Qua một thời gian theo dõi thấy bộ truyện này rất hay nên mạn phép dịch lên đây cho mọi người cùng xem.
Cuốn tiểu thuyết này hiện đang đứng tại vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng tại trang http://www.qidian.com/
Đôi dòng giới thiệu của tác giả:Một người một kiếm, ngạo cửu thiên!
Hảo nam tử, đỉnh thiên lập địa, bễ nghễ cổ kim, ngạo thương sinh, khí thế như cầu vồng!
Ta nộ, tức Càn Khôn run sợ; ta cười, muốn khắp chốn mừng vui!
Ta cuồng, tức phong vân biến sắc! Ta ngạo,vì là chí tôn vạn thế!
Nhất tiếu chấn Phong Lôi, nhất nộ hàn Thương Hải.
Nhất thủ phá Thương Khung, nhất kiếm vũ Trường Thiên!
Hảo nam tử, chính là muốn... đạp gió lướt mây, lăng thiên vi quân chủ, ngạo thế Cửu Trùng Thiên!
Hỏi thiên hạ, ai theo ta đạp gió lướt mây động cửu tiêu! Hỏi ai làm bạn với ta, cùng ta ngạo thế gian Cửu Trùng Thiên!
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên
Chương 1 (a)- Nếu có kiếp sau, nguyện cùng nàng múa dưới bầu trời
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ- 风凌天下
Người dịch: AlfaRomeo™
Biên tập: Whisky™
Nguồn: http://www.tangthuvien.com
Giữa biển mây Cửu Trùng Thiên, Phong Lôi Đài- Nhất Tuyến Thiên.
Đây chính là một tuyệt địa trên đại lục Cửu Trùng Thiên ở Thượng Tam Thiên: Phong Lôi Đài! Tại đây, có thể nương theo Phong Lôi mà xuất nhập Nhất Tuyến Thiên!
Lúc này trên Phong Lôi Đài đang diễn ra một cảnh gió tanh mưa máu.
- Sở Dương, mau giao Cửu Kiếp Kiếm ra, chúng ta tha mạng cho ngươi!
- Sở Dương, ngươi đã sắp chết đến nơi rồi, mau giao Cửu Kiếp Kiếm ra đây, chúng ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây!
- Sở Dương, thần vật đệ nhất thiên hạ như Cửu Kiếp Kiếm này ở trong tay ngươi chỉ lãng phí, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn không thể tiến bộ thêm bước nào, chỉ lãng phí của trời! Giao ra mau...
Từng tiếng hét từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Trên một tảng đá lớn giữa Phong Lôi Đài, Sở Dương ăn mặc toàn thân hắc y, toàn thân đẫm máu. Tóc tai hắn rối bù, nhưng sự lạnh lùng trên mặt đã trở thành vĩnh cửu. Thần sắc hắn vẫn bình tĩnh, toàn thân thẳng tắp như một cây trường thương!
Giống như cây kiếm trong tay hắn, thà bị gãy chữ không chịu uốn mình.
Cho dù rằng, giờ phút này hắn đã bị trọng thương chí mạng!
Trong vòng mấy trăm trượng quanh thân hắn có vô số mảnh thi thể bị đứt đoạn, máu chảy lênh láng nhuộm đỏ cả mặt đất.
Nhìn đám cao thủ bốn phía chỉ dám la lên mà không dám xông tới, trên mặt Sở Dương lộ ra một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn mà khinh thường!
Đối mặt với đám cao thủ đông như kiến này, dù lúc này hắn đã lâm vào đường cùng, nhưng trên mặt vẫn ngạo khí trùng thiên.
Những người này cũng đều đang tính toán. Chúng biết mình tuy rằng đã không còn bao nhiêu chiến lực nữa, nhưng vô luận là ai xông lên thì khẳng định sẽ phải đối mặt với một kích đồng quy vu tận của mình, tự nhiên là ai cũng không muốn đi làm đệm cho người khác, chỉ hy vọng có tên nào đó không sợ chết xông lên trước. Chỉ là ai cũng không phải kẻ ngu, cho nên dứt khoát không hẹn mà cùng ngừng tay vào lúc này.
