp tục.

    “Không sao. Tôi sẽ tham gia. Tôi hi vọng sẽ được làm việc với các bạn.”

    Cậu ta cười để lộ hàm răng trắng sáng.

    Này, cậu chấp nhận lời giải thích của Haruhi như vậy sao? Cậu không nghe thấy gì à?

    Thấy tôi vẫn còn đang sửng sốt, Koizumi đột ngột tiến tới và chìa bàn tay trước mặt tôi.

    “Tôi là Koizumi. Vì mới chuyển đến đây nên tôi vẫn còn nhiều thứ chưa biết. Hân hạnh gặp cậu.”

    Tôi bắt tay Koizumi.

    “Được thôi, tôi…”

    “Cậu ta là Kyon!”

    Haruhi giới thiệu tôi theo kiểu của cô ấy, rồi chỉ hai người còn lại: “Chị xinh xinh dễ thương kia là Mikuru-chan, còn cậu bốn mắt là Yuki-san.”

    Rầm!

    Một tiếng đập lớn. Asahina bị vướng vào cái ghế khi đang cố gắng ngồi dậy. Trán của Asahina đập vào bàn cờ Othello.

    “Chị có sao không?”

    Nghe Koizumi hỏi, Asahina quay đầu lại như một con búp bê và nhìn cậu học sinh mới chuyển trường đầy ngưỡng mộ. Hừm! Cảnh này thật ngứa mắt.

    “…Mình...mình không sao.” – Asahina nhỏ nhẹ nói, xấu hổ nhìn Koizumi.

    “Tốt rồi, giờ chúng ta đã có đủ năm thành viên! Giờ thì trường không còn bắt bẻ chúng ta được nữa!”

    Haruhi tiếp tục.

    “Quân đoàn SOS chính thức được khai trương! Mọi người, bắt tay vào làm việc và tiến lên nào!”

    Khai trương là thế nào vậy thưa chị?

    Khi đảo mắt nhìn lại, tôi thấy Nagato đã ngồi lại chỗ cũ đọc quyển sách dày cộm kia từ lúc nào rồi. Nagato này, Haruhi đã tính cậu như là một thành viên rồi đấy, cậu có chắc là cậu ổn không?




    Sau khi Haruhi nói rằng cô ấy muốn dẫn Koizumi thăm quan trường một vòng rồi bỏ đi, Asahina cũng nói rằng chị có việc phải làm ở nhà, cho nên căn phòng chỉ còn lại tôi và Nagato.

    Tôi không có tâm trạng để chơi Othello, và nhìn Nagato đọc sách cũng không có gì hay ho, nên tôi quyết định đi về nhà. Tôi lấy cặp và chào Nagato.

    “Mình đi đây.”

    “Cậu đọc sách chưa?”

    Nghe thấy thế, tôi dừng chân lại. Tôi xoay người. Nagato đang nhìn tôi với ánh mắt vô cảm.

    “Sách nào? À, cậu nói quyển sách hôm bữa cậu đưa mình à?”

    “Ừ.”

    “Mình vẫn chưa đọc nữa…Hay là để mình đem trả lại?”

    “Không cần đâu.”

    Nagato không bao giờ dài dòng. Cô ấy luôn nói trực tiếp vào vấn đề chỉ trong một câu.

    “Hôm nay cậu nhớ đọc nó.”

    Nagato dứt khoát.

    “Ngay khi cậu về nhà.”

    Giọng cô ấy nghe như đang ra lệnh.

    Ngoài những truyện tôi bắt buộc phải đọc trong giờ Ngữ văn, tôi hiếm khi đụng vào mấy cuốn sách; nhưng vì Nagato đã khuyên tôi đọc nó, nên tôi nghĩ quyển truyện này cũng thú vị.

    “…Được rồi!”

    Nghe thấy câu trả lời của tôi, Nagato tiếp tục đọc sách.




    Điều này làm tôi cảm thấy nặng nề như đạp xe trong bóng tối.




    Sau khi tạm biệt Nagato, tôi đi thẳng một mạch về nhà. Ăn tối xong, tôi lên phòng đọc quyển truyện khoa học viễn tưởng nước ngoài mà cô ấy đưa tôi. Tôi bắt đầu chóng mặt với một đống từ ngữ tôi chưa gặp bao giờ. Thế nên, tôi quyết định lật nhanh quyển sách, tự hỏi rằng làm sao có thể đọc hết cuốn sách kiểu này, và một miếng đánh dấu trang rơi xuống thảm.

    Một miếng đánh dấu trang kì lạ với hình bông hoa được in trên đó. Tôi lật nó lại và thấy có ghi vài dòng.

    “Tối nay, bảy giờ, công viên gần ga Kouyouen. Tôi sẽ chờ.”

    Nét chữ rất ngay ngắn như thể nó được đánh máy ra vậy. Nét chữ gọn ghẽ thế này nhất định là của Nagato. Thế nhưng, tôi vẫn không dám chắc.

