Suzumiya Haruhi
Tác giả: Nagaru Tanigawa
Họa sĩ: Nozi Ito
Quyển 01 - Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi
Dịch giả: nhongcon_pupa
Được dịch tại: www.tangthuvien.com
Lưu ý: Đã thêm ảnh minh họa vào.
Thông báo: Đã sửa xong
Suzumiya Haruhi là tên gọi chung của sê-ri Suzumiya Haruhi được viết bởi Nagaru Tanigawa từ ngày 06 tháng 7 năm 2003 cho đến nay. Ngay từ tập đầu tiên, “Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi” đã giành được giải Grand Prize tại lễ trao thưởng hằng năm lần thứ tám của tạp chí Sneaker, và trở thành một trong ba tác phẩm duy nhất được trao giải này trong lịch sử, ngay trong năm 2003.
Loạt truyện xoay quanh một nữ sinh trung học Suzumiya Haruhi, người có khả năng thay đổi thực tại trong vô thức, và những người bạn của cô tại câu lạc bộ của trường, Đoàn SOS, được Suzumiya Haruhi lập nên để khám phá những điều bí ẩn.
Bộ truyện đã được chuyển thành hai bộ anime và một tập phim lẻ, manga, kịch nói và một số trò chơi.
Tự khi nào tôi đã ngừng tin vào Ông già Noel? Thực ra thì những câu hỏi thuộc dạng tầm phào ấy chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi về thời điểm khi tôi cho rằng ông già mang trang phục màu đỏ không có thật thì tôi sẽ tự tin mà nói: “Tôi chưa bao giờ tin vào Ông già Noel, chưa bao giờ.”.
Tôi thừa biết Ông già xuất hiện tại buổi lễ Giáng Sinh trong trường mẫu giáo ngày xưa là hàng lởm, và giờ nghĩ lại mới thấy, bất kì đứa nào trong lớp cũng nhận ra rằng “Ông giả mạo” chính là thầy của chúng tôi.
Mặc dù tôi chưa từng thấy mẹ hôn Ông già Noel, tôi khi ấy đã đủ sáng suốt để hoài nghi về sự tồn tại của một ông già chỉ làm việc vào đêm Giáng Sinh. Bất quá, tôi phải tốn thêm một khoảng thời gian nho nhỏ nữa để có thể phủ nhận sự hiện diện của người ngoài hành tinh, du hành gia vượt thời gian, ma quỷ, quái vật và những nhà ngoại cảm cùng với đống hoạt hình đầy hiệu ứng như “người tốt chống kẻ xấu”.
À không, có thể tôi đã nhận ra, chỉ là không muốn chấp nhận thôi. Đâu đó trong tâm hồn tôi vẫn khao khát những tồn tại như thế xuất hiện.
Tính ra thì cái cuộc sống bình thường, tẻ ngắt này sao bằng được cái thế giới đầy màu sắc ấy.
Tôi muốn được sống trong đó!
Tôi muốn được giải cứu mỹ nhân bị lũ ngoài hành tinh bắt cóc và nhốt trong đĩa bay. Tôi muốn được lang bạt cùng với khẩu laser thân thuộc, cùng chống lại tập đoàn tà ác đến từ tương lai đang cố thay đổi quá khứ để trục lợi. Tôi muốn trở thành đại pháp sư có thể đánh bại bọn quỷ quái chỉ với câu thần chú đơn giản, hay so găng cùng những tên đột biến và những siêu linh thuộc thế lực bóng tối trong những trận chiến thần giao cách cảm!
Từ từ, chờ chút! Nếu tôi thực sự bị lũ ấy hội đồng thì làm sao chống trả nổi? Thậm chí, tôi còn chẳng có năng lực đặc biệt nào!
