TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Xem kết quả Bình chọn: Quý độc giả có muốn nhộng thêm tranh minh họa từ truyện không? (Đọc "Góp

Người bình chọn
29. Bình chọn này đã đóng
  • 27 93.10%
  • Không

    2 6.90%
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 31

Chủ đề: [Light Novel] Suzumiya Haruhi - Nagaru Tanigawa (Quyển 2 - Chương 2)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    kén của nhộng - Cái Bang
    Bài viết
    3,884
    Xu
    194

    [Light Novel] Suzumiya Haruhi - Nagaru Tanigawa (Quyển 2 - Chương 2)

    Suzumiya Haruhi
    Tác giả: Nagaru Tanigawa
    Họa sĩ: Nozi Ito

    Quyển 01 - Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi
    Dịch giả: nhongcon_pupa
    Được dịch tại: www.tangthuvien.com

    Lưu ý: Đã thêm ảnh minh họa vào.

    Thông báo: Đã sửa xong


    Suzumiya Haruhi là tên gọi chung của sê-ri Suzumiya Haruhi được viết bởi Nagaru Tanigawa từ ngày 06 tháng 7 năm 2003 cho đến nay. Ngay từ tập đầu tiên, “Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi” đã giành được giải Grand Prize tại lễ trao thưởng hằng năm lần thứ tám của tạp chí Sneaker, và trở thành một trong ba tác phẩm duy nhất được trao giải này trong lịch sử, ngay trong năm 2003.

    Loạt truyện xoay quanh một nữ sinh trung học Suzumiya Haruhi, người có khả năng thay đổi thực tại trong vô thức, và những người bạn của cô tại câu lạc bộ của trường, Đoàn SOS, được Suzumiya Haruhi lập nên để khám phá những điều bí ẩn.

    Bộ truyện đã được chuyển thành hai bộ anime và một tập phim lẻ, manga, kịch nói và một số trò chơi.




    Tự khi nào tôi đã ngừng tin vào Ông già Noel? Thực ra thì những câu hỏi thuộc dạng tầm phào ấy chẳng có chút ý nghĩa nào với tôi. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi về thời điểm khi tôi cho rằng ông già mang trang phục màu đỏ không có thật thì tôi sẽ tự tin mà nói: “Tôi chưa bao giờ tin vào Ông già Noel, chưa bao giờ.”.
    Tôi thừa biết Ông già xuất hiện tại buổi lễ Giáng Sinh trong trường mẫu giáo ngày xưa là hàng lởm, và giờ nghĩ lại mới thấy, bất kì đứa nào trong lớp cũng nhận ra rằng “Ông giả mạo” chính là thầy của chúng tôi.
    Mặc dù tôi chưa từng thấy mẹ hôn Ông già Noel, tôi khi ấy đã đủ sáng suốt để hoài nghi về sự tồn tại của một ông già chỉ làm việc vào đêm Giáng Sinh. Bất quá, tôi phải tốn thêm một khoảng thời gian nho nhỏ nữa để có thể phủ nhận sự hiện diện của người ngoài hành tinh, du hành gia vượt thời gian, ma quỷ, quái vật và những nhà ngoại cảm cùng với đống hoạt hình đầy hiệu ứng như “người tốt chống kẻ xấu”.
    À không, có thể tôi đã nhận ra, chỉ là không muốn chấp nhận thôi. Đâu đó trong tâm hồn tôi vẫn khao khát những tồn tại như thế xuất hiện.
    Tính ra thì cái cuộc sống bình thường, tẻ ngắt này sao bằng được cái thế giới đầy màu sắc ấy.
    Tôi muốn được sống trong đó!
    Tôi muốn được giải cứu mỹ nhân bị lũ ngoài hành tinh bắt cóc và nhốt trong đĩa bay. Tôi muốn được lang bạt cùng với khẩu laser thân thuộc, cùng chống lại tập đoàn tà ác đến từ tương lai đang cố thay đổi quá khứ để trục lợi. Tôi muốn trở thành đại pháp sư có thể đánh bại bọn quỷ quái chỉ với câu thần chú đơn giản, hay so găng cùng những tên đột biến và những siêu linh thuộc thế lực bóng tối trong những trận chiến thần giao cách cảm!
    Từ từ, chờ chút! Nếu tôi thực sự bị lũ ấy hội đồng thì làm sao chống trả nổi? Thậm chí, tôi còn chẳng có năng lực đặc biệt nào!
    Còn như thế này thì sao: vào một ngày đẹp trời, lớp tôi bỗng xuất hiện một học sinh bí ẩn vừa chuyển tới. Ngoại trừ việc cậu ta là sinh vật ngoài hành tinh hoặc từ tương lai đến, học sinh bí ẩn này còn có thể sử dụng khả năng ngoại cảm nữa.Việc duy nhất tôi cần làm là tìm cách can thiệp vào trận chiến giữa cậu ta và những kẻ xấu. “Vị bí ẩn” sẽ lãnh hết những trò đánh đấm, còn phần tôi thì chỉ cần rung đùi mà làm trợ thủ đắc lực. Tuyệt! Sao mình thông minh thế nhỉ?
    Hoặc là như vầy, nếu điều ấy không xảy ra: một sức mạnh tiềm ẩn trong người tôi bộc phát, chẳng hạn như dịch chuyển tức thời hay khu vật bằng ý niệm. Tôi sẽ phát hiện ra rằng không chỉ mình tôi, mà còn rất nhiều người trong thế giới này cũng sở hữu siêu năng lực, và sau đó một tổ chức huyền bí sẽ mời tôi gia nhập. Tôi sẽ trở thành một phần của tổ chức này trong việc bảo vệ hòa bình – công lý của nhân loại.
    Mỉa mai thay, sự thật luôn luôn tàn khốc… Chẳng có mống nào chuyển đến lớp tôi. Tôi chưa từng được tận mắt chứng kiến một cái UFO. Khi đến những nơi nổi tiếng vì bị ám, tôi cũng chẳng thấy ma nào hiện ra cả. Dù tôi có bỏ ra hai tiếng đồng hồ nhìn một cách điên cuồng vào cây bút chì thì cũng chẳng khiến nó nhúc nhích dù chỉ một mi-li-mét, hay việc nhìn chằm chằm vào đầu thằng bạn cùng lớp cũng chẳng khiến tôi có thể đọc được suy nghĩ của nó.
    Tôi phát chán về sự tầm thường của những định luật vật lý. Tôi bắt đầu ngưng mò mẫm trên bầu trời để tìm UFO và đón xem những chương trình dạng như “Những điều huyền bí”, “Có thể em chưa biết” bởi tôi tự thuyết phục rằng những điều ấy không có thực. Năm 1999 không hề phát sinh chuyện gì, mặc dù tôi vẫn mong ước, một cách nhỏ nhoi, rằng chuyện gì đó sẽ xảy ra; rằng loài người sẽ không quay trở lại mặt trăng và đã dọn đến những hành tinh còn xa hơn nữa. Theo quan niệm thường tình thì tôi đã “thăng” từ lâu trước khi có được vé đi từ Trái Đất đến chòm sao Nhân Mã.
    Với những ý nghĩ tẻ ngắt trong tâm trí, tôi trở thành một học sinh trung học phổ thông vô tư, yêu đời.
    Cơ bản là vậy, cho đến khi tôi gặp Suzumiya Haruhi.
    oOo

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Tôi tự thẹn với lòng vì đã đăng kí vào ngôi trường trung học phổ thông này, sau khi nhận ra rằng nó nằm chót vót trên một ngọn đồi vừa cao vừa dốc của thành phố. Mặc dù bây giờ là mùa xuân, tôi cam đoan rằng người tôi sẽ ướt nhem mồ hôi sau khi đi xong con đường trường đó. Mỗi khi nhớ đến điều này, cùng với sự thật phũ phàng kia, rằng trong ba năm liền tới, rằng “leo bộ đến trường” sẽ nghiễm nhiên trở thành hoạt động thể dục buổi sáng, thì y như rằng tôi có cảm giác ngán tới tận cổ. Hôm nay tôi ngủ quên, một tí thôi, và, dường như đó là lý do tại sao tôi phải “leo” nhanh hơn, và, dường như đó cũng là lý do ngày hôm đó tôi lại uể oải đến vậy. Tôi có thể dậy sớm hơn mười phút, nhưng, theo như quý độc giả đã biết, thời điểm quý vị ngủ ngon nhất chính là ngay trước giờ báo thức. Hiển nhiên là tôi không muốn lãng phí mười phút đồng hồ đó. Vì vậy, tôi có thể hiểu rõ rằng đằng nào đi nữa thì tôi cũng không thể dậy sớm, đồng nghĩa với việc tôi phải lặp lại bài tập tăng tốc trong khi “leo bộ” trong vòng ba năm nữa. Thật là nản cả người!

