TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Kết quả 1 đến 1 của 1

Chủ đề: [đô thị]Máy bay

  1. #1
    Ngày tham gia
    Oct 2007
    Đang ở
    nhà tui
    Bài viết
    3,421
    Xu
    0

    Mặc định [đô thị]Máy bay

    máy bay


    Ông Phí về hưu từ năm 50 tuổi, nay đã được ba năm rồi.
    Xí nghiệp ông Phí làm việc là hợp tác xã, làm việc tới năm 60 tuổi mới được nhận đủ lương hưu nên giờ ông chỉ nhận được mức lương hưu tối thiếu. Đảm bảo ông Phí có cái ăn. Ông cũng không có gánh nặng gì. Vợ ông đã bỏ rơi ông lâu rồi. Đứa con trai duy nhất của ông hình nhưmột diễn viên khá đắt sô, thường đi một hai tháng mới về nhà một lần. Bất chợt khi anh ta trở về nhà cũng như một diễn viên đang đóng phim vậy, hoặc là đầu tóc bóng lộn, quần áo sang trọng như một ông chủ lớn, đi chiếc xe li mô sin, và hiển nhiên trong xe còn có một phụ nữ nữa. Hoặc là, xuất hiện trước mặt ông Phí với đầu bù tóc rối, ăn mặc nhàu nhĩ như một tên vô gia cư, vừa thấy bố mình mở cửa là chẳng chào hỏi một câu, chạy vào vào phòng và ngủ liền một mạch ba ngày. Câu đầu tiên khi anh ta tỉnh dậy là: “Bố, cho con bát mì ăn liền.”


    Ông Phí ôn tồn nói với con trai: “Con à, tốt xấu gì con cũng nên lấy một đứa, nó sẽ hầu hạ con.”

    “Cưới vợ làm chi, để nàng ở nhà hầu hạ bố sao? Bố khỏe mạnh thế này, mà con cũng không thiếu cái đó.”

    “Con…e hèm!”

    Ông Phí cũng muốn có cháu, nhưng lại thấy vẻ đáng thương của đứa con trai lại không nói ra miệng được.

    Ông Phí không biết con mình làm nghề gì, ông cũng không hỏi. Ông có hỏi cũng vô dụng, con nó không lo gia đình, lúc bé không dạy dỗ, lớn càng khó bảo, hiện tại càng không thể quản nổi, tốt nhất là không hỏi. Huống chi con ông cũng không giết người cướp của, buôn bán ma túy, càng không tham ô hối lộ, trước nay đứa con trai của ông cũng không gây phiền hà gì cho ông, trước giờ cũng chưa gây chuyện gì, cho nên ông cũng đành thuận theo nó.

    Hồi đầu ông Phí còn nhớ dặn dò con trai: “Nhớ không được làm việc phạm pháp.” Sau này, ông Phí cảm thấy câu này có vẻ vô nghĩa, nên cũng không nhắc lại nữa.

    Ông phí nghĩ thầm, con đã lớn, tự nhiên sẽ hiểu được đàn ông phải thành gia lập nghiệp.

    Thực tại, ông Phí rất thanh nhàn, mặc dù chỉ có một cái TV cùng một con chó làm bạn với ông. Mỗi sáng sớm hoặc xế chiều ông Phí lại dắt chó dạo phố, một là dắt chó đi dạo, hai là một chút nhu yếu phẩm, phần lớn thời gian còn lại ông dành để xem TV.

    Ông không xem TV để giết thời gian, thông qua xem TV, ông biết rất nhiều chuyện, ví dụ như mở một công ty tư nhân biết bao gian nan. Ông nghĩ, con trai cõ lẽ còn không tìm được một đứa con gái hợp ý. Nhưng sớm muộn nó cũng tìm được. Nhưng ông không thể không lo lắng, điều này khiến ông buồn bực.

    Dù buồn bực, nhưng ngày ngày lại cứ thế trôi qua.

