Hiện nay đã hiệu đính xong chương 124, vì không có bản Hán Việt nên có thể còn lỗi, mong các bạn thông cảm.
Phúc Vũ Phiên Vân 124 – Chương 01 – Quyển 12: Lang tâm cẩu phế
Người dịch: Demtoilangthang
Biên tập &Hiệu đính: bac cai cong
Trong một khu rừng bên ngoài phủ Trường Xa. Sử Hồng Ngọc đuổi theo Thích Trường Chinh, đến cạnh bìa rừng thì dừng lại, trong thâm tâm cảm thấy Thích Trường Chinh đích thị xứng đáng là một thanh niên cao thủ, dưới sự vây đánh của bao nhiêu người mà vẫn hiên ngang chạy thoát. Trong khu rừng rộng hàng dặm, lúc ẩn lúc hiện, đã biết mất dạng.
Nàng đành chịu trận nhìn theo. Tự nhiên phát sinh cảm giác buồn bã, khi biết rằng thật khó có dịp gặp lại. Nàng tự mình giả thiết, nếu như gặp được chàng từ sớm, chắc bây giờ hai người đã ở chung với nhau. Nhưng thực tế bây giờ chỉ là mơ mộng hão huyền, đành thâu nhiếp tâm thần trở về hiện thực. Điều thật sự hấp dẫn nàng là bởi bản chất phóng khoáng bất cần ở Thích Tường Chinh. Y không hề bị câu thúc bởi bất cứ điều hay sự vật gì, cảm giác đó tự nhiên làm nàng cảm thấy như có sức mạnh vô hình khiến bản thân nảy ra ý niệm muốn được tự do tự tại.
Tâm ý nhiễu loạn thương tâm, cảnh đẹp hốt nhiên mờ mờ ảo ảo, chính lúc đó bản năng của nàng cho biết có gì đó không thỏa đáng, nàng vội tiến lên phía trước rồi nhẹ nhàng quay lại. Một thanh niên man nhân cường tráng với đôi song thủ hữu lực đang lao đến chỗ nàng, nàng vội khẩn trương chỉnh trang lại y phục. Man nhân thể xuất địch ý đầy dâm tà với hai bàn tay xoa xoa vào nhau phong tỏa hết đường lui của nàng. Man nhân nhẹ nhàng xuất thủ chạm nhẹ qua vành tai của nàng, đồng thời đã tiện tay đoạt luôn chiếc khuyên tai, rồi nức nở khen:
- Nàng thật là vưu vật trời sinh, tiểu tử Thích Trường Chinh thật không biết hưởng thụ, đã bỏ phí đi một món trân hào mĩ thực, không phải là tầm thường.
Nàng nghe khẩu âm kì dị đúng là người ngoại quốc, nhưng lại ôn nhu dễ nghe phi thường, thật khó khiến cho người ta sanh tâm hận ý. Sử Hồng Ngọc run run hỏi:
- Ngươi là ai ?
Man nhân dùng hữu thủ nâng cằm nàng lên với nụ cười diễu cợt, đồng thời nâng mặt nàng lên đối diện với mặt hắn, một khuôn mặt anh tuấn với biểu hiện ý dương dương tự đắc. Sử Hồng Ngọc nhìn ngơ ngẩn xuất thần, im lặng suy nghĩ, nhân vật này thật sự là võ công đã đạt đến mức đăng phong tạo cực. Với điều kiện như vậy có thể làm khuynh đảo bất kể nữ nhân nào, tại sao lại phải dùng thủ đoạn hà hiếp nữ nhân. Ánh mắt của thanh niên man tử tỏa sáng, cười mỉm nói:
- Tại hạ là Phi Ưng , bang chủ phu nhân khỏe chứ ?
Sử Hồng Ngọc giật mình nói:
- Đã biết ta là ai, sao còn chưa thả ta ra?
Phi Ưng im lặng nhưng đôi tay lại chẳng kiêng kị gì, trên dưới động thủ. Hết ngoại y rồi đến nội y, đôi tay phát động khiến cho Sử Hồng Ngọc thân thể nóng rực xuân tình. Sử Hồng Ngọc thần trí mơ hồ, như thể đã hoàn toàn quên mất là mình đang bị dâm tà xâm phạm, bật ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, Mặc kệ cho đối phương hôn hít, thân thể nàng bị Phi Ưng làm run rẩy quằn quoại.