    Đó cũng là lý do cho khuôn mặt của tôi nhuốm đầy sát khí trong buổi khai giảng. Còn về những thính giả khác trong cái thính phòng lớn một cách không cần thiết này thì lại mang đầy vẻ hào hứng trên gương mặt. Quý vị biết đấy, những cái nhìn rất-ư-là-đặc-trưng: tràn đầy hy vọng và tràn trề ánh nhìn e dè mà bọn ma mới luôn mang khi chúng vừa vào một ngôi trường mới toanh. À tất nhiên là cho tôi miễn vụ đó – nhiều, rất nhiều bạn cùng trường cấp hai của tôi cũng nhập học tại đây. Tự nhiên là trong số đó cũng có đứa tôi chơi chung. Nói chung trông tôi không hào hứng cũng như lo lắng bằng phần đông học sinh tại đây.

    Nam thì mặc áo sơ mi trắng, quần tây nâu với áo gi-lê màu xanh sậm, còn nữ thì mặc đồng phục thủy thủ. Ờ thì đây đúng là một sự kết hợp kì lạ. Có thể vị hiệu trưởng đáng kính đang độc thoại trên kia có sở thích nhìn nữ sinh trong đồng phục thủy thủ chăng? Trong lúc tôi nghĩ vu vơ về mấy chuyện tầm phào, buổi lễ khai giảng cũng tầm phào không kém cuối cùng cũng chấm dứt. Tôi, cùng với đám bạn cùng lớp, bước vào lớp 1-5(4).

    Thầy chủ nhiệm của chúng tôi, thầy Okabe, với nụ cười đã-được-luyện-tập-suốt-một-tiếng-đồng-hồ, bước lên bục giảng và bắt đầu tự giới thiệu. Theo như lời kể, thầy Okabe ban đầu dạy môn Thể dục và là huấn luyện viện của đội bóng ném(5). Sau đó thầy bắt đầu kể chuyện đời xưa, chẳng hạn như thời thầy còn ở đại học và chơi trong đội bóng ném ra sao, thậm chí giành giải vô địch như thế nào và cuối cùng phán rằng đội bóng ném của trường này thiếu người chơi một cách trầm trọng, vì thế miễn là có người đăng kí vào đội thì sẽ được làm thành viên chính thức ngay lập tức … Cho đến khi tôi tự nhủ điều này sẽ kéo dài mãi mãi thì thầy đột nhiên chuyển đề tài:

    "Sao mấy đứa không tự giới thiệu về mình nhỉ"

    Hiển nhiên là chuyện này đã được đoán trước nên không ai ngạc nhiên cả.

    Từng người một đứng lên rồi ngồi xuống, bắt đầu từ những đứa ở dãy bàn bên trái. Họ giơ tay lên, nêu tên rồi nêu tên của trường cấp hai mà họ đã học, rồi về những thứ linh tinh khác như sở thích cá nhân. Một số người lẩm bẩm cho qua chuyện, một số khác phát biểu khá thú vị trong khi số còn lại thì cố nói mấy câu đùa lố lăng và kết cục là làm không khí của lớp chùng xuống. Càng gần đến lượt thì tôi càng phát run! Chắc quý vị cũng hiểu cái cảm giác của thằng tôi đây, đúng không?

    Sau khi thành công trong việc xoay sở tự giới thiệu bản thân một cách súc tích, trơn tru, ngắn gọn, tôi thoải mái ngồi xuống, hưởng thụ cảm giác khuây khỏa sau khi hoàn tất việc cái thủ tục khó chịu kia. Đến lượt người ngồi sau tôi đứng dậy và -ồ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được việc này, đến chết cũng không- bắt đầu nói những lời mà về sau sẽ trở thành huyền thoại:

    "Suzumiya Haruhi, tốt nghiệp từ trường cấp hai Phương Đông."

    Đến đoạn này thì phần tự giới thiệu vẫn hoàn toàn bình thường, vì vậy tôi cũng chả cần phải quay lại nhìn con bé ấy làm chi cho mất công. Giọng nói dứt khoát của nhỏ tiếp tục rót vào tai tôi:

    "Tôi không có hứng thú với những người bình thường. Nếu bạn là người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian hoặc esper(6) thì hãy đến gặp tôi! Thế thôi!"


    "Tôi không có hứng thú với những người bình thường. Nếu bạn là người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian hoặc esper thì hãy đến gặp tôi! Thế thôi!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Tôi không thể không ngoái đầu lại nhìn.

    Nhỏ có mái tóc dài, đen. Gương mặt dễ thương của nhỏ hiện giờ đang đáp trả cái nhìn chằm chằm của cả lớp bằng ánh mắt đầy thách thức. Sự nghiêm túc và quyết đoán của nhỏ hiện rõ mồn một sau đôi mắt sắc sảo và đôi hàng mi dài kia. Môi mím chặt. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về người con gái này.

    Đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cái cổ trắng ngần của nhỏ - một cô nàng siêu xinh.

    Haruhi chầm chậm nhìn lướt qua cả lớp, nhìn trừng trừng vào tôi (chắc tại tôi đang há hốc mồm) và rồi chậm rãi ngồi xuống.

    Cười hay không cười?

    Tại thời điểm đó, tôi dám cá rằng trong đầu mọi người đều có một dấu chấm hỏi tương tự. Tất cả đều do dự trong việc nên phản ứng với hai câu giới thiệu đó như thế nào.

    Cười hay không cười? Không ai biết.

    Suy cho cùng, chẳng có gì đáng cười vì những gì Haruhi vừa nói đều không phải là trò đùa.

    Nhỏ luôn nghiêm túc.

    Đây là điều mà tôi rút ra được từ kinh nghiệm xương máu – không sai vào đâu được.

    Sau khoảng lặng kéo dài gần ba mươi giây, thầy chủ nhiệm ngập ngừng ra hiệu cho đứa kế tiếp đứng lên và cuối cùng thì bầu không khí căng thẳng cũng được giải tỏa.

    Chúng tôi đã gặp nhau như thế đó.

    Tôi xin thề – Tôi rất muốn tin rằng đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

    Sau khi nhỏ thu hút sự chú ý của mọi người vào ngày đầu tiên, Haruhi liền trở thành một nữ sinh trung học ngây thơ.

    Hiển nhiên đó chỉ là cách diễn đạt sự bình yên trước khi bão ập tới.

    Dù thế nào đi nữa, mọi người trong trường này đều đến từ một trong bốn trường trung học của thành phố với số điểm tầm trung. Điều này tất nhiên cũng bao gồm trường trung học Phương Đông; cho nên trong lớp cũng có rải rác một số người tốt nghiệp cùng với Haruhi và đều hiểu rõ sự yên lặng hiện giờ của nhỏ tượng trưng cho điều gì. Không may rằng tôi lúc đó không quen biết với một học sinh trường Phương Đông nào, đồng nghĩa với việc không ai giải thích cho tôi sự tình nghiêm trọng ra sao. Hệ quả là, một vài ngày sau lễ khai giảng, tôi đã làm một chuyện hết sức ruồi bu – bắt chuyện với nhỏ trước khi tiết học bắt đầu!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (1) UFO: Unidentified Flying Object – Vật thể bay không xác định.

    (2) 1999: Dân tình lúc ấy quan niệm rằng cuối năm này sẽ giống như 2012.

    (3) Alpha Centauri: Ngôi sao đơn ở phía Nam sáng nhất trong chòm sao Nhân Mã.


    (4) lớp 1 của trung học phổ thông = lớp 10
    tương tự như vậy thì tuần tự lớp 2, 3 là lớp 11, 12

    (5) bóng ném: tham khảo thêm ở đây

    (6) ESP: Extra Sensory Perception (khả năng nhận thức cảm quan sâu sắc), ESP-er còn có thể gọi nôm na là nhà ngoại cảm.


