TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 10

Chủ đề: [Hiện đại] Phật trèo tường - Niệm Nhất (New: Phần 8)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    1,707
    Xu
    2,412

    Mặc định [Hiện đại] Phật trèo tường - Niệm Nhất (New: Phần 8)

    Vãn Triều, một cô gái yêu đời, nấu ăn ngon...
    Kinh Chiêu, một bác sĩ não khoa mất giá, bị bồ đá...
    Cơn lốc tình yêu đến, cuốn lấy hai người...
    Liệu chăng sự trong sáng đáng yêu của Vãn Triều có trở thành ánh sáng dẫn Kinh Chiêu ra khỏi bóng ma u ám của chính mình bởi những thất bại trong đường tình, đường công danh...
    Như các cụ ta thường nói, con đường dẫn đến trái tim đi qua dạ dày, Vãn Triều đã áp dụng điều này như thế nào?
    Phật trèo tường, một chuyện tình lứa đôi đầy ấm áp đang chờ các bạn đến chiêm nghiệm!


    Phật trèo tường
    佛跳墙


    Tác giả: Niệm Nhất
    念一


    Dịch: ~watery~

    Biên tập: vo vong






    "Đầu tiên anh cần phải biết những điều mà cô ấy muốn, những thứ mà cô ấy cần,

    Sau đó, anh phải làm mọi cách để cô ấy hài lòng!

    Đừng tùy tiện nói với cô ấy những câu kiểu như 'người nhà anh thế này', 'người nhà anh thế kia', càng nói nhiều sẽ càng làm cô ấy ghét;

    Nhưng những lúc không thể không nói,

    Anh nhất định phải nói thật.

    Đừng lúc nào cũng theo sát cô ấy, như vậy sẽ chỉ khiến cô ấy bực;

    Nhưng khi không ở bên cạnh cô ấy, anh nhớ phải nhắn tin hoặc gọi điện, để cô ấy biết là anh vẫn nhớ đến cô ấy."

    Thì ra cô nàng dạy anh suốt cả buổi chỉ là vì hy vọng anh có thể áp dụng những điều này với mình.

    ***

    Anh chẳng qua là nhất thời có lòng tốt, không ngờ lại phải mang về nhà một phiền toái lớn thế này.

    Mắt rõ ràng đã nhắm tịt, thế mà cái miệng cô nàng vẫn léo nha léo nhéo... Đúng là khiến người ta như muốn phát điên.

    Nhưng chẳng biết tại sao anh càng nghe lại càng thấy quen dần, về sau thậm chí còn cảm thấy không thể thiếu cô, đúng là quá điên rồ!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Mọi góp ý và bàn luận các bạn pót luôn trong 2pic này nhá :")
    Lần sửa cuối bởi ~watery~, ngày 27-06-2012 lúc 16:21.
    ---QC---
    Truyện tớ convert Hidden Content
    Truyện tớ edit Hidden Content


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  3. #2
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    1,707
    Xu
    2,412

    Mặc định


    Phật trèo tường
    佛跳墙


    Tác giả: Niệm Nhất
    念一


    Dịch: ~watery~



    Cuối tháng tám, đầu tháng chín, khí trời dần chuyển mát. Trời vừa sẩm tối, từng đám từng đám mây chiều bay sát lại gần nhau, ánh chiều tà nhuốm chúng thành những đám mây màu tím nhạt, tịch mịch trôi ở phía xa xa.

    Tư Điềm mặc bộ quần áo y tá màu phấn nhạt. Cô lấy tay chống cằm nhìn ra bên ngoài. Một ngày nữa lại trôi qua, cuối cùng cô cũng có thể rảnh rỗi. Không biết anh Kinh Chiêu lại ăn bơ làm biếng ở chỗ nào rồi, lúc nào cũng mất tăm mất tích.

    'Tích tắc, tích tắc'. Trên tường, chiếc đồng hồ làm bằng thạch anh không nhanh không chậm chỉ về phía 6 giờ. "Trúc Thanh, chuẩn bị đóng cửa!" Quay đầu, cô hướng về cánh cửa đang mở ở phòng điều chế thuốc kêu lên.