Phi Ưng thưởng lên gò má đỏ hồng của nàng một nụ hôn và nói với ngữ điệu mãn ý:
- Thích Trường Chinh nếu là một gã dâm tặc, chắc sẽ hối hận vì đã để sổng mất nàng.
Sử Hồng Ngọc nghe được tên Thích trường Chinh, dục niệm đang từ cao trào chợt lắng đọng xuống, miễn cưỡng dâng cao ý trí cầu xin:
- Hãy thả ta ra.
Phi Ưng nhẹ nhàng nói:
- Nàng không thích ta sao.
Sử Hồng Ngọc cố gắng chịu đựng sự sỉ nhục của đối phương nói với giọng gay gắt:
- Tại sao ngươi lại đối Sử với ta như vậy?.
Phi Ưng hiển nhiên thấy Sử Hồng Ngọc dục vọng không còn, nên cũng tạm tha, nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì ta biết nàng yêu Thích trường Chinh, giống như là người đàn bà của hắn, sở dĩ ta làm như vậy, là để cho hắn biết cảm giác đau khổ bị mất người đàn bà của mình.
Sử Hồng Ngọc lệ nóng dâng trào, thần trí của nàng đột nhiên tỉnh táo lại như thường, khinh miệt nói:
- Ngươi vốn sợ nên không dám khiêu chiến với Thích Trường Chinh nên mới dùng thủ đoạn như thế này.
Phi Ưng đình thủ ở phía dưới, cất giọng giống như vô sự nói:
- Nàng hiểu là mình có lỗi không dám đối mặt với Thích trường Chinh, đao pháp của gã tuy hay nhưng so sánh với ta chỉ “hồn đoạt song câu“ nhưng hữu dụng nhất lại là khoảng cách.
Sử Hồng Ngọc nói một cách ngờ nghệch:
- Huynh ấy dù sao chưa chính thức đấu với ngươi mà.
Phi Ưng nói một cách khinh bỉ:
- Điều quan trọng là nàng ở trong tay ta, ta lại dùng ít thủ đoạn, phải khiến cho hắn trở thành phế nhân, sau đó thả hắn về lại Nộ Giao Bang, sẽ là một đòn đả kích lớn đối với Nộ Giao Bang, mười phần hữu dụng.
Hắn hứng chí nên lại nói tiếp:
- Tiểu tử này thiên sanh hùng dũng, khí chất lãnh ngạo , ta tuy khả năng có thể thắng được hắn, nhưng cũng không tránh được nếu giết hắn không bị hắn làm cho trọng thương, nếu muốn bắt sống gã thì tuyệt vô khả năng, Cho nên phải bố trí lớp lớp thủ đoạn, tìm cách hủy hoại bản tính tự tin kiên cường của hắn, lại lập ra cạm bẫy. tìm cách bắt sống hắn, như cá nằm trong lưới, còn gì là thú vị hơn“.
Sử Hồng Ngọc nói:
- Huynh ấy đã trốn thoát, chắc gì ngươi đã truy theo được? Lúc này nàng vô cùng bối rối mới nói ra những lời thật nực cười.
Phi Ưng:
- Nó chạy đâu, làm sao thoát được hàng chục cao thủ thông thuộc địa hình đang truy đuổi chứ.
Sử Hồng Ngọc cảm thấy lạnh trong lòng, nói:
- Ngươi rốt cuộc là muốn gì chứ, Thích Trường Chinh đối với bọn yêu ma các ngươi đâu phải thâm cừu đại hận?.
Phi Ưng mắt xạ ánh hàn quang, trầm giọng nói:
- Ta với Phương Dạ Vũ là người Mông Cổ , nàng đã hiểu chưa?.
Sử Hồng Ngọc nghĩ đến lời nói của y, lòng dạ thật vô cùng bối rối, nàng hỏi một cách ngờ nghệch:
- Tại sao người phải cho ta biết bí mật đó?.
Phi Ưng tỏ vẻ khinh thường nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì ta sẽ ô nhục nàng, xong thì giết rồi để thân thể lõa lồ của nàng ở trong rừng, tốt nhất là giá họa cho Thích trường Chinh, việc này thì chỉ mỗi nàng là biết được bí mật, mà điều này thì nàng lại không thể chống cự lại được, đáp án đó đã làm nàng vừa ý chưa?.