    Góp ý tại đây
    Thảo luận tại đây
    Lần sửa cuối bởi nhongcon_pupa, ngày 20-09-2012 lúc 01:30.
    ---QC---


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    kén của nhộng - Cái Bang
    Bài viết
    3,884
    Xu
    194

    Mặc định

    Suzumiya Haruhi
    Tác giả: Nagaru Tanigawa
    Họa sĩ: Nozi Ito

    Quyển 01 - Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi
    Dịch giả: nhongcon_pupa
    Được dịch tại: www.tangthuvien.com

    Sự xui xẻo của tôi bắt đầu từ đây, cứ như là hiệu ứng domino(1) vậy. Mỉa mai thay, thằng tôi đây chính là đứa đạp đổ quân đầu tiên.

    Quý độc giả thấy đấy, khi Haruhi ngồi yên lặng,trông nhỏ y hệt một nữ sinh dễ thương bình thường. Dù sao thì tôi cũng ngồi ở bàn trước, hiển nhiên tôi cũng cho rằng tôi có thể làm thân với nhỏ, như khoảng cách của bàn trước và bàn sau vậy. Tôi thậm chí đã tin là tôi có thể. Ngây thơ làm sao! Có ai làm ơn, nện thằng tôi này một phát.

    Tất nhiên là tôi bắt đầu cuộc đối thoại bằng sự kiện ngày hôm đó:

    “Chào.”

    Tôi quay đầu lại cùng với nụ cười xã giao trên mặt.

    “Bạn hoàn toàn nghiêm túc khi nhắc tới mấy thứ đó trong hôm khai giảng hả?”

    Suzumiya Haruhi mím chặt môi, khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào mắt tôi:

    “Mấy thứ gì?”

    “Thì người ngoài hành tinh với mấy thứ tương tự á.”

    “Bạn là người ngoài hành tinh?”

    Trông nhỏ có vẻ nghiêm túc.

    “… Không, nhưng-“

    “Nếu không phải thì bạn muốn gì?”

    “… Không, chả có gì.”

    “Vậy thì đừng có lãng phí thời gian của tôi.”

    Ánh mắt của nhỏ lạnh đến mức khiến tôi phải lắp bắp khi nói “xin lỗi”, ngay cả trước khi kịp nhận ra mình đang nói gì. Suzumiya Haruhi khinh khỉnh dời mắt khỏi tôi và tiếp tục nhìn lên bảng.

    Tôi định trả đũa lại một hai câu nhưng lại không thể nghĩ ra cái gì phù hợp hết. May thay, thầy chủ nhiệm vừa vào lớp và tôi có cớ để quay lên.

    Tôi phát hiện ra được ít nhất chục cặp mắt đang nhìn tôi với cùng một vẻ cực kỳ thích thú. Sau khi tôi trợn mắt nhìn lại, biểu hiện của lũ chúng nó như thể “Không có gì đáng thắc mắc cả” hay gật đầu thông cảm với tôi.

    Điều này khiến tôi cực kỳ khó chịu! Mặc dù vậy, tôi sớm nhận ra rằng bọn nó đều đến từ trường Phương Đông.

    Từ lần thất bại trong việc chuyện trò với Haruhi, có lẽ tôi nên giữ khoảng cách với cô nàng này thì hơn.

    Một tuần trôi qua.

    Tuy vậy vẫn có đứa bén mảng đến bắt chuyện với Suzumiya Haruhi, người luôn bĩu môi cau mày trong lớp. Phần đông trong số họ là những bạn gái khác trong lớp đang muốn giúp đỡ con bé cô độc này. Tốt thôi, nhưng làm ơn tìm hiểu mục tiêu mà mấy người đang định tán gẫu giùm cái!

    “Tối qua bồ có xem vở kịch opera tối qua không? Lúc 9 giờ ấy.”

    “Không”

    “Sao vậy?”

    “Ai quan tâm chứ?”

    “Bạn xem thử đi. Cho dù xem vào lúc giữa đoạn cũng vẫn nắm được cốt truyện đó. Bạn có cần mình kể đoạn trước không?”

    “Biến! Biến hết. Mấy người ồn ào quá.”

    Tình huống cơ bản là vậy.

    Khiếm nhã và lạnh lùng. Làm như nhỏ có thể ứng xử một cách lễ độ vậy! Điều này chỉ khiến người khác tin rằng mình đã làm sai điều gì. Rốt cuộc thì sau khi bị quát nạt một cách tơi tả thì các nạn nhân đều ấp a ấp úng vài câu rồi dông thẳng.

    Mà thôi cũng đừng buồn làm chi; chẳng ai làm gì sai cả. Vấn đề là ở cái đầu của Suzumiya Haruhi, không phải ở mấy người.

    Mặc dù tôi không để ý lắm đến việc ăn trưa một mình, tôi cũng không muốn cái tập thể này nghĩ tôi là một thằng đi lẻ trong lúc mọi người ăn chung với nhau. Vì lý như thế mà tôi ngồi chung bàn với Kunikida, bạn cũ cấp hai của tôi, và Taniguchi từ trường cấp hai Phương Đông, ngồi gần tôi trong lớp, vào giờ nghỉ trưa.

    Cuối cùng thì chúng tôi tình cờ bàn về Haruhi.

    “Ông cố bắt chuyện với Haruhi, đúng không?” Taniguchi đột nhiên hỏi.

    “Và rồi cô ả nói mấy chuyện gì đâu rồi nạt ông một trận?”

    Đồng ý cả hai tay.

    Taniguchi bỏ miếng trứng luộc vào miệng:

    “Nếu cậu có hứng thú với cô ả thì tôi xin được nói thẳng. Một câu thôi: Quên đi! Mà có lẽ cậu cũng đã biết cô ả lập dị thế nào rồi.”

    Tagunachi bảo hắn đã học chung với Haruhi được ba năm liền và tiếp tục kể các giai thoại về nhỏ, rõ ràng là đang muốn chứng minh độ tin cậy.

    “Cách cư xử của cô ả hoàn toàn vượt quá mức bình thường. Tôi tưởng cô ả sẽ biết kiềm chế bản thân khi lên cấp ba chứ; thiệt tình, chỉ cần nghe mấy câu tự giới thiệu là hiểu rồi."

    “Ý cậu là về mấy thứ dị thường hả?”

    Kunikida, người nãy giờ đang cố lấy xương ra khỏi món cá chiên, hỏi.

    “Chính xác. Từ khi ở cấp hai, cô ả đã biểu hiện cả lô những chuyện khác người. À đúng rồi, chẳng hạn như vụ phá hoại của công á.”

    “Vụ nào?”

    “Thì mấy cậu biết cái máy vẽ đường biên bằng bột phấn(2) không? Chẳng nhớ gọi nó là gì … Nói chung là tối đó cô ả lẻn vào trường với một cái máy như vậy và vẽ một bức hình kì quái siêu bự lên sân điền kinh.”

    Taniguchi bắt đầu cười tự mãn, có vẻ hắn đang hồi tưởng lại sự kiện hôm ấy.

    “Bó tay luôn! Thử tưởng tượng hôm sáng đó mấy cậu tới trường rồi thấy một đống hình tròn với hình tam giác trên sân đi. Tôi thấy chúng chẳng có nghĩa lý gì nên ngay sau đó tôi lên tầng bốn để nhìn tổng quát. Mà cho dù có làm vậy thì cũng chịu, chả hiểu nối."

    “Đúng rồi, hình như mình nhớ vụ đó có lên báo đúng không? Còn kèm theo tấm hình chụp từ trên trời nữa! Cái biểu tượng đó nhìn na ná mấy đường Nazca(3) rời rạc.” Kunikida nói.

    Tôi chưa từng nghe về vụ này.

    “Đúng rồi! Tôi nhớ rồi! Tiêu đề bài báo hình như là “Những đường vẽ huyền bí tại sân vận động của một trường cấp hai” hay cái gì đại loại như vậy. Biết ai đứng sau vụ này không?

    “Đừng nói với mình là bạn ấy.”