    Tôi đã nhận được quyển sách này mấy ngày rồi. Vậy bảy giờ này là bảy giờ mấy hôm trước sao? Hay là bảy giờ tối nay? Có phải Nagato nghĩ rằng nhất định tôi sẽ tìm ra được miếng đánh dấu trang này một ngày nào đó và ngồi chờ ở công viên mỗi tối sao? Có phải lí do Nagato muốn tôi đọc quyển sách vào đêm nay là để tôi phát hiện ra miếng đánh dấu trang vào lúc này hay không? Vậy tại sao cô ấy lại không trực tiếp nói với tôi? Hơn nữa, tôi không biết tại sao Nagato lại gọi tôi ra ngoài công viên.

    Tôi nhìn đồng hồ. Vừa hơn sáu giờ bốn mươi lăm. Dù đây là nhà ga gần trường tôi nhất, tôi cũng phải đạp xe ít nhất hai mươi phút mới tới được đó.

    Tôi suy nghĩ trong chừng mười giây.

    Tôi nhét miếng đánh dấu trang vào túi rồi chạy thẳng xuống dưới nhà, nhẹ nhàng như một con thỏ. Tôi gặp em gái ở cửa ra vào, nó đang cầm một que kem và hỏi: “Anh đi đâu vậy Kyon-kun?” Tôi trả lời: “Nhà ga” rồi nhảy lên chiếc xe đạp được dựng gần cửa, đạp nhanh tới điểm hẹn.

    Nếu Nagato không có ở đó, tôi nghĩ tôi nên tự cười vào mặt mình là vừa.

    Có vẻ như tôi chả cười được rồi.

    Tôi đạp xe cẩn thận và đến bảy giờ mười tôi mới tới công viên ở trước nhà ga. Vì công viên này nằm khá xa đường chính, nên bây giờ cũng không có nhiều người ở đây.

    Dưới tiếng ồn của xe lửa và xe hơi, tôi dắt xe đi vào. Trong ánh sáng leo lét của mấy những ngọn đèn đường, tôi khó khăn lắm mới thấy dáng người nhỏ bé của Nagato Yuki ngồi trên một chiếc ghế dài.

    Cô ấy đúng là người khó có thể phát hiện trong bóng đêm. Khi cô ấy ngồi lặng lẽ thế này, nếu không biết, người ta có thể nhầm cô ấy với một con ma!

    Nagato từ từ đứng dậy như một con búp bê.

    Cô ấy vẫn mặc đồng phục.

    “Cậu có mừng khi cuối cùng mình cũng đến không?”

    Cô ấy gật đầu.

    “Cậu ở đây mỗi ngày à?”

    Cô ấy lại gật đầu.

    “…Cậu có việc không nói với tớ ở trường được sao?”

    Nagato gật đầu và tiến lên phía trước tôi.

    “Đường này.”

    Chỉ sau hai từ, cô ấy quay lưng bước đi. Kiểu đi giống hệt như một ninja: không có tiếng bước chân. Tôi miễn cưỡng theo sau Nagato. Nagato cứ như hòa lẫn vào trong bóng đêm.
    Sau vài phút đi bộ và nhìn mái tóc của cô ấy bay nhẹ nhàng trong gió, chúng tôi đặt chân tới một dãy nhà chung cư gần nhà ga.

    “Ở đây.”

    Nagato lấy một chiếc thẻ từ và lướt nó qua bộ phận cảm ứng từ ở cửa ra vào; cánh cửa kính mở ra. Tôi để xe đạp bên ngoài, theo sát Nagato rồi tiến về phía thang máy. Trong thang máy, có vẻ Nagato đang suy nghĩ một thứ gì đó, nhưng lại không nói ra, chỉ nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển. Cuối cùng, thang máy dừng lại ở tầng bảy.

    “À xin lỗi cậu…Chúng ta đang đi đâu vậy?”

    Tôi nên hỏi câu này sớm hơn. Nagato từ từ bước đi dọc hành lang, trả lời.

    “Nhà của tôi.”

    Tôi dừng lại ngay tức khắc. Khoan đã, tại sao Nagato lại dẫn tôi về nhà?

    “Đừng lo. Không có ai đâu.”

    Cái gì? Cậu nói vậy là có ý nghĩa QUÁI gì?

    Nagato mở cửa phòng 708 và nhìn tôi chằm chằm.

    “Vào đi.”

    Cậu có nghiêm túc không đấy?

    Tôi cố gắng trấn an. Trong khi tôi đang cởi giày ra, Nagato đóng cửa lại.

    Tôi có cảm giác rằng mình mới vừa đặt chân lên thuyền cướp biển. Tôi quay người lại theo phản xạ khi nghe thấy tiếng đóng cửa nghe như báo hiệu điềm xấu đó.

    “Mời cậu vào.”

    Nagato nói một cách dứt khoát và cũng cởi giày ra. Căn phòng được chiếu rọi sáng hẳn lên, làm tôi có cảm giác nó trở nên rộng hơn.

    Một phòng khách, một nhà bếp đi chung với phòng ăn, và ba phòng khác - tôi đoán đây là nhà dành cho giới thượng lưu. Vì nó khá gần nhà ga, nên chắc căn hộ này sẽ rất đắt.