Hắn sau khi nói xong, hận ý tỏa đầy khuôn mặt, đôi tay bắt đầu di động, tiến hành kích thích thiểu phụ hoài xuân.
Sử Hồng Ngọc nhãn thần xạ xuất niềm kinh hãi nhưng sắc thái nàng cho biết nàng đang lại một lần nữa nổi trào hưng phấn, thân thể mất sức kháng cự. nhưng trong tâm thì muôn phần sợ hãi thống khổ, lệ trào ra hai bên khoé mắt, miệng rên rỉ nói:
- Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế như ma quỷ.
Phi Ưng tạm thời giảm bớt hành động, nhếch miệng cười tà quái, nói:
- Cứ thoá mạ đi, ta dám bảo đảm với nàng chỉ một lát sau nàng sẽ cầu xin ta cho mà xem.
Sử Hồng Ngọc than một cách thê lương :
- Ta thật hận! Sao lại để ta gặp loại ác ma như ngươi chứ?“
Phi Ưng nhẹ nhàng nói:
- Bất quá phàm sự gì cũng có thể thương lượng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe theo ta sắp sếp, thì ta chỉ thưởng thức tấm thân nàng và sẽ tha cho nàng con đường sống.
Sử Hồng Ngọc đột nhiên khởi lên niềm hy vọng, nói:
- Ta chấp nhận làm theo mọi yêu cầu của người“.
Phi Ưng cười nói:
- Thân cá trong lưới còn có thể từ chối sao.
Đồng thời tạm đình chỉ việc cởi nội y của nàng.
Sử Hồng Ngọc tự mình phát giác hoàn toàn đã bị đối phương khống chế, thậm chí còn không còn ý trí phản đối y, mê loạn vì y, chợt mềm chợt cứng thực đúng là thủ đoạn lợi hại.
Sử Hồng Ngọc vừa run vừa tức nói:
- Tưởng ta tin ngươi sao, Ngươi chẳng có nguyên nhân gì cho ta biết bí mật của ngươi, sở dĩ không được thì giết ta ? Hà huống ngươi hoàn toàn chỉ lợi dụng ta để đối phó Thích Trường Chinh“.
Phi Ưng điềm nhiên:
- Nàng cứ thóa mạ ta là loại cường đồ giết người không nháy mắt, hoặc là đồ hái hoa dâm tặc. Song quý tộc Mông Cổ chúng ta thì dứt khoát là không nuốt lời và bội tín. Ta chỉ dùng độc môn thủ pháp khiến cho nàng hôn mê ba mươi ngày, để cho Thích Trường Chinh ấy bị mọi người xem như một tên dâm đồ giống lũ yêu ma xem có lọt khỏi tay ta không.
Sử Hồng Ngọc ngạc nhiên:
- Ngươi không sợ, sau này ta tỉnh lại sẽ tố cáo ngươi liên quan đến việc này hay sao?.
Phi Ưng cười:
- Nàng thật không hiểu, khi đó thì nàng tự phát giác nàng đã yêu ta sau khi được ta cho nàng lặn chìm trong dòng khoái lạc. Huống chi theo như ta biết, nàng đã tiết lộ bí mật của môn phái. Đương nhiên sau này nàng sẽ mang theo bản án tử hình bên mình, đương nhiên bang chủ trượng phu của nàng sẽ không bảo vệ nàngta định truy sát nàng. Nàng còn không hiểu hoài nghi năng lực của ta chăng.
Sử Hồng Ngọc sợ hãi:
- Ngươi dám giết ta ?
Còn Phi Ưng mềm mềm cứng cứng sếp đặt, y cố tình đưa đối phương vào vòng vây, dùng đòn cân não khiến cho nàng dần dần chịu nghe lời y.
Phi Ưng tức thời giật bỏ hết y phục cuối cùng trên thân thể nàng, để lộ ra một thân thể trắng bạch như ngọc mĩ lệ vô cùng, y áp lại thật chặt nhất đại thụ sử, tận tình thi triển thủ pháp kích động bằng đôi tay. Sử Hồng Ngọc xuân tình bột phát, không thể cự lại, không ngừng rên rỉ oàn oại nghênh đón, vẫn biết đối phương là ma quỷ nhưng không ngừng nhiệt liệt hưởng ứng.