Người như vậy, tâm tính như vậy, dù tu vi hắn có cao tới đâu, kẻ đến có nhiều hơn nữa, dù có thể giết ta cả vạn lần thì cũng vĩnh viễn không thể là địch thủ của ta!
Sở Dương cười mỉa mai, chầm chậm ngồi xuống. Trên mặt vẫn như cũ bất động thanh sắc, trong miệng vẫn như cũ không nói một lời, nhưng trong lòng hắn đã tràn đầy nghi hoặc.
Chuyện Cửu Kiếp Kiếm ở trong tay mình làm sao lại bị lộ ra ngoài?
Chính mình rõ ràng đã phải cẩn thận tìm kiếm mất ba năm mới xác định được trên Thượng Tam Thiên Phong Lôi Đài có một mảnh thân kiếm của Cửu Kiếp Kiếm, trải qua trăm cay nghìn đắng mới tìm được một cơ hội, rồi mạo hiểm cửu tử nhất sinh mà đi tới Thượng Tam Thiên, nhưng vì sao sau khi mình tới đây lại gặp phải mai phục như vậy?
Hôm nay cũng mới chẳng qua là ngày thứ năm mình tiến vào Thượng Tam Thiên mà thôi! Vừa mới tìm thấy Phong Lôi Đài mà đã gặp phải lần tập kích này!
Trong tình cảnh như thế này, hắn hẳn là phải chết không thể nghi ngờ!
Mình nổi danh với hành tung xuất quỷ nhập thần,rốt cục là ai mà có thể biết được kế hoạch của mình?
Chính mình liên tục xông ra mười mấy lần, nhưng mỗi lần đều bị người cản lại! mà những chỗ mình lựa chọn để xông ra đều là góc chết! Nếu như bình thường mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện quá bất bình thường!
Là ai mà có thể hiểu rõ mình như vậy? Kẻ địch trong bóng tối này đến cùng là ai?
Vấn đề này đã làm Sở Dương đau đầu rất lâu.
Thân Cửu Kiếp Kiếm rọi sáng một vùng trời, giống như vẽ ra một đạo cầu vồng giữa không trung. Đám người kia thấy một màn như vậy thì trong lòng nóng như lửa đốt, đều hận vì sao cái thần vật kia lại không ở trong tay mình!
Thượng cổ thần vật! Thần vật đệ nhất của đại lục Cửu Trùng Thiên!
Ai chiếm được Cửu Kiếp Kiếm, người đó có thể trở thành vô địch thiên hạ! Bên trong Cửu Kiếp Kiếm có đại bí mật của thiên hạ vô địch! Tục truyền nói uy lực của Cửu Kiếp Kiếm còn không chỉ có như thế.
"Cửu Kiếp Cửu Trùng Thiên, nhất kiếm diệt thế gian
Dõi thiên thu vạn cổ, ngoại thiên Cửu Trùng Thiên!"
Đây là câu ca dao duy nhất truyền lưu về Cửu Kiếp Kiếm trên thế gian, đến giờ đã không thể kiểm chứng. Cửu Kiếp Kiếm luôn luôn là một truyền thuyết. Không ai ngờ rằng, có một ngày Cửu Kiếp Kiếm lại thật sự xuất hiện tại ngay trước mặt mình.
...............
Trong lòng Sở Dương cũng đang thắc mắc. Cửu Kiếp Kiếm, không sai, mình đã chiếm được Cửu Kiếp kiếm, hơn nữa từng bước từng bước tìm kiếm được năm đoạn thân kiếm. Nhưng hắn lại thất vọng khi phát hiện ra uy lực của Cửu Kiếp Kiếm cũng không lớn như đã tưởng tượng! Hơn nữa, giữa mình và Cửu Kiếp Kiếm luôn có một vách ngăn rất rõ ràng, bất luận là mình dùng máu tươi tưới lên hay dùng sự thành khẩn để cảm ngộ thì đều chẳng có chút hiệu quả nào. Vậy đây là vì sao?
Vì sao? Vì sao?!
Cực si tình, cực si kiếm! Mình diệt tình nhập kiếm, lấy kiếm nhập võ, dùng võ đạo cầu Thiên đạo, lấy sự cô độc suốt đời để trả giá, dùng sự giết chóc để cứu rỗi chúng sinh. Đáng tiếc vẫn không thể luyện thành Cửu Kiếp Kiếm, luyện thành thần công Cửu Trùng Thiên !!