    Sau bữa cơm trưa, ông Phí thường đi tới đầu phố, đứng xem những ông bạn hưu trí chơi poker, chơi cờ, tán dóc. Nhưng ông luôn lặng lẽ. Bởi vì ông không biết chơi poker, cũng chẳng biết chơi cờ, thuần túy là tìm chút náo nhiệt thôi. Nhưng ông lại luôn nghe hiểu nội dung tán gẫu, cô ca sĩ phòng trà nào hát hay, có mấy quán cắt tóc gội đầu mới mở, còn có chút chuyện dật gân kỳ thú xảy ra trong thành phố, vị quan tham nào đó bị bắt, ông Phí đều nghe hiểu cả. Nghe hiểu thì nghe hiểu, song ông tuyệt đối không góp lời, ông chỉ lẳng lặng lắng nghe. Trong số họ có người quen ông, nhưng bọn họ tựa hồ cũng chẳng biết con ông làm nghề gì, nhưng bọn họ biết anh ta còn chưa tìm được vợ, nhưng cũng không bàn luận về con ông, sợ ông Phí nghe được. Họ không sợ ông Phí, nhưng lại sợ con ông Phí, thử nghĩ xem, con ông Phí khi trì đi giày da, mặc âu phục xuất hiện ở đầu phố, nếu con ông Phí là xã hội đen thì sao, sẽ không hay, cho nên họ đều không bàn luận về con trai ông. Tuy con trai ông Phí đôi lúc rất nghèo, đôi lúc rất sang trọng, sai biệt không cách nào hình dung, nhưng những người biết con ông Phí đều không dám bàn luận về con ông.

    Vì thế, khi ông Phí không có ở đó, không nhất định họ không bàn luận về con ông.

    Kỳ thực, ông Phí vẫn luôn hy vọng. hy vọng có một ngày con trai ông mang một nàng dâu về nhà, hoàn thành đại nghiệp truyền tông. Đây là mong ước chính đáng của tất cả cha mẹ, ông Phí cũng không phải ngoại lệ.

    Nếu con trai ông dẫn một cô con dâu về, cái chỗ ông ở bây giờ mới có thể gọi là cái nhà, không có đàn bà sao có thể gọi là nhà được?

    Thực ra, ông Phí hi vọng mình thấy được điều này khi mình còn sống.

    Ông Phí là một thợ cơ khí, xí nghiệp nơi ông làm cũng thay đổi theo thời gian, từ lúc ông là thợ quai búa, tới lúc họ bùng búa máy, rồi mua máy cán. Xí nghiệp chuyển sang công ty cổ phần, ông Phí không có tiền mua cổ phần nên phải nghỉ không lương, chờ ngày về hưu chính thức. Ông vốn là một thợ cơ khí khỏe mạnh, lại không có tật xấu gì, cho nên thân thể ông tráng kiện như thanh niên, có thể nói là vô cùng khỏe mảnh. Từ lúc người bạn đời rời ông đi năm năm trước, ông đã không có cơ hội động vào một người đàn bà nào, nhưng ông vẫn không mộng tinh bao giờ -- đệm giường sạch sẽ là minh chứng hùng hồn nhất.

    Ông bây giờ lo lắng khó chịu, nghĩ ra một biện pháp cũ rích là ra phố nghe người ta thảo luận.

    “Thời nay ai mà còn chịu khổ nữa, ha ha, bỏ 100 NDT rat rung tâm mát xa tìm một cô em, ha ha, sướng.”

    “Gội đầu tẩm quẩn cũng có, tìm gái không cần tới khu mát xa.”

    Đương nhiên ông Phí biết bọn họ nói gì, ông vẫn yên lặng lắng nghe như thường, không nói một lời.

    “Bên ngoài quán gội đầu nhan nhản.”

    “Một người đàn ông, bốn mùa không động tới phụ nữ, liệu nhẫn nổi không?”

    “Vậy nếu không gội đầu mà muốn làm chuyện kia, mấy cô gái đó có làm không?”

    “Ối trời, cuộc sống khó khăn, đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”

    “Ài, bây giờ lắm trộm cướp lắm.” Một người đột nhiên nói.

    “Bây giờ cái gì mà không nhiều, cướp nhiều, trộm nhiều, bán dâm cũng nhiều…”

    “Gà nhiều thì vịt cũng nhiều, ha ha ha.”

    Nơi đầu phố, mọi người nói chuyện rôm rả cũng nhiều chủ đề. Nhưng ông Phí lại nghe không hiểu vài từ. Ví dụ người vừa rồi nói, gà là chỉ kỹ nữ, nhưng vịt là gì?