Phi Ưng đắc ý nói:
- Ta đã có nhiều kinh nghiệm về đàn bà, huống chi nàng không chịu hạ sát Thích Trường Chinh, cho nên vừa rồi nàng đáp ứng mọi vấn đề, tựu trung cũng chỉ muốn thoát đi. Nhưng ta dám khẳng định quay lưng lại là nàng sẽ phản bội ta, lại tận dụng mọi khả năng để đối phó Thích trường Chinh, chỉ bất quá ta nhất định sẽ tận dụng mọi thủ đoạn sẽ khiến nàng nói hết những gì liên quan đến y, nàng đừng có ngạc nhiên hiểu chưa.
Sử Hồng Ngọc trong lúc bị xuân tình trong thân thể dần dần bành trướng làm cho thần hồn điên đảo, cho nên nhất thời cảm thấy lời nói của đối phương là chí lí, đồng thời ý trí suy nhược, cho nên bị đối phương dẫn trí thật là thê thảm, tối hậu phòng tuyến phòng bị cuối cùng tan dã, rên rỉ yêu kiều hỏi:
- Ngươi muốn hỏi gì?
Phi Ưng nói:
- Thích Trường Chinh từng nói chuyện với nàng ở chỗ chúng ta vừa trú chân, nàng đã nói với hắn những chuyện gì? Nghìn vạn lần đừng nói láo, nguyên nhân thật sự ta đã ở gần đó mà nghe được hết lời nàng nói, vì vậy nàng chỉ cần có nửa lời nói dối, nàng sẽ rơi vào tuyệt cảnh vạn kiếp bất phục.
- Ai da !
Sử Hồng Ngọc hốt nhiên kinh hãi phát giác đối phương đã tiến vào vùng hạ thể, nhất thời khoái cảm dâng trào toàn thân vô khả kháng, kêu lên:
- Xin người cứ hỏi!
Phi Ưng được lời trong một lúc mãn túc lãnh khóc tiếu ý, y biết rõ phong vận mê nhân đích thật mĩ nhân hoàn toàn trọn vẹn rối loạn, đã nằm trọn trong tay y, bất quá là theo y phản lại trượng phu, phản lại Thích trường Chinh, vậy là y biết hình thức nên sắp sếp làm sao để hãm hại được Thích trường Chinh. Nghĩ đến thời khắc ấy, y dâng trào ý khoái cảm.
.................................................. ........
Nghe được Bố Chính Sứ TySơn đông Tạ Đình Thạch, Hòa Đô Ti Vạn nhân Chi tới thăm, Hàn Bách bị mấy nàng thúc giục bắt đi cùng Trần Lệnh Phương và Phạm Lương Cực ra khỏi phòng nghênh tiếp. Họ Phạm bất ngờ giang tay ngăn chặn y, đôi mắt láo liên nói liên thanh:
- Hiện tại ta càng khảng định, ngươi kiếp trước chắc là một con khỉ, ngoài biết gãi đầu gãi tai, ngay cả nhảy nhót cũng bắt trước người ta, ngươi đường đường là Chuyên sứ đại nhân, ít ra nhất cử nhất động biểu hiện thành thể thống, điều hay nhất với ngươi chắc là quay vào trong kia mà ngồi?
Hàn Bách vừa bực mình vừa buồn cười, tâm tưởng vì thế không biết chẳng khác gì con khỉ, nhưng mà cái thế bây giờ Phạm Lương Cực đích thị là một lão khỉ già hữu dụng, dĩ nhiên y đành ngồi lại, tiếp theo sắp xếp Trần Lệnh Phương dẫn Cao Lệ đại quan ra tiếp đón. Sự thật thì lúc này Hàn Bách trông thật tuấn tú phi phàm, người y thoát ra một khí chất phiêu sái, hòa nhã tạo ra cho chúng nhân cảm giác hoan hỉ, khiến mọi người đều tín nhiệm.