Là do mình đã lựa chọn sai hay là con đường này vốn chính là một sự sai lầm? Hoặc nói..... sự vô tình của mình còn chưa phù hợp với Cửu Kiếp kiếm?
Kiếm khách vô tình, kiếm khách vô tình. Nếu kiếm khách lại hữu tình, vậy sao còn gọi là kiếm khách nữa? Kiếm đạo, võ đạo, Thiên đạo, chung quy đều là sự vô tình....... Nhưng hiện tại đang ở giữa lằn ranh sinh tử, vì sao lại dao động như vậy?
Cửu Kiếp kiếm ơi là Cửu Kiếp kiếm, bí mật của ngươi rốt cuộc là cái gì?
Thấy những ánh mắt tham lam đang nhìn chằm chằm vào Cửu Kiếp kiếm ở bốn phía, trong lòng Sở Dương cười khổ một tiếng. Các ngươi chỉ biết rằng tìm được Cửu Kiếp kiếm này là có thể vô địch thiên hạ, nhưng các ngươi có biết ta vì Cửu Kiếp kiếm này đã trả giá bao nhiêu không?
Không còn cái gì cả!
Chợt một bóng hình đỏ thắm, duyên dáng hiện lên trong đầu, càng lúc càng rõ, vạt hồng khẽ bay lên, trong u tối, tựa như có tiếng nhạc lúc gần, lúc xa. Mà bóng hình duyên dáng kia nhẹ nhàng, chậm rãi múa lên những vũ điệu trong hư vô, thoáng ẩn thoáng hiện........
Ánh mắt Sở Dương chợt trở nên xa xăm, buồn bã, đầy thương cảm........
Máu tươi vẫn chảy, Sở Dương có thể cảm ứng được một cách rõ ràng sinh mệnh của mình đang trôi đi rất nhanh. Cả đời hắn theo đuổi võ đạo, nhập tình, phá tình, xuất tình tới vô tình, sau lại diệt tình. Trong khoảnh khắc cận kề tử vong đó, hắn vốn tưởng rằng tiếc nuối duy nhất của mình là cảnh giới tối cao mà cả đời hắn theo đuổi còn chưa đạt được, nhưng sự thật làm cho hắn bất ngờ, trong đầu hắn vậy mà hiện lên một người.
Bóng hồng tuyệt mỹ đó, cái quay đầu đó, cái xoay người đó... đều là tuyệt đại phong tình, nhẹ nhàng, dịu dàng múa lên trong nội tâm, mỗi lần nàng ngoái đầu lại nhìn mình, ánh mắt đều ẩn chứa thâm tình sâu như biển...
Mạc Khinh Vũ, người phụ nữ mà Sở Dương đã nhập tình rồi phá tình!
"Thì ra, ta còn chưa thật sự phá tình..." Sở Dương cười tự giễu, lẩm bẩm.
Một chút hối hận lẳng lặng dâng lên trong lòng hắn, như sương khói, nhưng chỉ trong chốc lát đã ngập tràn cả tâm linh.
Giờ này khắc này, trái tim hắn đã không chịu sự khống chế của bản thân, và cũng không còn muốn bị khống chế nữa ....
Khinh Vũ! Không biết lần này ta xuống Hoàng Tuyền liệu có được gặp lại nàng không?
Khinh Vũ, nàng cũng biết lúc đó ta vì tu luyện Tam Kiếp Diệt Tình Trảm mà rời khỏi nàng, ta đã hối hận đến thế nào không....
Trong lòng Sở Dương buồn bã, mất mác...
- Tất cả cùng lên! Cứ băm hắn ra đã! Còn về Cửu Kiếp Kiếm, chúng ta cứ từ từ thương nghị cũng không muộn!
Một người lớn tiếng kêu lên:
- Nếu không chờ hắn khôi phục được một chút thì chúng ta muốn giết hắn sẽ rất khó khăn!
Tất cả mọi người tứ phía ầm ầm đồng ý, cùng nhau giơ đao giơ kiếm chém về phía Sở Dương.