    Ông muốn hỏi người đó xem, nhưng mọi người đều không hỏi, xem ra ai cũng hiểu cả, nhưng ông Phí lại không biết vịt là gì.

    Ông muốn mở miệng hỏi, nhưng lời tới cổ rồi lại nuốt trở về.

    Vậy là mấy ngày liền, ông để dành thời gian xem TV, cố gắng tìm ra đáp án qua TV. Nhưng ngôn từ trên TV đều là chính thống nghiêm túc, nào có nói về các hiện tượng xấu.

    Sau này, ông Phí dần quên lãng chuyện này.

    Chẳng mấy chốc đã tới ngày lễ của những người cha.

    Con trai đột nhiên về nhà, lần này anh ta mặc mọt bộ đồ âu. Một chiếc Cadillac dừng trước cửa kéo theo nhiều ánh mắt dòm ngó.

    Mới bước vào nhà, con trai đã noí: “Bố, hôm nay là ngày lễ của những người cha, con đếm thăm bố đây.”

    “Bố khỏe. Trung Quốc chúng ta từ khi nào cũng theo lịch tây rồi?”

    “Cũng mới theo thôi bố à.” Con trai nói.

    “Uhm, bố cũng chẳng thèm ngày này ngày nọ, nhưng là…”

    “Nhưng sao?” Con trai khó hiểu nhìn bố mình.

    “Nhưng là, con lúc nào mới tìm vợ chứ?” Ông Phí vẫn nói, rốt cuộc là cha và con, ông ngập ngừng đôi chút rồi cũng nói ra.

    Con trai ngập ngừng rồi nói: “e hèm, bố, chuyện của con bố không phải lo, bố cứ chăm lo cho mình là được.”

    “Tao là bố mày, tao không thể tiếp tục xem tới cái tuổi này mà mày vẫn chưa vợ.” Ông Phí lập tức phản pháo.

    “Bố, con nói với bố rồi, con không thiếu gì cả.”

    Đối diện với ông Phí thúc ép, đứa con trai tựa hồ vẫn bình tĩnh.

    “Mày không thiếu, nhưng tao thiếu.” Ông Phí vội vàng: “Tao nuôi mày lớn ngần này, vậy mà mày chẳng làm nên tích sự gì.”

    “Bố, con biết, bố một mình, không chỗ phát tiết, được, hôm nay con đến thăm bố giúp bố hạ nhiệt, đi, bố, con đưa bố 100 NDT, bố đi trung tâm tắm hơi mát xa, đi, tắm táp.”

    Ông Phí khó hiểu nhìn con trai: “Hôm qua bố đi tắm mất có 2 NDT mà.”

    “Không, bố đi, Bố đi chỗ đó, tìm cái đó.”

    Con trai nói rồi lấy ra 100 NDT đưa cho ông.

    Đột nhiên, ông Phí hiểu, ông nhận 100 NDT, nhìn kỹ, rồi ném vào mặt thằng con trai.

    “Thằng hỗn xược, tao muốn bế cháu cơ.” Ông Phí gầm lên.

    Nhưng mà, nháy mắt, thằng quý tử của ông đã biến mất, chỉ còn đồng 100 NDT vứt lại trong phòng.

    Ông Phí mở cửa, chỉ còn kịp thấy chiếc Cadillac đang lao đi xa.

    Tới chiều ông Phí vẫn còn tức. Ông nghĩ, con trai sao không hiểu cho nguyện vọng mãnh liệt là được ôm cháu nội chứ.

    Ông lại lang thang tới đầu phố, nhìn nhóm người túm năm tụm ba, họ vẫn như thường lệ, có nhóm chơi cờ, chó nhóm chơi poker, có nhóm lại nói chuyện tán dóc. Ông lặng khẽ đi tới phía sau một nhóm người đang nói chuyện, chợt nghe có người nói: “Uhm, các ông biết con trai ông Phí làm nghề gì không? Nó nha, nó là vịt.”

    Ông Phí vẫn như bình thường, tai ông nghe rõ ràng, đồng thời, ông còn thính hơn bình thường, vì ông muốn biết rốt cục con mình làm nghề gì. Nhưng ông lại nghe được nhi tư là vịt, vịt là gì?

    “Vịt là gì?” Lần này quả nhiên có người hỏi.

    “Vịt là điếm đực.”