Trần Lệnh Phương thận trọng mở cửa. Phạm lương Cực dừng lại thủ thế, trước hết nghe được bước chân nhẹ nhàng từ trước cửa, xuất hiện ngay cửa là diện mạo một người thân mặc quan phục, khỏi cần hỏi cũng biết là Đô Ti Vạn nhân Chi, phía sau là năm người thị vệ, kì trung nhất danh thị vệ, nhãn thần sắc bén, nhất ngôn bất phát, tản ra hai bên tả hữu, khởi tâm phòng vệ.
Trần Lệnh Phương im lặng cúi người giống như một cái máy, nghênh tiếp đại nhân vào phòng, phân ngôi chủ khách ngồi xuống. Bất chợt một tên thị vệ tháo mũ ra và hướng về phía Hàn Bách phát thoại một câu kì quái. Trần lệnh Phương vừa nghe thấy, thần tình thất sắc, mới phát hiện ra người giả làm thị vệ đứng đằng sau lại là đích thị Bố chánh Sứ ti Sơn Đông Tạ Đình Thạch. Y đã nói một câu tiếng Cao Lệ thật là xuất sắc, nội dung đề cập đến Cao Lệ đương kim thừa tướng lại là lão bằng hữu của y, ngay lúc trong tình huống đối phương không đề phòng, còn hướng sang Hàn Bách đang giả Chuyên sứ biểu tình hữu hảo.
Hàn Bách chẳng có gì là hoang mang, buông một nụ cười vui vẻ, lại buông một câu đích thị tiếng Cao Lê đáp trả:
- Không ngờ đến đây lại gặp được người có thể cùng đối ngôn bằng tiếng Cao Lệ thật là tuyệt ý, lại khiến cho ta trào lên nỗi nhớ quê hương, bất quá nhập hương tùy tục, với lại giờ đây ta đến quí quốc nên dùng tiếng quí quốc để giao tiếp sẽ hợp lễ tiết hơn.
Hai người Trần, Phạm đều dường như không tin vào tai mình nữa, không ngờ Hàn Bách có thể trả lời lại hoàn toàn bằng tiếng Cao Lệ. Thật ra thì như ông trời giúp đỡ, kỳ thực Hàn Bách chỉ khổ luyện một vài câu quan trọng, không ngờ lại làm chuyển đổi tình hình, liên ngữ âm điệu đều không trượt. Điều hay là hiện tại Hàn Bách căn bản không biết đối phương có thể nói được tiếng Cao Lệ, đáp lại tức thì, thật là một phần trong muôn phần không chút sơ hở, hoàn toàn biểu hiện khí độ hòa nhã của thân phận. Tạ Đình Thạch quả nhiên không chút hoài nghi, thân thủ trở lại đĩnh đạc đúng là một vị quan lớn, khuôn mặt ánh lên niềm vui vẻ, hữu thần nhãn quang lấp lánh hướng vào Hàn Bách và Phạm lương Cực nói với giọng khoan khoái:
- Nếu vậy thì hạ quan sẽ dùng Hán ngữ cùng hai vị đại nhân đàm đạo.
Hàn Bách cùng Phạm lương Cực hai mắt đối nhau, rất là đắc ý, nhất thời lần lượt dùng những từ khách sáo đối lại. Trần lệnh Phương chuyển nhập chánh đề nói:
- Không biết Bố Chính Sứ Tyđại nhân giá lâm ? Trần mỗ tự xem mình như là địa phương chủ nhân, có vài lời trực ngôn xin ngài đừng ngại: Hàn chuyên sứ và Thị vệ trưởng đại nhân với Trần mỗ là những người bạn hảo hữu, giống như là thân nhân.
Trần Lệnh Phương tự thân nhận thấy hình như mình đã gặp phải đúng người. Chỉ vì hiện tại đắc tội Lăng Nghiêm và Hồ Duy Dung, khó tự bảo vệ mình, nếu như Tạ Đình Thạch là người của Yến Vương, nên tạo lập nên chút giao tình, giảm địch nhân thêm bằng hữu, ung dung hướng sang ngài Đô ti vạn nhân chi liên nói:
- Trước đây ta từng nói với Tạ đại nhân mối giao tình bằng hữu, nếu Tạ đại nhân gặp nan giải, ta tuyệt không ngồi nhìn mà không hỏi tới.