    "Đã bảo đến lần thứ một trăm rồi đấy, phải nói là 'tan tầm', không phải là 'đóng cửa' " Trúc Thanh đang bưng một khay thuốc, ló đầu ra khỏi cửa phòng nói, " Cậu nói cứ như là chúng mình giống quán cơm chạy đường vậy."

    "Đều giống nhau mà." Tư Điềm xắp xếp lại các bệnh án trên bàn, đóng lại máy tính, đứng lên duỗi duỗi cái thắt lưng đang mỏi.

    "Là y tá của một phòng khám ngoại khoa tốt nhất thành phố, dáng vẻ và tinh thần của cậu hãy chuyên nghiệp một chút có được không?" Tống Thanh Trúc đi ra, thầm oán cười.

    "Phòng khám ngoại khoa tốt nhất thành phố... Hứ, không ngờ cậu lại tự kỷ như vậy." Tư Điềm chán nản, "Trong thành phố này có những mười phòng khám ngoại khoa, chỉ e phòng khám chúng ta là vắng vẻ nhất. Xem đi, cả một ngày trời cũng chỉ có lèo tèo hai, ba người tới khám, có thể kiếm được đủ tiền để trả tiền thuê nhà là tốt lắm rồi. Nếu làm ăn tốt, anh Kinh đã sớm ngày ngày ngồi ở văn phòng kiếm tiền rồi, còn phải nơi nơi đi xem bệnh dãi nắng dầm mưa hay sao?"

    "Cậu nói cũng đúng. Giờ đã khác xưa rồi." Trúc Thanh thở dài, "Nhớ ngày nào anh Kinh vẫn còn có giá, lúc nào cũng có rất nhiều kẻ giàu có đến xếp hàng nhờ anh ấy phẫu thuật, cứ như là có thể xếp từ bệnh viện đến tận Thái Bình Dương . Mới có một, hai năm mà thôi, dường như mọi người đã quên hai từ 'Kinh Chiêu' này rồi, thật không thể tin được.

    "Người đi thì trà lạnh thôi mà, có gì phải ngạc nhiên đâu. "Cũng chỉ có hai đứa trung thành như chúng mình mới đeo đao lên lưng, giúp anh ấy thu thập cục diện rối rắm này mà thôi." Tư Điềm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Có lẽ giờ này cũng chẳng còn ai tới khám nữa, hay là chúng mình nghỉ sớm một chút, buổi tối tớ còn hẹn một đám bạn rảnh rỗi đi HAPPY."

    "Vẫn chưa đến 6 rưỡi mà cậu đã muốn trốn hả? Cẩn thận anh Kinh không nể mặt, trừ hết một tháng tiền lương của cậu đấy." Trúc Thanh nhìn đồng hồ. Dạo gần đây, tính tình anh Kinh càng ngày càng xấu, không chọc giận anh ta là tốt nhất.

    "Anh ấy thì thế nào? Hỏi mọi người mà xem, chiêu bài tươi cười của Lý Tư Điềm tớ đây ai cũng ca ngợi đấy nhé, không biết đã giữ cho anh ấy bao nhiêu khách quen đâu. "

    "Gì cơ? Thì ra đấy đều là công lao của cậu sao? Mọi người đều bị cậu mê hoặc đến mụ đầu, thế nên ngày nào cũng làm cho mình gãy tay gãy chân để tới nơi này nhìn nụ cười của cậu?" Trúc Thanh cười nhạo cô, " Cậu coi nơi này là Di Hồng viện hay Sướng Xuân lâu? Tiểu thư ơi, ngẩng đầu lên mà nhìn đi, những chữ thiếp vàng trên tấm biển ở cửa phòng khám là 'phòng khám ngoại khoa Kinh Chiêu'!"