    “Cô ả tự nhận mà. Tất nhiên là vụ đó làm gián đoạn việc dạy học. Ả còn bị gọi lên phòng hiệu trưởng nữa. Nghe đâu toàn bộ giáo viên đều có mặt ở đó để chất vấn cô ta.”

    “Tại sao bạn ấy lại làm vậy?”

    “Bó tay.” Taniguchi trả lời cụt ngủn do đang bận nuốt một họng đầy cơm.

    “Nghe nói cô ả từ chối trả lời bất cứ điều gì. Tất nhiên là một khi bị cô ta nhìn trừng trừng thì ai cũng phải từ bỏ ý định nói những gì muốn nói thôi. Có tin đồn là cô ả đã vẽ kí tự đó để gọi UFO đến, một số thì bảo đó là một vòng tròn ma thuật để triệu hồi quỷ binh hay để mở ra thế giới song song … Có nhiều giả thuyết lắm, nhưng một khi hung thủ vẫn giữ im lặng thì chẳng có ma nào đào bới được gì, đến giờ vẫn vậy.”

    Bằng cách nào đó, tôi có thể hình dung ra được hình ảnh Haruhi cùng sự nghiêm túc của nhỏ đang hì hục vẽ trên sân trường vào buổi tối ấy một cách rõ ràng. Chắc chắn là nhỏ đang cầm dụng cụ để vẽ và bao bột phấn từ nhà kho; có thể nhỏ còn mang theo đèn pin nữa! Dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn pin, trông Haruhi khá xuống sắc… Đủ rồi, toàn là tôi tưởng tượng thôi.

    Tuy vậy, theo thực tế mà nói thì chắc Haruhi ở đó suốt đêm để chờ UFO, quái thú hay cổng xuyên không gian. Đứng giữa sân cả buổi như vậy mà không có gì xuất hiện, chắc nhỏ rầu lắm.

    “Chưa hết đâu!”

    Giờ thì Tanaguchi đã ăn xong và đang dọn dẹp bàn. Hắn tiếp tục:

    “Có lần khi tôi vừa đến lớp học và phát hiện toàn bộ bàn ghế đều bị vứt ra ngoài hành lang, thay thế vào đó là một hình ngôi sao to đùng trên trần nhà. Còn lần khác nữa, ả đi dạo quanh trường và dán bùa lên mọi nơi, kiểu như mấy lá bùa dán trên lũ cương thi á. Chả hiểu nổi nữa.”

    À mà Suzumiya Haruhi hiện không có trong lớp học, không thì chúng tôi cũng chẳng rảnh mà ngồi chém gió về chủ đề này. Mà dù sao đi nữa, có mặt hay không cũng không quan trọng bởi vì nhỏ cũng chẳng quan tâm. Thông thường, Suzumiya Haruhi rời lớp ngay sau tiết bốn và trở lại lúc tiết năm bắt đầu. Haruhi không mang theo cơm hộp, vậy tôi giả định rằng nhỏ đến căn tin để ăn; nhưng mà nhỏ cũng không mất đến một tiếng đồng hồ để ăn trưa đúng không? Hơn nữa, nhỏ biến mất mỗi khi hết tiết học. Nhỏ đi đâu mới được chứ?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (1) Hiệu ứng domino: hiệu ứng đổ dây chuyền, có thể tham khảo thêm tại đây
    (2) Có vị nào biết công cụ đó gọi là gì không? Đệ hình dung ra được nhưng không biết tên
    (3) Nazca: những hình vẽ khổng lồ trên đá được phát hiện tại Peru.


    Góp ý tại đây
    Thảo luận tại đây
    Lần sửa cuối bởi nhongcon_pupa, ngày 02-05-2012 lúc 23:28.

  4. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    kén của nhộng - Cái Bang
    Bài viết
    3,884
    Xu
    194

    Mặc định

    Suzumiya Haruhi
    Tác giả: Nagaru Tanigawa
    Họa sĩ: Nozi Ito

    Quyển 01 - Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi
    Dịch giả: nhongcon_pupa
    Được dịch tại: www.tangthuvien.com

    “Cô ả rất được đám con trai ngưỡng mộ!”

    Taniguchi nói:

    “Để xem nào: xinh gái, năng động và học hành thì không chê vào đâu được. Mặc dù cô ả rất lập dị nhưng nếu chịu giữ mồm thì không đến nỗi tệ đâu.”

    “Làm sao cậu biết được những điều vừa kể?” Kunikida thắc mắc.

    “Đã có thời cô nàng thay bạn trai như thay áo. Theo như một số nguồn tin đáng tin cậy thì người trụ được lâu nhất là một tuần, còn nhanh nhất là năm phút sau khi thằng bé tỏ tình. Thêm vào đó là lý do duy nhất mà cô ta dùng để sút mấy thằng khờ đó thẳng cẳng là “Tôi không có thời gian để giao du với người bình thường.”."

    Trông Taniguchi như là đang nói về quá khứ vậy. Sau khi để ý ánh nhìn của tôi, hắn bối rối:

    “Tôi nghe từ những người khác! Thật đó! Vì một lý do nào đó, cô ả không hề bác bỏ bất kì một lời tỏ tình nào. Cho đến năm thứ ba thì chuyện đó quá nổi tiếng rồi; vì vậy không còn thằng đực rựa nào dám mon men đến gần ả cả. Và tôi có cảm giác rằng lịch sử sẽ lặp lại tại cái trường cấp ba này. Tôi cảnh báo trước: đừng có dại mà đâm đầu vào. Đây là lời từ nhân chứng chung lớp với cô ta suốt ba năm liền đấy.”

    Sao cũng được, tôi chẳng có hứng thú với cô ta theo hướng đó.

    Taniguchi nhồi hộp cơm rỗng vào cặp, đoạn nói với một nụ cười nham nhở:

    “Nếu tôi phải chọn thì mục tiêu hàng đầu đằng kia kìa: Asakura Ryouko.”

    Taniguchi hất càm về phía đám con gái cách đây vài cái bàn. Ở giữa đám đang líu lo ríu rít ấy hiện rõ khuôn mặt cười tươi như hoa: Asakura Ryouko.

    “Theo tôi thì nàng chắc chắn đứng đầu danh sách “Hoa Khôi Năm Nhất”.”

    “Bộ ông đã điểm qua hết tụi con gái năm nhất rồi hả?”

    “Theo thang điểm từ A đến D; tin tôi đi, tôi chỉ nhớ tên của mấy em trong nhóm A thôi. Mà cậu nên nhớ rằng thời cấp ba chỉ có một – và tôi chỉ muốn hưởng thụ khoảng thời gian này hết mức có thể.”

    “Vậy là Asakura Ryouko hạng A?” Kunikida hỏi.

    “AA+ là đằng khác! Mở to mắt ra mà nhìn đi. Hơn nữa tính cách của nàng chắc chắn vượt xa những em khác.”

    Cho dù mặc kệ phần tự sướng của Taniguchi, tôi phải ngầm công nhận rằng Asakura Ryouko mang một vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn với Haruhi.

    Đầu tiên, Asakura rất đẹp, thêm vào đó là gương mặt luôn mang vẻ tươi cười và đầy vẻ quan tâm khiến nhỏ nhìn càng dễ mến hơn.

    Thứ hai, Taniguchi hoàn toàn không bốc phét về nhân cách của nhỏ. Trong mấy ngày nay, ngoại trừ nhỏ ra thì không còn một ai muốn tới gần Haruhi. Không cần biết Haruhi lỗ mãng đến đâu, nhỏ vẫn cố gắng nói chuyện với bà chằn lửa này, đến mức người ta có thể lầm tưởng nhỏ là lớp trưởng.

    Thứ ba, từ cách mà Asakura Ryouko trả lời những câu hỏi trong các tiết học, quý độc giả có thể dễ dàng nhận thấy được sự thông minh của nhỏ. Trả lời một trăm phần trăm chính xác – trong mắt các giáo viên thì nhỏ đúng là một học sinh mẫu mực điển hình.

    Tóm gọn lại là Asakura Ryouko được các bạn nữ trong lớp hâm mộ cực kì. Năm học chỉ mới bắt đầu được một tuần thôi mà nhỏ đã trở thành tâm điểm của đám con gái. Hoàn hảo đến mức như thể nhỏ từ trên trời rơi xuống vậy!