Tạ Đình Thạch nghĩ nếu Trần lệnh Phương khẳng định tương trợ tất mang lại nhiều hữu dụng, tối khẩn yếu gã Chuyên sứ và Thị vệ trưởng khẳng định là sẽ hợp tác, chợt thốt ra lời than thở:
- Chuyện này nói còn dài, hạ quan bản thân tưởng khó tránh khỏi đại họa, tại Vạn Đô Ty phủ hốt nhiên nhận được mật thư của Lan Trí Viễn đại nhân chuyển đến, biết được ngài Chuyên sứ đại nhân vẫn còn tại nhân thế, thì lập tức muốn gặp mặt cho biết.
Hàn Bách được nghe ba người nói chuyện đầu óc sáng suốt ra nhiều, ngẩn ngơ nhìn.
Phạm lương Cực khoái trí cười hì hì nói:
- Ta xin lỗi có vài lời trực ngôn, Bố Chính Ty đại nhân cái gì cũng thông sao lại gặp nan giải, đã xuất lời kết giao bằng hữu với Chuyên sứ đại nhân chúng tôi. Hà huống Bố Chính Ty là nhân vật có danh, chúng tôi xin được rửa tai lắng nghe, biết được nhiều chuyện với tệ quốc rất là quan trọng.
Lời nói này thật là đắc ý không chê trách vào đâu được, xử sự thích đáng khiến cho Tạ Đình Thạch hài lòng, không khác gì trong lúc đại hạn được uống nước cam lộ, Tạ Đình Thạch vui mừng nói:
- Thị vệ trưởng đừng nói thế, hạ quan được Chuyên sứ đại nhân nể mặt tương trợ, nhất thời mang ơn, sau này tất hồi báo.
Hàn Bách trong tâm nổi lên hiếu kì, vội vã nói:
- Đại nhân cứ việc gì thì cứ nói, không phải khách sáo. Chúng ta có thể khai yến được rồi, mọi người vừa thưởng yến vừa nói chuyện.
Tạ Đình Thạch nói:
- Chuyện này nói còn dài, hồi đầu năm, nhận được thánh chỉ, hạ quan phải đích thân đón và đưa đoàn sứ tiết của quí quốc, sở dĩ vậy nên khi hạ quan nhận được tin phái đoàn sử tiết của quý quốc đến biên giới, lập tức thân xuất tinh binh, đến nơi để nghênh đón. Chỉ là khởi trình có chút chậm chễ, để chuyên sứ xa đội bị mã tặc tập kích, văn điệp cùng cống phẩm toàn bộ bị mất. Hạ quan nghe được tin hồn phi phách tán, nhược bằng hoàng thượng biết được, hạ quan làm sao còn giữ được mệnh này, chắc sẽ bị chu di cửu tộc, liền mau phái người qua quí quốc, xem xem có thể phái xuất sứ tiết đoàn mới. Nay nghe tin Chuyên sứ quay lại Trung Nguyên, còn không phải đại ân hay sao.
Phạm lương Cực nghe ba người nói chuyện, nhất thời mồ hôi đổ lạnh sống lưng, nhược bằng Cao Lệ tái phái xuất Sứ tiết đoàn mới, bọn họ thật là hữu tâm vô lực, thôi thì nước đến thì đê cản.
Hàn Bách khẩu khí trầm ngâm cố đè nén tâm tình kích động nói:
- Thỉnh đại nhân khẩn tốc thông tri cho Quốc Quân tệ Quốc, biết được ta và Thị vệ Trưởng an nhiên không việc gì, ngàn vạn lần không nên phái đệ nhị Sứ tiết đoàn, sự việc đã qua rồi nhắc lại làm gì, quan trọng bây giờ ta đã không sao, mong được miễn tội không kịp trình báo.
Tạ Đình Thạch nói :
- Chuyên sứ phân phó, hạ quan đương nhiên sẽ hoàn thành.
Trần lệnh Phương hiếu kì nói:
- Hiện tại cống vật một số bị mất, đại nhân định tính toán như thế nào?.
Tạ Đình Thạch than thở nói:
- Nhược bằng hoàng thượng biết được khiển trách hạ quan vì đã không bảo hộ Sứ tiết đoàn đến nơi đến chốn lại còn mất cả cống phẩm, chắc là hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta, Hồ Duy Dung tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhẹ thì bị điệu về cung, nặng thì chặt đầu, mọi người đều nói cho ta biết điều thiết yếu là không gánh trách nhiệm này.