    Tư Điềm thở dài, "Ngược lại, thà rằng nơi này là Di Hồng viện, Sướng Xuân lâu gì đó, các cô gái có thể ngủ đến khi mặt trời lên cao mới lười nhác đứng lên rửa mặt chải đầu, có người hầu riêng để hầu hạ, cả buổi chiều đều ngồi nhấp trà, xem quần áo trang sức, đến tối thì có thể hàng đêm phóng túng... Khác hẳn chúng ta, đến sớm về muộn, thắt lưng sắp gẫy đến nơi rồi đây này."

    "Đây gọi là 'tay làm hàm nhai'!" Trúc Thanh tức giận nói, "Bây giờ nếu cậu muốn bán mình thì vẫn còn kịp đấy, ra cửa rẽ phải, đi tiếp hai con phố, câu lạc bộ đêm Nhạc Địch năm nào cũng tuyển tiếp viên đấy, tiền lương những mấy chục triệu cơ, cậu cứ đi thử đi."

    "Chậc, lòng người thật hiểm ác." Tư Điềm nheo mắt lại, vươn tay cù léc Trúc Thanh, "Chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm, thế mà cậu nỡ đẩy tớ vào lò lửa hả?"

    "Khoan đã khoan đã, thuốc rơi vãi hết cả bây giờ! Chính cậu muốn đi cơ mà..." Trúc Thanh vội trốn. Vào lúc cả hai đang nhốn nha nhốn nháo, ầm ĩ trêu chọc nhau thì đột nhiên nghe thấy cánh cửa thủy tinh bên ngoài 'Phanh' một tiếng.

    "Chết rồi, anh Kinh về!" Hai người cùng lúc thốt lên, phản ứng cực nhanh, hai người ngay lập tức buông nhau ra, một người bưng khay thuốc đi vào phòng điều chế thuốc, một người ngồi vào bàn sửa sang lại hồ sơ bệnh án. Một giây sau, phòng khám lại yên tĩnh như lúc ban đầu.

    "Xin hỏi, bác sĩ có ở đây không?"

    Một âm thanh mềm mại thanh thúy truyền vào từ phía cửa phòng khám. Cả Tư Điềm và Trúc Thanh đều kinh ngạc quay đầu lại, ô, thì ra không phải là anh Kinh.

    Ngoài cửa, một cô gái mặc một chiếc áo len đan mỏng, một cái quần ka-ki. Điều khoa trương nhất là bây giờ mới có tháng chín, thế mà cô nàng lại quàng một cái khăn rất dài với những chiếc tua sặc sỡ trên cổ, chỉ để lộ ra một đôi mắt đen láy như hạt bồ đào.

    "Mời vào!" Tư Điềm ngẩn ra. Theo thói quen cô mỉm cười, "Đây là phòng khám ngoại khoa Khinh Chiêu."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ~watery~, ngày 26-06-2012 lúc 15:19.
    Truyện tớ convert Hidden Content
    Truyện tớ edit Hidden Content

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  5. #3
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    1,707
    Xu
    2,412

    Mặc định


    Phật trèo tường
    佛跳墙


    Tác giả: Niệm Nhất
    念一


    Dịch: ~watery~


    "Vâng." Cô gái đeo khăn quàng cổ kia dường như thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Em đến khám bệnh."

    "Xin lỗi em, chiều nay bác sĩ Kinh đã đi khám cho một người khách quen rồi, có lẽ một lúc nữa anh ấy mới trở về em ạ." Tư Điềm chỉ vào chiếc sô pha dài trong phòng chờ khám bệnh, "Trước tiên em hãy ngồi xuống chờ anh ấy về đã nhé."

    "Bác sĩ đi ra ngoài rồi hả chị?" Vẻ thất vọng toát lên từ đôi mắt phía trên chiếc khăn quàng cổ lớn của cô nàng, như chẳng thể tin rằng cô lại xui xẻo đến như vậy, "Em không thể chờ lâu hơn được nữa. . ."

    "Nhà em có người mắc bệnh nặng hả?" Tư Điềm đứng lên, "Chị có thể gọi cho bác sĩ Kinh ngay bây giờ."

    "Không phải đâu ạ, là em mắc bệnh, không phải người nhà em."

    "Em?" Tư Điềm dừng lại, nhìn cô từ trên xuống dưới, tay vẫn lành lặn chân vẫn đi được đến đây, đâu có vết thương bên ngoài nào đâu.