Sở Dương vẫn như cũ ngồi đến xuất thần, không nhúc nhích, ánh mắt dừng ở nơi xa xăm nào đó, sự thê lương như đã trở thành vĩnh cửu, những sợi tóc dính đầy máu phất phơ trên trán ...
Hình bóng trong đầu càng múa càng nhanh, càng mãnh liệt, đã hóa thành một bóng hồng vô định, lúc ẩn lúc hiện, đồng thời tiếng ca thê lương mà dịu dàng cũng từ bóng hồng đó sâu kín truyền ra...........
" Nhân sinh không Khinh Vũ, múa kiếm thêm ưu sầu
Được vì chàng luyện kiếm, nguyện khổ tới mai sau!"(Dịch thơ: Tiểu Tiếu Tà) *
Đây là bài thơ mà Mạc Khinh Vũ đã làm trong đêm đính ước. Còn nhớ, lúc ấy trong mắt Mạc Khinh Vũ rưng rưng lệ, ánh mắt thê lương mà u oán. Nàng đã sớm biết rằng mình chỉ dùng tình cảm của nàng để luyện công, nhưng nàng vẫn như một con thiêu thân lao vào lửa, để mặc cho mình thiêu đốt!
Cô gái lan chất huệ tâm đó......... Sở Dương nghĩ đến thẫn thờ, trong lòng chua xót khó chịu, đến giờ phút cuối cùng của sinh mệnh này, hắn mới hiểu được chân tình đáng quý.......... nhưng mình đã không thể quay đầu lại được nữa rồi ...........
Còn nhớ, lần đó Mạc Khinh Vũ vào lần cuối cùng bị mình cự tuyệt, lòng đau đớn như bị cắt ra từng khúc, trên đường trở về đã bị tập kích, một đời hồng nhan rốt cục hương tiêu ngọc vẫn.
Mình sau khi nghe được tin đã lập tức chạy tới nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Tuy sau đó mình đã trảm tận sát tuyệt tất cả những kẻ gây thương tổn cho Mạc Khinh Vũ, thậm chí tru di cửu tộc, nhưng giai nhân ấy vẫn không thể sống lại!
Hồng nhan tuyệt đại đó, khi sắp chết, nàng yếu đuối nằm trong lòng mình, nói :
- Sở Dương, nếu có kiếp sau...... nếu muội còn có thể gặp huynh, hy vọng huynh có thể....... có thể nhìn muội. Muội dễ nhìn hơn kiếm!
- Sở Dương, có thể chết trong lòng huynh, muội rất vui.......
Đây là câu cuối cùng của Mạc Khinh Vũ........
Khinh Vũ, nàng không thỏa mãn, nàng có tiếc nuối, nếu không khóe mắt nàng sao lại rơi lệ? Trên khuôn mặt giai nhân đã không còn hơi thở ấy bỗng nhỏ xuống hai giọt lệ trong suốt.... cùng với nụ cười gượng ép vì sợ mình thương tâm lúc sắp ra đi, sao nó lại xinh đẹp mà thê lương như thế.........
Khoảnh khắc đó, hai giọt lệ trong ấy đã dập nát trái tim mình! Và cũng từ đó, trái tim này đã phủ đầy bụi!
"Nhẹ nhàng như mộng, mộng cũng thôi
Biển máu, núi xương mưa vẫn rơi
Trượng kiếm dặm trường, người đừng hỏi
Sống chết cùng lên chín tầng trời"(Dịch thơ: Phù Cừ) **
Đây là một bài thơ mà Tuyết Lệ Hàn, thiên hạ đệ nhất tài tử hồi đó vì tình cảm sâu đậm của Mạc Khinh Vũ đối với Sở Dương mà đã đặc ý làm ra.
Mà hiện tại, Khinh Vũ nàng đã tới cửu tiêu, mà ta thì vẫn ở trong nhân thế... nhưng ta sắp có thể sống chết cùng nàng, cùng nàng.... đời đời kiếp kiếp rồi!
Sở Dương nghĩ tới xuất thần, khóe miệng luôn băng giá của hắn bỗng hiện lên một nụ cười ôn nhu nhưng thống khổ. Tóc dài nhuộm đẫm máu tung bay theo gió.......