Hàn Bách và Phạm lương Cực đối mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bối rối mà không nói nên lời, cố gắng đè nén xuống lại biểu hiện như là chuyện nhỏ, quan trọng là phải lừa được Chu Nguyên Chương, có như thế thì mọi người mới không bị liên quan.
Trần lệnh Phương cau mày nói:
- Hoàng thượng trước nay một lòng hoàn toàn sủng tín Yến Vương, có y bảo vệ cho ngài, còn sợ cái gì chứ ?
Tạ Đình Thạch than thở nói:
- Trần Công đã rời xa kinh thành đã lâu nên không biết triều đình sinh biến hóa. Đáng nhẽ người được kế vị theo quy chế của bổn triều đã được định sẵn, Hoàng thượng tưởng là có thể lập Đại hoàng tử Yến Vương kế thừa hoàng vị, không ngờ Hồ Du Dung, Lăng Nghiêm và Quỷ vương Hư Nhược Vô bất ngờ cùng nhau đồng thanh phản đối. Hiện nay Hoàng thượng đã quyết định lập Ý Văn Thái Tử tức Hoàng Thái Tôn Duẫn Vi, thánh chỉ chuẩn bị được chính thức công bố!
Trần lệnh Phương là một người đã dày dạn tên quan trường, chi nghe đã đại ngộ. Yến Vương giỏi mưu lược lại có thế lực rất lớn. Giả sử Chu nguyên Chương quyết định Dĩ Duẫn kế thừa hoàng vị, tất biết rằng phải củng cố địa vị cho y, tất phải tìm cách tước bớt đi quyền thế của Yến Vương.
Yến Vương trú ở Bắc Bình, vị Bố Chính Sứ TyTạ Đình Thạch quản trị trong phạm vi đó, như vậy người quan trọng phải loại bỏ, đầu tiên chính là Tạ đình Thạch. Giả sử Tạ Đình Thạch hộ tống sứ đoàn Cao Lệ có điều gì bất chắc thì không chỉ bị bãi quan đơn giản như vậy, chắc chắn sẽ bị Hồ Duy Dung hạ sát.
Lăng Nghiêm ủng hộ phá bỏ nguyên tắc, hắn tự biết người có khả năng đăng cơ để trị quốc là Yến Vương. Giả sử Chu Nguyên Chương lập Hoàng Thái Tôn Duẫn Vi, thật là diệu kế “nhất thạnh nhị điểu“, điều hay nhất là sau khi Chu nguyên Chương băng hà, sẽ xuất hiện tình huống tranh đoạt hoàng vị, bởi không theo nguyên tắc, hoàng đế không có đủ danh vọng địa vị, tài năng để phục chúng, việc này đúng là hữu lợi mà vô hại.
Hàn Bách nói lớn bảo chứng:
- Đại nhân đã đề nghị, nếu như bản Chuyên sứ biết được, nhất định bang trợ.
Tạ Đình Thạch vội đứng lên, cúi đầu nói:
- Đại ân không thể một lời nói cám ơn, tương lai Tạ mỗ định sẽ kết cỏ ngậm vàng báo đáp Chuyên sứ.
Rốt cuộc y đã tự xưng Tạ mỗ, thể hiện rõ ràng mối giao tình giữa hai bên thật gần gũi, Hàn Bách vội vàng hấp tấp đứng dậy. Mọi người cũng cùng rời chỗ ngồi tỏ hảo ý, Tạ Đình Thạch cảm khái cao giọng tạ ơn:
- Hạ quan không biết tự lượng, có thể khẩn cầu Chuyên sứ khi gặp Hoàng thượng dấu hộ câu chuyện sứ tiết bị tập kích, nếu được thế thật là chuyện tốt.
Trần lệnh Phương cau mày nói:
- Khả năng sự việc đã được Lan Trí Viễn thượng báo với kinh sư, chúng tôi không thể là che dấu, việc này thật đưa tới nan giải vô cùng.