Còn như thế này thì sao: vào một ngày đẹp trời, lớp tôi bỗng xuất hiện một học sinh bí ẩn vừa chuyển tới. Ngoại trừ việc cậu ta là sinh vật ngoài hành tinh hoặc từ tương lai đến, học sinh bí ẩn này còn có thể sử dụng khả năng ngoại cảm nữa.Việc duy nhất tôi cần làm là tìm cách can thiệp vào trận chiến giữa cậu ta và những kẻ xấu. “Vị bí ẩn” sẽ lãnh hết những trò đánh đấm, còn phần tôi thì chỉ cần rung đùi mà làm trợ thủ đắc lực. Tuyệt! Sao mình thông minh thế nhỉ?
Hoặc là như vầy, nếu điều ấy không xảy ra: một sức mạnh tiềm ẩn trong người tôi bộc phát, chẳng hạn như dịch chuyển tức thời hay khu vật bằng ý niệm. Tôi sẽ phát hiện ra rằng không chỉ mình tôi, mà còn rất nhiều người trong thế giới này cũng sở hữu siêu năng lực, và sau đó một tổ chức huyền bí sẽ mời tôi gia nhập. Tôi sẽ trở thành một phần của tổ chức này trong việc bảo vệ hòa bình – công lý của nhân loại.
Mỉa mai thay, sự thật luôn luôn tàn khốc… Chẳng có mống nào chuyển đến lớp tôi. Tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến một cái UFO. Khi đến những nơi nổi tiếng vì bị ám, tôi cũng chẳng thấy ma nào hiện ra cả. Dù tôi có bỏ ra hai tiếng đồng hồ nhìn một cách điên cuồng vào cây bút chì thì cũng chẳng khiến nó nhúc nhích dù chỉ một mi-li-mét, hay việc nhìn chằm chằm vào đầu thằng bạn cùng lớp cũng chẳng khiến tôi có thể đọc được suy nghĩ của nó.
Tôi phát chán về sự tầm thường của những định luật vật lý. Tôi bắt đầu ngưng mò mẫm trên bầu trời để tìm UFO và đón xem những chương trình dạng như “Những điều huyền bí”, “Có thể em chưa biết” bởi tôi tự thuyết phục rằng những điều ấy không có thực. Năm 1999 không hề phát sinh chuyện gì, mặc dù tôi vẫn mong ước, một cách nhỏ nhoi, rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra; rằng loài người sẽ không quay trở lại mặt trăng và đã dọn đến những hành tinh còn xa hơn nữa. Theo quan niệm thường tình thì tôi đã “thăng” từ lâu trước khi có được vé đi từ Trái Đất đến chòm sao Nhân Mã.
Với những ý nghĩ tẻ ngắt trong tâm trí, tôi trở thành một học sinh trung học phổ thông vô tư, yêu đời.
Cơ bản là vậy, cho đến khi tôi gặp Suzumiya Haruhi.
oOo
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Tôi tự thẹn với lòng vì đã đăng kí vào ngôi trường trung học phổ thông này, sau khi nhận ra rằng nó nằm chót vót trên một ngọn đồi vừa cao vừa dốc của thành phố. Mặc dù bây giờ là mùa xuân, tôi cam đoan rằng người tôi sẽ ướt nhem mồ hôi sau khi đi xong con đường trường đó. Mỗi khi nhớ đến điều này, cùng với sự thật phũ phàng kia, rằng trong ba năm liền tới, rằng “leo bộ đến trường” sẽ nghiễm nhiên trở thành hoạt động thể dục buổi sáng, thì y như rằng tôi có cảm giác ngán tới tận cổ. Hôm nay tôi ngủ quên, một tí thôi, và, dường như đó là lý do tại sao tôi phải “leo” nhanh hơn, và, dường như đó cũng là lý do ngày hôm đó tôi lại uể oải đến vậy. Tôi có thể dậy sớm hơn mười phút, nhưng, theo như quý độc giả đã biết, thời điểm quý vị ngủ ngon nhất chính là ngay trước giờ báo thức. Hiển nhiên là tôi không muốn lãng phí mười phút đồng hồ đó. Vì vậy, tôi có thể hiểu rõ rằng đằng nào đi nữa thì tôi cũng không thể dậy sớm, đồng nghĩa với việc tôi phải lặp lại bài tập tăng tốc trong khi “leo bộ” trong vòng ba năm nữa. Thật là nản cả người!