    So sánh với vẻ mặt cau có và sự cuồng-khoa-học-hư-cấu của Suzumiya Haruhi thì Asakura Rouyko đúng là sự lựa chọn hoàn hảo. Trớ trêu thay, cả hai vị thí sinh này đều ở vị trí quá cao để tên Taniguchi nhà ta có cửa mà trèo lên được. Thôi thì cứ mặc xác hắn.

    Vào tháng Tư năm ấy, Suzumiya Haruhi vẫn chưa có hành động gì bất thường. Đối với tôi thì tháng này khá thoải mái; chí ít đây cũng là một cách tận hưởng khoảng lặng trước khi bão nổi lên.

    Trong suốt khoảng thời gian đó, tôi đã vô tình chứng kiến một lô hành động rất ư là ngộ nghĩnh của Haruhi.

    Vì sao tôi lại nói vậy à?

    Minh chứng thứ nhất: Nhỏ thay kiểu tóc mỗi ngày. Hơn nữa, theo những gì tôi được thấy thì sự thay đổi này tuân theo một chu trình nào đó. Vào thứ hai, Haruhi xõa tóc tới trường, không buộc dây nhợ gì cả. Ngày tiếp theo, nhỏ để tóc đuôi ngựa. Tôi ghét phải công nhận điều này, nhưng kiểu tóc đuôi ngựa trông rất hợp với nhỏ. Sau đó, nhỏ để thêm một cái đuôi khác, rồi thêm một cái khác nữa; cho đến thứ sáu thì trên đầu nhỏ có tổng cộng bốn kiểu đuôi ngựa khác nhau buộc bằng ruy-băng. Điên quá!

    Thứ hai = 0, Thứ ba = 1, Thứ tư = 2 …

    Số đuôi ngựa tăng theo tỉ lệ thuận với số ngày tăng dần trong tuần; đến thứ hai tuần sau thì mọi việc sẽ bắt đầu lại từ đầu. Chẳng hiểu nhỏ đang làm gì nữa. Chiếu theo cách suy luận ban nãy thì vào Chúa Nhật, nhỏ sẽ có sáu kiểu tóc khác nhau trên đầu … Tò mò quá đi mất!

    Minh chứng thứ nhì: Lớp 1-5 và lớp 1-6 sẽ có chung tiết thể dục hàng tuần, nam nữ học riêng. Thường thì khi thay đồ, bọn con gái sẽ dùng lớp 1-5 còn lũ con trai chúng tôi sẽ sang lớp 1-6 để thay. Rất không may là, Haruhi thản nhiên thay đồng phục và hoàn toàn phớt lờ mấy thằng đực rựa đang đủng đỉnh đi ra khỏi lớp.

    Rõ ràng là nhỏ xếp chúng tôi ngang hàng với mớ rau củ quả!

    Đúng lúc đó thì Asakura Ryouko mời đám con trai đang sửng sốt, gồm cả tôi, ra ngoài. Nghe đồn từ mấy nhỏ dưới trướng của Asakura thì các nhỏ đã từng cố khuyên ngăn Haruhi và kết quả có vẻ không được khả quan cho lắm. Từ đó về sau, Haruhi vẫn tiếp tục giữ cái vẻ bất cần đời ấy và bắt đầu thay đồ. Mà dù có vậy đi nữa thì lũ con trai chúng tôi cũng chẳng được mãn nhãn; theo như lời thỉnh cầu của nhỏ Asakura thì nam sinh trong lớp phải ra ngoài ngay lập tức sau khi chuông báo tiết đổ.

    Thực tình mà nói thì thân hình của Haruhi cũng … À không có gì.

    Minh chứng thứ ba: Cứ y như rằng sau mỗi tiết thì nhỏ bốc hơi mất tiêu. Khi tiếng chuông vang lên thì nhỏ lại vơ lấy cái cặp rồi phóng thẳng ra ngoài. Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng nhỏ về nhà; sau này mới biết nhỏ đi gia nhập toàn bộ các câu lạc bộ của trường. Hôm nay thì nhỏ chơi bóng rổ, ngày mai thì nhỏ lại ngồi thêu gối, ngày mốt thì thấy nhỏ quơ quơ cây gậy trong đội khúc côn cầu. Theo như tôi nhớ thì nhỏ còn có mặt trong đội bóng chày nữa. Nói một cách chính xác là nhỏ tham gia từng câu lạc bộ một mỗi ngày. À, với thể lực đáng nể của nhỏ thì hiển nhiên các đội thể thao muốn giữ nhỏ lại, nhưng rốt cục họ lại bị từ chối thẳng thừng: “Bộ mấy người không thấy khó chịu khi phải lặp lại cùng một thứ mỗi ngày à?”. Kết quả là Haruhi không tham gia một hoạt động hay một câu lạc bộ nào cả.

    Nhỏ làm vậy để làm gì?

    Tin đồn về “con bé cá biệt năm nhất” lan truyền toàn trường gần như ngay lập tức. Chưa đầy một tháng, không ai không biết về Suzumiya Haruhi. Có thể có người không biết tên của vị hiệu trưởng đáng kính với sở thích ngắm-nữ-sinh-trong-bộ-đồng-phục-thủy-thủ kia nhưng cái tên Suzumiya Haruhi đã trở thành tiêu điểm để bàn tán của nhiều người.

    Tình huống cơ bản là vậy – với Haruhi là nguyên nhân chính – tháng Năm đã đến tự lúc nào.

    Tôi luôn nghĩ rằng vận mệnh còn không đáng tin bằng quái vật hồ Loch Ness(1); nếu vận mệnh, xuất hiện tại một nơi khỉ ho cò gáy nào đó, thực sự ảnh hưởng đến cuộc sống của con người, thì bánh xe số phận(2) của tôi đã bắt đầu quay.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (1) Quái vật hồ Loch Ness: là một hay một nhóm động vật chưa được xác định sống ở hồ Ness tại Scotland.

    (2) Bánh xe số phận: còn được gọi là Vòng quay định mệnh (Wheel of Fortune), xuất hiện trong các điển tích Ấn Độ cổ đại và thần thoại Hy Lạp. Trong các tác phẩm văn học,Vòng quay định mệnh thường được dùng để báo hiệu điềm xấu như sự sụp đổ và bi kịch. Có thể tham khảo thêm ở đây

    Góp ý tại đây
    Thảo luận tại đây
    Lần sửa cuối bởi nhongcon_pupa, ngày 02-05-2012 lúc 23:32.

  6. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    kén của nhộng - Cái Bang
    Bài viết
    3,884
    Xu
    194

    Mặc định

    Suzumiya Haruhi
    Tác giả: Nagaru Tanigawa
    Họa sĩ: Nozi Ito

    Quyển 01 - Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi
    Dịch giả: nhongcon_pupa
    Được dịch tại: www.tangthuvien.com

    Sau Tuần Lễ Vàng(1), tôi chầm chậm “leo bộ” đến trường với cái đầu mơ mơ màng màng không rõ hôm nay là thứ mấy. Người tôi sớm đầy mồ hôi vì nắng tháng Năm gay gắt; càng “tuyệt” hơn nữa khi phong cảnh cao vời vợi nơi đây kết hợp với khí trời một cách cực kì hài hòa, làm thằng tôi đây ướt sũng toàn thân. Nóng quá !

    “Chào Kyon ~”

    Có ai đó vừa vỗ vai tôi.

    Cái áo gi-lê của Taniguchi đang nằm vắt vẻo trên vai hắn; áo sơ mi nhăn nhúm và cái cà-vạt thì lệch hẳn sang một bên.

    “Nguyên tuần rồi cậu đi đâu vậy?”

    “Dắt đứa em về quê thăm ông bà.”

    “Chán vậy.”

    “Sao cũng được, còn ông?”

    “Đi làm thêm thẳng tiến ~”

    “Nhìn không ra ông là loại cần cù.”

    “Kyon, làm thế quái gì mà cậu lại mang em gái tới thăm ông bà? Ít nhất thì cậu cũng phải ra dáng một học sinh cấp ba chứ?”