    "Mặt của em." Cô gái ấy chầm chậm cởi bỏ chiếc khăn quàng cổ, từng vòng từng vòng. Lúc gương mặt lộ ra, cả Tư Điềm và Thanh Trúc đều không nhịn được cảm giác hoảng sợ, là bị bỏng sao? ! Trước mặt họ là gương mặt trắng nõn của cô nàng, trên đó là những vết bỏng màu tím rộp lên hết sức bắt mắt. Nửa gương mặt bên trái của cô còn nghiêm trọng hơn, có một vết bỏng lớn như móng tay rộp lên nơi khóe mắt cô nàng. Da thịt chỗ đó là non nớt nhất, một khi đã bị thương, rất dễ dàng để lại vết sẹo mãi mãi.

    "Em đã làm các bước sơ cứu bỏng chưa?" Tư Điềm đứng lên, "Giờ mà em còn lấy khăn quàng cổ trùm lên ư, nguy hiểm lắm đấy. Lỡ như vết bỏng bị ma sát mà vỡ ra, chắc chắn sẽ bị nhiễm khuẩn."

    Trúc Thanh cầm lên chiếc điện thoại trên bàn, gọi cho Khinh Chiêu. "Alô, anh Kinh ạ, em Trúc Thanh đây. Ở phòng khám mình có một bệnh nhân bị bỏng cần khám bệnh. . . Đúng thế, bị bỏng, ở trên mặt. . . Em biết, chuyên môn của chúng ta không phải là trị bỏng, nhưng mà em ấy đã đến đây rồi, lẽ nào lại đuổi đi. . . Đúng, ngay tại đây, cho anh 10 phút!"

    "Phịch" một tiếng, cô gác điện thoại. Gã Kinh Chiêu này, càng ngày càng quá đáng, lại còn nói cái gì mà 'phòng khám ngoại khoa không tiếp nhận bệnh nhân bị bỏng? Không phải lang băm bệnh nào cũng chữa?' Anh ơi, đây không phải là bệnh viện não trung tâm ba mươi sáu tầng mà chỉ là một phòng khám mà thôi, ở đâu ra nhiều nguyên tắc như vậy chứ. Dù cho bệnh nhân đến khám bị nhức đầu phát sốt, hay là đau bụng đi ngoài, đều vẫn phải đón tiếp. Nếu không mỗi ngày mọi người ngồi đây phải nhịn đói hết à.

    "Tư Điềm, cậu giúp em ấy vệ sinh vết thương, anh Kinh sắp về đến đây rồi." Trúc Thanh phấn chấn, "Tớ đi chuẩn bị găng tay vô khuẩn và thuốc dự phòng."

    "Không thành vấn đề." Tư Điềm biết điều mặc lại bộ trang phục y tá vừa mới cởi, lại phải tăng ca rồi. . . Thôi quên đi, việc làm ăn của phòng khám vẫn là quan trọng nhất.

    Trúc Thanh cầm bông y tế và túi chườm nước đá, đi đến bên cạnh cô gái bị bỏng kia, "Em đừng lấy tay sờ mặt nhé, cẩn thận vi khuẩn trên tay em sẽ nhiễm lên miệng vết thương đấy."

    "Chờ một chút. Cho em hỏi các chị có gương không ạ?" Lúc này rồi mà cô nàng còn soi gương? Trúc Thanh không nhịn được mở to mắt.

    "Em chưa kịp xem đã chạy một mạch từ nhà đến, chẳng biết bây giờ mặt em thành cái gì nữa." Cô đã đau đến nỗi trên trán vã đầy mồ hôi, vậy mà vẫn còn có thể tự giễu, "Em đã nhìn thấy cái bọc nước lớn ở phía dưới mắt rồi, ha ha, hệt như một quả trứng luộc trong nước trà vậy."

    "Vẫn tốt. . . một chút ". Trúc thanh cũng đến phục cô nàng, nếu là người khác bị thương ở mặt ấy hả, đã sợ cơn đau, làm gì còn lòng dạ nào mà ở đây nói này nói nọ.