    Nhưng tại sao nơi nay lại có vẻ như chưa từng có ai sống ở đây?

    Ngoài phòng khách với một cái bàn nhỏ cùng một chiếc chăn giữ ấm, chẳng còn thứ gì cả. Không rèm che cửa, không có thảm lót dưới sàn gỗ rộng mười thảm tatami.

    “Ngồi đi.”

    Nagato nói rồi bước vào nhà bếp, nên tôi ngồi quỳ xuống trước bàn.

    Trong lúc tôi đang suy nghĩ nát óc rằng tại sao một đứa con gái lại mời một thằng con trai về nhà khi cha mẹ không có ở nhà, Nagato cử động một cách máy móc, đặt khay xuống bàn, lặng lẽ ngồi xuống đối diện tôi trong bộ đồng phục.

    Yên lặng đến khó chịu.

    Cô ấy còn không rót trà cho tôi, chỉ ngồi đó một cách vô cảm. Tôi càng cảm thấy khó chịu hơn nữa.

    “À…Người nhà cậu đâu rồi?”

    “Không có ai cả.”

    “Thì ra là người nhà cậu không có ở nhà…Họ đi đâu vậy?”

    “Ngay từ đầu tôi là người duy nhất ở đây.”

    Đây là lần đầu tiên tôi nghe Nagato nói đủ một câu dài như thế.

    “Cậu sống riêng à?”

    “Đúng.”

    Hay thật, một nữ sinh năm nhất sống một mình trong một căn hộ cao cấp! Cô ấy nghĩ rằng chuyện này cũng hợp lí sao? Tôi thở ra nhẹ nhõm khi biết rằng mình không phải gặp cha mẹ của Nagato. Khoan đã! Đây không phải lúc để thoải mái!

    “Đúng rồi, cậu cần gặp mình để làm gì?”

    Nagato bắt đầu rót trà và đẩy tách trà về phía tôi như thể chợt nhớ ra gì đó.

    “Uống đi.”

    Tôi bị ép buộc uống tách trà. Suốt thời gian đó, Nagato cứ nhìn tôi như một con thú trong công viên vậy, nên tôi không thể nào tập trung mà uống.

    “Ngon không?”


    Đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe Nagato hỏi.

    “Ừ…”

    Uống xong, tôi đặt tách trà lên bàn, và Nagato tiếp tục rót ngay lập tức. Vì vậy, tôi nghĩ mình cũng nên uống hết. Cô ấy lại rót cho tôi tách thứ ba. Cuối cùng, bình trà cũng cạn. Nagato đứng dậy để pha bình trà khác. Tôi lập tức cản cô ấy.

    “Không cần đâu. Chỉ cần nói cho mình biết cậu dẫn mình đến đây làm gì?”

    Nghe thấy vậy, Nagato dừng lại và trở về chỗ cũ cứ như một cuộn phim đang tua ngược về. Cô ấy vẫn không nói gì.

    “Chuyện gì mà cậu không thể nói ở trường được?” – Tôi hỏi.

    Cuối cùng Nagato cũng chịu mở miệng.

    “Đó là về Suzumiya Haruhi.”

    Cô ấy ngồi thẳng lưng, nhẹ nhàng nói.

    “Và chính tôi.”

    Cô ấy dừng lại một chút.

    Tôi thực sự không thể hiểu được cách nói của cô ấy.

    Ngay lúc này, Nagato có vẻ khá lo lắng. Đây là lần đầu cô ấy biểu hiện như vậy kể từ khi tôi gặp cô ấy. Tuy nhiên, cử chỉ này cũng chỉ thoáng qua; người nào để ý thấy được chắc hẳn phải là một người có óc quan sát vô cùng tinh tường.

    “Tôi không thể nói hết bằng lời, và có thể sẽ có sai sót trong việc truyền đạt thông tin. Nhưng dù sao, hãy nghe đây.”

    “Suzumiya Haruhi và tôi đều không phải là người bình thường.”

    Một câu nói khó hiểu ngay từ lúc cuộc nói chuyện bắt đầu.

    “Ừ thì…mình cũng biết rồi.”

    “Không phải như vậy.”

    Nagato nhìn xuống bàn tay đang đặt trên đùi của mình và tiếp tục nói.

    “Ý của tôi ở đây không phải là về tính cách. Như tôi đã nói, cô ấy và tôi không phải là người bình thường như cậu.”

    Tôi không hiểu cô ấy muốn nói gì.

    “Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức giám sát cả thiên hà này và đã tạo nên Giao tiếp Sống hình dạng con người để tiếp xúc với những thể sinh vật. Đó chính là tôi.”

    “…”

    “Công việc của tôi là theo dõi Suzumiya Haruhi và truyền những thông tin đó cho Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức.”

    “…”

    “Tôi đã làm công việc này kể từ khi tôi được sinh ra cách đây ba năm. Trong ba năm này, không có gì đặc biệt bất thường xuất hiện, mọi thứ đều rất ổn định. Tuy nhiên, gần đây, một nhân tố bên ngoài xuất hiện bên cạnh Suzumiya Haruhi mà tôi không thể bỏ qua.”
    “…”

    “Và đó chính là cậu.”




    Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức là cái gì?

    Trong một biển thông tin được gọi là vũ trụ, hiện diện rất nhiều thể thông tin nhận thức cấp cao không có cơ thể hữu hình.

    Những thể này bắt đầu từ những thông tin thuần nhất. Vì mọi loại thông tin tập hợp lại với nhau, chúng bắt đầu có nhận thức, và cuối cùng phát triển bằng cách thu thập những dữ liệu khác.

    Vì chúng chỉ hiện diện bằng những dữ liệu và không có cơ thể hữu hình, chúng không thể bị phát hiện ngay cả khi sử dụng những thiết bị quang học tiên tiến nhất.

    Hiện diện lâu đời cùng lúc với vũ trụ này, chúng mở rộng theo vũ trụ, và những cơ sở dữ liệu liên quan ngày càng trở nên rộng lớn hơn.

    Ngay cả sự hình thành của Trái đất, xin lỗi, của cả hệ Mặt trời này, không có gì trong vũ trụ này mà họ không biết. Với họ, một hành tinh nằm ngay rìa của dải Ngân hà này đây không có gì đặc biệt cả, bởi vì có vô số hành tinh ở thiên hà có sự sống trên đó.

    Tuy nhiên, trên hành tinh thứ ba của hệ Mặt trời, xuất hiện một loài sinh vật tiến hóa đi bằng hai chân, và sinh vật này dần dần có khả năng khám phá kiến thức một cách chủ động. Thể sinh vật sống trên hành tinh được gọi là Trái đất bắt đầu trở nên quan trọng.




    “Trong một thời gian dài, chúng tôi luôn tin rằng những sinh vật có lượng dữ liệu và khả năng truyền tải thông tin giới hạn không thể chủ động khám phá kiến thức.” – Nagato Yuki nói với giọng nghiêm túc.

    “Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức rất quan tâm tới mọi loại sự sống hữu cơ trên Trái đất, và tin rằng có thể tìm ra cách giải quyết cho sự tiến hóa đang đi vào ngõ cụt của chính mình bằng việc quan sát những loại sự sống ấy.”



    Không như những thể dữ liệu, những thứ ngay từ đầu đã tồn tại trong một thể hoàn thiện, con người xuất phát chỉ là những sinh vật còn khiếm khuyết, tiến hóa nhanh chóng bằng cách mở rộng dữ liệu mà họ sở hữu và sử dụng, lưu trữ và phát huy những dữ liệu đó, để rồi tự phát triển mình hơn nữa.

    Sinh vật có nhận thức là chuyện bình thường trên toàn vũ trụ, nhưng chỉ có loài người là liên tục tiến hóa lên mức nhận thức cấp cao. Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức rất quan tâm đến việc này, và quyết định theo dõi những con người đó kĩ hơn.





    “Ba năm trước, chúng tôi phát hiện ra một điểm dữ liệu rất bất thường, khác hẳn những con người xuất hiện trên bề mặt của hành tinh này. Thông tin phát ra từ một vùng theo nhiều đường cánh cung lập tức bao trùm cả hành tinh và bắt đầu lan rộng ra vũ trụ. Trung tâm của những đường đó là Suzumiya Haruhi.”




    “Chúng tôi không biết tại sao nó lại diễn ra, cũng như nó sẽ ảnh hưởng như thế nào. Ngay cả những thể dữ liệu cũng không thể xử lý hoàn toàn các thông tin mới được tạo ra đó.”

    “Quan trọng hơn, con người chỉ có thể xử lý một khối lượng dữ liệu có hạn, nhưng Suzumiya Haruhi lại có thể tự mình tạo nên một lượng dữ liệu khổng lồ.”

    “Lượng dữ liệu phát ra từ Suzumiya Haruhi vẫn còn tiếp diễn ở những khoảng thời gian ngẫu nhiên. Ngoài ra, dường như Suzumiya Haruhi không hề nhận thức được chuyện này.”



    “Trong ba năm, tôi đã điều tra về cá thể được biết đến như là Suzumiya Haruhi mọi mặt, nhưng cho đến lúc này tôi vẫn không thể khám phá được danh tính thật sự của cô ấy. Đồng thời, những phần khác của Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức cho rằng cô ấy chính là chìa khóa cho sự tiến hóa của những thể dữ liệu và tiếp tục công việc phân tích Suzumiya Haruhi…”



    “Vì chỉ tồn tại dưới dạng thực thể, họ không thể nói nên họ cũng không thể giao tiếp với sinh vật sống. Nhưng nếu không thể nói thì cũng không thể giao tiếp với con người. Vì thế, Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức đã tạo nên tôi để làm cầu nối giữa họ và con người.”

    Cuối cùng, Nagato cầm tách trà lên và uống. Với những người như Nagato, để nói từng ấy chữ chắc cũng phải hết một năm.

    “…”

    Tôi không biết phải trả lời thế nào.

    “Tiềm năng tự tiến hóa nằm ngay trong Suzumiya Haruhi, ngoài ra, cô ấy còn có khả năng điều khiển dữ liệu xung quanh mình. Đây là lí do mà tôi có mặt ở đây, và cũng là lí do tại sao cậu lại hiện diện nơi này.”

    Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Tôi chen vào.

    “Nói thật, nãy giờ mình chả hiểu cái quái gì hết.”

    “Hãy tin tôi.”

    Nagato nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

    “Tôi chỉ có thể truyền đạt một lượng dữ liệu có giới hạn thông qua lời nói. Tôi chỉ là giao thức cuối cùng của dữ liệu, sống như một sinh vật ngoài hành tinh để tiếp xúc với con người. Tôi không thể truyền tải đầy đủ và chính xác mọi ý nghĩ Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức cho cậu, nhưng xin cậu hãy hiểu cho.”

    Cậu có nói vậy thì mình cũng chả hiểu!!

    “Mình không hiểu tại sao cậu lại tìm đến mình? Cứ coi như cậu là sinh vật ngoài hành tinh được tạo bởi cái thể cậu-muốn-nói-nó-là-gì-cũng-được, nhưng cậu nói với mình chuyện này làm gì?”

    “Bởi vì cậu đã được Suzumiya Haruhi chọn. Dù cô ấy có ý định đó hay không, là một Thể Dữ liệu Tuyệt đối, cô ấy có thể gây ảnh hưởng đến môi trường xung quanh chỉ bằng ý nghĩ. Phải có lí do gì đó mà cậu mới được chọn.”

    “Làm gì có!”

    “Có đấy. Có lẽ đối với Suzumiya Haruhi, cậu là người rất quan trọng. Mọi chuyện giờ đây nằm trong bàn tay của cả cậu và Suzumiya Haruhi.”

    “Cậu nghiêm túc chứ?”

    “Vâng.”

    Đây là lần đầu tiên, tôi quan sát kĩ nét mặt của Nagato Yuki. Tôi nghĩ cô ấy không thích nói chuyện, và giờ đây khi Nagato đã mở miệng ra rồi thì toàn là những từ tôi không thể hiểu được. Tôi lúc nào cũng nghĩ rằng Nagato là một người kì lạ, nhưng sau khi nghe bài này, tôi phát hiện ra sự lạ lùng của cô ấy hoàn toàn nằm ngoài trí tưởng tượng của tôi.

    Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức? Giao tiếp sống hình dạng con người?

    Tha cho tôi với!

    “Được rồi, mình nghĩ cậu nên nói chuyện này với Haruhi, cô ấy chắc sẽ rất thích thú. Thực sự mình không thích những chủ đề thế này, xin lỗi nhé.”

    “Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức cho rằng nếu Suzumiya Haruhi biết về những khả năng và sự tồn tại của mình, một cuộc khủng hoảng không lường trước có thể xảy ra; vì thế trong thời gian này chúng tôi quyết định tiếp tục quan sát.”

    “Nếu mình nói tất cả cho Haruhi thì sao!? Mình thật sự không hiểu, tại sao lại nói với mình chuyện này?”

    “Ngay cả khi cậu tiết lộ, rất có khả năng cô ấy sẽ bỏ ngoài tai.”

    Chắc là như vậy rồi.

    “Tôi không phải là sinh vật ngoài hành tinh duy nhất ở trên Trái đất. Thể Hợp nhất Thông tin Nhận thức có ý định đóng vai trò tiên phong và giám sát mọi sự thay đổi trong dòng chảy dữ liệu. Với Suzumiya, cậu là người quan trọng. Nếu có bất kì dấu hiệu nào cho thấy một cuộc khủng hoảng đang bắt đầu, tôi sẽ tìm cậu trước tiên.”

    Xin lỗi, đừng trông chờ vào mình.

    À, cảm ơn về tách trà lúc nãy, tuyệt lắm.

    Thấy tôi ra về, Nagato cũng không cản.

    Cô ấy cúi đầu và nhìn vào tách trà, bắt đầu trở về với nét mặt vô cảm thường thấy. Có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi, nhưng không hiểu vì sao, tôi có cảm giác cô ấy đang cô đơn.



    Khi mẹ hỏi tôi đã đi đâu, tôi trả lời qua loa rồi đi thẳng lên phòng. Tôi nằm trên giường, bắt đầu nhớ lại những gì Nagato nói.

    Nếu tôi tin những gì cô ấy nói, thì có nghĩa là Nagato Yuki không thuộc về hành tinh này, nói cách khác, sinh vật ngoài hành tinh.

    Đây không phải là những điều kì bí mà Suzumiya Haruhi đang nỗ lực tìm kiếm hay sao?

    Và nó diễn ra ngay trước mũi chúng tôi.

    …Heh…Chết tiệt! Tôi như một thằng ngốc!

    Tôi bắt gặp quyển tiểu thuyết dày cộm quăng nơi góc giường. Tôi nhặt nó lên cùng với cái đánh dấu trang và liếc nhìn bìa sách trước khi đặt nó kế bên chiếc gối.