    Nhân tiện, Kyon là tôi. Dì tôi là người đầu tiên đặt ra cái biệt danh đó. Vài năm trước, bà dì lâu-năm-không-gặp bỗng nói: “Kyon năm nay lớn quá ta!” Em tôi kết cái biệt danh đó và nó bắt đầu gọi tôi là Kyon. Theo dòng lịch sử, mấy thằng bạn trời đánh sau khi nghe được cách xưng hô của anh em nhà tôi thì chúng nó cũng “Kyon ới ời ~”. Kyon nghiễm nhiên trở thành biệt danh của tôi tại trường. Khỉ thật, tôi còn nhớ rõ lúc trước con bé em gọi tôi là anh.

    “Ờ thì truyền thống của gia đình tôi là vậy, đi thăm họ hàng trong Tuần Lễ Vàng”.” Tôi trả lời trong khi tiếp tục “leo bộ”.

    Mồ hôi làm người tôi ngứa ngáy.

    Taniguchi, vẫn nói dài nói dai như mọi khi, khoe rằng hắn đã gặp một số em xinh tươi tại nơi làm thêm và cách hắn lên kế hoạch để hẹn hò như thế nào … Thẳng thắng mà nói, trong từ điển của tôi, những chủ đề như “giấc mơ của tôi đẹp làm sao”, “con vật nhà tôi dễ thương lắm” là một trong những đề tài ngớ ngẩn nhất thế giới.

    Trong lúc Taniguchi bận độc thoại về cách hắn lên thời gian biểu trong việc hẹn hò nhiều em cùng một lúc, chúng tôi đã tới cổng trường.

    Như mọi khi, Suzumiya Haruhi ngồi phía sau tôi, nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Trên đầu nhỏ có hai cái búi; à, vậy ra hôm nay là thứ tư. Sau khi ngồi xuống – vì một lý do khó hiểu nào đó, có thể do tôi bị say nắng – tôi quay xuống bắt chuyện với Suzumiya Haruhi.

    “Ngày nào bạn cũng thay đổi kiểu tóc để người ngoài hành tinh chú ý à?”

    Nhỏ từ từ chuyển ánh nhìn trầm trọng sang mặt tôi, trông cứ như là rô bốt vậy.

    “Bạn để ý từ khi nào?”

    Cô nàng lạnh nhạt trả lời, nghe cứ như là đang nói chuyện với tảng đá vậy.

    Tôi ngừng lại một chút để nghĩ.

    “Để xem … cũng mới đây thôi.”

    “Vậy à.”

    Haruhi chống tay lên bàn, trông nhỏ có vẻ cáu.

    “Tôi nghĩ rằng mỗi ngày nên thể hiện một hình tượng khác nhau.”

    Một câu trả lời đàng hoàng!

    “Về màu sắc thì thứ hai sẽ là màu vàng, thứ ba màu đỏ, thứ tư màu xanh, thứ năm màu lục, thứ sáu màu hoàng kim, thứ bảy màu nâu và Chúa Nhật màu trắng.”

    Tôi nghĩ tôi có thể hiểu nhỏ đang nói gì.

    “Còn mấy con số? Thứ hai là 0 và Chúa Nhật là 6, đúng không?”

    “Ừ.”

    “Đáng lẽ thứ hai nên là số một chứ?”

    “Có ai hỏi ý kiến của cậu không?”

    “… Ừ nhỉ.”

    Nhỏ lại bắt đầu cau có. Có thể nhỏ không thỏa mãn với câu trả lời của tôi. Tôi tiếp tục giữ cái thư thế khó chịu này và ngôi yên.

    “Tôi đã từng gặp bạn bao giờ chưa? Cách đây rất lâu rồi ấy?”

    “Tôi không nghĩ vậy.”

    Vừa lúc đó thì thầy Okabe bước vào, cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc. Mặc dù chẳng có gì đáng ghi nhận nhưng đây có thể là một bước ngoặt lớn.

    Cơ hội duy nhất tôi có thể tán gẫu với Haruhi là khoảng thời gian bé xíu trước khi tiết một bắt đầu. Tất nhiên là tôi biết mình chiếm được phần địa lợi: ngồi ngay trước bàn của nhỏ; tôi chắc chắn rằng cơ hội để có thể nói chuyện với nhỏ của tôi lớn hơn bất kì thằng nào.

    Mặc dù vậy, tôi vẫn còn sốc khi nghe Haruhi trả lời tôi một cách đàng hoàng. Ban đầu tôi cứ tưởng nhỏ sẽ “Ngậm mồm lại thằng đần!” hay “Quay lên cho tôi nhờ!”. Có thể tôi cũng quái chẳng kém nhỏ, chỉ bằng vào việc tôi cố nói chuyện với nhỏ mỗi ngày.

    Vào ngày hôm sau, khi tôi vừa vào lớp và phát hiện mái tóc của nhỏ đã trở nên ngắn cũn cỡn, từ độ dài ngang eo nay đã trở thành ngang vai, thì tôi thực sự cảm thấy lúng túng. Ý tôi là, mặc dù để tóc như vậy hợp với nhỏ hơn, nhưng không phải vì mấy câu hôm qua mà nhỏ xén cả bộ tóc đấy chứ? Thật đáng ngờ!

    Khi tôi hỏi nhỏ về việc này,

    “Chẳng liên quan.”

    Nhỏ trả lời với vẻ cáu kỉnh thường ngày, không hề lộ ra một biểu hiện đặc biệt nào cả. Nhỏ cũng chẳng có ý định giải thích.

    Không sao, tôi cũng phần nào đoán được tình trạng này.

    “Có phải lúc trước bạn tham gia hết các câu lạc bộ trong trường?”

    Kể từ ngày đó, trò chuyện qua loa với nhỏ trước tiết một trở thành một thói quen thường ngày của tôi. Hiển nhiên là nếu tôi không bắt chuyện thì nhỏ cũng chẳng buồn chủ động mà nói. Một điều đáng chú ý khác nữa là nếu tôi bắt đầu lan man qua những chủ đề như “chương trình TV tối qua thế nào” hay “thời tiết hôm nay đẹp quá hén” – những chủ đề mà cô nàng đánh giá là ngu ngốc – thì Haruhi hoàn toàn phớt lờ tôi. Vì vậy, tôi thường phải chọn lọc ra những chủ đề thú vị hơn, chẳng hạn như:

    “Cậu thấy câu lạc bộ nào vui nhất? Tôi đang định tham gia vài cái đây.”

    “Chả có cái nào”. Haruhi trả lời dứt khoát. “Hoàn toàn không.”

    Nhỏ lặp lại điều này một lần nữa rồi thở ra nhè nhẹ. Nhỏ đang thở dài à?

    “Cứ tưởng lên cấp ba thì sự tình sẽ khá hơn. Suy cho cùng thì hệ thống này cũng chỉ là giáo dục bắt buộc. Chẳng có gì thay đổi hết! Xem ra tôi vào nhầm trường rồi!”

    Nè cô nương, những tiêu chuẩn mà cô đặt ra để vào một trường là gì?

    “Câu lạc bộ thể thao hay văn hóa gì cũng như nhau hết. Phải chi có một cái gì đó đặc biệt trong trường …”

    “Mà cậu cũng đâu có quyền để phán một câu lạc bộ là bình thường hay không đúng không?”

    “Ngậm mồm lại. Nếu tôi thích câu lạc bộ đó, nó đặc biệt; còn không thì miễn.”

    “Ừ. Tôi đoán rằng cậu sẽ nói vậy.”

    “Xì!”

    Nhỏ giận dữ quay mặt đi, đánh dấu chấm hết cho cuộc đối thoại hôm đó.


    Nhỏ giận dữ quay mặt đi, đánh dấu chấm hết cho cuộc đối thoại hôm đó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Vào một ngày đẹp trời khác:

    “Nghe đồn rằng cậu đã đá hết tất cả bồ bịch của cậu?”

    “Cậu có quyền gì mà chất vấn tôi?”

    Nhỏ vuốt tóc rồi nhìn thẳng mặt tôi bằng đôi mắt đen láy. Thiệt tình, mấy hôm nay, vẻ mặt cau có này thường xuất hiện hơn bất cứ khi nào hết.

    “Taniguchi nói vậy với cậu hả? Thật tình không thể ngờ được là tôi lại bị xếp chung lớp với thằng đần đó bốn năm nay, ngay cả khi tôi đã tốt nghiệp cấp hai. Có phải nó là một thằng bám đuôi biến thái không?”