    "Lẽ ra em định đến bệnh viện cơ, nhưng mà sau đó lại đúng vào lúc giờ cao điểm tan tầm, chắc mấy con đường đều bị tắc hết. Em đã nói rồi mà, chuyển đến đây ở thật là bất tiện." Cô thở dài, lại thì thào an ủi chính mình, "Vẫn còn may là ở đây còn có một phòng khám, cũng không phải là quá xui xẻo."

    Một bên nghe cô bé tự quyết định, một bên Trúc Thanh giúp cô xử lý miệng vết thương, lấy đến một cái phiếu đăng kí khám bệnh, "Trong lúc chờ bác sĩ Kinh về, chị giúp em điền vào phiếu đăng kí nhé. Tên, địa chỉ, và số điện thoại của em là gì?"

    "Ưm, tên em là Tạ Vãn Triều, Tạ trong từ 'cảm tạ', vãn trong từ 'chạng vạng', triều trong từ 'hải triều'." Cô dừng lại, "Về phần địa chỉ. . . Em vừa mới chuyển đến đây tháng trước, nhưng mà hôm qua người chủ trọ lại nói muốn chuyển nhà. Em đang tìm nơi ở mới. Thế nhưng còn chưa kịp, đã. . ."

    Đầu Trúc Thanh căng ra như sắp nứt, "Thế thì em nên tùy tiện tìm một người bạn mà em có thể liên lạc ấy."

    "Ở đây em chỉ có một thân một mình. Nếu không em đã đưa chị số điện thoại của chủ trọ rồi. Nhưng mà cũng chỉ được mấy ngày thôi, bọn họ có lẽ phải chuyển nhà."

    "Cả số điện thoại di động mà em cũng không có nữa hả?" Đúng lúc Tư Điềm đã chuẩn bị xong hết các loại thuốc nên đã trở lại, cô đặt khay thuốc lên trên bàn.

    "Di động của em bị mất rồi." Vãn Triều thở dài, "Hai ngày nay em đen quá, hết chuyển nhà, mất tiền, bây giờ còn bị bỏng mặt nữa. Tháng trước em xem lịch vạn sự thì thấy bảo là phải cẩn thận nước lửa. Trong đó còn viết rằng cần phải để một cái thủy tinh trắng ở phía nam để trừ tà. Em chẳng thèm để ý, biết đâu rằng sẽ. . ."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ~watery~, ngày 26-06-2012 lúc 10:13.
    Truyện tớ convert Hidden Content
    Truyện tớ edit Hidden Content

  6. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  7. #4
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    1,707
    Xu
    2,412

    Mặc định


    Phật trèo tường
    佛跳墙


    Tác giả: Niệm Nhất
    念一


    Dịch: ~watery~


    Tư Điềm vừa định mở miệng, chợt nghe 'Ầm' một tiếng, một đám người đập cửa xông vào, hô lớn: "Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem, bạn của chúng tôi ngã từ trên lầu xuống, chân bị thương, đầu cũng nứt, làm ơn hãy khám cho anh ấy!"

    Tư Điềm ngạc nhiên, hôm nay là ngày gì mà hết người bị bỏng lại có người gãy chân đến khám, thế mà gã Kinh Chiêu đáng chết kia lại đi ra ngoài mất! "Hãy dìu anh ta qua đây xem miệng vết thương trước đã."

    Cô đón lấy người bị thương, quay người lại, dây lưng của bộ quần áo y tá cô vừa mặc bị lỏng, đúng lúc đó một góc dây quét qua khay đựng thuốc, làm nhãn mác của các lọ thuốc rơi xuống đất.

    Trúc Thanh cũng đứng dậy đi hỗ trợ, người bệnh nhân kia rên rỉ thật lớn, hình như rất đau.

    Vãn Triều không dám nhìn lâu, cúi đầu nhìn thấy một cái nhãn mác, các chữ trên đó đều viết bằng tiếng anh cô không hiểu. Nhặt nó lên, lau qua, nhìn trên khay có một lọ thuốc bằng thủy tinh, cô dán nó lên.