    Chắc hẳn Nagato có những ý nghĩ kì quặc đó từ việc đọc những quyển sách khoa học viễn tưởng một mình trong căn hộ. Cô ấy chắc cũng không nói chuyện với ai trong lớp, tự giam cầm trong tâm trí của mình. Cô ấy nên bỏ sách xuống, ra ngoài và kết bạn, hưởng thụ cuộc đời học sinh. Sự vô cảm của Nagato chả giúp cô ấy làm quen với người khác được, và cô ấy sẽ rất dễ thương nếu chỉ cần cô chịu mỉm cười.

    Tôi nghĩ tôi sẽ trả quyển sách vào ngày mai…Thôi quên đi, dù gì cũng đã mượn rồi, có lẽ tôi nên đọc xong trước.




    Ngày tiếp theo ở trường.

    Hôm ấy tôi phải trực nhật, nên tôi đến phòng câu lạc bộ trễ hơn mọi khi, và việc đầu tiên tôi bắt gặp là Haruhi đang vui đùa với Asahina.

    “Ngồi im! Chết tiệt! Ngoan nào! Đừng di chuyển nữa!”

    “K..không! C…Cứu~!”

    Haruhi gần cởi hết bộ đồng phục của Asahina.

    “KYAA!!”

    Asahina khóc thét lên khi thấy tôi bước vào phòng.

    Ngay khi tôi chợt nhận ra Asahina chỉ còn mặc đồ lót, tôi lập tức chạy ra ngoài và đóng sầm cửa lại.

    “Xin lỗi!!”

    Sau khi chờ bên ngoài được mười phút, bài song ca hợp bởi tiếng kêu van dễ thương của Asahina và tiếng la hét khoái chí của Haruhi cũng kết thúc. Giọng Haruhi vọng ra ngoài.

    “Được rồi, cậu có thể vào.”

    Khi tôi bước vào phòng, tôi đứng chết trân.

    Thứ đang chào đón tôi bên trong là hình ảnh một cô hầu gái xinh đẹp.

    Asahina mặc bộ đồ hầu gái ngồi trên chiếc ghế sắt, rơm rớm nước mắt. Sau khi nhìn tôi với vẻ mặt buồn rầu, chị ấy cúi đầu xuống.

    Một cái tạp dề đi chung với một chiếc váy xếp li và đôi vớ trắng khiến chị ấy đáng yêu hơn. Cái băng đội đầu bằng ren và một nơ con bướm tăng sự quyến rũ của chị ấy.

    Không chê vào đâu được!

    “Thế nào? Chị ấy dễ thương không?”

    Haruhi nói như thể đang tự khen chính mình trong khi vuốt tóc của Asahina.

    Tôi đồng ý hết sức. Không có ý xúc phạm Asahina, nhưng chị ấy quá dễ thương trong bộ đồ đó.

    “Bộ đồ tuyệt đấy, phải không?”

    “Không!” – Asahina phản đối, tôi giả vờ như không nghe thấy và quay sang Haruhi.

    “Tại sao cậu bắt chị ấy mặc đồ hầu gái vậy?”

    “Bởi vì đồ hầu gái rất gợi cảm!”

    Đừng trả lời mờ ám như thế!

    “Cậu biết đấy, tôi phải tốn khá nhiều thời gian mới nghĩ ra đó.”

    Cậu có suy nghĩ hay không thì cũng chả khác đâu.

    “Trong một vở kịch với nhân vật đáng yêu như Mikuru-chan là nhân vật chính là rất quan trọng. Nói cách khác, câu chuyện sẽ không xảy ra nếu không có chị ấy, hiểu chưa? Mikuru-chan hiền lành, dễ thương sẵn rồi, nhưng nếu chị ấy không mặc những bộ đồ như thế thì sẽ không gây chú ý được đâu. Và bây giờ, mọi người sẽ yêu chị ấy ngay từ ánh mắt đầu tiên. Chúng ta chắc chắn chiến thắng!”

    À, chính xác thì cậu đang cố gắng thắng cái gì vậy?

    Trong khi tôi đang suy nghĩ cách đáp lại, Haruhi lấy mấy chụp hình kĩ thuật số và bắt đầu chụp.

    Asahina đỏ mặt và lắc đầu nguầy nguậy.

    “Đ…Đừng chụp nữa…!”

    Chị Asahina, chị đang tốn thời gian cầu xin lòng thương hại của Haruhi đấy, bởi vì Haruhi là loại người sẽ làm những gì cô ta nghĩ bất chấp mọi chuyện.

    Haruhi bắt Asahina chụp hình trong mọi tư thế.

    “Hic…”

    “Bây giờ nhìn sang đây! Hạ cằm xuống một chút! Nâng tạp dề lên! Tốt lắm! Cười một chút nữa!”

    Haruhi không ngừng ra lệnh cho Asahina trong khi tay cứ chụp liên hồi. Nếu tôi hỏi cái máy chụp hình này ở đâu ra, cô ta chắc chắn sẽ trả lời rằng “kiếm được” ở đâu đó. Tôi nghĩ giống ăn cướp hơn.

    Giữa mớ hỗn độn đó, Nagato Yuki ngồi đọc sách như mọi khi. Thấy cô ấy như vậy sau khi có buổi nói chuyện nhức óc tối qua, tôi thở dài nhẹ nhõm.