Tạ Đình Thạch nói:
- Trần công hãy yên tâm, Trí Viễn hiểu rõ Chuyên sứ đến từ Cao Lệ, vấn đề sanh tử đại sự hạ quan cũng đã nghĩ tới, giữ lại văn thư thông báo Tiết sứ ngộ kiếp, rồi nghiêm cấm thuộc hạ tự mình hướng nhậm, sở dĩ chúng tôi phải mời Chuyên sứ hội ngộ ở Vũ Sương là có lí do, nhất thiết mọi vấn đề khó khăn đều giải quyết.
Phạm lương Cực cười to nói:
- Điều này cực kỳ đơn giản, Quý hoàng thượng chỉ khẩn trương đến mấy cây Linh sâm, quan trọng là chúng tôi được Bố Chính Sứ Ty chỉ điểm, chuyên trình đến vùng phụ cận Vũ Xương, kiếm lấy nước Linh Tuyền, để đặc chế thành mĩ tửu hạng nhất, dùng để ngâm sâm, khả dĩ công hiệu càng tăng, tức thì Bố Chính Sứ Ty đại nhân mọi chuyện đều qua, không tội lại còn có công.
Tạ Đình Thạch đập bàn kêu tuyệt, nhưng lại cau mày nói:
- Giả sử như Hoàng thượng thích loại rượi này, lại chỉ thị quí quốc rượu hiến cống đích danh loại rượu này, có phải là đã phát hiện ra là chúng ta hoang ngôn lừa đảo người.
Hàn Bách và Phạm lương Cực nhìn nhau, đồng thanh cười to.
Đương khi họ Tạ nhìn hai người đầu óc không hiểu chuyện gì, Hàn Bách lớn giọng bảo chứng:
- Cái này là do tự thân ta dâng lên, quan trọng là thiên tử quí quốc thường khẳng định nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không hoài nghi có loại rượu thiên có địa linh khí. Mọi người bán tin bán nghi, bất quá y đưa ra ý kiến y lại như khẳng định rất là chắc chắn. tự nhiên không có ý truy cứu tới cùng.
Trần lệnh Phương lo lắng nói:
- Xem lại Bố Chính Sứ Ty đại nhân là từ Sơn Đông trực tiếp đến Vũ Xương để bồi phụng Chuyên sứ, hiện tại cùng chúng ta ngồi thuyền đi tới kinh sư, không biết tôi nói vậy có được không.
Tạ Đình Thạch vỗ ngực nói:
- Đương nhiên, đương nhiên. Nếu hoàng thượng trách cứ xuống, hạ quan sẽ thừa nhận trách nhiệm.
Hàn Bách và Phạm lương Cực trong tâm cảm thấy hay quá, giờ đây nếu Chu Nguyên Chương ở bên cạnh chắc cũng không hoài nghi gì bọn họ đang đóng giả. Nhưng Phạm lương Cực không dám phóng túng nói:
- Xin Bố Chính Sứ Ty đại nhân nhớ kĩ cho, quan trọng là trong mọi lúc mọi nơi đừng dụ chúng tôi dùng tiếng quê hương để nói chuyện, nhân vì trước khi sang quí quốc, đại vương tôi đã từng hạ nghiêm lệnh, quan trọng chúng tôi nhập hương tùy tục, chỉ được phép nói tiếng Trung Thổ, mong thỉnh đại nhân lượng thứ cho.
Tạ Đình Thạch đang hoan hỉ đầy đầu, đâu có để ý đến mục đích những gì mà y nói, liên tiếp gật đầu. Vừa lúc đó Mã Hùng vào báo, những người khách quí đã đến, chúng nhân đều đứng dậy đi ra khỏi phòng nghênh tiếp.
------------ hết hồi 124 -----------------
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Mong các bạn không tám trong này. Nếu các bạn muốn bàn luận, xin mời ra khu vực Đại Sảnh Đường hoặc mục Phản Hồi và Góp Ý. Các thắc mắc riêng, nếu có thể xin liên hệ trực tiếp tới người gởi truyện để tránh phạm qui. Muốn cảm ơn chỉ cần nhấn nút cảm ơn là đủ. Các bài vi phạm sẽ bị xóa. Mong các bạn cẩn thận khi post bài vì Tàng Thư Viện có thể sẽ áp dụng luật Vô Ưu Cốc. Chúc các bạn vui vẻ.
hyetl kính bút.