    Bên kia, Tư Điềm và Trúc Thanh nhanh tay nhanh chân dùng bông y tế và cồn y ốt rửa sạch vết thương cho bệnh nhân. Đúng lúc cả hai đang tất bật làm việc, cửa phòng khám bị đẩy ra. Trúc Thanh ngẩng đầu nhìn, mừng rỡ nói: "anh Kinh, rốt cuộc thì anh cũng đã về, em và Tư Điềm đều cáng đáng không nổi nữa rồi đây này!"

    Vãn Triều vui vẻ trong lòng, nghe chị Trúc Thanh gọi anh ấy là 'anh Kinh', chắc là bác sĩ đã về rồi. Nhưng mà cô vừa ngẩng đầu, lại nhịn không được mà ngẩn người. Đó, đó là bác sĩ Kinh Chiêu mà hai chị ấy luôn miệng nhắc tới ư?! Anh ta đâu có giống!

    Trong ấn tượng của cô, các bác sĩ đều mặc những chiếc áo sơ mi sạch sẽ, thắt caravat, khoác lên tấm áo blouse trắng. Nhưng nhìn kìa, anh ta mặc một chiếc quần bò rách màu đen, một cái áo khoác màu rám nắng, đi một đôi giày lông hươu. Mái tóc anh ta bị gió thổi xù lên, mặt thì đầy những râu là râu.

    Vãn Triều cực kỳ kinh ngạc.

    Người này, người này... Anh ta mà cũng lấy được giấy phép hành nghề bác sĩ, cũng mở được phòng khám ư? Chẳng lẽ bọn họ là những kẻ lừa đảo?

    Chắp lại đôi tay, Trúc Thanh tươi cười ở bên cạnh giới thiệu: "Đây là bác sĩ của chúng tôi, mọi người yên tâm, anh ấy biết cách chữa trị."

    Vãn Triều hận rằng mình bây giờ không thể ngay lập tức đâm đầu vào tường. Lịch vạn sự nói thật đúng, chuyện tốt thì chẳng thành đôi, chuyện xấu lại không chỉ có một, bị bỏng đã là đen lắm rồi, vậy mà còn có mắt không tròng đến đây khám bệnh! Chị y tá lại còn muốn mình yên tâm nữa chứ. Chuyện như thế này, nếu mà là một người nhát gan phải chịu đựng, chỉ sợ họ đã phá cửa chạy mất dép rồi.

    "Bệnh nhân bị phỏng là cô gái này sao?" Chỉ tay về phía Vãn Triều, Kinh Chiêu hỏi Trúc Thanh, "Đã xử lý miệng vết thương chưa?"

    Ồ, nghe giọng thì có vẻ như anh ta vẫn còn trẻ. Không tự chủ được, Vãn Triều bèn đứng lên, Cô nghĩ giờ mà đi chắc là vẫn còn kịp.

    Trúc Thanh có lòng tốt ấn cô ngồi lại trên ghế, "Em đừng sợ, không đau đâu mà."

    Vãn Triều đề phòng lui về phía sau, anh ta muốn làm gì đấy? Đừng có mà làm xằng làm bậy nha. Ở đâu ra một người bác sĩ như anh ta cơ chứ, lôi thôi lếch thếch còn chưa tính, vẻ mặt lại cau chặt, chả thấy cười gì cả. Giờ mà Bao Thanh Thiên thiết diện vô từ gặp được anh ta chỉ sợ cũng phải ngả mũ vái chào mất. Quái dị nhất là, hiện nay mới có tháng chín, thế mà anh ta lại đeo một đôi găng tay màu rám nắng nữa chứ.

    "Trúc Thanh, chuẩn bị kim tiêm cho anh." Kinh chiêu đứng thẳng dậy, cởi ra áo khoác. Anh ta tùy tiện lấy chiếc blouse trắng khoác lên người, sau đó rửa sạch tay, "Thuốc men dụng cụ đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"

    "Ở bên cạnh cái khay ấy anh ạ." Trúc Thanh tiếp tục viết hồ sơ bệnh nhân vẫn còn dở ban nãy, "Em Tạ, nói cho chị nghe quá trình bị bỏng của em nào."