    “Kyon, tới lượt cậu chụp hình.”

    Haruhi đưa tôi máy chụp hình và bước về phía Asahina, rồi như một con sói đang tiếp cận mồi, cô ta quàng tay qua vai của Asahina.

    “Aaa…”

    Haruhi mỉm cười với Asahina đang run lên.

    “Mikuru-chan, cố gắng dễ thương hơn nữa, được không?”

    Nói xong, Haruhi cởi chiếc nơ, rồi nhanh chóng mở ba nút áo của Asahina. Ngực áo của Asahina lộ ra gần như lập tức.

    “C…Chờ đã! K-Không…Bạn đang làm gì vậy?”

    “Đừng lo. Không sao đâu, phải không nè?”

    Đương nhiên là có rồi thưa chị!

    Cuối cùng, Asahina bị bắt đặt tay lên vạt áo và hơi nghiêng người về phía trước. Nhìn thấy khuôn ngực của Asahina cùng với thân hình nhỏ nhắn và gương mặt dễ thương, tôi vội vàng quay sang chỗ khác. Nhưng nếu làm vậy, tôi không thể chụp hình, vì vậy, không còn cách nào khác, tôi đành phải quay lại và bấm nút.

    Asahina tội nghiệp bị ép thực hiện những tư thế làm nổi bật những đường cong của cơ thể, và mặt chị ấy cứ đỏ dần lên. Ngay cả khi sắp bật khóc, chị vẫn cố cười gượng, một nét quyến rũ tôi chưa bao giờ thấy bao giờ.

    Chết tiệt, kiểu này thì tôi yêu chị ấy mất.

    “Yuki, cho tôi mượn mắt kính nào.”

    Nagato Yuki từ từ ngẩng đầu lên, lấy mắt kính đưa cho Haruhi, rồi tiếp tục đọc sách. Cậu có thể đọc mà không cần kính à?

    Haruhi đeo kính vào gương mặt của Asahina.

    “Cặp mắt kính nếu để nghiêng một chút sẽ hay hơn. Đúng rồi, tuyệt vời! Kyon, nhớ chụp nhiều tấm về cô hầu gái bốn mắt ngây thơ này nhé!”

    Khoan cãi nhau việc có nên chụp hình hay không, nhưng cậu định làm gì với hình của Asahina trong bộ đồ hầu gái vậy?

    “Mikuru-chan, kể từ bây giờ, chỉ sẽ mặc bộ đồ này mỗi khi chị đến đây để hoạt động câu lạc bộ!”

    “Sao có thể…”

    Asahina cố gắng từ chối, nhưng Haruhi tóm được chị ấy và không ngừng vuốt ve gương mặt của Asahina.

    “Ai bảo chị dễ thương thế này? Tôi là con gái mà cũng không cưỡng lại được!”

    Asahina hét lên và cố gắng chạy ra nhưng không có ích gì dưới đôi bàn tay sờ soạng của Haruhi.

    Chết tiệt, tôi ghen tị với cậu đấy Haruhi. Không, sao tôi lại có thể nghĩ như vậy được? Tôi phải cứu chị ấy!

    “Được rồi, cả hai thôi đi nào!”

    Tôi cố gắng kéo Asahina khỏi sự quấy rối của Haruhi, nhưng cô ấy không chịu buông.

    “Đủ rồi, dừng lại ngay!”

    “Gì vậy? Tại sao cậu không tham gia luôn cho vui?”

    Không phải ý kiến tồi, nhưng thấy khuôn mặt trắng bệch của Asahina, tôi không nói gì hết.

    “Oa, các cậu đang làm gì vậy?”

    Tôi quay người lại và thấy Koizumi Itsuki đứng ngoài cửa cùng với chiếc cặp của cậu ta.

    Koizumi có vẻ như rất thích thú, đầu tiên ở cảnh bàn tay của Haruhi tiến dần đến ngực của Asahina, rồi tiếp theo là cảnh tôi cố gắng ngăn cản sự điên khùng của Haruhi, sau đó là cảnh Asahina mặc đồ hầu gái, run rẩy không thôi, và cuối cùng đến Nagato đang bình thản ngồi đọc sách dù cô ấy không đeo kính.


    “Đây có phải là hoạt động của câu lạc bộ không?”

    “Koizumi, cậu tới đúng lúc lắm! Chơi với Asahina nào!”

    Cậu nói cái quái gì vậy!?

    Koizumi chỉ cười toe toét. Thôi nào, nếu cậu đồng ý với Haruhi thì cậu có vấn đề thật rồi.

    “Mình xin lỗi, mình thấy hơi đáng sợ.”

    Koizumi để cặp lên bàn và lấy một cái ghế.

    “Tôi ngồi coi chơi thôi được không?”

    Hắn ngồi bắt chéo chân và nhìn tôi như thể nhìn một đoàn diễu hành.

    “Đừng để ý tới tôi. Cậu cứ tiếp tục đi.”

    Không! Cậu nhầm rồi! Tôi không phải là người quấy rối Asahina! Tôi đang cố gắng cứu chị ấy!