    “Tôi không nghĩ vậy.” Tôi nghĩ.

    “Tôi không quan tâm cậu đã nghe những gì, nhưng đúng là như vậy.”

    “Không có anh chàng nào mà cậu muốn hẹn hò nghiêm túc sao?”

    “Không.”

    Có lẽ bác bỏ hoàn toàn là châm ngôn của nhỏ.

    “Bọn chúng là một lũ đần, tôi chẳng thể nào nghĩ đến việc hẹn hò một cách nghiêm túc với chúng. Đứa nào cũng như đứa nấy, đều hẹn tôi đến trạm xe lửa vào sáng Chúa Nhật, rồi, chắc chắn rằng, đi xem phim hay đến công viên giải trí hoặc đi chơi bóng, ăn trưa rồi đi uống nước, cuối ngày thì lại nói “mai gặp lại”.”

    Làm vậy thì đâu có sai phạm gì đâu, tôi nghĩ thầm. Mà nếu Haruhi nói điều đó có vấn đề, thì ắt hẳn đó là vấn đề của cô nàng.

    “Và lần nào cũng vậy, tại sao bọn chúng lại ngỏ lời qua điện thoại chứ? Cái quỷ gì vậy? Những điều quan trọng như vậy thì phải trực tiếp nói với nhau mới đúng!”

    Tôi có thể thông cảm với bọn họ. Đối với một quyết định quan trọng như vậy – ít nhất là đối với họ - tỏ tình với người như Haruhi thì làm thế quái nào mà chẳng lo lắng. Tôi dám cá rằng họ đã bắt đầu sa sút tinh thần khi thấy vẻ mặt của nhỏ rồi!

    “Ừ, cậu nói đúng. Tôi sẽ trực tiếp mời cô gái đó đi chơi.”

    “Ai quan tâm tới cậu chứ!”

    … Tôi đã làm gì sai à?

    “Vấn đề là, có phải mọi thằng đàn ông trên quả đất này đều là thứ vô dụng không? Tôi vẫn đang thắc mắc điều đó từ hồi cấp hai đây.”

    Giờ vẫn vậy!

    "Thế cậu thích mẫu người ra sao? Người ngoài hành tinh à?”

    “Hoặc là một sinh vật nào đó tương tự. Nam hay nữ gì cũng được.”

    “Tại sao cậu cứ cố nhấn mạnh về việc không phải là con người chứ?”

    Haruhi nhìn tôi một cách khinh bỉ khi nghe câu hỏi đó.

    “Bởi vì làm người không vui chút nào!”

    “Cậu … Thôi sao cũng được.”

    Ngay cả tôi cũng không thể phản đối tư tưởng của Haruhi: nếu cô nàng siêu xinh này quả thực biến một giống loài khác thì tôi cũng cho rằng điều đó khá hay. Nếu chân tướng của Taniguchi, kẻ đang ngồi gần đây và rình mò Haruhi và tôi, lại là một điệp viên từ tương lai thì điều đó còn hay hơn. Nếu Asakura Ryouko, người nãy giờ nhìn tôi và mỉm cười, có sức mạnh siêu nhiên thì cuộc đời học sinh này còn gì vui bằng.

    Dù sao đi nữa, những điều đó không có thật. Mà nếu chúng có thật đi nữa thì chúng cũng sẽ không xuất hiện trước mắt loài người mà nói rằng: “Xin chào, tôi là một người ngoài hành tinh chính hiệu.”

    “ĐÓ LÀ VÌ SAO!”

    Haruhi đột ngột xô ngã chiếc ghế và đứng phắt dậy, đồng thời khiến mọi người trong lớp tập trung ánh mắt lên cô lần nữa.

    ‘ĐÓ LÀ VÌ SAO TÔI ĐANG CỐ HẾT SỨC ĐÂY!”

    “Xin lỗi mấy đứa thầy tới trễ!”

    Thầy Okabe luôn-lạc-quan vội vã bước vào. Khi thầy thấy cả lớp đang nhìn chằm chằm vào Haruhi đang đứng đó, nắm chặt tay, mắt nhìn lên trần, trông thầy cũng ngạc nhiên không kém và đứng yên đó.

    “E hèm … Tiết học sắp bắt đầu rồi!”

    Haruhi ngồi xuống ngay lập tức và bắt đầu nhìn cái góc bàn. Phù!

    Tôi quay người lên trong lúc mọi người lục tục chuyển hướng nhìn lên bảng. Thầy Okabe, rõ ràng là còn bị mất phương hướng do vụ việc vừa rồi, loạng choạng bước lên bục và ho nhẹ.

    “Xin lỗi, thầy tới trễ. Vậy, tiết học bắt đầu!”

    Cuối cùng không khí lớp học bình thường trở lại – tất nhiên là loại không khí bình thường nhàm chán mà Haruhi ghét nhất!

    Có thể đời là vậy chăng?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    (1) Tuần lễ vàng (Golden Week): là khoảng thời gian người Nhật Bản được nghỉ lễ một tuần do có bốn ngày lễ lớn tại Nhật. Tham khảo thêm tại đây

    Góp ý tại đây
    Thảo luận tại đây
    Lần sửa cuối bởi nhongcon_pupa, ngày 02-05-2012 lúc 23:40.

  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Jun 2009
    Đang ở
    kén của nhộng - Cái Bang
    Bài viết
    3,884
    Xu
    194

    Mặc định

    Suzumiya Haruhi
    Tác giả: Nagaru Tanigawa
    Họa sĩ: Nozi Ito

    Quyển 01 - Nỗi sầu muộn của Suzumiya Haruhi
    Dịch giả: nhongcon_pupa
    Được dịch tại: www.tangthuvien.com

    Dù vậy thì trong thâm tâm, tôi rất muốn được như Haruhi.

    Nhỏ vẫn còn khát vọng mãnh liệt rằng một ngày nào đó, nhỏ có thể gặp được một thế lực siêu nhiên đến từ thế giới khác, cũng là điều mà tôi đã phủ nhận từ rất lâu rồi; và nhỏ vẫn tiếp tục cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện đó. Đây là lý do vì sao Haruhi làm những chuyện như vẽ địa đồ lên sân, sơn những ký hiệu kỳ lạ lên nóc nhà và dán bùa lên khắp trường.

    Haiz …

    Tôi không biết từ khi nào Haruhi đã bắt đầu làm những trò lạ thường rồi để cho thiên hạ đồn rằng nhỏ là một kẻ lập dị. Ngồi chờ thì biết bao giờ sung mới rụng; vậy thì, tội gì mà không làm thử vài cái lễ tế để gọi chúng ra? Trớ trêu thay, không có gì xảy ra vào ngày hôm đó cả. Có lẽ đó là nguyên nhân tại sao Haruhi luôn có thái độ “nhìn đời bằng nửa con mắt” như vậy?

    “Ê Kyon.”

    Sau khi tan học, Taniguchi, cùng với bộ mặt hoang mang của hắn, tấn tôi vào góc tường. Thiệt tình, Taniguchi à, nhìn mặt ông đần ra y như những gì Haruhi miêu tả đó.

    “Im lặng! Tôi không quan tâm những gì cậu định nói. Thú nhận đi, cậu đã dùng bùa chú gì?”

    “Bùa chú gì???”

    Công-nghệ-siêu-cao-cấp thường bị hiểu nhầm với phép thuật! Câu nói này bỗng xuất hiện trong đầu khi tôi đang hỏi ngược lại Taniguchi.

    “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Suzumiya Haruhi nói chuyện với ai lâu như vậy! Mấy người nói gì vậy?"

    Ừ nhỉ, chúng tôi đã nói những gì? Hình như là tôi chỉ hỏi nhỏ vài câu bình thường thôi mà.

    “Đây đúng là hiện tượng lạ!”

    Vẻ châm biếm trên gượng mặt Taniguchi hiện ra rõ mồn một cho dù hắn có cố gắng lấp vào đó bằng vẻ ngưỡng mộ giả tạo đi chăng nữa. Sau đó Kunikida xuất hiện sau lưng hắn.

    “Thì tại Kyon đó giờ toàn cặp với mấy cô nàng kỳ lạ mà.”

    Này này đừng có nói mấy chuyện dễ gây hiểu lầm chứ.