Đó cũng là lý do cho khuôn mặt của tôi nhuốm đầy sát khí trong buổi khai giảng. Còn về những thính giả khác trong cái thính phòng lớn một cách không cần thiết này thì lại mang đầy vẻ hào hứng trên gương mặt. Quý vị biết đấy, những cái nhìn rất-ư-là-đặc-trưng: tràn đầy hy vọng và tràn trề ánh nhìn e dè mà bọn ma mới luôn mang khi chúng vừa vào một ngôi trường mới toanh. À tất nhiên là cho tôi miễn vụ đó – nhiều, rất nhiều bạn cùng trường cấp hai của tôi cũng nhập học tại đây. Tự nhiên là trong số đó cũng có đứa tôi chơi chung. Nói chung trông tôi không hào hứng cũng như lo lắng bằng phần đông học sinh tại đây.
Nam thì mặc áo sơ mi trắng, quần tây nâu với áo gi-lê màu xanh sậm, còn nữ thì mặc đồng phục thủy thủ. Ờ thì đây đúng là một sự kết hợp kì lạ. Có thể vị hiệu trưởng đáng kính đang độc thoại trên kia có sở thích nhìn nữ sinh trong đồng phục thủy thủ chăng? Trong lúc tôi nghĩ vu vơ về mấy chuyện tầm phào, buổi lễ khai giảng cũng tầm phào không kém cuối cùng cũng chấm dứt. Tôi, cùng với đám bạn cùng lớp, bước vào lớp 1-5(4).
Thầy chủ nhiệm của chúng tôi, thầy Okabe, với nụ cười đã-được-luyện-tập-suốt-một-tiếng-đồng-hồ, bước lên bục giảng và bắt đầu tự giới thiệu. Theo như lời kể, thầy Okabe ban đầu dạy môn Thể dục và là huấn luyện viện của đội bóng ném(5). Sau đó thầy bắt đầu kể chuyện đời xưa, chẳng hạn như thời thầy còn ở đại học và chơi trong đội bóng ném ra sao, thậm chí giành giải vô địch như thế nào và cuối cùng phán rằng đội bóng ném của trường này thiếu người chơi một cách trầm trọng, vì thế miễn là có người đăng kí vào đội thì sẽ được làm thành viên chính thức ngay lập tức … Cho đến khi tôi tự nhủ điều này sẽ kéo dài mãi mãi thì thầy đột nhiên chuyển đề tài:
"Sao mấy đứa không tự giới thiệu về mình nhỉ"
Hiển nhiên là chuyện này đã được đoán trước nên không ai ngạc nhiên cả.
Từng người một đứng lên rồi ngồi xuống, bắt đầu từ những đứa ở dãy bàn bên trái. Họ giơ tay lên, nêu tên rồi nêu tên của trường cấp hai mà họ đã học, rồi về những thứ linh tinh khác như sở thích cá nhân. Một số người lẩm bẩm cho qua chuyện, một số khác phát biểu khá thú vị trong khi số còn lại thì cố nói mấy câu đùa lố lăng và kết cục là làm không khí của lớp chùng xuống. Càng gần đến lượt thì tôi càng phát run! Chắc quý vị cũng hiểu cái cảm giác của thằng tôi đây, đúng không?
Sau khi thành công trong việc xoay sở tự giới thiệu bản thân một cách súc tích, trơn tru, ngắn gọn, tôi thoải mái ngồi xuống, hưởng thụ cảm giác khuây khỏa sau khi hoàn tất việc cái thủ tục khó chịu kia. Đến lượt người ngồi sau tôi đứng dậy và -ồ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được việc này, đến chết cũng không- bắt đầu nói những lời mà về sau sẽ trở thành huyền thoại:
"Suzumiya Haruhi, tốt nghiệp từ trường cấp hai Phương Đông."