    "Em..." Vãn chiều ngập ngừng, từ từ đỏ mặt, "Em ở nhà làm món kim chi với bánh tổ chiên. Nhưng vì bánh tổ không đủ lạnh, quá dính nên rất khó thái. Em chỉ xoa một ít nước lạnh lên dao... Ai biết dầu sôi có nhiệt độ rất cao. Miếng bánh vừa bỏ ra, gặp phải nước lạnh nên ngay lập tức bắn tung tóe hết cả lên. Em vì không kịp tránh nên mới..."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ~watery~, ngày 26-06-2012 lúc 10:16.
    Truyện tớ convert Hidden Content
    Truyện tớ edit Hidden Content

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
  9. #5
    Ngày tham gia
    Aug 2011
    Bài viết
    1,707
    Xu
    2,412

    Mặc định


    Phật trèo tường
    佛跳墙


    Tác giả: Niệm Nhất
    念一


    Dịch: ~watery~


    "Hả?" Trúc Thanh không biết nên khóc hay nên cười nữa, bánh tổ chiên? Đến giờ còn có người ở nhà tự làm bánh tổ chiên cơ đấy. Món này ở ngoài đường bán đầy, một túi bánh cũng chỉ có hơn mười nghìn. Làm gì có ai còn rảnh rỗi đến mức mua từ siêu thị đem về chiên, chiên xong lại thái, để rồi lại mạo hiểm với việc bị dầu làm bỏng như vậy cơ chứ.

    Kinh Chiêu hong khô đôi tay đã được rửa sạch, đeo vào đôi găng tay vô khuẩn, quay đầu bảo: "Đi sang nằm lên chiếc giường khám bệnh kia."

    Vãn Triều đành phải kiên trì đứng dậy, nằm lên chiếc giường kia. Trúc Thanh giúp cô điều chỉnh cho đầu giường cao lên, "Có thể bắt đầu rồi."

    Vãn Triều nhắm lại mắt. Cô cảm thấy mình hệt như một miếng thịt đang nằm trên thớt, mặc cho người ta thái thái cắt cắt.

    Nhưng lại ngoài dự đoán của cô, anh chàng bác sĩ xuống tay rất nhẹ nhàng, hơi lạnh, như làn gió nhẹ lướt ngang mặt hồ. Chỗ vết thương mà anh chạm vào cô không hề thấy đau gì hết. Không nhịn được, Vãn Triều hé mở đôi mắt, thấy gương mặt anh đang cúi xuống. Khoảng cách thật gần. Giờ cô có thể đối diện với ánh mắt chuyên chú của anh.

    Đúng thế, chính là 'chuyên chú', tựa như một anh thợ gốm sứ lành nghề đang đắp nặn nên sản phẩm vậy. Giờ khắc này, tất cả tinh thần đều tập trung nơi đôi tay anh.

    Lạ ghê, mới đây thôi thân thể Vãn Triều vẫn còn đang cứng ngắc. Ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt, nó bỗng nhiên thả lỏng hẳn ra.

    Mùi thuốc thật nồng, tràn ngập khóe mũi cô. Chỗ bị bỏng ở khóe mắt bỗng nhiên đau đớn kịch liệt, theo khóe mắt lan ra. "A a!" Vãn Triều không thể nhịn đau kêu lên một tiếng.

    "Đừng nhúc nhích." Giọng anh ngay trên mặt cô, chỉ cách khoảng 15 cm, "Có chỗ đã bị loét."

    "Nghiêm trọng lắm hả anh?" Lòng cô bất giác bị nhấc lên, "Sẽ để lại sẹo phải không ạ?"

    "Chỗ vết thương của em là cơ thịt có tần suất hoạt động cao, miệng vết thương rất dễ nứt ra, vả lại độ co dãn của da mặt cũng rất lớn." Kinh Chiêu bình tĩnh nói. Vết thương này đâu phải ở trên mặt anh ta đâu, đương nhiên anh ta vẫn bình tĩnh được rồi.