    “Cặp hay không cặp không quan trọng. Điều khiến tôi không hiểu là tại sao Suzumiya Haruhi lại chịu nói chuyện với cậu? Tôi hoàn toàn không hiểu.”

    “Có khi tại Kyon kỳ lạ không kém bạn ấy?”

    “Ừ có thể lắm. Suy cho cùng thì đâu đứa nào có biệt danh là Kyon lại bình thường.”

    Ôi cái thằng bố láo đừng có Kyon này Kyon nọ nữa! Gọi ông bằng tên thật đê! Ít nhất thì ông đây muốn được gọi là “Anh hai”!

    “Mình cũng muốn biết nữa!”

    Giọng nói thứ tư vang lên trong trẻo. Ngẩng đầu lên và đập ngay vào mắt tôi là gương mặt đang cười một cách ngây thơ của Asakura Ryouko.

    “Mình đã cố nói chuyện với bạn Suzumiya một vài lần rồi nhưng không có tác dụng mấy. Bạn có thể dạy mình cách trò chuyện với bạn ấy không?”

    Tôi giả bộ như đang suy nghĩ; thật ra thì tôi chẳng nghĩ ra được cái gì cả.

    “Mình không biết.”

    Nghe đến đây, Asakura lại cười:

    “Thú thật thì mình cảm thấy nhẹ nhõm lắm. Bạn ấy cứ tự cô lập bản thân mãi, vì vậy thật tuyệt vời khi bạn có thể kết bạn với bạn ấy.”

    Asakura Ryouko quan tâm đến học sinh cùng lớp như lớp trưởng vậy, à, mà nhỏ chính là đương kim lớp trưởng mà. Sau vài tuần, chức vụ đó được giao cho nhỏ ngay lập tức.

    “Bạn à?”

    Tôi lắc lư đầu một cách vô thức. Có đúng là vậy không? Vẻ mặt duy nhất của Haruhi khi nói chuyện với tôi là cau có!

    “Bạn cần phải tiếp tục giúp đỡ Suzumiya để bạn ấy có thể hòa nhập với lớp. Chúng mình cùng chung một lớp mà, vậy từ giờ mình trông cậy vào bạn nhé.”

    Haiz … Ngay cả khi nhỏ nói vậy, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

    “Nếu mình có việc gì cần nói với bạn Suzumiya, mình sẽ nhờ bạn chuyển lời giùm.”

    Từ từ đã! Tôi không phải là người phát ngôn cho cô!

    “Làm ơn?” Asakura Ryouko hỏi một cách thành khẩn với hai tay chắp lại.

    Đối mặt với điều thỉnh cầu của nhỏ, tôi chỉ biết ậm ờ trong miệng. Hiển nhiên là nhỏ chớp ngay cơ hội đó và xem như tôi đã đồng ý, cười một cái thật tươi rồi quay về “bầy đàn con gái” của nhỏ. Sau khi bị từng ấy đứa con gái nhìn, lòng tôi chới với như đang bị thả rơi tự do.

    “Kyon à ~ Chúng mình là bạn tốt đúng không?” Taniguchi nhìn tôi một cách ngờ vực.

    “Cái quỷ gì đang diễn ra thế này?”

    Ngay cả Kunikida, người đang nhắm mắt và khoanh tay lại, gục gặc đầu.

    Sặc tiết mất! Sao quanh tôi là một lũ đần thối thế này?

    Có vẻ như một vị đáng kính nào đấy đã ban hành sắc lệnh rằng mọi học sinh nên thay đổi chỗ ngồi của mình hằng tháng. Vì vậy, vị lớp trưởng đáng kính cũng không kém của chúng ta, Asakura Ryouko, viết số bàn ghế trong lớp lên những tờ giấy nhỏ và cho chúng tôi bốc thăm để chọn chỗ mới. Cuối cùng thì tôi được ngồi cạnh cửa sổ ở dãy bàn áp cuối. Tất cả mọi chuyện sẽ trở nên hoàn hảo nếu người ngồi sau tôi không phải là cô-luôn-cau-mày Haruhi.

    “Vì sao chưa có chuyện gì đáng chú ý xảy ra hết? Kiểu như học sinh cấp thấp mất tích từng đứa một, hay một vài giáo viên bị giết trong phòng kín chẳng hạn?”

    “Đừng có mà trù ẻo!”

    “Tôi gia nhập Hội Nghiên Cứu Những Điều Huyền Bí.”

    “Ố là la. Rồi sao?”

    “Một lũ đần thối. Chẳng có gì hay ho cả! Vả lại, mặc dù chúng nó là một lũ ghiền tiểu thuyết trinh thám nhưng chả có đứa nào ra dáng một thám tử thực thụ cả.”

    “Không phải đó là chuyện bình thường ư?”

    “Tôi đã đặt hy vọng vào Hội Nghiên Cứu Những Hiện Tượng Siêu Nhiên.”

    “Vậy à?”

    “Hóa ra bọn họ lại là một đám thuần lý thuyết. Muốn cười lắm hả?”

    “Không hẳn.”

    “Chán quá! Sao trường này không có một cái câu lạc bộ nào cho ra hồn hết vậy?”

    “Ngồi nói suông thì không được gì đâu.”

    “Tôi cứ tưởng sau khi vào đây thì sẽ kiếm được vài ba cái câu lạc bộ hết xẩy chứ! Thiệt tình, giống như cậu muốn vào đội bóng quốc gia nhưng lại phát hiện cái trường này còn không có nổi một đội bóng vậy."

    Hiện giờ trông Haruhi như một nữ thần báo tử đang chuẩn bị xông pha nơi cửa chùa để quậy tưng lên vậy. Nhỏ nhìn trời một cách chán nản rồi thở hắt ra một cái rõ to.

    Tội nghiệp hay không tội nghiệp đây?

    Tôi cũng chẳng biết cái câu lạc bộ lý tưởng của Haruhi là gì. Có lẽ ngay chính bản thân nhỏ cũng không biết. Nhỏ chỉ đơn thuần là muốn được làm một cái gì đó thú vị thôi. Nhưng “cái gì đó thú vị” là cái gì? Liệu có phải dính dáng tới vụ án mạng bí ẩn nào không? Tìm kiếm UFO? Luyện bùa ngải? Tôi nghĩ nhỏ cũng không biết.

    “Không có cái nào phù hợp cũng không sao.”

    Tôi quyết định nêu lên suy nghĩ của mình.

    “Xét về mặt thành quả, một số người thường bằng lòng với những gì họ đang có. Mặt khác, có một số lại không như vậy; họ sẽ cố sáng tạo hoặc phát hiện những điều mới lạ để phát triển nền văn minh hiện tại. Nếu có người muốn bay, họ tạo ra máy bay. Nếu có người muốn đi lại dễ dàng hơn, họ tạo ra xe cộ, tàu hỏa. Mặc dù vậy, những thứ ấy chỉ có thể được tạo ra bởi những người có tài năng đặc biệt. Chỉ có thiên tài mới có thể chuyển hóa những hình ảnh ấy thành hiện thực. Người bình thường như chúng ta chỉ nên sống sao cho có ý nghĩa thôi. Chúng ta không nên hành động bốc đồng chỉ vì chúng ta cảm thấy muốn phiêu lưu."

    “Im mồm.”

    Haruhi cắt ngang bài diễn thuyết tuyệt vời của tôi và quay mặt sang hướng khác. Trông nhỏ có vẻ ủ rũ. Mà nhỏ khi nào chẳng thế? Tôi cũng đã sớm quen với việc này rồi.

    Có thể cô nàng này chẳng quan tâm đến thứ gì trên đời – trừ khi thứ ấy có liên quan đến siêu năng lực vượt trội lẽ thường. Dù sao đi nữa Trái Đất cũng chẳng có mấy thứ đó. Không hề có.

    Định luật vật lý muôn năm! Nhờ mi mà loài người chúng ta sống bình yên.

    Tôi là người bình thường, đúng không?

    Có gì đó đã phát động điều này.

    Không phải là do đoạn đối thoại phía trên, đúng không?

    Rốt cuộc, bão đã nổi lên rồi!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý tại đây
    Thảo luận tại đây
    Lần sửa cuối bởi nhongcon_pupa, ngày 02-05-2012 lúc 23:45.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status