    Ông Phí sốc, đầu ông như muốn nổ tung. Ông cố nén, cố chịu đựng mới không ngã vật ra.

    Ông không biết mình đã về nhà thế nào.

    Ông Phí suy sụp. Ông tìm từ trong ngăn tủ ra một bình rượu để lâu, đó là quà một đứa cháu ngoại mua cho ông từ nông thôn lên. Sau này ông Phí không cho phép các cháu mua rượu tặng ông. Ông Phí nói ông sẽ không uống rượu, cũng không muốn học uống rượu. Lần này ông Phí lại muốn uống. Thế là ông lục tìm bình rượu duy nhất trong nhà.

    Ông mở bình, không chờ tới khi mùi thơm của rượu xộc lên, miệng ông đã bịt kín miệng bình. Ông ngẩng cổ, tu ừng ực, một hơi tu hết nửa bình rượu.

    Tựa như uống thuốc bắc, ông không cảm thấy thống khổ, cũng chẳng có cảm giác cay.

    Ông Phí nói: “Sống nửa đời rồi, giờ mới biết tới rượu.”

    Lúc này ông Phí thấy hối hận, hối hận vì mình chưa từng uống rượu trong quá khứ.

    Ông lại uống tiếp hớp thứ hai, lần này ông sặc.

    Ông ho húng hắng, cổ họng bỏng rát, đau đớn. Nhưng rượu vẫn tiếp tục chảy xuống dạ dày.

    Chiếc bình không như một con quay, rơi xoay mòng mòng trên nền, lăn lông lốc tới góc tường.

    Mắt ông mờ đi. Ông nhìn lại cái nhà của ông. Nhà này có gì chứ? Chỉ là bốn vách tường. Ngay cả một bức tranh trẻ con cũng đã đen nhẻm vì gáu bẩn.

    Ông Phí cảm thấy giận dữ vô cớ.

    Ông đột nhiên tiến lên một bước, xé cái tranh trẻ con xuống – xoẹt, bức tranh chia đôi.

    “a….” Ông thét to lên.

    Tiếng thét của ông kì dị, khủng bố, khiến con chó sợ hãi sủa: “Gâu gâu, oẳng! gâu gâu gâu! Gâu, oẳng oẳng!”

    Ông Phí ngã lăn, nhìn vào con chó đang không hiểu vì sao chủ mình buồn.

    Ông Phí đột nhiên ngồi bật dậy. Trời dần tối sầm lại. Ông cũng không hay biết.

    Đột nhiên một cơn gió mùa thu quét đến, ông thấy có gì đó cứng cứng trên mặt. Ông vươn tay ra bắt lấy. Sờ qua, không giống giấy phổ thông, ông tiện tay kéo ra nhìn, ah, ra là tờ tiền 100 NDT.

    Ông nhớ ra rồi, là tờ tiền mà con trai đưa cho ông.

    Lúc này ông Phí mới cảm thấy toàn thân nóng bừng, mỗi lỗ chân lông như muốn phún hỏa. Tiếng thằng quý tử lại vang lên trong tai ông: “Bố đi hạ hỏa, tắm táp….”

    “Phải, là nên đi hạ hỏa, nên đi tắm táp.” Ông phí tự nói với mình.

    Quỷ xui thần khiến thế nào ông lại đi ra cửa, tuy bước đi lảo đảo, nhưng dục vọng mãnh liệt khu sử ông ra phố.

    Trên phố, ánh đèn nhập nhoạng, các cửa hàng buôn bán đèn đóm sáng rực. Đặc biệt là những ma nơ anh mặc đồ model rất là dễ nhìn, cánh tay plastic trắng lộ ra vẻ giả tạo. Vốn là nó bình thường, nhưng sao hôm nay như là trêu chọc ông vậy nhỉ.

    Ông Phí tự nhủ: “Đúng, nên đi tắm.”

    Ông chạy qua từng cửa hàng. Ngẫu nhiên, có một hai cô giá xinh đẹp ỉ ôi bước theo những ông chủ giàu có vào nhà hàng.

    “Ai, đúng rồi, chẳng lẽ con trai mình cũng tiến vào những nhà hàng thế này?” Ông Phí lại tự nói với mình.

    “Mẹ nó, chả có ai tốt đẹp.”