    "Chị y tá vừa nãy nói anh có cách mà." Lòng Vãn Triều dần căng thẳng. Nếu chẳng may có sẹo, đây cũng không phải chuyện giỡn chơi, có khác gì bị hủy hoại nhan sắc đâu cơ chứ.

    "Bác sĩ cũng chỉ là người bình thường mà thôi, không phải là thần thánh." Kinh Chiêu uốn nắn cô, "Thể chất của mỗi người không giống nhau, cũng vì vậy mà vết thương theo đó to nhỏ khác nhau. Không bao giờ có chuyện chẳng để lại sẹo, đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường."

    "Nhưng sắp tới em còn định đi thi làm tiếp viên hàng không, làm thế nào bây giờ?" Vãn Chiều nôn nóng, "Em vì để được tham gia cuộc thi tuyển dụng tiếp viên hàng không của công ty Phiếm Á mới đến đây khám đấy."

    "Em muốn thi làm tiếp viên hàng không?" Không tự chủ được, Kinh Chiêu dừng tay lại, nhớ tới Chung Thái.

    "Tiếp viên hàng không hay bộ phận điều khiển ở mặt đất đều được hết. Chỉ cần có liên quan đến công ty hàng không là được rồi. Nhưng mà bây giờ, chỉ sợ mọi việc đã hỏng bét rồi. "

    Kinh Chiêu không lên tiếng, chỉ cẩn thận bóp mủ, rịt lại thuốc cho cô. Một lúc sau, anh mới nói: "Bây giờ tôi băng bó sơ qua cho em, cứ sau mỗi 4 giờ lại đổi thuốc một lần."

    "Gì cơ ạ, 4 giờ?" Vãn Triều không nén nổi ngạc nhiên. Mặt cô bị băng gạc thấm dịch thuốc băng kín lại, mắt chẳng nhìn thấy gì. Giống như một người mù, chỉ đi đường thôi cũng đã khó khăn lắm rồi, lại còn cứ cách 4 giờ phải đến đây thay thuốc nữa sao?

    "Tốt nhất em nên đến cùng với người thân, hoặc là đến bệnh viện gần nhà, một mình em làm sao đến đây được." Là Trúc Thanh đang nói, cô đang lại đây hỗ trợ.

    "Người nhà em không ai ở đây hết, em cũng vừa mới tới đây mà thôi. Dù cho em có bạn mới đi nữa, họ cũng rất bận rộn, làm sao em có thể làm phiền người ta được?" Lòng Vãn Triều trở nên mờ mịt. Một người cô đơn bươn trải ở một thành thị xa lạ, thật chẳng dễ dàng gì. Ngày thường cô cũng khắc và vẽ thuê bán thời gian cho một công ty. Nhưng tiền công chắc chẳng đủ trả tiền thuốc men, càng không thể đủ để vào bệnh viện nằm được.

    "Bác sĩ, bác sĩ!" Những người kia không kiên nhẫn đợi được nữa, bắt đầu giục giã, "Bạn tôi đau lắm rồi."

    Trúc Thanh kéo Kinh Chiêu, "Anh sang bên kia xem trước đi đã, bên này để em."

    "Lúc mới vào cửa anh đã xem qua rồi, không bị gãy xương." Kinh Chiêu cũng chẳng thèm ngẩng đầu, "Chỉ bị bong gân thôi." Thật phiền toái, mới bị đau một tí mà đã ở đây kêu trời gọi đất.

    Vãn Triều biết điều ngậm chặt miệng. Anh chàng bác sĩ Kinh Chiêu này thật nóng tính. Phải chăng anh ta không hề có chút thông cảm nào với bệnh nhân kia. Đổi lại nếu mà anh ta bị ngã gẫy một chân xem, có khi còn kêu to hơn ấy chứ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ~watery~, ngày 26-06-2012 lúc 10:17.
    Truyện tớ convert Hidden Content
    Truyện tớ edit Hidden Content

    ---QC---


  10. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
Trang 1 của 2 12 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status