Khinh Vũ, chờ ta!
Khinh Vũ, nàng có biết, nếu có kiếp sau, ta thà không tu luyện kiếm đạo gì, thà không cần đỉnh phong gì, thà không cần báo thù, cũng phải ở cùng nàng! Thế gian này có cái gì có thể hơn được nụ cười thỏa mãn kia của nàng! Không có!
Trong đầu hắn, thanh âm của Mạc Khinh Vũ đang ngày càng xa dần. Giọng nói của Mạc Khinh Vũ tựa như càng lúc càng mơ hồ:
"Trọn kiếp múa vì chàng...Sống do chàng mà múa...Trời đổi tâm chẳng đổi...Dẫu chết vẫn không màng...Không màng..."
(Dịch giả: tieuholo) ***
Soạt một tiếng, tiếng đao bạt gió chém tới. Tinh thần Sở Dương đang trong hốt hoảng tiện tay giơ kiếm đón. Tâm tư của hắn còn đang lắng nghe giọng nói của Mạc Khinh Vũ trong cõi u tối...... Kiếp này đã hết, Khinh Vũ, trước khi chết hãy để ta được nghe giọng nói, âm thanh của nàng đi......
Không khổ.... Khinh Vũ, nàng khổ nhưng lại không cảm thấy khổ........ Nhưng bây giờ.... ta đang rất đau khổ! Ta đang rất hối hận!
Đao kiếm chém tới càng lúc càng nhiều, máu tươi bắn ra, đau đớn lan khắp toàn thân, làm gián đoạn cảnh tượng trong đầu hắn!
Sở Dương cuồng nộ thét lên! Đột nhiên hắn đứng dậy, mái tóc dài màu đen tung bay! Dây buộc tóc vỡ nát! Sự cuồng nộ trong nội tâm hắn đã tới lên tột đỉnh!
Thời khắc cuối cùng của sinh mạng, lũ chúng bây lại đến quấy rầy chúng ta đoàn tụ! Đáng chết!
Phịch một tiếng, một kiếm đâm vào lồng ngực Sở Dương. Trong lòng Sở Dương đau xót, hắn cúi đầu thấy, miếng ngọc bội treo trên cổ hắn choang một tiếng vỡ nát ngay trước mắt. Giữa ngọc bội, một chữ "Vũ" vỡ vụn thành từng mảnh......
Sở Dương ngỡ ngàng duỗi duỗi tay, trong tay đầy mảnh vỡ. Chỉ một thoáng khóe mắt hắn như muốn rách ra.
Đây là kỷ niệm duy nhất Khinh Vũ lưu lại cho mình!
- Sát!
Sở Dương bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong mắt dâng lên sát khí điên cuồng. Thét dài một tiếng, Cửu Kiếp Kiếm trong tay đột nhiên tạo nên vạn đạo kiếm quang giống như chớp từ chín tầng trời kết thành một vành đai ánh sáng!
------------------------o0o--------------------------
Chú thích:
( * )Nguyên tác:
"Nhất sinh bất khinh vũ, nhất vũ nhất sinh khổ( ** )Nguyên tác:
Kim sinh vi quân vũ, túng khổ vũ nhất sinh!" . . .
"Nhẹ nhàng như mộng, mộng cũng trôi
Huyết hải cốt sơn vũ yêu nhiêu
Trượng kiếm ngàn dặm quân chớ hỏi
Sinh tử cùng nhau tới cửu tiêu!"
( *** ) Nguyên tác: "Kim sinh vi quân vũ. . .Sinh sinh vi quân vũ. . . Thiên chiết tâm bất biến. . . Vạn tử do bất khổ. . . Bất khổ. . ."
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Đăng ký dịch "Ngạo Thế Cửu Trùng Thiên" tại đây:
http://www.tangthuvien.com/forum/sho...18#post8693218
Các bạn vui lòng góp ý cho bản dịch tại đây:
http://www.tangthuvien.com/forum/sho...43#post8693643
Topic thảo luận tại đây. Lời cổ vũ của quý vị và các bạn là nguồn động lực rất lớn cho những dịch giả chúng tôi
http://www.tangthuvien.com/forum/sho...57#post8693657