    “Ông lại đi tới chỗ mát xa tắm hơi. Ông không nhỡ rõ trung tâm tắm hơi mát xa trên phố nào, nhưng ông cứ đi, đụng tới chỗ nào thì vào chỗ đó.

    Đông đi qua một con phố, đột nhiên ánh đèn đỏ hấp dẫn ông. Lập tức, một cô gái mặc mát mẻ vẫy tay với ông.

    Đây là nơi gội đầu.

    Ông Phí lại nhớ tới những lời nghị luận đầu phố, trong phòng gội đầu cũng có thể tắm táp.

    Cô gái thấy ông Phí do dự, lại chạy tới, kéo ông vào trong.

    Ông cảm giác cánh tay đang kéo ông mềm, da rất nộn. Tim ông nhảy lên, không chờ ông kịp phản ứng, khuôn mặt đầy phấn son mang theo mùi hương kì dị dán lên mặt ông, ông giật mình, tiếp theo là cảm giác ngất ngây.

    Tới khi ông vững bước, muốn nhìn phương dung của cô giá, cô gái lại vịn cổ ông, hôn chùn chụt lên mặt ông.

    Ông Phí mất kiểm soát, đứa nhỏ đã dựng đứng lên vẫy cờ hàng.

    “Là cô.” Ông đưa 100 NDT ra: “Cô tắm cho tôi.”

    Cô gái lanh lẹ nhận tờ tiền, làm nũng: “Ai ôi, anh giai thật biết giỡn nhe, thật quá giỏi nha.”

    Liền đó kéo ông Phí ra sau.

    Ông không có chút ý nghĩ, chỉ cảm giác mình như con cóc phình lên, hận không thể lập tức lao tới cô giá. Ông là đàn ông, ông biết làm sao để phát tiết lên thân thể phụ nữ.

    Ông Phí nói: “Nhanh nào.”

    Cô gái nhanh chóng cởi quần dài của ông, thấy cái chày gỗ của ông đã dựng thẳng lên, dán vào bụng, phì cười, nói: “Bao lâu không động tới gái rồi?”

    “7, 8 năm rồi thì phải.”

    Cô gái kinh ngạc: “Woa, vậy sao anh chịu nổi?”

    “Gượng thôi.”

    “Anh cứ nói đùa.”

    Cô gái nói tới đây đã nhanh cóng mặc áo mưa cho cái chày gỗ của ông, bắt đầu công tác.

    Ông phí đột nhiên kêu lên: “Ai! Không được!”

    Cô gái không hiểu: “Sao vậy anh?”

    “Sao em không cởi quần áo? Em muốn gạt anh sao?”

    “Em không thể cởi.”

    “Vì sao?”

    ‘Em có chỗ khó xử.”

    ‘Khó xử gì?”

    “Đúng kỳ kinh nguyệt của em.”

    Ông Phí lập tức xấu gấp trăm lần: “Thế sao em còn lừa anh?”

    Cô gái nói: “Em lừa anh bao giờ? Chẳng phải em đang giúp anh đấy sao?”

    Cô gái tăng nhanh tốc độ tay, cả hai tay đều nắm vào.

    “ a … aaa…aaaa”

    Ông Phí như bị yểm bùa.

    Ông rên lên xấu xa: “Em làm gì vậy?”

    Cô gái bình tĩnh nói: “Bắn máy bay” như là một động tác vô cùng bình thường.

    Cô gái còn đưa cho ông một quận giấy vệ sinh để ông đè vào cái đống thịt thừa của ong.

    “ưm, tự lau đi anh.”

    ‘Em là yêu tinh, lừa đào, cô giá hư hỏng..” Ông Phí lại gào lớn.

    Cô gái cúi mặt xuống, áp sát ông: “Anh kêu nhỏ tí, cảnh sát tới thì phiền.”

    “Hừ! sớm biết thế mà, anh ở trong nhà bắn máy bay vậy.”

    Ông Phí hùng hổ kéo quần lên.

    “Hừ! Coi như lão nương dạy nhóc một chiêu vậy.”

    Cô gái tức tối đuổi ông Phí khỏi cửa.

    (kết).


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---
    Sinh đương tác nhân kiệt
    Tử diệc vi quỷ hùng
    Chí kim tư Hạng Vũ
    Bất khẳng quá Giang Đông!


  2. Bài viết được 14 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    pestie,QuanHL,Triệu Gia,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status