Đến đoạn này thì phần tự giới thiệu vẫn hoàn toàn bình thường, vì vậy tôi cũng chả cần phải quay lại nhìn con bé ấy làm chi cho mất công. Giọng nói dứt khoát của nhỏ tiếp tục rót vào tai tôi:
"Tôi không có hứng thú với những người bình thường. Nếu bạn là người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian hoặc esper(6) thì hãy đến gặp tôi! Thế thôi!"
"Tôi không có hứng thú với những người bình thường. Nếu bạn là người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian hoặc esper thì hãy đến gặp tôi! Thế thôi!"
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Tôi không thể không ngoái đầu lại nhìn.
Nhỏ có mái tóc dài, đen. Gương mặt dễ thương của nhỏ hiện giờ đang đáp trả cái nhìn chằm chằm của cả lớp bằng ánh mắt đầy thách thức. Sự nghiêm túc và quyết đoán của nhỏ hiện rõ mồn một sau đôi mắt sắc sảo và đôi hàng mi dài kia. Môi mím chặt. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về người con gái này.
Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái cổ trắng ngần của nhỏ - một cô nàng siêu xinh.
Haruhi chầm chậm nhìn lướt qua cả lớp, nhìn trừng trừng vào tôi (chắc tại tôi đang há hốc mồm) và rồi chậm rãi ngồi xuống.
Cười hay không cười?
Tại thời điểm đó, tôi dám cá rằng trong đầu mọi người đều có một dấu chấm hỏi tương tự. Tất cả đều do dự trong việc nên phản ứng với hai câu giới thiệu đó như thế nào.
Cười hay không cười? Không ai biết.
Suy cho cùng, chẳng có gì đáng cười vì những gì Haruhi vừa nói đều không phải là trò đùa.
Nhỏ luôn nghiêm túc.
Đây là điều mà tôi rút ra được từ kinh nghiệm xương máu – không sai vào đâu được.
Sau khoảng lặng kéo dài gần ba mươi giây, thầy chủ nhiệm ngập ngừng ra hiệu cho đứa kế tiếp đứng lên và cuối cùng thì bầu không khí căng thẳng cũng được giải tỏa.
Chúng tôi đã gặp nhau như thế đó.
Tôi xin thề – Tôi rất muốn tin rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.
Sau khi nhỏ thu hút sự chú ý của mọi người vào ngày đầu tiên, Haruhi liền trở thành một nữ sinh trung học ngây thơ.
Hiển nhiên đó chỉ là cách diễn đạt sự bình yên trước khi bão ập tới.
Dù thế nào đi nữa, mọi người trong trường này đều đến từ một trong bốn trường trung học của thành phố với số điểm tầm trung. Điều này tất nhiên cũng bao gồm trường trung học Phương Đông; cho nên trong lớp cũng có rải rác một số người tốt nghiệp cùng với Haruhi và đều hiểu rõ sự yên lặng hiện giờ của nhỏ tượng trưng cho điều gì. Không may rằng tôi lúc đó không quen biết với một học sinh trường Phương Đông nào, đồng nghĩa với việc không ai giải thích cho tôi sự tình nghiêm trọng ra sao. Hệ quả là, một vài ngày sau lễ khai giảng, tôi đã làm một chuyện hết sức ruồi bu – bắt chuyện với nhỏ trước khi tiết học bắt đầu!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
(1) UFO: Unidentified Flying Object – Vật thể bay không xác định.
(2) 1999: Dân tình lúc ấy quan niệm rằng cuối năm này sẽ giống như 2012.
(3) Alpha Centauri: Ngôi sao đơn ở phía Nam sáng nhất trong chòm sao Nhân Mã.
(4) lớp 1 của trung học phổ thông = lớp 10
tương tự như vậy thì tuần tự lớp 2, 3 là lớp 11, 12
(5) bóng ném: tham khảo thêm ở đây
(6) ESP: Extra Sensory Perception (khả năng nhận thức cảm quan sâu sắc), ESP-er còn có thể gọi nôm na là nhà ngoại cảm.
Góp ý tại đây
Thảo luận tại đây