    Thực tình thì tôi đang bị ép chặt giữa Haruhi và Asahina, và giữ được Asahina trước khi chị ấy bị té xuống sàn. Tôi rất bất ngờ khi cảm nhận được Asahina nhẹ nhàng như thế nào. Bộ đồ hầu gái của Asahina bị nhăn nhúm, cáu bẩn và gần như rách tới nơi. Nói thật, trông chị thật gợi cảm.

    “À, dù sao thì chúng ta cũng chụp nhiều hình rồi.”

    Asahina kiệt sức đến nỗi đổ gục ngay xuống bàn. Haruhi lấy kính đeo lại cho Nagato.

    Nagato lặng lẽ nhận lại mắt kính, không nói một lời nào. Như thể buổi nói chuyện dài đằng đẵng tối qua chưa bao giờ xảy ra vậy. Tối qua, Nagato gạt tôi phải không?

    “Chúng ta bắt đầu cuộc họp đầu tiên của Quân đoàn SOS thôi!”

    Haruhi ngồi trên bàn Thủ lĩnh bất ngờ hét toáng lên. Đừng có làm người khác hết hồn chứ!

    “Chúng ta đã làm được rất nhiều việc, như là phát tờ rơi, lập trang web…Danh tiếng của Quân đoàn SOS trong trường tăng lên chóng mặt. Vì thế, tôi tuyên bố giai đoạn một đã thành công tốt đẹp.”

    Làm Asahina sợ đến chết là thành công tốt đẹp à!?

    “Nhưng hộp thư của chúng ta vẫn chưa nhận được bất cứ tin nào về những sự kiện kì bí, và cũng chưa có người nào đến đây thảo luận những vẫn đề khác thường họ đã trải qua.”

    Chỉ danh tiếng không thôi chẳng giúp được gì hết, đến lúc này mà không một ai biết câu lạc bộ này làm cái gì. Hơn nữa, ngay cả nhà trường cũng chưa công nhận câu lạc bộ này nữa mà!

    “Người ta hay nói ‘Kiên nhẫn là đức tính tốt’, nhưng thời thế thay đổi rồi. Ngay cả khi chúng ta phải lục tung trái đất này, chúng ta cũng sẽ làm. Vì thế, mọi người, hãy bắt đầu tìm kiếm nào!”

    “…Vậy chúng ta đang tìm cái gì?”

    Vì không ai hỏi nên tôi quyết định nói luôn.

    “Khám phá mọi sự kiện bí ẩn trên hành tinh này! Chỉ cần chúng ta cố gắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được một hay hai chuyện như vậy trong thành phố thôi!”

    Chị ơi là chị, cái cách suy nghĩ của chị không thôi cũng đủ bí ẩn rồi!

    Tôi ra vẻ miễn cưỡng, Koizumi chỉ cười một cách khó hiểu, Nagato trơ ra như tượng gỗ, trong khi Asahina chấp nhận định mệnh, mệt đến nỗi trả lời không ra hơi. Haruhi không thèm để ý đến phản ứng của ai cả, cô vẫy tay rồi hét.

    “Thứ bảy tuần này, chính xác hơn là ngày mai, chúng ta sẽ tập trung bên ngoài nhà ga phía bắc trước chín giờ sáng! Không được trễ! Những người vắng mặt sẽ bị xử tử!”

    Trời ạ, lại tử hình nữa à?




    Haruhi sẽ làm gì với hình của Asahina? Tôi chắc rằng hầu hết các bạn đều đoán được. Cô gái ngốc xít ấy dự định tải những hình đó lên trang web để thu hút mọi người vào bàn tán.

    Khi tôi phát hiện ra, thì cô ta đã tải lên để chào mừng khách tham quan hết rồi. Cô ấy còn ghi thông tin cá nhân chi tiết nữa chứ.

    Cậu có biết cậu đang làm gì không!? Việc này sẽ gây rùm beng lớn đấy!

    Tôi cố hết sức để ngăn cản hành động ngu ngốc này và bắt Haruhi xóa hết hình trong đó. Nếu Asahina biết rằng những tấm hình của chị ấy trong tư thế hết sức gợi cảm trong bộ đồ hầu gái bị phát tán cho toàn thế giới thì chắc chị sẽ chết giấc tại chỗ.

    Tôi nhanh chóng cảnh báo mối nguy hiểm khi đưa thông tin cá nhân lên web, và thật bất ngờ, Haruhi chú ý lắng nghe tôi. Rút cuộc, cô ấy cũng tỏ vẻ không bằng lòng, cau có nói.

    “Tôi biết rồi!”

    Cô ấy miễn cưỡng cho phép tôi gỡ những tấm hình đó xuống. Ngay lúc này, đáng lẽ tôi đã phải xóa hết hình rồi, nhưng làm vậy thì tiếc lắm. Vì thế, tôi bí mật lưu chúng trên ổ cứng và đặt mật mã bảo vệ.

    Chỉ có tôi mới xem được những tấm hình đó!

    21.12.2008

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Solarius, ngày 24-07-2011 lúc 02:47.

    ---QC---


Trang 1 của 3 123 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status